lc88
123b
Huong dan dang nhap Telegram khi bi chan

Truyện Sáng Tác TIẾU NGẠO GIANG HỒ - Truyện chưa kể

gatrongFgamai

Thành viên mới

Reputation: 8%
Tham gia
17/6/25
Bài viết
23
Cảm xúc
43
Điểm
13
Nơi ở
Hà Nội
Tín dụng
0.0
Giới tính
Nam
Truyện này hoàn toàn là hư cấu dựa trên những tình tiết có trong tiểu thuyết Tiếu Ngạo Giang Hồ, được mình sáng tác viết lại dựa trên sự tưởng tượng của bản thân. Vì tiểu thuyết này quá quen thuộc nên mình không giới thiệu lại nhân vật hoặc tình tiết tiểu thuyết nữa. Mong anh em đọc truyện vui vẻ và cho mình xin nhiều góp ý để giao lưu nha, cảm ơn anh em.
 
vietbet
javhd

Có thể bạn quan tâm

Trả lời
0
Lượt xem
8K
PHẦN 1 - KẺ THÙ CỦA PHÁI HOA SƠN

Mưa rơi tầm tã, gió hú từng cơn qua những tán cây um tùm ven đường. Miếu hoang đổ nát, mái ngói vỡ vụn, trở thành nơi trú tạm cho đoàn người phái Hoa Sơn sau hành trình dài từ Lạc Dương về núi. Nhạc Bất Quần, chưởng môn nhân uy nghi với bộ râu dài và ánh mắt sắc bén, ngồi khoanh chân bên góc miếu, bên cạnh là Ninh Trung Tắc – Nhạc phu nhân – với vẻ mặt dịu dàng nhưng kiên cường. Xung quanh là các đệ tử: Lệnh Hồ Xung đang dưỡng thương, nội lực hỗn loạn; Nhạc Linh San tươi trẻ, cầm kiếm canh gác; Lâm Bình Chi lặng lẽ, đôi mắt còn vương nỗi đau mất mát gia đình; cùng Lao Đức Nặc, Lương Phát và hơn chục đệ tử khác, chia nhau nghỉ ngơi và tuần tra.

Bất chợt, tiếng vó ngựa dồn dập vang lên từ xa, lẫn trong tiếng mưa rơi lộp độp. Lệnh Hồ Xung, dù cơ thể yếu ớt, vẫn là người đầu tiên nhận ra: "Có người đến!" Anh lao ra mở cửa miếu, nhưng ngay lập tức, một luồng sáng chói từ đèn lồng chiếu thẳng vào mặt, kèm theo cú đá mạnh mẽ khiến anh bay ngược về phía sau, ngã vật ra đất bùn.

Từ bóng tối, mười lăm kỵ sĩ bịt mặt hiện ra, toàn thân quấn vải đen, chỉ lộ đôi mắt lạnh lùng. Chúng cưỡi ngựa bao vây miếu hoang, binh khí lấp loá dưới ánh đèn: có kẻ cầm trường kiếm, kẻ dùng roi dài, kẻ vác đại đao. Chúng nhảy xuống ngựa, động tác nhanh như chớp, không một tiếng động thừa. Kẻ cầm đầu, giọng khàn khàn đầy sát khí: "Nhạc tiên sinh, chúng ta đến mượn Tịch Tà Kiếm Phổ để xem một chút. Nghe nói Nhạc chưởng môn đã dùng mưu kế thu nạp Lâm Bình Chi, độc chiếm bí kíp của Phúc Uy Tiêu Cục. Hành động này gây hại cho giang hồ, thật đáng trách!"

Nhạc Bất Quần đứng dậy, khí thế hiên ngang: "Các hạ là ai? Phái Hoa Sơn ta từ trước đến nay hành sự quang minh chính đại, đâu có bí kíp gì? Nếu muốn động thủ, Nhạc mỗ sẵn sàng!" Nhưng lời chưa dứt, nhóm bịt mặt đã xông vào như bầy sói đói. Đèn lồng chói lọi làm lóa mắt, chúng phối hợp ăn ý, chiêu thức đa dạng từ các môn phái khác nhau.

