Một truyện nhỏ cho mọi người xem, ủng hộ em nhé các đồng dâm
CHƯƠNG 01. Mái nhà mới bên rìa làng
Phần 1. Ngôi nhà mới
Mặt trời đỏ au vừa nhô khỏi rặng tre, những làn sương sớm còn lượn lờ trên mặt ruộng, một đôi vợ chồng trẻ xuất hiện trên con đường đất dẫn về phía bìa làng. Đó là Hưng và Lan – vợ chồng mới từ miền xa dắt díu nhau về vùng quê này lập nghiệp, mang theo bao ước vọng về một mái nhà, một khởi đầu mới.
Cảnh vật ven làng còn hoang sơ. Những khóm chuối già mọc thành bụi bên lối đi, mấy hàng tre già rậm rạp che khuất cả ánh sáng, con đường đất loang lổ dấu xe bò và dấu chân trẻ nhỏ. Xa xa là những mái nhà tranh nép mình sau bụi rậm, khói bếp bảng lảng giữa không gian yên ả. Không khí thôn quê vừa bình yên vừa hoang vắng, lặng lẽ nhưng cũng đượm mùi đất, mùi rạ và mùi sương sớm.
Hai vợ chồng Hưng – Lan chọn một mảnh đất nhỏ nằm chếch ra ngoài rìa làng, sát bờ sông. Nơi ấy không đông đúc như xóm trong, cũng chẳng có nhiều người qua lại, chỉ có tiếng gió thổi hun hút, tiếng chim hót buổi sáng và tiếng cá quẫy nước mỗi khi chiều xuống. Đó là vùng đất lâu nay bỏ hoang, cỏ mọc ngập đầu gối, chỉ có vài lối mòn in dấu chân người đi cắt cỏ hoặc dắt trâu ra bãi.
Hưng là người đàn ông trạc ba mươi, da rám nắng, lưng rộng, khuôn mặt hiền lành chất phác, đôi tay chai sạn vì bao năm lao động thuê mướn hết vùng này sang vùng khác. Từ ngày lấy Lan, anh càng chăm chỉ hơn, sẵn sàng gánh vác mọi việc nặng nhọc để lo cho vợ. Anh không giỏi nói lời hoa mỹ, nhưng ánh mắt luôn ánh lên sự chân thành, hiền hậu.
Lan nổi bật giữa vùng quê thô mộc ấy như một đóa hoa vừa hé nở, quyến rũ đến mức khiến cảnh vật xung quanh càng trở nên nhạt nhòa. Ở độ tuổi ngoài đôi mươi, nàng mang vẻ đẹp đàn bà non tơ vừa chớm nở, ngọt ngào và tươi mới.
Làn da Lan trắng ngần, mịn màng như lụa nõn, lúc nào cũng ánh lên thứ ánh sáng tinh khiết, càng nổi bật giữa màu đất nâu và rơm vàng quê nghèo. Khuôn mặt nàng thanh tú, đôi mắt to tròn, long lanh như hồ nước biếc, lấp lánh một nỗi niềm sâu kín, khiến ai vô tình bắt gặp cũng phải dừng lại thêm một nhịp tim.
Nhưng đẹp nhất ở Lan lại là đường nét cơ thể vừa mềm mại vừa khiêu gợi một cách kín đáo. Tấm lưng thon, bờ vai nhỏ nhắn, chiếc eo lượn thành đường cong uốn lượn mềm mại. Ngực Lan căng tràn, tròn đầy, hai bầu vú vun cao, đầu ti hồng hào luôn ẩn hiện qua làn áo mỏng, mỗi bước nàng đi lại khẽ rung, như mời gọi mà lại e ấp, khiến bất cứ ánh mắt đàn ông nào lỡ nhìn vào cũng phải bối rối, xao xuyến.
Mông nàng tròn lẳn, đầy đặn, hai bờ mông nở rộng, săn chắc, mỗi khi Lan cúi xuống xách nước, dáng mông càng cong lên, ôm sát lấy làn vải áo nâu cũ kỹ. Dáng đi của Lan chậm rãi mà mềm mại, chiếc mông cứ nhún nhảy nhẹ theo từng bước, phô bày sức sống và nét đàn bà căng mọng, đầy mời gọi.
Bàn tay Lan nhỏ nhắn, ngón tay thon dài, dù có dính chút bùn đất vẫn chẳng thể che mờ vẻ đẹp mềm mại, trắng trẻo ấy. Đôi chân nàng thẳng và nuột, mỗi khi nàng ngồi xổm bên bờ ao giặt áo hay xắn quần lên gánh nước, làn da nõn nà lại lộ ra càng thêm phần khêu gợi.
Mỗi lần Lan cười, hàm răng trắng đều, môi cong nhẹ, ánh mắt nheo lại, lộ nét ngây thơ quyến rũ. Cái cười ấy không chói lóa mà dịu ngọt, như mật ong đầu mùa, vừa hiền lành vừa ẩn giấu nét tinh nghịch, như thể chỉ cần ai đủ tinh ý sẽ nhận ra ngọn lửa thầm kín vẫn âm ỉ cháy trong lòng người vợ trẻ ấy.
