fb68
68 game bài

Truyện Sáng Tác Câu Dẫn Em Dâu

1000000031.webp

01. Tên truyện:
Câu Dẫn Em Dâu

02. Thể loại:
Cao H, Sắc, 18+

03. Tác giả:
Rumtr9x

04. Tổng quát nội dung:
Bị thất nghiệp nên Phạm Chấn Phong rơi vào khủng hoảng tinh thần trầm trọng buộc anh phải vứt bỏ lòng kiêu hãnh của mình để cầu cạnh em dâu và được nàng nhận cho vô làm công ty của cha nàng. Thế rồi vào một đêm nọ anh nhìn trộm em dâu tắm và bị thân thể trần trụi nóng bỏng của nàng quyến rũ mê hoặc khiến Chấn Phong phải thất điên bát đảo tìm mọi cách chinh phục cô vợ xinh đẹp của người em trai thành vợ của mình và liệu anh có thành công hay không? Đọc truyện sẽ rõ.

05. Nhân vật:
Phạm Chấn Phong, Nguyễn Bích Ngân​
 
Chương 13: Bữa trưa hạnh phúc

Trong căn nhà ấm cúng, chỉ có hai con người đang hừng hực lửa tình, một người con gái lâu rồi không được buông thả và một thằng con trai đang trong thời kỳ khỏe mạnh nhất và lại vừa chia tay bạn gái.

Hiển nhiên, để có hai ngày đó, Chấn Phong lại gọi lên công ty xin nghỉ thêm thứ sáu, em dâu thì vẫn bị bệnh.

Lúc này cả hai thiếp đi một lúc và bị giật mình bởi tiếng chuông cửa, Phong hoảng hồn sợ có người quen nào vào thăm bệnh em dâu hoặc thằng em trai của anh về đột xuất để chăm sóc vợ nó.

Nàng bình tĩnh nói nhỏ: "Anh lên lầu tạm đi, em ra xem ai."

Nàng nhặt cái áo ngủ hai dây hở lưng dưới nền nhà lên mặc vội rồi đi ra cửa. Tim anh đập thình thịch chạy lên lầu, còn nàng ra mở cổng xem là ai.

Được một lúc thấy nàng đi vào tay cầm mấy quyển sách. À thì ra là nàng đặt mua sách online, sáng nay họ giao.

Phong nói: "Làm anh đứng cả tim."

Nàng cười nói: "Làm việc tày trời rồi giờ sợ à, anh đó, hư lắm, em để ý lâu rồi, thấy hiền hiền mà không hiền chút nào."

Anh cười cười đáp lại: "Em dụ anh thì có, hi, nhưng anh làm em sướng không vậy, anh cứ lo trình độ mình còn kém cỏi."

Nàng lấy tay đánh mạnh vào lưng anh một cái và nói: "Anh này, bày đặt trình với độ, làm em chết lên chết xuống rồi nè. Bây giờ, làm gì cho em ăn đi. Em cho anh hai ngày đó, hai ngày này phải làm cho em vui nhé, không là em không cho qua đây nữa đâu."

Nàng nói nửa đùa nửa thật, nhưng như một mệnh lệnh với anh.

Phong nói: "Em vào nghỉ chút đi, nãy giờ mệt rồi, để anh đi siêu thị nấu món gì đó cho em ăn, hai ngày này anh sẽ chăm sóc em như nữ hoàng luôn, em yêu dấu à."

Phong nói xong hôn nhẹ vào má nàng một cái. Nàng có vẻ chưa quen, gượng gạo cười nhẹ: "Uhm, để hai ngày xong em chấm điểm xem sao, sáng nay thể hiện tốt đó."

Bích Ngân cười lớn rồi đi vào phòng đóng cửa lại.

Phong như đứa trẻ được quà, hí hửng đi siêu thị nấu mấy món ruột, và đặc biệt là phải bổ để dành sức chiến đấu với em dâu chứ. Về tới nhà, vào bếp vừa nấu vừa huýt sáo. Được một lúc, em dâu cũng ngủ dậy, mở cửa, thấy anh huýt sáo vừa làm bếp, nàng cười: "Làm gì mà vui thế ông tướng, bắt được vàng à."

Anh cười lớn:."Bắt được cục kim cương quý giá nhất đó em, hi, cục kim cương ôm hoài không chán. Ước gì anh cứ được thế này mãi."

Nàng lườm anh một cái: "Cứ ước đi, rồi lúc mà phải lo cơm áo gạo tiền, lo cho con cái, lo cho gia đình hai bên rồi chạy dài. Anh cứ lo cho phần anh đi, ước cái gì. À, mà em hết bệnh rồi đấy, không biết có phải do mấy chén cháo của anh hay không, hay là do em với anh tập thể dục nữa."

Nàng lại cười mỉm liếc anh làm dương vật cứ lại cứng lên... hic...

Nấu một lúc cũng xong xuôi, nàng nhìn anh nói: "Thôi, để đó đi anh, vào tắm đi, sáng gì đi chợ nấu ăn người hôi lắm rồi, tắm đi rồi ra chuẩn bị ăn cơm."

Phong bẽn lẽn nói: "Em, anh tắm với em được không?"

Nàng hét lên: "Thôi vừa phải thôi chứ, nhìn người ta tắm chưa đủ à? Giờ còn tắm chung, em với em trai anh còn chưa tắm chung bao giờ kìa."

Phong thầm nghĩ: "Xạo, hồi tết mới rình xong, mà thôi để từ từ, không thể gấp được."

Bữa trưa đó thật hạnh phúc, nhà chỉ có hai người nhìn nhau ăn, em dâu thì mới bệnh xong, miệng ăn ngon nên ăn không nghỉ, cứ khen anh nấu ngon, anh thì cứ lo liếc nàng, ăn được chút lại nhìn nàng, mấy lần bị nàng chửi. Đơn giản là vì nàng ở nhà mặc cái váy xinh quá, mà không mặc đồ lót, nên lúc ăn uống nó cứ ẩn ẩn hiện hiện, làm anh nuốt không vào.

Ăn xong nàng giành phần rửa chén bát, nói anh ngồi ghế salon đi. Ngồi salon tranh thủ lên internet chút mà không thể rời mắt khỏi cặp mông nàng đang đứng ngay chỗ rửa chén bát, nó cứ lắc lên lắc xuống, thêm với ánh sáng ban ngày làm cho những đường cong cơ thể nàng hiện hiện ẩn ẩn một cách đầy gợi cảm.

Chịu hết nổi Phong nhè nhẹ đi ra phía sau lưng Bích Ngân, đưa hai tay xuống dưới váy nàng, vuốt ngược từ dưới lên trên đi qua phần mông, phần hông áp vào hai vú nàng và bóp nhẹ.

Nàng thoáng giật mình: "Anh làm gì đó, nước rửa chén bắt ra hết kìa, dơ hết."

Phong trả lời: "Anh thấy em mà chịu không nổi, em đẹp quá, nhất là trong lúc này, em thật đảm đang. Em biết không, từ lúc biết mùi con gái, anh đã có một mơ ước mà chưa bao giờ thành sự thật, mà bây giờ anh có thể thực hiện mơ ước của anh rồi."

Nàng hỏi: "Mơ ước gì anh, làm gì mà quan trọng thế? Nói em nghe xem nào."

Anh trả lời: "Không cần nói em ơi, chỉ cần làm."

Dương vật của Phong đã cứng ngắc tự lúc nào, vuốt một chút nước miếng vào, lựa thế Bích Ngân đứng, cầm dương vật đẩy vào trong lỗ âm đạo nàng một cái ót. Do chưa có nước nhờn, nàng hơi rát rên lên một tiếng. Anh biết ý, chỉ đưa vào một chút, rồi lại rút ra, đưa vào, nhè nhẹ, được một lúc dâm thủy bắt đầu rỉ ra, anh mới bắt đầu đưa sâu vào và nói: "Em cứ rửa chén đi."

Người nàng bắt đầu uốn éo: "Anh ơi, làm vầy sao em rửa chén được, mơ ước của anh đây sao?"

Phong cười đáp: "Đúng, mơ ước của anh là được làm tình với người mình yêu khi cô ấy đang rửa chén, thật lãng mạn phải không em?"

Đó chắc chắn là lần rửa chén lâu nhất trong đời Bích Ngân. Cứ mỗi cái chén được tráng xong, Phong lựa thế nắc mạnh vào người nàng một cái. Tay trái thì bóp vú nàng, tay phải thì lòn xuống dưới xoa lỗ âm đạo của nàng. Đến cái chén cuối cùng, tay nàng đã bám chặt lên thành lavabo, anh được thế nhấp nhấp liên tục. Tiếng bạch bạch của hai thân thể vang lên khắp phòng, chỉ được thêm vài nhịp nữa, anh trân mình bắn hết tinh khí tích tụ từ sáng giờ vào trong nàng. Em dâu lúc này đã nằm úp hẳn lên cái lavabo rửa chén, không còn quan tâm đến dơ sạch gì hết, rên ư ử như con mèo con, người giật giật.

Được một lúc anh rút ra, cầm tay nàng, nói: "Em ơi, theo anh, để anh vệ sinh cho em."

Dắt nàng vào nhà tắm, Ngân vẫn đứng lờ đờ nhìn Phong cười. Anh lấy vòi sen xịt vào chỗ kín của nàng, vệ sinh nó một cách trìu mến, lấy khăn ướt lau hết người cho nàng, và vệ sinh cho cả mình. Nàng vẫn còn chưa hoàn hồn, anh ẵm nàng lên làm nàng giật mình suýt té: "Anh làm gì đó?"

Phong trả lời: "Anh bế người anh yêu vào giường ngủ."

Anh không nói tiếp, bế Ngân đi vào phòng ngủ của nàng, đặt nàng lên giường hoàn toàn trần trụi, anh cũng leo lên nằm bên nàng, với tay bật cái máy lạnh thật lạnh. Với tay để dưới đầu nàng cho nàng gối lên tay, nàng nép vào ngực anh như mèo con, cả hai chìm vào giấc ngủ. Phía bên kia giường, trên tường, tấm ảnh trưng đám cưới của nàng và em trai anh đang mỉm cười nhìn anh. Anh cũng mỉm cười lại và nhắm mắt.​
 
Chương 14: Xem phim cùng em dâu

Tỉnh dậy lúc 16 giờ 30 phút chiều, em dâu vẫn còn ngủ, Phong nhè nhẹ gỡ tay nàng ra, rời khỏi phòng vô toilet xối nước cho tỉnh, rồi lấy xe đi siêu thị mua chút đồ làm bữa tối. Về tới nhà, thấy Bích Ngân đã dậy và đang lui cui trong bếp.

Nàng nói: "Thôi, hôm nay cho anh nghỉ, em khỏe rồi để em nấu ăn cho, anh ra phòng khách chơi đi."

Nghe lời, Phong lên phòng khách mở laptop chơi game trong khi chờ đợi em dâu nấu cơm. Cảm giác y như đây đang là gia đình của mình, một cảm giác mà anh luôn luôn mơ tới mỗi khi nghĩ đến việc lập gia đình.

Lâu lâu đang chơi lại tranh thủ chạy xuống bếp hôn trộm Ngân, sơ múi chút chút trong lúc nàng nấu ăn, làm cô nàng mấy lần suýt nấu cháy.

Tối đó nàng đãi cả anh món canh khổ qua nhồi thịt, mướp xào tim và rau muống luộc, toàn món anh thích, vừa ăn vừa nhìn em dâu cười, khiến nàng chịu không nổi hỏi: "Anh cười gì thế?"

Phong đáp: "Không biết vô tình hay anh hên mà hôm nay em nấu toàn món anh thích."

Nàng mỉm cười mà không nói gì.

Tối đó, đợi Bích Ngân dọn dẹp xong. Tám giờ tối Phong lấy xe máy chở nàng chạy lòng vòng quanh phố và đi ăn kem. Nàng cực kỳ thích, cứ nói bữa nào rảnh đi tiếp, bình thường toàn đi xe hơi, chứ đâu có được đi xe máy hóng gió thế này.

Tối đó mới có dịp nói chuyện với nàng nhiều hơn, hai người như tối qua, vào phòng xem phim. Nàng có vẻ thoải mái hơn tối qua. Anh đùa: "Có muốn tối nay anh mát xa cho em nữa không?"

Ngân cười: "Tối qua đủ rồi anh, giờ em vẫn còn khỏe, không cần mát xa đâu, anh chọn phim nào tụi mình xem đi, để em xuống dưới nhà lấy nước và đồ ăn lên."

Phong đã tải sẵn một phim để chuẩn bị cho tối nay rồi, một phim mang tính cách tình cảm nhẹ nhàng, hơi hài hài tên là “Năm mươi lần hẹn đầu tiên” nói về một chàng trai yêu một cô gái mất trí nhớ mỗi ngày.

Được một lúc em dâu mặc cái váy ngủ mỏng, cầm mấy lon bia và ít khô bò lên, nàng nói: "Phong, anh ngồi sát tường đi cho đỡ mỏi, cho em ngồi dựa vào anh nhé!"

Phong lật đật đồng ý ngay, he he...

Hai người như cặp tình nhân, ngồi im lặng thưởng thức bia và xem phim. Dần dần bia vào, lời ra, anh cũng tranh thủ hỏi nàng về cuộc sống gia đình. Nàng không còn khoảng cách gì với anh nữa, chắc cũng chẳng có ai để kể nên nàng kể hết cho anh nghe: nàng và em trai anh quen nhau hồi em trai anh thực tập tốt nghiệp bên công ty của cha vợ. Một bữa, Bích Ngân ghé công ty thăm cha mình, tình cờ gặp em trai của Phong đang bê xấp tài liệu và thế là cả hai dính tiếng sét ái tình.

Ra trường Ngân và em trai Phong liền tổ chức đám cưới ngay sau đó. Rồi thì em dâu được cha nàng đưa lên làm trưởng phòng. Còn chồng nàng cậy mối quen biết được làm chức to bên tập đoàn Vũ Thiên.

Cả hai đến giờ vẫn mặn nồng và chưa có con cái, phần vì công việc cả em trai và em dâu đều thăng tiến, nhất là công việc của em trai. Nó càng ngày càng đi công tác nhiều hơn, lúc tỉnh này lúc tỉnh kia, rồi có khi là nước ngoài, mỗi đợt công tác ít thì kéo dài vài ngày như đợt này, có đợt kéo dài kỷ lục là hơn tháng.

Chỉ một mình nàng cáng đáng công việc trong nhà. Được cái thằng em trai cũng rất thương yêu vợ nó. Mỗi khi có dịp rảnh là đều dắt nàng đi chơi.

