ST Truyện Sex Ngắn Truyện Sáng Tác Trao đổi giữa những người vợ xinh đẹp

Phần 37

Cuối năm bận rộn, cuối tháng Mười Một, tôi bị công ty cử đi công tác gần một tháng. Minh Tâm bù đầu ở công trường ngoại tỉnh, nghiệm thu giai đoạn, kết toán năm, về nhà như chuồn chuồn đạp nước. Khánh Hưng thăng cấp, chạy khắp các trường đại học lân tỉnh, chủ trì dự án nghiên cứu được trường và ngành đánh giá cao, có triển vọng ứng dụng dân sinh, một công ty mạng mới, tự xưng “được dân đen là được thiên hạ”, rót thêm vốn, làm hắn đắc chí.



Văn Dương gặp khủng hoảng. Hồi hoạt động cuối tháng Mười, anh ta vội về phố cứu phó viện trưởng say rượu lái xe, nhưng cuối năm công an xử gắt, không cứu được. Phó viện trưởng, tức giận, nhằm vào Văn Dương, họp viện trước cả tá trung cao cấp, mắng anh ta làm việc kém, không đủ tư cách. Kiều Trinh kể, tôi gọi Văn Dương hỏi rõ, đề xuất nhờ bí thư Hoàng Khánh nói giúp, nhưng anh ta cương quyết từ chối.



“Anh Thành, tôi nghĩ rồi, nghe anh thôi. Tôi nhận việc văn phòng chấn hưng nông thôn. Quê tôi, về xây dựng nông thôn cũng chẳng tệ. Như anh nói, tránh vòng lộn xộn trước đã,” Văn Dương nói. Thế là, chỉ huy một mình, giám đốc văn phòng chấn hưng nông thôn Văn Dương đi khảo sát làng đối ứng, tới cuối tháng Mười Hai mới về.



Trong lúc tụi tôi đi công tác, chỉ Khánh Hưng đắc chí rảnh hẹn mấy cô. Thời gian ngắn, nhưng cơ bắp lực lưỡng của hắn vẫn làm các cô mê. Ngay cả Kiều Trinh, kín đáo nhất, cũng hỏi, “Chồng, em hẹn Khánh Hưng, anh ổn không?”



“Vợ, anh không ý kiến,” tôi đáp.



Công tác bận tối mắt, đội Mỹ có mấy người Ấn phá bĩnh, trì hoãn, làm dự án kẹt. Cuối cùng, người Mỹ nhận ra để người Ấn lằng nhằng nữa thì toi, đá họ ra, dự án mới tiến đúng hạn, tôi về nhà, đã trước Giáng sinh.



Về, Kiều Trinh kể, bí thư Hoàng Khánh dừng công tác, Minh Tâm đang ở ngoài tỉnh bị gọi về. Nghe nói có bệnh truyền nhiễm. Quả nhiên, Zalo ngập tin về bệnh truyền nhiễm. Minh Tâm quê ngoài Bắc mua nhà cho bố mẹ ở đây, bệnh này khiến hắn lo. Nhưng dừng công tác cuối năm sôi nổi, tầm nhìn và quyết đoán của Hoàng Khánh làm tôi nể. Gọi Minh Tâm, hắn nghiêm túc, “Qua bạn bác sĩ và vài nguồn, bệnh này không nhẹ, có thể chỉ thua SARS. Anh đừng chạy lung tung, chờ xem.”



“Bố mẹ mày ở đó, Tết về không?” tôi hỏi.



“…” Minh Tâm im lâu, “Về. Mỗi năm về một lần, phải đi. Tụi tao xin nghỉ tuần trước nữa.”



“Cẩn thận nhé,” tôi lo, nghĩ, “Mua khẩu trang ngay, mua nhiều một chút.”



“Đúng, quên mất. Không nói nữa, anh cũng mua đi, nếu lây người thì phiền,” Hoàng Khánh vội cúp.



Tôi nhìn Kiều Trinh, “Hoàng Khánh không con à?”



Kiều Trinh lắc, “Lần đầu em nghe. Chồng muốn mua khẩu trang, tầm bao nhiêu?”



“1000 cái,” tôi nghĩ là trữ cũng được.



“Không, 3000cái, gửi bố mẹ mỗi bên 1000” Kiều Trinh nói. Tôi nhắn nhóm, bảo ba nhà còn lại trữ khẩu trang.



“Anh Thành, nhạy cảm quá, nghiêm trọng thế à?” Minh Tâm nghi ngờ.



“Có chuẩn bị không lo. Khẩu trang rẻ, lúc cần cứu mạng. Mua cho bố mẹ mày nữa,” tôi nhấn, làm Minh Tâm để tâm. Hắn và Phương Uyên tìm khẩu trang trẻ em cho Văn Dương và Tường Vi.



Bệnh lạ gây căng thẳng, dù chưa ảnh hưởng chỗ tụi tôi, cả đám như lên dây cót. Hoạt động xã hội không cần thiết giảm, nhóm nhỏ cũng dừng chơi. Tin tức đủ nguồn, tình hình tệ dần. Lo lắng, tới năm 2020. Một tuần sau, Hoàng Khánh và Thanh Mai về quê, tin từ họ làm lo hơn: bệnh viện quá tải, y tá mặc đồ bảo hộ kín. Chưa tới mức SARS, nhưng tôi thấy ngang H7N9 năm xưa.



Ngày 15 tháng Một, 2020, y tá xác nhận nhiễm coronavirus mới, dấu hiệu lây người. Ngày 20, xác nhận “lây người”. Ngày 23, 29 tháng Chạp, cả nước phong tỏa.



Gọi Hoàng Khánh, hắn cảm ơn tôi nhắc mua khẩu trang. Trước về, hắn mua thêm 200, mang 500 N95 về quê, yên tâm hơn.



Dịch bùng phát vượt tưởng tượng, lan nhanh. Tết âm lịch náo nhiệt bị bóng đen phủ, đời sống như bị bấm dừng, chỉ còn chú ý phòng dịch. Khu nhà bố mẹ Hoàng Khánh, nhân viên phường nhiễm và tiếp xúc gần, thiếu người. Rồi vài cô chú ủy ban nhiễm, có người chết. Tổ chức cơ sở tan rã, khu hơn 1000 hộ rối loạn, vật tư không phân phối kịp, bệnh nhân mãn tính không đi khám được, dân chúng nổi nóng, nhân viên và tình nguyện viên ít ỏi bị đánh.



Hoàng Khánh đứng ra, mang 200 khẩu trang làm, tìm tới tổ chức quận, xung phong làm nhân viên bổ sung khu phố. Quận ủy rối, đồng ý ngay. Bí thư quận, trước khi nhiễm vào khoang vuông, giao quyền tổ chức chống dịch khu cho Hoàng Khánh.



Sáu người, trừ Hoàng Khánh, ba nam hai nữ đảng viên trẻ xung phong giúp. Thanh Mai muốn tham gia, nhưng bố mẹ Hoàng Khánh già, đông bệnh, cần chăm, đành thôi. Viện Hóa nghiên quyên góp vật tư cho quê họ, Văn Dương tìm mối, mua khẩu trang, đồ bảo hộ từ chỗ chúng tôi, gửi Hoàng Khánh.



Sang tháng Hai, Hoàng Khánh mệt, nhưng không uổng công. Một người ngoại tỉnh như hắn làm cảm động dân chúng, vượt sợ hãi, tham gia chống dịch. Đảng viên và tình nguyện viên gần 100 người, khu vực thay đổi lớn. Từ giữa tháng Hai, khu không còn ca dương, nhu yếu phẩm, khám bệnh mãn tính trơn tru, Hoàng Khánh còn cử người hỗ trợ khu bên.



Tình hình ổn, Hoàng Khánh gọi, giọng nhẹ, gửi ảnh qua Zalo. Đồ bảo hộ kín, không nhận ra, ngực viết “Hoàng Khánh - Đảng viên”, đứng cạnh cờ Đảng, giơ chữ V.



Là dân thường, tôi chọc, “Cờ Đảng vô nghĩa, liềm búa đuổi được virus đâu.”



“Mày sai!” Hoàng Khánh phản bác, “Cờ là để dân biết tụi tao ở đâu, khó khăn tìm ai. Người khác sợ, tao không; người khác ngại, tao xông. Có cờ là kim chỉ nam, là hướng đi.” Hắn nói hăng, tôi bán tín. Hắn than tổ chức cơ sở yếu, “Phường, ủy ban mất năng lực, không nghĩ tổ chức đảng viên khu, lập nhóm chống dịch tạm thời. Dân kêu ca, không huy động cơ sở, làm sao tốt?”



Tôi trêu, “Cẩn thận, đừng để virus hạ.”



“Mày lại sai! Đây là sân nhà tao! Khu 1328 căn, Tết có 1109 hộ, 3417 người. Họ giao mạng cho tao,” Hoàng Khánh thuộc làu.



Tôi mừng cho hắn. Kiều Trinh nghe, rưng rưng, hét “Bí thư đỉnh quá!”



“Kiều Trinh, vào Đảng không?” Hoàng Khánh chiêu mộ, nhưng Thanh Mai gọi, bảo tình nguyện viên tìm, hắn cúp vội.



Hai ngày sau, Thanh Mai gọi, khóc, báo Hoàng Khánh nhiễm, có lẽ khi hỗ trợ khu bên, chuyển khoang vuông, tiếp xúc ngoài ý muốn. Khu đó hỗn loạn, dân không hợp tác, Hoàng Khánh vào đám đông giải thích, bị đẩy, rách đồ bảo hộ, bị đấm, tuột mũ, mất bốn tiếng mới ổn định. Dù nhiễm, hắn khoe trong khoang vuông lập tổ chức tạm, dẫn đảng viên và tình nguyện viên dọn nhà vệ sinh, giải quyết vấn đề phân nước lênh láng. Tôi đùa, “Cắm cờ Đảng trước cửa toilet à?” Hắn quát “Cút” rồi cúp.



Hai ngày nữa, Thanh Mai gọi, khóc, báo Hoàng Khánh chuyển nặng, vào Bệnh viện Nhân dân. Tôi bảo Kiều Trinh tìm số viện trưởng, dặn Thanh Mai báo cáo, có khó khăn, Viện Hóa nghiên chịu trách nhiệm. Sau cuộc gọi, tôi họp Zalo với Văn Dương, Minh Tâm, bảo Văn Dương báo giám đốc, lên Sở Công tín, vì Hoàng Khánh là cán bộ cấp sở.



Xong, tôi nhớ gì đó, lục hộp danh thiếp, tìm được danh thiếp từ dự án giám sát sức khỏe năm 2018 hợp tác Đại học Sinh Học. Bác sĩ tư vấn là phó khoa tim mạch, ngang tuổi tôi. Tôi gọi, mất thời gian để hắn nhớ tôi là quản lý chất lượng dự án. Vòng vo hỏi chống dịch, rồi nhắc Hoàng Khánh. Hắn nghe, trách tôi, “Mày vòng vèo làm gì, hỏi thẳng đi. Hoàng Khánh là bệnh nhân trọng điểm, khu ủy, thậm chí thành ủy hỏi thăm. Hắn ngoại tỉnh, chủ động chống dịch, là anh hùng, yên tâm, bọn tao cứu hết sức.”



Cúp máy, thấy Kiều Trinh, tay cầm tách trà run, lẩm bẩm, “Không sao chứ, không sao chứ, người tốt thế, sao nặng?” Tôi lấy tách, đặt bàn, ôm cô ấy, xoa vai.



Tết kéo dài, không biết ngày nào, thứ mấy. Chiều, tôi lướt Zalo, đi vòng phòng cho đỡ cuồng chân, tin nhắn từ bác sĩ tới, chỉ ba chữ: “Xin lỗi.” Mắt tôi tối sầm, người mềm, điện thoại rơi, đập sàn “bùm”. Kiều Trinh nghe tiếng, chạy ra, “Lớn thế còn làm rơi điện thoại, làm em giật mình.”



Tôi ngẩng, mắt mờ lệ, chỉ nói, “Hoàng Khánh đi rồi…”
 
Phần 38

Giữa tháng Ba,dỡ phong tỏa, tụi tôi đã tái sản xuất gần một tháng. Kiều Trinh kể, bố mẹ Hoàng Khánh định an táng hắn ở quê. Viện Hóa nghiên lo hậu sự, người tiếp quản Văn Dương chưa quen, nên Văn Dương được cử đi xử lý. Tôi, đại diện hội bạn học, mang 50 triệu quyên góp, và danh nghĩa cá nhân, tới chỗ đó tiễn Hoàng Khánh đoạn cuối.



Gặp Thanh Mai ở đây, cô ấy tiều tụy, gầy rộc. Ăn tối, cô ấy kể, bố mẹ Hoàng Khánh về quê dưỡng già, bán nhà, lấy hết tiền, cắt đứt với Thanh Mai. Văn Dương bật dậy, tôi kéo lại. Từ cuộc gọi của Hoàng Khánh trước, tôi biết bố mẹ hắn không ưa Thanh Mai vì cô ấy không sinh được. Giờ vậy cũng tốt, rõ ràng. Thanh Mai chắc nghĩ giống tôi, vốn ít tình cảm, không còn Hoàng Khánh làm cầu nối, cắt là cắt.



An táng ở nghĩa trang, chị gái Hoàng Khánh, hơn hắn 5 tuổi, lo liệu. Viện Hóa nghiên chi tiền mua đất, bia mộ do khu phố chống dịch của Hoàng Khánh làm, ghi công trạng hắn. Hôm đó không mưa lất phất, mà nắng ráo, lễ nông thôn rình rang, tro cốt chôn xong, tôi và Văn Dương về. Thanh Mai được hai đồng nghiệp nữ từ đơn vị lái xe đưa về.



Văn Dương buồn, thấy hậu sự Hoàng Khánh rối, như xương mắc cổ. Tôi ăn cùng, phá lệ uống bia, dù dị ứng, mới hai ngụm, người nổi mẩn đỏ, làm Văn Dương hoảng, giật lon, không cho uống. Tôi hỏi chuyện anh ta và Tường Vi. Không làm giám đốc phòng, cộng bốn tháng phong tỏa ở nhà, không tới chốn phong nguyệt, Tường Vi chắc không còn kháng cự? Văn Dương cười, lắc đầu, kể trước đây Tường Vi khao khát đến mức vẫn đụ anh ta, nhưng từ khi đổi vợ, cô ấy không còn thế, gần năm nay không đụ nhau. Tôi bất ngờ, đổi vợ lại khiến Tường Vi thỏa mãn ngoài gia đình, bỏ sex trong nhà, tôi hơi áy náy. Nhưng Văn Dương bảo miễn Tường Vi vui, anh ta hài lòng, huống chi Kiều Trinh, Phương Uyên, Minh Anh cũng cho anh ta sướng đủ.



Tối không ngủ, nhắn Zalo cho Tường Vi, nhắc chuyện này. Cô ấy bảo không biết sao, có lần gần đâm vào lồn, lại thấy ghê, không cho Văn Dương vào. Tôi nghĩ phải giúp cặp này.



Kiều Trinh không hợp làm bạn diễn, Minh Anh công tác nhiều, chỉ còn Phương Uyên. Tôi nói mục đích với Phương Uyên, cô ấy hỏi cách.



“Chẳng có cách hay, kiểu đánh tráo thô. Tôi đụ Tường Vi trước, giữa chừng cho Văn Dương thay. Dùng trò bịt mắt,” tôi khai hết.



Phương Uyên im qua điện thoại, tôi tưởng cô ấy chê cách chán, “Ừm… dâm đấy, tôi cũng muốn bịt mắt, để Minh Tâm đụ…”



Cuối tháng Tư, Kiều Trinh bận hội thảo ngành cuối tuần, tôi hẹn Văn Dương, Tường Vi, Phương Uyên. Nghĩ khách sạn gần đây, tháng Tư tối mát, chọn khách sạn suối nước nóng Thang Sơn. Kiều Trinh hậm hực, “Vợ đi kiếm tiền, chồng đi ngâm suối với mỹ nữ…”



Mọi thứ theo kế hoạch. Ăn tối, Tường Vi và Văn Dương tương tác nhiều, tôi và Phương Uyên thấy, nghĩ họ không còn rào cản, sao không phá được lớp cuối. Phương Uyên không rảnh tay, nắm tay Tường Vi trêu tôi, kiểu cô ấy, làm tôi ăn mà tâm ngứa ngáy. Xong, đề xuất ngâm suối riêng trong sân, khách sạn, hơn 4 triệu một đêm, giá trị ở suối riêng và hồ bơi ngoài trời.



Suối riêng là hồ tròn cuối bể bơi, khách sạn bày cánh hoa, nến thơm, dưới trời đêm cuối xuân, ánh nến lung linh, hồ phủ hoa làm hai cô trầm trồ. Bốn người ngồi, hơi chật, chỉ ngồi uống, trò chuyện. Suối thiết kế cho hai người. Ngâm nửa tiếng, tôi nháy mắt với Phương Uyên và Văn Dương, họ tự nhiên áp sát, Phương Uyên nép vào Văn Dương, tôi ôm Tường Vi, sờ soạng.



Lát sau, tôi ghé tai Tường Vi, “Hai ta vào chơi nhé.” Cô ấy cười, gật đầu.



Tôi kéo Tường Vi, nói với Văn Dương và Phương Uyên, “Tôi với Tường Vi vào đây, hai người ngâm đủ thì về phòng.” Hai người giả vờ ôm nhau, Phương Uyên xua tay như tôi cản trở, làm Tường Vi che miệng cười. Phương Uyên yêu tinh, diễn đỉnh, lát nữa tôi đụ lật mày.



Vào phòng, Tường Vi lấy đồ chơi tình dục tôi dặn. Như lần trước, tôi buộc chân, để cô ấy tựa ghế, khoe lồn, đeo bịt mắt, không còng tay. Cơ thể mềm, vú khủng, giọng ngọt, lúm đồng tiền trên mặt bịt mắt, mê hoặc. Tôi bú lồn, chẳng tốn sức, Tường Vi vào guồng, dâm thủy chảy, tôi bôi khắp hạ thể. Trước khi đâm, tôi nhắn Phương Uyên, bảo dẫn Văn Dương vào.



Lồn Tường Vi nóng, tôi không để ý Văn Dương và Phương Uyên vào, tới khi Phương Uyên đứng trước mặt. Văn Dương thích vợ dâm, thấy tôi đụ Tường Vi, cặc cứng. Tôi vẫy, anh ta lên, tôi rút khỏi lồn Tường Vi, nhưng vẫn bóp vú, kéo núm.



Tường Vi thắc mắc, “Đổi tư thế à?” làm Phương Uyên che miệng, suýt cười.



“Không, không. Muốn ngắm lồn cừu non,” tôi banh chân cô ấy, ra hiệu Văn Dương vào.



Văn Dương cởi quần bơi, lặng lẽ đâm, tôi buông tay, bảo nhấp. Mặt anh ta lẫn lộn, môi run, hít sâu, nhấp chậm.



Tường Vi rên, nhưng chợt “Ơ?” tháo bịt mắt, “Văn Dương?!”



“Tôi…” Văn Dương dừng, nhìn Tường Vi như hiếp gái nhà lành.



“Tôi… Tường Vi không thích, tôi đi…”



Văn Dương định rút, Tường Vi ôm eo, “Đừng!” Lực mạnh, kéo Văn Dương ngã lên người, suýt lật ghế, Phương Uyên giữ. “Văn Dương!” Tường Vi ôm Văn Dương, khóc. Sao cô ấy hay khóc lúc đụ? Tôi tháo dây chân, cô ấy quấn chân quanh Văn Dương. Hắn ôm, xoay người, ngồi ghế, ôm chặt, thở.



Tôi nhặt bịt mắt, kéo Phương Uyên đi, thấy cô ấy lau lệ sau ghế, khóc gì chứ… Ra ngoài, đóng cửa, nghe Văn Dương hét, “Cảm ơn anh Thành!” Phương Uyên quay lại, ôm tôi khóc nức. Tôi vuốt lưng, tóc, nâng cằm, mặt lê hoa đẹp mê. Lần đầu thấy Phương Uyên khóc, tôi ôm, đung đưa.



Trong phòng không còn khóc, chỉ tiếng Tường Vi rên, “Văn Dương… á…đụ giỏi… á… hức…”



Tiếng làm tôi cứng, truyền qua bụng Phương Uyên. Cô ấy không ngẩng, đấm tôi, cười trong lệ, “Đáng ghét, đàn ông tụi anh nghĩ bằng nửa dưới.”



Cô ấy rời tôi, chạy về suối. Tôi ngồi vào, chỉ cặc cứng, “Không an ủi à?”



“Không, cứ cứng,” Phương Uyên nhìn quanh, uống hết lon Coca, đứng dậy, cắn môi, mắt dâm, kéo dây áo bơi xuống vai, tới eo. Vì trong suối bất tiện, cô ấy ra bờ, cởi hết. Cơ thể trắng lấp lánh nước, ánh đèn ngoài trời và nến chiếu, núm vú săn, đường cong lưng quyến rũ, môi và mắt đầy dục. Gió đêm làm cô ấy nổi da gà.



Tôi đứng, kéo cô ấy vào suối, sợ lộ vậy sẽ lạnh, sốt là phiền. Chạm cổ tay, Phương Uyên cười, trượt như lươn, nhảy ùm vào bể bơi, động tác đẹp. Tôi không biết bơi thế, ngồi, nhảy vào, nước lạnh làm tôi run. Phương Uyên bơi tự do tới đầu kia, tôi bì bõm bơi chó, cô ấy cười, “Darling kém, rơi nước đừng mong anh cứu. Nhưng nước lạnh mà anh xuống, đáng khen.” Cô ấy ôm, hôn tôi.



“Nước lạnh…” tụi tôi cười, “Nhưng em xuống, anh theo!”



Cô ấy cười rạng, đạp chân, bơi về suối. Tôi lúng túng bơi theo, mệt, được cô ấy kéo lên bờ, vào suối. Từ bể lạnh sang suối nóng, tôi run, nhưng thư giãn. Tôi banh chân, tựa suối, thở hổn.



“Mệt, chẳng còn sức đụ em, cặc mềm rồi. Như thử nghiệm sốc nhiệt,” tôi than, nhìn Phương Uyên, mặt đỏ.



Cô ấy cười, chìm xuống nước, ngậm cặc mềm. Kích thích bất ngờ, lưỡi cô ấy quét vài cái, cặc tôi cứng. Phương Uyên đứng, ôm cổ, đứng bậc thang, nổi nửa người, môi thì thào, “Đụ tôi!”



Tôi đỡ cặc, mò lồn trong nước, dí, để cô ấy hạ mông. “Á…” cô ấy thở dài, lồn nóng hơn nước, siết cặc. Môi đỏ hôn, lưỡi linh hoạt luồn vào miệng tôi, quấn lưỡi. Tôi nhắm mắt, hưởng thụ khiêu khích, cô ấy dùng bậc thang và lực nổi, nhún cặc, một, hai, ba, bốn… nhanh dần, miệng không dính, cô ấy ngửa cổ, lộ cổ trắng, tôi bú, lưỡi lướt cổ, tiếng rên và rung cổ họng làm tôi điên.



Tôi ôm eo, nước bắn, nhấp mạnh, núm vú đỏ lắc trên dưới mặt nước, mê hoặc. Tôi ôm, không cho nhún, đứng, vùi mặt vào ngực, cắn núm vú. “Á… sướng… darling sướng…” Phương Uyên rên, tay vuốt tóc tôi.



Trong phòng, Tường Vi gào, “…á…… á…”



“Lồn em nóng lên kìa,” tôi cười với Phương Uyên.



Cô ấy nhìn, “Đừng dừng, đụ tiếp.”



Tôi nhấp, cặc chạm sâu lồn, cô ấy rên không ra tiếng, “Hả…” Nhấp trong nước khó, tôi giảm tần số, tăng biên độ, kèm tiếng nước, đụ sâu. “Á… darling… tôi tới… á…” Nước nóng chảy nơi kết nối, Phương Uyên són. Tôi không ngừng, nhấp sâu, “Con nhóc, chơi nhiều trò, đụ cho khóc.”



“Hức… hức… đụ… đụ chết… hức… đụ chết tôi…” Phương Uyên ôm không nổi, chân trên bậc thang mềm.



Tôi đặt cô ấy xuống, cô ấy bò bờ suối, chổng mông. Tôi kéo khăn lớn, gấp, lót chỗ cô ấy bò, sợ đau. Phương Uyên quay lại, mắt dâm, “Darling đụ tôi.”



Vào lồn nóng, siết chặt, tôi cày mạnh, làm Phương Uyên khóc tiếp. Tường Vi trần truồng từ phòng ra, tôi chậm lại, nhìn cô ấy, mặt còn lệ, mắt đỏ. Cô ấy ngồi bờ suối, lau nước mắt, cười, “Tôi tìm được chồng, nhưng anh vẫn là chồng tôi, lúc nào cần anh, tôi luôn sẵn sàng.”



Gật với Tường Vi, tôi lẫn lộn, đụ Phương Uyên, nghe lời tình của cô khác. Tôi thấy Tường Vi ngồi xổm, tinh Văn Dương chảy từ lồn, đọng vũng trắng bờ suối, kích thích.



“Đáng ghét…” Phương Uyên nói, “Nghe tỏ tình, cặc nhảy trong lồn tôi.”



Tường Vi cười vui, “Sao Phương Uyên, làm phiền mày, tao đi, gào to đi.”



“Á… darling… hức… mày đánh lén,” tôi nhấp, nhìn Tường Vi biến mất sau cửa. Tôi bóp vú Phương Uyên, nhấp, hòa nhịp cơ thể cô ấy, bắn tinh vào lồn trong tiếng khóc.



Phòng đặt cả cuối tuần, tôi đề nghị Phương Uyên gọi Minh Tâm, tôi về với Kiều Trinh. Tôi cảm giác tình ý lạ giữa mình, Kiều Trinh, Tường Vi, sợ lạc lối, mất Kiều Trinh. Phương Uyên có lẽ cũng cảm, miễn cưỡng đồng ý.



Thứ Hai, Phương Uyên gọi, tức giận nói “Tại anh đổi người, trả phòng, lễ tân thấy đàn ông khác, chắc nghĩ tôi gái ngành!”



“Gái ngành gì?” tôi giả ngu, suýt cười.



“Đáng ghét, anh biết mà. Món nợ này tôi nhớ, nghĩ cách đền tiểu thư đây!” Phương Uyên hậm hực.



“Rồi, lần sau đền, chơi bịt mắt nhé,” tôi nhớ cô ấy thích.



“Được, anh nói, tôi tìm, không được từ chối,” Phương Uyên vui.



“Tuân lệnh, liều mạng hầu người đẹp!”



“Xì, ai cần liều mạng.”



“Hê, lần nào chẳng bị em hút khô, phải liều mạng.”



“Anh đáng ghét…” Phương Uyên dừng, nhỏ giọng, “Tôi ướt rồi.”
 
Phần 39

Tới dịp lễ 1/5, thành phố không còn mối đe dọa dịch bệnh, tiệc tùng và hoạt động trở lại gần bình thường. Văn Dương tổ chức tiệc 1/5, chọn ngày thứ hai của kỳ nghỉ, tại nhà hàng sang trọng. Bàn mười người, do nhà hàng sau dịch đông nghịt, đặt trước tuần không có phòng riêng. Nhìn đám người từng trần truồng trước mặt nhau, tôi cảm thán, năm ngoái giờ này chưa có gì, sau bữa tiệc hoành tráng tháng Mười, nửa năm chưa tụ đầy đủ thế này. Con gái ríu rít, đàn ông cười đùa.



Món ăn dọn đủ, Văn Dương nâng ly, “Nửa năm không tụ, mọi người bình an, cạn ly!”



“Cạn~~~” Tôi uống ngụm lớn nước ngô.



“Hôm nay có rượu cứ say, mai lo mai tính,” Minh Tâm lắc ly ngược.



“Đời ngắn, ai biết mai hay tai họa tới trước.”



Cả đám im lặng, lời Minh Tâm gợi tôi nhớ Hoàng Khánh, không biết ai khác có nghĩ vậy không. Văn Dương thở dài, “Sống tốt thật, đời còn bao điều thú vị cần trải nghiệm, nhiều thứ chưa kịp.”



“Ừ, ngắn lắm,” Kiều Trinh hiếm khi lên tiếng giữa tiệc, cả đám lắng nghe.



“Cùng người yêu nhất,” cô ấy nhìn tôi, tôi cười đáp, “và những người hợp gu, tận hưởng niềm vui đời.” Cô ấy nhìn quanh.



“Nào, uống sảng khoái, không say không về!” Minh Tâm rót đầy ly mình, Văn Dương, Khánh Hưng.



Minh Anh lắc đầu, “Đù má, say sao được, say chỉ tê, không hưởng thụ hiện tại. Vui là được, đừng quá chén.”



“Đúng!” Khánh Hưng đặt ly, “Đời ngắn, tỉnh táo phải tận hưởng, điên cuồng. Bao giờ tụ tiếp?”



Lời Khánh Hưng làm cả đám cười, tôi nhìn họ, “Năm ngoái, Minh Tâm và Phương Uyên còn đau đầu vì tình cảm mệt mỏi.”



“Không chỉ tụi này, ai cũng có vấn đề,” Minh Tâm bất mãn.



“Ừ, hồi đó ai cũng rối tình cảm. Giờ…” tôi chợt áy náy, thốt ra, “Vấn đề giải quyết rồi, có tiếp tục không?”



“Tiếp, sao không?” Phương Uyên tròn mắt, hơi bực.



“Tôi thích, tiếp!” Minh Anh dứt khoát, nâng ly.



“Đời vui phải tận hưởng!” Khánh Hưng cũng nâng.



Kiều Trinh không nói, nhìn tôi sâu sắc, nâng ly. Văn Dương, Minh Tâm rót đầy, nâng ly.



“Tôi cũng thích, tiếp đi,” Tường Vi nâng ly, cười nhìn Văn Dương.



Tôi yên tâm, thấy mình hỏi thừa. Cách chơi dâm loạn này thành kiểu giao tiếp bình thường của tám người. Tôi đứng, cụng ly từng người, uống cạn ly nước ngô.



“Cạn!”



“Đã!”… Hắn uống một hơi, hơi say, mặt đỏ, khách bàn khác tới cụng ly, mời thuốc, gửi video quay. Khánh Hưng thành tâm điểm sáng. Không uống rượu, sợ mất hứng, tôi vào nhà vệ sinh. Ra, thấy Phương Uyên khoanh tay, mặt nghiêm, đứng cạnh bồn rửa, “Hồi nãy ý gì? Muốn bỏ à?” Mắt tròn xoe, ép người.



Tôi rửa tay, lau kỹ, nhìn mắt cô ấy, nghiêm túc, “Không, tôi muốn bỏ chút xấu hổ cuối, nhờ mọi người giúp. Tôi nghiện rồi, không thoát được.”



Phương Uyên thả tay ra sau, môi mím nhếch, “Coi được!” Nhìn quanh, cô ấy hôn má tôi, nhún nhảy như con gái nhỏ vào nhà vệ sinh nữ. Tôi soi gương, may mà không để lại dấu son. Về bàn, mọi người cười nói, ăn uống, không khí quen thuộc, thoải mái. Ừ, dù có gì thì mọi người vẫn bình thường như xưa.



Tất nhiên, bàn chuyện tụ sau, nhưng tám người cùng chơi, một là khó sắp thời gian, hai là dễ lộ, nên ai rảnh thì tự hẹn. Dịp lễ nghỉ, có điều kiện thì tụ, để tự nhiên.



Ngày đầu sau lễ, đi làm uể oải, hiệu quả thấp, lê lết tới tan ca. Về nhà, vừa đóng cửa, chuông reo. Mở, Minh Anh đứng đó, tôi chưa kịp phản ứng, cô ấy đẩy tôi, vào nhà.



“Kiều Trinh tối nay qua nhà tôi, tôi qua đây. NTR chưa chơi bao giờ,” Minh Anh mặc đồ JK, loli vú khủng, thằng nào không mê.



“Đừng ngắm, làm đồ ăn, no bụng rồi chơi.”



Tôi gãi đầu, “Tôi nấu dở, nhà chỉ đồ thừa, gọi ngoài nhé.”



“Xì, anh với Kiều Trinh vô dụng, không biết nấu. Thôi, chị đây vất vả, trổ tài,” Minh Anh quay vào bếp. Mặt loli tự xưng “chị” lạc quẻ vãi. Mở tủ lạnh, xem đồ thừa và nguyên liệu, cô ấy đòi tạp dề.



“Không ngờ, Minh Anh nấu ăn ra dáng phết,” nhìn cô ấy lăng xăng, tôi khen thật. Hai món mặn, một canh là mục tiêu, dạ dày heo tối qua thừa, cô ấy xào với tỏi tây, thêm cần tây xào thịt bò, canh cà chua trứng.



Minh Anh không quay, bận rộn, “Chắc rồi, tôi với Khánh Hưng hay thi nấu ở nhà. Kiều Trinh tối nay ăn ngon, yên tâm, Khánh Hưng nấu cũng đỉnh.”



Quả nhiên, món thường nhưng ngon, cần tây xào thịt bò giòn, không dai. Hỏi bí quyết, Minh Anh liếc, “Hồi nãy đứng xem, sao không biết?”



“Hê, mải ngắm mỹ nữ nấu, nhớ đâu quy trình,” tôi không nịnh, thật lòng nói. Dù mặc tạp dề, cặp đùi trắng dưới váy JK lắc lư, cúi xuống lộ quần lót, ai quan tâm nấu nướng.



“Miệng ngọt, thảo nào Kiều Trinh mê anh. Thôi, nể anh ngọt, chị bật mí: luộc cần trước, vớt ra dội nước lạnh,” Minh Anh cười, phụ nữ thích khen. Cô ấy dừng, hỏi, “Hồi đầu chơi đổi vợ, anh có nghĩ, lỡ yêu bạn đổi thì sao?”



“Ngày lâu sinh tình?” Tôi cười, bị Minh Anh đánh tay, đành nghiêm túc, “Chưa nghĩ. Chỉ muốn tìm mới lạ, đổi gió. Minh Tâm và Phương Uyên cần kích thích, Kiều Trinh muốn bù đắp tôi, còn tôi muốn Kiều Trinh…” Tôi nghẹn, không biết Kiều Trinh được gì, chợt áy náy.



Minh Anh như hiểu, đặt đũa, giọng loli dịu như lúc đụ, thở dài, “Kiều Trinh luôn áy náy với anh, nên lao vào trò này.” Cô ấy cười, “Nhưng sau, cô ấy bảo vui.”



“Oh?” Tôi tò mò, nghe Kiều Trinh vui, lòng nhẹ, “Nói đi, sao vui?”



“Ừm…” Minh Anh cầm đũa, cắn đầu, chống cằm nhìn trần, “Phương Uyên cho anh trải nghiệm mới, làm anh vui, cô ấy bỏ gánh nặng. Cô ấy thích chồng dâm, thấy anh đụ gái khác, cô ấy sướng. Cộng thêm đụ mấy thằng khác kiểu khác, cô ấy cũng thỏa mãn.”



Minh Anh nhìn tôi, quay lại câu hỏi, “Lỡ yêu bạn đổi, tính sao?”



Tôi gãi đầu, thẳng thắn, “Chưa nghĩ. Trò này kích thích, thỏa mãn nửa dưới… là trò dâm loạn trong đời tám người.” Tôi thấy mình không thật, tình ý với Phương Uyên, Tường Vi trỗi dậy, làm tôi khó chịu, nhất là nghĩ tới Phương Uyên. Nhưng với Minh Anh, tôi chắc, chỉ muốn đụ cô ấy.



“Oh…” Minh Anh gật, “Đàn ông tụi anh, đúng là nghĩ bằng cặc.”



Tôi kéo ghế, sát Minh Anh, tay chạm cánh tay cô ấy trên bàn, áp mặt, nhìn, “Tình cảm phá cân bằng, gây rắc rối, cứ đụ thôi, đừng yêu.” Tôi xoay tay, lông chạm tay cô ấy, hiệu quả, mắt cô ấy thay đổi, hơi thở rối. Không biết sao kích thích cô ấy thế. Nhìn đồng hồ, gần 9 giờ, ăn uống lề mề, tới lúc chơi. Tôi nâng mặt Minh Anh, “Bé Minh Anh, chơi với anh nhé.”



