fb68
truyện sex

ST CHÚNG TA LÀ MỘT GIA ĐÌNH - Tác giả: Gojira

LỜI NÓI ĐẦU: Tri ân đến tác giả Gojira.
Đầu truyện của tôi được truyền cảm hứng từ câu chuyện này.
Với một sự "quyến luyến" mãnh liệt, xin phép được đăng lại và ngắt chương, đặt tên chương như một đầu truyện mới.
Hy vọng bác Gojira có thấy, mong bỏ qua cho.

(Vì truyện gốc đã Drop từ lâu và bản chính cũng rất để khó tìm thấy.
Tôi lấy truyện ở một nguồn không được ngắt chương hay có hình ảnh đính kèm của Phương Anh.)

Nếu nhiều bạn đọc thích bộ truyện này, tôi sẽ mạo muội viết tiếp (tất nhiên là dưới giọng văn của tôi)... hoặc là không, haha. 🫠

P/s: Dành cho những ai từng là Fan, cũng như cho những bạn mới tìm đọc.

Phuong Anh.webp


CHƯƠNG 1: LỰA CHỌN SA NGÃ

Phải thừa nhận rằng những suy nghĩ, hình ảnh vợ mình cùng với một người đàn ông khác quấn chặt lấy nhau, dương vật của người đàn ông đó nhấp ra nhấp vô trong âm đạo của cô ấy ám ảnh tôi nhiều năm nay. Chỉ cần tưởng tượng ra những hình ảnh đó đã đủ để tạo nên những cảm xúc mãnh liệt nhất mà tôi chưa từng trải qua. Nó giống như một sự kết hợp của ghen tuông, nhục nhã và phấn khích một cách đáng kinh ngạc, tất cả quện thành làm một. Bụng tôi quặn lên và rạo rực khắp cả người.Tôi tưởng tượng ra rằng khi người đàn ông đó và vợ tôi âu yếm, trao nhau những gì thuần khiết, tinh túy nhất, lúc đó tôi sẽ ngồi ở nhà và tự hỏi họ đang làm gì vào thời điểm này, hình dung ra người đàn ông đó đang hành lạc vợ và sau đó thủ dâm.

Nhưng trước hết phải nói qua về người vợ yêu dấu của tôi đã. Tôi và Phương Anh từ lúc yêu và đi đến hôn nhân đến nay đã được 8 năm và có một cô con gái 2 tuổi kháu khỉnh. Có nhiều điều ở nàng không chỉ khiến tôi mà cả các đồng nghiệp đều rạo rực mỗi khi nhìn thấy em. Phải nói bên ngoài em luôn là cô gái đáng yêu và nhẹ nhàng nhưng sau thẳm bên trong em thích trải nghiệm, phóng khoáng và hoang dại. Sau khi trải qua một vài cuộc tình, em đã chọn tôi làm bến đỗ, tôi đã vỡ òa, ôm chặt em vào lòng và dẫu biết, tôi không phải là người đầu tiên của em nhưng điều đó tôi không thực sự quan tâm.

Em thích tình dục nhưng không phải là một người lăng nhăng, em có những tiêu chuẩn nhất định của mình. Tôi không ngờ rằng với vẻ ngoài đáng yêu như vậy mà nàng lại chào đón đêm tân hôn của hai đứa bằng cơn thèm khát hoang dại cùng với sự ướt át của mình. Trong những cơn dâm của hai vợ chồng, tôi đã đưa ra đề nghị mà tôi không nghĩ rằng lại được sự chấp nhận của vợ, đó là threesome với một người lạ mặt. Tôi nghĩ em dễ dàng chấp nhận bởi em là người sẵn sàng trải nghiệm mọi thứ và bởi giữa tôi và em có một sự tin tưởng tuyệt đối.

Sau khi được vợ chấp thuận, tôi quyết định đăng tải thông tin và liên lạc với các ứng viên và xem liệu hai vợ chồng có thể có một buổi setup thỏa đáng cùng nhau không. Mặc dù có nhiều profiles tiềm năng nhưng vẫn chưa có một ai thật sự ưng ý.

Phải mất một thời gian khá lâu, tôi mới chú ý đến một tài khoản ứng tuyển rất đặc biêt. Anh giới thiệu tên là Trung, là một doanh nhân người Việt sống ở Đức nhiều năm, đang trong thời gian nghỉ ngơi ở Việt Nam trước khi quay trở lại Đức làm việc. Anh ấy lớn tuổi hơn tôi, thông minh, nhẹ nhàng, lịch sự và đặc biệt cơ thể rất rắn chắc vì là dân runner lâu năm, trong mấy bức ảnh gửi đến hai vợ chồng, anh chàng này khoe mọi đường nét trên cơ thể gần như không thấy mỡ thừa, râu trên râu dưới tỉa tót kỹ càng. Tôi biết khi nhìn những bức ảnh và thông tin như này, Phương Anh sẽ cho điểm anh chàng này rất lớn, nàng đã từng tiết lộ nàng thần tượng những mẫu người như vậy. Anh ta nói với tôi mới bước vào tuổi ba lăm, nhưng tôi thấy anh ý trông vẫn khá trẻ. Vợ chắc chắn sẽ thích thú với việc gặp gỡ với anh ấy cho mà xem, kể cả không kịp lướt xuống những bức ảnh khoe mẽ cái dương vật 20cm gân guốc và cứng như thép nguội của Trung. Tôi mừng thầm.

Đáp lại inb của anh ta, tôi gửi cho anh ấy vài bức ảnh tôi chụp Phương Anh trong chuyến đi biển hè vừa rồi, anh chàng này hồi đáp rất nhanh:
Trung: Tuyệt thật! Em ấy quyến rũ quá. Chú may mắn thật đấy, anh thật sự cảm thấy rất hào hứng và muốn gặp gỡ hai vợ chồng!

Đương nhiên rồi, tôi thầm nghĩ, vì Phương Anh là người con gái hấp dẫn và tinh tế nhất ở Công ty mà, hơi quá không nhỉ?. Nhưng thật sự, vào những dịp đặc biệt, em chỉ cần diện một bộ đầm bó sát là biến ngay thành một người phụ nữ gợi cảm đủ để làm cho những gã đàn ông tuổi thất tuần đi du lịch suối vàng ngay được. 1m60 và 49kg, tập yoga nên nàng có thân hình thon thả và săn chắc, mái tóc đen dài bồng bềnh và đôi môi gợi cảm kỳ lạ. Mặc dù đã có một mụn con nhưng ai cũng nghĩ nàng mới chỉ ở tuổi 24-25. Phương Anh cũng hay trò truyện với tôi về những người yêu cũ của cô ấy, mặc dù không nhiều nhưng tôi tưởng tượng ra hầu hết những gã bạn trai khi đưa nàng vào phòng ngủ, thấy nàng thoát y thì con cặc của họ sẽ phải cương lên hết cỡ, như những con thú đói khát, đè nàng úp xuống nắc nhiệt tình rồi xuất tinh lên bờ mông cong và mịn màng của nàng. Tôi cũng không mong đợi anh chàng này sẽ khác biệt hơn so với tưởng tượng của mình. Tôi đáp lại tin nhắn của anh ta:

Tôi: Em nghĩ Phương Anh cũng sẽ thích anh đấy, em ý thích mẫu người với cơ rắn chắc như vây.

Trung: Thật vậy à?

Tôi: Phương Anh luôn có những tiêu chuẩn của riêng mình và cô ấy cũng mong muốn điều tương tự ở em, mặc dù em đã cố nhưng không có kết quả lắm. Nhưng với anh thì có thể đã quá thừa tiêu chuẩn của Phương Anh rồi. Có lẽ vợ em sẽ muốn nhìn thấy tận mắt và cảm nhận đấy.

Trung: Nếu em ý chấp nhận thì anh chả có lý do gì để từ chối cả. Còn chú? Chú mong muốn như thế nào ở anh đây?

Tôi: Phương Anh thì vẫn nghĩ em sẽ quan hệ cùng cô ấy. Nhưng thật sự, cái em muốn là nhìn thấy cô ấy làm tình và thỏa mãn với một chàng trai khác, chỉ cô ấy và người khác thôi. Quan trọng là giữa cô ấy và người tình không chỉ có quan hệ tình dục thể xác thuần túy, mà phải còn cho phép bản thân hai người cảm thấy ham muốn và đam mê nữa cơ. Về Phương Anh, nàng cũng có nhiều kinh nghiệm. Cô ấy thích vuốt ve, hôn môi, chạy lưỡi đi khắp cơ thể, dùng miệng cho nhau rồi sau đó lấp đầy lồn của cô ấy bằng tinh trùng của anh.

Trung: Kích thích quá em! Nếu Phương Anh đồng ý anh sẽ chiều chuộng cô ấy hết mức.

Sau đó tôi và Trung nói thêm về việc setup cho anh ta và vợ tôi địt nhau, tôi cũng quả quyết rằng hai vợ chồng sẽ cần phải xem đầy đủ các bài kiểm tra STD của Trung. Trung cũng đã đồng ý ngay lập tức, nhưng Trung cũng chỉ ra rằng mặc dù chỉ số xét nghiệm này dựa trên ADN, nhưng không có gì chắc chắn 100% cả. Luôn luôn có một số mức độ rủi ro cũng như cũng cần phải tin tưởng lẫn nhau. Trung cũng rất thành thật. Trên thực tế, đó là lý do tại sao Phương Anh tỏ ra ngại ngùng khi nghĩ đến chuyện này, kể cả đối với những bạn trai cũ sau một thời gian không liên hệ. Sau khi bàn bạc về sức khỏe và độ an toàn, chúng tôi chuyển chủ đề sang vấn đề QUAN TRỌNG nhất mà tôi thèm khát bấy lâu nay.

....

Trung: Em ấy có sử dụng bất kỳ hình thức kiểm soát sinh đẻ nào không?

Tôi: Có anh, Phương Anh dùng thuốc. Thuốc nhiều khi cũng không có tác dụng 100% nhưng đối với em thì không không đáng quan tâm vì.....em nghi ngờ rằng bọn em sẽ không có bất kỳ khả năng dính thai nữa.

Trung: Tại sao?

Tôi: Thực sự thì sau khi sinh bé An, em có vấn đề với tuyến tiền liệt. Em đã đi khám nhưng bác sỹ nói khả năng cao em sẽ không thể sản xuất thêm tinh trùng nữa. Nên là có rất ít hoặc không có khả năng thụ thai với Phương Anh. Gần đây Phương Anh lại đang muốn sinh thêm một đứa nữa để còn có chị có em, em chưa nói với cô ấy chuyện này. Em vẫn xuất tinh vào bên trong nhưng không có kết quả, tệ hơn là Phương Anh lại cho rằng lỗi là từ cô ý mà không biết là do em.

Trung: Tệ thật, anh nghĩ chú nên nói sớm chứ như vậy khổ thân em ý. Giờ y học hiện đại lắm, hai vợ chồng vẫn có thể thụ thai với nhau bằng nhiều phương pháp.

Tôi: Em biết vậy rồi, nhưng tất cả chi phí rất cao mà hơn nữa.... em đang có một dự định khác.

Trung: Dự định gì?

Tôi: Là để Phương Anh thụ tinh với người khác không bằng phương pháp khoa học nào hết....mà hoàn toàn tự nhiên.

Trung: Ok, chuyện này a mới thấy lần đầu, nhưng em cứ nói tiếp đi.

Tôi: Em sẽ phải tìm cho Phương Anh một người đàn ông theo đúng tiêu chuẩn của cô ấy, giả vờ là quan hệ tay ba cho vui nhưng thực chất sẽ là chỉ để cho tinh trùng của người ấy vào trong tử cung của Phương Anh để thụ tinh thôi. Cô ấy sẽ nghĩ là của em mà sẽ không lo sợ hay đòi phá bỏ.

Trung: Và chú thấy thỏa mãn?

Tôi: Không gì thỏa mãn em bằng việc nhìn thấy Phương Anh có được những gì mà cô ấy muốn. Hơn nữa em đã có suy nghĩ như vậy từ lâu lắm rồi, ấp ủ nó mà giờ mới có cơ hội thực hiện đây. Có thể nói em gặp anh cũng là một cái duyên.

Trung: Anh cũng không chắc chắn lắm về chuyện này đâu, bản thân anh còn chưa tính đến lấy vợ chứ đừng nói sinh con. Có lẽ ba người sẽ phải gặp nhau và hiểu nhau hơn mới tính đến chuyện này được.

Tôi: Đương nhiên rồi anh, cái quan trọng em đã nói ý, là không chỉ chuyện tình dục đơn thuần mà còn cả đam mê của cả hai người nữa, em hy vọng cả anh và Phương Anh cũng sẽ nảy sinh tình cảm với nhau nếu hai ta quyết định thực hiện kế hoạch này

Bất chợt, tôi cảm nhận dường như tôi thật sự tin tưởng người đàn ông này sẽ là mảnh ghép hoàn hảo cho cái kế hoạch mình. Tôi là người thận trọng, hiếm khi có cảm giác tin người nhanh như thế này lắm, liệu có vội vàng quá không? ...tuy nhiên tôi cho rằng Trung cũng phần nào có cảm giác như thế đối bởi anh cũng dần cởi mở và có vẻ cũng bị cuốn vào kế hoạch của tôi.

Trung: Vậy à. Nếu mà em đã cho phép anh có thể giữ kín chuyện. Nhưng nếu cô ấy sẽ yêu cầu anh mang bao hoặc uống thuốc, anh và Phương Anh sẽ không thể mang thai với nhau được.

Tôi: Việc mang bao hay không có lẽ sẽ đơn giản thôi, bản thân Phương Anh cũng không thích sử dụng bao cao su, việc đeo bao không khiến cho nàng ra nhiều nước đâu anh. Kể cả khi dùng thuốc Phương Anh cũng hay quên lắm, em toàn phải nhắc thôi. Nên nếu định thực hiện kế hoạch này, em tính sẽ không nhắc cô ấy dùng thuốc.

Trung: Tốt hơn là phải làm cho cô ấy quên uống thuốc trong một vài lần. Em nên che giấu nó kỹ vào.

Tôi: OK, em hiểu mà.

Trung: "evil face" Anh thấy hào hứng dần với việc làm Phương Anh có thai rồi đó.

Ý tưởng về việc cô vợ của tôi được thụ thai bởi một người lạ, bởi gã Bull này lại rực lên trong tâm trí của tôi.

Tôi: Haha, nếu cứ quan hệ nhiều lần thì khả năng đấy sẽ cao thôi.

Trung: Tất nhiên, anh sẽ địt em ý thật nhiều, nhiều lần, Chắc chắn sẽ thỏa mãn cả hai vợ chồng.

Tôi: Việc gì đến thì hãy cứ để nó đến. hihi

Trung: Khi nào cô ấy sẽ kết thúc chu kỳ của mình? Anh muốn địt nàng vào đúng ngày rụng trứng.

Tôi: Em đồng ý, Phương Anh sẽ còn nhiệt hơn và nảy nở hơn sau chu kỳ của cô ấy cơ. Thường đó sẽ là vào cuối tuần đầu tiên hàng tháng.

Trung: Chẳng mấy chốc mà em sẽ có được trải nghiệm cảm giác nuôi con của người đàn ông khác với vợ mình đâu. Em sẽ phải lưu lại từng khoảnh khắc khi anh thụ tinh với Phương Anh ấy.

Trái tim tôi phấn khích khi đọc những dòng tin nhắn của Trung, và con cặc của tôi lúc này thực sự rất cứng.

Tôi: Anh sẽ phải xuất tinh trong tư thế truyền thống đấy, như thế tinh mới đi vào hết tử cung của Phương Anh.

Trung: Anh sẽ đâm thật sâu lúc xuất tinh để đảm bảo tinh trùng đi sâu vào bên trong.

Tôi: Ôi, em bị kích thích quá. Em chắc chắn rằng vợ sẽ lên đỉnh nhiều lần một khi con cặc của anh ngâm trong lồn của nàng, nhưng cô ấy luôn đạt cao trào khi có người xuất tinh bên trong mình. Anh sẽ cảm nhận được lồn của Phương Anh co thắt. Em sẽ giữ cho chân của cô ấy giơ cao lên và đảm bảo tinh trùng của anh sẽ chảy hết vào tử cung. Tinh trùng của anh sẽ dễ gặp được trứng của Phương Anh hơn.

Trung: OK. Haha. Anh hy vọng cô ấy sẽ vẫn hạnh phúc khi phát hiện ra mình có thai.

Tôi: Vâng, với bản năng của một người mẹ, em nghĩ Phương Anh sẽ ổn thôi.

Trung: Và Phương Anh sẽ giữ đứa bé?

Tôi: Đó hoàn toàn là quyết đinh của Phương Anh.

Trung: Anh thì chắc chắn muốn như vậy.

Tôi: Việc đó luôn làm cho em hạnh phúc và vui mừng khi thấy cô ấy được thụ tinh với một người đàn ông khỏe mạnh. Hihi. Cũng muộn rồi, anh đọc kỹ thông tin những thứ cần chuẩn bị và địa điểm gặp nhau nhé. Giờ em off đây.

Tầm gần 1 tháng sau, hôm đó là một buổi tối tháng Chín vợ chồng tôi và Trung có mặt tại một quán café nhỏ, kín đáo trên con phố Đinh Tiên Hoàng. Trung đã đến trước nửa tiếng bằng taxi, từ sân bay sau chuyến công tác từ Bangkok. Anh ấy ngồi đó, nhấm nháp một cốc bia, tôi giới thiệu qua với Phương Anh, tối đó nàng chủ động mặc một chiếc váy ôm bó sát, cố tình để lộ đường cong cơ thể. Phương Anh ngồi giữa Trung và tôi, Trung bắt đầu trò chuyện và cười với nàng trong khi anh ấy nói. Thỉnh thoảng ánh mắt anh lại di chuyển lên xuống trên cơ thể gợi cảm của nàng. Tôi có thể thấy những khao khát được hiện rõ trên khuôn mặt của anh ấy. Chắc chắn Trung đang tưởng tượng về việc quan hệ với Phương Anh như thế nào. Anh ấy nói với chúng tôi về công việc bán hàng của anh ấy ở Bangkok, nhưng tôi chỉ nghe bằng một tai, đầu óc tôi giờ chả nghĩ được gì ngoài những hình ảnh cơ thể của Trung và của Phương Anh quấn lấy nhau. Anh ta mặc một bộ đồ Vest bất chấp cái nóng. Tôi đã gợi ý điều này cho anh ấy biết, vì như thế sẽ gây ấn tượng rất mạnh cho Phương Anh. Cô ấy rất thích những hình mẫu doanh nhân như vậy... Tôi liếc nhìn vợ , cô ấy trông cực kỳ lộng lẫy trong chiếc váy bó sát màu đen này với thiết kế hở lưng với chất liệu Lycra bám vào cơ thể gợi cảm của nàng, nàng đi đôi giày cao gót đế xuồng càng làm tôn lên nhưng đường còng mềm mại... Trước khi đến điểm hẹn, Phương Anh trang điểm kỹ càng, quá trình này thường mất cả tiếng đồng hồ. Nàng chỉ làm điều này khi gặp người yêu hoặc ai đó mà cô ấy cực kỳ thích. Tôi nhìn cô ấy với những cảm xúc lẫn lộn; phấn khích, lo lắng, hoang mang và cảm giác tội lỗi.

Phương Anh dường như hoàn toàn bị thu hút bởi những lời nói của anh. Nàng cũng đang nhìn gã Bull đẹp trai này một cách thèm khát, ham muốn ngoại tình được thể hiện rõ qua ánh mắt. Cô đang lắng nghe anh, đầu hơi nghiêng sang một bên, đôi mắt nhìn anh mãnh liệt, hai má cô đỏ ửng vì dục vọng ngoại tình. Tôi biết rằng, chỉ cần một ly rượu whisky đá, là vợ tôi sẽ lôi anh ta lên phòng ngủ ngay lập tức, đón tiếp anh ta cô bé ẩm ướt giữa hai đùi của mình.

Trung nhẹ nhàng đứng dậy, xin phép vào nhà vệ sinh. Đôi mắt của Phương Anh liếc theo Trung rồi quay lại nhìn tôi mỉm cười.

"Em sẽ làm gì với Trung?" Tôi đã hỏi. "Anh ta tuyệt vời đấy chứ, anh ấy hào hứng đến buổi gặp này cả tháng nay rồi đấy".

Tôi nhìn thấy Phương Anh ngập ngừng một lúc, nàng lấy gương ra, tô lại một chút son.


"Em thích anh ấy" nàng thì thầm với tôi qua hơi thở. Má nàng đỏ ửng...

HẾT CHƯƠNG 1!!!
 
Uầy, vũ trụ cuckold à? bộ này với bộ kia cùng một thế giới à bác? Đọc rất đã, cảm giác như hai bộ có giao thoa.... hay chỉ là trùng tên nv?
Truyện này ban đầu của bác Gojira viết, sang thiendia mới thì bác @tocuimia repost lại. Điểm chung 2 truyện là đều theo chủ đề cuckold, nhưng t thấy bác tocuimia viết nặng đô hơn nhiều (dựa theo mạch truyện "Tại sao chúng ta lại ra nông nỗi này?!" của bác ý). Mong bác @tocuimia sớm comeback để tiếp tục mạch truyện này nữa.
 
Truyện này ban đầu của bác Gojira viết, sang thiendia mới thì bác @tocuimia repost lại. Điểm chung 2 truyện là đều theo chủ đề cuckold, nhưng t thấy bác tocuimia viết nặng đô hơn nhiều (dựa theo mạch truyện "Tại sao chúng ta lại ra nông nỗi này?!" của bác ý). Mong bác @tocuimia sớm comeback để tiếp tục mạch truyện này nữa.
Bác ấy lặn 3 tháng r, khả năng cao là drop r bác ạ
 
Bác ấy lặn 3 tháng r, khả năng cao là drop r bác ạ
Hồi ở thiendia cũ bác ấy lặn hơn 1 năm cơ, bảo là bị vợ phát hiện viết truyện cuckold nên shock :))) Không biết lần này lặn là vì sao
 
CHƯƠNG 8: CHẠM ĐẾN CẢNH GIỚI

Mất năm phút sau đó tôi mới dừng lại ở cửa khách sạn, vẫn là cái khách san chết tiệt. Nhưng lần này sẽ khác.

Kéo phanh tay, tôi quay nhanh đầu lại nhìn hai người bọn họ. Tiếc là lúc này Phương Anh lại đang chỉnh trang lại váy, tóc tai rồi, Trung cũng đang chỉnh lại thắt lưng của mình. Phương Anh có vẻ cố tình né tránh ánh mắt tôi.

"Em cứ để xe đây...nhân viên khách sạn sẽ cất giùm"

"Vâng anh"

Tôi đưa lại chìa khóa cho một cậu nhân viên, bước lững thững theo sau hai người vào thang máy. Có chút gì đó ngượng ngùng thoáng qua cả hai người.

"Em mặc mấy kiểu váy này đẹp đấy" Trung cố đánh tiếng chữa ngượng

"Thế ạ, lâu lâu rồi em không mặc kiểu này, cứ ngại ngại sẽ hở quá, nhưng chồng em cũng khích lệ nên ok" Nàng liếc mắt sang phía tôi. Tôi mỉm cười lấy lệ với nàng.

Cửa thang máy mở, tôi tiếp tục lẽo đẽo theo sau hai người, chốc chốc Phương Anh ngoái lại nhìn tôi, lúc này tôi nhận thấy nàng có chút gì đó bất an, tôi chưa rõ là gì, có thể nàng thấy sợ những gì có thể xảy đến khi cả ba người làm chuyện này...chính xác thì đây sẽ là lần đầu tiên có cả ba. Tôi rất muốn trấn an nàng, nhưng hiện tại sự hồi hộp làm miệng tôi khô khốc, không cất nên lời. Mà bây giờ có mở mồm ra thì sẽ rất là kỳ, có lẽ nên để lát nữa.

Trung mở cửa phòng, tôi chậm rãi bước vào trong. Ngay sau khi đặt một chân qua cánh cửa, tôi thở phào, hì hì, chắc chân rồi, không bị đuổi đi nữa rồi. Bình tình hơn, tôi dành chút thời gian ngắm nghía căn phòng, nó khá sang trọng, nhưng kín đáo hơn lần trước thì phải, Phương Anh kể hồi trước còn có ban công nhìn ra hồ cơ mà, ở đây chỉ có một cái cửa sổ nhìn xuống đường. Trung lựa chọn căn phòng có hai giường đơn, có lẽ một cái để tôi ngủ, một cái...cho anh và Phương Anh.

Phương Anh ngồi phục xuống giường, buông lơi chiếc túi của mình xuống đất, nàng đan những ngón tay của mình vào làn tóc vuốt ngược ra sau. Liệu nàng mệt quá rồi à? Thế tí nữa như thế nào? Chả nhẽ lại đi ngủ? Tiếng của Trung phá vỡ bầu không khí im lặng.

"Bọn mình nghỉ ngơi tí rồi đi tắm nhé"

"Vâng" Tôi trả lời. Phương Anh cũng gật đầu.

Nhận thấy cần phải trấn an Phương Anh hơn, dù gì có tôi ở đây, tâm lý của nàng sẽ khác so với chỉ có hai người. Tôi chăm chú nhìn Phương Anh, đợi nàng ngước lên chạm phải ánh mắt của mình. Tôi đứng đó, mỉm cười, ra dấu cho nàng thấy hay cứ yên tâm. Nàng đáp lại bằng một nụ cười, sau đó chu môi hôn gió tôi một cái. Bỗng cả hai giật mình, Trung đã khỏa thân từ lúc nào, lần này tôi mới được nhìn thấy tận mắt cơ thể của Trung, tim tôi đập loạn xạ như gái trinh mới nhìn thấy người yêu khỏa thân lần đầu. Không hẳn là cơ bắp, nhưng cơ thể cũng không có mỡ thừa, múi bụng hằn rõ, và....nhất là cái dương vật đang lúc lắc kia nữa, Trung đã rất kích thích. Anh tiến lại gần Phương Anh, đặt cho nàng một nụ hôn nhanh và gấp

"Tắm thôi em...không muộn quá là nguy hiểm lắm"

Phương Anh nhìn trân trân vào Trung, giờ thì khuôn mặt của nàng đờ đi, có lẽ chính vì sự tự tin và chủ động của Trung lại là thứ trấn an Phương Anh hơn. Anh tiếp tục hôn lên môi nàng, đắm đuối, tay anh lần lần xuống dưới đùi kéo váy của Phương Anh lên, lột qua đầu. Giờ đây thì cơ thể của cả hai đã gần như...gần như....trần trụi, trên người của Phương Anh giờ đây chỉ còn mỗi quần lót. Anh nằm đè lên nàng, vẫn tiếp tục ngấu nghiến đôi môi. Như phản xạ, đôi chân của Phương Anh dạng ra, tay nàng ôm lấy và đan vào tóc của Trung từ sau gáy. Trung bị kích thích mạnh, mặc dù chưa đưa thể vào bên trong, nhưng Trung cố tình đưa đẩy hông giống như đang quan hệ, chà sát dương vật của anh vào cô bé của nàng. Mắt họ nhắm nghiền, tiếng rên, tiếng lấy hơi vang nhẹ trong lên trong cổ họng của Phương Anh.

Quá bất ngờ, tôi thở hắt, dường như cảnh tưởng lúc này khiến cho tôi quên đi mất mình còn phải thở, nãy giờ tôi cứ đứng chôn chân ở một chỗ, đôi bàn tay run lên và tê đi. Da gà nổi ngược lên sau gáy. Vẫn chưa thể tin vào mắt mình, tôi được chứng kiến thật rồi...tôi được chứng kiến vợ mình làm tình với một người đàn ông khác thật rồi.

Trung đứng dây, kéo tuột quần lót của Phương Anh xuống và ném gần về phía tôi đang đang đứng, anh kéo Phương Anh ngồi dậy, dắt tay nàng vào buồng tắm, kỳ lạ là cả hai người bọn họ không rời mắt khỏi nhau, kể cả đến khi lướt ngang qua tôi, Phương Anh cũng không liếc sang tôi nữa, có lẽ họ đang cố để vờ như không có tôi ở đây. Trung đóng cửa buồng tắm, vì nó không hoàn toàn trong suốt, không thể nhìn rõ nhưng tôi vẫn có thể nhìn thấy hình dáng của hai người phía trong. Tiếng nước chảy róc rách, tôi thấy hình ảnh mờ mờ của hai người dường như đang quay mặt vào nhau, có lẽ họ lại tiếp tục hôn nhau dưới làn nước. Không còn sự hiện diện của Phương Anh và Trung ở đây nữa, tôi dần lấy lại bình tĩnh. Giờ nên làm gì đây...à à....người ta đã cởi hết ra rồi thì mình còn mặc quần áo làm gì nữa...cũng nên cởi ra thôi. Tôi bắt đầu trút bỏ mọi thứ, vắt lên thành ghế. Nhưng...có vẻ do tôi quá hồi hộp, lo lắng nên thằng nhỏ không cương cứng nổi...giống hết với lúc lần đầu tiên sex của mình. Phù phù...tôi nhắm mắt, ngồi xuống ghế, cố thư giãn nhất có thể để lấy lại bình tĩnh, thằng nhỏ mới cứng lên được, chắc phải mất một lúc.

Tôi ngó vào bên trong không thể thấy rõ đang làm gì nhưng hình như Phương Anh đang tì tay lên cửa kính, ngực nàng áp sát vào đó, hình ảnh của Trung lại mờ mờ ở phía sau nàng. Vậy là họ đang quan hệ với nhau luôn trong phòng tắm, lại tính không cho tôi xem à hay nứng quá làm tạm vài nháy cho đỡ nứng. Tôi lò mò tiến sát hơn, lắng tai nghe tiếng rên rỉ của hai người.

Chỉ được một lúc, đúng là vã quá nên phải làm một tí trước, tôi nghe thấy họ đang thì thầm, có lẽ đã tắm xong và chuẩn bị lau khô rồi ra ngoài. Tôi nhanh chân ngồi lại ngay ngắn vào chiếc ghế dài, chuẩn bị chiêm ngưỡng một trong những hành vi nguyên thủy nhất của loài người. Sex.

Phương Anh bước ra trước, nàng nhìn thấy tôi trong tình trạng lõa thế, nhưng thằng nhỏ lại không đứng lên nổi. Nàng nghiêng đầu, mỉm cười với tôi, khuôn mặt cô rất dịu dàng và đầy yêu thương.

"Chồng không vấn đề gì chứ?"

Tôi nhìn khắp một lượt cơ thể của Phương Anh.

"Ừ, anh ổn mà, chắc chắn đấy" Tôi nói bằng cái giọng run run của mình, tôi vẫn đang rất mất bình tĩnh.

Phương Anh tiến lại gần, cúi xuống hôn lên đôi môi đang run rẩy của tôi, nàng nhẹ nhàng vuốt ve thằng nhỏ, cố làm cho tôi bình tĩnh hơn.

"Em yêu anh"

Như được tiếp thêm sự tự tin, tim tôi đập chậm dần lại, hơi thở bớt gấp gáp, ngắt dừng mà hay quá...thằng nhỏ lấy lại cảm giác và bắt đầu vươn mình đứng dậy. Nàng vừa chực rời xa miệng tôi, tôi vươn tay níu lấy vai nàng, hôn thật sâu

"Anh cũng yêu em"

Phương Anh cười rồi dần đứng dậy, tôi buông nàng ra để nàng trở lại vào vòng tay của Trung lúc này đang nằm đợi sẵn ở trên giường, anh giang tay đón nàng, chỉ có thế Phương Anh xà xuống nằm gọn trong đó, cả hai tiếp tục trao nhau những nụ hôn. Tôi mon men đến nằm lên chiếc giường còn lại để quan sát kỹ hơn.

Họ ngừng hôn, nhìn nhau đắm đuối, mọi giác quan của tôi lúc này như chỉ tập trung vào đúng mỗi một điểm duy nhất là môi của Phương Anh. Sắp đến màn cao trào.

"Mút chim cho anh đi" Trung vừa nói vừa liếc xuống dưới

"Vâng..." nàng ngập ngừng, liếc nhìn xuống dương vật của Trung rồi lại đánh mắt sang tôi, mặt nàng đỏ ửng, nàng cúi thấp dần xuống phía dưới trong khi tay đã nắm chặt lấy dương vật của Trung từ lúc nào. Phương Anh nhỏ một chút nước bọt lên đầu khấc rồi lấy tay xoa đều. Trung lấy tay túm gọn lại tóc cho Phương Anh, anh nghiêng người qua một bên để có thể nhìn thấy rõ hơn, tôi cũng chăm chú dõi theo, ngừng thở.

Phương Anh dần há miệng, hạ thấp đầu xuống và mút theo từng nhịp, mỗi nhịp nàng lại ngậm sâu hơn một chút. Môi nàng bám chặt vào dương vật của Trung, não bộ của tôi lúc này phát tín hiệu, nó đang ghi nhớ lại cảm giác khi được Phương Anh mút thằng nhỏ, miệng của nàng ướt, nóng ấm và chật khít. Tôi biết rất rõ cảm giác này. Trung không còn tỉnh táo để mà quan sát được nữa, mắt nhắm nghiền để có thể tập trung toàn bộ giác quan về dương vật, cảm nhận từng phút giây ở trong miệng của Phương Anh. Ôi, sao tạo hóa lại làm miệng của phụ nữ mềm mại và dễ thương đến thế...

Phương Anh di chuyển nhanh hơn, tiếng dương vật của Trung va vào cuống họng đang đầy ngập nước bọt của Phương Anh cũng rõ hơn. Theo từng bước, Phương Anh sẽ nhả dương vật của Trung ra khỏi miệng, lần lần tườn xuống và bắt đầu liếm láp, mút lấy viên tinh hoàn. Trung trượt người xuống, hơi rướn hông lên một chút, tôi biết ý Trung muốn như thế nào và Phương Anh cũng vậy, nàng vẫn một tay xóc lên xuống dương vật, nhưng miệng thì đã lần tới hậu môn, tôi lại bị phần trí nhớ của mình kích thích cảm giác buồn buồn, ướt ướt khi được nàng liếm hậu môn. Nàng làm với Trung đúng những gì nàng đã làm với tôi, khiến các giác quan được kích hoạt bộ nhớ. Ôi, mẹ ơi, chứng kiến cảnh này vừa phê vừa ghen thế này mới tuyệt với làm sao.

Sau khi cảm nhận thấy đã vừa đủ, nàng ngóc lên và tiếp tục đưa dương vật vào miệng của mình và mút. Tôi căng mắt ra nhìn, dương vật của Trung cứng ngắc, các mạch máu và gân nổi lên, sự kích thích đã đạt đến cực điểm. Tiếng nhóp nhép kết hợp với tiếng rên rỉ của Trung mới lạ lùng làm sao. Bản thân Phương Anh cũng bị kích thích gần đạt đến đỉnh, nàng bắt đầu rên lớn hơn nhưng ngắt dừng mỗi khi dương vật của Trung chạm đến cuống họng, nghe như nàng đang bị nghẹn bởi một thứ gì đó vậy.

Trung ra hiệu cho tôi với lấy túi của Phương Anh, anh lục tìm trong đó một thứ gì đó. Một chiếc bao cao su, vậy là chưa cần tôi chuẩn bị, Phương Anh đã có rồi, như vậy đồng nghĩa với việc có lẽ hôm nay nàng chưa muốn cho Trung đi chân trần. Anh lại lấy ra tiếp cái vòng choker bữa trước tặng cho Phương Anh, khéo léo đeo vào cổ nàng. Giờ tôi mới lờ mờ nhận ra ý nghĩa của cái choker này, nó như một cái vòng xích cổ nô lệ vậy. Trung muốn sở hữu Phương Anh hoàn toàn.

Có lẽ vì dương vật khá lớn, cộng thêm nàng cũng đã thấm mệt, mỏi quai hàm. Phương Anh rời miệng khỏi dương vật ướt đẫm của Trung, nhìn anh cười, Trung vội vàng xé bao cao su, lồng vào. Phương Anh cũng vội đưa tay lên miệng liếm những đầu ngón tay, nhè một ít nước bọt ra đó rồi cho xuống cô bé của mình. Nàng có sự kích thích tuy nhiên việc chổng mông vào điều hòa thế này làm cửa mình bị khô. Trung trượt người xuống nằm ngay ngắn lên chiếc gối, Phương Anh leo lên người Trung, chầm chậm hạ người xuống cho dương vật trượt sâu vào bên trong.
Căn phòng tràn ngập những tiếng ướt át khi nước từ bên trong Phương Anh chảy xuống gốc dương vậy của Trung kết hợp với sự va chạm giữa cửa mình với tinh hoàn. Nàng rên rỉ, thở hổn hển, chốc chốc ré lên khi Trung cố tình rướn lên và đâm sâu vào bên trong nàng. Lúc này, tay tôi đã vô thức cầm lấy thằng nhỏ để thủ dâm, trượt lên trượt xuống một vài nhịp, tôi đã lại phải gống mình để kìm lại sự sung sướng.

Rồi Trung đưa tay về phía trước, dương vật của anh vẫn ở sâu trong âm đạo của Phương Anh, anh xoa bóp hai bầu vú, rồi lại bấu chặt vào eo của Phương Anh, đôi tay rắn chắc đó xoa lên khắp cơ thể của nàng. Dần dần Trung nắm lấy tay nàng, kéo nàng cúi áp sát xuống người mình. Phương Anh gục đầu vào gối, cơ thể nàng vẫn nhấp nhô bên trên. Trung dùng hai tay kéo banh hai mông của Phương Anh ra, anh tự chủ động rướn hông để thâm nhập sâu hơn. Phương Anh ngay lập tức thở hổn hển và gấp hơn, tiếng nghẹt thở phát ra sau mỗi cú thúc mạnh của Trung.

"Oooooh! Sướng quá vợ ơi! Em có thấy sướng không?" tiếng của Trung phát ra nhẹ nhưng chính ngôn từ làm tôi giật minh.

"Có....ạ" Phương Anh rên rỉ

Chỉ một lúc sau, giọng nàng lại chuyển biến thành tiếng rên rỉ kỳ lạ hơn, tôi cũng khá quen thuộc với âm thành này, tay nàng bấu chặt vào gối, cơ thể nàng rung lên bên trên Trung. Nàng đã tới đỉnh.

Phương Anh rên ư ử, nàng nhanh chóng tìm kiếm lấy môi của Trung mà ngấu nghiến. Nhưng Trung thì vẫn chưa dừng lại, anh vẫn rướn người thúc từng cú dứt khoát, mạnh, sâu nhưng nhịp chậm dần đi vào âm hộ của Phương Anh, mông cùa nàng tạo thành những làn sóng mỗi khi Trung dập như thế. Phương Anh rít lên hết lần này đến lần khác, nàng cắm móng tay vào sâu da của Trung, tôi chưa bao giờ thấy Phương Anh làm thế này, có khi sự cực khoái của nàng đạt đến một tầm mới chăng? Tay tôi vẫn trượt lên trượt xuống, tốc độ tăng gấp đôi.

"Ra đi chồng ơi...em sắp không chịu nổi nữa rồi"

Trung bắt đầu nhanh chóng tăng tốc, lực đẩy của anh trở nên ngắn đi. Phương Anh lại thút thít và có vẻ nàng lại sắp đạt đỉnh trở lại, nhưng có lẽ lần này dường như nàng sẽ cảm thấy đau đớn nhiều hơn là sung sướng.

"... nhanh lên anh...vợ mệt quá ...." nàng thì thào vào tai Trung

Đáp lại, Trung vẫn thúc vào những cú đẩy nhanh chóng, hông anh gần như làm việc hết công suất, như cái ống Pit-tông vậy.

"MmmmmMMMMMMM" Tiếng rên của anh ngày càng to hơn. Theo sau là cú dập dứt điểm, ngâm sâu và bên trong.

Cảm nhận Trung bắt đầu xuất tinh bên trong cơ thể Phương Anh, kèm theo những tiếng rên rỉ từ miệng của anh, những tiếng thở dốc của Phương Anh khi tinh trùng của Trung phun ra. Tôi cũng rùng mình, tinh trùng chảy lan ra tay.

Sau đó là sự im lặng, không gian đó chỉ bị phá vỡ bởi tiếng thở nặng nề của ba người khi chúng tôi dần lấy lại được sự thư giãn, các giác quan bắt đầu trở lại.

Thở hổn hển, những giọt mồ hôi lăn trên trán, Trung nhẹ nhàng rút dương vật đang mềm oặt ra khỏi âm đạo của Phương Anh, nàng vẫn đang phủ phục trên người anh, Trung tuột bao cao su ném xuống đất. Và quay sang tôi, mỉm cười.

"Xem sướng không em, vợ của anh đấy!"


HẾT CHƯƠNG 8!!! (Kết thúc lưu trữ)
 
Phía sau còn khoảng
- 2 chương chính truyện. (Không còn lưu trữ)
- 3 chương fan made.
- Và 1 chương bác Gojira quay lại viết nhưng nội dung hơi lủng củng, cách xa với loạt chương cũ.

Kể ra sự quay lại của tác giả sau một thời gian dài (tính bằng năm), bác ấy không còn nhớ mạch cảm xúc chính của nhân vật. Kể từ sau chương cuối, bác quyết định Drop bộ này, để chuyển hướng viết lại bộ "NGƯỜI ĐÀN BÀ ĐẸP", nhưng rồi cũng được 3 chương thì Drop.

Có thể do quá đuối sức vì kì vọng cao của độc giả. Bản thân cũng là một người viết lách, tôi hiểu cho những người anh em không có chuyên môn trong văn chương, viết vì đam mê, nghiệp dư, rất khó để hoàn thiện tác phẩm dưới áp lực đó.


Nên kể từ chương này về sau, nội dung sẽ được chắp bút bởi tocuimia. Đây không phải đạo văn, ăn cắp tác phẩm, đây chỉ là sự tri ân dành cho tác giả và tiếp nối đam mê mà thôi.

Rất mong các fan trung thành của bộ này theo dõi, ủng hộ. ---> Nội dung do tôi viết có liên kết ít nhiều đến bộ "
Tại sao chúng ta lại ra nông nỗi này?!" .
 
Phía sau còn khoảng
- 2 chương chính truyện. (Không còn lưu trữ)
- 3 chương fan made.
- Và 1 chương bác Gojira quay lại viết nhưng nội dung hơi lủng củng, cách xa với loạt chương cũ.

Kể ra sự quay lại của tác giả sau một thời gian dài (tính bằng năm), bác ấy không còn nhớ mạch cảm xúc chính của nhân vật. Kể từ sau chương cuối, bác quyết định Drop bộ này, để chuyển hướng viết lại bộ "NGƯỜI ĐÀN BÀ ĐẸP", nhưng rồi cũng được 3 chương thì Drop.

Có thể do quá đuối sức vì kì vọng cao của độc giả. Bản thân cũng là một người viết lách, tôi hiểu cho những người anh em không có chuyên môn trong văn chương, viết vì đam mê, nghiệp dư, rất khó để hoàn thiện tác phẩm dưới áp lực đó.


Nên kể từ chương này về sau, nội dung sẽ được chắp bút bởi tocuimia. Đây không phải đạo văn, ăn cắp tác phẩm, đây chỉ là sự tri ân dành cho tác giả và tiếp nối đam mê mà thôi.

Rất mong các fan trung thành của bộ này theo dõi, ủng hộ. ---> Nội dung do tôi viết có liên kết ít nhiều đến bộ "
Tại sao chúng ta lại ra nông nỗi này?!" .
Đây rồi, đợi bác mãi. Chào mừng quay lại😄
 
Phía sau còn khoảng
- 2 chương chính truyện. (Không còn lưu trữ)
- 3 chương fan made.
- Và 1 chương bác Gojira quay lại viết nhưng nội dung hơi lủng củng, cách xa với loạt chương cũ.

Kể ra sự quay lại của tác giả sau một thời gian dài (tính bằng năm), bác ấy không còn nhớ mạch cảm xúc chính của nhân vật. Kể từ sau chương cuối, bác quyết định Drop bộ này, để chuyển hướng viết lại bộ "NGƯỜI ĐÀN BÀ ĐẸP", nhưng rồi cũng được 3 chương thì Drop.

Có thể do quá đuối sức vì kì vọng cao của độc giả. Bản thân cũng là một người viết lách, tôi hiểu cho những người anh em không có chuyên môn trong văn chương, viết vì đam mê, nghiệp dư, rất khó để hoàn thiện tác phẩm dưới áp lực đó.


Nên kể từ chương này về sau, nội dung sẽ được chắp bút bởi tocuimia. Đây không phải đạo văn, ăn cắp tác phẩm, đây chỉ là sự tri ân dành cho tác giả và tiếp nối đam mê mà thôi.

Rất mong các fan trung thành của bộ này theo dõi, ủng hộ. ---> Nội dung do tôi viết có liên kết ít nhiều đến bộ "
Tại sao chúng ta lại ra nông nỗi này?!" .
Hóng bác ra truyện đều và không bị biến mất nữa 😁 Cực hóng truyện của bác vì ngoài tâm lý nhân vật rất thật, bác còn là một trong số ít các tác giả tận dụng việc dùng khóa cu trong truyện cuckold
 
Chương 9: "Hạt giống được gieo."

*23:36 Khuya.

Căn phòng khách sạn chìm trong tĩnh lặng, ánh đèn đường hắt qua khe rèm, rọi thẳng vào đôi dâm phụ trần trụi đang nằm đó…

Sự im lặng của căn phòng rõ đến nổi tôi có thể nghe thấy tiếng thở đều đều của Phương Anh và Trung, hai cơ thể quấn chặt vào nhau trên chiếc giường “kingsize” rộng lớn. Chiếc chăn lụa màu kem nhàu nhĩ, phủ hờ hững lên làn da mịn màng của Phương Anh, bao bọc em và anh ta. Nhìn nàng ngủ say trong vòng tay một người đàn ông khác khiến đầu óc tôi nổi lên nhiều thứ vừa mâu thuẫn, vừa mụ mị.

Từ khi có trí nhớ đến bây giờ, chưa một lần tôi kinh qua “cảnh giới” này, dù trước đây đã đọc vô số bài viết trên diễn đàn, hình ảnh trước mắt thật sống động đến mức tôi khó có thể tưởng tượng ra một cách chi tiết như vậy được. Đây là lần đầu tiên và cũng không biết sẽ còn bao nhiều lần như vậy nữa…

Ánh đèn vàng từ chiếc đèn ngủ đầu giường le lói, chiếu sáng những đường cong hoàn mỹ của Phương Anh – bờ vai mảnh, vòng eo thon với đôi chân dài đang đan chặt vào chân Trung. Họ ngủ say, gương mặt thanh thản, như thể cả thế giới chỉ còn lại hai người.

Tôi ngồi trên chiếc sofa bọc da ở góc phòng, mắt dán chặt vào họ. Tim tôi đập thình thịch, từng nhịp như muốn xé toạc lồng ngực. Sung sướng, ghen tuông, phấn khích, đau đớn – mọi cảm xúc trộn lẫn thành một thứ “cocktail” đắng ngắt mà tôi tự nguyện uống cạn. Cảnh tượng vợ mình, người phụ nữ tôi yêu hơn cả bản thân, nằm trong vòng tay của một gã đàn ông khác, đẹp đẽ và mạnh mẽ như Trung, vừa khiến tôi kích thích đến run người, vừa làm tôi muốn gào lên để xua tan cái cảm giác nghẹt thở này.

Nhưng tôi không làm gì hết. Tôi chỉ ngồi đó, nhìn họ, để bản thân chìm vào cơn sóng cảm xúc không lối thoát.

Phương Anh ngủ say lắm, mái tóc đen dài xõa tung trên gối, đôi môi mọng đỏ khẽ hé mở, hơi thở đều đặn. Một tay nàng đặt hờ trên ngực Trung, như muốn nắm lấy trái tim của anh ngay cả trong giấc ngủ. Trung cũng nhắm mắt, một tay ôm chặt eo nàng, tay kia luồn dưới gáy, giữ nàng nép sát vào lồng ngực rắn chắc của mình. Họ đẹp như một bức tranh, và tuyệt nhiên bức tranh đó không có tôi.



Tôi đứng dậy, chân nặng như đeo chì, bước ra khỏi phòng. Tôi cần rượu. Cần một thứ gì đó để dập tắt ngọn lửa đang thiêu đốt trong lòng.

Thang máy đưa tôi xuống tầng trệt của khách sạn Capella Hanoi, nơi quán bar Diva’s Lounge nằm kín đáo trong một góc sang trọng. Không gian quán được thiết kế theo phong cách thập niên 1920, với ánh sáng mờ ảo từ những chiếc đèn chùm pha lê và những bức tranh tường kể về các diva opera nổi tiếng.

Mùi gỗ đàn hương thoang thoảng hòa quyện với tiếng nhạc jazz nhẹ nhàng, tạo nên một bầu không khí vừa bí ẩn vừa quyến rũ. Tôi ngồi xuống quầy bar, gọi một ly whisky đơn cất, không đá. Cậu bartender, một gã trẻ tuổi với nụ cười lịch thiệp, nhanh chóng đặt ly rượu trước mặt tôi. Tôi cầm ly, ngửi mùi hương cay nồng, rồi nhấp một ngụm. Vị rượu cháy bỏng trôi qua cổ họng, nhưng chẳng thể xua tan cái cảm giác hỗn loạn trong đầu.

Nghĩ về Phương Anh. Về cách em cười với Trung, cách em rên rỉ dưới cơ thể anh ta, cách em ôm lấy Trung như thể là tất cả thế giới của em. Tôi biết đó là “fantasy” của chúng tôi, là thứ tôi đã đề nghị, đã sắp xếp, đã khao khát. Nhưng tại sao cảm giác của tôi lại có chút gì đó nhói lên như vậy? Tại sao tôi lại muốn lao lên phòng, kéo em ra khỏi vòng tay của gã đó, và đồng thời, lại muốn nhìn họ tiếp tục, muốn chứng kiến em đạt đến những đỉnh cao khoái lạc mà tôi không bao giờ mang lại được? Tôi là một thằng điên, chắc chắn rồi.

Ly whisky thứ hai, rồi thứ ba. Đầu óc tôi bắt đầu mơ màng, nhưng hình ảnh Phương Anh và Trung vẫn rõ mồn một. Tôi tưởng tượng ra cảnh họ tỉnh dậy, lại lao vào nhau, hôn nhau, chạm vào nhau. Tôi tự hỏi, liệu em có thực sự chỉ đang chơi trò chơi với tôi, hay trong lòng em, Trung đã trở thành một điều gì đó lớn lao hơn? Câu hỏi ấy như một con dao cứa vào lòng tôi, và tôi chẳng dám tìm câu trả lời. Tôi chỉ ngồi đó, nhấp thêm một ngụm rượu, để vị cồn nóng lan tỏa trong miệng, như thể nó có thể che lấp cái chua chát trong tâm trí tôi.


*6:18 Sáng.

Ánh nắng sớm len qua rèm cửa, chiếu lên gương mặt Phương Anh. Nàng tỉnh dậy, vẫn nằm trong vòng tay Trung. Họ nhìn nhau, không nói gì, chỉ có những ánh mắt sâu thẳm trao nhau, “Họ đang tiếc nuối khoảnh khắc cuối đấy ư?” – Tôi tự hỏi.

Trung đưa tay vuốt nhẹ má em, ngón tay lướt qua làn da mịn màng, rồi dừng lại nơi khóe môi. Phương Anh khẽ cười, nụ cười dịu dàng nhưng đầy lưu luyến. Em áp mặt vào ngực Trung, hít sâu mùi hương đàn ông từ cơ thể rắn chắc ấy, như muốn ghi nhớ từng chi tiết.

“Đến lúc vợ phải đi rồi nhỉ?” - Trung thì thầm.

“Cái quái gì đây?” – Tôi thét lên trong tâm trí sau khi nghe rõ từng câu chữ, nhưng không có lý do gì để chen ngang. Cuộc mây mưa đã kết thúc rồi, tại sao Trung lại vẫn nói ra những từ như vậy, ngay lúc này?

Anh ta hôn lên trán em, một nụ hôn có sức hút vô cùng mãnh liệt, Phương Anh khẽ run lên. Em cảm nhận được hơi ấm từ môi Trung, như một lời hứa không lời rằng họ sẽ còn gặp lại.

“Ừ!” - Phương Anh đáp, giọng nàng nhỏ xíu, gần như nghẹn ngào.

Có vẻ như em không muốn rời đi chút nào... Tôi tự hỏi liệu trong lòng em, thứ cảm xúc kia em đang thể hiện là gì? Là yêu? Là mê đắm? Hay chỉ là sự say mê nhất thời của cơ thể? Tôi không biết, nhưng tôi biết em đang muốn níu giữ Trung, dù chỉ thêm một phút. Phương Anh ôm chặt Trung hơn, ngón tay bấu nhẹ vào lưng anh ta, như thể sợ Trung sẽ biến đi mất vậy.

Họ rời giường, mỗi người dành cho nhau không gian riêng để chỉnh trang, vệ sinh cá nhân, Trung thì ở ngoài này, Phương Anh đi vào phòng tắm, họ không để tâm đến tôi cho lắm, vì tôi đã dậy từ sớm, thay đồ xong hết cả rồi.

Phương Anh đi ngang qua tôi trong tình trạng lõa thể, em cười một nụ cười mím môi chào buổi sáng, không nói gì, rồi cúi đầu đi vội vào phòng tắm, để lại tôi ở đó, cứ ngồi yên, cứ mơ màng, chưa kể còn có chút gì đó hứng lên, râm ran dưới hạ bộ tôi khi nhìn thấy em khỏa thân trước hai người đàn ông trong phòng như vậy.



Trung vừa mặc áo, vừa hỏi tôi: “Em thấy thế nào?”

“Chà, khó mà diễn tả hết bằng lời. Em vẫn còn đang cố định hình lại đây… nhưng chung quy là thổi tung cái ham muốn bấy lâu trong em rồi.” – Bỏ qua những yếu tố mẫu thuẫn khác từ trong nội tại, tôi trả lời như thể thừa nhận rằng những điều này thật sự đã làm hài lòng tôi.

“Phương Anh rất tuyệt vời và anh nghĩ chúng ta cần chăm sóc cô ấy tốt hơn nữa. Chưa kể, kế hoạch ban đầu vẫn chưa thành công mà, đúng không em?” – Trung nhắc lại lý do bắt đầu những chuyện này.

Tôi bất giác nhìn xuống sàn nhà, chiếc bao cao su của Trung làm tình với vợ tôi vẫn nằm đó. Bên trong nhoe nhoét tinh dịch đã hóa lỏng của anh, mà mới tối qua vẫn còn nồng, đục ngầu, đặc quánh. Tôi sực nhớ chuyện thụ tinh cho nàng. Liệu Phương Anh đã sẵn sàng chưa? Hay đúng hơn là tôi đã thật sự sẵn sàng chưa?



*7:15 Sáng.

Ba người chúng tôi bắt đầu rời khỏi phòng, tôi mở cửa bước ra hành lang đứng chờ sẵn. Phương Anh quay ra nhìn tôi:

- Cầm điện thoại chưa? Còn quên gì nữa không anh?

- Điện thoại cầm rồi, còn mỗi vợ nữa là đủ. – Tôi nói nửa đùa, nửa thật như muốn đem em quay lại hiện thực.

Phương Anh nở một nụ cười rạng rỡ, em vén một bên tóc, chú ý cẩn thận bước chân trên đôi cao gót, đưa bước về phía tôi thì bỗng nhiên…

Trung kéo em lại, ôm chặt em từ phía sau, đôi tay rắn chắc siết lấy eo Phương Anh, rồi trượt xuống mông, cảm nhận từng đường nét cơ thể nàng một lần cuối. Phương Anh quay lại, ngẩng mặt lên, và họ hôn nhau. Nụ hôn sâu, dục tính và đầy đam mê. Lưỡi hai người quấn lấy nhau, hơi thở hòa quyện, cả hai như muốn hòa tan vào nhau. Tay Phương Anh luồn vào tóc Trung, kéo anh lại gần hơn, trong khi tay Trung vuốt ve bờ mông nhô cao của nàng, siết trọn một bên mông trong bàn tay. Ngón tay anh lướt qua lớp vải mỏng của chiếc váy, như muốn ghi nhớ từng cảm giác. Họ đứng đó ngay cửa căn phòng suite sang trọng, ôm nhau, hôn nhau ngấu nghiến trước mắt tôi.

Tôi đứng giữa hành lang, chứng kiến tất cả. Tim tôi như bị bóp nghẹt, nhưng cơ thể tôi lại nóng ran, dương vật tôi bắt đầu cộm lên dưới đũng quần.

Tôi yêu cảnh tượng này những cũng ghét nó. Rồi tôi lại muốn nó kéo dài mãi mãi, nhưng cũng muốn nó dừng lại ngay lập tức. Tôi chỉ đứng đó, bất động, để họ tự do với nhau. Phương Anh ngoái nhìn tôi, ánh mắt nàng thoáng chút áy náy, nhưng rồi lại quay về với Trung, như thể Trung là nam châm không thể cưỡng lại.

Cuối cùng, Trung buông em ra. Anh nhìn nàng lần cuối, nở một nụ cười quyến rũ, rồi bước ra khỏi phòng, không quay đầu lại. Phương Anh đứng lặng, mắt dõi theo bóng lưng của Trung, đôi môi khẽ run - em thổn thức.

Nhìn em tôi thừa biết trong lòng vợ tôi đang dậy sóng. Tôi bước đến, đặt tay lên vai Phương Anh, nhưng em chỉ khẽ gật đầu, không nói gì. Chúng tôi đóng lại cửa phòng, rời khách sạn, và trở về nhà, mang theo những cảm xúc không thể diễn tả nổi.




Căn hộ nhỏ của chúng tôi ở Hà Nội vẫn như cũ: chiếc sofa màu nâu nơi chúng tôi hay nằm xem phim, bàn ăn gỗ nơi chúng tôi ăn tối cùng nhau, và phòng ngủ với chiếc giường nơi tôi và Phương Anh từng “yêu nhau” đắm đuối. Nhưng mọi thứ dường như đã khác. Có một khoảng cách vô hình giữa chúng tôi, dù cả hai đều cố gắng tỏ ra bình thường.

Phương Anh vẫn dịu dàng như trước. Em nấu những món tôi thích, hỏi han tôi về công việc, và cười với tôi như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Nhưng tôi nhận ra ánh mắt em đôi khi lạc lõng, như thể đang nghĩ về một nơi nào đó xa xôi. Có lần, khi đang rửa bát, em đứng lặng, tay cầm chiếc đĩa, mắt nhìn ra cửa sổ, không biết đang nghĩ gì. Tôi biết em đang nghĩ về Trung. Tôi không trách em, vì chính tôi đã đẩy em vào vòng tay anh ta. Nhưng mỗi lần thấy em thất thần, tim tôi lại nhói lên, giống như có một bàn tay vô hình bóp chặt lấy vậy.

Tôi cũng cố gắng sống như bình thường. Tôi đi làm, họp hành, uống cà phê với đồng nghiệp, và tối về ôm vợ ngủ. Nhưng mỗi đêm, khi em nằm bên cạnh, tôi lại nhớ đến cảnh em quấn lấy Trung, nhớ đến cách em rên, cách em nút lưỡi, và bú cặc anh ta. Những hình ảnh ấy vừa khiến tôi kích thích, vừa làm tôi đau đớn. Tôi ôm em chặt hơn, muốn giữ em mãi bên mình, nhưng tôi biết, một phần trái tim em đã không còn thuộc về tôi hoàn toàn.

Một tuần trôi qua, chậm rãi và nặng nề. Chúng tôi không nói về Trung, không nhắc đến “fantasy” của tôi nữa. Nhưng tôi vẫn biết, cả hai đều đang nghĩ về nó, mỗi người theo cách riêng.

Có đêm, tôi nằm nhìn trần nhà, tưởng tượng ra cảnh Phương Anh và Trung ở bên nhau, và thằng nhỏ của tôi lại cương lên, dù tôi cố kìm nén. Tôi tự hỏi, liệu mình có đang đi quá xa, liệu mộng tưởng này có đang phá hủy chúng tôi, hay nó chỉ đang làm chúng tôi sống thật hơn với chính mình?


------------------------------------------------


Rồi một buổi chiều, tin nhắn của Trung đến. Anh hẹn gặp lại, vẫn ở khách sạn Capella Hanoi, nơi mọi chuyện bắt đầu. Như bao lần khác cuối tin nhắn viết: “Anh nhớ em, Phương Anh.”

Tôi lén đọc tin nhắn trên điện thoại của em, mà tim đập thình thịch. Suốt từ khi rời khỏi căn phòng “hoang dại” đó, em vẫn luôn liên lạc với Trung. Hai người nhắn tin với nhau mỗi lúc tần suất càng dày đặc. Mỗi lần nhìn em nhắn tin, cười khúc khích, tôi thấy đôi mắt em sáng lên, dù em có cố giấu đi sự phấn khích. Tôi đồng ý. Tôi không thể từ chối. Không phải vì tôi muốn làm em vui, mà vì chính tôi cũng khao khát được chứng kiến họ một lần nữa, được đắm mình trong cái cảm giác khổ dâm ngọt ngào ấy.

Chúng tôi đến Capella Hanoi vào một buổi tối cuối tuần. Khách sạn vẫn lộng lẫy như lần trước, với sảnh chính sáng rực ánh đèn chùm pha lê, mùi hương tinh tế lan tỏa khắp không gian, và tiếng nhạc piano nhẹ nhàng vang lên từ một góc xa. Trung đã đợi sẵn trong phòng suite, vẫn với nụ cười và ánh mắt đầy say mê đó. Anh ôm Phương Anh ngay khi em bước vào, hôn em say đắm, môi Trung ngấu nghiến môi em, tay thì siết chặt eo nàng, họ sát vào nhau một cách dâm loạn mà lãng mạn. Tôi bước sau, nhìn họ, cảm giác quen thuộc lại trỗi dậy: sự kích thích xen lẫn khó chịu, nhưng suy cho cùng thì dục cảm luôn thắng hơn những nội tại chất chứa khác.

Lần này, họ không dùng bao và Phương Anh đồng ý, tôi cũng không phản đối. Tôi còn nghi hoặc thời điểm này chẳng rõ đã chín muồi cho việc này hay chưa, nhưng chính sự lo lắng ấy lại làm tôi phấn khích hơn.

Họ lao vào nhau, trên chiếc giường lớn, dưới ánh đèn vàng mờ ảo. Phương Anh cởi áo Trung, tay nàng vuốt ve lồng ngực rắn chắc của anh, ngón tay lướt qua cơ bụng, rồi trượt xuống dưới, nơi dương vật của Trung đã cương cứng, nổi gân lên rồi. Trung kéo em nằm xuống, hôn khắp cơ thể em, từ cổ, ngực, xuống bụng, rồi chầm chậm dừng lại nơi cửa mình Phương Anh đã ẩm ướt tự lúc nào. Môi lưỡi anh lã lướt với mép lồn của nàng, khiến nàng rên rỉ, cơ thể uốn éo dưới những cái chạm của Trung. Họ làm tình, mãnh liệt, không kiềm chế, xé tan không gian và bức màn đạo đức. Luân lý đúng sai bây giờ chỉ còn là một khái niệm không bao hàm hiện thực dâm đãng này.

Tôi ngồi đó, trên chiếc sofa quen thuộc, nhìn từng cử động, từng tiếng thở, từng cái siết tay. Phương Anh dạng chân, đón nhận khúc thịt cứng ngắc của Trung, tiếng rên của em hòa cùng tiếng thở gấp của anh ấy. Trung thúc mạnh, từng nhịp dứt khoát, khiến cơ thể em rung lên, thành giường đập vào tường từng tiếng cách-cách thô bạo. Vợ tôi bấu chặt vào vai Trung, móng tay cắm sâu vào da, điên dại với cuộc giao hợp đầy sung mãn. Tôi đắm chìm vào khoảnh khắc một cách triệt để, không hề rời mắt. Thằng nhỏ của tôi cương cứng đến nỗi đau nhức trong quần, từng nhịp giật của nó làm điếng hết vùng hạ bộ của tôi, nhưng tôi không chạm vào nó. Tôi muốn giữ nguyên cảm giác này, cái cảm giác khổ dâm đỉnh điểm khi chứng kiến vợ mình thuộc về một người đàn ông khác.

Đồng hồ trôi tíc tắc, 34 phút đã đi qua… tiếng thở dốc càng lúc càng hì hục hơn. Khi Trung bắt đầu gầm lên, nghiến răng, và thốt ra những tiếng “Arghhhh” dữ dội, cơ thể anh căng cứng, nhìn vào hậu môn anh, rõ là đang nhíu từng cái mạnh không ngừng, thì tôi biết Trung đang xuất tinh bên trong em. Phương Anh cũng rên rỉ lớn đến mức nổ toang căn phòng, cơ thể em quằn quại, hai chân em quắp lên mông Trung, hai gót chân ấn siết để dương vật Trung thúc thẳng vào ngã ba tử cung của em, bàn tay em siết nắm đấm, bấu chặt ga giường, cả hai đạt đến cao trào cùng lúc.

Họ ôm nhau, thở hổn hển, mồ hôi lấp lánh trên da. Tôi ngồi đó, tim đập loạn xạ, sung sướng đến tột đỉnh, đầu khấc tôi đã rỉ ra biết bao lần tinh dịch lỏng. Tôi yêu “cơn dâm dục” này. Tôi yêu cái cảm giác bị giày vò này. Tôi là một thằng cuck, và tôi chấp nhận điều đó.




Họ lại ôm nhau thở, như lần trước. Phương Anh nép sát vào Trung, tay em vòng dưới nách anh ấy, bám chặt tấm lưng to lớn của Trung, còn Trung ôm chặt em, đưa cả chân sang quấn lấy mông em siết hẳn vào người mình, giống hệt như đôi vợ chồng đêm tân hôn vậy. Tôi đứng dậy, đi thẳng vào toilet kiểm tra quần lót, thì phát hiện đã ướt đẫm vùng chạm vào đầu khấc. Tôi nhanh chóng lột quần ra và vệ sinh nó, vừa rửa dương vật, tôi vừa nhớ lại toàn bộ khung cảnh dâm dật kia, cơn nứng lại đến và ngay lúc này, không có gì có thể ngăn tôi sục nữa… Tôi đưa tay vuốt lên xuống thật thô bạo con cặc mình, chỉ độ vài vuốt thì quá trình phóng tinh đã bắt đầu, tuyến tiền liệt tôi hút chặt hậu môn, tôi ưỡn cu tới trước, bắn mạnh xối xả xuống sàn nhà tắm…



*23:45



Tôi rời phòng, xuống Diva’s Lounge. Tôi gọi một ly whisky, nhấp từng ngụm, cố gắng dìm đi cơn sóng cảm xúc trong lòng. Quán bar hôm nay đông hơn, tiếng nhạc jazz vang lên, hòa quyện với tiếng cười nói của khách. Tôi ngồi đó, chìm trong suy nghĩ, cho đến khi một giọng nói quen thuộc vang lên bên cạnh.

“Chào em, lại gặp rồi!”

Tôi quay sang, nhận ra Nghĩa, gã đàn ông trong hội bạn của Trung tôi từng gặp ở vũ trường tuần trước.


Hết chương 9!!!
 
Sửa lần cuối:
Chương 9: "Hạt giống được gieo."

*23:36 Khuya.

Căn phòng khách sạn chìm trong tĩnh lặng, ánh đèn đường hắt qua khe rèm, rọi thẳng vào đôi dâm phụ trần trụi đang nằm đó…

Sự im lặng của căn phòng rõ đến nổi tôi có thể nghe thấy tiếng thở đều đều của Phương Anh và Trung, hai cơ thể quấn chặt vào nhau trên chiếc giường “kingsize” rộng lớn. Chiếc chăn lụa màu kem nhàu nhĩ, phủ hờ hững lên làn da mịn màng của Phương Anh, bao bọc em và anh ta. Nhìn nàng ngủ say trong vòng tay một người đàn ông khác khiến đầu óc tôi nổi lên nhiều thứ vừa mâu thuẫn, vừa mụ mị.

Từ khi có trí nhớ đến bây giờ, chưa một lần tôi kinh qua “cảnh giới” này, dù trước đây đã đọc vô số bài viết trên diễn đàn, hình ảnh trước mắt thật sống động đến mức tôi khó có thể tưởng tượng ra một cách chi tiết như vậy được. Đây là lần đầu tiên và cũng không biết sẽ còn bao nhiều lần như vậy nữa…

Ánh đèn vàng từ chiếc đèn ngủ đầu giường le lói, chiếu sáng những đường cong hoàn mỹ của Phương Anh – bờ vai mảnh, vòng eo thon với đôi chân dài đang đan chặt vào chân Trung. Họ ngủ say, gương mặt thanh thản, như thể cả thế giới chỉ còn lại hai người.

Tôi ngồi trên chiếc sofa bọc da ở góc phòng, mắt dán chặt vào họ. Tim tôi đập thình thịch, từng nhịp như muốn xé toạc lồng ngực. Sung sướng, ghen tuông, phấn khích, đau đớn – mọi cảm xúc trộn lẫn thành một thứ “cocktail” đắng ngắt mà tôi tự nguyện uống cạn. Cảnh tượng vợ mình, người phụ nữ tôi yêu hơn cả bản thân, nằm trong vòng tay của một gã đàn ông khác, đẹp đẽ và mạnh mẽ như Trung, vừa khiến tôi kích thích đến run người, vừa làm tôi muốn gào lên để xua tan cái cảm giác nghẹt thở này.

Nhưng tôi không làm gì hết. Tôi chỉ ngồi đó, nhìn họ, để bản thân chìm vào cơn sóng cảm xúc không lối thoát.

Phương Anh ngủ say lắm, mái tóc đen dài xõa tung trên gối, đôi môi mọng đỏ khẽ hé mở, hơi thở đều đặn. Một tay nàng đặt hờ trên ngực Trung, như muốn nắm lấy trái tim của anh ngay cả trong giấc ngủ. Trung cũng nhắm mắt, một tay ôm chặt eo nàng, tay kia luồn dưới gáy, giữ nàng nép sát vào lồng ngực rắn chắc của mình. Họ đẹp như một bức tranh, và tuyệt nhiên bức tranh đó không có tôi.



Tôi đứng dậy, chân nặng như đeo chì, bước ra khỏi phòng. Tôi cần rượu. Cần một thứ gì đó để dập tắt ngọn lửa đang thiêu đốt trong lòng.

Thang máy đưa tôi xuống tầng trệt của khách sạn Capella Hanoi, nơi quán bar Diva’s Lounge nằm kín đáo trong một góc sang trọng. Không gian quán được thiết kế theo phong cách thập niên 1920, với ánh sáng mờ ảo từ những chiếc đèn chùm pha lê và những bức tranh tường kể về các diva opera nổi tiếng.

Mùi gỗ đàn hương thoang thoảng hòa quyện với tiếng nhạc jazz nhẹ nhàng, tạo nên một bầu không khí vừa bí ẩn vừa quyến rũ. Tôi ngồi xuống quầy bar, gọi một ly whisky đơn cất, không đá. Cậu bartender, một gã trẻ tuổi với nụ cười lịch thiệp, nhanh chóng đặt ly rượu trước mặt tôi. Tôi cầm ly, ngửi mùi hương cay nồng, rồi nhấp một ngụm. Vị rượu cháy bỏng trôi qua cổ họng, nhưng chẳng thể xua tan cái cảm giác hỗn loạn trong đầu.

Nghĩ về Phương Anh. Về cách em cười với Trung, cách em rên rỉ dưới cơ thể anh ta, cách em ôm lấy Trung như thể là tất cả thế giới của em. Tôi biết đó là “fantasy” của chúng tôi, là thứ tôi đã đề nghị, đã sắp xếp, đã khao khát. Nhưng tại sao cảm giác của tôi lại có chút gì đó nhói lên như vậy? Tại sao tôi lại muốn lao lên phòng, kéo em ra khỏi vòng tay của gã đó, và đồng thời, lại muốn nhìn họ tiếp tục, muốn chứng kiến em đạt đến những đỉnh cao khoái lạc mà tôi không bao giờ mang lại được? Tôi là một thằng điên, chắc chắn rồi.

Ly whisky thứ hai, rồi thứ ba. Đầu óc tôi bắt đầu mơ màng, nhưng hình ảnh Phương Anh và Trung vẫn rõ mồn một. Tôi tưởng tượng ra cảnh họ tỉnh dậy, lại lao vào nhau, hôn nhau, chạm vào nhau. Tôi tự hỏi, liệu em có thực sự chỉ đang chơi trò chơi với tôi, hay trong lòng em, Trung đã trở thành một điều gì đó lớn lao hơn? Câu hỏi ấy như một con dao cứa vào lòng tôi, và tôi chẳng dám tìm câu trả lời. Tôi chỉ ngồi đó, nhấp thêm một ngụm rượu, để vị cồn nóng lan tỏa trong miệng, như thể nó có thể che lấp cái chua chát trong tâm trí tôi.


*6:18 Sáng.

Ánh nắng sớm len qua rèm cửa, chiếu lên gương mặt Phương Anh. Nàng tỉnh dậy, vẫn nằm trong vòng tay Trung. Họ nhìn nhau, không nói gì, chỉ có những ánh mắt sâu thẳm trao nhau, “Họ đang tiếc nuối khoảnh khắc cuối đấy ư?” – Tôi tự hỏi.

Trung đưa tay vuốt nhẹ má em, ngón tay lướt qua làn da mịn màng, rồi dừng lại nơi khóe môi. Phương Anh khẽ cười, nụ cười dịu dàng nhưng đầy lưu luyến. Em áp mặt vào ngực Trung, hít sâu mùi hương đàn ông từ cơ thể rắn chắc ấy, như muốn ghi nhớ từng chi tiết.

“Đến lúc vợ phải đi rồi nhỉ?” - Trung thì thầm.

“Cái quái gì đây?” – Tôi thét lên trong tâm trí sau khi nghe rõ từng câu chữ, nhưng không có lý do gì để chen ngang. Cuộc mây mưa đã kết thúc rồi, tại sao Trung lại vẫn nói ra những từ như vậy, ngay lúc này?

Anh ta hôn lên trán em, một nụ hôn có sức hút vô cùng mãnh liệt, Phương Anh khẽ run lên. Em cảm nhận được hơi ấm từ môi Trung, như một lời hứa không lời rằng họ sẽ còn gặp lại.

“Ừ!” - Phương Anh đáp, giọng nàng nhỏ xíu, gần như nghẹn ngào.

Có vẻ như em không muốn rời đi chút nào... Tôi tự hỏi liệu trong lòng em, thứ cảm xúc kia em đang thể hiện là gì? Là yêu? Là mê đắm? Hay chỉ là sự say mê nhất thời của cơ thể? Tôi không biết, nhưng tôi biết em đang muốn níu giữ Trung, dù chỉ thêm một phút. Phương Anh ôm chặt Trung hơn, ngón tay bấu nhẹ vào lưng anh ta, như thể sợ Trung sẽ biến đi mất vậy.

Họ rời giường, mỗi người dành cho nhau không gian riêng để chỉnh trang, vệ sinh cá nhân, Trung thì ở ngoài này, Phương Anh đi vào phòng tắm, họ không để tâm đến tôi cho lắm, vì tôi đã dậy từ sớm, thay đồ xong hết cả rồi.

Phương Anh đi ngang qua tôi trong tình trạng lõa thể, em cười một nụ cười mím môi chào buổi sáng, không nói gì, rồi cúi đầu đi vội vào phòng tắm, để lại tôi ở đó, cứ ngồi yên, cứ mơ màng, chưa kể còn có chút gì đó hứng lên, râm ran dưới hạ bộ tôi khi nhìn thấy em khỏa thân trước hai người đàn ông trong phòng như vậy.



Trung vừa mặc áo, vừa hỏi tôi: “Em thấy thế nào?”

“Chà, khó mà diễn tả hết bằng lời. Em vẫn còn đang cố định hình lại đây… nhưng chung quy là thổi tung cái ham muốn bấy lâu trong em rồi.” – Bỏ qua những yếu tố mẫu thuẫn khác từ trong nội tại, tôi trả lời như thể thừa nhận rằng những điều này thật sự đã làm hài lòng tôi.

“Phương Anh rất tuyệt vời và anh nghĩ chúng ta cần chăm sóc cô ấy tốt hơn nữa. Chưa kể, kế hoạch ban đầu vẫn chưa thành công mà, đúng không em?” – Trung nhắc lại lý do bắt đầu những chuyện này.

Tôi bất giác nhìn xuống sàn nhà, chiếc bao cao su của Trung làm tình với vợ tôi vẫn nằm đó. Bên trong nhoe nhoét tinh dịch đã hóa lỏng của anh, mà mới tối qua vẫn còn nồng, đục ngầu, đặc quánh. Tôi sực nhớ chuyện thụ tinh cho nàng. Liệu Phương Anh đã sẵn sàng chưa? Hay đúng hơn là tôi đã thật sự sẵn sàng chưa?



*7:15 Sáng.

Ba người chúng tôi bắt đầu rời khỏi phòng, tôi mở cửa bước ra hành lang đứng chờ sẵn. Phương Anh quay ra nhìn tôi:

- Cầm điện thoại chưa? Còn quên gì nữa không anh?

- Điện thoại cầm rồi, còn mỗi vợ nữa là đủ. – Tôi nói nửa đùa, nửa thật như muốn đem em quay lại hiện thực.

Phương Anh nở một nụ cười rạng rỡ, em vén một bên tóc, chú ý cẩn thận bước chân trên đôi cao gót, đưa bước về phía tôi thì bỗng nhiên…

Trung kéo em lại, ôm chặt em từ phía sau, đôi tay rắn chắc siết lấy eo Phương Anh, rồi trượt xuống mông, cảm nhận từng đường nét cơ thể nàng một lần cuối. Phương Anh quay lại, ngẩng mặt lên, và họ hôn nhau. Nụ hôn sâu, dục tính và đầy đam mê. Lưỡi hai người quấn lấy nhau, hơi thở hòa quyện, cả hai như muốn hòa tan vào nhau. Tay Phương Anh luồn vào tóc Trung, kéo anh lại gần hơn, trong khi tay Trung vuốt ve bờ mông nhô cao của nàng, siết trọn một bên mông trong bàn tay. Ngón tay anh lướt qua lớp vải mỏng của chiếc váy, như muốn ghi nhớ từng cảm giác. Họ đứng đó ngay cửa căn phòng suite sang trọng, ôm nhau, hôn nhau ngấu nghiến trước mắt tôi.

Tôi đứng giữa hành lang, chứng kiến tất cả. Tim tôi như bị bóp nghẹt, nhưng cơ thể tôi lại nóng ran, dương vật tôi bắt đầu cộm lên dưới đũng quần.

Tôi yêu cảnh tượng này những cũng ghét nó. Rồi tôi lại muốn nó kéo dài mãi mãi, nhưng cũng muốn nó dừng lại ngay lập tức. Tôi chỉ đứng đó, bất động, để họ tự do với nhau. Phương Anh ngoái nhìn tôi, ánh mắt nàng thoáng chút áy náy, nhưng rồi lại quay về với Trung, như thể Trung là nam châm không thể cưỡng lại.

Cuối cùng, Trung buông em ra. Anh nhìn nàng lần cuối, nở một nụ cười quyến rũ, rồi bước ra khỏi phòng, không quay đầu lại. Phương Anh đứng lặng, mắt dõi theo bóng lưng của Trung, đôi môi khẽ run - em thổn thức.

Nhìn em tôi thừa biết trong lòng vợ tôi đang dậy sóng. Tôi bước đến, đặt tay lên vai Phương Anh, nhưng em chỉ khẽ gật đầu, không nói gì. Chúng tôi đóng lại cửa phòng, rời khách sạn, và trở về nhà, mang theo những cảm xúc không thể diễn tả nổi.




Căn hộ nhỏ của chúng tôi ở Hà Nội vẫn như cũ: chiếc sofa màu nâu nơi chúng tôi hay nằm xem phim, bàn ăn gỗ nơi chúng tôi ăn tối cùng nhau, và phòng ngủ với chiếc giường nơi tôi và Phương Anh từng “yêu nhau” đắm đuối. Nhưng mọi thứ dường như đã khác. Có một khoảng cách vô hình giữa chúng tôi, dù cả hai đều cố gắng tỏ ra bình thường.

Phương Anh vẫn dịu dàng như trước. Em nấu những món tôi thích, hỏi han tôi về công việc, và cười với tôi như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Nhưng tôi nhận ra ánh mắt em đôi khi lạc lõng, như thể đang nghĩ về một nơi nào đó xa xôi. Có lần, khi đang rửa bát, em đứng lặng, tay cầm chiếc đĩa, mắt nhìn ra cửa sổ, không biết đang nghĩ gì. Tôi biết em đang nghĩ về Trung. Tôi không trách em, vì chính tôi đã đẩy em vào vòng tay anh ta. Nhưng mỗi lần thấy em thất thần, tim tôi lại nhói lên, giống như có một bàn tay vô hình bóp chặt lấy vậy.

Tôi cũng cố gắng sống như bình thường. Tôi đi làm, họp hành, uống cà phê với đồng nghiệp, và tối về ôm vợ ngủ. Nhưng mỗi đêm, khi em nằm bên cạnh, tôi lại nhớ đến cảnh em quấn lấy Trung, nhớ đến cách em rên, cách em nút lưỡi, và bú cặc anh ta. Những hình ảnh ấy vừa khiến tôi kích thích, vừa làm tôi đau đớn. Tôi ôm em chặt hơn, muốn giữ em mãi bên mình, nhưng tôi biết, một phần trái tim em đã không còn thuộc về tôi hoàn toàn.

Một tuần trôi qua, chậm rãi và nặng nề. Chúng tôi không nói về Trung, không nhắc đến “fantasy” của tôi nữa. Nhưng tôi vẫn biết, cả hai đều đang nghĩ về nó, mỗi người theo cách riêng.

Có đêm, tôi nằm nhìn trần nhà, tưởng tượng ra cảnh Phương Anh và Trung ở bên nhau, và thằng nhỏ của tôi lại cương lên, dù tôi cố kìm nén. Tôi tự hỏi, liệu mình có đang đi quá xa, liệu mộng tưởng này có đang phá hủy chúng tôi, hay nó chỉ đang làm chúng tôi sống thật hơn với chính mình?


------------------------------------------------


Rồi một buổi chiều, tin nhắn của Trung đến. Anh hẹn gặp lại, vẫn ở khách sạn Capella Hanoi, nơi mọi chuyện bắt đầu. Như bao lần khác cuối tin nhắn viết: “Anh nhớ em, Phương Anh.”

Tôi lén đọc tin nhắn trên điện thoại của em, mà tim đập thình thịch. Suốt từ khi rời khỏi căn phòng “hoang dại” đó, em vẫn luôn liên lạc với Trung. Hai người nhắn tin với nhau mỗi lúc tần suất càng dày đặc. Mỗi lần nhìn em nhắn tin, cười khúc khích, tôi thấy đôi mắt em sáng lên, dù em có cố giấu đi sự phấn khích. Tôi đồng ý. Tôi không thể từ chối. Không phải vì tôi muốn làm em vui, mà vì chính tôi cũng khao khát được chứng kiến họ một lần nữa, được đắm mình trong cái cảm giác khổ dâm ngọt ngào ấy.

Chúng tôi đến Capella Hanoi vào một buổi tối cuối tuần. Khách sạn vẫn lộng lẫy như lần trước, với sảnh chính sáng rực ánh đèn chùm pha lê, mùi hương tinh tế lan tỏa khắp không gian, và tiếng nhạc piano nhẹ nhàng vang lên từ một góc xa. Trung đã đợi sẵn trong phòng suite, vẫn với nụ cười và ánh mắt đầy say mê đó. Anh ôm Phương Anh ngay khi em bước vào, hôn em say đắm, môi Trung ngấu nghiến môi em, tay thì siết chặt eo nàng, họ sát vào nhau một cách dâm loạn mà lãng mạn. Tôi bước sau, nhìn họ, cảm giác quen thuộc lại trỗi dậy: sự kích thích xen lẫn khó chịu, nhưng suy cho cùng thì dục cảm luôn thắng hơn những nội tại chất chứa khác.

Lần này, họ không dùng bao và Phương Anh đồng ý, tôi cũng không phản đối. Tôi còn nghi hoặc thời điểm này chẳng rõ đã chín muồi cho việc này hay chưa, nhưng chính sự lo lắng ấy lại làm tôi phấn khích hơn.

Họ lao vào nhau, trên chiếc giường lớn, dưới ánh đèn vàng mờ ảo. Phương Anh cởi áo Trung, tay nàng vuốt ve lồng ngực rắn chắc của anh, ngón tay lướt qua cơ bụng, rồi trượt xuống dưới, nơi dương vật của Trung đã cương cứng, nổi gân lên rồi. Trung kéo em nằm xuống, hôn khắp cơ thể em, từ cổ, ngực, xuống bụng, rồi chầm chậm dừng lại nơi cửa mình Phương Anh đã ẩm ướt tự lúc nào. Môi lưỡi anh lã lướt với mép lồn của nàng, khiến nàng rên rỉ, cơ thể uốn éo dưới những cái chạm của Trung. Họ làm tình, mãnh liệt, không kiềm chế, xé tan không gian và bức màn đạo đức. Luân lý đúng sai bây giờ chỉ còn là một khái niệm không bao hàm hiện thực dâm đãng này.

Tôi ngồi đó, trên chiếc sofa quen thuộc, nhìn từng cử động, từng tiếng thở, từng cái siết tay. Phương Anh dạng chân, đón nhận khúc thịt cứng ngắc của Trung, tiếng rên của em hòa cùng tiếng thở gấp của anh ấy. Trung thúc mạnh, từng nhịp dứt khoát, khiến cơ thể em rung lên, thành giường đập vào tường từng tiếng cách-cách thô bạo. Vợ tôi bấu chặt vào vai Trung, móng tay cắm sâu vào da, điên dại với cuộc giao hợp đầy sung mãn. Tôi đắm chìm vào khoảnh khắc một cách triệt để, không hề rời mắt. Thằng nhỏ của tôi cương cứng đến nỗi đau nhức trong quần, từng nhịp giật của nó làm điếng hết vùng hạ bộ của tôi, nhưng tôi không chạm vào nó. Tôi muốn giữ nguyên cảm giác này, cái cảm giác khổ dâm đỉnh điểm khi chứng kiến vợ mình thuộc về một người đàn ông khác.

Đồng hồ trôi tíc tắc, 34 phút đã đi qua… tiếng thở dốc càng lúc càng hì hục hơn. Khi Trung bắt đầu gầm lên, nghiến răng, và thốt ra những tiếng “Arghhhh” dữ dội, cơ thể anh căng cứng, nhìn vào hậu môn anh, rõ là đang nhíu từng cái mạnh không ngừng, thì tôi biết Trung đang xuất tinh bên trong em. Phương Anh cũng rên rỉ lớn đến mức nổ toang căn phòng, cơ thể em quằn quại, hai chân em quắp lên mông Trung, hai gót chân ấn siết để dương vật Trung thúc thẳng vào ngã ba tử cung của em, bàn tay em siết nắm đấm, bấu chặt ga giường, cả hai đạt đến cao trào cùng lúc.

Họ ôm nhau, thở hổn hển, mồ hôi lấp lánh trên da. Tôi ngồi đó, tim đập loạn xạ, sung sướng đến tột đỉnh, đầu khấc tôi đã rỉ ra biết bao lần tinh dịch lỏng. Tôi yêu “cơn dâm dục” này. Tôi yêu cái cảm giác bị giày vò này. Tôi là một thằng cuck, và tôi chấp nhận điều đó.




Họ lại ôm nhau thở, như lần trước. Phương Anh nép sát vào Trung, tay em vòng dưới nách anh ấy, bám chặt tấm lưng to lớn của Trung, còn Trung ôm chặt em, đưa cả chân sang quấn lấy mông em siết hẳn vào người mình, giống hệt như đôi vợ chồng đêm tân hôn vậy. Tôi đứng dậy, đi thẳng vào toilet kiểm tra quần lót, thì phát hiện đã ướt đẫm vùng chạm vào đầu khấc. Tôi nhanh chóng lột quần ra và vệ sinh nó, vừa rửa dương vật, tôi vừa nhớ lại toàn bộ khung cảnh dâm dật kia, cơn nứng lại đến và ngay lúc này, không có gì có thể ngăn tôi sục nữa… Tôi đưa tay vuốt lên xuống thật thô bạo con cặc mình, chỉ độ vài vuốt thì quá trình phóng tinh đã bắt đầu, tuyến tiền liệt tôi hút chặt hậu môn, tôi ưỡn cu tới trước, bắn mạnh xối xả xuống sàn nhà tắm…



*23:45



Tôi rời phòng, xuống Diva’s Lounge. Tôi gọi một ly whisky, nhấp từng ngụm, cố gắng dìm đi cơn sóng cảm xúc trong lòng. Quán bar hôm nay đông hơn, tiếng nhạc jazz vang lên, hòa quyện với tiếng cười nói của khách. Tôi ngồi đó, chìm trong suy nghĩ, cho đến khi một giọng nói quen thuộc vang lên bên cạnh.

“Chào em, lại gặp rồi!”

Tôi quay sang, nhận ra Nghĩa, gã đàn ông trong hội bạn của Trung tôi từng gặp ở vũ trường tuần trước.


Hết chương 9!!!
😍😍
 
cảnh báo nam vương 2025 truyện sex javhd
123b
ee88
anime sex
cliphot
Back
Top