Chương 1
Ánh nắng buổi sớm len lỏi qua ô cửa kính lớn, rải vàng trên nền gạch lát hoa văn cổ điển của căn biệt thự. Dù có cái danh là "khu nhà giàu", ngôi nhà này lại chẳng hề mang vẻ tĩnh lặng, uy nghi thường thấy. Trái lại, nó luôn tràn ngập tiếng ồn ào, đặc biệt là vào mỗi buổi sáng, khi hai con người mang danh "anh em" chạm mặt nhau.
Minh Hoàng, 18 tuổi, to cao điển trai đến mức khiến lũ con gái trong trường phải xuýt xoa, vẫn đang cuộn mình trên ghế sofa, chiếc điều khiển TV nằm gọn trong tay anh ta như thể là chiến lợi phẩm. Mái tóc đen nhánh của anh rủ xuống trán, che đi một phần đôi mắt còn ngái ngủ. Tiếng TV xập xình với chương trình thời sự buổi sáng là thứ duy nhất phá vỡ sự yên bình giả tạo trong phòng khách.
"Thằng khốn nạn kia! Mày có định nhả cái điều khiển ra không?"
Giọng nói chua ngoa, lảnh lót như chuông đồng từ trên tầng vọng xuống, cắt ngang dòng suy nghĩ của Minh Hoàng. Đó là Ánh Ngọc, 17 tuổi, em gái anh. Vừa nghe thấy tiếng em, Minh Hoàng liền bật cười khẩy, lười biếng trở mình, mắt vẫn dán vào màn hình TV.
Ánh Ngọc bước xuống những bậc cầu thang lát gỗ lim, từng bước chân nện mạnh mẽ, như muốn dằn mặt kẻ đang cố tình làm ngơ. Cô bé mặc chiếc áo phông trắng rộng thùng thình và quần short denim ngắn cũn, để lộ đôi chân thon dài, trắng nõn. Mái tóc dài, óng ả vẫn còn ẩm ướt sau khi gội, xõa tung sau lưng. Làn da trắng trẻo, đôi mắt to tròn long lanh cùng cái vẻ bướng bỉnh thường trực trên khuôn mặt xinh xắn khiến cô bé trông vừa đáng yêu, vừa khiến người khác muốn trêu chọc. Đặc biệt, cái mông to, tròn trịa của cô bé lắc lư theo từng bước đi, nổi bật dù chỉ là trong bộ đồ ngủ đơn giản, khiến người nhìn phải tự động dán mắt vào.
"Mày bảo ai là thằng khốn nạn? Tao đang xem tin tức quốc tế, con ranh con! Mày biết cái gì mà nói?" Minh Hoàng thủng thẳng đáp, mắt không rời màn hình, giọng điệu đầy vẻ trêu tức. Anh cố tình nhấn mạnh từ "con ranh con" để chọc tức em gái.
Ánh Ngọc nghiến răng ken két, đứng ngay trước mặt anh trai, hai tay chống nạnh. "Tin tức quốc tế cái lồn! Mày xem thời sự để ngắm con MC mặt như cái bánh bao à? Trả đây! Tao còn phải xem phim hoạt hình!"
Minh Hoàng cuối cùng cũng chịu ngẩng đầu lên, nụ cười nửa miệng đầy vẻ thách thức. Anh ta vươn cánh tay dài, giơ cao chiếc điều khiển ngoài tầm với của Ánh Ngọc. "Đồ trẻ con! 17 tuổi đầu rồi mà còn xem hoạt hình. Streamer gì mà kỳ cục!"
"Ít ra tao còn có fan, có tiền tự kiếm, hơn cái đồ ăn bám ăn hại như mày!" Ánh Ngọc tức tối nhảy chồm lên, nhưng chiều cao khiêm tốn hơn anh trai khiến cô bé không thể với tới. Cái thân hình nhỏ nhắn nhưng đầy đặn của cô bé va quệt vào cánh tay rắn chắc của Minh Hoàng, một thoáng giật mình len lỏi qua cả hai.
