fb68
68 game bài
32win
nhà cái 789f

Truyện Sáng Tác Em Là Bồn ChứaTinh Của Các Anh

1000000029.webp

01. Tên truyện:
Em Là Bồn Chứa Tinh Của Các Anh

02. Thể loại:
Cao H, Sắc nặng

03. Tác giả:
Rumtr9x

04. Tổng quát nội dung:
Thuở xưa nàng vốn là hồ ly tên Ngọc Cầm vân du đây đó. Đến một huyện nọ, nàng đi dạo trên một con phố vô tình gặp năm chàng trai vô cùng tuấn mỹ, khí chất bất phàm là con của một thương gia giàu có nhất trong vùng. Nàng dùng vẻ đẹp tà mị của mình để câu dẫn họ lên giường với mình để hút tinh lực của họ. Ngày đêm hoan ái, năm người dần trở nên khô khốc, thân thể tiều tuỵ, sắc mặt xanh xao khiến họ nghi ngờ Ngọc Cầm là yêu quái.

Biết là không thể lừa họ được nữa, nàng mới tiết lộ mình chính là hồ ly chuyên hút tinh lực của đàn ông để tu luyện. Khi biết được sự thật, cả năm nam nhân không giận mà còn vui vẻ muốn giúp Ngọc Cầm đạt được ước nguyện khiến nàng thắc mắc tại sao họ biết bị nàng lừa còn hiến dâng cho nàng. Cả năm người cùng nói một cách tha thiết: “Vì chúng tôi đã coi nàng là thê tử của mình.”

Rồi Ngọc Cầm cười cười cho rằng lũ nam nhân này thật si ngốc mới hoá dại như thế.

Đêm hoan ái cuối cùng, cả năm người cùng chết dưới tay nàng. Khi họ chết rồi, Ngọc Cầm mới bồi hồi nghĩ lại ngày đêm mặn nồng cùng các chàng trai, những lời nói đầy yêu thương khi ân ái với năm người đã khiến nàng thảng thốt nhận ra tình yêu cả năm chàng trai đối với nàng tựa như biển lớn. Nàng hồ ly Ngọc Cầm hết sức ân hận và day dứt vì đã làm tổn hại đến các chàng trai nên đã thề nguyện kiếp sau sẽ làm vợ của cả năm người và chấp nhận mọi sự trừng phạt của họ lên mình.

Thế là trải qua mấy kiếp nàng hồ ly Ngọc Cầm bị giam giữ trong Địa ngục để chịu mọi hình phạt nàng đã gây ra lúc còn sống, đến khi mãn hạn tù thì Ngọc Cầm được thả ra và phải chịu luân hồi để lãnh nghiệp báo. Sang kiếp khác nàng hồ ly và năm nam nhân gặp lại nhau…

05. Nhân vật:
Kha Trúc Ly​
 
Chương 01: Mở đầu

Trên chiếc giường lớn xa hoa, một nam nhân mặc quần áo hoàn chỉnh ngồi ở trên giường, trên người anh có một cô bé toàn thân trần trụi, theo động tác nửa người dưới của nam nhân, chỗ giao hợp của hai người gắt gao dính nhau và phát ra tiếng va chạm mãnh liệt.

"Tôi từ bỏ... dừng lại... huhu..." Cô bé có mái tóc đen dài óng ả độ tuổi mười sáu nắm chặt bả vai người nam vô lực khóc nức nở, chỉ hy vọng anh dừng lại động tác.

"Đừng hòng rời khỏi bọn anh... Trúc Ly..." Nam nhân nói xong nhìn về phía cô bé trong lòng ngực, hai mắt ngăm đen vì nhiễm tình dục mà càng ngày càng tối tăm, động tác dưới thân lại càng lúc càng dùng lực lớn.

"A..." Cuối cùng Lê Tuấn Kiệt dùng sức va chạm, thân thể Trúc Ly phảng phất bị chẻ đôi, từ trong tử cung không ngừng phun trào mật dịch.

"A a a a a..."

"A..."

Ngay sau đó cả hai đồng thời phát ra âm thanh, điểm khác biệt chính là cô bé kêu kịch liệt, nam nhân thì thỏa mãn nhíu mày. Đang lúc Trúc Ly cao trào, Tuấn Kiệt nhân cơ hội đem ngón cái hung hăng đè ở trên âm hạch của Trúc Ly, vách tường thịt âm đạo nháy mắt co chặt dương vật to lớn, từ trong âm đạo phun ra một vũng chất lỏng trong suốt.

"Chỉ vậy liền cao trào, thân thể của em thật mẫn cảm." Thân thể Kha Trúc Ly cố gắng giãy giụa trên người Lê Tuấn Kiệt nhưng lại bị anh dùng tay giữ chặt cái eo mảnh khảnh nên cô bé không thể tránh thoát.

Vì Tuấn Kiệt nhiều lần đâm chọc ra vào, miệng âm đạo của Trúc Ly đã sưng đỏ lên, chỗ giao hợp không ngừng ma sát, một bàn tay từ eo Trúc Ly chạm rãi chuyển hướng lên trên nắm trọn toàn bộ bầu vú trắng nõn, hai đầu vú hồng mai bởi vì tình dục trong thân thể cộng thêm Tuấn Kiệt không ngừng đùa giỡn mà chuyển biến thành màu đỏ sẫm. Anh dùng một tay khác di chuyển về phía đùi Trúc Ly rồi kéo chân cô bé quấn quanh eo mình, đồng thời thân thể không ngừng nghỉ động tác, không ngừng va chạm về phía trước.

"A... a... Sắp... Hỏng... Thân thể... Sẽ... Hỏng mất... Dừng lại... Cầu xin anh... Không cần đi vào nữa!" Trúc Ly thảm thiết van xin.

Lê Tuấn Kiệt không ngừng đâm sâu vào, đột nhiên cảm giác được cổ tử cung hình như hơi hơi mở cái miệng nhỏ, anh liên tục va chạm mạnh mẽ vào điểm mẫn cảm đó, anh dùng dương vật ma sát lỗ nhỏ kia. Dần dần, lỗ tử cung khó có thể thừa nhận dương vật của nam nhân nhưng do va chạm và ma sát, cuối cùng cũng phải mở rộng ra.

"Phải nghe lời... Đừng chạy nữa!" Lời nói vừa dứt, dương vật lại hung hang đâm thẳng vào trong tử cung.

"A a a a a..." Con ngươi mỹ lệ của cô bé nháy mắt mở lớn, nước mắt trong suốt không ngừng chảy xuống từ khóe mắt, tóc tai dính ở trên má ửng đỏ, mười ngón tay hung hăng cắm vào cánh tay rắn chắc của Lê Tuấn Kiệt, đôi môi đỏ chỉ có thể bất lực hét chói tai, bàn tay Tuấn Kiệt không ngừng vuốt ve bầu vú, một tay khác dùng ngón cái cùng ngón trỏ xoa bóp âm hạch, dương vật đâm vào tử cung xong vẫn hoạt động ra ra vào vào liên tục, khi cảm giác được dương vật chuẩn bị rút ra tử cung thì nháy mắt mạnh mẽ mà đụng vào chỗ sâu nhất, không cho Trúc Ly bất luận thời gian gì thở dốc.

