Truyện Sex Ngắn Vết nứt trong huyết quản

Chiến xa

Tập sự

Reputation: 3%
Tham gia
12/7/25
Bài viết
24
Cảm xúc
5
Điểm
3
Nơi ở
TP.HCM
Tín dụng
0.0
Giới tính
Nam
Tôi xin tự giới thiệu về mình, tôi, một thành viên mới mà cũ, người tồn tại sau khi diễn đàn cũ banh xác. Nay trở lại mảnh đất này, muốn dùng một câu chuyện ngắn "cũn cỡn" để mong tìm lại fan cũ lẫn tìm kiếm fan mới. Mong được các bạn đón nhận.

Câu chuyện của tôi có tựa đề:

VẾT NỨT TRONG HUYẾT QUẢN

Tôi là Hà. À không, phải nói thế này mới đúng: Tôi là Nguyễn Thị Hà, là một tiến sĩ, giảng viên đại học. Chức danh ấy, nó bám chặt lấy tôi như một lớp vỏ bọc hoàn hảo, đủ dày để che giấu mọi thứ bên trong. Mọi thứ... kể cả những chuyện tưởng chừng không bao giờ có thể xảy ra trong đời một người phụ nữ như tôi.

Khi bạn đọc những dòng này, có thể bạn sẽ kinh tởm và phỉ báng tôi. Tôi không trách đâu. Tôi cũng từng nghĩ mình sẽ chẳng bao giờ làm những điều đó. Nhưng cuộc đời này, nó giống như một con sông vậy, cứ cuốn đi những gì bạn nghĩ là vững chắc nhất, rồi đẩy bạn vào những ghềnh đá mà bạn chẳng bao giờ hình dung nổi.

Tôi năm nay bốn mươi tuổi. Ở cái tuổi mà người ta nói là “hồi xuân”, là “chín chắn”, là “đỉnh cao của sự nghiệp”. Ừ, sự nghiệp của tôi đúng là đỉnh cao thật. Tôi có tất cả: một ngôi nhà lớn ở trung tâm thành phố, một người chồng quan chức cấp cao lúc nào cũng chỉnh tề, đạo mạo, và một đứa con trai thiên tài mà bất cứ bà mẹ nào cũng phải tự hào.

Mọi thứ cứ như được vẽ ra từ một cuốn truyện cổ tích hiện đại. Sáng, tôi khoác lên mình tà áo dài nền nã bước lên giảng đường, say sưa nói về xã hội, về đạo đức, về nhân văn. Chiều, tôi trở về căn nhà tràn ngập nắng vàng, hay ít nhất là tràn ngập đồ đạc đắt tiền.

Nhưng cái gì cũng có hai mặt. Bên trong cái vỏ bọc hoàn hảo ấy, là một Hà hoàn toàn khác. Một Hà trống rỗng. Một Hà khao khát đến cháy bỏng. Một Hà yếu đuối đến mức không thể tự cứu lấy mình.

Bạn biết không, đôi khi tôi nhìn vào gương và tự hỏi: “Người phụ nữ trong gương kia là ai? Tại sao cô ta lại làm những điều đó? Tại sao cô ta lại để mình lún sâu đến mức này?”. Tôi không có câu trả lời. Hoặc tôi có, nhưng lại sợ hãi phải đối diện với nó.

Tôi đã sống cuộc đời của một người đàn bà đạo mạo suốt nhiều năm. Nhưng dưới lớp mặt nạ ấy, là một bản năng nguyên thủy, một con quỷ dữ không ngừng cào xé. Và rồi, con quỷ ấy đã tìm thấy lối thoát. Ở nơi mà không ai, không một ai trên đời này có thể tưởng tượng được.


Tôi sẽ kể cho bạn nghe mọi thứ. Mọi chuyện đã xảy ra trong ngôi nhà tưởng chừng như không một gợn sóng kia. Về những khao khát, những vết nứt, và cách chúng đã đẩy tôi, đẩy chúng tôi, vào cái hố sâu không đáy mà lý trí chẳng thể nào với tới.

Bạn đã sẵn sàng lắng nghe chưa? Bởi vì khi tôi bắt đầu, tôi sẽ không dừng lại đâu.
 
