Truyện Sex Ngắn Vết nứt trong huyết quản

Bạn nhớ về tôi thật là cảm ơn bạn quá, các tác phẩm cũ của tôi từng đăng lên:
- Những cô gái xinh đẹp
- Nô lệ
- Ngã rẽ
- Ngang trái
- Ngã ba sông
- Hội quý bà
- Cỏ dại ven đường
- Quần lót của mẹ
Tôi vẫn đang viết và vẫn luôn viết vì đam mê. Tôi không thuộc sở trường loạn luân, nhưng gần đây cũng cố gồng mình thử với thể loại này. Đã viết được 3 truyện nhưng bạn tôi đọc đều chê. Truyện đang đăng là truyện tâm huyết nhất, tôi đăng lên để mong nhận được đánh giá góp ý của các độc giả.
Truyện VẾT NỨT TRONG HUYẾN QUẢN này, trước khi đăng tôi cũng đưa bạn tôi đọc, nhưng bị đánh giá rất thấp, có lẽ tôi không thích hợp với thể loại này rồi.
Chân thành cảm ơn....
Tôi thấy tác phẩm bạn viết ok mà, chưa bàn về nội dung thì việc bạn sắp xếp bố cục, chỉnh sửa chính tả đủ để thấy tâm huyết với có sự đầu tư, chỉn chu từ bạn rồi. Bạn cứ tiếp tục viết đi bạn, mn vẫn hóng, thưởng thức. Thể loại này vô bờ bến lắm nên đừng lo hợp hay không hợp.
 
Bạn nhớ về tôi thật là cảm ơn bạn quá, các tác phẩm cũ của tôi từng đăng lên:
- Những cô gái xinh đẹp
- Nô lệ
- Ngã rẽ
- Ngang trái
- Ngã ba sông
- Hội quý bà
- Cỏ dại ven đường
- Quần lót của mẹ
Tôi vẫn đang viết và vẫn luôn viết vì đam mê. Tôi không thuộc sở trường loạn luân, nhưng gần đây cũng cố gồng mình thử với thể loại này. Đã viết được 3 truyện nhưng bạn tôi đọc đều chê. Truyện đang đăng là truyện tâm huyết nhất, tôi đăng lên để mong nhận được đánh giá góp ý của các độc giả.
Truyện VẾT NỨT TRONG HUYẾN QUẢN này, trước khi đăng tôi cũng đưa bạn tôi đọc, nhưng bị đánh giá rất thấp, có lẽ tôi không thích hợp với thể loại này rồi.
Chân thành cảm ơn....
Viết tiếp đi bạn . Bạn sẽ luôn có 1 phiếu nơi tôi.
 
Chương 3

Sáng hôm sau, ánh nắng xuyên qua khung cửa sổ lớn của phòng ăn, trải dài trên tấm khăn trải bàn trắng tinh và những chén đĩa bằng sứ đắt tiền. Mùi cà phê thơm nồng, mùi bánh mì nướng giòn rụm vẽ nên bức tranh một gia đình kiểu mẫu, bình yên đến nao lòng. Nhưng dưới lớp vỏ bọc hoàn hảo ấy là một vực thẳm đầy rẫy những bí mật, những khao khát bị người đời kết tội, những ánh mắt dò xét mà tôi cảm nhận rõ hơn bao giờ hết. Tôi ngồi vào bàn đối diện với Duy. Quang ngồi ở đầu bàn, vừa đọc báo vừa nhấp ngụm cà phê. Bà Thu đang lúi húi trong bếp, thỉnh thoảng lại bưng thêm món ăn. Lòng tôi chợt thấy phẳng lặng đến đáng sợ. Đêm qua sau khi trở về từ phòng Duy, tôi đã không còn trằn trọc. Cảnh Quang và người đàn bà có vẻ ngoài khúm núm kia trần trụi trên giường, rồi sự thật Duy đã biết về chuyện đó từ lâu, tất cả đã cởi trói cho tôi. Giận dữ và đau đớn, giờ đây bỗng hòa quyện với cảm giác được giải thoát khỏi những xiềng xích vô hình của đạo đức. Tôi cầm tách trà nhấp một ngụm. Mùi trà thơm nhưng vị lại đắng chát trong miệng.

Tôi khẽ liếc nhìn Duy, đứa con trai đang cúi đầu ăn mì, mái tóc đen rủ xuống che gần hết khuôn mặt. Thằng bé không dám ngẩng đầu. Tôi biết rõ mặt nó vẫn còn ửng hồng vì những ký ức đêm qua, hoặc cũng có thể vì hơi nóng từ tô mì. Tay tôi khẽ run lên khi nhớ lại cảm giác đụng chạm trên da thịt nó, nụ hôn sâu thẳm và cả cái cách nó đã tin tưởng kể cho tôi bí mật về ba và bà Thu. Một ngọn lửa lại bùng lên trong tôi. Nó là người đồng lõa của tôi, là người duy nhất nhìn thấu sự mục nát trong tôi, cũng là người duy nhất mang lại cho tôi khoái cảm.

Rồi ánh mắt tôi chuyển sang Quang, người chồng đang ngồi đầu bàn. Anh ta hạ tờ báo xuống lướt mắt qua tôi và Duy. Đêm qua khi không thấy tôi trên giường, tôi biết anh ta đã hoảng hốt thật sự. Nỗi sợ bị phát hiện đã khiến anh ta toát mồ hôi lạnh. Anh ta có lẽ đã nghĩ tôi đã biết chuyện gì đó, hay đã đi đâu đó mà anh ta không ngờ tới. Anh ta ngồi đó cố tỏ ra bình thản, nhưng cái cách anh ta nhìn tôi đầy dò xét đã tố cáo tất cả. Ánh mắt đó không có chút dấu vết của việc lo lắng cho tôi theo nghĩa quan tâm đến người vợ, mà chỉ là sợ hãi. Tôi tự hỏi, liệu anh ta có nghi ngờ tôi đã xuống nhà dưới không? Hay anh ta vẫn tin tôi là người vợ “hiền lành, mẫu mực” bấy lâu nay? Nực cười.

Bà Thu đặt đĩa bánh rán ra bàn. Tôi vô tình đưa mắt nhìn bà. Hai ánh mắt chạm nhau rất nhanh nhưng bà ta lập tức cúi gằm mặt xuống, vờ như đang sắp xếp đĩa bát. Một luồng khí lạnh lướt qua sống lưng bà ta, tôi tin là vậy. Tôi cảm nhận được sự chột dạ lo lắng rõ ràng từ phía bà ta. Đêm qua, những gì đã xảy ra với chồng tôi, bà ta chắc chắn đang nơm nớp lo sợ. Hẳn co lẽ bà ta đang cố đọc suy nghĩ của tôi, tự hỏi liệu tôi có biết gì không.

Bốn con người, ngồi cùng một bàn ăn, nhưng mỗi người là một thế giới riêng chất chứa bí mật. Tiếng dao dĩa va vào nhau lanh canh, tiếng nhai nuốt đều đặn, tất cả chỉ càng làm nổi bật sự im lặng căng như dây đàn, một cung bật của giấu giếm lẫn dò xét. Tôi không nói một lời thừa thãi nào thêm, nhưng trong đầu tôi, những suy nghĩ và toan tính đang cuộn chảy như dòng nước ngầm, sẵn sàng phá vỡ con đê được bồi đắp bởi giả dối bất cứ lúc nào.

Tôi rời nhà sau bữa sáng, bộ áo dài giảng viên xanh ngọc ôm sát lấy cơ thể, tôn lên những đường cong mà tôi luôn kiêu hãnh là vẫn còn giữ được ở tuổi này. Chiếc xe tay ga quen thuộc lăn bánh êm ru trên con phố tấp nập. Tôi không cần phải nhìn cũng cảm nhận được ánh mắt của những chàng trai trẻ đang lướt xe máy ngang qua, của những người đàn ông trung niên đứng chờ đèn đỏ, hay thậm chí là của những thanh niên ngồi quán cà phê ven đường. Họ nhìn vào vóc dáng tôi, nhìn vào bộ áo dài lụa mềm mại phất phơ trong gió nhẹ, và tôi biết họ nhìn cả vào vòng ba hơi quá khổ của tôi ẩn sau tà áo. Và bạn biết đấy, đó là nơi tôi đã thấy thấp thoáng viền quần lót in hằn khi ngắm mình qua gương. Một cảm giác phức tạp dâng lên trong tôi, vừa là niềm kiêu hãnh thầm kín vì biết mình vẫn còn hấp dẫn, vừa là nỗi chua chát đến tột cùng.

Tại sao chứ? Tôi tự hỏi với chính mình, tiếng hỏi vang vọng trong tâm trí. Tại sao bao nhiêu người đàn ông ngoài kia thèm khát cơ thể này mà chồng tôi lại có thể quay dửng dưng? Đã vậy còn sỉ nhục tôi bằng trò đồi bại với một người đàn bà lớn hơn tôi đến sáu tuổi. Thà là trò xấu xa diễn ra ở đâu đó mà tôi không biết, nó vẫn đỡ đau đớn hơn ngay trong chính căn nhà của mình, ngay sau lưng tôi. Nỗi uất hận dâng lên lại càng được tưới mát bởi ánh mắt của người ngoài. Tôi chạy xe vào cổng trường. Lần nào cũng thế, gã tài xế của thầy hiệu trưởng đang đứng cạnh chiếc xe hơi đen bóng chỉnh lại cà vạt. Anh ta ngẩng đầu lên lướt mắt qua tôi rất nhanh. Chỉ một cái liếc nhìn, nhưng tôi cảm nhận được sự im lặng, sự dò xét, và cả một chút gì đó thầm kín trong ánh mắt anh ta. Vào đến khu vực dành cho giảng viên, những đồng nghiệp nam lịch lãm luôn chào đón tôi bằng nụ cười tươi tắn, buông những lời xã giao pha lẫn tán tỉnh nhẹ nhàng.
  • Cô Hà hôm nay lại xinh thế!
  • Cô Hà càng ngày càng trẻ ra nhé!
Tôi đáp lại cũng bằng nụ cười xã giao, nhưng lòng tôi lại càng thêm quặn thắt. Những lời khen này, những ánh mắt ngưỡng mộ này chỉ càng làm nổi bật sự trống rỗng mà tôi đang phải đối mặt mỗi đêm. Lên đến giảng đường đối diện với sinh viên của tôi, những cô cậu thanh niên đầy sức sống cũng không giấu được ánh mắt say sưa khi tôi đứng trên bục giảng. Tôi biết, trong mắt họ, tôi không chỉ là một giảng viên nghiêm khắc mà còn là một người phụ nữ trưởng thành đầy sức quyến rũ. Tôi cầm viên phấn viết lên bảng những nội dung chuyên sâu về tâm lý, nhưng tâm trí tôi lại đang bay bổng theo những câu hỏi không lời. Họ nhìn tôi như vậy, họ thèm muốn tôi như vậy. Thế mà Quang... Tại sao anh ta lại có thể như thế? Có phải do tôi không đủ tốt, hay do anh ta đã quá quen thuộc mà hóa ra thờ ơ? Không! Không thể là do tôi!

Buổi chiều bước ra khỏi giảng đường, tôi nghe như có một luồng năng lượng kỳ lạ chảy trong huyết quản. Tiết học trôi qua nhanh chóng, nhưng tâm trí tôi lại không hề tập trung vào nội dung mình vừa giảng dạy. Bộ áo dài giảng viên màu xanh ngọc giờ đây không còn thấy nó gò bó hay cứng nhắc, mà ngược lại dường như nó đang ôm ấp, tôn lên những gì gợi cảm nhất ở một người đàn bà đang trong độ tuổi xuân nồng. Lúc tôi đi ngang qua hành lang, một nhóm sinh viên nam đang túm tụm lại. Vài đứa nhìn tôi rồi thì thầm với nhau, trong mắt chúng không giấu được những khao khát thầm kín. Trước đây tôi sẽ thấy khó chịu, thậm chí là bị xúc phạm bởi những ánh mắt lệch lạc đó. Nhưng giờ đây, một cảm giác khác lạ dâng lên trong lòng. Không phải ghê tởm, mà là một niềm kiêu hãnh ẩn giấu, một thứ gì đó kích thích đến lạ lùng. Họ nhìn vào ngực tôi, nhìn vào vòng eo có chút mỡ phồng nhẹ nơi lưng quần, nhìn vào cặp mông mây mẩy căng tròn ẩn sau tà áo dài. Chưa bao giờ tôi để tâm đến những bộ phận đó trên thân thể mình nhiều như lúc này. Và sở dĩ tôi dám nói “mây mẩy” là vì khi mới cưới, chồng tôi đã từng ôm mông tôi nắc như vũ bão, vừa nắc vừa xoa lại vừa vỗ vòa đó thốt nên như thế. Tôi đang gắn ký ức đó vào từng ánh mắt sinh viên, cảm nhận rõ ràng họ đang nhìn chằm chằm vào những vị trí ấy. Thế nên tôi cũng tin chắc các chàng sinh viên sẽ không thể buông tha chiếc quần lót ren mỏng manh đang ẩn mình. Phải, tôi vẫn còn hấp dẫn lắm chứ. Một giọng nói nhỏ nhưng độc địa thì thầm trong đầu tôi: “Hấp dẫn hơn bất cứ con đàn bà nào mà Quang tìm đến”.

Những ánh mắt ấy, những lời tán tỉnh vụng về của đồng nghiệp, tất cả chỉ càng thổi bùng ngọn lửa trong tôi. Tại sao tôi phải giấu mình, phải chịu đựng sự lạnh nhạt của một kẻ phản bội, khi cơ thể này, khao khát này vẫn còn được công nhận, được thèm muốn? Nỗi uất hận cứ thế dâng lên hòa cùng dục vọng đang âm ỉ. Tôi chỉ muốn lao thật nhanh về nhà để về với Duy. Thằng bé là người duy nhất nhìn thấu tôi, là người duy nhất mang lại cho tôi cảm giác được là chính mình, hay chính xác hơn là được thỏa mãn tự ái của một con đàn bà.

Tôi phóng xe máy về nhà với tốc độ nhanh hơn mọi ngày. Gió rít qua tai cuốn phăng đi mọi lo lắng và dằn vặt. Trong tôi chỉ còn lại cảm giác nôn nóng và một nỗi bồn chồn cháy bỏng trong lồng ngực. Tôi hình dung ra cảnh Duy chờ đợi, hình dung ra những cái sờ soạng đầu tiên, những lời thì thầm mà một đứa con không được phép nói với mẹ. Ý nghĩ về việc được chìm đắm trong hơi thở của nó, được tìm thấy sự giải thoát trong vòng tay nó khiến tôi gần như không thể kiềm chế. Về đến cổng, sân vắng tanh, cũng không thấy xe của Duy. Tim tôi hẫng đi một nhịp. Tôi dựng xe, vội vã mở cửa vào nhà. Trong nhà im ắng, chỉ có tiếng lục cục từ phía bếp. Tôi quẳng túi xách lên ghế sofa, gần như ngay lập tức rút điện thoại ra gọi cho Duy. Tiếng chuông đổ rất dài mới thấy nó bắt máy bằng một giọng nói lơ đễnh.
  • Con đang ăn chè với tụi bạn, có gì không mẹ?
Một cơn tức giận thoáng qua. Tôi muốn nó về ngay lập tức. Nhưng rồi tôi lại kìm chế, cố giữ giọng bình thường nhất có thể.
  • Về sớm đi con. Mẹ... có chuyện muốn nói.
  • Dạ, con về liền.
Tôi cúp máy, lòng càng thêm nóng như lửa đốt. Mấy phút chờ đợi mà như mấy tiếng đồng hồ. Tôi liếc mắt nhìn vào bếp. Bà Thu đang lưng quay về phía tôi lau chùi từng món vật dụng. Tôi tiến đến đứng tựa vào khung cửa khoanh tay nhìn. Bà Thu giật mình vội vàng quay lại. Ánh mắt bà ta lập tức cúi xuống tránh né tôi. Sự lo lắng hiện rõ trên mặt bà.
  • Chị Thu này - Tôi nói, giọng thản nhiên như không, nhưng cố tình nhấn nhá từng chữ - Sống ở đời, nhiều khi thấy lạ...
Bà ta không trả lời, chỉ khẽ “Dạ” một tiếng, tay càng lau chùi nhanh hơn.
  • Nhiều người cứ nghĩ mình che giấu được mọi chuyện, cứ nghĩ mình lén lút sau lưng người khác thì không ai hay biết. Nhưng mà trên đời này, chuyện gì có thể giấu được mãi chứ?
Bà Thu buông miếng khăn đang lau bồn rửa, luýnh quýnh làm sao khiến vòi mở nước bắn tung tóe. Bà hốt hoảng tắt đi, khi bà quay hẳn về phía tôi, gương mặt đã xanh mét và đôi mắt đầy hoảng sợ.
  • Dạ... cô chủ nói gì tôi không hiểu ạ...
Tôi khẽ cười, một nụ cười lạnh lẽo chẳng chút ấm áp.
  • Chị không hiểu thật sao? Hay là chị không muốn hiểu? - Tôi nhướn mày, chắc lúc này ánh mắt tôi sắc như dao găm thẳng vào bà ta - Một khi người ta đã biết rồi thì mọi che đậy đều vô nghĩa. Chẳng qua, người ta có muốn vạch mặt ra hay không mà thôi. Chị hiểu ý em chứ?
Mặt bà Thu ngày càng trắng bệch, môi bà ta mấp máy muốn nói gì đó nhưng không thành tiếng. Bà ta lùi lại một bước như sợ hãi đối diện với sự gần gũi bất thường của tôi.
  • Dạ... tôi... tôi...
  • Thôi được rồi - Tôi khoát tay - Chị cứ làm việc của mình, làm những gì mà chị cho là cần thiết - Tôi cố tình nhấn mạnh câu cuối.
Tôi rời khu bếp theo cầu thang đi lên lầu, nghe tự ái của mình được xoa dịu phần nào. Tôi không định để lộ bất kỳ điều gì về sự lén lút của đôi gian phu dâm phụ. Nhưng cũng cần thiết có chút động thái dằn mặt tinh tế, vừa đủ để con đàn bà đó phải khiếp vía. Tôi lên phòng mình đối mặt với cô đơn, lại nghe cảm giác nôn nóng cào cấu ruột gan. Tiếng xe máy dừng trước cổng khiến tim tôi đập thình thịch. Duy về rồi!
  • Chào cô Thu - Tiếng Duy vang lên - Mẹ con đâu rồi cô?
  • Cô chủ... đang ở trên phòng.
Tôi nghe giọng bà Thu vẫn còn run run, nhưng tôi không bận tâm. Tất cả sự chú ý của tôi đều đổ dồn vào tiếng bước chân trên cầu thanh càng lúc càng gần. Vừa nghe tiếng Duy bước lên khỏi những bậc cuối cùng, tôi liền mở cửa phòng mình. Thằng bé nhìn thấy tôi mắt liền sáng lên, một tia lửa không thể nhầm lẫn. Tôi không nói gì, chỉ giang rộng vòng tay chờ đợi. Duy lao vào ôm chặt lấy tôi, hơi thở gấp gáp phả vào cổ tôi thật ấm áp. Cửa phòng khép lại ngay sau đó, đẩy thế giới bên ngoài ra xa. Tôi kéo Duy vào lòng, mọi chờ đợi, mọi kìm nén từ sáng đến giờ như vỡ òa. Tôi và Duy quấn lấy nhau, cuồng dại không còn chút lý trí nào nữa. Môi tôi tìm đến môi nó, nuốt chửng nụ hôn rất sâu và nồng nhiệt, như muốn bù đắp cho những giờ phút xa cách. Tay Duy không ngừng khám phá cơ thể tôi trên những bộ phận mà sáng nay, sinh viên và đồng nghiệp đã đốt cháy bằng ánh mắt. Nó tháo nút áo dài của tôi, những nút bấm bật ra vội vã nhưng tôi không khang cự. Lớp vải lụa mềm mại trượt khỏi vai, lộ ra áo ngực ren tối màu và làn da trần nóng bỏng. Mắt nó dán chặt vào tôi đầy tham lam và chiếm hữu. Tay nó không chút ngần ngại luồn vào áo ngực, bao trọn lấy bầu vú tôi nhào nặn thô bạo hơn bao giờ hết. Tôi khẽ rên lên, tiếng rên lạc đi trong cổ họng. Khoái cảm dâng lên như thủy triều nhấn chìm mọi cảm giác tội lỗi.

Tôi cũng không kém phần cuồng nhiệt. Tay tôi vuốt ve tấm lưng của nó, cảm nhận từng thớ cơ săn chắc qua làn vải áo sơ mi học sinh. Tôi kéo nó sát hơn nữa để cảm nhận rõ sự cương cứng đang cọ xát vào đùi mình. Hơi thở cả hai đều dồn dập, hòa quyện vào nhau, lấp đầy không gian. Duy cúi xuống hôn vào cổ tôi, vào xương quai xanh. Và rồi áo ngực của tôi bị kéo xệ xuống để nó có thể vùi mặt vào khe ngực sâu nhất. Lưỡi nó liếm láp, bú mút đầu vú tôi như một đứa trẻ đói khát tìm kiếm nguồn sống, nhưng động tác lại là của một người đàn ông trưởng thành mang theo dục vọng. Tôi cong người lên, cảm giác tê dại bắt đầu lan khắp cơ thể. Chúng tôi cứ thế quấn quýt nhau trong căn phòng đóng kín cửa đầy ám muội. Thời gian như ngừng trôi, chỉ còn lại bản năng và khát khao không giới hạn. Tôi đã hoàn toàn buông thả để dục vọng dẫn lối, để những cái đụng chạm xôi thịt của con trai đưa mình đến một thế giới mà chỉ có nó mới có thể tạo ra.

Tôi không biết bà Thu đang làm gì dưới nhà, bà vẫn đứng thẫn thờ trong bếp sau lời dằn mặt, hay bà ta đang gọi cho chồng tôi, phát đi tín hiệu báo động? Mặc xác, bà muốn làm gì thì làm. Tôi không quan tâm đến ả đầy tớ đó, mà chỉ biết đắm chìm trong bản năng đàn bà của chính mình. Chính điều đó đã khiến tôi quá sơ xuất, hay do bà Thu đã bước đi rất khẽ? Tôi cũng không biết nữa. Chỉ nghe có tiếng gõ cửa “cộc... cộc... cộc”.

Đang ôm ấp hôn hít nhau cuồng nhiệt trong phòng, mẹ con tôi như điện giật. Tiếng gõ cửa dù không quá lớn lại vang vọng như tiếng sấm nổ. Tôi còn chưa kịp hỏi “ai thế” thì cánh cửa đã kẽo kẹt mở ra. Bà Thu đứng đó, trên tay bưng khay nước cam, khuôn mặt vẫn còn vẻ lo lắng nhưng ánh mắt bà ta lập tức đóng băng. Mắt bà ta dán chặt vào cảnh tượng quá rõ ràng. Hai mẹ con, quần áo xộc xệch, áo sơ mi của Duy đã mở hai nút trên ngực, còn tôi thì hốt hoảng đậy ngực áo dài lại. Quỷ tha ma bắt cái cảnh chết tiệt này. Tôi càng cuống cuồng, càng tự khiến mình lâm vào cảnh hốt hoảng. Tôi bí quá quát lớn.
  • Sao chị vào mà không gõ cửa?
  • Dạ... tôi... tôi xin lỗi... Tôi có... gõ cửa ạ.
Đúng, bà ta có gõ, nhưng tôi chưa kịp phản ứng. Con mẹ này muốn kiếm đây mà. Tôi bị dồn vào thế bí liền nhìn qua Duy.
  • Con nhìn xem. Cái áo này... còn vừa với mẹ không? - Tôi vừa nói, vừa bóp lại hàng nút bên triền áo dài.
  • Dạ... con thấy hơi chật đó mẹ. Có khi nào mẹ mập lên không? - Duy vừa nói cũng vừa lén cài lại nút áo sơ mi.
Bà Thu vẫn đứng đó cúi mặt, nhưng tôi biết hàng loạt những câu hỏi đang chạy trong đầu bà. Rồi bà ta rón rén đặt khay nước lên chiếc bàn gần cửa ra vào.
  • Dạ, tôi thấy cô chủ đi dạy về có vẻ mệt mỏi. Tôi chỉ muốn mang nước lên cho cô chủ uống thôi ạ. Tôi xuống xuống nhà làm việc của mình đây.
Bà Thu quay lưng đi, tiếng chốt cửa sụp vào lỗ khóa, tiếng bước chân vội vã vọng xuống cầu thang. Tôi và Duy nhìn nhau vẫn còn nguyên ánh mắt hốt hoảng lẫn lo sợ.
  • Suýt nữa thì...
  • Mẹ không sao chứ? - Duy tiến lại gần ôm lấy tôi.
Tôi gật đầu cố gắng trấn tĩnh bản thân. Tiếng chuông điện thoại chợt reo phá tan bầu không khí căng thẳng. Là chồng tôi gọi.
  • Em nghe đây.
  • Em yêu, hôm nay anh có cuộc họp gấp, rồi sau đó lại có tiệc. Chắc anh về trễ lắm, em và Duy cứ ăn cơm trước đi nhé.
  • Vậy hả? Được rồi, anh cứ làm việc đi - Tôi cúp máy nhìn Duy - Tối nay ba về trễ. Con về phòng tắm đi. Mẹ xuống nói chuyện với cô Thu một lát.
 