Nàng nói tiếp: "Anh à, em là người lý trí và cũng rất tình cảm, em hiểu chồng mà, anh ấy là người tốt, lo cho gia đình, nhưng anh ấy cũng là người mạnh và có nhiều nhu cầu trong chuyện đó, thực ra là cả em cũng có nhiều nhu cầu, nhưng như anh thấy đấy công việc ở công ty và công việc nhà đã chiếm gần hết thời gian của em rồi, với lại chồng em cũng đi nhiều nên dần lười đi. Thực tế em biết chắc chắn anh ấy có gì ở ngoài, đàn ông em biết mà, họ tốt với mình không có nghĩa là họ không có gì đâu. Nhưng là một người lý trí, em chấp nhận chuyện đó, coi như không quan tâm để dễ sống, vì em biết anh ấy cũng cần chỗ để giải tỏa, chỉ là em không biết nó nghiêm trọng đến mức nào. Chỉ cần anh ấy vẫn chăm lo gia đình, vẫn yêu em thì em sẽ coi như đó là thế giới riêng của anh ấy."

Phong nắm tay Bích Ngân: "Em thật là người hiện đại và độ lượng, em yên tâm, giờ có anh rồi, anh sẽ chăm sóc cho em những lúc không có chồng em, em nhé!"

Nàng ừ nhẹ và nói: "Thôi, xem tiếp đi anh, mình chỉ còn một ngày thôi đó, thứ bảy em có việc đột xuất, chủ nhật thì chồng em về rồi."

Em dâu không ngồi nữa mà nằm hẳn lên đùi anh, mắt chăm chú xem phim, đôi bờ vú trắng phập phồng dưới lớp váy áo ngủ mỏng, hai đầu vú ẩn hiện mỗi đoạn phim có ánh sáng mạnh. Phong không chịu nổi vội thò tay vào trong, bóp nhẹ làm nàng giật mình: "Anh làm gì thế, từ từ đi, đang xem phim mà."

Phong đáp: "Em cứ xem đi, anh thấy ngực em đẹp quá, anh muốn vừa xem vừa sờ nó thôi."

Nàng cũng để yên cho anh sờ bóp trong lúc xem phim. Anh bóp được một lúc với tay lấy lon bia uống một hơi, rồi đưa cho nàng uống.

Lại tiếp tục xem phim, tay Phong vẫn tiếp tục thám hiểm đôi gò bồng đảo xinh đẹp. Một lúc sau, Ngân bắt đầu rên nhẹ, tay nàng lần mò tìm đến dương vật của Phong, xoa nhẹ, mắt vẫn dán vào màn hình smart TV. Tay anh cũng di chuyển xuống bên dưới nàng, cái lỗ âm đạo sâu thẳm của nàng đã ướt nhẹp tự lúc nào, vừa để tay xoa vào âm hạch của nàng, nàng giật mình nắm chặt dương vật của anh và rên mạnh hơn. Trên màn hình bộ phim vẫn đang tiếp diễn và đang khúc hay nên nàng vẫn xem chăm chú.

Phong ngồi dậy, không cho em dâu dựa lên đùi nữa, nàng ngồi dậy nhìn anh đầy ngạc nhiên. Anh dựa sát vào tường, cởi cái quần dài ra, dương vật dựng lên hùng dũng, anh cười nói: "Em ngồi lên đây mà xem nè."

Phong nháy mắt với em dâu và nàng cười mỉm nháy mắt lại gật đầu, Ngân vén cái váy lên lộ lỗ âm đạo ướt đẫm nước tự nãy giờ, tiến tới, đứng ngay trước mặt anh, từ từ xoay lưng lại, ngồi xuống, dương vật của Phong từ từ được lỗ âm đạo ướt đẫm của nàng nuốt vào trong. Bây giờ Phong và em dâu như đôi tình nhân ngồi lên nhau cũng xem phim, chỉ khác là nàng ngồi lên dương vật của anh. Phim vẫn đang hay, và dương vật và lỗ âm đạo vẫn đang liên tục giao lưu, anh lấy hai bàn tay bệ mông em dâu, nàng thì dựa vào đó đưa mông lên xuống liên tục, tiếng nhóp nhép và tiếng rên lớn dần của nàng đôi lúc còn át cả tiếng của bộ phim.

Được một lúc, như chịu hết nổi, Bích Ngân với cái remote, tắt luôn phim, xoay mặt lại, hôm Phong như điên dại và nói: "Lần sau không xem phim với anh nữa đâu, không thể nào mà xem hết bộ phim được."

Anh trả lời: "Hì hì, em chịu hết nổi rồi à? Anh cố tình đó, để xem sức chịu đựng của em tới đâu."

Ngân đấm thùm thụp lên người anh. Anh nói tiếp: "Nãy giờ anh lo phục vụ em rồi, giờ tới phiên em phục vụ anh đó, mà anh muốn ở chỗ thoải mái hơn, ở đây ngồi mấy cái gối lười này lâu đau lưng quá."

Bích Ngân chưa kịp phản ứng, vẫn để nàng ở trong, anh bất ngờ đứng lên nên nàng cũng bị hết hồn, hai chân nàng kẹp cứng ngắc vào hông Chấn Phong. Tay nàng thì ôm chặt cổ anh, chân thì tiếp tục quắp chặt vào hông, dương vật của anh vẫn ở trong lỗ âm đạo của nàng.

Phong mở cửa phòng bước ra ngoài, đi xuống lầu. Ngân la lên: "Trời ơi, anh làm gì thế, rủi ai thấy thì sao?"

Anh mỉm cười lơ luôn, cố tình nói: "Không thấy đâu em, để anh xem có ai nào."

Vẫn tư thế đó, hai thân thể trần trụi dính vào nhau đi lòng vòng trên lầu, anh nói: "Đó em thấy chưa, có ai đâu nào."

Ngân la nhỏ: "Trời, bế em xuống nhà ngay, đánh chết anh bây giờ."

Phong quay về hướng cầu thang, cố tình vừa đi vừa nhún, em dâu lại hết la nổi, rên liên tục. Mỗi bậc cầu thang nhún một cái, mệt gần chết, nhưng nàng thì vừa bụm miệng để không la lớn vừa muốn la thật to nên nhìn tức cười chịu không được.

Bế Ngân tới được phòng ngủ của vợ chồng nàng, Phong mệt muốn đứt hơi nằm vật ra giường.

Phong nghĩ thầm: "Một trong những cách để đào tạo một người phụ nữ trở nên dâm hơn đó là phải đặt họ vào những tình huống tương đối public thế này, để họ dần quên đi sự mắc cỡ, để buông thả hơn, lì hơn và liều hơn."​
 
Chương 15: Thuyết phục em dâu đi chơi

Phong nằm vật ra giường nói: "Giờ tới em đó, anh mệt quá rồi, em nặng quá."

Em dâu có vẻ biết lỗi, không nói gì, bắt đầu dùng lưỡi tấn công anh, chỉ là trình BJ của nàng vẫn thế, hun hít sơ sơ sau đó tiến thẳng đến dương vật mà tấn công, anh vội ngăn lại ngay: "Em ơi, cái nào em giỏi chứ cái này anh thấy em chưa giỏi để anh chỉ em, em OK không?"

Nàng cười cười đồng ý: "Anh chỉ em đi, em cũng biết vậy thôi à."

"Hì, làm phụ nữ sướng rồi thì muốn gì họ cũng chiều." Phong sướng thầm nghĩ.

Thế là anh bắt đầu chỉ em dâu từng bước, nào là nút lưỡi (cái này em dâu biết rồi), hôn lỗ tai, liếm ngực đàn ông, liếm hai bên cạnh sườn, đầu gối, mắt cá, ngón chân, ngón tay, rồi mới tấn công hai hòn bi, và cuối cùng mới tới dương vật.

Bích Ngân không hổ danh là sếp một công ty lớn, chỉ đâu hiểu đó, thực hành còn "pro" hơn cả lúc Phong chỉ.

Tới phần chăm sóc dương vật của anh, một tay nàng cầm dương vật vuốt lên xuống, tay kia vuốt ve hai hòn bi bóp nhẹ. Rồi Bích Ngân mở miệng đầy nước miếng mút dương vật chùn chụt, anh thì ngồi như ông hoàng, vừa nhìn hình hai vợ chồng em dâu treo trên tường, vừa nhìn em dâu BJ ở dưới, cảm giác quá tội lỗi, quá hoang dại, nàng thì không hề để ý gì, chỉ chăm chăm mút dương vật của Chấn Phong càng lúc càng nhanh mà không hình dung cái gì sắp xảy đến.

Phong chịu hết nổi, người giật giật, ôm đầu Ngân, không cho nàng bú nữa, căng hết cả người, từng dòng tinh bắn hết vào trong miệng đang đầy nước miếng của Ngân làm nàng ú ớ không la được, chỉ đập đập tay lên người anh chồng như võ sĩ chịu thua. Được nước Phong làm tới không thả ra, đợi tới lúc bắn hết mới thả em dâu ra, Ngân ngước mắt nhìn Phong, mặt nhòa lệ, miệng đầy tinh trùng, nôn ọe nên vội chạy vào nhà tắm, nôn ọe gần cả năm phút mới xong. Anh bất ngờ, cứ tưởng em dâu quen với mùi này nên quên không hỏi nàng.

Được một lúc anh mới thấy Bích Ngân đi ra, nàng nhăn mặt, nói: "Anh làm gì đó, ghê quá, sao mà xuất vào trong miệng em, ói hết đồ ăn hôm nay luôn rồi, em chưa bao giờ nuốt cái thứ gì kinh như thế mà anh thì cứ nhấn cái đầu em bắt buộc phải nuốt thôi. Ghê quá đi, bắt đền anh đó, làm em không còn cảm xúc gì hết. Thôi, bực anh ghê, ra ngoài phòng khách ngủ đi."

Nàng đuổi Phong ra ngoài rồi đóng cửa phòng cái rầm. Anh nhủ thầm: "Chắc đang sướng mà bị tụt nên bực mình đây mà, sorry em, anh đâu có biết đâu. Thôi để mai đền cho nàng vậy."

Ý thức được chỉ còn ngày mai là hoàn toàn tự do với nàng, trong đầu Chấn Phong âm thầm nghĩ kế hoạch mai dắt nàng đi chơi.

Sáng mới thứ sáu, như hai ngày trước, Phong tranh thủ tập thể dục rồi chạy về mua đồ ăn sáng cho em dâu, nàng đã khỏe nên dậy dọn dẹp, lau nhà, quét nhà, check mail…

Anh vừa về nhà, thấy nàng đang ôm cái laptop thì nói: "Thôi, em đang nghỉ bệnh mà, giờ qua đây ăn sáng đi, rồi cả hôm nay anh dắt em đi chơi, đằng nào thì mai là anh không còn được tự do với em nữa rồi, em nhé."

Nàng nói: "Thôi, em giận anh rồi, hôm qua ghê quá, không có tôn trọng em gì hết, xuất cái thứ gớm ghiếc đó vào miệng bắt em nuốt."

Phong cười cười: "Trời, thứ bổ béo nhất của người đàn ông đó em, em mà quen là ghiền luôn đó."

Nàng nguýt: "Nghiền cái gì mà nghiền, ai thích chứ em là không thích rồi đó, ói hết mật xanh mật vàng."

Anh cười cười: "Thôi mà, để anh đền cho em, giờ em ăn đi, rồi anh nói kế hoạch cho em nghe, đảm bảo hôm nay em sẽ vui lắm."

Em dâu cũng tò mò lắm, cứ vừa ăn vừa hỏi mãi, Phong thì cứ cười cười nói: "Em phải hứa hôm nay phải nghe lời anh nhé, cũng không khó lắm đâu, nhưng anh muốn em nghe lời anh chút, đảm bảo em sẽ có trải nghiệm mà trước giờ em chưa bao giờ có."

Trong lúc Ngân ngồi ăn thì Phong vào phòng nàng, mở tủ quần áo của nàng, tìm cho nàng một cái váy dài quá gối, vải hoa tương đối mỏng nhưng không thể nhìn xuyên vào trong, rũ rất đẹp. Toàn bộ váy là nhiều cánh hoa màu hồng đậm, rất hợp với dáng vóc của em dâu, gần giống cái váy này.

Gọi Ngân vào phòng Phong nói: "Anh lựa nãy giờ mới chọn được cho em cái váy này nè, em mặc đi với anh hôm nay nhé."

Em dâu ngạc nhiên: "Trời, sao anh tìm đâu ra hay vậy, cái váy này em mua hôm đi Hàn Quốc, chưa mặc lần nào đó. OK, để em mặc, chiều anh đó, coi hôm nay dắt em đi đâu."

Phong tiếp lời: "Nhưng có một điều kiện, em à, anh lựa cái váy này là có lý do đó, em đừng mặc đồ lót nhé."

Rồi anh cười đầy vẻ âm mưu. Bích Ngân giãy nảy lên: "Sao mà được anh? Chưa bao giờ em mặc như vậy, lỡ ai thấy thì sao, anh điên à?"

Anh nhanh nhảu trả lời: "Anh cũng điên chút, nhưng em yên tâm, anh lựa kỹ lắm rồi, đảm bảo không nhìn xuyên qua được đâu, với lại em hứa với anh rồi mà giờ không làm là tệ lắm đó nha."

Hai anh em giằng co một hồi nàng mới chịu nhưng chịu một phần thôi, đó là bên dưới không mặc quần lót, bên trên thì có dán hai miếng che ngực.

Phong được nước làm tới, bắt Ngân thay quần áo trước mặt mình, nàng e thẹn nghe lời. Thấy thân thể trần trụi em dâu nhiều lần rồi nhưng nhìn cái cảnh này là lại muốn nhào vào nàng lần nữa.​
 
truyện này là truyện dịch à bác? trước bên thiendia cũng có truyện chị dâu họ y hệt như này luôn, mà tưởng là tác giả tự viết, hóa ra cũng là truyện dịch
 
Chương 16: Chấn Phong cùng Bích Ngân đi chơi

Hai anh em đóng cửa nhà, bước ra lấy xe đi chơi, vừa ra tới sân, thấy tướng đi của em dâu vẫn còn gượng gạo, khép nép hai chân lại nhưng trống vắng lắm. Phong ôm chầm lấy nàng thì thầm: "Em ơi, em đẹp lắm, anh yêu em."

Nàng trả lời nhỏ: "Em cũng hơi bị thích anh rồi đó, anh chồng à."

Anh cầm tay nàng dắt ra khu vực cái xích đu nói: "Em, anh thấy em vẫn còn ngại, giờ em ngồi lên xích đu đi, anh có một cách sẽ làm em hết ngại."

Ngân chưa hiểu chuyện gì, cũng đồng ý ngồi lên xích đu. Phong đứng hôn lên môi nàng, xong ngồi xuống, bất ngờ tốc váy nàng lên, chúi đầu vào bên trong váy nàng. Nàng hét lên: "Gì thế anh? Người ta thấy bây giờ, ra ngay."

Phong không thèm nghe lời, ôm chặt lấy hông nàng, tiếp tục chui vào, cái lưỡi bắt đầu đi thám hiểm khu vực không hề có gì bảo vệ. Thực ra anh đã thám thính trước khu vực có xích đu của nhà em dâu, tường rất cao, nhà bên cạnh không thể thấy được nên anh mới liều thế.

