ee88
123b

Truyện Sáng Tác Đảo Thiên Đường (LL Mẹ Con) - FULL 40 CHƯƠNG

Chương 37: Xây dựng thiên đường

Dưới ánh hoàng hôn rực rỡ, Linh và Quân rời khỏi đỉnh vách đá, lòng tràn ngập cảm giác bình yên và sự kiên định lạ thường. Tiếng sóng biển vẫn vỗ rì rào, nhưng giờ đây, nó không còn là âm thanh của sự cô độc mà là bản nhạc nền cho một cuộc sống mới, một thiên đường họ đã chọn. Khi về đến hang, Linh cảm nhận sự nhớp nháp và mệt mỏi từ cơ thể sau một ngày dài leo trèo và trải nghiệm cảm xúc mãnh liệt. Quân nhận thấy điều đó, cậu dịu dàng đề nghị mẹ đi tắm trước trong con suối nhỏ gần đó. Linh khẽ gật đầu, lòng cô ấm áp.

Sau khi tắm rửa qua loa và giặt bộ váy maxi đã bạc màu cho sạch sẽ, Linh trở ra, thấy Quân đang đốt lửa chuẩn bị bữa tối. Mùi cá nướng thơm lừng lan tỏa trong không gian. Hai mẹ con ăn uống trong im lặng, nhưng không phải sự im lặng của xa cách, mà là sự im lặng của thấu hiểu và gắn kết. Mỗi ánh mắt chạm nhau, mỗi cử chỉ chia sẻ thức ăn đều chứa đựng một tình cảm sâu sắc, phức tạp đã vượt xa mọi ranh giới.

Sáng hôm sau, mặt trời mọc rực rỡ, chiếu rọi những tia nắng vàng ấm áp qua tán lá. Linh và Quân đã dậy sớm. Sau bữa sáng, Quân đề xuất. “Mẹ, chúng ta sẽ bắt đầu xây dựng khu vườn riêng của mình nhé. Con đã đánh dấu một mảnh đất nhỏ phía sau thác nước, đất ở đó màu mỡ lắm. Chúng ta sẽ trồng những cây ăn quả mà mẹ thích, rồi cả rau nữa.”

Linh nhìn Quân, đôi mắt cô lấp lánh niềm vui. “Thật sao con? Một khu vườn sao?” Lời Quân nói chạm đến một ước mơ thầm kín của cô, một cuộc sống tự cung tự cấp, bình yên và gần gũi với thiên nhiên mà cô chưa từng nghĩ mình có thể đạt được.

“Vâng, thưa mẹ,” Quân đáp, giọng cậu đầy tự hào. “Chúng ta sẽ biến nơi đây thành thiên đường thực sự. Một nơi mà chúng ta không cần rời đi.”

Họ bắt tay vào công việc. Quân dùng con dao tự chế của mình để dọn dẹp mặt đất, cuốc xới những lớp đất màu mỡ. Từng thớ cơ trên cánh tay cậu nổi lên cuồn cuộn dưới lớp áo phông rách rưới, mồ hôi lấm tấm trên vầng trán. Linh thì khéo léo hơn, cô dùng một cành cây nhỏ để gạt bỏ rễ cây, nhặt những viên đá to, và gieo những hạt giống mà họ đã thu thập được từ các loại quả dại trên đảo. Khu vườn dần hình thành, một mảnh đất nhỏ hình chữ nhật được bao quanh bởi những hàng rào tre đơn giản mà Quân đã dựng lên.

Họ làm việc không ngừng nghỉ dưới ánh nắng gay gắt. Linh ngước nhìn Quân, thấy cậu vẫn miệt mài với công việc, không chút than vãn. `Thằng bé đã lớn thật rồi. Không còn là đứa trẻ chỉ biết đổ lỗi và vùng vằng nữa. Giờ đây, nó là một người đàn ông đích thực, mạnh mẽ và đầy trách nhiệm.` Nụ cười dịu dàng nở trên môi Linh.

“Quân, con nghỉ một lát đi. Con đổ mồ hôi nhiều quá rồi,” Linh lên tiếng, đưa tay lau nhẹ giọt mồ hôi trên trán cậu.

Quân ngẩng đầu lên, ánh mắt cậu dán chặt vào khuôn mặt mẹ. “Không sao đâu mẹ. Con không mệt. Con muốn hoàn thành nó thật nhanh cho mẹ.”

Cậu nắm lấy tay mẹ, ngón tay cậu miết nhẹ lên làn da mềm mại của Linh. Một luồng điện chạy dọc sống lưng cô. Linh biết, cậu không chỉ nói về khu vườn. Cậu đang nói về cuộc sống của họ, về thiên đường mà cậu muốn xây dựng cho cô.

Đến giữa trưa, mặt trời đứng bóng, không khí oi ả. Sau khi hoàn thành một phần đáng kể của khu vườn, cả hai đều thấm mệt. Quân đưa Linh đến con suối nhỏ gần đó để rửa mặt và uống nước. Khi họ quay trở lại, Quân nhìn mảnh vườn đang thành hình, ánh mắt cậu lấp lánh niềm tự hào.

“Mẹ… mẹ thấy khu vườn của chúng ta thế nào?” Quân hỏi, giọng cậu đầy phấn khởi.

Linh khẽ mỉm cười, đôi mắt cô lấp lánh. “Đẹp lắm con. Đẹp hơn mẹ tưởng tượng nhiều.” Cô đưa tay vuốt nhẹ lên bả vai Quân, cảm nhận sự rắn chắc dưới lớp vải. “Con vất vả rồi.”

Quân nắm lấy tay mẹ, siết nhẹ. “Không đâu mẹ. Được làm cho mẹ, con không thấy vất vả chút nào.”

Cậu kéo Linh lại gần hơn, hai mẹ con ngồi xuống bãi cỏ mềm mại bên cạnh khu vườn mới. Mùi đất ẩm và hương lá cây tươi mới hòa quyện vào không khí. Ánh nắng ban trưa xuyên qua tán lá, tạo thành những đốm sáng lấp lánh trên nền cỏ xanh mướt.

Quân khẽ nghiêng đầu, nhìn mẹ. Khuôn mặt Linh ửng hồng vì nắng, vài sợi tóc đen nhánh bám vào gò má. Chiếc váy maxi bạc màu của cô đã dính chút đất, nhưng không làm lu mờ đi vẻ quyến rũ tự nhiên của Linh. Đặc biệt là những đường cong mềm mại của bầu ngực và vòng eo thon gọn, ẩn hiện dưới lớp vải mỏng.

`Mẹ đẹp quá… Dù ở đâu, mẹ cũng đẹp. Mẹ là tất cả của con.`

“Mẹ… con có thể ôm mẹ được không?” Quân thì thầm, giọng cậu khàn đặc, đôi mắt dán chặt vào Linh.

Linh không nói gì. Cô chỉ khẽ gật đầu, đôi môi hơi hé mở. Ánh mắt cô tràn ngập sự khao khát và một chút hoang dại. Cô đã hoàn toàn buông bỏ mọi e dè, mọi tội lỗi. Giờ đây, cô chỉ muốn được đắm chìm vào vòng tay con trai mình, người đàn ông duy nhất của cô.

