Có một ngọn lửa khởi lên từ đáy sâu thẳm của thân xác,
nóng bỏng, dữ dội, cuộn trào, người ta gọi nó là tình dục.
Nó không hỏi lý do, không đợi lời hứa hẹn, nó chỉ muốn cháy, muốn chạm,
muốn lấp đầy những cơn đói hoang dại của xác thân.
Nhưng nếu chỉ dừng lại ở đó, người ta chẳng khác nào những con sóng vỗ vào bờ , rồi tan.
Tình dục không tội lỗi, chỉ khi nó đi lạc khỏi ánh sáng của tình yêu.
Tình yêu đến, nhẹ hơn hơi thở.
Không cuồng loạn – mà run rẩy.
Không cướp đoạt – mà nguyện dâng.
Yêu là khi ánh mắt không còn soi mói thân thể, mà muốn hiểu một cõi lòng đang lặng lẽ kêu tên.
Tình yêu dạy ta chờ đợi, dạy ta thành thật, dạy ta tôn trọng sự cô đơn của người khác như của chính mình.
Nhưng yêu cũng dễ khiến ta đau.
Yêu mà không hiểu, thì yêu cũng hóa xiềng xích.
Yêu mà không buông, thì thương cũng hóa chiếm hữu.
Rồi một ngày, khi không còn phân biệt mình – người, khi ánh mắt mở ra không chỉ vì một ai đó, mà cho muôn loài, cho cả những điều không thể yêu nổi, lúc ấy –tình yêu không còn giới hạn, nó hóa thân thành tình thương.
Không đòi hỏi.
Không điều kiện.
Không cần đáp lại.
Như một đóa hoa nở giữa vách đá,
như ánh mặt trời không chọn người để chiếu sáng.
Từ tình dục đến tình yêu, từ tình yêu đến tình thương, đó là hành trình trở về với bản thể con người:
vừa là xác thịt,
vừa là trái tim,
và cuối cùng là Ánh Sáng.
nóng bỏng, dữ dội, cuộn trào, người ta gọi nó là tình dục.
Nó không hỏi lý do, không đợi lời hứa hẹn, nó chỉ muốn cháy, muốn chạm,
muốn lấp đầy những cơn đói hoang dại của xác thân.
Nhưng nếu chỉ dừng lại ở đó, người ta chẳng khác nào những con sóng vỗ vào bờ , rồi tan.
Tình dục không tội lỗi, chỉ khi nó đi lạc khỏi ánh sáng của tình yêu.
Tình yêu đến, nhẹ hơn hơi thở.
Không cuồng loạn – mà run rẩy.
Không cướp đoạt – mà nguyện dâng.
Yêu là khi ánh mắt không còn soi mói thân thể, mà muốn hiểu một cõi lòng đang lặng lẽ kêu tên.
Tình yêu dạy ta chờ đợi, dạy ta thành thật, dạy ta tôn trọng sự cô đơn của người khác như của chính mình.
Nhưng yêu cũng dễ khiến ta đau.
Yêu mà không hiểu, thì yêu cũng hóa xiềng xích.
Yêu mà không buông, thì thương cũng hóa chiếm hữu.
Rồi một ngày, khi không còn phân biệt mình – người, khi ánh mắt mở ra không chỉ vì một ai đó, mà cho muôn loài, cho cả những điều không thể yêu nổi, lúc ấy –tình yêu không còn giới hạn, nó hóa thân thành tình thương.
Không đòi hỏi.
Không điều kiện.
Không cần đáp lại.
Như một đóa hoa nở giữa vách đá,
như ánh mặt trời không chọn người để chiếu sáng.
Từ tình dục đến tình yêu, từ tình yêu đến tình thương, đó là hành trình trở về với bản thể con người:
vừa là xác thịt,
vừa là trái tim,
và cuối cùng là Ánh Sáng.