Wow... không biết phải nói gì hơn. Sự ra đi của thiendia thật là một mất mát vô cùng to lớn đối với toàn bộ "đồng dâm". Sống trong một xã hội "lũy tiến" những rối ren và tràn đầy "stress",... chỉ có nơi này là chổ ít nhiều khiến chúng ta "điều hòa" lại "khí huyết", "lưu thông" dòng chảy cảm xúc mà thôi.
Ấy thế mà sau một cuộc triệt phá, mọi thứ đã bay vào dĩ vãng. Đời không thể ngờ được chuyện gì.
Nhân tiện tìm thấy một diễn đàn trông có vẻ "Like Auth" hay nên gọi là "Replica 1:1" nhỉ? Tôi chả biết, cũng có thể do một MOD hay FAN kì cựu nào đó đã mở lại chăng...?
Tôi xin được tiếp tục chặng đường của đầu truyện :"Tại sao chúng ta lại ra nông nỗi này?!" đã ra mắt từ nhiều năm về trước những vẫn chưa có cơ hội được hoàn thành tại đây nhé. Hy vọng các bạn đọc Search tên tài khoản tocuimia trên Google sẽ hiển thị ra BOX này và kéo MEM trở lại.
p/s: Tôi chính chủ tocuimiafrom thiendia with love!
----------------------- Chương 1: "Anh có vấn đề gì không?"
*Ngày 9/8/2019 - 7:15 Sáng.
-Anh Quân, dậy đi mấy giờ rồi? Ngày nào cũng phải gọi như gọi đò thế này em mất kiên nhẫn rồi đấy. - Vy lay tôi dậy sau khi chuẩn bị xong. -Ùmm, anh xin lỗi do thiếu ngủ quá. -Suốt ngày game game, đi làm đủ mệt mỏi rồi thì tối lo nghỉ sớm đi. Quá chán nản, khéo lại trễ làm nữa thì....
Vy lại tiếp.
-Liệu có ngày bảnh mắt dậy không thấy vợ đâu rồi tá-hỏa nhé. Em muốn bắt Grab đi làm! -Thôi em, đợi anh 10 phút. Hôm nay thứ 3 chắc không kẹt đường như hôm qua đâu, xin lỗi vợ.
Lại một ngày như bao ngày, hôn nhân của tôi đã "tồn tại" được 5 năm, chưa kể những ngày mới quen nhau từ 3 năm trước. Mọi thứ đã đi vào định-hình từ sau năm thứ 2, thứ 3… khi tất cả dần dần ổn định thì cảm xúc cũng theo đó mà vơi đi.
Chẳng ai giữ được ngọn lửa tình yêu cháy ngùn ngụt sau ngần ấy năm chung sống. Âu là giữ nó âm-ỉ, le-lói trong không-gian trách nhiệm rồi gánh-gồng thôi.
“Cơm, áo, gạo, tiền” - tập trung vào những thứ đấy cũng đủ làm cảm xúc trong tình yêu trở nên ngày một vụng về.
Còn nhớ thuở trước, cái khi đôi-mươi, nhà tôi…nhà em, đưa đi đón về, hẹn nhau tay bắt mặt mừng, lòng rung động, tim thổn thức. Những đoạn chat còn lưu, hình ảnh vui cười hẵng yên đó, nét hồng đằng kia trên má, sự vô tư vẫn lưu trên mí mắt, sức trẻ vươn-dài tới tương-lai… Ấy thế, bây giờ ở ngay tương lai rồi mới thấu cảnh “trời-xanh”.
Vy và tôi đều là nhân viên công sở. Em làm tài chính, còn tôi làm bất động sản cho doanh nghiệp. Văn vẻ cho sang mồm, chứ trắng ra chỉ là thằng “cò-đất” tay ngang. Dòng đời đưa đẩy thế nào, quen được vài người bạn, biết được ít thông tin, bay cho họ mấy lô đất, vậy là xin được một chân trưởng-phòng công ty.
May mắn có chút tài “múa-mép”, nên thời gian trôi vẫn giữ được vị trí. Chứ ai cũng thừa biết đây là một công ty quèn. Sức-mấy chúng lại muốn nuôi thằng nào lâu năm để trả tiền thâm niên? Ngành này nó thế! Âu cũng là “may mắn” thật sự...
Còn Vy, em thì trái lại, một người phụ nữ thông minh, có sắc, lại rất quyết đoán trong công việc. Hiện em là thư ký giám đốc kinh doanh cho một công ty tài chính lớn, công việc em rất bận rộn, đa phần là tiếp khách và thường xuyên về muộn hơn tôi. Tuy bận bịu như thế nhưng em vẫn giữ cho mình một vóc dáng rất tươi trẻ kèm một gương mặt thương hiệu. Mắt e to và sâu, đôi mày đều tựa như vẽ, mũi cao tự nhiên, môi tều gắn kèm một chiếc cằm v-line chẳng thể nào chê được. Thân hình em không có gì phải bàn cãi cho một cô thư ký: Ngực em bồng đào, thân đồng hồ cát, mông nở tròn căng không bị hóp và một đôi chân rất thuận với bộ-mông ấy; em không cao lắm, chỉ dừng ở 1m59, nên người ta hay đùa "ráng thêm 1cm nữa là chạm đến đẳng cấp chân dài rồi", nhưng em lại vô cùng tự tin về đôi chân của mình. Phải nói da rất sáng, không có một tý lông nào, mịn như em bé vì em luôn giữ thói quen skin-care của mình. Nào wax, nào kem thoa đều mỗi tối.
Ôi thôi, càng tả về em tôi càng cảm thấy mình may mắn. Em chấp nhận yêu tôi lúc ấy, có lẽ là do sự non dại tuổi trẻ hoặc vì tôi là thằng dẽo-mồm đích thực. Cuộc tình của tôi là minh chứng cho việc: “trai yêu bằng mắt”-“gái yêu bằng tai”; ngoài cái lưỡi nói những lời lươn lẹo ra chắc tôi không có gì khác. Tiền không, nhà không, của cải không, vinh hoa không, phú quý không. Tầng lớp gia đình hoàn toàn tầm thường. Bố mẹ tôi có hai căn nhà, một cho bố mẹ, một cho em và tôi đang sống. Kinh tế vợ chồng tôi chỉ mức vừa đủ ăn, đôi khi lại eo hẹp phải tằn tiện, cắt giảm lúc thứ này, lúc thứ nọ.
Đỉnh-điểm là tháng rồi, chiếc ShMode của Vy phải cho lên-đường vì mẹ tôi ốm nặng mà không có nhiều tiền tiết-kiệm để lo. Cuộc sống cứ vậy khiến cho đầu óc chẳng lúc nào thấy bình an mà luôn trong tình trạng “đắn đo suy nghĩ”. Vậy nên hôn-nhân của tôi mới hóa nặng-nề.
"Tình-yêu" đang trên đà đi xuống thì tình-dục cũng trượt dốc lao theo. Từ một ngày không dưới hai lần, đến nay mạnh lắm chắc được hai lần một tháng! Vy rất mạnh nhu cầu về tình-dục, em yêu hình-thể mình và luôn cần người nâng niu nó. Em biết cách tự thỏa mãn khi không có tôi,… và chẳng có vấn đề gì nếu tôi bắt gặp. Dẫu có nhìn thấy tận mắt, em cũng hoàn toàn tự tin tiếp tục bản-năng của mình.
