Vui lên chị ơi, đang không khí 2-9, mấy hôm nay mn cứ hào hứng diễu binh suốtThời tiết hôm nay cứ mơ màng sao ấy. Không nắng, không mưa, không quá âm u mù mịt nhưng cũng không sáng. Cảm giác tù đọng này như có như không, muốn xua đi cũng chẳng biết phải xua cái gì.
Ngưòi trưởng thành hình như luôn sống trong cái môi trường này thì phải. Mờ mịt mông lung.
Thì đúng rồi mà. Nhà văn trên tđ chuyên viết văn tả thực phản ánh xã hội hiện tại. Rồi tiện thể giới thiệu luôn web thiên địa hội để cộng đồng chúng ta có thêm thành viên mới lun. =))Nọ đang đi bộ qua ngã tư chiều tan tầm thì 1 chiếc xe máy tấp vô lề ngay cạnh mình và hỏi : Hà phải không? Nhớ tớ không? Lơ ngơ quay ra thì thấy trên xe là một cặp vợ chồng, người chồng nom quen quen. Bộ não không load nổi tên nhưng lại load ra chức vụ : Bí thư hử?? Bạn chồng cười niềm nở : Là tớ đây. Nhà Hà gần đây à?
Hai bên líu ríu một vài câu thì bạn vợ phía sau kẽ kéo áo chồng. Biết ý nên bạn chồng hỏi fb mình rồi đi.
Tối về mess nhảy yêu cầu kết nối, là bạn bí thứ cấp 2 nay đã nhớ ra tên là Lâm. Bí thư bảo đang chuẩn bị tổ chức họp lớp và add mình vô nhóm lớp để nói chuyện. Rồi bí thư buông câu: tớ cứ nghĩ Hà đã trở thành nhà văn rồi đấy.
Hình như đây không phải ngưòi đầu tiên nói ý đó với mình. Bạn bè học chung cấp 2 và 3, đôi khi gặp gỡ hay bảo vậy. Dù gì thì năng khiếu chữ nghĩa của mình cũng bộc lộ khá sớm nhỉ? Nhưng chỉ có mình biết từ rất lâu mình không thể và không bao giờ làm được cái thành tích gì!!
Lý do dễ hiểu lắm. Nói một cách ngạo mạn là mình không muốn. Còn thừa nhận trần trụi thì mình không thể. Muốn đạt thành tích nào đó, ngưòi ta cần sự kiên trì, sự cố gắng, niềm đam mê và sự khao khát không biết mệt .
Mình chẳng có điều gì trong số đó hết. Mình chẳng muốn điều gì trong đó cả. Mình chỉ ước có thể là một hạt bụi vô tri.
Ngắm mưa chị ơi !Sáng ngồi ngó cái bụng tròn ủm và thở dài.
Gấu an ủi bảo : người ta cổ cao ba ngấn. Còn Sói có cái bụng bự ba ngấn. Thôi thì cũng có một chữ ba giống nhau rồi. Đừng buồn.
Rồi an ủi dữ chưa¿???????
Ninh Bình mưa lớn từ ngày hôm qua, có chỗ ngập, đêm qua còn có gió giật, cũng có nhiều cây cối bị đổ, lật.Nay mưa nhưng từng cơn rồi tạnh. Mưa dày nhưng lượng nước ko quá lớn. Ko ngập đâu em
Mưa thế này ngồi trên cao nhâm nhi cafe đúng là nhất rồiTừ hôm qua, hồ Đống Đa nước dềnh qua cả vệ hồ, quán quen không mở được đâm ra mình bơ vơ không biết đi đâu. Hà Nội quán cafe nhiều lắm, mà mình bị tật xấu ngại thử cái lạ lẫm. Tựa như một con thú hoang chỉ an tâm khi rúc vào cái ổ quen của mình.
Qua tạt vào Cộng _ Phạm Ngọc Thạch, tầng 3, mưa hợp với kiểu bài trí của Cộng, thoảng mùi xưa cũ trầm lặng. Bé pha chế mũm mĩm, giọng êm nhẹ như kẹo bông ( đấy là không tính tới hơi thở hổn hển vì phải leo ba tầng lầu củaa bé.
Sớm nay chạy qua quán quen lần nữa, nước rút cỡ 30 phân rồi nhưng quán vẫn đóng. Lại thất thểu đi tìm nơi trú. Trời vẫn nặng mây dông, mưa nhỏ hơn rồi. Mình chọn Cộng _ Thái Hà. 2 nhóc đứng quầy order đẹp trai ghê. Chạy thẳng lên tầng 3, ngồi bàn sát mí cửa sổ kính. Đương chiu chiu thì nhóc đẹp giai bưng cafe lên bảo, chị ơi tầng 3 chưa được ngồi. Ủa lạ vậy mọi khi chị vẫn ngồi mà. Chị thông cảm ạ. Sếp mới bảo tầng 2 full thì mới được mở tầng 3. Hừ, hơi khó chịu nha. Nhưng mà thui nể cái răng khểnh xinh tươi của em giai nên đi xuống vậy.
Vậy là sáng nay ngày bắt đầu với mùi cafe thoang thoảng, mùi sắt tanh tanh ở tay vịn ghế ngồi.
Chị cũng khg thấm nổi nhạc này.Mình thích đọc tiểu thuyết của Haruki Murakami. Mà Haruki Murakami thì rất thích âm nhạc thì phải. Cuốn nào cũng xuất hiện rất nhiều tên các bài hát, các bản nhạc, nhạc Jazz, diễn tấu...Đọc hoài mình cảm thấy có vẻ mình hơi quá thiếu hiểu biết.
Thế là mình quyết định tìm kiếm và nghe những cái tên đã được nhắc tới trong tác phẩm. Nhưng rồi mình nhận ra mình không cảm thấy xíu nào từ các bản giao hưởng hay thính phòng ấy, mình cũng không ưa mấy bản nhạc Jazz.
Úi chà, tự nhiên cảm thấy mình tầm thường quá đi.
Nhưng biết sao giờ, mình thấy tầm thường vậy cũng hổng sao hết. Mình thấy ổn mà, thấy vui với bản thân mà.
Đôi lúc trong cuộc sống dài dằng dặc, mình sẽ phải nghe câu : " Ủa cái này mà mày không biết hả?". Và thường mình sẽ đáp rất tự nhiên : " Ủa tao buộc phải biết hả?".
Vậy đó, liên quan mẹ gì đến thiên hạ về chuyện bản thân ta ra sao? Đời ta ta sống, thấy vui là được, không hại ai là được!! Mắc chi phải vì ai, ta ơi!!!
![]() | Tản mạn Tìm em…
|
![]() | Góc vô tri mỗi ngày !
|
![]() | Đôi chút chia sẻ về tình dục của mỗi người
|
A | Cách nào để tiếp tận gạ gẫm MB đồng nghiệp cùng công ty
|
![]() | Làm tình 1 lần mà viết tâm sự tận 3 lần 🙂
|