Sửa lần cuối:
vietbet
javhd

Có thể bạn quan tâm

Trả lời
0
Lượt xem
5K
Chương 1

Tôi vẫn nhớ như in cái ngày tôi chuyển về căn nhà này. Quang, chồng tôi, khi ấy đang lên như diều gặp gió ở một Tổng công ty xây dựng. Anh ấy bảo, một người ở vị trí như anh thì phải có một tổ ấm tương xứng. Và thế là, chúng tôi có căn nhà này, nằm gọn gàng trong một con hẻm yên tĩnh giữa lòng Sài Gòn náo nhiệt. Ba tầng lầu, ba mặt tiền, kiến trúc hiện đại, sang trọng đến từng chi tiết nhỏ nhất. Đồ đạc trong nhà đều là hàng nhập khẩu, từ bộ sofa da Ý bóng loáng đến chiếc đèn chùm pha lê rủ xuống như thác nước giữa phòng khách. Mọi người đến chơi đều tấm tắc khen. Họ bảo tôi may mắn, có chồng giỏi giang, con trai ngoan ngoãn. Thậm chí có người còn nói, nhìn tôi và Quang, họ thấy được hình mẫu của một gia đình hạnh phúc, viên mãn. Tôi chỉ cười. Nụ cười của một giảng viên đại học đã quen với việc giữ kẽ, che giấu cảm xúc. Bởi vì, có ai biết đâu, đằng sau cái vẻ hào nhoáng ấy, là một sự trống rỗng đến lạnh người. Anh Quang rất bận rộn. Anh ấy là Trưởng ban Tổ chức Thành ủy, một chức vụ không cho phép anh có nhiều thời gian cho gia đình. Sáng đi từ sớm, tối về đã gần khuya. Bữa cơm gia đình hiếm khi có ba người chúng tôi, đa phần chỉ có tôi và Duy, nhưng đôi khi Duy cũng bận học hành.

Duy lúc nào cũng vậy. Thông minh, ngoan ngoãn, là niềm tự hào của tôi. Duy năm nay mười bảy tuổi, cái tuổi của những cơn mưa rào bất chợt và những giấc mơ hoang dại. Nhưng ở nó, tôi chỉ thấy sự tĩnh lặng. Giống hệt tôi, và cũng giống hệt ba nó. Anh Quang hay nói, Duy là “hậu duệ xuất sắc”. Anh ấy rất tự hào về những tấm bằng khen, về thành tích học tập vượt trội của con. Anh ấy không biết rằng, thằng bé có thể nói vanh vách về lịch sử thế giới, về các công thức vật lý phức tạp, nhưng lại hiếm khi mở lời về cảm xúc của mình. Duy sống trong thế giới riêng, một thế giới mà tôi, người mẹ, cũng ít khi chạm tới được.

Tôi nhìn Quang ngồi ở bàn ăn, cắm cúi vào chiếc điện thoại, thỉnh thoảng lại nhấp một ngụm rượu vang đỏ. Anh ấy không nhìn tôi, không nhìn con. Anh ấy đang ở một thế giới khác, một thế giới của những cuộc họp, những con số, những mối quan hệ phức tạp. Đã bao lâu rồi chúng tôi không nói chuyện với nhau về những điều vụn vặt? Về một ngày của tôi trên giảng đường, về một bức tranh tôi vừa vẽ xong, hay đơn giản là cảm giác của anh ấy khi nhìn thấy Sài Gòn về đêm? Tôi không nhớ nữa. Sự xa cách giữa tôi và Quang không phải là một vết rạn bất ngờ. Nó là một quá trình, từng chút, từng chút một, giống như những hạt cát rơi lặng lẽ qua kẽ tay, cho đến khi bạn nhận ra lòng bàn tay mình trống rỗng. Chúng tôi vẫn là vợ chồng, vẫn cùng nhau đi dự tiệc, vẫn mỉm cười trước ống kính phóng viên, nhưng đó chỉ là một vở kịch được diễn đi diễn lại mỗi ngày. Và khi sự trống rỗng bao trùm, người ta sẽ đi tìm một thứ gì đó để lấp đầy. Tôi cũng vậy. Tôi không biết mình đang tìm gì, chỉ biết có một khoảng không khổng lồ đang hút cạn sức sống của tôi.