Giao đấu bùng nổ. Nhạc Bất Quần một mình đấu tám cao thủ, Tử Khí Đông Lai chưởng pháp triển khai như sấm sét, nhưng ánh đèn chiếu rối loạn tầm nhìn, hắn bị thương ở vai, ngã xuống đất. Ninh Trung Tắc lao vào hỗ trợ, kiếm pháp Hoa Sơn uyển chuyển như gió thoảng mây bay, đấu với ba tên, nhưng một roi dài quất trúng đùi bà, máu chảy ròng ròng. Bà cắn răng, vẫn múa kiếm chém đứt roi của kẻ thù, nhưng cuối cùng bị điểm huyệt, nằm bất động.

Các đệ tử khác lần lượt ngã gục: Lao Đức Nặc bị đao chém đứt tay áo, Lương Phát bị thương nặng ở ngực; Nhạc Linh San múa kiếm bảo vệ Lâm Bình Chi, nhưng bị một tên bịt mặt điểm huyệt, ngã vào vũng bùn; Lâm Bình Chi hét lên đầy phẫn nộ, rút kiếm lao vào nhưng bị khống chế nhanh chóng. Chỉ trong khoảnh khắc, toàn bộ phái Hoa Sơn – hơn hai mươi người – bị điểm huyệt, nằm la liệt trên mặt đất ẩm ướt, không thể nhúc nhích.

Kẻ cầm đầu cười gằn: "Nhạc tiên sinh, đừng giả vờ nữa. Tịch Tà Kiếm Phổ đâu? Đưa ra đây, bằng không chúng ta sẽ lục soát từng người một. Phu nhân, con gái và mấy nữ đệ tử của ngươi đều có dung mạo khá đấy; nếu bọn ta chia ra mỗi người lấy một cô làm vợ nhỏ, ha ha, vậy thì Nhạc tiên sinh trong võ lâm oai danh lừng lẫy lắm!" Lời nói dâm đãng khiến Ninh Trung Tắc mặt đỏ bừng vì giận, nhưng bà chỉ có thể nằm đó, ánh mắt sắc như dao.

Nhóm bịt mặt bắt đầu lục soát hành lý, xé toạc bao tải, lật tung quần áo. Chúng đe dọa thêm: "Ta khuyên ngươi nên tự đưa ra là hơn. Lục soát từng người thì phải lục soát đến phu nhân và các cô khuê nữ, khó coi lắm." Lâm Bình Chi, nằm bất động, cố gắng cắn lưỡi tự vẫn để chứng minh vô tội, nhưng bị điểm huyệt kịp thời, chỉ có thể rên rỉ đau đớn.

Bất ngờ, từ ngoài cửa miếu, một nhóm người khác xông vào – chính là phe Kiếm Tông Hoa Sơn, dẫn đầu là Tùng Bất Diệp, cùng với các cao thủ từ Tung Sơn, Thái Sơn và Hành Sơn. Chúng vốn đang theo dõi, nay lao vào tranh đoạt. Xung đột mới bùng nổ giữa hai phe, kiếm khí ngút trời, nhưng phái Hoa Sơn vẫn ở thế bị động, nằm bất lực chứng kiến.

Tùng Bất Diệp, với vẻ mặt gian xảo và ánh mắt tham lam, tiến lại gần Ninh Trung Tắc. Hắn cười nhếch mép: "Nhạc phu nhân, xin thứ lỗi. Để chắc chắn, ta phải lục soát kỹ càng trên người bà một chút. Biết đâu bí kíp giấu trong y phục thì sao?" Tay hắn vươn ra, ý đồ sờ soạng cơ thể bà. Ninh Trung Tắc, dù bị thương nặng ở đùi và vai, vẫn cố gắng phản kháng bằng cách nhổ nước bọt vào mặt hắn, giọng đầy phẫn nộ: "Ngươi dám động đến một sợi lông của ta thì sẽ chết không toàn thây!" Nhưng với cơ thể bất động, bà chỉ có thể nằm đó, lòng đầy nhục nhã và căm hận, trong khi cuộc hỗn chiến xung quanh càng thêm kịch liệt.

