PHẦN 3 - CƯỠNG ĐOẠT NHẠC PHU NHÂN
Tùng Bất Diệp, sau khoảnh khắc do dự ngắn ngủi, đột nhiên nở nụ cười độc ác hơn bao giờ hết, ánh mắt hắn lướt qua Ninh Trung Tắc rồi dừng lại ở Nhạc Linh San và các nữ đệ tử đang nằm bất động cách đó không xa, cơ thể chúng run rẩy trong mưa lạnh. Hắn cúi xuống sát mặt bà, hơi thở nặng nề phả vào da thịt, giọng thì thầm đầy nham hiểm: "Nhạc phu nhân, bà muốn cắn lưỡi tự vẫn để giữ danh tiết ư? Ha ha, tốt thôi! Nhưng nếu bà chết, Tùng mỗ sẽ lập tức cưỡng hiếp con gái bà – Nhạc Linh San kia – và toàn bộ đám đệ tử nữ của phái Hoa Sơn. Chúng sẽ phải chịu nhục thay bà, từng đứa một, ngay trước mắt Nhạc Bất Quần và đồng môn. Bà tưởng chết là hết sao? Không, cái chết của bà sẽ mở đầu cho địa ngục của chúng!"
Ninh Trung Tắc nghe mà lòng đau như cắt, đôi mắt bà long lên đầy phẫn nộ và tuyệt vọng, cơ thể yếu ớt không thể nhúc nhích, nhưng ý chí vẫn sắt đá. Bà cắn chặt răng, máu từ khóe miệng rỉ ra, cố gắng không để lộ sự run rẩy. Tùng Bất Diệp tiếp tục cười gằn, tay hắn lướt nhẹ qua vai bà, như thể đang thưởng thức nỗi sợ hãi: "Còn nếu bà tự nguyện ân ái với ta, hiến thân cho Tùng mỗ ngay tại đây, thì ta hứa sẽ tha cho con gái bà và đám đệ tử nữ. Chúng sẽ không bị động đến một sợi tóc. Thế nào, Nhạc phu nhân? Một mạng đổi lấy nhiều mạng, danh tiết của bà đổi lấy sự trong sạch của chúng. Quyết định đi, thời gian không chờ đợi đâu!"
Xung quanh, tiếng mưa rơi lộp độp càng thêm nặng nề, tiếng hỗn chiến giữa phe Kiếm Tông và nhóm bịt mặt vang vọng xa xăm, nhưng trong khoảnh khắc này, Ninh Trung Tắc cảm thấy thế giới chỉ còn lại nỗi nhục nhã và lựa chọn kinh hoàng. Bà nhìn sang Nhạc Bất Quần, ánh mắt ông đầy đau đớn và bất lực, rồi quay sang con gái và đệ tử, lòng bà rối bời, không biết nên chọn cái chết hay sự hy sinh tủi nhục...
Ninh Trung Tắc nằm đó, cơ thể yếu ớt như cành liễu trước bão tố, nội tâm bà cuồn cuộn như sóng dữ giang hồ. Lời đe dọa của Tùng Bất Diệp vang vọng trong đầu bà như tiếng sấm sét, từng chữ từng câu đâm xuyên tim gan: cưỡng hiếp con gái, làm nhục đệ tử... Những hình ảnh kinh hoàng hiện ra – Nhạc Linh San non nớt, đôi mắt trong sáng nay sẽ vấy bẩn bởi bàn tay dơ bẩn; các nữ đệ tử kia, những cô gái bà coi như con ruột, sẽ phải chịu nỗi thống khổ vĩnh cửu. Bà nhìn sang chồng, Nhạc Bất Quần, ánh mắt ông đầy đau đớn xé lòng, như van xin bà đừng hy sinh, nhưng cũng đầy bất lực trước thực tại tàn khốc. Rồi bà nhìn con gái, Nhạc Linh San nằm bất động, khuôn mặt tái mét dưới ánh đèn lồng chập chờn, còn quá trẻ để chịu đựng địa ngục này.