Quân không chần chừ. Cậu từ từ vòng tay ôm Linh từ phía sau. Linh khẽ ngả người vào lòng cậu, cảm nhận hơi ấm từ cơ thể rắn chắc của Quân. Cậu vùi mặt vào hõm vai cô, hít hà mùi hương mồ hôi pha lẫn mùi hương tự nhiên của Linh. Linh khẽ rùng mình, cô nhắm mắt lại, tận hưởng cảm giác được bao bọc.

Quân dịch chuyển cơ thể, để Linh nằm nghiêng trong vòng tay mình, tư thế úp thìa trên bãi cỏ mềm. Chiếc váy maxi của Linh bị đẩy lên cao, để lộ hoàn toàn cặp đùi trắng ngần và một phần âm hộ trắng hồng ẩn hiện dưới làn lông tơ đen mờ. Quân cảm nhận được sự mềm mại của cơ thể Linh áp sát vào mình, dương vật cậu cương cứng, cọ xát vào cặp mông tròn lẳn của mẹ.

“Mẹ… con yêu mẹ,” Quân thì thầm, giọng cậu trầm khàn, đầy sự chiếm hữu. “Con hạnh phúc vì có mẹ ở đây.”

Linh khẽ nức nở, cô đưa tay nắm chặt lấy tay Quân, ghì chặt vào người mình. `Con trai mình… Nó là tất cả của mình.`

Quân bắt đầu vuốt ve. Bàn tay cậu lướt nhẹ từ eo Linh lên bầu ngực căng tròn của cô, xoa nhẹ lên núm vú đã cương cứng dưới lớp vải mỏng. Linh khẽ rên rỉ, cô ưỡn người, cảm nhận sự kích thích lan tỏa khắp cơ thể. Quân cúi xuống, hôn lên gáy Linh, rồi liếm dọc theo vành tai cô.

“Mẹ, con muốn mẹ,” Quân thì thầm vào tai Linh, giọng cậu đầy khao khát.

Linh không nói gì. Cô chỉ khẽ gật đầu, đôi mắt vẫn nhắm nghiền. `Nó muốn mình… và mình muốn nó.`

Quân không chần chừ. Cậu từ từ vén chiếc váy maxi của Linh lên cao hơn nữa, để lộ hoàn toàn phần hạ thân của mẹ. Âm hộ cô trắng hồng, căng mọng, đã ướt đẫm nước dâm dịch và khẽ nhấp nhô theo từng nhịp thở dồn dập của Linh. Quân nhìn chằm chằm vào đó, rồi cậu đưa ngón tay vuốt nhẹ lên âm vật đã cương cứng của cô. Linh khẽ giật mình, cô rên lên một tiếng yếu ớt.

Quân cẩn thận đưa dương vật cương cứng của mình vào giữa hai chân Linh, tìm đúng lối vào âm hộ đã ướt át và mời gọi. Cậu từ từ tiến vào, cảm nhận sự ẩm ướt và ấm nóng bao bọc lấy dương vật mình. Linh khẽ rên rỉ, cô siết chặt tay Quân.

“Ưm… Quân… con…” Linh nức nở, tiếng cô bị bóp nghẹt bởi khoái cảm.

Quân bắt đầu nhấp. Từng cú nhấp chậm rãi, đều đặn, rồi dần nhanh hơn, mạnh mẽ hơn. Dương vật cậu ra vào trong âm hộ Linh, tạo ra những tiếng "bành bạch" quyến rũ hòa vào tiếng gió và tiếng chim hót. Linh ưỡn người, hai chân cô khẽ co lại, đôi mắt lim dim vì khoái cảm. `Sướng quá… sâu quá…`

“Mẹ… mẹ có sướng không?” Quân thì thầm, giọng cậu khàn đặc, mỗi câu nói lại đi kèm một cú thúc mạnh.

“Sướng… sướng lắm… Quân… a… a…” Linh gào lên, không còn chút e dè nào. Cô siết chặt lấy tay Quân, móng tay cô cào nhẹ vào da thịt cậu. Toàn thân cô run rẩy, những ngón chân co quắp lại. Âm vật cô sưng đỏ, nhạy cảm tột độ.

Quân tiếp tục thúc mạnh, không ngừng nghỉ. Mỗi cú thúc đều sâu và mạnh, khiến Linh run rẩy và rên rỉ không ngừng. Cặp mông đầy đặn của Linh gợn sóng theo từng cú nhấp của con. Cô cảm thấy một luồng điện chạy dọc sống lưng, lan tỏa khắp cơ thể. Đầu óc cô quay cuồng, một màu trắng xóa bao phủ tâm trí. Linh ưỡn người, xương sống cong lên như một cây cung. “A… a… Quân… con… con sướng… a… a… mẹ… mẹ ra…”

Cơ thể Linh co giật dữ dội, một dòng nước ấm nóng trào ra từ âm hộ cô, những thớ thịt bên trong siết chặt lấy dương vật Quân như muốn nuốt chửng. Cô thở dốc, giọng cô khàn đặc, đôi mắt vẫn nhắm nghiền, gương mặt nhăn nhúm vì khoái cảm tột độ. `Sướng quá… con ơi… sướng quá…`

Quân không dừng lại. Cậu tiếp tục thúc mạnh, không cho Linh có cơ hội hồi sức. Hơi thở cậu dồn dập, dương vật cậu vẫn cứng rắn và sung mãn. “Mẹ… mẹ của con… mẹ của con!” Quân thì thầm, giọng cậu đầy chiếm hữu.

Linh khẽ nấc, cô cảm thấy cơ thể mình lại bắt đầu nóng ran. Quân vẫn nhấp không ngừng, từng cú thúc lại đưa cô lên một nấc thang khoái cảm mới. Âm hộ cô lại bắt đầu co thắt nhẹ, dù vẫn còn ướt át. `Lại nữa… nó muốn mình lại ra nữa…`

Quân thúc mạnh, sâu hơn, rồi đột ngột thay đổi nhịp điệu, trở nên dồn dập và tàn bạo hơn. Linh gào lên một tiếng khác, những ngón tay cô cào mạnh vào tay Quân. “A… a… con… con mạnh nữa đi… sướng… mẹ… mẹ sướng chết mất…”

Cơ thể Linh lại ưỡn cong lên một lần nữa, những ngón chân co quắp, mắt cô trợn trắng. Một dòng dịch ẩm ướt nữa trào ra, thấm ướt cả bãi cỏ dưới người cô. Tiếng rên rỉ của Linh vang vọng khắp không gian, dâm đãng đến tột cùng. `Không thể… không thể tin được… mình dâm đãng đến mức này sao…`

Quân không chần chừ. Hơi thở cậu dồn dập, cậu thúc mạnh những cú cuối cùng, cảm nhận sự co thắt mạnh mẽ từ âm hộ Linh. Cậu gầm lên một tiếng, rồi toàn bộ tinh dịch nóng hổi, đặc sệt của mình bắn sâu vào bên trong âm hộ Linh, lấp đầy cô bằng sự sung mãn của cậu.

