Truyện Sáng Tác Chó với Mèo (LL Anh Em)

hucau

Thành viên mới

Reputation: 16%
Tham gia
1/8/25
Bài viết
45
Cảm xúc
93
Điểm
18
Nơi ở
Hà Nội
Tín dụng
0.0
Giới tính
Nam
Chương 1

Ánh nắng buổi sớm len lỏi qua ô cửa kính lớn, rải vàng trên nền gạch lát hoa văn cổ điển của căn biệt thự. Dù có cái danh là "khu nhà giàu", ngôi nhà này lại chẳng hề mang vẻ tĩnh lặng, uy nghi thường thấy. Trái lại, nó luôn tràn ngập tiếng ồn ào, đặc biệt là vào mỗi buổi sáng, khi hai con người mang danh "anh em" chạm mặt nhau.

Minh Hoàng, 18 tuổi, to cao điển trai đến mức khiến lũ con gái trong trường phải xuýt xoa, vẫn đang cuộn mình trên ghế sofa, chiếc điều khiển TV nằm gọn trong tay anh ta như thể là chiến lợi phẩm. Mái tóc đen nhánh của anh rủ xuống trán, che đi một phần đôi mắt còn ngái ngủ. Tiếng TV xập xình với chương trình thời sự buổi sáng là thứ duy nhất phá vỡ sự yên bình giả tạo trong phòng khách.

"Thằng khốn nạn kia! Mày có định nhả cái điều khiển ra không?"

Giọng nói chua ngoa, lảnh lót như chuông đồng từ trên tầng vọng xuống, cắt ngang dòng suy nghĩ của Minh Hoàng. Đó là Ánh Ngọc, 17 tuổi, em gái anh. Vừa nghe thấy tiếng em, Minh Hoàng liền bật cười khẩy, lười biếng trở mình, mắt vẫn dán vào màn hình TV.

Ánh Ngọc bước xuống những bậc cầu thang lát gỗ lim, từng bước chân nện mạnh mẽ, như muốn dằn mặt kẻ đang cố tình làm ngơ. Cô bé mặc chiếc áo phông trắng rộng thùng thình và quần short denim ngắn cũn, để lộ đôi chân thon dài, trắng nõn. Mái tóc dài, óng ả vẫn còn ẩm ướt sau khi gội, xõa tung sau lưng. Làn da trắng trẻo, đôi mắt to tròn long lanh cùng cái vẻ bướng bỉnh thường trực trên khuôn mặt xinh xắn khiến cô bé trông vừa đáng yêu, vừa khiến người khác muốn trêu chọc. Đặc biệt, cái mông to, tròn trịa của cô bé lắc lư theo từng bước đi, nổi bật dù chỉ là trong bộ đồ ngủ đơn giản, khiến người nhìn phải tự động dán mắt vào.

"Mày bảo ai là thằng khốn nạn? Tao đang xem tin tức quốc tế, con ranh con! Mày biết cái gì mà nói?" Minh Hoàng thủng thẳng đáp, mắt không rời màn hình, giọng điệu đầy vẻ trêu tức. Anh cố tình nhấn mạnh từ "con ranh con" để chọc tức em gái.

Ánh Ngọc nghiến răng ken két, đứng ngay trước mặt anh trai, hai tay chống nạnh. "Tin tức quốc tế cái lồn! Mày xem thời sự để ngắm con MC mặt như cái bánh bao à? Trả đây! Tao còn phải xem phim hoạt hình!"

Minh Hoàng cuối cùng cũng chịu ngẩng đầu lên, nụ cười nửa miệng đầy vẻ thách thức. Anh ta vươn cánh tay dài, giơ cao chiếc điều khiển ngoài tầm với của Ánh Ngọc. "Đồ trẻ con! 17 tuổi đầu rồi mà còn xem hoạt hình. Streamer gì mà kỳ cục!"

"Ít ra tao còn có fan, có tiền tự kiếm, hơn cái đồ ăn bám ăn hại như mày!" Ánh Ngọc tức tối nhảy chồm lên, nhưng chiều cao khiêm tốn hơn anh trai khiến cô bé không thể với tới. Cái thân hình nhỏ nhắn nhưng đầy đặn của cô bé va quệt vào cánh tay rắn chắc của Minh Hoàng, một thoáng giật mình len lỏi qua cả hai.

"Ăn bám? Này, tao đây là đang dưỡng sức để thi đại học! Vớ vẩn!" Minh Hoàng cười lớn, tay vẫn giữ chặt chiếc điều khiển. Anh thích thú nhìn khuôn mặt Ánh Ngọc đỏ bừng vì tức giận, đôi mắt long lanh như sắp trào nước. Anh thừa nhận mình thích trêu chọc em gái, thích nhìn em bực tức, nhưng một phần sâu thẳm trong anh lại cảm thấy có gì đó rạo rực mỗi khi cơ thể hai người vô tình chạm vào nhau. Cái mông to tròn của em, lúc này ở ngang tầm mắt anh, thật sự quá mức mời gọi.

"Đồ khốn nạn! Trả đây!" Ánh Ngọc giật mạnh tay Minh Hoàng, nhưng anh ta vẫn lì lợm không buông. "Không! Cứ cãi nữa đi, tao cấm mày đi học luôn bây giờ!"

Trận chiến chiếc điều khiển TV kết thúc bằng sự "thắng lợi" tạm thời của Minh Hoàng khi mẹ bước vào, với một nụ cười bất lực trên môi. "Thôi thôi hai đứa! Sáng nào cũng như sáng nào! Minh Hoàng, con nhường em đi. Ánh Ngọc, con mau đi thay đồ rồi xuống ăn sáng!"

Dù cằn nhằn, Minh Hoàng vẫn miễn cưỡng ném cái điều khiển về phía Ánh Ngọc, đủ để cô bé phải chới với mới bắt được. Ánh Ngọc lườm anh trai một cái sắc lẻm rồi quay gót bỏ đi, nhưng trong lòng lại có chút thoả mãn khi anh chịu nhường. Minh Hoàng thì chỉ cười thầm, tự nhận thấy mình đã "nhường" một cách thật oai phong.

Buổi chiều, câu chuyện tiếp tục với màn tranh cãi về việc đổ rác. Ánh Ngọc đang nằm vắt vẻo trên sofa, tay lướt điện thoại, thỉnh thoảng lại khúc khích cười vì một video hài hước nào đó. Minh Hoàng bước ra từ nhà bếp, tay cầm túi rác bốc mùi hôi thối.

"Này, tới lượt mày đổ rác đó, con mắm kia!" Anh ta ném túi rác xuống ngay cạnh chân Ánh Ngọc.

Ánh Ngọc nhăn mũi, giả vờ bịt mũi. "Eo ơi! Kinh quá! Tý tao còn phải livestream, làm sao mà bốc mùi hôi hám ra ngoài đường được? Mày to xác thế kia mà không làm được à?"

"Tao to xác để bế mày vào phòng ngủ đấy! Đi đổ rác!" Minh Hoàng đáp lại, câu nói cuối cùng nghe như một lời bông đùa, nhưng đôi mắt anh ta lại thoáng nét thăm dò, nhìn xuống cái đùi trắng nõn đang phơi bày của Ánh Ngọc.

"Mày nói gì đó? Đồ bệnh hoạn! Đồ biến thái!" Ánh Ngọc bật dậy, đá nhẹ vào túi rác. "Không đổ! Mày mà không đổ là tao mách mẹ vụ mày đi bar đêm qua đấy!"

