Chương 1: Thảm hoạ trên biển
Tiếng sóng vỗ rì rào bên mạn thuyền, không ngừng ru êm con du thuyền khổng lồ lướt trên mặt biển xanh ngắt. Trên boong, dưới ánh nắng vàng ươm của vùng nhiệt đới, Linh ngồi thẳng lưng trên chiếc ghế mây, tay cầm một cuốn tạp chí tài chính, nhưng đôi mắt lại xa xăm nhìn về phía biển. Chiếc váy maxi lụa màu xanh ngọc ôm lấy vóc dáng thon gọn nhưng đầy đặn của cô, tôn lên những đường cong quyến rũ mà tuổi 36 mang lại. Làn da trắng hồng, mịn màng vẫn giữ được nét thanh xuân, chỉ có đôi mắt là phảng phất sự nghiêm nghị và một nỗi buồn khó gọi tên.
Cách cô không xa là Quân, cậu con trai 17 tuổi của cô. Cậu ngả ngớn trên chiếc ghế dài, tai đeo tai nghe, mái tóc nâu sẫm che gần hết đôi mắt sắc sảo đang dán chặt vào màn hình điện thoại. Chiếc áo phông đen rộng thùng thình và quần short jeans bạc màu khiến cậu trông thật nổi loạn, khác hẳn vẻ chỉnh tề của mẹ. Một cảm giác ngột ngạt bao trùm không gian giữa hai mẹ con, dù họ đang ở giữa mênh mông biển cả.
“Quân, con nên cất điện thoại đi. Chúng ta đang ở đây để hàn gắn, để nói chuyện với nhau,” Linh khẽ nói, giọng vẫn giữ sự điềm tĩnh nhưng ẩn chứa chút mệnh lệnh.
Quân càu nhàu, gỡ một bên tai nghe xuống, ánh mắt đầy vẻ bực bội. “Hàn gắn cái gì hả mẹ? Mẹ nghĩ cái chuyến đi này sẽ làm con quên được chuyện bố mới mất à? Hay là làm con quên được cái cách mẹ cứ kiểm soát con từng li từng tí một?”
Nghe con trai nhắc đến người chồng quá cố, nét mặt Linh cứng lại. “Con đừng nói chuyện như vậy. Bố con sẽ không muốn thấy con thế này đâu.”
“Bố con? Bố con đã chết rồi!” Quân gắt lên, “Và con ghét cái việc mẹ cứ dùng bố để điều khiển con! Mẹ nghĩ con muốn đến cái nơi khỉ ho cò gáy này à? Con muốn ở nhà với bạn bè của con, không phải bị nhốt chung với mẹ trên một con thuyền!”
Sự bùng nổ của Quân khiến vài hành khách gần đó ngoái lại nhìn. Linh thở dài, khép cuốn tạp chí lại. Cô muốn xích lại gần con, muốn ôm lấy nó, nhưng mỗi lần cô cố gắng, Quân lại càng đẩy cô ra xa. Cái chết đột ngột của chồng cô, cha của Quân, đã tạo nên một bức tường vô hình giữa hai mẹ con. Cô biết Quân đang đau khổ, nhưng cô cũng vậy, và cô không biết làm thế nào để kéo nó lại gần. “Con cứ tiếp tục đi. Rồi con sẽ thấy thế nào là hối hận,” Linh chỉ nói thế rồi quay mặt đi, nhìn ra biển, để lại Quân với cơn giận sôi sục.
Buổi tối hôm đó, gió bắt đầu mạnh lên. Linh cảm nhận được sự bất thường khi những con sóng lớn hơn bình thường va vào mạn thuyền, tạo ra tiếng động ầm ầm. Đèn trên boong chập chờn rồi tắt hẳn. Tiếng la hét từ xa vọng lại.
“Chuyện gì vậy?” Quân, lúc này đang ở trong phòng cabin, giật mình ra khỏi giấc ngủ nông.
Linh vội vàng chạy đến bên cửa sổ. Ngoài kia, bầu trời đã tối sẫm lại một cách kỳ lạ, những tia sét xé toạc màn đêm, rọi sáng những con sóng khổng lồ đang dựng lên như những bức tường nước. Mưa đổ xuống xối xả, kèm theo gió gào thét như một con quỷ đói.
“Bão… bão rồi!” Linh lắp bắp, khuôn mặt tái mét.
Con thuyền chao đảo dữ dội, tiếng đồ vật đổ vỡ loảng xoảng. Quân lao tới vịn lấy khung cửa, mắt mở to vì sợ hãi. “Mẹ… Mẹ làm gì đi chứ! Chúng ta phải làm gì?”
Linh cố giữ bình tĩnh, nắm lấy tay con trai. “Đừng sợ, mẹ sẽ bảo vệ con. Chúng ta phải tìm áo phao.”
Nhưng mọi thứ diễn ra quá nhanh. Tiếng còi báo động vang lên inh ỏi. Nước biển tràn vào cabin qua các khe hở. Con thuyền nghiêng hẳn sang một bên, những hành khách hoảng loạn chạy tán loạn. Linh và Quân bị hất văng vào nhau, va đập vào tường.
“Quân! Nắm chặt tay mẹ!” Linh hét lên giữa tiếng ồn ào.
