fb68
soc88
max88
net88
Quảng cáo Net88

Nấc thang tội lỗi (Truyện ngắn, thể loại: loạn luân + bdsm nặng)

Không biết trên này có bác nào từng trải hoặc có sở thích về Phụ nữ lớn tuổi/ Loạn luân/ Bạo dâm nặng không :p ?
Đây là câu truyện mình viết dựa trên trải nghiệm thực tế và cũng có hư cấu thêm (bao nhiêu % là thật, bao nhiêu % là hư cấu thì các bác tự cảm nhận nhé).
Hình sử dụng trong bài cũng phần lớn là hình của mình
Do chỉ là tập tành viết, nên mong nhận được các góp ý/động viên của các bác cùng gu :)
..........................................................................
Polish_20250111_002601567.webp
1.
Tôi sinh ra trong một gia đình đông đúc, đầy những lo toan và vất vả. Nhà tôi không khá giả, cuộc sống hàng ngày của ba mẹ phải chắt chiu từng chút một. Những ngày thơ ấu của tôi gắn liền với sự chia sẻ, không chỉ về vật chất mà còn về tình yêu thương giữa anh chị em trong gia đình. Thế nhưng, mọi thứ đã thay đổi lúc tôi vào lớp 1, khi ba mẹ quyết định để tôi chuyển đến sống cùng người bác ruột trên thành phố.

Ngày tôi rời xa gia đình, những cảm xúc lạ lẫm tràn ngập trong tôi. Là một đứa trẻ, tôi chỉ nghĩ rằng đó là một chuyến đi tạm thời, một lần xa nhà ngắn ngủi, không ngờ rằng đó là một bước ngoặt lớn trong cuộc đời mình.

Bác tôi, sinh năm 1971, là một người phụ nữ có nghị lực mạnh mẽ, giỏi giang và tháo vát trong công việc. Tuy nhiên, đằng sau vẻ ngoài mạnh mẽ ấy là một trái tim đầy những vết thương chưa bao giờ được chữa lành. Hai lần mang thai, hai lần đối diện với nỗi đau mất đi những đứa con mà bà đã đặt tất cả niềm hy vọng vào. Nỗi đau ấy không dễ gì nguôi ngoai, và mỗi lần bác nhắc về những mất mát đó, tôi thấy ánh mắt bà trùng xuống, như thể quá khứ vẫn còn ám ảnh. Nhưng đó chưa phải là tất cả, chồng bác lại gặp tai nạn đột ngột, phải sống cuộc đời thực vật, để lại bà trong nỗi cô đơn tuyệt vọng. Tất cả những bất hạnh đó, dường như đã kết thúc một chương tình yêu trong cuộc đời bà. Sau đó, bác quyết định không bước thêm vào một mối quan hệ nào nữa, ở vậy chăm sóc người chồng bệnh tật. Đối với bà, cuộc sống có lẽ đã lấy đi quá nhiều thứ.

Khi tôi chuyển đến sống cùng bác, tôi không chỉ là một đứa trẻ cần được chăm sóc, mà dần dần tôi trở thành người con mà bà yêu thương và bảo vệ như chính con ruột của mình. Bà đã nhận tôi làm con nuôi, một quyết định có thể nói là lớn lao và sâu sắc, khi bà không ngần ngại trao cho tôi tình yêu vô điều kiện, mặc dù chính bà cũng đã trải qua quá nhiều nỗi đau. Và tôi bắt đầu gọi bà là Mẹ như một người mẹ thứ hai của mình, người Mẹ đã ở bên cạnh tôi trong hầu hết thời gian cuộc đời.

Mẹ rất nghiêm khắc, thậm chí có những lúc tôi cảm thấy bà quá khắt khe với mình, nhưng càng lớn lên tôi càng dần nhận ra rằng tất cả đều xuất phát từ một tình yêu sâu sắc. Bà muốn tôi trưởng thành, tự lập và có thể tự đứng vững trong cuộc sống, dù tương lai có khó khăn đến đâu. Bà không chỉ giúp tôi khôn lớn, mà còn dạy tôi về những giá trị sống, về sự kiên cường, và sự mạnh mẽ khi đối mặt với đau thương

Tuy nhiên càng lớn lên, cũng là lúc tôi bắt đầu nhận ra những thay đổi khác…

Tôi bước vào giai đoạn cuối cấp 2, giai đoạn có rất nhiều sự thay đổi về tâm sinh lý, bắt đầu có những cảm nhận và biết rung động trước cơ thể của những người phụ nữ xung quanh. Trong một lần vô tình ngắm nhìn kỹ thân hình của Mẹ khi bà đang ngồi trang điểm, ánh mắt và tâm trí tôi đã bị thôi miên vào bờ mông to căng dưới lớp quần lụa áo dài mỏng ấy…Đến lúc tôi giật mình nhận ra mình đang nhìn ngắm Mẹ của mình chẳng khác gì con thú đang nhìn con mồi của nó, tôi đã tự sỉ vả mình thậm tệ.