Không chỉ đàn ông trong làng, mà cả đám trai làng ngoài ven, mấy lão già khó tính đi ngang nhà mới, đều không khỏi liếc nhìn Lan mỗi khi nàng qua lại, ánh mắt nửa tán thưởng nửa thèm thuồng. Nhưng Lan vẫn giữ vẻ kín đáo, nhu mì của một người vợ mới – áo luôn cài khuy cao, dáng đi nhỏ nhẹ, nhưng chính cái e ấp ấy lại càng làm thân hình nàng thêm phần bí ẩn, càng nhìn càng thấy mê, càng khao khát muốn khám phá đến tận cùng.
Những ngày đầu dựng nhà, hai vợ chồng gần như làm tất cả bằng đôi tay mình. Hưng phát cỏ, đào nền, chặt tre, vác từng bó rạ dựng lên khung nhà tranh nhỏ xíu, mái thấp lè tè, vách trát đất còn thơm mùi mới. Lan vừa quét dọn, vừa nhóm bếp, lại phụ giúp anh chở rơm, vác nước. Bàn tay mềm của nàng dần chai đi, móng tay lấm tấm bùn đất, nhưng ánh mắt Lan khi nhìn Hưng vẫn long lanh hạnh phúc, như thể gian khổ chỉ làm tình cảm thêm sâu đậm.
Có những buổi trưa nắng, Hưng cởi trần, mồ hôi đổ thành dòng, lưng áo ướt đẫm. Lan mang nước ra tận nơi, tự tay lau mặt cho chồng, lau từng giọt mồ hôi chảy ngang sống mũi. Đôi khi anh dừng tay, ghé sát vào hôn nhẹ lên má vợ, nụ cười của hai người hòa vào tiếng chim kêu, tiếng gió đồng mênh mang. Dù nghèo khổ, căn nhà tranh nhỏ bé của họ như ngập tràn niềm vui và hy vọng.
Đêm đầu tiên bên mái tranh mới dựng, bên ngoài là tiếng ếch nhái kêu ran, gió đồng thổi lạnh, hai vợ chồng quấn lấy nhau dưới tấm chăn cũ. Hưng ôm vợ, bàn tay anh vuốt ve dọc sống lưng nàng, đôi môi khẽ thì thầm bên tai những lời vụng về nhưng tha thiết. Lan nép vào ngực chồng, cảm nhận rõ nhịp tim anh và hơi ấm của người đàn ông yêu mình.
Thời gian trôi, căn nhà nhỏ của Hưng và Lan dần thành tổ ấm nơi bìa làng, xa lánh những ồn ào của xóm làng, cũng tách biệt khỏi ánh mắt soi mói. Người dân quanh vùng bắt đầu quen dần với đôi vợ chồng trẻ mới tới, nhưng vẫn có gì đó xa cách, e dè vì “gốc gác ngoài vùng”. Dẫu vậy, cuộc sống của họ trôi đi lặng lẽ, giản dị, tưởng chừng bình yên như những cánh đồng lúa chín vàng mỗi độ hè sang.
Hưng – người chồng hiền lành, chất phác – là người mỗi đêm được ôm lấy thân thể non nớt mà đầy sức sống ấy, được ngắm nhìn từng đường cong mềm mại, được vuốt ve làn da nõn nà, được vùi mặt vào cặp vú căng mọng và cảm nhận trọn vẹn từng hơi thở phập phồng nơi bầu ngực, từng rung động run rẩy mỗi khi Lan kề sát bên mình. Nhưng ngay cả Hưng, đôi lúc cũng không hiểu hết được ngọn lửa đàn bà âm ỉ cháy trong người vợ trẻ ấy, một thứ khát khao vừa ngây thơ vừa bản năng mà người đàn ông nào vô tình chạm phải cũng khó lòng rời mắt…
Phần 2. Nghĩa
Buổi chợ quê sáng sớm, mặt trời vừa lên khỏi lũy tre, sương còn phủ nhẹ trên mặt ao, Lan gánh đôi quang thúng lững thững theo lối đất ra chợ. Hôm ấy nàng mặc chiếc áo nâu sồng đã bạc màu, thắt lưng buộc cao, tà áo bó sát lấy dáng người, tôn lên vòng eo thon mảnh và cặp mông tròn đầy dưới làn váy tối màu. Đôi chân thon dài, trắng nõn nổi bật giữa những người đàn bà quê quanh năm chân tay lam lũ, làn da Lan vẫn mịn màng như thể chưa từng chịu nắng gió đồng bãi.
Chợ làng vốn nhộn nhịp, người mua kẻ bán ồn ào, mùi cá đồng, mùi khói rơm, mùi rau củ trộn lẫn trong không khí ẩm mát của một ngày mới. Dẫu thế, sự xuất hiện của Lan vẫn khiến cả một góc chợ như dịu lại. Những người đàn bà khác đang cãi nhau về giá rau cũng chợt im lặng, mấy gã trai làng háo sắc tặc lưỡi thì thầm với nhau, mấy bà già cũng ngước nhìn, vừa tò mò vừa ghen tị.
