ee88
123b

Chàng trai dâm đãng

Thành viên tích cực

Reputation: 31%
Tham gia
12/4/25
Bài viết
104
Cảm xúc
165
Điểm
43
Nơi ở
TP.HCM
Tín dụng
0.0
Giới tính
Nam
Một truyện nhỏ cho mọi người xem, ủng hộ em nhé các đồng dâm
CHƯƠNG 01. Mái nhà mới bên rìa làng

Phần 1. Ngôi nhà mới

Mặt trời đỏ au vừa nhô khỏi rặng tre, những làn sương sớm còn lượn lờ trên mặt ruộng, một đôi vợ chồng trẻ xuất hiện trên con đường đất dẫn về phía bìa làng. Đó là Hưng và Lan – vợ chồng mới từ miền xa dắt díu nhau về vùng quê này lập nghiệp, mang theo bao ước vọng về một mái nhà, một khởi đầu mới.

Cảnh vật ven làng còn hoang sơ. Những khóm chuối già mọc thành bụi bên lối đi, mấy hàng tre già rậm rạp che khuất cả ánh sáng, con đường đất loang lổ dấu xe bò và dấu chân trẻ nhỏ. Xa xa là những mái nhà tranh nép mình sau bụi rậm, khói bếp bảng lảng giữa không gian yên ả. Không khí thôn quê vừa bình yên vừa hoang vắng, lặng lẽ nhưng cũng đượm mùi đất, mùi rạ và mùi sương sớm.

Hai vợ chồng Hưng – Lan chọn một mảnh đất nhỏ nằm chếch ra ngoài rìa làng, sát bờ sông. Nơi ấy không đông đúc như xóm trong, cũng chẳng có nhiều người qua lại, chỉ có tiếng gió thổi hun hút, tiếng chim hót buổi sáng và tiếng cá quẫy nước mỗi khi chiều xuống. Đó là vùng đất lâu nay bỏ hoang, cỏ mọc ngập đầu gối, chỉ có vài lối mòn in dấu chân người đi cắt cỏ hoặc dắt trâu ra bãi.

Hưng là người đàn ông trạc ba mươi, da rám nắng, lưng rộng, khuôn mặt hiền lành chất phác, đôi tay chai sạn vì bao năm lao động thuê mướn hết vùng này sang vùng khác. Từ ngày lấy Lan, anh càng chăm chỉ hơn, sẵn sàng gánh vác mọi việc nặng nhọc để lo cho vợ. Anh không giỏi nói lời hoa mỹ, nhưng ánh mắt luôn ánh lên sự chân thành, hiền hậu.

Lan nổi bật giữa vùng quê thô mộc ấy như một đóa hoa vừa hé nở, quyến rũ đến mức khiến cảnh vật xung quanh càng trở nên nhạt nhòa. Ở độ tuổi ngoài đôi mươi, nàng mang vẻ đẹp đàn bà non tơ vừa chớm nở, ngọt ngào và tươi mới.

Làn da Lan trắng ngần, mịn màng như lụa nõn, lúc nào cũng ánh lên thứ ánh sáng tinh khiết, càng nổi bật giữa màu đất nâu và rơm vàng quê nghèo. Khuôn mặt nàng thanh tú, đôi mắt to tròn, long lanh như hồ nước biếc, lấp lánh một nỗi niềm sâu kín, khiến ai vô tình bắt gặp cũng phải dừng lại thêm một nhịp tim.

Nhưng đẹp nhất ở Lan lại là đường nét cơ thể vừa mềm mại vừa khiêu gợi một cách kín đáo. Tấm lưng thon, bờ vai nhỏ nhắn, chiếc eo lượn thành đường cong uốn lượn mềm mại. Ngực Lan căng tràn, tròn đầy, hai bầu vú vun cao, đầu ti hồng hào luôn ẩn hiện qua làn áo mỏng, mỗi bước nàng đi lại khẽ rung, như mời gọi mà lại e ấp, khiến bất cứ ánh mắt đàn ông nào lỡ nhìn vào cũng phải bối rối, xao xuyến.

Mông nàng tròn lẳn, đầy đặn, hai bờ mông nở rộng, săn chắc, mỗi khi Lan cúi xuống xách nước, dáng mông càng cong lên, ôm sát lấy làn vải áo nâu cũ kỹ. Dáng đi của Lan chậm rãi mà mềm mại, chiếc mông cứ nhún nhảy nhẹ theo từng bước, phô bày sức sống và nét đàn bà căng mọng, đầy mời gọi.

Bàn tay Lan nhỏ nhắn, ngón tay thon dài, dù có dính chút bùn đất vẫn chẳng thể che mờ vẻ đẹp mềm mại, trắng trẻo ấy. Đôi chân nàng thẳng và nuột, mỗi khi nàng ngồi xổm bên bờ ao giặt áo hay xắn quần lên gánh nước, làn da nõn nà lại lộ ra càng thêm phần khêu gợi.

Mỗi lần Lan cười, hàm răng trắng đều, môi cong nhẹ, ánh mắt nheo lại, lộ nét ngây thơ quyến rũ. Cái cười ấy không chói lóa mà dịu ngọt, như mật ong đầu mùa, vừa hiền lành vừa ẩn giấu nét tinh nghịch, như thể chỉ cần ai đủ tinh ý sẽ nhận ra ngọn lửa thầm kín vẫn âm ỉ cháy trong lòng người vợ trẻ ấy.

Không chỉ đàn ông trong làng, mà cả đám trai làng ngoài ven, mấy lão già khó tính đi ngang nhà mới, đều không khỏi liếc nhìn Lan mỗi khi nàng qua lại, ánh mắt nửa tán thưởng nửa thèm thuồng. Nhưng Lan vẫn giữ vẻ kín đáo, nhu mì của một người vợ mới – áo luôn cài khuy cao, dáng đi nhỏ nhẹ, nhưng chính cái e ấp ấy lại càng làm thân hình nàng thêm phần bí ẩn, càng nhìn càng thấy mê, càng khao khát muốn khám phá đến tận cùng.

Những ngày đầu dựng nhà, hai vợ chồng gần như làm tất cả bằng đôi tay mình. Hưng phát cỏ, đào nền, chặt tre, vác từng bó rạ dựng lên khung nhà tranh nhỏ xíu, mái thấp lè tè, vách trát đất còn thơm mùi mới. Lan vừa quét dọn, vừa nhóm bếp, lại phụ giúp anh chở rơm, vác nước. Bàn tay mềm của nàng dần chai đi, móng tay lấm tấm bùn đất, nhưng ánh mắt Lan khi nhìn Hưng vẫn long lanh hạnh phúc, như thể gian khổ chỉ làm tình cảm thêm sâu đậm.

Có những buổi trưa nắng, Hưng cởi trần, mồ hôi đổ thành dòng, lưng áo ướt đẫm. Lan mang nước ra tận nơi, tự tay lau mặt cho chồng, lau từng giọt mồ hôi chảy ngang sống mũi. Đôi khi anh dừng tay, ghé sát vào hôn nhẹ lên má vợ, nụ cười của hai người hòa vào tiếng chim kêu, tiếng gió đồng mênh mang. Dù nghèo khổ, căn nhà tranh nhỏ bé của họ như ngập tràn niềm vui và hy vọng.

Đêm đầu tiên bên mái tranh mới dựng, bên ngoài là tiếng ếch nhái kêu ran, gió đồng thổi lạnh, hai vợ chồng quấn lấy nhau dưới tấm chăn cũ. Hưng ôm vợ, bàn tay anh vuốt ve dọc sống lưng nàng, đôi môi khẽ thì thầm bên tai những lời vụng về nhưng tha thiết. Lan nép vào ngực chồng, cảm nhận rõ nhịp tim anh và hơi ấm của người đàn ông yêu mình.

Thời gian trôi, căn nhà nhỏ của Hưng và Lan dần thành tổ ấm nơi bìa làng, xa lánh những ồn ào của xóm làng, cũng tách biệt khỏi ánh mắt soi mói. Người dân quanh vùng bắt đầu quen dần với đôi vợ chồng trẻ mới tới, nhưng vẫn có gì đó xa cách, e dè vì “gốc gác ngoài vùng”. Dẫu vậy, cuộc sống của họ trôi đi lặng lẽ, giản dị, tưởng chừng bình yên như những cánh đồng lúa chín vàng mỗi độ hè sang.

