Chương 37: Xây dựng thiên đường
Dưới ánh hoàng hôn rực rỡ, Linh và Quân rời khỏi đỉnh vách đá, lòng tràn ngập cảm giác bình yên và sự kiên định lạ thường. Tiếng sóng biển vẫn vỗ rì rào, nhưng giờ đây, nó không còn là âm thanh của sự cô độc mà là bản nhạc nền cho một cuộc sống mới, một thiên đường họ đã chọn. Khi về đến hang, Linh cảm nhận sự nhớp nháp và mệt mỏi từ cơ thể sau một ngày dài leo trèo và trải nghiệm cảm xúc mãnh liệt. Quân nhận thấy điều đó, cậu dịu dàng đề nghị mẹ đi tắm trước trong con suối nhỏ gần đó. Linh khẽ gật đầu, lòng cô ấm áp.
Sau khi tắm rửa qua loa và giặt bộ váy maxi đã bạc màu cho sạch sẽ, Linh trở ra, thấy Quân đang đốt lửa chuẩn bị bữa tối. Mùi cá nướng thơm lừng lan tỏa trong không gian. Hai mẹ con ăn uống trong im lặng, nhưng không phải sự im lặng của xa cách, mà là sự im lặng của thấu hiểu và gắn kết. Mỗi ánh mắt chạm nhau, mỗi cử chỉ chia sẻ thức ăn đều chứa đựng một tình cảm sâu sắc, phức tạp đã vượt xa mọi ranh giới.
Sáng hôm sau, mặt trời mọc rực rỡ, chiếu rọi những tia nắng vàng ấm áp qua tán lá. Linh và Quân đã dậy sớm. Sau bữa sáng, Quân đề xuất. “Mẹ, chúng ta sẽ bắt đầu xây dựng khu vườn riêng của mình nhé. Con đã đánh dấu một mảnh đất nhỏ phía sau thác nước, đất ở đó màu mỡ lắm. Chúng ta sẽ trồng những cây ăn quả mà mẹ thích, rồi cả rau nữa.”
Linh nhìn Quân, đôi mắt cô lấp lánh niềm vui. “Thật sao con? Một khu vườn sao?” Lời Quân nói chạm đến một ước mơ thầm kín của cô, một cuộc sống tự cung tự cấp, bình yên và gần gũi với thiên nhiên mà cô chưa từng nghĩ mình có thể đạt được.
“Vâng, thưa mẹ,” Quân đáp, giọng cậu đầy tự hào. “Chúng ta sẽ biến nơi đây thành thiên đường thực sự. Một nơi mà chúng ta không cần rời đi.”
Họ bắt tay vào công việc. Quân dùng con dao tự chế của mình để dọn dẹp mặt đất, cuốc xới những lớp đất màu mỡ. Từng thớ cơ trên cánh tay cậu nổi lên cuồn cuộn dưới lớp áo phông rách rưới, mồ hôi lấm tấm trên vầng trán. Linh thì khéo léo hơn, cô dùng một cành cây nhỏ để gạt bỏ rễ cây, nhặt những viên đá to, và gieo những hạt giống mà họ đã thu thập được từ các loại quả dại trên đảo. Khu vườn dần hình thành, một mảnh đất nhỏ hình chữ nhật được bao quanh bởi những hàng rào tre đơn giản mà Quân đã dựng lên.
Họ làm việc không ngừng nghỉ dưới ánh nắng gay gắt. Linh ngước nhìn Quân, thấy cậu vẫn miệt mài với công việc, không chút than vãn. `Thằng bé đã lớn thật rồi. Không còn là đứa trẻ chỉ biết đổ lỗi và vùng vằng nữa. Giờ đây, nó là một người đàn ông đích thực, mạnh mẽ và đầy trách nhiệm.` Nụ cười dịu dàng nở trên môi Linh.
“Quân, con nghỉ một lát đi. Con đổ mồ hôi nhiều quá rồi,” Linh lên tiếng, đưa tay lau nhẹ giọt mồ hôi trên trán cậu.