Chương 3

Sáng hôm sau, ánh nắng xuyên qua khung cửa sổ lớn của phòng ăn, trải dài trên tấm khăn trải bàn trắng tinh và những chén đĩa bằng sứ đắt tiền. Mùi cà phê thơm nồng, mùi bánh mì nướng giòn rụm vẽ nên bức tranh một gia đình kiểu mẫu, bình yên đến nao lòng. Nhưng dưới lớp vỏ bọc hoàn hảo ấy là một vực thẳm đầy rẫy những bí mật, những khao khát bị người đời kết tội, những ánh mắt dò xét mà tôi cảm nhận rõ hơn bao giờ hết. Tôi ngồi vào bàn đối diện với Duy. Quang ngồi ở đầu bàn, vừa đọc báo vừa nhấp ngụm cà phê. Bà Thu đang lúi húi trong bếp, thỉnh thoảng lại bưng thêm món ăn. Lòng tôi chợt thấy phẳng lặng đến đáng sợ. Đêm qua sau khi trở về từ phòng Duy, tôi đã không còn trằn trọc. Cảnh Quang và người đàn bà có vẻ ngoài khúm núm kia trần trụi trên giường, rồi sự thật Duy đã biết về chuyện đó từ lâu, tất cả đã cởi trói cho tôi. Giận dữ và đau đớn, giờ đây bỗng hòa quyện với cảm giác được giải thoát khỏi những xiềng xích vô hình của đạo đức. Tôi cầm tách trà nhấp một ngụm. Mùi trà thơm nhưng vị lại đắng chát trong miệng.

Tôi khẽ liếc nhìn Duy, đứa con trai đang cúi đầu ăn mì, mái tóc đen rủ xuống che gần hết khuôn mặt. Thằng bé không dám ngẩng đầu. Tôi biết rõ mặt nó vẫn còn ửng hồng vì những ký ức đêm qua, hoặc cũng có thể vì hơi nóng từ tô mì. Tay tôi khẽ run lên khi nhớ lại cảm giác đụng chạm trên da thịt nó, nụ hôn sâu thẳm và cả cái cách nó đã tin tưởng kể cho tôi bí mật về ba và bà Thu. Một ngọn lửa lại bùng lên trong tôi. Nó là người đồng lõa của tôi, là người duy nhất nhìn thấu sự mục nát trong tôi, cũng là người duy nhất mang lại cho tôi khoái cảm.

Rồi ánh mắt tôi chuyển sang Quang, người chồng đang ngồi đầu bàn. Anh ta hạ tờ báo xuống lướt mắt qua tôi và Duy. Đêm qua khi không thấy tôi trên giường, tôi biết anh ta đã hoảng hốt thật sự. Nỗi sợ bị phát hiện đã khiến anh ta toát mồ hôi lạnh. Anh ta có lẽ đã nghĩ tôi đã biết chuyện gì đó, hay đã đi đâu đó mà anh ta không ngờ tới. Anh ta ngồi đó cố tỏ ra bình thản, nhưng cái cách anh ta nhìn tôi đầy dò xét đã tố cáo tất cả. Ánh mắt đó không có chút dấu vết của việc lo lắng cho tôi theo nghĩa quan tâm đến người vợ, mà chỉ là sợ hãi. Tôi tự hỏi, liệu anh ta có nghi ngờ tôi đã xuống nhà dưới không? Hay anh ta vẫn tin tôi là người vợ “hiền lành, mẫu mực” bấy lâu nay? Nực cười.

Bà Thu đặt đĩa bánh rán ra bàn. Tôi vô tình đưa mắt nhìn bà. Hai ánh mắt chạm nhau rất nhanh nhưng bà ta lập tức cúi gằm mặt xuống, vờ như đang sắp xếp đĩa bát. Một luồng khí lạnh lướt qua sống lưng bà ta, tôi tin là vậy. Tôi cảm nhận được sự chột dạ lo lắng rõ ràng từ phía bà ta. Đêm qua, những gì đã xảy ra với chồng tôi, bà ta chắc chắn đang nơm nớp lo sợ. Hẳn co lẽ bà ta đang cố đọc suy nghĩ của tôi, tự hỏi liệu tôi có biết gì không.

Bốn con người, ngồi cùng một bàn ăn, nhưng mỗi người là một thế giới riêng chất chứa bí mật. Tiếng dao dĩa va vào nhau lanh canh, tiếng nhai nuốt đều đặn, tất cả chỉ càng làm nổi bật sự im lặng căng như dây đàn, một cung bật của giấu giếm lẫn dò xét. Tôi không nói một lời thừa thãi nào thêm, nhưng trong đầu tôi, những suy nghĩ và toan tính đang cuộn chảy như dòng nước ngầm, sẵn sàng phá vỡ con đê được bồi đắp bởi giả dối bất cứ lúc nào.

