Khi cô bước xuống 1 cây tre bất ngờ đổ ập vào người, ko nhanh, nhưng đúng hướng
Duy bước tới, nâng cây tre lên dựng thẳng vào kệ nhưng mắt nhìn chằm chằm vào Uyên.
Uyên bị đau 1 chút, đang lồm cồm bò dậy thì thấy chân đã bị cuộn thừng quấn lấy. Chưa kịp phản ứng thì cuộn thừng xoay tròn, kéo chân cô cột vào chân ghế. Mất đà, Uyên đặt mông xuống mặt ghế, 2 chân đã bị cột chặt vào chân ghế tử lúc nào.
Cô giật mình, vung tay, muốn giật sợi thừng ra khỏi chân. Nhưng.. tay cô ko nhấc nổi, 1 đoạn thừng khác đã trói chặt 2 tay rồi móc vào giá kệ phía sau
Tư thế oái oăm khiến cô hơi ngả về sau, ngực nhô lên phập phồng trong chiếc áo mỏng
“mau giúp chị...” giọng cô run lên, vừa sợ hãi vừa khó hiểu, ánh mắt cầu cứu nhìn Duy
Duy không nói, chỉ chạm nhẹ vào cằm cô.
Ánh mắt hắn lúc này không còn bình thường – đen như đáy giếng, sâu đến mức khiến người đối diện thấy mình bị hút vào.
Duy đứng sát vào.
Hắn hôn nhẹ vào cổ cô, vừa chậm rãi vừa mơn trớn. Bàn tay lần đầu chạm vào da thịt – từ bắp tay xuống eo – vừa ấm vừa chắc. Không phải động chạm kiểu vồ vập, mà là như đang khám phá một pho tượng sống.
Uyên thét lên:
“duy, mày định làm gì, tao là chị mày, mau thả tao ra”
Duy thì thầm:
“Giờ tôi là người ra lệnh”
Chiếc áo thun của cô rung lên, rồi bật bung như bị cắt chỉ. Vải không rách, chỉ… tự động mở ra. Hai bên vai áo bị kéo ngược, rồi lật ra như có bàn tay vô hình đang lột từng lớp một.
Cô không hét.
Chỉ nghiến răng, cố giữ bình tĩnh… nhưng hai gò má đã đỏ rực, cổ nổi gân vì không nén được cảm giác trào lên từng nhịp.
Một thanh tre bên cạnh trượt lại, đặt ngang bụng dưới, đẩy hông cô về phía trước. Tư thế bây giờ không còn phòng bị – mà là mời gọi. Tất cả đều bị sắp xếp khéo léo – như một bàn cờ đã định hình.