Chào đại gia đình. Nếu phần 1 là dạo dầu, miên man đầu óc vẫn còn hưởng thụ sự trần trụi của mẹ thiên nhiên, của sự vật sự việc xung quanh thì phần 2 sẽ bắt đầu cao trào. Thiên thần và ác quỷ đang quấn lấy nhau và có một cuộc chiến xảy ra từ sâu thẳm. Cao trào, diễn biến ra sao, rồi cuối cùng chàng trai ấy đã như thế nào, để mình đi trước dẫn đường nhé. Mời...
Mày có thừa nhận rằng mày đã trải qua những ngày thật tệ chứ? Những ngày thật cô đơn trống trải. Những ngày phải suy nghĩ thật lạc quan nhưng lởn vởn, vây quanh toàn điều tiêu cực, chắc chắn mọi thứ bên trong mày đã vụn vỡ hết rồi. Những ngày tưởng chừng cả thế giới này đều hạnh phúc trừ bản thân mày ra. Mày tự an ủi bản thân rằng mọi thứ sẽ ổn nhưng thật ra chẳng có gì là ổn cả. Haizzz và tiếp tục part 2 trong series Bệnh Viện.
PART 2 : “Dưới tầng khói là đáy linh hồn, nơi ta tự xé mình ra để được lành lại.”
Sau một đêm, tôi thôi đếm tiếng tít tít.
Không phải vì nó không còn vang, mà vì tôi đã thôi sợ nó tắt. Mọi thứ vẫn như cũ, mùi cồn loang lổ, tiếng y tá thì thầm, ánh đèn trần trắng bệch như một lời nói dối êm ái.
Chỉ có tôi là khác. Không còn rướn cổ nhìn ra đồi xanh, mà bắt đầu nhắm mắt lại và nhìn vào bên trong.
Có một cánh rừng khác ở đó, không có cà phê, không có gió. Chỉ có bóng của những điều tôi chưa từng dám đối mặt. Nỗi đau năm 12 tuổi. Sự phản bội năm 19.
Cuộc chia tay không tiếng gào vào năm 25. Và cả những lần tôi giả vờ mạnh mẽ đến mức chính mình cũng tin đó là thật.
Chúng không chết.
Chúng ngồi đợi tôi trong bóng tối.
Lặng lẽ. Kiên nhẫn. Như thể chính tôi là vị khách muộn giờ đến bữa tiệc giãi bày.
Tôi đi qua từng bóng, không xua đuổi, không giấu giếm. Chỉ đứng đó. Đối diện. Và nói lời tiễn biệt.
“Cảm ơn đã làm tôi đau đến mức phải lớn lên. Nhưng tôi không cần mang các ngươi thêm nữa". Mỗi lần tiễn một bóng, khói trong lòng lại loãng đi một chút. Và đâu đó, một khe sáng rạch đôi màn đêm.
Tôi nhận ra:
Đau đớn không giết được tôi, nó chỉ là chiếc chìa khóa dẫn tôi đến căn phòng cuối cùng của sự tự tại. Ở đó, chẳng có ai. Chỉ có tôi với một cơ thể cắm dây, một tâm hồn vừa tháo băng và một sự im lặng… lộng lẫy.
Khi bình yên thật sự đến, nó không ồn ào như một chiến thắng. Nó nhẹ như tàn tro sau cơn thiêu rụi.
Nó mịn như làn khói cuối cùng rời khỏi lồng ngực. Tôi đã không “hết đau” tôi chỉ “không cần đau” nữa. Và khi bước ra khỏi khung cửa đó.
Dù đôi chân còn yếu, mắt còn cay…
Tôi vẫn ngẩng đầu, vì tôi biết:
Không có gì còn lại ngoại trừ chính mình. Và điều đó… là đủ.
“Có những nỗi đau không nằm ở vết mổ – mà cắm thẳng vào ký ức.”
Không bằng dao mà bằng chữ. Bằng từng con chữ găm vào lồng ngực, như thể ai đó đang moi ngược trái tim ra ngoài, rồi hỏi:
“Mày đã thấy đủ chưa? Đã đau đủ chưa để tôi tự dối mình là ổn?”
Lúc nằm đó, không ai ôm, không ai vỗ về. Chỉ có tiếng máy tít… tít…
nghe như tiếng gõ cửa của một thế giới khác, một nơi không còn ta chỉ còn tôi.
Tôi nhìn lên trần nhà, trắng đến phát bệnh. Nó trắng kiểu vô cảm, kiểu như “sao mày còn thở được?”