Rồi những lần đầu nghĩ đến chuyện đó với Mẹ, chỉ vừa tưởng tượng đến việc chạm nhẹ vào người bà qua lớp quần áo thôi là tôi đã tự cảm thấy mình kinh tởm vô cùng. Sao lại có thể nghĩ đến những chuyện đó với người đã nuôi dưỡng mình gần cả chục năm qua chẳng khác gì mẹ ruột của mình. Tôi phải vội vàng tìm kiếm những luồng suy nghĩ khác, cố gắng chèn nhanh vào đầu mình để đẩy cái suy nghĩ mà tôi cho rằng khốn kiếp ấy ra khỏi đầu. Nhưng rồi cái sự tưởng tưởng ấy nó cứ liên tục quay lại, ngày càng thường xuyên. Đến 1 ngày tôi thử lấy hết can đảm để mặc cái sự tưởng tượng ấy đi xa hơn, đến cảnh tôi bắt đầu cởi lớp quần áo bên ngoài của Mẹ ra, cảnh mân mê bầu ngực rồi bắt đầu lần xuống đến những vùng nhạy cảm hơn, rồi bà bắt đầu dùng miệng của mình để dạo đầu, …Ban đầu tôi vẫn cảm thấy rất kinh tởm, nhưng càng để sự tưởng tượng ấy đi xa nó càng thay thế dần bằng 1 cảm giác rất dễ chịu. Tôi nằm sấp xuống giường, bắt đầu trườn lên trườn xuống lớp nệm mềm bên dưới và cảm nhận cái sự dễ chịu ấy lan tỏa dần khắp người… đến khi đột nhiên rùng mình và thấy 1 thứ gì đó nóng nóng từ bên dưới cơ thể tiết ra. Lần đầu tiên xuất ra của tôi đã diễn ra một cách bất chợt như vậy.

Vượt qua cảm giác ghê sợ. Tôi bắt đầu tưởng tượng đến việc làm tình với Mẹ ngày càng nhiều. Quen dần với việc ngắm nhìn bà với con mắt khát khao của kẻ săn mồi, hưởng thụ bờ mông to căng hay khe ngực sâu hun hút mỗi khi bà cúi xuống, hay nhìn xoáy vào lớp vải quần đang bó sát phần háng và thân dưới mỗi khi Mẹ ngồi lặt rau, làm bếp… Rồi cũng đã biết len lén giấu 1 vài bộ đồ lót của Mẹ như một món đồ chơi ưa thích trong ngăn kéo riêng của mình. Trong sự tưởng tượng của tôi với Mẹ, những tư thế và những cách chơi với bà ngày càng đa dạng và mạnh bạo hơn, những cảnh chỉ có trong những phim Porn hạng nặng, thậm chí có cả thể loại bdsm.... cũng bắt đầu được tôi đưa vào thế giới mộng mơ của mình…

Thời gian cứ thế trôi qua, mọi thứ tưởng chừng chỉ mãi dừng lại trong thế giới mộng mơ của tuổi mới lớn, cho đến ngày hôm ấy....

Đó là một ngày bình thường, trong lúc tìm kiếm tài liệu cũ trên chiếc bàn làm việc của bà, tôi lại vô tình phát hiện ra quyển nhật ký đó. Quyển nhật ký cũ kỹ, bìa đã bạc màu theo thời gian, nhưng lại được giấu kín một cách cẩn thận dưới đáy ngăn tủ. Ban đầu, tôi chỉ tò mò về những trang viết trong đó, chẳng phải vì tìm kiếm điều gì đặc biệt, mà chỉ là một sự vô thức. Nhưng khi những dòng chữ đầu tiên xuất hiện trước mắt, tôi lập tức cảm nhận được sự khác biệt. Những câu chữ trong đó không phải là những mẩu ký ức bình thường, mà là những đoạn mô tả về một quá khứ mà tôi chưa bao giờ nghe bà nhắc đến.

Tôi bắt đầu lật nhanh những trang tiếp theo, càng đọc, tôi càng cảm thấy một sự bàng hoàng dâng lên trong lòng. Mẹ – người phụ nữ mà tôi luôn kính trọng, luôn xem như hình mẫu của sự bao dung và đứng đắn – lại có một quá khứ bị vấy bẩn bởi một sai lầm nghiêm trọng. Những điều mà bà đã từng làm và che giấu để bảo vệ gia đình của mình, giờ đây lại hiện lên rõ ràng như một bức tranh vỡ nát.

*** (Note: Về nội dung của nhật ký sẽ không ảnh hưởng đến nội dung truyện lúc sau, và mình cũng không tiện nêu chi tiết)

Một nỗi thất vọng lẫn hoang mang trào dâng trong lòng tôi, làm trái tim tôi nhói lên. Ban đầu, tôi muốn quên đi. Tôi tự nhủ rằng điều này không quan trọng, rằng ai cũng có những lỗi lầm của riêng mình, và điều đó không làm thay đổi những điều tốt đẹp mà bà đã làm cho tôi. Nhưng rồi, ý nghĩ ấy bị che lấp bởi một giọng nói nhỏ bé nhưng dai dẳng trong đầu: "Nếu mày có được bí mật này, mày có thể buộc bà làm bất cứ điều gì mày muốn."

Ý nghĩ đó khiến tôi cảm thấy ghê tởm chính mình. Tôi cố gắng xua tan nó, tự nhủ rằng mình không phải người như thế. Nhưng càng cố quên, cơn cám dỗ lại càng lớn dần. Quyền lực nằm ngay trong tay tôi là một thứ quyền lực không thể phủ nhận – quyền được điều khiển, được chi phối người mà tôi luôn nghĩ là mạnh mẽ và vững chãi hơn mình.
Những ngày sau đó, tôi như bị nhốt trong một cơn bão của cảm xúc. Tôi trằn trọc mỗi đêm, một phần trong tôi liên tục nhắc nhở rằng bà đã nuôi dưỡng tôi, đã yêu thương tôi không khác gì con ruột của bà. Nhưng một phần khác, phần tối tăm mà tôi chưa từng biết đến trong chính mình, thì thầm rằng đây là cơ hội không thể bỏ lỡ.