Minh Anh tỉnh khỏi mê, “Phá cảm giác, tôi đang sướng, anh dừng lại, đi rửa bát!”



Thôi, không ép, sợ gì con vịt bay. Tôi đứng, dọn bát, nhưng Minh Anh kéo. Nhìn cặc tôi căng quần, cô ấy cười, ngẩng, “Anh hăng thế, khó chịu không?” Mắt cong như trăng, nụ cười loli mê hoặc.



“Khó chịu, em không chơi,” tôi liếc.



Chưa kịp phản ứng, Minh Anh kéo khóa quần, lôi cặc, ngậm. Miệng nóng, lưỡi mềm quấn, tôi run, sướng. Minh Anh nhả cặc, nhép miệng, ngẩng cười, “Chưa tắm hơi hôi nhưng mà tôi thích!” Lại ngậm, bú mút. Tôi ôm đầu, vuốt tóc, má. Kỹ thuật Minh Anh giống Phương Uyên, thua Tường Vi, nhưng hay dừng, ngẩng nói, lúc bảo cặc nhổ nước, lúc bảo cặc nhảy, làm tôi không sướng liên tục, nhưng bị kích, chỉ muốn cô ấy bú tiếp, có khi bắn tinh vào miệng.



Tôi nhắm mắt, hưởng thụ, Minh Anh nhả cặc, “Xong, an ủi rồi.” Cô ấy đứng, dọn bát, để tôi ngơ ngác, cặc cứng bên bàn. Cái quái gì? Thấy tôi đứng, Minh Anh gảy cặc, “Không nghe hả, dọn bát!” Cô ấy bưng bát vào bếp. Thôi, đành cất cặc, dọn bàn, bỏ tủ lạnh, mang bát ra bồn. Minh Anh rửa xong chảo, đang rửa đũa.



Tôi tựa tủ lạnh, nhìn lưng nhỏ nhắn bận rộn, đưa khăn lau, chỉ chỗ để bát, dục không giảm, cặc căng quần, khó chịu. Minh Anh mở ngăn tủ dưới, cúi đặt đĩa khô, váy JK trễ, lộ quần lót trắng, mép quần lấp lánh dâm thủy, chảy xuống đùi. Giọt nước kích nổ tôi.



Bước tới, ôm mông Minh Anh, giật quần lót, kệ cô ấy vùng, tôi mò lồn, “Nước chảy thành sông, nhịn gì.” Tôi xoa dâm thủy, ngón giữa luồn môi lồn, như bị hút vào.



Minh Anh vặn người, ú ớ, “Đừng… vội… không thiệt anh… á…” Hông vặn làm ngón tôi khuấy lồn, cọ hột le.



“Á… sướng… á… kệ, đâm tôi, anh đâm…”



Hỗn loạn, tôi tụt quần, đâm lồn Minh Anh, cởi áo, tháo áo lót từ sau, nhưng áo cuộn trước, không lột được, rách vài cúc mới giải phóng cô ấy. Định nhấc chân đặt lên tủ, quần lót vướng, cô ấy đá quần, nhưng với chiều cao, nhấc chân lên tủ 75cm, chân kia phải kiễng, không vững, như xiếc.



Minh Anh gây sốc, đứng làm một chân, tôi nâng chân còn lại. Tôi nhìn cặc ra vào lồn cực phẩm, môi lồn đỏ lấp lánh, nhét vào, kéo ra, như miệng nhỏ thè lưỡi. Nhìn đủ, tôi ôm chân trắng, vuốt, thấy vú ép trên tủ như nhào bột, tôi đâm mạnh. Tiếng nước bì bõm hòa rên và dâm ngữ Minh Anh.



“Há… anh… á… sướng… anh đỉnh, cứng… á…” Cô ấy bò trên tủ, quay nhìn tôi cày, mắt mờ, miệng chảy dãi, mê hoặc.



Nhấp một lúc, tôi thả chân, rút cặc trong tiếng kêu, bế cô ấy đặt ngồi trên tủ. Minh Anh trần truồng nửa trên, váy JK cuốn eo, banh chân, lồn lấp lánh co bóp. Để cô ấy tựa tường, gạch lạnh chạm lưng, da cô ấy nổi gai. Tôi cúi bú lồn, banh môi lớn, lưỡi khuấy môi nhỏ, chọc hột le lòi. Chân Minh Anh kẹp đầu tôi, càng chặt.



“Á… anh… á… giỏi… á… liếm…” Dâm thủy trào, lưỡi tôi đâm, tai chịu lực kẹp đùi. Lưỡi quét dâm thủy, tôi thoát, kéo Minh Anh mềm, hôn miệng. Cô ấy giật, rồi đáp lại, nếm dâm thủy. Tách ra, cô ấy chớp mắt, bĩu môi, “Mặn… lần đầu nếm của mình.”



“Khánh Hưng không hay bú lồn?” Tôi lạ, lồn đẹp thế, Khánh Hưng không bú?



Minh Anh liếc, “Ba thằng kia đại nam tử, bú qua loa, chán, đâu như anh… á… muốn nữa…” Tay cô ấy mò lồn, banh môi, ngón giữa gảy hột le.



“Tôi thích tư thế này, sướng quá,” tôi muốn tiếp.



Lại liếc, “Tư thế đó mệt!” Nhưng cô ấy đưa tay, tôi kéo, biết cô ấy chịu. Minh Anh như thỏ, nhảy xuống tủ, cúi ngậm cặc, lưỡi quét đầu, cắn nhẹ, làm tôi run sướng. Ngẩng, cười, “Phương Uyên bảo anh thích giữa chừng bú, đúng thật.” Cô ấy đứng, bò, nhấc chân, quay nhìn, mắt khao khát.



Ôm chân trắng, đầu cặc dí môi lồn, như bị hút. “Á… vào… cứng… sâu…”



“Nóng, Minh Anh ấm thật,” tôi vuốt đùi, nhấp.



Nhấp chục cái, nghỉ, tiếp, không biết bao lâu, tư thế lạ, sướng lạ, Minh Anh bò không nổi, chân đứng run, chân tôi ôm cũng run, tay quơ trên tủ, miệng lẩm bẩm, “Không được, muốn đái…”



Tôi nhấp mạnh, “Đái đi.”



Nước nóng phun dưới, tôi rút cặc, nâng chân, nhìn Minh Anh như chó nhấc chân, đái xè xè lên cửa tủ, may là ngăn đựng đồ vệ sinh, không biết Kiều Trinh về có chửi không. Minh Anh bò, lẩm bẩm, “Sướng… sướng chết… á… anh hư…” Tôi không để thở, đâm lồn, nhấp.



Lồn Minh Anh nóng hơn, khác Kiều Trinh, Phương Uyên siết cả cặc, lồn Minh Anh hút đầu cặc khi đâm sâu, tăng sướng, tới khi cô ấy chỉ rên, tôi đầy, run, bắn tinh vào lồn. Tôi ôm chân trắng, đâm mạnh, như muốn nhấc cô ấy khỏi sàn, thở hổn hòa hơi thở cô ấy, rồi bò lên người cô ấy.
 
Phần 40

Dọn dẹp xong, tắm rửa, tôi lấy áo phông trắng lớn cho Minh Anh mặc tạm làm áo ngủ. Nhờ chiều cao, áo Uniqlo hợp tác Canon in hình sơ đồ máy ảnh trên người Minh Anh gợi cảm lạ. Vạt áo vừa che lồn cực phẩm, lúc đi lại hở chút, làm tôi lại rực dục, ôm cô ấy, bóp vú, muốn đâm.



Minh Anh cương quyết ngăn, giữ tay tôi, hỏi“Anh tin tôi không?”



Hả? Gì đây? Minh Anh chứ không phải Phương Uyên, sao lại nói thế?



“Tin!”



“Thả tay, nghỉ đi. Hơn 10 giờ, ngủ tí, 1 giờ tôi dẫn anh chơi trò kích thích,” Minh Anh rời vòng tay tôi, nằm lên giường, kéo chăn.



Tôi trèo lên, cưỡi cô ấy, hỏi, “Chơi gì hay?”



Cô ấy giữ góc chăn, ép dưới cằm, “Đừng hỏi, tới lúc biết. Anh phải tin tôi 100%. Không nói với ai, kể cả Kiều Trinh.”



Tôi tò mò, tám người đã dâm loạn thế, còn bí mật gì? Tính tò mò bùng lên, tôi nằm xuống, “Đoán nhé, giữ bí mật, chắc không chỉ hai ta? Có người ngoài tám người? Minh Anh?!”



Minh Anh lật người, cưỡi bụng tôi, rốn tôi cảm nhận lồn nóng ẩm.



“Nên anh phải tin tôi 100%, không tin thì tối ngủ,” cô ấy nói.



“Tôi không thích tìm người lạ đụ, không thích thật,” tôi vuốt mông cô ấy.



Cô ấy cúi, sát mặt, hỏi, “Gái lạ cũng không chịu?”



“Không!” Tôi cương quyết, “Đổi vợ từ đầu nói không thêm người ngoài, an toàn cho cả đám. Không được có biến số.”



Cô ấy sát hơn, mắt như cầu xin, “Nếu không phải biến số? Tôi bảo đảm.”



“Minh Anh, em tính gì, sao mạo hiểm thế, kích thích à?” Tôi bảo thủ, không muốn thử, cũng không muốn ai có bạn tình ngoài tám người.



“Chuyện gì vậy?”



Minh Anh xẹp, nằm xuống, kéo chăn, bĩu môi, “Cũng bạn tình của tôi, muốn chơi kích thích, không ngờ anh phản ứng mạnh.”



“Trai?!” Tôi bật dậy, hoảng. Không ai ngờ Minh Anh có bạn tình ngoài Khánh Hưng, nếu biết, chẳng kéo cô ấy vào.



Minh Anh cười ranh mãnh, “Bạn tình phải là trai à? Gái thường là bạn tình tốt nhất của gái.”



À, đúng, cô ấy nói là gái, tôi yên tâm, nhìn Minh Anh, chờ giải thích.



“Là chị họ tôi. Cả hai là lưỡng tính, chị ấy ly dị hai năm, chỉ có tôi là bạn tình. Tôi muốn chia sẻ anh, chỉ anh làm tụi tôi yên tâm, ba thằng kia không được, kể cả Khánh Hưng tôi không giới thiệu,” Minh Anh xoay người, tựa đầu như Phật nằm, nhìn tôi.



“Em? Lưỡng tính?!” Tôi sốc, làm Minh Anh cười.



“Ừ, tụi tôi tắm chung thời thiếu nữ, phát hiện khuynh hướng này. Trước cưới hay hẹn, sau cưới dừng vài năm, chị ấy ly dị thì hẹn lại. Tôi định giới thiệu Khánh Hưng, nhưng một bị đạo đức ràng, hai chị ấy không thích kiểu cơ bắp như Khánh Hưng. Nghe tôi kể về anh, chị ấy khoái,” Minh Anh nhìn tôi.



“Sao? Kể chuyện tụi mình với chị ấy?” Tôi căng thẳng, cả đám hứa không nói ra, Minh Anh để lộ.



“Không, không, anh lo gì. Chị ấy chỉ biết tôi vụng trộm với anh, không biết chuyện đổi vợ. Chị ấy sắp di cư Tây Ban Nha, anh họ tôi làm nhà hàng bên đó tốt, lo giấy tờ cho chị ấy. À, chị ấy là bà chủ quán ăn Quốc khánh anh tới, hôm nay đóng cửa cuối, trước khi đi tôi muốn chị ấy sướng một lần.”



Tôi nhớ bà chủ quán nét nổi, giống Minh Anh phiên bản lớn hơn. Suy nghĩ, chị họ Minh Anh ly dị, chỉ biết tôi là bồ cô ấy, sắp di cư, biến mất khỏi đây, có vẻ an toàn…



“Thế nào, trải nghiệm mới,” Minh Anh nói “trải nghiệm”, tự tin. Bị nắm thóp. Thấy tôi lưỡng lự, cô ấy thêm, “Anh được xem hai gái đụ nhau, rồi đụ cả hai. Hà… nghĩ thôi tôi đã nứng… anh không muốn?”