Lan nhẹ nhàng bày hàng, từng động tác giản dị nhưng duyên dáng đến lạ lùng. Lúc nàng cúi xuống xếp mớ rau, tấm áo kéo căng theo lưng, hai bầu ngực vun cao ẩn hiện sau lớp vải mỏng, cặp mông căng mọng lộ rõ đường cong khi nàng ngồi xổm. Đôi má Lan ửng hồng vì sương, đôi mắt trong vắt, nhìn ai cũng thoáng chút bẽn lẽn, hiền lành mà mê hoặc.
Ở một góc chợ, Nghĩa – địa chủ vùng này, đang đứng dựa gốc đa lớn, mắt đảo quanh như thói quen lâu năm. Lão Nghĩa nổi bật giữa đám đông: thân hình vạm vỡ, bụng phệ, vai rộng, đầu tóc hoa râm, mặt vuông chữ điền, đôi mắt sắc lẻm lúc nào cũng ánh lên vẻ quyền lực và bản lĩnh của kẻ từng trải. Áo lụa sẫm màu, ống quần trắng tinh, chân đi guốc mộc to bản – lão vừa đứng vừa nhai trầu, thỉnh thoảng nhổ bã xuống đất, ánh mắt không rời khỏi dáng Lan giữa đám đông.
Ngay từ lần đầu nhìn thấy Lan, lão Nghĩa đã bị hút chặt. Đôi mắt lão vốn dạn dày với đàn bà, nhưng thân thể Lan làm lão ngỡ như mình gặp lại tuổi trai trẻ: cái eo nhỏ nhắn, cặp mông tròn lẳn cứ nhún nhảy mỗi bước chân, hai bầu vú căng tràn ẩn hiện dưới lớp áo bạc màu, nước da trắng bóc, cái cổ cao kiêu hãnh và dáng đi vừa duyên vừa e ấp. Mỗi lần Lan cúi người, mái tóc đen dài thả xuống một bên má, cái cổ trắng phau như ngà voi, khiến tim lão đập mạnh hơn thường lệ.
Lão Nghĩa nheo mắt, môi nhếch lên nụ cười nham hiểm. Đầu óc lão nhanh như chớp vạch ra đủ đường: gái đẹp thế này mới về làng, chắc chưa quen đường nước, chồng lại chỉ là thằng Hưng nghèo rớt mồng tơi, đi làm thuê tối mặt. Nghĩa liếc mắt nhìn quanh, rồi gọi đám gia nhân thân tín lại gần, giọng nhỏ nhưng sắc lạnh:
“Con bé kia là ai thế hả? Vợ thằng Hưng mới về làng à? Nhà chúng nó ở đâu, ruộng vườn thế nào?”
Một gã gia nhân nhanh nhảu đáp:
“Dạ, vợ mới của thằng Hưng đấy ông. Hai đứa cắm chòi ngoài bãi, chỗ cũ ông Thịnh bỏ hoang lâu rồi, chẳng quen biết ai. Con Lan nghe đâu người vùng khác, đẹp nổi tiếng lắm ông ạ…”
Lão Nghĩa gật đầu, ánh mắt càng thêm hứng thú. Từ xa, lão vẫn dõi theo từng động tác của Lan, chẳng bỏ sót lấy một cử chỉ nhỏ: cách nàng đưa tay vuốt lại mái tóc, khi nàng cúi xuống kéo váy che vội cặp đùi trắng nõn, khi nàng ngồi xổm chọn mớ rau, cặp mông tròn căng như muốn bật khỏi làn váy cũ kỹ. Mỗi lần Lan cười, lúm đồng tiền nhỏ trên má lại hiện lên, đôi môi đỏ tươi cong nhẹ như chọc vào tận sâu bản năng đàn ông trong lão.
Không dừng lại ở đó, lão Nghĩa còn để ý đến ánh mắt của đám đàn ông trong chợ. Thấy ai cũng liếc trộm Lan, lão bất giác nhếch mép, lòng dâng lên một chút ganh tức, một chút háo thắng của kẻ quyền lực lâu năm. Trong đầu lão, ý định chiếm đoạt Lan nảy lên mạnh mẽ, như bản năng săn mồi trỗi dậy, thôi thúc lão phải có cho bằng được người đàn bà non tơ ấy.
Khi Lan rời chợ, dáng nàng thướt tha, đôi chân nhỏ bước nhẹ trên lối đất bùn, quang thúng lắc lư theo nhịp hông mềm mại. Lão Nghĩa bấy giờ lặng lẽ bám theo bằng ánh mắt, không quên dặn dò gia nhân:
“Thằng Hưng làm đâu, dạo này chúng nó có thiếu thốn gì không, mai tìm cách giúp nó một việc… Nhưng nhớ giữ mồm, chuyện gì cũng phải báo cho tao biết trước!”