Đêm đó, tôi thức rất khuya. Bên ngoài, trời đổ cơn mưa rào đầu mùa. Tiếng mưa rơi lộp bộp trên mái hiên, hòa vào tiếng gió rít qua khe cửa sổ, khiến căn nhà càng thêm lạnh lẽo. Quang đã ngủ say ở phòng bên cạnh, hơi thở đều đặn và xa cách. Tôi nằm trên giường, trằn trọc. Cơ thể tôi nóng ran, một cảm giác bứt rứt khó chịu. Tôi nhắm mắt lại, cố gắng xua đi những suy nghĩ vẩn vơ. Bất chợt, tôi nghe thấy tiếng động khe khẽ từ phòng Duy. Tôi khẽ trở mình, lắng tai. Tiếng động ấy lại vọng đến, lần này rõ ràng hơn, như tiếng cựa quậy của ai đó trên giường. Tôi chần chừ một lát, rồi quyết định bước xuống giường. Đèn ngủ hắt ra vệt sáng mờ ảo dẫn lối tôi đi. Tôi tự nhủ, có thể Duy bị giật mình bởi cơn mưa, hoặc thằng bé đang thức để học bài. Dù sao thì, trách nhiệm của một người mẹ vẫn luôn ở đó, dù cho tôi có cảm thấy trống rỗng đến mức nào. Cánh cửa phòng Duy chỉ khép hờ. Tôi nhẹ nhàng đẩy vào. Ánh sáng lờ mờ từ chiếc đèn bàn vẫn còn bật hắt lên khuôn mặt Duy. Thằng bé đang nằm nghiêng, cuộn tròn trong chăn. Đúng là nó đang thức.
  • Con trai? - Tôi khẽ gọi.
Duy giật mình, mắt mở choàng. Ánh nhìn của nó hơi hoảng hốt, rồi nhanh chóng dịu lại khi nhận ra tôi.
  • Mẹ... Mẹ chưa ngủ sao?
  • Mẹ nghe tiếng động bên này. Con không sao chứ? Hay con chưa khỏe?
Nói rồi, tôi bước lại gần giường, đặt tay lên trán Duy. Trán không nóng, nhưng tôi cảm nhận cơ thể khác lạ, như là một sự căng thẳng bất thường nào đó. Một cảm giác nóng hầm hập tỏa ra từ người thằng bé, khác hẳn cái lạnh lẽo của căn phòng. Duy có vẻ lúng túng, nó kéo chăn lên cao hơn một chút, che gần kín mặt.
  • Con... con không sao. Con chỉ hơi khó ngủ thôi.
Giọng Duy hơi khàn, như thể nó vừa nói chuyện hoặc cố gắng kiềm nén điều gì đó. Tôi nhìn xuống. Chiếc chăn mà nó đang kéo lên, hình như có một cục cộm lớn. Tôi hơi nhíu mày, nhưng rồi tự nhủ chắc do nó cuộn chăn lại.
  • Nếu không ngủ được thì đọc sách một lát đi con. Đừng thức khuya quá.
Tôi vừa nói, vừa định rút tay về. Nhưng bất chợt, Duy nắm lấy cổ tay tôi. Lực siết không mạnh, nhưng đủ để giữ tôi lại.
  • Mẹ... mẹ ở lại một lát được không?
Ánh mắt Duy lúc này khác lạ. Không còn là sự rụt rè của một đứa trẻ. Một điều gì đó sâu thẳm hơn, một khao khát tôi không thể gọi tên, nhưng lại khiến lồng ngực tôi thắt lại. Trong giây phút đó, tôi không nghĩ nhiều. Tôi chỉ cảm thấy một nhu cầu được ở bên ai đó, được ai đó cần đến mình, dù chỉ là con trai tôi. Tôi đã quá cô đơn trong cái vỏ bọc “người mẹ hoàn hảo” và “người vợ mẫu mực” này rồi. Tôi gật đầu nhẹ. Duy nới lỏng tay, nhưng vẫn không buông ra. Tôi ngồi xuống mép giường, cảm nhận hơi ấm từ cơ thể nó đang tỏa ra, hòa vào cái lạnh của đêm mưa. Duy vẫn giữ tay tôi, bàn tay nó ẩm ướt và run nhẹ. Tôi không biết tại sao nó lại run. Duy nhích người, tựa đầu vào vai tôi. Mùi mồ hôi đặc trưng của con trai tuổi dậy thì, pha lẫn mùi của vỏ gối và một chút hương trầm thoang thoảng len vào khứu giác tôi. Cảm giác này thật lạ lẫm, vừa thân thuộc, vừa xa lạ.

Chúng tôi cứ ngồi đó, trong im lặng. Tiếng mưa vẫn rì rầm ngoài cửa sổ. Tôi có thể cảm nhận nhịp thở của Duy phả vào cổ mình, hơi nóng và đều đặn. Cánh tay nó từ từ luồn qua eo tôi, siết nhẹ. Một cái ôm. Lâu lắm rồi tôi không nhận được một cái ôm đơn thuần như thế, từ bất cứ ai. Từ Quang, thì càng không. Anh ấy vốn dĩ không phải tuýp người lãng mạn, ôm ấp. Chúng tôi sống bên nhau như hai tảng băng trôi song song, không va chạm, không tan chảy.

