fb68
68 game bài
32win
nhà cái 789f
X

Nàng Thơ

Anh không già cũng không trẻ, 38 tuổi, một người đàn ông thành thị điềm đạm, có gia đình, có công việc ổn định, có một cuộc sống mà bất kỳ ai nhìn vào cũng dễ dàng gật đầu gọi là “tròn trịa”. Không có vết nứt nào đáng kể trong hôn nhân, không có nỗi buồn hay sự cô đơn cần khỏa lấp. Anh không tìm kiếm điều gì khác – ít nhất là trước khi gặp cô.

Cô – một người phụ nữ độc thân, sống ở trời Âu, hơn anh nhiều tuổi, và cũng không hề cần được cứu rỗi. Cô không đợi chờ tình yêu, cũng không đi tìm sự bù đắp. Cô sống đầy đủ trong thế giới của riêng mình – nơi có ánh sáng mềm mại của các studio tại gia, mùi thơm của món ăn đang ninh trên bếp, tiếng nhạc Pháp cũ phát ra từ chiếc đĩa than, và những cuốn sách được đánh dấu bằng hoa khô.

Cô đẹp – nhưng không phải kiểu đẹp mỏng manh hay thời trang. Cô mang vẻ đẹp phồn thực – của một người đàn bà sống đủ, cảm đủ, và hiểu rõ giá trị của từng centimet cơ thể mình. Những bức ảnh cô tự chụp – đa phần là ảnh khỏa thân nghệ thuật – không hề e dè. Đó là vẻ đẹp dâng hiến và bản năng, như một bức tượng Hy Lạp sống động giữa thời hiện đại. Bầu ngực đầy đặn, vòng eo cong mềm như một vết lượn của gió trên cát, đùi thon nhưng đầy sức mạnh, bờ vai trần với vết chấm nhỏ như thể từng được vẽ bằng cọ của Caravaggio.

Cô không gợi cảm theo những lẽ thường tình của xã hội tân thời. Cô quyến rũ bằng sự chủ động, bằng cái nhìn biết rõ mình muốn gì, và sẵn sàng tự dựng lên ánh sáng để ghi lại từng đường nét trên thân thể như một tuyên ngôn: “Đây là tôi, nghệ thuật của tôi, và tôi không cần ai cho phép.”

Anh đã nhìn thấy hàng trăm phụ nữ, hàng ngàn hình ảnh – nhưng chưa ai khiến anh dừng lại như thế. Lần đầu tiên thấy ảnh của cô, anh không biết phải đặt tên cho cảm xúc của mình là gì. Không phải dục vọng thuần túy. Không đơn giản là sự tò mò. Đó là một cú chạm thầm lặng nhưng kéo dài, như thể anh vừa lật lại một ký ức cũ kỹ từ thời còn du học ở Paris – nơi những buổi chiều có mùi bánh mì cháy và tiếng giảng bài rì rầm trong lớp triết học thời phổ thông (ở Pháp thì cấp 3 học sinh có 1 môn Triết học bắt buộc).

Anh bắt đầu trò chuyện với cô. Ban đầu là những bình luận dưới ảnh: ánh sáng này đẹp quá, bố cục kia thật gợi cảm. Rồi dần dần là những đoạn trò chuyện dài hơn – về cách cô chọn góc chụp, về món cô vừa nấu, về một đoạn trong bộ phim Emmanuelle họ từng xem qua, về những phân cảnh nóng bỏng của Basic Instinct 1 thời. Cô sắc sảo, thông minh, và hài hước đến bất ngờ. Cô đẩy qua đẩy lại từng câu chữ như chơi cờ, luôn giữ thế chủ động nhưng cũng không phô trương.

Anh không yêu cô – ít nhất là không theo nghĩa thường tình. Anh chưa từng ảo tưởng về việc sẽ có một ngày được gặp cô, được nắm tay cô, hay ôm siết lấy cô, và hôn cô giữa một quảng trường nào đó ở châu Âu như những cặp tình nhân mà anh từng thấy. Không. Điều anh có là một cảm hứng. Một sự sống dậy của tâm hồn sau nhiều năm nguội lạnh vì cuộc sống bon chen và xô bồ.

Cô trở thành Nàng Thơ của anh – không phải người tình, mà là một ý niệm, một xúc cảm đẹp đến mức không cần phải hiện hữu bằng da thịt. Mỗi lần cô gửi cho anh một bức ảnh mới, không cần một dòng chữ nào, là anh đã thấy tim mình thắt lại. Những đường cong của cô như chuyển động được, như đang thì thầm điều gì đó rất xa, rất mơ hồ mà anh chẳng thể gọi tên.

Vào những đêm Sài Gòn mưa nhẹ, anh ngồi trong phòng làm việc với ánh đèn yếu ớt, tay lướt qua những dòng tin nhắn cũ của họ. Không có lời hứa, không có hẹn hò đong đẩy, chỉ là những câu chuyện không đầu không cuối – nhưng lại như một vệt thơ nhẹ lướt qua trí nhớ.

Anh không nhớ cô như một người thiếu vắng điều gì đó. Anh nhớ cô như người ta nhớ một giai điệu xưa, đã nghe một lần trong quán cà phê ở Quartier Latin bên bờ quai sông Seine, nhưng không thể nào tìm lại. Anh nhớ những đoạn đối thoại chưa kịp kết thúc, những bức ảnh chỉ hé lộ một phần cơ thể – đủ để gợi trí tò mò, nhưng không bao giờ là thô thiển.

Cô là một giấc mơ có giới hạn, nhưng chính vì thế mà lại đầy ám ảnh.

Thỉnh thoảng, khi đặt bút viết, anh lại thấy bóng dáng cô ẩn hiện trong từng nhân vật nữ. Không phải là hình thể, mà là ánh mắt, là chất giọng khô nhẹ và cái cười nghiêng nghiêng rất khó nắm bắt. Cô khiến anh viết nhiều hơn, nghĩ sâu hơn, cảm nhận kỹ từng chi tiết đời sống mà trước kia anh chỉ lướt qua.

Có lẽ, cuộc sống của anh sẽ không thay đổi gì cả. Anh vẫn sẽ sống trong căn nhà Sài Gòn có ban công nhỏ trồng hoa giấy, vẫn sẽ là anh, một người đàn ông bình thường với một cuộc sống cũng bình thường đến mức gần như đơn điệu như trước nay . Nhưng đâu đó trong vùng im lặng nhất của trái tim, cô sẽ còn ở lại – như một vệt ánh sáng cuối ngày vắt qua cửa sổ, rất nhẹ, rất thật, rồi tan biến.

Anh không cần cô thuộc về mình.

Chỉ cần cô tồn tại – như một minh chứng rằng cảm hứng vẫn có thể sống sót, kể cả khi người ta không còn trẻ.
 
Chị T quả thật rất có vibe "nàng thơ", ước gì em cũng là một "nàng thơ" của ai đó, không sở hữu, không dục vọng, chỉ có những cảm xúc dịu dàng như gió thổi sóng xô bờ cát.

Chúc mừng anh với cảm xúc rất đẹp này, một like cho bài viết ạ ^^
 
anime sex
cliphot
Back
Top