Chợ tan, nắng đã lên cao, những làn gió đầu mùa thổi phả mùi đất, mùi người. Lan về nhà mà không hay biết ánh mắt của ông địa chủ già dâm đang âm thầm bủa vây lấy mình, như chiếc lưới vô hình bắt đầu siết chặt, mở màn cho những cơn sóng ngầm nơi xóm nhỏ vùng quê yên ả này.
Phần 3. Âm mưu
Kể từ buổi sáng hôm đó, khi hình ảnh thân thể ngọc ngà của Lan ám ảnh tâm trí không dứt, Nghĩa đã ngồi một mình dưới gốc đa già nghĩ kế. Là người từng trải, lão biết rõ: gái đẹp càng mới đến, càng dễ xao động trước quyền lực và ân huệ. Để lấy được Lan, lão không thể nóng vội hay tỏ ra lộ liễu. Nghĩa quyết định dùng mưu sâu: lấy lòng từ xa, tạo cơ hội “giúp đỡ”, vừa khiến gia đình Hưng cảm kích, vừa khiến Lan mang ơn mà chẳng thể từ chối.
Sáng sớm, lão gọi hai tên gia nhân thân tín vào buồng trong, dặn dò kín kẽ: “Chúng mày tìm hiểu kỹ cho tao xem nhà thằng Hưng bây giờ sống thế nào, còn thiếu thốn gì. Dò la cẩn thận, từ ăn uống, việc làm, cho đến chuyện nhỏ nhất trong nhà. Đừng có để ai biết là ý tao, cứ bảo là người trong làng tốt bụng hỏi thăm. Nếu thiếu giống, thiếu lúa giống hay trâu bò, bảo bọn quản lý kho bên tao chuẩn bị sẵn.”
Gã gia nhân béo ú kính cẩn đáp: “Dạ, ông cứ yên tâm, vợ chồng nó mới tới, ruộng thì thuê được ít, làm thuê thì chưa có mối quen, chắc còn thiếu thốn lắm. Vợ nó đẹp nổi tiếng, ai cũng thèm, nhưng chồng thì khù khờ lắm, chẳng biết giữ đâu!”
Nghĩa mỉm cười đắc ý, tay vê cục trầu: “Chừng nào mày nghe được gì hay, kể cả việc riêng trong nhà nó, thì nhớ về báo tao ngay. Có gì tao sẽ tự tay ‘giúp’, nhớ chưa?”
Ngay trong ngày, gia nhân Nghĩa bắt đầu đi quanh xóm, lân la chuyện trò với mấy bà bán nước, đàn bà phơi lúa ngoài bãi, đôi khi còn ghé hỏi mấy đứa trẻ con chơi ngoài đồng. Đám đầy tớ khéo miệng lắm, đâu cần nói thẳng, chỉ gợi chuyện một chút, người làng đã kể hết: nào là vợ chồng Hưng – Lan vẫn còn thiếu chăn chiếu, gạo mắm đong từng bữa, ban đêm Lan hay ra giếng một mình lấy nước, sáng đi chợ rất sớm, có hôm trời chưa sáng rõ đã thấy bóng dáng nàng lom khom bên bờ sông.
Sau mấy ngày, mọi chuyện trong ngoài nhà Lan đều lọt vào tai Nghĩa. Lão không khỏi mỉm cười, trong lòng càng hưng phấn khi biết Hưng chân chất, ít giao du, cả ngày đi làm thuê ngoài đồng, để Lan ở nhà quạnh quẽ một mình. Tối về thì vùi mặt vào chăn ngủ như chết, chẳng biết vợ mình đẹp thế nào trong mắt người đời.
Nghĩa bắt đầu ra tay, đầu tiên là cho người mang sang nhà Hưng một túi giống lúa thơm, bảo là “của nhà trên làng gửi tặng mừng tân gia”. Hôm khác, cho một gánh rạ khô để lợp lại mái nhà vừa dột, dặn đầy tớ nhắn rằng “ông chủ ở nhà lớn thương người mới tới, muốn giúp cho có mái ấm”.
Chưa dừng lại, Nghĩa còn chủ động gọi Hưng tới nhà lớn, vờ như vô tình hỏi han, rồi gợi ý cho Hưng vào nhóm cày thuê ruộng địa chủ. Mỗi khi gặp Lan ở chợ hay trên đường ra bãi, lão luôn dừng lại chào hỏi, cho quà như củ khoai, bó mía, chùm vải, miệng cười xởi lởi, mắt không giấu nổi vẻ ngắm nghía, săm soi.
Lan và Hưng, giữa lúc chật vật mưu sinh, đâu dễ từ chối tấm lòng của ông địa chủ giàu nhất làng. Mỗi lần nhận được chút giúp đỡ, họ vừa cảm kích vừa e dè, không biết rằng phía sau những món quà và nụ cười hào phóng ấy là ánh mắt khao khát của kẻ săn mồi, đang từng bước bủa lưới, dồn con mồi về phía mình...
Từ hôm đó, Nghĩa càng tỏ ra tử tế, dặn người nhà để mắt tới Lan, còn bản thân lão thì kiên nhẫn chờ đợi, vừa ngắm nghía, vừa toan tính, chờ ngày thuận lợi để ra tay thật sự—đưa Lan vào vòng tay, biến nàng thành của riêng mình.
