ee88
123b
Huong dan dang nhap Telegram khi bi chan

Hà Nội mùa thu

Chỉ yêu lúc xinh đẹp thôi á?
Khổ thân Hà Nội :(
Không biết HN khổ thân trong hệ quy chiếu nào á 😌 nhưng tui thấy t bị giằng xé bởi cảm xúc của chính mình nè 🥲. Đúng là t muốn giúp ích được gì đó cho HN nhưng không biết bằng cách nào? Bởi bản thân bất lực nên càng đau đớn hơn í. Hiuhiu 😭. Nhưng mà nhờ cmt của ấy, t mới liên tưởng đến 1 ng phụ nữ, có khi 1 bóng hồng xuất hiện đúng lúc tại đúng thời điểm thì trong mắt kẻ si tình, mộng mơ, HN sẽ đẹp qua đôi mắt nàng ấy. Tiếc là không có và rõ là viển vông 😝 hẹ hẹ
 
@Mr_Sito
Tôi sinh ra và lớn lên ở Hà Nội. Tôi cũng thích Hà Nội yên bình của những năm đầu 90 hơn bây giờ. Thời cấp 1 là những ngày lang thang đi bộ khắp khu phố cổ mà không phải lo lắng tai nạn giao thông hay bắt cóc… Những ngày đó ngẩng mặt lên trời mà thấy máy bay thì đúng là bóc trúng sít rịt. Mùa hè có thể bắt gặp châu chấu cào cào chuồn chuồn bay vào nhà không hiếm. Cuối thu, đứng ở vỉa hè nhìn lên khoảng không thấy từng đàn chim vội vã di cư theo những chuyến bay cuối cùng trước khi mùa đông ùa đến, lòng cũng tự nhiên khắc khoải một nỗi bâng khuâng khó nói thành lời.
Thời đó, vật chất thiếu thốn nhưng cảm xúc lúc nào cũng đong đầy. Bây giờ đôi khi tôi sợ cái khung cảnh trước nhà bởi nó luôn ồn ào, náo nhiệt đến chóng mặt tiền đình. Tôi chỉ mong đường phố nghỉ ngơi yên tĩnh vào mấy ngày Tết mà cái mùa xuân bình yên đó nó kết thúc từ 10 mấy năm trước mất rồi…
Nói vậy thôi tôi vẫn yêu Hà Nội lắm. Dù có thay đổi thế nào, Hà Nội vẫn dành cho người yêu mình những khoảng lặng đêm mùa thu đi về trên đường vắng, từng cơn gió hanh heo phả hương hoa sữa vào mặt, vào tóc, mơn man vỗ về như bàn tay nũng nịu của cô gái đôi mươi. Với tôi thế là đủ để bù đắp cho tất cả những gì còn lại rồi…
 
@Mr_Sito
Tôi sinh ra và lớn lên ở Hà Nội. Tôi cũng thích Hà Nội yên bình của những năm đầu 90 hơn bây giờ. Thời cấp 1 là những ngày lang thang đi bộ khắp khu phố cổ mà không phải lo lắng tai nạn giao thông hay bắt cóc… Những ngày đó ngẩng mặt lên trời mà thấy máy bay thì đúng là bóc trúng sít rịt. Mùa hè có thể bắt gặp châu chấu cào cào chuồn chuồn bay vào nhà không hiếm. Cuối thu, đứng ở vỉa hè nhìn lên khoảng không thấy từng đàn chim vội vã di cư theo những chuyến bay cuối cùng trước khi mùa đông ùa đến, lòng cũng tự nhiên khắc khoải một nỗi bâng khuâng khó nói thành lời.
Thời đó, vật chất thiếu thốn nhưng cảm xúc lúc nào cũng đong đầy. Bây giờ đôi khi tôi sợ cái khung cảnh trước nhà bởi nó luôn ồn ào, náo nhiệt đến chóng mặt tiền đình. Tôi chỉ mong đường phố nghỉ ngơi yên tĩnh vào mấy ngày Tết mà cái mùa xuân bình yên đó nó kết thúc từ 10 mấy năm trước mất rồi…
Nói vậy thôi tôi vẫn yêu Hà Nội lắm. Dù có thay đổi thế nào, Hà Nội vẫn dành cho người yêu mình những khoảng lặng đêm mùa thu đi về trên đường vắng, từng cơn gió hanh heo phả hương hoa sữa vào mặt, vào tóc, mơn man vỗ về như bàn tay nũng nịu của cô gái đôi mươi. Với tôi thế là đủ để bù đắp cho tất cả những gì còn lại rồi…
Miệng nói yêu mà đi đường cứ rình chửi hoài =)))
 
@Mr_Sito
Tôi sinh ra và lớn lên ở Hà Nội. Tôi cũng thích Hà Nội yên bình của những năm đầu 90 hơn bây giờ. Thời cấp 1 là những ngày lang thang đi bộ khắp khu phố cổ mà không phải lo lắng tai nạn giao thông hay bắt cóc… Những ngày đó ngẩng mặt lên trời mà thấy máy bay thì đúng là bóc trúng sít rịt. Mùa hè có thể bắt gặp châu chấu cào cào chuồn chuồn bay vào nhà không hiếm. Cuối thu, đứng ở vỉa hè nhìn lên khoảng không thấy từng đàn chim vội vã di cư theo những chuyến bay cuối cùng trước khi mùa đông ùa đến, lòng cũng tự nhiên khắc khoải một nỗi bâng khuâng khó nói thành lời.
Thời đó, vật chất thiếu thốn nhưng cảm xúc lúc nào cũng đong đầy. Bây giờ đôi khi tôi sợ cái khung cảnh trước nhà bởi nó luôn ồn ào, náo nhiệt đến chóng mặt tiền đình. Tôi chỉ mong đường phố nghỉ ngơi yên tĩnh vào mấy ngày Tết mà cái mùa xuân bình yên đó nó kết thúc từ 10 mấy năm trước mất rồi…
Nói vậy thôi tôi vẫn yêu Hà Nội lắm. Dù có thay đổi thế nào, Hà Nội vẫn dành cho người yêu mình những khoảng lặng đêm mùa thu đi về trên đường vắng, từng cơn gió hanh heo phả hương hoa sữa vào mặt, vào tóc, mơn man vỗ về như bàn tay nũng nịu của cô gái đôi mươi. Với tôi thế là đủ để bù đắp cho tất cả những gì còn lại rồi…
Cảm ơn c đã chia sẻ cho t những cảm xúc này, xin trân trọng được đón nhận nhé. Có những người như c nên ở HN vẫn còn có thể nhặt nhạnh được những ký ức của thời gian. Love u 🫶
 
