fb68
soc88
max88
net88
Quảng cáo Net88

MỐI TÌNH KEO SƠN GIỮA [NGÔ ĐỒNG VỚI BÍCH HẠNH]
........

Chương 1: Nhà Ngô Đồng

Giữa mùa hè năm ấy, năm mà thằng Đồng vừa học hết lớp bảy. Năm đó nó vừa tròn mười ba tuổi tây, còn tuổi an nam hay còn gọi là tuổi ta thì mười bốn tuổi, và sắp vào học lớp tám. Tuy thằng Đồng mới chỉ có mười ba tuổi nhưng mà nó to con và cao lớn hơn mấy đứa bạn cùng trang lứa ở xung quanh xóm hoặc ở trường, ở lớp, bởi vì nó cao hơn cả một cái đầu lận nên mấy bạn học của nó gọi nó với tên biệt danh là: “Ngô Đồng Cao”

Ở nhà hay ở trường học thì thằng Đồng rất chăm chỉ học hành và siêng năng trong lao động, mặc dầu nhà của nó thì khá giả, ruộng vườn thì cò bay thẳng cánh, ao cá với cây trái thì xum xuê. Nhưng có không vì vậy mà nó ỉ lại bản thân mà luôn phấn đấu trong học tập và trong lao động sản xuất, nên nó rất được nhiều người yêu mến, đặc biệt là các chị em phụ nữ trẻ đẹp trong lứa tuổi cặp kè. Chỉ mới mười ba mười bốn tuổi thôi mà thằng Đồng nó trổ mã nhìn đẹp trai ra phếch, bởi nó biết cách ăn mặc đúng gu của thời trang và đúng tụ nên lời nói nhỏ nhẹ của nó nghe rất tình, bởi vậy gái trong làng ai cũng thích nó, tâm sự với nó về những điều tế nhị.

………..

Vài năm trước, năm thằng Đồng bốn tuổi:…

Ở bờ kênh xáng bên kia, nơi đó cũng là đất đai của gia đình thằng Đồng, nơi đây cũng có một căn nhà nhỏ được xây dựng bằng gỗ, nhưng mái nhà thì được lợp bằng ngói đỏ tươi còn các cây cột thì bằng cây “căm-xe” một tấc vuông. Trong căn nhà này thì nó có tổng cộng là sáu cột “căm-xe” một tấc vuông, trong đó hai cột chính thì cao năm mét còn hai cột trước với hai cột sau thì cao ba mét rưỡi, còn các cột phụ nâng đỡ khác nữa nó nằm xen giữa với các cột chính. Vách nhà thì được ốp bằng ván khá là dày luôn, bởi độ dày lên tới hai phân nên rất là chắc chắn hễ khi có trời mưa gió, giông tố giật mạnh thì cũng không có hề hắn gì. Tuy nhà khá kiên cố như vậy nhưng không có ai ở hết trơn hết trọi, nếu có thì chỉ vào thời điểm ban ngày chứ còn ban đêm thì thằng Đồng nó lại về ngủ bên nhà lầu ở bờ kênh xáng bên kia chung với tía má nó.

Trong các người làm công cho gia đình nó thì duy nhất là anh Tùng là được nó ưu ái nhất, bởi anh ấy là người cứu giúp nó khỏi phải chết hụp ở con kênh xáng này khi mà nó mới được bốn tuổi. Do lúc đó tía má của thằng Đồng đang lo toan sổ sách làm ăn cho gia đình,còn nó thì đang vui đùa với một quả banh nhỏ xíu cỡ một nắm tay người lớn bằng mủ. Nó đang hí hửng chạy nhảy tung tăng với quả bóng bằng mủ ấy thì cái quả bóng nó trượt ra khỏi tay và lăn đi ra ngoài đường, trong nhà thì tía má nó không có để ý vì cứ ngỡ rằng an toàn rồi, do trước cửa nhà có cái hàng rào mà. Nhưng do sự chủ quan cứ ngỡ rằng ở đây là căn nhà lớn ai mà có dè nó chỉ là căn nhà nhỏ ở bên này mà thôi, bởi vậy thì cái hàng rào nó đâu có chắc chắn được. Với lại cái lứa tuổi của thằng Đồng khi đó thì nó ham vui ham chơi chứ đâu biết nghĩ rằng nơi quả bóng đang lăn là nguy hiểm, nên nó mới vừa đuổi theo quả bóng và vừa nói: “Hi Hi,quả bóng, quả bóng. Hi Hi”

Trong nhà thì tía má của thằng Đồng đang lăn xăn nãy giờ thì mới đưa mắt ra nhìn ngoài sân thì tá hỏa: “Trời ơi! Cái hàng rào…” má của thằng Đồng lên tiếng và chạy lẹ một cách hối hả ra ngoài kèm theo lời nói:

-Anh ơi! Con trai mình đâu rồi. Hu Hu..

-Hả? Em nói sao cơ ?… Huơ huơ…

Tía má nó không còn thấy bóng dáng của thằng Đồng thì chạy thẳng ra bờ kênh xáng tìm kiếm. Khi hai người sắp tới bờ kênh xáng thì nghe tiếng khóc : «Oe oe» và kèm theo tiếng sặc nước với tiếng nuốt cục của thằng Đồng, thì tía nó chạy xuống dưới bờ kênh và bồng bế nó lên từ tay của anh Tùng làm công cho nhà mình. Thằng Đồng khi thấy được tía má nó thì nó nũng nà nũng nịu khóc : «OE, OE» lớn nhiều thêm, ôi cái miệng của nó khóc mà nhìn sao dễ thương vô cùng, ôi cái khuôn mặt kháu khỉnh bụ bẫm vì cung cấp nhiều chất bổ dưỡng.

-Thôi cháu xin phép chú thím, cháu đi làm công việc tiếp đây ạ!

-Thôi hôm nay cháu khỏi làm việc nữa,hãy cứ nghỉ ngơi đi cháu.

Tía nó nói như vậy với anh Tùng vì để cảm ơn anh ấy đã cứu sống nó khỏi bị chết nước, nhưng do lúc đó nó còn nhỏ quá nên đâu biết gì, cứ nghĩ rằng là tía má nó không thương nó nữa mà lo nói chuyện với người khác, nên nó khóc : «OE, OE» nhiều hơn.

-Ôi ! Con trai cưng của mẹ, để mẹ ẵm bồng nào? Um… Chụt chụt…

Đúng là không ai hiểu con bằng người mẹ mà, bởi tía nó không hiểu nhưng mà mẹ nó thì hiểu được.

……..

Quay trở lại mùa hè, năm thằng Đồng mười ba tuổi:….

Khi biết anh Tùng sắp lấy vợ mà gia đình lại không có tiền với cả cái mái ấm yêu thương, nên thằng Đồng xin tía má nó cấp cho anh một mảnh đất với một một mảnh vườn nho nhỏ để làm ăn sinh sống, tiện thể nó sẽ đền ơn cho anh ấy đã cứu sống nó năm đó. Tía má nó nghe nó nói vậy thì cũng tán thành, vì dù sao thì mảnh đất vườn bên bờ kênh xáng này cũng thuộc về con trai mình,nên thằng Đồng quyết định như vậy thì âu cũng là hợp tình hợp lý. Thế là, nó tranh thủ thời gian còn nghỉ hè nên nó sửa sang tu bổ lại cái căn nhà mà nó hay ở để chăm nom vườn tược cho sạch sẽ thơm mát sáng sủa hơn.

Anh Tùng thì vài ngày nữa là cưới vợ rồi mà đầu tóc thì rườm rà, quần áo thì sề xoàn không ngăn nắp. Thấy vậy thì thằng Đồng nó dành dụm tiền mấy năm nay bỏ ống heo mà đem ra đập vỡ cái con eo ú nu ra để lấy tiền mua cho anh những bộ quần áo mới, nó cũng sắm cho anh những mâm sính lễ cao trầu, vòng vàng trang sức để đi cưới vợ nữa. Còn về phần anh Tùng thì rầu rĩ do chưa biết rằng thằng Đồng nó đã lo chu toàn mọi thứ cho anh, từ căn nhà mái ấm uyên ương đến cả đồ trang sức cưới hỏi. Nên anh buồn bã, mặt mày thì bí xị, con mắt cứ ngó láo ngó ngả ngó nghiêng vì lo lắng suy nghĩ.

-Anh Tùng nè ?

-Hửm… có gì không Đồng?

-Từ nay trở đi thì anh đừng có ở ngoài cái chồi lá ấy nữa? Anh cứ ở lại trong căn nhà của em đi. Vì dù sao em cũng không có ở, nên em đã sửa soạn lại nhà cửa và xây thêm một căn nhà vệ sinh nữa, chứ có vợ mà ở cái chồi thì tội cho người ta lắm.

-Oh ! hic hic… Sao em tốt với anh quá vậy? Hay là em muốn trả ơn nghĩa năm đó sao? Anh cứu người khi hoạn nạn chứ đâu muốn ai đó đền ơn. Bởi lúc nhỏ thì anh cũng như em vậy thôi, cũng chết hụp vài lần. Hi.. hic hic..

-Hi Hi… Thôi anh đừng có khóc. Đàn ông mà khóc thì kì cục lắm! Em nói với tía má của em rồi nên anh đừng có ngại ngùng nữa.

-Nhưng mà anh….

Anh Tùng trả lời ngập ngừng với thằng Đồng xong thì cũng theo chân thằng bé mười ba tuổi đi vào trong, khi bước vô tới cái cửa cổng hoa giấy hai màu trắng và tím thì anh Tùng như chết lặng, bởi căn nhà này không khác gì căn nhà của mấy hộ gia đình khá giả ở. Bên trong có rất nhiều đèn màu trang trí lấp lánh, nó được truyền từ hai bộ bình “Ắc quy” lớn “100Ampe” với những cặp bình ắc quy nhỏ để cung cấp điện năng trong nhà khi cần thiết. Bởi vì ban ngày thì dùng máy phát điện “110v”, còn ban đêm thì phải dùng bình ắc quy để cho bớt tiếng ồn âm thanh của động cơ, để cho bà con dễ ngủ. Tuy ban đêm đi chăng nữa thì cũng sử dụng điện năng tới mười giờ tối là nghỉ rồi, còn về khuya thì sử dụng bộ đèn cà na hay là ngọn đèn dầu sáng le lói trong đêm khuya mà thôi.

Do gia đình của anh Tùng không có ai là thân thuộc cả, bởi anh là người nơi khác tới nơi quê tôi sinh sống, chứ gia cảnh của anh và nhân cách anh thế nào thì tía má của thằng Đồng cũng không rành, nhưng vì thấy anh ta có đức tính cũng tốt và cần cù nên mới muốn anh ở lại làm cho gia đình của thằng Đồng từ đó luôn. Hôm nay, tía má của thằng Đồng nghe theo lời nó mà cấp nhà này cho anh Tùng để làm tổ ấm, rồi cũng tạo cho anh thêm cơ hội để mà thăng tiến mần ăn. Thằng Đồng với tía má nó đã chuẩn bị vòng vàng nhẫn cười đâu cả rồi, chỉ cần anh ấy khoác lên mình bộ đồ chàng rể nữa là xong thôi.

…….

Sáng hôm sau, anh Tùng bắt đò đi ra ngoài quốc lộ 91, rồi anh lại tiếp tục đón xe đò đi lên thành phố để rước dâu. Do đường xa và phương tiện khó khăn nên hai anh chị làm lễ thành hôn cũng không có linh đình lắm, chỉ vỏn vẹn họ hàng hai bên của anh với chị chứ cũng không có mời mọc nhiều. Thằng Đồng thì nó không có đi theo anh ấy mà chỉ có tía má của nó đi mà thôi, còn nó thì chỉ có ở lại trông chừng nhà và lo toan chuyện lặc vặc.

Thằng Đồng tuy nhỏ tuổi nhưng nó lo chu đáo đâu vào đấy lắm, nó mua giấy kiến, giấy màu về để trang trí hoa văn cho rực rỡ. Còn đèn lồng với cờ hoa đăng thì nó treo khắp cả sân nhà luôn, mới nhìn vô cứ tưởng có hội chợ hay là đoàn cải lương ở thành thị về hát hò vậy. Tuy không có tổ chức lễ cưới ở đây nhưng không phải mà bỏ bê bừa bộn được, bởi nó nghĩ ngày vui thì phải có ấn tượng buổi ban đầu thì tình yêu mới bạc đầu giai lão.