Tôi nhớ lại những lần bà bảo bọc tôi, những lời động viên bà dành cho tôi khi tôi vấp ngã. Nhưng cùng lúc, tôi cũng cảm thấy mình nhỏ bé trước bà, cảm giác bị chi phối bởi sự bao dung và quyền lực âm thầm của bà. Giờ đây, tôi lại đứng ở phía ngược lại – cầm trong tay thứ có thể khiến bà khuất phục. Cám dỗ từ quyền lực ấy như một thứ thuốc độc ngọt ngào, len lỏi vào từng ý nghĩ của tôi. Nó khiến tôi quên đi cảm giác tội lỗi, thay vào đó là sự phấn khích kỳ lạ – một cảm giác mà tôi chưa từng trải qua. Tôi bắt đầu hình dung cảnh bà, với ánh mắt từng luôn mạnh mẽ và vững vàng, giờ đây sẽ phải nhìn tôi với sự cam chịu và bất lực. Ý nghĩ đó kết hợp với những hình ảnh trước đó của bà trong thế giới đồi trụy mà tôi vẫn thường tưởng tượng vừa làm tôi sợ hãi, vừa khiến tôi say mê.

Khi cuối cùng tôi quyết định sẽ sử dụng bí mật đó để buộc bà làm theo ý mình, một nỗi trống rỗng bao trùm lấy tôi. Tôi cảm thấy như mình vừa bước qua một ranh giới mà không thể quay lại. Nhưng thay vì dừng lại, tôi nhắm mắt làm ngơ trước cảm giác nhói lên trong lồng ngực, tự nhủ rằng mình không còn sự lựa chọn nào khác.

Đêm trước khi tôi đối diện với bà, tôi ngồi trong bóng tối. Lương tâm tôi gào thét, nhưng nó dần bị lấn át bởi cơn khát quyền lực. Quyết định đã được đưa ra, và tôi biết mình sắp đánh mất điều gì đó quý giá – sự trong sạch của tâm hồn mình. Nhưng trong khoảnh khắc đó, điều duy nhất tôi có thể nghĩ đến tiếp theo là cảm giác chi phối bà, và cảm giác ngọt ngào của quyền lực mà tôi không thể cưỡng lại.​
 
Sửa lần cuối:
b.webp


5.
Hơn một tháng trôi qua kể từ ngày tôi sở hữu bà, trong nhà đã có rất nhiều thay đổi, như một ván cờ mà tôi đã hoàn toàn làm chủ. Bà đã nghỉ việc, gần như cô lập hoàn toàn giao tiếp với thế giới bên ngoài, chuyển toàn bộ tài sản qua tên tôi, bao gồm cả căn nhà và các tài khoản tiết kiệm. Vì tôi mới 15 tuổi, nên mặc dù đã đứng tên, nhưng các hoạt động sử dụng phải có sự giám sát và đồng ý của người giám hộ. Nhưng mẹ nuôi, với tư cách là người giám hộ hiện nay, đã hoàn toàn là một con rối trong tay tôi, một công cụ không còn ý chí, không còn khả năng tự quyết. Nên về cơ bản Tôi, một đứa trẻ 15 tuổi, đã chính thức làm chủ căn nhà này và sở hữu một tài sản không phải là nhỏ. Mẹ tôi không phải là quá giàu có, nhưng cũng có thể gọi là đầy đủ, một người phụ nữ đã dành cả đời để tích lũy và xây dựng, giờ đây đã mất tất cả vào tay tôi.

Sau khi sở hữu tài sản của bà, tôi chia số tiền mình có thành bốn phần:

- Phần đầu tiên, tôi để tiết kiệm, một khoản dự phòng cho tương lai, như một cách để đảm bảo rằng tôi luôn có một nguồn tài chính an toàn, bất kể điều gì xảy ra.

- Phần thứ hai, tôi tính toán kỹ lưỡng, có lẽ đủ để chi tiêu cho cuộc sống của tôi đến khi tôi trưởng thành, học xong và có việc làm, một kế hoạch dài hạn để tôi có thể sống thoải mái mà không cần phải lo lắng về tài chính trong những năm tới.

- Phần thứ ba, tôi dùng để tiếp tục chi trả chi phí nuôi người chồng thực vật của bà, hiện vẫn đang nằm ở bệnh viện. Một hành động không phải xuất phát từ lòng nhân ái, mà là một cách để tăng thêm sự ràng buộc và khuất phục của bà, một lời nhắc nhở rằng tôi không chỉ kiểm soát bà mà còn kiểm soát cả những gì bà yêu thương nhất, làm cho bà không còn bất cứ lối thoát nào.

- Phần cuối cùng, tôi chi cho thú vui của mình. Cải tạo lại căn nhà, hầu hết các phòng đều được gia cố cách âm, với những lớp vật liệu đặc biệt được lắp đặt trên tường và cửa, đảm bảo rằng không một âm thanh nào, dù là tiếng kêu la hay rên rỉ, có thể thoát ra. Tôi cũng che chắn bớt một số góc nhìn từ bên ngoài, xây hàng rào bằng tường gạch cao hơn. Mua sắm nội thất mới, những chiếc ghế, giường, và bàn được thiết kế đặc biệt để phục vụ cho các trò chơi tàn nhẫn của tôi, cùng với các đồ chơi và dụng cụ phù hợp, từ dây trói, roi da, đến những thiết bị BDSM chuyên dụng, tất cả đều được chọn lựa kỹ lưỡng để tăng thêm thú vui cho cuộc chơi.

Nói thêm về căn nhà hiện nay (Chú thích: Mũi tên xanh trong hình). Chúng tôi sống trong một căn nhà tương đối rộng rãi trong một khu dân cư mới còn thưa thớt, không gần trung tâm, nơi đây nhà cửa được quy hoạch không xây sát nhau mà đều có vườn bao quanh, tạo nên một không gian tách biệt. Căn nhà được thiết kế với hai tầng, có một khu vườn nhỏ phía trước và một sân sau rộng rãi. Phía sau lưng nhà tôi lại là một con sông, nước chảy lặng lẽ, và một quả đồi nhỏ, cây cối um tùm, tạo nên một bức màn tự nhiên che chắn mọi ánh mắt tò mò.

Hai căn nhà sát bên tôi thì một bên đã bỏ hoang hơn chục năm nay (Chú thích: Mũi tên đỏ trong hình), nghe nói là sau chiến tranh chủ cũ đã bỏ ra nước ngoài không liên lạc được, giờ đây hoang tàn cũ kỹ, cỏ mọc um tùm. Bên còn lại, cách nhà tôi xa hơn một chút, là nhà của một cặp vợ chồng không con cái và cũng thường xuyên vắng nhà, chỉ thỉnh thoảng mới thấy ánh đèn sáng lên vào ban đêm, nhưng phần lớn thời gian là một không gian im lìm, trống vắng. Các nhà trước mặt bên kia đường thì cách khá xa, chỉ có thể nhìn thấy những mái nhà thấp thoáng qua hàng cây.

Như một sự may mắn của số phận, căn nhà của tôi ở một vị trí khá cách biệt. Nhìn bề ngoài trông vô cùng thơ mộng và bình yên, nhưng giờ đây không ai ngờ được rằng ẩn bên trong nó chẳng khác nào là một pháo đài của sự tàn nhẫn và kiểm soát. Một nơi vô cùng lý tưởng cho một cuộc chơi lâu dài, nơi mà tiếng kêu la, tiếng rên rỉ, hay bất cứ âm thanh nào của sự đau đớn và nhục nhã cũng sẽ không thể thoát ra ngoài, bị nuốt chửng bởi sự cô lập và im lặng của khu vực này. Đây là một sân khấu hoàn hảo cho sự tàn nhẫn của tôi, một nơi mà tôi có thể tiếp tục kiểm soát, sử dụng và thực hiện hàng loạt trải nghiệm trên người mẹ nuôi của mình theo cách tôi muốn mà không ai hay biết, không ai có thể can thiệp vào thế giới của tôi.
 
@Scott Dom
@Big_Bang
Thank các bác nhiều. Do hơi bận, với nghĩ là ít người cùng gu nên cũng hơi làm biếng viết :')
 
Tháng 3, 2022.

Đã 1 tháng trôi qua kể từ ngày tôi quyết định phá vỡ mọi rào cản về đạo đức, để trở thành người kiểm soát mọi thứ trong căn nhà này. Đó là một quyết định không dễ dàng gì, nhưng tôi tự xoa dịu lương tâm của mình rằng hầu hết ai ở trong hoàn cảnh của tôi có lẽ đều sẽ khó từ bỏ một cơ hội như vậy. Tôi chỉ mới 15 tuổi, nhưng đã có trong tay nhà cửa, tiền bạc. Và thậm chí chính người mẹ nuôi của mình, một người đàn bà có tuổi đời gần gấp ba lần tôi, đang được tôi giữ lại trong nhà như một chiến lợi phẩm, một biểu tượng thất bại của chế độ cũ, hay một thứ đồ chơi để mua vui cho chính mình. Tất cả cảm giác tội lỗi ban đầu giờ đã hoàn toàn thay thế bằng sự tự mãn của một đứa trẻ khi đạt được những thành công to lớn từ rất sớm mà không phải ai cũng có được.

Tôi bước vào phòng của mẹ tôi. Bà đang ngồi trên một chiếc ghế gỗ dài, mặc một bộ đồ bộ mặc nhà màu xanh nhạt ôm sát cơ thể, loang lổ những vệt mồ hôi. Hai tay bà bị trói ra sau lưng ghế, sợi dây quấn nhiều vòng ép chặt cổ tay và khủy tay vào nhau, khiến vai và cánh tay bà căng cứng, đồng thời làm ngực ưỡn hẳn ra trước. Mép áo của bà được kéo xuống, để lộ ra bộ ngực bị dây buộc nén chặt lại, sợi dây quấn quanh ngực, siết chặt ở giữa, làm cho hai bầu ngực căng phồng như hai quả banh, những đường gân xanh thấp thoáng nổi lên dưới làn da ngực mỏng manh. Hai đầu núm vú, dưới áp lực của dây trói, dựng đứng lên và săn cứng lại. Những phần da thịt lộ ra của bà chi chít những vết thẹo, vết roi, một số còn chưa lành hẳn.

Hai chân mẹ tôi gác lên hai tay ghế, đùi và cổ chân bị dây buộc kéo căng ra hai bên. Tư thế trói khắc nghiệt làm cho bà không thể có bất cứ cử động nào. Bà không mặc quần lót bên trong. Bộ đồ bà đang mặc được làm bằng chất vải thun co dãn tốt, nên tư thế này khiến chiếc quần mặc ngoài càng ôm sát vào cơ thể, dính chặt vào từng đường nét. Háng và mu căng lên dưới lớp vải, lộ rõ những đường cong nhạy cảm và cả khe giữa hai môi âm hộ. Có thể nhìn thấy cả những đường cơ mông và đùi đang bị căng ra, do bị trói lâu nên đã ngấm mỏi, thỉnh thoảng co giật không kiểm soát. Đôi mắt bà mở to nhìn đứa con của mình, đầy mệt mỏi và sợ hãi. Tiếng thở nặng nề như âm thanh của sự tuyệt vọng và đau khổ đang bị nén chặt lại sau lớp giẻ bịt miệng.

Tôi kéo ghế ngồi trước mặt bà, ngắm người đàn bà khốn khổ đang bị trói trước mặt mình, như một kẻ kiểm soát chuẩn bị cho một buổi trình diễn tàn nhẫn. Trông mẹ tôi đang mở banh ra không khác gì con ếch mà tôi từng mổ trong giờ thực hành sinh học cách đây 3 năm khi còn là 1 học sinh lớp 7, chỉ khác là mẫu vật giờ đây to lớn hơn rất nhiều, và vô cùng gợi dục.

Lạnh lùng đặt lên cái bàn nhỏ bên cạnh một chiếc hộp đặc biệt được sơn đen bóng loáng với những đường khắc tinh xảo. Chiếc hộp kêu lên một tiếng "cạch" nhỏ khi nắp được nhấc lên, bên trong là những dụng cụ đã được tôi chuẩn bị kỹ lưỡng cho một nghi thức đặc biệt. Một lọ thuốc kích dục mà tôi đã phải rất khó khăn mới đặt mua được từ một nguồn bí mật, nổi tiếng với khả năng có thể kích thích cơ thể đến mức không thể kiểm soát, làm tăng độ nhạy cảm và ham muốn đến cực điểm, để làm cho bà phải chịu đựng sự tàn nhẫn ở mức độ cao nhất có thể. Nằm gọn bên cạnh là một ống tiêm, một ít bông gòn y tế, một chai cồn và 1 con dao nhỏ. Tiếp theo là một chiếc kẹp kim loại với hai đầu kẹp tròn được thiết kế chuyên dụng để kẹp giữ da thịt trong quá trình xỏ khuyên, cùng một cây kim dài mỏng và sáng bóng. Cuối cùng là ba chiếc khuyên kim loại, nhỏ nhưng chắc chắn, điểm nhấn chính của show trình diễn hôm nay. Những dụng cụ này không chỉ là công cụ, mà còn là lời tuyên bố về quyền lực tuyệt đối của tôi, để biến bà thành một thực thể không còn ý chí, chỉ còn lại sự phục tùng và đau đớn

- Chúc mừng sinh nhật mẹ. Hôm nay tôi có quà đặc biệt cho bà đây.

Tôi cười chế giễu. Sở dĩ tôi chọn ngày hôm nay để thực hiện nghi thức đặc biệt này để đánh dấu sự thống trị hoàn toàn của mình, không chỉ vì hôm nay là ngày sinh nhật của mẹ tôi, mà còn là vì hôm nay những dụng cụ tôi cần trong chiếc hộp đều đã được vận chuyển tới.

Tôi lấy một miếng bông gòn từ trong hộp, nhúng vào chai cồn, rồi cẩn thận chùi lên một đầu ngực của bà. Mùi cồn nồng nặc xộc lên lạnh lẽo và vô cảm. Làn da mỏng manh của bà run lên khi miếng bông gòn chạm vào, cồn lạnh thấm vào từng lỗ chân lông, làm cho đầu vú vốn đã săn lại càng thêm căng cứng. Dùng kẹp để kẹp chặt đầu vú của bà để cố định nó. Tay còn lại tôi cầm cây kim lên, chậm rãi đưa nó lên để mẹ tôi có thể nhìn thấy rõ ràng từng chi tiết của nó, từng đường nét sắc lạnh, từng ánh sáng phản chiếu trên bề mặt kim loại, thích thú quan sát biểu cảm trên khuôn mặt của bà. Đôi mắt bà mở to trong sự kinh hoàng, nước mắt chảy dài xuống hai bên má, miệng bị giẻ chèn chặt cố gắng phát ra những âm thanh nghẹn ngào, vô vọng. Sự sợ hãi hiện rõ trên từng nếp nhăn, từng đường nét của khuôn mặt mẹ tôi càng làm tôi cảm thấy kích thích hơn bao giờ hết.

Cơ thể của mụ già co giật mạnh khi từng milimet của mũi kim bắt đầu xuyên qua cái đầu vú đang bị ép chặt giữa hai hàm kẹp, cắt qua lớp da mỏng manh, rồi từ từ đi sâu vào bên trong cho đến khi đầu kim trồi ra phía bên kia vú. Một vệt máu nhỏ rỉ ra chảy xuống làn da trắng xanh, tạo thành một đường nét tàn nhẫn trên cơ thể bà. Bà run lên, cơ thể bị trói chặt không thể phản kháng, những tiếng rên rỉ bị nén lại sau tấm giẻ trong miệng vang lên yếu ớt. Tôi rút cây kim ra, lấy một chiếc khoen kim loại từ trong hộp, loại khoen thẳng, nhỏ nhưng chắc chắn, với một đầu nhọn để dễ xuyên qua. Lòn chiếc khoen vào cái lỗ mà tôi vừa tạo ra trên đầu vú của mẹ tôi, rồi khóa chặt nó lại, để lại một vật trang trí lạnh lẽo treo lơ lửng trên đầu vú của bà.

Sau đó tôi lặp lại công việc lên đầu vú còn lại đầy lạnh lùng và khoái trá.