"Không cần... A... a..." Dưới sự dùng sức va chạm của Lê Tuấn Kiệt, Trúc Ly lớn tiếng kêu to, thân thể không chịu nổi mà ngất đi, hai tay vô lực rũ trên vai anh, bây giờ cô chỉ có thể tùy ý Tuấn Kiệt làm bậy. Cuối cùng trong nháy mắt cao trào, anh đem tinh dịch trong cơ thể bắn vào âm đạo của Trúc Ly. Anh nhìn bụng nhỏ của nàng chậm rãi phồng lên mới chịu đem dương vật rút ra khỏi lỗ âm đạo, ngay sau đó lỗ âm đạo chảy ra từng luồng tinh dịch và mật dịch đặc sệt.

"Cạch!" Tiếng mở cửa vang lên từ sau lưng Lê Tuấn Kiệt.

"Thật độc ác, dám làm cô bé của chúng ta đến hôn mê." Một nam nhân mới bước vào vừa cởi quần áo vừa chậm rãi đi hướng mép giường, trên gương mặt anh tuấn hiện diện một mặt tươi cười tà khí, dưới đáy mắt hẹp dài mang theo tình dục.

"Những người khác đâu?" Lê Tuấn Kiệt ngồi ở mép giường nhíu mi, bàn tay to dao động trên người Trúc Ly.

"Đương nhiên là đang xử lý người xúi giục mèo con này chạy trốn." Phạm Thái Khôi cười, đỡ Trúc Ly nằm ở trên giường dậy.

"Chậc... Thật là đáng thương, âm hộ của bảo bối đều bị đụ sưng lên." Trong giọng nói mang theo thương xót, nhưng đôi mắt lại chứa ham muốn tình dục sâu thẳm, Phạm Thái Khôi dùng ngón tay trỏ cắm vào âm đạo của Trúc Ly, ngón cái ấn ở âm hạch ở trên lỗ niệu đạo, vách tường thịt âm đạo gắt gao co chặt làm Thái Khôi cảm thấy dương vật sưng to, chỉ nghĩ hung hăng xông vào chiến đấu trong âm đạo.

"A... Anh..." Cho dù Trúc Ly đã hôn mê vẫn cảm giác được bên trong âm đạo bị người xâm nhập, cô bé vô ý thức phát ra tiếng rên rỉ ngọt ngào theo ngón tay thọc vào rút ra của Thái Khôi.

"Ưm..." Phạm Thái Khôi rút ngón tay ra bỏ vào trong miệng nhấm nháp dâm dịch thơm ngon, hai mắt híp lại có thể thấy anh đang rất hưởng thụ, dương vật to lớn ma sát với khe âm đạo ướt át nhưng nhìn đến Trúc Ly đã lâm vào tình dục, hai má ửng đỏ thì anh liền cắm dương vật vào âm đạo.

"Mặc kệ đụ thế nào, đụ bao nhiêu lần, âm đạo của bảo bối vẫn chặt chẽ." Phạm Thái Khôi dùng bàn tay to giữ chặt vòng eo Trúc Ly, dương vật không ngừng tiến công về phía trước giống như muốn đụ nát âm đạo của Trúc Ly. Đồng thời Lê Tuấn Kiệt từ phía sau Trúc Ly đưa tay mạnh mẽ vuốt bầu vú cô bé, dưới sự gây xích mích của hai người, Trúc Ly mở to mắt, vô lực khụt khịt muốn chạy trốn khỏi ma trảo của hai tên nam nhân lại bởi vì không đủ sức nên chỉ có thể tùy ý cho họ cày cấy trên người.

"A..." Tuấn Kiệt cầm cằm Trúc Ly, môi anh ngậm lấy môi nàng, lưỡi dài không ngừng liếm mút trên môi Trúc Ly, uốn lưỡi lên xuống giống như hấp thu nước trong sa mạc.

"A a..." Khi cảm giác được dương vật của Phạm Thái Khôi rút ra, trong lòng Kha Trúc Ly thốt dài nhẹ nhõm một hơi, thân mình hoàn toàn thả lỏng nhưng vào lúc này Tuấn Kiệt lại trong chớp mắt đem dương vật to lớn cắm vào âm đạo bị đụ đến sưng đỏ, hai tên nam nhân thay nhau thọc vào rút ra trong âm đạo.

"Đừng kẹp... Trúc Ly, em hãy thả lỏng cho bọn anh đi vào..." Lê Tuấn Kiệt nhíu mày, mồ hôi chậm rãi chảy từ trán người nam nhân qua sườn mặt kiên nghị xuống trên người Trúc Ly.

"A... Thật lớn... Thật khó chịu... Đừng... Dừng lại..." Nước mắt mới từ khóe mắt cô bé trào ra, nháy mắt bị Thái Khôi hôn sạch.

"Cái miệng thật ngọt, dâm dịch càng ngọt, ngay cả nước mắt của bảo bối cũng ngọt..." Khôi cười nói.

Vách tường thịt non âm đạo mềm mại bao bọc lấy dương vật của hai người, nàng vô lực phản kháng làm hai người đạt được vui sướng lớn hơn. Phạm Thái Khôi dùng ngón cái mạnh mẽ tàn sát bừa bãi hai đầu vú hồng mai mẫn cảm dựng thẳng hoặc dùng móng tay lôi kéo ra ngoài, khoái cảm đau đớn tê dại làm âm đạo mẫn cảm không ngừng liếm mút dương vật cắm vào.

"Không được... Không cần lại cắm vào... Quá nhiều... Sẽ... Hỏng... Mất..." Trúc Ly hàm chứa nước mắt bất lực lắc đầu, hai mắt đẫm lệ mê man nhìn Lê Tuấn Kiệt và Phạm Thái Khôi.

"Thế nào sẽ hỏng đâu... Cái miệng phía trên của em nói không cần nhưng cái miệng phía dưới lại rất thành thật nói muốn chúng ta không ngừng cắm vào đâu!?" Đôi mắt Tuấn Kiệt chứa đựng tình dục sâu không thấy đáy, bàn tay to hung hăng ấn bụng nhỏ bị dương vật đâm nhô lên, đồng thời tay Phạm Thái Khôi vuốt ve hai bầu vú của Trúc Ly, dùng ngón cái và ngón trỏ hung hăng xoa bóp, lôi kéo âm hạch.

"A... A..." Khi Trúc Ly sắp hét ra tiếng, Phạm Thái Khôi liếm mút môi đỏ của cô bé lấp kín thanh âm, dương vật của hai người thay phiên thọc vào rút ra cái miệng nhỏ phía dưới, xung quanh âm hộ không ngừng bị xâm phạm đã trầy da sưng đỏ, trong âm đạo đều là dâm dịch cùng tinh dịch của ba người, trải qua mấy tiếng đồng hồ thọc vào rút ra đã biến thành chất lỏng đặc sệt nhưng dưới sự khiêu khích của hai anh, âm đạo vẫn không ngừng trào ra dâm dịch mới làm hai anh có thể đâm chọt thoải mái trong âm đạo ướt át.