Tôi rời nhà sau bữa sáng, bộ áo dài giảng viên xanh ngọc ôm sát lấy cơ thể, tôn lên những đường cong mà tôi luôn kiêu hãnh là vẫn còn giữ được ở tuổi này. Chiếc xe tay ga quen thuộc lăn bánh êm ru trên con phố tấp nập. Tôi không cần phải nhìn cũng cảm nhận được ánh mắt của những chàng trai trẻ đang lướt xe máy ngang qua, của những người đàn ông trung niên đứng chờ đèn đỏ, hay thậm chí là của những thanh niên ngồi quán cà phê ven đường. Họ nhìn vào vóc dáng tôi, nhìn vào bộ áo dài lụa mềm mại phất phơ trong gió nhẹ, và tôi biết họ nhìn cả vào vòng ba hơi quá khổ của tôi ẩn sau tà áo. Và bạn biết đấy, đó là nơi tôi đã thấy thấp thoáng viền quần lót in hằn khi ngắm mình qua gương. Một cảm giác phức tạp dâng lên trong tôi, vừa là niềm kiêu hãnh thầm kín vì biết mình vẫn còn hấp dẫn, vừa là nỗi chua chát đến tột cùng.

Tại sao chứ? Tôi tự hỏi với chính mình, tiếng hỏi vang vọng trong tâm trí. Tại sao bao nhiêu người đàn ông ngoài kia thèm khát cơ thể này mà chồng tôi lại có thể quay dửng dưng? Đã vậy còn sỉ nhục tôi bằng trò đồi bại với một người đàn bà lớn hơn tôi đến sáu tuổi. Thà là trò xấu xa diễn ra ở đâu đó mà tôi không biết, nó vẫn đỡ đau đớn hơn ngay trong chính căn nhà của mình, ngay sau lưng tôi. Nỗi uất hận dâng lên lại càng được tưới mát bởi ánh mắt của người ngoài. Tôi chạy xe vào cổng trường. Lần nào cũng thế, gã tài xế của thầy hiệu trưởng đang đứng cạnh chiếc xe hơi đen bóng chỉnh lại cà vạt. Anh ta ngẩng đầu lên lướt mắt qua tôi rất nhanh. Chỉ một cái liếc nhìn, nhưng tôi cảm nhận được sự im lặng, sự dò xét, và cả một chút gì đó thầm kín trong ánh mắt anh ta. Vào đến khu vực dành cho giảng viên, những đồng nghiệp nam lịch lãm luôn chào đón tôi bằng nụ cười tươi tắn, buông những lời xã giao pha lẫn tán tỉnh nhẹ nhàng.
  • Cô Hà hôm nay lại xinh thế!
  • Cô Hà càng ngày càng trẻ ra nhé!
Tôi đáp lại cũng bằng nụ cười xã giao, nhưng lòng tôi lại càng thêm quặn thắt. Những lời khen này, những ánh mắt ngưỡng mộ này chỉ càng làm nổi bật sự trống rỗng mà tôi đang phải đối mặt mỗi đêm. Lên đến giảng đường đối diện với sinh viên của tôi, những cô cậu thanh niên đầy sức sống cũng không giấu được ánh mắt say sưa khi tôi đứng trên bục giảng. Tôi biết, trong mắt họ, tôi không chỉ là một giảng viên nghiêm khắc mà còn là một người phụ nữ trưởng thành đầy sức quyến rũ. Tôi cầm viên phấn viết lên bảng những nội dung chuyên sâu về tâm lý, nhưng tâm trí tôi lại đang bay bổng theo những câu hỏi không lời. Họ nhìn tôi như vậy, họ thèm muốn tôi như vậy. Thế mà Quang... Tại sao anh ta lại có thể như thế? Có phải do tôi không đủ tốt, hay do anh ta đã quá quen thuộc mà hóa ra thờ ơ? Không! Không thể là do tôi!

Buổi chiều bước ra khỏi giảng đường, tôi nghe như có một luồng năng lượng kỳ lạ chảy trong huyết quản. Tiết học trôi qua nhanh chóng, nhưng tâm trí tôi lại không hề tập trung vào nội dung mình vừa giảng dạy. Bộ áo dài giảng viên màu xanh ngọc giờ đây không còn thấy nó gò bó hay cứng nhắc, mà ngược lại dường như nó đang ôm ấp, tôn lên những gì gợi cảm nhất ở một người đàn bà đang trong độ tuổi xuân nồng. Lúc tôi đi ngang qua hành lang, một nhóm sinh viên nam đang túm tụm lại. Vài đứa nhìn tôi rồi thì thầm với nhau, trong mắt chúng không giấu được những khao khát thầm kín. Trước đây tôi sẽ thấy khó chịu, thậm chí là bị xúc phạm bởi những ánh mắt lệch lạc đó. Nhưng giờ đây, một cảm giác khác lạ dâng lên trong lòng. Không phải ghê tởm, mà là một niềm kiêu hãnh ẩn giấu, một thứ gì đó kích thích đến lạ lùng. Họ nhìn vào ngực tôi, nhìn vào vòng eo có chút mỡ phồng nhẹ nơi lưng quần, nhìn vào cặp mông mây mẩy căng tròn ẩn sau tà áo dài. Chưa bao giờ tôi để tâm đến những bộ phận đó trên thân thể mình nhiều như lúc này. Và sở dĩ tôi dám nói “mây mẩy” là vì khi mới cưới, chồng tôi đã từng ôm mông tôi nắc như vũ bão, vừa nắc vừa xoa lại vừa vỗ vòa đó thốt nên như thế. Tôi đang gắn ký ức đó vào từng ánh mắt sinh viên, cảm nhận rõ ràng họ đang nhìn chằm chằm vào những vị trí ấy. Thế nên tôi cũng tin chắc các chàng sinh viên sẽ không thể buông tha chiếc quần lót ren mỏng manh đang ẩn mình. Phải, tôi vẫn còn hấp dẫn lắm chứ. Một giọng nói nhỏ nhưng độc địa thì thầm trong đầu tôi: “Hấp dẫn hơn bất cứ con đàn bà nào mà Quang tìm đến”.

