06/10/2025 - Trung thu 2025, Sài Gòn mưa lớn, nhắc tôi về một kỷ niệm khó quên 20 năm trước...
-Mùa thu 2005-
Đó là một đêm Trung thu mưa lớn. Cơn mưa bất ngờ kéo đến từ cuối buổi chiều, xối xả, trắng xoá cả dãy phố. Mưa trút xuống mái tôn, tràn qua hiên, làm tắt ngấm những chiếc đèn ông sao bằng giấy kiếng mà lũ trẻ trong xóm vừa chuẩn bị rước. Năm ấy, tôi mười bốn tuổi — lần đầu tiên không được ra đường đón Trung thu.
Tôi ngồi bên cửa sổ, nhìn ra con hẻm ngập nước. Những bóng đèn đường hắt ánh vàng đục xuống mặt mưa, vỡ ra thành ngàn mảnh nhỏ. Tiếng trống lân từ xa vọng lại, mơ hồ như ký ức đang tàn dần trong nước. Phố tối, không còn tiếng reo hò, chỉ còn tiếng gió lùa qua những chậu hoa giấy ngoài hiên.
Trên bàn, mẹ đặt mâm cỗ đơn giản: bánh trung thu, bánh dẻo, vài trái bưởi và ấm trà. Cha đốt cây nến nhỏ, ánh sáng chập chờn trong tiếng mưa. Tôi nhớ ông khẽ nói:
— Mưa thế này thì trăng chẳng lên nổi đâu.
Rồi ông cười, cái cười hiền như ánh nến, nhưng mắt nhìn ra xa, như đang tìm lại một vầng trăng cũ của đời mình.
Tôi im lặng. Trong lòng bỗng có một khoảng trống lạ — không phải vì tiếc buổi rước đèn, mà vì nhận ra lần đầu tiên Trung thu có thể buồn đến thế. Cả tuổi thơ vốn rộn ràng tiếng cười nay bị giữ lại sau khung cửa, nơi đứa trẻ chỉ còn biết hóng trăng qua vệt mưa.
Khoảng chín giờ, mưa ngớt. Tôi hé cửa bước ra hiên. Trăng lấp ló sau tầng mây dày, mờ ảo và xa xăm. Chờ mãi không thấy trăng ló ra khỏi đám mây dày, tôi buồn rầu quay vào nhà, nhưng khi vừa quay lại, khẽ thấy khe rèm cửa sổ nhà bên tung bay, ánh đèn yếu ớt của chiếc bóng neon hơi già, nhưng đủ để tôi thấy cô T và chú N hàng xóm đang trần trụi trên giường, vâng, họ đang quấn lấy nhau không mảnh vải che thân, cô nằm ngửa, đầu tựa vào thành giường, hai tay cô đang giữ đầu chú, chẳng biết cô kéo hay đẩy, chỉ thấy chú úp mặt vào khe hẹp giữa hai chân cô, coi bộ chẳng thể rút ra được. Cô T không cao, tầm m5 hơn, nhưng eo cô thon gọn, ngực đầy đặn và đặc biệt, làn da trắng muốt. Chú N tuy làm văn phòng điện lực, nhưng thường đá bóng với đánh bóng chuyền với các anh trong xóm, nên người rắn rỏi, gân guốc, nhìn rất men, rất đàn ông.
Chỉ một thoáng chưa đến 10 giây, tấm rèm cửa sổ lại đóng lại, tôi đã hi vọng nó sẽ tung bay lên lần nữa, nhưng hơn 10' trôi qua, tấm rèm không còn tung bay lần nào nữa.
Tôi đứng lặng. Không hiểu sao, tim mình bỗng đập nhanh hơn. Lần đầu tiên, tôi thấy “một cảnh tình” thật ngoài đời — không ồn ào, không giấu giếm, chỉ có sự yên lặng, hơi ấm và ánh sáng mong manh trong căn phòng nhỏ sau mưa.
Đêm đó, tôi lớn thêm một chút. Không phải vì sinh nhật hay tuổi tác, mà vì trong cái khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, tôi hiểu rằng có những niềm vui khác tồn tại ngoài trò chơi, ngoài bánh kẹo — những thứ không thể nắm được, chỉ có thể cảm.
Giờ đây, mỗi mùa Trung thu đi qua, dù đèn điện sáng rực, phố xá ngập sắc màu, tôi vẫn nhớ về đêm mưa năm 2005 ấy — đêm mà vầng trăng không hiện rõ, nhưng lại soi sáng một vùng ký ức của cậu thanh niên mới lớn - Ký ức lần đầu thấy cơ thể phụ nữ.
-Mùa thu 2005-
Đó là một đêm Trung thu mưa lớn. Cơn mưa bất ngờ kéo đến từ cuối buổi chiều, xối xả, trắng xoá cả dãy phố. Mưa trút xuống mái tôn, tràn qua hiên, làm tắt ngấm những chiếc đèn ông sao bằng giấy kiếng mà lũ trẻ trong xóm vừa chuẩn bị rước. Năm ấy, tôi mười bốn tuổi — lần đầu tiên không được ra đường đón Trung thu.
Tôi ngồi bên cửa sổ, nhìn ra con hẻm ngập nước. Những bóng đèn đường hắt ánh vàng đục xuống mặt mưa, vỡ ra thành ngàn mảnh nhỏ. Tiếng trống lân từ xa vọng lại, mơ hồ như ký ức đang tàn dần trong nước. Phố tối, không còn tiếng reo hò, chỉ còn tiếng gió lùa qua những chậu hoa giấy ngoài hiên.
Trên bàn, mẹ đặt mâm cỗ đơn giản: bánh trung thu, bánh dẻo, vài trái bưởi và ấm trà. Cha đốt cây nến nhỏ, ánh sáng chập chờn trong tiếng mưa. Tôi nhớ ông khẽ nói:
— Mưa thế này thì trăng chẳng lên nổi đâu.
Rồi ông cười, cái cười hiền như ánh nến, nhưng mắt nhìn ra xa, như đang tìm lại một vầng trăng cũ của đời mình.
Tôi im lặng. Trong lòng bỗng có một khoảng trống lạ — không phải vì tiếc buổi rước đèn, mà vì nhận ra lần đầu tiên Trung thu có thể buồn đến thế. Cả tuổi thơ vốn rộn ràng tiếng cười nay bị giữ lại sau khung cửa, nơi đứa trẻ chỉ còn biết hóng trăng qua vệt mưa.
Khoảng chín giờ, mưa ngớt. Tôi hé cửa bước ra hiên. Trăng lấp ló sau tầng mây dày, mờ ảo và xa xăm. Chờ mãi không thấy trăng ló ra khỏi đám mây dày, tôi buồn rầu quay vào nhà, nhưng khi vừa quay lại, khẽ thấy khe rèm cửa sổ nhà bên tung bay, ánh đèn yếu ớt của chiếc bóng neon hơi già, nhưng đủ để tôi thấy cô T và chú N hàng xóm đang trần trụi trên giường, vâng, họ đang quấn lấy nhau không mảnh vải che thân, cô nằm ngửa, đầu tựa vào thành giường, hai tay cô đang giữ đầu chú, chẳng biết cô kéo hay đẩy, chỉ thấy chú úp mặt vào khe hẹp giữa hai chân cô, coi bộ chẳng thể rút ra được. Cô T không cao, tầm m5 hơn, nhưng eo cô thon gọn, ngực đầy đặn và đặc biệt, làn da trắng muốt. Chú N tuy làm văn phòng điện lực, nhưng thường đá bóng với đánh bóng chuyền với các anh trong xóm, nên người rắn rỏi, gân guốc, nhìn rất men, rất đàn ông.
Chỉ một thoáng chưa đến 10 giây, tấm rèm cửa sổ lại đóng lại, tôi đã hi vọng nó sẽ tung bay lên lần nữa, nhưng hơn 10' trôi qua, tấm rèm không còn tung bay lần nào nữa.
Tôi đứng lặng. Không hiểu sao, tim mình bỗng đập nhanh hơn. Lần đầu tiên, tôi thấy “một cảnh tình” thật ngoài đời — không ồn ào, không giấu giếm, chỉ có sự yên lặng, hơi ấm và ánh sáng mong manh trong căn phòng nhỏ sau mưa.
Đêm đó, tôi lớn thêm một chút. Không phải vì sinh nhật hay tuổi tác, mà vì trong cái khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, tôi hiểu rằng có những niềm vui khác tồn tại ngoài trò chơi, ngoài bánh kẹo — những thứ không thể nắm được, chỉ có thể cảm.
Giờ đây, mỗi mùa Trung thu đi qua, dù đèn điện sáng rực, phố xá ngập sắc màu, tôi vẫn nhớ về đêm mưa năm 2005 ấy — đêm mà vầng trăng không hiện rõ, nhưng lại soi sáng một vùng ký ức của cậu thanh niên mới lớn - Ký ức lần đầu thấy cơ thể phụ nữ.