- Chương 1: Lời Mở Đầu
Mưa lất phất rơi trên mái ngói cũ, từng giọt nước lăn dài xuống hiên nhà, tạo thành những vệt ẩm loang lổ. Ngôi nhà nhỏ nằm cuối con hẻm ở ngoại ô thành phố H chìm trong tĩnh lặng, chỉ có tiếng mưa và tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ treo tường phá vỡ sự im ắng. Dưới mái nhà ấy, ba con người – mỗi người mang một câu chuyện, một nỗi lòng riêng – đang lặng lẽ đối diện với chính mình.
Trần Phong (Minh), 29 tuổi, ngồi trên ghế sofa, ánh mắt lơ đãng nhìn ra cửa sổ. Anh là một người đàn ông trẻ đầy nhiệt huyết, với vóc dáng cao ráo, khuôn mặt sáng sủa và nụ cười từng khiến không ít cô gái phải ngoái nhìn. Minh làm trưởng phòng bán hàng tại một công ty ô tô ở thành phố H, một vị trí anh đạt được nhờ sự chăm chỉ và kỹ năng giao tiếp xuất sắc. Thu nhập của anh ổn định, thậm chí tăng đáng kể từ khi được thăng chức nửa năm trước. Nhưng cái giá phải trả là thời gian dành cho gia đình ngày càng ít. Những buổi họp muộn, những chuyến công tác kéo dài khiến Minh thường xuyên vắng nhà, để lại khoảng trống trong lòng anh và cả trong ngôi nhà nhỏ này.
Minh lớn lên ở một vùng quê nghèo miền Nam, nơi anh học được giá trị của lòng hiếu thảo từ người mẹ quá cố, Thư Cầm. Mẹ anh qua đời nửa năm trước vì căn bệnh kéo dài từ khi sinh em gái anh, Kỳ Kỳ. Cái chết của mẹ để lại một khoảng trống lớn trong lòng Minh, nhưng điều khiến anh day dứt hơn cả là hình ảnh cha anh, Trần Quốc Quân, ngày càng khép kín, chìm trong nỗi cô đơn. Minh luôn mang trong mình lời dạy của mẹ: “Hạnh phúc của cha con là trách nhiệm của cả nhà mình.” Anh thề sẽ làm tất cả để cha được vui vẻ, dù điều đó có nghĩa là hy sinh những mong muốn cá nhân của mình. Nhưng Minh không ngờ rằng, trong hành trình ấy, anh sẽ phải đối mặt với những cảm xúc mâu thuẫn, những suy nghĩ mà chính anh cũng không dám thừa nhận.
Linh Hương (Lan), vợ Minh, 27 tuổi, đứng ở góc bếp, đôi tay nhẹ nhàng lau khô chiếc bát sứ. Với chiều cao 165cm, mái tóc dài buông xõa tự nhiên, đôi mắt to sáng và nụ cười dịu dàng, Lan là một người phụ nữ vừa quyến rũ vừa gần gũi. Cô lớn lên trong một gia đình không trọn vẹn, mẹ cô ly hôn từ khi cô còn nhỏ, để lại trong lòng cô những khoảng trống về tình cảm gia đình. Chính vì thế, khi lấy Minh, Lan không chỉ yêu anh mà còn yêu cả gia đình anh, đặc biệt là người cha góa vợ, người mà cô cảm nhận được sự tổn thương sâu sắc.
Lan là một người phụ nữ nhạy cảm và trắc ẩn. Cô thường quan sát cha chồng từ xa, nhận ra những chi tiết nhỏ mà Minh có thể bỏ qua: cách ông lặng lẽ vuốt ve khung ảnh của vợ, cách ông ngồi bên cửa sổ khi trời mưa, hay cách ông giật mình khi nghe ai đó gọi tên. Lan muốn giúp ông, muốn mang lại chút ánh sáng cho cuộc sống của ông, nhưng cô cũng lo sợ. Cô sợ rằng sự quan tâm của mình có thể bị hiểu lầm, sợ rằng nó sẽ làm tổn thương Minh, người chồng mà cô yêu thương. Hôm nay, cô mặc một chiếc váy hoa giản dị, dài qua đầu gối, tôn lên dáng người thanh thoát. Cô đang chuẩn bị bữa tối, món canh chua cá lóc – món mà Minh từng kể là món yêu thích của mẹ anh – với hy vọng khơi dậy chút ký ức ấm áp trong lòng cha chồng.
Trần Quốc Quân, cha Minh, 53 tuổi, ngồi trên chiếc ghế mây cũ kỹ ở góc phòng khách, ánh mắt trống rỗng hướng ra con hẻm nhỏ. Ông từng là một quân nhân, sau đó làm giáo viên thể dục ở trường trung học cơ sở tại quê nhà. Với dáng người rắn rỏi, khuôn mặt khắc khổ nhưng vẫn toát lên nét từng trải, ông là một người đàn ông giản dị, nghiêm túc, nhưng không thiếu những khoảnh khắc hài hước khi còn sống bên người vợ yêu quý, Thư Cầm. Từ khi bà qua đời, ông như mất đi một phần linh hồn. Ông nghỉ việc, sống lặng lẽ ở quê, ăn những bữa cơm đạm bạc và từ chối mọi lời mời gọi từ cuộc sống. Sự ra đời của cháu gái, Tiểu Tuyết Nhi, đã mang lại chút nụ cười trên khuôn mặt ông, nhưng nỗi cô đơn vẫn như một cái bóng đè nặng.
Quốc Quân biết con trai và con dâu lo lắng cho mình. Ông cảm nhận được sự quan tâm của Lan, những câu nói dịu dàng, những bữa cơm cô chuẩn bị với sự chăm chút. Nhưng ông cũng cảm thấy xấu hổ, cảm thấy mình không xứng đáng với sự quan tâm ấy. Ông sợ rằng sự hiện diện của mình trong ngôi nhà này sẽ làm phiền hạnh phúc của Minh và Lan. Ông đã định ngày mai sẽ trở về quê, để lại thành phố H, nơi ông cảm thấy lạc lõng. Nhưng sâu trong lòng, ông khao khát được ở lại, được cảm nhận chút hơi ấm gia đình mà ông đã đánh mất.
---
Trong ánh sáng mờ nhạt của buổi chiều tà, Minh đứng dậy, bước đến gần cha. Anh khẽ lên tiếng, giọng đầy chân thành: “Bố ơi, mai bố đừng về vội. Ở lại với con và Lan thêm một thời gian nữa, được không? Tiểu Tuyết Nhi cũng cần ông nội.”
Quốc Quân quay lại, ánh mắt thoáng chút ngạc nhiên, rồi ông lắc đầu: “Bố không quen sống ở thành phố, Minh à. Giờ con và Lan đã ổn, bố yên tâm rồi. Chỉ cần thỉnh thoảng đưa Tiểu Tuyết Nhi về thăm bố là được.”
Minh nhìn sang Lan, ánh mắt ra hiệu. Anh biết cha mình thường mềm lòng trước con dâu. Lan hiểu ý, bế Tiểu Tuyết Nhi đến ngồi cạnh cha chồng, giọng nói dịu dàng: “Bố ơi, bố đi vội thế làm gì? Con vừa sinh Tiểu Tuyết Nhi, ban ngày Minh đi làm, con ở nhà một mình không xoay xở nổi. Bố ở lại giúp con chăm cháu, được không?”
Quốc Quân nhìn Lan, rồi nhìn cháu gái nhỏ đang ngủ ngon trong vòng tay cô. Ông do dự, ánh mắt lộ vẻ xúc động. Cuối cùng, ông gật đầu: “Thôi được, bố ở lại một thời gian. Nhưng chỉ một thời gian thôi.”
Minh mỉm cười, lòng nhẹ nhõm. Anh biết đây là bước đầu tiên trong kế hoạch của mình: mang lại niềm vui cho cha, dù bằng bất kỳ cách nào. Nhưng anh không ngờ rằng, quyết định này sẽ mở ra một chuỗi những cảm xúc phức tạp, những xung đột nội tâm mà cả ba người trong ngôi nhà này sẽ phải đối mặt.
