ee88
123b
Câu chuyện về Chi hiện tại đang lớn quá và nhiều thứ nên mình cần thời gian để sắp xếp tình tiết và cốt truyện bác ạ. Coi như hiện tại xong Part 1 rồi đi. Vì đến đó coi như cô bước vào thế giới mới thay vì là những cuộc some, swing bình thường rồi.

Bác nào có đọc thì biết truyện của mình thích đào sâu về tâm lý nhân vật, về hoàn cảnh kích thích chứ nếu chỉ đơn thuần lao vào nhau xong chịch choạch này kia thì xem phim sex cho rồi 😅
Cảm ơn bác nhé, vẫn mong bác viết tiếp về em Chi và tâm lý của ẻm
 
Truyện hay quá. Cảm ơn tác giả
 
hóng chap mới
 
Chương 9:

"Mình phải cố gắng. Vì Minh."

Câu nói đó đã trở thành một câu thần chú, một lời tự trấn an mà Vy lặp đi lặp lại trong đầu suốt cả tuần. "Anh ấy không có lỗi. Anh ấy cũng chỉ là một nạn nhân đáng thương. Mình phải ở bên anh ấy, phải yêu thương anh ấy."

Lý trí của cô, bằng một nỗ lực phi thường, đã chấp nhận sự thật. Minh không phải là kẻ phản bội, anh chỉ là một con rối đáng thương bị thao túng bởi một người đàn bà chiếm hữu và một lời nói dối độc ác từ quá khứ. Với niềm tin đó, Vy thực sự cố gắng để bình thường hóa mọi thứ.

Cô bắt đầu trở thành một người vợ vị tha. Cô nói chuyện với Minh trong bữa ăn, hỏi về những hợp đồng, những cuộc họp, giả vờ quan tâm đến những con số vô hồn mà anh hào hứng kể. Cô cùng anh xem một bộ phim hài lãng mạn trong phòng khách rộng lớn. Cô tựa đầu lên vai anh, cảm nhận sự thô ráp của lớp vải áo sơ mi, nhưng cơ thể lại cứng ngắc một cách vô thức. Thỉnh thoảng cô mỉm cười khi anh nói một câu đùa gượng gạo.

Cười đi Vy. Cười lên. Anh ấy đang nhìn kìa. Đừng để anh ấy thấy...

Nụ cười của cô trở thành một bài tập cơ mặt, mỏi mệt và giả tạo. Giữa họ có một bức tường vô hình, một lớp băng mỏng manh và lạnh lẽo mà cả hai đều cảm nhận được nhưng không ai dám lên tiếng.

Tại sao vòng tay của anh ấy lại khiến mình nhớ đến một vòng tay khác, thô bạo hơn, chiếm hữu hơn? Không! Đừng nghĩ đến nữa! Mùi hương nước hoa quen thuộc của anh không còn mang lại cảm giác an toàn, mà chỉ là một sự nhắc nhở về những gì cô đã mất. Cô có thể ngồi ngay cạnh anh, da thịt kề bên, nhưng lại cảm thấy xa cách hàng vạn dặm. Cô nhận ra điều đó, và nó làm cô mệt mỏi đến kiệt sức.

Minh cũng cảm nhận được. Anh thấy sự cố gắng của Vy, và điều đó vừa cho anh một tia hy vọng le lói, vừa làm anh thêm dằn vặt. Anh biết sự tha thứ này không trọn vẹn. Anh tuyệt vọng muốn phá vỡ lớp băng đó. Càng cố gắng, anh lại càng cảm thấy bức tường giữa họ dày thêm.

Sự mệt mỏi vì phải gồng mình suốt nhiều ngày, cùng với sự kìm nén một cơn đói mà cô không dám gọi tên, cuối cùng đã đẩy cô đến giới hạn. Mình không chịu nổi nữa. Cái cảm giác trống rỗng này. Nó đang gặm nhấm mình từ bên trong. Mình cần được lấp đầy.

Buổi sáng hôm đó, Vy tỉnh giấc khi trời còn chưa sáng hẳn, khi những vệt sáng màu xám bạc đầu tiên của bình minh chỉ vừa le lói qua khung cửa sổ. Cô nhìn Minh đang ngủ say bên cạnh, gương mặt anh trông thật bình yên, không có sự dằn vặt. Một cảm giác tội lỗi quen thuộc dâng lên, nhưng lần này, nó bị một sự bứt rứt, một sự thôi thúc thể xác không thể chịu đựng nổi lấn át. Cô không thể tiếp tục diễn kịch được nữa. Ít nhất là không phải ngay lúc này.

Cô quyết định. Cô mặc bộ đồ tập thể dục bó sát, như một cái cớ. "Em xuống dưới chạy bộ một lát," cô thì thầm khi thấy anh cựa mình, rồi rón rén rời khỏi phòng.

Cô không đi xuống sân mà đi về phía cuối hành lang, đến trước cánh cửa gỗ sồi nặng trịch của thư phòng. Bàn tay cô đặt lên nắm đấm cửa bằng đồng lạnh ngắt, chần chừ trong một giây.

Mình đang làm gì thế này... Mình biết đây là sai trái. Nhưng chỉ lần này nữa thôi. Mình cần ông ấy. Chỉ có ông ấy mới hiểu. Chỉ có ông ấy mới có thể xoa dịu cơn đói này.

Cô không gõ cửa mà nhẹ nhàng vặn nắm đấm cửa, lách người vào trong rồi khép lại. Cha chồng cô đang đứng bên cửa sổ, tay cầm một tách cà phê nóng, ngắm nhìn khu vườn vẫn còn ngái ngủ trong sương sớm. Ông mặc một chiếc áo choàng tắm bằng lụa màu đen, dáng người cao lớn của ông nổi bật trên nền trời đang hửng sáng. Nghe tiếng cô, ông quay lại, một nụ cười gần như không thể nhận thấy hiện lên nơi khóe môi, như thể ông đã biết, đã chờ đợi.

Sự bùng nổ của ham muốn đã bị dồn nén diễn ra một cách nhanh chóng, câm lặng. Vy không nói gì. Cô bước đến, đứng trước mặt ông. Hơi ấm từ cơ thể cô hòa quyện với mùi cà phê thoang thoảng. Cô cởi bỏ chiếc áo khoác thể thao mỏng, rồi đến chiếc áo lót thể thao bên trong. Trong ánh sáng ban mai yếu ớt, đôi vú căng tròn của cô phơi bày, làn da trắng mịn màng như sứ, tương phản với hai núm vú hồng hào đang cương lên vì lạnh và kích thích. Cô kéo nốt chiếc quần legging xuống, cặp mông tròn lẳn và khe âm hộ được cạo tỉa gọn gàng hoàn toàn trần trụi.

Cô quỳ xuống trước mặt cha chồng rồi kéo chiếc áo choàng tắm của ông sang một bên, để lộ dương vật đang bắt đầu cương lên. Cô không vội vàng. Cô ngắm nhìn nó trong ánh sáng mờ ảo, những đường gân xanh nổi rõ, chiếc đầu khấc to bè vẫn còn lấp ló sau lớp da bao quy đầu. Rồi, cô cúi xuống, dùng chiếc lưỡi mềm mại của mình liếm nhẹ lên đỉnh của nó, cảm nhận vị mặn đặc trưng và giọt dịch nhờn đầu tiên đang rỉ ra. Cô nghe thấy tiếng ông hít vào một hơi thật sâu. Cô ngậm lấy nó, dùng tất cả những kỹ năng mà cô vô thức học được, dùng môi, dùng lưỡi, dùng cả cổ họng, cảm nhận nó lớn dần, cứng rắn hơn, lấp đầy khoang miệng mình. Nước bọt của cô hòa cùng dịch nhờn của ông, làm cho nó trở nên trơn bóng, ướt át. Tay ông đặt lên đầu cô, những ngón tay siết nhẹ vào mái tóc.

Khi dương vật của ông đã sừng sững, trơn bóng vì nước bọt của cô, Vy không đợi lệnh. Cô từ từ lùi lại, ngẩng lên nhìn thẳng vào mắt ông, một ánh nhìn vừa phục tùng vừa thách thức. Rồi, cô chủ động nằm ngửa xuống tấm thảm, ngay trên vệt nắng sớm đang dần trở nên rõ nét hơn.

Cô banh rộng hai chân mời gọi và không chút xấu hổ. Ánh sáng ban mai chiếu rọi vào nơi riêng tư nhất của cô, để lộ ra một cảnh tượng dâm đãng. Âm đạo cô ướt nhẹp, hai mép thịt hồng hào sưng mọng lên, hé mở và lấp lánh vì dịch nhờn đang tuôn chảy, một cái hang nhỏ bé nóng bỏng đang mời gọi sự lấp đầy.

1754562702336.webp


Cha chồng cô chỉ khẽ nhếch mép. Ông đứng dậy, bước đến, rồi quỳ xuống giữa hai chân cô. Không một chút do dự, ông nắm lấy dương vật của mình và đâm thẳng vào.

Một cú thúc dứt khoát, lấp đầy cô ngay lập tức. Vy thở hắt ra, một tiếng rên thỏa mãn thoát ra khỏi lồng ngực. Cô vòng hai tay qua cổ ông, kéo ông xuống, mắt nhắm nghiền, hoàn toàn chìm đắm vào cơn bão nhục dục. Cơn đói của cô cuối cùng đã được xoa dịu.

Trong phòng ngủ, Minh tỉnh giấc, thấy bên cạnh trống trải. Sự cô đơn, cộng với cảm giác bất lực vì "bức tường vô hình" giữa hai người suốt tuần qua, thôi thúc anh. Anh đột nhiên nghĩ đến cha mình. Chỉ có cha mới có thể cho anh một lời khuyên, chỉ có cha mới đủ mạnh mẽ để giúp anh. Anh vội vã ra khỏi phòng, chỉ mặc một chiếc quần ngủ, đi đến thư phòng. Anh thoáng ngửi thấy mùi nước hoa quen thuộc của Vy thoang thoảng ở hành lang. Anh gõ nhẹ, rồi không đợi trả lời, vặn mạnh nắm đấm cửa.

Cạch.

Cánh cửa bật mở.

"Bố! Con cần nói chuyện..."

Tim Vy như ngừng đập. Toàn thân cô đông cứng lại. Minh! Anh ấy ở ngay kia... Anh ấy sẽ thấy... Chúa ơi, anh ấy sẽ thấy mình và cha anh ấy...

May mắn thay, cánh cửa chỉ mở ra một khe nhỏ rồi bị chặn lại bởi chiếc xích an toàn. Qua khe cửa đó, cô có thể thoáng thấy một phần gương mặt của Minh, hoang mang và đau khổ.

"Minh! Dừng lại!" Giọng Ông Tiến gắt lên, nhưng bàn tay ông không hề buông cô ra, ngược lại còn siết chặt lấy hông cô hơn, giữ cho dương vật của ông vẫn nằm sâu bên trong cô. "Ta đang không mặc quần áo!"