- Bộ ngực của bà nhìn có giá trị lên hẳn.

Tôi nhìn vào tác phẩm của mình, nói với giọng điệu chế nhạo. Hai chiếc khuyên thẳng bằng kim loại trên đầu vú, lấp lánh ánh bạc giữa những vệt máu nhỏ còn rỉ ra từ da thịt như những món trang sức bệnh hoạn tô điểm cho cơ thể mẹ tôi, làm nổi bật sự nhục nhã và đau đớn mà tôi đã khắc lên đó. Mỗi chiếc khuyên là một dấu ấn của sự sở hữu, một lời nhắc nhở rằng bà không còn là một con người, mà chỉ là một vật thể để tôi kiểm soát và sử dụng. Nụ cười của tôi không chỉ là sự hài lòng, mà còn là sự thích thú khi nhìn thấy bà, người từng là mẹ nuôi của tôi, giờ đây bị biến thành một bức tranh sống động của sự tra tấn và nhục nhã, hai chiếc khuyên như một biểu tượng hoàn hảo cho sự sa đọa mà tôi đã đẩy bà vào.

- Mới món khai vị thôi mẹ à. Đây mới là món chính.

Tôi lấy ống kim từ trong hộp, đồng thời cầm lọ thuốc kích dục trên tay. Một chai thủy tinh nhỏ chứa chất lỏng màu vàng nhạt, lấp lánh như một thứ độc dược đầy cám dỗ. Đây là loại thuốc kích dục không dễ gì tìm được, tôi đã phải lùng sục qua nhiều nguồn tối tăm trên mạng, và bỏ ra không ít công sức và tiền bạc mới đặt mua được nó. Theo hướng dẫn, một lọ nhỏ như vậy có thể dùng được khoảng hai lần, nên tôi cẩn thận chỉ rút một nửa lọ vào ống tiêm. Không cần cởi quần bà ra, tôi đưa tay sờ lên phần mông của bà, cảm nhận lớp vải thun mỏng manh ôm sát cặp mông to lớn. Tôi chọn vị trí tiêm là cơ mông lớn, ở phần tư phía trên ngoài của mông, một khu vực mà tôi biết rõ sẽ tránh được dây thần kinh tọa và các mạch máu lớn, để đảm bảo rằng thuốc sẽ phát huy tác dụng tối đa mà không gây ra những tổn thương ngoài ý muốn. Tôi ấn kim vào xuyên qua lớp vải và da thịt, cảm nhận sự kháng cự nhẹ của cơ bắp trước khi nó chìm sâu vào, rồi tôi từ từ bơm thứ chất lỏng kích dục màu vàng nhạt vào cơ thể bà, hồi hộp chờ xem kết quả của nó.

Thuốc kích dục hóa ra mạnh mẽ vượt xa những gì tôi từng tưởng tượng. Chỉ vài phút ngắn ngủi sau, tôi bắt đầu chứng kiến tác động kinh hoàng của nó lên cơ thể của người đàn bà đã ngoài 50 tuổi. Cảm giác choáng ngợp dâng trào trong lồng ngực, hơi thở của chính tôi như nghẹt lại, vừa sợ hãi, vừa kinh ngạc và phấn khích trước sức mạnh thực tế của thứ thuốc ác quỷ đó đang mang lại. Làn da mẹ tôi nhanh chóng chuyển sang ửng đỏ, như bị lửa thiêu đốt từ bên trong, những mảng đỏ lan tỏa từ cổ xuống ngực, rồi phủ kín khắp cơ thể, làm nổi bật từng đường gân nhỏ dưới lớp da mỏng manh. Trên khuôn mặt bà, các gân nhỏ li ti nổi rõ lên, chạy dọc từ thái dương xuống má, căng cứng như muốn nứt ra, làm khuôn mặt bà càng méo mó trong sự đau đớn và kích thích. Gân cổ của bà cũng hiện lên rõ rệt, xanh đậm nổi bật trên làn da đỏ ửng, giật giật theo từng nhịp thở gấp gáp. Cơ thể bà như đang cố gắng chống chọi với một áp lực không thể chịu đựng. Trên bầu ngực bị dây trói siết chặt, những đường gân xanh càng nổi rõ hơn như một mạng lưới chằng chịt, căng phồng dưới áp lực của thuốc, làm hai bầu ngực trông như sắp nổ tung, phập phồng đầy kích thích như muốn xé toạc lớp dây trói đang ép chặt. Cơ bắp bà co giật không kiểm soát, từ cánh tay bị trói căng ra sau đến đôi chân bị banh rộng, từng cơn rung nhỏ lan khắp người, như thể hệ thần kinh của bà đang bị kích thích đến mức quá tải. Tôi nhìn thấy ánh sáng trong đôi mắt bà dường như bị dập tắt, đôi mắt bà dại đi như đang bị cuốn vào một cơn lốc không thể chống cự. Mồ hôi tuôn ra, quyện với mùi nước hoa và trang điểm tạo thành một thứ mùi cơ thể vô cùng kích thích.

Khu vực háng của bà, nơi chiếc quần thun ôm sát, bắt đầu lộ rõ phản ứng khủng khiếp của thuốc: âm vật sưng phồng lên, căng cứng và trồi dài ra, nhô hẳn lên dưới lớp vải mỏng như một cục thịt nhỏ mời gọi, nhạy cảm đến mức chỉ cần một cái chạm nhẹ cũng đủ làm bà rên lên trong đau đớn và khoái cảm lẫn lộn. Tôi cảm thấy nghẹt thở, không phải vì thương xót, mà vì sự choáng ngợp khi chứng kiến sức mạnh thực tế của thứ thuốc này, với hiệu quả vượt ngoài mong đợi, làm tôi vừa kinh ngạc vừa run rẩy trong sự phấn khích tàn nhẫn.