"Ăn bám? Này, tao đây là đang dưỡng sức để thi đại học! Vớ vẩn!" Minh Hoàng cười lớn, tay vẫn giữ chặt chiếc điều khiển. Anh thích thú nhìn khuôn mặt Ánh Ngọc đỏ bừng vì tức giận, đôi mắt long lanh như sắp trào nước. Anh thừa nhận mình thích trêu chọc em gái, thích nhìn em bực tức, nhưng một phần sâu thẳm trong anh lại cảm thấy có gì đó rạo rực mỗi khi cơ thể hai người vô tình chạm vào nhau. Cái mông to tròn của em, lúc này ở ngang tầm mắt anh, thật sự quá mức mời gọi.
"Đồ khốn nạn! Trả đây!" Ánh Ngọc giật mạnh tay Minh Hoàng, nhưng anh ta vẫn lì lợm không buông. "Không! Cứ cãi nữa đi, tao cấm mày đi học luôn bây giờ!"
Trận chiến chiếc điều khiển TV kết thúc bằng sự "thắng lợi" tạm thời của Minh Hoàng khi mẹ bước vào, với một nụ cười bất lực trên môi. "Thôi thôi hai đứa! Sáng nào cũng như sáng nào! Minh Hoàng, con nhường em đi. Ánh Ngọc, con mau đi thay đồ rồi xuống ăn sáng!"
Dù cằn nhằn, Minh Hoàng vẫn miễn cưỡng ném cái điều khiển về phía Ánh Ngọc, đủ để cô bé phải chới với mới bắt được. Ánh Ngọc lườm anh trai một cái sắc lẻm rồi quay gót bỏ đi, nhưng trong lòng lại có chút thoả mãn khi anh chịu nhường. Minh Hoàng thì chỉ cười thầm, tự nhận thấy mình đã "nhường" một cách thật oai phong.
Buổi chiều, câu chuyện tiếp tục với màn tranh cãi về việc đổ rác. Ánh Ngọc đang nằm vắt vẻo trên sofa, tay lướt điện thoại, thỉnh thoảng lại khúc khích cười vì một video hài hước nào đó. Minh Hoàng bước ra từ nhà bếp, tay cầm túi rác bốc mùi hôi thối.
"Này, tới lượt mày đổ rác đó, con mắm kia!" Anh ta ném túi rác xuống ngay cạnh chân Ánh Ngọc.
Ánh Ngọc nhăn mũi, giả vờ bịt mũi. "Eo ơi! Kinh quá! Tý tao còn phải livestream, làm sao mà bốc mùi hôi hám ra ngoài đường được? Mày to xác thế kia mà không làm được à?"
"Tao to xác để bế mày vào phòng ngủ đấy! Đi đổ rác!" Minh Hoàng đáp lại, câu nói cuối cùng nghe như một lời bông đùa, nhưng đôi mắt anh ta lại thoáng nét thăm dò, nhìn xuống cái đùi trắng nõn đang phơi bày của Ánh Ngọc.
"Mày nói gì đó? Đồ bệnh hoạn! Đồ biến thái!" Ánh Ngọc bật dậy, đá nhẹ vào túi rác. "Không đổ! Mày mà không đổ là tao mách mẹ vụ mày đi bar đêm qua đấy!"
"Mách đi! Xem ai tin ai!" Minh Hoàng cười khẩy, nhưng trong lòng lại hơi giật mình. Con bé này đúng là tai mắt khắp nơi.
Trận cãi vã kết thúc khi Minh Hoàng rốt cuộc cũng phải lầm bầm vác túi rác đi đổ, vì Ánh Ngọc đã doạ sẽ "phá hoại" buổi livestream tối nay của cô bé bằng cách... kể chuyện anh trai "bị nhốt trong nhà vệ sinh không giấy". Minh Hoàng không thể mạo hiểm danh dự, dù biết con bé chỉ dọa.