Quân ngẩng đầu lên, ánh mắt cậu dán chặt vào khuôn mặt mẹ. “Không sao đâu mẹ. Con không mệt. Con muốn hoàn thành nó thật nhanh cho mẹ.”
Cậu nắm lấy tay mẹ, ngón tay cậu miết nhẹ lên làn da mềm mại của Linh. Một luồng điện chạy dọc sống lưng cô. Linh biết, cậu không chỉ nói về khu vườn. Cậu đang nói về cuộc sống của họ, về thiên đường mà cậu muốn xây dựng cho cô.
Đến giữa trưa, mặt trời đứng bóng, không khí oi ả. Sau khi hoàn thành một phần đáng kể của khu vườn, cả hai đều thấm mệt. Quân đưa Linh đến con suối nhỏ gần đó để rửa mặt và uống nước. Khi họ quay trở lại, Quân nhìn mảnh vườn đang thành hình, ánh mắt cậu lấp lánh niềm tự hào.
“Mẹ… mẹ thấy khu vườn của chúng ta thế nào?” Quân hỏi, giọng cậu đầy phấn khởi.
Linh khẽ mỉm cười, đôi mắt cô lấp lánh. “Đẹp lắm con. Đẹp hơn mẹ tưởng tượng nhiều.” Cô đưa tay vuốt nhẹ lên bả vai Quân, cảm nhận sự rắn chắc dưới lớp vải. “Con vất vả rồi.”
Quân nắm lấy tay mẹ, siết nhẹ. “Không đâu mẹ. Được làm cho mẹ, con không thấy vất vả chút nào.”
Cậu kéo Linh lại gần hơn, hai mẹ con ngồi xuống bãi cỏ mềm mại bên cạnh khu vườn mới. Mùi đất ẩm và hương lá cây tươi mới hòa quyện vào không khí. Ánh nắng ban trưa xuyên qua tán lá, tạo thành những đốm sáng lấp lánh trên nền cỏ xanh mướt.
Quân khẽ nghiêng đầu, nhìn mẹ. Khuôn mặt Linh ửng hồng vì nắng, vài sợi tóc đen nhánh bám vào gò má. Chiếc váy maxi bạc màu của cô đã dính chút đất, nhưng không làm lu mờ đi vẻ quyến rũ tự nhiên của Linh. Đặc biệt là những đường cong mềm mại của bầu ngực và vòng eo thon gọn, ẩn hiện dưới lớp vải mỏng.
`Mẹ đẹp quá… Dù ở đâu, mẹ cũng đẹp. Mẹ là tất cả của con.`
“Mẹ… con có thể ôm mẹ được không?” Quân thì thầm, giọng cậu khàn đặc, đôi mắt dán chặt vào Linh.
Linh không nói gì. Cô chỉ khẽ gật đầu, đôi môi hơi hé mở. Ánh mắt cô tràn ngập sự khao khát và một chút hoang dại. Cô đã hoàn toàn buông bỏ mọi e dè, mọi tội lỗi. Giờ đây, cô chỉ muốn được đắm chìm vào vòng tay con trai mình, người đàn ông duy nhất của cô.
Quân không chần chừ. Cậu từ từ vòng tay ôm Linh từ phía sau. Linh khẽ ngả người vào lòng cậu, cảm nhận hơi ấm từ cơ thể rắn chắc của Quân. Cậu vùi mặt vào hõm vai cô, hít hà mùi hương mồ hôi pha lẫn mùi hương tự nhiên của Linh. Linh khẽ rùng mình, cô nhắm mắt lại, tận hưởng cảm giác được bao bọc.
Quân dịch chuyển cơ thể, để Linh nằm nghiêng trong vòng tay mình, tư thế úp thìa trên bãi cỏ mềm. Chiếc váy maxi của Linh bị đẩy lên cao, để lộ hoàn toàn cặp đùi trắng ngần và một phần âm hộ trắng hồng ẩn hiện dưới làn lông tơ đen mờ. Quân cảm nhận được sự mềm mại của cơ thể Linh áp sát vào mình, dương vật cậu cương cứng, cọ xát vào cặp mông tròn lẳn của mẹ.
