PHẦN 1 - KẺ THÙ CỦA PHÁI HOA SƠN
Mưa rơi tầm tã, gió hú từng cơn qua những tán cây um tùm ven đường. Miếu hoang đổ nát, mái ngói vỡ vụn, trở thành nơi trú tạm cho đoàn người phái Hoa Sơn sau hành trình dài từ Lạc Dương về núi. Nhạc Bất Quần, chưởng môn nhân uy nghi với bộ râu dài và ánh mắt sắc bén, ngồi khoanh chân bên góc miếu, bên cạnh là Ninh Trung Tắc – Nhạc phu nhân – với vẻ mặt dịu dàng nhưng kiên cường. Xung quanh là các đệ tử: Lệnh Hồ Xung đang dưỡng thương, nội lực hỗn loạn; Nhạc Linh San tươi trẻ, cầm kiếm canh gác; Lâm Bình Chi lặng lẽ, đôi mắt còn vương nỗi đau mất mát gia đình; cùng Lao Đức Nặc, Lương Phát và hơn chục đệ tử khác, chia nhau nghỉ ngơi và tuần tra.
Bất chợt, tiếng vó ngựa dồn dập vang lên từ xa, lẫn trong tiếng mưa rơi lộp độp. Lệnh Hồ Xung, dù cơ thể yếu ớt, vẫn là người đầu tiên nhận ra: "Có người đến!" Anh lao ra mở cửa miếu, nhưng ngay lập tức, một luồng sáng chói từ đèn lồng chiếu thẳng vào mặt, kèm theo cú đá mạnh mẽ khiến anh bay ngược về phía sau, ngã vật ra đất bùn.
Từ bóng tối, mười lăm kỵ sĩ bịt mặt hiện ra, toàn thân quấn vải đen, chỉ lộ đôi mắt lạnh lùng. Chúng cưỡi ngựa bao vây miếu hoang, binh khí lấp loá dưới ánh đèn: có kẻ cầm trường kiếm, kẻ dùng roi dài, kẻ vác đại đao. Chúng nhảy xuống ngựa, động tác nhanh như chớp, không một tiếng động thừa. Kẻ cầm đầu, giọng khàn khàn đầy sát khí: "Nhạc tiên sinh, chúng ta đến mượn Tịch Tà Kiếm Phổ để xem một chút. Nghe nói Nhạc chưởng môn đã dùng mưu kế thu nạp Lâm Bình Chi, độc chiếm bí kíp của Phúc Uy Tiêu Cục. Hành động này gây hại cho giang hồ, thật đáng trách!"
Nhạc Bất Quần đứng dậy, khí thế hiên ngang: "Các hạ là ai? Phái Hoa Sơn ta từ trước đến nay hành sự quang minh chính đại, đâu có bí kíp gì? Nếu muốn động thủ, Nhạc mỗ sẵn sàng!" Nhưng lời chưa dứt, nhóm bịt mặt đã xông vào như bầy sói đói. Đèn lồng chói lọi làm lóa mắt, chúng phối hợp ăn ý, chiêu thức đa dạng từ các môn phái khác nhau.
Giao đấu bùng nổ. Nhạc Bất Quần một mình đấu tám cao thủ, Tử Khí Đông Lai chưởng pháp triển khai như sấm sét, nhưng ánh đèn chiếu rối loạn tầm nhìn, hắn bị thương ở vai, ngã xuống đất. Ninh Trung Tắc lao vào hỗ trợ, kiếm pháp Hoa Sơn uyển chuyển như gió thoảng mây bay, đấu với ba tên, nhưng một roi dài quất trúng đùi bà, máu chảy ròng ròng. Bà cắn răng, vẫn múa kiếm chém đứt roi của kẻ thù, nhưng cuối cùng bị điểm huyệt, nằm bất động.
Các đệ tử khác lần lượt ngã gục: Lao Đức Nặc bị đao chém đứt tay áo, Lương Phát bị thương nặng ở ngực; Nhạc Linh San múa kiếm bảo vệ Lâm Bình Chi, nhưng bị một tên bịt mặt điểm huyệt, ngã vào vũng bùn; Lâm Bình Chi hét lên đầy phẫn nộ, rút kiếm lao vào nhưng bị khống chế nhanh chóng. Chỉ trong khoảnh khắc, toàn bộ phái Hoa Sơn – hơn hai mươi người – bị điểm huyệt, nằm la liệt trên mặt đất ẩm ướt, không thể nhúc nhích.
Kẻ cầm đầu cười gằn: "Nhạc tiên sinh, đừng giả vờ nữa. Tịch Tà Kiếm Phổ đâu? Đưa ra đây, bằng không chúng ta sẽ lục soát từng người một. Phu nhân, con gái và mấy nữ đệ tử của ngươi đều có dung mạo khá đấy; nếu bọn ta chia ra mỗi người lấy một cô làm vợ nhỏ, ha ha, vậy thì Nhạc tiên sinh trong võ lâm oai danh lừng lẫy lắm!" Lời nói dâm đãng khiến Ninh Trung Tắc mặt đỏ bừng vì giận, nhưng bà chỉ có thể nằm đó, ánh mắt sắc như dao.
Nhóm bịt mặt bắt đầu lục soát hành lý, xé toạc bao tải, lật tung quần áo. Chúng đe dọa thêm: "Ta khuyên ngươi nên tự đưa ra là hơn. Lục soát từng người thì phải lục soát đến phu nhân và các cô khuê nữ, khó coi lắm." Lâm Bình Chi, nằm bất động, cố gắng cắn lưỡi tự vẫn để chứng minh vô tội, nhưng bị điểm huyệt kịp thời, chỉ có thể rên rỉ đau đớn.
Bất ngờ, từ ngoài cửa miếu, một nhóm người khác xông vào – chính là phe Kiếm Tông Hoa Sơn, dẫn đầu là Tùng Bất Diệp, cùng với các cao thủ từ Tung Sơn, Thái Sơn và Hành Sơn. Chúng vốn đang theo dõi, nay lao vào tranh đoạt. Xung đột mới bùng nổ giữa hai phe, kiếm khí ngút trời, nhưng phái Hoa Sơn vẫn ở thế bị động, nằm bất lực chứng kiến.
Tùng Bất Diệp, với vẻ mặt gian xảo và ánh mắt tham lam, tiến lại gần Ninh Trung Tắc. Hắn cười nhếch mép: "Nhạc phu nhân, xin thứ lỗi. Để chắc chắn, ta phải lục soát kỹ càng trên người bà một chút. Biết đâu bí kíp giấu trong y phục thì sao?" Tay hắn vươn ra, ý đồ sờ soạng cơ thể bà. Ninh Trung Tắc, dù bị thương nặng ở đùi và vai, vẫn cố gắng phản kháng bằng cách nhổ nước bọt vào mặt hắn, giọng đầy phẫn nộ: "Ngươi dám động đến một sợi lông của ta thì sẽ chết không toàn thây!" Nhưng với cơ thể bất động, bà chỉ có thể nằm đó, lòng đầy nhục nhã và căm hận, trong khi cuộc hỗn chiến xung quanh càng thêm kịch liệt.
Tùng Bất Diệp, với bộ râu quai nón rối bù và đôi mắt láo liên như loài sói đói, khựng lại trước giọt nước bọt từ miệng Ninh Trung Tắc bắn thẳng vào mặt. Hắn không ngờ một nữ nhân bị thương nặng, nằm bất động dưới đất, vẫn có thể toát ra khí thế cương liệt đến vậy. Khuôn mặt hắn thoáng biến sắc, từ tham lam chuyển sang ngạc nhiên xen lẫn giận dữ. Tay hắn dừng giữa không trung, cách lớp áo của Ninh Trung Tắc chỉ gang tấc, nhưng rồi hắn thu tay lại, lau mặt bằng ống tay áo, đôi mắt lóe lên tia ác độc.
Xung quanh, tiếng binh khí va chạm vẫn vang vọng, phe Kiếm Tông và nhóm bịt mặt chém giết lẫn nhau, máu tươi bắn tung tóe dưới ánh đèn lồng chập chờn. Nhạc Bất Quần nằm cách đó không xa, ánh mắt đầy phẫn nộ nhưng cơ thể bất lực, chỉ có thể chứng kiến cảnh nhục nhã. Các đệ tử phái Hoa Sơn khác, từ Lệnh Hồ Xung đến Nhạc Linh San, đều nằm la liệt, lòng đầy căm hận.
Tùng Bất Diệp đột nhiên ngửa mặt cười lớn, tiếng cười vang vọng giữa miếu hoang, át cả tiếng mưa rơi lộp độp trên mái ngói vỡ. "Ha ha ha! Nhạc phu nhân quả là có cốt cách! Nhưng nếu ta lột trần truồng phu nhân ra thì sao nào? Lúc đó, xem bà còn cương quyết được đến đâu? Hay là để toàn giang hồ chiêm ngưỡng vẻ đẹp của 'Nữ hiệp Ninh Trung Tắc' này?" Lời hắn đầy dâm đãng và nhục mạ, khiến Ninh Trung Tắc mặt đỏ bừng, đôi mắt long lên lửa giận. Bà cắn chặt răng, cố gắng vận nội lực để phá huyệt đạo, nhưng vết thương quá nặng, chỉ khiến máu từ đùi và vai chảy thêm ròng ròng.
Tùng Bất Diệp cúi xuống gần hơn, hơi thở hôi thối phả vào mặt bà: "Đừng lo, ta sẽ nhẹ tay. Biết đâu sau hôm nay, phu nhân lại trở thành 'vợ nhỏ' của Tùng mỗ thì sao? Ha ha!" Hắn vươn tay lần nữa, ý đồ xé toạc y phục của Ninh Trung Tắc, trong khi bà chỉ có thể nằm đó, lòng đầy nhục nhã nhưng ý chí vẫn sắt đá, thầm cầu mong một phép màu để bảo vệ danh dự và đồng môn. Cuộc hỗn chiến xung quanh càng thêm kịch liệt, tiếng hét vang vọng, nhưng số phận phái Hoa Sơn lúc này treo sợi chỉ mỏng manh...