Hai ngày kế tiếp cũng trôi qua rất nhanh và tía má nó cũng đã về lại với gia đình, còn vợ chồng anh Tùng với chị Bích Hạnh thì ngày mốt mới về lại nơi đây. Thằng Đồng đang đùa giỡn với những luống bí ngô thì nghe tía má nó bàn tán xôn xao với mấy bà con hàng xóm:

-Ôi, mấy bà biết không? Con bé, vợ thằng Tùng nó xinh đáo để và hiền dịu lắm, con nhỏ lễ phép với khôn ngoan lanh lợi…

-Oh! Thế à, vậy thì bù lại cái thằng chồng cứ tối ngày lù lù không nói chuyện với ai há! Hahaha…..

Thằng Đồng nó nghe bà hàng xóm cười mà nó giật bắn hết cả mình, bởi vì người dân thôn quê thì họ thật thà chất phát dữ lắm, nên họ cười thì rất là sản khoái chứ không có giấu diếm rụt rè. Tuy nó giật mình nhưng thằng Đồng cảm thấy nó được vui lây vì anh Tùng có được người vợ hiền ngoan xinh đẹp, thế là nó cũng không còn đứng ở ngoài nhà nghe ngống nữa mà nó gánh từng đôi nước để tưới cho xong mấy luống bí ngô còn lại. Ở bên nhà lớn bên bờ kênh xáng bên kia thì tía má nó tưới bằng máy bơm, còn bên này là phần riêng của nó, nên nó tưới bằng tay để vừa tiết kiệm và cũng vừa tập thể dục thể thao, chứ nghỉ hè mà không làm gì thì nó cảm thấy buồn.

…….

Bốn ngày sau:….

Ngày lại qua ngày thì cũng tới ngày anh Tùng đem vợ mình mới cưới về lại căn nhà của thằng Đồng để sinh sống, thằng Đồng nó biết chuyện lắm nên ăn nói rất là khéo nên khiến tía má nó với anh Tùng cũng hết hồn:

-Oh! Em chào chị! Mấy ngày nay em đã trông chừng nhà cho anh chị, nay anh chị về rồi thì tự mình mà chăm sóc căn nhà đi nhà. Hihihi…

-Hừm… Chị cảm ơn em. Hihihi…

Bích Hạnh thấy thằng Đồng ăn nói lưu loát và khéo miệng với cao ráo đẹp trai nên mới hiểu nhầm mà hỏi tiếp một câu nên khiến ai cũng bật cười:

-Mà em cũng sắp lấy vợ chưa ta? Hihihi…

-HẢ???? Em còn nhỏ xíu à chị ơi! Em chỉ được mười ba tuổi rưỡi mà lấy vợ gì ạ! Hihihi…

-Oh! Mới mười ba mười bốn tuổi sao lại cao lớn quá vậy nhỉ? Hổng chừng muốn đòi vợ sớm nên mới lớn nhanh đây mà! Hihihi…

-Thôi! Em đừng ghẹo thằng bé nữa. Nó mắc cỡ hết rồi kìa Hạnh ơi! Hahaha…

Anh Tùng thấy vợ mình ghẹo thằng Đồng một cách tự nhiên chứ không hề bó buộc, nó giống như họ quen nhau từ trước vậy, nên lời ăn tiếng nói nó rất tự nhiên. Anh mới nói lời lẽ với Bích Hạnh để cho cô ấy đừng ghẹo thằng Đồng nữa, rồi cũng để vô lại nhà để tắm rửa cho nó mát mẻ. Thế nhưng anh Tùng chưa kịp nói thì thằng Đồng nó nói trước làm anh ta chưng hửng:

-Chị hạnh! Em có xây một cái bồn tắm, chị vô mà tắm cho mát mẻ đi ạ! Bởi từ thành phố về lại đây thì cũng rất mệt mỏi rồi. Do em biết chị là người phố thị nên không có tắm sông và hay tắm bằng bồn tắm, nên em mới xây bồn tắm đó để chị ngâm mình cho mát nha. Hihihi… Thôi, em chào anh chị! Em về lại nhà bên kia đây….

-Ơ, khoan đã em Ngô Đồng?…

-Hả? Anh gọi ai là Ngô Đồng vậy anh?…

-……. “…”…….

Bích Hạnh nghe chồng mình gọi hai tiếng “Ngô Đồng” thì ngỡ ngàng, bởi vì cô ấy không biết rằng anh Tùng đang gọi ai. Thằng Đồng chào tạm biệt xong thì nó đi luôn về nhà bên kia chứ không hề quay lại, bởi nó cũng không muốn làm con kỳ đà cản mũi, mà nó cố tình làm vậy để cho vợ chồng anh Tùng chị Hạnh được riêng tư với thoải mái chuyện trò hơn. Bích Hạnh thì vẫn còn ngơ ngác nhưng cũng thích thú với cái tên “Ngô Đồng” của thằng bé mười ba tuổi nên cô ấy cứ cười mủm mỉm hoài, cô cười khúc khích một cách khó mà kiềm chế nổi bản thân tại sao nó cứ cười vậy. Anh Tùng thấy vậy thì lên tiếng hỏi:

-Hạnh nè! Sao em cứ cười khúc khích hoài vậy?

-Ưm… Tại em thấy tên cậu nhóc này ngồ ngộ quá à! Hihihi… Bộ ở quê người ta hay đặt tên như vậy sau anh?

-Oh! Anh thấy cũng bình thường thôi mà em. Như anh đây nè! Anh cũng tên là “Bạch Tùng” là cây Tùng á, có gì là lạ đâu ta? Hừm…

-Hihihi… Nhưng tên của thằng bé dễ thương hơn tên của anh nhiều. Hihihi…

-Eh! Em dám chê tên của chồng mình sao nè? Chết nè, anh nhéo em nè! Hahaha….

Vợ chồng mới cưới họ đùa giỡn với nhau thật là hạnh phúc, người này thì ghẹo người kia còn người kia thì chọc người nọ một lúc thì cũng vô trong nhà tắm rửa. Bích Hạnh thì cô ấy muốn tắm riêng một mình nên cô ấy muốn tắm sau, bởi vì cô ấy ưa có thói quen là hễ mỗi khi tắm là cô phải ngâm mình trong bồn nước trước, xong xuôi thì mới tắm rửa sạch sẽ toàn thân. Anh Tùng thì cũng hiểu được ý của vợ đôi chút nên cũng đi tắm trước, khi bước vô tới cái phòng tắm thì anh ấy thầm khen cho thằng Đồng rất nhiều, bởi nó tuy nhỏ tuổi mà lo chu toàn mọi việc từ “A đến Z”, khiến người trưởng thành như anh ta phải ngưỡng mộ thán phục.

Ở ngoài này thì Bích Hạnh đi dạo quanh xung quanh căn nhà này xem thế nào? Nó có giống như những gì chồng cô nói với gia đình mình trên thành phố hay không? Nhưng cô cũng giống như chồng mình cũng rất ngưỡng mộ thằng Đồng này nhiều lắm, cô thầm nghĩ: “Thằng bé này nhỏ tuổi mà sao giỏi dang lanh lợi quá? Cậu ta rất khéo ăn nói, nhưng cũng rất nặng nghĩa tình với bà con lối xóm”. Bích Hạnh đang thầm nghĩ thì chồng cô đi ra:

-Em nè! Em vô tắm đi?

-Vâng ạ! Hihihi….

Ngôi nhà ở quê mà có được một phòng tắm như này thì đã giàu có lắm rồi, chứ nghèo thì ai mà xây và có xây thì họ cũng không có mặn mà với chúng, bởi họ chỉ thích dùng thứ khác thoải mái nhiều hơn. Khi Bích Hạnh vô trong phòng tắm thì cô rất đỗi ngạc nhiên vì có đầy đủ dầu gội đầu hương bồ kết và những trai sữa tắm đắt tiền, vả lại còn trang bị những ánh đèn sáng rực rỡ sắc màu, nhưng hơi bất tiện một chút là cái nhà vệ sinh thì nó nằm tách riêng biệt với phòng tắm và lại còn nằm ở ngoài căn nhà cũng khá xa khoảng chừng hai mươi mét. Lúc này thì Bích Hạnh đã cởi hết cái xiêm y trên người mà nằm thả lỏng cơ thể trong cái bồn nước mát lạnh, như để xoa dịu đi phần nào cái nóng oi bức của mùa hè. Cô ấy cũng hiểu rằng tại sao người xưa thì họ không thích để nhà vệ sinh chung với căn nhà vì họ sợ ô quế, bởi trong căn nhà thì thường có bàn thờ tổ tiên, với ông bà nên gia đình thằng Đồng cũng thuộc về tuýp của người xưa truyền lại.

Bích Hạnh từ từ miên man nhắm mắt thư giãn với bồn nước mát lạnh thì bàn tay nhỏ nhắn của cô cũng mơn trớn lướt qua hai bên cái đầu vú của mình, cô dùng bàn tay nhỏ xíu ấy vo ve cái quầng vú với đầu ti, rồi cô cũng xoa bóp cái bầu ngực căng tròn của người phụ nữ vừa tròn mười chín tuổi. Một độ tuổi nếu tính ra thì vẫn còn đi học nhưng mà cô phải đi lấy chồng, rồi từ đây sẽ là một cuộc đời mới sẽ mở ra cho cô. Bích Hạnh thì cũng chưa có tình cảm gì nhiều với anh Tùng, bởi vì khi cô vừa học xong lớp mười hai thì đã có người mai mối rồi tuân lệnh mẹ cha mà phải lấy chồng thôi. Người ta nói: “Lấy chồng càng sớm thì lời ru càng buồn”, nó có đúng như vậy hay không thì gian gian sẽ trả lời chứ bây giờ cô ấy chưa biết rõ được.

Đôi bàn tay của cô xoa bóp bầu ngực một lúc thì cô cũng di chuyển xuống cái phần mu nhô cao láng bóng không có một sợi lông, rồi cô xoa, cô nắn nót một cách nhè nhẹ. Sau đó cô ấy nhớ lại cách đây vài hôm, đêm thành hôn mà vợ chồng cô động phòng hoa trúc, rồi cô đã trao cho anh cái ngàn vàng của đời con gái, và từ nay cô sẽ là người phụ nữ chứ không còn là người con gái trinh nguyên.
 


Chương 2: Bích Hạnh Gặp Ngô Đồng

Nhớ lại cảnh làm tình hôm đó nên khiến cho Bích Hạnh râm ran trong người, mặc dù anh Tùng chồng cô không có làm cho cô thỏa mãn,nhưng do lần đầu của người con gái nên cô ấy cũng sướng lắm. Cô cũng thấy thích thú vì lần đầu thấy được cái dương vật người đàn ông, nên cô cứ mỉm cười một mình với làn nước trong bồn tắm một cách hồn nhiên. Bích Hạnh cứ ngâm mình và thả hồn trong bồn tắm nước mát lạnh mà quên mất đi thời gian đã trôi qua rất nhanh, bởi từ lúc cô ấy vô trong đó tới giờ thì đã gần một tiếng đồng hồ rồi. Anh Tùng thấy vợ mình tắm lâu quá thì cũng cảm thấy hơi lo, vì anh cũng không biết Bích Hạnh làm gì ở trong đó hay có chuyện gì không nữa nên anh mới đi vô. Thế nhưng khi anh đi chuẩn bị đi vô thì thằng Đồng nó từ ngoài cửa cổng gọi réo vào:

-Anh Tùng ơi! Anh ra ngoài này lấy đồ đi ạ?

-Oh! Sao em không vô trong đây luôn mà đứng ngoài cổng làm gì? Căn nhà này là của em mà Đồng?

-Dạ! Hi Hi… Nhưng tại bây giờ anh có vợ nên em thấy ngại ạ! Hihihi…

-Huơ… Cái thằng này thật là… Haizz

Anh Tùng nói thở dài xong thì cũng đi ra ngoài cổng giàn hoa giấy to với hai màu tím và trắng, anh thấy thằng Đồng nó cho một đống đồ ăn, nào là bánh mứt và đủ loại trái cây với rau củ. Thằng Đồng thấy anh Tùng đi ra thì nó cũng rón rén đi về lại căn nhà lớn bên bờ kênh xáng, anh Tùng thấy vậy thì nói vọng theo:

-Ơ, mà Đồng này! Em đi ra phía sau gọi chị Hạnh dùm anh đi? Sao mà vợ anh tắm lâu quá? Gần một tiếng đồng hồ rồi đó? Haizz…. Huơ..