Hưng – người chồng hiền lành, chất phác – là người mỗi đêm được ôm lấy thân thể non nớt mà đầy sức sống ấy, được ngắm nhìn từng đường cong mềm mại, được vuốt ve làn da nõn nà, được vùi mặt vào cặp vú căng mọng và cảm nhận trọn vẹn từng hơi thở phập phồng nơi bầu ngực, từng rung động run rẩy mỗi khi Lan kề sát bên mình. Nhưng ngay cả Hưng, đôi lúc cũng không hiểu hết được ngọn lửa đàn bà âm ỉ cháy trong người vợ trẻ ấy, một thứ khát khao vừa ngây thơ vừa bản năng mà người đàn ông nào vô tình chạm phải cũng khó lòng rời mắt…



Phần 2. Nghĩa

Buổi chợ quê sáng sớm, mặt trời vừa lên khỏi lũy tre, sương còn phủ nhẹ trên mặt ao, Lan gánh đôi quang thúng lững thững theo lối đất ra chợ. Hôm ấy nàng mặc chiếc áo nâu sồng đã bạc màu, thắt lưng buộc cao, tà áo bó sát lấy dáng người, tôn lên vòng eo thon mảnh và cặp mông tròn đầy dưới làn váy tối màu. Đôi chân thon dài, trắng nõn nổi bật giữa những người đàn bà quê quanh năm chân tay lam lũ, làn da Lan vẫn mịn màng như thể chưa từng chịu nắng gió đồng bãi.

Chợ làng vốn nhộn nhịp, người mua kẻ bán ồn ào, mùi cá đồng, mùi khói rơm, mùi rau củ trộn lẫn trong không khí ẩm mát của một ngày mới. Dẫu thế, sự xuất hiện của Lan vẫn khiến cả một góc chợ như dịu lại. Những người đàn bà khác đang cãi nhau về giá rau cũng chợt im lặng, mấy gã trai làng háo sắc tặc lưỡi thì thầm với nhau, mấy bà già cũng ngước nhìn, vừa tò mò vừa ghen tị.

Lan nhẹ nhàng bày hàng, từng động tác giản dị nhưng duyên dáng đến lạ lùng. Lúc nàng cúi xuống xếp mớ rau, tấm áo kéo căng theo lưng, hai bầu ngực vun cao ẩn hiện sau lớp vải mỏng, cặp mông căng mọng lộ rõ đường cong khi nàng ngồi xổm. Đôi má Lan ửng hồng vì sương, đôi mắt trong vắt, nhìn ai cũng thoáng chút bẽn lẽn, hiền lành mà mê hoặc.

Ở một góc chợ, Nghĩa – địa chủ vùng này, đang đứng dựa gốc đa lớn, mắt đảo quanh như thói quen lâu năm. Lão Nghĩa nổi bật giữa đám đông: thân hình vạm vỡ, bụng phệ, vai rộng, đầu tóc hoa râm, mặt vuông chữ điền, đôi mắt sắc lẻm lúc nào cũng ánh lên vẻ quyền lực và bản lĩnh của kẻ từng trải. Áo lụa sẫm màu, ống quần trắng tinh, chân đi guốc mộc to bản – lão vừa đứng vừa nhai trầu, thỉnh thoảng nhổ bã xuống đất, ánh mắt không rời khỏi dáng Lan giữa đám đông.

Ngay từ lần đầu nhìn thấy Lan, lão Nghĩa đã bị hút chặt. Đôi mắt lão vốn dạn dày với đàn bà, nhưng thân thể Lan làm lão ngỡ như mình gặp lại tuổi trai trẻ: cái eo nhỏ nhắn, cặp mông tròn lẳn cứ nhún nhảy mỗi bước chân, hai bầu vú căng tràn ẩn hiện dưới lớp áo bạc màu, nước da trắng bóc, cái cổ cao kiêu hãnh và dáng đi vừa duyên vừa e ấp. Mỗi lần Lan cúi người, mái tóc đen dài thả xuống một bên má, cái cổ trắng phau như ngà voi, khiến tim lão đập mạnh hơn thường lệ.

Lão Nghĩa nheo mắt, môi nhếch lên nụ cười nham hiểm. Đầu óc lão nhanh như chớp vạch ra đủ đường: gái đẹp thế này mới về làng, chắc chưa quen đường nước, chồng lại chỉ là thằng Hưng nghèo rớt mồng tơi, đi làm thuê tối mặt. Nghĩa liếc mắt nhìn quanh, rồi gọi đám gia nhân thân tín lại gần, giọng nhỏ nhưng sắc lạnh:

“Con bé kia là ai thế hả? Vợ thằng Hưng mới về làng à? Nhà chúng nó ở đâu, ruộng vườn thế nào?”

Một gã gia nhân nhanh nhảu đáp:

“Dạ, vợ mới của thằng Hưng đấy ông. Hai đứa cắm chòi ngoài bãi, chỗ cũ ông Thịnh bỏ hoang lâu rồi, chẳng quen biết ai. Con Lan nghe đâu người vùng khác, đẹp nổi tiếng lắm ông ạ…”

Lão Nghĩa gật đầu, ánh mắt càng thêm hứng thú. Từ xa, lão vẫn dõi theo từng động tác của Lan, chẳng bỏ sót lấy một cử chỉ nhỏ: cách nàng đưa tay vuốt lại mái tóc, khi nàng cúi xuống kéo váy che vội cặp đùi trắng nõn, khi nàng ngồi xổm chọn mớ rau, cặp mông tròn căng như muốn bật khỏi làn váy cũ kỹ. Mỗi lần Lan cười, lúm đồng tiền nhỏ trên má lại hiện lên, đôi môi đỏ tươi cong nhẹ như chọc vào tận sâu bản năng đàn ông trong lão.

Không dừng lại ở đó, lão Nghĩa còn để ý đến ánh mắt của đám đàn ông trong chợ. Thấy ai cũng liếc trộm Lan, lão bất giác nhếch mép, lòng dâng lên một chút ganh tức, một chút háo thắng của kẻ quyền lực lâu năm. Trong đầu lão, ý định chiếm đoạt Lan nảy lên mạnh mẽ, như bản năng săn mồi trỗi dậy, thôi thúc lão phải có cho bằng được người đàn bà non tơ ấy.

Khi Lan rời chợ, dáng nàng thướt tha, đôi chân nhỏ bước nhẹ trên lối đất bùn, quang thúng lắc lư theo nhịp hông mềm mại. Lão Nghĩa bấy giờ lặng lẽ bám theo bằng ánh mắt, không quên dặn dò gia nhân:

“Thằng Hưng làm đâu, dạo này chúng nó có thiếu thốn gì không, mai tìm cách giúp nó một việc… Nhưng nhớ giữ mồm, chuyện gì cũng phải báo cho tao biết trước!”

Chợ tan, nắng đã lên cao, những làn gió đầu mùa thổi phả mùi đất, mùi người. Lan về nhà mà không hay biết ánh mắt của ông địa chủ già dâm đang âm thầm bủa vây lấy mình, như chiếc lưới vô hình bắt đầu siết chặt, mở màn cho những cơn sóng ngầm nơi xóm nhỏ vùng quê yên ả này.



Phần 3. Âm mưu

Kể từ buổi sáng hôm đó, khi hình ảnh thân thể ngọc ngà của Lan ám ảnh tâm trí không dứt, Nghĩa đã ngồi một mình dưới gốc đa già nghĩ kế. Là người từng trải, lão biết rõ: gái đẹp càng mới đến, càng dễ xao động trước quyền lực và ân huệ. Để lấy được Lan, lão không thể nóng vội hay tỏ ra lộ liễu. Nghĩa quyết định dùng mưu sâu: lấy lòng từ xa, tạo cơ hội “giúp đỡ”, vừa khiến gia đình Hưng cảm kích, vừa khiến Lan mang ơn mà chẳng thể từ chối.

Sáng sớm, lão gọi hai tên gia nhân thân tín vào buồng trong, dặn dò kín kẽ: “Chúng mày tìm hiểu kỹ cho tao xem nhà thằng Hưng bây giờ sống thế nào, còn thiếu thốn gì. Dò la cẩn thận, từ ăn uống, việc làm, cho đến chuyện nhỏ nhất trong nhà. Đừng có để ai biết là ý tao, cứ bảo là người trong làng tốt bụng hỏi thăm. Nếu thiếu giống, thiếu lúa giống hay trâu bò, bảo bọn quản lý kho bên tao chuẩn bị sẵn.”