Cái ôm của Duy không giống Quang. Nó mang sự non nớt của tuổi trẻ, nhưng lại có một sức mạnh tiềm ẩn, một khao khát muốn níu giữ. Tôi không biết từ khi nào, nhưng tôi nhận ra cơ thể mình đang buông lỏng. Sự căng thẳng trong tôi dần tan biến. Nỗi cô đơn được xoa dịu. Khoảnh khắc ấy, tôi cảm thấy được an toàn. Được cần đến.
  • Mẹ... - Giọng Duy lạc đi một chút - Mẹ có ổn không?
Câu hỏi bất ngờ đó khiến tôi giật mình. Một câu hỏi mà Quang chưa bao giờ hỏi. Tôi ngẩng đầu, nhìn xuống khuôn mặt nó. Trong ánh sáng lờ mờ, đôi mắt Duy long lanh, dán chặt vào tôi. Ánh mắt ấy không chỉ có sự lo lắng đơn thuần. Nó còn có vẻ tò mò, khám phá, và một điều gì đó... mạnh mẽ hơn tôi tưởng. Tôi không trả lời. Thay vào đó, tôi đặt tay lên mái tóc mềm của con, vuốt nhẹ. Tóc nó hơi ẩm, chắc do nằm lâu. Tôi vuốt xuống gáy, rồi trượt xuống lưng. Cơ thể Duy dưới lớp áo ngủ mỏng, tôi cảm nhận được những múi cơ đang hình thành. Thằng bé không còn là một đứa trẻ nữa. Một cảm giác rần rật khó tả bắt đầu lan khắp cơ thể tôi. Duy ngẩng đầu lên, ánh mắt vẫn dán chặt vào tôi. Khoảng cách giữa hai khuôn mặt mẹ con tôi chỉ còn vài phân. Hơi thở của nó phảng phất mùi bạc hà từ kem đánh răng, nhưng xen lẫn một mùi rất nam tính, rất riêng của tuổi dậy thì. Trong khoảnh khắc ấy, tôi thấy Duy nhích gần hơn nữa. Không khí trong phòng như đặc quánh lại, nặng nề đến nghẹt thở. Tôi biết điều gì đó đang xảy ra. Một ranh giới vô hình đang bị xóa nhòa. Lý trí tôi vang lên tiếng chuông cảnh báo, nhưng cơ thể tôi lại không nghe theo. Có thứ gì đó đang thôi thúc rất kỳ lạ, một sự tò mò không cưỡng lại được, giữ chân tôi lại. Ánh mắt Duy lướt xuống môi tôi, rồi lại trở về đôi mắt tôi. Đôi môi nó khẽ hé, như muốn nói điều gì đó, nhưng rồi lại im bặt. Duy từ từ cúi xuống. Tôi không né tránh. Tôi cũng không biết tại sao. Có lẽ là vì nỗi cô đơn đã quá lớn. Có lẽ là vì tôi khao khát một các chạm thực sự, dù là từ bất cứ ai, theo bất cứ cách nào. Rồi... môi Duy chạm vào môi tôi. Một nụ hôn.

Nó không phải là một nụ hôn nồng cháy, cuồng nhiệt. Chỉ là một cái chạm khẽ khàng, e dè, nhưng lại đủ sức khiến cả thế giới xung quanh tôi ngưng lại. Tôi nghe như có luồng điện chạy qua người mình, như một cú sốc mềm mại, khiến toàn thân tôi tê dại. Hơi thở tôi đứt quãng. Tôi nhắm mắt lại.

Nụ hôn sâu hơn một chút. Duy siết chặt eo tôi hơn nữa, như muốn kéo tôi hòa vào cơ thể nó. Tôi cảm nhận được sự căng thẳng trong cơ thể nó, và cả cái run rẩy nhẹ nhàng. Đó là cái run của một đứa trẻ lần đầu nếm trải điều cấm kỵ, hay của bản năng đang trỗi dậy mạnh mẽ? Tôi không biết nữa. Lúc đó, trong đầu tôi chỉ thấy hỗn loạn. Một bên là tiếng nói của lương tâm, của đạo đức, của những chuẩn mực xã hội mà tôi, với tư cách là một giảng viên, vẫn hàng ngày giảng dạy. Một bên là dục vọng, là khao khát được lấp đầy khoảng trống đã mục rữa trong tâm hồn. Và lạ lùng thay, bên thứ hai lại mạnh hơn. Rất nhiều.

Duy khẽ di chuyển, kéo tôi nằm hẳn xuống giường cùng với nó. Chiếc chăn ấm áp bao trùm lấy hai mẹ con. Mùi hương nam tính của nó trở nên đậm đặc hơn, quấn lấy tôi. Nụ hôn của Duy dần trở nên táo bạo. Môi nó miết chặt lên môi tôi, rồi từ từ mở ra, tìm kiếm sự đáp lại. Tôi cảm thấy lưỡi nó khẽ chạm vào môi mình, một cái chạm dò dẫm, non nớt nhưng đầy khao khát. Tôi không đẩy ra. Ngược lại, tôi đang bị một lực hút vô hình kéo mình lại gần hơn. Tôi không hiểu sao mình lại hé môi, và Duy ngay lập tức lấn tới. Lưỡi nó luồn vào khoang miệng tôi, bắt đầu khám phá một cách vụng về. Tôi không biết mình đang làm gì. Tôi chỉ biết, trong khoảnh khắc đó, tôi không muốn nó dừng lại.