Dạo gần đây, chắc do đuối sức trong hôn-nhân, tôi dần bị áp lực tâm lý khi không thể phát huy đúng vai trò trụ-cột của gia đình. Lúc “đụ” nhau, em không còn thấy thăng-hoa nữa,… Tôi cũng áy náy vì biết mình không xứng khi lên giường với em. Tôi xấu hổ vì bên nhau lâu dài bị em phát hiện rằng mình là một thằng giỏi nói hơn làm. Hàng đêm, tôi hay ngủ muộn hơn em, dùi đầu vào máy tính chơi “Game” hoặc xem “Sex”. Không biết từ bao giờ, tôi có cảm giác ngại làm tình với em, cảm thấy mình như một người chồng “Sissy”, một thằng đàn ông yếu thế, trên răng dưới dái. Tôi biết em cũng đang cảm thấy điều đó nên chuyện mỗi đêm không có tôi trên giường lúc em đi ngủ cũng là việc bình thường. Em biết tôi xem Sex nhưng em cũng chẳng đá động đến hay hỏi han gì, em đánh lờ đi bằng việc hay nói tôi chơi Game mà thôi. Có lẽ từ lâu, em đã mất dần niềm tin vào năng lực của tôi và sinh ra cảm giác "khinh" ở một mức độ nào đó rồi...Em không nói thẳng ra nhưng thái độ em toát lên được điều ấy!
*7:56 Sáng.
-Còn có 4 phút, từ đây bấm thang máy lên chắc cũng trễ mất rồi, ăn uống được cái nổi gì nữa, anh thấy chưa? -Xin lỗi vợ, anh cố lượn lắm rồi... -Ngủ , ngủ cho lắm vào, ngấy cái cảnh này tận họng rồi, thôi đi đi. -Ok vợ, anh đi nhé, vợ làm vui vẻ, yêu e..m..... -......
Chưa dứt lời thì Vy đã quay mặt vào tòa nhà, em đi vội. Nhìn em từ phía sau, chăm chú vào bờ mông căng đang bước lên bậc thang, lấp ló quần lót phía dưới chiếc váy mịn màng mà dương vật tôi cương lên. Hôm nay, em diện áo 2 dây hồng cổ sâu, đeo một cái vòng Choker trông rất gợi tình, kèm một bralette màu đen hờ-hững nhẹ nhàng, chiếc váy đen ngắn vừa qua mông một chút, mặc với quần lót ren chung bộ, em mang đôi cao gót màu kem quyến rũ. Ôi, Vy chẳng khác gì khi còn thanh xuân cả. Giật mình, tôi đề máy lao đi; và thế là sáng nào cũng vậy, tôi thức dậy, loay hoay với tất cả những dòng suy nghĩ trên lặp đi lặp lại đều đặn, cho đến khi đặt chân đến cửa phòng làm việc của mình thì mới thôi không nghĩ về em và tôi nữa.
* 11:58 Trưa.
~Ting!!! - Tiếng mess vang lên. -Em chuẩn bị đi ăn với anh Minh và cả phòng kinh doanh, hôm nay ăn ở The Garden. -Minh là giám đốc kinh doanh công ty, sếp trực tiếp của Vy. -Gì? Tự dưng sang thế, nhậu nhẹt gì nữa à? -Ừ, sắp đặt mục tiêu mới, anh Minh muốn mời cả phòng ăn trưa để lấy tinh thần cho mọi người. -Lại đi xe Minh sao? -Em định đi với chị Khanh mà anh Minh bảo có việc muốn bàn trên đường nên em đành chịu. -Lúc nào cũng "đành chịu", nhiều lý do để "đành chịu" quá nhỉ? Việc gì quan trọng thế, đến nơi nói không được à? -Em không biết. -Có bao giờ thấy em đi với ai khác đâu mà nói chị Khanh ra làm gì cho dày chuyện! -Em cũng muốn đi với anh Minh, trời nắng lắm! Anh có vấn đề gì không? -... -Thôi nhé, em đi đây!.
Em cứ thế để lại tôi chưng hững với dòng cảm xúc. Tôi ghen lắm, giữa tôi và minh không cần nói cũng thấy sự khác biệt. Anh ta quá đĩnh đạc, từ dung mạo đến tính cách, phải nói rất điềm đạm và thành công. Tuy chỉ là một giám đốc đánh thuê, nhưng theo nhận xét của Vy thì không phải chỉ công ty này muốn anh ta về làm mà khá nhiều nơi giành giật để được Minh làm việc cùng. Minh du học từ Mỹ về, bệ thế gia đình đồ sộ, quan hệ rộng, quan trọng hơn cả: Minh rất cầu tiến, biết nắm bắt cơ hội cho chính bản thân mình, nên được đà thành công lại thành công hơn nữa. Phải nói số phận an bài cho 2 kiếp đàn ông này. Nghĩ đến chỉ thấy tủi thân, nhục chí; tôi quả thật là một "Sissy Husband". Trưa đó, chả còn thiết ăn uống gì, tôi tiếp tục làm việc. Cố gắng quên đi thời gian, không nghĩ đến Vy nữa.
* 18:00 Chiều.
Tôi xong việc rồi, đáng lẽ nên nhắn hỏi Vy xem như nào để qua đón.. chưa kịp nghĩ xong thì Vy nhắn:"Em vẫn đang sắp xếp lịch ngày mai cho anh Minh đây, sắp xong rồi, anh về trước đi đừng đợi em". Tôi cũng chỉ dám mong được đèo Vy đi làm mỗi sáng, chứ không mong được đón về, vì em trăm công nghìn việc, chả biết khi nào mà lần. Một tháng đổ lại đây, tôi chẳng lúc nào được chở em về cả, hôm thì là Minh, hôm thì chị Khanh, hôm thì Grab.
Đối với Vy việc tự do đi lại là hàng đầu, em mất đi chiếc xe của mình rồi nên cảm thấy rất khó chịu việc tôi đưa đón, em không giống như những cô vợ khác mong được chồng đưa rước, vì em cảm thấy như thế là phiền, là bị quản lý, là không có đôi chân của riêng mình. Trước đây cũng vậy, mới quen thì đưa em vài lần em đã nói luôn khi nào đi chơi thì hãy làm vậy, còn khi đi học, đi làm em muốn tự bản thân mình đi lại cho tiện cá nhân và cảm thấy tự do. Thế rồi, tôi mở Facebook xem bảng tin cho thoải mái, đằng nào tôi cũng sẽ về nhà trước; lướt được vài tin thì thấy:
News feed hiện lên một ảnh đăng của Vy kèm Caption:
-Vy, em đang ở đâu đấy? |-----------------------------------| -Em đang ở công ty. Gì vậy? -Công ty? Em đùa anh sao, tấm hình em mới post là đang ở công ty ư! Trong ảnh trời tối thế rồi??? -Em vừa từ bên ngoài về, tiện chụp cái ảnh, anh làm gì mà căng thẳng thế. -Em đi đâu? -Anh đang cố quản lý em đấy à? -Anh chỉ quan tâm vợ anh chút thôi, công việc em anh không dám quản. Anh là chồng em, hỏi thế không được sao? -Hmm.. biết là công việc rồi thì đừng nên hỏi, vì anh chẳng giúp được gì đâu. Anh thừa biết em phải luôn di chuyển để tiếp khách với anh Minh mà. Sắp cuối năm rồi, bao nhiêu công ty họ cần hổ trợ, đủ thứ chuyện. -... -Từ trưa đến giờ em bận tối cả mặt. Đừng làm không khí của 2 đứa thêm căng thẳng nữa. Anh tranh thủ về đi, nhà còn cả đống đồ chưa giặt, biết ý một chút thì về thay em làm mấy việc đó đi. Chẳng đỡ được cái gì cho vợ cả, cứ thích ngồi quản là hay! -Haizz... xin lỗi vợ, tại anh nhớ em nên mới sinh lo thế mà. -Về đi, đợi em hoàn tất nốt vài việc. Lát 2 đứa ra ngoài ăn tối, OK. -Tuân lệnh vợ! Yêu em...
