1 câu chuyện giành cho người số 9 trong năm số 9. Riêng tôi, mới qua nửa năm số 9 mà như khúc cây bị sét đánh nằm trên giường bệnh rồi.
PART 1 : “Thứ bị mất chưa chắc là mất, chỉ là đã đến lúc rời đi.”
Sáng nay, khi ánh nắng còn chưa kịp trườn qua song cửa, có một cơn đau cất tiếng. Không phải tiếng ai oán, mà là tiếng của sự chuyển mình, từ bên trong. Một viên sỏi nhỏ bé, nhưng lại mang trong mình cả bản cáo trạng của những dồn nén, gồng gánh và im lặng mà tôi từng nuốt trọn.
Người ta đau khổ khi đánh mất điều gì đó, nhưng ít ai nhận ra: đau không vì mất, mà vì lòng không cam. Chúng ta chẳng tiếc sự vật, ta tiếc công sức đắp bồi, tiếc kỷ niệm lắng đọng, tiếc cả cái tôi từng gắn vào nó. Mà những thứ ấy… suy cho cùng đều là lớp vỏ tạm bợ được nhào nặn bởi tham – sân – si.
Nhìn lại đi, trước khi có nó, tôi vẫn sống. Cô độc không giết ta, chỉ khiến ta sắc bén. Thiếu thốn không làm ta hoen rỉ, chỉ làm ta sâu hơn. Chính những năm tháng đơn độc ấy đã bồi đắp một “ta” bình thản, không hẳn là mạnh mẽ, nhưng đủ để không tan chảy khi lửa đời thiêu rực.
Mọi thứ đến, đều mang theo sứ mệnh. Rồi cũng sẽ đi, như một cơn mưa, một người khách trọ qua đêm, hay một nỗi đau không còn lý do để bám víu.
Thế nên, đừng oán than vì mất. Hãy nhìn nó như một cánh bướm rời tay, không phải vì tay ta không đủ ấm, mà vì nó cần một bầu trời mới để bay. Chỉ khi ta thôi bám vào “đã từng”, ta mới thực sự chạm được vào “hiện tại”.
Và ở đó, cuộc sống vẫn xanh. Không phải màu xanh của giấc mơ, mà là màu xanh được nhuộm bởi nước mắt, trải qua đau đớn nhưng không bỏ cuộc.
Tiếng tít… tít… không chỉ là tín hiệu từ máy móc.
Đó là tiếng của nhân gian, đang rỉ rả gọi một linh hồn quay về.
Tôi! Kẻ nằm đây, như một thân cây vừa bị sét đánh, không gãy, nhưng ám khói… Nhìn lên trần trắng, nơi thời gian dường như đóng băng… Và nhìn ra khung cửa sổ nhỏ xíu, nơi cả thế giới vẫn đang rực rỡ như thể chẳng có ai vừa mất đi một mảnh bình yên.
Qua lớp kính mỏng tang và hơi nước ngưng tụ là những đồi cà phê… Chúng đứng đó, bất động mà không bất cần. Mỗi thân cây là một lời nguyền bị hóa giải, mỗi tán lá là một vết sẹo mọc ra ánh sáng.
Khói trong phòng, chẳng phải khói thật, mà là hơi người, hơi máy, hơi niềm tin đang tan chậm. Nó luồn lách quanh ống truyền, quanh cổ họng khô, quanh ánh nhìn tôi đã quen dán vào nỗi trống rỗng. Cứ thế, khói mang theo những câu hỏi treo lơ lửng như mùi hương đã cháy hết: “Liệu tôi còn là tôi, sau từng ấy thứ đã rơi rụng?” Cơn mê không đến từ thuốc. Nó đến từ chính khoảnh khắc tôi nhận ra: thứ tôi đau khi mất… chưa bao giờ thật sự thuộc về mình.
Mê là khi tôi bám víu vào từng tiếng cười xưa cũ. Mê là khi một ánh mắt cũ vẫn sống trong từng cái chớp mi mệt mỏi này.
Và mê là khi – dù biết rõ tất cả là tạm, tôi vẫn mong một điều gì đó… sẽ ở lại.
Nhưng rồi tôi cũng học cách yêu cả sự biến mất. Yêu cả việc một cơn đau rạch vào thân xác chỉ để dạy tôi rằng: Muốn nhẹ lòng, đôi khi phải chấp nhận rách da.
Tôi nhìn đồi xa thêm lần nữa, không còn thấy cây, chỉ thấy chuyển động. Tựa như mọi thứ đang nhún vai:
“Có đi, có đến hà cớ gì níu?”
Khung cửa nhỏ kia bây giờ là một con mắt khác của tôi, đang nhìn vào chính mình. Không ồn ào. Không giày vò. Chỉ là một ánh nhìn hiểu ra: chẳng có gì gọi là mất mát, ngoài sự từ chối chấp nhận. Khi buông được rồi, khói cũng tan.
Mê cũng rời. Chỉ còn lại một bản thể mới, chẳng hoàn hảo hơn, nhưng thật hơn. Và cuộc đời, phía bên kia ô cửa… vẫn xanh. Xanh như thể chưa từng có đau đớn. Xanh như thể lần này, chính ta là người chọn được sống.