"A a... A a... A..." Trúc Ly vô lực phập phồng ở trên người bọn họ, nước mắt không ngừng trào ra. Nếu kiếp trước nàng không bị dính luyến ái với đám nam nhân này thì có lẽ nàng đã có cuộc sống tự do tự tại rồi.​
 
Chương 02: Bị bệnh

Tại trường Trung học Phổ thông A1, bên trong thư viện của trường...

Trên chiếc bàn để mấy cuốn sách lộn xộn, ánh mắt của một cô bé xinh đẹp chăm chú lật xem từng trang sách, bộ đồ nữ sinh trên người tôn lên đường cong tuyệt đẹp của nàng.

Bên cạnh đó có tiếng "Rụp". Một cô bé khác ngồi cùng kế bên gấp quyển sách vừa đọc xong lại.

"A a a... nhức mắt quá. Đọc nãy giờ chẳng tìm thấy tư liệu nào cần." Cô bé không ngừng che miệng ngáp để tỏ thái độ mệt mỏi sau khi đọc mấy quyển sách.

"Thảo Vân... Cô thủ thư nhìn cậu kìa..." Cô bé nọ đang chăm chú đọc sách bỗng ngẩng đầu cẩn thận lắc lắc cánh tay cô bé tên Thảo Vân, ánh mắt lặng lẽ xem xét cô thủ thư đang đi đến chỗ hai cô bé.

"Mình biết rồi, Trúc Ly à!" Thảo Vân đáp.

"Hai em kiếm được sách mình cần chưa?" Cô thủ thư mỉm cười tiến về phía họ.

"Dạ, vẫn chưa ạ. Mắt em giờ muốn tăng thêm ba độ rồi đó cô." Thảo Vân nói xong thở dài, tỏ vẻ mệt mỏi.

"Đó là do cậu không nghiêm túc tìm kiếm, cũng sắp tới giờ vô học rồi, nhanh lo làm đi rồi báo cáo. Sắp đến hạn nộp rồi." Trúc Ly thẳng thắn nói với cô bạn.

"Sao lúc nào cậu cũng khó chịu với mình thế? Không phải chúng ta là bạn thân sao?" Thảo Vân làm bộ mặt mếu máo hỏi Trúc Ly.

"Là vì mình muốn tốt cho bạn thôi." Trúc Ly thờ ơ đáp.

Cô thủ thư mỉm cười vui vẻ trước cuộc đối đáp của hai nữ sinh, rồi nói: "Cô không phiền hai em nữa. Giờ cô có việc nên đi trước. Chúc hai em thành công nhé."

"Dạ, thưa cô!" Hai cô bé đồng thanh.

...

Về nhà, Trúc Ly vô thẳng nhà tắm một mạch, nàng mệt mỏi chậm rãi cởi bộ đồng phục đi học ra, mở vòi sen cho những giọt nước từ trên đầu chảy xuống đến vai, giữa đùi rồi tiếp xuống đến mắt cá chân, da thịt trắng nõn, mềm mịn giống như tơ lụa thượng đẳng, hơi nước nóng làm cho cơ thể trở nên hồng hào giống như trái đào tươi.

Tâm trạng thoải mái lau khô tóc dài phía sau, Trúc Ly từ trong cặp lấy ra cuốn truyện mới mua.

Nội dung truyện là một thiếu nữ làm vợ của cả năm chàng trai, ngày đêm hoan lạc ái tình và thiếu nữ đó sinh rất nhiều con trai thừa kế cho cả năm người chàng trai đó. Một đại gia đình hạnh phúc sau bao biến cố.

Trúc Ly khẽ lắc đầu cười trừ khi đọc sơ qua nội dung truyện, cô thì thầm: "Thể loại quái đản này cũng nghĩ ra được."

Cơn buồn ngủ kéo đến, Trúc Ly xoa xoa đôi mắt, đem cuốn truyện để trên bàn nhỏ gần mép giường, chậm rãi tiến vào giấc mộng.

Trong giấc mộng, Trúc Ly thấy mình chìm đắm trong biển ái dục tình với năm nam nhân xa lạ. Cho tới khi cả năm người con trai chết dưới tay mình thì nàng chợt tỉnh giấc, mồ hôi ứa ra, tim đập thình thịch, hô hấp trở nên gấp gáp, còn đôi mắt mở to thất thần khi phải chứng kiến chuyện không tưởng trong giấc mơ.

Cho rằng đó là ảnh hưởng do đọc cuốn truyện, cô bé xuống giường làm ly nước lấy lại bình tĩnh. Trở lại giường, Trúc Ly cứ miên man suy nghĩ về cơn ác mộng đó. Điềm lành hay dữ? Hay là nó chứa một ý nghĩa khác? Bao nhiêu câu hỏi tự vạch ra trong đầu rồi lại không suy ra được gì, Trúc Ly mệt mỏi lại chìm dần vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau, ngoài cửa phòng vang lên tiếng gọi dịu dàng: "Trúc Ly... Dậy đi con... kẻo trễ học con à!"

Trên chiếc giường êm mềm mại, Trúc Ly nằm cuộn tròn người, chăn bông tơ lụa che kín thân hình yểu điệu, tóc đen trên gối rơi bừa bộn cùng với đôi tay trắng như tuyết lộ ra, mày hơi nhíu lại miệng phát ra âm thanh mệt mỏi: "Dạ, con nghe rồi."

Một lúc sau, đôi mi dài và dày khẽ động, cô bé chậm rãi mở hai mắt, trong đầu trống rỗng nhìn xung quanh bốn phía, mờ mịt vô lực nhìn chằm chằm cánh cửa, cơ thể khẽ động, mười đầu ngón tay không có sức dưới chăn bông gắt gao nhéo cơ thể, cuộn tròn cơ thể trên giường, mới nhìn làm người ra cảm thấy thật đáng thương, tâm tình rối loạn.

"Trúc Ly, mẹ vào nha." Tiếng nói dịu dàng lại vang lên.

"Cạch" Cánh cửa mở ra.

"Con sao thế? Trễ học rồi đấy!" Người phụ nữ nhìn Trúc Ly với ánh mắt lo lắng.

"Con mệt trong người quá mẹ ơi!" Cô bé thều thào đáp.

Cái tay ấm áp, mềm mại vuốt ve cái trán của Trúc Ly, gương mặt của người phụ nữ hiện lên vẻ lo lắng: "Chết thật, con bị sốt rồi Ly ơi!"

Trúc Ly: "Nhưng con còn bài báo cáo cần phải hoàn thành..."

Mẹ nàng cắt ngang lời nói: "Con bệnh mà. Để đó mẹ sẽ liên hệ với cô giáo chủ nhiệm của con. Con nằm nghỉ cho khỏe đi."

Nói xong, mẹ nàng nhẹ nhàng hôn lên trán nàng kéo chăn bông trùm kín người Trúc Ly rồi xoay người đi ra khỏi phòng.