Đêm đến, phòng Ánh Ngọc sáng rực bởi ánh đèn LED màu tím và hồng, phục vụ cho buổi livestream của cô bé. Minh Hoàng đang học bài trong phòng mình, nhưng tiếng cười nói lảnh lót của Ánh Ngọc từ phòng bên vọng sang khiến anh không thể tập trung. Anh bỏ sách xuống, đi ngang qua phòng em gái. Cánh cửa hé mở, cho phép anh nhìn thấy Ánh Ngọc đang ngồi trước màn hình, khuôn mặt xinh đẹp tươi rói, đôi mắt to tròn long lanh nhìn vào camera, đôi môi hồng mím cười khi tương tác với fan.
Cô bé mặc một chiếc váy ngủ lụa mỏng màu hồng nhạt, dây áo trễ xuống, để lộ bờ vai mềm mại và một phần xương quai xanh quyến rũ. Ánh sáng từ màn hình hắt lên khuôn mặt cô, tạo nên một vẻ đẹp ma mị, khác hẳn cô em gái chua ngoa hàng ngày. Tiếng cười khúc khích, tiếng nói chuyện nhỏ nhẹ, những cử chỉ duyên dáng khi Ánh Ngọc thả thính fan khiến Minh Hoàng sững sờ. Anh chưa bao giờ thấy em gái mình "con mẹ nó" dâm đãng đến thế. Cái vẻ ngây thơ thường ngày biến mất, thay vào đó là một vẻ gợi cảm khó cưỡng, đặc biệt là khi cô bé khẽ liếm môi hoặc vuốt nhẹ mái tóc. Cái mông to tròn của cô bé ẩn hiện dưới lớp váy lụa mỏng manh, càng khiến anh không thể rời mắt.
Minh Hoàng khẽ nuốt nước bọt, cảm thấy cổ họng khô khốc. Anh biết mình không nên nhìn, nhưng đôi mắt anh cứ dán chặt vào hình bóng Ánh Ngọc qua khe cửa. Một cảm giác lạ lẫm len lỏi trong lòng anh, không phải là sự khó chịu hay tức giận thông thường, mà là một sự tò mò, một ham muốn mơ hồ đang nhen nhóm.
Anh vội vàng rời đi, quay về phòng, cố gắng tiếp tục học bài, nhưng hình ảnh Ánh Ngọc trong chiếc váy lụa mỏng vẫn ám ảnh tâm trí anh. Anh không thể ngừng nghĩ về cái vẻ quyến rũ khác lạ ấy, và cả cái mông to tròn cứ lắc lư trong tâm trí.
Đêm muộn, Minh Hoàng tắt đèn phòng, căn phòng chìm vào bóng tối. Anh trằn trọc trên giường, cảm thấy một sự bứt rứt khó tả. Tiếng lạch cạch từ phòng Ánh Ngọc vang lên, báo hiệu cô bé cũng vừa kết thúc buổi livestream và đi vệ sinh. Minh Hoàng nằm im, lắng nghe tiếng bước chân khe khẽ của Ánh Ngọc đi ngang qua phòng mình, rồi dừng lại trước cửa phòng cô bé. Anh nghe tiếng Ánh Ngọc khẽ thở dài, rồi tiếng cạch cửa phòng đóng lại.
Bất chợt, tiếng bước chân của Ánh Ngọc lại vang lên, lần này là tiếng lạch cạch của một đôi dép lê quen thuộc. Cô bé đang đi xuống bếp uống nước. Minh Hoàng theo bản năng ngồi bật dậy, mắt nhìn ra hành lang tối tăm. Anh nghe tiếng Ánh Ngọc rót nước, rồi tiếng cô bé khẽ ho khan. Anh biết cô bé sắp lên.
