Mưa rơi ngày 1 nặng hạt, từng giọt nước như những nốt nhạc buồn gõ trên mái tôn, trên lá cây, trên tim tôi. Ngồi nhậu giữa muôn người, nhìn ra con phố vắng, tôi thấy mình nhỏ bé giữa cái không gian rộng lớn này. Những người đi đường vội vã che ô, bước nhanh về nhà, về với ánh đèn ấm áp và tiếng cười của người thân. Còn tôi, chỉ có tiếng mưa làm bạn, chỉ có bóng mình in trên kính cửa mờ ảo.
Cô đơn không phải là việc không có ai bên cạnh, mà là khi mưa rơi, tim mình cũng ướt theo, và không có ai hiểu được tại sao cặp kính đeo lại nhoè sương không cần lý do. Những giọt mưa như những dòng suy tư dài, mờ nhạt và lạnh lẽo. Tôi ước có ai đó ngồi bên, cùng nhìn cơn mưa này, trong không gian ồn ào này, cùng im lặng mà vẫn hiểu, cùng chia sẻ sự cô đơn để nó trở nên nhẹ nhàng hơn.
Nhưng có lẽ cô đơn cũng có vẻ đẹp riêng của nó - như cơn mưa này, buồn nhưng trong trẻo, lặng lẽ nhưng sâu lắng, để nghĩ về những gì đã trải qua…
Cô đơn không phải là việc không có ai bên cạnh, mà là khi mưa rơi, tim mình cũng ướt theo, và không có ai hiểu được tại sao cặp kính đeo lại nhoè sương không cần lý do. Những giọt mưa như những dòng suy tư dài, mờ nhạt và lạnh lẽo. Tôi ước có ai đó ngồi bên, cùng nhìn cơn mưa này, trong không gian ồn ào này, cùng im lặng mà vẫn hiểu, cùng chia sẻ sự cô đơn để nó trở nên nhẹ nhàng hơn.
Nhưng có lẽ cô đơn cũng có vẻ đẹp riêng của nó - như cơn mưa này, buồn nhưng trong trẻo, lặng lẽ nhưng sâu lắng, để nghĩ về những gì đã trải qua…
Đính kèm
Sửa lần cuối: