Thuỷ lấy ngón tay lần xuống thì ,có nút play giữa một màu đen ,Thuỷ cũng từng lên mạng xem phim nên cũng biết đôi chút .
Mắt nhìn vào tiêu đề để trên phim hiện rõ ràng "Bố Chồng Nàng Đâu ,Con Dâu Xinh Đẹp Giấu Chồng Dụ Nhau Với Bố Chồng Cu To Vì Chồng Không Thoả Mãn" Thuỷ đọc xong thì bấm vào play video bắt đầu load ,
Nội dung bộ phim "
Bộ phim nói về người chồng không thể thoả mãn ham muốn của vợ ,ham muốn bị tích tụ lên đỉnh điểm ,lúc này chồng cô lại đi công tác chỉ còn cô và cha chồng hai người ở nhà ,chỉ khi ,chỉ còn cô và cha chồng hai người ở nhà ,thì cô mới thật sự mới để ý đến người cha chồng già này,người gì ở dơ ,xấu xí như vậy mà lại sinh ra một người con đẹp trai như chồng cô.Chuyện gì đến cũng sẽ đến do chồng đi công tác mà cô lại là con gái 30 tuổi "30 tuổi có thể được xem là tuổi nhu cầu tình dục cao nhất (30 như lang sói).Không chịu nổi cơn nứng lồn cô thường thủ dâm khi mỗi tối,nhưng càng thủ dâm nhiều thì ham muốn càng dữ dội,đến bây giờ cả ban ngày khi cha chồng ở nhà thì cô cũng mặt kệ tất cả mà trốn trong phòng ngủ của mình mà thủ dâm,đến một hôm sáng sớm cô đi chợ về giữa chừng.Về đến nhà không thấy cha chồng đâu?.
Cô sợ cha chồng gặp chuyện nên đã nhanh chân bước đến phòng cha chồng,lúc này cửa chỉ khép hờ như cố tình cho cô thấy bên trong,bên trong phòng cha chồng đang thủ dâm.Trong tay ông là chiếc quần lót của cô,lúc này chiếc quần đang bao bọc chiếc dương vật to,nó to ,to ,còn có những đường gân nổi lên ,cô đang say mê dương vật của cha chồng thì cô nghe tiếng ông rên lên.
,,Aaaaaa...aaaaA...Ahaaaa..ahaa ...
Thì từng luồng tinh trùng bắn mạnh xuyên qua vãi chiếc quần của cô bắn lên cao rồi rơi xuống,đến khi giọt cuối cùng thì ,cô sợ cha chồng thấy nên cô đi ra cửa giả bộ như vừa mới đi chợ về,
Cô cố ý gây ra tiếng động lớn ở cửa ,như mình vừa mới về ,còn nói "con đã về" Cha chồng cô nghe tiếng con dâu về mặt hốt hoảng lật đật giấu chiếc quần lót dính đầy tinh trùng của ông vào tủ đồ.
Chỉnh sửa lại quần áo ,ông bước ra chào con dâu hai người chỉ chào hỏi nhau ,xong xuôi thì người con dâu nấu cơm và ngồi ăn cùng với ba chồng,lúc ăn cơm con dâu cứ nhìn lén ba chồng .
Ăn cơm xong tắm rửa về phòng ngủ ,nằm trên giường người con dâu không thể nào ngủ được vì cơn nứng lồn đang âm ỉ ,cô nhớ chồng của cô rất nhiều,cô nhớ đến cái dương vật của cha chồng,cô thèm nó ,cô muốn nó.Cô biết cha chồng có ham muốn với mình ,chỉ cần cô qua bển tuột quần ba chồng xuống là cô sẽ sở hữu cái dương vật đó liền.
Như đã chịu hết nổi hay cô đã quyết tâm có được dương vật ba chồng.
Cô con dâu bước ra khỏi phòng đi ngay qua phòng ba chồng không chịu nổi nữa cô chỉ thốt lên trong lòng sao hai người cha con mà lại khác nhau đến vậy,cô tự hỏi họ phải cha con không,..
Bằng chiếc điện thoại thông minh giá rẻ được ba mua cho để tiện liên lạc, với lòng tò mò và khát khao của một cô nàng mới lớn, Thuỷ ngày càng tìm hiểu sâu hơn vào thế giới người lớn.Những lúc không có ai Thuỷ đều xem.Thoả mãn đam mê tội lỗi này.Nhưng đến hôm nay Thuỷ không thể ngờ được có ngày mình lại nằm trong tình huống có quan hệ với cha chồng....
---
### Chương 8: Bí mật trong ánh mắt
Sau khi Thuỷ rời khỏi nhà, Đực đứng lặng bên ao cá, tay cầm nắm thức ăn rải xuống mặt nước. Đàn cá quẫy đuôi tranh nhau đớp mồi, nhưng tâm trí ông không còn ở đây nữa. Những hình ảnh đêm qua, cơ thể trần truồng của Thuỷ, tiếng rên khe khẽ, và cả cảm giác tội lỗi đang giam cầm ông như một cơn ác mộng không thể tỉnh dậy. Ông thở dài, ánh mắt xa xăm nhìn về phía chân trời, nơi mặt trời đã lên cao, tỏa ánh sáng rực rỡ xuống mảnh đất quê hương ông từng gắn bó cả đời.