Trong lòng Ninh Trung Tắc, cuộc đấu tranh nội tâm bùng nổ dữ dội. Một bên là danh tiết – thứ bà đã giữ gìn suốt đời như thanh kiếm Hoa Sơn sắc bén, biểu tượng của nữ hiệp kiên cường, vợ của "Quân Tử Kiếm". Chấp nhận ân ái với kẻ thù, hiến dâng thân xác cho tên súc sinh này, đồng nghĩa với việc tự tay bẻ gãy cốt cách, để giang hồ cười nhạo, để linh hồn bà vĩnh viễn ô uế. "Ta là Ninh Trung Tắc, sao có thể quỳ gối trước tiểu nhân?" – ý nghĩ ấy như lửa thiêu đốt, khiến bà muốn cắn lưỡi ngay lập tức, chết đi để giữ sạch thanh danh. Nhưng bên kia, là tình mẫu tử, là trách nhiệm sư phụ: Nếu bà chết, Linh San và các đệ tử sẽ rơi vào vực thẳm, tiếng kêu cứu van xin sẽ ám ảnh bà dưới suối vàng. "Làm sao ta có thể để chúng chịu thay? Ta là mẹ, là sư nương... Hy sinh một mình để cứu chúng, dù nhục nhã đến đâu!" – Lòng bà giằng xé, nước mắt lăn dài trên má, hòa lẫn với máu tươi từ vết thương, tim bà như bị xé toạc thành ngàn mảnh.
Mưa rơi lộp độp ngoài miếu hoang càng thêm nặng nề, như tiếng khóc của trời đất chứng kiến nỗi bi ai. Ninh Trung Tắc cắn chặt răng đến mức máu trào ra khóe miệng, đấu tranh nội tâm đạt đến đỉnh điểm – một bên là cái chết anh hùng, bên kia là sự sống tủi nhục. Cuối cùng, trong cay đắng tột cùng, bà buông xuôi, ý chí sắt đá nay tan vỡ như kính vỡ. Bà thì thầm, giọng run rẩy nhưng đầy tuyệt vọng: "Tùng Bất Diệp... Ta... chấp nhận. Nhưng ngươi phải thề, tha cho con gái ta và các đệ tử nữ. Nếu nuốt lời, hồn ma ta sẽ theo ngươi đến chết!" Lời nói ấy như dao cắt đứt linh hồn bà, cơ thể bà buông lỏng, nằm bất động chờ đợi cơn ác mộng, lòng đầy hận thù và nước mắt không rơi...
Nhạc Bất Quần nằm bất động trên mặt đất ẩm ướt, cơ thể bị điểm huyệt khiến ông không thể nhúc nhích dù chỉ một ngón tay, nhưng đôi mắt ông long sòng sọc đầy đau đớn và phẫn nộ tột độ. Ông chứng kiến hết thảy – Ninh Trung Tắc, vợ ông, nữ hiệp từng cùng ông tung hoành giang hồ, nay buông xuôi trong cay đắng, cơ thể yếu ớt được Tùng Bất Diệp bế lên như một món đồ chơi, bước vào sâu trong miếu hoang đổ nát. Tim ông như bị dao cắt, nước mắt nóng hổi lăn dài trên má, hòa lẫn với mưa bụi, lòng đầy hận thù: "Phu nhân... Ta xin lỗi... Ta bất lực..." Ý nghĩ ấy như lửa thiêu đốt linh hồn ông, khiến ông muốn gào thét nhưng chỉ có thể rên rỉ trong cổ họng bị phong bế.