Bên ngoài, Minh sững lại. "Con... con xin lỗi bố. Con không biết." Giọng anh ta đầy bối rối và hối lỗi. "Con chỉ... con không biết phải làm gì nữa. Con không ngủ được. Con cứ nghĩ mãi về Vy..."

Vy nằm đó, chết lặng. Cô chỉ cách chồng mình một cánh cửa hé. Cô vội vàng đưa hai tay lên che đi cả khuôn mặt mình, một nỗ lực vô ích để trốn khỏi thực tại. Nước mắt bắt đầu trào ra. Anh ấy đang đau khổ vì mình... trong khi mình lại đang phản bội anh ấy một cách ghê tởm nhất...

Ông Tiến, sau một giây bất ngờ, đã hoàn toàn lấy lại sự kiểm soát. Ông nhìn xuống Vy, nhìn vào đôi mắt đang mở to đầy hoảng loạn của cô, và một nụ cười như vô hình hiện lên nơi khóe môi.

"Vậy thì nói đi," ông nói vọng ra, giọng đã trở lại vẻ bình tĩnh thường ngày.

Và rồi, ông bắt đầu chuyển động.

Giọng Minh ở ngoài cửa run rẩy: "Cô ấy... cô ấy dường như không còn là cô ấy nữa, bố à. Con biết con đã sai, nhưng con thực sự yêu cô ấy. Con không thể mất cô ấy được."

Một cú thúc chậm và sâu khiến Vy giật nảy mình. Không... đừng... anh ấy đang ở ngoài kia... Toàn thân cô run lên, một sự pha trộn giữa sợ hãi tột cùng và một cơn khoái lạc không mời mà đến. Âm đạo cô co bóp dữ dội quanh dương vật ông.
46946051.gif


"Con đã thử mọi cách. Con đã xin lỗi, con đã cố gắng bù đắp... Đêm qua... đêm qua chúng con có gần gũi. Con đã nghĩ mọi chuyện sẽ ổn, nhưng..."

Khi Minh nói đến sự thất bại của mình, ông đột ngột thúc mạnh một cú thật sâu, như để chế nhạo sự bất lực của con trai. Cú thúc bất ngờ khiến Vy nấc lên một tiếng, và một dòng nước nhờn mới trào ra, trắng xoá, bao bọc lấy thân dương vật đang ra vào. Vệt nắng sớm giờ đã chiếu thẳng vào nơi hai cơ thể đang giao hợp, khiến cho cảnh tượng đó càng thêm trần trụi và rõ nét.

Ông Tiến nhìn thẳng vào mắt Vy. Ông không nói với Minh. Ông đang nói với cô.

"Vậy à?" ông nói vọng ra, giọng đầy vẻ cha chú. "Vấn đề của con, Minh à, là con quá nôn nóng."

Để minh họa cho lời nói của mình, ông thúc một cú sâu nữa rồi giữ nguyên, không di chuyển. Vy có thể cảm nhận đầu dương vật ông đang cọ vào nơi sâu nhất, nhạy cảm nhất bên trong cô.

"Một người đàn bà như Vy," ông nói tiếp, giọng trầm xuống, nhấn mạnh từng chữ. "Con không thể chỉ dùng sức được. Con phải cảm nhận."

Khi từ "cảm nhận" vang lên, ông không thúc vào, mà bắt đầu xoay hông thật chậm, khiến thân dương vật cọ xát và nghiền lên từng thớ thịt bên trong cô. Vy có thể cảm nhận từng đường gân của nó đang từ từ căng ra bên trong thành âm đạo mềm mại của mình. Cảm nhận... ướt quá... nó đang vào sâu...quá..

"Con phải biết cách khơi gợi..."

Nghe từ "khơi gợi", ông đột ngột rút ra gần hết, chỉ để lại phần đầu khấc bên trong, khiến Vy ư lên một tiếng hụt hẫng, rồi lại từ từ đẩy vào, bắt cơ thể cô phải cầu xin, phải mở rộng ra để chào đón.

"...để cho cô ấy tự nguyện mở lòng ra với con."

Mở lòng... nó đang mở ra... chào đón... Từng thớ thịt bên trong cô giãn nở, hai mép âm đạo hé mở theo từng nhịp rút ra, rồi lại siết chặt lấy thân dương vật nóng bỏng khi ông thúc vào. Sự tương phản giữa lời nói thanh cao và hành động trần trụi khiến cô vừa sỉ nhục vừa hưng phấn đến điên cuồng.

46560371.gif


"Và quan trọng nhất," ông nói, giọng trầm hơn nữa, rồi đột ngột bắt đầu thúc mạnh và nhanh, dồn dập, "con phải biết cách lấp đầy sự trống rỗng của cô ấy, cho cô ấy thấy một sự thỏa mãn trọn vẹn!"

Lời nói đó chính là cú hích cuối cùng. Bên ngoài cửa là người chồng đang đau khổ vì không thể lấp đầy vợ mình. Và bên trong này, chính sự trống rỗng của cô con dâu đang được cha chồng lấp đầy một cách trần trụi. Sự mâu thuẫn bệnh hoạn đó đánh sập mọi rào cản cuối cùng trong tâm trí Vy. Toàn thân ông gồng cứng, hông dập mạnh liên hồi như một cỗ máy, và trong một cơn co giật mãnh liệt nhưng câm lặng, ông bắn toàn bộ tinh dịch của mình vào sâu bên trong cô.

Cùng lúc đó, cơ thể Vy cũng nổ tung. Cô co giật trong một cơn cực khoái câm lặng, một sự vỡ òa của tội lỗi và khoái lạc bệnh hoạn. Cô có thể cảm nhận rõ từng đợt tinh dịch nóng hổi của ông đang phun thẳng vào tử cung mình, lấp đầy cô. Từng thớ thịt bên trong âm đạo cô co thắt điên cuồng, từng cơn, từng cơn siết chặt lấy dương vật đang giật cục liên hồi của ông, như muốn vắt kiệt và giữ lại từng giọt một.

Sự im lặng đột ngột bao trùm căn phòng, chỉ còn lại tiếng thở dốc bị nén lại của hai người.

Bên ngoài, Minh, không nghe thấy tiếng trả lời và nghĩ rằng cha mình đang suy ngẫm, nói tiếp với một giọng đầy hy vọng:
"Bố giúp con khuyên bảo cô ấy nhé..."

Sự im lặng vẫn kéo dài. Minh bắt đầu cảm thấy có gì đó không đúng. "Bố ơi?... Bố có nghe con nói không ạ?"

Ông Tiến hít một hơi thật sâu. Ông buông lỏng cơ thể đang ghì chặt lấy Vy, rồi nói vọng ra. Giọng ông đã trở lại vẻ trầm ổn thường ngày, nhưng nếu nghe kỹ, có thể thấy nó hơi lạc đi một chút.

"Con đến đúng lúc lắm. Cha vừa mới trút hết gánh nặng cho Vy xong. Con yên tâm, giờ con bé đã được thỏa mãn rồi."

Nghe lời nói đó, một cơn co thắt cuối cùng, mãnh liệt nhất, chạy dọc cơ thể Vy. Âm đạo cô siết chặt lấy dương vật đang mềm đi của ông. Cô không còn suy nghĩ được gì nữa, chỉ có cảm giác nóng bỏng và dính nhớp của dòng chất lỏng đó đang lấp đầy mình.

52192761.gif


Bên ngoài, Minh cảm thấy nhẹ nhõm vô cùng. "Vâng... vâng ạ! Con cảm ơn bố. Con... con nhờ cả vào bố."

Tiếng bước chân của anh ta vui vẻ rời đi.

Trong thư phòng, Ông Tiến từ từ rút ra. Vy nằm đó, bất động, nước mắt giàn giụa. Ông đứng dậy, khoác lại chiếc áo choàng tắm, rồi lấy một chiếc khăn lụa từ trên bàn và nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt trên má cô. Sau đó, ông quay đi, rót cho mình một ly nước.

Cô từ từ ngồi dậy, kéo vội chiếc áo khoác thể thao che đi cơ thể trần truồng. Khi Ông Tiến quay lại, Vy lên tiếng, giọng khàn đi: "Anh ấy... thực sự rất yêu con."

Ông Tiến gật đầu. "Ta biết."

"Chính vì vậy,"
Vy nói tiếp. "Chính vì anh ấy cảm thấy tội lỗi... vì không thể dứt ra khỏi cô ta được."

"Đúng vậy,"
ông nói, giọng chắc nịch. "Nỗi dằn vặt của nó chính là sợi dây xích."

"Vậy... chuyện của chúng ta..." cô ngập ngừng. "Nó là gì ạ?"

Ông Tiến bước đến gần, nhìn thẳng vào mắt cô. Giọng ông trầm ấm.

"Ta hỏi con điều này. Con có yêu thằng Minh không?"

"Dạ có,"
Vy đáp gần như ngay lập tức. "Con vẫn yêu anh ấy."

"Tốt,"
ông gật đầu. "Vậy... vừa rồi, ở trên tấm thảm này, khi ta ở bên trong con... con có cảm thấy thỏa mãn không?"

Câu hỏi trực diện đó khiến Vy sững người. Má cô nóng bừng. Cô không thể nói dối. Cô lí nhí đáp: "...Có ạ."

Ông Tiến khẽ mỉm cười, một nụ cười đầy cảm thông, rồi đặt tay lên vai cô.

"Vậy thì nó không sai, con à. Con thấy không? Con vẫn yêu chồng con, con được thỏa mãn, và quan trọng nhất, con có sự lựa chọn. Con có thể dừng chuyện này lại bất cứ lúc nào con muốn. Con không giống như hai đứa con của ta, bị trói buộc trong một mớ bòng bong không lối thoát."

Lời nói đó như một luồng ánh sáng rọi vào tâm trí hỗn loạn của Vy. Ông nói đúng. Cô có tự do, cô có lựa chọn. Chính cô đã tìm đến ông. Và cảm giác cô có được là thật. Nó không phải là sự phản bội, mà là một sự giải thoát. Nó không sai, nó chỉ đơn giản là một sự thật khác, tồn tại song song với tình yêu của cô dành cho Minh.

Cô ngẩng lên nhìn người đàn ông trước mặt, nước mắt đã khô. Cảm giác tội lỗi đã được thay thế bằng một sự thông cảm sâu sắc dành cho Minh, một sự căm hận rõ ràng dành cho Linh, và một sự tin tưởng tuyệt đối vào người đàn ông trước mặt.
 
Hôm nay em bận chút nên chắc hôm nay k có chương mới :cry:
Các bác thấy tình tiết diễn biến thế nào, anh em có thích cô vợ như Vy ko, các chị em có thích có 1 bố chồng như ông Tiến ko :love:
 
CHƯƠNG 10:

Mỗi sáng, cô thức dậy sớm hơn Minh. Cô tự tay chọn cho anh bộ vest sẽ mặc ngày hôm đó, là phẳng phiu chiếc áo sơ mi trắng, rồi cẩn thận thắt cà vạt cho anh trước khi anh đi làm. Bàn tay cô lướt trên lồng ngực anh, một cử chỉ thân mật của người vợ. Buổi tối, cô không để người giúp việc làm hết. Cô xuống bếp, tự mình chuẩn bị những món ăn mà Minh yêu thích, những món mà ngày xưa hai người vẫn thường cùng nhau nấu trong căn hộ nhỏ. Cô mỉm cười khi thấy anh ăn ngon miệng. Cuộc sống của họ trôi qua êm đềm, giống hệt như một gia đình hạnh phúc.