Nó trắng kiểu “mày đang sống đó hả? Nhìn chẳng giống lắm…” Rồi tôi quay đầu. Khung cửa nhỏ như khe nứt của thế giới. Ánh sáng lùa vào, không để sưởi ấm, mà để vạch trần. Chiếu thẳng vào tôi một kẻ vừa đánh mất lòng tin, vừa cố tỏ ra bình tĩnh để không ai thấy nước mắt đã chảy ngược vào họng.
Mà thật ra… nó không phải nước mắt. Nó là ký ức lỏng. Là những hình ảnh trôi như băng cassette tua ngược:
– Lần đầu bị bỏ lại giữa sân trường.
– Lần đầu bị người thương im lặng quay lưng.
– Lần đầu nhận ra, mình có thể quan trọng với ai đó, nhưng không đủ quan trọng để họ quay lại.
.......... Vân vân và mây mây phải gọi là lần thứ
Mỗi tiếng tít...tít... là một lần tôi nhớ lại những khoảnh khắc không ai chạm vào mình, dù chỉ bằng một ánh mắt. Và rồi… một cái kim cắm vào tay. Đơn giản thôi.
Nhưng khiến tôi muốn hét lên:
“Sao cả đời tao đau như vậy mà chỉ tới lúc này, cơ thể mới chịu báo động?” Thì ra cơ thể cũng biết giới hạn. Chỉ là tôi cứ vờ như mình không có. Và khi tiếng máy tít…tít ngừng đột ngột trong vài giây, tim tôi không ngừng nhưng ý thức thì ngã quỵ, ngã vào một khoảng không, nơi không còn ai, không còn gì… chỉ còn tôi đối mặt với chính mình không lớp che đậy.
Không còn cái tôi.
Không còn vai diễn.
Ư,Chỉ còn một linh hồn trắng bệch, trần truồng, run rẩy, rồi tôi tự hỏi:
“Phải chi mình dám khóc sớm hơn…?”
Và phải công nhận....
Em, con và cả cái ngày mùng 1 Tết em chọn rất hợp để bỏ rơi anh lại lạc lõng,.....mặc dù anh đã có chuẩn bị nhưng anh cũng được nhào nặn bằng da thịt nên không thể không có cảm xúc, không có cảm nhận. Anh xứng đáng được giải Oscar đúng không em. Nửa năm trôi qua dù đã có chuẩn bị trước nhưng anh chưa bao giờ lấy đó để đề phòng vì mình chung nhà mà. Những dòng này anh chỉ dám đụng tới khi mà a đã lên bờ xuống ruộng tới rắn nát trong bàn tay nhào nặn của ai đó. Hiện anh chưa thể cứ hiển nhiên như chưa có gì. Ngoài thuốc lá, bây giờ anh thêm cả thức khuya, ít quan tâm công việc, tóc cũng không còn thiết tha tới da đầu cứ rụng hoặc tự do bay nếu có cơn gió. Những ngày đầu hầu như anh chỉ ngồi đợi sáng, tiếp tục ngày tháng sau đó là suy nghĩ đến dại người. Rồi cái ngày diễn viên hollywood đổ như một cái cây trải qua biết bao cơn bão , mấy lần tiếng xe cấp cứu dồn vào tim anh rồi kéo anh vào trong. Anh cảm nhận được sự vội vã và họ đang cố gắng cứu anh sống, tại sao những người hoàn toàn xa lạ lại như vậy. Họ muốn anh tiếp tục sống.... Anh phải đáp lại thế nào đây?
Có những đêm về, làm đủ mọi cách nhưng trằn trọc mãi không thể nào ngủ được. Mở đèn, tắt đèn, cởi đồ ra mặc đồ vào cũng không giúp anh bớt được chút nặng, chút u ám nào trên người.
Anh đã tìm tới bút, giấy, sau khi hữu duyên va phải một bạn nữ có bài viết mà anh cảm nhận được là cô ấy cũng như anh và viết suy nghĩ ra giấy, pha thêm chút mềm mại, chút nữ tính, cách này thật tốt em ạ.
Và lại đau nữa rồi.....Một mình ngoài hành lang bệnh viện với mưa gió, núi rừng, xin lỗi bạn đến sau của tương lai vì không thể che chở cho em như cái cách anh từng làm.
To be CONTINUE.