Tùng Bất Diệp, với bộ râu quai nón rối bù và đôi mắt láo liên như loài sói đói, khựng lại trước giọt nước bọt từ miệng Ninh Trung Tắc bắn thẳng vào mặt. Hắn không ngờ một nữ nhân bị thương nặng, nằm bất động dưới đất, vẫn có thể toát ra khí thế cương liệt đến vậy. Khuôn mặt hắn thoáng biến sắc, từ tham lam chuyển sang ngạc nhiên xen lẫn giận dữ. Tay hắn dừng giữa không trung, cách lớp áo của Ninh Trung Tắc chỉ gang tấc, nhưng rồi hắn thu tay lại, lau mặt bằng ống tay áo, đôi mắt lóe lên tia ác độc.

Xung quanh, tiếng binh khí va chạm vẫn vang vọng, phe Kiếm Tông và nhóm bịt mặt chém giết lẫn nhau, máu tươi bắn tung tóe dưới ánh đèn lồng chập chờn. Nhạc Bất Quần nằm cách đó không xa, ánh mắt đầy phẫn nộ nhưng cơ thể bất lực, chỉ có thể chứng kiến cảnh nhục nhã. Các đệ tử phái Hoa Sơn khác, từ Lệnh Hồ Xung đến Nhạc Linh San, đều nằm la liệt, lòng đầy căm hận.

Tùng Bất Diệp đột nhiên ngửa mặt cười lớn, tiếng cười vang vọng giữa miếu hoang, át cả tiếng mưa rơi lộp độp trên mái ngói vỡ. "Ha ha ha! Nhạc phu nhân quả là có cốt cách! Nhưng nếu ta lột trần truồng phu nhân ra thì sao nào? Lúc đó, xem bà còn cương quyết được đến đâu? Hay là để toàn giang hồ chiêm ngưỡng vẻ đẹp của 'Nữ hiệp Ninh Trung Tắc' này?" Lời hắn đầy dâm đãng và nhục mạ, khiến Ninh Trung Tắc mặt đỏ bừng, đôi mắt long lên lửa giận. Bà cắn chặt răng, cố gắng vận nội lực để phá huyệt đạo, nhưng vết thương quá nặng, chỉ khiến máu từ đùi và vai chảy thêm ròng ròng.

Tùng Bất Diệp cúi xuống gần hơn, hơi thở hôi thối phả vào mặt bà: "Đừng lo, ta sẽ nhẹ tay. Biết đâu sau hôm nay, phu nhân lại trở thành 'vợ nhỏ' của Tùng mỗ thì sao? Ha ha!" Hắn vươn tay lần nữa, ý đồ xé toạc y phục của Ninh Trung Tắc, trong khi bà chỉ có thể nằm đó, lòng đầy nhục nhã nhưng ý chí vẫn sắt đá, thầm cầu mong một phép màu để bảo vệ danh dự và đồng môn. Cuộc hỗn chiến xung quanh càng thêm kịch liệt, tiếng hét vang vọng, nhưng số phận phái Hoa Sơn lúc này treo sợi chỉ mỏng manh...
 
PHẦN 2 - NHẠC PHU NHÂN, THÀ CHẾT QUYẾT KHÔNG CHỤI NHỤC

Nhạc Bất Quần, nằm cách đó không xa, chứng kiến cảnh tượng nhục nhã, nội lực dù bị phong bế nhưng ý chí vẫn sục sôi. Khuôn mặt ông tái mét vì giận dữ, đôi mắt lóe lên tia sát khí như lưỡi kiếm sắc bén. Với chút sức lực còn lại, ông cắn răng, giọng trầm thấp nhưng vang vọng đầy uy nghiêm: "Tùng Bất Diệp! Ngươi dám động đến phu nhân của ta, Nhạc mỗ thề sẽ khiến ngươi chết không toàn thây! Dù hôm nay phái Hoa Sơn ta gặp nạn, nhưng giang hồ rộng lớn, oan nghiệt này sẽ theo ngươi đến tận chân trời góc biển. Lui tay đi, nếu còn là nam tử hán!"

Tùng Bất Diệp quay đầu nhìn Nhạc Bất Quần, nụ cười trên môi càng thêm nham hiểm, nhưng trong lòng thoáng chột dạ trước khí thế của vị chưởng môn từng nổi danh "Quân Tử Kiếm". Hắn chưa kịp đáp lời, Ninh Trung Tắc đã lên tiếng, giọng bà lạnh lùng như băng giá, đầy khinh miệt dù cơ thể bất động: "Hừ, Tùng Bất Diệp, ngươi chỉ biết đánh lén sau lưng, dùng thủ đoạn hèn hạ với nữ nhân bị thương. Đồ tiểu nhân vô sỉ! Nếu có bản lĩnh thật sự, sao không đường đường chính chính đấu với phu quân ta? Hay ngươi sợ mất mạng dưới kiếm pháp Hoa Sơn?"