Anh lại vội vàng nằm xuống, nhắm chặt mắt, giả vờ ngủ. Ánh Ngọc đi ngang qua phòng anh một lần nữa. Lần này, anh không thể kìm được, khẽ hé mắt nhìn qua khe cửa. Anh thấy Ánh Ngọc đi qua, trong ánh sáng lờ mờ từ hành lang, bóng lưng cô bé hiện lên dưới lớp váy ngủ mỏng manh, đường cong mềm mại của cái mông to tròn vẫn khiến anh ngẩn ngơ.
Cô bé đi thẳng về phòng, cánh cửa khẽ mở ra rồi đóng lại. Minh Hoàng vẫn nằm im, nhịp tim đập nhanh lạ thường. Anh cảm thấy một sự căng thẳng ngầm chạy khắp cơ thể. Anh muốn trêu chọc em gái, muốn cãi nhau với em, nhưng đồng thời, anh cũng muốn chạm vào em, muốn khám phá cái vẻ quyến rũ vừa thoáng thấy ban nãy.
Minh Hoàng thở dài, lăn qua lăn lại trên giường. Cả Ánh Ngọc cũng không ngủ được, nằm trằn trọc trong phòng, trong lòng cô bé cũng có những cảm xúc lẫn lộn. Cái vẻ bất cần, thích trêu chọc của anh trai ban ngày, nhưng lại lặng lẽ đi đổ rác giúp cô bé. Và cả ánh mắt lạ lùng của anh ta khi cô bé livestream. Có gì đó thật khác.
Đêm khuya, căn biệt thự chìm vào sự tĩnh lặng hiếm hoi. Tiếng côn trùng rả rích bên ngoài, cùng với tiếng thở dài của Minh Hoàng và Ánh Ngọc trong hai căn phòng riêng biệt, dường như là nhịp điệu cho một bí mật sắp sửa bùng cháy. Minh Hoàng khẽ đưa tay lên vuốt mặt, cảm giác nóng bừng khó tả. Anh cố gắng xua đi hình ảnh em gái, nhưng vô ích. Trong bóng tối, anh cảm thấy một sự thôi thúc kỳ lạ, một tia lửa ngầm nhen nhóm, đang chờ đợi để bùng lên.
Ánh nắng buổi sớm len lỏi qua ô cửa kính lớn, rải vàng trên nền gạch lát hoa văn cổ điển của căn biệt thự. Dù có cái danh là "khu nhà giàu", ngôi nhà này lại chẳng hề mang vẻ tĩnh lặng, uy nghi thường thấy. Trái lại, nó luôn tràn ngập tiếng ồn ào, đặc biệt là vào mỗi buổi sáng, khi hai con người mang danh "anh em" chạm mặt nhau.
Minh Hoàng, 18 tuổi, to cao điển trai đến mức khiến lũ con gái trong trường phải xuýt xoa, vẫn đang cuộn mình trên ghế sofa, chiếc điều khiển TV nằm gọn trong tay anh ta như thể là chiến lợi phẩm. Mái tóc đen nhánh của anh rủ xuống trán, che đi một phần đôi mắt còn ngái ngủ. Tiếng TV xập xình với chương trình thời sự buổi sáng là thứ duy nhất phá vỡ sự yên bình giả tạo trong phòng khách.
"Thằng khốn nạn kia! Mày có định nhả cái điều khiển ra không?"
Giọng nói chua ngoa, lảnh lót như chuông đồng từ trên tầng vọng xuống, cắt ngang dòng suy nghĩ của Minh Hoàng. Đó là Ánh Ngọc, 17 tuổi, em gái anh. Vừa nghe thấy tiếng em, Minh Hoàng liền bật cười khẩy, lười biếng trở mình, mắt vẫn dán vào màn hình TV.