Tôi rút con dao nhỏ từ trong hộp dụng cụ, kề mũi dao xuống đáy quần của mẹ tôi, rạch một đường ngắn nhưng dứt khoát, vừa đủ để tạo ra một lỗ nhỏ, làm lộ hoàn toàn bộ phận sinh dục của bà. Âm vật của bà trồi dài ra hẳn, sưng phồng và căng bóng đỏ rực, nhô lên khỏi hai mép lồn đang mở bung ra do tư thế trói banh chân và tác dụng của thuốc. Hai mép lồn ướt át và căng mọng, xòe ra để lộ ra lớp cơ lồn đang co thắt mạnh mẽ bên trong. Dịch nhờn bắt đầu rỉ ra, lấp lánh dưới ánh sáng, làm tăng thêm vẻ nhục nhã và kích thích của cảnh tượng trước mắt tôi.

Nhìn vào cái âm vật đang trồi dài ra của bà, tôi cười nham nhở

- Nếu mà bà lên đỉnh khi chưa được cho phép thì tôi sẽ cắt nó đấy.

Lấy một miếng bông gòn, nhúng vào chai cồn, tôi từ từ lau nhẹ xung quanh âm vật của bà. Từng động tác chậm rãi và cẩn thận, vì tôi biết tác dụng của thuốc có thể vượt ngoài tầm kiểm soát của mẹ tôi. Người đàn bà khốn khổ đang nghiến răng, cơ thể run bần bật để cố gắng chống lại sự lên đỉnh khi chưa được cho phép. "Nếu mụ này phóng hết dịch ra ngoài sớm thì mất vui" tôi nghĩ thầm, tay vẫn tiếp tục lau. Âm vật của người phụ nữ có khoảng 8.000 đầu dây thần kinh, gấp đôi so với dương vật, là khu vực cực kỳ mẫn cảm, và trong trạng thái cương nứng như thế này, nó càng trở nên nhạy cảm vô cùng. Tôi muốn xỏ khuyên qua khi nó đang ở đỉnh điểm cương nứng, để sự đau đớn và kích thích đạt đến cực hạn.

Tôi cười khẩy nhìn vào trong hộp.

- Vẫn còn một cái khuyên nữa chưa đặt vào đúng chỗ. Bà biết là chỗ nào rồi đấy.

Tôi đã tìm hiểu rất kỹ về các cách xỏ khuyên bộ phận sinh dục: xỏ ngang, xỏ dọc bao âm vật… Và tôi quyết định mạo hiểm chọn cách xỏ ngang qua thân âm vật, một trong những kỹ thuật khó nhất. Nếu làm sai, nó có thể gây nhiễm trùng, tổn thương dây thần kinh, mất cảm giác, hoặc thậm chí gây tổn thương bộ phận sinh dục của bà vĩnh viễn. Nhưng nếu làm đúng, trong một số trường hợp, nó có thể gia tăng cực khoái lên nhiều lần, và tôi muốn thử nghiệm điều đó trên bà. Tôi dùng bút đánh dấu điểm xỏ, lệch về phía dưới thân âm vật để tránh các dây thần kinh chính đặc biệt là dây thần kinh lưng âm vật, đồng thời tránh các mạch máu lớn.

Tay trái của tôi cầm kẹp, kẹp cố định đầu âm vật đang căng bóng, trồi dài ra của bà. Bà rít lên, nghiến chặt răng, thân người run bần bật như bị điện giật. Một vài giọt nước rỉ ra từ âm đạo, nhỏ xuống mặt ghế gỗ, tạo thành những vệt ẩm ướt.

Tay phải tôi cầm chiếc kim lên, từ từ đưa nó lại gần, lưỡi kim ánh lên lạnh lùng dưới ánh sáng. Bà biết tôi định làm gì, nhưng hoàn toàn bất lực. Hai chân bị kéo banh ra hai bên, đầu âm vật căng đỏ phập phồng trồi dài ra trước mũi kim như phản bội bà và chờ đợi sự định đoạt của tôi. Nước mắt trào ra, chảy dài trên khuôn mặt méo mó, tiếng ú ớ bị nén chặt sau lớp giẻ bịt miệng vang lên yếu ớt, bà lắc đầu liên tục, ánh mắt van xin đẫm nước mắt, nhưng tôi chỉ nhìn bà với nụ cười lạnh lẽo, không chút động lòng.

Tôi dùng ngón út của tay cầm kim, xoa nhẹ lên đầu âm vật, cảm nhận sự căng cứng và nhạy cảm tột độ của nó. Tay trái từ từ bóp kẹp chặt hơn. Cơ thể của mụ già khốn nạn không còn cầm cự được với sự kích thích quá mạnh. Bà co giật mạnh, rồi bắt đầu rùng mình dữ dội, tôi biết bà đang bắt đầu lên đỉnh. Ngay khi những tia dịch đầu tiên từ cái âm vật cương nứng cùng cực ấy bắt đầu bắn ra, cũng là lúc mũi kim trên tay tôi bắt đầu xuyên vào bên trong nó, mang đến cảm giác đau đớn vô tận như đang mở cánh cổng của địa ngục.