Gã gia nhân béo ú kính cẩn đáp: “Dạ, ông cứ yên tâm, vợ chồng nó mới tới, ruộng thì thuê được ít, làm thuê thì chưa có mối quen, chắc còn thiếu thốn lắm. Vợ nó đẹp nổi tiếng, ai cũng thèm, nhưng chồng thì khù khờ lắm, chẳng biết giữ đâu!”

Nghĩa mỉm cười đắc ý, tay vê cục trầu: “Chừng nào mày nghe được gì hay, kể cả việc riêng trong nhà nó, thì nhớ về báo tao ngay. Có gì tao sẽ tự tay ‘giúp’, nhớ chưa?”

Ngay trong ngày, gia nhân Nghĩa bắt đầu đi quanh xóm, lân la chuyện trò với mấy bà bán nước, đàn bà phơi lúa ngoài bãi, đôi khi còn ghé hỏi mấy đứa trẻ con chơi ngoài đồng. Đám đầy tớ khéo miệng lắm, đâu cần nói thẳng, chỉ gợi chuyện một chút, người làng đã kể hết: nào là vợ chồng Hưng – Lan vẫn còn thiếu chăn chiếu, gạo mắm đong từng bữa, ban đêm Lan hay ra giếng một mình lấy nước, sáng đi chợ rất sớm, có hôm trời chưa sáng rõ đã thấy bóng dáng nàng lom khom bên bờ sông.

Sau mấy ngày, mọi chuyện trong ngoài nhà Lan đều lọt vào tai Nghĩa. Lão không khỏi mỉm cười, trong lòng càng hưng phấn khi biết Hưng chân chất, ít giao du, cả ngày đi làm thuê ngoài đồng, để Lan ở nhà quạnh quẽ một mình. Tối về thì vùi mặt vào chăn ngủ như chết, chẳng biết vợ mình đẹp thế nào trong mắt người đời.

Nghĩa bắt đầu ra tay, đầu tiên là cho người mang sang nhà Hưng một túi giống lúa thơm, bảo là “của nhà trên làng gửi tặng mừng tân gia”. Hôm khác, cho một gánh rạ khô để lợp lại mái nhà vừa dột, dặn đầy tớ nhắn rằng “ông chủ ở nhà lớn thương người mới tới, muốn giúp cho có mái ấm”.

Chưa dừng lại, Nghĩa còn chủ động gọi Hưng tới nhà lớn, vờ như vô tình hỏi han, rồi gợi ý cho Hưng vào nhóm cày thuê ruộng địa chủ. Mỗi khi gặp Lan ở chợ hay trên đường ra bãi, lão luôn dừng lại chào hỏi, cho quà như củ khoai, bó mía, chùm vải, miệng cười xởi lởi, mắt không giấu nổi vẻ ngắm nghía, săm soi.

Lan và Hưng, giữa lúc chật vật mưu sinh, đâu dễ từ chối tấm lòng của ông địa chủ giàu nhất làng. Mỗi lần nhận được chút giúp đỡ, họ vừa cảm kích vừa e dè, không biết rằng phía sau những món quà và nụ cười hào phóng ấy là ánh mắt khao khát của kẻ săn mồi, đang từng bước bủa lưới, dồn con mồi về phía mình...

Từ hôm đó, Nghĩa càng tỏ ra tử tế, dặn người nhà để mắt tới Lan, còn bản thân lão thì kiên nhẫn chờ đợi, vừa ngắm nghía, vừa toan tính, chờ ngày thuận lợi để ra tay thật sự—đưa Lan vào vòng tay, biến nàng thành của riêng mình.
 
vietbet
javhd

Có thể bạn quan tâm

Trả lời
0
Lượt xem
7K
Đúng thể loại mình thích, tiếp bro ơi
 
CHƯƠNG 02. Bóng Địa Chủ Bên Thềm Nhà

Phần 1. Gió ngầm

Từ ngày Nghĩa cho người giúp đỡ, nhà Hưng – Lan đỡ vất vả đi ít nhiều. Dân làng cũng bắt đầu bớt dè chừng, thấy hai vợ chồng trẻ hiền lành, chịu khó, lại được địa chủ ưu ái nên càng tôn trọng, ít ai dám buông lời gièm pha. Nhưng phía sau sự “giúp đỡ” ấy, Nghĩa đã lên sẵn một kế hoạch riêng, từng bước, từng bước chiếm lấy người đàn bà trẻ đẹp vừa chân ướt chân ráo về làng.

Những ngày Hưng đi làm cày thuê từ sớm, chỉ còn Lan ở nhà. Ngôi nhà tranh nhỏ, lợp rạ nằm trơ trọi giữa bãi sông, xung quanh toàn đồng hoang cỏ mọc, càng làm Lan thêm cô đơn và lạc lõng. Chính lúc ấy, Nghĩa chọn thời điểm ghé thăm, lúc thì viện cớ xem lại mái nhà rạ vừa được cho rạ mới, lúc thì mang tới bó rau thơm, khi thì chỉ là đi ngang qua bãi giả vờ hỏi thăm chuyện làm ăn.

Lão Nghĩa mỗi lần xuất hiện đều cẩn thận, không tỏ vẻ háo sắc mà khoác lên mình bộ mặt thân thiện của người lớn tuổi giàu lòng trắc ẩn. Dáng lão lực lưỡng, bụng phệ nhưng bước chân chắc nịch, giọng nói trầm vang, đôi mắt luôn ánh lên thứ quyền lực pha chút lão luyện. Nhưng mỗi lần mắt lão dừng lại trên thân hình Lan, ánh nhìn lại ngầu lửa: lướt qua bờ vai trắng, lưng eo mềm, dừng lâu nhất ở cặp mông căng mọng, ngực vun cao như khi nàng với tay lên mắc áo hoặc cúi người nhóm bếp.

“Lan ở nhà có buồn không con? Chồng đi cày thuê suốt ngày, khổ thân… Chuyện gì cần giúp, cứ nói ông hay, ông giúp được gì thì giúp cho… Gái mới về làng mà khéo quá, việc gì cũng làm tươm tất, ông già này phải học hỏi đây!”

Giọng lão Nghĩa vừa ấm áp, vừa thầm thì đầy ẩn ý. Lan đứng thẹn, hai má ửng hồng, tay vô thức vuốt lại vạt áo trước ngực, nụ cười hiền mà ánh mắt đôi lúc như lạc đi, lấp lánh chút gì đó sâu kín – cảm giác bị một người đàn ông quyền lực để mắt tới, vừa hồi hộp, vừa kích thích bản năng đàn bà bên trong.

Có lần, Nghĩa ngồi lại bên thềm, nhìn Lan lom khom rửa rau ở góc sân. Từ phía sau, lão thấy rõ từng đường cong mềm mại, cặp mông căng tròn nhấp nhô dưới làn vải cũ, hai bầu vú căng đầy dán sát lớp áo nâu bạc. Lão buông câu khen, giọng trầm mà nghe như vuốt ve:

“Gái gì đâu mà mông tròn, eo nhỏ, nhìn phát mê… Ở làng này, ai mà có vợ được như thế là sướng nhất đời rồi!”

Lan bật cười ngượng, liếc mắt nhìn lão, định nói điều gì đó rồi lại thôi, mặt đỏ như gấc. Những câu khen ấy, bình thường nàng sẽ coi là chuyện đùa, nhưng từ miệng một ông địa chủ từng trải, mỗi lời như có lực mạnh mẽ khiến nàng run nhẹ trong lòng. Lan biết mình đẹp, đã quen với ánh nhìn của đàn ông, nhưng chưa bao giờ bị ai nhìn một cách thẳng thắn, đằm thắm và khao khát đến thế.

Dần dần, mỗi lần Nghĩa đến nhà, dù chỉ vài phút hỏi han xã giao, Lan đều cảm nhận rõ bản thân xao động kỳ lạ: lòng ngực nhói lên, má ửng hồng, ánh mắt không dám nhìn thẳng lão nhưng lại luôn chú ý mọi cử chỉ, mọi lời nói của người đàn ông lớn tuổi, cường tráng và đầy uy lực ấy.