“Phải làm sao đây…” – Ông lẩm bẩm một mình, giọng nghẹn lại. Ông biết chuyện này không thể để lộ ra, không chỉ vì danh dự của bản thân mà còn vì hạnh phúc của gia đình, của Hoà, của Thuỷ, và cả những đứa cháu sau này. Nhưng làm sao ông có thể quên được? Làm sao ông có thể xóa bỏ cảm giác tội lỗi xen lẫn khoái lạc mà cơ thể ông vẫn còn lưu giữ?
Đột nhiên, tiếng xe máy từ xa vọng lại làm ông giậmình. Ông quay đầu nhìn, thấy bóng dáng quen thuộc của Hoà đang phóng xe về phía nhà. Đứa con trai mà ông từng tự hào, giờ đây lại khiến ông cảm thấy một nỗi lo lắng khó tả. Hoà dừng xe trước cổng, gương mặt có chút mệt mỏi sau một đêm nhậu nhẹt với bạn bè. Cậu ta bước xuống, tay xoa đầu như để tỉnh táo, rồi nhìn thấy cha mình đứng cạnh ao cá.
“Cha, sáng sớm cha ra đây làm gì vậy?” – Hoà lên tiếng, giọng hơi khàn vì men rượu còn sót lại.
Đực giật mình, cố lấy lại bình tĩnh: “À… cha ra cho cá ăn. Con về rồi à? Đêm qua đi đâu mà giờ mới về?”
Hoà cười khẩy, gãi đầu: “Dạ, con với mấy thằng bạn nhậu vui quá, ngủ luôn nhà thằng Tuấn. Con định về sớm mà tụi nó giữ lại. Thuỷ có giận con không cha?”
Nghe đến tên Thuỷ, tim Đực như thắt lại. Ông quay mặt đi, tránh ánh mắt của con trai: “Cha không biết. Con vào nhà hỏi nó xem. Mà… Thuỷ nói sáng nay đi lên huyện có việc, chắc trưa mới về.”
Hoà nhíu mày: “Lên huyện? Nó không nói gì với con hết. Chắc giận con thiệt rồi…” – Cậu ta thở dài, rồi bước vào nhà, để lại Đực đứng đó với những suy nghĩ rối bời.
---
Trong khi đó, Thuỷ đang trên đường lên huyện. Chiếc xe máy lướt qua những cánh đồng xanh mướt, gió thổi qua làm mái tóc dài của nàng bay nhẹ. Nhưng tâm hồn nàng không còn sự thanh thản như trước. Đôi mắt sưng húp vì khóc cả đêm giờ được che giấu sau lớp trang điểm kỹ lưỡng, nhưng nỗi đau trong lòng thì chẳng son phấn nào che đậy nổi.
Cô dừng xe trước một tiệm thuốc nhỏ ở trung tâm huyện. Sau một hồi ngập ngừng, Thuỷ bước vào, giọng nhỏ nhẹ hỏi bà chủ tiệm: “Dạ… cô ơi, cô có bán… cái loại máu hay gì đó để… giả máu không ạ?”
Bà chủ tiệm, một người phụ nữ trung niên với gương mặt phúc hậu, nhìn Thuỷ từ đầu đến chân, rồi mỉm cười hiểu ý: “À, ý con là máu giả hả? Có chứ, giờ mấy đứa trẻ hay dùng để quay phim lắm. Để cô lấy cho.”
Thuỷ cúi mặt, xấu hổ đến mức muốn chui xuống đất. Bà chủ tiệm không hỏi gì thêm, chỉ lặng lẽ lấy ra một lọ nhỏ chứa chất lỏng màu đỏ nhạt, kèm theo một tờ hướng dẫn. “Cái này dễ dùng lắm, con cứ làm theo hướng dẫn. Đảm bảo không ai biết đâu. Mà… con cẩn thận nhé, chuyện này không phải ai cũng hiểu được đâu.”
“Dạ… cảm ơn cô…” – Thuỷ lí nhí, trả tiền rồi nhanh chóng rời khỏi tiệm, lòng nặng trĩu. Cô không muốn lừa dối Hoà, nhưng giờ đây, cô không còn lựa chọn nào khác. Nếu Hoà phát hiện ra sự thật, không chỉ cuộc hôn nhân của họ tan vỡ, mà cả gia đình này cũng sẽ rơi vào bi kịch.
Trên đường về, Thuỷ ghé qua một cửa hàng tạp hóa, mua thêm một ít đồ dùng cá nhân để ngụy trang cho lý do lên huyện. Cô tự nhủ với lòng rằng mọi chuyện sẽ ổn thôi, chỉ cần cô diễn xuất tốt, Hoà sẽ không nghi ngờ gì. Nhưng sâu thẳm trong tim, cô biết rằng vết thương này sẽ không bao giờ lành.