Những ánh mắt ấy, những lời tán tỉnh vụng về của đồng nghiệp, tất cả chỉ càng thổi bùng ngọn lửa trong tôi. Tại sao tôi phải giấu mình, phải chịu đựng sự lạnh nhạt của một kẻ phản bội, khi cơ thể này, khao khát này vẫn còn được công nhận, được thèm muốn? Nỗi uất hận cứ thế dâng lên hòa cùng dục vọng đang âm ỉ. Tôi chỉ muốn lao thật nhanh về nhà để về với Duy. Thằng bé là người duy nhất nhìn thấu tôi, là người duy nhất mang lại cho tôi cảm giác được là chính mình, hay chính xác hơn là được thỏa mãn tự ái của một con đàn bà.

Tôi phóng xe máy về nhà với tốc độ nhanh hơn mọi ngày. Gió rít qua tai cuốn phăng đi mọi lo lắng và dằn vặt. Trong tôi chỉ còn lại cảm giác nôn nóng và một nỗi bồn chồn cháy bỏng trong lồng ngực. Tôi hình dung ra cảnh Duy chờ đợi, hình dung ra những cái sờ soạng đầu tiên, những lời thì thầm mà một đứa con không được phép nói với mẹ. Ý nghĩ về việc được chìm đắm trong hơi thở của nó, được tìm thấy sự giải thoát trong vòng tay nó khiến tôi gần như không thể kiềm chế. Về đến cổng, sân vắng tanh, cũng không thấy xe của Duy. Tim tôi hẫng đi một nhịp. Tôi dựng xe, vội vã mở cửa vào nhà. Trong nhà im ắng, chỉ có tiếng lục cục từ phía bếp. Tôi quẳng túi xách lên ghế sofa, gần như ngay lập tức rút điện thoại ra gọi cho Duy. Tiếng chuông đổ rất dài mới thấy nó bắt máy bằng một giọng nói lơ đễnh.
  • Con đang ăn chè với tụi bạn, có gì không mẹ?
Một cơn tức giận thoáng qua. Tôi muốn nó về ngay lập tức. Nhưng rồi tôi lại kìm chế, cố giữ giọng bình thường nhất có thể.
  • Về sớm đi con. Mẹ... có chuyện muốn nói.
  • Dạ, con về liền.
Tôi cúp máy, lòng càng thêm nóng như lửa đốt. Mấy phút chờ đợi mà như mấy tiếng đồng hồ. Tôi liếc mắt nhìn vào bếp. Bà Thu đang lưng quay về phía tôi lau chùi từng món vật dụng. Tôi tiến đến đứng tựa vào khung cửa khoanh tay nhìn. Bà Thu giật mình vội vàng quay lại. Ánh mắt bà ta lập tức cúi xuống tránh né tôi. Sự lo lắng hiện rõ trên mặt bà.
  • Chị Thu này - Tôi nói, giọng thản nhiên như không, nhưng cố tình nhấn nhá từng chữ - Sống ở đời, nhiều khi thấy lạ...
Bà ta không trả lời, chỉ khẽ “Dạ” một tiếng, tay càng lau chùi nhanh hơn.
  • Nhiều người cứ nghĩ mình che giấu được mọi chuyện, cứ nghĩ mình lén lút sau lưng người khác thì không ai hay biết. Nhưng mà trên đời này, chuyện gì có thể giấu được mãi chứ?
Bà Thu buông miếng khăn đang lau bồn rửa, luýnh quýnh làm sao khiến vòi mở nước bắn tung tóe. Bà hốt hoảng tắt đi, khi bà quay hẳn về phía tôi, gương mặt đã xanh mét và đôi mắt đầy hoảng sợ.
  • Dạ... cô chủ nói gì tôi không hiểu ạ...
Tôi khẽ cười, một nụ cười lạnh lẽo chẳng chút ấm áp.
  • Chị không hiểu thật sao? Hay là chị không muốn hiểu? - Tôi nhướn mày, chắc lúc này ánh mắt tôi sắc như dao găm thẳng vào bà ta - Một khi người ta đã biết rồi thì mọi che đậy đều vô nghĩa. Chẳng qua, người ta có muốn vạch mặt ra hay không mà thôi. Chị hiểu ý em chứ?
Mặt bà Thu ngày càng trắng bệch, môi bà ta mấp máy muốn nói gì đó nhưng không thành tiếng. Bà ta lùi lại một bước như sợ hãi đối diện với sự gần gũi bất thường của tôi.
  • Dạ... tôi... tôi...
  • Thôi được rồi - Tôi khoát tay - Chị cứ làm việc của mình, làm những gì mà chị cho là cần thiết - Tôi cố tình nhấn mạnh câu cuối.
Tôi rời khu bếp theo cầu thang đi lên lầu, nghe tự ái của mình được xoa dịu phần nào. Tôi không định để lộ bất kỳ điều gì về sự lén lút của đôi gian phu dâm phụ. Nhưng cũng cần thiết có chút động thái dằn mặt tinh tế, vừa đủ để con đàn bà đó phải khiếp vía. Tôi lên phòng mình đối mặt với cô đơn, lại nghe cảm giác nôn nóng cào cấu ruột gan. Tiếng xe máy dừng trước cổng khiến tim tôi đập thình thịch. Duy về rồi!
  • Chào cô Thu - Tiếng Duy vang lên - Mẹ con đâu rồi cô?
  • Cô chủ... đang ở trên phòng.
Tôi nghe giọng bà Thu vẫn còn run run, nhưng tôi không bận tâm. Tất cả sự chú ý của tôi đều đổ dồn vào tiếng bước chân trên cầu thanh càng lúc càng gần. Vừa nghe tiếng Duy bước lên khỏi những bậc cuối cùng, tôi liền mở cửa phòng mình. Thằng bé nhìn thấy tôi mắt liền sáng lên, một tia lửa không thể nhầm lẫn. Tôi không nói gì, chỉ giang rộng vòng tay chờ đợi. Duy lao vào ôm chặt lấy tôi, hơi thở gấp gáp phả vào cổ tôi thật ấm áp. Cửa phòng khép lại ngay sau đó, đẩy thế giới bên ngoài ra xa. Tôi kéo Duy vào lòng, mọi chờ đợi, mọi kìm nén từ sáng đến giờ như vỡ òa. Tôi và Duy quấn lấy nhau, cuồng dại không còn chút lý trí nào nữa. Môi tôi tìm đến môi nó, nuốt chửng nụ hôn rất sâu và nồng nhiệt, như muốn bù đắp cho những giờ phút xa cách. Tay Duy không ngừng khám phá cơ thể tôi trên những bộ phận mà sáng nay, sinh viên và đồng nghiệp đã đốt cháy bằng ánh mắt. Nó tháo nút áo dài của tôi, những nút bấm bật ra vội vã nhưng tôi không khang cự. Lớp vải lụa mềm mại trượt khỏi vai, lộ ra áo ngực ren tối màu và làn da trần nóng bỏng. Mắt nó dán chặt vào tôi đầy tham lam và chiếm hữu. Tay nó không chút ngần ngại luồn vào áo ngực, bao trọn lấy bầu vú tôi nhào nặn thô bạo hơn bao giờ hết. Tôi khẽ rên lên, tiếng rên lạc đi trong cổ họng. Khoái cảm dâng lên như thủy triều nhấn chìm mọi cảm giác tội lỗi.

Tôi cũng không kém phần cuồng nhiệt. Tay tôi vuốt ve tấm lưng của nó, cảm nhận từng thớ cơ săn chắc qua làn vải áo sơ mi học sinh. Tôi kéo nó sát hơn nữa để cảm nhận rõ sự cương cứng đang cọ xát vào đùi mình. Hơi thở cả hai đều dồn dập, hòa quyện vào nhau, lấp đầy không gian. Duy cúi xuống hôn vào cổ tôi, vào xương quai xanh. Và rồi áo ngực của tôi bị kéo xệ xuống để nó có thể vùi mặt vào khe ngực sâu nhất. Lưỡi nó liếm láp, bú mút đầu vú tôi như một đứa trẻ đói khát tìm kiếm nguồn sống, nhưng động tác lại là của một người đàn ông trưởng thành mang theo dục vọng. Tôi cong người lên, cảm giác tê dại bắt đầu lan khắp cơ thể. Chúng tôi cứ thế quấn quýt nhau trong căn phòng đóng kín cửa đầy ám muội. Thời gian như ngừng trôi, chỉ còn lại bản năng và khát khao không giới hạn. Tôi đã hoàn toàn buông thả để dục vọng dẫn lối, để những cái đụng chạm xôi thịt của con trai đưa mình đến một thế giới mà chỉ có nó mới có thể tạo ra.

Tôi không biết bà Thu đang làm gì dưới nhà, bà vẫn đứng thẫn thờ trong bếp sau lời dằn mặt, hay bà ta đang gọi cho chồng tôi, phát đi tín hiệu báo động? Mặc xác, bà muốn làm gì thì làm. Tôi không quan tâm đến ả đầy tớ đó, mà chỉ biết đắm chìm trong bản năng đàn bà của chính mình. Chính điều đó đã khiến tôi quá sơ xuất, hay do bà Thu đã bước đi rất khẽ? Tôi cũng không biết nữa. Chỉ nghe có tiếng gõ cửa “cộc... cộc... cộc”.

Đang ôm ấp hôn hít nhau cuồng nhiệt trong phòng, mẹ con tôi như điện giật. Tiếng gõ cửa dù không quá lớn lại vang vọng như tiếng sấm nổ. Tôi còn chưa kịp hỏi “ai thế” thì cánh cửa đã kẽo kẹt mở ra. Bà Thu đứng đó, trên tay bưng khay nước cam, khuôn mặt vẫn còn vẻ lo lắng nhưng ánh mắt bà ta lập tức đóng băng. Mắt bà ta dán chặt vào cảnh tượng quá rõ ràng. Hai mẹ con, quần áo xộc xệch, áo sơ mi của Duy đã mở hai nút trên ngực, còn tôi thì hốt hoảng đậy ngực áo dài lại. Quỷ tha ma bắt cái cảnh chết tiệt này. Tôi càng cuống cuồng, càng tự khiến mình lâm vào cảnh hốt hoảng. Tôi bí quá quát lớn.
  • Sao chị vào mà không gõ cửa?
  • Dạ... tôi... tôi xin lỗi... Tôi có... gõ cửa ạ.
Đúng, bà ta có gõ, nhưng tôi chưa kịp phản ứng. Con mẹ này muốn kiếm đây mà. Tôi bị dồn vào thế bí liền nhìn qua Duy.
  • Con nhìn xem. Cái áo này... còn vừa với mẹ không? - Tôi vừa nói, vừa bóp lại hàng nút bên triền áo dài.
  • Dạ... con thấy hơi chật đó mẹ. Có khi nào mẹ mập lên không? - Duy vừa nói cũng vừa lén cài lại nút áo sơ mi.
Bà Thu vẫn đứng đó cúi mặt, nhưng tôi biết hàng loạt những câu hỏi đang chạy trong đầu bà. Rồi bà ta rón rén đặt khay nước lên chiếc bàn gần cửa ra vào.
  • Dạ, tôi thấy cô chủ đi dạy về có vẻ mệt mỏi. Tôi chỉ muốn mang nước lên cho cô chủ uống thôi ạ. Tôi xuống xuống nhà làm việc của mình đây.
Bà Thu quay lưng đi, tiếng chốt cửa sụp vào lỗ khóa, tiếng bước chân vội vã vọng xuống cầu thang. Tôi và Duy nhìn nhau vẫn còn nguyên ánh mắt hốt hoảng lẫn lo sợ.
  • Suýt nữa thì...
  • Mẹ không sao chứ? - Duy tiến lại gần ôm lấy tôi.
Tôi gật đầu cố gắng trấn tĩnh bản thân. Tiếng chuông điện thoại chợt reo phá tan bầu không khí căng thẳng. Là chồng tôi gọi.
  • Em nghe đây.
  • Em yêu, hôm nay anh có cuộc họp gấp, rồi sau đó lại có tiệc. Chắc anh về trễ lắm, em và Duy cứ ăn cơm trước đi nhé.
  • Vậy hả? Được rồi, anh cứ làm việc đi - Tôi cúp máy nhìn Duy - Tối nay ba về trễ. Con về phòng tắm đi. Mẹ xuống nói chuyện với cô Thu một lát.
Tiếp đi bạn
 
anime sex
cliphot
Back
Top