Tiếng rú dài nghẹn ngào phát ra dưới lớp giẻ bịt miệng, bị bóp nghẹt trong tuyệt vọng, đầy thống khổ. Cơ thể bà co giật dữ dội, ánh mắt trợn trừng đầy kinh hoàng, khuôn mặt méo mó trong đau đớn, nước mắt và mồ hôi hòa hòa lẫn chảy dài trên khuôn mặt già nua. Tác dụng của thuốc quá mạnh, dù trong cơn đau đớn cùng cực, âm vật của bà vẫn phóng dịch ra từng tia, bắn ra mạnh mẽ một lúc mới dừng hẳn. Sau đó tiết ra chất dịch sệt sệt, màu trắng đục, chảy dài xuống ghế, tạo thành một vũng nhỏ lấp lánh.

Tôi lấy chiếc khuyên kim loại cuối cùng trong hộp, một chiếc khuyên tròn nhỏ nhưng cứng cáp, vòng tròn hoàn hảo ánh lên sắc bạc lạnh lẽo, như một dấu ấn dành riêng cho phần cơ thể nhạy cảm nhất của bà. Tôi lòn chiếc khuyên qua lỗ vừa xỏ, ngón tay đẩy nó xuyên qua lớp da thịt vẫn còn căng cứng, cảm nhận âm vật run lên khi vòng kim loại tròn trượt qua. Chiếc khuyên tròn treo lơ lửng như một món trang sức quái dị giữa vùng da đỏ rực, sưng phồng, vẫn còn rung rinh theo từng cơn co giật của cơ thể bà. Một ít máu tươi và dịch nhờn chảy xuống từ lỗ xỏ, tạo thành một bức tranh sống động, vừa gợi dục vừa tàn ác. Hai mép lồn mở bung ra, phô bày lớp cơ bên trong vẫn co thắt yếu ớt, như thể vẫn còn bị kích thích bởi dư âm của thuốc.

Tôi đứng đó, nhìn người đàn bà đang ở trước mặt mình, cơ thể chi chít và vết sẹo và đòn roi, lồn vú đang mở banh ra với những chiếc khuyên lủng lẳng xuyên qua nó. Những chiếc khuyên không chỉ là một dấu ấn vật lý, mà là một chiến thắng tinh thần, một lời tuyên bố rằng tôi có thể uốn nắn, biến đổi cơ thể bà thành bất cứ thứ gì tôi muốn – một món đồ chơi sống động, một công cụ dục vọng, một vật thể để tôi thỏa mãn những ham muốn đen tối nhất. Tôi không thể rời mắt khỏi nó, cảm giác kích thích chạy dọc sống lưng như một dòng điện, làm tôi run lên vì sự thỏa mãn tàn bạo, như một nghệ sĩ vừa hoàn thành kiệt tác của mình. Cảm xúc choáng ngợp và kích thích dâng trào như một cơn sóng dữ trong lồng ngực, khiến tim tôi đập thình thịch như trống đánh, như bị cuốn vào một cơn lốc của sự phấn khích bệnh hoạn.

- Sẽ có ngày tôi cắt cặp vú và cái lồn của bà ra và để nó trên bàn của mình như một vật trang trí. Hôm nay tôi gắn những chiếc khuyên này để nhắc nhở bà về thân phận của của bà, và cho bà nhớ rằng tôi đang tạm cho bà được giữ lại lồn và vú của mình như là một ân huệ. Hãy liệu mà sử dụng nó cho tốt mẹ à.

Tôi nhếch mép cười, đưa tay xuống, rút cặc ra khỏi quần. Nó đã cương cứng từ lâu, đỏ ửng và căng tức dưới sức ép của sự phấn khích tàn bạo. Nhắm thẳng vào cái lồn đang tổn thương vẫn còn thoi thóp của bà, đâm mạnh vào, không chút nhẹ nhàng, xuyên qua hai mép lồn đang mở bung, cảm nhận ngay lập tức sự ấm nóng, ẩm ướt của lớp cơ bên trong, giờ đây trơn trượt bởi dịch nhờn. Cái lồn của bà, dù vừa bị tra tấn bởi mũi kim và chiếc khuyên, vẫn co bóp quanh cặc tôi, như một phản xạ cuối cùng của cơ thể bị kích thích quá mức. Mỗi cú đâm của tôi như một nhát dao thêm vào vết thương, làm cơ thể bà run lên. Âm vật sưng phồng, nhô dài với chiếc khuyên tròn bạc, cọ sát vào cặc tôi mỗi khi tôi đẩy sâu vào, tạo ra một cảm giác kích thích bệnh hoạn, vừa đau đớn vừa khoái lạc, làm tôi cảm thấy như đang chinh phục một thứ gì đó đã bị phá hủy hoàn toàn.

Tiếng rên rỉ nghẹn ngào của bà vang lên qua lớp giẻ bịt miệng, yếu ớt nhưng đầy thống khổ, như một con thú bị thương đang cố vùng vẫy trong tuyệt vọng. Tôi không quan tâm, chỉ tập trung vào cảm giác của mình khi đâm vào cái lồn thoi thóp ấy. Cơ thể bà, dù có hơi già cỗi và chịu nhiều tổn thương, vẫn mang lại cho tôi một sự kích thích mãnh liệt, như một chiến lợi phẩm mà tôi đang chiếm đoạt, và giờ đây đang khai thác nó đến tận cùng. Sự tàn nhẫn trong tôi càng tăng lên với mỗi cú đâm, như một cơn nghiện không thể dừng lại, thúc đẩy tôi tiếp tục cuốn vào một vòng xoáy của dục vọng và đau đớn không lối thoát.​

Polish_20250305_160024681.webp
 
Sửa lần cuối:
X
Top