Ánh Ngọc bước xuống những bậc cầu thang lát gỗ lim, từng bước chân nện mạnh mẽ, như muốn dằn mặt kẻ đang cố tình làm ngơ. Cô bé mặc chiếc áo phông trắng rộng thùng thình và quần short denim ngắn cũn, để lộ đôi chân thon dài, trắng nõn. Mái tóc dài, óng ả vẫn còn ẩm ướt sau khi gội, xõa tung sau lưng. Làn da trắng trẻo, đôi mắt to tròn long lanh cùng cái vẻ bướng bỉnh thường trực trên khuôn mặt xinh xắn khiến cô bé trông vừa đáng yêu, vừa khiến người khác muốn trêu chọc. Đặc biệt, cái mông to, tròn trịa của cô bé lắc lư theo từng bước đi, nổi bật dù chỉ là trong bộ đồ ngủ đơn giản, khiến người nhìn phải tự động dán mắt vào.
"Mày bảo ai là thằng khốn nạn? Tao đang xem tin tức quốc tế, con ranh con! Mày biết cái gì mà nói?" Minh Hoàng thủng thẳng đáp, mắt không rời màn hình, giọng điệu đầy vẻ trêu tức. Anh cố tình nhấn mạnh từ "con ranh con" để chọc tức em gái.
Ánh Ngọc nghiến răng ken két, đứng ngay trước mặt anh trai, hai tay chống nạnh. "Tin tức quốc tế cái lồn! Mày xem thời sự để ngắm con MC mặt như cái bánh bao à? Trả đây! Tao còn phải xem phim hoạt hình!"
Minh Hoàng cuối cùng cũng chịu ngẩng đầu lên, nụ cười nửa miệng đầy vẻ thách thức. Anh ta vươn cánh tay dài, giơ cao chiếc điều khiển ngoài tầm với của Ánh Ngọc. "Đồ trẻ con! 17 tuổi đầu rồi mà còn xem hoạt hình. Streamer gì mà kỳ cục!"
"Ít ra tao còn có fan, có tiền tự kiếm, hơn cái đồ ăn bám ăn hại như mày!" Ánh Ngọc tức tối nhảy chồm lên, nhưng chiều cao khiêm tốn hơn anh trai khiến cô bé không thể với tới. Cái thân hình nhỏ nhắn nhưng đầy đặn của cô bé va quệt vào cánh tay rắn chắc của Minh Hoàng, một thoáng giật mình len lỏi qua cả hai.
"Ăn bám? Này, tao đây là đang dưỡng sức để thi đại học! Vớ vẩn!" Minh Hoàng cười lớn, tay vẫn giữ chặt chiếc điều khiển. Anh thích thú nhìn khuôn mặt Ánh Ngọc đỏ bừng vì tức giận, đôi mắt long lanh như sắp trào nước. Anh thừa nhận mình thích trêu chọc em gái, thích nhìn em bực tức, nhưng một phần sâu thẳm trong anh lại cảm thấy có gì đó rạo rực mỗi khi cơ thể hai người vô tình chạm vào nhau. Cái mông to tròn của em, lúc này ở ngang tầm mắt anh, thật sự quá mức mời gọi.
"Đồ khốn nạn! Trả đây!" Ánh Ngọc giật mạnh tay Minh Hoàng, nhưng anh ta vẫn lì lợm không buông. "Không! Cứ cãi nữa đi, tao cấm mày đi học luôn bây giờ!"
Trận chiến chiếc điều khiển TV kết thúc bằng sự "thắng lợi" tạm thời của Minh Hoàng khi mẹ bước vào, với một nụ cười bất lực trên môi. "Thôi thôi hai đứa! Sáng nào cũng như sáng nào! Minh Hoàng, con nhường em đi. Ánh Ngọc, con mau đi thay đồ rồi xuống ăn sáng!"
Dù cằn nhằn, Minh Hoàng vẫn miễn cưỡng ném cái điều khiển về phía Ánh Ngọc, đủ để cô bé phải chới với mới bắt được. Ánh Ngọc lườm anh trai một cái sắc lẻm rồi quay gót bỏ đi, nhưng trong lòng lại có chút thoả mãn khi anh chịu nhường. Minh Hoàng thì chỉ cười thầm, tự nhận thấy mình đã "nhường" một cách thật oai phong.