Tôi im, dao động, nhưng vẫn kháng cự. Minh Anh cười ranh, chắc thắng, đòn cuối hạ tôi, “Anh từng đụ gái bầu chưa? Chị tôi mang thai… hơn bảy tháng.”



“Con nhỏ, sao điên thế?!” Tôi ôm Minh Anh, bóp vú mạnh.



“Chị ấy ly dị, con ai?”



“Ưm… á… là…” Minh Anh bị bóp, thở hổn, vùng ra.



“Giữ sức lát chơi. Con của chồng cũ, xong giấy di cư, chị ấy mượn giống, mang con đi.”



Tôi không hiểu, nhưng sốc.



“Chị ấy cũng điên thế?”



“Ừ, tụi tôi điên, điên mới chơi thoải mái, đi!” Minh Anh nhảy xuống giường, kéo tôi. Tôi không kháng, ngồi dậy, mặc đồ. Minh Anh cởi truồng, lấy áo khoác Kiều Trinh, thắt dây, hơi rộng nhưng vẫn hợp.



“Cũng được, mặc tạm.”



Lái xe tới quán chị họ Minh Anh, cô ấy dặn gọi chị ấy “Bảo Bảo”, chỉ gặp lần này, không cần biết tên thật. Tới nơi, quán chỉ sáng đèn khu quầy, vào, thấy Bảo Bảo ngồi ghế cao sau quầy, dùng laptop, cạnh ly rượu vang. Khác lần trước, cô ấy đeo kính đỏ, quyến rũ. Thấy tụi tôi, cô ấy xoay ghế, “Khóa dưới sàn, cài then cửa, kéo rèm.” Giọng nữ trong, lảnh lót.



Cửa kính đã hạ rèm, tôi kéo rèm cửa chính, ba người cách biệt bên ngoài. Minh Anh đợi tôi khóa, kéo rèm, dẫn tôi tới, nâng tấm chắn quầy, cởi giày, đi vào, tháo dây áo khoác, cởi cúc, để áo trượt xuống trước Bảo Bảo.



Bảo Bảo nhìn Minh Anh, từ lúc tháo dây, cô ấy gập laptop, tháo kính, ngậm một càng kính giữa môi đỏ. Bảo Bảo mặc áo phông trắng cổ rộng, váy bó mông đen, tất liền đen trắng, tóc nâu đỏ sóng. Mũi cao giống Minh Anh, gen nhà họ mạnh thật. Cô ấy không mặc áo lót, vú phải đội áo, núm lộ rõ.



Quầy khoảng 4m², trải thảm yoga, cạnh vài cuộn chăn lông, là chiến trường tối nay. Tôi cởi giày, bước vào, hạ tấm chắn.



Minh Anh luồn tay sau đầu Bảo Bảo, kéo hôn. Do ghế cao, Bảo Bảo nghiêng, gần ngã vào vai Minh Anh, tay sờ khắp người trắng của Minh Anh. Lần đầu thấy hai gái hôn say mê, thời gian như dừng, tới khi tách, sợi nước lấp lánh nối môi. Bảo Bảo dùng ngón tay cắt, ngậm, “Minh Anh đến muộn.” Nhìn tôi, “Anh cũng muộn.”



Tự nhiên không cần giới thiệu, tôi bớt ngại, gãi đầu, không biết nói gì. Minh Anh không dừng, bóp vú Bảo Bảo qua áo, kéo vạt, Bảo Bảo giơ tay, cởi áo. Minh Anh vòng ra sau, để thân trên Bảo Bảo lộ trước tôi. Quá chói mắt, vú to hơn Tường Vi, không rời mắt. Bụng bầu không nổi bật. Khác vú lớn nền to của Tường Vi, vú Bảo Bảo to do bầu, hơi xệ, Minh Anh nâng bóp.



Minh Anh như quên tôi, bóp vú Bảo Bảo từ sau, hôn tai, cổ, cọ vú vào lưng Bảo Bảo. Bảo Bảo đáp lại, nhìn tôi, giọng như chim hót, “Anh không tới à?”



Không nhớ sao cởi truồng tới trước cô ấy, mũi cao, môi đỏ thè lưỡi hồng, nghiêng đầu, như ma thuật, tôi hôn. Lưỡi nóng mềm để tôi nếm, hút lưỡi tôi vào miệng. Tay tôi bò lên vú, chạm tay Minh Anh, nắm tay mềm và vú bóp. Tay mát lạnh vuốt lưng tôi, chân trong tất quấn mông, đùi tôi, cọ.



“Hừ~~~~” Tách ra, Bảo Bảo ngửa cổ, rên dài, giọng kích thích. Tôi nhìn xuống, vú lớn đầy mạch máu, da trong. Do bầu, quầng và núm vú đỏ sẫm, quầng nhô, núm dựng, vú phải như nho tím dài cứng, hơn Phương Uyên. Tôi bóp núm, nghịch. Núm trái thụt trong quầng, kỳ lạ. Minh Anh thấy, nâng vú trái, “Anh, hút núm ra được.”



Tôi bú ngay, nghe rên, “Á~~~ Minh Anh hư! Á~~” Núm dài ra dưới lưỡi, tôi nhả, hai bên đều, chưa kịp nhìn, Minh Anh bóp.



“Bảo Bảo, anh ấy bú lồn sướng lắm, muốn không?”



Bảo Bảo ôm cổ tôi, phấn khích “Thật sự, muốn chứ!”



Tôi bế cô ấy, để chân lên ghế cao, kéo ghế khác, banh chân. Váy bó cuốn eo, tất mở đáy. Như Minh Anh, Bảo Bảo lồn trắng, gen gia đình? Khác Phương Uyên có sắc tố đen, lồn Bảo Bảo như sò huyết, môi lồn đỏ mọng, không tạp màu. Có lẽ do bầu, môi lồn banh, lộ hang đỏ, như muốn nuốt. Tôi chưa cúi, Bảo Bảo chống tay, giữ tôi, “Đợi.” Cô ấy lấy ly rượu, đổ ít lên lồn, rượu đỏ chảy qua bụng trắng, chia ba dòng qua lồn, nhỏ xuống thảm. Cô ấy nhấp rượu, cười, “Anh thưởng thức.” Minh Anh ôm tôi từ sau, vuốt cặc căng, lẩm bẩm, “Chơi hoa mỹ~”



Hương rượu vào lồn, hơi chua nhưng dâm thủy làm mượt. Từ lúc môi, lưỡi chạm lồn, tiếng rên lảnh lót không ngớt, mỗi động tác thay đổi giọng, dễ biết chỗ nào sướng. Giọng Bảo Bảo như ma lực, rên thôi đã nứng. Minh Anh chui dưới quầy, ôm chân tôi, bú cặc, răng chạm làm tôi run, giọng Bảo Bảo lạc. Tôi liếm kỹ lồn, tấn công hột le, giọng Bảo Bảo cao, tay cào tóc tôi, rồi lạc giọng, tóc bị kéo, cuối cùng đùi kẹp đầu, rên dừng, lồn run mạnh.



Lát sau, tôi thoát đùi Bảo Bảo, cô ấy tựa quầy, thở, vú lớn phập phồng, núm dựng. Minh Anh chui ra, vuốt mặt Bảo Bảo, “Tôi nói đúng, anh bú đỉnh.”



“Hộc… hộc… ừ…” Bảo Bảo thở, gật đầu.



“Sướng, Minh Anh lên, tôi bú.”



Tôi đỡ Bảo Bảo xuống, bế Minh Anh lên quầy, sờ khắp hai thân thể, bị Bảo Bảo đánh tay bóp vú, bị Minh Anh véo khi mò lồn. Họ hôn ngọt, tôi đứng sau Bảo Bảo, thấy lồn đỏ lấp lánh, môi lồn banh, mê hoặc, tôi nắm “chân sò”, nghịch, ngón cái cọ lồn, gảy hột le, dâm thủy trơn. Tôi đâm ngón giữa, Bảo Bảo ngửa rên, bị Minh Anh ép xuống bú. Muốn bóp vú, bụng bầu cản, tôi từ bỏ, nhưng cặc chạm khe mông và lỗ đít Bảo Bảo.



“Đừng đùa nữa, đút vào đi” Bảo Bảo lắc mông, tiếp tục làm Minh Anh rên. Tôi đứng, đỡ eo, đút vào lồn

“Á~~” Tiếng rên kích thích, thỏa mãn.



“Á… cứng… thích…”



Lo bụng bầu, tôi nhấp chậm, nhẹ, để Bảo Bảo bú Minh Anh. Lồn Bảo Bảo không lạnh như da, như bông ấm, bọc cặc. Cô ấy học nhanh, cải tiến cách tôi liếm, làm Minh Anh xoắn, rên to, ôm đầu Bảo Bảo, “Bảo Bảo đỉnh, chịu không nổi.” Nhìn tôi, mắt dâm, “Anh…”



Tôi rút khỏi lồn Bảo Bảo, cô ấy hừ bất mãn, giọng đáng yêu, tiếc rời, nhưng Minh Anh cần tôi. Minh Anh tụt xuống, ngậm cặc đầy dâm thủy Bảo Bảo, liếm kỹ. Bảo Bảo tròn mắt, “Minh Anh!” Lần đầu thấy bạn tình thoải mái vậy.



“Anh thích kiểu này,” Minh Anh đứng, mím môi, kéo Bảo Bảo nằm ngửa trên thảm, quỳ bên. Bảo Bảo vùng, nhưng thua khi Minh Anh bóp vú, tay mò lồn, ngón đâm, gảy. Bảo Bảo đáp lại tương tự. Mông Minh Anh chổng, như ma thuật, hút cặc tôi vào lồn.



Chẳng kiêng với Minh Anh, tôi nhấp mạnh, đâm sâu, làm gián đoạn cô ấy và Bảo Bảo, Bảo Bảo nhíu mày, “Tôi muốn xem anh đụ Minh Anh.” Cô ấy xoay, quỳ, “Đổi đi, Minh Anh lên trên.” Tôi nằm ngửa, Minh Anh quay lưng, ngồi, nuốt cặc, ngả sau, chống tay, lộ chỗ kết nối cho Bảo Bảo.



Tay mát vuốt ống dẫn tinh, “Lộ cả khúc, đây là chỗ anh với Minh Anh giao lưu… hột le Minh Anh lòi, đàn hồi…” Tay mát xoa bìu, sướng. Minh Anh rên, tư thế mệt, tôi ôm, nằm, bóp vú, kệ tay Bảo Bảo mò chỗ kết nối, nâng mông nhấp chậm.



Minh Anh kẹp giữa hai mặt, nhạy cảm, “Á… anh… á…” Tay cào hông tôi, chân muốn khép, tóc cọ cằm, má. Tôi nhấp chậm, thích tay mát vuốt cặc, bóp vú mạnh hơn. Đột nhiên, khi rút, tay nắm giữa cặc, kéo ra, đầu cặc cọ hột le Minh Anh, cả hai kêu. Chưa kịp nhìn, miệng ấm bọc cặc, lưỡi quấn, lưỡi ráp hút lỗ, tôi run, bóp vú Minh Anh, cô ấy rên đau.



“Con Bảo Bảo, cướp của người ta…” Minh Anh bất mãn, làm tôi cười, tiếp tục bóp vú, nhưng khoái cảm dưới làm tôi dừng. Minh Anh xoay, bò lên, lồn cực phẩm banh môi, dâm thủy kéo sợi rơi ngực tôi. Hai lưỡi kẹp cặc, liếm, bìu được chăm, sướng tột độ. May đã bắn tinh vào lồn Minh Anh ở nhà, không đã phun. Miệng tôi xa lồn Minh Anh, chỉ ngắm. Tôi luồn ngón giữa môi lồn, đâm, mò vùng nhăn trên, bấm, móc nhanh. Minh Anh rên, bỏ bú cặc. Bảo Bảo cũng bỏ, nắm cặc, ngồi lên, ôm Minh Anh, nhún, giọng rên hòa rên Minh Anh.



Minh Anh bị Bảo Bảo công trước, tôi móc sau, nhạy cảm, run, són lần nữa. Bảo Bảo dừng nhún, ôm Minh Anh, nhìn lồn, “Minh Anh nứng tới đái… á… anh… hư… á… sướng…” Tôi rút ngón, tập trung đụ Bảo Bảo. Minh Anh rời, quỳ, thở, kéo giấy lau vũng, quấn chăn lông, ngồi xem Bảo Bảo nhún, thỉnh thoảng gảy vú cô ấy. Tôi nhấp, làm Bảo Bảo rên khác điệu, như chơi nhạc cụ. Bụng bầu cản bóp vú, tôi đỡ mông, nhưng cô ấy sớm đuối.