Quân đổ ập lên người Linh, ôm chặt lấy cô. Hơi thở cả hai dồn dập. Linh khẽ nức nở, cô cảm thấy cơ thể mềm nhũn, toàn thân không còn chút sức lực nào. Quân hôn lên mái tóc ướt đẫm mồ hôi của Linh, rồi hôn xuống gáy cô.

“Mẹ… con yêu mẹ,” Quân thì thầm, giọng cậu khàn đặc vì khoái cảm. “Con yêu mẹ nhất trên đời.”

Linh không nói gì, cô chỉ khẽ gật đầu, vùi mặt vào lồng ngực vạm vỡ của Quân. Lòng cô tràn ngập sự bình yên, mãn nguyện và một chút mệt mỏi sau những trận cuồng phong của cảm xúc. Mùi lá cây, đất ẩm và hương tình ái hòa quyện vào nhau, tạo nên một mùi hương đặc trưng của thiên đường riêng này.

Hai mẹ con nằm đó, ôm chặt lấy nhau trên bãi cỏ mềm mại, dưới ánh nắng chiều dần buông. Tiếng chim hót líu lo trên cao, tiếng suối chảy róc rách và tiếng gió xào xạc qua tán lá như ru họ vào giấc ngủ. Linh ngước nhìn lên những tán lá xanh mướt, cảm nhận sự bình yên đến lạ lùng. Cô biết, đây chính là nhà của cô. Thiên đường của cô. Một thiên đường được xây dựng bằng tình yêu cấm kỵ, nhưng đầy mãn nguyện và hạnh phúc.
 
Chương 38: Lễ Cưới

Linh và Quân nằm đó, ôm chặt lấy nhau trên bãi cỏ mềm mại, dưới ánh nắng chiều dần buông. Tiếng chim hót líu lo trên cao, tiếng suối chảy róc rách và tiếng gió xào xạc qua tán lá như ru họ vào giấc ngủ. Linh ngước nhìn lên những tán lá xanh mướt, cảm nhận sự bình yên đến lạ lùng. Cô biết, đây chính là nhà của cô. Thiên đường của cô. Một thiên đường được xây dựng bằng tình yêu cấm kỵ, nhưng đầy mãn nguyện và hạnh phúc.

Đêm dần buông xuống, nhuộm hồng cả bầu trời rồi chuyển sang màu tím sẫm, báo hiệu một đêm trăng tròn. Sau bữa tối giản dị với cá nướng và trái cây, Linh và Quân ngồi bên đống lửa trại, ngắm nhìn những đốm lửa nhảy múa. Ánh sáng vàng cam hắt lên khuôn mặt hai mẹ con, vẽ nên những đường nét vừa cứng cỏi vừa mềm mại. Tiếng sóng biển rì rào vọng lại từ phía xa, êm đềm như một bản nhạc ru. Linh tựa đầu vào vai Quân, cảm nhận hơi ấm từ cơ thể cậu truyền sang.

Quân khẽ vuốt mái tóc mềm mại của mẹ, lòng cậu tràn ngập sự bình yên. `Mẹ ở đây. Cả thế giới của mình đều ở đây.` Cậu ngước nhìn lên bầu trời đêm, hàng triệu vì sao lấp lánh như những viên kim cương trên tấm màn nhung đen. Trăng tròn vành vạnh, tỏa ra ánh sáng bạc huyền ảo, soi rõ con đường mòn dẫn ra bãi biển.

“Mẹ… mẹ có nhớ lần mình quyết định chuyến du lịch không?” Quân đột ngột hỏi, giọng cậu thì thầm.

Linh khẽ lắc đầu, nụ cười buồn phảng phất trên môi. “Làm sao không nhớ được con. Lúc xảy ra chuyện mẹ chỉ ước… mình chưa từng bắt đầu chuyến đi đó.”

“Nhưng nếu không có chuyến đi đó… thì chúng ta đã không có thiên đường này,” Quân nói, giọng cậu quả quyết. “Con không hối hận, mẹ ạ. Con chưa bao giờ hạnh phúc như bây giờ.”

Linh siết nhẹ tay Quân, đôi mắt cô ánh lên một niềm vui khó tả. Cô ngước nhìn cậu, ánh trăng bạc rọi vào gương mặt đẹp trai của Quân, làm nổi bật đường xương hàm rắn chắc và ánh mắt đầy khao khát. `Con trai mình đã trở thành người đàn ông mình cần, một người đàn ông của riêng mình.`

“Mẹ cũng vậy, Quân,” Linh khẽ đáp, giọng cô run rẩy. “Mẹ… mẹ cũng chưa bao giờ hạnh phúc như bây giờ.”

Một sự im lặng bao trùm, nhưng không phải sự im lặng của ngượng ngùng, mà là của sự thấu hiểu sâu sắc. Tiếng sóng biển vỗ về như thì thầm những lời chúc phúc. Linh cảm thấy một sự thôi thúc mạnh mẽ. Không chỉ là khao khát thể xác, mà còn là một mong muốn được khẳng định, được gắn kết với Quân theo một cách không thể chối cãi.

“Quân…” Linh khẽ gọi tên cậu, giọng cô đầy mê hoặc. “Con có muốn… biến đêm nay thành một đêm đặc biệt không? Một lời thề… của riêng chúng ta?”

Quân hiểu ngay ý mẹ. Ánh mắt cậu sáng rực lên. “Vâng, thưa mẹ. Con muốn.” Cậu siết chặt tay Linh, đôi mắt dán chặt vào cô. “Chúng ta sẽ làm gì, mẹ?”

Linh không nói gì. Cô từ từ đứng dậy, đưa tay nắm lấy tay Quân, kéo cậu đứng lên. “Đi theo mẹ.”

Họ cùng nhau đi bộ ra bãi biển. Cát trắng mịn màng như nhung dưới chân, phản chiếu ánh trăng bạc lung linh. Tiếng sóng vỗ rì rào, gió biển mơn man trên da thịt, mang theo hơi mặn của biển cả và mùi hương dịu nhẹ của hoa dại.

Khi đến một góc vắng vẻ, nơi những tảng đá lớn tạo thành một bức tường tự nhiên che chắn khỏi ánh nhìn của biển rộng, Linh dừng lại. Cô quay lại nhìn Quân, đôi mắt cô lấp lánh dưới ánh trăng. Chiếc váy maxi bạc màu của cô phấp phới trong gió, phác họa rõ những đường cong quyến rũ dưới ánh trăng.

“Ở đây,” Linh nói, giọng cô khẽ khàng, như đang thì thầm một bí mật. “Không ai có thể nhìn thấy chúng ta. Chỉ có mẹ… và con.”

Quân tiến lại gần Linh, cậu đặt hai tay lên eo cô. Cơ thể Linh mềm mại, ấm áp dưới lòng bàn tay cậu. Quân cúi xuống, hôn lên môi mẹ. Nụ hôn nhẹ nhàng, dịu dàng ban đầu, rồi dần trở nên sâu hơn, nồng nhiệt hơn. Linh đáp lại nụ hôn của cậu một cách cuồng nhiệt, hai tay cô vòng qua cổ Quân, kéo cậu lại gần hơn nữa.