Nghe tiếng bước chân xa dần, Trúc Ly xốc chăn bông lên, đi đến một tủ quần áo có lắp kính, theo bản năng giơ tay vuốt ve khuôn mặt phản chiếu trong gương, ánh mắt như có nước lúc nào cũng hiện ra vẻ đáng yêu, chiếc mũi cao tinh xảo, môi đỏ nhỏ nhắn, da thịt trắng như tuyết dường như có thể nhéo ra nước, trước sau một dáng người cao ráo nóng bỏng. Cô bé trong gương có ngũ quan tinh xảo giống như một đóa hoa hồng đỏ rực lửa, kiều diễm.

Dưới nhà, mẹ nàng báo với cha nàng rằng nàng bị sốt, cả hai rầm rập lên trường của con gái yêu xin phép cho nàng được nghỉ học ít bữa do bị bệnh cảm sốt.

Trải qua một đêm nghỉ ngơi, cảm thấy khỏe hơn chút nên Trúc Ly xuống giường thay quần áo từ trong tủ đồ tráng lệ. Gương mặt yêu kiều, cùng với nội tâm trầm tĩnh của Trúc Ly hòa hợp với nhau tạo nên một khí chất mê hoặc lòng người, giống như một chai rượu vang đỏ thuần túy lâu năm, làm người ta tình nguyện cất giữ tỉ mỉ nhấm nháp suốt đời.

Lúc này dưới nhà cha mẹ cô bé ăn cơm trưa xong, vẫn giống như ngày xưa, Kha Việt Đình cầm tờ báo đọc, ngồi trên chiếc sô pha bằng nhung mềm mại, thoải mái cùng với vợ là Trịnh Hải Diệu đang chăm chú xem tập cuối của một bộ phim trên TV.

"Hu... Hu... Hu... Nữ chính thật là tội nghiệp... Thật vất vả mới có thể ở bên nhau với nam chính, cuối cùng lại phát hiện ra mình bị ung thư... Hu hu hu..." Hải Diệu nước mắt giàn giụa, không ngừng lấy khăn giấy từ tay Việt Đình đưa qua lau nước mắt.

"Được rồi, đừng khóc nữa, chỉ là diễn mà thôi, đều là giả cả." Việt Đình để tờ báo trong tay xuống, tay chân vụng về an ủi vợ mình.

"Anh là người không có tim phổi, không có nước mắt, anh cái gì cũng đều không hiểu... Hu hu hu..." Hải Diệu nói hờn dỗi, tức giận dùng ngón tay mảnh khảnh nhéo cánh tay của Việt Đình xoay 180 độ.​
 
Chương 03: Quán bar Ngọc Châu

"Á... Đúng đúng đúng, là anh không có tim, không có nước mắt, đừng khóc nữa, em mà khóc thì anh rất đau lòng." Bàn tay to của Việt Đình nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt rơi xuống của Hải Diệu, nhìn người phụ nữ của mình tràn đầy yêu thương, cưng chiều. Khuôn mặt anh tuấn tỏa ra nét tao nhã tràn đầy mị lực.

"Cốc...Cốc... Cốc..." Tiếng gõ cửa phòng khách bất chợt vang lên kèm theo giọng nói trong trẻo: "Con vào được không ạ?"

"Vào đi con." Việt Đình và Hải Diệu cùng lên tiếng đáp.

"Xoạch." Tiếng vặn nắm cửa và cánh cửa mở ra, Trúc Ly bước vào, trông thấy điệu bộ cha mẹ, nàng cười tinh nghịch, yên vị trên sopha rồi cất tiếng: "Cha có phải đang bắt nạt mẹ không?"

"Không có việc gì, chỉ là mẹ xem phim nên khóc thôi, có khỏe lên chút nào không con gái? Sao không nghỉ ngơi thêm?" Nghe thấy mẹ mình chất vấn, Trúc Ly toàn thân cứng đờ, vội cúi đầu cầm tờ báo trên bàn lên xem, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra lật từng tờ xem.

"Cha mẹ, con có chuyện muốn nói với hai người." Khi đã bình tĩnh, Trúc Ly cất tiếng.

"Nói đi con." Không đợi Hải Diệu nói gì, Việt Đình lên tiếng trước.

"Cha mẹ, ngày mai con muốn đi ra ngoài chơi cùng Thảo Vân, buổi tối sẽ ngủ lại nhà cô ấy, cha mẹ đừng lo lắng." Trên mặt Trúc Ly không giấu được vẻ sung sướng, hôm qua bị bệnh nằm bẹp dí một chỗ không đi học cũng không đi đâu được, đây là lúc nàng sẽ ra khỏi nhà đi chơi thỏa thích cùng với bạn bè.

"Được rồi, phải nhớ chú ý an toàn, ngày mai cha mẹ phải đi dự một bữa tiệc, buổi tối cũng không về nhà." Hải Diệu cưng chiều xoa đầu Trúc Ly, đôi mắt chứa chan ý cười.

Nhìn Trúc Ly lên lầu trở về phòng, Hải Diệu thầm mong con gái nhanh chóng khỏe lại, với cô không có hơn khi nhìn thấy con gái vui vẻ trở lại.

...

"Hà Thảo Vân, mình ở đây." Trúc Ly đứng trước cổng nhà vẫy tay làm dấu cho cô bạn đang ở trong chiếc Mer xịn sò nhìn thấy mình.

"Trúc Ly, sao cậu lại ăn mặc như vậy? Nhìn bạn rất nhợt nhạt, hôm nay tụi mình sẽ đi quán bar Ngọc Châu chơi, là nơi cao cấp nhất ở thành phố A này đó." Thảo Vân mặc một bộ đầm trắng cúp ngực bằng lụa tôn lên dáng người gợi cảm làm nổi bật dáng người nữ tính hoàn mỹ kết hợp với đôi giày cao gót làm dáng người của Thảo Vân trở nên thon gọn, cao lên.

"Quán bar Ngọc Châu... Được, đi thôi... Nhưng mình cần vô nhà thay một bộ đồ khác." Trúc Ly nói.

"Không còn thời gian nữa, mình còn hẹn với ít người khác, cậu trực tiếp tới shop thời trang phía trước mua đi." Thảo Vân kéo Trúc Ly hướng đến những cửa hàng thời trang cao cấp gần đó.

Nhìn những bộ quần áo muôn màu muôn vẻ, phụ kiện trang sức được xếp ngay ngắn bên trong cửa hàng, những con ma-nơ-canh được mặc những bộ quần áo mới kiểu dáng thời thượng nhất.

"Bộ này đi, Trúc Ly, cậu thử bộ này xem." Thảo Vân đứng trước một con ma-nơ-canh.

Trúc Ly thay xong đứng trước gương, chiếc đầm màu xanh lá hai dây khoét ngực hở lưng kiều diễm được mặc lên tựa như một đóa hoa hồng xinh đẹp, chiếc đầm ôm gắt gao bao trọn đường cong quyến rũ, da thịt trắng trẻo lộ ra ngoài phảng phất như có một tầng ánh sáng trắng ngà, chi tiết cuối cùng dừng lại ở trên đỉnh vòng ba đầy đặn, khuôn ngực theo nhịp thở mà phập phồng lên xuống, gương mặt diễm lệ được trang điểm khéo léo, làm cho người khác nhìn đến không thể rời mắt đi.

"Phải như thế chứ, Trúc Ly của mình thật là hấp dẫn chết nười khác nha." Thảo Vân kêu người chải thẳng mái tóc dài mượt đen nhánh của Trúc Ly.

"Đi thôi, cũng đã trễ giờ rồi, những người khác chắc đang chờ chúng ta." Thảo Vân kéo Trúc Ly đi về hướng chiếc xe xa hoa đang đỗ bên lề đường.

...

Màn đêm buông xuống, những ngọn đèn rực rỡ điểm thêm cho thành phố phồn hoa.

Ngọc Châu - quán bar bí ẩn nhất thành phố này.

Đèn chùm thủy tinh nguy nga màu vàng nhạt tỏa ra ánh sáng ái muội mờ ảo, mang theo một loại khí chất cao quý, xa hoa không thể giấu được, những chi tiết được điêu khắc nạm vàng rực rỡ lung linh, mỗi một chỗ đều thể hiện đẳng cấp của giới thượng lưu trong xã hội này.

Muốn vào được Ngọc Châu không phải là chuyện dễ, phải tra xét và duyệt rất kỹ, ngay cả quần áo trên người cũng được xét duyệt qua để biết có thể qua được cửa hay không. Vậy nên người có thể tiến vào đều không phải là người đầu đường xó chợ, những người ở đây không tôn quý thì cũng là người có thân phận hiển hách, những hội viên của Ngọc Châu đều là những người tài giỏi trong giới quân nhân, chính trị, thương nhân, pháp luật, y học, nếu muốn tiến vào hội sở, thì cần phải có người giới thiệu. Tuy Ngọc Châu là nơi hoang phí tiền của nhưng bất cứ sự ra vào nào đều được ghi chép lưu lại, cùng với hệ thống an ninh nghiêm mật đảm bảo an toàn cho tất cả mọi việc, tất cả khách ra vào nơi đây đều được đảm bảo về quyền riêng tư, hành tung đều sẽ được giữ bí mật.

Một chiếc xe xa hoa tráng lệ chậm rãi dừng lại tại cổng lớn của quán bar Ngọc Châu, Trúc Ly cùng Thảo Vân ưu nhã bước đi nhẹ nhàng chậm rãi đi đến cửa, trên tay Thảo Vân cầm tấm card có nạm kim cương, người đàn ông mặc bộ comle phẳng phiu đứng trước cửa hơi hơi khom lưng, đẩy ra cánh cửa xa hoa.

Hội viên Ngọc Châu được chia nhiều cấp bậc, gồm có thẻ đen vàng, kim cương, bạch kim, vàng và bạc, ở đất nước này chỉ có vài người mới có thẻ đen vàng, có thể thấy thế lực sau lưng của người có thẻ đen vàng vô cùng hùng hậu không thể đụng đến.

Ở trong quán bar của hội, tháp rượu được xếp bằng những chiếc ly chân dài, bên trong có rượu sóng sánh đèn chùm được làm bằng kim cương tráng lệ, tản ra những ánh sáng rực rỡ.

"Bên này." Phía xa có một khu riêng biệt, ở giữa nhóm nam nữ có một người con trai hưng phấn vẫy tay hai người.

"Thật không thể tưởng được Thảo Vân và Trúc Ly của chúng ta khi trang điểm lên lại xinh đẹp đến vậy nha." Khi Trúc Ly cùng Thảo Vân gia nhập, Đỗ Thành Chung - bạn trai của Thảo Vân cầm ly rượu lên nhẹ nhấp, đáy mắt hiện lên kinh diễm, tầm mắt nhìn chằm chằm vào gương mặt xinh đẹp của Thảo Vân.

"Hứ... Bây giờ anh mới phát hiện ra sao?" Thảo Vân hờn dỗi liếc Thành Chung một cái.

"Thật xin lỗi, mình đã tới trễ." Trong bầu không khí hòa thuận vui vẻ, vang lên tiếng nói nhỏ nhẹ, một bộ đầm hai dây gợi cảm , phác họa ra dáng người yểu điệu đang tới, tóc được uốn xoăn nhẹ nhàng, trên tay cầm chiếc túi Chanel mới được ra mắt gần đây, Lâm Huyền Chi mang theo dáng vẻ tựa như xin lỗi tựa như làm nũng chậm rãi đến gần.​
 
Chương 04: Đố kỵ

"Huyền Chi, đến chỗ này." Thảo Vân hưng phấn vẫy vẫy tay.

"Xin lỗi, mình đến trễ." Lâm Huyền Chi mở miệng xin lỗi, nhẹ lè lưỡi làm người khác không đành lòng trách cứ cô ả.

"Không có việc gì, không có việc gì, chúng mình cũng vừa mới tới, mình thay mọi người gọi rượu ngon rồi, chờ tí là có thể cùng đi khiêu vũ." Nhìn cử chỉ đáng yêu của Huyền Chi, vành tai Đinh Ngọc Phát ửng đỏ, mê luyến nhìn cô ta.

"Đúng rồi, Trúc Ly, sao bạn không trả lời tin nhắn của mình? Mình còn thực lo lắng bạn xảy ra chuyện đâu!" Huyền Chi chu môi đỏ, nhíu mi, biểu tình tựa oán giận lại tựa như làm nũng khiến người khác đau lòng.

Nháy mắt Trúc Ly cảm nhận được vài ánh mắt không thích, giống như đang trách cứ hành vi không trả lời tin nhắn của nàng, Thảo Vân cũng mang vẻ mặt nghi hoặc nhìn nàng.

"Xin lỗi, mình không có chú ý làm bạn lo lắng vô ích rồi." Trúc Ly nở nụ cười khéo léo nói xin lỗi.

"Trúc Ly hôm trước bởi vì sinh bệnh nên ở nhà dưỡng thân thể, chắc vậy cho nên không đọc tin nhắn! Đi thôi, cùng đi khiêu vũ!" Thảo Vân vừa liếc người khác vừa nhân cơ hội chuyển đề tài.

"Các bạn đi đi, mình muốn ngồi uống rượu nghỉ ngơi một chút." Huyền Chi cũng nở nụ cười nói xin lỗi, ánh mắt sóng nước lóng lánh mà nhìn những người khác.

"Được thôi, lát chúng mình sẽ trở về." Ngọc Phát lưu luyến không rời mà nhìn Huyền Chi.

"Đông..." Nhìn mọi người vào sân nhảy cho đến khi không thấy bóng dáng ai nữa, Huyền Chi nhếch nụ cười ưu nhã nhìn thẳng sân nhảy, bàn tay mò vào túi xách của mình lấy ra một viên thuốc màu đỏ, lặng lẽ bỏ vào một ly rượu trên bàn.

"Hộc... Mình trở về chỗ ngồi nghỉ ngơi một chút trước nhé." Trúc Ly còn mệt do mới khỏi bệnh nên mới khiêu vũ vài phút đã thấy xuống sức, nàng bước về khu chỗ ngồi lúc đầu.

"Trúc Ly! Lương Văn Tú đúng là không biết săn sóc gì cả, hại bạn bị bệnh cũng không ở bên cạnh chăm sóc." Đợi Trúc Ly ngồi xuống, Huyền Chi giả bộ mở miệng phẫn nộ vì cô bé đòi hỏi công đạo, tay trắng nõn cầm ly rượu vừa nãy đưa tới cho Trúc Ly.

"Mình đã quyết định... Hủy bỏ đính hôn với anh ấy..." Trúc Ly lắc lắc ly rượu đỏ trong tay, giữa hàng lông mày mang chút u buồn chậm rãi nói.

"Cái gì! Vì cái gì? Chẳng phải bạn thực yêu hắn sao, sao lại từ bỏ hắn?... Khụ, mình tin trong lòng hắn vẫn có bạn nha." Huyền Chi thình lình nâng giọng làm Trúc Ly kinh ngạc quay đầu nhìn cô ta, cô ta lại nháy mắt thay đổi ngữ khí nhu hòa mà an ủi Trúc Ly.

"Không, mình cảm thấy có chút mỏi mệt... Đã đợi nhiều năm như vậy mà vẫn đợi không được hắn..." Với Trúc Ly hủy bỏ đính hôn là điều đúng đắn vì theo cô bé gã là một người không đáng tin cậy, trước đây cô hưng phấn chạy đến nhà ở của Lương Văn Tú muốn chủ động hẹn gã ra ngoài chơi để bồi dưỡng tình cảm giữa hai người, không nghĩ khi tới nhìn thấy một người con gái xa lạ trần trụi như nhộng nằm ở trên giường gã khiến cô thất vọng mà bỏ về. Tuy nhiên tình cảm trước đây của cô đối với gã rất mãnh liệt, giờ đây sâu trong đáy lòng cảm thấy vô hạn chua xót và mỏi mệt, nhấc ly rượu đỏ trong tay đưa lên môi, một ngụm uống cạn, ngọt, toan, khổ, cay, bốn vị đều toàn vẹn làm Trúc Ly cảm nhận được sự chua xót, cuối cùng là vô tận nước mắt và bi thương.

Ánh mắt mờ mịt bất lực nhìn phương xa, thở dài đặt ly rượu đã uống hết không chừa một giọt xuống bàn, đổ một ly mới tiếp tục quên hết cảm xúc bi thương.

"Trúc Ly, đừng uống nữa, mau đi buồng vệ sinh rửa mặt đi." Do ảnh hưởng của cồn, trên khuôn mặt trắng nõn của Trúc Ly hơi hơi phiếm hồng, thân thể cũng cảm thấy nóng lên từng đợt, nghe lời Huyền Chi, đạp giày cao gót chậm rãi đi hướng buồng vệ sinh.

"Sao... Đầu có chút choáng váng thế này..." Trúc Ly không ngừng lắc lắc gương mặt đỏ bừng dính nước, đôi mắt đen như mực mê ly mà nhìn chính mình trong gương, chỉ chốc lát sau, từng đoạn ký ức của kiếp trước xuất hiện ở trong đầu: cô và năm nam nhân xa lạ đang...

"Tôi đã chuyển khoản cho anh, lo chăm sóc nó thật tốt." Nhìn Trúc Ly đã mất hút, Lâm Huyền Chi cúi đầu nhếch môi mỉm cười, lắc lắc ly rượu trong tay, chất lỏng màu đỏ dưới sự phản chiếu của ánh đèn có màu sắc cổ thần bí, cúi đầu bấm một dãy số smartphone, thanh âm kiều nhu ngày thường đã không thấy, thay thế vào đó là tông giọng trầm thấp, nói xong thì lấy ra chip điện thoại, cầm túi xách của Trúc Ly rồi đứng dậy đi về tên đàn ông đứng ở chỗ tối cách khá xa.

"Mau xử lý đi." Huyền Chi đưa túi xách trong tay cùng con chip cho tên đó, bình thản ung dung nói, trong ánh mắt lạnh băng có sự điên cuồng, tên đàn ông hơi hơi gật đầu rồi rời đi.

Gia thế của Huyền Chi không bằng Trúc Ly, cha mẹ cũng tương đối trọng nam khinh nữ, cho rằng con gái chỉ là công cụ phụ trách liên hôn, không giống cha mẹ Trúc Ly, phủng cô bé ở lòng bàn tay mà sủng ái. Lúc Chi vừa mới gặp người đàn ông đó thì quyết định hắn là một nửa kia của mình, ai ngờ Lương Văn Tú cư nhiên sẽ kết hôn với Kha Trúc Ly.

Dựa vào cái gì?!! Rốt cuộc thì dựa vào cái gì!! Chỉ bởi gia thế của Trúc Ly tốt hơn cô sao? Vì cái gì cô ta muốn giành Văn Tú với cô hả? Nghĩ đến Trúc Ly có thể chính đại quang minh, danh chính ngôn thuận đứng ở bên cạnh hắn thì cô đã đố kỵ và phẫn nộ không ngừng, tâm lý vặn vẹo. Đúng! Cô cố ý tiết lộ cho Trúc Ly biết tất cả bạn gái của Văn Tú, như vậy thì cô có thể không phí một tia sức lực mượn tay Trúc Ly thanh toán những người phụ nữ chướng mắt đó, ai ngờ cô ta lại muốn giải trừ hôn ước, thế thì cô liền "giúp" Trúc Ly chế tạo cái lý do để Văn Tú hủy bỏ đính hôn đi, nếu cô ta biến thành một chiếc giày rách, Văn Tú sẽ bởi vì danh dự của gia tộc mà hủy bỏ hôn ước.

Khi Huyền Chi trở lại chỗ ngồi thì nhìn đến tất cả mọi người đã ngồi nghỉ ngơi, bọn họ cầm ly rượu trong tay nói chuyện với nhau vui vẻ.

"A, Huyền Chi, Trúc Ly đâu?" Thảo Vân hơi say ngồi ở trên sô pha, ánh mắt mê mang nhìn Lâm Huyền Chi, vòng eo còn có một bàn tay ôm, Thành Chung gắt gao ôm Thảo Vân, rất sợ cô gái trong lồng ngực ngã xuống đất.

"Lúc nãy Huyền Chi nói uống nhiều quá nên muốn về nhà trước để nghỉ ngơi, cho nên tớ đã đưa cô ấy ra taxi, đừng lo lắng, cô ấy nói về đến nhà sẽ gọi điện cho tớ." Huyền Chi nhếch môi mỉm cười, ưu nhã đạp giày cao gót chậm rãi đi trở về chỗ ngồi.

"Ừm! Được rồi." Nghe Lâm Huyền Chi nói cô bạn thân của mình về đến nhà sẽ báo bình an, cũng nhớ đến hai người (Trúc Ly và Huyền Chi) có quan hệ thân thiết nên Hà Thảo Vân buông smartphone trong tay xuống rồi cầm ly rượu trên bàn.

"Đừng uống, ngoan, anh đưa em về nhà. Bọn mình về trước, lần sau lại tụ họp." Đỗ Thành Chung ôm cô gái người yêu nhỏ xinh trong lòng ngực rồi nhẹ dỗ, quay lại gật đầu với những người khác ý bảo đi trước một bước.

"Hẹn gặp lại, mình cũng mệt mỏi nên về nhà nghỉ ngơi trước." Lâm Huyền Chi nhìn những người khác, mỉm cười nhẹ nhàng gật đầu, cầm cái túi trên ghế lê rồi chậm rãi đi về phía thang máy, vừa mới bước vào trong thang máy đã quay đầu nhìn hướng buồng vệ sinh và cười khẽ.

"Đi thôi."

"Tôi cũng mệt mỏi, đi thôi."

Nhìn nhóm nam nữ thần đều rời đi, mấy người còn thừa cũng sôi nổi đứng dậy về nhà nghỉ ngơi.

...

"Nóng... nóng quá... Sao mình có cảm giác trong cơ thể có một ngọn lửa đang thiêu đốt..." Kha Trúc Ly không ngừng hắt nước vào mặt nhưng lại phát hiện không thể giảm bớt cảm giác nóng bức trong cơ thể, nàng nhẹ nhàng lắc lắc đầu, dùng sức mở đôi mắt muốn khép lại, hàm răng cắn chặt môi đỏ, hơi cau mày.

Cảm giác như thế làm trong lòng Trúc Ly đột nhiên căng thẳng nảy lên dự cảm bất hảo. Nhưng mà nàng bị hạ thuốc khi nào... Đúng rồi, ly rượu đó... Lâm Huyền Chi đưa cho cô một ly rượu...

"Sẽ không... Quan hệ giữa mình và bạn ấy rất tốt...... Không đâu... Smartphone của mình... Phải nhanh chóng gọi điện cho cha mẹ, Thảo Vân... Túi xách của mình đâu..." Trúc Ly nôn nóng cúi đầu tìm túi của mình, ngẩng đầu kinh hoảng thất thố nhìn ảnh ngược trong gương, đột nhiên nhớ ra túi xách còn để ở chỗ ngồi, bàn tay mềm vô lực dựa vào ý chí gắt gao bóp chặt đùi thịt, dựa vào cảm giác đau đầu nên có chút tỉnh táo, thừa dịp thuốc trong cơ thể chưa ngấm hoàn toàn, nàng mở cửa buồng vệ sinh ra, tính toán làm tinh thần hăng hái tới chỗ Thảo Vân cầu cứu.

"Cạch" Vừa mở cửa, mới đi hai bước thì Trúc Ly đâm vào trong lồng ngực một người.​
 
Chương 05: Tự ý xông vào

Trước cửa buồng vệ sinh kim bích huy hoàng, một đôi nam nữ đang không ngừng giằng co, không khó để nhận ra thân thể của cô gái rất không thích hợp, gương mặt sớm đã phiếm hồng.

"Ông là ai... Buông ra... Buông tôi ra..." Thân hình yêu kiều nóng bỏng trở nên yếu đuối, nhu nhược và vô lực bị người đàn ông gắt gao kiềm chế ở trong ngực, đôi tay Trúc Ly gắt gao chống cự sự lôi kéo của tên đó.

"Cô ấy là bạn gái của tôi, hôm nay hai chúng tôi cãi nhau nên cô ấy một mình chạy tới đây uống rượu, hiện tại đã uống say, còn ồn ào nói không quen biết tôi là ai! Bây giờ tôi muốn mang cô ấy về nhà nghỉ ngơi, rất xin lỗi vì đã làm phiền đến mọi người." Nhìn mấy người khách khác nhìn về phía mình, tên đàn ông bèn nho nhã lễ độ nói xin lỗi, cánh tay ôm thân thể mềm mại của Trúc Ly vào trong lòng ngực, bàn tay to gắt gao ấn đầu cô úp vào trên vai, nhìn từ đằng xa giống như một đôi người yêu đang giận hờn vu vơ.

"Không... Cứu... Mạng..." Đang lúc Trúc Ly mở miệng kêu cứu thì tên đàn ông đã kịp thời dùng bàn tay to che lại cái miệng nhỏ của nàng, không cho nàng phát ra một chút thanh âm. Nhìn mấy người khách trước mắt dần dần đi xa, mắt đẹp của Trúc Ly bất lực mà rớt nước mắt nhưng thân thể vẫn bị tên đàn ông nửa ôm nửa kéo lên căn phòng đã đặt trước trên lầu.

"Hừ hừ hừ... Không thể tưởng được cư nhiên là một người đẹp, mình thật có phúc....." Trong thang máy, tên đàn ông đang kiềm chế cái cổ thon mịn của cô, ngón tay nhẹ nhàng xoa bóp khuôn mặt trắng nõn, biểu tình dâm loạn của tên đàn ông khiến người run sợ.

"Bụp..."

"A, tiện nhân..." Tên đàn ông thấy đã đến nơi, đang lúc tên đó muốn lôi kéo cô ra bên ngoài, Trúc Ly bèn dùng hết toàn lực hung hăng đá vào nửa người dưới của tên đàn ông, đôi tay đẩy tên đó ra khỏi thang máy, đồng thời bàn tay mềm tùy ý mà ấn xuống tầng dưới rồi nhanh chóng ấn nút đóng cửa, thân thể trong nháy mắt vô lực dựa vào vách tường thang máy nhưng biểu tình lại vẫn không chút lơi lỏng, hàm răng gắt gao cắn phấn môi, móng tay mười ngón gắt gao cắm vào lòng bàn tay, rất sợ khi nàng vừa thả lỏng sẽ rơi vào vực sâu địa ngục.

"Con khốn, nếu bị tao bắt được thì tao sẽ hung hăng đụ chết mày...." Biểu tình hung ác hiện lên ở trên mặt tên đàn ông, thân thể đứng với tư thế kỳ quái, đợi sau khi cảm giác đau trôi qua, tên đó nhìn tầng thang máy Trúc Ly dừng lại rồi chuyển hướng sang thang máy bên cạnh.

"Ơ... Đây là đâu..." Trúc Ly khởi động thân thể mềm mại vô lực đi ra khỏi thang máy, nhìn kết cấu xung quanh không giống mấy tầng trên, khuôn mặt ửng hồng của nàng mang theo mờ mịt, hy vọng có thể tìm được một căn phòng trống để trốn chờ sang ngày mai.

"Con khốn, mày ở đâu...?" Nghe được tiếng rống giận của tên đàn ông truyền đến từ chỗ thang máy, toàn thân Trúc Ly phát run, trong cơ thể cô phảng phất tràn ngập sức lực, liều mạng chạy về phía trước. Không biết chạy bao lâu, Trúc Ly giống ruồi nhặng không đầu mới phát hiện có cánh cửa nên liền đẩy ra thử xem, biểu tình nôn nóng hiện lên ở trên gương mặt ửng hồng, tác dụng của thuốc dần dần khuếch tán khiến cho thân thể càng ngày càng khát vọng có người vuốt ve, nàng dựa vào ý chí lực mở ra từng cánh cửa, cuối cùng cũng phát hiện có một cánh cửa chưa khóa lại.

...