Buổi chiều, câu chuyện tiếp tục với màn tranh cãi về việc đổ rác. Ánh Ngọc đang nằm vắt vẻo trên sofa, tay lướt điện thoại, thỉnh thoảng lại khúc khích cười vì một video hài hước nào đó. Minh Hoàng bước ra từ nhà bếp, tay cầm túi rác bốc mùi hôi thối.
"Này, tới lượt mày đổ rác đó, con mắm kia!" Anh ta ném túi rác xuống ngay cạnh chân Ánh Ngọc.
Ánh Ngọc nhăn mũi, giả vờ bịt mũi. "Eo ơi! Kinh quá! Tý tao còn phải livestream, làm sao mà bốc mùi hôi hám ra ngoài đường được? Mày to xác thế kia mà không làm được à?"
"Tao to xác để bế mày vào phòng ngủ đấy! Đi đổ rác!" Minh Hoàng đáp lại, câu nói cuối cùng nghe như một lời bông đùa, nhưng đôi mắt anh ta lại thoáng nét thăm dò, nhìn xuống cái đùi trắng nõn đang phơi bày của Ánh Ngọc.
"Mày nói gì đó? Đồ bệnh hoạn! Đồ biến thái!" Ánh Ngọc bật dậy, đá nhẹ vào túi rác. "Không đổ! Mày mà không đổ là tao mách mẹ vụ mày đi bar đêm qua đấy!"
"Mách đi! Xem ai tin ai!" Minh Hoàng cười khẩy, nhưng trong lòng lại hơi giật mình. Con bé này đúng là tai mắt khắp nơi.
Trận cãi vã kết thúc khi Minh Hoàng rốt cuộc cũng phải lầm bầm vác túi rác đi đổ, vì Ánh Ngọc đã doạ sẽ "phá hoại" buổi livestream tối nay của cô bé bằng cách... kể chuyện anh trai "bị nhốt trong nhà vệ sinh không giấy". Minh Hoàng không thể mạo hiểm danh dự, dù biết con bé chỉ dọa.
Đêm đến, phòng Ánh Ngọc sáng rực bởi ánh đèn LED màu tím và hồng, phục vụ cho buổi livestream của cô bé. Minh Hoàng đang học bài trong phòng mình, nhưng tiếng cười nói lảnh lót của Ánh Ngọc từ phòng bên vọng sang khiến anh không thể tập trung. Anh bỏ sách xuống, đi ngang qua phòng em gái. Cánh cửa hé mở, cho phép anh nhìn thấy Ánh Ngọc đang ngồi trước màn hình, khuôn mặt xinh đẹp tươi rói, đôi mắt to tròn long lanh nhìn vào camera, đôi môi hồng mím cười khi tương tác với fan.
Cô bé mặc một chiếc váy ngủ lụa mỏng màu hồng nhạt, dây áo trễ xuống, để lộ bờ vai mềm mại và một phần xương quai xanh quyến rũ. Ánh sáng từ màn hình hắt lên khuôn mặt cô, tạo nên một vẻ đẹp ma mị, khác hẳn cô em gái chua ngoa hàng ngày. Tiếng cười khúc khích, tiếng nói chuyện nhỏ nhẹ, những cử chỉ duyên dáng khi Ánh Ngọc thả thính fan khiến Minh Hoàng sững sờ. Anh chưa bao giờ thấy em gái mình "con mẹ nó" dâm đãng đến thế. Cái vẻ ngây thơ thường ngày biến mất, thay vào đó là một vẻ gợi cảm khó cưỡng, đặc biệt là khi cô bé khẽ liếm môi hoặc vuốt nhẹ mái tóc. Cái mông to tròn của cô bé ẩn hiện dưới lớp váy lụa mỏng manh, càng khiến anh không thể rời mắt.
Minh Hoàng khẽ nuốt nước bọt, cảm thấy cổ họng khô khốc. Anh biết mình không nên nhìn, nhưng đôi mắt anh cứ dán chặt vào hình bóng Ánh Ngọc qua khe cửa. Một cảm giác lạ lẫm len lỏi trong lòng anh, không phải là sự khó chịu hay tức giận thông thường, mà là một sự tò mò, một ham muốn mơ hồ đang nhen nhóm.
Anh vội vàng rời đi, quay về phòng, cố gắng tiếp tục học bài, nhưng hình ảnh Ánh Ngọc trong chiếc váy lụa mỏng vẫn ám ảnh tâm trí anh. Anh không thể ngừng nghĩ về cái vẻ quyến rũ khác lạ ấy, và cả cái mông to tròn cứ lắc lư trong tâm trí.
Đêm muộn, Minh Hoàng tắt đèn phòng, căn phòng chìm vào bóng tối. Anh trằn trọc trên giường, cảm thấy một sự bứt rứt khó tả. Tiếng lạch cạch từ phòng Ánh Ngọc vang lên, báo hiệu cô bé cũng vừa kết thúc buổi livestream và đi vệ sinh. Minh Hoàng nằm im, lắng nghe tiếng bước chân khe khẽ của Ánh Ngọc đi ngang qua phòng mình, rồi dừng lại trước cửa phòng cô bé. Anh nghe tiếng Ánh Ngọc khẽ thở dài, rồi tiếng cạch cửa phòng đóng lại.
Bất chợt, tiếng bước chân của Ánh Ngọc lại vang lên, lần này là tiếng lạch cạch của một đôi dép lê quen thuộc. Cô bé đang đi xuống bếp uống nước. Minh Hoàng theo bản năng ngồi bật dậy, mắt nhìn ra hành lang tối tăm. Anh nghe tiếng Ánh Ngọc rót nước, rồi tiếng cô bé khẽ ho khan. Anh biết cô bé sắp lên.
Anh lại vội vàng nằm xuống, nhắm chặt mắt, giả vờ ngủ. Ánh Ngọc đi ngang qua phòng anh một lần nữa. Lần này, anh không thể kìm được, khẽ hé mắt nhìn qua khe cửa. Anh thấy Ánh Ngọc đi qua, trong ánh sáng lờ mờ từ hành lang, bóng lưng cô bé hiện lên dưới lớp váy ngủ mỏng manh, đường cong mềm mại của cái mông to tròn vẫn khiến anh ngẩn ngơ.
Cô bé đi thẳng về phòng, cánh cửa khẽ mở ra rồi đóng lại. Minh Hoàng vẫn nằm im, nhịp tim đập nhanh lạ thường. Anh cảm thấy một sự căng thẳng ngầm chạy khắp cơ thể. Anh muốn trêu chọc em gái, muốn cãi nhau với em, nhưng đồng thời, anh cũng muốn chạm vào em, muốn khám phá cái vẻ quyến rũ vừa thoáng thấy ban nãy.
Minh Hoàng thở dài, lăn qua lăn lại trên giường. Cả Ánh Ngọc cũng không ngủ được, nằm trằn trọc trong phòng, trong lòng cô bé cũng có những cảm xúc lẫn lộn. Cái vẻ bất cần, thích trêu chọc của anh trai ban ngày, nhưng lại lặng lẽ đi đổ rác giúp cô bé. Và cả ánh mắt lạ lùng của anh ta khi cô bé livestream. Có gì đó thật khác.
Đêm khuya, căn biệt thự chìm vào sự tĩnh lặng hiếm hoi. Tiếng côn trùng rả rích bên ngoài, cùng với tiếng thở dài của Minh Hoàng và Ánh Ngọc trong hai căn phòng riêng biệt, dường như là nhịp điệu cho một bí mật sắp sửa bùng cháy. Minh Hoàng khẽ đưa tay lên vuốt mặt, cảm giác nóng bừng khó tả. Anh cố gắng xua đi hình ảnh em gái, nhưng vô ích. Trong bóng tối, anh cảm thấy một sự thôi thúc kỳ lạ, một tia lửa ngầm nhen nhóm, đang chờ đợi để bùng lên.