Khi ở bên Minh, cô tìm thấy sự bình yên. Nhưng cô biết, cô còn một "đồng minh" khác.

Khi thì ông đang họp trong thư phòng, cô lẻn vào, chui xuống gầm bàn rồi kéo khóa quần ông ta. Cô ngậm sâu lấy dương vật đang cương cứng, cảm nhận từng đường gân của nó cọ xát vào vòm họng mình, thích thú liếm lấy đầu khấc đang rỉ dịch và tận hưởng cái cách ông ta khẽ rùng mình, phải siết chặt tay vịn ghế để giữ vẻ nghiêm nghị khi đang nói chuyện với đối tác.

Căn biệt thự-1.gif


Có lần ông đang thư giãn ở phòng xông hơi, không gian nóng rực và mờ hơi nước, cô biết mình cần phải giúp ông thư giãn hơn. Cô trèo lên người ông, tự mình dạng chân, rồi từ từ ngồi xuống, để âm đạo ướt đẫm của mình nuốt trọn lấy dương vật đang cương cứng. Cô bắt đầu nâng và hạ người, dùng những cơ thịt bên trong siết chặt lấy ông ta, hút sạch từng giọt tinh dịch chứa đựng stress mệt mỏi mà ông ta bắn ra.

Căn biệt thự-2.gif


Có lần, khi đang trên đường về phòng, cô bắt gặp Lan. Đột nhiên, cô giúp việc trẻ nhìn chằm chằm vào đùi Vy. Thấy lạ, Vy bất chợt nhìn xuống.

Tim cô như ngừng đập. Một dòng tinh dịch ấm nóng, đặc sệt đang bắt đầu chảy thành vệt xuống đùi. Cô giật thót mình, sực nhớ ra cha chồng cô lúc nãy vừa ra trong cô ngay trên chính chiếc ghế da của anh Minh.

"Ối, chị đổ sữa chua vào chân lúc nào không biết, haha," cô nở một nụ cười toe toét đến vô lý, giọng điệu tự nhiên một cách giả tạo, rồi đi tiếp về phòng. Lan, mặt tái đi, chỉ biết lí nhí "dạ, dạ" rồi gần như chạy mất.

Một chiều muộn, ánh nắng vàng nhạt như mật ong hắt những vệt dài qua khung cửa sổ nhà bếp. Vy đang đứng rửa vài ly nước ở bồn rửa, tiếng nước chảy róc rách là âm thanh duy nhất phá vỡ sự tĩnh lặng. Cô mặc một chiếc váy suông mỏng và mát lạnh mơn trớn trên làn da. Ở phía phòng ăn, cách đó vài mét và hơi khuất tầm nhìn, Minh đang ngả người trên sofa xem tivi. Tiếng bình luận viên thể thao từ chiếc loa vọng vào một cách mơ hồ, thỉnh thoảng anh lại nói vọng vào một câu chuyện phiếm. Một không khí gia đình yên ả.

Tiếng bước chân nặng, đều đặn vang lên từ cầu thang. Ông Tiến.

"Ba lấy chút nước," ông ta nói, giọng trầm và bình thản. Minh chỉ "Vâng ạ" mà không hề ngẩng đầu lên khỏi màn hình.
Cha chồng cô bước đến, dừng lại ngay sau lưng Vy. Hơi ấm từ cơ thể ông ta phả ra, mùi nước hoa nam tính quen thuộc của ông ta xộc vào mũi cô. Vy nín thở, người cứng lại, hai tay đang xoa xà phòng trên chiếc ly bỗng khựng lại. Bàn tay to lớn, chắc nịch của ông ta đặt lên eo cô. Nhưng ông ta không làm gì thêm. Ông ta chỉ đứng đó, ép sát dương vật đã cương cứng của mình vào giữa khe mông cô qua lớp váy mỏng, để cô cảm nhận sự hiện diện nóng bỏng và rắn chắc của nó.

Trái tim Vy đập thình thịch trong lồng ngực. Cô biết chuyện gì sắp xảy ra, cơ thể dần phản bội , chỉ với sự tiếp xúc và hơi thở của ông ta, đã bắt đầu râm ran. Một dòng điện chạy dọc sống lưng, và cô cảm thấy vùng kín của mình bắt đầu ẩm ướt.
Bàn tay ông ta từ từ vén chiếc váy lụa của cô lên, chậm rãi. Tay còn lại chầm chậm luồn vào bên trong chiếc quần lót ren nhỏ bé, những ngón tay dài và chai sần của chạm vào hai mép thịt mềm mại. Ông ta không cần tìm kiếm. Chúng đã ướt đẫm. Rồi ngón tay cái miết lên hạt nhân nhạy cảm khiến toàn thân Vy run lên, suýt làm rơi chiếc ly, khiên cô phải bám chặt lấy thành bồn rửa.

Cô nghe thấy quần được kéo xuống một cách chậm rãi, không động tác thừa, giải phóng cây gậy thịt nóng hổi của mình. Cha chồng cô không đâm vào ngay, mà cầm dương vật nóng hổi đó vuốt dọc theo khe mông, rồi di chuyển xuống âm đạo Vy, cảm nhận sự trơn trượt của dịch nhờn cô tiết ra. Và rồi khi tìm thấy cửa mình, đầu khấc trơn trượt từ từ tách hai mép thịt và tiến vào bên trong. Vy cắn chặt môi, hai tay bám chặt vào thành bồn rửa bằng đá hoa cương lạnh ngắt

"Tối nay em muốn ăn gì không, anh đặt bàn nhà hàng nhé?" - Giọng Minh vọng vào.

Bên trong cô, người cha của anh bắt đầu di chuyển theo nhịp đẩy sâu, chậm rãi. Ông ta đẩy vào tận cùng, giữ yên ở đó vài giây khiến Vy gần như nghẹt thở, toàn thân cô căng cứng lại, hai đầu ngón chân co quắp.

Căn biệt thự-3.gif


"Em... em ăn gì cũng được..." cô cố gắng đáp, giọng nói run rẩy và lạc đi.

Giọng Minh ở phòng khách có chút lo lắng: "Giọng em nghe lạ vậy? Mệt à?"

Vy không dám trả lời ngay. Cô cảm nhận được ông ta đang từ từ rút ra gần hết, chỉ để lại phần đầu khấc bên trong, một sự trêu ngươi khiến cơ thể cô run lên.

"Vâng... chắc... chắc do đứng... hơi lâu..." cô lắp bắp, cố gắng điều chỉnh hơi thở.

"Vậy ăn món Nhật nhé? Lần trước em khen ngon đó," Minh vui vẻ đáp lại.

Ngay khi dứt lời, Ông Tiến lại tiếp tục một nhịp đẩy sâu và dài khác, bất ngờ và dứt khoát. Vy vừa phải kìm nén tiếng rên đang chực bật ra khỏi cổ họng, vừa phải dỏng tai nghe ngóng, sợ rằng chỉ một tiếng động nhỏ của Minh cũng sẽ là dấu chấm hết.
Khoảng khắc Im lặng và chậm rãi như tra tấn, bắt trí não của cô phải tập trung vào từng centimet da thịt đang cọ xát vào nhau. Sự kích thích dồn nén đến mức không thể chịu đựng. Áp lực tâm lý và khoái cảm thể xác hòa vào làm một. Vy cảm thấy cơn cực khoái đang đến, một cơn sóng thần mà cô không thể kìm lại.

"Ủa? Bố và Vy đang làm gì đấy?"

Giọng nói ngơ ngác của Minh vang lên từ ngưỡng cửa nhà bếp, có một chút khó chịu trong đó vì cái tư thế trông quá gần gũi của hai người.

Cơn sóng thần vỡ òa. Tim Vy như ngừng đập, nhưng cơ thể cô thì không. Nó co giật dữ dội âm đạo cô siết chặt lấy dương vật của cha chồng trong một cơn cực khoái không thể kiểm soát. Cảm nhận được sự co rút mãnh liệt đó, cơ thể ông ta cũng gồng cứng lại. Ông ta hắt nhẹ một tiếng trong cổ họng và bắn toàn bộ tinh dịch nóng hổi vào sâu bên trong cô. Tất cả diễn ra trong nháy mắt ngay trước mắt Minh.

Chết rồi. Hết rồi. Anh ấy thấy rồi. Toàn thân cô đông cứng lại, nhưng bên trong, cô có thể cảm nhận rõ ràng dương vật của cha chồng vẫn còn đang cắm sâu bên trong mình, vẫn đang co giật những đợt cuối cùng. Và kinh khủng hơn, âm đạo của chính cô, trong cơn co thắt của cực khoái, vẫn đang co bóp một cách bản năng, siết chặt lấy ông ta, hút trọn lấy từng giọt.

Ông Tiến, không một chút hoảng loạn, hành động nhanh đến đáng sợ, ông ta rút phắt dương vật ra. Cùng lúc đó, ông ta xoay người Vy lại đối mặt với mình, hai tay vẫn giữ chặt lấy eo cô. Bị xoay người đột ngột cộng với cú sốc tột độ, Vy lảo đảo và suýt ngã, theo bản năng bám víu vào cánh tay ông ta. Cùng lúc Minh bước nhanh về phía họ, Ông Tiến đã nhanh chóng kéo quần lên.

Khi Minh vừa đến nơi, anh nhìn thấy vợ mình trông như sắp xỉu, mặt tái mét không còn một giọt máu, đang được cha mình đỡ lấy một cách vững vàng.

Ông Tiến ngẩng lên nhìn Minh, vẻ mặt đầy lo lắng và còn có chút trách móc:
"Không biết con bé bị làm sao nữa. Đang đứng tự nhiên kêu choáng váng rồi suýt ngã quỵ xuống. May mà ta đứng ngay đây đỡ kịp."

Mọi sự nghi ngờ của Minh ngay lập tức bị dập tắt, thay bằng nỗi lo lắng tột độ. Anh ta vội vàng đến đỡ lấy Vy, vòng tay qua eo cô: "Em sao vậy Vy? Có cần đi bệnh viện không?"

Vy, lúc này đã có thể định thần lại, để mặc cho sự run rẩy của cơ thể diễn tiếp vai người bệnh: "Em... em không sao... chỉ hơi chóng mặt chút thôi... Chắc do em đứng lâu quá."

Minh hoàn toàn bị thuyết phục, anh đỡ lấy vợ từ tay cha mình để dìu cô lên phòng. "Để con dìu Vy lên nghỉ. Cảm ơn bố."
Ông Tiến, trong vai người hùng, chỉ xua tay, nói thêm một câu đầy quan tâm: "Ừ, Con đưa con bé lên nghỉ đi. Để đó ta dọn dẹp cho."