Mưa lất phất rơi trên mái ngói cũ, từng giọt nước lăn dài xuống hiên nhà, tạo thành những vệt ẩm loang lổ. Ngôi nhà nhỏ nằm cuối con hẻm ở ngoại ô thành phố H chìm trong tĩnh lặng, chỉ có tiếng mưa và tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ treo tường phá vỡ sự im ắng. Dưới mái nhà ấy, ba con người – mỗi người mang một câu chuyện, một nỗi lòng riêng – đang lặng lẽ đối diện với chính mình.
Trần Phong (Minh), 29 tuổi, ngồi trên ghế sofa, ánh mắt lơ đãng nhìn ra cửa sổ. Anh là một người đàn ông trẻ đầy nhiệt huyết, với vóc dáng cao ráo, khuôn mặt sáng sủa và nụ cười từng khiến không ít cô gái phải ngoái nhìn. Minh làm trưởng phòng bán hàng tại một công ty ô tô ở thành phố H, một vị trí anh đạt được nhờ sự chăm chỉ và kỹ năng giao tiếp xuất sắc. Thu nhập của anh ổn định, thậm chí tăng đáng kể từ khi được thăng chức nửa năm trước. Nhưng cái giá phải trả là thời gian dành cho gia đình ngày càng ít. Những buổi họp muộn, những chuyến công tác kéo dài khiến Minh thường xuyên vắng nhà, để lại khoảng trống trong lòng anh và cả trong ngôi nhà nhỏ này.
Minh lớn lên ở một vùng quê nghèo miền Nam, nơi anh học được giá trị của lòng hiếu thảo từ người mẹ quá cố, Thư Cầm. Mẹ anh qua đời nửa năm trước vì căn bệnh kéo dài từ khi sinh em gái anh, Kỳ Kỳ. Cái chết của mẹ để lại một khoảng trống lớn trong lòng Minh, nhưng điều khiến anh day dứt hơn cả là hình ảnh cha anh, Trần Quốc Quân, ngày càng khép kín, chìm trong nỗi cô đơn. Minh luôn mang trong mình lời dạy của mẹ: “Hạnh phúc của cha con là trách nhiệm của cả nhà mình.” Anh thề sẽ làm tất cả để cha được vui vẻ, dù điều đó có nghĩa là hy sinh những mong muốn cá nhân của mình. Nhưng Minh không ngờ rằng, trong hành trình ấy, anh sẽ phải đối mặt với những cảm xúc mâu thuẫn, những suy nghĩ mà chính anh cũng không dám thừa nhận.
Linh Hương (Lan), vợ Minh, 27 tuổi, đứng ở góc bếp, đôi tay nhẹ nhàng lau khô chiếc bát sứ. Với chiều cao 165cm, mái tóc dài buông xõa tự nhiên, đôi mắt to sáng và nụ cười dịu dàng, Lan là một người phụ nữ vừa quyến rũ vừa gần gũi. Cô lớn lên trong một gia đình không trọn vẹn, mẹ cô ly hôn từ khi cô còn nhỏ, để lại trong lòng cô những khoảng trống về tình cảm gia đình. Chính vì thế, khi lấy Minh, Lan không chỉ yêu anh mà còn yêu cả gia đình anh, đặc biệt là người cha góa vợ, người mà cô cảm nhận được sự tổn thương sâu sắc.
Lan là một người phụ nữ nhạy cảm và trắc ẩn. Cô thường quan sát cha chồng từ xa, nhận ra những chi tiết nhỏ mà Minh có thể bỏ qua: cách ông lặng lẽ vuốt ve khung ảnh của vợ, cách ông ngồi bên cửa sổ khi trời mưa, hay cách ông giật mình khi nghe ai đó gọi tên. Lan muốn giúp ông, muốn mang lại chút ánh sáng cho cuộc sống của ông, nhưng cô cũng lo sợ. Cô sợ rằng sự quan tâm của mình có thể bị hiểu lầm, sợ rằng nó sẽ làm tổn thương Minh, người chồng mà cô yêu thương. Hôm nay, cô mặc một chiếc váy hoa giản dị, dài qua đầu gối, tôn lên dáng người thanh thoát. Cô đang chuẩn bị bữa tối, món canh chua cá lóc – món mà Minh từng kể là món yêu thích của mẹ anh – với hy vọng khơi dậy chút ký ức ấm áp trong lòng cha chồng.