CHƯƠNG 01. Mái nhà mới bên rìa làng
Phần 1. Ngôi nhà mới
Mặt trời đỏ au vừa nhô khỏi rặng tre, những làn sương sớm còn lượn lờ trên mặt ruộng, một đôi vợ chồng trẻ xuất hiện trên con đường đất dẫn về phía bìa làng. Đó là Hưng và Lan – vợ chồng mới từ miền xa dắt díu nhau về vùng quê này lập nghiệp, mang theo bao ước vọng về một mái nhà, một khởi đầu mới.
Cảnh vật ven làng còn hoang sơ. Những khóm chuối già mọc thành bụi bên lối đi, mấy hàng tre già rậm rạp che khuất cả ánh sáng, con đường đất loang lổ dấu xe bò và dấu chân trẻ nhỏ. Xa xa là những mái nhà tranh nép mình sau bụi rậm, khói bếp bảng lảng giữa không gian yên ả. Không khí thôn quê vừa bình yên vừa hoang vắng, lặng lẽ nhưng cũng đượm mùi đất, mùi rạ và mùi sương sớm.
Hai vợ chồng Hưng – Lan chọn một mảnh đất nhỏ nằm chếch ra ngoài rìa làng, sát bờ sông. Nơi ấy không đông đúc như xóm trong, cũng chẳng có nhiều người qua lại, chỉ có tiếng gió thổi hun hút, tiếng chim hót buổi sáng và tiếng cá quẫy nước mỗi khi chiều xuống. Đó là vùng đất lâu nay bỏ hoang, cỏ mọc ngập đầu gối, chỉ có vài lối mòn in dấu chân người đi cắt cỏ hoặc dắt trâu ra bãi.
Hưng là người đàn ông trạc ba mươi, da rám nắng, lưng rộng, khuôn mặt hiền lành chất phác, đôi tay chai sạn vì bao năm lao động thuê mướn hết vùng này sang vùng khác. Từ ngày lấy Lan, anh càng chăm chỉ hơn, sẵn sàng gánh vác mọi việc nặng nhọc để lo cho vợ. Anh không giỏi nói lời hoa mỹ, nhưng ánh mắt luôn ánh lên sự chân thành, hiền hậu.
Lan nổi bật giữa vùng quê thô mộc ấy như một đóa hoa vừa hé nở, quyến rũ đến mức khiến cảnh vật xung quanh càng trở nên nhạt nhòa. Ở độ tuổi ngoài đôi mươi, nàng mang vẻ đẹp đàn bà non tơ vừa chớm nở, ngọt ngào và tươi mới.
Làn da Lan trắng ngần, mịn màng như lụa nõn, lúc nào cũng ánh lên thứ ánh sáng tinh khiết, càng nổi bật giữa màu đất nâu và rơm vàng quê nghèo. Khuôn mặt nàng thanh tú, đôi mắt to tròn, long lanh như hồ nước biếc, lấp lánh một nỗi niềm sâu kín, khiến ai vô tình bắt gặp cũng phải dừng lại thêm một nhịp tim.
Nhưng đẹp nhất ở Lan lại là đường nét cơ thể vừa mềm mại vừa khiêu gợi một cách kín đáo. Tấm lưng thon, bờ vai nhỏ nhắn, chiếc eo lượn thành đường cong uốn lượn mềm mại. Ngực Lan căng tràn, tròn đầy, hai bầu vú vun cao, đầu ti hồng hào luôn ẩn hiện qua làn áo mỏng, mỗi bước nàng đi lại khẽ rung, như mời gọi mà lại e ấp, khiến bất cứ ánh mắt đàn ông nào lỡ nhìn vào cũng phải bối rối, xao xuyến.
Mông nàng tròn lẳn, đầy đặn, hai bờ mông nở rộng, săn chắc, mỗi khi Lan cúi xuống xách nước, dáng mông càng cong lên, ôm sát lấy làn vải áo nâu cũ kỹ. Dáng đi của Lan chậm rãi mà mềm mại, chiếc mông cứ nhún nhảy nhẹ theo từng bước, phô bày sức sống và nét đàn bà căng mọng, đầy mời gọi.
Bàn tay Lan nhỏ nhắn, ngón tay thon dài, dù có dính chút bùn đất vẫn chẳng thể che mờ vẻ đẹp mềm mại, trắng trẻo ấy. Đôi chân nàng thẳng và nuột, mỗi khi nàng ngồi xổm bên bờ ao giặt áo hay xắn quần lên gánh nước, làn da nõn nà lại lộ ra càng thêm phần khêu gợi.
Mỗi lần Lan cười, hàm răng trắng đều, môi cong nhẹ, ánh mắt nheo lại, lộ nét ngây thơ quyến rũ. Cái cười ấy không chói lóa mà dịu ngọt, như mật ong đầu mùa, vừa hiền lành vừa ẩn giấu nét tinh nghịch, như thể chỉ cần ai đủ tinh ý sẽ nhận ra ngọn lửa thầm kín vẫn âm ỉ cháy trong lòng người vợ trẻ ấy.