Bảo Bảo tụt, ngồi cạnh, vẫy, “Anh, tôi thử bú cặc qua cảnh…” Rất sướng. Để cô ấy nằm, vào lồn kiểu truyền thống, ôm chân, kéo đàn cello, đụ nhạc cụ đẹp âm. Minh Anh bò tới, bóp vú, bú núm Bảo Bảo. Thể lực Bảo Bảo cạn theo rên, giọng ngắt, “Á… anh… á… chưa bắn… á… Minh Anh… á… ừ…” Chỉ còn thở, vài âm bật.



Lồn Bảo Bảo như bông ấm, siết đầu cặc, tăng khoái, tôi nhấp nhanh, không dám mạnh, tới khi núm vú nhảy, tôi gầm, đâm sâu, bắn tinh vào lồn lần hai.



Tôi quấn chăn ngủ tí, tỉnh táo lại thấy Bảo Bảo và Minh Anh ngồi sát, quấn chăn, thì thầm.



Minh Anh vuốt mặt Bảo Bảo, khóc, “Chị đi, em làm sao, nỡ à…”



“Còn anh ta, chồng cơ bắp, không đủ sướng à… tôi cũng luyến em…” Bảo Bảo đỏ mắt, ép tay Minh Anh vào mặt, thấy tôi tỉnh, lau lệ, cười, “Anh sau này chăm Minh Anh tốt.”



Tôi gật, thấy cô ấy nói sai đối tượng, “Ra ngoài tự chăm mình… không được thì về.”



Rời đi, tôi thấy hộp danh thiếp góc quầy, ghi tên Bảo Bảo— Minh Vân. Tạm biệt, Minh Vân.
 
Phần 41

Ngày tháng trôi, trò đổi vợ dâm loạn của chúng tôi vẫn tiếp diễn, hễ có cơ hội, tôi và bốn cô gái trao đổi, nhấp nhô trong mọi lỗ có thể. Tôi mê sự chủ động dâm đãng của Phương Uyên, yêu sự ấm áp bao dung khi đụ Tường Vi, thích sức sống bùng nổ của Minh Anh. Còn Kiều Trinh, vợ yêu của tôi, đã đổi thay, vứt bỏ sự e dè, xấu hổ khắc cốt ghi tâm, giờ cô ấy bạo dạn đuổi theo khoái lạc tối đa. Mỗi lần đụ, Kiều Trinh luôn chơi đôi, phối hợp ăn ý.



Khi tôi nằm ngửa, nhìn Phương Uyên nhún nhảy trên cặc, Kiều Trinh sẽ ngồi lên mặt tôi, dí lồn cho tôi bú, rồi phun nước sướng vào miệng tôi lúc cao trào. Khi tôi đắm mình trong vòng tay mềm mại của Tường Vi, Kiều Trinh dùng hai núm vú cứng cọ lưng tôi. Khi tôi đứng sau Minh Anh nhấp mạnh, cô ấy nắm tay tôi, nhét vào lồn mình, nhịp nhàng đâm.



Tháng Sáu, hẹn Văn Dương và Tường Vi, sau khi rút cặc bắn tinh vào lồn, tôi ôm vú khủng Tường Vi mà bú, cô ấy vuốt đầu tôi, nhẹ nhàng bảo định cai sữa cho bé Cún, ngụm cuối dành cho tôi. Tôi nghe, bú mạnh thêm, làm Kiều Trinh bên cạnh cười khúc khích, còn Văn Dương ai oán hỏi sao không để dành cho chồng.



Năm 2020, vượt qua căng thẳng dịch bệnh nửa đầu năm, trôi qua. Trừ vài khu vực phong tỏa lẻ tẻ, dịch như đang tàn lụi. Mọi người yên tâm tận hưởng cuộc sống, giải trí, bước vào 2021 chẳng sóng gió. Nhưng 2021 không diệt được Covid như kỳ vọng. Thành phố kiểm soát tốt, không bùng dịch lớn, nhưng cả nước vẫn lác đác. Nơi kiểm soát chính xác, tổ chức tốt, một tuần khống chế. Nơi thất bại, tổ chức rối, phong tỏa lặp mãi. Mạng ngập tin tiêu cực, những sai lầm phòng dịch làm người ta phẫn nộ. Minh Tâm chửi phong tỏa, đòi học phương Tây mở cửa. Minh Tâm từ nhỏ sùng Tây, nên tôi chẳng để tâm. Tôi và Văn Dương thấy phong tỏa cần thiết, tổ chức tốt, hy sinh ngắn hạn của ít người bảo vệ đa số. Thành phố phong tỏa kéo dài là do mất năng lực cơ sở, tổ chức hỗn loạn, cần sửa. Nhưng Minh Tâm không nghĩ vậy, thậm chí cãi Văn Dương vài lần.



Cuộc sống chẳng bao giờ cố định, thay đổi đến bất ngờ. Tháng Tư 2021, nghe tin Văn Dương, sau khi bỏ chức trưởng phòng lằng nhằng, làm phát triển nông thôn, như cá gặp nước. Một năm, anh ta giúp làng đối tác đưa vào ba dự án du lịch, trồng trọt, chăn nuôi sinh thái, lợi nhuận kỳ vọng cao. Bí thư mới, 49 tuổi, năng nổ, quý Văn Dương, sau trò chuyện dài, được Văn Dương đồng ý, chạy vạy hai cấp tổ chức, chuyển Văn Dương từ Viện Hóa nghiên về ủy ban phát triển thành phố ở Bắc. Vậy là nhà Văn Dương phải dọn đi. Cả đám luyến tiếc, nhưng biết đây là cơ hội lớn cho Văn Dương, người tự lực cánh sinh. Tháng Bảy, nhà ba người họ đi, làm mọi người buồn. Nhưng họ giữ nhà, bố mẹ hai bên ở lại thành phố cho tiện sinh hoạt, y tế. Văn Dương an ủi, anh ta và Tường Vi sẽ thỉnh thoảng về, chơi vui với cả đám.



Nếu việc Văn Dương, Tường Vi đi, tôi vừa mừng vừa tiếc mà chấp nhận, thì tin về Phương Uyên và Minh Tâm như búa tạ giáng vào tôi. Đầu tháng Sáu, một chiều làm việc, Phương Uyên bất ngờ hẹn tôi ở quán cà phê Bảo tàng Mỹ thuật, nơi câu chuyện bắt đầu. Như lần trước, cô ấy đến trước, nhưng không rạng rỡ, nói “Tôi cho anh đụ trước”. Tôi thấy Phương Uyên co ro góc bàn, cúi đầu, nức nở. Tôi vội tới, kéo ghế ngồi cạnh, thấy cô ấy ngẩng lên, mặt trắng tinh tế, mắt đỏ sưng, lê hoa đái vũ, khiến tôi xót.



“Sao vậy?” Tôi hỏi. Phương Uyên không đáp, lao vào lòng tôi khóc, làm nhân viên tới bàn và tôi ngượng. Gọi latte, tôi nâng cằm nhọn của cô ấy, lấy giấy lau lệ.



“Sao thế, khóc hỏng mặt xinh.”



Phương Uyên nức nở, nói tin như búa đập tim tôi, “Minh Tâm bảo nhà phải di cư Mỹ.”



“Cái gì?! Sao thế, quyết định khi nào?” Tôi hốt hoảng.



“Thật ra… năm 2019 tôi với Minh Tâm bất hòa, ngoài mua nhà, còn tính di cư,” Phương Uyên lệ rơi, khách xung quanh nhìn, tôi lau lệ cho cô ấy.



Từ lời kể ngắt quãng, tôi hiểu. Chú Minh Tâm ở Texas làm thương mại thành công, con gái duy nhất mất năm 2017 vì tai nạn. Năm 2019, Minh Tâm tính di cư ngoài mua nhà, liên lạc chú, được đồng ý, chú muốn Minh Tâm giúp, thừa kế sự nghiệp. Mọi thứ suôn sẻ, nhưng trò đổi vợ khiến Minh Tâm chần chừ, cộng dịch Covid, hoãn lại. Không ngờ phong tỏa năm nay chạm điểm G “không tự do thà chết” của Minh Tâm. Thêm bé Cún sắp lên tiểu học, có ý thức giới, đánh dấu kết thúc đổi vợ, Minh Tâm khởi động lại di cư, bỏ chúng tôi. Phương Uyên cãi không biết bao lần, giấu cả đám, vẫn diễn như bình thường, nhưng hôm qua cãi lớn, Minh Tâm dọa không di cư thì ly dị, làm Phương Uyên sụp, tìm tôi bàn. Nhưng tôi làm được gì? Không ngăn được, chỉ khuyên, nhưng với tính Minh Tâm, khuyên nổi không?



Khác Văn Dương, Tường Vi, Minh Tâm và Phương Uyên đi là gần như không gặp lại. Tôi biết rõ, tôi không nỡ rời Phương Uyên, không thể thiếu cô ấy, nhưng bất lực. Nhìn Phương Uyên lệ nhòa, não tôi chập mạch, thốt, “Tôi muốn đụ em.” Cô ấy sững, rồi cười trong lệ, phì bọt mũi, gật mạnh, môi cong.



Tầng dưới là khách sạn G mới mở năm 19, tôi đặt phòng, check-in trước, gửi số phòng. 20 phút sau, Phương Uyên tới, mặt trang điểm lại, mắt đỏ nhưng dấu lệ che kỹ, lông mi dài, môi đỏ quyến rũ, tóc sóng đen ngang vai, áo phông trắng nhét váy xếp đen, giày cao gót làm nổi chân trắng dài.



Tôi kéo cô ấy tới giường, quăng túi Hermès xuống sàn, ôm chặt, hôn ngấu. Hôn mạnh, đến khi môi dưới tôi đau vì bị cắn mới buông.



“Anh bóp gãy xương sườn tôi,” Phương Uyên trách, đấm ngực tôi.



“Em cắn tôi cũng đau,” tôi liếm môi, nhìn mắt đen cô ấy.



“Làm không?” Cô ấy hỏi. “Làm!” Tôi gật, kéo áo phông qua đầu, ném lên giường, đẩy cô ấy ngã, đè lên. Tôi gạt áo lót, bóp vú đầy, bú. Núm vú cứng trong miệng, cô ấy rên sướng. Bú đủ, tôi kéo khóa váy, tuột cùng quần lót, banh chân trắng.



Phương Uyên nằm, chống tay, nhìn tôi, mắt đầy dục, “Nhanh!”



Tôi cúi, bú lồn tinh tế, cô ấy rên dài, nằm ngửa, để tôi tung hoành. Ngoài mùi dâm nhẹ, là hương mỹ phẩm, chút cồn. Tôi ngẩng, “Em lau bằng khăn ướt?”



Cô ấy che miệng, cười, mắt đỏ cong như trăng, “Biết anh thích bú, tôi lau ở toilet quán trước khi tới.”



“Tỉ mỉ ghê,” tôi khen.



“Ở với anh lâu, học được,” nói xong, không biết nhớ di cư, môi cô ấy bĩu, sắp khóc.



Chỉ có đụ, đụ mạnh mới khiến cô ấy quên, tôi cúi, dốc sức gảy hột le, nghe rên mới yên tâm. “Darling, anh, á… á… anh…” Phương Uyên đẩy đầu tôi, nói trọn, “Anh cởi, lên, 69 đi.”



“Nhưng tôi chưa lau, vừa đi vệ sinh…” Tôi sơ suất.



“Xì!” Cô ấy liếc, “Tôi không ngại, chỉ tôi để anh đái trong miệng, đúng không?”



Đúng, chỉ cô ấy điên vậy… Miệng ấm, lưỡi linh hoạt của Phương Uyên làm tôi sướng tột. 69 khó gảy hột le, tôi banh môi lồn, tập trung môi nhỏ và hang, mỗi khi cô ấy sướng, cặc tôi trong miệng hưởng ứng. Cô ấy dốc sức, đủ chiêu, ôm mông tôi deep throat, tôi không chịu nổi, bắn tinh vào lồn.



Phương Uyên ho sặc, mặt đỏ, tôi mở nước, đút cô ấy uống, lau tinh ở miệng, áy náy, “Phương Uyên, tôi không cố ý, sướng quá, không kìm.”



Cô ấy tỉnh bơ, nghiêng đầu, cười, “Sướng không?”



Tôi gật lia, cô ấy nắm cặc còn cứng, “Phạt anh trong lúc mỏi, đâm lồn tôi, làm tôi sướng.”



Lại đẩy Phương Uyên, banh chân, đặt lên vai, dí lồn đào nguyên, đâm ngập. Bỏ qua mỏi, tôi nhấp điên cuồng. “Á… darling… cứng… á… nóng…” Phương Uyên cố mở mắt nhìn tôi, trừ khi sướng ngửa cổ nhắm, rồi cắn môi, nhìn lại. Tôi mê hành động này, mắt cô ấy lúc sướng, lúc khiêu khích, làm tôi điên. Tôi điều khiển nhịp, đâm mạnh, nhắm, mở, nhắm. Lần hai kéo dài, trước, sau, trên, dưới, tới khi chân mỏi, tôi đứng cạnh giường, ôm eo mảnh, đâm mạnh mông, bắn tinh vào lồn.



Thở hổn, như chạy 1000m. Phương Uyên bò, tôi bò lên lưng, cùng thở, cùng phập phồng, tới khi cặc mềm bị lồn ép ra, tôi lật ngửa. Phương Uyên bò lên ngực, cằm nhọn gõ xương đòn, ngập ngừng, “Darling, tôi không muốn di cư, không muốn rời các anh, tôi… luyến anh, ly dị đi.”



Tôi ngửa, nhìn trần, không đáp. Tôi cũng luyến cô ấy. Tường Vi, Minh Anh có tình ý mơ hồ, nhưng chỉ Phương Uyên, tôi không thể buông, sao lại là cô ấy, sao?! “Anh nói, ly dị được không, tôi ở lại, tiếp tục điên với các anh, chơi với các anh.” Cô ấy nắm cặc mềm, “Sau này anh tha hồ hưởng tôi và Kiều Trinh hai gái một chồng.”



“Bé Cún thì sao?” Tôi hỏi, im lặng, lâu. Lựa chọn người lớn chẳng dễ. Tôi kéo chăn vắt nửa sàn, đắp, ôm chặt, lặng lẽ, chỉ tiếng thở. Tôi ngủ, không biết bao lâu, giật mình nhớ đang ở khách sạn, đụ Phương Uyên, mở mắt, thấy cô ấy chống đầu nhìn tôi.



“Mấy giờ? Ngủ bao lâu?” Tôi hỏi.



“Tối đa 20 phút,” cô ấy nhìn đồng hồ tủ, “3:40.”



Tôi chớp mắt tỉnh, nhìn cô ấy, chưa nói, cô ấy đặt tay lên má, ngón cái cọ, “Nếu tôi bỏ quyền nuôi bé Cún, anh muốn tôi ở lại không?”



Tôi muốn, muốn lắm, nhưng sao nói ra? Sao vì dâm dục mà phá gia đình, để mẹ bỏ con? Tôi cho được gì, không thể bỏ Kiều Trinh cưới cô ấy, nói sao nổi?! Tôi nhìn Phương Uyên, từ hy vọng thành thất vọng, lệ ngân, cô ấy biết tôi không trả lời. Cô ấy cười gượng, “Tôi lại khóc, đụ tôi, đừng để tôi khóc.”



Cô ấy hất chăn, cưỡi ngực tôi, 69, nắm cặc bú, liếm. Trước tôi, lồn cô ấy đầy tinh và dâm thủy, hang đỏ khép mở. Tôi quệt ngón giữa, đâm vào, tay kia mò lỗ đít, đút ngón trỏ. Co chặt rồi thả, ngón trỏ đâm, luân phiên. Cặc cảm nhận, bị Phương Uyên nắm chặt, như muốn bóp nổ, đầu cặc ép vòm miệng. “Á… darling, đâm tôi, đâm mạnh, đâm…”



Lại trận chiến kiệt sức…



Tối hôm sau, tắm xong, lên giường, nghĩ cách nói với Kiều Trinh về Minh Tâm, Phương Uyên di cư, thì Minh Tâm công bố trong nhóm, tin nhắn nổ tung. Ba cô gái và Văn Dương bất bình, trách anh ấy, muốn họ ở lại, chỉ Khánh Hưng vô tư, bảo đổi cách sống cũng hay, làm tôi muốn đấm qua Zalo. Xác nhận không cứu vãn, nhóm lặng dần. Phương Uyên ít nói, chỉ khi Minh Anh điểm danh, đáp nhàn nhạt, “Chồng đi vợ theo.”



Sáng hôm sau, do dự, tôi gọi Phương Uyên, biết họ cãi thêm hai ngày. Cô ấy quyết ly dị, tranh quyền nuôi con, Minh Tâm quỳ xin, khóc lóc, nói không bán nhà, lấy thẻ xanh sẽ chia tay, tối đa hai năm Phương Uyên về, nhà mới cho cô ấy. Phương Uyên bất lực, mềm lòng, đồng ý. Tôi chấp nhận được, Minh Tâm di cư, Phương Uyên về, bé Cún chọn theo ai, vấn đề giải quyết bằng thời gian, tôi hơi mừng.



Điểm đến của Minh Tâm là Uvalde, thành phố nhỏ Texas, theo chú, ít người, yên tĩnh, môi trường tốt. Minh Tâm nghỉ việc, thành tin nóng Viện Hóa nghiên. Họ bán nhà học khu, hơn 6 tỷ, chuyển ra nước ngoài kiểu kiến tha. Tám người mở tài khoản, thêm người thân tin cậy, chuyển dần. Minh Tâm còn liều mang tiền mặt qua, trừ tháng Bảy do dịch sân bay gián đoạn, anh ta chạy mỗi tháng, mang 2 vạn USD, gần 10 lần. Mỗi lần đi Ma Cao, Phương Uyên hẹn riêng tôi hoặc với Kiều Trinh, điên cuồng hơn, như muốn tôi đụ chết trên giường để giải thoát, làm Kiều Trinh ngạc nhiên, tôi thấy cô ấy như tìm cách trốn chạy.



Vậy là hết 2021, qua Tết 2022, Minh Tâm khó khăn mua vé lễ Lao động, ngày chia tay gần kề.
 
Phần 42

**Ngày 2 tháng 4 năm 2022, 20:04**

Hôm nay Văn Dương và Tường Vi về thành phố, cả đám hẹn ăn, cũng như tiễn sớm Phương Uyên và Minh Tâm. Không khí luyến lưu bao trùm, các cô gái khóc đỏ mắt. Cuối cùng, cả đám quyết trước lễ 1/5 phải cố tụ lần cuối, bàn khách sạn nào làm địa điểm. Tôi đi vệ sinh về phòng, Kiều Trinh đang nói, giới thiệu khách sạn. Nơi đó có phòng hai phòng ngủ, đặt hai sân đủ cho bốn cặp ở. Ba năm trước, tôi và Kiều Trinh tới, ấn tượng tốt, giờ cô ấy giới thiệu, ai cũng hào hứng, đặc biệt Minh Tâm, kẻ cuồng đặt khách sạn.



“Ừm…” Tôi nghĩ, rồi nói, “Cuối tháng 4 tốt nhất, mùa hoa tường vy, tường sân ngập hoa như thác, đẹp lắm.”



“Ôi, hay quá, nghe lãng mạn vãi,” Minh Anh mắt sáng, “Cuối tháng 4 đi, Phương Uyên với Minh Tâm bay mùng 5, tụ 28, 29, 30. Tôi xin nghỉ hai ngày đầu lễ, đổi ca cuối kỳ. Kiều Trinh cũng được, đúng không?”



“Được chứ, tiện đón bé Cà Chua và bé Cún về,” Tường Vi vỗ tay. Trước đó, để tránh dịch, hai bé được ông bà Văn Dương đưa về quê, dự định lễ đón, giờ tiện đón luôn, Văn Dương gật đầu.



Kiều Trinh nhìn tôi, gật đầu. Khánh Hưng thời gian thoải mái, Phương Uyên và Minh Tâm đã nghỉ việc, chỉ tôi bị sếp bóc lột, xin nghỉ thêm hai ngày phải duyệt tới tập đoàn, nhưng sao từ chối, tôi gật ngay.



“Tôi xem,” Minh Tâm lướt đặt phòng.



“Haha, có! Sân Cảnh, sân Nhuận, mỗi sân đôi 3 triệu 6 một đêm, hời!”



Dịch bệnh làm giá giảm, sân đôi trước kia 5 triệu, giờ 3 triệu 6, quá tốt. Minh Tâm đặt hai đêm 1 và 2/5, thêm 500 ngàn cho bể ngâm sân Cảnh. Nửa tiếng sau, khách sạn gọi xác nhận tên khách, họ sẽ dán chữ “Nhà X” trên lồng đèn cửa. Tôi thắc mắc sân đôi làm sao, họ cười, một cửa hai lồng đèn, mỗi cái dán một tên.



Chờ mong tụ cuối, không khí bớt buồn, ăn uống vui vẻ hơn.



**Ngày 28 tháng 4**

Cả đám chia nhau đi, tôi và Kiều Trinh ngủ nướng, tới nơi hai giờ chiều. Khách sạn xếp tôi, Kiều Trinh, Văn Dương, Tường Vi ở sân Cảnh, hai cặp kia ở sân Nhuận. Check-in xong, xe golf chở tới phòng, thấy Minh Anh như điên (gạch bỏ), như gió, lôi Khánh Hưng chụp ảnh khắp nơi, tôi và Kiều Trinh nhìn nhau cười.



Cửa sân Cảnh, hai lồng đèn đỏ đung đưa trong gió xuân, bên trái “Nhà Kiều”, bên phải “Nhà Tường”, đúng kiểu vợ làm chủ. Khách sạn tặng trà chiều, để hành lý, tôi và Kiều Trinh gọi món tới nhà ăn. Dù là lễ, khách ít, tôi bưng đĩa trái cây, ly latte, ngồi góc với Kiều Trinh, lặng lẽ tận hưởng. Vợ chồng già, ít nói. Tôi nhìn Kiều Trinh nhấp cà phê, môi đỏ hé cho trái cây vào, thoáng thấy Phương Uyên. Nhưng khi cô ấy ngẩng cười, tôi về hiện thực.



Tối, cả đám ăn tại khách sạn, tắm xong, theo ý Khánh Hưng, gom gối các phòng ra sảnh, ngồi vòng tròn.



“Đừng lằng nhằng, đủ người, chơi game,” Khánh Hưng lôi bộ bài, gọi ngồi quy củ.



“Chia đội, bốc cùng màu, nam nữ ghép đôi, tối ngủ theo đội.”



Kết quả: tôi với Tường Vi, Kiều Trinh với Khánh Hưng, Phương Uyên với Văn Dương, Minh Anh với Minh Tâm. Ngồi đôi, Khánh Hưng bày bốn lá bài, cười đểu, game bắt đầu.



“Chơi sao?” Phương Uyên hỏi, “Có bốn lá.”



“Đếm số. Anh Thành thiết kế,” Khánh Hưng xếp bài trên thảm.



“Mỗi đội một người bốc, số nhỏ nhất chịu thử thách.”



“Thử thách gì? Chơi cảnh xuân giữa chốn?” Minh Anh tự bốc, thấy số, cười tươi, biết không bị thử thách.



“Vội gì, lát biết,” Khánh Hưng bàn với Kiều Trinh, để anh ta bốc, nhìn lá bài, tự tin.



Tường Vi tựa vai tôi, dù cai sữa lâu, vú khủng qua áo tắm mỏng vẫn căng, không nhỏ đi, làm tôi rạo rực. Cô ấy ra hiệu, tôi bốc, mở, bích 4, yên tâm, chẳng tới lượt.



Tôi đập bích 4 xuống thảm, hất hàm, “Mở bài!” Nhưng hãnh diện hóa xẹp. Khánh Hưng mở hồng 5, Minh Anh hồng 7, Phương Uyên hồng 6. Bích 4 nhỏ nhất, Khánh Hưng lấy 4 làm nhỏ, chơi bẩn.



