*Tui thấy bài này trên mạng hay quá copy về mời ACE đọc
Nỗi cô đơn của đàn ông
Nghe câu chuyện về bác nào giả gái xong qua lại gần 1600 anh, tôi thấy: "má ơi, đến biên kịch phim còn chẳng thể nghĩ ra được những thứ nghe điêu như vậy".
Tôi không có nhu cầu tìm hiểu thêm, nhưng sáng nay khi thảo luận với vợ, thì tình cờ câu chuyện dẫn sang một chủ đề khác.
Đó là về nỗi cô đơn của người đàn ông.
Tôi nhớ có lần xem được một video này trên Reddit. Một anh, được ai đó nói là "you deserve to feel loved", kiểu nói vui vui thôi, nhưng anh nghe xong thì rưng rưng rồi bật khóc. Vì sống bao nhiêu năm cuộc đời, gần như chưa từng ai nói với anh một điều như vậy cả.
Có câu: "most men receive their first flower at their funeral" (phần lớn đàn ông được nhận bông hoa đầu tiên vào tang lễ của chính họ).
Người đàn ông, trong những khuôn mẫu xã hội lâu nay, đã luôn là người có trách nhiệm phải gánh. "Khóc lóc cái gì? Đứng dậy mà làm việc đi!" Đó là những câu chúng tôi được nghe khi lớn lên.
Và phần thưởng của gánh là gì? Sự tôn trọng.
Nhưng kể cả thế, không phải lúc nào anh cũng được công nhận kể cả khi anh làm tốt bổn phận của mình. Không bị khinh bỉ đã là tốt lắm rồi. Việc của anh không phải là đòi hỏi.
Nếu không may anh sinh ra mà lùn, hói, đen, vẩu, nhạt, hoặc trong một gia đình nghèo... thì thôi rất tiếc, cả đời anh sẽ phải sống trong vai của một người vô hình. Không ai chú ý. Không ai quan tâm. Không ai cần đến. Hầu như tất cả những người anh tiếp cận sẽ từ chối anh, và sẽ (trực tiếp hay gián tiếp) cho anh biết là anh thua kém thế nào so với hình mẫu mà họ tìm kiếm.
Phụ nữ được theo đuổi. Còn đàn ông bị xua đuổi.
Kể cả khi anh được yêu, anh cũng ít khi nghĩ rằng mình xứng đáng. Chẳng qua là vì họ cần mình, cần tiền của mình hay cần sự che chở của mình, anh nghĩ (kể cả khi anh nghĩ sai). Còn con người anh là thứ rác rưởi, cần phải được giấu vào trong, chứ làm gì có ai chấp nhận được.
Sự thật là:
Đàn ông không cần các chị em phải nâng mũi độ cằm, hoặc làm gì đó để thu hút và chiều lòng họ. Mà họ cần được lắng nghe, được cảm thông, được khích lệ, được yêu thương vì anh là chính anh chứ không phải vì anh có gì hay anh làm được gì.
Anh không phải một công cụ. Anh cần được cảm thấy như một con người.
Tôi trình bày ra như vậy không phải để phân tích tâm lý theo dòng sự kiện hay ôn nghèo kể khổ. Mà để cho mọi người hiểu về một sự thật xã hội cực kì hiển nhiên nhưng khó được phơi bày.
Để các chị hiểu các anh, và quan trọng hơn, là để các anh hiểu chính mình.
You deserve to feel loved.
Nỗi cô đơn của đàn ông
Nghe câu chuyện về bác nào giả gái xong qua lại gần 1600 anh, tôi thấy: "má ơi, đến biên kịch phim còn chẳng thể nghĩ ra được những thứ nghe điêu như vậy".
Tôi không có nhu cầu tìm hiểu thêm, nhưng sáng nay khi thảo luận với vợ, thì tình cờ câu chuyện dẫn sang một chủ đề khác.
Đó là về nỗi cô đơn của người đàn ông.
Tôi nhớ có lần xem được một video này trên Reddit. Một anh, được ai đó nói là "you deserve to feel loved", kiểu nói vui vui thôi, nhưng anh nghe xong thì rưng rưng rồi bật khóc. Vì sống bao nhiêu năm cuộc đời, gần như chưa từng ai nói với anh một điều như vậy cả.
Có câu: "most men receive their first flower at their funeral" (phần lớn đàn ông được nhận bông hoa đầu tiên vào tang lễ của chính họ).
Người đàn ông, trong những khuôn mẫu xã hội lâu nay, đã luôn là người có trách nhiệm phải gánh. "Khóc lóc cái gì? Đứng dậy mà làm việc đi!" Đó là những câu chúng tôi được nghe khi lớn lên.
Và phần thưởng của gánh là gì? Sự tôn trọng.
Nhưng kể cả thế, không phải lúc nào anh cũng được công nhận kể cả khi anh làm tốt bổn phận của mình. Không bị khinh bỉ đã là tốt lắm rồi. Việc của anh không phải là đòi hỏi.
Nếu không may anh sinh ra mà lùn, hói, đen, vẩu, nhạt, hoặc trong một gia đình nghèo... thì thôi rất tiếc, cả đời anh sẽ phải sống trong vai của một người vô hình. Không ai chú ý. Không ai quan tâm. Không ai cần đến. Hầu như tất cả những người anh tiếp cận sẽ từ chối anh, và sẽ (trực tiếp hay gián tiếp) cho anh biết là anh thua kém thế nào so với hình mẫu mà họ tìm kiếm.
Phụ nữ được theo đuổi. Còn đàn ông bị xua đuổi.
Kể cả khi anh được yêu, anh cũng ít khi nghĩ rằng mình xứng đáng. Chẳng qua là vì họ cần mình, cần tiền của mình hay cần sự che chở của mình, anh nghĩ (kể cả khi anh nghĩ sai). Còn con người anh là thứ rác rưởi, cần phải được giấu vào trong, chứ làm gì có ai chấp nhận được.
Sự thật là:
Đàn ông không cần các chị em phải nâng mũi độ cằm, hoặc làm gì đó để thu hút và chiều lòng họ. Mà họ cần được lắng nghe, được cảm thông, được khích lệ, được yêu thương vì anh là chính anh chứ không phải vì anh có gì hay anh làm được gì.
Anh không phải một công cụ. Anh cần được cảm thấy như một con người.
Tôi trình bày ra như vậy không phải để phân tích tâm lý theo dòng sự kiện hay ôn nghèo kể khổ. Mà để cho mọi người hiểu về một sự thật xã hội cực kì hiển nhiên nhưng khó được phơi bày.
Để các chị hiểu các anh, và quan trọng hơn, là để các anh hiểu chính mình.
You deserve to feel loved.