“Mẹ… con yêu mẹ,” Quân thì thầm, giọng cậu trầm khàn, đầy sự chiếm hữu. “Con hạnh phúc vì có mẹ ở đây.”
Linh khẽ nức nở, cô đưa tay nắm chặt lấy tay Quân, ghì chặt vào người mình. `Con trai mình… Nó là tất cả của mình.`
Quân bắt đầu vuốt ve. Bàn tay cậu lướt nhẹ từ eo Linh lên bầu ngực căng tròn của cô, xoa nhẹ lên núm vú đã cương cứng dưới lớp vải mỏng. Linh khẽ rên rỉ, cô ưỡn người, cảm nhận sự kích thích lan tỏa khắp cơ thể. Quân cúi xuống, hôn lên gáy Linh, rồi liếm dọc theo vành tai cô.
“Mẹ, con muốn mẹ,” Quân thì thầm vào tai Linh, giọng cậu đầy khao khát.
Linh không nói gì. Cô chỉ khẽ gật đầu, đôi mắt vẫn nhắm nghiền. `Nó muốn mình… và mình muốn nó.`
Quân không chần chừ. Cậu từ từ vén chiếc váy maxi của Linh lên cao hơn nữa, để lộ hoàn toàn phần hạ thân của mẹ. Âm hộ cô trắng hồng, căng mọng, đã ướt đẫm nước dâm dịch và khẽ nhấp nhô theo từng nhịp thở dồn dập của Linh. Quân nhìn chằm chằm vào đó, rồi cậu đưa ngón tay vuốt nhẹ lên âm vật đã cương cứng của cô. Linh khẽ giật mình, cô rên lên một tiếng yếu ớt.
Quân cẩn thận đưa dương vật cương cứng của mình vào giữa hai chân Linh, tìm đúng lối vào âm hộ đã ướt át và mời gọi. Cậu từ từ tiến vào, cảm nhận sự ẩm ướt và ấm nóng bao bọc lấy dương vật mình. Linh khẽ rên rỉ, cô siết chặt tay Quân.
“Ưm… Quân… con…” Linh nức nở, tiếng cô bị bóp nghẹt bởi khoái cảm.
Quân bắt đầu nhấp. Từng cú nhấp chậm rãi, đều đặn, rồi dần nhanh hơn, mạnh mẽ hơn. Dương vật cậu ra vào trong âm hộ Linh, tạo ra những tiếng "bành bạch" quyến rũ hòa vào tiếng gió và tiếng chim hót. Linh ưỡn người, hai chân cô khẽ co lại, đôi mắt lim dim vì khoái cảm. `Sướng quá… sâu quá…`
“Mẹ… mẹ có sướng không?” Quân thì thầm, giọng cậu khàn đặc, mỗi câu nói lại đi kèm một cú thúc mạnh.
“Sướng… sướng lắm… Quân… a… a…” Linh gào lên, không còn chút e dè nào. Cô siết chặt lấy tay Quân, móng tay cô cào nhẹ vào da thịt cậu. Toàn thân cô run rẩy, những ngón chân co quắp lại. Âm vật cô sưng đỏ, nhạy cảm tột độ.
Quân tiếp tục thúc mạnh, không ngừng nghỉ. Mỗi cú thúc đều sâu và mạnh, khiến Linh run rẩy và rên rỉ không ngừng. Cặp mông đầy đặn của Linh gợn sóng theo từng cú nhấp của con. Cô cảm thấy một luồng điện chạy dọc sống lưng, lan tỏa khắp cơ thể. Đầu óc cô quay cuồng, một màu trắng xóa bao phủ tâm trí. Linh ưỡn người, xương sống cong lên như một cây cung. “A… a… Quân… con… con sướng… a… a… mẹ… mẹ ra…”
Cơ thể Linh co giật dữ dội, một dòng nước ấm nóng trào ra từ âm hộ cô, những thớ thịt bên trong siết chặt lấy dương vật Quân như muốn nuốt chửng. Cô thở dốc, giọng cô khàn đặc, đôi mắt vẫn nhắm nghiền, gương mặt nhăn nhúm vì khoái cảm tột độ. `Sướng quá… con ơi… sướng quá…`
Quân không dừng lại. Cậu tiếp tục thúc mạnh, không cho Linh có cơ hội hồi sức. Hơi thở cậu dồn dập, dương vật cậu vẫn cứng rắn và sung mãn. “Mẹ… mẹ của con… mẹ của con!” Quân thì thầm, giọng cậu đầy chiếm hữu.
Linh khẽ nấc, cô cảm thấy cơ thể mình lại bắt đầu nóng ran. Quân vẫn nhấp không ngừng, từng cú thúc lại đưa cô lên một nấc thang khoái cảm mới. Âm hộ cô lại bắt đầu co thắt nhẹ, dù vẫn còn ướt át. `Lại nữa… nó muốn mình lại ra nữa…`
Quân thúc mạnh, sâu hơn, rồi đột ngột thay đổi nhịp điệu, trở nên dồn dập và tàn bạo hơn. Linh gào lên một tiếng khác, những ngón tay cô cào mạnh vào tay Quân. “A… a… con… con mạnh nữa đi… sướng… mẹ… mẹ sướng chết mất…”
Cơ thể Linh lại ưỡn cong lên một lần nữa, những ngón chân co quắp, mắt cô trợn trắng. Một dòng dịch ẩm ướt nữa trào ra, thấm ướt cả bãi cỏ dưới người cô. Tiếng rên rỉ của Linh vang vọng khắp không gian, dâm đãng đến tột cùng. `Không thể… không thể tin được… mình dâm đãng đến mức này sao…`
Quân không chần chừ. Hơi thở cậu dồn dập, cậu thúc mạnh những cú cuối cùng, cảm nhận sự co thắt mạnh mẽ từ âm hộ Linh. Cậu gầm lên một tiếng, rồi toàn bộ tinh dịch nóng hổi, đặc sệt của mình bắn sâu vào bên trong âm hộ Linh, lấp đầy cô bằng sự sung mãn của cậu.
Quân đổ ập lên người Linh, ôm chặt lấy cô. Hơi thở cả hai dồn dập. Linh khẽ nức nở, cô cảm thấy cơ thể mềm nhũn, toàn thân không còn chút sức lực nào. Quân hôn lên mái tóc ướt đẫm mồ hôi của Linh, rồi hôn xuống gáy cô.
“Mẹ… con yêu mẹ,” Quân thì thầm, giọng cậu khàn đặc vì khoái cảm. “Con yêu mẹ nhất trên đời.”
Linh không nói gì, cô chỉ khẽ gật đầu, vùi mặt vào lồng ngực vạm vỡ của Quân. Lòng cô tràn ngập sự bình yên, mãn nguyện và một chút mệt mỏi sau những trận cuồng phong của cảm xúc. Mùi lá cây, đất ẩm và hương tình ái hòa quyện vào nhau, tạo nên một mùi hương đặc trưng của thiên đường riêng này.
Hai mẹ con nằm đó, ôm chặt lấy nhau trên bãi cỏ mềm mại, dưới ánh nắng chiều dần buông. Tiếng chim hót líu lo trên cao, tiếng suối chảy róc rách và tiếng gió xào xạc qua tán lá như ru họ vào giấc ngủ. Linh ngước nhìn lên những tán lá xanh mướt, cảm nhận sự bình yên đến lạ lùng. Cô biết, đây chính là nhà của cô. Thiên đường của cô. Một thiên đường được xây dựng bằng tình yêu cấm kỵ, nhưng đầy mãn nguyện và hạnh phúc.
Dưới ánh hoàng hôn rực rỡ, Linh và Quân rời khỏi đỉnh vách đá, lòng tràn ngập cảm giác bình yên và sự kiên định lạ thường. Tiếng sóng biển vẫn vỗ rì rào, nhưng giờ đây, nó không còn là âm thanh của sự cô độc mà là bản nhạc nền cho một cuộc sống mới, một thiên đường họ đã chọn. Khi về đến hang, Linh cảm nhận sự nhớp nháp và mệt mỏi từ cơ thể sau một ngày dài leo trèo và trải nghiệm cảm xúc mãnh liệt. Quân nhận thấy điều đó, cậu dịu dàng đề nghị mẹ đi tắm trước trong con suối nhỏ gần đó. Linh khẽ gật đầu, lòng cô ấm áp.
Sau khi tắm rửa qua loa và giặt bộ váy maxi đã bạc màu cho sạch sẽ, Linh trở ra, thấy Quân đang đốt lửa chuẩn bị bữa tối. Mùi cá nướng thơm lừng lan tỏa trong không gian. Hai mẹ con ăn uống trong im lặng, nhưng không phải sự im lặng của xa cách, mà là sự im lặng của thấu hiểu và gắn kết. Mỗi ánh mắt chạm nhau, mỗi cử chỉ chia sẻ thức ăn đều chứa đựng một tình cảm sâu sắc, phức tạp đã vượt xa mọi ranh giới.
Sáng hôm sau, mặt trời mọc rực rỡ, chiếu rọi những tia nắng vàng ấm áp qua tán lá. Linh và Quân đã dậy sớm. Sau bữa sáng, Quân đề xuất. “Mẹ, chúng ta sẽ bắt đầu xây dựng khu vườn riêng của mình nhé. Con đã đánh dấu một mảnh đất nhỏ phía sau thác nước, đất ở đó màu mỡ lắm. Chúng ta sẽ trồng những cây ăn quả mà mẹ thích, rồi cả rau nữa.”
Linh nhìn Quân, đôi mắt cô lấp lánh niềm vui. “Thật sao con? Một khu vườn sao?” Lời Quân nói chạm đến một ước mơ thầm kín của cô, một cuộc sống tự cung tự cấp, bình yên và gần gũi với thiên nhiên mà cô chưa từng nghĩ mình có thể đạt được.
“Vâng, thưa mẹ,” Quân đáp, giọng cậu đầy tự hào. “Chúng ta sẽ biến nơi đây thành thiên đường thực sự. Một nơi mà chúng ta không cần rời đi.”
Họ bắt tay vào công việc. Quân dùng con dao tự chế của mình để dọn dẹp mặt đất, cuốc xới những lớp đất màu mỡ. Từng thớ cơ trên cánh tay cậu nổi lên cuồn cuộn dưới lớp áo phông rách rưới, mồ hôi lấm tấm trên vầng trán. Linh thì khéo léo hơn, cô dùng một cành cây nhỏ để gạt bỏ rễ cây, nhặt những viên đá to, và gieo những hạt giống mà họ đã thu thập được từ các loại quả dại trên đảo. Khu vườn dần hình thành, một mảnh đất nhỏ hình chữ nhật được bao quanh bởi những hàng rào tre đơn giản mà Quân đã dựng lên.
Họ làm việc không ngừng nghỉ dưới ánh nắng gay gắt. Linh ngước nhìn Quân, thấy cậu vẫn miệt mài với công việc, không chút than vãn. `Thằng bé đã lớn thật rồi. Không còn là đứa trẻ chỉ biết đổ lỗi và vùng vằng nữa. Giờ đây, nó là một người đàn ông đích thực, mạnh mẽ và đầy trách nhiệm.` Nụ cười dịu dàng nở trên môi Linh.
“Quân, con nghỉ một lát đi. Con đổ mồ hôi nhiều quá rồi,” Linh lên tiếng, đưa tay lau nhẹ giọt mồ hôi trên trán cậu.
Quân ngẩng đầu lên, ánh mắt cậu dán chặt vào khuôn mặt mẹ. “Không sao đâu mẹ. Con không mệt. Con muốn hoàn thành nó thật nhanh cho mẹ.”
Cậu nắm lấy tay mẹ, ngón tay cậu miết nhẹ lên làn da mềm mại của Linh. Một luồng điện chạy dọc sống lưng cô. Linh biết, cậu không chỉ nói về khu vườn. Cậu đang nói về cuộc sống của họ, về thiên đường mà cậu muốn xây dựng cho cô.
Đến giữa trưa, mặt trời đứng bóng, không khí oi ả. Sau khi hoàn thành một phần đáng kể của khu vườn, cả hai đều thấm mệt. Quân đưa Linh đến con suối nhỏ gần đó để rửa mặt và uống nước. Khi họ quay trở lại, Quân nhìn mảnh vườn đang thành hình, ánh mắt cậu lấp lánh niềm tự hào.
“Mẹ… mẹ thấy khu vườn của chúng ta thế nào?” Quân hỏi, giọng cậu đầy phấn khởi.
Linh khẽ mỉm cười, đôi mắt cô lấp lánh. “Đẹp lắm con. Đẹp hơn mẹ tưởng tượng nhiều.” Cô đưa tay vuốt nhẹ lên bả vai Quân, cảm nhận sự rắn chắc dưới lớp vải. “Con vất vả rồi.”
Quân nắm lấy tay mẹ, siết nhẹ. “Không đâu mẹ. Được làm cho mẹ, con không thấy vất vả chút nào.”
Cậu kéo Linh lại gần hơn, hai mẹ con ngồi xuống bãi cỏ mềm mại bên cạnh khu vườn mới. Mùi đất ẩm và hương lá cây tươi mới hòa quyện vào không khí. Ánh nắng ban trưa xuyên qua tán lá, tạo thành những đốm sáng lấp lánh trên nền cỏ xanh mướt.
Quân khẽ nghiêng đầu, nhìn mẹ. Khuôn mặt Linh ửng hồng vì nắng, vài sợi tóc đen nhánh bám vào gò má. Chiếc váy maxi bạc màu của cô đã dính chút đất, nhưng không làm lu mờ đi vẻ quyến rũ tự nhiên của Linh. Đặc biệt là những đường cong mềm mại của bầu ngực và vòng eo thon gọn, ẩn hiện dưới lớp vải mỏng.
`Mẹ đẹp quá… Dù ở đâu, mẹ cũng đẹp. Mẹ là tất cả của con.`
“Mẹ… con có thể ôm mẹ được không?” Quân thì thầm, giọng cậu khàn đặc, đôi mắt dán chặt vào Linh.
Linh không nói gì. Cô chỉ khẽ gật đầu, đôi môi hơi hé mở. Ánh mắt cô tràn ngập sự khao khát và một chút hoang dại. Cô đã hoàn toàn buông bỏ mọi e dè, mọi tội lỗi. Giờ đây, cô chỉ muốn được đắm chìm vào vòng tay con trai mình, người đàn ông duy nhất của cô.
Quân không chần chừ. Cậu từ từ vòng tay ôm Linh từ phía sau. Linh khẽ ngả người vào lòng cậu, cảm nhận hơi ấm từ cơ thể rắn chắc của Quân. Cậu vùi mặt vào hõm vai cô, hít hà mùi hương mồ hôi pha lẫn mùi hương tự nhiên của Linh. Linh khẽ rùng mình, cô nhắm mắt lại, tận hưởng cảm giác được bao bọc.
Quân dịch chuyển cơ thể, để Linh nằm nghiêng trong vòng tay mình, tư thế úp thìa trên bãi cỏ mềm. Chiếc váy maxi của Linh bị đẩy lên cao, để lộ hoàn toàn cặp đùi trắng ngần và một phần âm hộ trắng hồng ẩn hiện dưới làn lông tơ đen mờ. Quân cảm nhận được sự mềm mại của cơ thể Linh áp sát vào mình, dương vật cậu cương cứng, cọ xát vào cặp mông tròn lẳn của mẹ.