Một tiếng rắc lớn vang lên, như thể xương cốt con thuyền đang gãy rời. Nước biển ập vào qua một lỗ thủng lớn trên thân tàu, nhấn chìm mọi thứ. Linh cảm thấy cơ thể mình bị kéo xuống bởi sức mạnh khủng khiếp của dòng nước xoáy. Cô cố bơi lên, nắm chặt tay Quân, nhưng một con sóng lớn hơn cả cabin ập tới, cuốn cả hai vào bóng đêm lạnh lẽo của đại dương.
Không biết đã trôi nổi bao lâu, Linh tỉnh dậy trong trạng thái đau nhức toàn thân. Cô ho sặc sụa, nhả ra đầy nước mặn. Mở mắt, cô thấy mình đang nằm trên một bãi cát trắng mịn, dưới tán những cây cọ xanh rì. Nắng chói chang, bầu trời trong xanh đến vô tận, và tiếng sóng biển rì rào vỗ nhẹ vào bờ. Cảnh tượng đẹp như tranh vẽ, nhưng lại nhuốm màu tuyệt vọng.
“Quân!” Cô vùng dậy, gọi khản tiếng.
Cách đó vài mét, Quân cũng đang lồm cồm bò dậy, tóc bết dính, quần áo rách bươm. Vừa nhìn thấy mẹ, ánh mắt cậu bỗng vụt lên sự tức giận thay vì nhẹ nhõm.
“Mẹ! Tất cả là tại mẹ! Tại mẹ cứ ép con đi cái chuyến du lịch chết tiệt này!” Quân gào lên, giọng lạc đi vì khản nước.
Linh sững sờ. Cô đã mong chờ một cái ôm, một lời an ủi, nhưng thứ cô nhận được lại là sự đổ lỗi cay nghiệt. Nỗi hoảng loạn từ thảm họa vừa qua vẫn còn đọng lại, cộng với sự tuyệt vọng của tình cảnh hiện tại, khiến Linh cảm thấy như có một tảng đá đè nặng lên ngực. Cô hít một hơi thật sâu, cố kìm nén cảm xúc. “Giờ không phải lúc để cãi nhau. Chúng ta cần tìm xem mình đang ở đâu.”
Hòn đảo hoang hiện ra trước mắt họ. Một bãi biển cát trắng trải dài, phía sau là rừng rậm nguyên sinh xanh mướt, tươi tốt đến đáng sợ. Không một dấu hiệu của sự sống con người, không một con tàu, không một làn khói. Họ đã thực sự mắc kẹt.
Linh bắt đầu đi dọc bờ biển, tìm kiếm bất cứ thứ gì có thể dùng được. Quân miễn cưỡng đi theo, nhưng thái độ vẫn bất hợp tác. Sau một hồi, họ tìm thấy một vài mảnh vỡ lớn của con du thuyền, đủ để làm chỗ trú ẩn tạm thời.
“Chúng ta sẽ dựng lều ở đây,” Linh chỉ vào một khu đất trống gần hàng cây cọ, nơi có thể che chắn gió và nắng. Cô bắt đầu kéo những tấm ván gỗ lớn hơn về phía đó.
Quân đứng khoanh tay, nhìn mẹ cật lực. “Làm được gì đâu. Chắc chắn sẽ có người đến cứu chúng ta thôi.”
“Con nghĩ ai sẽ tìm chúng ta ở cái nơi này?” Linh quay lại, nhìn thẳng vào mắt con trai. “Đừng mơ mộng nữa, Quân. Giờ đây, chỉ có chúng ta thôi. Con phải học cách tự lo cho bản thân và cho cả mẹ nữa.”
Lời nói của Linh như một nhát dao cứa vào lòng tự ái của Quân. Cậu cắn răng, không nói gì, nhưng vẫn bắt đầu phụ giúp mẹ, dù thái độ vẫn rất miễn cưỡng.
Màn đêm buông xuống nhanh chóng, mang theo hơi lạnh từ biển. Họ đã dựng được một cái lều tạm bợ từ vài tấm bạt và ván gỗ tìm được. Bên trong không có gì ngoài cát. Linh trải một tấm chăn mỏng (cũng vớt được từ mảnh vỡ) xuống đất.
“Con vào đây ngủ đi, sẽ đỡ lạnh hơn,” Linh nói với con trai.
Quân chỉ khịt mũi, rồi quay lưng ra phía biển. “Con ngủ ngoài này cũng được. Mẹ cứ vào trong đi.”
Linh nhìn tấm lưng của con, lòng quặn thắt. Cô muốn kéo nó vào, muốn ôm nó, nhưng cô biết nó sẽ lại đẩy cô ra. Trong bóng đêm tĩnh mịch, tiếng sóng biển càng trở nên rõ ràng hơn, như một lời nhắc nhở về sự cô độc.
Linh bước vào trong lều, nằm co ro trên tấm chăn mỏng. Mùi mặn của biển, mùi ẩm mốc của gỗ mục hòa quyện trong không khí. Cô nghe tiếng Quân trở mình bên ngoài, rồi mọi thứ lại chìm vào im lặng. Nước mắt bắt đầu tuôn rơi trên gò má Linh. Cô không khóc nức nở, mà chỉ im lặng để những giọt nước mắt nóng hổi chảy dài, thấm vào tấm chăn. Nỗi sợ hãi, sự tuyệt vọng, và sự xa cách của đứa con trai duy nhất bủa vây lấy cô. Cô cuộn mình lại, cố gắng tìm chút hơi ấm trong màn đêm lạnh lẽo của hòn đảo hoang.
Sửa lần cuối: