Chương 9:
"Mình phải cố gắng. Vì Minh." Câu nói đó đã trở thành một câu thần chú, một lời tự trấn an mà Vy lặp đi lặp lại trong đầu suốt cả tuần. "Anh ấy không có lỗi. Anh ấy cũng chỉ là một nạn nhân đáng thương. Mình phải ở bên anh ấy, phải yêu thương anh ấy."
Lý trí của cô, bằng một nỗ lực phi thường, đã chấp nhận sự thật. Minh không phải là kẻ phản bội, anh chỉ là một con rối đáng thương bị thao túng bởi một người đàn bà chiếm hữu và một lời nói dối độc ác từ quá khứ. Với niềm tin đó, Vy thực sự cố gắng để bình thường hóa mọi thứ.
Cô bắt đầu trở thành một người vợ vị tha. Cô nói chuyện với Minh trong bữa ăn, hỏi về những hợp đồng, những cuộc họp, giả vờ quan tâm đến những con số vô hồn mà anh hào hứng kể. Cô cùng anh xem một bộ phim hài lãng mạn trong phòng khách rộng lớn. Cô tựa đầu lên vai anh, cảm nhận sự thô ráp của lớp vải áo sơ mi, nhưng cơ thể lại cứng ngắc một cách vô thức. Thỉnh thoảng cô mỉm cười khi anh nói một câu đùa gượng gạo.
Cười đi Vy. Cười lên. Anh ấy đang nhìn kìa. Đừng để anh ấy thấy... Nụ cười của cô trở thành một bài tập cơ mặt, mỏi mệt và giả tạo. Giữa họ có một bức tường vô hình, một lớp băng mỏng manh và lạnh lẽo mà cả hai đều cảm nhận được nhưng không ai dám lên tiếng.
Tại sao vòng tay của anh ấy lại khiến mình nhớ đến một vòng tay khác, thô bạo hơn, chiếm hữu hơn? Không! Đừng nghĩ đến nữa! Mùi hương nước hoa quen thuộc của anh không còn mang lại cảm giác an toàn, mà chỉ là một sự nhắc nhở về những gì cô đã mất. Cô có thể ngồi ngay cạnh anh, da thịt kề bên, nhưng lại cảm thấy xa cách hàng vạn dặm. Cô nhận ra điều đó, và nó làm cô mệt mỏi đến kiệt sức.
Minh cũng cảm nhận được. Anh thấy sự cố gắng của Vy, và điều đó vừa cho anh một tia hy vọng le lói, vừa làm anh thêm dằn vặt. Anh biết sự tha thứ này không trọn vẹn. Anh tuyệt vọng muốn phá vỡ lớp băng đó. Càng cố gắng, anh lại càng cảm thấy bức tường giữa họ dày thêm.
Sự mệt mỏi vì phải gồng mình suốt nhiều ngày, cùng với sự kìm nén một cơn đói mà cô không dám gọi tên, cuối cùng đã đẩy cô đến giới hạn.
Mình không chịu nổi nữa. Cái cảm giác trống rỗng này. Nó đang gặm nhấm mình từ bên trong. Mình cần được lấp đầy. Buổi sáng hôm đó, Vy tỉnh giấc khi trời còn chưa sáng hẳn, khi những vệt sáng màu xám bạc đầu tiên của bình minh chỉ vừa le lói qua khung cửa sổ. Cô nhìn Minh đang ngủ say bên cạnh, gương mặt anh trông thật bình yên, không có sự dằn vặt. Một cảm giác tội lỗi quen thuộc dâng lên, nhưng lần này, nó bị một sự bứt rứt, một sự thôi thúc thể xác không thể chịu đựng nổi lấn át. Cô không thể tiếp tục diễn kịch được nữa. Ít nhất là không phải ngay lúc này.
Cô quyết định. Cô mặc bộ đồ tập thể dục bó sát, như một cái cớ.
"Em xuống dưới chạy bộ một lát," cô thì thầm khi thấy anh cựa mình, rồi rón rén rời khỏi phòng.
Cô không đi xuống sân mà đi về phía cuối hành lang, đến trước cánh cửa gỗ sồi nặng trịch của thư phòng. Bàn tay cô đặt lên nắm đấm cửa bằng đồng lạnh ngắt, chần chừ trong một giây.
Mình đang làm gì thế này... Mình biết đây là sai trái. Nhưng chỉ lần này nữa thôi. Mình cần ông ấy. Chỉ có ông ấy mới hiểu. Chỉ có ông ấy mới có thể xoa dịu cơn đói này. Cô không gõ cửa mà nhẹ nhàng vặn nắm đấm cửa, lách người vào trong rồi khép lại. Cha chồng cô đang đứng bên cửa sổ, tay cầm một tách cà phê nóng, ngắm nhìn khu vườn vẫn còn ngái ngủ trong sương sớm. Ông mặc một chiếc áo choàng tắm bằng lụa màu đen, dáng người cao lớn của ông nổi bật trên nền trời đang hửng sáng. Nghe tiếng cô, ông quay lại, một nụ cười gần như không thể nhận thấy hiện lên nơi khóe môi, như thể ông đã biết, đã chờ đợi.
Sự bùng nổ của ham muốn đã bị dồn nén diễn ra một cách nhanh chóng, câm lặng. Vy không nói gì. Cô bước đến, đứng trước mặt ông. Hơi ấm từ cơ thể cô hòa quyện với mùi cà phê thoang thoảng. Cô cởi bỏ chiếc áo khoác thể thao mỏng, rồi đến chiếc áo lót thể thao bên trong. Trong ánh sáng ban mai yếu ớt, đôi vú căng tròn của cô phơi bày, làn da trắng mịn màng như sứ, tương phản với hai núm vú hồng hào đang cương lên vì lạnh và kích thích. Cô kéo nốt chiếc quần legging xuống, cặp mông tròn lẳn và khe âm hộ được cạo tỉa gọn gàng hoàn toàn trần trụi.
Cô quỳ xuống trước mặt cha chồng rồi kéo chiếc áo choàng tắm của ông sang một bên, để lộ dương vật đang bắt đầu cương lên. Cô không vội vàng. Cô ngắm nhìn nó trong ánh sáng mờ ảo, những đường gân xanh nổi rõ, chiếc đầu khấc to bè vẫn còn lấp ló sau lớp da bao quy đầu. Rồi, cô cúi xuống, dùng chiếc lưỡi mềm mại của mình liếm nhẹ lên đỉnh của nó, cảm nhận vị mặn đặc trưng và giọt dịch nhờn đầu tiên đang rỉ ra. Cô nghe thấy tiếng ông hít vào một hơi thật sâu. Cô ngậm lấy nó, dùng tất cả những kỹ năng mà cô vô thức học được, dùng môi, dùng lưỡi, dùng cả cổ họng, cảm nhận nó lớn dần, cứng rắn hơn, lấp đầy khoang miệng mình. Nước bọt của cô hòa cùng dịch nhờn của ông, làm cho nó trở nên trơn bóng, ướt át. Tay ông đặt lên đầu cô, những ngón tay siết nhẹ vào mái tóc.
Khi dương vật của ông đã sừng sững, trơn bóng vì nước bọt của cô, Vy không đợi lệnh. Cô từ từ lùi lại, ngẩng lên nhìn thẳng vào mắt ông, một ánh nhìn vừa phục tùng vừa thách thức. Rồi, cô chủ động nằm ngửa xuống tấm thảm, ngay trên vệt nắng sớm đang dần trở nên rõ nét hơn.
Cô banh rộng hai chân mời gọi và không chút xấu hổ. Ánh sáng ban mai chiếu rọi vào nơi riêng tư nhất của cô, để lộ ra một cảnh tượng dâm đãng. Âm đạo cô ướt nhẹp, hai mép thịt hồng hào sưng mọng lên, hé mở và lấp lánh vì dịch nhờn đang tuôn chảy, một cái hang nhỏ bé nóng bỏng đang mời gọi sự lấp đầy.
Cha chồng cô chỉ khẽ nhếch mép. Ông đứng dậy, bước đến, rồi quỳ xuống giữa hai chân cô. Không một chút do dự, ông nắm lấy dương vật của mình và đâm thẳng vào.
Một cú thúc dứt khoát, lấp đầy cô ngay lập tức. Vy thở hắt ra, một tiếng rên thỏa mãn thoát ra khỏi lồng ngực. Cô vòng hai tay qua cổ ông, kéo ông xuống, mắt nhắm nghiền, hoàn toàn chìm đắm vào cơn bão nhục dục. Cơn đói của cô cuối cùng đã được xoa dịu.
Trong phòng ngủ, Minh tỉnh giấc, thấy bên cạnh trống trải. Sự cô đơn, cộng với cảm giác bất lực vì "bức tường vô hình" giữa hai người suốt tuần qua, thôi thúc anh. Anh đột nhiên nghĩ đến cha mình. Chỉ có cha mới có thể cho anh một lời khuyên, chỉ có cha mới đủ mạnh mẽ để giúp anh. Anh vội vã ra khỏi phòng, chỉ mặc một chiếc quần ngủ, đi đến thư phòng. Anh thoáng ngửi thấy mùi nước hoa quen thuộc của Vy thoang thoảng ở hành lang. Anh gõ nhẹ, rồi không đợi trả lời, vặn mạnh nắm đấm cửa.
Cạch.
Cánh cửa bật mở.
"Bố! Con cần nói chuyện..." Tim Vy như ngừng đập. Toàn thân cô đông cứng lại.
Minh! Anh ấy ở ngay kia... Anh ấy sẽ thấy... Chúa ơi, anh ấy sẽ thấy mình và cha anh ấy... May mắn thay, cánh cửa chỉ mở ra một khe nhỏ rồi bị chặn lại bởi chiếc xích an toàn. Qua khe cửa đó, cô có thể thoáng thấy một phần gương mặt của Minh, hoang mang và đau khổ.
"Minh! Dừng lại!" Giọng Ông Tiến gắt lên, nhưng bàn tay ông không hề buông cô ra, ngược lại còn siết chặt lấy hông cô hơn, giữ cho dương vật của ông vẫn nằm sâu bên trong cô.
"Ta đang không mặc quần áo!" Bên ngoài, Minh sững lại.
"Con... con xin lỗi bố. Con không biết." Giọng anh ta đầy bối rối và hối lỗi. "Con chỉ... con không biết phải làm gì nữa. Con không ngủ được. Con cứ nghĩ mãi về Vy..."
Vy nằm đó, chết lặng. Cô chỉ cách chồng mình một cánh cửa hé. Cô vội vàng đưa hai tay lên che đi cả khuôn mặt mình, một nỗ lực vô ích để trốn khỏi thực tại. Nước mắt bắt đầu trào ra. Anh ấy đang đau khổ vì mình... trong khi mình lại đang phản bội anh ấy một cách ghê tởm nhất...
Ông Tiến, sau một giây bất ngờ, đã hoàn toàn lấy lại sự kiểm soát. Ông nhìn xuống Vy, nhìn vào đôi mắt đang mở to đầy hoảng loạn của cô, và một nụ cười như vô hình hiện lên nơi khóe môi.
"Vậy thì nói đi," ông nói vọng ra, giọng đã trở lại vẻ bình tĩnh thường ngày.
Và rồi, ông bắt đầu chuyển động.
Giọng Minh ở ngoài cửa run rẩy: "Cô ấy... cô ấy dường như không còn là cô ấy nữa, bố à. Con biết con đã sai, nhưng con thực sự yêu cô ấy. Con không thể mất cô ấy được."
Một cú thúc chậm và sâu khiến Vy giật nảy mình.
Không... đừng... anh ấy đang ở ngoài kia... Toàn thân cô run lên, một sự pha trộn giữa sợ hãi tột cùng và một cơn khoái lạc không mời mà đến. Âm đạo cô co bóp dữ dội quanh dương vật ông.
"Con đã thử mọi cách. Con đã xin lỗi, con đã cố gắng bù đắp... Đêm qua... đêm qua chúng con có gần gũi. Con đã nghĩ mọi chuyện sẽ ổn, nhưng..." Khi Minh nói đến sự thất bại của mình, ông đột ngột thúc mạnh một cú thật sâu, như để chế nhạo sự bất lực của con trai. Cú thúc bất ngờ khiến Vy nấc lên một tiếng, và một dòng nước nhờn mới trào ra, trắng xoá, bao bọc lấy thân dương vật đang ra vào. Vệt nắng sớm giờ đã chiếu thẳng vào nơi hai cơ thể đang giao hợp, khiến cho cảnh tượng đó càng thêm trần trụi và rõ nét.
Ông Tiến nhìn thẳng vào mắt Vy. Ông không nói với Minh. Ông đang nói với cô.
"Vậy à?" ông nói vọng ra, giọng đầy vẻ cha chú.
"Vấn đề của con, Minh à, là con quá nôn nóng." Để minh họa cho lời nói của mình, ông thúc một cú sâu nữa rồi giữ nguyên, không di chuyển. Vy có thể cảm nhận đầu dương vật ông đang cọ vào nơi sâu nhất, nhạy cảm nhất bên trong cô.
"Một người đàn bà như Vy," ông nói tiếp, giọng trầm xuống, nhấn mạnh từng chữ.
"Con không thể chỉ dùng sức được. Con phải cảm nhận." Khi từ "cảm nhận" vang lên, ông không thúc vào, mà bắt đầu xoay hông thật chậm, khiến thân dương vật cọ xát và nghiền lên từng thớ thịt bên trong cô. Vy có thể cảm nhận từng đường gân của nó đang từ từ căng ra bên trong thành âm đạo mềm mại của mình.
Cảm nhận... ướt quá... nó đang vào sâu...quá.. "Con phải biết cách khơi gợi..." Nghe từ "khơi gợi", ông đột ngột rút ra gần hết, chỉ để lại phần đầu khấc bên trong, khiến Vy ư lên một tiếng hụt hẫng, rồi lại từ từ đẩy vào, bắt cơ thể cô phải cầu xin, phải mở rộng ra để chào đón.
"...để cho cô ấy tự nguyện mở lòng ra với con." Mở lòng... nó đang mở ra... chào đón... Từng thớ thịt bên trong cô giãn nở, hai mép âm đạo hé mở theo từng nhịp rút ra, rồi lại siết chặt lấy thân dương vật nóng bỏng khi ông thúc vào. Sự tương phản giữa lời nói thanh cao và hành động trần trụi khiến cô vừa sỉ nhục vừa hưng phấn đến điên cuồng.
"Và quan trọng nhất," ông nói, giọng trầm hơn nữa, rồi đột ngột bắt đầu thúc mạnh và nhanh, dồn dập,
"con phải biết cách lấp đầy sự trống rỗng của cô ấy, cho cô ấy thấy một sự thỏa mãn trọn vẹn!" Lời nói đó chính là cú hích cuối cùng. Bên ngoài cửa là người chồng đang đau khổ vì không thể lấp đầy vợ mình. Và bên trong này, chính sự trống rỗng của cô con dâu đang được cha chồng lấp đầy một cách trần trụi. Sự mâu thuẫn bệnh hoạn đó đánh sập mọi rào cản cuối cùng trong tâm trí Vy. Toàn thân ông gồng cứng, hông dập mạnh liên hồi như một cỗ máy, và trong một cơn co giật mãnh liệt nhưng câm lặng, ông bắn toàn bộ tinh dịch của mình vào sâu bên trong cô.
Cùng lúc đó, cơ thể Vy cũng nổ tung. Cô co giật trong một cơn cực khoái câm lặng, một sự vỡ òa của tội lỗi và khoái lạc bệnh hoạn. Cô có thể cảm nhận rõ từng đợt tinh dịch nóng hổi của ông đang phun thẳng vào tử cung mình, lấp đầy cô. Từng thớ thịt bên trong âm đạo cô co thắt điên cuồng, từng cơn, từng cơn siết chặt lấy dương vật đang giật cục liên hồi của ông, như muốn vắt kiệt và giữ lại từng giọt một.
Sự im lặng đột ngột bao trùm căn phòng, chỉ còn lại tiếng thở dốc bị nén lại của hai người.
Bên ngoài, Minh, không nghe thấy tiếng trả lời và nghĩ rằng cha mình đang suy ngẫm, nói tiếp với một giọng đầy hy vọng:
"Bố giúp con khuyên bảo cô ấy nhé..." Sự im lặng vẫn kéo dài. Minh bắt đầu cảm thấy có gì đó không đúng.