“Mẹ… con yêu mẹ,” Quân thì thầm, giọng cậu trầm khàn, đầy sự chiếm hữu. “Con hạnh phúc vì có mẹ ở đây.”
Linh khẽ nức nở, cô đưa tay nắm chặt lấy tay Quân, ghì chặt vào người mình. `Con trai mình… Nó là tất cả của mình.`
Quân bắt đầu vuốt ve. Bàn tay cậu lướt nhẹ từ eo Linh lên bầu ngực căng tròn của cô, xoa nhẹ lên núm vú đã cương cứng dưới lớp vải mỏng. Linh khẽ rên rỉ, cô ưỡn người, cảm nhận sự kích thích lan tỏa khắp cơ thể. Quân cúi xuống, hôn lên gáy Linh, rồi liếm dọc theo vành tai cô.
“Mẹ, con muốn mẹ,” Quân thì thầm vào tai Linh, giọng cậu đầy khao khát.
Linh không nói gì. Cô chỉ khẽ gật đầu, đôi mắt vẫn nhắm nghiền. `Nó muốn mình… và mình muốn nó.`
Quân không chần chừ. Cậu từ từ vén chiếc váy maxi của Linh lên cao hơn nữa, để lộ hoàn toàn phần hạ thân của mẹ. Âm hộ cô trắng hồng, căng mọng, đã ướt đẫm nước dâm dịch và khẽ nhấp nhô theo từng nhịp thở dồn dập của Linh. Quân nhìn chằm chằm vào đó, rồi cậu đưa ngón tay vuốt nhẹ lên âm vật đã cương cứng của cô. Linh khẽ giật mình, cô rên lên một tiếng yếu ớt.
Quân cẩn thận đưa dương vật cương cứng của mình vào giữa hai chân Linh, tìm đúng lối vào âm hộ đã ướt át và mời gọi. Cậu từ từ tiến vào, cảm nhận sự ẩm ướt và ấm nóng bao bọc lấy dương vật mình. Linh khẽ rên rỉ, cô siết chặt tay Quân.
“Ưm… Quân… con…” Linh nức nở, tiếng cô bị bóp nghẹt bởi khoái cảm.
Quân bắt đầu nhấp. Từng cú nhấp chậm rãi, đều đặn, rồi dần nhanh hơn, mạnh mẽ hơn. Dương vật cậu ra vào trong âm hộ Linh, tạo ra những tiếng "bành bạch" quyến rũ hòa vào tiếng gió và tiếng chim hót. Linh ưỡn người, hai chân cô khẽ co lại, đôi mắt lim dim vì khoái cảm. `Sướng quá… sâu quá…`
“Mẹ… mẹ có sướng không?” Quân thì thầm, giọng cậu khàn đặc, mỗi câu nói lại đi kèm một cú thúc mạnh.
“Sướng… sướng lắm… Quân… a… a…” Linh gào lên, không còn chút e dè nào. Cô siết chặt lấy tay Quân, móng tay cô cào nhẹ vào da thịt cậu. Toàn thân cô run rẩy, những ngón chân co quắp lại. Âm vật cô sưng đỏ, nhạy cảm tột độ.