---
Tại nhà, Hoà đã tắm rửa xong, ngồi ở bàn ăn với bát cháo nóng mẹ để lại trước khi đi chợ. Cậu vừa ăn vừa lẩm bẩm: “Không biết Thuỷ giận mình tới đâu rồi. Lát vợ về phải làm lành mới được.” Đúng lúc đó, Đực bước vào nhà, tay cầm cái nón rơm, ánh mắt thoáng chút bối rối khi thấy con trai.
“Con ăn đi, cha ra vườn chút.” – Đực nói nhanh, rồi quay lưng bước đi, không muốn ở lại lâu vì sợ ánh mắt của mình sẽ tiết lộ điều gì đó.
Hoà gật đầu, không để ý lắm đến thái độ của cha. Cậu lấy điện thoại ra, định nhắn tin xin lỗi Thuỷ, nhưng rồi lại thôi. “Thôi, đợi vợ về nói trực tiếp cho chân thành,” – Hoà tự nhủ, rồi tiếp tục ăn.
---
Gần trưa, Thuỷ về đến nhà. Cô bước vào, thấy Hoà đang ngồi trên ghế sofa xem TV. Hoà quay lại, cười toe toét: “Vợ về rồi hả? Anh đợi em từ sáng tới giờ. Đi đâu mà không nói gì với anh vậy?”
Thuỷ cố nặn ra một nụ cười: “À… em lên huyện mua ít đồ. Hôm qua anh đi chơi với bạn, em gọi không được, em buồn nên đi cho khuây khỏa.”
Hoà nghe vậy thì đứng dậy, tiến đến ôm lấy vợ: “Thôi mà, anh xin lỗi. Hôm qua anh vui quá, không để ý điện thoại. Em đừng giận anh nữa nha.anh xin lỗi...
Thuỷ gật đầu, nép vào lòng chồng, nhưng ánh mắt cô lại vô hồn. Cô không còn cảm nhận được sự ấm áp từ Hoà như trước nữa. Tất cả chỉ còn là màn kịch mà cô buộc phải diễn.
---
Đêm đó, sau bữa cơm gia đình, mọi người dần trở về phòng nghỉ ngơi. Đực nằm trên giường, tay cầm cuốn sách nhưng chẳng thể đọc nổi một chữ. Hình ảnh Thuỷ trong bộ váy ôm sát hôm qua, rồi cảnh cô khóc lóc chạy ra khỏi phòng sáng nay cứ hiện lên trong đầu ông. Ông tự nhủ phải quên đi, phải giữ lời hứa với Thuỷ, nhưng cơ thể ông lại không nghe lời. “Thằng nhỏ” trong quần lại bắt đầu cương lên chỉ với vài suy nghĩ thoáng qua.
Bên phòng Hoà và Thuỷ, không khí có phần gượng gạo. Hoà ôm lấy vợ, thì thầm: “Hôm nay em mệt không? Anh xin lỗi chuyện hôm qua, để anh bù cho em nha.” Cậu hôn nhẹ lên trán Thuỷ, bàn tay bắt đầu lần xuống eo cô.
Thuỷ giật mình, nhưng cố giữ bình tĩnh. Cô đã chuẩn bị sẵn lọ thuốc giả máu trong túi quần áo, chỉ cần tìm cách dùng nó trước khi Hoà nhận ra sự thật. “Ừ… em hơi mệt, nhưng không sao. Anh cứ… từ từ thôi,” – cô nói, giọng run run.
Hoà cười, không nghi ngờ gì, tiếp tục kéo Thuỷ vào cuộc yêu. Trong bóng tối, Thuỷ lén lấy lọ thuốc, đổ một ít lên tay rồi khéo léo bôi vào chỗ kín, giả vờ rên lên đau đớn khi Hoà tiến vào. “Anh… nhẹ thôi… em đau…” – cô diễn, nước mắt lăn dài trên má, nhưng không phải vì đau thể xác, mà vì nỗi đau trong lòng.
Hoà dừng lại, lo lắng: “Em sao vậy? Đau lắm hả? Anh xin lỗi, anh không biết…” Cậu bật đèn lên, thấy vệt đỏ trên drap giường, lập tức thở phào: “À, vậy là lần đầu của em… Anh tưởng em giận anh nên không muốn. Thôi, em nghỉ đi, để anh nhẹ nhàng hơn.”
Thuỷ gật đầu, quay mặt đi để che giấu dòng nước mắt. Cô đã thành công lừa Hoà, nhưng trái tim cô như vỡ vụn. Trong khi đó, từ phòng bên, Đực nghe thấy tiếng rên khe khẽ của Thuỷ qua bức tường mỏng. Ông nắm chặt cuốn sách, cố kìm nén ham muốn, nhưng đôi mắt lại ánh lên một tia dục vọng khó kiểm soát.
---
Câu chuyện dần đi vào ngõ cụt của những bí mật không thể phơi bày. Liệu Thuỷ có thể tiếp tục sống với sự dối trá này? Đực có thực sự giữ được lời hứa chôn giấu bí mật xuống mồ? Và Hoà, liệu có ngày nào đó phát hiện ra sự thật kinh hoàng giữa cha mình và vợ mình? Tất cả vẫn còn là một dấu hỏi lớn, chờ đợi thời gian trả lời.
---