Tùng Bất Diệp, sau lời cảnh cáo của Nhạc Bất Quần, thoáng do dự nhưng rồi nở nụ cười nham hiểm, không hề bị khích bác bởi lời mắng mỏ. Hắn liếc nhìn Ninh Trung Tắc nằm bất động dưới đất, đôi mắt bà vẫn lóe lên tia kiên cường dù vết thương ở đùi và vai đang rỉ máu. "Nhạc phu nhân, ta vốn không phải hạng tiểu nhân đánh lén. Nếu bà đã có chí khí như vậy, ta sẽ cho bà một cơ hội công bằng. Hãy tỉ thí với ta, để xem kiếm pháp Hoa Sơn của bà lợi hại đến đâu!"

Nói rồi, Tùng Bất Diệp vươn tay điểm nhẹ vào mấy huyệt đạo trên người Ninh Trung Tắc, giải khai phong bế. Bà cảm nhận nội lực dần trở lại, cơ thể có thể nhúc nhích, nhưng vết thương nặng khiến khí huyết hỗn loạn, nội thương từ cuộc giao đấu trước vẫn âm ỉ đau đớn. Ninh Trung Tắc chậm rãi ngồi dậy, tay cầm chặt chuôi kiếm, lòng biết rõ đây là cơ hội duy nhất để bảo vệ danh dự và đồng môn. Dù cơ thể yếu ớt, bà vẫn đứng vững, khí thế không hề suy giảm: "Tốt, Tùng Bất Diệp, hôm nay ta sẽ dạy cho ngươi biết thế nào là quân tử chi kiếm!"

Xung quanh, cuộc hỗn chiến giữa phe Kiếm Tông và nhóm bịt mặt tạm dừng giây lát, mọi ánh mắt đổ dồn về hai người. Tùng Bất Diệp rút kiếm, chiêu thức triển khai như gió cuốn mây bay, nhằm thẳng vào Ninh Trung Tắc. Bà né tránh linh hoạt, kiếm pháp Hoa Sơn uyển chuyển phản công, nhưng nội thương khiến chiêu thức chậm đi vài phần. Tiếng kiếm va chạm vang vọng giữa miếu hoang, mưa rơi lộp độp như trống trận, và Ninh Trung Tắc biết rằng, dù thắng hay thua, bà phải dùng hết sức lực để lật ngược thế cờ cho phái Hoa Sơn...

Kiếm quang lóe lên dưới ánh đèn lồng chập chờn, Tùng Bất Diệp lao tới như mãnh hổ vồ mồi, chiêu thức Kiếm Tông Hoa Sơn triển khai hung mãnh, từng đường kiếm mang theo gió rít, nhằm thẳng vào yếu huyệt của Ninh Trung Tắc. Bà né sang bên phải, kiếm pháp Hoa Sơn uyển chuyển như mây trôi nước chảy, phản công bằng chiêu "Bạch Vân Xuất Tụ" – lưỡi kiếm vẽ nên đường cong mềm mại, chém ngược vào cổ tay hắn. Tiếng kim loại va chạm vang vọng, chấn động cả miếu hoang, át đi tiếng mưa rơi lộp độp trên mái ngói vỡ.

Nhưng nội thương từ trước khiến Ninh Trung Tắc khí huyết không thông, chiêu thức chậm đi vài phần. Tùng Bất Diệp cười gằn, thân pháp nhanh như chớp, lách tránh rồi phản đòn bằng "Phong Quy Vân Ẩn", kiếm phong quét ngang vai bà. Ninh Trung Tắc cắn răng chịu đau, máu tươi lại rỉ ra từ vết thương cũ ở đùi, nhưng bà vẫn kiên cường, múa kiếm liên hồi: "Hữu Phụng Lai Nghi", "Thanh Phong Tống Tống", từng chiêu nối tiếp, ép hắn lùi lại hai bước. Xung quanh, phe Kiếm Tông và nhóm bịt mặt tạm dừng giao tranh, ánh mắt đổ dồn về cuộc tỉ thí, Nhạc Bất Quần nằm bất động, lòng đầy lo lắng.

Dần dần, Ninh Trung Tắc yếu thế. Nội lực bà vốn đã hỗn loạn do thương tích, nay càng kiệt quệ dưới sức ép của Tùng Bất Diệp. Hắn cười lớn: "Nhạc phu nhân, kiếm pháp của bà quả là tinh diệu, nhưng hôm nay e rằng phải chịu thua thôi!" Hắn tăng tốc, chiêu "Kiếm Khí Trường Giang" triển khai, kiếm quang như sông dài cuồn cuộn, ép bà vào góc tường miếu. Ninh Trung Tắc cố gắng đỡ gạt, nhưng một chiêu sơ hở khiến bà bị hắn điểm trúng huyệt đạo ở vai phải, kiếm suýt rơi khỏi tay.

Sau vài hiệp nữa, Tùng Bất Diệp tìm được sơ hở lớn: hắn giả vờ tấn công bên trái, rồi bất ngờ chuyển sang phải, dùng chỉ lực điểm mạnh vào đan điền của bà – huyệt Khí Hải. Ninh Trung Tắc kêu lên một tiếng đau đớn, chân khí lập tức bị phong tỏa, nội công bế tắc hoàn toàn. Toàn thân bà run rẩy, tay chân yếu đuối, không còn chút sức lực nào, chẳng khác gì một người đàn bà bình thường không biết võ công. Kiếm rơi leng keng xuống đất bùn, bà ngã quỵ, thở hổn hển, ánh mắt vẫn đầy căm hận nhưng cơ thể bất lực, chỉ có thể nằm đó chứng kiến Tùng Bất Diệp cười đắc thắng, tiến lại gần hơn...

Tùng Bất Diệp đứng đó, ánh mắt hắn lóe lên tia dục vọng đen tối, nhìn chằm chằm vào Ninh Trung Tắc đang nằm quỵ dưới đất, cơ thể yếu ớt không còn chút nội lực nào. Mưa vẫn rơi lộp độp ngoài miếu hoang, tiếng hỗn chiến xung quanh dường như xa dần trong khoảnh khắc này. Hắn chậm rãi tiến lại gần, nụ cười nhếch mép đầy nham hiểm, tay vươn ra nắm lấy cổ áo bà, thì thầm bằng giọng khàn khàn: "Nhạc phu nhân, bà đã thua rồi. Hôm nay, ta sẽ khiến bà trở thành vật sở hữu của ta. Giang hồ ai cũng biết bà là nữ hiệp kiên cường, nhưng dưới tay Tùng mỗ, bà sẽ phải van xin... Ha ha, ta sẽ cưỡng đoạt bà ngay tại đây, để Nhạc Bất Quần chứng kiến hết thảy!"

Lời hắn lộ rõ ý định dâm ô, khiến không khí miếu hoang càng thêm ngột ngạt, đầy mùi máu và mưa ẩm. Ninh Trung Tắc, dù tay chân yếu đuối như người phụ nữ bình thường, không còn sức chống cự, nhưng đôi mắt bà vẫn long lên lửa giận và kiên quyết. Bà cắn chặt răng, máu từ vết thương rỉ ra, giọng run rẩy nhưng đầy cương liệt: "Tùng Bất Diệp, đồ súc sinh! Nếu ngươi dám động đến ta, Ninh Trung Tắc này sẽ cắn lưỡi tự vẫn ngay lập tức! Ta thà chết để giữ danh tiết, chứ không để kẻ tiểu nhân như ngươi làm nhục! Phái Hoa Sơn ta sẽ báo thù, ngươi sẽ chết không toàn thây!"

Tùng Bất Diệp khựng lại giây lát, nụ cười trên mặt hắn thoáng cứng đờ trước lời đe dọa quyết liệt của bà. Xung quanh, Nhạc Bất Quần nằm bất động, ánh mắt đầy phẫn nộ, trong khi cuộc hỗn chiến tiếp tục vang vọng, nhưng khoảnh khắc căng thẳng này khiến hắn do dự, không biết nên tiến tới hay lùi bước...
 
anime sex
cliphot
Back
Top
X