"Mách đi! Xem ai tin ai!" Minh Hoàng cười khẩy, nhưng trong lòng lại hơi giật mình. Con bé này đúng là tai mắt khắp nơi.

Trận cãi vã kết thúc khi Minh Hoàng rốt cuộc cũng phải lầm bầm vác túi rác đi đổ, vì Ánh Ngọc đã doạ sẽ "phá hoại" buổi livestream tối nay của cô bé bằng cách... kể chuyện anh trai "bị nhốt trong nhà vệ sinh không giấy". Minh Hoàng không thể mạo hiểm danh dự, dù biết con bé chỉ dọa.

Đêm đến, phòng Ánh Ngọc sáng rực bởi ánh đèn LED màu tím và hồng, phục vụ cho buổi livestream của cô bé. Minh Hoàng đang học bài trong phòng mình, nhưng tiếng cười nói lảnh lót của Ánh Ngọc từ phòng bên vọng sang khiến anh không thể tập trung. Anh bỏ sách xuống, đi ngang qua phòng em gái. Cánh cửa hé mở, cho phép anh nhìn thấy Ánh Ngọc đang ngồi trước màn hình, khuôn mặt xinh đẹp tươi rói, đôi mắt to tròn long lanh nhìn vào camera, đôi môi hồng mím cười khi tương tác với fan.

Cô bé mặc một chiếc váy ngủ lụa mỏng màu hồng nhạt, dây áo trễ xuống, để lộ bờ vai mềm mại và một phần xương quai xanh quyến rũ. Ánh sáng từ màn hình hắt lên khuôn mặt cô, tạo nên một vẻ đẹp ma mị, khác hẳn cô em gái chua ngoa hàng ngày. Tiếng cười khúc khích, tiếng nói chuyện nhỏ nhẹ, những cử chỉ duyên dáng khi Ánh Ngọc thả thính fan khiến Minh Hoàng sững sờ. Anh chưa bao giờ thấy em gái mình "con mẹ nó" dâm đãng đến thế. Cái vẻ ngây thơ thường ngày biến mất, thay vào đó là một vẻ gợi cảm khó cưỡng, đặc biệt là khi cô bé khẽ liếm môi hoặc vuốt nhẹ mái tóc. Cái mông to tròn của cô bé ẩn hiện dưới lớp váy lụa mỏng manh, càng khiến anh không thể rời mắt.

Minh Hoàng khẽ nuốt nước bọt, cảm thấy cổ họng khô khốc. Anh biết mình không nên nhìn, nhưng đôi mắt anh cứ dán chặt vào hình bóng Ánh Ngọc qua khe cửa. Một cảm giác lạ lẫm len lỏi trong lòng anh, không phải là sự khó chịu hay tức giận thông thường, mà là một sự tò mò, một ham muốn mơ hồ đang nhen nhóm.

Anh vội vàng rời đi, quay về phòng, cố gắng tiếp tục học bài, nhưng hình ảnh Ánh Ngọc trong chiếc váy lụa mỏng vẫn ám ảnh tâm trí anh. Anh không thể ngừng nghĩ về cái vẻ quyến rũ khác lạ ấy, và cả cái mông to tròn cứ lắc lư trong tâm trí.

Đêm muộn, Minh Hoàng tắt đèn phòng, căn phòng chìm vào bóng tối. Anh trằn trọc trên giường, cảm thấy một sự bứt rứt khó tả. Tiếng lạch cạch từ phòng Ánh Ngọc vang lên, báo hiệu cô bé cũng vừa kết thúc buổi livestream và đi vệ sinh. Minh Hoàng nằm im, lắng nghe tiếng bước chân khe khẽ của Ánh Ngọc đi ngang qua phòng mình, rồi dừng lại trước cửa phòng cô bé. Anh nghe tiếng Ánh Ngọc khẽ thở dài, rồi tiếng cạch cửa phòng đóng lại.

Bất chợt, tiếng bước chân của Ánh Ngọc lại vang lên, lần này là tiếng lạch cạch của một đôi dép lê quen thuộc. Cô bé đang đi xuống bếp uống nước. Minh Hoàng theo bản năng ngồi bật dậy, mắt nhìn ra hành lang tối tăm. Anh nghe tiếng Ánh Ngọc rót nước, rồi tiếng cô bé khẽ ho khan. Anh biết cô bé sắp lên.

Anh lại vội vàng nằm xuống, nhắm chặt mắt, giả vờ ngủ. Ánh Ngọc đi ngang qua phòng anh một lần nữa. Lần này, anh không thể kìm được, khẽ hé mắt nhìn qua khe cửa. Anh thấy Ánh Ngọc đi qua, trong ánh sáng lờ mờ từ hành lang, bóng lưng cô bé hiện lên dưới lớp váy ngủ mỏng manh, đường cong mềm mại của cái mông to tròn vẫn khiến anh ngẩn ngơ.

Cô bé đi thẳng về phòng, cánh cửa khẽ mở ra rồi đóng lại. Minh Hoàng vẫn nằm im, nhịp tim đập nhanh lạ thường. Anh cảm thấy một sự căng thẳng ngầm chạy khắp cơ thể. Anh muốn trêu chọc em gái, muốn cãi nhau với em, nhưng đồng thời, anh cũng muốn chạm vào em, muốn khám phá cái vẻ quyến rũ vừa thoáng thấy ban nãy.

Minh Hoàng thở dài, lăn qua lăn lại trên giường. Cả Ánh Ngọc cũng không ngủ được, nằm trằn trọc trong phòng, trong lòng cô bé cũng có những cảm xúc lẫn lộn. Cái vẻ bất cần, thích trêu chọc của anh trai ban ngày, nhưng lại lặng lẽ đi đổ rác giúp cô bé. Và cả ánh mắt lạ lùng của anh ta khi cô bé livestream. Có gì đó thật khác.

Đêm khuya, căn biệt thự chìm vào sự tĩnh lặng hiếm hoi. Tiếng côn trùng rả rích bên ngoài, cùng với tiếng thở dài của Minh Hoàng và Ánh Ngọc trong hai căn phòng riêng biệt, dường như là nhịp điệu cho một bí mật sắp sửa bùng cháy. Minh Hoàng khẽ đưa tay lên vuốt mặt, cảm giác nóng bừng khó tả. Anh cố gắng xua đi hình ảnh em gái, nhưng vô ích. Trong bóng tối, anh cảm thấy một sự thôi thúc kỳ lạ, một tia lửa ngầm nhen nhóm, đang chờ đợi để bùng lên.
 
vietbet
javhd

Có thể bạn quan tâm

Trả lời
0
Lượt xem
6K
Chương 2

Ánh nắng ngày mới vẫn rực rỡ len lỏi qua ô cửa, nhưng bầu không khí trong căn biệt thự lại đặc quánh sự khó chịu. Dòng suy nghĩ miên man của Minh Hoàng đêm qua về hình ảnh Ánh Ngọc trong chiếc váy lụa mỏng và cái mông căng tròn của cô bé vẫn còn ám ảnh. Anh ta cảm thấy bứt rứt, khó chịu, và một ham muốn mơ hồ cứ quẩn quanh trong tâm trí.

Sáng hôm đó ở trường, Ánh Ngọc bước đi với vẻ mặt nặng như chì, đôi mày xinh xắn chau lại, khác hẳn vẻ lanh chanh thường ngày. Cô bé cứ liên tục liếc nhìn điện thoại, đôi mắt tóe lửa. Cả đám bạn gái vây quanh hỏi han, nhưng Ánh Ngọc chỉ lầm bầm vài câu rồi lại thở dài thườn thượt. Minh Hoàng đi ngang qua, thấy vẻ mặt đó liền không nhịn được mà buông lời châm chọc.

"Này, mặt mày như cái lồn mèo mất trộm vậy, con streamer bữa nay bị gì?" Minh Hoàng khẽ khàng thì thầm khi đi lướt qua vai em gái, đủ để Ánh Ngọc nghe thấy nhưng không làm ồn cả hành lang. Dù nói khẽ, giọng điệu anh ta vẫn ẩn chứa sự trêu ngươi cố hữu.

Ánh Ngọc giật mình, quay phắt lại, ánh mắt đầy giận dữ bắn về phía anh trai. "Kệ tao! Đồ ăn hại như mày biết cái lồn gì mà nói!" Cô bé nghiến răng, hạ giọng trả lời, cố gắng không để ai nghe thấy cuộc đối thoại "nội bộ" này. "Đi đi! Biến đi cho khuất mắt!"

Minh Hoàng cười khẩy, tiếp tục bước đi như không có gì. Anh ta biết thừa em gái đang gặp rắc rối, cái vẻ bực bội này không phải tự nhiên mà có. Anh ta còn nghe loáng thoáng từ đám bạn của Ánh Ngọc về việc "fan cuồng", "tin nhắn lạ", "spam livestream". Một cảm giác khó chịu chợt dâng lên trong lòng Minh Hoàng, không phải lo lắng, mà là một sự bực bội vô cớ. Em gái anh, lẽ ra chỉ có anh mới được trêu chọc, mới được khiến nó bộc lộ sự tức giận và quyến rũ đó. Sao lại có thằng cha nào bên ngoài dám làm em gái anh phiền muộn đến mức này?

Cả ngày hôm đó, Ánh Ngọc cứ như ngọn núi lửa chực chờ phun trào. Đến chiều về nhà, cô bé ném cặp xuống ghế sofa một cách bực bội, sau đó đi thẳng lên phòng, đóng sầm cửa lại. Minh Hoàng ngồi ở phòng khách, nghe tiếng rầm một cái, chỉ lắc đầu. "Đúng là con nhỏ khó chiều." Anh lẩm bẩm, rồi đứng dậy đi pha một cốc nước cam. Dù miệng nói vậy, nhưng trong lòng anh lại có chút gì đó thúc giục, muốn biết rốt cuộc em gái anh đang gặp chuyện gì. Cái cảm giác sở hữu ngầm đang dần lớn mạnh trong anh.

Minh Hoàng pha xong nước cam, anh ta đi lên tầng, dừng lại trước cửa phòng Ánh Ngọc. Cánh cửa vẫn đóng chặt. Anh khẽ gõ nhẹ. "Này, con ranh! Có uống nước cam không? Uống đi cho đỡ giận dỗi, mặt mày nhăn như đít khỉ kìa!" Anh ta nói to, cố tình chọc tức để Ánh Ngọc mở cửa.

Một tiếng "cạch" khô khốc, cánh cửa hé mở một khe nhỏ. Ánh Ngọc thò đầu ra, đôi mắt vẫn còn đỏ hoe vì tức tối, nhưng cũng có chút tò mò. "Mày lại bày trò gì đấy? Có muốn tao táng cho vỡ mồm không?"

Minh Hoàng nhếch mép, giơ cốc nước cam ra. "Đồ vô ơn! Anh mày tốt bụng mang nước cam cho mà còn sủa? Thôi, không uống thì thôi." Anh ta giả vờ quay đi.

Ánh Ngọc thấy vậy liền bực bội thò tay ra giật lấy cốc nước. "Trả đây! Đồ keo kiệt!" Trong lúc giằng co, tay Minh Hoàng vô tình chạm vào mu bàn tay Ánh Ngọc.

Một luồng điện như chạy rần rần qua cả hai cơ thể. Minh Hoàng cảm nhận được sự mềm mại, ấm áp từ làn da em gái, một cảm giác khác lạ so với những lần vô tình chạm vào nhau trước đây. Anh rùng mình một cái, tim đập nhanh hơn bình thường. Cánh tay anh thoáng căng cứng, như muốn níu giữ khoảnh khắc đó.

Ánh Ngọc cũng giật nảy mình. Làn da cô bé bỗng chốc nóng ran, một cảm giác tê dại chạy dọc cánh tay lên đến tận sâu bên trong. Cô bé vội vàng rụt tay lại, vờ như không có chuyện gì, khuôn mặt thoáng đỏ bừng. "Đồ biến thái! Làm gì mà cứ chạm tay tao!" Ánh Ngọc rít lên, nhưng giọng nói lại có chút hụt hơi, không còn vẻ lanh lảnh như mọi khi. Cô bé nhanh chóng nhận lấy cốc nước rồi đóng sầm cửa lại, để lại Minh Hoàng đứng chôn chân giữa hành lang, tay vẫn còn vương vấn hơi ấm từ cái chạm bất chợt.

Minh Hoàng khẽ vuốt ve lòng bàn tay mình, cảm giác mềm mại của da thịt Ánh Ngọc vẫn còn nguyên vẹn. Một luồng điện chạy rần rần khắp cơ thể anh, không phải là sự tức giận hay bực bội, mà là một cảm giác kích thích khó tả. Hình ảnh cái mông to tròn của Ánh Ngọc, bờ vai mềm mại ẩn hiện dưới lớp váy ngủ lụa hồng nhạt lại hiện về trong tâm trí anh. Anh cảm thấy một ham muốn mơ hồ, một sự thôi thúc muốn chạm vào em gái mình nhiều hơn nữa, muốn khám phá sự mềm mại và quyến rũ đó. Anh không thể ngừng suy nghĩ về cô bé.

Tối đó, tiếng nhạc xập xình và tiếng cười nói lảnh lót của Ánh Ngọc lại vang vọng từ phòng livestream. Minh Hoàng đang ngồi trong phòng mình, cố gắng tập trung vào đống sách vở, nhưng tâm trí anh cứ bị kéo về phía căn phòng bên cạnh. Anh nhớ lại cái chạm tay ban chiều, và khuôn mặt đỏ bừng của Ánh Ngọc. Anh tự hỏi, có phải em gái anh cũng cảm thấy điều gì đó không?

Không thể chịu nổi sự tò mò, Minh Hoàng khẽ đứng dậy, rón rén đi ngang qua phòng Ánh Ngọc. Cánh cửa vẫn hé mở như mọi khi. Anh liếc vào trong.

Ánh Ngọc đang ngồi trước màn hình, chiếc tai nghe lớn trùm kín tai, đôi mắt to tròn long lanh nhìn vào camera. Cô bé cười khúc khích, đôi môi mọng đỏ khẽ hé mở khi nói chuyện với fan. Cô bé mặc một chiếc áo phông rộng thùng thình, nhưng vẫn không giấu được thân hình đầy đặn và vòng ngực tròn trịa. Mỗi khi cô bé khẽ cử động, đường cong mềm mại của cặp mông to tròn lại khẽ nhấp nhô dưới lớp vải mỏng, như một lời mời gọi thầm kín.

Minh Hoàng đứng bất động, đôi mắt anh dán chặt vào hình bóng Ánh Ngọc. Anh thấy cô bé đưa tay vuốt tóc, rồi khẽ liếm môi một cái, một cử chỉ vô cùng dâm đãng mà anh đã từng bắt gặp đêm qua. Cô bé không hề biết anh đang nhìn, vẫn vô tư thả thính, cười đùa với những người đàn ông lạ mặt qua màn hình. Một cảm giác khó chịu chợt dâng lên trong lòng Minh Hoàng, mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Đó không phải là ghen tuông theo kiểu người yêu, mà là một sự chiếm hữu ngầm, một nỗi tức giận khi thấy "của mình" đang bị phơi bày cho những kẻ khác ngắm nhìn. Anh cảm thấy như có một ngọn lửa nhỏ đang cháy âm ỉ trong mình, một sự giận dữ pha lẫn khao khát chiếm đoạt.

Anh muốn túm lấy cô bé, kéo cô bé khỏi cái màn hình chết tiệt kia, và chứng tỏ cho cô bé thấy ai mới là người duy nhất có quyền nhìn ngắm, có quyền khiến cô bé phải rên rỉ. Ánh Ngọc, đồ con điếm nhỏ này, mày là của anh!

Minh Hoàng siết chặt tay, khẽ nghiến răng. Anh vội vàng rời đi, không muốn để em gái phát hiện ra ánh mắt đầy ám ảnh và dục vọng của mình. Anh trở về phòng, nhưng hình ảnh Ánh Ngọc đang cười đùa với fan, cùng với cái vẻ dâm đãng khó cưỡng của cô bé, cứ hiện rõ mồn một trong tâm trí anh. Anh nằm xuống giường, không thể nào chợp mắt được, cảm giác chiếm hữu và ham muốn cứ bủa vây lấy anh trong đêm tối tĩnh lặng.
 
Chương 3

Những đêm trằn trọc như vậy không phải là hiếm đối với Minh Hoàng kể từ cái buổi tối anh vô tình thấy Ánh Ngọc livestream. Cảm giác chiếm hữu và dục vọng cứ bủa vây lấy anh, len lỏi vào từng giấc ngủ, biến những giấc mơ thành những khao khát cháy bỏng. Sáng hôm sau, anh thức dậy với đôi mắt thâm quầng, đầu óc nặng trịch. Vẻ bực bội của Ánh Ngọc hôm qua vì lũ fan cuồng càng khiến anh khó chịu, như thể có thứ gì đó thuộc về anh đang bị kẻ khác dòm ngó.

Bữa sáng hôm nay diễn ra trong một không khí khác lạ. Bố mẹ Minh Hoàng ngồi đối diện, khuôn mặt rạng rỡ, nhưng đôi mắt lại thấp thoáng nét lo âu. Minh Hoàng ngẩng đầu nhìn, thấy mẹ khẽ nắm tay bố, một cử chỉ lạ lùng mà anh hiếm khi thấy.

“Mẹ và bố có chuyện muốn nói với hai đứa,” mẹ anh cất tiếng, giọng nói có chút ngập ngừng.

Ánh Ngọc, đang chăm chú vào chiếc điện thoại, ngẩng lên, đôi mắt tò mò. “Chuyện gì ạ? Bố mẹ định ly hôn à?” Cô bé đùa cợt, nhưng giọng điệu lại không chút bông đùa, như thể đã quá quen với những trò đùa giỡn trong gia đình này.

Minh Hoàng khẽ đá vào chân Ánh Ngọc dưới gầm bàn. “Im mồm đi con ranh! Ăn nói linh tinh!”

Bố anh khẽ ho hắng, mỉm cười hiền lành. “Không phải chuyện đó. Bố mẹ sẽ về quê vài ngày để thăm ông bà nội. Ông bà hơi yếu, nên mẹ muốn về chăm sóc một thời gian.”

Ánh Ngọc và Minh Hoàng nhìn nhau. Vắng nhà vài ngày? Một sự im lặng hiếm hoi bao trùm bàn ăn. Ánh Ngọc cảm thấy một sự hụt hẫng khó tả khi nghe tin bố mẹ sẽ đi, nhưng ngay lập tức, một cảm giác khác lạ len lỏi vào tâm trí cô bé. Chỉ còn hai anh em trong nhà. Có cái gì đó râm ran bên trong mình. Cô bé nhìn trộm Minh Hoàng, thấy anh ta vẫn điềm tĩnh uống sữa, nhưng đôi mắt anh ta lại thoáng nét suy tư.

“Mấy ngày ạ?” Minh Hoàng hỏi, giọng điệu có vẻ thờ ơ, nhưng thực chất anh đang cố gắng giấu đi sự hưng phấn đang trỗi dậy trong lòng.

“Khoảng ba, bốn ngày gì đó, tùy tình hình sức khỏe của ông bà,” mẹ đáp. “Hai đứa ở nhà nhớ tự lo cho nhau. Minh Hoàng, con là anh lớn, nhớ trông chừng em gái. Ánh Ngọc, con cũng đừng có cãi nhau với anh con nữa.”

Ánh Ngọc khẽ bĩu môi, lườm Minh Hoàng một cái sắc lẻm, nhưng ánh mắt cô bé lại thoáng qua sự thích thú. “Dạ con biết rồi,” cô bé đáp, rồi lại cúi xuống điện thoại, nhưng tâm trí đã bay bổng đến những viễn cảnh trong căn nhà trống vắng.

Bữa sáng kết thúc, và không khí trong nhà trở nên tĩnh lặng hơn bao giờ hết khi bố mẹ ra khỏi nhà, kéo theo vali và những lời dặn dò cuối cùng. Tiếng xe ô tô lăn bánh xa dần, bỏ lại Minh Hoàng và Ánh Ngọc trong một không gian rộng lớn, yên ắng đến đáng sợ.

“Cuối cùng thì cũng đi rồi,” Ánh Ngọc lẩm bẩm, rồi bật cười khúc khích. Cô bé đi vào bếp, lục lọi tủ lạnh. “Tối nay ăn gì đây? Tao chán mì gói rồi đấy.”

Minh Hoàng vẫn ngồi ở phòng khách, tay cầm quyển sách nhưng mắt thì dán vào bóng lưng em gái. Anh thấy Ánh Ngọc mặc chiếc quần short denim ngắn cũn và chiếc áo phông ba lỗ. Cái mông to tròn của cô bé khẽ nhấp nhô theo từng động tác cúi người, làm Minh Hoàng cảm thấy nóng bừng cả người. Anh ta tự nhủ phải giữ bình tĩnh, nhưng cái vẻ bình tĩnh đó chỉ là lớp vỏ bọc bên ngoài. Bên trong, một ngọn lửa đang cháy âm ỉ, khao khát được bùng cháy.

“Mày muốn ăn gì thì tự mà nấu! Tao đây chỉ biết ăn thôi,” Minh Hoàng đáp, cố giữ giọng điệu bất cần, nhưng đôi mắt anh ta không rời khỏi thân hình quyến rũ của em gái.

Ánh Ngọc quay lại, nụ cười nửa miệng đầy thách thức. “Đồ đàn ông vô dụng! Vậy mà đòi làm anh! Suốt ngày chỉ biết ăn bám với ngủ thôi à?”

Minh Hoàng cười khẩy. “Tao đây là đang dưỡng sức. Dưỡng sức để ‘dạy dỗ’ cái loại em gái hỗn láo như mày đấy, con đĩ nhỏ.” Anh ta cố tình dùng từ ngữ thô tục hơn bình thường, muốn xem phản ứng của Ánh Ngọc.