"Bố ơi?... Bố có nghe con nói không ạ?" Ông Tiến hít một hơi thật sâu. Ông buông lỏng cơ thể đang ghì chặt lấy Vy, rồi nói vọng ra. Giọng ông đã trở lại vẻ trầm ổn thường ngày, nhưng nếu nghe kỹ, có thể thấy nó hơi lạc đi một chút.
"Con đến đúng lúc lắm. Cha vừa mới trút hết gánh nặng cho Vy xong. Con yên tâm, giờ con bé đã được thỏa mãn rồi." Nghe lời nói đó, một cơn co thắt cuối cùng, mãnh liệt nhất, chạy dọc cơ thể Vy. Âm đạo cô siết chặt lấy dương vật đang mềm đi của ông. Cô không còn suy nghĩ được gì nữa, chỉ có cảm giác nóng bỏng và dính nhớp của dòng chất lỏng đó đang lấp đầy mình.
Bên ngoài, Minh cảm thấy nhẹ nhõm vô cùng.
"Vâng... vâng ạ! Con cảm ơn bố. Con... con nhờ cả vào bố." Tiếng bước chân của anh ta vui vẻ rời đi.
Trong thư phòng, Ông Tiến từ từ rút ra. Vy nằm đó, bất động, nước mắt giàn giụa. Ông đứng dậy, khoác lại chiếc áo choàng tắm, rồi lấy một chiếc khăn lụa từ trên bàn và nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt trên má cô. Sau đó, ông quay đi, rót cho mình một ly nước.
Cô từ từ ngồi dậy, kéo vội chiếc áo khoác thể thao che đi cơ thể trần truồng. Khi Ông Tiến quay lại, Vy lên tiếng, giọng khàn đi:
"Anh ấy... thực sự rất yêu con." Ông Tiến gật đầu.
"Ta biết."
"Chính vì vậy," Vy nói tiếp.
"Chính vì anh ấy cảm thấy tội lỗi... vì không thể dứt ra khỏi cô ta được."
"Đúng vậy," ông nói, giọng chắc nịch.
"Nỗi dằn vặt của nó chính là sợi dây xích." "Vậy... chuyện của chúng ta..." cô ngập ngừng.
"Nó là gì ạ?" Ông Tiến bước đến gần, nhìn thẳng vào mắt cô. Giọng ông trầm ấm.
"Ta hỏi con điều này. Con có yêu thằng Minh không?"
"Dạ có," Vy đáp gần như ngay lập tức.
"Con vẫn yêu anh ấy."
"Tốt," ông gật đầu.
"Vậy... vừa rồi, ở trên tấm thảm này, khi ta ở bên trong con... con có cảm thấy thỏa mãn không?" Câu hỏi trực diện đó khiến Vy sững người. Má cô nóng bừng. Cô không thể nói dối. Cô lí nhí đáp:
"...Có ạ." Ông Tiến khẽ mỉm cười, một nụ cười đầy cảm thông, rồi đặt tay lên vai cô.
"Vậy thì nó không sai, con à. Con thấy không? Con vẫn yêu chồng con, con được thỏa mãn, và quan trọng nhất, con có sự lựa chọn. Con có thể dừng chuyện này lại bất cứ lúc nào con muốn. Con không giống như hai đứa con của ta, bị trói buộc trong một mớ bòng bong không lối thoát." Lời nói đó như một luồng ánh sáng rọi vào tâm trí hỗn loạn của Vy. Ông nói đúng. Cô có tự do, cô có lựa chọn. Chính cô đã tìm đến ông. Và cảm giác cô có được là thật. Nó không phải là sự phản bội, mà là một sự giải thoát. Nó không sai, nó chỉ đơn giản là một sự thật khác, tồn tại song song với tình yêu của cô dành cho Minh.
Cô ngẩng lên nhìn người đàn ông trước mặt, nước mắt đã khô. Cảm giác tội lỗi đã được thay thế bằng một sự thông cảm sâu sắc dành cho Minh, một sự căm hận rõ ràng dành cho Linh, và một sự tin tưởng tuyệt đối vào người đàn ông trước mặt.