ÂM THẦM NHƯ CỎ DẠI NHƯNG...... MÃNH LIỆT NHƯ MỘT CƠN BÃO CHỜ MÙA
Và hạn chế nước ngọt, thức khuya và chế độ sống thiếu khoa học đi nha các bạn Gen Z. Thận rất quan trọng trong việc lọc máu và cũng không đổi ngang iphone được nhé. Bệnh không chừa ai cả, hãy để ý tới sức khỏe chính mình nha.
Mày có thừa nhận rằng mày đã trải qua những ngày thật tệ chứ? Những ngày thật cô đơn trống trải. Những ngày phải suy nghĩ thật lạc quan nhưng lởn vởn, vây quanh toàn điều tiêu cực, chắc chắn mọi thứ bên trong mày đã vụn vỡ hết rồi. Những ngày tưởng chừng cả thế giới này đều hạnh phúc trừ bản thân mày ra. Mày tự an ủi bản thân rằng mọi thứ sẽ ổn nhưng thật ra chẳng có gì là ổn cả. Haizzz và tiếp tục part 2 trong series Bệnh Viện.
PART 2 : “Dưới tầng khói là đáy linh hồn, nơi ta tự xé mình ra để được lành lại.”
Sau một đêm, tôi thôi đếm tiếng tít tít.
Không phải vì nó không còn vang, mà vì tôi đã thôi sợ nó tắt. Mọi thứ vẫn như cũ, mùi cồn loang lổ, tiếng y tá thì thầm, ánh đèn trần trắng bệch như một lời nói dối êm ái.
Chỉ có tôi là khác. Không còn rướn cổ nhìn ra đồi xanh, mà bắt đầu nhắm mắt lại và nhìn vào bên trong.
Có một cánh rừng khác ở đó, không có cà phê, không có gió. Chỉ có bóng của những điều tôi chưa từng dám đối mặt. Nỗi đau năm 12 tuổi. Sự phản bội năm 19.
Cuộc chia tay không tiếng gào vào năm 25. Và cả những lần tôi giả vờ mạnh mẽ đến mức chính mình cũng tin đó là thật.
Chúng không chết.
Chúng ngồi đợi tôi trong bóng tối.
Lặng lẽ. Kiên nhẫn. Như thể chính tôi là vị khách muộn giờ đến bữa tiệc giãi bày.
Tôi đi qua từng bóng, không xua đuổi, không giấu giếm. Chỉ đứng đó. Đối diện. Và nói lời tiễn biệt.
“Cảm ơn đã làm tôi đau đến mức phải lớn lên. Nhưng tôi không cần mang các ngươi thêm nữa". Mỗi lần tiễn một bóng, khói trong lòng lại loãng đi một chút. Và đâu đó, một khe sáng rạch đôi màn đêm.
Tôi nhận ra:
Đau đớn không giết được tôi, nó chỉ là chiếc chìa khóa dẫn tôi đến căn phòng cuối cùng của sự tự tại. Ở đó, chẳng có ai. Chỉ có tôi với một cơ thể cắm dây, một tâm hồn vừa tháo băng và một sự im lặng… lộng lẫy.
Khi bình yên thật sự đến, nó không ồn ào như một chiến thắng. Nó nhẹ như tàn tro sau cơn thiêu rụi.
Nó mịn như làn khói cuối cùng rời khỏi lồng ngực. Tôi đã không “hết đau” tôi chỉ “không cần đau” nữa. Và khi bước ra khỏi khung cửa đó.
Dù đôi chân còn yếu, mắt còn cay…
Tôi vẫn ngẩng đầu, vì tôi biết:
Không có gì còn lại ngoại trừ chính mình. Và điều đó… là đủ.
“Có những nỗi đau không nằm ở vết mổ – mà cắm thẳng vào ký ức.”
Không bằng dao mà bằng chữ. Bằng từng con chữ găm vào lồng ngực, như thể ai đó đang moi ngược trái tim ra ngoài, rồi hỏi:
“Mày đã thấy đủ chưa? Đã đau đủ chưa để tôi tự dối mình là ổn?”
Lúc nằm đó, không ai ôm, không ai vỗ về. Chỉ có tiếng máy tít… tít…
nghe như tiếng gõ cửa của một thế giới khác, một nơi không còn ta chỉ còn tôi.
Tôi nhìn lên trần nhà, trắng đến phát bệnh. Nó trắng kiểu vô cảm, kiểu như “sao mày còn thở được?”
Nó trắng kiểu “mày đang sống đó hả? Nhìn chẳng giống lắm…” Rồi tôi quay đầu. Khung cửa nhỏ như khe nứt của thế giới. Ánh sáng lùa vào, không để sưởi ấm, mà để vạch trần. Chiếu thẳng vào tôi một kẻ vừa đánh mất lòng tin, vừa cố tỏ ra bình tĩnh để không ai thấy nước mắt đã chảy ngược vào họng.