-Hả? Sao chị ấy tắm lâu vậy? Hừm…. Chắc vợ anh thích ngắm trong bồn tắm ấy mà! Thôi thì để em đi gọi cho ạ? Hihihi..

-Hừm… Chắc có lẽ vậy quá! Hahaha…

Thằng Đồng nói xong câu đó thì nó đi một mạch vô trong nhà tắm ấy để gọi Bích Hạnh. Khi nó đi tới cửa phòng tắm thì réo gọi vào với những lời nhỏ nhẹ trong trẻo:

-Chị Hạnh ơi! Đừng tắm lâu quá! Sẽ dễ bị cảm lạnh đấy ạ!

-….. “….”….

Bích Hạnh đang thả hồn thư giãn thì nghe tiếng trong trẻo nhưng pha một chút âm trầm vì thằng Đồng đang đang lứa tuổi dậy thì nên mới thay đổi giọng nói trầm hơn. Cô ấy định trả lời lại nhưng nghĩ thế nào lại thôi mà cứ mủm mỉm miệng cười thầm: “Luôn tiện cái cơ hội này thì mình sẽ ghẹo cậu ta xem sao? Xem có như lời chồng mình nói về thằng bé này không? Với lại mình cũng muốn xem cậu nhóc mười ba mười bốn tuổi này có phát triển bên trong thế nào? Hihihi”. Bích Hạnh mỉm cười trả lời kiểu ghẹo:

-Nhưng mà…em ơi! Huơ…chị tự nhiên thấy hoa mắt chóng mặt quá… Huơ…

-Hả? Chị có sao không? Có nghiêm trọng không chị? Hay em đi gọi anh Tùng vô đây nhé?

-Ơ, không? Chị không có sao đâu em. Chị hết chóng mặt rồi nè? Hù hù….. Hihihi…

-Huơ…chị này… Hihihi…

Nói xong thi Bích Hạnh mặc đồ vào và mở cửa ra chơi trò “Ú tim” với thằng Đồng, giống như kiểu nhát ma. Nhưng mà thằng Đồng nó chỉ mỉm cười với hành động hù dọa của Bích Hạnh chứ nó không hề sợ sệt là chi, thế là cô ấy lại thêm một tình tiết ấn tượng về thằng Đồng thêm nữa. Cô nghĩ: “Ừm… Đàn ông là phải mạnh mẽ như vậy chứ! Đàn ông mà cứ sợ hãi ma cỏ như đàn bà thì làm sao mà bảo vệ phụ nữ cho được, hễ mỗi khi tối lửa tắt đèn”

Khi Bích Hạnh thấy được vóc dáng và khuôn mặt điển trai của thằng Đồng ở cự ly rất gần, thì cô mới cảm nhận được rằng là nó rất đẹp và chiều cao thì cũng ngang ngửa với chiều cao một mét sáu của cô luôn. Cô ấy lại nghĩ tiếp: “Chồng mình cao bằng mình mà thằng bé này nó cũng ngang ngửa chiều cao với mình nữa, vậy thì bên trong phụ tùng của cậu nhóc này chắc cũng dữ dội lắm đây. Có điều chiều ngang của hai bờ vai thì nó nhỏ hẹp hơn anh Tùng, nhưng cái khúc thịt ấy thì chưa biết được”

-Ơ, chị sao nhìn em dữ vậy? Bộ khuôn mặt em có dính thứ gì sao ạ?

-Huơ… Hả?… Em hỏi chị gì sao?

-…. “…”….

Bích Hạnh đang tưởng tượng hình dung về thân hình của thằng Đồng thì bị nó hỏi một câu làm cho cô ấy giật mình, nên cô cũng không biết là thằng Đồng đang hỏi về mình câu gì nữa, bởi vậy nên cô mới hỏi ngược lại. Thằng Đồng nó làm khó hiểu và nó cũng không có thời gian nên định hỏi nhưng lại thôi. Nó nói:

-Oh! Thôi em đi về đây! Chiều thì em qua đây chơi với chị nha! Hihihi…

-Ưm… Nhưng sao em không ở đây với anh chị mà về sớm vậy? Bây giờ vẫn còn mùa hè mà, chứ đâu có đi học đâu? Hưm…

-Hihihi… Thôi em…về đây!..

Thằng Đồng nó vừa đi vừa nói vọng lại chứ không có đứng yên, bởi vì nó còn phải về lại căn nhà lớn bên bờ kênh xáng để chuẩn bị đồ thu hoạch bí ngô sáng ngày mai. Bích Hạnh ở đằng sau nhìn theo dáng đi của thằng đồng thì có chút gì đó nuối tiếc, bởi vì cô ấy cũng không hiểu sao chỉ mới gặp nó có lần đầu nhưng mà cô lại cảm thấy rất là thân quen. Thậm chí anh Tùng chồng cô thì cũng không cho cô có cái cảm giác lạ lùng nhưng da diết như vậy, chắc có lẽ người với người hợp tính hợp tình chăng?

Bích Hạnh mặc đồ bộ vùng nông thôn miền quê hay sử dụng, bởi vùng này thì mặc váy mặc đầm sẽ không hợp với thổ nhưỡng vùng đất nơi đây. Cô đi chậm rãi từng bước chân vô căn nhà mái ngói đỏ hồng, làm lòng cô liên tưởng đến quyển sách tập đọc lớp một “Tập 3”:

“Trường em ngói mới đỏ hồng

Mọc lên tươi thắm giữa đồng lúa xanh.

Gió về đồng lúa reo quanh

Vẫy chào những bước chân nhanh tới trường.”

Bất chợt Bích Hạnh đượm buồn nhớ về việc học hành của mình còn dang dở, nhưng cô cũng thầm khen cho thằng Đồng, bởi vì ý tưởng của nó đã làm cho người phụ nữ mười chín tuổi như cô thương thầm chút ít về nó.

-Ủa? Sao em buồn vậy? Lại đây ăn trái cây nè? Ngon lắm đó!

-Oh! Trái cây với rau củ ở đâu nhiều vậy anh?

-Ơ, thì thằng Ngô Đồng nó đem qua cho vợ chồng mình nè! Cái thằng này thật tốt tính quá đi mất. Phải chi anh có đứa em gái thì anh sẽ mai mối rồi gả cho nó. Hahaha…

-Cái anh này thật là… Hihihi…

Bích Hạnh mỉm cười rồi cũng ngồi xuống mà thưởng thức những cây lành trái ngọt bổ dưỡng của vùng quê đồng bằng với chồng mình, cô ấy cứ căn vô một miếng thì lại hướng mắt ngọc của mình ra ngoài cái hàng rào bông quỳnh anh hiện đang nở vàng óng ánh, và cả cái cổng bông giấy trắng, tím to tổ bố kia. Cô đang nhai từng miếng trái cây trong miệng nhỏ nhắn xinh xinh của mình thì anh Tùng nói:

-Nhum nhum… Cái hàng rào với cái cổng hoa giấy là của thằng Đồng nó trồng đó em? Em thấy đẹp không? Hihihi… Và kể cả cái ngôi nhà này cũng của nó luôn đó! Nó biết anh sắp lấy vợ nên nó mới cho anh vô ở luôn, thậm chí nó còn xin tía má nó, tức chú thím là cho căn nhà này cho vợ chồng mình luôn đó. Bởi vậy sau này, em thay anh mà trả ơn cho thằng bé nha! Hahaha…

-Ô hay! Cái anh này! Anh nói nghe hay ghê nhỉ? Em biết trả ơn thứ gì bây giờ chứ! Hổng lẻ trả ơn chuyện ấy sao…??? Hihihi…

-Chắc vậy quá! Hahaha…

-Ưm…. Thấy ghét anh quá đi à! Hihihi…

Hai vợ chồng ghẹo qua ghẹo lại thì cũng hết buổi sáng, sau đó thì buổi chiều nó bắt đầu dần tới và cái thời khắc mà Bích Hạnh mong đợi nhất đã không hề xảy đến với cô. Do cô muốn gặp lại thằng Đồng để mà tâm sự, vì buổi sáng nó có hứa với Bích Hạnh là chiều thì nó sẽ qua đây chơi, nhưng sắp hết buổi chiều rồi mà cô ấy chẳng thấy bóng dáng nó đâu. Thế là cô đi chuẩn bị bữa ăn chiều cho chồng mình rồi cứ lâu lâu lại đi ra ngoài cửa ngõ để trông ngóng nó, nhưng bóng dáng nó cũng như vậy không hề xuất hiện. Cô thầm trách: “Sau lại nói chiều qua đây chơi với tôi nhưng sau biệt tích luôn rồi, cái đồ không giữ lời hứa”

Bích Hạnh đang buồn bã vì không biết tâm sự với ai, bởi chồng cô thì cũng bình thường quá chứ không có khéo léo như thằng Đồng được. Thế là buổi tối bắt đầu xuất hiện, và những ánh đèn được truyền từ bình ắc quy nó sáng rực khắp trong nhà và kể cả ngoài sân. Ở vùng quê thời điểm này thì chưa có điện 220v của nhà nước truyền tới nên bà con nơi đây thì họ chỉ dùng điện bình ắc quy là chủ yếu mà thôi, còn ban ngày thì nhà nào có điều kiện thì dùng máy đèn luôn tiện dùng cho gia đình với cả tưới tiêu vườn tược. Thời gian màn đêm cũng trôi qua rất nhanh, mới đó mà đã chín giờ đêm rồi. Rồi các ánh đèn sáng rực ấy nó lại thay bằng các bóng đèn sợi tóc cà na để chuẩn bị đi ngủ. Vợ chồng nằm chung một chiếc giường ngủ mới, trong một căn nhà mới nhưng mà Bích Hạnh cứ trằn trọc mãi không ngủ được, chắc do lạ chỗ hay là việc gì khác… Anh Tùng thấy vợ mình như vậy thì hỏi:

-Ủa? Em sao vậy? Sao cứ lăn lóc qua lại hoài nhỉ?

-Ơ, um… Em khó ngủ quá à!

-Chắc do lạ chỗ hả?

-Ơ, em cũng không biết giải thích sao, nhưng em cảm thấy khó ngủ lắm!….

-Oh! Vậy thì em thức dậy ngắm trăng với thằng Đồng đi? Hôm nay tuy đã qua rằm nhưng đêm càng về khuya thì ánh trăng càng tỏ và mặt trăng nhìn to lắm đó.

-Hả? Anh nói cậu ấy cũng ngắm trăng đêm khuya nữa hả? Hihihi…

-Ừm… “????”

Bích Hạnh nghe chồng mình nói đến thằng Đồng thì tự nhiên cô ấy vui hẳn lên, nét môi thì rạng ngời như đầy ấp mùa xuân. Anh Tùng biết vậy thì mới nói thêm vào vài câu nữa:

-Em ngủ không được thì ra sau vườn nơi có mặt ao nước để ngồi ngắm trăng với thằng Ngô Đồng đi? Chứ khó ngủ mà cứ nằm hoài thì cũng không ngủ được đâu?

-Hihihi… Vâng ạ!

-Vậy để anh đưa em ra đó nhé! Nếu em không sợ ma nhát? Hahaha…

-Ưm… Để em đi một mình ra đó cũng được ạ! Bởi vì đó cũng có cậu ấy mà! Hihihi…

-Oh! Vậy em đi ra ngắm trăng khuya với Ngô Đồng đi? Còn anh thì ngủ tiếp đây.

-Hihihi… Vâng ạ!….

Bích Hạnh cảm thấy lòng mình thật vui sướng lạ lùng, bởi vì cô ấy sắp gặp được thằng Đồng chăng? Cô bước xuống giường rồi lục đục bước ra khỏi căn nhà và đi ra phía sau cái ao nơi mà có thằng Đồng nó đang ngồi ngắm trăng. Do vui mừng quá vì sắp gặp được người mình thích nên cô ấy quên khoác áo thêm vào người vì trời dần khuya thì sương đêm càng lạnh lẽo. Cái chỗ của thằng Đồng ngồi thì cách xa căn nhà tới gần một trăm mét, và đi qua những hàng cây ăn trái um tùm nên khiên cô cũng hơi lo lắng. Nhưng vì muốn gặp mặt thằng Đồng nên cô mới hướng mắt về phía trước lối đi nơi Ngô Đồng đang ngồi mà chạy một mạch, do sợ ma và muốn chạy nhanh cho tới nơi nên cô chạy chưa tới nơi thì vấp ngã. Thế là cô gọi:

-Ơ, Ngô Đồng ơi! Giúp chị với, chị bị té rồi nè?