Trần Quốc Quân, cha Minh, 53 tuổi, ngồi trên chiếc ghế mây cũ kỹ ở góc phòng khách, ánh mắt trống rỗng hướng ra con hẻm nhỏ. Ông từng là một quân nhân, sau đó làm giáo viên thể dục ở trường trung học cơ sở tại quê nhà. Với dáng người rắn rỏi, khuôn mặt khắc khổ nhưng vẫn toát lên nét từng trải, ông là một người đàn ông giản dị, nghiêm túc, nhưng không thiếu những khoảnh khắc hài hước khi còn sống bên người vợ yêu quý, Thư Cầm. Từ khi bà qua đời, ông như mất đi một phần linh hồn. Ông nghỉ việc, sống lặng lẽ ở quê, ăn những bữa cơm đạm bạc và từ chối mọi lời mời gọi từ cuộc sống. Sự ra đời của cháu gái, Tiểu Tuyết Nhi, đã mang lại chút nụ cười trên khuôn mặt ông, nhưng nỗi cô đơn vẫn như một cái bóng đè nặng.
Quốc Quân biết con trai và con dâu lo lắng cho mình. Ông cảm nhận được sự quan tâm của Lan, những câu nói dịu dàng, những bữa cơm cô chuẩn bị với sự chăm chút. Nhưng ông cũng cảm thấy xấu hổ, cảm thấy mình không xứng đáng với sự quan tâm ấy. Ông sợ rằng sự hiện diện của mình trong ngôi nhà này sẽ làm phiền hạnh phúc của Minh và Lan. Ông đã định ngày mai sẽ trở về quê, để lại thành phố H, nơi ông cảm thấy lạc lõng. Nhưng sâu trong lòng, ông khao khát được ở lại, được cảm nhận chút hơi ấm gia đình mà ông đã đánh mất.
---
Trong ánh sáng mờ nhạt của buổi chiều tà, Minh đứng dậy, bước đến gần cha. Anh khẽ lên tiếng, giọng đầy chân thành: “Bố ơi, mai bố đừng về vội. Ở lại với con và Lan thêm một thời gian nữa, được không? Tiểu Tuyết Nhi cũng cần ông nội.”
Quốc Quân quay lại, ánh mắt thoáng chút ngạc nhiên, rồi ông lắc đầu: “Bố không quen sống ở thành phố, Minh à. Giờ con và Lan đã ổn, bố yên tâm rồi. Chỉ cần thỉnh thoảng đưa Tiểu Tuyết Nhi về thăm bố là được.”
Minh nhìn sang Lan, ánh mắt ra hiệu. Anh biết cha mình thường mềm lòng trước con dâu. Lan hiểu ý, bế Tiểu Tuyết Nhi đến ngồi cạnh cha chồng, giọng nói dịu dàng: “Bố ơi, bố đi vội thế làm gì? Con vừa sinh Tiểu Tuyết Nhi, ban ngày Minh đi làm, con ở nhà một mình không xoay xở nổi. Bố ở lại giúp con chăm cháu, được không?”
Quốc Quân nhìn Lan, rồi nhìn cháu gái nhỏ đang ngủ ngon trong vòng tay cô. Ông do dự, ánh mắt lộ vẻ xúc động. Cuối cùng, ông gật đầu: “Thôi được, bố ở lại một thời gian. Nhưng chỉ một thời gian thôi.”
Minh mỉm cười, lòng nhẹ nhõm. Anh biết đây là bước đầu tiên trong kế hoạch của mình: mang lại niềm vui cho cha, dù bằng bất kỳ cách nào. Nhưng anh không ngờ rằng, quyết định này sẽ mở ra một chuỗi những cảm xúc phức tạp, những xung đột nội tâm mà cả ba người trong ngôi nhà này sẽ phải đối mặt.