Mà thật ra… nó không phải nước mắt. Nó là ký ức lỏng. Là những hình ảnh trôi như băng cassette tua ngược:
– Lần đầu bị bỏ lại giữa sân trường.
– Lần đầu bị người thương im lặng quay lưng.
– Lần đầu nhận ra, mình có thể quan trọng với ai đó, nhưng không đủ quan trọng để họ quay lại.
.......... Vân vân và mây mây phải gọi là lần thứ
Mỗi tiếng tít...tít... là một lần tôi nhớ lại những khoảnh khắc không ai chạm vào mình, dù chỉ bằng một ánh mắt. Và rồi… một cái kim cắm vào tay. Đơn giản thôi.
Nhưng khiến tôi muốn hét lên:
“Sao cả đời tao đau như vậy mà chỉ tới lúc này, cơ thể mới chịu báo động?” Thì ra cơ thể cũng biết giới hạn. Chỉ là tôi cứ vờ như mình không có. Và khi tiếng máy tít…tít ngừng đột ngột trong vài giây, tim tôi không ngừng nhưng ý thức thì ngã quỵ, ngã vào một khoảng không, nơi không còn ai, không còn gì… chỉ còn tôi đối mặt với chính mình không lớp che đậy.
Không còn cái tôi.
Không còn vai diễn.
Ư,Chỉ còn một linh hồn trắng bệch, trần truồng, run rẩy, rồi tôi tự hỏi:
“Phải chi mình dám khóc sớm hơn…?”
Và phải công nhận....
Em, con và cả cái ngày mùng 1 Tết em chọn rất hợp để bỏ rơi anh lại lạc lõng,.....mặc dù anh đã có chuẩn bị nhưng anh cũng được nhào nặn bằng da thịt nên không thể không có cảm xúc, không có cảm nhận. Anh xứng đáng được giải Oscar đúng không em. Nửa năm trôi qua dù đã có chuẩn bị trước nhưng anh chưa bao giờ lấy đó để đề phòng vì mình chung nhà mà. Những dòng này anh chỉ dám đụng tới khi mà a đã lên bờ xuống ruộng tới rắn nát trong bàn tay nhào nặn của ai đó. Hiện anh chưa thể cứ hiển nhiên như chưa có gì. Ngoài thuốc lá, bây giờ anh thêm cả thức khuya, ít quan tâm công việc, tóc cũng không còn thiết tha tới da đầu cứ rụng hoặc tự do bay nếu có cơn gió. Những ngày đầu hầu như anh chỉ ngồi đợi sáng, tiếp tục ngày tháng sau đó là suy nghĩ đến dại người. Rồi cái ngày diễn viên hollywood đổ như một cái cây trải qua biết bao cơn bão , mấy lần tiếng xe cấp cứu dồn vào tim anh rồi kéo anh vào trong. Anh cảm nhận được sự vội vã và họ đang cố gắng cứu anh sống, tại sao những người hoàn toàn xa lạ lại như vậy. Họ muốn anh tiếp tục sống.... Anh phải đáp lại thế nào đây?
Có những đêm về, làm đủ mọi cách nhưng trằn trọc mãi không thể nào ngủ được. Mở đèn, tắt đèn, cởi đồ ra mặc đồ vào cũng không giúp anh bớt được chút nặng, chút u ám nào trên người.
Anh đã tìm tới bút, giấy, sau khi hữu duyên va phải một bạn nữ có bài viết mà anh cảm nhận được là cô ấy cũng như anh và viết suy nghĩ ra giấy, pha thêm chút mềm mại, chút nữ tính, cách này thật tốt em ạ.
Và lại đau nữa rồi.....Một mình ngoài hành lang bệnh viện với mưa gió, núi rừng, xin lỗi bạn đến sau của tương lai vì không thể che chở cho em như cái cách anh từng làm.
To be CONTINUE.
ÂM THẦM NHƯ CỎ DẠI NHƯNG...... MÃNH LIỆT NHƯ MỘT CƠN BÃO CHỜ MÙA
Và hạn chế nước ngọt, thức khuya và chế độ sống thiếu khoa học đi nha các bạn Gen Z. Thận rất quan trọng trong việc lọc máu và cũng không đổi ngang iphone được nhé. Bệnh không chừa ai cả, hãy để ý tới sức khỏe chính mình nha.
Đính kèm