-Ơ, hả? Là chị hả chị Hạnh?

-Ừm… Ui da! Đau quá! Ui….

-Thôi để em dìu chị lại chiếc ghế này ngồi đã.

-Ui…. Ui…

Bích Hạnh thấy thằng Đồng nó đang mặc chiếc áo thun ba lỗ với chiếc quần thun thể thao dài, ôi nhìn nó cứ ngỡ là một chàng trai trưởng thành không à! Thằng Đồng dìu Bích Hạnh lại chiếc ghế được đan bằng tre già và được bàu láng mịn cảm giác thật là mát lạnh, nó với cô ấy thì chiều cao lại ngang bằng nhau và chiều ngang cơ thể thì cũng vậy. Bích Hạnh lúc này cảm nhận được mùi hương của thằng Đồng nó len lỏi đến bên mũi của cô, nên khiến cho cơ thể cô râm ran trước thằng bé đang trong lứa tuổi dậy thì này.

Thằng Đồng khi dìu Bích Hạnh lại ngồi lên chiếc ghế tre già thì đứng cạnh bên một chút thì nó quay qua ngồi lên cái giường tre già, bởi vì ở đây chỉ có một cái ghế mà thôi nên nó nhường chỗ này cho cô ấy. Bích Hạnh thấy thằng Đồng ra ngồi chỗ khác thì thấy không vui, tuy hai người chỉ cách nhau chỗ ngồi có một mét nhưng mà cô ấy thủ thỉ với thằng Ngô Đồng rằng:

-Ủa? Sao em lại ngồi chỗ đó chứ? Hừm…

-Ơ, tại chỉ có mỗi một chiếc ghế tre à, nên em nhường cho chị đấy!

-Huơ… Nhường nhịn gì chứ! Thôi thì hai chị em mình cùng ngồi trên chiếc giường tre già này nha! Hihihi…

-Dạ, nhưng…em….ngại quá!….

-Huơ… Ngại cái gì chứ! Ở ĐÂY CÓ AI THẤY ĐÂU NÈ? Hihihi

Như vậy là thằng Đồng với Bích Hạnh lại cùng ngồi cạnh bên nhau trong đêm khuya trăng sáng, nó thì chưa quen với cảm xúc trào dâng này bao giờ, bởi vì trong lớp học toàn là các bạn nữ nhỏ xíu mà xiu nên chưa có cảm nhận rõ, nhưng hôm nay, trong đêm trăng thanh gió mát này thì lại khác xa. Bởi cái lần này là người phụ nữ mười chín tuổi đã trưởng thành và mùi hương của người con gái nó cứ lan tỏa xung quanh người nên làm cho nó cứ nóng nhiệt trong người mỗi lúc một nhiều, dẫu rằng đêm khuya thì se se lạnh. Bích Hạnh bây giờ thì hết đau luôn rồi, chắc do ở đây đất nó mềm nên các gối chân của cô ấy té khi tiếp đất thì cũng không đến nổi nào.

Bích Hạnh tự nguyện chủ động ngả đầu vô bờ vai thằng Đồng, rồi cô ấy nắm bàn tay của nó đan xen với các ngón tay của cô dính lại với nhau, sau đó cô mới hướng đôi mặt ngọc của mình nhìn về phía ánh trăng sáng tỏ đêm thâu kia. Thằng Đồng lúc này thì không ai chỉ dạy nó, nhưng nó vẫn biết đặt cái cánh tay của mình vòng ra sau lưng Bích Hạnh và để bàn tay lên bờ vai của người phụ nữ trẻ. Động tác của thằng Đồng là do bản năng vốn có của con người chứ nó chưa hề xem qua phim ảnh bao giờ, và có muốn đi nữa thì cũng chẳng có mà xem đâu. Bích Hạnh cảm nhận được hơi ấm tỏa ra từ người của thằng Đồng rất mạnh, nên khiến cho cô không có cảm giác lạnh lẽo của sương đêm là bao. Cô cũng rất thích thú vì bàn tay thằng Đồng chủ động xoa bóp bờ vai của cô, nên cô mới chủ động mà đan xen các ngón tay của mình thật mạnh vô các ngón tay của thằng Đồng, như thể là “có qua có lại mới toại lòng nhau”. Thật Đồng do trong độ tuổi dậy thì nên nó râm ran khó chịu quá, khi phải tiếp xúc kề bên ôm ấp một cơ thể của phụ nữ trẻ đẹp mà lần đầu tiên nó trải nghiệm. Tim nó bổng đập mạnh, hơi thở thì gấp rút dồn dập như thể nó đang tập môn điền kinh chạy bộ ở trường. Nó ngước mặt điển trai của nó qua bên Bích Hạnh mà nói thỏ thẻ:

-Ơ, chị Hạnh nè! Mình vô lại trong nhà nhé? Chứ anh Tùng mà bắt gặp thì anh ấy sẽ buồn lắm đó?…

-Huơ… Um… Không không?… Um…

Bích Hạnh chưa muốn vô lại trong nhà nên khi nghe thằng Đồng nói vậy thì cô ấy cứ lúc lắc thân người và cái đầu qua lại làm nũng nịu “Um.. Không không?” như trẻ con, bởi lứa tuổi của cô ấy cũng còn quá trẻ do lấy chồng sớm mà thôi. Thằng Đồng thấy cái bộ dạng nũng nà nũng nịu của Bích Hạnh thì nó gheo bằng một vầng thơ:

“Mười chín tuổi vừa qua đôi chín

Sao lấy chồng lụy kiếp chung trinh

Dẫu bản thân còn hay nhẹ dạ

Cả tin người cũng bởi chữ tình”

-Eh! Sao em lại ghẹo chị như vậy chứ! Xem chị cắn em nè! Cắn nè! Hihihi…

-Ui.. Hahaha… Ui….

-Huơ… Ưm… Ngô Đồng?… Ưm….

-Hả? Chị Hạnh…ơ…sao lại hôn …em…chứ..?

Bích Hạnh mượn cớ cắn thằng Đồng mà trườn người tới và đè thân hình nó xuống dưới chiếc giường tre luôn, sau đó thì cô cũng hôn lên đôi môi thằng Đồng một cái thật lâu và thật dài. Thằng Đồng lúc đầu thì nó chưa làm gì vì hơi quá bất ngờ, nhưng về sau thì nó cũng manh động hơn mà đưa bàn tay của mình khám phá bờ mông của Bích Hạnh. Bởi vì bây giờ thì thân hình thằng Đồng nó nằm dưới và thân hình Bích Hạnh thì nằm trên nên đôi bàn tay của nó không đặt ở bờ mông của cô ấy thì đặt ở chỗ nào??
 
Ai có bản full k ạ
 

MỐI TÌNH KEO SƠN GIỮA [NGÔ ĐỒNG VỚI BÍCH HẠNH]
*******

Chương 3: Tâm Sự Đêm Trăng
Khi biết hai bàn tay của thằng Đồng đặt tại bờ mông thì Bích Hạnh cứ nóng rần rần ở trong người, cô lúc này thì hơi thụt lùi thân thể xuống chút xíu để mà vùi đầu mình vô ngực thằng Đồng để nghe nhịp tim đập mạnh của nó. Cô ấy mụ mị và mắt mờ dần đi nhiều khi mà bàn tay của nó bắt đầu xoa bóp hai bên mông, cô cũng hơi rụt cổ lại vì không hiểu sao bản thân mình lại làm vậy, nhưng cảnh tượng đêm thanh vắng này thì nó thôi thúc tâm tư của cô thêm nhiều quá. Bây giờ thì cô mới cảm nhận được rằng cái cục u ở bên trong đũng quần lót và cái quần thun của thể thao của thằng Đồng nó một lúc một to và dài ra. Bích Hạnh miên man suy nghĩ: “Mình có nên tiến xa hơn với cậu ta không nhỉ? Nhưng mà…cậu ấy chỉ mới mười ba mười bốn tuổi thôi mà…”

-Chị Hạnh! Chị Hạnh ơi, mình đi vô nhà chị nhé! Đêm cũng khuya lắm rồi đó?

-…”?????”….

Bích Hạnh đang tựa đầu vào ngực thằng Đồng, cô cứ nhắm mắt chứ không có trả lời, cho dù cô ấy vẫn đang nghe thằng Đồng đề nghị như vậy. Còn về phần thằng Đồng thì nó không biết nói gì tiếp theo, bởi có nói thì chỉ nó nghe thôi chứ Bích Hạnh thì đâu có màng tới lời nói của nó. Cho nên nó không nói nữa mà bắt đầu hành động theo cảm tính của cơ thể, nó đưa đôi bàn tay của mình thay phiên nhau ve vuốt tấm lưng với bờ mông của người phụ nữ trẻ tuổi hiện đang nằm sấp đè trên người của nó một cách điêu luyện nên khiến cho Bích Hạnh ngỡ ngàng. Cô nghĩ mung lung: “Sao cậu ta biết cách ve vuốt thân thể phụ nữ một cách tình tứ thế nhỉ? Hay là cậu này có từng xem phim sao ta? Nhưng tivi thì trắng đen và chưa có cái đầu băng hình thì xem ở đâu? Vậy là phim truyện “Nô tỳ Isaura” trên truyền hình buổi tối thường chiếu trên đài đây mà!..”

Lúc này thì Bích Hạnh cũng bắt đầu thấy hơi lạnh vì sương đêm giăng xuống, nên cô cũng hơi co rúm người lại và dưa hai tay của mình ôm chặt lấy cơ thể của thằng Đồng nhiều thêm. Cô ôm lấy thân thể nó, siết chặt lấy cơ lưng của nó một lúc thì dừng để đổi tư thế. Thằng Đồng thì thấy cử chỉ của Bích Hạnh như vậy thì nó cũng muốn lắm nên bàn tay của nó bắt đầu đổi tư thế theo, nó để một bàn tay ở lại bóp mông còn một bàn tay thì nó đưa lên muốn mái tóc dài bồng bềnh của Bích Hạnh. Bích Hạnh thì mừng quýnh vì hành động của thằng Đồng bất đầu khởi sắc rồi, nên cô ấy giả vờ ra vẻ nai tơ ghẹo nó:

-Ủa? Bàn tay của Đồng đang vuốt gì trên người Hạnh dạ? Hihihi

-Ơ, em…em…

-Hihihi… Sao không trả lời Hạnh dạ? Hihihi…

Thằng Đồng nó mắc cỡ đỏ mặt bừng lên vì câu ghẹo và cách xưng hô của Bích Hạnh. Nó ngơ ngác không biết trả lời thế nào trong hoàn cảnh lúc này, nó chỉ biết ngâm nga kéo dài và cũng tạm thời dừng mọi động tác vuốt ve trên bờ mông với trên mái tóc bồng bềnh của người phụ nữ trẻ tuổi đang nằm đè phía trên. Bích Hạnh thì cười thích thú vì câu nói của mình rất có hiệu lực, rất có sức ảnh hưởng với thằng Đồng này, nên cô mơn trớn lướt bàn tay của cô qua từng thớ thịt mát lạnh của nó một cách tình tứ, bởi vì hiện tại thì bờ vai của thằng Đồng không có mặc áo, do là nó đang mặc áo thun ba lỗ nên phần thịt ở bờ vai của nó thì không có mảnh vải nào che chở cả. Đột nhiên nó hành động do tiếng kêu “Tít tít” của đồng hồ…. Rồi nó bật người ngồi dậy một cách rất khỏe nên khiên cho Bích Hạnh ngỡ ngàng:

-Huơ… Thôi chúng mình vô nhà chị nhé! Vì mười một giờ khuya rồi đó? Ưm… Huơ… Rồi dậy nào? Hihihi…

-Ơ! Tại sao Đồng khỏe quá dạ? Hạnh ngạc nhiên lắm luôn đó nha? Hihihi…

Cứ tưởng ngồi dậy được là mừng nên thằng Đồng tíu tít cười, ai mà có dè đâu nó lại trớ trêu thay, nó nguy hiểm hơn tình huống lúc nằm rất nhiều. Bởi vì bây giờ thì thân hình của Bích Hạnh lại ngồi trong lòng nó với tư thế kiểu ngồi ngang. Nó với cô ấy bốn mắt nhìn nhau không nói nên lời, vì bây giờ thì cả hai người họ đều cạn lời hết rồi còn đâu. Xung quanh đêm thanh vắng mười một giờ khuya thì có tiếng cóc nhái, ễnh ương kêu, ờ bờ kênh xáng thì có tiếng bìm bịp kêu báo hiệu rằng con nước lớn. Ngô Đồng với Bích Hạnh bây giờ như là hai người thám hiểm động vật hoang dã giữa đồng bằng, họ vẫn ngồi với tứ thế đó, với cảnh tượng nọ, nhưng lời nói trao nhau thì không có mà chỉ là cái ánh mắt nhìn xuyên thấu tâm tư của đôi lứa yêu nhau thường dùng.