“Mẹ… mẹ là tất cả của con,” Quân thì thầm giữa những nụ hôn. “Con sẽ không bao giờ rời xa mẹ. Con thề.”

Linh khẽ nức nở, cô đẩy Quân ra một chút, nhìn thẳng vào mắt cậu. “Mẹ cũng vậy, Quân. Mẹ cũng thề. Mãi mãi… chúng ta sẽ ở bên nhau. Dù cho thế giới ngoài kia có thế nào đi chăng nữa.”

Đó là lời thề của họ, một lời thề không có người chứng giám, không có nhẫn cưới, chỉ có ánh trăng, tiếng sóng biển và tình yêu cấm kỵ của hai mẹ con.

Linh khẽ buông tay Quân. Cô từ từ cởi bỏ chiếc váy maxi bạc màu của mình. Từng động tác của cô đều chậm rãi, như một nghi lễ. Chiếc váy trượt xuống dưới chân cô, để lộ hoàn toàn thân hình trần trụi của Linh dưới ánh trăng. Làn da trắng hồng mịn màng, những đường cong quyến rũ của bầu ngực căng tròn, vòng eo thon gọn và cặp hông nở nang như được khắc tạc dưới ánh sáng bạc. Linh không mặc nội y, vùng âm hộ trắng hồng, căng mọng, ẩn hiện dưới làn lông tơ đen mờ, càng thêm phần mời gọi. `Đây là cơ thể của mẹ, của riêng con.`

Quân đứng lặng, đôi mắt cậu dán chặt vào thân hình hoàn hảo của mẹ. Ánh trăng biến Linh thành một nữ thần, một tiên nữ bước ra từ huyền thoại. `Đẹp quá… Mẹ là nữ thần của con.`

“Quân…” Linh khẽ gọi tên cậu, giọng cô đầy gợi cảm. “Con… con cũng cởi ra đi.”

Quân không chần chừ. Cậu nhanh chóng cởi bỏ chiếc áo phông rách rưới, để lộ lồng ngực vạm vỡ và cơ bụng săn chắc. Tiếp đó là chiếc quần short jeans bạc màu. Dương vật to lớn của cậu đã cương cứng, ngẩng cao, đỏ au và nổi rõ những đường gân xanh tím, thể hiện sự sung mãn của tuổi trẻ. Nó nhấp nhô đầy khao khát dưới ánh trăng.

Linh tiến lại gần Quân, đưa tay vuốt ve lồng ngực vạm vỡ của cậu. Cô cảm nhận từng thớ cơ săn chắc dưới lòng bàn tay mình. Quân ôm Linh vào lòng, cơ thể trần trụi của hai mẹ con áp sát vào nhau, cảm nhận từng hơi ấm, từng nhịp đập của trái tim đối phương.

“Mẹ… con muốn mẹ,” Quân thì thầm, giọng cậu trầm khàn, đầy dục vọng.

Linh ngẩng đầu lên, môi cô khẽ hé mở. “Mẹ cũng vậy, con yêu. Mẹ cũng muốn con.”

Quân nhẹ nhàng đỡ Linh xuống bãi cát mềm mại. Linh ngồi xuống, hai chân cô khẽ mở rộng. Quân quỳ xuống giữa hai chân mẹ, nhìn thẳng vào đôi mắt cô. Ánh trăng huyền ảo tạo nên một khung cảnh thiêng liêng và đầy đam mê.

“Mẹ… con muốn mẹ ở trên,” Quân thì thầm, giọng cậu khàn đặc.

Linh hiểu ý Quân. Cô khẽ mỉm cười, đôi mắt đầy vẻ quyến rũ. Linh từ từ nâng người lên, ngồi xổm trên dương vật đã cương cứng, đỏ au của Quân. Cô cẩn thận điều chỉnh, tìm đúng lối vào âm hộ đã ướt đẫm nước dâm dịch của mình.

“Ưm…” Linh khẽ rên lên khi quy đầu dương vật Quân chạm vào cửa lồn cô. Cô từ từ hạ người xuống, nuốt chửng từng tấc của dương vật to lớn, nóng bỏng của cậu. Âm hộ cô co thắt nhẹ, bao bọc lấy dương vật cậu một cách chặt chẽ.

`Trời ơi… lớn quá… sướng quá…`

“Mẹ…” Quân rên rỉ, hai tay cậu siết chặt lấy vòng eo thon gọn của Linh. Cậu ngửa cổ ra sau, tận hưởng cảm giác ẩm ướt, nóng bỏng và mềm mại đang bao bọc lấy dương vật mình.

Linh bắt đầu nhấp, nhẹ nhàng và chậm rãi ban đầu, rồi dần nhanh hơn, mạnh mẽ hơn. Từng cú nhấp của cô khiến dương vật Quân ra vào sâu trong âm hộ mình, tạo ra những tiếng "nhóp nhép… bành bạch" quyến rũ vang vọng giữa không gian yên tĩnh của đêm trăng. Cặp mông tròn lẳn của Linh nảy lên theo từng nhịp, lắc lư đầy khiêu khích.

“Quân… con… a… a…” Linh rên rỉ, cô cúi người xuống, vòng tay ôm lấy cổ Quân, vùi mặt vào hõm vai cậu. Hơi thở cô dồn dập, đôi má ửng hồng vì khoái cảm. `Sướng quá… sâu quá…`

“Mẹ có sướng không?” Quân thì thầm, giọng cậu khàn đặc, mỗi câu nói lại đi kèm một cú thúc mạnh từ phía dưới.

“Sướng… sướng lắm… con… a… a… mạnh nữa đi… mẹ… mẹ sướng chết mất…” Linh gào lên, không còn chút e dè hay kìm nén nào. Cô nhấp mạnh hơn, nhanh hơn, như muốn nghiền nát dương vật của cậu. Toàn thân cô run rẩy, những ngón chân co quắp lại, âm hộ cô sưng đỏ, nhạy cảm tột độ.

Một luồng điện mạnh mẽ chạy dọc sống lưng Linh, lan tỏa khắp cơ thể. Đầu óc cô quay cuồng, một màu trắng xóa bao phủ tâm trí. Linh ưỡn người, xương sống cong lên như một cây cung. “A… a… Quân… con… con sướng… a… a… mẹ… mẹ ra…”

Cơ thể Linh co giật dữ dội, một dòng nước ấm nóng trào ra từ âm hộ cô, những thớ thịt bên trong siết chặt lấy dương vật Quân như muốn nuốt chửng. Cô thở dốc, giọng cô khàn đặc, đôi mắt vẫn nhắm nghiền, gương mặt nhăn nhúm vì khoái cảm tột độ. `Sướng quá… con ơi… sướng quá…`

Quân không dừng lại. Cậu vòng tay ôm chặt lấy Linh, nâng hông cô lên, không cho Linh có cơ hội hồi sức. Hơi thở cậu dồn dập, dương vật cậu vẫn cứng rắn và sung mãn. Cậu thì thầm vào tai mẹ: “Mẹ… mẹ của con… mẹ của con! Con mãi là của mẹ!”