Nghĩa thì càng thêm chắc chắn vào bản năng đàn bà bên trong Lan. Lão dạn dày kinh nghiệm, chỉ cần nhìn qua ánh mắt, nụ cười và cái thẹn ngượng mỗi lần nàng bị khen là biết rõ: dưới vẻ nhu mì ấy là ngọn lửa chưa ai khơi trúng. Lão cố tình ngồi gần, nói chuyện lâu hơn, ánh mắt không giấu giếm ý muốn chiếm đoạt, rồi khẽ đưa tay sờ vai Lan khi nàng vô tình đứng gần.

“Lan này, có ông ở đây thì đừng ngại, việc nặng nhọc hay chuyện khó cứ nói ra. Ở đời, ai cũng phải dựa vào nhau cả…”

Lời lão như mật rót vào tai, mà trong mắt lại dán chặt vào ngực, eo, mông nàng không rời.

Lan đứng nép vào góc nhà, trái tim đập mạnh, vừa run vừa lạ. Nàng nhận ra một thứ cảm xúc mới mẻ, thứ hồi hộp mơ hồ không phải dành cho chồng mình. Những đêm sau đó, nằm cạnh Hưng mà nàng cứ nhớ mãi ánh mắt, giọng nói trầm khàn, bàn tay rắn chắc và cái nhìn như thiêu đốt của ông địa chủ già… Cái khao khát lạ lẫm ấy bắt đầu lớn dần lên, như một mầm lửa nhỏ âm ỉ giữa mái tranh yên bình.

Bóng Nghĩa đi khỏi, Lan đứng tựa cửa nhìn theo, đôi mắt dõi xa xăm. Dù ngoài miệng vẫn giữ vẻ e dè, ngoan hiền, nhưng trong lòng nàng biết, rồi sẽ có ngày mình không thể cưỡng lại được ngọn lửa ấy… Và Nghĩa, lão địa chủ già, vẫn ung dung rải mồi, chờ ngày con mồi non tơ tự nguyện sa vào tay mình, tận hưởng hết thảy vị ngọt đàn bà mà cả đời lão thèm khát.



Phần 2. Ve vãn

Từ sau đợt “giúp đỡ” đầu tiên, Nghĩa càng để mắt đến nhà Lan hơn bao giờ hết. Gã địa chủ từng trải đã quen với việc săn mồi—lão biết cách kiên nhẫn, vờ vĩnh, dùng quyền lực và quà cáp như lưới mỏng bao vây lấy con mồi mình muốn. Nghĩa hiểu rõ: phải chọn đúng lúc, đúng chỗ, nhất là khi Hưng vắng nhà, Lan ở lại một mình giữa căn nhà tranh heo hút ngoài bãi.

Những buổi sáng sớm hoặc xế trưa, khi trời nắng chang chang, Nghĩa thường đi ngang qua mái nhà nhỏ ven làng, giả vờ tình cờ ghé hỏi han. Mỗi lần đến, lão đều chọn lúc Hưng đã dắt trâu ra đồng hoặc đi xa làm thuê, biết chắc Lan chỉ ở một mình bên bếp lửa. Lão mang theo chút quà quê—bó mía tím, dăm củ khoai lang, đôi khi chỉ là chùm vải hoặc gói đường thẻ quý hiếm—vừa vào đến sân đã cất giọng ồm ồm, thân mật:

“Lan ơi, nhà còn củi không, ông mới chặt được ít khô, đem sang cho dùng dần này!”

Hoặc:“Hưng đi cày rồi à? Đàn bà ở nhà cực nhỉ, ai lại để vợ xinh thế này lủi thủi một mình?”

Lan vốn giữ phép tắc của người vợ hiền, luôn nhỏ nhẹ kính trọng, mỗi lần nghe Nghĩa đến đều chào hỏi lễ phép. Nhưng trong lòng, nàng không khỏi ngượng ngùng khi bị ông địa chủ già để ý quá mức. Lan vẫn nhớ ánh mắt Nghĩa—cái nhìn sâu và dữ, lẫn trong đó là sự khát thèm bản năng mà nàng chưa từng thấy ở bất cứ người đàn ông nào. Mỗi lần Nghĩa đến, không khí trong căn nhà như đặc lại, mùi hương đàn ông, mùi trầu cay nồng, mùi áo lụa đẫm mồ hôi—tất cả dấy lên trong nàng thứ cảm xúc khó gọi thành tên.

Nghĩa nhìn Lan không giấu giếm, ánh mắt tham lam lướt trên từng đường cong: từ chiếc cổ trắng ngần, bờ vai nhỏ, đến bầu ngực căng tròn nhấp nhô dưới lớp áo nâu bạc màu, và cả chiếc eo thon lộ rõ mỗi khi nàng cúi xuống rửa rau, dọn bếp. Đôi khi, Lan vô tình cúi sát mép giếng gánh nước, chiếc váy quê ôm lấy cặp mông tròn đầy, lão Nghĩa đứng phía sau chỉ muốn nhào đến mà bóp chặt lấy đôi mông căng mọng ấy ngay tại chỗ.

Trong những cuộc đối thoại xã giao ngắn ngủi, Nghĩa không bỏ lỡ cơ hội dò xét, chọc ghẹo ngầm. Lão vờ hỏi: “Dạo này nhà cửa quen chưa? Ở bãi này yên tĩnh, nhưng buồn nhỉ? Ban đêm gió lạnh lắm, gái trẻ như cô có sợ không?”

Hoặc giả vờ ái ngại: “Chồng đi cày vất vả, chắc cô ở nhà cũng buồn tay buồn chân, hay là hôm nào ông cho người giúp ít việc nhé?”

Những câu hỏi tưởng chừng bình thường, nhưng trong ánh mắt, trong nụ cười râu ria nhếch mép kia là một tầng ngụ ý không giấu nổi. Lan nghe, bên ngoài thì mỉm cười nhẹ nhàng, nhưng trong lòng lại xao động, một chút lo lắng pha lẫn bối rối—vì nàng nhận ra rõ, Nghĩa không giống những người đàn ông khác. Mỗi lần ông đến gần, nói một câu nửa thật nửa đùa, nàng như cảm nhận được thứ sức hút mạnh mẽ tỏa ra từ thân xác đàn ông từng trải, dạn dày, thứ mà Hưng chưa từng có.

Có hôm, khi Lan vừa gánh nước xong, mái tóc rối dính những giọt nước long lanh, áo mỏng ướt bám sát vào thân thể, Nghĩa đứng tựa cửa, mắt như nuốt trọn từng tấc da thịt: “Nước lạnh lắm đấy, Lan cẩn thận kẻo cảm. Gái đẹp mà ốm thì ai ngắm cho đỡ phí của trời, nhỉ?”

Câu nói tưởng bâng quơ mà khiến Lan đỏ mặt, vừa thẹn vừa có cảm giác lạ lùng dâng lên nơi ngực.

Ngày qua ngày, Nghĩa càng chủ động hơn, khéo léo sắp xếp để lúc nào cũng có lý do chính đáng đến gần Lan—lúc thì gửi gạo, lúc thì nhờ nàng trông giùm giỏ cá, lúc lại lấy cớ kiểm tra mái bếp, sửa giùm cánh cửa sổ kẹt. Hưng đi cày tận ngoài đồng, tối mịt mới về, còn Nghĩa thì mỗi ngày đều tìm cách xuất hiện vào những lúc Lan cô quạnh nhất.

Nhưng chính Nghĩa, với bản lĩnh đàn ông già lọc lõi, nhanh chóng nhận ra dưới vẻ ngoan hiền, e ấp của Lan còn ẩn giấu một ngọn lửa khát khao âm ỉ. Mỗi lần lão vô tình chạm nhẹ vào vai, ánh mắt Lan khẽ long lanh, hơi thở nàng bối rối nhưng lại không dứt ra ngay. Đôi khi Nghĩa đứng gần, hơi thở phả lên tóc, Lan hơi rùng mình nhưng không lùi bước, ánh mắt nàng vô tình lướt qua rồi vụt tránh đi, để lại trong lòng lão một cơn sóng ham muốn vừa được nhóm lên mạnh mẽ.

Có lúc Nghĩa thử thách, cố tình để câu chuyện đi quá giới hạn xã giao: “Ở đây có ai làm phiền cô không? Chồng thì đi suốt, nếu cô cần gì, chỉ cần nhắn người, ông lo cho hết…”

Lan nghe mà chỉ cười nhẹ, mắt rủ xuống, đôi má ửng hồng không nói gì thêm, nhưng hai tay siết nhẹ vạt áo, lòng xao động. Nàng cảm nhận rất rõ ánh mắt của Nghĩa thiêu đốt lên thân thể mình, và cũng chính mình, dưới lớp áo hiền lành, bỗng thấy bụng dưới dậy sóng khó tả, vừa sợ hãi, vừa bị cuốn vào mê cung dục vọng chưa từng biết tới.

Từ những lần gặp gỡ, ánh nhìn, va chạm và những lời nói tưởng như ngẫu nhiên ấy, giữa hai người đã nảy lên một dòng điện ngầm, chờ một cơn giông mạnh mẽ cuốn đến để bùng nổ thành lửa… Căn nhà tranh nhỏ, từ chỗ là nơi trú ngụ bình yên, dần trở thành sân khấu cho những cuộc vờ vịt, thử thách, cám dỗ, và dự cảm về một cơn bão đam mê đang lớn dần từng ngày, đợi lúc Hưng vắng bóng, để Lan và Nghĩa được thả mình theo bản năng, quên đi mọi lề thói và giới hạn…



Phần 3. Hun nóng

Sau những lần Nghĩa ghé thăm, trong lòng Lan dần dâng lên cảm xúc lạ lẫm mà nàng chưa từng trải qua. Ban đầu chỉ là chút e ngại, dè chừng trước ánh mắt dạn dày và cái giọng trầm khàn của người đàn ông quyền lực ấy. Nhưng càng về sau, mỗi cử chỉ quan tâm, những câu nói ngọt ngào nửa đùa nửa thật của Nghĩa càng gieo trong Lan một cảm giác khó tả—vừa hồi hộp, vừa xốn xang.

Mỗi lần Hưng đi làm đồng từ sáng sớm, Lan lại một mình quẩn quanh trong căn nhà tranh ngoài bãi. Không gian vắng vẻ, yên tĩnh ấy vô tình trở thành chiếc lồng giam kín, khiến những buổi Nghĩa ghé qua như cơn gió lạ thổi vào, phá vỡ nhịp sống đơn điệu, đánh thức một phần bản năng đàn bà sâu kín trong nàng.

Ban đầu, Lan vẫn giữ lối ăn mặc giản dị, kín đáo của người vợ trẻ—áo nâu buộc cao, váy sẫm màu, tóc búi gọn. Nhưng sau vài lần Nghĩa đến, nàng bắt đầu để ý hơn đến bản thân. Mỗi sáng gánh nước hay quét sân, Lan chọn chiếc áo hơi mỏng, màu sáng hơn một chút, khi thì buông lơi cúc áo cổ, để lộ lấp ló phần da cổ trắng mịn, khi thì vạt áo vén nhẹ cho cặp ngực vun cao, bầu vú tròn căng phập phồng dưới lớp vải mỏng. Váy nàng quấn vừa khít eo, mỗi lần cúi xuống hay ngồi xổm, cặp mông căng mọng càng lộ rõ hình khối, da thịt mịn màng khiến ánh nắng sớm càng thêm lấp lánh.

Lan cũng chú ý hơn đến mái tóc, không còn búi cao như trước mà xõa ngang vai, thỉnh thoảng cài thêm bông hoa dại, trông vừa dịu dàng vừa có nét lả lơi. Gương mặt nàng trang điểm nhẹ nhàng bằng chút phấn tự làm từ gạo, đôi môi bôi lá trầu hồng lên tươi tắn.

Cách nói chuyện của Lan cũng dần đổi khác. Nếu như trước kia nàng chỉ trả lời gọn ghẽ, lễ phép thì giờ mỗi lần Nghĩa đến, Lan chủ động chào hỏi, mắt nhìn lâu hơn, giọng nói nhẹ nhàng như có mật ong rót vào tai:

“Ông lại mang quà sang, ngại quá… Ở ngoài này một mình ông nhớ giữ sức, trời nóng dễ mệt lắm…”

Những câu hỏi han, lời cảm ơn của Lan mang theo chút ngọt ngào, ấm áp, ánh mắt khi liếc nhìn Nghĩa cũng không còn vội vã lẩn tránh như trước mà chầm chậm dừng lại, môi mỉm cười kín đáo.

Và rồi, mỗi khi Nghĩa viện cớ giúp nàng nhóm bếp, hay bê nặng vật gì trong nhà, bàn tay ông vô tình chạm vào cổ tay, bờ vai hoặc lưng nàng, Lan không còn rụt lại ngay mà để cho sự đụng chạm ấy kéo dài hơn. Nàng cảm nhận rõ bàn tay Nghĩa thô ráp, ấm nóng, sức mạnh của người đàn ông từng trải len qua lớp áo mỏng chạm đến tận da thịt, khiến lồng ngực nàng dậy lên một luồng điện nhẹ nhói. Có lần Nghĩa giúp nàng lấy nồi nước trên bếp, bàn tay ông cố ý đặt lên eo, giữ nhẹ lâu hơn bình thường, Lan chỉ hơi mím môi, ánh mắt long lanh ngước nhìn, khuôn mặt ửng hồng như chấp nhận thứ âu yếm vụng trộm ấy.

Nhiều hôm, khi Nghĩa ngồi trên ghế tre trước hiên nhà, Lan vừa quét sân vừa khẽ cúi người, để phần ngực, phần mông càng phô ra dưới mắt ông. Dưới ánh nắng rọi xiên qua tàu lá chuối, những giọt mồ hôi lăn dài trên cổ, ngực, len lỏi qua khe áo, làm thân hình nàng thêm phần bóng bẩy, mời gọi. Nghĩa nhìn, đôi mắt tham lam không giấu nổi dục vọng, nhưng Lan không trách, thậm chí còn cảm thấy phấn khích, đôi khi cố tình kéo dài động tác để ông ngắm lâu hơn.

Lời nói của Lan với Nghĩa cũng dần trở nên tự nhiên, đôi khi pha chút đùa nghịch, thử thách: “Hôm nào ông rảnh lại ghé chơi nhé, ở ngoài này buồn lắm… Có ông sang chuyện trò, nhà em cũng vui hơn nhiều.”

Hay đôi khi, khi Nghĩa hỏi han về cuộc sống, Lan nhẹ nhàng đáp, mắt lấp lánh: “Có ông địa chủ tốt bụng thỉnh thoảng ghé qua, em thấy cũng đỡ cô quạnh, ông à.”

Dần dà, những khoảng cách giữa họ mờ đi. Sự xuất hiện của Nghĩa trở thành điều Lan chờ đợi mỗi ngày. Mỗi cái chạm khẽ, mỗi lời hỏi han hay ánh mắt dữ dội của ông không còn làm nàng khó xử mà trái lại, khiến Lan rạo rực, thấy mình sống động và đàn bà hơn bao giờ hết. Có đêm nằm bên Hưng, Lan chợt nhớ lại ánh mắt Nghĩa, cảm giác bàn tay ông lướt qua làn da mình, bụng dưới chợt nóng bừng, cả người trào lên một nỗi khát khao bản năng mà nàng chưa từng biết đến—một cảm giác say mê của người đàn bà đang khẽ khàng mở cửa lòng, đợi cơn bão dục vọng thực sự tràn đến…



Phần 4. Lén lút

Đêm ấy, Nghĩa mở tiệc lớn đãi người làm trong nhà. Căn nhà lớn sáng rực ánh đèn dầu, mùi rượu nếp, mùi thịt luộc, tiếng nói cười, tiếng đàn bầu, tiếng chén bát va nhau vang rộn suốt sân rộng. Người trong làng ai có chân làm thuê cho nhà địa chủ đều được mời dự, trong đó có cả Hưng, chồng Lan, ngồi chen cùng mấy anh em thợ cày ngoài hiên.

Lan hôm ấy cũng được Nghĩa cho gọi đến giúp chuẩn bị cơm nước, bưng bê mâm bát. Nàng mặc bộ áo bà ba sẫm màu, ôm khít thân hình nõn nà, tấm váy đen bó sát eo và mông càng làm nổi bật đường cong căng tràn sức sống. Trong ánh đèn dầu vàng ấm hắt lên, làn da Lan càng trắng nổi bật, cổ thon, xương quai xanh lấp lánh mồ hôi, mái tóc buông nhẹ, gò má ửng hồng vì men rượu, vì nhộn nhạo tiệc tùng và cả vì cảm giác bị vô số ánh mắt đàn ông dõi theo từng bước.