Ánh Ngọc giật mình, khuôn mặt chợt đỏ bừng. Đây là lần đầu tiên Minh Hoàng dùng từ đó để nói với cô bé. “Mày… mày nói cái gì đấy? Đồ biến thái! Tao mách mẹ bây giờ!” Cô bé lắp bắp, giọng điệu không còn vẻ lanh lảnh thường ngày nữa mà thay vào đó là chút run rẩy khó nhận ra. Cô bé cảm thấy vừa giận dữ, vừa một chút phấn khích khó tả.

“Mách đi! Mẹ đâu mà mách? Hay mày muốn tao ‘dạy dỗ’ mày ngay tại đây luôn không?” Minh Hoàng đứng dậy, bước từng bước chậm rãi về phía Ánh Ngọc, ánh mắt anh ta đầy vẻ thâm hiểm. Cái vẻ to cao, đẹp trai của anh ta bỗng trở nên đáng sợ và hấp dẫn lạ kỳ trong không gian trống vắng này.

Ánh Ngọc lùi lại một bước, tim đập thình thịch. Cô bé cảm thấy một luồng điện chạy dọc sống lưng. Dù vẫn buông lời chửi rủa, nhưng cô bé không còn cảm thấy tự tin như mọi khi nữa. “Mày… mày đừng có lại đây! Đồ bệnh hoạn!”

Minh Hoàng đứng sững lại, cách Ánh Ngọc một bước chân. Anh ta nhếch mép cười. “Thôi được rồi. Tí nữa tao gọi đồ ăn về cho. Có muốn ăn gà rán không, đồ con nhãi hay la làng?”

Ánh Ngọc thở phào nhẹ nhõm, nhưng cảm giác hụt hẫng lại ập đến. Cô bé gật đầu, giọng nhỏ xíu. “Ừm… gà rán cũng được.” Cô bé quay người đi, nhưng trong lòng vẫn còn vương vấn cái cảm giác vừa sợ hãi vừa kích thích ban nãy. Minh Hoàng nhìn bóng lưng em gái đi khuất, một nụ cười ẩn ý hiện lên trên môi.

Đêm đó, bầu trời bắt đầu chuyển màu xám xịt. Gió rít từng cơn qua cửa sổ, mang theo hơi lạnh của một cơn bão sắp sửa đổ bộ. Minh Hoàng và Ánh Ngọc ngồi trên sofa, mỗi người một chiếc điện thoại, thỉnh thoảng lại đưa mắt nhìn nhau. Ánh Ngọc đang xem một bộ phim kinh dị trên TV, cô bé thích thú khi thấy những cảnh máu me, nhưng trong lòng lại có chút sợ hãi. Sự cô lập trong căn nhà lớn càng khiến cảm giác sợ hãi đó tăng lên. Nhưng xen lẫn với nỗi sợ, cô bé lại có một sự chờ đợi, mong muốn điều gì đó sẽ xảy ra trong không gian riêng tư này.

“Này, mày có nghĩ là bão sẽ đến không?” Ánh Ngọc hỏi, giọng điệu có chút lo lắng. Cô bé khẽ rúc sâu hơn vào chiếc gối ôm.

Minh Hoàng liếc ra ngoài cửa sổ, thấy cây cối nghiêng ngả dữ dội. “Chắc là có đấy. Mày sợ à, con mắm?” Anh ta cố tình trêu chọc, muốn xem Ánh Ngọc sẽ phản ứng thế nào.

“Sợ cái lồn! Tao đây là đang xem phim kinh dị, mày có biết không? Tao đây không sợ gì hết!” Ánh Ngọc bật lại, dù giọng cô bé có vẻ không được tự tin lắm. Cô bé quay đi, giả vờ tập trung vào màn hình, nhưng đôi mắt lại liên tục liếc về phía anh trai.

Đúng lúc đó, một tia chớp xé toạc màn đêm, tiếp theo là tiếng sấm rền vang trời, rung chuyển cả căn nhà. Ánh Ngọc giật bắn mình, khẽ kêu lên một tiếng nhỏ. Cô bé vội vàng vùi mặt vào chiếc gối ôm, toàn thân run rẩy.

Minh Hoàng nhìn thấy phản ứng của em gái, trong lòng anh cảm thấy một sự đắc thắng. “Thấy chưa? Tao đã bảo mày sợ mà! Đồ con ranh miệng cứng họng mềm.” Anh ta vẫn nói với giọng điệu trêu chọc, nhưng trong thâm tâm, anh lại cảm thấy một sự thôi thúc muốn bảo vệ em gái.

Tiếng mưa bắt đầu rơi ào ạt, đập lộp bộp vào mái nhà và cửa kính. Gió gào thét như một con quỷ đói. Minh Hoàng đứng dậy, đi đóng chặt các cửa sổ trong nhà, đảm bảo không có gió lùa vào. Anh quay lại nhìn Ánh Ngọc đang run rẩy trên sofa, khuôn mặt trắng bệch dưới ánh sáng mờ ảo từ màn hình TV. Cô bé trông thật yếu ớt và dễ bị tổn thương, khác hẳn vẻ ngang ngược thường ngày. Cái vẻ sợ hãi của cô bé lại càng làm Minh Hoàng cảm thấy ham muốn chiếm đoạt dâng trào. Anh muốn ôm lấy cô bé, trấn an cô bé, và làm cho cô bé quên đi nỗi sợ hãi đó bằng một cảm giác khác, mãnh liệt hơn.

Ánh Ngọc cảm thấy vừa sợ hãi vì cơn bão đang hoành hành bên ngoài, vừa có chút hứng thú khi chỉ có hai anh em trong căn nhà rộng lớn này. Một cảm giác vừa tội lỗi vừa kích thích xâm chiếm cô bé. Cô bé muốn Minh Hoàng lại gần, muốn anh ôm lấy cô bé, nhưng lại sợ hãi không dám bày tỏ. Cô bé cứ co người lại, đôi mắt nhắm nghiền khi tiếng sấm lại rền vang.

Minh Hoàng bề ngoài vẫn tỏ ra điềm tĩnh, anh ta đi đến ngồi xuống ghế đối diện Ánh Ngọc. Anh ta không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt em gái. Bên trong anh ta, sự thôi thúc muốn gần gũi em gái hơn trong không gian riêng tư này ngày càng mạnh mẽ. Anh nhớ lại cái chạm tay ban chiều, và cảm giác mềm mại của làn da em gái. Anh muốn cảm nhận nó một lần nữa, muốn khám phá sâu hơn nữa.

“Mày không bật đèn lên à?” Ánh Ngọc khẽ hỏi, giọng lí nhí. “Tối om thế này…”

Minh Hoàng nhếch mép. “Mày sợ ma à?”

“Sợ cái lồn!” Ánh Ngọc bật lại, nhưng giọng điệu có vẻ yếu ớt.

Đột ngột, màn hình TV vụt tắt. Ánh đèn phòng khách vụt tắt. Toàn bộ căn nhà chìm vào bóng tối đặc quánh. Tiếng mưa và tiếng sấm sét trở nên rõ ràng và đáng sợ hơn bao giờ hết.

Ánh Ngọc giật mình thét lên một tiếng nhỏ, rồi vội vàng ôm chặt lấy chiếc gối. Toàn thân cô bé run rẩy bần bật. “Ối mẹ ơi! Mất điện rồi!”

Minh Hoàng cũng thoáng giật mình, nhưng anh ta nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Anh cảm nhận được sự hoảng loạn của Ánh Ngọc, và một cảm giác quyền lực chợt dâng lên trong anh. Giờ đây, anh là người đàn ông duy nhất ở đây, là người duy nhất có thể bảo vệ cô bé.