Linh khẽ nấc, cô cảm thấy cơ thể mình lại bắt đầu nóng ran. Quân vẫn nhấp không ngừng, từng cú thúc lại đưa cô lên một nấc thang khoái cảm mới. Âm hộ cô lại bắt đầu co thắt nhẹ, dù vẫn còn ướt át. `Lại nữa… nó muốn mình lại ra nữa…` Linh ưỡn cong người lên, ngửa cổ ra sau, mái tóc đen nhánh xõa tung trên nền trời đêm. Cô nắm chặt lấy tay Quân, móng tay cô cào nhẹ vào bắp tay rắn chắc của cậu.

Quân thúc mạnh hơn, sâu hơn, rồi đột ngột thay đổi nhịp điệu, trở nên dồn dập và tàn bạo hơn. Linh gào lên một tiếng khác, đôi mắt cô trợn trắng. “A… a… con… con mạnh nữa đi… sướng… mẹ… mẹ sướng chết mất…” Tiếng rên rỉ của Linh vang vọng khắp không gian, dâm đãng đến tột cùng.

Cơ thể Linh lại ưỡn cong lên một lần nữa, những ngón chân co quắp, mắt cô trợn trắng. Một dòng dịch ẩm ướt nữa trào ra, thấm ướt cả bãi cát dưới người cô. Linh thở hổn hển, môi sưng mọng, run rẩy, và tiếng rên la dâm đãng của cô không ngừng vang vọng. `Không thể… không thể tin được… mình dâm đãng đến mức này sao…`

Quân không chần chừ. Cậu ghì chặt Linh vào lòng, thúc mạnh những cú cuối cùng, cảm nhận sự co thắt mạnh mẽ từ âm hộ Linh. Cậu gầm lên một tiếng, rồi toàn bộ tinh dịch nóng hổi, đặc sệt của mình bắn sâu vào bên trong âm hộ Linh, lấp đầy cô bằng sự sung mãn của cậu.

Quân đổ ập lên người Linh, ôm chặt lấy cô. Cả hai đều thở dốc. Linh khẽ nức nở, cô cảm thấy cơ thể mềm nhũn, toàn thân không còn chút sức lực nào. Quân hôn lên mái tóc ướt đẫm mồ hôi của Linh, rồi hôn xuống gáy cô, môi cậu tìm đến xương quai xanh trắng nõn của mẹ.

“Mẹ… con yêu mẹ,” Quân thì thầm, giọng cậu khàn đặc vì khoái cảm. “Con yêu mẹ nhất trên đời. Mãi mãi…”

Linh không nói gì, cô chỉ khẽ gật đầu, vùi mặt vào lồng ngực vạm vỡ của Quân. Lòng cô tràn ngập sự bình yên, mãn nguyện và một chút mệt mỏi sau những trận cuồng phong của cảm xúc. Mùi biển, cát ẩm và hương tình ái hòa quyện vào nhau, tạo nên một mùi hương đặc trưng của thiên đường riêng này.

Hai mẹ con nằm đó, ôm chặt lấy nhau trên bãi cát mềm mại, dưới ánh trăng và hàng triệu vì sao. Tiếng sóng biển rì rào vỗ bờ như bản nhạc nền cho lời thề thầm kín của họ. Cả hai đều biết rằng, từ giờ phút này trở đi, hòn đảo này chính là nhà của họ. Thiên đường của họ. Và họ sẽ sống mãi mãi ở đây, bên nhau, không cần bất kỳ thế giới nào khác. Họ ngủ thiếp đi trong vòng tay nhau, cơ thể trần trụi quấn quýt không rời, cảm giác hoàn thành và bình yên bao trùm lấy họ, như hai linh hồn đã tìm thấy nhau sau hành trình dài.
 
Chương 39: Bão lớn

Linh và Quân thức dậy trong vòng tay nhau, cơ thể trần trụi vẫn quấn quýt trên nền cát lạnh đã se lại vì sương đêm. Ánh bình minh lấp ló phía chân trời, nhuộm hồng những đám mây, báo hiệu một ngày mới. Tiếng sóng biển vẫn rì rào, nhưng giờ đây nó mang theo một âm thanh lạ, trầm đục và dữ dội hơn, như một lời cảnh báo từ đại dương. Linh khẽ cựa mình, cảm nhận sự ẩm ướt của cát dưới lưng và cái se lạnh của gió biển mơn man trên da thịt. Quân vẫn ôm chặt cô, hơi thở đều đều phả vào gáy.

Cô ngước nhìn khuôn mặt đang say ngủ của cậu, đường nét thanh tú của một thiếu niên đã dần nhường chỗ cho sự rắn rỏi của một người đàn ông. Ánh mắt cô tràn ngập tình yêu thương và cả nỗi lo lắng mơ hồ. `Đêm qua… đêm qua chúng ta đã trao nhau tất cả. Lời thề dưới ánh trăng, giữa sóng biển… liệu có phải là một lời nguyện ước viển vông?`

Bỗng một tiếng rít gió lớn hơn hẳn bình thường xé toang sự yên tĩnh. Cả Linh và Quân đều giật mình tỉnh giấc. Họ nhìn nhau, rồi cùng ngước lên bầu trời. Những đám mây đen kịt đang cuồn cuộn kéo đến từ phía chân trời, nuốt chửng ánh bình minh. Gió bắt đầu thổi mạnh hơn, mang theo hơi nước mặn và cái lạnh buốt xương.

“Bão… bão sắp đến rồi,” Linh thì thầm, giọng cô pha lẫn sự lo lắng. Cô từng trải qua một cơn bão kinh hoàng đã cướp đi mọi thứ của cô.

Quân siết chặt Linh hơn, như muốn trấn an cô, nhưng ánh mắt cậu cũng lộ vẻ nghiêm trọng. “Chúng ta phải về hang thôi mẹ. Nhanh lên!”

Họ vội vàng mặc lại chiếc váy maxi bạc màu và chiếc quần short jeans đã dính cát. Gió thổi tạt vào người, lạnh buốt. Họ chạy nhanh nhất có thể về phía hang động, nơi họ đã xây dựng thành tổ ấm kiên cố. Từng bước chạy, Linh cảm nhận những hạt cát nhỏ li ti bay lất phất, cọ vào da thịt. Quân nắm chặt tay mẹ, kéo cô chạy xuyên qua những bụi cây rung bần bật trong gió.

Khi họ đến được hang, cơn bão đã ập đến. Gió gào thét như một con quỷ dữ, quất mạnh vào vách đá. Tiếng mưa rơi ào ạt như trút nước. Linh và Quân vội vã chui vào sâu trong hang. Bên trong, ngôi nhà gỗ mà họ dày công xây dựng vẫn đứng vững, nhưng tiếng gió rít qua khe cửa và tiếng mưa rơi lộp bộp trên mái lá vẫn khiến không khí trở nên căng thẳng.

Quân kéo Linh ngồi xuống bên cạnh đống lửa nhỏ đang cháy leo lét. “Mẹ không sao chứ?” cậu hỏi, ánh mắt đầy lo lắng.

Linh khẽ lắc đầu, cô vẫn còn run rẩy. “Mẹ không sao. May mà chúng ta về kịp.”

Họ ngồi đó, nép vào nhau, lắng nghe tiếng bão gầm rú bên ngoài. Từng đợt gió mạnh như muốn xé toạc hòn đảo. Tiếng cây đổ, tiếng đá lở vang vọng từ xa. Cả hai không nói gì, chỉ đơn giản là trao cho nhau hơi ấm và sự an toàn. Trong khoảnh khắc đó, Linh cảm nhận được sức mạnh và sự kiên cường của Quân. Cậu không còn là đứa trẻ bướng bỉnh ngày nào, mà đã trở thành chỗ dựa vững chắc cho cô.

Sau vài giờ đồng hồ kinh hoàng, cơn bão dần đi qua, để lại bầu trời âm u và một sự im lặng đáng sợ. Tiếng gió gào thét đã dịu đi thành tiếng rít nhẹ, và tiếng mưa cũng chỉ còn là những hạt tí tách.

“Hết rồi,” Quân thì thầm, giọng cậu khàn khàn.

Họ từ từ bước ra khỏi hang. Khung cảnh bên ngoài khiến Linh sững sờ. Cây cối đổ rạp, cành lá gãy nát khắp nơi. Bãi biển đầy rác rưởi do sóng đánh dạt vào. Và khu vườn nhỏ bé mà họ đã dày công xây dựng, mảnh đất hy vọng của họ, giờ đây tan hoang không còn hình dạng. Những hàng rào tre đổ sập, cây non bị bật gốc, đất cát vương vãi khắp nơi. Linh cảm thấy một nỗi thất vọng trào dâng. `Thiên đường của mình… nó đã bị phá hủy rồi sao?`

Quân cũng nhìn khu vườn, ánh mắt cậu tối sầm lại. Nhưng chỉ một thoáng, sự quyết tâm lại bừng lên trong đôi mắt cậu. “Không sao đâu mẹ,” Quân nói, giọng cậu quả quyết. “Chúng ta sẽ xây dựng lại. Lần này sẽ còn tốt hơn.”

Cậu quay lại nhìn Linh, đôi mắt cậu ánh lên sự kiên định. Linh thấy được sự dũng cảm và ý chí bất khuất trong con trai. Mọi nỗi thất vọng trong cô tan biến. Cô gật đầu. “Được. Chúng ta sẽ xây lại.”

Hai mẹ con bắt tay vào công việc. Quân đảm nhiệm việc dọn dẹp những cây đổ, kéo những thân tre bị gãy. Cậu dùng hết sức bình sinh, từng thớ cơ bắp trên cánh tay cậu nổi lên cuồn cuộn khi cậu khuân vác những mảnh gỗ nặng. Linh thì tỉ mỉ hơn, cô nhặt nhạnh từng hạt giống còn sót lại, cố gắng dựng lại những mảnh hàng rào tre còn nguyên vẹn. Mồ hôi lấm tấm trên trán cả hai, nhưng không ai than vãn một lời. Họ làm việc ăn ý, không cần nói nhiều, chỉ cần một ánh mắt, một cử chỉ là đủ hiểu ý nhau.

Khi mặt trời đã ngả về tây, khu vườn dần hình thành trở lại. Dù chưa thể hoàn hảo như trước, nhưng những mầm cây non đã được gieo lại, những hàng rào tre đã được dựng vững chắc hơn. Linh đứng thẳng người, vuốt nhẹ mồ hôi trên trán, nhìn thành quả của họ. Lòng cô tràn ngập sự tự hào và mãn nguyện.

Quân tiến lại gần Linh, cậu đặt tay lên vai cô. “Mẹ mệt không?”

Linh khẽ lắc đầu, cô mỉm cười. “Không mệt. Nhờ có con.”

Quân không nói gì, cậu kéo Linh vào lòng, ôm chặt lấy cô. Cơ thể Linh mềm mại, ấm áp trong vòng tay cậu. Linh ngả đầu vào lồng ngực vạm vỡ của Quân, lắng nghe nhịp tim cậu đập mạnh mẽ. Mùi mồ hôi pha lẫn mùi hương tự nhiên của đất và lá cây từ cơ thể Quân khiến cô cảm thấy bình yên đến lạ.

“Mẹ… con sẽ không để mẹ gặp nguy hiểm nữa đâu,” Quân thì thầm, giọng cậu đầy kiên định. “Con sẽ luôn bảo vệ mẹ. Mãi mãi.”

Linh siết chặt cậu hơn. `Con trai mình đã thực sự trưởng thành rồi. Nó là chỗ dựa của mình.` Cô ngước lên, ánh mắt cô tràn ngập yêu thương và tin tưởng. Quân cúi xuống, hôn lên trán Linh, rồi trượt xuống gò má ửng hồng của cô, và cuối cùng dừng lại ở đôi môi mềm mại, hơi sưng mọng.

Nụ hôn nhẹ nhàng, nhưng lại chứa đựng tất cả sự cam kết và tình yêu của Quân. Linh đáp lại nụ hôn của cậu, không còn chút do dự hay e dè nào. Cô biết, tình yêu này, dù cấm kỵ, nhưng nó là thật. Nó đã giúp họ vượt qua mọi khó khăn, và nó sẽ tiếp tục giúp họ xây dựng thiên đường của riêng mình.

Khi nụ hôn kết thúc, Quân vẫn ôm Linh chặt cứng. Họ đứng đó, giữa khu vườn mới, dưới ánh hoàng hôn rực rỡ, cảm nhận sức mạnh của nhau. Cơn bão đã qua, mang theo những lo toan và sợ hãi. Nhưng nó cũng để lại một sự gắn kết bền chặt hơn, một tình yêu không thể phá vỡ. Họ sẽ sửa chữa mọi thứ, cùng nhau, vì họ biết, tình yêu của họ mạnh hơn mọi thử thách.
 
Chương cuối: Mãi Mãi Chốn Thiên Đường

Sau cơn bão điên cuồng, ánh nắng ấm áp quay trở lại hòn đảo, mang theo sự yên bình nhưng cũng để lộ những vết sẹo. Cây cối đổ rạp, khu vườn tan hoang, và cảnh vật nhuốm màu tàn tích. Linh và Quân không nói nhiều, chỉ lặng lẽ bắt tay vào công việc. Quân, với sức lực ngày càng dồi dào của tuổi trẻ, gồng mình dọn dẹp những thân cây đổ, kéo lê những tảng đá lớn. Từng thớ cơ bắp trên cánh tay cậu nổi lên cuồn cuộn dưới làn da rám nắng, mồ hôi ướt đẫm lưng áo. Linh tỉ mỉ hơn, cô nhặt nhạnh từng mầm cây còn sót lại, vun xới đất, và khéo léo bện lại những hàng rào tre đổ nát. Họ làm việc ăn ý, không cần lời nói, chỉ những ánh mắt trao đổi cũng đủ để hiểu ý nhau. Khu vườn dần được hồi sinh, không chỉ đẹp hơn mà còn kiên cố hơn, như một minh chứng cho tình yêu và sự gắn kết bất chấp mọi thử thách của họ.

Thời gian cứ thế trôi đi trên hòn đảo, bình yên và vô tận. Những ngày sau đó, họ dành phần lớn thời gian để củng cố tổ ấm, khám phá những góc khuất mới của hòn đảo, và tận hưởng sự tự do tuyệt đối mà không có bất kỳ ràng buộc nào của thế giới bên ngoài. Mối quan hệ của họ ngày càng sâu sắc, không còn bất kỳ rào cản hay sự e dè nào. Họ là tất cả của nhau, là thế giới của nhau.

Một buổi chiều đẹp trời, ánh nắng vàng như mật ong trải khắp bãi biển. Linh và Quân cùng nhau đi bộ đến nơi họ đã khắc tên mình lên một tảng đá lớn – dấu ấn của "thiên đường" và lời thề vĩnh cửu của họ. Tảng đá sừng sững, vững chãi, đứng đó như một chứng nhân im lặng cho tình yêu cấm kỵ của hai mẹ con. Những con sóng bạc đầu vỗ nhẹ vào bờ cát trắng, tạo nên một bản giao hưởng dịu êm. Gió biển mơn man trên da thịt, mang theo hơi mặn đặc trưng của đại dương.

Linh đưa tay vuốt ve dòng chữ "LINH & QUÂN" khắc sâu vào đá. Những nét chữ thô mộc, đơn giản, nhưng lại chứa đựng tất cả ý nghĩa cuộc đời cô lúc này. Mãi mãi… chúng ta sẽ ở bên nhau. Đúng vậy, Quân đã nói, đây là nhà của chúng ta.

Quân đứng phía sau, vòng tay ôm lấy eo Linh, cằm tựa vào vai cô. Hơi thở ấm áp của cậu phả vào gáy Linh, khiến cô khẽ rùng mình. “Mẹ… mẹ nhìn này,” Quân thì thầm, giọng cậu trầm ấm. “Nó vẫn ở đây. Giống như tình yêu của chúng ta, không gì có thể phá hủy được.”

Linh siết chặt tay Quân, đôi mắt cô ánh lên một niềm hạnh phúc vô bờ bến. Cô ngước nhìn Quân, khuôn mặt cậu rám nắng, đường xương hàm rắn chắc và ánh mắt sâu thẳm đầy khao khát. Cậu ấy đã trở thành một người đàn ông thật sự. Người đàn ông của riêng mình.

“Đúng vậy, con yêu,” Linh khẽ đáp, giọng cô run rẩy vì xúc động. “Không gì có thể phá hủy được.”

Quân cúi xuống, hôn lên mái tóc mềm mại của Linh, rồi hôn xuống gò má ửng hồng và cuối cùng dừng lại ở đôi môi sưng mọng. Nụ hôn nhẹ nhàng ban đầu, rồi dần trở nên sâu hơn, nồng nhiệt hơn, đầy chiếm hữu. Linh đáp lại nụ hôn của cậu một cách cuồng nhiệt, hai tay cô vòng qua cổ Quân, kéo cậu lại gần hơn nữa, như muốn hòa mình vào cậu.

“Mẹ… con muốn mẹ,” Quân thì thầm giữa những nụ hôn, giọng cậu khàn đặc, đầy dục vọng. “Ngay bây giờ. Ở đây. Bên cạnh lời thề của chúng ta.”

Linh không nói gì, cô chỉ khẽ rên lên một tiếng đáp lại, ánh mắt tràn ngập sự khao khát và dâng hiến. Không cần lời nói, cô biết Quân muốn gì, và cô cũng khao khát điều đó không kém. Bàn tay Linh trượt xuống lưng Quân, cảm nhận từng thớ cơ bắp săn chắc, rồi dừng lại ở cạp quần short jeans bạc màu của cậu. Những ngón tay cô khẽ nương theo đường khóa kéo, kéo nó xuống một cách chậm rãi, đầy mời gọi. Khi chiếc khóa đã mở, cô nhẹ nhàng tuột chiếc quần khỏi hông cậu, để lộ bản năng đàn ông đang sừng sững chờ đợi. Dương vật to lớn của Quân đã cương cứng, đỏ au và nổi rõ những đường gân xanh tím, ngẩng cao kiêu hãnh dưới ánh nắng chiều vàng óng.

Quân gầm nhẹ một tiếng thỏa mãn khi cảm nhận sự táo bạo từ Linh. Cậu nhanh chóng cởi bỏ chiếc áo phông rách rưới của mình, để lộ lồng ngực vạm vỡ và cơ bụng săn chắc. Linh cũng không hề chậm trễ, cô kéo chiếc váy maxi bạc màu trượt xuống dưới chân mình, từng chút một để lộ thân hình ngọc ngà dưới ánh nắng chiều tà. Làn da trắng hồng mịn màng, những đường cong mềm mại của bầu ngực căng tròn, vòng eo thon gọn và cặp hông nở nang như được khắc tạc. Linh không mặc nội y, vùng âm hộ trắng hồng, căng mọng, ẩn hiện dưới làn lông tơ đen mờ, càng thêm phần mời gọi và bí ẩn.

Quân đỡ Linh ngồi xuống, lưng cô tựa vào tảng đá khắc tên, cảm nhận hơi ấm từ mặt đá phả vào da thịt trần trụi. Cậu ngồi đối diện cô, hai chân mở rộng, ép sát vào đùi mẹ, hơi thở dồn dập, ánh mắt khóa chặt vào Linh. Linh vòng hai chân thon dài của mình qua eo Quân, kéo cậu lại thật gần, để hai cơ thể trần truồng hoàn toàn dán chặt vào nhau. Họ nhìn thẳng vào mắt nhau, không một chút e dè hay ngượng ngùng, chỉ có ánh nắng chiều, gió biển mơn man, và tình yêu cấm kỵ cuồng nhiệt.

“Mẹ… con yêu mẹ,” Quân thì thầm, giọng cậu khàn khàn, từng chữ như bị xé ra từ lồng ngực.

“Mẹ cũng yêu con, Quân,” Linh đáp lại, giọng cô run rẩy, nước mắt chực trào.

Quân từ từ đưa dương vật to lớn, nóng bỏng của mình vào giữa hai chân Linh. Quy đầu căng tròn cọ sát vào âm hộ trắng hồng, ướt đẫm dâm dịch của cô, tạo nên một cảm giác châm chích ngọt ngào. Linh khẽ rên lên một tiếng, cô chủ động nhích hông, chủ động đón nhận, từ từ nuốt trọn dương vật của Quân vào sâu bên trong mình. Âm hộ cô co thắt chặt chẽ, bao bọc lấy dương vật cậu một cách khít khao, như một chiếc găng tay được làm riêng cho nó, hoàn toàn khít khao và ấm nóng.

Lớn quá… đầy quá… mình muốn nó sâu hơn nữa… Linh rên rỉ trong đầu, cảm nhận từng tấc dương vật đang tiến sâu vào bên trong mình, lấp đầy mọi khoảng trống.

Quân gầm lên một tiếng thỏa mãn, đôi tay cậu siết chặt lấy vòng eo thon gọn của Linh, nâng hông cô lên để dương vật cậu có thể tiến sâu hơn, chạm đến tận cùng. Cậu bắt đầu nhấp, những cú thúc đầu tiên chậm rãi, như thăm dò, rồi dần nhanh hơn, mạnh mẽ hơn, đầy khao khát chiếm đoạt. Tiếng da thịt va chạm “bành bạch… nhóp nhép” hòa cùng tiếng sóng biển rì rào và hơi thở dồn dập của hai người, tạo nên một bản giao hưởng hoang dại của tình yêu và dục vọng.

“Quân… con… a… a…” Linh rên rỉ, cô ngửa cổ ra sau, mái tóc đen nhánh xõa tung trên mặt đá. Hơi thở cô dồn dập, đôi má ửng hồng vì khoái cảm. Từng cú nhấp của Quân đều khiến cơ thể cô rung lên, những ngón chân co quắp lại, âm hộ cô sưng đỏ, nhạy cảm tột độ. Tuyệt vời… sâu đến thế… không thể nào tuyệt hơn…

Quân nhìn mẹ, đôi mắt cậu đầy chiếm hữu, như thể muốn nuốt chửng cô. “Mẹ có sướng không? Mẹ của con?”

“Sướng… sướng lắm… con… a… a… mạnh nữa đi… mẹ… mẹ sướng chết mất…” Linh gào lên, không còn chút e dè hay kìm nén nào. Cô nhấp mạnh hơn, nhanh hơn, như muốn nghiền nát dương vật của cậu bằng cơ thịt cuồng nhiệt của mình.

Một luồng điện mạnh mẽ chạy dọc sống lưng Linh, lan tỏa khắp cơ thể. Đầu óc cô quay cuồng, một màu trắng xóa bao phủ tâm trí. Linh ưỡn người, xương sống cong lên như một cây cung, vòng tay siết chặt lấy Quân, móng tay cào nhẹ vào bắp tay cậu. “A… a… Quân… con… con sướng… a… a… mẹ… mẹ ra…”

Cơ thể Linh co giật dữ dội, một dòng nước ấm nóng trào ra từ âm hộ cô, những thớ thịt bên trong siết chặt lấy dương vật Quân như muốn nuốt chửng. Cô thở dốc, giọng cô khàn đặc, đôi mắt vẫn nhắm nghiền, gương mặt nhăn nhúm vì khoái cảm tột độ. Tuyệt vời… mình muốn được như thế này mãi mãi…

Quân không dừng lại. Cậu vòng tay ôm chặt lấy Linh, nâng hông cô lên, không cho Linh có cơ hội hồi sức. Hơi thở cậu dồn dập, dương vật cậu vẫn cứng rắn và sung mãn. Cậu thì thầm vào tai mẹ, giọng đầy chiếm hữu: “Mẹ… mẹ của con… mẹ của con! Con mãi là của mẹ!”

Linh khẽ nấc, cô cảm thấy cơ thể mình lại bắt đầu nóng ran, một cơn sóng khoái cảm khác đang dâng lên. Quân vẫn nhấp không ngừng, từng cú thúc lại đưa cô lên một nấc thang khoái cảm mới. Âm hộ cô lại bắt đầu co thắt nhẹ, dù vẫn còn ướt át. Lại nữa… nó muốn mình lại ra nữa… Linh ưỡn cong người lên, ngửa cổ ra sau, mái tóc đen nhánh xõa tung trên nền trời. Cô nắm chặt lấy tay Quân, móng tay cô cào nhẹ vào bắp tay rắn chắc của cậu.

Quân thúc mạnh hơn, sâu hơn, rồi đột ngột thay đổi nhịp điệu, trở nên dồn dập và tàn bạo hơn, như một con thú hoang đang săn mồi. Linh gào lên một tiếng khác, đôi mắt cô trợn trắng. “A… a… con… con mạnh nữa đi… sướng… mẹ… mẹ sướng chết mất…” Tiếng rên rỉ của Linh vang vọng khắp không gian, dâm đãng đến tột cùng, như một lời ca tụng cho dục vọng.

Cơ thể Linh lại ưỡn cong lên một lần nữa, những ngón chân co quắp, mắt cô trợn trắng. Một dòng dịch ẩm ướt nữa trào ra, thấm ướt cả tảng đá dưới người cô, tỏa ra hương vị mặn mà của biển cả và tình ái. Linh thở hổn hển, môi sưng mọng, run rẩy, và tiếng rên la dâm đãng của cô không ngừng vang vọng. Không thể… không thể tin được… mình dâm đãng đến mức này sao… mình yêu con quá…

Quân không chần chừ. Cậu ghì chặt Linh vào lòng, thúc mạnh những cú cuối cùng, cảm nhận sự co thắt mạnh mẽ từ âm hộ Linh, những thớ thịt ấm nóng quấn chặt lấy cậu. Cậu gầm lên một tiếng, rồi toàn bộ tinh dịch nóng hổi, đặc sệt của mình bắn sâu vào bên trong âm hộ Linh, lấp đầy cô bằng sự sung mãn của cậu, như đổ đầy vào một bình chứa quý giá.

Quân đổ ập lên người Linh, ôm chặt lấy cô. Cả hai đều thở dốc, cơ thể trần trụi của họ dính chặt vào nhau bởi mồ hôi và dịch dâm. Linh khẽ nức nở, cô cảm thấy cơ thể mềm nhũn, toàn thân không còn chút sức lực nào. Quân hôn lên mái tóc ướt đẫm mồ hôi của Linh, rồi hôn xuống gáy cô, môi cậu tìm đến xương quai xanh trắng nõn của mẹ.

“Mẹ… đây là thiên đường của con,” Quân thì thầm, giọng cậu khàn đặc vì khoái cảm. “Chỉ có mẹ và con. Con không cần gì khác nữa.”

Linh không nói gì, cô chỉ khẽ gật đầu, vùi mặt vào lồng ngực vạm vỡ của Quân. Lòng cô tràn ngập sự bình yên, mãn nguyện và một chút mệt mỏi sau những trận cuồng phong của cảm xúc. Mùi biển, cát ẩm và hương tình ái hòa quyện vào nhau, tạo nên một mùi hương đặc trưng của thiên đường riêng này.

Họ nằm đó, ôm chặt lấy nhau, cơ thể trần trụi vẫn quấn quýt bên tảng đá khắc tên. Ánh nắng chiều dần tắt, nhường chỗ cho ánh trăng bạc và hàng triệu vì sao. Tiếng sóng biển rì rào vỗ bờ như bản nhạc nền cho lời thề thầm kín của họ. Cả hai đều biết rằng, từ giờ phút này trở đi, hòn đảo này chính là nhà của họ. Thiên đường của họ. Và họ sẽ sống mãi mãi ở đây, bên nhau, không cần bất kỳ thế giới nào khác. Một cảm giác vĩnh cửu và bình yên bao trùm lấy họ.

HẾT
 
Thanks TG. Câu chuyện cuốn hút lắm.
 
anime sex
cliphot
Back
Top
X