Quân tiếp tục thúc mạnh, không ngừng nghỉ. Mỗi cú thúc đều sâu và mạnh, khiến Linh run rẩy và rên rỉ không ngừng. Cặp mông đầy đặn của Linh gợn sóng theo từng cú nhấp của con. Cô cảm thấy một luồng điện chạy dọc sống lưng, lan tỏa khắp cơ thể. Đầu óc cô quay cuồng, một màu trắng xóa bao phủ tâm trí. Linh ưỡn người, xương sống cong lên như một cây cung. “A… a… Quân… con… con sướng… a… a… mẹ… mẹ ra…”
Cơ thể Linh co giật dữ dội, một dòng nước ấm nóng trào ra từ âm hộ cô, những thớ thịt bên trong siết chặt lấy dương vật Quân như muốn nuốt chửng. Cô thở dốc, giọng cô khàn đặc, đôi mắt vẫn nhắm nghiền, gương mặt nhăn nhúm vì khoái cảm tột độ. `Sướng quá… con ơi… sướng quá…`
Quân không dừng lại. Cậu tiếp tục thúc mạnh, không cho Linh có cơ hội hồi sức. Hơi thở cậu dồn dập, dương vật cậu vẫn cứng rắn và sung mãn. “Mẹ… mẹ của con… mẹ của con!” Quân thì thầm, giọng cậu đầy chiếm hữu.
Linh khẽ nấc, cô cảm thấy cơ thể mình lại bắt đầu nóng ran. Quân vẫn nhấp không ngừng, từng cú thúc lại đưa cô lên một nấc thang khoái cảm mới. Âm hộ cô lại bắt đầu co thắt nhẹ, dù vẫn còn ướt át. `Lại nữa… nó muốn mình lại ra nữa…`
Quân thúc mạnh, sâu hơn, rồi đột ngột thay đổi nhịp điệu, trở nên dồn dập và tàn bạo hơn. Linh gào lên một tiếng khác, những ngón tay cô cào mạnh vào tay Quân. “A… a… con… con mạnh nữa đi… sướng… mẹ… mẹ sướng chết mất…”
Cơ thể Linh lại ưỡn cong lên một lần nữa, những ngón chân co quắp, mắt cô trợn trắng. Một dòng dịch ẩm ướt nữa trào ra, thấm ướt cả bãi cỏ dưới người cô. Tiếng rên rỉ của Linh vang vọng khắp không gian, dâm đãng đến tột cùng. `Không thể… không thể tin được… mình dâm đãng đến mức này sao…`
Quân không chần chừ. Hơi thở cậu dồn dập, cậu thúc mạnh những cú cuối cùng, cảm nhận sự co thắt mạnh mẽ từ âm hộ Linh. Cậu gầm lên một tiếng, rồi toàn bộ tinh dịch nóng hổi, đặc sệt của mình bắn sâu vào bên trong âm hộ Linh, lấp đầy cô bằng sự sung mãn của cậu.
Quân đổ ập lên người Linh, ôm chặt lấy cô. Hơi thở cả hai dồn dập. Linh khẽ nức nở, cô cảm thấy cơ thể mềm nhũn, toàn thân không còn chút sức lực nào. Quân hôn lên mái tóc ướt đẫm mồ hôi của Linh, rồi hôn xuống gáy cô.
“Mẹ… con yêu mẹ,” Quân thì thầm, giọng cậu khàn đặc vì khoái cảm. “Con yêu mẹ nhất trên đời.”
Linh không nói gì, cô chỉ khẽ gật đầu, vùi mặt vào lồng ngực vạm vỡ của Quân. Lòng cô tràn ngập sự bình yên, mãn nguyện và một chút mệt mỏi sau những trận cuồng phong của cảm xúc. Mùi lá cây, đất ẩm và hương tình ái hòa quyện vào nhau, tạo nên một mùi hương đặc trưng của thiên đường riêng này.
Hai mẹ con nằm đó, ôm chặt lấy nhau trên bãi cỏ mềm mại, dưới ánh nắng chiều dần buông. Tiếng chim hót líu lo trên cao, tiếng suối chảy róc rách và tiếng gió xào xạc qua tán lá như ru họ vào giấc ngủ. Linh ngước nhìn lên những tán lá xanh mướt, cảm nhận sự bình yên đến lạ lùng. Cô biết, đây chính là nhà của cô. Thiên đường của cô. Một thiên đường được xây dựng bằng tình yêu cấm kỵ, nhưng đầy mãn nguyện và hạnh phúc.