“Thôi nào, làm gì mà hoảng thế, con ranh?” Minh Hoàng nói, nhưng giọng anh ta đã dịu đi một chút. “Ngồi yên đó, tao đi tìm nến.”

Anh ta đứng dậy, lần mò trong bóng tối. Ánh Ngọc ngồi im thin thít trên sofa, tim đập thình thịch trong lồng ngực. Cô bé nghe tiếng bước chân Minh Hoàng sột soạt trong bóng đêm, rồi tiếng anh ta lật tung mấy ngăn tủ.

Căn nhà chìm trong bóng tối, chỉ có tiếng mưa và tiếng sấm vang lên dữ dội từ bên ngoài. Không khí trở nên đặc quánh và ngột ngạt. Minh Hoàng vẫn đang lần mò trong bóng tối, tiếng thở dồn dập của anh ta vang vọng trong căn phòng. Ánh Ngọc cũng vậy, tiếng thở dốc của cô bé hòa cùng tiếng sấm, tạo nên một bản giao hưởng căng thẳng. Trong bóng tối, cả hai cảm nhận được sự hiện diện của đối phương một cách rõ ràng hơn bao giờ hết. Một sự căng thẳng vô hình không thể phủ nhận đang dâng trào giữa hai anh em, trong căn nhà cô lập giữa cơn bão.
 
Chương 4

Minh Hoàng vẫn đang lần mò trong bóng tối, tiếng thở dồn dập của anh ta vang vọng trong căn phòng. Ánh Ngọc cũng vậy, tiếng thở dốc của cô bé hòa cùng tiếng sấm, tạo nên một bản giao hưởng căng thẳng. Trong bóng tối, cả hai cảm nhận được sự hiện diện của đối phương một cách rõ ràng hơn bao giờ hết. Một sự căng thẳng vô hình không thể phủ nhận đang dâng trào giữa hai anh em, trong căn nhà cô lập giữa cơn bão.

Minh Hoàng cuối cùng cũng tìm thấy hộp nến và bật lửa. Ánh sáng leo lét của ngọn nến đầu tiên vừa đủ để xua đi bóng tối đặc quánh, nhưng cũng khiến không gian trở nên ma mị hơn. Anh ta cầm ngọn nến, đi dọc hành lang, thắp sáng thêm vài cây nến khác ở phòng khách và nhà bếp.

"Mày ngồi im đó! Đừng có đi lung tung rồi vấp ngã xong lại la làng lên đấy, con lồn," Minh Hoàng cằn nhằn, giọng tuy có phần mỉa mai nhưng cũng chứa đựng sự quan tâm một cách thô lỗ.

Ánh Ngọc bĩu môi, dù khuôn mặt vẫn còn chút tái nhợt vì sợ hãi. "Tao đâu có yếu đuối như mày nghĩ! Tao là streamer nổi tiếng đấy, fan của tao đông lắm!" cô bé lẩm bẩm, cố gắng giữ vẻ tự tin, dù tay vẫn siết chặt chiếc gối ôm.

Đột nhiên, một tiếng "RẦM" thật lớn vang lên từ phía sau nhà, làm rung chuyển cả căn biệt thự. Kèm theo đó là tiếng gỗ nứt vỡ và tiếng kim loại va đập. Ánh Ngọc thét lên một tiếng the thé, vội vàng chạy đến ôm chặt lấy cánh tay Minh Hoàng, khuôn mặt cô bé vùi vào bắp tay anh, toàn thân run bần bật.

Minh Hoàng giật mình, nhưng ngay lập tức anh ta cảm nhận được sự mềm mại, ấm áp của Ánh Ngọc đang rúc vào người mình. Một cảm giác phấn khích chợt dâng lên, vượt qua cả nỗi lo lắng về tiếng động lạ. Anh ta khẽ siết chặt tay em gái, một ham muốn chiếm hữu thầm kín nảy nở. "Gì mà hét lên thế, con mắm? Sấm sét thôi mà." Anh ta nói, cố giữ giọng bình tĩnh, nhưng tim anh lại đập thình thịch trong lồng ngực.

"Không phải sấm!" Ánh Ngọc ngẩng đầu lên, đôi mắt mở to vì sợ hãi. "Tiếng gì kìa! Hay là có trộm?"

Minh Hoàng nhíu mày. "Trộm cái lồn! Trộm nào mà đi giữa bão thế này? Chắc là cây cối đổ thôi." Anh ta đẩy nhẹ Ánh Ngọc ra, cầm ngọn nến lên. "Mày ngồi yên đây. Tao ra xem sao."

"Không!" Ánh Ngọc vội vàng nắm lấy vạt áo anh trai. "Mày đi một mình lỡ có chuyện gì thì sao? Tao đi cùng! Lỡ có ma hay là có thằng ăn trộm nào nó vác dao ra chém mày thì sao?" Giọng cô bé đầy lo lắng, nhưng cũng có chút tò mò.

Minh Hoàng cười khẩy. "Sợ đến thế cơ à? Thế mà lúc nãy còn khoe là không sợ gì hết. Thôi được rồi, đi thì đi. Nhưng mà mày phải theo sát tao, nghe chưa? Đừng có mà vướng chân vướng tay." Anh ta đồng ý, trong lòng lại có chút vui sướng khi thấy Ánh Ngọc sợ hãi và phụ thuộc vào mình. Đây là cơ hội để anh ta thể hiện sự mạnh mẽ của mình.

Dưới ánh sáng lờ mờ của ngọn nến, hai anh em lần mò ra phía sau nhà, nơi có một nhà kho cũ kỹ được dùng để chứa đồ linh tinh. Cơn bão vẫn đang hoành hành dữ dội. Tiếng mưa đập vào mái tôn nhà kho lộp bộp như tiếng trống trận, gió rít lên từng hồi ghê rợn. Mùi ẩm mốc, mùi đất và mùi lá cây mục nồng nặc trong không khí.

Minh Hoàng cố gắng mở cửa nhà kho, nhưng nó đã bị kẹt cứng. "Đúng là đồ cũ nát!" Anh ta lầm bầm, rồi dùng sức vai đẩy mạnh. Cánh cửa bật mở một cách khó nhọc, để lộ cảnh tượng hỗn độn bên trong.

Một phần mái nhà kho đã bị sập xuống, để lộ ra khoảng trống lớn trên trần, nơi những hạt mưa lớn đang xối xả rơi vào, tạo thành những vũng nước lấp loáng trên nền xi măng. Một cây cổ thụ lớn đổ rạp, nhánh cây đâm xuyên qua mái tôn, tạo thành một đống đổ nát ngổn ngang. Bên trong, bóng tối vẫn bao trùm, chỉ có ánh sáng yếu ớt từ ngọn nến trên tay Minh Hoàng rọi vào, khiến những bóng đổ trở nên méo mó và đáng sợ.

"Ôi mẹ ơi!" Ánh Ngọc khẽ kêu lên, cô bé rụt cổ lại, đôi mắt to tròn lướt nhanh qua đống đổ nát. "Kinh khủng thế này sao mà sửa được? Thôi, cứ để đấy đi, mai bố mẹ về rồi tính." Cô bé cảm thấy một nỗi sợ hãi thực sự khi đối mặt với sự tàn phá của tự nhiên, nhưng cái cảm giác vừa sợ hãi vừa có chút phấn khích khi được ở gần anh trai trong không gian riêng biệt, dưới cơn mưa này lại khiến cô bé không thể rời đi.

Minh Hoàng nheo mắt nhìn xung quanh. "Không được. Mưa thế này mà để trống thì hỏng hết đồ đạc bên trong. Phải kiếm cái gì đó che tạm lại đã." Anh ta bỏ ngọn nến xuống đất, rồi bắt đầu đi lại trong nhà kho, cố gắng dịch chuyển những tấm ván gỗ lớn để tìm vật liệu che chắn. "Này, mày phụ tao một tay đi chứ, con ranh! Đứng đó làm kiểng à?"

Ánh Ngọc miễn cưỡng tiến vào, bước đi rón rén từng bước để tránh những vũng nước và mảnh vỡ. Cô bé mặc một chiếc quần short bó sát và áo phông, những giọt mưa bụi từ ngoài hắt vào làm lớp áo dính chặt vào cơ thể, để lộ đường cong hấp dẫn. Mỗi bước đi, cặp mông to tròn của cô bé lại khẽ lắc lư, lọt vào tầm mắt của Minh Hoàng. Anh ta nuốt khan, cố gắng tập trung vào công việc, nhưng ánh mắt cứ vô thức dán vào em gái.

"Tao biết phụ mày cái gì?" Ánh Ngọc cằn nhằn, nhưng cô bé vẫn cố gắng xê dịch một tấm ván nhỏ. "Nặng muốn chết! Mày làm đi chứ, đồ con lợn lười biếng!"

Minh Hoàng không nói gì, anh ta cúi xuống, dùng hết sức bình sinh để kéo một tấm tôn lớn bị cong vênh ra khỏi đống đổ nát. Cơ bắp trên cánh tay anh ta cuồn cuộn nổi lên dưới ánh nến, mồ hôi lấm tấm trên trán. Ánh Ngọc đứng bên cạnh, thấy anh trai hì hục như vậy, trong lòng cô bé có chút cảm phục. Anh ta tuy hay cằn nhằn, nhưng trong những lúc thế này lại rất đáng tin cậy.

"Mày giữ cái này giúp tao!" Minh Hoàng thở dốc, giọng ra lệnh, tay anh ta chỉ vào một đầu tấm ván. Ánh Ngọc vội vàng giữ lấy, nhưng tấm ván quá nặng, khiến cô bé chao đảo. Minh Hoàng nhanh chóng đưa tay ra đỡ lấy eo cô bé, ghì chặt vào người mình để giúp cô bé giữ thăng bằng.

Cơ thể Ánh Ngọc cứng đờ. Hơi ấm từ bàn tay Minh Hoàng truyền qua lớp áo mỏng, đốt cháy vùng eo của cô bé. Cô bé cảm nhận được sự rắn chắc của lồng ngực anh áp vào lưng, và một cảm giác rùng mình chạy dọc sống lưng. Nó không phải là lạnh, mà là một luồng điện, một sự kích thích khó tả. Ánh Ngọc cố gắng giữ vẻ mặt bình thản, nhưng nhịp thở của cô bé đã bắt đầu gấp gáp.

Minh Hoàng cũng cảm nhận được sự mềm mại của eo em gái trong vòng tay mình. Mùi hương tự nhiên của cô bé, lẫn với mùi ẩm mốc của nhà kho, bỗng trở nên quyến rũ đến lạ. Anh ta muốn siết chặt hơn nữa, muốn vùi mặt vào mái tóc mềm mại của em gái, nhưng lý trí mách bảo anh phải kiềm chế. Anh ta thấy sức mạnh của mình bên cạnh sự yếu đuối của em gái, và một cảm giác "trách nhiệm" mới lạ xen lẫn ham muốn chiếm đoạt.

"Này, mày đừng có mà dựa vào tao thế chứ! Nặng muốn chết!" Ánh Ngọc rít lên, cố gắng đẩy nhẹ Minh Hoàng ra, nhưng cơ thể cô bé lại vô thức ngả nghiêng hơn về phía anh.

"Tao đỡ cho khỏi ngã thôi, con lồn! Mày nghĩ tao muốn chạm vào mày à?" Minh Hoàng buông ra, giọng điệu vẫn đầy vẻ cằn nhằn, nhưng ánh mắt anh ta lại đầy vẻ tiếc nuối.

Họ tiếp tục hì hục sửa chữa. Minh Hoàng dùng hết sức lực để cố gắng đẩy tấm ván nặng vào đúng vị trí để che lại lỗ hổng trên mái. Ánh Ngọc loay hoay phụ giúp anh trai bằng cách giữ chặt một đầu tấm ván, khuôn mặt cô bé lấm lem bụi bẩn và mồ hôi, nhưng đôi mắt vẫn long lanh và đầy cảnh giác.

Đúng lúc Minh Hoàng đang dồn hết sức, gồng mình đẩy tấm ván lên cao, Ánh Ngọc đang cúi người để giữ cho nó không trượt, thì một tiếng "RẦM!!!" lớn hơn nhiều lần đột ngột vang lên. Tiếng sét đánh gần đó khiến mặt đất rung chuyển, và một cơn gió giật kinh hoàng thổi vào nhà kho. Một phần mái nhà khác, vốn đã bị lung lay, bất ngờ đổ sập xuống ngay phía sau lưng họ, kéo theo hàng đống gỗ vụn, đá và những tấm tôn gỉ sét.

Bụi đất mù mịt bay lên. Cả Minh Hoàng và Ánh Ngọc đều không kịp phản ứng. Tấm ván họ đang giữ bị sức ép của khối đổ nát đẩy mạnh về phía trước, dồn cả hai vào một góc nhỏ hẹp của nhà kho, nơi những kệ hàng cũ kỹ và đống đồ đạc đổ ngổn ngang. Cả hai ngã sấp xuống, cơ thể va vào nhau một cách mạnh mẽ.

Minh Hoàng khẽ rên lên một tiếng. Anh ta cố gắng ngồi dậy, nhưng một tấm gỗ lớn đã đổ ngang qua chân anh ta. Ánh Ngọc nằm ép chặt vào người anh, đầu cô bé vùi vào ngực anh trai. Cô bé thở dốc, ho sặc sụa vì bụi. Khi bụi tan đi một chút, họ nhìn xung quanh.

Toàn bộ lối ra đã bị chặn kín bởi đống đổ nát khổng lồ. Những tấm ván, thanh sắt và gạch đá chồng chất lên nhau, tạo thành một bức tường không thể vượt qua. Không khí trong góc này trở nên ngột ngạt và bí bách. Minh Hoàng và Ánh Ngọc bị mắc kẹt chặt trong không gian vô cùng chật hẹp đó, cơ thể họ chạm sát vào nhau, không có lối thoát. Tiếng mưa vẫn xối xả bên ngoài, tiếng gió vẫn gào thét, nhưng trong góc nhỏ này, chỉ còn lại tiếng thở dồn dập và nhịp tim đập loạn xạ của hai anh em.
 
Chương 5

Không khí trong góc kẹt của nhà kho đặc quánh mùi ẩm mốc, mùi đất và cả mùi mồ hôi của hai anh em. Tiếng mưa vẫn xối xả bên ngoài, tiếng gió rít qua những khe hở của mái tôn đổ nát, nhưng trong không gian chật hẹp này, chỉ còn lại tiếng thở dồn dập và nhịp tim đập loạn xạ của Minh Hoàng và Ánh Ngọc.

Minh Hoàng khẽ rên lên lần nữa, cố gắng cựa quậy, nhưng tấm gỗ lớn đè ngang chân anh ta khiến anh không thể di chuyển. Ánh Ngọc vẫn nằm ép chặt vào người anh, đầu cô bé vùi sâu vào ngực anh trai, hơi thở nóng hổi phả vào lớp áo sơ mi mỏng của anh. Cái tư thế bị kẹt chặt này khiến toàn bộ cơ thể cô bé mềm mại và đầy đặn của Ánh Ngọc áp sát vào thân hình to lớn, rắn chắc của Minh Hoàng. Hơi thở hổn hển của cô bé phả vào cổ anh, vừa run rẩy vì sợ hãi, vừa mang theo một chút hơi ấm lạ lùng.

“Đau… tao đau quá, thằng khốn nạn!” Ánh Ngọc lí nhí rên rỉ, giọng nói nghèn nghẹt vì bị kẹt trong ngực anh trai, xen lẫn tiếng ho sặc sụa vì bụi. Cô bé cố gắng nhúc nhích, nhưng càng cựa quậy, cơ thể cô bé càng cọ xát vào Minh Hoàng, và cảm giác nhục nhã, bứt rứt xen lẫn kích thích lại trỗi dậy mãnh liệt.

Minh Hoàng cảm nhận rõ từng đường cong trên cơ thể Ánh Ngọc qua lớp vải mỏng. Cặp mông to tròn của cô bé bị ép chặt vào hông anh, mềm mại nhưng lại căng đầy sức sống. Bàn tay anh ta, vốn đang đặt hờ sau lưng cô bé để đỡ, giờ đây vô thức siết chặt hơn. Anh ta cảm thấy một luồng điện chạy khắp người, bỏ qua cả cơn đau ở chân. Cái sự gần gũi không thể tránh khỏi này, trong bóng tối và không gian bí bách, khiến dục vọng trong anh bùng lên như lửa đốt. Anh ta nuốt khan, cố gắng điều hòa hơi thở, nhưng nó cứ dồn dập không ngừng.

“Mày… mày có sao không?” Minh Hoàng hỏi, giọng anh ta khàn đặc, không còn vẻ cằn nhằn hay trêu chọc thường ngày nữa. Anh ta không thực sự quan tâm đến cơn đau của Ánh Ngọc bằng những gì đang xảy ra giữa hai cơ thể.

Ánh Ngọc ngẩng đầu lên một chút, đôi mắt to tròn của cô bé cố gắng tìm kiếm ánh sáng trong bóng tối đặc quánh. Cô bé thấy Minh Hoàng đang nhìn mình chằm chằm, ánh mắt anh ta đầy vẻ phức tạp, một sự lo lắng pha lẫn ham muốn không thể giấu diếm. Khuôn mặt cô bé bỗng nóng bừng, không phải vì bụi, mà vì ánh mắt đó của anh trai. Toàn thân cô bé như có hàng ngàn con kiến bò khắp nơi, vừa ngột ngạt, vừa khó thở, lại vừa nóng bừng vì cảm giác lạ lẫm chạy khắp người. Một cảm giác vừa lo sợ, vừa tội lỗi, nhưng lại vô cùng khao khát.

“Tao… tao không sao…” Ánh Ngọc thì thầm, giọng nói yếu ớt. Cô bé lại vô thức rúc sâu hơn vào ngực Minh Hoàng, tìm kiếm một sự an ủi, nhưng đồng thời lại cảm thấy bị kích thích tột độ bởi sự tiếp xúc đó. Cô bé cảm nhận rõ sự rắn chắc của cơ bắp anh trai, nhịp tim anh ta đang đập thình thịch ngay dưới tai mình.

Minh Hoàng đưa tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc Ánh Ngọc. Từng sợi tóc mềm mại của cô bé lướt qua ngón tay anh, mang theo mùi hương quen thuộc, nhưng giờ đây lại trở nên quyến rũ đến lạ. Anh ta cúi thấp đầu xuống, gần sát tai Ánh Ngọc, cảm nhận hơi thở dồn dập của cô bé. "Mày có lạnh không?" Anh ta hỏi, nhưng giọng điệu lại đầy ẩn ý.

Ánh Ngọc khẽ rùng mình, không phải vì lạnh. Cảm giác lạ lẫm chạy khắp người cô bé, từ lồng ngực đến tận bụng dưới, nơi chiếc quần short denim đã bị nước mưa làm cho ẩm ướt, dính chặt vào da thịt. Cô bé cảm thấy một sự ẩm ướt đang lan tỏa nơi khe lồn, một dấu hiệu của sự kích thích không thể kiểm soát. "Tao... tao không lạnh." Cô bé trả lời, nhưng giọng nói run rẩy.

Minh Hoàng khẽ hít một hơi thật sâu. Anh ta có thể ngửi thấy mùi hương đặc trưng của Ánh Ngọc, hòa lẫn với mùi ẩm mốc của nhà kho, tạo nên một sự pha trộn kỳ lạ, nhưng lại vô cùng gợi tình. Anh ta biết rằng mình không thể kiềm chế được nữa. Trong không gian bị cô lập này, với tiếng mưa bão làm nền, mọi rào cản dường như đã biến mất. Anh ta muốn cô bé, muốn chiếm hữu cô bé ngay tại đây, ngay lúc này.

Anh ta siết chặt vòng tay quanh eo Ánh Ngọc, kéo cô bé sát hơn vào người mình. Không còn là sự trấn an, mà là sự khao khát không thể kiềm chế. Ánh Ngọc khẽ kêu lên một tiếng nhỏ, cơ thể cô bé cứng đờ, nhưng cô bé không hề phản kháng. Cô bé cảm nhận được sự to lớn và rắn chắc của Minh Hoàng ép sát vào mình, hơi thở anh ta phả vào mặt cô bé, nóng hổi và đầy dục vọng.

“Mày… mày đang làm gì thế?” Ánh Ngọc thì thầm, giọng cô bé nhỏ đến mức gần như không nghe thấy, nhưng trong đó không có sự giận dữ, mà là một sự chờ đợi.

Minh Hoàng không trả lời. Anh ta chỉ cúi thấp đầu hơn, tìm kiếm đôi môi mềm mại của Ánh Ngọc trong bóng tối. Trái tim anh ta đập thình thịch trong lồng ngực, như muốn nhảy ra ngoài. Anh ta cảm nhận được hơi thở dồn dập của cô bé, và sự run rẩy không kiểm soát của cơ thể cô.

Chậm rãi, rồi nhanh chóng, môi anh ta chạm vào môi Ánh Ngọc. Một nụ hôn. Trong bóng tối đặc quánh của nhà kho, dưới tiếng mưa bão gào thét, nụ hôn đầu tiên giữa hai anh em diễn ra một cách vụng về nhưng đầy dục vọng. Môi Minh Hoàng miết chặt lấy môi Ánh Ngọc, mạnh mẽ và chiếm đoạt. Ánh Ngọc giật mình, đôi mắt cô bé mở to trong bóng tối, nhưng chỉ một thoáng, cô bé nhắm nghiền lại, một cảm giác tê dại lan khắp cơ thể. Cô bé cảm nhận được sự ướt át và nóng bỏng từ nụ hôn đó, và một khoái cảm lạ lẫm chợt bùng lên, khiến cô bé quên đi nỗi sợ hãi ban đầu, chỉ còn lại sự đầu hàng và khao khát.
 
anime sex
cliphot
Back
Top