To be CONTINUE.... cơn đau lại tiếp tục rồi, cả thể xác lẫn tâm hồn.
PART 1 : “Thứ bị mất chưa chắc là mất, chỉ là đã đến lúc rời đi.”
Sáng nay, khi ánh nắng còn chưa kịp trườn qua song cửa, có một cơn đau cất tiếng. Không phải tiếng ai oán, mà là tiếng của sự chuyển mình, từ bên trong. Một viên sỏi nhỏ bé, nhưng lại mang trong mình cả bản cáo trạng của những dồn nén, gồng gánh và im lặng mà tôi từng nuốt trọn.
Người ta đau khổ khi đánh mất điều gì đó, nhưng ít ai nhận ra: đau không vì mất, mà vì lòng không cam. Chúng ta chẳng tiếc sự vật, ta tiếc công sức đắp bồi, tiếc kỷ niệm lắng đọng, tiếc cả cái tôi từng gắn vào nó. Mà những thứ ấy… suy cho cùng đều là lớp vỏ tạm bợ được nhào nặn bởi tham – sân – si.
Nhìn lại đi, trước khi có nó, tôi vẫn sống. Cô độc không giết ta, chỉ khiến ta sắc bén. Thiếu thốn không làm ta hoen rỉ, chỉ làm ta sâu hơn. Chính những năm tháng đơn độc ấy đã bồi đắp một “ta” bình thản, không hẳn là mạnh mẽ, nhưng đủ để không tan chảy khi lửa đời thiêu rực.
Mọi thứ đến, đều mang theo sứ mệnh. Rồi cũng sẽ đi, như một cơn mưa, một người khách trọ qua đêm, hay một nỗi đau không còn lý do để bám víu.
Thế nên, đừng oán than vì mất. Hãy nhìn nó như một cánh bướm rời tay, không phải vì tay ta không đủ ấm, mà vì nó cần một bầu trời mới để bay. Chỉ khi ta thôi bám vào “đã từng”, ta mới thực sự chạm được vào “hiện tại”.
Và ở đó, cuộc sống vẫn xanh. Không phải màu xanh của giấc mơ, mà là màu xanh được nhuộm bởi nước mắt, trải qua đau đớn nhưng không bỏ cuộc.
Tiếng tít… tít… không chỉ là tín hiệu từ máy móc.
Đó là tiếng của nhân gian, đang rỉ rả gọi một linh hồn quay về.
Tôi! Kẻ nằm đây, như một thân cây vừa bị sét đánh, không gãy, nhưng ám khói… Nhìn lên trần trắng, nơi thời gian dường như đóng băng… Và nhìn ra khung cửa sổ nhỏ xíu, nơi cả thế giới vẫn đang rực rỡ như thể chẳng có ai vừa mất đi một mảnh bình yên.
Qua lớp kính mỏng tang và hơi nước ngưng tụ là những đồi cà phê… Chúng đứng đó, bất động mà không bất cần. Mỗi thân cây là một lời nguyền bị hóa giải, mỗi tán lá là một vết sẹo mọc ra ánh sáng.
Khói trong phòng, chẳng phải khói thật, mà là hơi người, hơi máy, hơi niềm tin đang tan chậm. Nó luồn lách quanh ống truyền, quanh cổ họng khô, quanh ánh nhìn tôi đã quen dán vào nỗi trống rỗng. Cứ thế, khói mang theo những câu hỏi treo lơ lửng như mùi hương đã cháy hết: “Liệu tôi còn là tôi, sau từng ấy thứ đã rơi rụng?” Cơn mê không đến từ thuốc. Nó đến từ chính khoảnh khắc tôi nhận ra: thứ tôi đau khi mất… chưa bao giờ thật sự thuộc về mình.
Mê là khi tôi bám víu vào từng tiếng cười xưa cũ. Mê là khi một ánh mắt cũ vẫn sống trong từng cái chớp mi mệt mỏi này.
Và mê là khi – dù biết rõ tất cả là tạm, tôi vẫn mong một điều gì đó… sẽ ở lại.
Nhưng rồi tôi cũng học cách yêu cả sự biến mất. Yêu cả việc một cơn đau rạch vào thân xác chỉ để dạy tôi rằng: Muốn nhẹ lòng, đôi khi phải chấp nhận rách da.
Tôi nhìn đồi xa thêm lần nữa, không còn thấy cây, chỉ thấy chuyển động. Tựa như mọi thứ đang nhún vai:
“Có đi, có đến hà cớ gì níu?”
Khung cửa nhỏ kia bây giờ là một con mắt khác của tôi, đang nhìn vào chính mình. Không ồn ào. Không giày vò. Chỉ là một ánh nhìn hiểu ra: chẳng có gì gọi là mất mát, ngoài sự từ chối chấp nhận. Khi buông được rồi, khói cũng tan.
Mê cũng rời. Chỉ còn lại một bản thể mới, chẳng hoàn hảo hơn, nhưng thật hơn. Và cuộc đời, phía bên kia ô cửa… vẫn xanh. Xanh như thể chưa từng có đau đớn. Xanh như thể lần này, chính ta là người chọn được sống.
To be CONTINUE.... cơn đau lại tiếp tục rồi, cả thể xác lẫn tâm hồn.
Đính kèm