Có những đêm nằm giữa khoảng trống, tôi chợt thấy mình khao khát một vòng tay. Không phải vòng tay hời hợt, mà là một cái ôm đủ ấm để tan đi mọi mỏi mệt, đủ chặt để giữ lại những phút giây chẳng muốn buông.
Tôi muốn tìm một người con gái, không cần quá hoàn hảo, chỉ cần biết cười khi tôi vụng về, biết im lặng khi tôi lỡ yếu lòng, và biết khẽ rùng mình khi tôi thì thầm bên tai những câu không ai khác được nghe.
Tôi sẽ yêu chiều đến tận cùng, dẫn em đi qua những con đường mùi hương, qua cả những dốc cao chỉ có hai người biết. Đêm xuống, khi thành phố tắt đèn, tôi muốn dìu em lên những “đỉnh” mà chỉ có chúng ta mới gọi tên, để mồ hôi và hơi thở hòa vào nhau, để chẳng phân biệt đâu là tôi, đâu là em.
Và sáng hôm sau, khi ánh nắng vén rèm, tôi vẫn muốn thấy em ngủ say trong vòng tay mình, nơi mọi giấc mơ đều đã được chạm tới.
Tôi muốn tìm một người con gái, không cần quá hoàn hảo, chỉ cần biết cười khi tôi vụng về, biết im lặng khi tôi lỡ yếu lòng, và biết khẽ rùng mình khi tôi thì thầm bên tai những câu không ai khác được nghe.
Tôi sẽ yêu chiều đến tận cùng, dẫn em đi qua những con đường mùi hương, qua cả những dốc cao chỉ có hai người biết. Đêm xuống, khi thành phố tắt đèn, tôi muốn dìu em lên những “đỉnh” mà chỉ có chúng ta mới gọi tên, để mồ hôi và hơi thở hòa vào nhau, để chẳng phân biệt đâu là tôi, đâu là em.
Và sáng hôm sau, khi ánh nắng vén rèm, tôi vẫn muốn thấy em ngủ say trong vòng tay mình, nơi mọi giấc mơ đều đã được chạm tới.