Minh dìu Vy đi. Khi họ bước những bước đầu tiên ra khỏi bếp, Vy cảm nhận được nó. Mỗi một bước đi, mỗi một sự co thắt của cơ đùi, lại ép một chút tinh dịch ấm nóng của cha chồng chực trào ra khỏi âm đạo cô. Cô có thể cảm nhận rõ ràng dòng chất lỏng đặc sệt, dính nhớp đó đang chảy ra,, trong khi vòng tay của người chồng vẫn đang ôm chặt lấy cô một cách đầy lo lắng và yêu thương.

______________________

Vài ngày sau, trong phòng khách, Vy đang ngồi đọc sách. Linh bước xuống từ cầu thang lớn. Cô ta đang mặc một chiếc váy dạ hội bằng lụa màu đỏ rượu, ôm sát cơ thể, xẻ cao đến tận đùi. Chiếc váy được ôm sát bờ ngực căng tròn, phía sau xẻ sâu đến sát mông để lộ tấm lưng trần quyến rũ và hai bên lườn săn chắc. Dưới ánh đèn chùm, cơ thể bốc lửa của cô ấy hiện lên như một tác phẩm điêu khắc.

Căn biệt thự-4.webp


Linh đi một vòng quanh phòng khách, dừng lại trước gương lớn, xoay người ngắm nghía bộ trang phục của mình. Rồi nói bâng quơ, như thể nói với chính mình:
"Cuối tuần này phải tiếp mấy vị khách quan trọng của cha. Toàn là cáo già, phải ăn mặc cho tử tế một chút."

"Mà công nhận..."
Giọng Linh ngân dài. "Dạo này trông em dâu... rạng rỡ hẳn ra. Trông giống như một người phụ nữ... đang rất hài lòng với cuộc sống của mình vậy. Chắc là Minh... dạo này 'chăm chỉ' lắm nhỉ?

Lời nhận xét bất ngờ khiến Vy lúng túng. Cô chỉ nghĩ đơn giản là Linh đang mỉa mai cách ăn mặc có phần thoải mái của mình. "Cô ta lại nói linh tinh gì vậy? Chắc là đang ghen tị vì mình và Minh đang hạnh phúc trở lại."

Cô không hề tỏ ra xấu hổ. Ngược lại, cô còn khẽ vắt chéo chân, khiến chiếc váy lụa co lên một chút. Cô mỉm cười một nụ cười mà cô cho là khiêu khích. "Chuyện vợ chồng mà chị. Anh Minh... đúng là rất tuyệt."

Linh chỉ cười nhạt, một nụ cười không rõ ý nghĩa, rồi quay người đi lên lầu.
 
Vậy là đã xong 1 nửa, vốn ban đầu mình chỉ định viết 6 7 chương thôi nhưng lại quyết định phát triển thêm dài hơn 1 chút so với ban đầu.

Hành trình của những người trong căn biệt thự này sẽ như nào, rồi văn phong, tình tiết thấy mình triển khai như nào mong các bác giao lưu nhận xét, để mình có động lực viết tiếp :ROFLMAO:
 
Chương 11:


Cả tuần đó, căn biệt thự chìm trong không khí bận rộn để chuẩn bị cho sự kiện lớn cuối tuần. Vy và Minh cùng nhau quán xuyến mọi việc, phối hợp một cách nhịp nhàng.

Buổi chiều thứ Ba, họ có một buổi nếm thử thực đơn với bếp trưởng. Vy ngồi bên cạnh Minh, chăm chú quan sát cách anh dùng dao nĩa cắt một miếng bít tết. Anh không ăn ngay, mà đưa miếng thịt về phía cô. "Em thử trước đi." Vy đón lấy, cảm nhận miếng thịt mềm tan trong miệng. Cô khẽ nhíu mày. "Hơi mặn một chút, anh thấy sao?" Minh gật đầu, rồi quay sang bếp trưởng, giọng điệu chuyên nghiệp và dứt khoát: "Giảm một chút muối ở phần sốt nấm, vị sẽ cân bằng hơn."

Buổi chiều thứ Năm, chuyên gia rượu vang đến. Hàng chục chai rượu được bày ra. Minh cầm một ly vang đỏ, xoay nhẹ cho rượu sóng sánh, rồi đưa lên mũi ngửi. Vy cũng bắt chước anh, cô chưa sành sỏi, nhưng cô đang học.
"Loại này hợp với thịt đỏ," Minh giải thích khẽ cho cô, "còn loại này thì để dùng với hải sản khai vị." Anh hào hứng chia sẻ.

Họ cùng nhau đi một vòng quanh sảnh chính, nơi những người thợ đang treo nốt chùm đèn pha lê thứ hai. Vy đưa tay lướt nhẹ qua một mẫu vải lụa chọn làm khăn trải bàn, cảm nhận sự mềm mại của nó.
"Em nghĩ màu kem này sẽ hợp với ánh đèn vàng hơn là màu trắng tinh." Minh liếc nhìn, gật đầu tán thành. "Ý hay đấy."

Tối thứ Sáu, họ ngồi cùng nhau trong thư viện, rà soát lại danh sách khách mời một lần cuối. Vy chăm chú lắng nghe, ghi nhớ từng gương mặt, từng mối quan hệ. Cô đang thực thi vai trò của mình một cách hoàn hảo. Và tối thứ Bảy, ngày diễn ra bữa tiệc đã đến.

Bữa tiệc là một màn phô diễn quyền lực và sự giàu có tột bậc. Sảnh chính lấp lánh dưới ánh sáng của hai chùm đèn pha lê khổng lồ. Vy, trong chiếc váy dạ hội lụa trắng tinh, là tâm điểm của sự hoàn hảo. Cô đứng bên cạnh Minh, cánh tay khoác lấy tay anh, môi luôn nở nụ cười của nữ chủ nhân. Cô cùng anh đi chào hỏi các vị khách, những nụ cười được đóng khuôn hoàn hảo. Vy đang học rất nhanh. Đây là thế giới của sự giả tạo, và tối nay, cô đang là một diễn viên xuất sắc.

Nhưng trong lúc tiếp chuyện, ánh mắt cô không ngừng quét qua đám đông. Cô thấy Linh đang đứng ở quầy bar, như một nữ thần sắc dục. Chiếc váy màu đỏ rượu ôm sát cơ thể, phô bày tấm lưng trần và cặp mông tròn trịa. Xung quanh cô ta là vài người đàn ông, nhưng không ai dám sỗ sàng. Cô ta là một nữ thần không thể chạm tới.

Ánh mắt Vy lại chuyển hướng, tìm kiếm một bóng hình khác. Ông Tiến. Ông đang đứng trong một nhóm nhỏ ở góc phòng, nơi có những khuôn mặt trông như những con cáo già. Ông đứng đó, trầm ngâm, lắng nghe nhiều hơn nói.

Nhìn Ông Tiến, bất giác, một cơn co giật nhẹ nhưng sắc bén diễn ra nơi bụng dưới của cô. Vy khựng lại một tích tắc. Cô nhận ra, suốt cả tuần bận rộn, cô đã không được ông lấp đầy một lần nào. Âm đạo cô thắt lại, một lời nhắc nhở câm lặng và đòi hỏi. Cơn đói cồn cào trỗi dậy. Ngay giữa bữa tiệc xa hoa này.

"Em, lại đây anh giới thiệu," Minh nói, kéo cô về phía một người đàn ông, cắt ngang dòng suy nghĩ tội lỗi của cô. "Đây là Bảo, bạn thân nhất của anh đấy."

Đó là Bảo. Hắn trông bảnh bao trong bộ suit may đo của Tom Ford. Hắn quay lại, nở một nụ cười hoàn hảo. "Chào em dâu. Tôi là Bảo. Rất vui được gặp em. Minh cứ hay khoe về em mãi. Em đẹp hơn những gì tôi tưởng tượng."

Khi các đối tác lớn tuổi tiến lại gần, Bảo ngay lập tức trở thành đồng minh số một của Minh, không ngớt lời tâng bốc tài năng của "người thừa kế nhà họ Dương". Vy đứng bên cạnh, cảm thấy nhẹ nhõm.

Nhưng khi nhóm đối tác đã rời đi, nụ cười hoàn hảo của Bảo tắt ngấm, thay bằng một cái nhếch mép mỉa mai. "Vừa rồi diễn cũng đạt đấy chứ? Mấy ông già đó có vẻ tin cậu rồi."

Minh thở ra một hơi mệt mỏi. "Cậu thôi cái giọng đó đi được không?"

"Sao phải thôi?"
Bảo nhún vai, rồi hắn đột ngột quay sang Vy. Ánh mắt hắn không còn ấm áp, nó trở nên trần trụi và soi mói, công khai lướt từ cổ cô xuống ngực rồi dừng lại ở phần hông được chiếc váy lụa ôm sát. "Nhưng mà phải công nhận, mắt nhìn của cậu dạo này tốt lên đấy, Minh. Vợ cậu... có một thân hình rất đàn bà. Cái eo này, cái hông này... không phải kiểu mình dây yếu đuối. Rất hợp để sinh nở. Giữ cho kỹ đấy nhé."

Vy sững sờ, cảm thấy bị sỉ nhục tột độ. Phản ứng của Minh hoàn toàn khác với vẻ lịch sự thường ngày. Anh cau mày, huých mạnh vào vai Bảo một cái. "Mày im cái mồm đi," anh gằn giọng. "Cái con lợn này, trước mặt vợ tao mà nói năng vớ vẩn."
Bảo chỉ cười ha hả. "Làm gì căng. Bạn bè khen vợ nhau một câu thôi mà."

Minh lườm hắn một cái, rồi quay sang nắm tay Vy, kéo cô đi, giọng đã dịu lại để trấn an vợ: "Nó say rồi đấy em. Chấp làm gì thằng điên này."

Vy để mặc cho Minh kéo đi, nhưng trong lòng cô là một mớ cảm xúc hỗn độn. Cô ghê tởm sự thô thiển của Bảo, nhưng cũng bối rối trước phản ứng của Minh. Cô phải khoác lại chiếc mặt nạ nữ chủ nhân, tiếp tục mỉm cười, tiếp tục đi lại trong bữa tiệc, nhưng tâm trí cô đã không còn ở đó. Thỉnh thoảng, cô lại thấy ánh mắt của Bảo lướt qua mình từ một góc phòng, một cái nhìn đầy ẩn ý khiến cô rùng mình.

Bữa tiệc dần đi đến hồi kết. Từng tốp khách ra về. Vy và Minh đứng ở cửa chính, tiễn khách với những nụ cười và lời hẹn gặp lại. Khi vị khách cuối cùng đã ra về, cánh cửa sảnh chính đóng lại, trả lại cho căn biệt thự sự im lặng đột ngột.
Minh quay sang hôn nhẹ lên trán Vy, giọng mệt mỏi. "Mệt thật. Anh lên phòng nghỉ trước nhé."

Đêm đến, khi Minh đã ngủ say, Vy nhẹ nhàng rời khỏi giường, tiến tới hàng lang quen thuộc, chỉ có một sự thôi thúc không thể cưỡng lại.