Chẳng biết vì lý do gì, thời gian gần đây tôi có xu hướng nghe lời Vy tuyệt đối. Có vẻ như mọi lí lẽ cô ấy nói đều hoàn toàn đúng, còn tôi thì như một đứa trẻ đòi mẹ vậy. Tôi răm rắp nghe theo mọi lời Vy dặn và sắp xếp, tôi không dám làm sai, vì hầu như ngoài việc này ra thì thời điểm hiện tại tôi không còn biết làm cách nào cho Vy hài lòng. Em và tôi gần nhau nhưng khoảng cách cứ ngày dần tăng, nhiều khi cũng muốn xé toang khoảng cách ấy để tiến đến gần em, nhưng lấy cơ sở nào để làm được việc ấy? Công việc thì chững, tiền bạc chẳng có dư, muốn làm cái gì đặc biệt, đưa em đi đâu cũng phải đắn đo suy nghĩ. Một là đã làm thì phải làm cho hoành tráng, tạo sự hâm nóng rõ rệt, có thời gian thư thả cho hai vợ chồng ôn lại kỉ niệm xưa, từ đó xóa nhòa đi những nút thắt hiện tại. Còn hai là nếu không có đủ điều kiện thì bỏ suy nghĩ ấy luôn, cứ ngồi viễn vọng biết ngày nào thành. Vậy là tôi chọn cách nghe lời vợ, hy vọng em luôn hài lòng như một phương án tạm thời, chứ thật sự mà nói cách này không biết có đúng không hay chỉ càng ngày càng làm em chán tôi thêm.... Thở dài, mệt mỏi. "Về nhà thôi Quân"-Tôi tự nhắc mình!
*19:00 Tối
Về đến nhà. Thật tĩnh lặng. Lòng tôi cảm thấy ảm đạm vô cùng. Tự an ủi mình, gắng thêm tý nữa nào, chốc nữa là vợ về thôi. Một đêm hiếm hoi mà Vy muốn 2 đứa ra ngoài ăn tối cùng nhau, trong khi thời gian nghỉ ngơi của hai vợ chồng hiện giờ khá ít ỏi. Thường thì em chọn cách ăn tối với Minh khi về muộn, còn tôi ở nhà với bát mỳ tôm kèm chai nước lạnh trước màn hình vi tính.
Được hôm may mắn, em mua món gì đó về cho tôi ăn hoặc ngồi ăn cùng mau mau rồi tắm rửa thay đồ đi ngủ. Tối nay có được cơ hội như này cũng thấy thêm sức phần nào. Hít một cái thật sâu: "Làm chút việc nhà đợi vợ về thôi Quân". Tôi sắn tay áo vào nhà tắm, nhanh tay gom mấy bộ quần áo bẩn đi giặt, vì là đồ công sở, có dăm ba cái áo sơ mi đắt tiền nên không dám giặt máy sợ hư hết form đồ, phải giặt tay, tiện giặt luôn mấy cái quần áo lót của hai vợ chồng.
"Cái gì đây???" - tôi giật mình. Trước mắt là hai chiếc quần lọt khe treo sau cửa. Một màu đen, một xám-ren, với cái kẹp tất lạ hoắc chưa lần nào trông thấy nằm chễm chệ trên móc. Cái này có từ khi nào? Với tính khí hay nghi hoặc, ghen tuông sợ mất vợ đẹp, cùng với thói quen xem sex “cheating”, “cuckold”… thì ngay lập tức trong tôi nảy ra biết bao câu trả lời bậy bạ.
Chững người một lúc, tỉnh táo lại tôi bèn nghĩ, Vy có nhu cầu làm đẹp, “hay là em mua thêm những thứ này để tôn lên sắc vóc của mình thôi, có khi là mặc cho mình xem lúc ngủ thì sao?”. Chắc không có gì đâu, tôi bị ám ảnh quá thì phải. Cười cái rồi ngồi xuống nhanh tay giặt đồ...!
*19:30 Tối
~Ting ... -Anh, chắc em phải về muộn hơn rồi... -Ơ, sao đấy? -Tưởng đâu còn vài việc vặt, ai ngờ phút cuối lòi ra thêm nữa! Anh đợi được không? -Được, anh đợi được. Em mau về đi ăn tối với anh nhé. Hôm nay mong vợ quá này. -Đừng hối, khi nào xong em mới về được. Mà,... giặt đồ chưa đấy? -Haha, rồi. Chồng em mà làm thì việc gì chả xong. -Chỉ được cái lẻo lự, xem cần tắm táp, thay đồ gì thì nhanh luôn đi. Em về là mình đi ngay, tối còn ngủ sớm. Hôm nay khá mệt. -Okay vợ, yêu em <3.
Chắc cũng hơn 8h Vy mới về, tôi ngồi ngay lên máy, định chơi 1 trận game cho khuây khỏa, chợt bật ra ý tưởng: “Hay là lấy cái quần lót mới của vợ ra xem chút sex, ngồi sục cặc nhỉ. Hẳn là xả stress hơn game nhiều ấy chứ, dù gì tối nay vợ cũng ngủ sớm, dễ gì xin mà cho.
Nhanh tay tôi bật gấp một trang “Web đen” quen thuộc rồi search liền chủ đề Cuckold “nóng-hổi”. Tôi bị ám ảnh về thể loại này từ khá lâu rồi, chắc cũng từ lúc tôi thấy mình bị lép vế trong quan hệ vợ chồng nên cảm xúc trong tôi thật sự hứng khi xem những thước phim chứa nội dung này. Cảm giác nhìn vợ bị người đàn ông khác đụ trước mặt thật khó tả. Tôi cởi hẳn quần ra, vứt sang bên, rồi cắm mắt thẳng vào màn hình không rời. Nhìn từng phút phim, miệng cứ phải há ra như thèm được là chính người chồng trong video vậy. Cầm quần lót Vy trên tay, tôi bọc quanh dương vật đang cứng ngắc của tôi, tôi xoa đều đầu khấc, nhỏ thêm giọt nước bọt xuống rồi tiếp tục xoa cho thật nứng. Tay trái tôi thò xuống vuốt hai hòn dái, xoa xoa cái bìu căng lên để tinh bắn ra cho nhiều, vì tôi thích thế. Nhìn nhân vật nữ trong phim đang say tình, mút lấy mút để con cu của Bull rồi liếc mắt nhìn thẳng vào chồng mình đang trần truồng bị trói trên ghế, tôi rùng mình rớm khí.
Tôi luôn muốn được thử hết những trải nghiệm "dirty"(biến thái, dơ bẩn) nhất có thể, để đạt được cực khoái, nên tôi chẳng ngại gì mà không quẹt một ít lên miệng nếm thử xem vị của nó như thế nào, để hiểu cảm giác của người nữ ra sao khi ngậm thứ dịch này trong miệng họ. Thứ dịch trong suốt, dinh dính rỉ giọt chỉ lợ lợ, không mặn, đắng, ngấy như tinh trùng thật, tôi lại tiếp tục miết đầu khấc để một giọt khác rỉ ra, đưa tay lên mồm liếm tiếp.
Nếu có ai đang thấy tôi thế này chắc họ không khỏi ngạc nhiên, vì tôi đích thực là một “Sissy Husband”! Tôi cảm thấy thích khi được như thế, từ ngày bắt đầu biết cho đến khi lậm nặng thể loại này, tôi càng lúc càng muốn mình được hưởng những trải nghiệm thực tế hơn và ước ao được một lần như thế. Tay tôi sục nhanh liên tục vì cơn khoái cảm của mình, mông tôi nhíu lại, cảm thấy căng cứng hạ bộ tột đỉnh, lỗ hậu môn giật một vài tín hiệu, rùng mình cả cơ thể, tôi đẩy ghế ra sau đứng dậy, thúc hạ bộ về phía trước sục căng dương vật và xuất mạnh lên quần lót của Vy....