Cơ thể tôi nóng ran, không phải vì sốt, mà vì một ngọn lửa nào đó đang bùng lên từ sâu thẳm bên trong. Bàn tay Duy trượt từ eo tôi xuống hông, rồi miết nhẹ lên đùi. Một sự rung động mãnh liệt lan tỏa khắp thân thể. Có lẽ, tôi đã vô ý rên lên một tiếng rất nhỏ, tiếng rên mà chính tôi cũng không ngờ mình có thể phát ra. Duy hiểu đó là sự đồng thuận. Bàn tay nó không còn e dè nữa. Nó từ từ di chuyển lên phía trên, chạm vào những đường cong nhạy cảm nhất trên cơ thể tôi. Lớp áo ngủ mỏng dường như không còn ý nghĩa gì. Tôi cảm nhận được từng ngón tay nóng bỏng của nó lướt qua da thịt mình, khiến tôi run rẩy. Trong bóng tối và sự im lặng của đêm mưa, tiếng thở dốc của chúng tôi hòa vào nhau, trở thành thứ âm thanh duy nhất trong căn phòng này.

Duy rời môi tôi, thở hổn hển. Tôi hé mắt nhìn nó. Khuôn mặt nó đỏ bừng, ánh mắt đục ngầu vì một khát khao không thể gọi tên, nhưng vẫn có nét ngây thơ của tuổi trẻ. Nó nhìn tôi, như đang chờ đợi. Chờ đợi một lời nói, một thái độ đẩy ra, hay một sự chấp thuận. Tôi đưa tay lên, vuốt nhẹ má Duy. Da thịt nó nóng rực. Không một lời nào thoát ra khỏi môi tôi. Tôi không thể nói. Tôi không muốn nói. Có lẽ, tôi không biết phải nói gì nữa. Mọi nguyên tắc, mọi giới hạn dường như đã tan biến trong làn hơi nóng hầm hập này. Duy đặt tay lên mặt tôi, nhẹ nhàng vuốt ve. Ngón tay cái nó lướt qua môi tôi, rồi trượt xuống cằm.
  • Mẹ...
Nó vừa gọi tôi, không phải bằng tiếng “mẹ” thông thường, mà là một âm thanh trầm đục, đầy ám ảnh. Và rồi, nó cúi xuống một lần nữa. Lần này, nụ hôn không còn e dè, mà dữ dội hơn, chiếm đoạt hơn. Miệng nó ngấu nghiến môi tôi, lưỡi nó lùng sục khắp khoang miệng tôi, như muốn nuốt chửng lấy tôi. Đầu óc tôi chợt quay cuồng, hơi thở cũng gấp gáp. Toàn thân tôi nhũn ra, như một con rối không xương. Tôi không còn nhận thức được thời gian nữa.

Tiếng mưa bên ngoài dường như đã tạnh, hoặc tôi không còn nghe thấy gì ngoài tiếng tim mình đập dồn dập trong lồng ngực. Duy miết chặt người vào tôi, không còn khoảng cách nào giữa hai cơ thể. Tôi cảm nhận được sức mạnh của tuổi trẻ, sự trỗi dậy của một bản năng đang đòi hỏi. Khi nó rời môi tôi lần nữa, tôi chỉ có thể thở hổn hển, cả người run rẩy. Duy nhìn tôi, ánh mắt đầy khát khao, một ngọn lửa đang cháy bừng trong đôi mắt của một đứa trẻ chưa tròn mười tám tuổi. Tôi biết, từ khoảnh khắc này, mọi thứ đã khác. Một cánh cửa nào đó vừa mở ra, và cả hai mẹ con như đã bước qua cánh cửa đó.

Sáng hôm sau, tôi thức dậy với cảm giác lạ lẫm đến rùng mình. Ánh nắng ban mai len lỏi qua khe rèm cửa, nhưng căn phòng của tôi vẫn bao trùm bởi một thứ không khí nặng nề. Đầu tôi ong ong, không phải vì mất ngủ, mà vì những hình ảnh của đêm qua cứ quay cuồng. Hơi thở nóng bỏng của Duy, cái chạm tay vụng về nhưng đầy ý nghĩa sâu xa, và nụ hôn... nụ hôn mà tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ nhận được từ con trai mình theo cách đó. Tôi ngồi dậy, nhìn xuống đôi bàn tay mình. Chúng vẫn run rẩy. Lương tâm tôi réo gọi từng hồi. Tôi là một giảng viên đại học, một tiến sĩ, một người phụ nữ được kính trọng. Tôi đã dạy về đạo đức, về chuẩn mực xã hội, vậy mà đêm qua... Tôi không dám nghĩ tiếp. Một cảm giác ghê tởm dâng lên, nhưng lạ thay, nó lại không đủ mạnh để át đi cái cảm giác khác: sự giải tỏa. Đúng thế, đó là thứ khoái cảm sau bao năm chôn vùi, dù tôi biết là không thể chấp nhận.

Quang từ nhà tắm bước ra. Trên người anh chỉ mặc mỗi quần lót. Tôi không còn nhớ từ khi nào, hình ảnh này đã không còn sức hút với mình. Hay tôi đã tìm thấy một cảm giác khác để thay thế? Chồng tôi đang lau khô tóc. Anh đứng quay lưng lại phía tôi nhìn vào gương chải đầu. Khi chiếc sơ mi trắng vừa khoát lên người, tôi thoáng nhận ra một vết xướt nhẹ ở chỗ eo. Tôi liền hỏi.
  • Sao lưng anh bị trầy vậy?
  • Ở công ty đang sửa lại mấy cánh cửa toilet, chắc do anh sơ ý bị quẹt trúng.
Quang thay đồ rất nhanh, xịt xịt vài nhát nước hoa lên người rồi mang cặp táp bước ra khỏi phòng. Tôi cũng đang đợi anh đi khỏi để đến lượt mình vào phòng tắm. Tôi bật vòi sen thật mạnh, muốn cuốn trôi đi tất cả. Nước lạnh xối xả lên người, nhưng không thể dập tắt ngọn lửa đang âm ỉ cháy. Tôi nhìn mình trong tấm gương phản chiếu. Gương mặt tôi nhợt nhạt, đôi mắt thâm quầng, nhưng đôi môi lại sưng mọng, gợi nhớ đến nụ hôn của con trai mình. Tôi rùng mình, vội vàng quay đi.

Khi xuống nhà, không khí buổi sáng vẫn như mọi ngày, yên ắng đến ngột ngạt. Chồng tôi đã đi làm. Duy cũng đã ngồi vào bàn ăn, chăm chú vào cuốn sách tiếng Anh. Nó không nhìn tôi. Ánh mắt tôi lướt qua, nó cúi gằm mặt xuống trang sách, như thể không có chuyện gì xảy ra đêm qua. Sự im lặng này, đôi khi lại đáng sợ hơn bất cứ lời nói nào.

Bà Thu đang dọn bữa sáng. Bà ấy đã làm việc ở đây hơn năm năm rồi. Bà đã gần ngũ tuần, nhưng vẫn còn khá đẫy đà, phúc hậu. Mái tóc bà búi gọn gàng, nụ cười hiền lành và luôn miệng dạ thưa. Bà là người quán xuyến mọi việc trong nhà, từ bếp núc đến dọn dẹp, thay tôi chăm sóc Duy khi tôi bận rộn. Tôi luôn tin tưởng bà, coi bà như một thành viên trong gia đình. Nhưng sáng nay, có điều gì đó khác lạ ở bà Thu. Bà ấy né tránh ánh mắt tôi. Khi tôi hỏi.
  • Chị Thu, chị có thấy chiếc chìa khóa xe của em đâu không?
Bà ấy giật mình, làm rơi chiếc đũa.
  • Dạ, dạ thưa cô chủ... tôi... tôi không thấy ạ.
Giọng bà ấy lắp bắp, đôi má ửng đỏ. Tôi thoáng ngạc nhiên. Bà Thu vốn rất điềm tĩnh và tỉ mỉ. Tôi chưa bao giờ thấy bà ấy luống cuống như vậy. Hay là tôi đã quá nhạy cảm? Suốt cả ngày hôm đó, dù ở trên giảng đường, tâm trí tôi vẫn không ngừng bị phân tán. Tôi nhớ lại ánh mắt của bà Thu sáng nay, và những hình ảnh của đêm qua với Duy. Chúng cứ quấn lấy nhau, tạo thành một mớ bòng bong trong đầu. Một sự hỗn loạn cảm xúc, xen lẫn cả sợ hãi và một chút kích thích tội lỗi.