Đôi chân trần của cô lướt trên sàn đá cẩm thạch lạnh lẽo, đi về phía cuối hành lang, nơi có phòng ngủ của ông. Trái tim cô đập thình thịch trong lồng ngực, không phải vì sợ hãi bị phát hiện, mà vì một sự mong chờ bệnh hoạn và điên cuồng.
Cánh cửa gỗ lim nặng trịch của phòng ông chỉ khép hờ, để lọt ra một vệt sáng vàng vọt, mời gọi. Và rồi, cô nghe thấy nó.
Đó là tiếng rên rỉ nhẹ nhàng, bị nén lại, nhưng lại đều đặn theo một nhịp điệu mà cơ thể cô nhận ra ngay lập tức. Tiếng da thịt va chạm ướt át, không vội vã, mà say đắm.

Không… Một phần lý trí cuối cùng của cô gào lên, cố gắng bám víu vào một lời giải thích hợp lý. Chắc ông ấy đưa người đàn bà khác về.

Nhưng cô biết đó là lời tự dối trá. Bị một ma lực tò mò và ghen tuông bệnh hoạn điều khiển, cô từ từ ghé mắt vào khe cửa.
Cảnh tượng bên trong, được chiếu rọi bởi một ngọn đèn ngủ duy nhất đặt trên bàn, khiến toàn bộ không khí trong lồng ngực Vy bị hút cạn. Nó giống như một bức tranh sống động của sự đồi bại.

Trên chiếc ghế sofa bọc da sẫm màu, Ông Tiến ngồi ngả người ra sau. Và ngồi trên người ông ta, đối mặt với ông ta, là Linh.
Chiếc váy của cô ta đã bị kéo và vo lại quanh eo, để lộ ra toàn bộ phần thân dưới trần trụi và cặp mông tròn lẳn, trắng nõn. Mái tóc đen dài của cô ta xõa tung trên tấm lưng trần óng ả. Dưới ánh đèn vàng ấm áp, làn da cô ta như phát sáng, lấp lánh mồ hôi.
51088861.gif

Cô ta đang nhún, một cách điêu luyện và đầy kiểm soát. Mỗi lần cô ta hạ hông xuống, cặp vú căng tròn, không bị áo ngực che đậy, lại rung lên dữ dội, hai đỉnh vú hồng sẫm cương cứng lên vì kích thích. Vy đứng chết trân, không thể rời mắt, không thể thở. Ánh mắt cô dán chặt vào nơi hai cơ thể đang giao hợp. Cô có thể thấy rõ gốc dương vật sẫm màu, đầy gân guốc của Ông Tiến đang biến mất rồi lại hiện ra từ khe âm đạo ướt át của Linh. Hai mép thịt hồng hào của cô ta như đang nở ra rồi co lại theo từng nhịp, lấp lánh dịch nhờn, cố gắng nuốt trọn, mút lấy cây gậy thịt đang xâm chiếm mình.
45678741.gif

Cô theo dõi màn trình diễn bệnh hoạn đó. Cô thấy cách Linh ngửa cổ ra sau, đôi môi hé mở trong một tiếng rên thỏa mãn, một âm thanh không hề bị che giấu. Cô thấy cách Ông Tiến đặt hai bàn tay chai sạn lên cặp mông tròn trịa của Linh, siết chặt, những ngón tay ấn sâu vào da thịt mềm mại, điều khiển nhịp điệu. Họ không vội vã. Họ đang tận hưởng nhau.
Cơn ghen tuông và phẫn nộ bùng lên dữ dội, thiêu đốt cô. Đồ đĩ. Đồ khốn nạn. Cả hai người…

Cơn thịnh nộ cho cô dũng khí. Cô đợi. Cô đợi cho đến khi nhịp chuyển động của họ lên đến đỉnh điểm. Cô nghe thấy tiếng gầm trầm đục, tắc nghẹn của Ông Tiến và tiếng rên cao vút, thỏa mãn của Linh. Ngay khoảnh khắc đó, như một con rô-bốt được lập trình bởi sự căm hận, Vy đẩy mạnh cửa bước vào.

Cả hai quay lại. Ông Tiến có một thoáng ngạc nhiên trên gương mặt, nhưng Linh thì không. Cô ta nhìn Vy, đôi mắt không một gợn sóng.

"Hai người... đang làm gì vậy...?" Giọng Vy vỡ ra, run rẩy và lạc đi. "Chỉ mình anh Minh... là chưa đủ với chị sao?"
Linh từ từ đứng dậy, không một chút bối rối hay xấu hổ. Cô ta vẫn ngồi đó. Tinh dịch của Ông Tiến đang chảy thành vệt dài xuống dương vật của ông ta, lấp lánh dưới ánh đèn vàng.

49646661.gif


Cô ta quay ra nhìn Vy. Và cô ta mỉm cười.

Đó là một nụ cười rạng rỡ, xinh đẹp đến lạ thường. Nó không hề có vẻ độc ác, tàn nhẫn hay chế nhạo. Nó là nụ cười của một người đang thực sự, chân thành hạnh phúc, một niềm vui thuần khiết đến bệnh hoạn, như thể cô ta vừa hoàn thành một nghi lễ thiêng liêng nhất, một sự dâng hiến trọn vẹn. Nụ cười đó, trong bối cảnh này, khiến Vy lạnh toát đến tận xương tủy.
Trước ánh mắt sững sờ của Vy, Linh thong thả thò ngón tay dài vào giữa hai chân mình, quệt lấy một vệt dịch trắng đặc, rồi đưa lên miệng liếm một cách đầy tận hưởng, đôi mắt vẫn không rời khỏi Vy, nụ cười hạnh phúc vẫn nở trên môi.

Cô ta từ từ tiến lại gần, cho đến khi đứng ngay trước mặt Vy, người đang đứng chết trân vì kinh tởm và sốc. Linh ghé vào tai cô, thì thầm với giọng ngọt ngào như mật độc: "Sữa chua ngon lắm em dâu ạ. Em dâu nên thử món này xem."

1754763861620.webp

Rồi cô ta lùi lại một bước, nghiêng đầu, vẻ mặt như đang đăm chiêu suy nghĩ, vẫn với nụ cười đó. "À... đã thưởng thức rồi mà nhỉ? Không giấu được chị đâu."

Linh quay người bỏ đi, dáng đi uyển chuyển như một nữ hoàng. Khi đến cửa, cô ta ngoái lại, như thể vừa nhớ ra một chuyện nhỏ, giọng điệu thân mật như đang dặn dò một người em gái yêu quý: "Chị sẽ tâm sự với em và cha sau nhé. Giờ hai người cứ thoải mái mà lấp đầy nhau. Ngủ ngon."
Cánh cửa đóng lại một cách nhẹ nhàng.

Lời nói đó, và đặc biệt là nụ cười hạnh phúc đến phi lý kia, đã giáng một đòn cuối cùng, phá hủy hoàn toàn tâm trí Vy. Mọi cảm xúc khác – phẫn nộ, ghen tuông, ham muốn – đều tan biến. Chúng bị một cảm xúc duy nhất, nguyên thủy và bao trùm, nuốt chửng.

SỢ HÃI.

Cô ta biết. Cô ta biết tất cả. Nỗi sợ lạnh toát chạy dọc sống lưng cô, khiến tứ chi cô tê liệt. Cô ta biết cả chuyện của mình với Ông Tiến. Cô ta biết hết. Nụ cười đó không phải là của một kẻ điên. Đó là nụ cười của một kẻ nắm quyền sinh sát. Vũ khí hủy diệt... Cô ta có thể nói với Minh bất cứ lúc nào... Mọi thứ sẽ kết thúc.

Vy sụp xuống sàn, cơ thể run lên bần bật như một chiếc lá trong gió bão. Sự im lặng trong phòng trở nên ngột ngạt. Vy nghe thấy tiếng sột soạt. Ông Tiến đã bình thản đứng dậy, khoác chiếc áo choàng tắm. Ông bước lại gần, rồi từ từ quỳ xuống bên cạnh cô.

Ông đưa bàn tay chai sạn ra, nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt đang chảy dài trên má. Khi Vy ngước lên nhìn ông, đôi mắt ngập tràn hoang mang và sợ hãi tột độ, Ông Tiến mới cất tiếng. Giọng ông trầm xuống, chứa đầy vẻ mệt mỏi và hối hận của một người cha đã bất lực trước đứa con của mình. Ông chỉ nói một câu duy nhất: "Ta xin lỗi, Vy."

Câu nói đó, ngắn gọn, nhưng hàm chứa tất cả. Vy nhìn ông, tâm trí trống rỗng. Ông Tiến chỉ ngồi đó, vẻ mặt trầm ngâm, như đang suy tính một điều gì đó vô cùng khó khăn. Một lúc lâu sau, ông mới nói, giọng điệu chắc chắn nhưng vẫn đầy vẻ lo lắng: "Trước mắt, chúng ta cứ chờ xem nó muốn gì."

Cuối cùng, ông kéo Vy đứng dậy, ôm cô vào lòng. Một cái ôm che chở. "Đừng sợ. Ta sẽ luôn ở bên con."
 
Truyện hay quá chừng, đầy kịch tính và thủ đoạn. Cú quay xe Linh và ông bố cũng đoán đc trc nhưng vẫn đầy bất ngờ.
Nv Bảo khg biết có bày kế gì khg ha, Mình có vẻ nhu nhược quá.
Cảm ơn tác giả, viết tiếp nhen.
 
Truyện hay quá chừng, đầy kịch tính và thủ đoạn. Cú quay xe Linh và ông bố cũng đoán đc trc nhưng vẫn đầy bất ngờ.
Nv Bảo khg biết có bày kế gì khg ha, Mình có vẻ nhu nhược quá.
Cảm ơn tác giả, viết tiếp nhen.

Cảm ơn người đẹp ủng hộ, rồi sẽ còn nhiều tình tiết bất ngờ hơn nữa 🥳

Dàn ý truyện này mình đã viết xong. Giờ chỉ còn hoàn thành

Cũng đang ấp ủ truyện mới luôn rồi.
 
Chương 12:


Căn biệt thự đã trở lại với sự tĩnh lặng vốn có. Nhưng đối với Vy, sự im lặng này nặng nề và khó thở. Mỗi góc nhà, mỗi hành lang hun hút, dường như đều đang quan sát cô. Cô sống trong trạng thái nín thở. Nụ cười của Linh đêm đó đã gieo vào lòng cô một nỗi sợ hãi, nó không gào thét, mà chỉ âm ỉ, khiến cô luôn phải cảnh giác.

Vy không dám làm bất cứ điều gì có thể bị coi là bất thường. Cô né tránh Linh. Cô cũng không dám tìm kiếm Ông Tiến. Cái ôm của ông đêm đó, dù đã xoa dịu cô trong chốc lát, giờ đây lại trở thành một ký ức nguy hiểm. Cô biết, chỉ cần một ánh nhìn kéo dài hơn một giây, Linh sẽ nhận ra.

Những bữa ăn trở thành một thử thách. Vy luôn là người xuống muộn và cố gắng ăn nhanh nhất có thể. Nhưng Linh không để cô được yên.

"Em dâu, trông em xanh xao quá," Linh sẽ nói, giọng ngọt ngào, rồi đích thân gắp một miếng thịt bò vào bát của Vy trước mặt cả nhà. "Phải ăn nhiều vào mới có sức."

Minh, vẫn như mọi khi, lại thấy cảm động. Anh quay sang mỉm cười với Vy. "Đúng đó em. Chị Linh lo cho em lắm đấy."

Vy chỉ biết cúi gằm mặt xuống bát cơm, cố nuốt trôi miếng thịt. Trong suốt bữa ăn, Ông Tiến chỉ giữ một vẻ mặt điềm tĩnh. Ông tập trung vào thời sự hoặc bữa ăn của mình, gần như không tham gia vào những câu chuyện đang diễn ra. Sự xa cách đó khiến Vy càng tin rằng người đàn ông quyền lực này cũng đã bị khuất phục. Cả hai người họ, cô và ông, đều đang ở dưới sự kiểm soát của Linh.

Cuộc tra tấn tâm lý kéo dài từng ngày. Một buổi sáng cuối tuần, khi cả nhà có mặt ở khu vực bếp và bàn ăn sáng, bà Ba, người giúp việc lớn tuổi, đang lui cui dọn dẹp. Linh bước vào, rót một ly nước, rồi nói bâng quơ nhưng đủ lớn để mọi người nghe thấy.

"Cô Ba này, dạo này cháu cứ thấy lạ lạ," cô ta bắt chuyện. "Thỉnh thoảng cháu cứ nghe thấy tiếng động khe khẽ trong bếp vào những lúc không có ai, lại còn có 'mùi' gì đó rất lạ nữa. Cô có thấy vậy không?"

Bà Ba ngập ngừng, liếc nhanh về phía Vy và Ông Tiến. "Dạ... chắc là chuột thôi cô chủ."

Linh cười nhẹ. "Chuột à? Chuột bây giờ 'dũng cảm' thật đấy, dám hoạt động ngay cả khi có người. Suýt nữa thì bị phát hiện rồi. Phải không Minh?"

Minh ho khan. Anh ta không nhìn Linh, chỉ đáp cho qua chuyện, giọng có chút lúng túng.
"Chị... chị nói gì vậy? Chuột thì liên quan gì..."
Anh ta thoáng nghĩ đến những lần vụng trộm vội vã với chính chị gái mình cũng ở khu bếp này.

Vy giật mình. Bàn tay cô khựng lại một tích tắc. Cô im lặng, nhưng trong đầu, ký ức đó sống dậy. Cái lạnh của bức tường áp vào ngực. Hơi thở nóng rực của Ông Tiến phả vào gáy. Và dương vật to lớn, cứng rắn của ông tiến vào trong cô từ phía sau, trong khi tiếng nói của hai người giúp việc văng vẳng ngay bên ngoài. Cảm giác vừa sợ hãi tột độ, vừa kích thích đến điên cuồng đó...

Vài ngày sau, vào một buổi tối, cả gia đình ngồi ở phòng khách. Linh ngả người ra sofa, giọng điệu vu vơ.

"Mấy cái ghế sofa này êm thật, nhưng mà ngồi lâu cũng mỏi lưng. Chắc phải đổi tư thế liên tục mới thoải mái được. Nhất là khi có 'hai người cùng ngồi'."

Minh giật mình. Anh ta cầm điều khiển lên, chuyển kênh TV. "Phim này chán quá. Để tìm phim khác xem." Anh ta nhớ lại những lần cùng Linh quấn lấy nhau trên chính chiếc sofa này. Anh không muốn nghĩ về nó, càng không muốn Vy có lý do gì để nghĩ về nó.

Vy cứng người lại, siết chặt hai tay vào thành ghế. Cô im lặng. Lời nói của Linh xoáy vào một chiếc ghế khác. Mùi da thuộc và gỗ đàn hương trong thư phòng. Cô đang ngồi trên đùi Ông Tiến, trên chính chiếc ghế bành của ông. Tay cô bám ghế, trong khi hông cô từ từ nhún xuống...

Ông Tiến từ tốn lật một trang báo, giọng điềm tĩnh. "Con nên học cách nói chuyện có chừng mực hơn, Linh ạ"

Sự tra tấn đạt đến đỉnh điểm vào một bữa ăn tối gần cuối tháng. Minh vui vẻ kể về một dự án mới. Giữa không khí đó, Linh đột nhiên nhìn Ông Tiến với vẻ mặt ngây thơ.

"Cha này, hôm trước con loáng thoáng nghe Minh nó tâm sự với cha. Hình như nó nhờ cha... 'lấp đầy' sự trống rỗng của Vy hay gì đó thì phải? Con nghe không rõ lắm."

Minh đỏ mặt, lúng túng. "Chị! Chị đừng có mà xuyên tạc! Em chỉ nhờ Bố chút việc với Vy thôi!"

Vy ngừng ăn. Đôi mắt cô dán chặt vào đĩa thức ăn trước mặt. Ký ức đó quay về, sống động như vừa mới xảy ra. Tiếng Minh tâm sự bên ngoài cánh cửa. Và bên trong, thế giới của cô chỉ còn là nhịp chuyển động chậm rãi, đầy tận hưởng của Ông Tiến.. Cú thúc cuối cùng, và rồi dòng tinh dịch đặc quánh, nóng hổi lấp đầy cô…

Một cơn co thắt nhẹ diễn ra nơi bụng dưới của cô. Cô im lặng, nhưng cơ thể cô đang nhớ lại.

Ông Tiến không hề bối rối. Ông nhìn Minh, rồi liếc nhanh sang Vy với ánh mắt của một người cha "bao dung". Ông đáp lại một cách bình thản:

"Đương nhiên rồi. Trách nhiệm của ta là phải 'giúp đỡ' các con mà."


____________________________


Trong bữa sáng, Minh nhận được một cuộc điện thoại. Anh gác máy, vẻ mặt có chút vội vã. "Anh phải đi công tác gấp. Chắc chiều nay đi luôn, hai ngày nữa mới về."

Vy khẽ gật đầu, cố giấu đi một tia hoảng loạn trong mắt.

Tối đó, Chỉ có ba người trong phòng ăn rộng lớn, tiếng dao nĩa va vào đĩa sứ vang lên một cách chói gắt trong sự im lặng. Linh, trong một chiếc váy lụa màu đen tuyền ôm sát cơ thể, thản nhiên cắt một miếng bít tết còn ửng hồng. Cô đưa miếng thịt lên miệng, nhai một cách chậm rãi, đôi môi đỏ mọng của cô khẽ mỉm cười.

"Tối nay chị có việc quan trọng cần bàn. Khoảng 9 giờ, em lên phòng chị."

Bàn tay đang cầm nĩa của Vy khựng lại. Cô ngước nhìn, nhưng Linh đã quay lại tập trung vào đĩa thức ăn của mình. Ông Tiến chỉ khẽ ho một tiếng, một âm thanh khô khốc, rồi cầm tách trà lên nhấp một ngụm. Không một ai nhìn cô. Vy chỉ có thể nuốt khan, cảm thấy miếng cá hồi trong miệng mình bỗng trở nên tanh ngòm. Cô gật đầu.

Đúng 9 giờ, cô đứng trước cánh cửa gỗ lim nặng trịch dẫn vào phòng Linh. Trái tim cô đập thình thịch vào lồng ngực, một nhịp điệu hoảng loạn. Cô hít một hơi thật sâu, cố gắng trấn tĩnh bản thân, rồi đưa tay lên gõ. Những đốt ngón tay lạnh ngắt gõ vào mặt gỗ. "Vào đi." Giọng Linh từ bên trong vọng ra, bình thản và ấm áp một cách đáng sợ.

Vy đẩy cửa bước vào. Một mùi hương nồng nàn ập vào mặt cô. Không phải mùi nước hoa thường ngày của Linh, mà là mùi trầm hương, ngọt ngào đến gây mê, quyện với mùi da thuộc và rượu vang. Căn phòng giống một sân khấu được sắp đặt. Ánh sáng chỉ phát ra từ vài ngọn đèn sàn, tạo nên những vũng sáng vàng vọt và những khoảng tối sâu thẳm. Và rồi, cô thấy cảnh tượng đó.

Giữa phòng, trên hai chiếc ghế bành bọc da đặt đối diện nhau, là Ông Tiến và một người đàn ông lạ mặt đeo một chiếc mặt nạ da màu đen che kín nửa trên khuôn mặt. Cả hai đều hoàn toàn trần truồng, ngồi đó một cách đường bệ như những pho tượng của sự đồi bại. Dương vật của họ sừng sững, cương cứng, phơi bày trần trụi trong ánh sáng mờ ảo.

Vy chết lặng. Máu trong người cô như đông cứng lại. Cô muốn quay người bỏ chạy, nhưng đôi chân như bị đóng đinh xuống sàn.

Linh lướt ra từ trong bóng tối, trên tay là một ly rượu vang đỏ thẫm. Cô mỉm cười nhẹ nhàng khi thấy vẻ mặt kinh hoàng của Vy.

"Đừng sợ, em dâu," Linh nói, giọng cô trầm và ấm như nhung. "Chị biết bây giờ em đang cảm thấy thế nào. Bất cứ ai lần đầu cũng vậy. Cứ coi đây là một bài học, một bài học quan trọng để thực sự trở thành một phần của gia đình này. Một bài học về sự lựa chọn."

Cô ta tiến đến người lạ. "Em xem nhé," cô nói. "Điều đầu tiên em phải học: Thân xác này của chúng ta là tài sản quý giá nhất của chúng ta và cả gia tộc. Và vì nó quý giá, chúng ta có một đặc quyền... đó là quyền được chia sẻ nó với những người có thể mang lại lợi ích cho gia đình. Người khác gọi đó là sự hy sinh. Chị gọi đó là sức mạnh. Đây là cách chúng ta điều khiển thế giới, Vy à. Bằng chính cơ thể của mình."

Nói rồi, Linh đặt ly rượu xuống kéo cao chiếc váy lên tận eo. Cô xoay người lại, ngồi lên dương vật của hắn. Vy nghe thấy một tiếng ọt ướt át, theo sau là tiếng rên khe khẽ của người đàn ông. Linh bắt đầu nhún, một cách mạnh mẽ và đầy thú tính. Tấm lưng trần của cô ta uốn lượn, mồ hôi bắt đầu lấm tấm, lấp lánh dưới ánh đèn. Cặp mông tròn trịa của cô ta co bóp, siết chặt lấy thân dương vật của kẻ lạ theo từng nhịp. Cô ngửa đầu ra sau, mái tóc đen dài xõa tung, đôi môi hé mở, phát ra những âm thanh rên rỉ thoả mãn..

50315611.gif


Ngay khi sắp đạt đến đỉnh điểm, cô ta đột ngột dừng lại. Cô đứng dậy, rút dương vật của người lạ ra, một vệt dịch nhờn trong suốt kéo dài rồi đứt đoạn. Cô bước đến trước mặt Ông Tiến. "Nhưng," giọng cô trở nên nghiêm túc hơn, nhưng vẫn đầy sự thấu hiểu, "đây mới là điều quan trọng nhất em phải nhớ, Vy à. Em có thể để cơ thể mình phiêu du với bất cứ ai... Nhưng ngay cả ở đỉnh cao của sự sung sướng, tâm trí và linh hồn của em... phải luôn thuộc về nơi này. Phải luôn nhớ cội rễ của mình ở đâu. Đó mới là sức mạnh thực sự."

Để minh họa, cô ta quỳ xuống. Vy sững sờ quan sát. Linh không vồ vập. Cô ta nhẹ nhàng nâng lấy dương vật của ông, hôn lên đầu khấc một cách trân trọng, rồi từ từ ngậm lấy. Đầu cô ta bắt đầu nhấp nhô, một cách chậm rãi, điêu luyện và đầy kiểm soát. Mái tóc đen của cô ta cọ vào đùi ông. Ánh mắt cô ta ngước lên nhìn ông, không một chút dâm đãng, chỉ có sự sùng bái và tận hiến tuyệt đối.

Căn biệt thự-2.gif

Cô ta đang chứng minh cho Vy thấy, đây không phải là một hành vi tình dục, đây là một nghi lễ dâng hiến.
Cuối cùng, cô đứng dậy, bước về phía Vy. Ánh mắt Linh lúc này rất chân thành, không còn vẻ bề trên.

"Vy à, em luôn có 'lựa chọn'," Linh nói khẽ. Cô chỉ vào người lạ, kẻ vẫn đang ngồi đó với dương vật cương cứng. "Em có thể thử trải nghiệm 'quyền lợi' của mình. Không ai phán xét em cả." Rồi cô chỉ tay ra cửa. "Hoặc em có thể trở về phòng. Không ai ép em cả. Nhưng em sẽ mãi mãi chỉ là khách trong căn nhà này, không bao giờ thực sự là người một nhà."

Vy đứng giữa ngã ba đường. Về phòng? Suy nghĩ đó lóe lên. Mình không thể tiếp tục sống trong sợ hãi được nữa.

Ánh mắt cô vô tình lướt qua Ông Tiến. Ông khẽ gật đầu, một cái gật đầu gần như không thể nhận thấy, nhưng nó như một lời trấn an thầm lặng: "Không sao đâu. Có ta ở đây."

Cái gật đầu đó đã trở thành chiếc phao cứu sinh của cô. Vy hít một hơi thật sâu, hơi thở run rẩy và bắt đầu bước đi, không phải về phía cánh cửa, mà là về phía người đàn ông đeo mặt nạ.

Cô quay người lại, hai tay run rẩy kéo cao chiếc váy, và từ từ ngồi xuống. Cô cảm nhận đầu khấc to bè, nóng hổi của hắn chạm vào cửa mình đang ẩm ướt vì căng thẳng. Cô hít một hơi thật sâu, rồi hạ người xuống. Một tiếng rên khe khẽ bật ra khỏi cổ họng cô khi nó trượt vào bên trong. Khác quá... To hơn... Cứng hơn... Thành âm đạo nhạy cảm của cô cảm nhận rõ ràng từng đường gân nổi cộm của hắn. Âm đạo cô theo bản năng co bóp lại, cố gắng ôm lấy kẻ xâm nhập mới lạ, và dòng dịch nhờn tiết ra nhiều hơn.

Mình đang làm gì thế này? Nội tâm cô gào thét. Nhưng cơ thể cô lại kể một câu chuyện khác. Cô bắt đầu nhún, ban đầu còn ngập ngừng. Âm đạo cô đã hoàn toàn ướt đẫm, mỗi cử động của cô giờ đây tạo ra âm thanh ướt át.

Thấy Vy đã làm theo, Linh chỉ đứng đó, khoanh tay, lặng lẽ quan sát. Vy liếc nhìn Linh, rồi ánh mắt cô chuyển sang Ông Tiến. Một sự giác ngộ méo mó ập đến. Linh đã rút ra để phục vụ. Nhưng mình... mình có thể làm cả hai cùng lúc. Mình có thể giỏi hơn cô ta.

Không cần ai ra lệnh. Vy chủ động rướn người về phía trước, cố gắng giữ thăng bằng, đồng thời nhích người về phía Ông Tiến. Cô chật vật rướn người, và bắt đầu bú liếm cho Ông Tiến, nhưng tư thế không thoải mái khiến cô không thể làm hết mình.
Linh vẫn theo dõi nãy giờ, nhướn một bên mày nở một nụ cười thấu hiểu và có phần tự hào hiện trên môi. Cô tiến lại gần hơn, giọng thì thầm ra lệnh cho kẻ đeo mặt nạ: "Giúp cô ấy."

Người đàn ông tuân lệnh. Bàn tay to lớn của hắn siết chặt lấy hông cô, giữ cô ở nguyên tư thế đang rướn người. Sau đó, hắn từ từ nhét sâu dương vật vào lại bên trong cô cho đến khi lút cán, rồi bắt đầu dập.


Căn phòng vốn tĩnh lặng giờ đây nổ tung với những âm thanh trần trụi của nhục dục. Tiếng da thịt va chạm, tiếng thở hổn hển của Vy hòa cùng tiếng gầm gừ trầm đục của hai người đàn ông. Lưng cô cong vút như một cánh cung. Cặp mông to tròn, trắng nõn của cô bị ép chặt vào người đàn ông phía sau, chổng cao hết cỡ để đón nhận từng cú đâm sâu. Ông Tiến đưa một tay ra, những ngón tay chai sạn của ông luồn vào mái tóc Vy, tay kia nắm lấy một bên vú đầy đặn, mân mê núm vú đang cương cứng. Miệng cô phục vụ Ông Tiến một cách đầy đam mê, trong khi âm đạo cô nóng rực, bị nong rộng đến cực hạn, vẫn co thắt, cố gắng siết lấy kẻ xâm nhập.

Căn biệt thự-3.gif

"A... a... a..." Vy bắt đầu rên rỉ.

Một cơn cực khoái mãnh liệt như vũ bão đang ập đến. Cô cảm nhận được nhịp thúc của người đàn ông phía sau trở nên gấp gáp. Hắn sắp ra. Một nỗi hoảng loạn bản năng đột nhiên trỗi dậy. Không... không thể để hắn bắn vào trong mình...
Cô cố gắng rướn người về phía trước, nỗ lực tuyệt vọng để thoát ra. Cô ú ớ những âm thanh không thành lời trong cổ họng, cố gắng nói "Đừng...", nhưng miệng cô vẫn đang ngậm chặt lấy dương vật của cha chồng.

Linh, người đã quan sát tất cả, nhận ra ngay sự kháng cự đó. Một nụ cười nhẹ hiện trên môi. Cô bước đến, ra hiệu cho kẻ lạ mặt tiếp tục. Sau đó, cô cúi xuống, giọng nói của cô thì thầm bên tai Vy, bình thản.

"Chị rất vui khi thấy em có phản xạ đó," Linh nói khẽ, giọng điệu có một sự công nhận bất ngờ. "Dù biết rằng chúng ta luôn có những biện pháp an toàn, nhưng việc em theo bản năng muốn từ chối hạt giống của người lạ... điều đó cho thấy em hiểu được giá trị của mình."

Cô ngừng lại một chút, để lời khen ngấm vào tâm trí đang quay cuồng của Vy.

"Nhưng em không cần phải lo lắng. Hãy cứ đón nhận nó. Thứ này," cô vỗ nhẹ lên cặp mông đang bị thúc mạnh của Vy, "là công cụ giúp chúng ta mang lợi ích về cho gia tộc."

Giọng cô trở nên nghiêm túc hơn, như một lời răn dạy cuối cùng.

"Chỉ có một điều em phải luôn ghi nhớ: Khi đến thời điểm thực sự cần gieo hạt cho thế hệ tiếp theo, chỉ có người nhà họ Dương mới được phép làm điều đó. Đó là quy tắc thiêng liêng."

Lời nói đó vừa dứt, mọi chuyện xảy ra cùng lúc. Phía sau, âm đạo Vy siết chặt lấy dương vật của kẻ lạ từng đợt. Cô cảm nhận dòng tinh dịch nóng hổi, đặc quánh bắn thẳng vào sâu bên trong tử cung. Cùng lúc đó, miệng cô cũng cảm nhận được sự co giật mạnh mẽ, và dòng chảy ấm nóng, tanh nồng của Ông Tiến tràn ngập khoang miệng.

Mọi thứ kết thúc. Người đàn ông đeo mặt nạ thở hổn hển, từ từ rút dương vật ra khỏi người Vy rồi đứng dậy, không nói một lời, lặng lẽ mặc lại quần áo và rời khỏi phòng.

Linh bước đến bên cạnh Vy đang quỳ sụp dưới sàn. Trong mắt cô là một sự đồng cảm và hài lòng chân thành. Cô đặt tay lên vai Vy, vỗ nhẹ.

"Em đã làm rất tốt," Linh nói khẽ. "Bây giờ thì em đã thực sự hiểu rồi. Chào mừng em đến với gia đình, Vy."

Vy quỳ đó, cảm nhận dòng tinh dịch của kẻ lạ đang từ từ chảy ra khỏi cửa mình, hòa quyện với dịch nhờn của chính cô, vị của Ông Tiến vẫn còn trong miệng. Mình đã làm được. Mình đã vượt qua.
 
Chương 13:

Vy trở về phòng, nhưng cô không cảm thấy sự nhẹ nhõm. Cô đang ở trong một mớ hỗn độn của những cảm xúc mâu thuẫn. Cơ thể cô vẫn còn âm ỉ dư vị của cơn cực khoái, Vị của Ông Tiến vẫn còn phảng phất trong miệng, còn dòng tinh dịch của kẻ lạ mặt, dù đã được rửa sạch, vẫn như đang ám ảnh từng tế bào da thịt. Cô đang cố gắng tư duy, cố gắng sắp xếp lại thế giới vừa bị đảo lộn của mình.

Cô ngồi bất động trên giường trong bóng tối, nhìn ra khung cửa sổ. Tội lỗi vì đã phản bội Minh. Khó hiểu vì sao cơ thể mình lại có thể sung sướng khi làm tình với một người lạ. Bối rối về việc mình là ai, là gì trong căn nhà này. Nhưng giữa mớ hỗn độn đó, một hình ảnh cứ liên tục quay trở lại: ánh mắt ấm áp và cái gật đầu của Ông Tiến. Đó là một điểm tựa, một tia hy vọng le lói.

Cửa phòng cô khẽ mở, không một tiếng động. Ông Tiến bước vào, trên tay là một chiếc áo choàng tắm mềm và một ly nước ấm. Ông không nói gì, chỉ lặng lẽ đặt chúng xuống cuối giường. Ông đứng đó, trong bóng tối chờ đợi kiên nhẫn.
Khi Vy ngước lên nhìn ông, ánh mắt đầy phức tạp, ông mới tiến lại và ngồi xuống bên cạnh cô. Ông khoác chiếc áo choàng lên đôi vai đang run rẩy của cô, rồi ôm cô vào lòng. Một cái ôm che chở, không một chút dục vọng.

