Bữa tiệc sang trọng, ánh đèn mờ, tiếng ly va nhau lách cách.
Em bước lại gần, chiếc váy ôm trọn thân thể, khoét lưng sâu, xẻ đùi cao, mỗi bước đi như thách thức thần kinh tôi chịu đựng đến bao lâu.
Giữa tiếng cười nói xung quanh, em nghiêng người ghé tai tôi, hơi thở phả vào vành tai:
“Tối nay… em không mặc gì bên trong.
Quà đó, anh muốn bóc lúc nào cũng được.”
Tôi siết chặt ly, mắt liếc xuống đùi em – trần, mịn, đường xẻ kéo thẳng lên hông.
Tay tôi trượt dưới bàn, đặt lên. Em khẽ giật mình nhưng không né.
Tôi ép mạnh hơn, ngón tay trượt sát mép váy.
Nóng. Rất nóng.
Em thì thầm:
“Làm ở đây luôn không?”
Tôi nuốt nước bọt, tay siết chặt đùi em:
“Đừng khiêu khích nếu không muốn bị đè xuống bàn tiệc.”
----------------------------
Về đến phòng, cửa chưa kịp đóng, tôi đã đè em vào tường, tay giật phăng khóa váy.
Vải rơi cái “xoạt” xuống sàn.
Không bra. Không quần lót. Da thịt lộ ra trắng trơn, mịn như bày sẵn để bị ăn tươi.
Tôi vỗ mạnh vào mông em – một cái dứt khoát.
Tiếng vang trong phòng khách sạn im lặng làm em giật mình.
Tôi ghé tai, gằn từng chữ:
“Cả đêm nay, anh sẽ chơi cái thân này cho đã.
Chơi tới khi em phải xin dừng.”
Tôi đẩy em ra cửa kính. Bên ngoài là thành phố sáng đèn, bên trong là em – trần trụi, dính sát vào mặt kính lạnh ngắt.
Tay tôi luồn từ sau lên giữa hai chân, ngón tay vừa chạm là ướt đẫm.
Tôi bật cười khẽ:
“Vừa rời tiệc về đã sẵn sàng như này à? Em đúng là thứ làm đàn ông mất kiểm soát.”
Tôi vào không báo trước. Mạnh. Rút ra rồi lại vào sâu hơn.
Tay giữ chặt eo, miệng ngấu nghiến cổ, còn em rên như nghẹn giọng:
“Mạnh nữa… đừng dừng lại…”
Tôi tát thêm một cái nữa lên mông – đỏ rực, nóng ran dưới tay.
Càng nghe em rên, tôi càng mất kiểm soát.
Đêm đó, tôi chơi em không nghỉ, không đếm lượt, không cho rên to, nhưng cũng không cho ngưng.
----------------
Sáng hôm sau, em nằm co ro, mông còn hằn đỏ, chân mỏi, môi vẫn sưng.
“Em hỏi thật… hôm qua là trừng phạt hay là tàn sát?”
Tôi cười, cúi xuống hôn gáy em:
“Còn sống là còn tiếp được.”
Em bước lại gần, chiếc váy ôm trọn thân thể, khoét lưng sâu, xẻ đùi cao, mỗi bước đi như thách thức thần kinh tôi chịu đựng đến bao lâu.
Giữa tiếng cười nói xung quanh, em nghiêng người ghé tai tôi, hơi thở phả vào vành tai:
“Tối nay… em không mặc gì bên trong.
Quà đó, anh muốn bóc lúc nào cũng được.”
Tôi siết chặt ly, mắt liếc xuống đùi em – trần, mịn, đường xẻ kéo thẳng lên hông.
Tay tôi trượt dưới bàn, đặt lên. Em khẽ giật mình nhưng không né.
Tôi ép mạnh hơn, ngón tay trượt sát mép váy.
Nóng. Rất nóng.
Em thì thầm:
“Làm ở đây luôn không?”
Tôi nuốt nước bọt, tay siết chặt đùi em:
“Đừng khiêu khích nếu không muốn bị đè xuống bàn tiệc.”
----------------------------
Về đến phòng, cửa chưa kịp đóng, tôi đã đè em vào tường, tay giật phăng khóa váy.
Vải rơi cái “xoạt” xuống sàn.
Không bra. Không quần lót. Da thịt lộ ra trắng trơn, mịn như bày sẵn để bị ăn tươi.
Tôi vỗ mạnh vào mông em – một cái dứt khoát.
Tiếng vang trong phòng khách sạn im lặng làm em giật mình.
Tôi ghé tai, gằn từng chữ:
“Cả đêm nay, anh sẽ chơi cái thân này cho đã.
Chơi tới khi em phải xin dừng.”
Tôi đẩy em ra cửa kính. Bên ngoài là thành phố sáng đèn, bên trong là em – trần trụi, dính sát vào mặt kính lạnh ngắt.
Tay tôi luồn từ sau lên giữa hai chân, ngón tay vừa chạm là ướt đẫm.
Tôi bật cười khẽ:
“Vừa rời tiệc về đã sẵn sàng như này à? Em đúng là thứ làm đàn ông mất kiểm soát.”
Tôi vào không báo trước. Mạnh. Rút ra rồi lại vào sâu hơn.
Tay giữ chặt eo, miệng ngấu nghiến cổ, còn em rên như nghẹn giọng:
“Mạnh nữa… đừng dừng lại…”
Tôi tát thêm một cái nữa lên mông – đỏ rực, nóng ran dưới tay.
Càng nghe em rên, tôi càng mất kiểm soát.
Đêm đó, tôi chơi em không nghỉ, không đếm lượt, không cho rên to, nhưng cũng không cho ngưng.
----------------
Sáng hôm sau, em nằm co ro, mông còn hằn đỏ, chân mỏi, môi vẫn sưng.
“Em hỏi thật… hôm qua là trừng phạt hay là tàn sát?”
Tôi cười, cúi xuống hôn gáy em:
“Còn sống là còn tiếp được.”