Cũng từ hôm đó, tôi bắt đầu để ý kỹ hơn đến mọi thứ trong căn nhà này, như một thám tử bất đắc dĩ. Một buổi chiều mưa, tôi về nhà sớm hơn thường lệ. Xe của chồng tôi đã đậu trong garage, còn con trai tôi, chắc lại đang đeo tai nghe chơi game trên phòng. Tôi lặng lẽ bước vào nhà, không phải vì cố tình không tạo ra tiếng động, mà vì tiếng mưa như át đi những âm thanh khác. Theo thói quen, tôi đưa mắt nhìn vào khu bếp. Nhà tôi rất rộng, bếp và phòng ăn là một không gian riêng, có cửa sổ hướng ra vườn hoa. Tôi chỉ thấy được một phần vóc dáng của người đứng ở đó, chính là Bà Thu. Bà đang nấu bữa ăn chiều cho cả nhà. Mùi thơm của hành phi lan tỏa khiến tôi càng bị thu hút. Rồi bất chợt, một bàn tay nào đó như đưa ra từ hư vô, xoa xoa lên bờ mông của bà giúp việc. Mặc dù người chủ của cánh tay đó đứng khuất tường, tôi vẫn nhận ra tay áo pijama sọc xanh. Trong căn nhà này, chỉ có anh Quang mặc áo này. Nhưng sự choáng váng của tôi không dừng lại ở đó, mà ở cách bà Thu phản ứng. Chẳng biết, có thật sự bà giật mình hay không khi “á” lên một tiếng rất nhỏ, nhưng ngay sau đó thái độ bà, rõ ràng là không hề phản kháng. Đây là đồng lõa, tôi khẳng định như thế. Tôi đứng chết lặng. Không khí dường như đặc quánh lại, nghẹt thở. Cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng, không phải vì sợ hãi, mà vì một sự thật ghê tởm đang hiển hiện ngay trước mắt mình. Tôi lùi lại, nhẹ nhàng đến mức không tạo ra bất kỳ tiếng động nào. Tôi không muốn họ biết tôi đã nhìn thấy, tôi chọn cách im lặng, giả ngu để thu thập thêm những bằng chứng để họ không thể bào chữa.

Tôi lùi ra ngoài, cố tình vặn ga cho tiếng xe máy gầm lên, báo hiệu với người trong nhà là mình vừa về tới. Anh Quang, chồng tôi, từ trong nhà đi ra trong bộ pijama tay dài mà tôi đã nhìn thấy lúc nãy, anh tươi cười, rồi tỏ ra lo lắng khi nhìn thấy ống quần dài của tôi ướt mèm vì mưa. Giờ những lời anh nói, sự quan tâm của anh khiến tôi càng thấy đáng khinh bỉ.
  • Sao mưa lớn vậy mà em không gọi để anh đi đón? Không thì nói thằng Dũng đánh xe tới rước. Ướt hết rồi nè - Quang giúp tôi cởi áo mưa.
  • Lúc mới đi trời chỉ mưa nhỏ. Mà em cũng chị bị ướt một chút chứ không sao đâu anh? Duy đâu anh?
  • À... chắc nó... trên phòng.
Tôi đi vào nhà, chồng theo sau lưng. Tôi không nhìn thấy gương mặt anh biểu cảm như thế nào, tôi chỉ đoán là anh đang cố tỏ ra bình thản. Tôi tạt qua khu bếp, bà Thu hơi lúng túng nhìn tôi cúi chào.
  • Cô chủ mới về, cô lên tắm rồi xuống ăn cơm. Tôi chuẩn bị xong rồi.
  • Nay chị nấu gì mà thơm vậy?
Tôi lim dim hít hà ra vẻ háo hức, nhưng mắt vẫn hí đủ thấy gương mặt bà Thu hơi ngượng khi nhìn qua anh Quang. Tôi đi lên phòng. Từng bước chân nặng trĩu, như đang lê lết trên một con đường đầy mảnh thủy tinh vỡ. Dường như, sự cô đơn ngày càng vây chặt lấy tôi, dù người chồng vẫn đang bên cạnh mỗi ngày. Tôi chợt nghĩ đến con trai, rẽ bước sang phòng nó nhìn vào. Thằng bé đang nằm trên giường, chiếc mền nhỏ đắp ngang qua bụng, thập thò bên dưới ống quần bò, còn bên trên thì hoàn toàn cởi trần. Nhìn thấy tôi, Duy bỏ sách qua một bên ngồi bật dậy, chiếc mền trôi xuống, để lộ toàn bọ phần thân trên của nó. Nhìn cơ ngực của độ tuổi đang phát triển, tự dưng tim tôi thắt lại.
  • Mẹ mới về! Mẹ bị mắc mưa ướt hết rồi kìa.
  • Ừ, ướt hết nửa người rồi.
  • Mẹ có bị lạnh không?
  • Lúc nãy... cũng hơi lạnh.
Tôi nhìn con trai mỉm cười, tiến đến bên giường cúi nhìn tựa đề quyển sách. Không hẳn tôi muốn biết sách gì, chỉ đơn giản là tìm một cái gì đó để kéo ánh mắt mình thoát khỏi cơ bụng thon gọn của Duy.
  • Mẹ đi thay đồ nhanh đi, để ngấm lạnh bệnh đó.
Thằng bé nhìn tôi, chính xác là nhìn vào khuôn ngực nhô cao của bộ áo dài giảng viên. Tôi như nghe thấy sức nóng từ ánh mắt đó, chạy dài xuống hông mình rồi dừng lại rất lâu ở đó. Tôi khẽ nhìn xuống, nước mưa dán chặt lớp vải quần satin trắng vào da thịt. Tôi thất kinh khi nhận ra, trong tình huống này, lớp vải quần trở nên mỏng tang, nước mưa khiến nó gần như trong suốt, để lộ ra nguyên vẹn hình ảnh chiếc lót mảnh mai vắt ngang hông. Tôi lúng túng xuôi tay che bớt.
  • Ừ, giờ mẹ đi tắm. Đồ ăn chắc là xong rồi, con cũng xuống nhà đi nhé.
  • Dạ, con đợi mẹ xuống luôn.
Tôi vội bước ra khỏi phòng con trai, như một cách để trốn khỏi ánh nhìn của nó. Thân thể tôi được bao bọc kín đáo trong bộ áo dài nền nã, nhưng giờ đây, nước mưa đang khiến nửa cơ thể bên dưới như trần trụi phơi bày. Tôi bước đi, tiếng vải quần quệt vào nhau sột soạt, khiến tôi thêm lo lắng âm thanh ấy sẽ càng khơi gợi sự tò mò của con trẻ. Ra khỏi cửa, tôi thoáng thấy ánh mắt Duy đang nhìn theo, vẫn là bên hông áo.

Tôi về phòng mình, lấy quần áo đi vào phòng tắm. Nước ấm từ vòi sen trút xuống cơ thể, nhưng không thể gột rửa đi cảm giác nhớp nhúa, dơ bẩn cứ lởn vởn trong đầu. Tôi nhìn mình trong gương ướt đẫm hơi nước. Vóc dáng tuổi 40, không còn xuân sắc như thời con gái, nhưng vẫn giữ được những đường cong mềm mại của một người phụ nữ được chăm sóc. Những năm tháng hôn nhân lạnh lẽo đã khiến tôi thờ ơ với chính cơ thể mình, biến nó thành một cái vỏ rỗng tuếch. Nhưng giờ đây, khi bị phản bội một cách trơ trẽn, một khao khát kỳ lạ trỗi dậy. Khao khát được cảm nhận, được sống lại. Tôi khẽ chạm tay lên ngực mình, lướt xuống eo, xuống hông, rồi qua bờ mông, nhưng vị trí mà mới vừa rồi, con trai tôi đã nhìn chằm chằm. Tôi tự nhủ như đang nói với chính nó, ánh mắt đó của con không phù hợp, không đúng với quan hệ mẹ con. Đừng như vậy nữa, càng không được để ba bắt gặp một lần nào, như mẹ vừa bắt gặp ba với cô Thu. Tất cả những thứ đó là sai trái, là lệch lạc khỏi chuẩn mực đạo đức.

Bước ra khỏi phòng tắm, tôi chọn bộ pijama satin dài tay, quần dài màu xanh than. Vải satin mềm mại, trơn mát ôm lấy cơ thể tôi, tạo cảm giác dễ chịu nhưng cũng đầy gợi cảm. Tôi biết rõ đặc tính của loại vải này khi ướt hoặc khi ánh sáng chiếu vào. Nó sẽ dán chặt vào da thịt, đôi khi để lộ những đường nét không mong muốn. Mặc dù biết vậy, nhưng chẳng hiểu sao tôi lại chọn nó. Khi tôi vừa mở cửa phòng, cũng đúng lúc Duy bước ra từ phòng nó. Hai mẹ con cùng đứng trên hành lang. Nó đã khoác vào áo phông ba lỗ, mái tóc còn ướt sũng sau tắm. Nó lại nhìn tôi như lúc nãy, mắt chợt cụp xuống, dừng lại ở phía sau tôi, nơi vòng mông tôi ẩn hiện dưới lớp vải satin. Tôi gần như cảm nhận được ánh mắt nóng rực đó đang đốt cháy từng tấc da thịt mình. Tôi biết nó đang tìm kiếm hình ảnh gân quần lót hằn trên vải, như những gì đã xảy ra khi tôi bị ướt mưa lúc nãy.

Tôi giả vờ cúi xuống chỉnh lại vạt áo, kéo nó thấp hơn một chút, cố gắng che đi đường cong vòng ba. Nhưng hành động đó, vô thức, lại khiến vạt áo bị kéo căng, càng làm lộ rõ hơn những đường nét nhạy cảm trên bộ ngực to quá khổ. Một chút lúng túng khó tả dâng lên. Tôi không muốn nó nhìn thấy những đường nét này, nhưng đồng thời, một phần sâu thẳm trong tôi lại như đang cố tình khiêu khích, chọc tức thằng bé.
  • Mẹ tắm xong rồi à? Con cũng vừa tắm xong.
Tôi biết Duy nói để xóa đi không khí nặng nề, cũng là để che giấu ánh mắt lén lút.
  • Ừ. Giờ xuống ăn cơm thôi con.
 
Sửa lần cuối:
Lịch ra như nào bạn ?
Lúc rảnh thì viết thôi chứ không dám hứa lịch ra đúng hạn bạn à. Rất cảm ơn bạn đã quan tâm, chúc cả nhà vui vẻ
 
anime sex
cliphot
Back
Top