Tiệc càng về khuya càng náo nhiệt. Đám người làm say sưa ăn uống, tiếng cười nói huyên náo lấn át mọi thứ. Trong không gian chật chội, chen chúc, mùi người, mùi rượu, mùi thịt như quấn lấy nhau tạo nên bầu không khí mờ đục, nặng mùi dục vọng. Hưng mải cụng ly với bạn thợ, hoàn toàn không để ý vợ mình bị bao ánh mắt soi mói lẫn thèm khát lướt qua từng cử động.

Nghĩa ngồi ở bàn đầu, dáng lão bệ vệ, mắt đảo quanh sắc lẹm. Lão vừa nâng chén vừa kín đáo quan sát Lan – từng bước nàng di chuyển qua lại, từng động tác khom người đặt mâm, từng cái cúi xuống làm cặp vú căng vun vút dưới lớp vải mềm. Mỗi lần nàng xoay người, chiếc mông tròn lẳn nhô lên như khiêu khích, chiếc váy kéo căng theo nhịp bước, khiến đôi mắt Nghĩa không thể rời khỏi thân thể ấy.

Bất chợt, giữa lúc Lan chen qua sau lưng Nghĩa để bưng thêm một khay đồ, lão bất ngờ vươn tay lòn ra sau, áp sát vào làn váy mỏng rồi bóp mạnh bạo lên cặp mông căng tròn. Bàn tay thô ráp, nóng rực của Nghĩa áp trọn lấy bờ mông mềm mại, từng ngón bóp sâu như muốn nhào nặn, chiếm hữu.

Lan giật mình, toàn thân bừng nóng. Đám đông quanh bàn ồn ào không ai để ý, nhưng nàng thì cảm nhận rất rõ sự táo bạo, trơ tráo của ông địa chủ. Hơi rượu nóng bừng lan lên mặt, lòng bàn tay ông giữ chặt, vừa dứt khoát vừa ấm nóng, ngón tay bóp day khiến Lan rùng mình, nửa muốn gạt ra, nửa lại bị cảm giác lạ lẫm, kích thích giữ lại.

Nàng quay đầu nhìn Nghĩa, ánh mắt vừa thẹn vừa sợ, nhưng không giấu được tia hồi hộp, bàn tay nhỏ run lên định gỡ lấy tay ông. Nhưng Nghĩa hiểu quá rõ đàn bà – lão bóp mạnh hơn, kéo dài động tác, miệng kề sát tai Lan, hơi thở phả nóng bên cổ, thì thầm bằng chất giọng trầm đặc: “Vào phòng ông một lát nhé… Ông mệt rồi…”

Câu nói khàn đục như một mệnh lệnh, cũng như một lời khiêu khích đầy bản lĩnh đàn ông. Tay Nghĩa rút ra, vuốt nhẹ lên khe mông nàng thêm một lần nữa, rồi đứng dậy, chậm rãi rời bàn, quay lưng bước vào bóng tối phía gian nhà trong.

Lan đứng lặng giữa đám đông, tim đập mạnh, hơi thở gấp gáp. Cảm giác bàn tay Nghĩa vẫn nóng bỏng hằn in trên da thịt, cơn rạo rực âm ỉ bùng lên mạnh mẽ hơn bất kỳ lúc nào. Nàng liếc sang Hưng, thấy chồng vẫn mải uống rượu, miệng cười nói hồn nhiên chẳng biết gì. Như bị một sức mạnh vô hình kéo dẫn, Lan rón rén theo lối hành lang tối, lòng trào lên nỗi hồi hộp, lo lắng pha lẫn khao khát. Mỗi bước chân đều là một bước vượt qua ranh giới cuối cùng giữa bổn phận và bản năng đàn bà bị dồn nén quá lâu.

Khi Lan khép cánh cửa phòng lại, gian nhà trong chìm trong ánh đèn mờ, mùi trầu cay, mùi rượu và mùi đàn ông quyện lấy nàng. Nghĩa đã đứng đợi sẵn, ánh mắt lão vừa dữ dội, vừa hừng hực thèm khát, như con thú đói nhìn con mồi dâng đến miệng. Không còn khoảng cách, không còn sự kiêng dè, chỉ còn lại hai thân thể khao khát nhau giữa bóng tối, nơi mọi bản năng được thả trôi…



Phần 5.

Nghĩa ngồi tựa lưng trên giường gỗ lim, nét mặt giả vờ mệt mỏi, tay xoa trán. Căn phòng vắng chỉ còn ánh đèn dầu leo lét và tiếng ồn xa xa ngoài sân vọng lại, không khí ngập mùi trầu cay, mùi rượu lẫn hơi người vừa bừng bừng dục vọng. Lan lúng túng bước vào, đóng cửa nhẹ rồi ngập ngừng đứng nơi góc phòng. Nghĩa ngước mắt nhìn, ánh mắt lão tối lại, vừa vờ đau đầu vừa ra hiệu cho nàng lại gần:

“Đầu ông quay cuồng quá… Lan ơi, lại bắt gió cho ông đi…”

Lan ngần ngừ, tim đập thình thịch, nhưng cuối cùng vẫn tiến lại bên giường, ngồi xuống mép, khẽ chạm vào vai Nghĩa. Bàn tay nhỏ của nàng mát lạnh, dần di chuyển lên thái dương rồi day nhẹ trán ông. Trong ánh sáng vàng ấm, tấm yếm lụa mỏng bám sát lấy thân hình Lan càng làm bầu vú căng mọng nổi bật. Mỗi lần nàng cúi xuống, hai bầu ngực rung lên nhè nhẹ, đầu ti hồng ẩn hiện sau lớp vải, hơi thở dồn dập khiến làn da phập phồng, tròn căng như sắp nổ tung.

Nghĩa không kìm được nữa. Lão giả vờ khẽ rên một tiếng, rồi bất ngờ đưa tay áp sát, bàn tay to bản lòn vào dưới lớp yếm, nắm trọn lấy một bầu vú mịn màng của Lan. Lão bóp chặt, đầu ngón tay miết mạnh đầu ti, rồi véo nhẹ, kéo căng từng sợi dây thần kinh trên cơ thể đàn bà đang run rẩy.

Lan giật mình, toàn thân nóng bừng, nhưng chỉ khẽ chống cự, bàn tay nhỏ gạt nhẹ tay ông, miệng thì thầm run rẩy:

“Ông… đừng… để em… người ta biết thì chết…”

Nhưng động tác nàng không quyết liệt, bàn tay chống nhẹ như mời gọi, ánh mắt lấp lánh vừa e sợ vừa chờ đợi. Nghĩa nhận ra điều ấy, nụ cười thoáng hiện nơi khóe môi, lão càng mạnh bạo hơn: hai bàn tay vuốt ve, vân vê, bóp nắn cả hai bầu vú, từng ngón day nhẹ đầu ti khiến Lan co rúm người lại vì nhột, bụng dưới co thắt lại từng nhịp khoái cảm không thể kiểm soát.

Nghĩa ghé sát, thì thầm vào tai nàng, giọng khàn đục đầy dâm đãng:

“Bầu vú này, đẹp như ngọc… để ông thưởng cho đã đời… Đêm nay ông làm em sướng, quên hết cả chồng đi nghe chưa?”

Lão không để Lan kịp phản ứng, mạnh tay kéo tụt dây yếm, bầu ngực trắng nõn tràn khỏi lớp lụa, đầu ti hồng hào dựng đứng vì hồi hộp lẫn kích thích. Nghĩa cúi xuống, há miệng ngậm trọn lấy một bên đầu ti, mút mạnh, lưỡi đảo quanh núm vú như đứa trẻ khát sữa, rồi lại dùng răng cắn nhẹ, kéo đầu ti cho nó càng lúc càng săn lên, căng mọng dưới đầu lưỡi ông.

Lan rên nhẹ, thân thể mềm oặt như không còn sức lực, bàn tay run rẩy bấu lấy bờ vai Nghĩa, vừa như cản lại vừa như kéo sát hơn. Mỗi lần ông nút, liếm, mút, toàn thân Lan lại giật nhẹ, hơi thở gấp gáp, đầu óc mụ mị đi trong cảm giác nhục cảm trào dâng chưa từng có. Nước dâm ứa ra từ trong đáy lồn, ướt sũng cả mép váy, chảy dài xuống tận đùi, làm nàng ngượng ngùng mà càng thêm kích thích.