Tuyệt vời, dòng tinh đi theo những suy nghĩ bậy bạ được thoát khỏi người tôi, nhíu hậu môn liên tục, tôi gắng xuất hết từng giọt ra khỏi cu mình cho thật đã, sau đó ngồi xuống thở hổn hển. Như làn tinh đã yên bề trên chiếc quần lọt khe của Vy thì tôi lập tức cũng quay trở lại những suy nghĩ bình thường và cảm thấy tội lỗi, sai trái! Tình cảnh của tôi hiện giờ chẳng phải là đang nghìn cân treo sợi tóc sao? Bây giờ tôi vẫn còn ngồi đây hứng tình với thể loại này có khác gì tôi đang muốn hôn nhân mình đến bờ đổ vỡ…
-Anh ????????!
Trời ơi, Vy! Em đứng ngay phía trước cửa phòng làm việc từ khi nào, tôi còn chưa kịp hoàn hồn sau cái xuất tinh tội lỗi kia thì lại tiếp tục hoang mang tột độ khi thấy em đã về và đứng đó. Cái tai nghe chết tiệt này, tôi chỉ muốn cảm nhận những tiếng rên kia rõ ràng hơn một chút thôi mà, chắc cũng chẳng có ai mà xem Sex lại quá tập trung như tôi. Tự tôi đã hại tôi rồi.
-V…y… E...mm về khi nào đấy???
Em đưa tay lên trán, cúi mặt một cái rồi bình thản trả lời.
-Hm… đủ để thấy toàn cảnh lên đỉnh của anh ra sao…
Em nói trong khi mắt em nhìn chăm chăm vào chiếc quần lót ướt nhem của mình, rồi liếc lên màn hình vẫn đang chạy Video Sex Cuckold kia. Em thở nhẹ một cái, cười phì, nhìn tôi.
-Anh mặc quần vào, dọn dẹp đi rồi cầm cái quần của em ra đây!
*19:58 Tối
Tôi không biết việc gì sẽ xảy ra tiếp theo nữa, bao năm nay em cũng biết tôi luôn thủ dâm khi xem Sex về đêm nhưng chưa lần nào giữa căn phòng sáng rực đèn, mà em thấy toàn cảnh thế cả. Tôi xấu hổ quá, nhất là với Vy-vợ mình . Không biết em sẽ suy nghĩ về tôi như thế nào sau chuyện này đây?! Tôi lật đật mặc vội quần vào, nhìn cái quần lót đầy tinh kia, quả thật không tài nào dám làm theo lời mà cầm ra; cứ như kiểu bị mẹ bắt tại trận rồi chuẩn bị ra ăn đòn vậy, quê không tưởng được. Biết sao, vợ bảo thì nghe thôi, còn gì mà nghĩ với ngợi, tôi cầm chiếc quần ướt nhẹp tinh trùng trong tay ra phòng khách. Em ngồi đấy bắt chéo chân khoanh tay trên ghế sofa đợi tôi, mắt em chỉ nhìn hướng về phía balcon, không ngó ngàng gì tôi. Tôi chậm rãi tiến lại gần em, ngồi xuống bên cạnh, đặt chiếc quần lót lên bàn như thể là bằng chứng vạch tội tôi vậy, tôi cũng không rõ đây là ý gì!
-V..y...., anh xin lỗi, nhớ em quá nên anh mới thế.
Vy quay sang từ tốn nhìn từ chiếc quần lót đầy tinh, rồi nhìn tôi ánh mắt điềm tĩnh, em nhẹ nhàng nói:
-Em có bắt lỗi gì anh đâu mà phải xin lỗi! -Vậy em gọi anh ra đây có việc gì không, hay để anh vào rửa ráy phát rồi mình đi ăn nhé. - Tôi nhanh chóng lờ mọi thứ sang bên, bắt ngay sang chuyện khác.
-Anh không phải nghĩ ngợi gì nhiều đâu. Anh cũng thấy em luôn tìm cách tự thỏa mãn mình khi không có anh mà. -...
Tôi hồi hộp quá không biết phải trả lời làm sao thì Vy tiếp:
-Anh hay xem những phim đấy rồi thủ dâm à Quân? -..ùm... anh có. - Tôi trả lời vụng về! -Lâu chưa? -Gần 2 năm nay rồi. -Nội dung của phim là gì? -Thôi mà... -Đừng, em muốn anh trả lời! Lấy hết cản đảm đàn ông lên thừa nhận nào, vì em nhìn thấy hết rồi. - Vy lấn át một cách mạnh mẽ. Chẳng hiểu sao, hình như em rất cần lời thú tội từ tôi. -Ừ thì, ấy là một người chồng ngồi xem vợ mình đi.t với người đàn ông khác, anh ta cảm thấy hứng và mãn nguyện cho bản thân mình và vợ anh ấy. -WOW!!! - Vy vừa thốt lên vừa nhướng mày, cười nhẹ em nói - Anh thực sự thích như vậy à?! -Anh.....
Tôi ngập ngừng, im lặng 1-2 phút, tay cứ day gáy liên tục, lòng bối rối vô cùng. Thoáng nghĩ chắc mọi thứ sắp sụp đổ rồi, có lẽ đây sẽ là đèn xanh để em rời khỏi tôi. Mộng tưởng giờ đã trở nên bi kịch hôn nhân. Nhìn em có vẻ như đang cố giữ bình tĩnh để không khiến cho mọi việc trở nên quá over mà thôi. Đương khi lòng còn rối ren thì bất ngờ Vy lên tiếng.
-Được rồi, đừng nói nữa. Ngồi yên đây, đợi em 15 phút!
Nói xong em đứng lên đi vào phòng ngủ 2 đứa. Tôi ngồi lại đó với cái quần lót đầy tinh trước mặt, cảm giác thật khó tả, cái gì đang diễn ra ngay tại đây vậy?! Đừng dằn vặt tôi thế này có được không Vy? Tôi đã cảm thấy xấu hổ lắm rồi. Từ chuyện gia đình, công việc, bây giờ đến cả vấn đề nhạy cảm này cũng bị lộ, thói quen mộng tưởng Cuckold của tôi, lại còn chứng loạn dâm đồ vật này nữa. Em sẽ nghĩ tôi là một con người bất tài ẻo lã hay là một thằng dâm đảng bệnh tật đây? Bắt đầu từ giờ phút này, tôi biết hôn nhân vợ chồng tôi chắc chắn sẽ không còn như trước nữa!
*20:16 Tối
Bước ra khỏi phòng ngủ, trong một bộ diện mới, cặp vú em nhấp nhô khi không còn gì nâng đỡ nó, đánh lại một ít son, một ít mascara, trông em rất nhẹ nhàng và đầy sức sống sau một ngày dài làm việc, em mang trên minh chiếc váy hồng đẹp tuyệt trần ấy mà tôi đã tặng em dịp sinh nhật. Nhìn thẳng vào tôi em nói: -Đi thôi, đưa em dạo một vòng quanh phố rồi cùng nhau ăn tối nào. -Mình sẽ về muộn mất??? -Đừng lo, mai em xin anh Minh nghỉ một hôm, anh ấy không từ chối em đâu. Anh cũng vậy đi, báo với họ nghỉ một hôm, có việc nhà đột xuất. -Anh vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra? -Nghe lời em! -O...k..i..e! -Sáng mai ở nhà chúng ta sẽ nói chuyện!
Nghe xong tôi cảm thấy rất lo lắng, không biết sẽ phải đối mặt với điều gì? Thôi thì cứ ăn bữa cơm ngon trước giờ tử hình vậy.
Giữa dòng đời vội vã, ai cũng có nỗi niềm riêng. Dưới ánh đèn vàng phố thị pha lẫn màu đỏ của đèn hậu đuôi xe đang nối nhau trên đường. Khung cảnh người đến người đi hàng ngày qua lại rất đỗi quen thuộc.
Lúc nào cũng thế, khi lái xe quả là thời gian tốt để suy nghĩ về nhiều thứ. Có người mang ưu tư, có kẻ đau buồn, ai đó thì hồ hởi… còn tôi lại âu lo cho những gì sắp diễn ra với chính mình. Mọi người có vẻ đều giấu đi những tâm tư, trầm mặc của bản thân sau lớp mặt nạ bình tĩnh. Tôi lái xe cùng sự xấu hổ giữa đám người này.
Tối nay không thể tránh khỏi những rối bời, lo lắng vì những gì vừa diễn ra. Tôi cầm lái mà tâm trí chẳng để về phía trước, đầu nghĩ ngợi vô vàn tình huống khi đưa Vy đến quán ăn. Không biết em sẽ nói gì, nghĩ gì, bàn bạc gì, hỏi han gì hay đơn thuần chỉ là im lặng suốt cả đêm. Liệu tôi phải ứng xử như thế nào, đối đáp với em ra sao?!
-Tối nay trời mát, Quân nhỉ? - Vy lên tiếng sau một hồi dài lặng im. -Ừ, mát thật! - Tôi đáp lại cụt ngũn, lòng tôi đang nóng hừng hực bởi hồi hộp. -Cũng lâu rồi hai vợ chồng mình không ra ngoài ăn tối cùng nhau. Anh có vui không? -Anh... có, vui lắm chứ vợ ạ.
Nói rồi em im lặng. Nhìn em qua gương chiếu hậu, tôi thấy Vy không còn thói quen nhìn xuống để xem khuôn mặt của tôi nữa, vì trước đây chúng tôi vẫn thường làm thế khi nói chuyện trên đường đi. Em xỏa tóc bay tự do trong gió, gương mặt em ngước nhìn về phía xa xem cảnh phố, chỉ có tôi là luôn luôn để ý đến em mọi lúc qua chiếc gương này. Nhìn em tôi không khỏi bồi hồi, vì nét đẹp của em vẫn ở đó, em rất rạng ngời và nổi bật. Ngồi sau chiếc xe Airblade đời cũ này nhưng em vẫn rất sang trọng. Người đi trên phố vô tình thấy em chẳng ai không nhìn theo một vài giây để cố gắng thấy được gương mặt thu hút ấy. Em chưa bao giờ làm người khác phải thất vọng về vẻ ngoài của mình, đối với tôi dẫu có bao nhiêu cô gái xinh đẹp đứng cạnh… thì em vẫn giữ cho mình một vị trí vượt trội hơn so với họ, bởi thần thái điềm tĩnh sẵn có-em toát ra khí chất như một NỮ THẦN.
* 20:50 Tối.
Đến rồi, tối nay tôi đưa em đi ăn ở một quán "Tàu" mà cả em và tôi đều thích. Đồ ăn ở đây được chế biến từ tay một đầu bếp người Việt gốc Hoa đã có tuổi và tay nghề cao. Không gian quán nhỏ, bếp nằm lấn ra vỉa hè, bàn ghế có trong nhà, cũng có ngoài trời, trông có vẻ bình dân vậy thôi nhưng người ta đến đây không phải vì hình thức mà là vị nội dung.
Mỗi lần chúng tôi đến đây, thường là những dịp quan trọng vì tại đây tôi đã trao em chiếc nhẫn cưới. Nhưng có lẽ hôm nay cũng là một dịp quan trọng,…
Em bước xuống xe rồi tiến vào góc bàn nhỏ trên vỉa hè, từ phục vụ cho đến khách ăn ai cũng trộm nhìn em, em thật sự rất đẹp. Vy diện chiếc váy hồng cổ trễ, form không phải dạng body nhưng cũng vừa ôm được chiếc mông căng mọng của em. Lúc nãy em đã cởi bỏ áo ngực rồi, nên bây giờ cặp vú của em đang thả trần tự nhiên sau lớp mút mỏng của chiếc váy. Nhìn theo em tôi lại cững cu lên lần nữa.
-Còn đứng đó làm gì, anh gửi xe đi??
Đến tận bây giờ em vẫn cứ làm tôi mê mẫn đến dại người.
Gọi món xong, cả hai cùng ngồi ăn không có động tĩnh nào đặc biệt, đôi lúc có vài ba câu cảm thán, bình luận về đồ ăn thế nọ thế kia, chẳng gì quan trọng. Em cứ thản nhiên như chưa có việc gì, nhìn em bình tĩnh giữ chặt những đánh giá về tôi không thốt ra nữa lời, thật khiến tôi cảm thấy thấp kém. Tôi vừa ăn, vừa phải để ý thái độ, từng câu từng lời của em mà lo ứng xử, trông cứ như thằng đàn bà vậy, dù vẻ ngoài cũng có gì đó đạo mạo, ưa nhìn nhưng thật ra bên trong thì rỗng toát.
Sợ vợ, thờ vợ và hoàn toàn nể phục vợ đó là tôi.
Thời thanh xuân, cưa đổ em như một phúc phần trời ban. Lúc đó chỉ biết ăn rồi chơi bời, còn học hành nên cứ xin tiền cha mẹ sắm sửa này kia. Mua quần áo, giày dép, đua đòi điện thoại xe cộ với chúng bạn, làm màu và múa mép rất giỏi nên may mắn được em đồng ý. Tất cả những gì tôi cố tạo ấn tượng với em thời kì đó chắc bây giờ đã tan tành theo năm tháng.
Thời gian qua đi em biết tỏng con người thật của tôi mất rồi. Càng ngày em càng kiệm lời với tôi, em chẳng thiết buôn chuyện hay tán gẫu gì nữa, chẳng còn buồn nghe những lời chém gió của tôi về xã hội, về công việc, chính trị này nọ. Vy cũng không còn hỏi tôi những gì mà em thắc mắc; vì em biết rõ, đó chỉ là sự khoa trương mà trước đây tôi cố ra vẻ để trở thành một người đàn ông trong mắt em.
Bây giờ trong công việc, tiếp xúc hàng ngày, em gặp biết bao nhiêu loại người và thông qua biết bao môi trường, phía trên em, phía dưới em có khá nhiều loại đàn ông. Có những người thành tài, giỏi giang, đỉnh đạt thực sự, em nhận được rất nhiều sự hổ trợ cũng như những kinh nghiệm sống được chia sẻ từ họ. Ngược lại cũng có nhiều thằng như tôi. Chung quy mọi kẻ vây quanh Vy đều giúp em hiểu rõ bản chất đàn ông và vị trí của chồng em ở nhà!
Quay lại với bàn ăn, tôi cứ ngỡ sẽ phải chuẩn bị cho cái gì to tát… Thế mà một buổi tối cùng em đã đơn giản đi qua... Thở phào nhẹ nhõm. Ăn xong tôi đứng lên thanh toán tiền rồi cả hai cùng về.
* 23:06 Khuya.