Không chỉ đàn ông trong làng, mà cả đám trai làng ngoài ven, mấy lão già khó tính đi ngang nhà mới, đều không khỏi liếc nhìn Lan mỗi khi nàng qua lại, ánh mắt nửa tán thưởng nửa thèm thuồng. Nhưng Lan vẫn giữ vẻ kín đáo, nhu mì của một người vợ mới – áo luôn cài khuy cao, dáng đi nhỏ nhẹ, nhưng chính cái e ấp ấy lại càng làm thân hình nàng thêm phần bí ẩn, càng nhìn càng thấy mê, càng khao khát muốn khám phá đến tận cùng.
Những ngày đầu dựng nhà, hai vợ chồng gần như làm tất cả bằng đôi tay mình. Hưng phát cỏ, đào nền, chặt tre, vác từng bó rạ dựng lên khung nhà tranh nhỏ xíu, mái thấp lè tè, vách trát đất còn thơm mùi mới. Lan vừa quét dọn, vừa nhóm bếp, lại phụ giúp anh chở rơm, vác nước. Bàn tay mềm của nàng dần chai đi, móng tay lấm tấm bùn đất, nhưng ánh mắt Lan khi nhìn Hưng vẫn long lanh hạnh phúc, như thể gian khổ chỉ làm tình cảm thêm sâu đậm.
Có những buổi trưa nắng, Hưng cởi trần, mồ hôi đổ thành dòng, lưng áo ướt đẫm. Lan mang nước ra tận nơi, tự tay lau mặt cho chồng, lau từng giọt mồ hôi chảy ngang sống mũi. Đôi khi anh dừng tay, ghé sát vào hôn nhẹ lên má vợ, nụ cười của hai người hòa vào tiếng chim kêu, tiếng gió đồng mênh mang. Dù nghèo khổ, căn nhà tranh nhỏ bé của họ như ngập tràn niềm vui và hy vọng.
Đêm đầu tiên bên mái tranh mới dựng, bên ngoài là tiếng ếch nhái kêu ran, gió đồng thổi lạnh, hai vợ chồng quấn lấy nhau dưới tấm chăn cũ. Hưng ôm vợ, bàn tay anh vuốt ve dọc sống lưng nàng, đôi môi khẽ thì thầm bên tai những lời vụng về nhưng tha thiết. Lan nép vào ngực chồng, cảm nhận rõ nhịp tim anh và hơi ấm của người đàn ông yêu mình.
Thời gian trôi, căn nhà nhỏ của Hưng và Lan dần thành tổ ấm nơi bìa làng, xa lánh những ồn ào của xóm làng, cũng tách biệt khỏi ánh mắt soi mói. Người dân quanh vùng bắt đầu quen dần với đôi vợ chồng trẻ mới tới, nhưng vẫn có gì đó xa cách, e dè vì “gốc gác ngoài vùng”. Dẫu vậy, cuộc sống của họ trôi đi lặng lẽ, giản dị, tưởng chừng bình yên như những cánh đồng lúa chín vàng mỗi độ hè sang.
Hưng – người chồng hiền lành, chất phác – là người mỗi đêm được ôm lấy thân thể non nớt mà đầy sức sống ấy, được ngắm nhìn từng đường cong mềm mại, được vuốt ve làn da nõn nà, được vùi mặt vào cặp vú căng mọng và cảm nhận trọn vẹn từng hơi thở phập phồng nơi bầu ngực, từng rung động run rẩy mỗi khi Lan kề sát bên mình. Nhưng ngay cả Hưng, đôi lúc cũng không hiểu hết được ngọn lửa đàn bà âm ỉ cháy trong người vợ trẻ ấy, một thứ khát khao vừa ngây thơ vừa bản năng mà người đàn ông nào vô tình chạm phải cũng khó lòng rời mắt…
Phần 2. Nghĩa
Buổi chợ quê sáng sớm, mặt trời vừa lên khỏi lũy tre, sương còn phủ nhẹ trên mặt ao, Lan gánh đôi quang thúng lững thững theo lối đất ra chợ. Hôm ấy nàng mặc chiếc áo nâu sồng đã bạc màu, thắt lưng buộc cao, tà áo bó sát lấy dáng người, tôn lên vòng eo thon mảnh và cặp mông tròn đầy dưới làn váy tối màu. Đôi chân thon dài, trắng nõn nổi bật giữa những người đàn bà quê quanh năm chân tay lam lũ, làn da Lan vẫn mịn màng như thể chưa từng chịu nắng gió đồng bãi.
Chợ làng vốn nhộn nhịp, người mua kẻ bán ồn ào, mùi cá đồng, mùi khói rơm, mùi rau củ trộn lẫn trong không khí ẩm mát của một ngày mới. Dẫu thế, sự xuất hiện của Lan vẫn khiến cả một góc chợ như dịu lại. Những người đàn bà khác đang cãi nhau về giá rau cũng chợt im lặng, mấy gã trai làng háo sắc tặc lưỡi thì thầm với nhau, mấy bà già cũng ngước nhìn, vừa tò mò vừa ghen tị.
Lan nhẹ nhàng bày hàng, từng động tác giản dị nhưng duyên dáng đến lạ lùng. Lúc nàng cúi xuống xếp mớ rau, tấm áo kéo căng theo lưng, hai bầu ngực vun cao ẩn hiện sau lớp vải mỏng, cặp mông căng mọng lộ rõ đường cong khi nàng ngồi xổm. Đôi má Lan ửng hồng vì sương, đôi mắt trong vắt, nhìn ai cũng thoáng chút bẽn lẽn, hiền lành mà mê hoặc.
Ở một góc chợ, Nghĩa – địa chủ vùng này, đang đứng dựa gốc đa lớn, mắt đảo quanh như thói quen lâu năm. Lão Nghĩa nổi bật giữa đám đông: thân hình vạm vỡ, bụng phệ, vai rộng, đầu tóc hoa râm, mặt vuông chữ điền, đôi mắt sắc lẻm lúc nào cũng ánh lên vẻ quyền lực và bản lĩnh của kẻ từng trải. Áo lụa sẫm màu, ống quần trắng tinh, chân đi guốc mộc to bản – lão vừa đứng vừa nhai trầu, thỉnh thoảng nhổ bã xuống đất, ánh mắt không rời khỏi dáng Lan giữa đám đông.
Ngay từ lần đầu nhìn thấy Lan, lão Nghĩa đã bị hút chặt. Đôi mắt lão vốn dạn dày với đàn bà, nhưng thân thể Lan làm lão ngỡ như mình gặp lại tuổi trai trẻ: cái eo nhỏ nhắn, cặp mông tròn lẳn cứ nhún nhảy mỗi bước chân, hai bầu vú căng tràn ẩn hiện dưới lớp áo bạc màu, nước da trắng bóc, cái cổ cao kiêu hãnh và dáng đi vừa duyên vừa e ấp. Mỗi lần Lan cúi người, mái tóc đen dài thả xuống một bên má, cái cổ trắng phau như ngà voi, khiến tim lão đập mạnh hơn thường lệ.
Lão Nghĩa nheo mắt, môi nhếch lên nụ cười nham hiểm. Đầu óc lão nhanh như chớp vạch ra đủ đường: gái đẹp thế này mới về làng, chắc chưa quen đường nước, chồng lại chỉ là thằng Hưng nghèo rớt mồng tơi, đi làm thuê tối mặt. Nghĩa liếc mắt nhìn quanh, rồi gọi đám gia nhân thân tín lại gần, giọng nhỏ nhưng sắc lạnh:
“Con bé kia là ai thế hả? Vợ thằng Hưng mới về làng à? Nhà chúng nó ở đâu, ruộng vườn thế nào?”
Một gã gia nhân nhanh nhảu đáp:
“Dạ, vợ mới của thằng Hưng đấy ông. Hai đứa cắm chòi ngoài bãi, chỗ cũ ông Thịnh bỏ hoang lâu rồi, chẳng quen biết ai. Con Lan nghe đâu người vùng khác, đẹp nổi tiếng lắm ông ạ…”
Lão Nghĩa gật đầu, ánh mắt càng thêm hứng thú. Từ xa, lão vẫn dõi theo từng động tác của Lan, chẳng bỏ sót lấy một cử chỉ nhỏ: cách nàng đưa tay vuốt lại mái tóc, khi nàng cúi xuống kéo váy che vội cặp đùi trắng nõn, khi nàng ngồi xổm chọn mớ rau, cặp mông tròn căng như muốn bật khỏi làn váy cũ kỹ. Mỗi lần Lan cười, lúm đồng tiền nhỏ trên má lại hiện lên, đôi môi đỏ tươi cong nhẹ như chọc vào tận sâu bản năng đàn ông trong lão.
Không dừng lại ở đó, lão Nghĩa còn để ý đến ánh mắt của đám đàn ông trong chợ. Thấy ai cũng liếc trộm Lan, lão bất giác nhếch mép, lòng dâng lên một chút ganh tức, một chút háo thắng của kẻ quyền lực lâu năm. Trong đầu lão, ý định chiếm đoạt Lan nảy lên mạnh mẽ, như bản năng săn mồi trỗi dậy, thôi thúc lão phải có cho bằng được người đàn bà non tơ ấy.
Khi Lan rời chợ, dáng nàng thướt tha, đôi chân nhỏ bước nhẹ trên lối đất bùn, quang thúng lắc lư theo nhịp hông mềm mại. Lão Nghĩa bấy giờ lặng lẽ bám theo bằng ánh mắt, không quên dặn dò gia nhân:
“Thằng Hưng làm đâu, dạo này chúng nó có thiếu thốn gì không, mai tìm cách giúp nó một việc… Nhưng nhớ giữ mồm, chuyện gì cũng phải báo cho tao biết trước!”
Chợ tan, nắng đã lên cao, những làn gió đầu mùa thổi phả mùi đất, mùi người. Lan về nhà mà không hay biết ánh mắt của ông địa chủ già dâm đang âm thầm bủa vây lấy mình, như chiếc lưới vô hình bắt đầu siết chặt, mở màn cho những cơn sóng ngầm nơi xóm nhỏ vùng quê yên ả này.