Trong tầng vip dành cho những vị khách quý nhất của quán bar Ngọc Châu, dưới ánh đèn chập chờn, trong tối tăm lộ ra một căn phòng kiều diễm, rộng lớn đến mức chiếm hai phần ba của tầng vip, bên trong cái gì cần có đều có từng quầy rượu trưng bày ở chỗ góc tường, chính giữa là bộ sô pha cao cấp làm từ da thú thật, có năm nam nhân hoặc ngồi sô pha hoặc dựa vào quầy rượu, điểm đặc biệt là ngũ quan của họ rất anh tuấn, dưới thân hình cao lớn bọc tây trang là đường cong hoàn mỹ.

"Cạch..." Cánh cửa xa hoa dày nặng, bị bàn tay mềm kiều nộn trắng tinh đầy ra, thân thể mềm mại yểu điệu vì tác dụng của thuốc mà vô lực ngã ngồi ở trên tấm thảm Ba Tư thượng đẳng, bộ đầm vì bị ngã ngồi mà lộ ra đùi ngọc tuyết trắng, chân nhỏ đi giày cao gót vì không ngừng chạy vội mà ma sát ra một chút tơ máu lộ rõ ở trên da thịt trắng nõn, nhìn thật ghê người.

Có năm đại gia tộc đứng đầu phân biệt là giới quân, chính, thương, y, pháp đang thống trị thành phố A – nơi được mệnh danh là trung tâm kinh tế tài chính thuộc hàng bậc nhất của đất nước, bọn họ rất ít xuất hiện trên ánh đèn truyền thông nhưng những người của các gia tộc khác đều rất tận sức theo chân bọn họ nhấc lên quan hệ để sản nghiệp gia tộc của nhà mình có thể khuếch trương rộng rãi hơn.

Phạm Thái Khôi – một bậc Thượng tướng, mới tuổi trẻ đã có thể trở thành thượng tướng thì chỉ có hai nguyên nhân đó là hắn có cống hiến cực lớn đối với quân đội và quốc gia hoặc là thân phận cùng với bối cảnh của hắn không phải người bình thường. Trên người hắn mang theo một cảm giác áp bách cùng với luồng sát khí vô hình, trên gương mặt vô biểu tình luôn mang theo sự nghiêm túc và kiến nghị mà tất cả quân nhân, đều có, nút thắt trên áo luôn không chút cẩu thả mà để hở một viên trên cổ, bản thân hắn luôn tản mát ra một loại hơi thở cấm dục.

Lê Tuấn Kiệt – nhân vật chính trị có tiếng tăm lừng lẫy khắp để đồ, chỉ cần hắn mở miệng một câu thì những người làm chính trị đều phải khom lưng cúi đầu, hắn có cá tính xảo trá phúc hắc, sống trong hoàn cảnh chính trị và luôn giao thủ với các loại địch nhân nên bình thường trên mặt hắn luôn treo sự lừa gạt và tính ôn hòa nho nhã, một khi trên mặt hắn hiện lên nụ cười của hồ ly. thì đại biểu có người sắp gặp xúi quẩy.

Hoàng Đức Bảo – cá sấu khổng lồ trong ngành thương nghiệp, cá tính tà mị lạnh lùng, thủ đoạn làm việc thập phần cao tay, có đôi mắt giống như hắc diệu thạch, ngũ quan thâm thúy như đao khắc, dáng người tỉ lệ hoàn mỹ phác hoạ ra một đường cong kiện mỹ, tập đoàn trực thuộc gia tộc của hắn có mặt trên khắp thế giới, chỉ cần hắn dậm chân một cái là có thể làm chấn động kinh tế toàn cầu.

Lý Thanh Luân – vị thần của y giới, chỉ cần nhẹ nhàng động một ngón tay là có thể đủ cứu người hoặc là giết người, chỉ quyết định bởi việc hắn có đồng ý hay không, hắn đối với dược vật có độ nhạy bén mãnh liệt, cá tính thanh lãnh đạm mạc, đối với những người khác và sự vật đều thờ ơ. Ánh mắt mờ ảo như có như không, khuôn mặt tinh tế sống mái mạc biện làm người ta thần hồn điện đảo, dáng người cao gầy nhưng không mất hơi thở dương cương.

Cao Khôi Dương – nhân vật cao cấp của giới pháp luật, cha là quan lớn ở giới chính trị, mẹ là quý tộc thuộc dòng họ cao quý bên Vương quốc Liên hiệp Anh, hắn kế thừa đôi mắt phỉ thúy của mẹ, chỉ cần hắn nguyện ý thì có thể đem án kiện thất bại khởi tử hồi sinh, hắn có thói quen đem mọi việc đều khống chế trong lòng bàn tay, mắt kính không độ ngày thường ngăn trở cảm xúc chân thật nơi đáy mắt, chỉ có những người quen thuộc hắn mới có thể đọc hiểu tâm tư của hắn.

"Chậc, bây giờ ai cũng có thể xông vào nơi này sao?!" Một đôi con người thuần màu đen cơ hồ đem tất cả bóng tối đều hít vào vực sâu, Hoàng Đức Bảo không, chút để ý liếc nhìn cô gái ngã ngồi trên mặt đất. Hắn đang mặc một áo sơ mi màu trắng, hai cái nút trên cổ áo bị cởi bỏ lộ ra da thịt màu mật ong, một tay đặt ở trên ghế sô pha, một tay kia nhẹ nhàng lắc lắc ly rượu, trên cổ áo hắn có thắt một cái cà vạt lỏng lẻo màu rượu đỏ, màu sắc kia kết hợp với rượu vang đỏ trong ly rất yêu dã, hai chân thon dài gác lên nhau, khí thế quân lâm thiên hạ khiến người khác nhịn không được thần phục ở dưới chân hắn.

"Kéo cô ta ra ngoài." Phạm Thái Khôi ấn bộ đàm, không vui nhíu mày, hắn mặc một thân quân trang thẳng có hình dáng thâm thúy giống đao tước, đôi mắt hẹp dài bị bao phủ dưới một hàng lông mi dài, mềm và kỹ càng, biểu tình lạnh lùng gắt gao nhìn chằm chằm cô gái trước mắt.

"Cứu... Cứu tôi... Tôi là người nhà họ Kha..." Đang lúc Trúc Ly muốn muốn mở miệng nói rõ thân phận của bản thân thì một tên đàn ông từ ngoài cửa vọt vào.

"Thật xin lỗi, bạn gái của tôi uống say rồi chạy loạn khắp nơi nên đã quấy rầy đến các vị, tôi mang cô ấy về nghỉ ngơi trước." Tên đó vọt vào trong phòng, túm chặt cánh tay Trúc Ly không một chút ôn nhu, mạnh mẽ kéo nàng ra hướng cửa.

"Không... Buông tôi ra..." Trúc Ly bất lực rơi lệ, tác dụng của thuốc trong cơ thể đã hoàn toàn khuếch tán đến mỗi một chỗ trong thân thể, nàng chỉ có thể vô lực tùy ý tên đó làm càn. Một mùi hương thoang thoảng như có như không truyền ra từ trên thân thể mềm mại của Trúc Ly...

"Từ từ... Đứng lại..." Sắc mặt Lý Thanh Luân ngưng trọng, hơi nhíu mày buông cây gậy golf trong tay, một tay cắm túi quần chậm rãi đi về phía Trúc Ly và tên kia.​
 
anime sex
cliphot
Back
Top