Ở phía trước chỗ thằng Đồng với Bích Hạnh ngồi là một cái ao sâu khá rộng, nó rộng khoảng hai ngàn mét vuông và chiều sâu của cái ao này là sáu mét. Đây là cái ao mà gia đình thằng Đồng đào để thả cá, tiện thể tưới tiêu cho cây ăn quả vào mùa hè những năm thiếu nước cạn khô con kênh xáng kia. Phía trên mặt nước của cái ao thì có một cặp vịt nó đang bơi lội tung tăng nhưng không có kêu “cạp, cạp” như ban ngày thường hay nghe, mà nó chỉ bơi lội trong im lặng giống như đang đi tìm khoảng trời riêng của nó vậy. Bởi vì có một con vịt trống và một con vịt mái, vả lại đêm nay là đêm trăng sáng nên nó muốn đưa bạn tình của mình đi ngoạn thủy đây mà. Bích Hạnh lúc này mới chớp mắt nhìn vô ánh mắt thằng Đồng mà nói một câu rất tình:

-Đồng nè! Hạnh muốn Đồng trả lời một câu thành thật. Đồng có bạn gái chưa?

-Hả? Sao chị lại hỏi em vậy chứ? Ưm… Chị là người khác giới mà em tiếp xúc đầu tiên đấy!…

-Nè! Đồng nói thật không dạ? Đừng lừa dối Hạnh nha! Hihihi…

-Ơ, chị đúng thật là…. Em nói thật mà! Hihihi…

Lúc này Bích Hạnh không hiểu sao cô ấy lại có hành động như vậy với thằng Đồng, hay là do cô còn trẻ tuổi và sống ở thành thị nên cách ăn nói với cử chỉ thì dạn dĩ ở mấy cô thôn nữ miền quê. Cô nghe thằng Đồng nói vậy thì cô vui vẻ lắm, sung sướng lắm vì bản thân mình là người đầu tiên của thằng bé. Bất chợt Bích Hạnh đứng bật dậy không biết định làm gì, còn thằng Đồng thấy vậy thì mừng lắm nên nó muốn nói với cô ấy rằng “mình đi vô trong nhà nhé!”, nhưng chưa kịp nói thì Bích Hạnh lại ngồi lại trong lòng nó kiểu tư thế hai chân của cô để tách ra hai bên còn thân hình thằng Đồng thì ở giữa. Nó chưng hửng hỏi:

-Ủa? Em tưởng chị đứng xuống để đi vô nhà chứ?

-Vô nhà gì chứ! Tại Hạnh muốn đổi tư thế ngồi cho nó thoải mái thôi. Bởi vì tứ thế ngồi ngang thì làm cho Hạnh nhìn trực tiếp khuôn mặt của Đồng dễ dàng hơn và bớt mỏi mắt. Hihihi…

-Huơ… Vậy làm cho em mừng hụt rồi. Hihihi…

Thằng Đồng nó muốn kết thúc sớm chuyện này là vì ở đũng quần của nó ú lên một cục to quá rồi, thậm chí là con cu của nó muốn lòi ra giống như: “Kiểu giấu đầu lòi đuôi” vậy. Nó sợ ngồi lâu quá thì sẽ bể chuyện vì lúc đó Bích Hạnh sẽ thấy rồi trêu ghẹo nó mà thôi, do nó chưa có kinh nghiệm trong chuyện tình cảm nam nữ vì còn nhỏ, nhưng tuy to con cao ráo. Nó cảm thấy tưng tức ở cái đầu cu vì bị hai lớp vải quần cản trở, nó cũng cảm thấy hơi đau và có phần phấn khích khó diễn tả nổi lúc này. Bất ngờ Bích Hạnh rung lắc thân người nhún nhảy kiểu làm tình với chồng mình áp dụng với thằng Đồng, làm nó đau và thở dốc “phì phò”. Nó nói:

-Huớ huơ… Chị Hạnh ơi! Chị đừng nhún nhảy kiểu như vậy…huơ…làm cho…chim em đau…quá!… Huớ huơ…

-Ưm…. Đồng đau thật sao? Ưm….

-Huơ…dạ…..

-ỪM….

Bích Hạnh nghe thằng Đồng nói đau thì cô ấy dừng lại nhưng vẫn ngồi chứ không chịu đứng xuống, cô với thằng Đồng lại tiếp tục bốn mắt nhìn nhau không nói thành lời mà chỉ mỉm cười duyên trao nhau mà thôi. Thằng Đồng nó suy nghĩ như vầy: “Huơ… Nếu mình mà tiếp tục với chị Hạnh như thế này hoài thì anh Tùng sẽ thấy rồi sẽ buồn phiền, hay là mình chủ động để lấy thế thượng phong như mấy ông hàng xóm thường nói nhỉ? Họ nói rằng, nếu để cho đàn bà con gái chủ động cưỡi ngựa thì họ sẽ manh động lắm và không có chịu dừng đâu”. Nó nghĩ xong là làm liền. Thằng Đồng bắt đầu đưa hai bàn tay của nó ôm vô bờ mông của Bích Hạnh bấu chặt lại, sau đó nó giữ yên không cho cô ấy chủ động nhún nhảy nữa mà phải theo sự hướng dẫn của nó. Bích Hạnh hứng thú vì thằng Đồng nó chịu làm rồi, nên cô ấy kê miệng nhỏ nhắn của mình vô sát bên vành tai của nó nói thì thầm:

-Ưm… Đồng nè! Hạnh rất mến… Á…. Aaaa…. Huơ ưm….

-… “Lắc rắc! Lắc rắc”….

Bích Hạnh chưa kịp nói xong câu thì cô rên rỉ “Á… Aaa… Ưm” trong miệng mình vì hành động của thằng Đồng, do nó chủ động đưa hai bàn tay của nó bấu chặt lấy cái mông của cô ấy mà đưa ra đưa vào, rồi làm cho con cu của nó với con bướm múp của Bích Hạnh va chạm vào nhau nghe “sột soạt! Sột soạt” của lớp vải và “Lắc rắc! Lắc rắc” của chiếc giường tre vang dội trong đêm trăng thanh vắng vẻ. Thằng Đồng mỉm cười nhìn điệu bộ rên rỉ của Bích Hạnh. Nó thấy rằng mình làm vậy thì tình tiết sẽ thay đổi quả là chính xác, rồi nó vui mừng quá sớm chứ không biết được rằng phụ nữ họ rên rỉ “Á… Aaa… Ưm” trong miệng là họ sướng chứ không phải vì đau, nhưng cái đầu óc non trẻ mới lớn trong độ tuổi dậy thì của nó thì chứ nghĩ đơn giản là tại cô ấy đau đớn. Nên nó vừa nói vừa cười đắc chí:

-Hihihi…. Chị đau thì mình dừng lại nhé! Mình đi vô nhà thôi nào? Hihihi…

-Ưm… Hihihi… Hạnh có nói với Đồng là Hạnh đau bao giờ? Aaa… Ummm…

-Chị không có đau…. Vậy tiếng rên rỉ ấy phát ra từ trong miệng của chị là thế nào? Huơ…

-Ưm… Đó là Hạnh đang sướng nên mới rên rỉ như vậy đó? Á… Aaaa… Đồng ơi! Đừng có dừng lại nha! Ư… Aaaa…

-Hả? Chị nói gì vậy????

Bích Hạnh thấy thằng Đồng với mình câu đó thì cô ấy gheo nó mà rên rỉ “Á… Aaaa… Ưm” lớn lên thêm như kiểu khiêu gợi nó. Thằng Đồng lúc này thì chưng hửng, khuôn mặt thì ngớ nga ngớ ngẩn trông thật là buồn cười. Còn người phụ nữ trẻ ấy thì thích thú cứ nhún nhảy và rên rỉ tiếp tục, cái tiếng rên rỉ “Á… Aaa… Ưm” của cô nó hòa vào tiếng cóc nhái ễnh ương kêu “ọp ọp” nghe giống như một bản hòa nhạc đêm trăng vậy. Bây giờ thì thằng Đồng nó dần dần bị kích thích do tiếng rên rỉ gợi dục của Bích Hạnh mất rồi, nên nó không còn nói nhiều lời nữa mà nó tập chung vào hành động quan trọng của mình mà thôi. Nó chủ động đưa miệng mình đến tìm miệng của Bích Hạnh để khóa môi của cô ấy lại, để cho cô không còn phát ra âm thanh quyến rũ nó nữa. Sau đó nó dùng bàn tay xoa bóp cái bờ mông của ấy, nó dùng hai bàn tay vừa nắn nót và vừa ghì lấy cơ thể của Bích Hạnh vô sát thân người nó, rồi nó ôm, nó hôn một cách mãnh liệt khiến cho cô ấy từng trải tình trường với chồng mình cũng phải giật mình, bởi vì hành động của thằng Đồng nó trao cho cô một cách mạnh mẽ vô cùng.

Bích Hạnh giờ đây thì hết còn ghẹo ghẹ thằng Đồng nữa rồi mà chỉ biết rên rỉ và đón nhận từng nụ hôn của thằng bé mới mười ba mười bốn tuổi mà thôi, cô thở dốc hết sức lực vì phải vận động thể lực ở vùng eo, mông với nụ hôn. Lúc này ánh trăng đêm thâu nó đã dần bị luồng đám mây to che lại, thế là màn đêm đen kịt xuất hiện và chỉ có ánh sáng ở nơi xa chỗ của cô với thằng Đồng ngồi. Nơi sáng của các vì sao đêm nó cũng tịt ngòi luôn, do cái đám mây này nó quá lớn nên màn đêm đen kịt xuất hiện có thể cũng mất độ vài phút thì nó mới hết, bởi khi đó gió sẽ thổi lùa mây bay đi và ánh trăng sáng kia nó mới trở lại được như ban đầu.

Bích Hạnh thì rất sợ màn đêm đen kịt và sợ ma lắm, nên khi bóng tối nó xuất hiện thì cô ấy cứ quấn quýt ôm lấy cơ thể của thằng Đồng nhiều hơn và cũng ghì vào sát cơ thể nhau rất mạnh. Cô ấy thỏ thẻ bên vành tai thằng Đồng:

-Ưm… Đồng nè! Đừng buông bỏ cơ thể Hạnh ra nha? Vì Hạnh rất sợ bóng tối lắm! Ưm….

-Oh! Em biết mà! Vậy chúng mình ôm nhau một chút nữa thì vô nhà nhé?

-ỪM! Hihihi… “Thấy ghét quá à!”….

-Hihihi….