Tùng Bất Diệp, với nụ cười hả hê đầy đắc thắng, ôm chặt Ninh Trung Tắc trong vòng tay lực lưỡng, bước qua những bức tường đổ nát vào góc tối nhất của miếu, nơi ánh đèn lồng không chiếu tới. Hắn liếc nhìn Nhạc Bất Quần, giọng cười vang vọng như quỷ dữ: "Nhạc chưởng môn, ông cứ nằm đó mà nhìn đi! Ta sẽ khiến cho vợ ông kiệt sức, ân ái cuồng loạn đến mức bà ta van xin tha thứ! Ha ha ha, 'Quân Tử Kiếm' mà phải chứng kiến phu nhân mình rên rỉ dưới thân ta, quả là khoái lạc giang hồ!" Lời hắn đầy nhục mạ, khiến Ninh Trung Tắc run rẩy trong lòng, nhưng bà cắn chặt môi, thầm cầu mong cơn ác mộng chóng qua để cứu con gái và đệ tử, trong khi tiếng mưa rơi lộp độp ngoài kia như tiếng khóc ai oán của trời đất chứng kiến bi kịch phái Hoa Sơn.
Trong góc tối nhất của miếu hoang đổ nát, nơi ánh đèn lồng mờ ảo không vươn tới, Tùng Bất Diệp đặt Ninh Trung Tắc xuống nền đất lạnh lẽo, ẩm ướt vì mưa thấm qua mái ngói vỡ. Hắn quỳ xuống bên bà, ánh mắt đầy dục vọng cháy bỏng, nụ cười nhếch mép lộ rõ sự đắc thắng của kẻ tiểu nhân. Ninh Trung Tắc nằm bất động, cơ thể yếu ớt do nội công bị phong tỏa, chỉ có thể dùng chút sức lực còn lại để né tránh, nhưng mọi nỗ lực đều vô vọng trước sức mạnh của hắn. Bà quay mặt đi, nước mắt lăn dài trên má, lòng đầy nhục nhã và cay đắng, thầm nghĩ: "Ta phải cam chịu... vì Linh San, vì các đệ tử... Nhưng linh hồn ta sẽ mãi mãi ô uế!"
Tùng Bất Diệp không vội vã lột bỏ y phục của bà, hắn thích thú với sự chậm rãi để thưởng thức nỗi thống khổ của nạn nhân. Hắn cúi xuống, bàn tay thô ráp vuốt ve khuôn mặt bà, rồi bất ngờ hôn hít lên môi, lên má, lên cổ bà một cách thô bạo. Ninh Trung Tắc né tránh kịch liệt, đầu lắc qua lắc lại, cố gắng đẩy hắn ra bằng chút sức yếu ớt, nhưng hắn giữ chặt lấy bà, cười gằn: "Nhạc phu nhân, đừng kháng cự nữa. Bà đã chấp nhận rồi mà!" Mỗi nụ hôn của hắn như dao cắt vào tim bà, khiến bà cảm thấy nhục nhã tột cùng, cơ thể run rẩy không phải vì khoái lạc mà vì sự sỉ nhục sâu sắc.
Hài lòng với sự kháng cự vô ích ấy, Tùng Bất Diệp bắt đầu sờ soạng thân thể bà qua lớp y phục mỏng manh ướt mưa. Bàn tay hắn lướt từ vai xuống ngực, rồi xuống eo, cảm nhận đường cong hấp dẫn của người phụ nữ từng là nữ hiệp lừng danh giang hồ. Dù chưa lột đồ, hắn đã thỏa mãn với sự mịn màng, săn chắc của da thịt bà, thì thầm đầy dâm đãng: "Ha ha, Nhạc phu nhân quả là mỹ nhân! Thân thể này hấp dẫn hơn ta tưởng, mịn màng như tơ lụa, săn chắc như thiếu nữ. Ta sẽ khiến bà kiệt sức, rên rỉ dưới tay ta!" Ninh Trung Tắc cắn chặt môi đến chảy máu, cam chịu để hắn chạm vào, không dám kháng cự mạnh mẽ hơn vì lời thề độc của hắn về con gái và đệ tử. Bà nhắm nghiền mắt, lòng đầy hận thù và nhục nhã, thầm cầu mong cơn ác mộng này chóng qua, trong khi tiếng mưa rơi lộp độp ngoài kia như tiếng than khóc cho số phận bi thảm của bà.