“Ai chịu thử thách?” Khánh Hưng cười. Tường Vi đẩy tôi ra.



Khánh Hưng nhìn cả đám, “Thử thách leo thang, vòng một, bịt mắt, hôn mỗi người khác giới, đoán đúng. Sai bị phạt. Phạt chung: ba đội kia quyết định kiểu đụ cho mọi người xem, sai một lần, nhấp 20 cái, tối đa 80.”



Bịt mắt kín mít, Khánh Hưng báo người đầu tới. Lưỡi lanh, chạm là chạy, tinh nghịch, chỉ Minh Anh. Người hai, hôn hung hãn, lưỡi quấn, chủ động, chắc Phương Uyên. Người ba, ấm áp, phối hợp sướng, là Tường Vi. Cuối, hơi né, bị động, Kiều Trinh không nghi ngờ. Tháo bịt, báo tên, đúng hết. Đàn ông sốc với độ chính xác, các cô gái vui vì tôi nhận ra, đều cười. Tôi và Tường Vi thoát phạt.



Vòng hai, Tường Vi bốc, kim cương K, an toàn. Nhỏ nhất là Phương Uyên, hoa 10. Khánh Hưng để Văn Dương, Phương Uyên chọn ai chịu thách. Văn Dương hào sảng nhận. Khánh Hưng xem luật tôi viết, “Vừa rồi gái nỗ lực, trai hưởng, giờ gái hưởng. Văn Dương, bú lồn mỗi cô 20 giây, nếu không rên, anh với Phương Uyên chịu phạt.”



“Dùng tay được không? Cũng làm gái sướng,” Văn Dương hỏi.



“Không!” Tôi, Khánh Hưng, Minh Tâm đồng thanh.



Văn Dương nhún vai, quỳ trước Phương Uyên trên ghế, cô ấy mở áo tắm, nhích mông. Khánh Hưng đếm, vài giây, Phương Uyên gian lận, rên. Đổi Tường Vi, cô ấy hưởng thụ chồng, tới giây 15, rên tượng trưng. Đổi Kiều Trinh, chưa 10 giây đã rên, thương Văn Dương. Đổi Minh Anh, cô ấy cười, tận hưởng, không rên, tới 20 giây, trách Văn Dương hời hợt, làm anh ta đen mặt, tét đùi cô ấy, cả đám cười.



Ba đội bàn, không nghĩ tư thế thú vị, để Phương Uyên quỳ, Văn Dương nửa quỳ doggy, nhấp 20 cái, xong phạt. Phương Uyên thở hổn, khoác áo, đề nghị người bị phạt không chơi tiếp, còn ba đội đấu, thử thách vẫn có họ. Cả đám đồng ý.



Vòng ba, Minh Anh, Minh Tâm nhỏ nhất, Minh Anh nhảy ra chịu thách. Khánh Hưng và tôi cười, “Giờ trai nỗ lực, gái sướng, Minh Anh!”



“Hả?!” Minh Anh sững, nghe ý xấu, nhưng hất đầu, “Tới đi, tôi thắng chắc. Luật gì?”



Khánh Hưng mắt sáng, liếm môi, “Mỗi thằng nhấp em 20 cái, đoán đúng là ai.”



Minh Anh bĩu môi, hừ, bò lên ghế, tự bịt mắt, kéo áo tắm, chổng mông, quát, “Bôi trơn đi, lồn chị chưa ướt!”



Minh Tâm bôi trơn, vuốt cặc cứng, đâm Minh Anh, một, hai, tới ba, Minh Anh cười, “Minh Tâm, thằng khác!”



Văn Dương làm tiếp, khó đoán, Minh Anh lắc đầu cảm nhận, tới cái 17, ngập ngừng, “Văn Dương, đúng không?”



Văn Dương bực vì vụ trước, tét mông trắng, “Con quỷ, đoán đúng!”



Khi Văn Dương nhấp, Tường Vi mở áo tôi, bú cặc cứng, bôi trơn, đẩy tôi lên. Dâm thủy Minh Anh và trơn làm tôi đâm dễ, vừa vào, cô ấy rên, “Á…” Tôi tưởng gọi tên, nhưng không. Lồn nóng, tôi nhấp 10 cái, cô ấy thở, “Cứng… á… chỉ anh Thành…” Tôi tét mông, rút ra, Minh Anh tháo bịt, “Khánh Hưng khỏi nhấp, vòng sau!”



Vòng bốn, tới Kiều Trinh và Khánh Hưng, công bằng. Tôi xem luật, “Giờ cả đám gái bú cặc anh 20 giây, đoán đúng.”



“Haha, thử thách gì, hưởng thụ!” Khánh Hưng tự bịt mắt, ngồi nghiêng, cặc dựng vì xem Minh Anh bị đụ.



Tường Vi đầu, chưa hai cái, Khánh Hưng cười, “Kiều Trinh, tiếp!”



Cả đám suýt cười, tôi ra hiệu im, hét, “Tiếp!”



Minh Anh thứ hai, hơn chục cái, Khánh Hưng nghi ngờ, tới cuối, gọi “Phương Uyên”. Cả đám nhịn cười.



Phương Uyên thứ ba, Khánh Hưng càng nghi, gần 20 giây, lẩm bẩm, “Tường Vi?” Thất bại hoàn toàn, Kiều Trinh giận dậm chân.



Minh Tâm đề nghị, Khánh Hưng ngồi sofa, Kiều Trinh cưỡi, đối mặt mọi người, nhấp 80 cái. Tôi ôm Tường Vi, nhìn Kiều Trinh bị Khánh Hưng bóp núm vú, nhún. Cặc tôi cứng, bị Tường Vi nắm, cô ấy luồn tay tôi vào áo, bóp vú khủng. Tới 40, Khánh Hưng giữ Kiều Trinh, “Anh em, chịu hết nổi, tôi với Kiều Trinh chơi một nháy, tự do!” Anh ta rút cặc, lật Kiều Trinh nằm ngửa sofa, nâng chân dài, nhấp.



Minh Tâm dạng chân, đỡ mông Minh Anh, quấn eo, nâng hạ. Phương Uyên bị Văn Dương lột áo, nằm nghiêng thảm, nâng chân trắng, bị nhấp. Tôi kéo Tường Vi tới giường, cởi áo, để cô ấy bò, doggy, luồn tay bóp vú khủng, nhấp.



Tiếng rên gái vang phòng, hòa tiếng thở sướng của đàn ông. Vú đẹp, mông đẹp kích thích. Cả năm, tôi ít gặp Tường Vi, trân quý lần này, dốc sức làm nhau sướng, đủ tư thế, góc độ. Trao đổi dâm thủy, nước miếng, cô ấy dùng mọi lỗ chứa cặc, tôi liếm hết lỗ cô ấy. Cuối cùng, cô ấy để tôi rút khỏi lỗ đít, “bộp” một tiếng, đâm lồn nóng mềm, siết, làm tôi run, bắn tinh vào lồn. Thở bình, 69 liếm sạch dâm thủy, ôm chặt, nghe mọi người từ thở hổn tới lặng.



Nhìn đồng hồ, mới 10 giờ, tôi đề nghị ra bể ngâm, trò chuyện, uống rượu, cả đám hưởng ứng. Đàn ông ra trước, gái lau người, mang rượu vang, trái cây. Tôi không uống, nhưng không muốn phá hứng, vừa gật, Phương Uyên kẹp cằm, đút rượu miệng đối miệng, làm Tường Vi phản đối, cười đùa.



Dưới trời xuân trong, không trăng, tường vy hồng ngập tường, hương thơm ngát. Bể ngâm cạnh cây thích, cành lá đỏ rung. Tám người trần truồng, nói mãi, từ quen biết tới đổi vợ, chuyện xấu hổ tới hài hước, tư thế yêu thích tới điểm G. Văn Dương kéo Kiều Trinh, ít nhạy cảm, lên bờ, làm cô ấy phun nước bằng tay nhanh, khiến cả đám sốc. Nhưng rồi, không khí lại buồn vì chia tay.



Tôi ghét cảm giác này, cả năm tôi vật lộn để thoát nỗi buồn Phương Uyên đi, ảnh hưởng công việc, cuộc sống. Tôi không dám hẹn cô ấy, nhưng khi cô ấy gọi, tôi bỏ hết, đụ điên cuồng. Tôi đổi chủ đề, “Minh Anh, Minh Tâm, vừa rồi thoát phạt, muốn biết phạt tôi nghĩ không?”



“Nói đi!” Khánh Hưng phấn, mê cơ hội dâm vợ. Minh Tâm, Minh Anh và cả đám tò mò, muốn biết trò mới.



Tôi nhấp nước trái cây, giảm chóng mặt vì rượu, “Tôi mơ cảnh anh ôm Minh Anh nhấp, từ sau hoặc nâng dưới lên.”



Cả đám im, tưởng tượng, rồi Phương Uyên, Tường Vi đồng thanh, “Dâm vãi!” Văn Dương, Minh Tâm giơ ngón cái, Khánh Hưng xoa tay, nhìn Minh Tâm, cặc dựng dưới nước.



Minh Anh liếc, “Đồ dâm, sao anh không làm?!”



Tôi gãi đầu, “Nâng không nổi, cặc ngắn, không tới.” Cả đám cười vang dưới trời đêm.



Minh Anh kéo Minh Tâm, bú cặc cứng, để anh ta ngồi, cô ấy quay lưng, ngồi, nuốt cặc, ôm cổ Minh Tâm, dặn dùng lực nổi nước đứng. Hình ảnh máu sôi: Minh Anh banh chân, Minh Tâm đỡ gối, cặc đỏ hừng trong lồn trắng Minh Anh, môi lồn đỏ vì máu dồn và nước nóng, banh ra, cặc cong, gân nổi.



Minh Anh nhúc nhích, Tường Vi ngồi lên đùi tôi, cặc cứng chạm khe mông, cô ấy nắm, nhấc mông, nhét lồn, nóng hơn bể, làm tôi run. “Nhúc nhích được không?” Văn Dương hỏi Minh Tâm.



“Nhúc nhích đi!” Khánh Hưng giục.



Lồn Minh Anh ngắn, cặc Minh Tâm dài, không cần nâng nhiều, nhấp một cái. Nhưng mệt, bảy tám cái, Minh Tâm ngồi xuống, nhờ nước tiếp tục. Minh Anh nhắm mắt, ngửa cổ, rên.



“Tôi với Minh Anh chơi một nháy, tự do,” Minh Tâm nói, sóng nước đẩy tới.



Khánh Hưng và Kiều Trinh qua ghế bể, Phương Uyên, Văn Dương về phòng. Tôi để Tường Vi dừng, xoay đối mặt, đâm lồn, nhấp chậm. Tường Vi cười dịu, nói, “Anh, lúc không có Phương Uyên, dành cho em nhé?” Tôi gật, môi mềm dán lên, miệng thơm mùi rượu chua, lưỡi mềm để tôi nếm. Tôi ôm chặt, đắm trong vú khủng. Tách môi, tôi nói thích sự bao dung, cô ấy nâng vú, nhét núm vào miệng tôi, ngửa cổ, rên, nhún cặc…



**Ngày 2 tháng 5**

Hôm sau, tôi thuộc về Phương Uyên, Minh Anh tự giác nhường, không quấy. Chưa bao giờ thấy Phương Uyên khóc nhiều vậy, ăn, uống trà chiều, đụ, lệ rơi. Lần cuối lúc nửa đêm, cô ấy khóc nức khi cao trào, nhét cặc mềm vào lồn. Tôi chỉ vuốt đầu, lưng mịn, đường cong mê hồn.



**Ngày 3 tháng 5 năm 2022**

Cả đám tiễn Phương Uyên, Minh Tâm. Khi họ dắt bé Cún vào khu kiểm tra, tôi bước tới, muốn nói, nhưng bất lực, chỉ vẫy tay. Phương Uyên như cảm nhận, chạy lại, ôm cổ, thì thầm, “Tôi biết tôi yêu anh rồi, dù bỏ chồng bỏ con, tôi cũng về tìm anh, đợi tôi, hai năm thôi.” Rồi cô ấy chạy về, nắm tay bé Cún, không ngoảnh, vào khu kiểm tra.
 
Mình update full bộ cho mọi người đọc nhé, mọi người like cho mình có động lực nha.
 
anime sex
cliphot
Back
Top