Mình cũng từng là sinh viên Hà Nội những năm 2005-2010, cứ mỗi đợt thu sang, mùa se lạnh lại thấy nhớ Hà Nội đến nao lòng, cũng đầu 4 như chủ thớt, lang thang các con phố ăn kem, ăn bún đậu , mắm tôm, và mỗi lần cuối thu, đầu đông lại xuống Hn , thói quen cũng gần 20 năm rồi , rất vui được làm quen với chủ thớt
 
@Em thích. Chỉ thế là đủ
Anh cũng nhớ Hà Nội những năm 9x-2k. Hiện vẫn sống HN, nhưng đến đâu cũng đều lục lọi về hồi trước. Nếu có duyên, a mời e nhâm nhi cafe nhé
Vâng a. Với những người chỉ có 1 quãng thời gian thanh xuân ở Hà Nội như e thì nỗi nhớ và tình yêu sẽ khó phai mờ lắm. Bây giờ Hà Nội đã đủ xô bồ, ồn ào, vội vã, chẳng còn đâu những con đường vắng người, những tán cây rợp trời như trước nữa.
 
@Mr_Sito
Tôi sinh ra và lớn lên ở Hà Nội. Tôi cũng thích Hà Nội yên bình của những năm đầu 90 hơn bây giờ. Thời cấp 1 là những ngày lang thang đi bộ khắp khu phố cổ mà không phải lo lắng tai nạn giao thông hay bắt cóc… Những ngày đó ngẩng mặt lên trời mà thấy máy bay thì đúng là bóc trúng sít rịt. Mùa hè có thể bắt gặp châu chấu cào cào chuồn chuồn bay vào nhà không hiếm. Cuối thu, đứng ở vỉa hè nhìn lên khoảng không thấy từng đàn chim vội vã di cư theo những chuyến bay cuối cùng trước khi mùa đông ùa đến, lòng cũng tự nhiên khắc khoải một nỗi bâng khuâng khó nói thành lời.
Thời đó, vật chất thiếu thốn nhưng cảm xúc lúc nào cũng đong đầy. Bây giờ đôi khi tôi sợ cái khung cảnh trước nhà bởi nó luôn ồn ào, náo nhiệt đến chóng mặt tiền đình. Tôi chỉ mong đường phố nghỉ ngơi yên tĩnh vào mấy ngày Tết mà cái mùa xuân bình yên đó nó kết thúc từ 10 mấy năm trước mất rồi…
Nói vậy thôi tôi vẫn yêu Hà Nội lắm. Dù có thay đổi thế nào, Hà Nội vẫn dành cho người yêu mình những khoảng lặng đêm mùa thu đi về trên đường vắng, từng cơn gió hanh heo phả hương hoa sữa vào mặt, vào tóc, mơn man vỗ về như bàn tay nũng nịu của cô gái đôi mươi. Với tôi thế là đủ để bù đắp cho tất cả những gì còn lại rồi…
Nhớ những trưa hè, mấy đứa trẻ con lang thang khắp mọi ngõ ngách của khu phố dưới tiếng ve kêu inh ỏi mà không biết chán. Ngày đấy, thằng nào có quả bóng thì đúng là chỉ thua nhà vua mỗi cái vương miện. Nếu không có bóng thì sẽ tự bày trò chơi với nhau: ném lon, trốn tìm...hoặc chỉ cần vừa nhảy chân sáo vừa luyên thuyên dăm ba câu chuyện tầm phào là cũng thấy vui.
Mùa thu thì gắn nhiều với những ký ức năm tháng học cấp 3, khi mà trong lòng đã biết rung động, đã cảm nhận được "người buồn cảnh có vui đâu bao giờ". Những chiều hanh khô, có chút se lạnh, chạy xe trên cung đường Phan Đình Phùng, Hàng Cót, Hàng Rươi để đi học vẽ. Đến lúc vẽ xong được một cái đầu tượng thì trời cũng nhá nhem tối. Đường phố được phủ một lớp áo vàng bởi những chiếc đèn đường. Đâu đó, lẫn trong những cơn gió là mùi hoa sữa, lúc nhẹ nhàng, khi nồng nàn. Ai không ngửi được thì sẽ thấy sợ. Nhưng với mình thì nó không chỉ là mùi hương, mà còn mang theo cả những năm tháng tuổi trẻ.
Hà Nội giờ khác lắm rồi. Đông hơn, ồn ào, khói bụi hơn. Cảnh lẫn người xưa đều không còn. Thế nhưng với những người yêu Hà Nội, luôn có một góc nhỏ mà ở đó, có thể tìm thấy những thứ thuộc về miền ký ức của bản thân.
 
anime sex
cliphot
Back
Top