Thằng Đồng tuy nói như vậy nhưng mà nó lại hành động khác hơn lời nói. Chắc do nó cũng thèm được khám phá cơ thể người phụ nữ trẻ đẹp này hay sao mà nó đưa cái bàn tay của mình lại bờ mông của Bích Hạnh, sau đó nó di chuyển các ngón tay lên trên mí lưng quần của cô ấy mà thọc sâu nguyên cả bàn tay vào trong rồi tạm dừng lại ở ngoài lớp trên của chiếc quần lót nhỏ mỏng manh của cô và nắn bóp nhè nhẹ. Bích Hạnh ngoan ngoãn không phản ứng và cũng phối hợp ăn rơ lại với thằng Đồng bằng hành động hóp bụng dưới vào để cho vòng eo của cô thêm nhỏ lại nữa, và cho bàn tay của thằng Đồng được chui vô trong được thuận lợi nhiều hơn. Còn thằng Đồng thấy Bích Hạnh không phản đối hành động của nó thí bàn tay của nó bắt đầu xoa bóp bờ mông của cô ấy mạnh lên bên trong chiếc quần đồ bộ, nó lúc này thì hơi híp mắt lại và cũng để thử cảm giác mát lạnh của làn da phụ nữ trẻ đẹp này, nên bàn tay của nó xoa bóp bờ mông một cách điêu luyện khiến cho Bích Hạnh phải điên đảo vì bàn tay của nó. Đột ngột cả hai đang hưởng thụ cái cảm xúc lần đầu thì gặp trở ngại lớn, do thằng Đồng là nó chưa từng tiếp xúc với người con gái nào trong tình huống như vầy bao giờ cả, còn Bích Hạnh thì tuy đã có chồng nhưng chồng cô chưa có mân mê tha thướt giống như thế này, nên thằng Đồng và Bích Hạnh cũng bỡ ngỡ lần đầu. Bích Hạnh nói trước:

-Ưm… Đồng nè! Ưm… Hạnh thấy khó…chịu quá…Đồng ơi!…Ơ ưm…

-Huơ… Em cũng…vậy nữa… Huơ…nhưng mà…em thì thấy…mắc tiểu quá?…

-Ưm… Hihihi…..

Bích Hạnh nghe thằng Đồng nói vậy thì bật cười, lúc đầu thì cười mỉm chi sau thì dần cười to lên. Bởi vì cô ấy biết là thằng Đồng nó không có mắc tiểu gì cả mà đó là hiện tượng nứng tình của người con trai mới tiếp xúc phụ nữ lần đầu, nên cô ghẹo nó vài câu và cũng đứng bật dậy để cho nó đi tiểu xem sao:

-Uả? Sao dạ! Sao đi tiểu thì đi đi, cớ sao lại đứng đó, đưa tay cầm lấy cu của mình hoài vậy kìa? Hahaha…

-Ơ, em cũng không biết sao nữa? Sao em thấy muốn đi tiểu nhưng mà nó cứ rỉ ra nước nhờn nhợt ở cải lỗ tiểu chứ không có ra nước. Huơ…

-Hihihi… Nếu muốn ra nước thì Đồng lại ngồi đây, rồi để Hạnh ngồi lên nhún nhảy như nãy thì nó sẽ ra liền à! Hi Hi… Hahaha…

-Hứm… Nếu vậy thì thôi, để em đứng một lúc xem sao đã?… Hihihi…

Thằng Đồng nói xong thì nó cứ đứng đó đưa bàn tay cầm cái con cu đang cứng ngắc chỉa thẳng ra phía trước, ánh mắt của nó thì cứ hướng vô cái đầu cu đang từ từ rỉ ra nước nhờn của mình một cách khó hiểu. Nó thầm thì: “Sau mình mắc tiểu mà sao lại tiểu không ra được thế này? Nó tưng tức ở cái đầu cu quá đi mất, nó gần giống như kiểu những giọt nước bên trong lỗ tiểu nó bị ứ lại vậy, thật là khó chịu”… Bích Hạnh thấy thằng Đồng đứng đó nãy giờ mà chưa tiểu được thì cô cũng muốn đi tiểu chung với nó luôn. Cô đi đến đứng bên cạnh nó, sau đó cô đưa hai bàn tay nắm lấy hai mí lưng quần của mình tụt xuống ngang đầu gối và từ từ ngồi xuống. Do Bích Hạnh là phụ nữ nên mỗi lần tiểu thì phải tụt luôn chiếc quần xuống ngang với đầu gối thì mới được, còn đàn ông con trai thì chỉ đứng vén quần ra là tiểu được ngay. Nhưng hôm nay thì lại khác, bởi vì thằng Đồng nó mặc chiếc quần thun thể thao mà chiếc quần này thì kiểu nó cũng giống như chiếc quần của Bích Hạnh đang mặc vậy, bởi cái quần của thằng Đồng nó không có cái “Phéc-mơ-tuya” nên khi tiểu nó cũng phải tụt quần xuống dưới thì mới tiểu được.

Bích Hạnh đang ngồi tiểu thì ngước mặt lên rồi đưa ánh mắt của mình qua nhìn cu thằng Đồng, do ánh trăng bị đám mây nó che phũ nên nhìn không được rõ mà chỉ thấy mờ mờ một cục đen to và dài nó chỉa thẳng ra phía trước mà thôi. Tuy chưa hình dung ra được là thằng Đồng con cu của nó to dài bao nhiêu nhưng cô ấy vẫn suy nghĩ: “Có lẽ con cu của cậu ta nó lớn và dài hơn chồng mình rất nhiều ấy nhỉ?” Thằng Đồng thì vẫn đứng đó và bàn tay thì vẫn cầm con cu của mình nhưng vẫn chưa có dấu hiệu tiểu được. Còn Bích Hạnh thì vẫn tiểu bình thường, tuy cô ấy cũng rỉ ra nước nhờn nhợt giống như thằng Đồng, cũng tưng tức nới mu bướm ấy, và cũng ngứa ngáy khó chịu vô cùng…nhưng cô ấy vẫn vô tư mà không có trở ngại. Bởi vì con cu của thằng Đồng thì nước nhờn hay nước tiểu thì nó đi ra chung một đường, còn con bướm của Bích Hạnh thì nước nhờn với nước tiểu nó đi ra hai đường khác biệt nhau. Do nước tiểu thì nó ra theo đường niệu đạo âm vật của phụ nữ, còn nước nhờn hay còn gọi là nước sướng thì nó tiết ra bên trong lỗ âm đạo mà thôi. Thằng Đồng nó nghe âm thanh lạ “xè ! xè” ở chỗ của Bích Hạnh đang ngồi thì nó ngoáy mặt qua rồi nhìn xuống, còn Bích Hạnh thì lại ngước mặt nhìn lên,thế là bốn mắt tiếp tục nhìn nhau mỉm cười. Do Bích Hạnh là gái thị thành nên chưa quen với loài ốc sên, nên khi cô ấy ngồi tiểu thì có một con ốc sên nhỏ nó gần đó và bò lên ngón chân cái của cô. Cô ấy hốt hoảng đứng bật người dậy nhưng chưa có kéo quần lên và hét lớn:

-A… Đồng ơi! Có con gì nó bò lên ngón chân cái của Hạnh kìa? Hu Hu…

-Ơ,hả? Để em bắt nó ra cho… Ơ…sao chị lại ôm…nữa rồi.. Huơ…

-Ưm… Tại Hạnh sợ..quá… Á… Aaaa… Ưm…

Bích Hạnh trả lời chưa rõ câu văn thì “Á… Aaa… Ưm” lên trong miệng, bởi vì cô ấy kêu thằng Đồng giúp về việc con ốc sên nhỏ nó bò lên ngón chân cái của mình, nhưng cô ấy lại bật người đứng dậy mà ôm lấy thằng Đồng một cách sợ sệt. Thế nhưng khi cô ôm thằng Đồng vào người thì cô mới cảm nhận được rằng hai bộ phận sinh dục nam và nữ, tức con cu của thằng Đồng với con bướm trắng múp của cô nó chạm sát vào nhau mà không có một lớp vải nào che chắn. Bởi vì thằng Đồng nó cũng giống như Bích Hạnh vậy, nó cũng hấp tấp vội vàng mà quên chưa kịp kéo quần lên, do nó cũng lo an nguy cho người phụ nữ trẻ tuổi xinh xắn này mà thôi. Thằng Đồng cảm thấy con cu to nóng hổi của nó, và cái đầu cu thì đang ấn vô cái mu bướm mềm mềm và mát lạnh của Bích Hạnh, nên làm cho nó máu chảy rần rần lên trông thấy. Bích Hạnh thì cũng vậy, cô thấy râm ran trong cơ thể bởi dây cũng là lần đầu tiên trong đời của cô. Cô nhắm mắt tận hưởng mà nghĩ thầm: “Anh Tùng chỉ là người phá trinh mình,nhưng cậu ta mới là người cho mình cái cảm xúc trào dâng thực sự…””
 

MỐI TÌNH KEO SƠN GIỮA [NGÔ ĐỒNG VỚI BÍCH HẠNH]
*******

Chương 4: Cảm Xúc Tuổi Dậy Thì

Bất chợt Bích Hạnh đưa hai cánh tay của mình câu cổ thằng Đồng xuống thêm nữa cho gần sát với khuôn mặt xinh đẹp của cô, tuy cô với thằng Đồng thì chiều cao một mét sáu ngang nhau nhưng do vì lúc cô ngồi xuống đi tiểu là chỗ đó là một chỗ thấp, thế nên khi đứng vậy ôm cơ thể thằng Đồng thì thân hình của cô nó thấp hơn, bởi vậy cô mới dùng hai tay kéo cổ nó xuống. Thằng Đồng thì lúc đầu còn cảm thấy hơi có vẻ lo lắng nhưng một lúc sau thì nó bắt đầu cảm nhận lại được sự va chạm của hai bộ phận sinh dục nam nữ đang ở sát bên nhau. Nó với Bích Hạnh thì không ai nói với ai lời nào và cũng chẳng có nhúc nhích chuyển động cơ thể nữa mà chỉ có hai nhịp đập của hai trái tim non trẻ hòa cùng nhịp thở, nó cũng thở gấp rút hơi thở thì dồn dập từng hồi, bởi nó mới biết đến cái cảm giác va chạm cơ thể là sung sướng đến thế.

Bích Hạnh từ lúc cô câu cổ thằng Đồng kéo xuống dưới thì cơ thể của cô nó cũng bị nhấc bổng lên trên không, do cô thì đứng dưới thấp còn thằng Đồng thì đứng ở trên cao. Tuy thằng Đồng đứng ở trên cao nhưng cũng không có cao gì mấy mà chỉ có năm tất, nó ngang bằng hai gang rưỡi bàn tay người mà thôi. Nhưng cái bộ dạng câu cổ của Bích Hạnh nó gần giống như cái cột đu quay chong chóng vậy, nhìn thật lãng mạn lắm và rất tình tứ. Cô nhìn vô ánh mắt của thằng Đồng trong đêm khuya trăng mờ, do cái ánh trăng nó bị một đám mây to che bao phủ một khoảng khá là rộng, nhưng mà cô vẫn nhìn thấy được những đường nét điển trai trên khuôn mặt thằng Đồng một cách tỉ mỉ. Cũng may mắn là vào mùa hè nên không có bị muỗi đốt chứ mà vào mùa mưa dầm dề thì hai người sẽ là làm vật hiến máu cho loài muỗi mà thôi. Tuy thằng Đồng nó không có cử động nhưng mà con cu to dài của nó thì có, bởi nó là trai tơ mới lớn đang trong tuổi dậy thì phát triển nên những dòng máu mạnh mẽ của nó lưu thông về cái khúc thịt này rất nhiều và làm cho cái thân con cu và cái đầu cu thêm phình to càng tưng tức giật mạnh. Con cu của thằng Đồng khi được những dòng máu của tuổi dậy thì nó bom mạnh tới thì làm cho toàn thân cái dương vật của người con trai trẻ nó thung tới thung lui như cái ống nước da rắn bằng nhựa, bởi cái ống nước khi chưa có dòng nước chảy qua thì nó mềm nhũn, nhưng khi mà để cho dòng nước chảy qua và nước chảy rất mạnh thì cái ống nước ấy nó rất cứng.

Đứng trơ người ra một chút để cảm nhận sự va chạm đó thì thằng Đồng nó nhấc bổng cơ thể của Bích Hạnh lên, rồi nó từ từ nhích đôi bàn chân thụt lùi lại về sau vài ba bước để cho đứng được vững vàng hơn, bởi vì chỗ nó đứng thì mặt đất bằng phẳng chứ không có vực sâu mà hụt chân như chỗ Bích Hạnh ngồi tiểu được. Bích Hạnh thêm một lần nữa ngỡ ngàng về sức khỏe của thằng Đồng, bởi chồng cô, anh Tùng cũng không khỏe bằng nó được. Chắc do thằng Đồng hay làm việc nặng tưới nước, tưới rau hoa màu cũng dùng sức tay chân nhiều nên mới quen, còn anh Tùng thì dùng máy móc nhiều nên yếu hơn nó.

Khi Thằn Đồng nhấc bổng thân hình Bích Hạnh lên trên không trung thì bàn tay của nó phải bấu víu vào cái bờ mông mây mẩy của Bích Hạnh, nó không còn cách chọn lựa nào khác ngoài cách này cả nên sự tình tiết đó nó đã đưa đẩy Bích Hạnh với thằng Đồng thêm kết dính lại với nhau như một sợi chỉ của kẹo mạch nha. Cơ thể của Bích Hạnh giờ đây đã nóng lắm rồi, mặc dù trời khuya thì sương nó rơi xuống lành lạnh nhưng cơ thể của cô ấy nó cứ bừng bừng ngọn lửa cháy bỏng làm xua tan cái lạnh lẽo lớp da bên ngoài. Tiếng con ễnh ương kêu lên “ọp ẹp, ọp ẹp”, tiếng dế ở ruộng đồng nó len lỏi phát ra từ trong bụi rậm của bờ đê ngăn cản giữa cái ao sâu với cánh đồng lúa nghe mà rụng rời nổi da gà, nhưng mà Bích Hạnh với thằng Đồng lại đứng im thin thít không có nói năng động đậy tay chân gì cả, có chăng là nhịp thở và con cu của thằng Đồng nó phẫn ửng thụt ra thụt vô với con bướm trắng không một sợi lông của Bích Hạnh mà thôi. Thằng Đồng lúc này nó không biết làm gì tiếp theo, bởi vì dù sao nón chỉ là một đứa trẻ mười ba mười bốn tuổi mà thôi, nên cái tình yêu nam nữ nó cũng chưa có kinh nghiệm. Nó nói lời chân thành nhất khiến Bích Hạnh phải nao lòng:

-Chị Hạnh nè! Mình vô trong nhà ngủ chị nhé? Bởi vì sắp mười hai giờ đêm rồi đó? Hồi năm em mới sáu bảy tuổi em có nghe người ta kể rằng: “Lúc nửa đêm thì dễ bị vong nó theo lắm, do giờ đó nó rất là linh nghiệm. Dân quê bọn em nói là bà đi đó?”…

-Hả? Bộ có chuyện này thật sao Đồng?

-Ừm! Em nói thật mà! Nên hôm nay chị em mình ngắm trăng bấy nhiêu là đủ rồi. Hihihi…

-Hihihi… Vậy Đồng kéo quần lên giùm cho Hạnh đi nha? Hihihi

-Ơ…chuyện này….

Thằng Đồng tuy nó chưng hửng với lời đề nghị tế nhị của Bích Hạnh nhưng nó vẫn làm theo rồi từ từ tách rời hai cơ thể ra, nó kéo chiếc quần của nó lên trước sau đó mới kéo chiếc quần của Bích Hạnh lên. Thế nhưng khi nó đưa hai bàn tay níu giữ hai mí quần của Bích Hạnh kéo lên thì không tài nào kéo lên được, do là hai mí của ống quần của cô ấy nó mắc kẹt ở dưới bàn chân của cô mất rồi. Bởi vì lúc nãy khi cô ngồi tiểu thì tụt quần xuống tới ngang đầu gối, rồi khi cô sợ con ốc sên nên vội vã tranh thủ đứng bật người dậy ôm thân hình thằng Đồng mà chưa kịp kéo quần lên, thế là cái ống quần nó dài quá mà tụt sát dưới bàn chân của cô luôn nên bàn tay của thằng Đồng lúc này thì chẳng bao giờ kéo lên được giùm cho Bích Hạnh. Nó nhanh trí ngồi xuống dưới để nâng đỡ từng bàn chân một lên để tháo gỡ cái ống quần mắc kẹt ra ngoài mà không nói lời gì với cô ấy cả, bởi nó nghĩ nếu mà có nói thì thế nào Bích Hạnh cũng ghẹo nó thêm mà thôi. Thế là nó từ từ khéo léo nhấc bổng lên từng bàn chân của Bích Hạnh lên, nó dùng một bàn tay nâng đỡ và một bàn tay tháo gỡ một chút thì cũng hoàn thành nhiệm vụ. Nó mỉm cười vì cứ ngỡ nhiệm vụ đã hoàn thành nhưng không, không những chưa hoàn thành mà nó lại còn phức tạp nhiều thêm.

Bởi vì khi thằng Đồng ngồi xuống thì Bích Hạnh đứng sát lại cho nó dễ dàng thao tác gỡ cái mí ống quần ra khỏi bàn chân của cô, nên cô đưa hai bàn tay nhỏ nhắn của mình để trên hai bên bờ vai của thằng Đồng mà giữ thăng bằng cho khỏi bị té ngã. Còn thằng Đồng thì nó chú tâm vô công việc đó nên nó không để ý rằng cái con bướm trắng múp míp của Bích Hạnh đang ngang với khuôn mặt đẹp trai của nó, nên nó vẫn hồn nhiên chưa có biết điều gì xảy ra. Thế nhưng khi nó làm xong việc gỡ ống quần bị mắc kẹt trong bàn chân của cô ấy ra thì nó chưng hửng khi quay lại, bởi lúc này trước tầm mắt của nó là một con bướm đẹp mê hồn trắng nõn không một sợi lông. Nó thấy cái mu bướm của Bích Hạnh nhô cao, một cái khe hẹp ép nép ở giữa làm ngăn cách hai môi âm hộ. Tuy ánh sáng của mặt trăng không còn tỏ nhưng nó vẫn thấy hai môi âm hộ của cô hơi vẻ hồng hồng, còn hai phần đùi non thì trắng tinh khôi như bông hoa lài. Nó mụ mị đi trong ba mươi giây vì nó chưa bao giờ thấy một thân hình bán nude nào đẹp như vậy cả, nên nó cứ nhìn chằm chằm vào cái bờ mu con bướm múp míp đó một cách ngây dại. Nó cảm thấy dầu cu nó bây giờ tưng tức mạnh hơn, bởi do nó ngửi thấy mùi thơm ngào ngạt từ con bướm của Bích Hạnh bay sang, trong mùi thơm ấy có một mùi của sữa tắm và còn lại là mùi hương thoang thoảng của phụ nữ, nên nó mới biết được rằng khi người con trai nứng tình là như thế nào? Và tại sao đàn ông lại thích bú bướm phụ nữ là làm sao?

Bích Hạnh thì nãy giờ đều theo dõi từng động tác với từng ánh mắt của thằng Đồng. Cô cứ chăm chú nhìn xuống dưới quan sát nhưng trong lòng thì ngứa ngáy khó chịu, cô cứ cắn vào môi dưới, kiểu cắn môi mà đàn bà con gái hay dùng hễ mỗi khi cảm thấy nứng nứng trong người, đặc biệt là muốn được yêu nhau sà quần. Cô nhìn xuống thằng Đồng nhưng mà thằng Đồng thì lại không có nhìn lại cô, nó chỉ nhìn vô cái mu bướm nhô cao với cái vịnh rộng khe hẹp của cô mà thôi. Đột nhiên Bích Hạnh hành động táo bạo, cô cố tình đứng nhích lại thêm chút nữa, cô cũng lấy đôi bàn tay nhỏ nhắn của mình ra khỏi bờ vai của thằng Đồng, rồi sau đó cô dễ đôi bàn tay ấy của mình đặt sau gáy của nó mà kéo mạnh sát vào con bướm múp míp của cô. Động tác này làm cho cô với thằng Đồng cùng nhau lên tiếng đồng loạt:

-Á… Ưm… Huơ huơ… Um ưn…

Thằng Đồng do bất ngờ quá nên không biết ứng xử thế nào? Nên đôi mắt của nó thì ép vào cái bờ mu bướm, còn lỗ mũi với sóng mũi cao của nó thì ở cái chỗ mòng đóc, còn cái miệng của thằng Đồng thì ở nơi quan trọng nhất là chỗ cái âm vật, lỗ niệu đạo với lỗ âm đạo bé tí của Bích Hạnh luôn. Cũng may mắn cho thằng Đồng là cái bờ mu bướm của Bích Hạnh không có sợi lông nào, nếu không thì khi nó ép sát đôi mắt của nó vào có thể sẽ bị tổn thương không hề nhỏ. Bích Hạnh khi biết khuôn mặt thằng Đồng áp sát vô bờ mu bướm của mình thì cô ấy kích thích lắm, bởi cô chưa từng được ai áp mặt vô bướm bao giờ nên cô rất phấn khích làm điều không tưởng. Cô thều thào trong miệng:

-Huơ… Ưm… Đồng ơi!… Hạnh…huơ…khó chịu quá…

–Ưn..ư…ưm…chị nói khó chịu…sao cứ dùng bàn tay ấn đầu em vô cái ấy của chị…hoài vậy…nhỉ..?

-Huơ… Ưm…Hạnh cũng không…biết…nữa…?

Thằng Đồng nó cũng chẳng hiểu nổi Bích Hạnh đang muốn gì lúc này, bởi vì miệng của cô nói một đằng nhưng hai bàn tay của cô thì làm một nẻo, nó giống như là trên bảo mà dưới không nghe. Thằng Đồng lúc này thì hơi thiếu oxy nên cảm thấy khó thở, nhịp tim của nó thì đập mạnh mẽ thình thịch, cơ ngực của nó thì phập phồng và nở rộng ra. Nó thấy hai lỗ mũi của nó bị mắc kẹt ở chỗ cái mồng đóc của cái con bướm múp của Bích Hạnh thì khó mà hít thở vào phổi bằng đường lỗ mũi được, cho nên nó mới dùng cách khác là thở bằng đường miệng mà thôi. Như vậy thì thằng Đồng nó quyết tâm là há miệng ra để hấp thu tiếp oxy cho cái lỗ mũi đang bị mắc kẹt ở trên, khi nó há miệng ra thì hai môi âm hộ của Bích Hạnh đã bị miệng thằng Đồng nó ngoạm vào, thế là cơ thể Bích Hạnh rung lắc dữ dội và hai chân của cô cũng giật nảy người muốn sắp sửa té ngã, cũng may mà hai bàn tay của thằng Đồng nó giữ chặt lại. Cô ấy rên rỉ:

-Á… Aaaa… Đồng ơi! Huơ… Aaaa…Đồng giết chết….ưm…Hạnh…rồi…

-Nhom…nhoam… Ơ, chị nói gì kì cục…vậy…? Nhom..nhoam… Huơ…em chị há miệng ra thở…thôi…mà…

-Huơ… Á…Aaaa.. Ưm… Há miệng ra thở thì thở…đi… Huơ…sao lại ngậm vào chỗ ấy của Hạnh làm gì…chứ?.. Á Aaaa….

-Huơ…nhoam…chứ chị cứ ấn đầu em vô chỗ ấy hoài…nên em thở không được… Huơ…nên em đành há miệng ra để thở bằng đường miệng chứ bộ… Huơ…

Thằng Đồng với Bích Hạnh nói xong thì không ai nói với ai lời nào nữa mà chỉ có Bích Hạnh rên rỉ một mình, bởi vì cô ấy đang sướng do miệng của thằng Đồng nó ngậm vào hai mép môi âm hộ của cô. Bích Hạnh uốn éo vặn vẹo, thân người thì co giật từng đợt như bị động kinh. Cô bây giờ đang phê hay sao nên đôi mắt ngọc từ từ híp lại, bờ môi đỏ mộng của cô thì bị chính cái răng của mình cắn xé như rướm máu nổi hằn lên. Thằng Đồng thì nó nghe tiếng rên của Bích Hạnh thì mới đầu còn e sợ vì cứ nghĩ là do cô ấy đau,nhưng về sau thì nó lại nghĩ khác và hành động của nó đưa cái miệng ngậm vô mở ra hai môi âm hộ của Bích Hạnh để tìm luồng oxy để thở cũng thoáng và tự tin nên dễ dàng hơn. Nó dùng đôi bàn tay ôm giữ lấy bờ mông của Bích Hạnh cho cô ấy khỏi bị té, do nó thấy thân hình của cô run rẩy quá rồi nên không muốn cho cô bị tổn thương.

Nhưng đột nhiên thằng Đồng nó nghĩ sáng lên: “Ồ, sau mình không nhờ cơ hội này mà kết thúc việc trớ trêu này sớm hơn nhỉ? Bởi vì lúc này là lúc chị Hạnh lơ đễnh nhất và ít chú tâm ghẹo ghẹ mình”. Thằng Đồng nó suy nghĩ như vậy thì nó làm thử xem sao? Nó bắt đầu thè lưỡi ra và liếm dọc theo cái khe ngăn hai bờ môi âm hộ của Bích Hạnh, cô ấy cong người ưỡn cái mu bướm của mình vào mặt thằng Đồng rên rỉ:
-Á… Aaa… Hự… Ưm… Đồng ơi!!! Á Á Aaaa….

-Nhom…nhoam… Lem…lem… Ưm…chẹp…

Bích Hạnh thì cứ giật nảy người run bần bật, còn thằng Đồng thì nó cứ thè lưỡi nhỏ và nhọn của nó ra mà liếm lấy cái khe âm hộ của cô, rồi nó thọc lưỡi nhọn như rắn của mình vào sâu tới âm vật mà đá lưỡi lên xuống. Do khe âm hộ của Bích Hạnh rất hẹp nên cái đầu lưỡi của nó phải luồn lách qua hai bên bờ môi bướm ấy, lưỡi nó nhọn và nhỏ cứ như con rắn nó luồn lách tìm đến hang sâu để mà khám phá vùng đất quý hiếm nơi đây. Thằng Đồng tuy là nó cảm nhận được sự sung sướng trào dâng trong người của Bích Hạnh đang thể hiện, nhưng do thằng Đồng cũng mới bú liếm vùng kín của phụ nữ lần đầu nên nó không đủ kinh nghiệm mà chỉ biết liếm láp theo bản năng của giống đực. Bích Hạnh thì cũng giống như thằng Đồng vậy, bởi vì đây là lần đầu tiên con bướm múp míp của cô nó được người con trai khám phá bằng cái đầu lưỡi, và cái đầu lưỡi nó đang khuấy động bên trong cơ quan sinh dục nữ của cô mỗi lúc một nhiều thêm. Bích Hạnh thấy cái âm vật lỗ niệu đạo mình phình to và dài ra chút ít, cô co giật thân người, hai chân thì run lẩy bẩy và miệng thì cứ rên rỉ:

-A…huơ… Á… Aaa… Đồng…ơi!…. Ơ ư… Hạnh sắp ra… A huơ…

-Nhom…nhoam…. Lem…lem…. “ọt..ọt”…. “phụt…phụt..ọt…ọt”….

Thằng Đồng nó thấy Bích Hạnh nói vậy thì nó vẫn cứ thè lưỡi liếm tiếp chứ không có dừng, bởi vì cô ấy nói với nó nhưng hai cánh tay của cô cứ ấn đầu của nó vô cái mu bướm hoài chứ không chịu buông ra, nên nó muốn liếm khi nào mà Bích Hạnh thả lỏng đôi bàn tay ra thì nó mới chịu dừng. Nhưng nó đã lầm tưởng rồi, bởi Bích Hạnh không những không có thả lỏng đôi bàn tay mà cô ấy còn ghì đầu của nó vào cái mu bướm mạnh hơn, cô co giật người và rung lắc eo với cả cái mông của mình, rồi sau đó cô hẩy hẩy cái mu bướm của mình vào mặt thằng Đồng nghe “Phành..phạch…phành…phạch..”, rồi cô lên đỉnh bắn những giọt chất lỏng hơi nhầy và nhờn nhợt của mình vô trong miệng của thằng Đồng luôn. Thằng Đồng thì đang liếm “Lem..lem…nhom…nhoam..” trong cái âm vật của Bích Hạnh rất say sưa thì nó cảm thấy có một dòng nước sềnh sệch bắn vào trong miệng, nó chưa biết chất lỏng sềnh sệch này đi ra từ lỗ tiểu của Bích Hạnh là gì, nhưng mà nó thấy không có vị tanh nên nó uống luôn vào trong bụng nghe “Ực…ực…” và cố gắng ngước mặt lên nhìn Bích Hạnh.

Bích Hạnh sau khi lên đỉnh vu sơn vì được lưỡi của thằng Đồng khuấy đảo nơi vùng kín, cô lúc này cũng hơi khá mệt nhưng mà bàn tay của cô thì vẫn giữ chặt đầu của thằng Đồng chứ không chịu thả ra. Thằng Đồng thì lúc này cũng thấy nứng lắm rồi, bởi cái dịch nhờn tiết ra từ lỗ sáo tức lỗ niệu đạo của con cu nó ướt đẫm nơi đũng quần nhiều đến nổi giống như có ai đó chơi trò tạt nước vào trong đó vậy. Đột nhiên nó hưng phấn lên, nó đưa hai cánh tay vòng ra phía sau và dùng đôi bàn tay của nó bóp mạnh vô bờ mông của Bích Hạnh,nó xoa bóp nắn nót bờ mông ấy rất mãnh liệt và nhiệt tình không có lười biếng. Còn cái đầu lưỡi của nó thì lại bắt đầu liếm láp nơi âm vật của Bích Hạnh tiếp tục. Nó đưa cái đầu lưỡi nhọn của mình thọc sâu vô lỗ âm đạo của cô, rồi nó dồn sức vào đầu lưỡi cho cái lưỡi thêm cứng mà chọc ngoáy vào sâu trong cái lỗ ấy. Trong lỗ âm đạo của Bích Hạnh hiện giờ thì nước nó tiết ra rất nhiều và kèm theo một phần nước miếng của thằng Đồng nên tại dây, trong cái hang động này của cô nó nhầy nhụa nước dâng tràn ra ngoài cái miệng âm đạo. Thằng Đồng thì nó không nhìn thấy được mà chỉ là cái đầu lưỡi của nó cảm nhận mà thôi, nhưng nó tuy không thấy bằng mắt chứ con trong tâm tư của nó thì thấy rất rõ và sáng lắm. Bởi nó có giác quan đặc biệt mà chỉ có nó mới có mà thôi. Bích Hạnh sắp lên đỉnh thêm một lần nữa nên người cô co giật dữ dội, cô hẩy hẩy cái mu bướm của mình “phành…phạch” vào mặt thằng Đồng càng lúc càng mạnh và nhịp độ thì tăng dần. Cô như hết sức lực vì miệng lưỡi của thằng Đồng nó liếm láp chỗ ấy và có vẻ như miệng của thằng Đồng nó cũng uống cạn nước của âm đạo tiết ra mất rồi, nên cô quằn quại người rên lớn lên:

-Á… Đồng ơi… Hươ…. Hạnh cảm thấy khó chịu…quá…

-Nhom…nhoam… Lem…lem… “ọc…ọc”….

-Ơ, ô không… Hạnh ra nước đây…ưm.. Á Aaa… “xè…xè…ọt…ọt…”..

-Hươ… “ừng….ực! ừng…ực”….. ực…

Bích Hạnh sướng quá nên tê buốt đầu âm vật rần rần, cái âm vật của cô nó phồng to lên bằng đầu ngón tay và hơi dài ra. Sau đó lỗ niệu đạo của cô nó bắn ra những dòng nước từ trong lỗ niệu đạo đi ra rất mạnh nghe “xè…xè…” vô miệng thằng Đồng, rồi những dòng nước tiểu của Bích Hạnh nó làm ướt đẫm hết khuôn mặt và người của nó luôn. Thằng Đồng do nó cứ nghĩ Bích Hạnh nói sắp ra là ra nước nhờn nhợt y như lúc nãy, ai mà có dè dòng nước này của cô nó lại mạnh mẽ quá như vậy. Thế là nó không còn cách nào khác là phải uống luôn dòng nước đó vào bụng. Khi uống vô bụng rồi thì thằng Đồng nó cảm nhận là vị nước tiểu này của Bích Hạnh cũng không có khay gì mấy, chắc bởi do nước tiểu còn mới nên hơi có một vị mằn mặn một chút chứ không có vẻ hôi tanh. Bích Hạnh khi đã lên đỉnh hai lần thì cô cũng mệt nhoài người đi vì sắp kiệt sức, cô mới thả lỏng đôi bàn tay của mình ra và hơi khụy chân xuống do đứng không vững. Cô thều thào bên vành tai thằng Đồng:

-Huơ huơ…Đồng ơi…. Bế Hạnh lên chiếc giường tre đi… Huơ huơ… Hạnh mệt quá nên đi hết nổi rồi… huơ huơ….

-Hừm… Hư hây… Nào…đi nào…

Thằng Đồng nói xong thì nó bế bổng thân hình của Bích Hạnh lên một cách gọn khô, nó để cho cô ấy ngồi xuống chiếc giường tre, nhưng Bích Hạnh không có ngồi nổi mà ngã người nằm luôn dưới giường tre ấy, cô thì hổn hển, hơi thở thì dồn dập gấp rút do chưa có lần nào mà mệt như cái lần này. Thằng Đồng nó nhìn vô khuôn mặt xinh đẹp của Bích hạnh một cách say sưa, bởi vì nó chưa thấy ai có khuôn mặt xinh đẹp hút hồn nó như vậy cả. Sau đó nó nhìn vào cái mu bướm, nơi mà vừa rồi nó đã úp mặt vô đó liếm láp mà thậm chí còn uống luôn những dòng nước ấy vào trong bụng. Nó thầm nghĩ: “Ôi, khuôn mặt của chị Hạnh đẹp tựa như vầng trăng sáng, và cái mu bướm này nó cũng vậy, bờ mu nhô cao nhấp nhô không có một sợi lông láng coáng. Ôi, vầng trăng có đẹp nhưng cái khuôn mặt với vầng mu bướm nó đẹp hơn trăng rất nhiều. Hihi”.

Bích Hạnh đang nhắm mắt tận hưởng cái cảm xúc ấy thì cái đám mây đen che mặt trăng lúc nãy thì nó bay đi, thế là ánh sáng của đêm trăng thanh của mùa hè nó cũng rực rỡ khắp cả chỗ hai người và chỗ cánh đồng với cả cái ao sâu. Bích Hạnh lúc này thì mới mắc cỡ và thẹn thùng với tình cảnh vừa mới trải qua với thằng Đồng, nên cô định đưa tay xuống kéo quần lên thì thằng Đồng nó làm một hành động mà chính cô cũng phải thán phục:

-Bờ mu bướm của chị đẹp quá đi mất!… “sột….sột soạt..” Thôi để em kéo quần lên và đi vô nhà thay đồ để đi ngủ nha! Bởi chị hư quá đi à! Ướt quần hết trơn hết trọi rồi kìa! Hihihi..

-Hứ… Tại Đồng làm chuyện ấy…nên…ưm…nên Hạnh mới hư chứ bộ…Hihihi…

Thằng Đồng kéo quần cho Bích Hạnh lên xong nhưng không quên nựng vô cái bờ mu bướm của cô ấy một cái rất tình, còn Bích Hạnh thì nhoẻn miệng cười chứ không có trêu chọc nó nữa bởi vì cô cũng khá mệt rồi nên cứ nhìn thằng Đồng mà thôi. Thằng Đồng nó cõng Bích Hạnh trên lưng, nó đi từng bước chân vừa phải không nhanh cũng không chậm. Nhịp đi của nó làm cho cái bầu ngực căng đầy của Bích Hạnh tựa vào lưng nó nghe rất êm tai, nó cười nhe ra hai hàm răng trắng như ngà phản chiếu lại trong đêm trăng qua từng lùm cây ăn trái trên lối đi vô trong nhà nó mà nay là nhà của Bích Hạnh. Còn về Bích Hạnh thì khi được thằng Đồng cõng trên lưng thì cô sung sướng nhất trần đời, bởi vì chưa có ai làm điều này với cô ấy cả, nó giống cô ấy đang: “Cưỡi ngựa…cưỡi ngựa phi” vậy. Bích Hạnh thấy nụ cười của thằng Đồng đẹp và quyến rũ quá nên cô mới ghẹo:

-Ưm…mà Đồng nè!… Đêm nay, Đồng ngủ lại đây với Hạnh nha! Hihihi…

Thằng Đồng chưng hửng, bất ngờ quá nên đôi chân của nó như bị vọp bẻ mà co víu lại, nó nói câu ngơ ngác:

-Hả??? Chị nói gì cơ??? Huơ… Haizzz..

-Sao dạ??? Hihihi… Sao Đồng lại đi đứng loạng choạng dã? Hihihi…

-Ơ, tại em nghĩ đêm nay như vậy là đủ rồi. Mình để khi khác đi nha? Hihihi…

-Ừm… Vậy coi như là Đồng đã hứa với Hạnh rồi nha! “Nói lời phải giữ lấy lời, đừng như ong bướm đậu rồi lại bay” Hihihi…
 
X
Top