Nghĩa hôn dọc xuống khe ngực, tay lão vẫn không ngừng vần vú, véo vặn đầu ti, kéo nhẹ cho nó kéo dài cảm giác tê rần. Lão vừa nút vừa thì thầm dâm đãng:

“Lâu rồi có ai mút cho em như thế này chưa? Đàn bà mà ngực đẹp như ngọc thế này, tiếc cho thằng nào để em héo uổng…”

Miệng Nghĩa trườn lên cổ Lan, mút mạnh để lại dấu đỏ, hơi thở nóng rực phả lên da thịt, lão ghé sát vào môi nàng, lưỡi tách nhẹ hai hàm răng, nút lưỡi Lan sâu hun hút, đầu lưỡi xoáy tròn đầy kỹ nghệ của kẻ từng trải. Lan lịm đi trong nụ hôn sâu ấy, lưỡi nàng bị cuốn lấy, tim đập dồn dập, tay vòng qua gáy ông, cả thân mình dính chặt vào ngực Nghĩa, không còn nghĩ tới điều gì ngoài khoái cảm cuộn trào.

Cảm giác bị bóp nắn, bị nút vú, bị liếm mút, bị thì thầm bằng những lời dâm đãng ngay bên tai làm Lan run lên bần bật, nước dâm rỉ ra không kiểm soát, váy áo ướt đẫm. Nàng biết mình đã trượt dài trên con dốc cấm kỵ, nhưng tất cả mọi kháng cự chỉ còn là hình thức—trong sâu thẳm, thân thể nàng run lên vì thèm khát, lần đầu biết thế nào là được một người đàn ông thực thụ thưởng thức, chinh phục từng tấc da thịt, từng đầu vú, từng nhịp thở nóng rực dán sát vào ngực mình…

Cặp vú của Lan lộ ra dưới ánh đèn dầu như hai trái đào trắng nõn, căng mọng, săn chắc, phập phồng theo từng nhịp thở gấp gáp. Bầu vú tròn trịa, đầy đặn, làn da mịn màng không tì vết, đầu vú nhỏ xíu, hồng hào chúm chím như nụ sen non mới nở. Chỉ cần lướt mắt qua thôi, đã thấy chúng căng tràn sức sống, căng bóng và mềm mại, như muốn bật khỏi khuôn ngực phập phồng vì khao khát.

Nghĩa nhìn cặp vú ấy không khỏi lóa mắt, hai tay lớn bóp trọn từng bên, nâng niu rồi lại vần vê, cảm giác vú Lan săn chắc, mịn màng, từng ngón tay bóp sâu như lún vào làn da đàn bà trẻ tuổi, càng bóp càng mê, càng day càng nghiện. Đầu ti bé xíu, hồng mượt, dựng cứng lên vì hồi hộp, mỗi lần lão dùng đầu lưỡi lướt nhẹ quanh núm vú lại thấy Lan run lên một nhịp, miệng rên khẽ, mắt long lanh như chìm vào khoái cảm.

Nghĩa ghé sát, miệng há to ngậm lấy đầu vú nhỏ, mút mạnh một cái, tiếng chụt vang lên giữa không gian tĩnh mịch, lão luân phiên mút bên này rồi lại sang bên kia, lưỡi đảo quanh, răng cắn khẽ. Lão càng bú càng phát nghiện, vị sữa non, vị da thịt đàn bà tươi mới như thiêu đốt mọi giác quan của kẻ già dâm lâu ngày thèm khát.

Không thỏa mãn với một bên, Nghĩa cúi xuống dùng cả hai tay bóp nâng hai bầu vú vun cao, rồi cúi đầu liếm mút cùng lúc hai núm nhỏ xíu, mỗi bên một cái, lưỡi quét qua đầu ti, miệng mút chùn chụt không ngừng, vừa hút vừa day vừa cắn, khiến Lan giật bắn người vì khoái lạc tê rần dồn lên từng tế bào. Những tiếng rên nho nhỏ, ngắt quãng tuôn ra khỏi miệng nàng không thể kìm hãm:

“Ông… đừng… đừng mà… a… ông… đừng… ai biết thì chết… ông làm… a… thế này em chịu sao nổi…”

Nhưng giọng nàng run run, vừa chống đối chiếu lệ, vừa lả đi trong sung sướng, hai tay chống lên vai Nghĩa chỉ như càng ấn đầu ông xuống sát hơn, thúc giục ông mút nữa, liếm nữa, nút nữa.

Nghĩa mút một hồi, ngẩng lên, đôi môi còn dính bóng nước dâm trên đầu vú Lan, nhìn nàng bằng ánh mắt thèm khát, chửi dâm mỉa mai mà ngọt như mật:

“Bú cặp vú này, ông nghiện quá rồi… Đàn bà gì mà vú vừa căng vừa mượt, núm thì nhỏ xíu, thơm như sữa non, hút mãi không biết chán… Con vợ non mà lồn chắc vú ngọt thế này, để ông bú cho rã người luôn, mai về đừng hỏi sao người mềm như bún!”

Nói rồi, lão lại cúi xuống, hai tay bóp vú mạnh hơn, ngón cái và ngón trỏ vân vê đầu ti nhỏ, kéo nhẹ cho nó nhô cao căng mọng, rồi lại há miệng mút một bên, tay còn lại véo vặn bên kia. Nghĩa bú chùn chụt, bú như đứa trẻ đói sữa, vừa bú vừa liếm quanh quẩn, rồi hôn dọc đường khe vú, rên ừ ừ trong cổ họng, mặt áp vào bầu ngực như muốn chiếm đoạt trọn vẹn sự thanh xuân của Lan.

Lan càng bị mút, bị bóp, càng mềm người, nước dâm trong lồn càng ứa ra ào ạt, hai chân khép lại mà càng run rẩy, miệng lại rên nhỏ đầy kích thích:

“Ông… đừng… đừng dừng lại… ông làm em… lạ quá… sướng quá ông ơi…”

Tiếng mút, tiếng liếm, tiếng rên khe khẽ hoà với tiếng cười khẽ, tiếng chửi dâm của Nghĩa khiến căn phòng nhỏ ngập tràn mùi nhục dục, cái cảm giác vừa cấm kỵ vừa hừng hực phê không thể dừng lại. Càng bị Nghĩa mê mải thưởng thức, Lan càng cảm nhận thân thể mình như tan chảy trong khoái cảm. Hai bầu vú căng mọng được ông ôm gọn trong lòng bàn tay lớn, từng nhịp bóp nắn, day nhẹ, rồi ép sát vào nhau làm đôi vú càng vun cao, săn chắc, phập phồng dưới làn da trắng nõn. Mỗi lần Nghĩa bóp mạnh, các đầu ti nhỏ xíu lại nhô cứng lên, đầu vú đỏ hồng nổi bật giữa quầng ngực trắng mịn.

Nghĩa càng bóp càng ghiền, lưỡi ông lướt quanh từng núm, liếm dài lên đỉnh vú rồi dừng lại mút mạnh, nghe rõ tiếng chùn chụt dâm đãng. Có lúc ông cắn nhẹ quanh quầng vú, cảm giác tê rần dội lên từng sợi thần kinh, làm Lan vừa rùng mình vừa ngước mắt nhìn ông, miệng khẽ rên như mời gọi:

“A… ông ơi… đừng dừng… mạnh nữa đi ông…”

Bàn tay Lan vô thức nắm chặt lấy vai Nghĩa, đầu ngón tay ghì xuống như ra hiệu cho ông cứ tiếp tục, càng mạnh càng đã. Những cái bóp, vân vê, mút liếm của ông làm đầu vú nàng nóng bừng, rung lên từng đợt khoái cảm sâu từ trong ngực trào ra tận bụng dưới. Lan càng bị ông “hành” cặp vú càng thấy sung sướng, thân thể mềm nhũn, nước dâm trong lồn càng rỉ ra nhiều, thấm ướt cả đùi non.

Nghĩa biết Lan thích, càng mút càng mạnh bạo hơn, hai tay bóp ép hai bầu vú vào nhau, đưa cả hai đầu ti sát cạnh, rồi dùng môi liếm quét từ bên này sang bên kia, lưỡi uốn lượn, miệng mút phát ra những âm thanh ướt át. Ông vừa nút vừa dùng đầu lưỡi miết nhẹ quanh núm nhỏ xíu, cảm giác như điện chạy dọc sống lưng Lan, làm nàng co rúm người lại, rên bật thành tiếng:

“A… sướng quá… ông… mạnh lên nữa đi… ông làm em muốn rã người luôn…”

Nghĩa cười khàn khàn, giọng châm chọc mà ngọt lịm, vừa mút vừa thì thầm sát tai Lan:

“Cặp vú này mà để phí uổng cả đời… Đàn bà non mà vú ngon thế này, chỉ muốn bóp mút hoài không chán… Thích được ông thưởng cho đã thế này đúng không, dâm phụ nhỏ…?”

Lan nghe câu nói ấy càng run rẩy, hai bàn tay ghì chặt vai ông, toàn thân dâng lên một cơn sóng bản năng vừa ngượng ngùng vừa cháy bỏng. Nàng không còn chống cự, ngực ưỡn lên đón từng cú bóp, từng lần nút sâu của ông. Những tiếng rên càng lúc càng lớn, đứt quãng:

“Ông… ơi… cứ… đừng dừng lại… em thích… mạnh nữa…”

Nghĩa bóp hai bầu vú càng lúc càng chắc, bàn tay vân vê, vặn nhẹ đầu ti, rồi lại cúi xuống ngậm sâu, nút, mút từng bên một, vừa thưởng thức vừa cảm nhận từng cơn co thắt khoái cảm của Lan dồn lên dưới đầu lưỡi. Đầu vú nhỏ xíu cương cứng, đỏ au, mỗi lần được liếm, bú lại co giật rung nhẹ, miệng Lan rên ướt át, ánh mắt long lanh đắm chìm trong cảm giác chưa từng được ai mang lại.

Không khí trong phòng trở nên đặc quánh mùi da thịt, mùi dâm thủy, mùi khoái cảm bản năng, như thể cả hai cùng say men dục tình, cuốn lấy nhau không còn biết gì ngoài thân thể và tiếng rên hòa cùng tiếng mút chùn chụt. Nghĩa càng làm, Lan càng chủ động, hai tay ôm ghì đầu ông vào ngực, đôi chân vặn vẹo dưới váy vì phê đến không chịu nổi, bụng dưới nóng rát, lồn co bóp liên tục vì bị kích thích tột độ, chưa từng trải qua cảm giác đàn bà nào mãnh liệt đến thế.

Mỗi lời thì thầm, mỗi cái liếm, mỗi cái bóp lại càng đẩy Lan vào vòng xoáy khoái cảm bất tận, nơi nàng không còn là người vợ hiền, mà hóa thành dâm phụ thỏa mãn bản năng dưới đôi tay và chiếc miệng thành thục của ông địa chủ già dâm, từng trải, biết cách làm đàn bà sướng đến tận cùng.



Phần 6.

Nghĩa càng mê đắm cặp vú căng mọng của Lan, bàn tay lớn không ngừng bóp nắn, vân vê hai bầu vú, đôi khi đan xen vừa bóp vừa nhấc, nâng lên vun cao cho đầy miệng. Đầu ti nhỏ xíu đỏ hồng như nụ hoa giữa hai bầu tuyết, mỗi khi bị đầu lưỡi Nghĩa lướt qua là lại rùng lên một nhịp, cứng lại trong khoái cảm.

Miệng Nghĩa há rộng ngậm trọn đầu vú, nút sâu, lưỡi đảo quanh núm, tay còn lại xoa nắn, vân vê đầu ti bên kia, hai bầu vú căng mọng phập phồng qua từng cái bú, cái bóp, cái liếm dày dạn kỹ năng đàn ông từng trải. Mỗi lần ông kéo hai núm vú sát lại, nút cả hai cùng lúc, tiếng mút chùn chụt ướt át vang lên trong căn phòng nhỏ, xen lẫn tiếng thở dốc, tiếng rên khàn của Lan bật ra không kìm nén nổi.

Lan càng bị thưởng thức càng mê mệt, toàn thân mềm rũ, hai tay ghì lấy đầu Nghĩa như sợ ông rời khỏi ngực mình. Cơn khoái cảm dồn dập chạy từ ngực xuống tận bụng dưới, làm lồn nàng co bóp liên tục, nước dâm tuôn ra như suối. Đầu óc Lan mụ mị, mọi ý nghĩ lẫn lộn giữa ngượng ngùng và hưng phấn, miệng rên nức nở:

“A… ông ơi… em chịu không nổi… mạnh nữa đi… sướng quá…”

Nghĩa biết Lan sắp lên đỉnh, càng điên cuồng hơn: vừa bú núm, vừa xoa bóp, ngón tay miết nhẹ quanh quầng vú rồi vê đầu ti, bàn tay còn lại không ngừng bóp, vần, đôi môi ngấu nghiến cặp vú căng tràn ấy như không muốn rời. Thỉnh thoảng, ông ghé sát mặt, cắn nhẹ đầu ti, rồi nút thật sâu, miệng vừa mút vừa thì thầm dâm đãng:

“Vú này mà để lão bú mỗi ngày thì chắc không muốn xa nổi đâu… Dâm phụ nhỏ, thích được bú vú thế này lắm hả?”

Lan mê mẩn, hai tay túm chặt lấy cổ ông, thân thể run lên từng đợt, miệng rên nghẹn ngào, lồn nàng co bóp mạnh mẽ, toàn thân căng cứng rồi run lẩy bẩy khi cảm giác cực khoái ào lên như sóng lớn, lần đầu tiên trong đời nàng được lên đỉnh chỉ bằng đôi tay và miệng đàn ông, không cần tới cặc, không cần ai khác ngoài Nghĩa.

Đầu óc Lan bồng bềnh, hơi thở đứt quãng, hai tay vòng lên cổ ông, kéo sát lại, rồi chủ động nút lưỡi Nghĩa, chiếc lưỡi ướt át quấn lấy nhau trong tiếng thở dốc, tiếng mút, tiếng trái tim đập hỗn loạn. Hai thân thể hòa vào nhau trong khoảnh khắc âu yếm mê dại, quên cả trời đất ngoài kia.

Bỗng từ ngoài cửa vọng vào tiếng gọi lớn của Hưng – giọng chồng nàng vang lên lẫn trong tiếng cười nói của đám đông:

“Lan ơi, em đâu rồi? Vào phụ anh một tay này!”

Tiếng gọi ấy như một tia sét lạnh cắt ngang khoái cảm đang lên đến tận cùng. Lan choàng tỉnh, khuôn mặt đỏ bừng vì xấu hổ lẫn hoảng hốt. Hai bầu vú vẫn còn lộ ra, đầu ti đỏ au, bóng nhẫy nước miệng ông địa chủ. Nàng vội vã kéo lại yếm, chỉnh lại áo, bàn tay run rẩy còn vương hơi ấm của Nghĩa.

Nghĩa ngẩng lên, ánh mắt luyến tiếc, bàn tay vẫn lưu luyến vuốt nhẹ lên ngực nàng, miệng khẽ thì thầm, hơi thở dồn dập áp sát vành tai:

“Lần sau, ông làm em rã rời luôn cho mà xem… nhớ giữ vú cho ông đó…”

Lan đỏ mặt, vừa ngượng vừa phấn khích, vội vàng thu xếp lại yếm áo, quay lưng bước nhanh ra ngoài, lòng vẫn còn ngập ngụa dư âm khoái cảm chưa kịp nguôi. Khi đi ngang qua cửa, nàng chợt ngoái nhìn lại – thấy Nghĩa vẫn ngồi đó, ánh mắt dữ dội dõi theo từng bước, môi lão nhếch lên cười nửa như đắc thắng, nửa như dọa dẫm.

Trở lại sân, tiếng cười nói, tiếng rượu thịt lại hòa vào đêm. Lan chen vào giữa đám đông, mặt đỏ rực, tay chân còn run lên từng nhịp, trong lòng đầy những cảm xúc hỗn loạn – xấu hổ, tội lỗi, nhưng sâu thẳm là một cảm giác sung sướng, thỏa mãn đến tê dại, như vừa bước ra khỏi một cơn mộng dài, chỉ muốn lại được đắm chìm thêm nữa.
 
anime sex
cliphot
Back
Top
X