Chúng tôi về nhà được gần tiếng rồi, tôi với Vy cũng đã tắm rửa thay đồ. Khoác nhanh cái váy ngủ tím, thun mịn, lộ ngực, không quần lót, em lên giường mở hộp kem dưỡng và bắt đầu skincare. Đêm nay, tôi chẳng có hứng nào để ngồi máy tính, phần vì vừa mới cùng Vy dạo phố ăn tối xong, phần vì ngày mai sẽ phải nói chuyện với em nên tôi chọn cách lên giường cùng lúc để mong cho tiếng lòng của tôi và em có thể hòa quyện vào buổi sáng. Tôi ngồi đó nhìn em thoa kem, em từ từ hạ hai chiếc dây váy xuống, để lộ hẳn ra cả body, tay em bắt đầu thoa đều cơ thể, từ tay đến vai, tới cổ rồi ngực, tiếp xuống hông, bụng, em lấy thêm một ít kem xoa đều mông rồi mở rộng chân em xoa kem quanh háng, lồn em lộ ra, ôi cái lồn đã lâu rồi tôi chưa được ngửi đến, đẹp quá, em không quên chăm chút nó. Tuy chưa đến ngày em wax long, mu lồn mọc tam giác, quanh mép tua rua nhưng nó vẫn cứ là tuyệt hảo. Bờ mu em vẫn căng lắm, mép lồn sạm nhẹ, sần đi ít nhiều vì năm tháng. Cái lồn mà trước đây tôi được dùng tự do còn bây giờ đã khác.
Khép chân lại em xoa kem lên đùi, bắp vế cuối cùng là bàn chân. Chẳng sót chổ nào vì em biết mình phải “take care” bản thân ra sao để giữ mãi sự tươi trẻ đó. Có lẽ cũng lâu rồi tôi không vào giường cùng em nên khi nhìn em xoa nắn cả body thế này, tôi hứng tột độ. Dáng em ngọc ngà, nước da trắng dịu trong ánh đèn ngủ. Kìa bầu vú em hở ra khiến tôi chỉ muốn há miệng chờ bú. Dương vật tôi một lần nữa cương lên, phía dưới quần nó cộm lên gần như thẳng đứng. Tôi vội lấy cái gối đặt đè lên che lại, tôi ngại em thấy. Bây giờ mà muốn làm tình với em chỉ trừ phi em gọi hoặc cho phép, miễn cưỡng càng làm em cách xa tôi hơn.
-Để anh xoa lưng cho nhé? - Tôi mạo muội xin phép. -Ùm.
Thấy em đồng ý tôi mau bò lại gần. Tự tay giúp em làm việc này khiến tôi nhớ lại những đêm khoảng năm đầu mới cưới. Tôi ước mình có thể quay ngược thời gian và sửa đổi nhiều điều, cố gắng thay đổi bản thân... nhưng mỗi người chỉ được một lần sống và trải qua các khoảnh khắc, chẳng biết tôn trọng, giữ gìn hiện tại ấy thì tương lai có hối tiếc cũng chẳng gỡ gạt được điều gì.
-Quân, anh còn yêu em nhiều không? - Trong thinh lặng em bất ngờ hỏi. -Sao em lại hỏi vậy! Em thừa biết tình cảm này trong anh lớn đến như thế nào mà. -Em không hoàn hảo như anh nghĩ đâu, Quân! -Ý em là? -Có những bí mật em giữ cho riêng mình suốt hơn 1 năm nay... -Bí.... mật....????? - Tôi dừng tay, quá đỗi ngạc nhiên, thần người từ phía sau em.
Em quay lại nhìn sâu vào mắt tôi, điềm tĩnh nói:
-Không biết cảm xúc của anh sẽ như thế nào nếu ngày mai em nói anh nghe những điều đó?! -E..m... -Em biết hôn nhân của mình đang đi đến đâu. Thật ra, sau tối nay em dần thấy được cách giải quyết tốt cho tất cả rồi. Anh đừng lo, chúng ta sẽ không dừng lại đâu.
Nghe đến đây bỗng nhiên mọi tâm tư, lo âu, phiền muộn, sầu não đều tan biến hoàn toàn. Có một sức lực tràn trề bừng lên trong tôi như bừng nắng hạ của "Từ Ấy" - Tố Hữu vậy. Tôi sướng quá, mắt tôi tròn xoe nhìn em chăm chú, thái độ tôi vui mừng như chú chó con được vuốt ve xoa dịu.
Tôi chẳng còn màng đến những bí mật kia là gì. Mặc kệ cho nó là gì và em có không hoàn hảo thế nào, tôi chỉ muốn thốt lên "Cảm ơn em… cảm ơn em, Vy ơi, anh cảm ơn em vô cùng." Trước giờ, chưa lần nào em chủ động đề cập đến chuyện của hai vợ chồng và cảm xúc của tôi, chưa lần nào hẳn hoi em trao đổi về những vấn đề mà hôn nhân này đang gặp phải. Trải qua năm tháng em chỉ im lặng cho mọi thứ trôi đi theo thói quen như luồng gió thổi. Vậy mà sau tất cả, bây giờ em thẳng thắn kết luận với tôi rằng cả hai sẽ không dừng lại. Tôi xúc động:
-Điều đó là thật ư? Em nghiêm túc đúng chứ? -Ừ, em hoàn toàn nghiêm túc... chỉ là... -Chỉ là sao? Chỉ là gì cơ???? -Chỉ là từ đây sẽ có một số thay đổi giữa chúng ta; anh cũng đừng mừng vội, vì em không chắc liệu đó có giúp mối quan hệ này tốt lên hay không!
Vy quả thật là biết cách làm xáo trộn cảm xúc của tôi. Em xào nấu tôi như một món ăn, luôn biết cách nêm nếm gia vị sao cho vừa miệng. Tôi quả thật chỉ có thể xuôi theo mà toại nguyện Vy. Tôi hiểu cuộc đời tôi bây giờ chỉ có em mới có thể cứu vãn. Từ mọi định hướng trong cuộc sống nói chung hay bản chất con người tôi nói riêng.
Tôi biết mình không còn sống trong thời tuổi trẻ nữa, đã lập gia đình được mấy năm rồi. Tôi biết chẳng có cách nào để tôi có thể tạo ra thêm một phiên bản màu mè nào khác giống mình năm xưa.
Với em,... việc đi thêm bước nữa là điều dễ dàng, vì gã đàn ông nào cũng muốn có em... Nhưng còn tôi,... bây giờ mà thả ra thì chỉ có nước lao dốc không phanh. Bất tài, hèn mọn, yếu kém, ủy mị, sẽ chẳng còn bức bình phong "người tài, việc tốt, vợ đẹp" mà hiên ngang với thiên hạ nữa.
Dù có ra sao, tôi cũng sẽ bấu víu em, dù có có trả giá thế nào, tôi cũng cam lòng!
-Vậy điều mà em đang nói đến là gì? - Tôi vụng về hỏi. -Em cũng chẳng biết, em nghĩ việc đặt tên cho nó... có lẽ sẽ nhờ anh đấy. -Ơ, tại sao? -Vì anh biết rõ hơn em mà!!! - Vy nói lòng đầy ẩn ý. -... -Sau này, sẽ có một số thứ em muốn anh làm, cho dù không đồng ý cũng phải làm! Anh có chấp nhận không?!
Có lẽ mọi chuyện đáng xấu hổ xảy ra chiều nay là cơ sở để em bắt đầu thực hiện những toan ý của mình liên quan đến bí mật gì đó mà em đã nói. Tôi mơ hồ hình dung ra như vậy. Dẫu sao thì người cần em vẫn là tôi, vậy nên:
-Dù có thay đổi gì đi chăng nữa, chỉ cần được ở bên cạnh em, có em trong căn nhà này, cùng em đi hết quãng đời còn lại... Bất cứ thứ gì em muốn anh cũng chấp nhậnnnn. -Là anh nói đấy nhé, sáng mai đừng bắt đầu thấy khó rồi đổi ý. -Anh hứa. -Ngủ đi, rồi ngày mai mình vào đề. Ngủ ngon "Quân ạ". - Vy liếc mắt, cười thầm. Em cất hộp kem rồi nằm xuống quay lưng về phía tôi. Cũng mấy năm rồi, em không chúc ngủ ngon tôi như thế này, vậy mà bây giờ... Tôi cảm thấy tự mỉa mai bản thân mình.
