Đây là bài tự sự của 1 người phụ nữ đang ngoại tình.
Tôi 34 tuổi. Có một người chồng hiền lành, hai đứa con ngoan, một ngôi nhà đủ đầy, bữa cơm mỗi tối và những câu chuyện quen thuộc về học hành, công việc, giá điện, giá sữa. Nhịp sống đều đặn, yên ổn, và… dần dà, tôi thấy mình biến mất.
Tôi không trách ai. Chồng tôi là người tử tế, chăm chỉ. Các con tôi là niềm tự hào, là lý do tôi gắng gượng mỗi ngày. Nhưng đôi khi, khi đang rửa bát một mình trong gian bếp nhỏ, nghe tiếng TV từ phòng khách, tôi thấy một khoảng trống lớn âm ỉ bên trong – thứ khoảng trống mà không ai thấy, không ai hỏi, và tôi cũng không dám gọi tên.
Và
Tôi gặp anh trong một chuyến công tác. Một người đàn ông trầm tính, từng trải, đã qua một lần đổ vỡ. Anh không quá hấp dẫn, không có vẻ gì là người "nguy hiểm", nhưng anh có ánh mắt biết lắng nghe. Thứ ánh mắt khiến tôi lần đầu tiên sau nhiều năm được nhìn.
Những cuộc trò chuyện ban đầu vô thưởng vô phạt. Nhưng lạ thay, tôi chờ đợi chúng như đứa trẻ chờ điểm danh. Một tin nhắn “Em ăn cơm chưa?” vào lúc 10 giờ đêm bỗng làm tôi đỏ mặt. Khi tôi nhắn dối với chồng rằng “em bận họp” để ở lại café thêm nửa tiếng với anh, tôi biết mình đang bước ra khỏi đường ray. Nhưng tôi không dừng lại.
Tôi từng thử. Mỗi lần gõ dòng chữ “Chúng ta không nên tiếp tục nữa,” thì sau đó vẫn là “Anh vẫn nghĩ về em.” Và tôi yếu đuối.
Lần đầu tiên tôi lên giường với anh, tôi run như thiếu nữ lần đầu biết yêu. Căn phòng khách sạn nhỏ, đèn vàng hắt nhẹ lên bức tường trắng. Anh không nói gì nhiều. Anh chỉ nhìn tôi, bước lại, đưa tay vuốt nhẹ tóc tôi, rồi lướt xuống cổ — từng động tác chậm rãi như thể anh đang xin phép.
Tôi đứng im. Đôi chân tôi như muốn bước lùi lại, nhưng lồng ngực tôi thì ngược lại — căng đầy những tiếng nổ nhỏ lặng lẽ.
Anh gỡ móc áo ngực tôi một cách thành thục và dịu dàng. Khi chiếc áo rơi xuống, anh không vội vã, không cúi đầu xuống ngay, mà chỉ khẽ đặt tay lên bầu ngực tôi – như thể đang giữ một điều gì đó mong manh. Tôi nhắm mắt. Đã bao lâu rồi không ai chạm vào tôi như thể tôi có giá trị?
Khi môi anh chạm nhẹ lên đầu ngực tôi, tôi khẽ rùng mình. Bàn tay kia vuốt dọc sống lưng, rồi siết nhẹ lấy mông tôi qua lớp váy mỏng, đầy chủ đích mà không hề thô thiển. Cử chỉ ấy khiến tôi gần như mềm ra — không phải vì bị chinh phục, mà vì tôi được cảm nhận mình là đàn bà, đúng nghĩa.
Khi anh quỳ xuống, hôn nhẹ lên rốn tôi và kéo quần lót xuống bằng hai tay, mắt không rời tôi, tôi thấy nước mắt mình chực trào. Không ai từng nhìn tôi như vậy – không phải là đối tượng tình dục, cũng không phải là người cần thương hại. Anh nhìn tôi như một thế giới cần được khám phá.
Khi anh vào trong tôi, tôi nắm chặt ga giường. Tôi không còn nghĩ gì cả. Không là mẹ, không là vợ. Tôi chỉ là một người đàn bà đang được chạm vào bằng những đầu ngón tay biết lắng nghe, bằng ánh nhìn không cần lời hứa. Tôi rên khẽ, thật và không kìm nén.
Và rồi tôi bật khóc. Trong khoảnh khắc đỉnh điểm của hoan lạc, tôi thấy mình được giải thoát.
Sau đó, tôi nằm gối đầu lên ngực anh. Anh không hỏi điều gì, chỉ ôm tôi bằng vòng tay vừa đủ – không giữ chặt, cũng không buông lơi. Tôi nghe tiếng tim anh đập chậm rãi, khác với tiếng ồn của cuộc sống thường nhật. Ở đó, tôi thấy yên.
Tôi không giữ lại bất cứ dấu vết nào: không tin nhắn, không ảnh chụp, không đồ vật. Nhưng cảm giác thì còn mãi: cái cảm giác được sống như một con người có ham muốn, có cảm xúc, có phần bản năng mà tôi đã từng giấu kín trong vai trò của một người mẹ đảm, người vợ tốt.
Tôi biết điều này sai. Tôi cũng biết nó không thể kéo dài. Nhưng tôi không viết ra để biện minh hay khoe khoang. Tôi chỉ muốn nói thật. Rằng có những người đàn bà không ngoại tình vì thiếu tình yêu, mà vì họ đã quên mất mình từng có một thế giới nội tâm như thế.
Và trong bóng tối, dù chỉ trong chốc lát, tôi được là mình – thật và đầy đặn.
Và dưới đây có thể là sự tương đồng của 1 mối quan hệ như vậy. AE chờ từng bước tôi chinh phục em nó nhé.
Người Đàn Bà Lén Lút
Tôi 34 tuổi. Có một người chồng hiền lành, hai đứa con ngoan, một ngôi nhà đủ đầy, bữa cơm mỗi tối và những câu chuyện quen thuộc về học hành, công việc, giá điện, giá sữa. Nhịp sống đều đặn, yên ổn, và… dần dà, tôi thấy mình biến mất.
Tôi không trách ai. Chồng tôi là người tử tế, chăm chỉ. Các con tôi là niềm tự hào, là lý do tôi gắng gượng mỗi ngày. Nhưng đôi khi, khi đang rửa bát một mình trong gian bếp nhỏ, nghe tiếng TV từ phòng khách, tôi thấy một khoảng trống lớn âm ỉ bên trong – thứ khoảng trống mà không ai thấy, không ai hỏi, và tôi cũng không dám gọi tên.
Và
Tôi gặp anh trong một chuyến công tác. Một người đàn ông trầm tính, từng trải, đã qua một lần đổ vỡ. Anh không quá hấp dẫn, không có vẻ gì là người "nguy hiểm", nhưng anh có ánh mắt biết lắng nghe. Thứ ánh mắt khiến tôi lần đầu tiên sau nhiều năm được nhìn.
Những cuộc trò chuyện ban đầu vô thưởng vô phạt. Nhưng lạ thay, tôi chờ đợi chúng như đứa trẻ chờ điểm danh. Một tin nhắn “Em ăn cơm chưa?” vào lúc 10 giờ đêm bỗng làm tôi đỏ mặt. Khi tôi nhắn dối với chồng rằng “em bận họp” để ở lại café thêm nửa tiếng với anh, tôi biết mình đang bước ra khỏi đường ray. Nhưng tôi không dừng lại.
Tôi từng thử. Mỗi lần gõ dòng chữ “Chúng ta không nên tiếp tục nữa,” thì sau đó vẫn là “Anh vẫn nghĩ về em.” Và tôi yếu đuối.
Lần đầu tiên tôi lên giường với anh, tôi run như thiếu nữ lần đầu biết yêu. Căn phòng khách sạn nhỏ, đèn vàng hắt nhẹ lên bức tường trắng. Anh không nói gì nhiều. Anh chỉ nhìn tôi, bước lại, đưa tay vuốt nhẹ tóc tôi, rồi lướt xuống cổ — từng động tác chậm rãi như thể anh đang xin phép.
Tôi đứng im. Đôi chân tôi như muốn bước lùi lại, nhưng lồng ngực tôi thì ngược lại — căng đầy những tiếng nổ nhỏ lặng lẽ.
Anh gỡ móc áo ngực tôi một cách thành thục và dịu dàng. Khi chiếc áo rơi xuống, anh không vội vã, không cúi đầu xuống ngay, mà chỉ khẽ đặt tay lên bầu ngực tôi – như thể đang giữ một điều gì đó mong manh. Tôi nhắm mắt. Đã bao lâu rồi không ai chạm vào tôi như thể tôi có giá trị?
Khi môi anh chạm nhẹ lên đầu ngực tôi, tôi khẽ rùng mình. Bàn tay kia vuốt dọc sống lưng, rồi siết nhẹ lấy mông tôi qua lớp váy mỏng, đầy chủ đích mà không hề thô thiển. Cử chỉ ấy khiến tôi gần như mềm ra — không phải vì bị chinh phục, mà vì tôi được cảm nhận mình là đàn bà, đúng nghĩa.
Khi anh quỳ xuống, hôn nhẹ lên rốn tôi và kéo quần lót xuống bằng hai tay, mắt không rời tôi, tôi thấy nước mắt mình chực trào. Không ai từng nhìn tôi như vậy – không phải là đối tượng tình dục, cũng không phải là người cần thương hại. Anh nhìn tôi như một thế giới cần được khám phá.
Khi anh vào trong tôi, tôi nắm chặt ga giường. Tôi không còn nghĩ gì cả. Không là mẹ, không là vợ. Tôi chỉ là một người đàn bà đang được chạm vào bằng những đầu ngón tay biết lắng nghe, bằng ánh nhìn không cần lời hứa. Tôi rên khẽ, thật và không kìm nén.
Và rồi tôi bật khóc. Trong khoảnh khắc đỉnh điểm của hoan lạc, tôi thấy mình được giải thoát.
Sau đó, tôi nằm gối đầu lên ngực anh. Anh không hỏi điều gì, chỉ ôm tôi bằng vòng tay vừa đủ – không giữ chặt, cũng không buông lơi. Tôi nghe tiếng tim anh đập chậm rãi, khác với tiếng ồn của cuộc sống thường nhật. Ở đó, tôi thấy yên.
Tôi không giữ lại bất cứ dấu vết nào: không tin nhắn, không ảnh chụp, không đồ vật. Nhưng cảm giác thì còn mãi: cái cảm giác được sống như một con người có ham muốn, có cảm xúc, có phần bản năng mà tôi đã từng giấu kín trong vai trò của một người mẹ đảm, người vợ tốt.
Tôi biết điều này sai. Tôi cũng biết nó không thể kéo dài. Nhưng tôi không viết ra để biện minh hay khoe khoang. Tôi chỉ muốn nói thật. Rằng có những người đàn bà không ngoại tình vì thiếu tình yêu, mà vì họ đã quên mất mình từng có một thế giới nội tâm như thế.
Và trong bóng tối, dù chỉ trong chốc lát, tôi được là mình – thật và đầy đặn.
Và dưới đây có thể là sự tương đồng của 1 mối quan hệ như vậy. AE chờ từng bước tôi chinh phục em nó nhé.