"Không sao đâu," ông thì thầm vào mái tóc cô. "Con đã làm rất tốt. Ta tự hào về con."

Vy gục vào lòng ông, lần đầu tiên trong đêm nay, cô cho phép mình được yếu đuối. Trong vòng tay của người đàn ông này, cô cảm thấy đủ an toàn để nói ra sự hoang mang đã giày vò cô suốt cả tháng qua.

"Thưa Cha... con không hiểu," cô nói khẽ, giọng lạc đi. "Cha nói rằng Linh kiểm soát mọi thứ vì chiếm hữu Minh... nhưng hành động của cô ấy... và cả của Cha nữa... nó giống như một nghi lễ đã được sắp đặt. Tại sao vậy ạ?"

Ông Tiến im lặng một lúc lâu. Ông thở dài, một hơi thở nặng nề và mệt mỏi. Ông nhẹ nhàng đẩy cô ra, hai tay vẫn đặt trên vai cô, nhìn thẳng vào mắt cô. Ánh mắt ông lúc này không còn ấm áp đơn thuần, mà chứa đầy một nỗi buồn sâu thẳm.

"Con nói đúng," ông nói. "Con nhìn thấy được sự mâu thuẫn đó, điều đó cho thấy con thông minh và nhạy cảm hơn ta nghĩ rất nhiều. Ta xin lỗi, ta đã không thành thật hoàn toàn với con."

Lời thú nhận đó khiến tim Vy thắt lại.

"Con phải hiểu cho Linh," ông tiếp tục, giọng trầm xuống. "Con bé đã phải chịu đựng rất nhiều. Từ khi còn rất nhỏ, nó đã được chọn để gánh vác những nhiệm vụ thầm lặng của gia tộc. Nó được dạy rằng phải hy sinh, phải mạnh mẽ hơn tất cả. Điều đó đã đè nặng lên đôi vai nó, khiến nó trở nên cực đoan. Con bé yêu thương Minh một cách tuyệt đối, đến mức tự tạo ra một thế giới riêng, một hệ thống quy tắc của riêng mình để cảm thấy an toàn, để tin rằng mình đang làm đúng."

Ông nhìn xa xăm. "Những 'nghi lễ' mà con thấy, đó không phải là thứ nó tạo ra để kiểm soát chúng ta. Đó là cách nó đối phó với gánh nặng của chính mình. Nó tin rằng bằng cách tuân theo những quy tắc khắc nghiệt đó, nó đang bảo vệ được Minh, bảo vệ được gia đình này."

"Vậy... tại sao Cha lại phải...?"
Vy không dám nói hết câu.

"Ta không thể ngăn cản con bé," ông nói, giọng đầy bất lực. "Nếu ta cố gắng phá vỡ thế giới mà nó đã xây dựng, nó sẽ sụp đổ. Con có hiểu không, Vy? Ta tham gia vào những việc đó, không phải vì ta muốn, mà vì đó là cách duy nhất để ở bên cạnh nó, để đảm bảo rằng nó không tự làm hại chính mình, và quan trọng hơn, là để bảo vệ Minh khỏi sự cực đoan của nó."

Ông siết nhẹ vai cô, ánh mắt đầy thành khẩn. "Ta không thể nói cho Minh biết sự thật, vì nó sẽ tan nát. Ta cũng không thể chống lại Linh, vì con bé sẽ phát điên. Ta chỉ có thể ở giữa, cố gắng giữ cho mọi thứ cân bằng. Đó là một gánh nặng kinh khủng."

Ông dừng lại, nhìn sâu vào mắt Vy. "Ta đã nghĩ mình phải một mình gánh vác điều này. Nhưng rồi con xuất hiện. Con có một sự mạnh mẽ, một sự thấu hiểu mà Linh không có. Có lẽ... con không cần phải chống lại nó. Có lẽ con có thể giúp ta, giúp ta ở bên cạnh và xoa dịu nó. Cùng nhau, chúng ta có thể làm được."

__________

Sáng hôm sau, Linh cho người gọi Vy đến phòng trà. Ở đó, Linh đang ngồi bên cửa sổ, lơ đãng nhìn ra khu vườn. Cô vẫn giữ vẻ ngoài lạnh lùng, xa cách quen thuộc. Cô mặc một chiếc váy suông màu trắng, lưng thẳng, phong thái thanh lịch. Khi thấy Vy, cô chỉ hất nhẹ cằm về phía chiếc ghế đối diện. "Ngồi đi."

Vy ngồi xuống, lòng đầy phức tạp. Cô quan sát Linh. Vẫn là vẻ đẹp băng giá đó, vẫn là sự xa cách đó. Nhưng hôm nay, sau khi đã tự mình "lựa chọn", sau khi nghe lời giải thích của Ông Tiến, Vy lại nhìn nó bằng một con mắt hoàn toàn khác.
Cô ấy vẫn lạnh lùng như vậy. Nhưng... nó không còn đáng ghét nữa. Vy chợt nhận ra. Trước đây mình nghĩ đó là sự kiêu ngạo, sự khinh miệt. Nhưng bây giờ mình mới hiểu. Đó không phải là sự kiêu ngạo. Đó là sự tự hào về bản thân, về gia tộc.

Đột nhiên, Vy không còn thấy Linh đáng ghét nữa. Cô chỉ thấy một cô gái, cũng giống như mình, đang bị mắc kẹt.

Linh rót trà, động tác dứt khoát và không một chút thừa thãi. Giọng điệu của cô vẫn như thường ngày, nhưng đối với Vy lúc này, nó không còn băng giá nữa, mà có một sự thanh tao, nhẹ nhàng đến lạ.

"Mấy tháng qua tinh trùng nhà họ Dương ngập trong âm đạo em mà vẫn chưa có thai. Chị nghĩ là em có dùng biện pháp an toàn đúng chứ?"

Vy giật mình trước câu hỏi trực diện, nhưng cô không còn cảm thấy bị sỉ nhục. Cô chỉ gật đầu.

"Tốt," Linh nói. "Đó là quy tắc đầu tiên. Chúng ta hoàn toàn kiểm soát cơ thể mình, bao gồm cả việc quyết định khi nào và hạt giống của ai được phép nảy mầm. Đôi khi, một hậu duệ xuất hiện không đúng thời điểm cũng không tốt cho gia tộc."

Cô nhấp một ngụm trà, rồi đặt tách xuống, ánh mắt nhìn xa xăm.

"Quy tắc quan trọng nhất em phải nhớ, đó là về Minh." Giọng cô có một sự nghiêm túc tuyệt đối. "Em có biết vì sao em và chị phải làm những việc này, còn Minh thì không không?"

Vy lắc đầu, nín thở lắng nghe.

"Minh là bộ mặt của gia tộc," Linh nói thẳng. "Nhiệm vụ của nó là đối ngoại, là xây dựng hình ảnh và chốt những hợp đồng lớn trên bàn đàm phán. Nó phải tuyệt đối trong sạch."

Cô nhìn thẳng vào mắt Vy. "Còn chị, và bây giờ là cả em, chúng ta làm việc trong bóng tối. Nhiệm vụ của chúng ta là củng cố những mối quan hệ mà giấy tờ không thể ràng buộc, là làm những việc cần thiết để nền móng của các gia tộc này vững chắc. Minh không thể biết, bởi vì chính sự không biết đó là vũ khí của nó. Nó giữ cho tâm trí nó sắc bén và hình ảnh của nó hoàn hảo. Một người thừa kế đã nhúng chàm thì không còn giá trị. Sự trong sạch của Minh là một loại tài sản chiến lược của gia tộc, em hiểu chứ?"

Lời giải thích đó như một luồng điện chạy dọc sống lưng Vy. Nó tàn nhẫn, nhưng nó lại có một logic bệnh hoạn hoàn hảo, giải đáp được những thắc mắc mơ hồ trong lòng cô.

"Và em đừng nghĩ rằng lúc nào cũng phải như vậy," Linh nói tiếp, kéo Vy về thực tại. "Những việc này chỉ xảy ra khi có những sự kiện THỰC SỰ QUAN TRỌNG, những hợp đồng hay những mối liên minh có thể quyết định sự sống còn của cả tập đoàn. Đó là lý do tại sao nó là một sứ mệnh."

Cô đứng dậy, như thể bài giảng đã kết thúc.
"Tuần tới có một cuộc gặp với nhà họ Trần. Đáng lẽ chị có mình chị đi, nhưng mà em cũng chuẩn bị đi." Cô dừng lại ở cửa. "Minh sẽ hỏi em đi đâu. Cứ nói là chúng ta đến khu vui chơi ở công viên."

Linh quay đi, để lại Vy ngồi một mình với tách trà đang nguội dần. Lần đầu tiên, cô cảm thấy mình đã thực sự hiểu được một phần "luật chơi" của thế giới này. Nó không còn là những hành động hỗn loạn, mà là một hệ thống có quy tắc. Và cô, bằng cách nào đó, đang trở thành một phần của nó.

Vài ngày sau, trên chiếc xe sang trọng đang lướt đi trong im lặng, Vy nhìn ra ngoài cửa sổ. Cô không còn bối rối. Cô đã có một mục đích rõ ràng. Đây không còn là hành vi dơ bẩn nữa. Cô đã hiểu. Cô là một Sứ giả, và cô đang trên đường đi thực hiện sứ mệnh đầu tiên của mình. Đó là sứ mệnh của gia tộc – một nhiệm vụ cao cả mà qua đó, cô sẽ gián tiếp giúp đỡ Ông Tiến, "xoa dịu" Linh, và trên hết, là bảo vệ được Minh.

Xe dừng lại trước sảnh một khách sạn 5 sao. Linh và Vy cùng bước xuống.
 
Vậy là xong 1 chương không có sex nên mình viết khá dễ và nhanh.

Vy hiện tại đã bước sang 1 ngã rẽ mới, không chỉ là quan hệ với bố chồng nữa, liệu ông Tiến có thể làm gì để giúp cô?

Chúc mọi người 1 ngày cuối tuần vui vẻ :D
 
Cảm ơn người đẹp ủng hộ, rồi sẽ còn nhiều tình tiết bất ngờ hơn nữa 🥳

Dàn ý truyện này mình đã viết xong. Giờ chỉ còn hoàn thành

Cũng đang ấp ủ truyện mới luôn rồi.
Lâu rồi mới có 1 truyện mà bánh cuốn vậy luôn, có nội dung và tâm lý nhân vật rất hay.
Cảm ơn tác giả nhiều. G9.
 
Lâu rồi mới có 1 truyện mà bánh cuốn vậy luôn, có nội dung và tâm lý nhân vật rất hay.
Cảm ơn tác giả nhiều. G9.

Hay lắmhar chị??
 
cảnh báo javhd

Truyện Sex Mới

anime sex
cliphot
Back
Top