Chúng tôi khép lại cuộc đối thoại. Tự hỏi làm sao có thể ngủ ngon? Đầu tôi muốn nổ tung vì cả ngày hôm nay!!!
* 01:26 Sáng
Thấm thoát 1 tiếng rồi 2 tiếng, trằn trọc không ngủ được. Tôi quay sang thì thấy Vy đã vào giấc.
Trông em lúc ngủ tựa như thiên thần vậy.
Lòng tôi xao xuyến khôn nguôi, dù biết sắp tới sẽ có nhiều áp lực nào đó mà em đè nặng lên tôi, nhưng giờ phút này tôi chỉ biết gặm nhấm nỗi xót xa trong lòng mà thấy thương em nhiều hơn.
Suy nghĩ tích cực lên thì em không hề chọn cách buông bỏ, em bằng lòng ở cạnh tôi tiếp tục đoạn đường phía trước, vậy thì dẫu cho kế hoạch em sắp đặt có là gì, việc tôi chấp nhận nó cũng chẳng sai!
Đối với tôi lúc này, nhỡ có phải “Siêu Sissy” thì tôi cũng tự nguyện, vì cuối cùng thì em mới chính là người cứu vớt mối quan hệ, chứ không phải tôi. Tôi lén lút trườn xuống phía dưới, dở chiếc váy lên.
Đưa mặt sát lồn em, hít một hơi thật sâu để tự an ủi mình,
"Kể từ giờ, em sẽ mãi là "NỮ THẦN" trong tôi. Tôi tôn thờ em, Khả Vy."
~Reng...Reng.. -Alo.. -Chú đang ở đâu đấy, giờ này vẫn chưa đi làm? - Trong mơ màng, tôi giật mình khi nghe giọng sếp. -Ấy chết, em quên báo anh. Anh Nam ơi, nhà em hôm nay có việc đột xuất. Em xin lỗi. Loay hoay từ tối qua đến giờ. Anh thông cảm cho em xin nghỉ phép một ngày có được không? -Việc gì mà gấp gáp vậy? -Em chưa nói bây giờ được anh ạ...! Có chút trục trặc với vợ. Sớm này, bố mẹ cô ấy lên đến tận nhà rồi, giúp em ngày nay thôi anh nhé! - Giọng tôi thì thào, cố đẻ ra lý do sao cho trầm trọng mà có vẻ riêng tư một chút để cắt đoạn tò mò từ anh Nam-sếp tôi.
-Hôm nay phải dẫn bà Chi đi xem đất, để bọn nhỏ đi thay chú anh chẳng yên tâm chút nào. -Anh khéo lo. Để em nhắn với thằng Linh đưa bà ấy đi. Tháng rồi chẳng phải nó cầm trong tay mấy cái hợp đồng xuống cọc còn gì? -Ờ, vậy bảo nó đi. Mau sớm sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện nhé. Dạo này anh cứ thấy chú hơi xao-nhãng! -Vâng anh, thông cảm cho em! Giờ em phải ra tiếp chuyện bố mẹ vợ đây, em dập máy nhé!!
~Tút!
Nói rồi tôi vội tắt máy, nằm ịch lại xuống giường. Không biết Vy đã dậy chưa!
Tôi tò mò ngoái đầu sang nhìn em, thấy vẫn còn nằm im đó không nhúc nhích gì. Nhìn lên trần nhà, tự nhủ không biết hôm nay em sẽ nói gì với tôi. Liệu có những bất ngờ nào ập đến?!
Tôi thở dài, rất muốn nhắm mắt ngủ cạnh em thêm chút nữa mà chẳng được. Dư âm của mớ hỗn độn tối qua cứ làm tôi bồn chồn.
Căn nhà buổi sáng im lặng quá, từng tia sáng cứ thế xuyên qua khung cửa chiếu rọi vào khoảng không. Nhìn vệt nắng ngang qua đầu, tôi thấy rõ li ti mấy hạt bụi mịn. Chúng lơ lững nhẹ nhàng rồi chạm xuống nền gạch. Gió thổi luồn qua rèm làm động đậy cả một tâm hồn đang yếu đuối của tôi.
"Tôi thấy mình mơ hồ quá!"
-------------- -Bố mẹ đến từ khi nào vậy anh?
Phá đi sự tĩnh mịch, Vy bất ngờ lên tiếng.
-Ơ, em dậy rồi à... -Giật mình tôi hỏi ngang. -... -Xin lỗi vợ, do anh vội quá. Hồi tối anh quên bén chuyện xin nghỉ. Anh đành nói bừa một lý do để anh Nam cho phép, em đừng để ý nhé. -Ừ, thì lý do... - Em vừa nói vừa ngồi dậy chậm rãi.
Bao lâu rồi mới được nhìn thấy Vy thức dậy sau mình? Trông em cứ như một nữ hoàng vừa tỉnh giấc. Bộ dạng em hơi xộc xệch… nhưng chẳng sao cả, như thế càng làm em thêm phần mộc mạc quyến rũ.
Vy là người phụ nữ rất có nguyên tắc về sắc đẹp, dù em đang ở một mình hay với ai cũng vẫn là thế. Không để cho "trạng thái" ngái ngủ kéo dài, em đưa tay vuốt lại tóc tai. Với lấy cái chun gần đèn ngủ bới tóc lên thật gọn gàng.
Tôi nhìn em chăm chú, không phải lúc nào cũng được nhìn thấy khoảnh khắc mộc mạc đáng yêu này của em. Em đứng lên chỉnh lại váy, căn lại bầu vú nằm ngay ngắn vào phần “Ren” ôm ngực, đánh mắt sang tôi, em nói:
-Anh mở ngăn tủ makeup của em ra, lấy cái hộp màu đỏ. Khoan hãy mở! Ngồi yên đó, đợi em một lát!
Nói rồi em đi thẳng vào phòng tắm, vệ sinh cá nhân. Giữ phong thái điềm tĩnh ấy, em vẫn đang thể hiện rõ vai trò "trên-cơ" của mình. Mệnh lệnh của em đưa ra tôi luôn phải thực hiện.
Quay người lại, kéo ngăn bàn ra, bên trong toàn những đồ “makeup”. Son, phấn, mascara, chì kẻ, cùng nhiều lọ mỹ phẩm khác mà tôi hoàn toàn chẳng biết nó có tác dụng gì. Trước giờ, về khoản mua đồ làm đẹp cho vợ, tôi phải tự công nhận mình còn nhiều thiếu sót, hết thảy những vật dụng kia đều là em tự tìm hiểu, tự tiết kiệm tiền mà sắm sửa lấy.
Kéo hết chiều sâu ngăn tủ, tôi nhìn vào trong chỗ khuất có cái hộp đỏ, hình vuông, to chừng bàn tay, nằm gọn sát góc. Tôi hơi tò mò, nhẹ nhàng hai tay tôi dạt những đồ “makeup” sang bên rồi lấy nó ra ngoài.
"Nặng!"
Đó là cảm nhận đầu tiên của tôi. Cái gì đây nhỉ? Một hộp nữ trang sao? Đồng hồ? Hay là đồ lót? Thiết kế vuông vức được đậy kín như hộp điện thoại vậy. Tôi không khỏi thắc mắc nội dung bên trong nó là gì. Tôi vô cùng muốn mở ra ngay lập tức để giải tỏa sự tò mò của mình thì em bước ra từ phòng tắm.
