Chương 19: Cơm cuộn Kimbap
Tôi nhớ lại cái lần tôi gặp người Oriontak năm lớp 11, tôi đã có những câu hỏi làm tôi nhớ mãi.
“Người Oriontak đã tạo ra con người trên trái đất, vậy sự sống trên hành tinh của các ông là do ai tạo ra?”
Người ngoài hành tinh chậm rãi suy nghĩ và trả lời “Chúng tao có một vị thần sáng tạo ra muôn loài có tên là Anunnaki, đây có thể xem là thuỷ tổ của người Oriontak, mà chúng tao nghĩ rằng chính giống loài này đã can thiệp vào sự tiến hoá của chủng loài Oriontak chúng tao, thúc đẩy nó nhanh hơn.”
“Thế ai đã tạo ra người Anunnaki?” tôi hỏi
“Tao cũng không biết, đó là một vòng lặp vô hạn không thể biết được. Nhưng tao nghĩ chắc chắn sẽ có một vị Thần đứng sau những sự sống trong vũ trụ.”
“Sẳn nói về vũ trụ, hãy cho tôi biết hành tinh có sự sống gần trái đất nhất được không?” Tôi nói
Người ngoài hành tinh nhếch mép cười, “hành tinh gần nhất chính là hành tinh của người Oriontak chúng tao, nhưng chúng mày sẽ không bao giờ phát hiện được đâu. Ngoài ra còn có hành tinh của bọn người lùn Kíp màu xám, bọn người côn trùng Attila…”
“Nhưng tao khuyên mày đừng trông chờ vào việc tìm thấy người ngoài hành tinh, bọn chúng ban đầu sẽ đến với mục đích “thân thiện” để thăm dò trái đất, nhưng sau đó chúng sẽ đổ bộ ồ ạt đến để lập thuộc địa, tranh giành không gian sống. Con người sẽ không đấu lại với chủng tộc ngoài hành tinh đâu.” Người Oriontak nói thêm.
Tôi lại hỏi tiếp, “Ông có thể cho tôi biết quá trình hình thành của trái đất được không?”
Người ngoài hành tinh cười, “Mày đúng là nhiều chuyện, nhưng tao sẽ cho mày biết.”
“Khởi nguyên trái đất là một hành tinh không có sự sống và có trục xoay không ổn định. Ban đầu người Oriontak chọn hành tinh HJ-990 (tức sao Hoả) làm nơi tạo sự sống, trong một nhiệm vụ “bảo lưu nòi” giống người Oriontak trên mọi hành tinh. Mọi việc đã rất ổn định, khi đã tạo được một chủng loài mới xây dựng được nền văn minh và kéo dài được gần 5000 năm. Chúng tao thậm chí còn trao cho chúng công nghệ điện và vũ khí hạt nhân. Thế rồi chúng lại chia thành nhiều quốc gia và chiến đấu đến khi còn lại những đống đổ nát.”
“Thế rồi chuyện gì tiếp theo xảy ra?” tôi tò mò
“Tuy thế cũng không thể huỷ hoại được cả một hành tinh, cho đến khi giống loài hiếu chiến người thằn lằn xuất hiện, chúng đến và xâm chiếm gần như toàn bộ hành tinh. Người Oriontak không thể ngồi yên khi những hậu duệ của mình bị tiêu diệt, nên đã can thiệp bằng quân sự. Nhưng bọn chúng kháng cự rất quyết liệt, chúng tao cũng không thể chịu nổi tổn thất, nên chi bằng tấn công vào phần lõi, để tiêu diệt mọi sự sống trên hành tinh. Chỉ có cách đó mới tiêu diệt được giống loài hung hãn người thằn lằn.”
“Không ngờ trước trái đất đã có những câu chuyện thật ly kỳ diễn ra?” Tôi trầm trồ
“Sau 2000 năm khi cuộc chiến HJ-990 kết thúc, chỉ huy tối cao Oriontak chỉ đạo cải tạo lại hành tinh HJ-860 (tức trái đất). Chúng tao đã làm một cỗ máy hình cầu khổng lồ, nguỵ trang thành hành tinh để tạo một lực từ trường giúp cho trục HJ-860 quay ổn định hơn, điều hoà thời tiết, thuỷ triều trên nó. Đến ngày nay mày đều gặp nó trên bầu trời mỗi ngày, tao đố mày đó là cái gì?”
Tôi suy nghĩ, để giữ cho trục trái đất quay ổn định, lại còn điều hoà thuỷ triều, thế chẳng phải là…
“Đó là Mặt Trăng” tôi nói.
Người ngoài hành tinh cười “Xem ra mày cũng thông minh đấy, mặt trăng đã xuất hiện từ những ngày đầu của trái đất, hàng tỷ cuộc thí nghiệm đã diễn ra để tạo ra môi trường sống lý tưởng. Mày đừng nghĩ để tạo ra một nơi có sự sống là dễ dàng. Hàng nghìn kim tự tháp đã được dựng lên để tạo trường năng lượng tạo bầu khí quyển, hàng tỷ thực vật, vi sinh vật được cấy vào, phải đến hàng trăm triệu năm mới thấy được kết quả.”
“Sự sống ban đầu là mấy con khủng long đúng không?” Tôi ngây ngô hỏi
“Đúng vậy, đó là những thử nghiệm ban đầu của người Oriontak, nhưng kích thước khổng lồ của nằm ngoài dự định của người Oriontak. Ban đầu, bọn tao cũng nghĩ định tạo ra giống người to lớn “tương đương” để sống cùng với chúng nhưng điều này quá tốn tài nguyên mà không hiệu quả. Nên buộc lòng chúng tao phải chuyển hướng một thiên thạch để nó đâm vào trái đất để diệt hết bọn khủng long.”
“Câu chuyện hấp dẫn quá, rồi tiếp theo sao nữa?” Tôi càng lúc càng tò mò
“Đợi cho bọn khủng long bị tuyệt diệt hết, chúng tao mới tạo ra lứa sinh vật thí nghiệm mới một giống loài sinh vật có kích thước nhỏ hơn tương đương với người Oriontak trên trái đất. Chúng tao cố ý tạo sự tương đồng giữa loài khỉ và loài người để tạo “hoả mù”, khiến chúng mày đừng đặt câu hỏi về nguồn gốc.
Ở một vài giai đoạn, chúng tao cũng thí nghiệm tạo ra một số chủng người khổng lồ để quan sát thí nghiệm. Nhưng đã có những cuộc xung đột giữa con người và tộc người khổng lồ. Nên dự án này đã bị huỷ bỏ. Con người chúng mày là sản phẩm hoàn thiện cuối cùng.”
“Tôi xem phim tài liệu thấy thời xưa phát hiện những máy móc tinh vi ở Hy Lạp, Ai Cập, Maya đúng không?” Tôi buột miệng hỏi.
“Đúng rồi, có nhiều chủng tộc trên trái đất chúng tao lựa chọn từng nhóm người cho những mục đích thí nghiệm khác nhau. Nên có sự không đồng đều giữa các nhóm người. Một số nơi chúng tao cho tiếp cận nền văn minh sớm và ngược lại với những nơi khác.”
“Trái đất vẫn là miếng mồi ngon của người ngoài hành tinh đúng không?” Tôi thắc mắc
“Đúng rồi, từ xa xưa đến nay, hàng tỷ lượt người từ các hành tinh, vũ trụ khác đến viếng thăm, có một giai đoạn chúng đấu đá lẫn nhau để giành quyền thống trị trái đất nhưng cuối cùng chúng tao cũng đã dẹp yên.”
“Thế bọn người ngoài hành tinh xấu đang ở đâu?” Tôi hỏi
“Phần lớn chúng đã bỏ đi, nhưng một số vẫn còn lén lút quay lại, như bọn lùn xám người Kíp, trên trái đất có hàng nghìn cổng không gian dẫn đến nhiều hành tinh khác nhau, nhưng con người chúng mày không thể nhìn thấy được.”
“Thế vũ trụ hình thành như thế nào?” Tôi vẫn còn thắc mắc
“Thôi hỏi thế là được rồi, có những thứ cũng nằm ngoài sự hiểu biết của chính chúng tao.”
—---
Vào một ngày mưa, sau khi đi học về tôi tắm rửa, ra ngồi xem TV mà nhớ về quê nhà, nhớ chú chó nhỏ mà cha mẹ nhận nuôi khi tôi sắp lên thành phố, một nỗi nhớ nhà khủng khiếp. Tôi vốn đã biết trước hết tương lai, nhưng cái cảm xúc bản năng thì không thay đổi.
Hiện giờ tôi đã 19 tuổi, tính đến hôm nay tôi đã nhập học gần 4 tháng và cũng là hơn 3 năm tôi trở về quá khứ từ thế giới tương lai. Tôi ngồi xem gameshow “Nốt Nhạc Vui” của MC Thanh Bạch trên đài HTV7, mặc cho tiếng mưa rơi rào rạt trên mái nhà.
Sau đó tôi ngẫm nghĩ trong thời gian này tôi đã làm gì và hoạch định sẽ làm gì để “tối ưu” nhất bản thân khi được làm lại. Trong thời gian này tôi đã mê mẩn game online có tên là Lineage 2, Silkroad đến nổi thức thâu đêm suốt sáng cày level ở quán game, sau đó là game Cửu Long Tranh Bá năm 2006, sau đó là các game Audition, Đột Kích. Kế đến cũng là khách hàng quen thuộc của các quán Playstation 2 để chơi các trò Yakuza, Final Fantasy....
Hiện tại, những game đó giờ tôi cũng đã chơi chán rồi, nên thời gian này tôi sẽ không chơi nữa mà thay vào đó tập trung vào học hành nhiều hơn, đi làm công việc gia sư tiếng Anh, tham gia các lớp dance, học chơi nhạc cụ để nâng cao đời sống tinh thần, biết đâu lại tạo “ngã rẽ” để quen thêm nhiều cô gái mới. Ngày xưa tôi cũng muốn được làm thêm bằng việc dạy học nhưng kiến thức không đủ cũng như thiếu kinh nghiệm.
Còn vấn đề trên lớp tôi đã “dẹp bỏ” thằng khó chịu Ngô Ứng Hùng. Đây là thằng “xấu tính” nhất tôi từng gặp, nó đã gián tiếp hại bạn bè tôi phải lần lượt nghỉ học vì “áp lực” tâm lý. Tôi đã khốn đốn vì nó trong suốt quảng thời gian Cao Đẳng, tôi đã đích thân “trị tội” nó khi liên thông Đại Học. Nhưng ở thời gian này tôi đã làm điều đó sớm hơn khiến chất lượng cuộc sống của tôi trở nên tốt hơn.
Tôi nghĩ điều này vừa xấu nhưng cũng lại vừa tốt, nếu tôi không gặp những thứ “cặn bã” nhất, thì tôi sẽ không chuẩn bị được tâm lý vững vàng để đối phó với những thứ khó khăn khác trong cuộc đời. Có một câu rất hay tôi vô tình được đọc “Có những người giúp bạn trưởng thành, nhưng không xứng đáng được cám ơn.”
—--
Hôm nay chủ nhật, tôi ra quán game lớn ở quận 1 để đổi không khí vì ở nhà mãi cũng chán. Đang chơi game Grand Theft Auto: San Andreas ra phía sau đi tiểu, bước ra thì bắt gặp thằng tóc vàng mặt trắng hôm trước. Gặp tôi nó nhìn xuống đất, e thẹn.
“Chào anh Bình, anh có nhận ra em hôn?”
Tôi nghe giọng khào khào, éo éo này, tôi biết ngay nó là pê đê, thằng này nhìn mặt quen lắm, tôi ráng lục lại trong đầu xem nó là ai. Mặt mũi tuy đã được gọt lại, nhưng cặp mắt, cái miệng này trông rất giống một người…
“Thằng Tuấn Hồng !? Mày hả Tuấn?” Tôi bất vuột miệng nói lớn.
“Dzạ, em Tứng, em anh Hồng Kim Bảo nè anh.”
Tôi trợn tròn mắt không thể tin được, nó đã đi thẩm mỹ viện sửa hết toàn bộ khuôn mặt. Đúng là chạy trời không thoát khỏi thằng Tuấn Pê Đê.
“Lâu quá không gặp, dạo này đẹp chai quá ha.” Tôi nói
Thằng Tuấn cúi mặt “mắc cỡ” chắc nó tưởng tôi khen thật “Đâu có đâu anh, bình thường mà, chước giờ đều đẹp zậy mà.” Nó nói,
“Thôi mày vô đi đái đi, tao đi ra máy tí.” Tôi vội nói
Sau đó, tôi chạy vội ra máy, để đóng máy ra về trước khi nó đi ra.
Ai dè nó nín đái, đi theo sau lưng tôi để tìm vị trí, thấy tôi ngồi vào máy, nó đứng sau để nhìn nick yahoo mà tôi không biết.
Tôi bật nick yahoo lên chat vài dòng với thằng Lý Bình Chi vì nghe nói, nó vì tôi mà cũng muốn thi vào trường cao đẳng Tinh Võ Môn vào năm sau, ngành tiếng Hoa. Tôi nghĩ tôi đã tạo ra “ngã rẽ” đối với thằng Bình Chi vì trong thời gian cũ tôi nhớ, không có nó trong cuộc đời. Còn thằng Tuấn Pê Đê năm đó chắc cũng học trường cao đẳng này, nhưng lúc đó nó không phẫu thuật thẩm mỹ. Mà nó phẫu thuật để cho ai ngắm? Chẳng lẽ là… tôi???? Nghĩ đến đến đó tôi lạnh xương sống, định tắt máy lẹ lẹ.
“Nick Chibinh123 phải hông? em thấy hết zồi nghe anh Bình.” Một giọng nói từ sau lưng vọng tới.
Tôi quay lại thì thấy thằng Tuấn Pê Đê đang đứng đó từ lúc nào. Tôi bất giác la “AAHHHH” như vừa mới gặp ma.
Đến những hôm sau khi ra nét bật Yahoo Messenger lên thì thấy nick nó add, tôi không chấp nhận, nhưng cũng không chặn nó, thôi kệ nghĩ tình cũng cùng quê. Tôi giữ ranh giới với nó là được.
AnhChangDepChaiTenTuan: Hi khoẻ không anh Bình.
AnhChangDepChaiTenTuan: Bữa nào đi ún cà phê chơi.
AnhChangDepChaiTenTuan: Hay đi coi phin đi, mấy nay rạp có chiếu phin kinh dị nghe nói hay lắm, mà sợ quá hông dám đi coi một mình.
AnhChangDepChaiTenTuan: em nghe nói chị Ngân với chị Linh San giờ có bồ hết gồi. Anh tìm người iu mới điiiii
AnhChangDepChaiTenTuan: anh Bảo, anh em giờ dưới quê mở tiệm sửa xe ngon lành lắm.
AnhChangDepChaiTenTuan: anh lên đây học ngành gì? Em học cơ khí để đi qua Đài Loan xuất khẩu lao động.
Tôi thấy nó nhắn cũng nhiều, nghĩ tình cũng quê tôi cũng nhắn lại vài ba câu
ChiBinh123: Anh lên học ngành tiếng Anh.
ChiBinh123: Chuyện Ngân với San anh không quan tâm, anh có bạn gái rồi. Anh không thích nam đâu em ơi. (Tôi nói chặn trước đón đầu)
ChiBinh123: qua Đài Loan làm nghe nói mấy ông giám đốc dê lắm đó, coi chừng mất trinh đó.
ChiBinh123: anh cũng ít lên mạng lắm, nhắn ít thôi nhé.
—-----
Vài hôm sau, thằng Tuấn qua lớp tôi. Nó nhờ mấy đứa bạn kêu tôi dùm.
Tôi ngoái đầu lại thì thấy thằng Tuấn Hồng, hôm nay nó thoa son, trét phấn nhìn thật dị hợm.
“Gì vậy Tuấn, bữa này qua đây nữa à?”
Nó lí nhí mắc cỡ và nói, “Anh Bình, em muốn tặng anh hộp cơm nắm Kimbap em làm.”
Chuyện này làm tôi sực nhớ tới vụ bốn “trái” sô cô la nó tặng năm lớp 12.
Tôi đang phân vân chưa biết phải làm sao. Thì nó chụp tay tôi, dúi cái hộp vào. Tôi bất giác cũng cầm lấy. Nó nói lớn “Mong anh nhận cho em vui!” rồi hai tay che mặt quay đi bỏ chạy vì mắc cỡ. Tôi cầm hộp cơm nắm nhìn theo nó mà chết đứng tại chỗ.
Tôi định quăng bỏ, nhìn xung quanh thì thấy bàn cuối chỗ của thằng Ngô Ứng Hùng. Tôi thấy trên hộp cơm có tấm thiệp ghi là “Em tặng Anh” mà không thấy ghi tên ai, tôi viết thêm bên dưới “ký tên Mi-A” rồi để lên bàn của thằng Ngô Ứng Hùng để xem thế nào.
Một lát sau, thằng Ngô Ứng Hùng vào lớp, nó phát hiện hộp cơm cuộn trên bàn.
Nó nhìn tới nhìn lui cái hộp thấy tấm thiệp với dòng chữ có tên Mi-A (hoa khôi trong lớp). Đoạn nó nhìn lên chỗ Mi-A thấy em ấy đang ngồi quay lưng nhìn lên bảng. Hôm nay Mi-A ăn mặc trông rất xinh. Tôi thấy ánh mắt hớn hở đang nảy ra trong nó. Thằng Hùng định cầm hộp cơm lên bàn Mi-A hỏi, thì bất ngờ cô dạy môn “Phiên Âm Tiếng Anh” đã vào lớp, nó lại thôi.
Tôi len lén nhìn thằng Ứng Hùng. Thấy nó quan sát hộp cơm thật lâu, đoạn nó mở hộp cơm ra lấy một khúc cơm ra ngắm nghía, sau đó nó bỏ vào miệng nhai, một lát nó móc ra từ trong miệng một cọng lông dài xoăn tít. Đĩa cơm tấm tôi ăn hồi sáng như muốn trào lên cổ ngay lập tức, tôi nghĩ đến cái hộp sô cô la năm lớp 12 tôi nhận cũng có cọng lông y chang.
Thằng Ứng Hùng nhìn cọng lông không biết nghĩ gì nhưng sau đó lại cười mỉm, nó đặt nhẹ nhàng cọng lông xuống bàn. Tôi nghĩ nó tưởng đây là lông lìn của Mi-A chăng?
Thằng Ứng Hùng ăn đến cục cơm thứ hai, tự nhiên nó la lớn làm cả lớp chú ý, cô giáo cũng ngưng giảng bài, “Cái gì mà thúi quá thế này !!!” nó phun cục cơm vào cái hộp.
Thấy mọi người nhìn nó, nó lắc tay bảo không có gì, lúc mọi người nhìn lên. Nó mở cục cơm ra để xem cái gì bên trong thì nó vớt ra được cục cứt mũi. Tôi chợt sực nhớ ra có một giai đoạn trên mạng internet có bày một thứ gọi là “Bùa Yêu” thực chất là một trò “chơi khăm” trên mạng và chỉ có những đứa “cực ngu” mới tin theo, và thằng Tuấn Hồng chắc là một trong số đó.
Bùa “Yêu” sẽ khiến cho người mình thích yêu lại mình, cách làm là phải làm sao dụ cho đối phương phải ăn đồ ăn có chứa một cọng lông của bộ phận sinh dục, cứt mũi, ráy tai, nước miếng trộn lẫn vào nhau. Sau đó đối phương sẽ thích mình mê mệt.
Thằng Ứng Hùng nhìn cục cơm rồi nghĩ đến Mi-A, rồi lấy hết can đảm quăng cục cơm vào miệng, không dám nhổ ra, bịt mũi để nuốt. Tôi nhìn nó mà nhăn mặt, muốn nôn oẹ.
Trong lòng nổi lên sự căm tức thằng Tuấn Hồng, “thì ra mày giở trò dơ dáy, bệnh hoạn này với tao, hồi xưa tao cũng ăn nhằm cục sô cô la cứt mũi này. Thằng chó Tuấn Hồng tao sẽ không tha cho mày.”
Còn phần thằng Ứng Hùng cứ nghĩ hộp cơm đó là của Mi-A thật nên để phần còn lại ăn với cơm trưa.
Vài hôm sau, vào giờ học buổi chiều, trường cho nghỉ tiết 2,3,4 để tham dự ngày hội sách và ẩm thực ở khuôn viên trường. (Học trường cao đẳng, giờ học không cố định, môn học thì sáng, môn thì học chiều)
Hiệu sách Fahasa mượn trường một khoảng trống ở sảnh chính, kéo mấy cái bàn đặt thành một dãy dài, trên đó đặt nhiều sách đủ các thể loại, bìa ngửa lên để sinh viên lựa chọn, đọc thử và nếu thích có thể ra quầy tính tiền mua về.
Chiều hôm đó, trường cho sinh viên học mỗi tiết đầu, các tiết còn lại được nghỉ để tham gia hội sách. Tôi rất thích thể loại này, bởi vì các sinh viên chen chúc nhau lựa sách và đứng đọc tại chỗ có rất nhiều cơ hội cho tôi được sờ soạng. Các bạn sinh viên toàn 19 đôi mươi, vòng mông đẩy đà đúng là cơ hội hiếm có để được chạm vào.
Đi một vòng hội sách, thấy chỗ nào có đám đông thì tôi chen vào, phát hiện thấy có bạn nữ dáng cao đít bự, tôi chen tay vào sờ mông, thấy không có phản ứng gì. tôi quyết định thọc tay vào giữa hai chân luôn. Bạn nữ giật mình quay lại ngay lập tức, tôi rút tay ra, nhờ có những người “bảo hiểm” ở trên nên cô ấy không biết thủ phạm là ai.
Bỗng đi ngang qua quầy truyện tranh, thấy có truyện Xì Trum, Lucky Luke, Tin Tin bản in màu đúng ý tôi thích tôi đứng lại đọc. Khoảng 5 phút sau tôi nhìn lên, đột nhiên tôi phát hiện thằng Tuấn Hồng đang đứng “cùng dãy” cách tôi chừng vài người.
Tôi thấy trên tay nó là cuốn “Tâm Lý Bạn Trai” nhưng mặt nó không có vẻ gì là đang đọc cả. Tôi phát hiện, nó đang sửng người, tập trung cảm giác vào cái gì đó, tôi biết cái “cảm giác” này, không lẽ nào…
Tôi đưa mắt nhìn ra sau nó xem có ai đang “làm gì” nó không, thì tôi không thể tin vào mắt mình nữa. Đó là thầy Hiếu Kun. Ông ta đang đứng đằng sau thằng Tuấn Hồng, và cái tay đang đặt lên khe đít nó.
Tôi “bàng hoàng” khi nhận ra thầy Hiếu Kun đang “sờ mó” thằng Tuấn Pê Đê và thằng Tuấn cũng đang hưởng thụ. Tôi giật mình, nổi cả da gà, gai ốc vì lần đầu thấy cảnh tượng “kinh hãi” như thế. Hai thằng pê đê vô tình gặp nhau. Tôi không còn muốn đọc gì nữa vội đặt cuốn truyện xuống và chạy khỏi nơi đó trước khi tụi nó phát hiện.
–------
Mấy hôm sau nhân dịp cuối tuần tôi ra quận 1 để kiếm tiệm nét chơi game. Tôi không dám ghé lại quán cũ vì sợ gặp lại thằng Tuấn Pê Đê.
Tôi chọn một quán net nọ, có nhiều gái. Thời điểm này theo tôi nhớ đang rộ lên vấn đề “cứu net”, những cô gái dạt nhà, không có tiền, thì ăn ngủ trong quán nét.
Tôi chọn một máy để lướt web, chơi game, đồng thời lướt mắt nhìn xung quanh xem có em nào “có vẻ” là đang chờ cứu nét hay không?
(còn tiếp)