Em dâu mới đầu còn chống cự mãnh liệt, sau bắt đầu xìu dần và bắt đầu rên nhẹ, tay nàng thì thay vì đẩy Phong ra thì bắt đầu nắm tóc anh, người dựa hẳn ra thành ghế sau, chân bắt đầu dạng ra để anh chui vào dễ dàng. Nhưng miệng thì rên nhưng cũng không ngớt càm ràm: "Phong ơi, anh liều quá."

Thế rồi những từ ngữ càm ràm của Ngân nhanh chóng bị át bởi tiếng rên đang ngày một lớn dần, bên dưới nàng ướt nhem bởi nước miếng của Phong và dâm thủy của nàng. Em dâu bắt đầu rên không ngớt, tay thì nắm chặt đầu anh, chân dạng hết cỡ, một chân bắt đầu giơ cao lên. Nhưng bất chợt Chấn Phong ngưng lại ngước lên nhìn nàng và hỏi: "Em thích không? Nãy giờ em có thấy ai nhìn em không vậy?"

Nàng đáp: "Đồ quỷ, em có biết gì đâu."

Phong nói tiếp: Em yên tâm, anh canh hết rồi không ai thấy đâu."

Mắt Ngân nhìn Phong long lanh, như muốn đòi hỏi thêm, như muốn anh quỳ xuống liếm tiếp mà không dám nói, anh biết nhưng lơ luôn, hỏi: "Giờ anh nghĩ chắc em tự tin đi rồi đúng không em?"

Nàng liếc anh một cái nói: "OK, ông tướng, đi thì đi."

Hai anh em dắt xe ra khỏi cửa, nàng đeo cái khẩu trang kín mít mặt cho chắc ăn để không ai nhìn thấy. Thực ra ngày ngày em dâu đi làm toàn chồng chở hoặc taxi, cũng ít đi xe máy nên cũng khó có ai mà nhận ra nàng. Vừa lên xe ra khỏi khu vực nhà là nàng ôm eo Chấn Phong cứng ngắc, chắc là còn xúc động chuyện lúc nãy đây mà. Nói chung, phụ nữ rất là nhát, nhưng khi mà đã hứng thì còn liều hơn cả đàn ông, cái này Phong có kinh nghiệm với mấy cô bồ trước rồi. Lúc mới làm thì em dâu e ngại lắm, lúc đã phê rồi thì dù cho anh có mang nàng ra cửa sổ mà làm thì bảo đảm nàng vẫn không sợ.

Tất nhiên không thể đi loanh quanh khu vực quận A1 hay quận A2 được. Phong đã có plant sẵn, thẳng hướng Quận A16, khu du lịch BCR, khu này là khu chủ yếu nổi tiếng là bắn súng sơn, nhưng nó cũng có những trò chơi khác, có hồ bơi, có cảnh để ngắm và nhất là có nhà nghỉ luôn.

Tới BCR cũng khoảng 9h30 sáng, anh và Bích Ngân gửi xe, đi bộ tà tà vào trong, đoạn đường từ cổng vào trong khu nhà hàng và bãi cỏ cũng khá xa, hai người đi song song, cứ lâu lâu anh đi chậm lại để ngắm em dâu từ đằng sau lưng. Ôi, có ai tin được người phụ nữ xinh đẹp này chỉ mặc mỗi cái váy bên ngoài thôi chứ, và người đó thuộc về Phong hôm nay, nghĩ đến là anh lại nuốt nước bọt ừng ực.

Thường mọi người ra đây đi theo nhóm, ít đi hai người.

Hai anh em đi bộ lòng vòng khắp khu BCR để ngắm cảnh, ngắm sông, ngày thường nên du khách khá là ít, được nước làm tới, có một số chỗ rất vắng, Phong lấn tới, thò tay xuống bên dưới bóp mông Bích Ngân làm cô nàng la oai oái, dần dần nàng cũng quen với trò này, mà còn thích nữa, đi thì cứ đi, mà tới đoạn không có người là Phong lại thò tay vào bóp, lúc thì mông, lúc thì vú, lúc thì âm hộ... Cơn nứng hồi sáng của em dâu có vẻ đã quay lại, mắt nàng bắt đầu nhìn anh chồng lúng liếng hơn, lâu lâu sờ vào lỗ âm đạo của nàng đã thấy ướt hết rồi.

Phong dắt Bích Ngân ra khu vực nhà nghỉ, nói là để xem coi nàng có thích không, trưa thuê một cái để nghỉ trưa, bình thường khu vực này cũng có người, nhưng hôm nay vắng quá, nhân viên đâu hết rồi, mà không có phòng nào có người ở, anh vừa đi vừa hỏi nàng xem chỗ này OK không, nàng thì còn đang lơ tơ mơ, anh nói: "Anh chạy ra chỗ phía sau nhà nghỉ chút, anh mắc tè quá, em canh cho anh nha."

Nàng ậm ừ, đi cùng Phong ra phần phía sau của cái nhà nghỉ, chỗ này có một số lùm cây khá rậm, nếu có người thì chắc cũng thấy nhưng hôm nay vắng quá nên vào đó là hầu như không ai để ý, anh nói nàng đứng gần ở ngoài trong lúc anh đứng trong đái, nhưng thực sự anh có đái đâu, nhanh nhẹn kéo cái khóa quần, giãn cái dây nịt ra chút, kéo dương vật đang dựng đứng nãy giờ ra (anh cũng không mặc quần lót luôn nên rất dễ cởi) nhè nhẹ đi về phía Bích Ngân. Nàng thì nãy giờ vẫn tin thật đứng lấp ló canh cho Phong, anh đứng sau lưng, ôm chầm lấy nàng, miệng ghé vào tai nàng nói: "Anh có một bất ngờ cho em nè."

Thả hai tay ra, một tay anh kéo váy Ngân lên, một tay anh lựa thế cầm dương vật đâm vào trong lỗ âm đạo của Ngân một cái ót, nàng đã ướt nãy giờ rồi nên giờ đâm vào cực kỳ dễ, nàng la lên một tiếng, nhưng anh kịp bụm miệng nàng lại.

Ngân rên nhỏ: "Anh ơi, anh làm gì thế, ngoài kia người đầy, sao anh làm như vậy, có ai phát hiện bây giờ."

Phong không nói gì, chỉ liên tục nhấp ra nhấp vào, tay thì thò lên bóp vú nàng. Em dâu cứ ú ớ phản đối, tay thì đẩy ra, Phong thì ôm chặt vào và liên tục dập. Tiếng bạch bạch vang lên, nếu trong phòng bên trong mà có người chắc chắn người ta sẽ nghe được ngay. Ngân lúc này không còn quan sát gì được nữa, chống hai tay lên vách tường của nhà nghỉ, đứng ưỡn mông ra cho anh chồng dập, miệng thì liên tục rên la ú ớ. Đằng xa xa, thấy có đứa nhân viên nhà nghỉ đang tiến lại từ xa. Chắc lúc nãy nó thấy hai người đi xem nhà nghỉ chắc tới hỏi thăm đây mà.

Phong thấy không còn thời gian nữa, mà em dâu thì có vẻ không còn biết gì nữa rồi, anh tăng tốc dập liên tục, liên tục, và bắn hết mọi thứ tinh túy vào trong âm đạo nàng, vừa bắn hết xong vội kéo quần lên, kéo váy nàng xuống, nói: "Em, có người ra kia."

Ngân như chợt bừng tỉnh, vội kéo váy, sửa tóc lại, đi ra cùng Phong.

Con bé nhân viên tới, nhìn hai người có vẻ ngạc nhiên, Phong thì có vẻ bình thường, Ngân thì mặt đỏ như gấc, quần áo thì xộc xệch. Nó hỏi: "Anh chị cần thuê phòng phải không, để em dắt anh chị đi xem."

Đi một một hồi, thấy cái phòng cuối cùng mà Phong đứng dựa vào lúc nãy là có vẻ ổn nhất, thôi thì thuê luôn, để có chỗ cho em dâu nghỉ trưa. Anh nói với con bé: "Giấy tờ của anh đây, em ra làm thủ tục cho anh nhé, anh chị lấy phòng này, 15 giờ tụi anh sẽ trả phòng, giờ đưa chìa khóa phòng cho anh để anh chị nghỉ một chút, đi nãy giờ mệt quá."

Con bé nghe vậy cũng gật đầu và đi ra, đóng cửa lại. Dưới chân em dâu, hai dòng tinh trắng đục đục đang chảy từ từ xuống sàn nhà.​
 
Chương 17: Chèo xuồng

Con bé nhân viên vừa đi khỏi thì em dâu vội chạy vào toilet, cởi váy áo ra và dội nước cho sạch. Vừa ra nàng la liền: "Anh đó, liều quá, em chỉ có một bộ váy này thôi, mà không có đồ lót nữa, anh làm sao thì làm, không là dơ là không có gì cho em mặc về đó."

Phong cười cười nói: "Anh biết, nhưng em có thích không?

Nói rồi anh cười hi hi.

Bích Ngân e thẹn gật đầu: "Liều thì liều thiệt nhưng mà thích quá anh, giống như ăn trái cấm vậy, cảm giác thật là tuyệt."

Em dâu hoàn toàn trần trụi vì cái váy của nàng đã treo lên, chỉ quấn quanh mình một cái khăn, Phong cũng cởi quần áo, leo lên giường, đắp mền nói với em dâu: "Chắc em mệt rồi, lên ngủ với anh nhé, ngủ không mặc quần áo cho nó tình cảm."

Nàng nguýt: "Ôi dào, lợi dụng thì có, tình cảm gì."

Hai anh em nằm ôm nhau thiếp đi.

Phong tỉnh dậy lúc khoảng 11 giờ 30 phút trưa, em dâu cũng tỉnh theo anh, vì giấc sáng nên ngủ ít, nàng hỏi: "Giờ làm gì anh, giờ đi ăn cơm cũng chưa đói mà chơi thì chơi gì nữa anh."

Phong trả lời: "Em mặc váy vào, đội nón đi, ra đây anh với em chơi trò này vui lắm."

Dắt nàng đi thẳng ra bến thuyền, nàng chưa kịp nói gì thì Phong đã nói ngay với chú giữ xuồng cho thuê: "Cho cháu thuê một chiếc xuồng, bơi ra sông khoảng nửa tiếng thôi."

Chú giữ xuồng đi xuống mở dây xuồng ra, em dâu thì nhìn anh chồng như muốn nói gì đó, hay muốn phản đối gì đó mà anh chồng của nàng cố tình lơ luôn.

Chú giữ xuồng giữ tay Chấn Phong xuống xuồng trước, sau đó dìu Bích Ngân xuống luôn. Cảnh tượng thật tức cười, vì nàng mặc váy nên không dám cử động mạnh sợ nó tốc lên là thấy hết, chú giữ xuồng thì cứ chăm chăm vào việc dìu nàng, Phong ngồi bên dưới lâu lâu còn thấy nguyên cái mông nàng lòi ra, nàng thì cố gắng cẩn thận hết mức để ngồi vào xuồng.

Phong hỏi em dâu: "Em biết chèo không?"

Ngân trả lời: "Sợ muốn chết đây, em đâu biết chèo, em tưởng anh biết."

Anh cố tình nói: "Lần trước anh đi với bạn ở đây, nó rớt xuống nước ướt hết cả quần áo. Em coi chừng đó, ngồi yên lặng, nghe lời anh, không là rớt xuống thì ướt hết là coi như ai cũng thấy hàng của em đó nha."

Nàng hét lên: "Trời ơi, bị anh lừa rồi."

Nhưng nàng cũng không biết làm gì hơn ngoài việc ngồi yên lặng để Phong chèo ra xa. Trên bờ mọi người có thể thấy hai người đang chèo xuồng như bình thường, nhưng ở dưới nàng và anh ngồi đối diện nhau, chỉ cần một cử động nhỏ của chân nàng là anh có thể thấy hết âm hộ xinh mơn mởn của nàng. Nàng thì thấy anh cứ lo liếc nhìn thì la: "Lo chèo đi, lật bây giờ."

Phong trả lời: "Tại em sexy quá mà lại lấp ló, làm anh cứ phải nhìn hoài, làm mất tập trung. Thôi em mở ra cho anh xem luôn đi, chắc anh sẽ tập trung hơn.”

Ngân giơ nắm đấm lên như muốn đấm anh trai của chồng mình một phát nhưng vẫn ngoan ngoãn dạng hai chân ra. Ôi, cái cảm giác chèo xuồng với một cô gái xinh đẹp mà không mặc quần lót dạng ra cho Phong xem thì thật là Yomost. Phong cố tình chèo chậm nhất có thể để được tận hưởng khoảnh khắc này.

Anh lại nói tiếp: "Em không có việc gì làm, thôi thì cứ tưởng tượng anh đang liếm em đi nhé."

Nàng trả lời: "Sao mà tưởng tượng được anh? Em đâu biết."

Anh nói: "Thì em lấy tay xoa âm hộ và tưởng tượng, không có gì là khó đâu em."

Ngân có vẻ cũng chịu đèn rồi, liếc ngang liếc dọc xong tay không chống xuống xuồng nữa mà đưa vào trong, xoa âm hộ xinh đẹp nhè nhè nhẹ nhẹ. Và từ lúc này có vẻ em dâu đã buông xuôi, không thèm để ý gì nhiều, cứ liên tục xoa nhẹ lỗ âm đạo và rên. Phong từ từ chèo xuồng trở về bến, mặt anh đối diện với bến thuyền, còn em dâu thì xoay lưng lại, có vẻ nàng vẫn chưa biết mình đang về bến cho đến khi nghe tiếng của chú giữ xuồng cất lên: "Về rồi hả mấy cháu."

Nàng giật nảy mình, tay buông âm hộ ra, cầm hai thành xuồng định đứng lên nhưng bất ngờ quá nên nghiêng qua nghiêng lại, ngã cái ào xuống nước kéo theo luôn cả anh chồng ngã nhào xuống luôn.

Trên bờ, lúc này cũng chỉ có chú giữ xuồng vội đưa cái cây ra cho Ngân và Phong nắm, nói: "Hai cháu sao không cẩn thận thế, may là chỗ này nông, nắm cái cây này rồi đi vào nè."

Hai đứa ướt như chuột lột lần lượt được chú dắt vào trong bờ, Phong đi lên trước, em dâu đi lên sau. Nhưng tới phiên nàng thì chú giữ xuồng ớ lên một tiếng ngạc nhiên.

Thì ra quá bất ngờ và sốc vì rớt xuống nước, áo Ngân bị lệch hẳn sang một bên lòi cả một núm vú ra, còn váy phần bên dưới thì dính cả và người, dưới ánh nắng buổi trưa, thấy rõ cả từng sợi lông cứng đâm ra khỏi cái váy, phần ngực còn lại cũng lồ lộ dưới ánh nắng ban ngày. Ông chú kéo nàng lên xong nhìn nàng không chớp mắt, có lẽ chưa bao giờ ông thấy cảnh tréo ngoe như thế này.

Nàng quá bất ngờ và quê độ, giật tay khỏi người ông chú, chạy thẳng về phía phòng nghỉ, còn Phong thì cười cười lí nhí cảm ơn.​
 
Chương 18: Em đâu có giận

Phong lấy vội cái nón em dâu làm rơi rồi anh vội chạy theo nàng. Vừa vào phòng thì Bích Ngân đã vào phòng tắm rồi, anh ngồi ngay ghế, nghe tiếng xối nước bên trong mà sợ nàng giận nên anh đánh liều lên tiếng: "Em ơi, em có sao không? Thấy em chạy về nhanh quá làm anh lo em bị gì."

Ngân nói vọng ra: "Bị gì mà bị, quê quá mà, ổng thấy hết, lo mà chạy về chứ còn đứng đó show hàng à."

Phong nói tiếp: "Vậy em không giận anh hả? Anh cứ tưởng em giận, hihi."

Nàng trả lời: "Hơi sợ thôi chứ giận gì, tai nạn thôi mà, nhưng mà vui."

Chấn Phong được nước ra gõ cửa phòng tắm: "Em ơi, em đang vui, vậy cho anh vào tắm với em nhé, người anh ướt hết rồi, sợ cảm."

Tiếng nước chảy đã ngừng, giây lát Bích Ngân mở cửa ra, khắp người nàng đang phủ trắng một lớp xà bông tắm nhưng không thể che hết cặp vú lớn và phần dưới đen thui, Phong nhìn không chớp mắt.

Nàng la: "Thay đồ đi, tắm mà nhìn gì, nhanh lên không em đổi ý nè."

Thế là Phong lật đật thay đồ ra, cởi cái quần jean và cái áo thun ướt nhẹp ném vào một góc, dương vật thì cứng nhổng cả lên, em dâu nhìn mà cười hoài.

Hai anh em tắm cho nhau, xoa bóp cho nhau, kích thích nhau trong phòng tắm. Được một lúc chịu hết nổi, Phong tính đưa dương vật của mình vào lỗ âm đạo của Ngân thì bị nàng cản lại: "Từ từ anh, làm trong này trúng gió đó, với lại vừa nhúng nước, anh chắc đói rồi, em không muốn anh bị xỉu đâu. Giờ tìm cách nào order đồ ăn chứ em đói lắm rồi nè."

Phong lau người rồi quấn khăn bước ra còn em dâu ngồi lại dùng nước nóng giũ sạch hai bộ quần áo của hai người. May quá, lúc này nhà hàng vắng nên đồng ý mang vào phòng. Phong gọi mấy món cơm quen thuộc vào cho nhanh, lúc mang đồ ăn vào phòng, con bé phục vụ cứ nhìn Phong chằm chằm, chắc tưởng anh vừa mới "ấy ấy" đây mà, với lại anh chỉ quấn độc cái khăn tắm mà tiếp con bé. Bên trong phòng tắm thì tiếng nước cứ róc rách.

Con bé vừa đi thì em dâu cũng quấn khăn đi ra, cầm hai bộ quần áo treo lên móc, lấy hai cái quạt chính trong phòng hướng thẳng về mấy bộ quần áo bật số lớn nhất. Hai anh em không có quạt nóng, nên phải mở toang cửa sổ ra. May là hôm nay không có khách, nên cũng không ai nhìn, chứ không thì cảnh tượng thật tức cười. Hai người nam nữ, chỉ quấn mỗi cái khăn, ngồi ăn cơm bên cạnh cửa sổ nhìn ra sông.

Ngân vừa ăn vừa nói: "Hôm nay vui thật, mặc dù lấy chồng rồi nhưng chưa bao giờ em thấy vui như hôm nay, cũng hứng như hôm nay."

Anh sợ nghe lầm, hỏi lại nàng: "Hứng hả em? Anh có nghe nhầm không?"

Nàng cười: "Là em thích làm chuyện đó một cách thực sự ấy, nhất là lúc ngồi trên xuồng, chỉ tiếc là lọt xuống nước làm em tiêu tan hết cơn hứng khởi. Nhưng hôm nay thực sự em vui lắm, chút nữa em sẽ lại trả công cho anh, giờ thì ăn cơm đi."

Nghe em dâu nói câu đó, thực sự Phong không thể nào ăn tiếp được, cơm nó cứ nghẹn nghẹn ở cổ họng, anh chỉ muốn nàng trả công ngay thôi. Ráng được chút nữa cũng ăn xong, mà dương vật thì cứ ngỏng lên dưới lớp khăn mỏng, nàng thì cứ ngồi nhìn cười cười. Ăn xong, gom hết đĩa bỏ ra trước cửa phòng, Ngân lại vào toilet nói vọng ra: "Anh ơi, anh dẹp cái bàn đi, còn lại hai cái ghế thôi anh em mình ngồi ngắm cảnh, đợi em đánh răng súc miệng chút."

Nghe lời, Chấn Phong khiêng cái bàn nhỏ đi vào bên trong, chỉ để lại hai cái ghế dựa bên cửa sổ, em dâu bước ra, trên người không một mảnh vải, mỉm cười nhìn Phong, anh chỉ biết trân người nhìn lại, không biết nói gì. Nàng mở lời: "Ngồi yên đó, để em trả công."

Bích Ngân bước tới chỗ cửa sổ, sụp người xuống vì sợ người ta thấy, ngồi xuống ngay bên cạnh Phong, ngước lên nhìn anh nói: "Anh biết em trả công thế nào rồi chứ gì."

Phong mỉm cười nhắm mắt lại.

Em dâu nhẹ nhàng kéo cái khăn của anh chồng rớt ra, dương vật hùng dũng nãy giờ được xổ tung ra như cái lò xo. Nàng nhìn nó trìu mến rồi bắt đầu liếm láp bú mút. Mới chỉ hôm qua mà giờ nàng làm tốt quá, đúng là có TÂM mà.

Ngân liếm hai bên đùi Phong, hai hòn tinh hoàn, liếm láp thân dương vật rồi mới bắt đầu từ từ ngậm cái miệng ấm nóng ẩm ướt vào dương vật và từ từ đưa lên đưa xuống.

Anh thì cố gắng làm như đang ngắm cảnh thật để có ai đi ngang thì không nghi ngờ, bên dưới em dâu vẫn không ngừng "hành hạ" anh, lúc nhanh lúc chậm, lúc trong lúc ngoài, lúc ướt lúc khô. Chỉ cần ai ra đứng ngay cửa sổ thì thấy ngay bên trong là hai con người trần trụi, một người đang sung sướng, một người đang phục vụ tận tình. Còn nhìn xa thì cứ như một người cởi trần ngồi bên cửa sổ ngắm sông.

"Cao cao bên cửa sổ, có người BJ cho ta." Chấn Phong cất tiếng hát trong tim.

Được một lúc chịu hết nổi, anh kéo nàng đứng lên, hôm say đắm vào đôi môi chăm dương vật anh nãy giờ. Xoay em dâu lại, hai tay nàng chống lên thành cửa sổ, Phong đứng từ đằng sau, nhét dương vật vào trong lỗ âm đạo của nàng, Ngân hơi rên nhẹ vì chưa có nước nhờn, chắc là nàng hơi rát.

Nhưng chỉ ít giây sau, mọi chuyện ổn cả, dâm thủy bắt đầu về, dương vật của Phong bắt đầu trơn bóng, ướt át theo từng nhịp dập, em dâu lúc này cũng chẳng biết sợ là gì, mặt thì vẫn nhìn ra cửa sổ, có lúc nhắm lại luôn, miệng thì rên ư ử theo mỗi nhịp dập của anh chồng, hai tay Phong bóp cặp vú đang nảy tưng tưng lên vì tốc độ dập của anh.

Cả căn phòng chỉ nghe tiếng máy quạt vù vù và tiếng dập bạch bạch đầy dâm dục, Ngân chịu hết nổi la lên: "Anh ơi! Em sướng quá, anh làm em sướng thật đó, em thích ngày hôm nay lắm, dập nhanh vào anh."

Như được tiếp thêm sinh lực Phong lấy hết sức bình sinh dập liên tiếp gần hai mươi phát nữa trước khi bắn toàn bộ tinh khí vào bên trong nàng. Người nàng cũng giật giật liên hồi, bên dưới co bóp làm thốn cả dương vật của anh, nàng rên ư ử ra vẻ mãn nguyện lắm.

Bất chợt, có tiếng va chạm bát đĩa vang lên làm Phong hết hồn, đẩy em dâu sát vào trong chồm ra cửa sổ nhìn về hướng cửa chính, chỗ mà để bát đĩa ăn xong lúc nãy. Nhỏ nhân viên lúc nãy đang lui cui để bát đĩa vào cái khay để mang về nhà hàng. Anh vội thụt lẹ vào trong, không biết nãy giờ nó có nghe thấy không nhỉ, có có thấy gì không.

Mà thôi kệ mặc xác hy vọng nó chỉ mới vừa ra đây làm anh hú hồn.

Quay vào trong, Bích Ngân lấm lét hỏi: "Gì vậy anh?"

Anh đáp: "Con bé nhân viên nó ra lấy chén bát thôi em, không sao đâu."

Nàng nói: "Lỡ nó nghe thấy hết thì sao?"

Phong cười: "Nghe thì cũng nghe rồi, thấy thì cũng thấy rồi, có sao đâu em, lần sau mà biết nó rình, anh mở cửa gọi nó vào luôn."

Em dâu lấy tay đấm anh thùm thụp: "Anh quá hư luôn, giờ em mới thấy anh quá hư."

Anh cười: "Thôi nằm nghỉ chút đi rồi về."

Nói rồi anh ra khép cái cửa sổ lại, vào trong, trần trụi nằm cùng em dâu, thiếp đi tự lúc nào không biết.

Tỉnh dậy đã gần 15 giờ 30 phút chiều, chết mất, phải về thôi.

Anh vội ba chân bốn cẳng thay hai bộ đồ vẫn đang ướt rồi chạy ra trả phòng, lúc ra còn nhìn thấy con nhỏ nhân viên lúc nãy nó nhìn anh và em dâu hoài, chắc chắn là nó đã thấy lúc nãy rồi. Nhưng lúc này không phải lúc để ý, hai anh em vội ra bãi xe lấy xe máy chạy thẳng về nhà.

Hai bộ đồ vẫn ướt nhem, ngồi trên xe thật là khó chịu, nó cứ rít rít ướt ướt, nhất là bộ váy của em dâu và cái quần jean của Phong.

Vừa chạy đến cổng nhà em dâu, định bụng chở nàng chạy thẳng vào nhà, bất chợt thấy có gì lạ lạ, thấy cổng mở hé, anh chưa kịp nói gì thì em dâu đã xuống xe, mở cái cổng ra, bên trong chiếc xe của thằng em trai anh đậu ở sân tự lúc nào.

Anh nghĩ: "Ủa, lúc nãy nó còn trong gara mà, hay thằng em mình về rồi."

Đang mải suy nghĩ thì thấp thoáng thấy bóng em trai ở xa xa đang đi tới, anh vội núp ngay vào bên cạnh cổng, tim đập thình thịch.​
 
Chương 19: Đóng kịch

Khỏi phải nói, cảm giác bị phát hiện khi đang làm chuyện tội lỗi gì đó có thể khiến con người cứ gọi là bủn rủn, giờ mà thằng em trai thấy anh nó với vợ nó thì không biết giải thích sao.

Ngân quay sang, mặt lạnh, nói nhỏ: "Anh đứng yên đó, đừng di chuyển."

Rồi nàng bước ngay vào nhà, trước khi em trai Phong kịp đi ra, nàng nói nhanh: "Ủa, anh về hồi nào thế? Em tưởng anh mai với về nên tranh thủ ra ngoài chơi chút."

Chồng nàng trả lời: "Anh thấy em ốm, nên về trước xem sao, em khỏi rồi à?"

Ngân trả lời: "Ah, mấy hôm nay chị người làm lại bận việc đi về, may là có anh Phong ghé qua giúp nấu cháo và chở em đi khám nên hết bệnh nhanh, chắc là giờ này anh ấy lo xử lý công việc riêng rồi."

Nàng khoác tay chồng mình tình tứ đi vào nhà, Phong liếc vào trong thấy dáng em dâu đi với chồng nàng thật là tình cảm, giống như sắp thưởng cho chồng nàng sau bao ngày xa cách, nào ai biết bên trong cái váy không có gì hết, không biết Phạm Chấn Khang - em trai anh có phát hiện ra không, nhất là cái váy vợ nó thì đang ướt nữa chứ.

Thôi kệ, đợi hai vợ chồng em dâu đi khuất, anh vội lái xe chạy đi chỉ để không muốn thấy hình ảnh ấy.

Lái xe dạo phố một hồi trở về tới nhà cũng hơn mười bảy giờ chiều, về tới Phong thấy em dâu đang lui cui trong bếp, đã thay bộ váy mặc ở nhà, qua lớp vải thì thấy tất nhiên nàng đã mặc đồ lót rồi.

Chấn Khang thì đang ngồi đọc báo. Phong chào: "Ủa Khang, em về sớm thế, nghe vợ em nói mai em mới về, anh mới vừa xong công việc."

Khang ngước lên trả lời: "Ồ, nhờ anh mà có người chăm bệnh cho vợ em, em có nghe Ngân nói, thôi vào đây uống với em vài lon đợi vợ em nấu cơm ăn rồi về nha."

Phong ậm ừ ái ngại.

Cả buổi tối hôm đó, uống bia, ăn cơm không dám manh động, không dám giỡn nhiều, đúng là có tật giật mình, thằng em trai hỏi Phong câu nào thì anh cũng chỉ trả lời cho qua chuyện, lâu lâu liếc mắt nhìn em dâu, nàng thì cứ như không có chuyện gì, cứ cười nói gắp đồ ăn, âu yếm chồng mình như không có chuyện gì, làm cho anh đỡ lo, mà cũng hơi ghen ghen, ai đời người mà anh đầu ấp tay gối mấy hôm nay giờ lại thuộc về người khác rồi.

Uống được hơn năm lon, cũng hơi sương sương, lúc này mới dám liếc Bích Ngân nhiều hơn, nhưng nàng vẫn tỏ ra lạnh lùng như không có gì. Được một lúc, thấy cũng không có gì hơn, Phong đứng lên chào vợ chồng em dâu đi về.

Chấn Khang còn ra tận cửa tiễn và nói: "Cảm ơn anh đã qua hỗ trợ cho vợ em, hôm nào em đi công tác, nhờ anh rảnh thì qua giúp vợ em mỗi khi em ấy cần nhé, nhà cũng ít người, nhiều khi em đi nhiều cũng lo lắm."

Phong chớp ngay cơ hội đồng ý liền và biết ngay là em trai không hề biết gì và nghi ngờ gì hết. Nhìn qua em dâu thấy nàng cũng có vẻ đang cười.

Trên đường về người vẫn lâng lâng, anh không ngờ trải qua ba ngày thần tiên như thế, và có thể nhiều ngày nữa. Tự nhiên anh mỉm cười một mình.

Cả hai ngày cuối tuần đó Phong ngủ vùi trong nhà, chẳng muốn đi đâu chơi, lúc nào cũng mong tới thứ hai để đi làm để được gặp em dâu, được nhìn thấy nàng, để biết được rằng ba ngày qua không phải là mơ, trong đầu có cả trăm câu hỏi, nào là không biết nàng có lơ anh không, không biết có cắt đứt với anh không sau khi chồng nàng về, rồi cư xử với mình ra sao ở công ty… bla… bờ lô…

Rồi thứ hai cũng đến, có lẽ chưa bao giờ Phong háo hức đi làm như vậy, sáng đi thật sớm, tám giờ ba mươi là anh đã có mặt ở công ty rồi, bình thường toàn 9 giờ hoặc 9 giờ 30 phút mới có mặt. Tới nơi, cả văn phòng vắng tanh, chưa ai xuất hiện. Bình thường Ngân đi rất sớm mà cũng chẳng thấy nàng trong phòng nàng. Phong ngẫm nghĩ: "Ủa, có chuyện gì vậy nhỉ?"

Mọi người cũng lục đục kéo vào công ty, chỉ có Ngân là chẳng thấy đâu. Mười giờ, rồi mười một giờ, rồi qua giờ trưa vẫn không thấy nàng.

Hết chịu nổi, Phong lấy smartphone gọi cho nàng, vừa nghe tiếng chuông bên Ngân reo, máy tắt cái bụp, ủa, sao nàng tắt máy nhỉ. Hay là không muốn gặp Phong, hay là nàng lại bị bệnh lại do ngâm nước hôm đi với anh.

Rồi Phong lại gọi lại lần nữa, nàng vẫn tắt máy. Tới 15 giờ chiều, anh đang ngồi làm thì Bích Ngân xuất hiện, hôm nay nàng mặc một bộ váy công sở trông rất trang trọng và lịch sự. Nàng không thèm liếc qua chỗ Phong chút nào, đi thẳng vào phòng đóng cửa lại. Một lúc sau, điện thoại bàn chỗ anh làm việc reo lên: "Anh à, vào phòng em hỏi cái này."

Phong nghe xong mừng quá lật đật chạy vào chào em dâu thì đập vào mắt anh là một khuôn mặt nghiêm nghị không kém phần xinh đẹp nhìn anh hỏi: "Sao lúc nãy anh gọi em hoài vậy?"

Anh lí nhí: "Tại anh tưởng em giận gì anh hoặc em bị bệnh lại nên anh lo thôi."

Nàng dịu giọng nói: "Anh à, mấy ngày qua chuyện của anh với em không phải là chuyện đùa đâu, nó cũng rất nguy hiểm đó, anh thấy hôm nọ suýt bị chồng em bắt gặp rồi. Em yêu em trai anh rất nhiều và không muốn mất người chồng tốt như vậy đâu, em cũng rất quý anh và anh cũng rất tốt với em, nhưng quan hệ của chúng ta rất nhạy cảm, quan hệ công việc rất nhạy cảm nên anh không thể nào cứ liên lạc khơi khơi với em được, em không chấp nhận đâu."

Anh chống chế yếu ớt: "Nhưng anh cẩn thận mà."

Ngân lại nghiêm nói: "Đúng là phải cẩn thận, nhưng phải cẩn thận hơn nữa, từ bây giờ anh tải phần mềm Telegram rồi tạo một nick trên đó đi, chỉ có add một mình em thôi, mình sẽ nói chuyện chủ yếu trên đó, hạn chế nói chuyện trong công ty, trong công ty em vẫn như là sếp của anh và em vẫn sẽ la anh khi anh bị lỗi. Chỉ qua nhà em khi chồng của em nhờ, đừng cố chủ động qua nhiều, giờ em cũng không muốn anh với em làm chuyện đó ở nhà em nữa, em thấy rất có lỗi với chồng em. Giờ chúng ta chỉ gặp ở ngoài, lúc cả hai đều rảnh thì anh tìm một chỗ nào kín đáo đi. Bây giờ anh ra đi, khi nào tạo xong nick thì báo cho em biết để em add anh vào, từ giờ coi như là quan hệ công việc nhé."

Chấn Phong trả lời và cười: "Vậy là em vẫn cho phép anh được gần em rồi, sao cũng được, anh chiều hết."

Nàng hơi cười nhưng vẫn nghiêm nghị: "Được rồi, anh đi đi, lát nói chuyện sau."

Phong đi ra mà lòng lâng lâng, cứ cười thầm cả buổi, báo hại chẳng làm được việc gì ra hồn, đồng nghiệp ngồi bên cạnh cứ hỏi có phải yêu rồi không, anh cũng cười cười ra vẻ đồng ý, mắt thì lâu lâu liếc vào phòng em dâu.

Phải nói Bích Ngân "pro" hơn anh nhiều, từ ngày hôm đó, ngoại trừ lúc chat Telegram ra, nàng tuyệt đối không có vẻ gì khác lạ với anh, lâu lâu còn trừng mắt mỗi khi anh có vẻ lả lơi hoặc sáp vào người nàng.

Phong cố lựa một khách sạn tương đối đẹp và sạch sẽ để hẹn hò với nàng vì còn có thể so với nhà của nàng chứ, khách sạn mà bèo bèo thì còn thua xa cả nhà em dâu.​
 
Chương 20: Tắm cùng em dâu

Hôm đó thứ năm, giữa tuần, công ty có vẻ ít việc, Chấn Phong thấy em dâu chỉ ngồi một mình trong phòng, nàng đang đọc báo trên laptop, thế là Phong lấy smartphone của mình mở ứng dụng Telegram lên chọn ID của nàng rồi nhập ký tự vào khung chat: "Chim sẻ gọi cú non." Và nhấn "Gửi".

Chưa thấy Ngân reply, anh chat tiếp: "Gà trống gọi mái già."

Lập tức nàng chat lại liền: "Mái già cái đầu ông đấy, gì thế?"

Chấn Phong: "À, anh tìm được hotel rồi em, hôm nay em muốn xem thử hotel anh chọn không?"

Bích Ngân reply: "Xem thử cái gì, đã vào đó thì xem thiệt luôn rồi chứ, bày đặt thử với chả thiệt."

Phong: "Hì hì, thử và thiệt đó em."

Ngân: "Nhưng em chưa vào những hotel như vầy bao giờ, có kín đáo không anh? Ai thấy thì chết."

Phong: "Anh chọn hotel nằm trong khu vực kín đáo rồi em, với lại em với anh đâu đi cùng đâu, anh sẽ tới trước vào phòng, rồi nhắn tin số phòng cho em qua Telegram, em tới trước hotel, bật Telegram lên là biết số phòng, vào hỏi reception là biết phòng để lên với anh thôi. Em ngại thì cứ đeo khẩu trang, đừng cởi ra, khỏi cần đưa căn cước công dân luôn, chỉ cần căn cước công dân của anh là đủ rồi. Hotel chắc không đẹp bằng nhà em, nhưng có mấy đồ vật hay lắm, vào em sẽ biết."

Ngân: ":>" (gõ icon mặt cười).

Rồi nàng gõ tiếp: "Ok anh, vậy trưa nay mấy giờ, để em hoàn thành công việc trước rồi sắp xếp đi."

Mới 11 giờ 30 trưa, Phong xin thằng sếp trực tiếp đi sớm chút, vội chạy qua khu vực chiến đấu quen thuộc lấy phòng trước, không quên mua vài cái bánh ngọt Breadtalk và hai lon coca để dằn bụng.

Vào rồi Phong mới thấy hố, vì anh đi sớm quá, đợi em dâu mỏi mòn luôn, tắm xong, ăn hết hai cái bánh uống một lon coca xong mới thấy tiếng gõ cửa, anh mở cửa mà lòng hồi hộp y như lần đầu hẹn gái trong hotel vậy. Bước vào là thân hình cao một mét bảy mươi quen thuộc trong bộ váy công sở trang trọng, mùi nước hoa thoang thoảng, dáng vẻ ngại ngùng của lần đầu vào hotel cho chuyện này, Bích Ngân vẫn đeo khẩu trang kín mít.

Vừa vào phòng, Phong liền ôm chầm lấy em dâu, nàng giãy nảy: "Gì mà vội thế, em đang nóng quá, đi ngoài đường nóng gần chết, mà ngại nữa."

Ngân mở khẩu trang nhìn một lượt căn phòng, căn phòng này có phòng tắm trong phòng luôn, bao quanh phòng tắm là hai tấm kiếng lớn, đứng ngoài có thể nhìn thấu bên trong, trong phòng còn có một cái ghế tình nhân màu đỏ.

Phong nói: "Em thay đồ tắm chút đi cho khỏe rồi ra."

Em dâu còn e ngại chưa cởi đồ, vì chẳng biết cởi ở đâu, đứng ngoài thì nàng ngại, mà vào trong phòng tắm thì anh cũng thấy hết.

Anh biết cười thầm: "Em thay đồ đi, anh không nhìn đâu."

Nàng cười nói: "Sao mà không nhìn cho được, cái phòng tắm thế này cơ mà."

Cuối cùng em dâu cũng chịu cởi đồ, cởi ở bên ngoài, treo quần áo lên móc và bước vào phòng tắm.

Phong như được xem một cuốn phim cấp ba, nhân vật nữ e thẹn cởi đồ bước vào phòng tắm, em dâu thì chưa quen với việc có người nhìn mình thay đồ và tắm nên cứ lóng nga lóng ngóng, vào phòng tắm mở nước lên mà nước nóng quá do anh tắm lúc nãy, nàng hét lên nhảy tưng tưng, anh chạy vào xem thế nào thì bị nàng đuổi ra làm anh tranh thủ xơ múi chút mà không được.

Phong ngồi ngoài, chỉ quấn cái khăn tắm, anh nhìn em dâu tắm bên trong đang xoa xà bông, mà dương vật cứng hết cả lên làm anh chịu hết nổi mà vứt cái khăn tắm ra rồi bước vào mở cửa phòng tắm (cái phòng tắm này không có chốt vì ngăn bởi các tấm kính thôi, không có cửa gỗ, nên cứ đẩy vào là vào). Bích Ngân đang xoa xà bông nên không thấy anh chồng của nàng bước vào, chỉ biết khi nghe tiếng đẩy cửa còn chưa kịp phản ứng thì Phong đã ôm lấy nàng, người dính đầy xà bông.

Nàng nói: "Anh tắm rồi mà, vào đây làm gì nữa."

Anh trả lời: "Nhìn em tắm khiến cho anh muốn tắm với em, tắm cho em, chăm sóc cho em."

Nàng cười cười: "Vào đây lợi dụng sờ mó thì có, chăm sóc gì."

Phong không nói gì, lấy cái khăn tắm nhỏ, nhúng xà bông, xoa lên người em dâu nhất là sau lưng, vì đó là chỗ mà nàng không bao giờ sờ tới được, nàng thấy anh nghiêm túc nên có vẻ chịu đèn, đứng yên lặng cho anh xoa. Phong thì tất nhiên không thể bỏ sót chỗ nào rồi, từ lưng tới cặp vú xinh đẹp tới vùng cấm địa đen thui, Ngân thì chắc lâu lắm không có ai tắm cho, đứng mà mắt lim dim tận hưởng, như vô thức, tay nàng nắm lấy dương vật đang cứng ngắc của anh mà sục nhẹ, miệng bắt đầu rên nhẹ, tay kia thì xoa lên ngực anh.

Bất chợt Ngân quay lại, mở vòi sen, đặt lên cao rồi quay lại hôn lên môi Chấn Phong như điên dại. Hai anh em mình mẩy đầy xà bông, đứng dưới vòi sen vừa mở, hôn nhau say sưa. Vừa hôn, đôi bàn tay của mỗi người xoa lên người của nhau để xoa hết xà bông cho sạch, người em dâu vừa sạch xà bông thì nàng liền cúi xuống cầm dương vật của Phong cho vào miệng, mặc cho anh vẫn đang xoa mình bên dưới vòi sen. Cảnh tượng cứ như một bộ phim nghệ thuật nào đó.

Vòi sen cứ xả xuống, anh thì đứng tận hưởng dòng nước phun đều lên mặt, bên dưới em dâu đang mút dương vật liên tục mặc cho dòng nước chảy ào ào từ trên đầu anh xuống mặt nàng.

Tay anh cũng không để yên, anh cúi xuống, hai tay cũng xoa đầu Ngân, xoa vú nàng để sạch hết xà bông. Được một lúc, chịu hết nổi, mặc cho dòng nước vẫn đổ liên tục lên cả hai, Phong kéo tay Ngân cho nàng đứng lên, anh nhìn vào mắt nàng nói: "Anh muốn đi vào em ngay bây giờ, dưới dòng nước này."

Ngân im lặng gật đầu, quay lưng lại.​
 
Chương 21: Làm tình dưới vòi sen

Phong cầm dương vật ướt nhem từ nãy giờ, đẩy vào trong lỗ âm đạo em dâu, mới đầu thật là khó, vì khi tắm nước nhờn bị trôi đi khiến cho việc đưa vào khó khăn hơn, Ngân hơi rên và nhăn mặt. Nhưng rồi mọi chuyện cũng ổn, lỗ âm đạo của nàng đã ngậm vào hết dương vật, tay nàng thì chống vào thành kính của nhà tắm, anh thì đẩy từ từ phía sau, bên trên từng dòng nước vẫn đổ xuống cả hai người.

Thấy Ngân vẫn còn dính xà bông ở một số chỗ nên Phong lấy cái vòi sen xuống, người thì vẫn liên tục đẩy đưa dương vật vào trong lỗ âm đạo của nàng, một tay thì xoa khắp người nàng, một tay cầm vòi sen xịt cả lên người anh lẫn người nàng. Anh nói: "Anh vừa làm em sướng vừa tắm cho em nhé."

Em dâu vừa rên vừa gật đầu.

Bích Ngân càng lúc càng rên to hơn, nhưng dương vật ra vào cũng khó hơn vì nước nhờn ra bao nhiêu thì nước tắm rửa đi chừng đó, nên không có độ trơn cho dương vật đi vào. Thấy không ổn Phong với tay lấy cái khăn vắt trên móc, lau nước trên đầu em dâu, đầu anh và khắp người mình trong lúc dương vật vẫn yên vị trong âm đạo của nàng.

Phong nói: "Để anh lau cho em nhé, ở trong này lâu quá trúng gió đó, em đừng gỡ ra nghen, anh muốn ở trong em lâu nhất có thể."

Thế là nàng vẫn cúi xuống, anh thì vẫn dập nhè nhè, nhưng vẫn lau khắp người cả hai đến khi khô hẳn.

Phong cất tiếng: "Em đưa tay cho anh, mình đi ra giường nha em."

Đứng phía sau, anh cầm hai tay em dâu cho nàng có thế, hai anh em từ từ bước ra giường, trong khi vẫn dính chặt với nhau. Mỗi bước đi Phong dập một cái, em dâu vừa đi vừa rên ư ử, ra tới giường nàng nằm sụp xuống nói: "Đã quá anh ơi, chưa bao giờ em được làm dưới vòi sen thế này."

Phong xoay người Ngân lại, cố gắng không để dương vật rớt ra khỏi người nàng, giờ hai anh em đối mặt với nhau làm kiểu truyền thống.

Lúc này lỗ âm đạo của Ngân lại ướt nhẹp lại rồi mọi cử động đều dễ dàng, Phong gác hai chân nàng lên vai, bắt đầu đẩy, thế này dương vật vào rất sâu bên trong nàng, mấy lần làm nàng thốn.

Chân nàng thì gác lên vai Phong, anh thì đè lên cả hai chân, dập liên tục, miệng thì khóa chặt miệng nàng không cho nàng rên la, miệng nàng cứ ư ử ư ử rất là thương, hai mắt thì nhắm nghiền, tay Ngân thì bắt đầu thò xuống, xoa xoa bên dưới như tiếp thêm độ sướng cho lỗ âm đạo.

Được một lúc, phải đổi thế, hôm nay Chấn Phong sẽ sử dụng tuyệt chiêu với em dâu luôn để nàng nhớ mình.

Hai chân Bích Ngân vẫn gác lên vai người anh trai của chồng mình, còn Phong ngồi lên giường tư thế mặt đối mặt, nhưng hai chân nàng không để ở dưới mà vẫn gác lên vai mình. Ngân trợn mắt ngạc nhiên: "Sao sao mà em làm vậy được, sao mà dẻo quá, em cũng không nghĩ làm được vầy."

Thế này thì dương vật còn có vẻ sâu hơn cả thế trước, Phong cứ thế dập liên tục, nàng không còn biết gì nữa liên tục tìm môi anh để mà hôn, nhưng hôn được một lúc thì cũng phải bỏ ra vì thở không nổi. Tay nàng ôm chặt lấy cổ anh, miệng thì gắn với môi anh, chật cũng ôm chặt cổ anh luôn. Miệng anh thì lúc trong miệng nàng, lúc thì hôn vú nàng, cắn đầu vú nàng rồi lại hôn miệng, tay thì bóp liên tục cặp vú trắng to của nàng, đẩy nó sát vào nhau cho nó trông to nhất có thể. Đụ thêm mấy chục nhịp nữa, nghĩ là em dâu đuối rồi nhưng vẫn muốn nàng sướng hết mức với cách này, Phong di chuyển ra cạnh giường, bước xuống giường làm Bích Ngân lại một lần nữa hết hồn: "Anh làm gì đó, em té bây giờ, cho em xuống đi."

Phong không nói gì, vẫn tư thế đó, nhưng là đứng, giờ anh chịu cả cơ thể nàng, nhưng khác với bình thường là hai chân sẽ quặp lấy hông, mà hai chân nàng gác cả lên vai anh, một tư thế rất là yoga. Ngân thì rên la mất kiểm soát luôn. Anh cũng chịu hết nổi sức nặng của em dâu vội đặt nàng xuống nằm trên giường, anh đứng bên dưới giường lấy hết sức bình sinh dập liên tục, mồ hôi vã ra như tắm, thấy trên vú nàng cũng ướt nhẹp mồ hôi.

Chỉ sau vài chục nhịp nữa, anh chịu hết nổi, rút ra bắn hết cả lên vú nàng. Lúc rút ra bắn, nàng la lên một tiếng, người trân lại, mắt mở to, nhìn vào dương vật đang bắn những dòng tinh nóng hổi lên đầu bụng và rốn của nàng, một vài giọt bắn thẳng lên vú nàng.

Ngân khẽ nhăn mặt nói: "Nóng quá anh ơi, mùi hơi khó chịu, làm em nhớ hôm trước, mắc ói quá."

Phong đáp: "Cố chịu đi em rồi em sẽ quen mà."

Thực ra lúc nãy anh định bắn vào trong âm đạo em dâu cũng được nhưng anh cố tình bắn ra ngoài để luyện cho nàng quen với cái mùi này.

Bắn xong, cả hai nằm vật ra giường mà thở, anh với lấy cái khăn bên cạnh đưa cho em dâu lau tinh dịch, xong xuôi cả hai ôm nhau ngủ thiếp đi, nàng còn thì thầm: "Sướng quá anh, anh thật là giỏi đó, mà làm cái thế gì lạ quá, làm em vừa sợ té vừa sướng, lần sau làm nữa nha anh."

Ngân hôn lên má anh, mỉm cười rồi ngủ thiếp đi.

Tỉnh dậy là hơn mười ba giờ, em dâu nhìn Phong trìu mến không nói gì, anh thì ôm lấy nàng, xoa lên cặp vú đỏ chót vì bị anh bóp, cắn nãy giờ.

Lúc này nàng mới để ý tới cái ghế tình nhân ở góc phòng, hỏi anh: "Cái ghế gì kỳ vậy anh? Để làm gì vậy? Nãy giờ em không để ý."

Phong cười, véo má Ngân trả lời: "Ghế để nằm lên đó làm tình đó em, đảm bảo sướng, hi hi, lần sau gặp anh sẽ cho em thưởng thức, chứ giờ thì trễ rồi."

Có vẻ nàng còn tiếc nuối, nhưng cũng có vẻ mệt: "Anh nhớ đó, nằm trên đó chắc thú vị lắm, hiiiiii."

Nói xong Bích Ngân cười đầy vẻ dâm đãng…​
 
Đọc truyện của bác nó na ná truyện chị dâu họ sao ak
 
Đọc truyện của bác nó na ná truyện chị dâu họ sao ak
Nó đó bro ơi, đọc mấy đoạn đầu đã biết rồi. Ko có tôn trọng tác giả gốc gì hết
 
Chương 22: Chấn Phong bị tai nạn

Gần một tháng sau đó, hầu như tuần nào Phong cũng gặp em dâu ít nhất hai lần và đều ở cùng một chỗ vì nàng cũng ngại thay đổi, khách sạn đó khá kín đáo và như vậy cũng tiện cho nàng. Và như ý muốn, Bích Ngân cũng đã được thử nghiệm ghế Tantra và nàng cực kỳ thích, ghế đó Phong cũng rất thích vì làm đỡ mất sức hơn.

Nhờ những bộ phim mà lần nào gặp anh cũng cho Ngân xem nên nàng tiến bộ hàng ngày về khoản đó, bây giờ không chỉ là BJ thông thường mà nàng đã hoàn toàn biến thành một cao thủ về khoản khởi động, khiến cho đối phương hoàn toàn mất trí trước khi lâm trận. Cái lưỡi của nàng đúng là như con rắn, mỗi lần gặp là nó làm cho Phong hoàn toàn tê tái với đường lưỡi đi từ gót chân cho đến đỉnh đầu, đúng như nghĩa đen của nó.

Nàng luôn đợi anh chịu hết nổi, năn nỉ mới chịu ngậm dương vật vào vì nếu không thì nàng chỉ liếm và ngậm xung quanh thôi. Duy có một điều chưa thể nào thay đổi được, đó là Phong muốn được bắn tinh trùng vào miệng em dâu và nàng nuốt hết. Có mấy lần tưởng nàng đã quen với mùi tinh, lúc sắp bắn ra thay vì bắn lên ngực, anh ăn gian, bắn thẳng vào miệng nàng làm em dâu la hét um sùm, chạy vào toilet nhổ và lau ngay, sau đó giận Phong mất mấy ngày, thật là mệt đó mà.

Về cơ bản, có thêm một thứ vẫn chưa thay đổi nhiều, đó là, dù Bích Ngân dâm đãng với Phong bao nhiêu, âu yếm, hoang dại với anh bao nhiêu thì về mặt tình cảm thì nàng vẫn chỉ coi anh như một anh trai, một đối tác tình dục không hơn không kém. Bên ngoài nàng vẫn lạnh lùng như không, và hầu như không để lộ cảm xúc nhiều khi gặp Phong ở công ty.

Đàn ông có tính tham lam, chiếm được thân thể rồi, no nê rồi thì vẫn muốn chiếm được tình cảm của người đàn bà như Phong là điển hình. Và mọi thứ thay đổi cho đến một hôm, một sự kiện khá là đau đớn xảy ra, hoàn toàn không do Chấn Phong chủ ý gì cả, chỉ là một tai nạn nhưng thực sự nó khiến Bích Ngân gần gũi với anh hơn rất nhiều.

Buổi trưa hôm đó, cả công ty kéo nhau đi ăn gần đó, Ngân thì đi với mấy sếp, Phong thì đi với mấy đồng nghiệp cùng phòng. Nàng vẫn phong thái như ngày nào, sang trọng, quyến rũ, nhưng tay thì cầm thêm túi xách LV. Và chuyện cũng xảy ra vì cái túi chết tiệt bên trong chẳng có gì ngoài một cái smartphone. Hai thằng đi chiếc exciter đã chờ sẵn, tất cả chỉ diễn ra chưa đầy năm giây, Phong chỉ kịp nghe tiếng rú ga chạy về hướng mình vì anh đi trước nàng.

Như bản năng thấy nàng la lên, cái túi trong tay thằng giật đồ ngồi sau, Phong quơ tay giật lại cái túi với cái dây đang lòng thòng do thằng kia chưa thu lại kịp nhưng lực kéo của chiếc exciter này kinh khủng khiến anh gần như bị kéo đi một đoạn và bị ném văng vào chiếc taxi Vinasun đang rề rề đón khách. Tất cả những gì mình còn nhận biết được là tiếng la thất thanh của chị, còn đầu óc anh thì lùng bùng ngay sau đó, và mọi thứ như biến mất trong giây lát.

Tỉnh lại trong phòng bệnh viện, kết quả của giây phút anh hùng đó là Phong bị gãy chân và chấn thương đầu nhẹ, hên là anh không bị chấn thương sọ não mà cái túi của em dâu thì vẫn mất như thường. Mẹ anh có mặt ngay sau khi biết tin đón xe ngay vào bệnh viện để chăm anh, tội nghiệp mẹ anh, chỉ có mẹ là luôn lo lắng cho con nhất. Và cả em dâu nữa, cả ngày hôm đó, nàng trông khá là tội nghiệp, lăng xăng trong bệnh viện lo cho anh, giúp mẹ chồng làm quen với bệnh viện.

Và cả mấy ngày tiếp theo, ngày nào Bích Ngân cũng có mặt ở bệnh viện ít nhất là một tiếng để thay cho mẹ chồng đi ăn cơm, có lẽ nàng cũng thấy có lỗi với mình, nhưng hai anh em cũng ít có dịp nói chuyện với nhau thực sự, vì lúc nào trong phòng cũng có người. Phòng này là phòng riêng nhưng có hai giường, có một tấm màn ở giữa, đôi lúc phải kéo lại cho bệnh nhân thay đồ cho tiện, hoặc tối đến kéo lại để ngăn hai bên ngủ cho thoải mái.

Và cuối cùng cũng có dịp gần em dâu hơn khi hôm đó, trước hôm Phong xuất viện một ngày, mẹ anh lại phải về trước do ở nhà có việc gấp không thể không về nên nàng động viên mẹ về luôn, hôm sau để nàng lo cho anh xuất viện cũng được. Mẹ cũng không biết sao nhưng cũng xiêu lòng, tối hôm đó đón xe về trước để hôm sau kịp giải quyết công việc.

Tối đó vì không có ai ở bệnh viện với Phong nên Ngân nói với chồng để nàng ở lại với anh rồi sáng sớm hôm sau làm thủ tục xuất viện cho anh luôn. Cái chân của Phong thì băng bột nên đi đứng cũng khó khăn, phải có ít nhất một người giúp mà mẹ anh thì về mất rồi nên em dâu phải đứng ra. Tối đó hai anh em mới có dịp nói chuyện với nhau nhiều hơn, mặc dù cả hai vẫn hơi ngại vì còn có giường bên cạnh là một bác khoảng năm chục tuổi cũng bị tai nạn nhưng nặng hơn mình, có vợ chăm sóc. Hai anh em chỉ tranh thủ nói chuyện được những lúc vợ bác kia dìu bác đi dạo hoặc đi toilet.

Nàng cứ trách anh hoài sao mà giật lại cái túi làm chi để ra cớ sự này, giờ cũng có lấy được túi đâu mà lại trở nên thế này. Phong được nước làm tới luôn: "Tại em đó chứ, anh thấy nó giật, lúc đó chỉ có một suy nghĩ duy nhất là giật lại ngay cho em, đâu biết là gặp tai nạn thế này đâu, vì em thì anh sẵn sàng mà."

Em dâu không nói gì, chỉ nắm tay anh mỉm cười, nói nhỏ: "Em xin lỗi, có lẽ em đã hơi vô tâm với anh."

Anh cũng cười với nàng kèm theo mắt chớp chớp ra vẻ cam chịu lắm: "Anh được như vậy với em là anh mãn nguyện lắm rồi, đâu mong gì hơn đâu em."

Rồi kỳ tích cũng đến an ủi anh.​
 
Chương 23: Bích Ngân thổ lộ

Cũng như mọi đêm ở bệnh viện nhưng chỉ khác là ngồi gục trên ghế bên cạnh giường là em dâu thay vì là mẹ anh như mọi khi. Phòng cũng tắt điện để bệnh nhân ngủ, chỉ còn cái đèn mờ mờ, nàng cũng gục xuống ngủ tự lúc nào, Phong thấy thế cũng ráng nhắm mắt ngủ một chút vì cả ngày cũng ngủ hoài nên đêm đến nằm rất lâu mới ngủ được.

Đang thiu thiu thì chợt thấy bên dưới, sột soạt, giống như có ai đó lần tay vào cái quần của anh. (Quần mặc ở bệnh viện thì cứ như quần Pijama mà Phong hay mặc ở nhà, rất mỏng và dễ cởi ra).

Giật mình anh mở mắt ra, nhìn qua thì thấy Bích Ngân đang nhìn anh cười, tay thì vẫn để trong quần, mắt thì hấp háy, tay kia thì đưa lên miệng ra dấu im lặng. Phong tất nhiên là hiểu chuyện nhắm mắt nằm yên. Cả hơn tuần anh nằm trong bệnh viện, chỉ chờ đến giây phút ra viện để được sung sướng với em dâu, thế mà nó đến quá sớm.

Bên giường bên, tiếng ngáy của chú kia cũng đều đều rồi, chỉ có tiếng của vợ chú là không nghe gì hết, không biết ngủ chưa, mà cũng không nghe tiếng sột soạt gì.

Nhưng sự cảnh giác cũng chỉ kéo dài được vài phút, cho đến khi cái miệng ấm nóng của Bích Ngân bao phủ hết lên dương vật, mọi cảm giác sợ hãi, căng thẳng trong lòng anh đều tan biến như bọt xà phòng, lúc này chỉ là sự khoái cảm, sự đê mê mà cái miệng thần thánh của em dâu mang lại, chắc nàng cũng phải cố gắng lắm để kiềm tiếng mút chụt chụt, tiếng va chạm của quần áo, tiếng va chạm của miệng và dương vật đang cứng của anh, còn anh thì cố kềm tiếng rên đầy khoái cảm, trong lúc đó tay cũng cố gắng mò vào trong áo Ngân để bóp hai bầu vú căng tròn mà cả hơn tuần nay anh không được thưởng thức.

Cảm giác vừa hồi hộp, vừa sung sướng do tình huống, do sự liều lĩnh mang lại. Em dâu thì hoàn toàn tập trung vào công việc, chỉ mút và mút, hoàn toàn yêu nghề, toàn tâm toàn ý. Phong thì chỉ cử động được tay thôi vì chân bị bó bột cứng ngắc mà, một bàn tay thì liên tục bóp hai bầu vú bên dưới, tay kia thì xoa đầu, mặt, cổ Bích Ngân nên chẳng thể nghĩ được gì khác nữa.

Rồi thời khắc cũng tới, tinh khí hơn tuần bị kẹt giờ chực chờ bắn hết ra ngoài. Phong khựng lại, người căng lên, và chợt nhận ra là em dâu rất sợ cái mùi này nhưng giờ sao đây? Anh cũng không thể suy nghĩ được gì hết, trân mình, Ngân biết anh sắp ra nên tay nàng nắm chặt lấy tay anh và miệng nàng không rời khỏi dương vật của anh khiến anh ngạc nhiên.

Từng dòng, từng dòng tinh khí nóng hổi bắn liên tục vào miệng của Bích Ngân, tay nàng lại nắm tay anh còn chặt hơn nữa, mặt nàng có vẻ nhăn nhó, nhưng vẫn không rời miệng khỏi dương vật của anh. Phút giây đó tưởng chừng như vô tận vì anh bắn không biết bao nhiêu đợt và giữa những đợt đó, hình như anh thấy nàng nuốt xuống vì nó quá nhiều.

Cảm giác của Phong vừa sung sướng vừa hạnh phúc khi được Ngân cho anh bắn vào miệng nàng và quan trọng là nàng ngậm và nuốt tất cả những tinh chất quý giá nhất của anh vào miệng, nó vừa như một sự khẳng định tình cảm vừa là một sự cố gắng rất lớn của Bích Ngân vì anh.

Ngân ngậm dương vật của Phong rất lâu, tận cho đến khi từng đợt giật giật cuối cùng kết thúc, nàng ngước lên nhìn anh, nuốt thêm một lần nữa, sau đó với lấy cốc nước ở trên bàn, uống một hơi dài.

Rồi nàng lấy khăn lau dương vật, kéo ghế ngồi sát vào gần phía mặt anh, hôn lên môi anh một cái hôn khiến anh nhớ mãi không bao giờ quên vì nó rất ngọt ngào hơn các nụ hôn khác mà nàng đã hôn anh lúc làm tình trong khách sạn, một nụ hôn vẫn còn mùi tinh trùng thoang thoảng.

Rồi Ngân ghé đầu nằm gối lên giường sát bên đầu anh chồng và thì thầm: "EM YÊU ANH!"

Lời nàng vừa dứt, Chấn Phong sững sờ đứng hình trong giây lát, anh tin rằng mình đã nghe nhầm nên lắp bắp hỏi lại nàng: "Em... em vừa... vừa nói gì? Em... em... nói em... yêu... ai..."

Bích Ngân phì cười trước vẻ mặt ngẩn tò te của người anh chồng, khẽ thì thầm từng lời mật ngọt: "Em yêu anh, ngốc ạ!"

Lời tỏ tình của Ngân quả thật là điều bất ngờ đối với Chấn Phong, nhưng trong giây lát anh biết mình không phải nằm mơ và anh nhanh chóng chấp nhận đó là sự thật: Em dâu yêu anh rồi!!!

Trước mắt anh là Nguyễn Thị Bích Ngân - cô em dâu xinh đẹp đang tươi cười rạng rỡ với anh đã cho anh thêm động lực, anh mỉm cười nói với lòng hân hoan sung sướng không giấu được trên gương mặt: "Anh cũng yêu em..." ngập ngừng trong giây lát rồi anh tiếp: "...rất nhiều."

Ngân cười: "Em biết tình cảm anh dành cho em từ lâu rồi. Hì hì."

Phong thoáng ngạc nhiên: "Em biết?"

Nàng gật đầu rồi nói: "Vâng, lúc ở nhà em hay trong công ty cứ mỗi lúc em đi vô hay đi ra khỏi phòng đều bắt gặp ánh mắt nồng đậm tình cảm của ai đó cứ lén nhìn em mà. Hi hi..."

Lúc này Chấn Phong mới hiểu ra, nàng vẫn luôn chú ý đến anh chứ không lạnh nhạt và dửng dưng như vẻ bề ngoài nhưng vì nàng sợ người khác dị nghị giữa anh và nàng nên không thể bày tỏ tình cảm của mình được, giờ đây thì cả hai đã rõ tấm chân tình của đối phương nên không còn e dè hay ngại ngùng gì nữa cả.

Phong cảm động nói: "Cảm ơn em đã nói ra giờ thì anh không còn khúc mắc về tình cảm của em nữa rồi."

Bích Ngân nhoẻn miệng cười: "Thật hả?"

Chấn Phong nhìn em dâu với vẻ băn khoăn, anh phân vân có nên nói cho nàng biết chuyện chồng nàng đang nuôi bồ nhí bên ngoài không, nếu nói ra có nguy cơ hôn nhân của nàng và em trai anh sẽ đổ vỡ khiến anh có chút áy náy. Thấy Phong có vẻ kỳ lạ, Ngân đoán anh chồng có điều gì muốn nói nhưng ngại mình nên nàng hỏi: "Có điều gì anh muốn nói với em sao? Cứ nói đi đừng ngại."

Nhìn gương mặt xinh đẹp tỏ rõ quyết tâm muốn nghe khiến Phong đi đến quyết định, anh trả lời nàng: "Nếu em đã muốn nghe thì chuẩn bị tinh thần đón nhận điều không vui này, em hãy nghĩ cho thấu đáo."

Ngân cương nghị nói: "Anh cứ việc nói, em không e ngại gì đâu."​
 
Chương 24: Em giúp anh ngủ ngon

Rồi Phong đem chuyện của em trai có tiểu tam bên ngoài kể hết cho Ngân nghe, nàng điềm tĩnh im lặng tiếp nhận mà trên mặt không hề bộc lộ cảm xúc. Nghe xong nàng chỉ khẽ cười trừ: "Cảm ơn anh đã cho em biết sự thật, không ngờ chồng em lại đốn mạt đến vậy. Từ trước giờ em chỉ nghĩ anh ấy chỉ vui chơi bên ngoài khuây khỏa vậy thôi chứ không ngờ anh ấy lại nuôi luôn con bồ nhí ở ngoài. Nếu anh ấy đã cạn tình như vậy thì em cũng không níu kéo làm gì cứ để anh ấy được thỏa thích bên con bồ của anh ta."

Phong nghe vậy thì mừng thầm trong bụng ắt hẳn em dâu sẽ nhanh chóng thuộc về anh thôi, anh nói: "Thế còn chúng ta?"

Bích Ngân nhìn anh đáp: "Tạm thời chuyện chúng ta chưa thể công khai được, đợi khi hôn nhân vợ chồng em kết thúc xong thì khi ấy đôi ta mới có thể chính thức thuộc về nhau."

Chấn Phong làm mặt buồn rười rượi: "Vậy đến khi nào hai ta mới có thể công khai được bên nhau đây? Anh không thích chờ đợi lâu đâu."

Ngân nhìn anh khẽ cười: "Anh đừng vậy mà, ráng đợi thêm một thời gian nữa nhé. Trước mắt chúng ta cứ cư xử như trước đây để che mắt chồng em mọi người trước đã. Còn trong tối thì chúng ta là..."

Nói tới đây nàng đỏ mặt thẹn thùng, còn Phong thì ngạc nhiên vì chưa từng thấy biểu cảm của nàng như vậy trước đây, anh nói: "Là tình nhân hay là gì?"

Nàng ngượng ngùng đáp: "Cứ cho là vợ chồng đi..."

Khỏi nói Phong sướng cỡ nào, anh nhoẻn miệng cười hạnh phúc hết cỡ, nếu chân anh mà lành lại thì chắc chắn anh sẽ lao tới nhấc bổng nàng lên xoay mấy vòng nhưng hiện tại không cho phép anh làm điều đó với nàng được. Còn Bích Ngân thoáng xấu hổ khi nói ra câu đó với người anh trai của chồng mình, nàng quay mặt đi không cho Phong nhìn thấy biểu cảm trên mặt mình lúc này.

"Em này..." Bích Ngân quay mặt lại khi nghe Phong nhắc nàng.

"Chuyện gì vậy anh?" Ngân nhìn anh một cách đầy thân thương trìu mến đáp lại.

Phong nói: "Giờ anh muốn em hát ru cho anh ngủ, được không?"

Nàng nghe xong trố mắt nhìn anh, rồi bật một tràng cười: "Ha ha, làm như anh còn con nít ấy, hát ru cơ đấy... ha ha..."

Phong phải suỵt suỵt ra dấu không được cười lớn, Ngân vội ngậm miệng lại, nàng quên mất đang ở bệnh viện không được làm ồn ảnh hưởng tới bệnh nhân khác. Tuy đã che miệng cố gắng nín cười nhưng người nàng vẫn rung động.

Chấn Phong quay mặt đi, nói: "Không thèm nói chuyện với em nữa."

Bích Ngân phì cười: "Làm bộ dỗi hả ông tướng? Chiêu này của anh em quen quá mà."

Rồi Ngân hôn lên má anh một cái, nàng dịu dàng mở lời: "Đừng giận mà, em không thích hát ru nhưng có cách khiến anh ngủ ngon."

Chấn Phong nghe thế quay mặt lại hỏi: "Em nói cách gì?"

Nàng cười đáp: "Cách này nè."

Nói rồi Bích Ngân tự cởi bỏ bộ đồ đang mặc trên người ra, chẳng mấy chốc nàng đã hoàn toàn trần trụi trước ánh mắt thèm khát của Phong, anh nói nhỏ: "Em không sợ giường bên cạnh nghe thấy sao?"

Ngân cười đáp: "Anh đừng lo, hai bác kia ngủ rồi sẽ không nghe thấy gì đâu miễn là chúng ta làm trong im lặng là được."

Dứt lời, Ngân cầm lấy dương vật mềm èo của Phong vuốt lên xuống vài lần, nàng nhoẻn miệng cười với anh rồi cho dương vật vào miệng mút, Phong thì lấy tay vuốt mái tóc dài người con gái anh yêu. Hơi ấm tạo ra trong khoang miệng ẩm ướt và đầy nước bọt của Bích Ngân bao quanh lấy dương vật làm Chấn Phong sướng tê rùng mình cả người như có dòng điện chạy khắp người anh.

Nhờ có Phong tận tình chỉ dạy thời gian qua nên chuyện bú mút dương vật giờ đây không phải là chuyện khó đối với Bích Ngân, có thể nói trình độ của nàng được nâng lên rất nhiều. Vừa ngậm mút lâu lâu lưỡi nàng đá quanh quy đầu dương vật làm anh chồng nấc lên từng tiếng rên không thôi: "Hic... sướng... sướng... quá... em ơi... ơ..."

Thấy đã đến lúc, Bích Ngân bèn nhả dương vật của Phong ra làm anh hụt hẫng vì chưa ra khí, nàng lên giường bước qua người anh chồng rồi vén mái tóc dài sang một bên, tay nàng cầm dương vật của Phong canh đúng ngay lỗ âm đạo của mình rồi từ từ ngồi xuống, dương vật to dài gân guốc của anh bị nuốt dần bởi lỗ âm đạo em dâu, Ngân cảm thấy thốn khi quy đầu chạm tới cổ tử cung bên trong âm đạo của nàng nên khẽ nhăn mặt nhưng cũng có vẻ sướng lắm, Phong đưa hai tay bóp hai bầu vú căng tròn của em dâu trong khi mông nàng không ngừng dập cho dương vật đâm chọt mọi ngóc ngách trong âm đạo nàng.

"Anh sướng... chết đi mất." Phong rên lớn.

Nàng cười rồi hạ người ép ngực mình sát vào người anh chồng và mông Bích Ngân vẫn nhấp đều đặn.

"Kiểu này chắc phải làm mỗi ngày quá." Phong cười nói.

"Nổi không?" Ngân cười tươi.

Chấn Phong cũng cười đáp lại nàng: "Thử xem... anh khỏe lắm, chỉ sợ em chịu không nổi."

"Đợi đến khi người anh lành lặn lại rồi hãy thử..." Nàng trả lời một cách lẳng lơ làm Phong hăng máu, anh biết mình còn phải đợi vết thương lành lại nên đành ngoan ngoãn nằm im chịu sướng. Cả hai nắm tay nhau, Ngân vừa nhấp vừa kìm tiếng rên trong miệng.

Một lát sau, cơn sướng trong người em dâu sắp bùng nổ, nàng liền ngồi chồm hổm, nhấc mông lên rồi dập xuống, nhưng cú dập rầm rầm khiến cái giường càng kêu dữ khiến Chấn Phong cũng hoảng vì sợ giường kế bên nghe thấy thật. Nhưng điều anh lo nhất là dễ dàng bị hạ bởi những cú dập quá mạnh của Bích Ngân, nàng chống tay lên ngực anh rồi ra sức dập đều đều mạnh mẽ. Phong chỉ còn cách bóp vú nàng rồi nghĩ vẩn vơ lung tung đi nhằm làm phân tâm đi cơn nứng trong người vì anh đang bị em dâu độ tuổi như hoa mùa xuân xinh đẹp rạng ngời làm cho ngây ngất.

Nhưng thế vẫn chưa đủ bởi cơn nứng của nàng là quá mãnh liệt, nhưng cú dập không tha cho những toan tính suy nghĩ trong đầu Chấn Phong buộc anh phải sử dụng cách kìm nén cuối cùng, đó là lấy tay tự nhéo mình một cái đau điếng. Lập tức cơn đau liền lấn át cơn nứng.

Phong đang thở phào nhẹ nhõm chút thì Bích Ngân bấu ngực anh mà dập những cú dập động trời, cái giường phát ra những tiếng lên kèn kẹt, nàng dập khoảng mười mấy cái rồi ngồi im sàng mông qua lại, Phong thì chuẩn bị phụt tinh vì cơn sướng đang âm ỉ trỗi dậy trong người anh.

"Em... ra... a..." Em dâu rên một tiếng nhỏ, miệng hổn hển thở như đớp lấy không khí, cả thân hình đổ ập xuống người Phong sau khi lên đỉnh.

"Anh... cũng... ra... a..." Phong cũng kìm tiếng hét của mình lại. Chất dịch từ trong dương vật bắn xối xả trong âm đạo của em dâu.

Khi cả hai thở đều trở lại thì Phong ôm mặt Ngân nút lưỡi, nàng hôn một cách nhiệt tình như đáp trả anh vậy. Hai tay anh thì mân mê hai bầu vú no tròn của nàng.

Thỏa mãn xong, cả hai nhanh chóng chìm giấc ngủ sâu lắng.​
 
Chương 25: Người thứ ba

Cuộc sống của Chấn Phong chẳng phải lúc nào cũng chỉ có em dâu mà còn rất nhiều hoạt động khác, suốt thời gian cả trước khi quen Bích Ngân, Phong có theo học một lớp tiếng Anh ở trung tâm ngoại ngữ, lớp này là lớp thứ ba trong thứ tự trình độ của trung tâm và anh cũng dự định học khoảng năm, sáu lớp gì đó để cải thiện tình hình tiếng Anh cùi bắp của mình.