Phần 3. Âm mưu
Kể từ buổi sáng hôm đó, khi hình ảnh thân thể ngọc ngà của Lan ám ảnh tâm trí không dứt, Nghĩa đã ngồi một mình dưới gốc đa già nghĩ kế. Là người từng trải, lão biết rõ: gái đẹp càng mới đến, càng dễ xao động trước quyền lực và ân huệ. Để lấy được Lan, lão không thể nóng vội hay tỏ ra lộ liễu. Nghĩa quyết định dùng mưu sâu: lấy lòng từ xa, tạo cơ hội “giúp đỡ”, vừa khiến gia đình Hưng cảm kích, vừa khiến Lan mang ơn mà chẳng thể từ chối.
Sáng sớm, lão gọi hai tên gia nhân thân tín vào buồng trong, dặn dò kín kẽ: “Chúng mày tìm hiểu kỹ cho tao xem nhà thằng Hưng bây giờ sống thế nào, còn thiếu thốn gì. Dò la cẩn thận, từ ăn uống, việc làm, cho đến chuyện nhỏ nhất trong nhà. Đừng có để ai biết là ý tao, cứ bảo là người trong làng tốt bụng hỏi thăm. Nếu thiếu giống, thiếu lúa giống hay trâu bò, bảo bọn quản lý kho bên tao chuẩn bị sẵn.”
Gã gia nhân béo ú kính cẩn đáp: “Dạ, ông cứ yên tâm, vợ chồng nó mới tới, ruộng thì thuê được ít, làm thuê thì chưa có mối quen, chắc còn thiếu thốn lắm. Vợ nó đẹp nổi tiếng, ai cũng thèm, nhưng chồng thì khù khờ lắm, chẳng biết giữ đâu!”
Nghĩa mỉm cười đắc ý, tay vê cục trầu: “Chừng nào mày nghe được gì hay, kể cả việc riêng trong nhà nó, thì nhớ về báo tao ngay. Có gì tao sẽ tự tay ‘giúp’, nhớ chưa?”
Ngay trong ngày, gia nhân Nghĩa bắt đầu đi quanh xóm, lân la chuyện trò với mấy bà bán nước, đàn bà phơi lúa ngoài bãi, đôi khi còn ghé hỏi mấy đứa trẻ con chơi ngoài đồng. Đám đầy tớ khéo miệng lắm, đâu cần nói thẳng, chỉ gợi chuyện một chút, người làng đã kể hết: nào là vợ chồng Hưng – Lan vẫn còn thiếu chăn chiếu, gạo mắm đong từng bữa, ban đêm Lan hay ra giếng một mình lấy nước, sáng đi chợ rất sớm, có hôm trời chưa sáng rõ đã thấy bóng dáng nàng lom khom bên bờ sông.
Sau mấy ngày, mọi chuyện trong ngoài nhà Lan đều lọt vào tai Nghĩa. Lão không khỏi mỉm cười, trong lòng càng hưng phấn khi biết Hưng chân chất, ít giao du, cả ngày đi làm thuê ngoài đồng, để Lan ở nhà quạnh quẽ một mình. Tối về thì vùi mặt vào chăn ngủ như chết, chẳng biết vợ mình đẹp thế nào trong mắt người đời.
Nghĩa bắt đầu ra tay, đầu tiên là cho người mang sang nhà Hưng một túi giống lúa thơm, bảo là “của nhà trên làng gửi tặng mừng tân gia”. Hôm khác, cho một gánh rạ khô để lợp lại mái nhà vừa dột, dặn đầy tớ nhắn rằng “ông chủ ở nhà lớn thương người mới tới, muốn giúp cho có mái ấm”.
Chưa dừng lại, Nghĩa còn chủ động gọi Hưng tới nhà lớn, vờ như vô tình hỏi han, rồi gợi ý cho Hưng vào nhóm cày thuê ruộng địa chủ. Mỗi khi gặp Lan ở chợ hay trên đường ra bãi, lão luôn dừng lại chào hỏi, cho quà như củ khoai, bó mía, chùm vải, miệng cười xởi lởi, mắt không giấu nổi vẻ ngắm nghía, săm soi.
Lan và Hưng, giữa lúc chật vật mưu sinh, đâu dễ từ chối tấm lòng của ông địa chủ giàu nhất làng. Mỗi lần nhận được chút giúp đỡ, họ vừa cảm kích vừa e dè, không biết rằng phía sau những món quà và nụ cười hào phóng ấy là ánh mắt khao khát của kẻ săn mồi, đang từng bước bủa lưới, dồn con mồi về phía mình...
Từ hôm đó, Nghĩa càng tỏ ra tử tế, dặn người nhà để mắt tới Lan, còn bản thân lão thì kiên nhẫn chờ đợi, vừa ngắm nghía, vừa toan tính, chờ ngày thuận lợi để ra tay thật sự—đưa Lan vào vòng tay, biến nàng thành của riêng mình.