Suốt từ lớp thứ ba đến lớp thứ năm, luôn luôn có một cô bé học cùng anh tên Mạc Tố Quyên, một cô bé xinh đẹp phổng phao, tóc dài, làn da trắng bóc, lanh lợi, có khuôn mặt dễ thương, tuổi vừa tròn 16 luôn nói nhiều trong lớp nhưng lại ngồi rất xa Phong và cô bé chẳng để ý gì tới Phong khiến anh quan tâm đặc biệt.

Cả ba khóa học cùng nhau, tất cả giao tiếp hầu như chỉ gói gọn trong lớp, ra về hầu như không có cơ hội tiếp xúc với cô bé vì nàng có anh trai đi đón, mới đầu Phong tưởng là bạn trai nhưng sau mãi mới biết là anh trai sau khi anh đánh liều hỏi thăm.

Chấn Phong cũng rất nhiều lần cố gây chú ý trong lớp, ngoài lớp như lâu lâu cố tình phát biểu hăng say, rồi lâu lâu lại ăn mặc khác ngày thường... Nhưng tuyệt nhiên chẳng có gì thay đổi, cô bé vẫn dửng dưng, chẳng hề tỏ vẻ gì là có cảm xúc với anh.

Mãi đến sau này, trùng hợp là vào thời điểm Phong bắt đầu có quan hệ với em dâu thì có vẻ Tố Quyên lại có quan tâm tới anh nhiều hơn trước, bây giờ vào lớp nàng hay hỏi thăm, nói chuyện tán dóc chút trước khi học, lâu lâu còn mang theo hai cái bánh bao đưa anh ăn. Vậy thì vậy nhưng tuyệt đối cô bé không đi xa gì hơn, vẫn tối tối ra về lên xe anh trai chở về như mọi ngày, mặc dù có một vài lần anh mời nàng đi coffee sau giờ học hoặc trước giờ học nhưng nàng đều từ chối nên anh cũng kệ luôn, mà lúc đó anh bắt đầu mê em dâu rồi nên cũng chẳng để ý.

Mọi chuyện chỉ bắt đầu thay đổi khi Phong bị tai nạn khi giật lại đồ cho em dâu, chẳng biết sao mà Tố Quyên biết được mà tự nhiên vào viện thăm anh, hôm đó không có em dâu ở đó. Khi cô bé đi vào còn bẽn lẽn mang hoa, mang trái cây và một mớ đồ ăn, vào xong nói chuyện chưa được mấy câu rồi nàng thấy mẹ anh đi vào bỗng mắc cỡ hay sao đó xin phép về luôn.

Lần tai nạn đó tính ra Phong lại được nhiều cái lợi.

Hôm ra việc Phong xin công ty ở nhà thêm hai tuần để tịnh dưỡng, với lại cái chân gãy đi làm cũng bất tiện. Cả hai tuần ở nhà, anh cũng chẳng biết làm gì, Bích Ngân thì cũng chỉ nhắn tin qua Telegram chứ sao mà dám tới thăm anh. Thế mà lại hay, vì giờ anh có Tố Quyên.

Buổi tối Tố Quyên học tiếng Anh, ban ngày nàng đi học đồ họa ở một cơ sở gần nhà và đi bằng xe buýt vì ông anh ban ngày đi làm không chở đi được, nhà Tố Quyên chỉ có ba mẹ con, ông anh, nàng và bà mẹ suốt ngày chỉ ở nhà.

Cơ hội cũng đến, ban ngày Chấn Phong cũng ở nhà một mình, Tố Quyên thì học đến 10 giờ là xong rồi nên anh đánh liều rủ cô bé sang nhà chơi, mà đồ họa là nghề của anh và thế là vừa được lý do chỉ cô bé thêm về mấy phần mềm linh tinh vừa được có cơ hội gần gũi tìm hiểu thêm.

Qua vài ngày mới thấy thực ra Tố Quyên không khó như Phong nghĩ, chỉ đơn giản là vì muốn cuộc sống gia đình thoải mái hơn, mẹ cô bé dự tính cho nàng đi học Đồ họa và Anh văn hai năm sau đó cho đi định cư nước ngoài theo diện đám cưới giả (đã có mối), nên cấm cô bé yêu đương lăng nhăng, mất công lại muốn ở lại Việt Nam không đi nữa nên Tố Quyên cũng cố tỏ ra không muốn yêu đương ở trong lớp.

Với lại lý do khác là mới chia tay thằng bạn trai quen bốn, năm năm, dự định tốt nghiệp phổ thông xong là cưới luôn rồi nhưng cuối cùng thằng đó lại đi cưới người khác nên giờ Tố Quyên cũng chẳng muốn quen ai vì "Hết tin đàn ông rồi", nàng nói thế.

Phong hỏi lại: "Thế tại sao lại tốt với anh thế? Vào bệnh viện thăm, giờ lại qua phòng chơi với anh."

Tố Quyên trả lời: "Em nghĩ anh là người tốt, hoặc ít ra là người thẳng thắn, em nghĩ dù gì thì anh cũng không lừa em."

Một, hai tuần đó tính ra lại hay, cứ khoảng mười giờ sáng các ngày trong tuần, trừ chủ nhật, Tố Quyên qua nhà chơi, lâu lâu nàng mua cái gì đó nấu ăn, Phong lại được ăn cơm nhà thay vì cơm bụi vì có đi được đâu. Anh thì cứ ngồi máy, Tố Quyên thì lo nấu ăn hoặc cả hai cùng ngồi máy, anh chỉ thêm cho nàng mấy phần mềm đồ họa. Đúng là con gái, học mấy cái này chậm như rùa, nhưng nhờ vậy anh lại được múa may quay cuồng làm cho Tố Quyên càng hâm mộ.

Lâu lâu cũng phải lén Tố Quyên, nhân lúc nàng đang nấu đồ ăn, anh mở Telegram chat với em dâu thì bị nàng mắng sao mà mất tăm, Phong đành phải nói lý do là chán quá nên toàn ngủ.

Tố Quyên xinh đẹp cũng chẳng kém cạnh em dâu, nếu nói Bích Ngân mười thì Tố Quyên cũng tám, chín. Lâu ngày gần gũi, thú tính trong con người của Phong cứ dần nổi lên nổi lên. Đôi lúc anh vẫn tự hỏi: "Tại sao Quyênlại ở đây nhỉ? Sao đúng lúc vậy nhỉ? Nàng có ý gì không".

Và một lúc hết chịu nổi, anh buột miệng: "Quyên ơi, anh hỏi cái em đừng giận anh nhé."

Nàng gật đầu.

Phong hỏi: "Em với anh không nói chuyện cả gần năm trời, sao tự nhiên thời gian này em lại quan tâm tới anh thế? Còn tới chơi với anh mỗi ngày thế này. Tới giờ anh vẫn chưa hiểu."

Tố Quyên cười nhẹ như không: "Thì sao nữa, thì em thích anh chứ sao, thêm nữa là anh lại bị thương thế này, em muốn giúp anh, thế thôi, không được sao?"

Anh ú ớ: "Thích là sao? Anh không hiểu."

Tố Quyên chồm tới hôn lên môi Chấn Phong: "Là vầy chứ sao, em là vậy đó, thích ai là nói thôi, chỉ là đúng lúc hay chưa thôi. Trong lớp em cũng để ý anh lâu rồi, nhưng nghĩ tới lời mẹ dặn, nên em cố kìm lòng. Giờ thấy anh vầy em nghĩ thôi kệ, miễn sao làm gì không để mẹ buồn là được."

Anh cũng bẽn lẽn: "Anh cũng thích em mà, tại anh chưa dám nói thôi."

Quen con gái đã có quan hệ nhiều với đàn ông kể cũng tiện, mọi thứ trôi chảy lạ thường. Tố Quyên không để Phong nói thêm, chồm tới một lần nữa, ôm lấy anh và anh cũng nhanh chóng đáp trả bằng một nụ hôn lên môi nàng. Mọi chuyện dễ dàng vậy sao, nhưng mà cũng có thể dễ thế thật. Mọi chuyện đến thật đơn giản, chỉ có cái chân là gây chút khó chịu, nhưng chẳng sao.​
 
Chương 26: Bất ngờ về Tố Quyên

Một cô gái đã quen bạn trai 4, 5 năm là đã có thể biết làm gì rồi, Tố Quyên tâm sự rằng thằng kia nó cho nàng xem hầu hết các thể loại phim người lớn rồi nên chuyện làm tình với nàng là chuyện nhỏ, chỉ quan trọng là có thích hay không thôi.

Phải nói về tuổi thì Quyên nhỏ hơn em dâu khoảng 5, 6 tuổi nhưng về skill làm tình thì cô bé phải là sư phụ của em dâu, sau khi Quyên hôn Chấn Phong xong, chẳng để anh kịp chủ động, nàng nhanh chóng cúi xuống kéo cái khuy quần của anh và lôi dương vật đang cứng ngắc ra. Mặc cho Phong tròn mắt vì ngạc nhiên, cặp môi mọng nước và ấm nóng của Tố Quyên đã ngậm vào hết dương vật, khiến con mắt đang trợn tròn anh nhanh chóng nhắm lại để tận hưởng cảm giác ấm nóng và ẩm ướt trong khoang miệng nàng mang lại.

Rồi mọi chuyện đến thật tự nhiên của hai kẻ đang thèm khát chuyện đó, người thì cả tuần rồi chưa quan hệ, còn Quyên thì từ lúc chia tay với bạn trai vẫn chưa gần gũi ai, chỉ thủ dâm khi ở nhà, nàng thú nhận thế. Do một chân của Phong còn bó bột nên di chuyển khá khó khăn nên sau khi Quyên trút bỏ quần áo để lộ thân thể trần trụi của mình thì nàng là người chủ động trong tất cả tư thế, đôi khi còn làm Phong ngạc nhiên, căn phòng nhỏ giờ không còn tiếng nói chuyện mà chỉ còn tiếng ư ư của hai kẻ khát tình, giờ mà em dâu bất ngờ ghé thăm thì chắc là không có gì để che đậy.

Hầu như Chấn Phong chỉ ngồi hoặc nằm trên sàn nhà, còn Tố Quyên hết ngồi xoay mặt lại với anh nhún nhảy, hôn anh, lại đẩy anh nằm xuống để cưỡi ngựa, rồi lại xoay lưng về phía anh nhìn vào phía TV vừa xem TV vừa nhún. Ở thế hoàn toàn bị động thế này, Phong nhanh chóng thúc thủ với hàng triệu tinh binh bị dồn nén từ bao lâu nay bắn vào trong người nàng, đợt tinh dịch thứ hai vừa bắn thì nàng cũng lên đỉnh theo, vách tường thịt âm đạo co bóp dữ dội như muốn bóp nát dương vật Chấn Phong khiến anh cũng phải nhăn mặt vì đau, sau này hỏi mới biết mỗi khi lên đỉnh vách tường thịt âm đạo nàng co bóp rất mạnh.

Hai người cứ để như thế nằm nhìn nhau cười, Phong thì còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra vì nó nhanh quá, trước giờ chưa bao giờ quen cô gái nào chỉ hơn tuần mà được đụ cả, còn nàng nữa, sao quá dạn dĩ và chủ động, anh chưa gặp cô gái nào như thế bao giờ. Phong hỏi nàng: "Anh bắn vào trong hết, có an toàn không vậy em?"

Tố Quyên trả lời: "Chút nữa em sẽ đi mua thuốc khẩn cấp uống, từ hôm nay em sẽ uống thuốc hàng ngày, anh đừng lo."

Anh ngơ ngác chưa hiểu: "Em nói sao?"

Nàng lại nói: "Thì từ giờ, em sẽ yêu anh, và anh cũng sẽ yêu em, vậy đó."

Anh lại tiếp tục ú ớ: "Nhưng hai năm nữa là em đi nước ngoài rồi mà?"

Quyên trả lời: "Em nghĩ kỹ rồi, em đã chiều lòng mẹ và hứa với mẹ sẽ đi định cư thì em cũng sẽ chiều em để sống hết mình trước khi đi chứ. Em cho anh thời gian hai năm để yêu em đó và em cũng tự cho em thời gian hai năm để yêu anh. Nếu anh đồng ý thì từ giờ phút này, em thuộc về anh."

Nghe nàng nói xong khiến Phong ngỡ ngàng, thầm nghĩ: "Ôi, sao lại có tình huống thế này nhỉ?"

Nói là yêu thì Phong cũng chưa yẹu Tố Quyên lắm, thực ra còn thua cả yêu em dâu nhưng tại sao không nhỉ. Giờ em dâu chưa thể chính thức là vợ anh vì chưa li dị được với chồng nên bây giờ là anh còn độc thân, bắt đầu một mối quan hệ mà không phải có nhiều trách nhiệm cũng không tệ, không thích thì chia tay thôi, với lại có thiệt gì đâu.

Nghĩ thế rồi Phong ôm Quyên vào lòng thủ thỉ: "Anh sẽ thử cùng em."

Nàng chợt bật dậy: "Nhưng có một điều kiện: đó là anh không được quen bất kỳ con nhỏ nào khác, nếu em phát hiện, em sẽ không làm gì đâu nhưng ngay lập tức chia tay vì em quá sợ đàn ông rồi và sẽ không để đàn ông làm khổ mình một lần nữa đâu."

Anh ôm Quyên vào lòng không nói gì chỉ nghĩ: "Chắc là chuyện với em dâu không tính nhỉ, hi hi, nhưng tuyệt đối không thể để ẻm này biết được rồi".

Cái cảm giác từ giờ có hai người con gái lúc nào cũng sẵn sàng dâng hiến cho mình, một người thì xinh tựa "liên hoa tiên tử", hiền thục, quý phái; còn một người thì đẹp kiểu "mạo tự thiên tiên", năng động, làm tình giỏi. Suy nghĩ đó vừa lóe lên chút làm cho dương vật cứng lên tự lúc nào.

Ngay lập tức, Phong xoay người Tố Quyên lại trong lúc vẫn nằm, đẩy ngay dương vật vào trong nàng, tay thì ôm quanh người nàng, miệng thì hà hơi vào gáy nàng, làm khắp người nàng gai ốc nổi lên hết, lâu lâu lại liếm gáy nàng một cái nhẹ. Lúc này, tuy vẫn nằm nhưng quyền chủ động hoàn toàn thuộc về Chấn Phong. Mọi thứ lại đến thật nhẹ nhàng, nhẹ nhàng, và kết thúc của buổi trưa nhịn đói đó là thêm hàng triệu tinh binh đi vào trong âm đạo của Tố Quyên, vắt kiệt sức lực vốn đã yếu xìu của anh.

Mệt thì mệt, nhưng cảm giác thật là thoải mái và hưng phấn, ôi, những ngày thần tiên của Phong sắp bắt đầu rồi. Tuần sau là anh đi làm lại cơ mà, và lại được gặp em dâu rồi.​
 
cảnh báo nam vương 2025 javhd

Truyện Sex Mới

anime sex
cliphot
Back
Top