Nhẹ nhàng Vy tiến lại ngay chổ tôi ngồi. Chầm chậm quỳ bệt xuống sàn, sát cạnh giường, một tay chống đầu gối, một tay gác lên đùi tôi. Mặt Vy có chút hớn hở, ngước lên nhìn tôi, mắt đối mắt, em nói:
-Bây giờ anh có thể mở nó ra được rồi!
Tôi chỉ cần có thế, liền tay tôi lột băng dính phía 2 bên, nhấc nắp hộp lên một cách nhanh chóng!
Tôi muốn thét lên rõ to:"Cái chó gì thế này?" Quay sang, hướng xuống gương mặt của Vy, em cười mãn nguyên tít mắt sau khi thấy chiếc hộp được "mở ấn niêm phong".
Tôi không hiểu cái quái gì đang diễn ra? Thật ra thì, tôi không mấy xa lạ với thứ "quen thuộc" này. Thông qua những thước phim mà tôi chăm xem hàng ngày, không thể nào không biết nó có tác dụng gì! Phải nói cho rõ tên của nó, một cái "Chastity soft pain" có đẩy đủ chìa khóa, vòi cắm niệu đạo và lồng siết cu 5cm.
Đây là một trong những loại “Chastity” khiến kiềm hãm sự cương lên của dương vật ít gây đau đớn. Nếu được xếp loại vào các dạng kiềm hãm; Thấp, trung bình, cao... thì đây đích thực là một "Chastity" tầm trung. Khác biệt của nó đối với loại thấp là có thêm vòi cắm niệu đạo, nếu cương lên quá căng sẽ làm cho phía trong dương vật cảm thấy nhói. Còn các loại cao, thường sẽ có gai phía trong lồng kèm nhiều hình dạng xiết bó tinh hoàn.
Tôi không biết từ đâu mà em có cái thứ này và càng không rõ tại sao hôm nay em lại để tôi cầm nó trên tận tay mình. Tôi hoàn toàn bỡ ngỡ khi nhìn em. Người tôi bắt đầu run lên vì có những cảm xúc lo lắng, hồi hộp, hoang mang tột đỉnh, kèm một chút.... "sướng lạ".
Sâu bên trong tâm hồn,…vật dụng này đã kích trúng xu hướng tình dục của tôi mạnh mẽ.
-Anh biết đây là gì không? - Vy cười mỉm chi. -A..n..h... có. - Tôi rùng mình một cái khi trả lời em. -Chắc anh đang thắc mắc lắm phải không Quân? -Đúng vậy, em giải thích được không?
Em cúi mặt cười phì như kiểu cũng không biết phải bắt đầu thế nào với tôi. Ngồi hẳn lại, tựa vai vào thành giường, Vy từ tốn giải thích:
-Trước hết, thì đây.... sẽ là.... công cụ... để hoàn thành quá trình biến đổi của anh! - Vy Vừa nói, vừa gật gù, ngắt chừng.
“Công cụ?”, “Quá trình biến đổi của tôi?” Tôi bấn loạn hết sức nhưng vẫn im lặng luôn để lắng nghe từng lời em nói:
- Thật ra... em vốn đã biết "sở thích" này của anh từ rất lâu rồi. Ngày hôm qua chỉ là một bước ngoặt đáng phải có để điều này đến dễ dàng hơn mà thôi, Quân!...
...Anh có biết suốt gần 2 năm nay, cứ mỗi đêm vào giường ngủ trong sự cô đơn, em đã phải gắng gượng như thế nào không?
...Anh nghĩ chỉ có mình anh là biết đắn đo về hai đứa và cảm thấy bế tắc sao? Xin lỗi, CẢ EM CŨNG THẾ - Vy gằn giọng dứt khoát.
...Anh tự cho mình cái quyền xấu hổ “thầm kín”, không thốt ra nửa lời. Cứ thế tự trách bản thân kèm cỏi, trong khi có vợ anh ở đây. Anh không một lần hé môi để thổ lộ, thừa nhận hay tâm sự!
...Anh tha hóa dần dần rồi ngại ngùng em. Sợ mất thể diện đối với em đủ các kiểu! Anh xem em là gì? Là người dưng hay thực sự là một gia đình? Cái tôi anh quan trọng thế cơ à Quân? Anh nói anh yêu em nhiều lắm mà???
...Anh tưởng là em không quan tâm hay nghĩ đến những rối bời, bất lực, bất tài của anh sao? Trông em có giống một đứa ngu mà không thể nhìn ra điêu đó chăng? Sao anh không hỏi vợ anh rằng mình nên làm gì?
...Chắc hiện giờ, trong tâm trí anh… hẳn phải cho rằng là em đang càng ngày càng thu mình lại và khinh thường anh lắm đúng không? Nhìn lại xem, thật sự người nào đã làm vậy trong suốt khoảng thời gian qua?
...Quân à, em cố gắng nhẫn nhịn và chịu đựng để thực sự mong chờ một kết quả tốt đẹp hơn, nhưng không! Càng ngày anh càng “quá quắt”. Càng trở nên giống thằng đàn bà và hèn kém thật sự.
...Sâu xa em thấy.. chắc có lẽ đây là bản chất của anh đúng rồi. Chứ không phải là tạm thời đâu.
*Vy bắt đầu khóc*
Tôi chỉ biết nín thinh sau mỗi lời chỉ trích của em. Em nói phải lắm, tôi là một thằng “đàn-bà” chết tiệt, thất bại hoàn toàn không thể cứu vãn! Em vỡ òa sau khi thốt ra mọi tâm tư bằng những cái nấc nghẹn xen lẫn giọt nước mắt.
Tôi cũng vậy, tôi khóc cho sự đau khổ của Vy, khóc vì sự hèn kém của bản thân mình. Lòng tôi đau như cắt. Lúc ấy chỉ muốn thốt lên: "Vy ơi, anh xin lỗi" nhưng em chẳng để tôi làm được điều đó. Quệt nhanh hàng mi ướt, em vừa hít sâu vừa nấc, nuốt nước bọt, em nghẹn nghào tiếp tục:
-Em nói em có những bí mật, liệu anh có đoán được nó là gì không Quân?
Tôi bàng hoàng nghĩ ngợi. Ruột gan “lộn-tung” đau nhói. Tôi không dám nói ra hay phán đoán điều bí mật ấy là gì mặc dầu từ lâu tôi đã ngờ ngợ rằng: “Có lẽ em đã ngoại tình”!
- Anh... - Đừng dối lòng mình nữa, em biết tính anh rất hay ghen. Đến giờ phút này, anh vẫn không đủ can đảm để kết tội em sao, Quân? - Vy không nén nổi cảm xúc, mắt em ướt nhòe. -Vy ơi, anh... - Bao nhiêu đấy thời gian qua đi, những gì em làm là quá rõ ràng! EM ĐÃ NGOẠI TÌNH VỚI ANH MINH LÂU RỒI ĐÓ ANH CÓ BIẾT KHÔNGGGG.... TRỜI ƠIIIIII. - Vừa khóc vừa gào lên, Vy tức mình đấm liên tục xuống giường uất ức. -TẠI SAO , TẠI SAO, TẠI SAOOOOOO???...
...TẠI SAOOO CHỒNG TÔI LẠI TỒI NHƯ THẾ NÀY, TRỜI ƠIIII! - Em suy sụp hoàn toàn, nằm úp mặt vào gối càng khóc lớn tiếng hơn.
Tôi ngay lập tức ôm chầm lấy em. Cả hai chúng tôi đều gục đầu xuống. Khóc cho một cuộc hôn nhân nhu nhược, thất bại và uất ức.
* Nửa tiếng sau.
Sau khi ôm lấy em cùng nhau khóc, em và tôi đều nằm đó trong thinh lặng.
Vy của tôi ơi! Trái tim em thật sự đã vụn vỡ. Em cũng chẳng khác tôi, cả hai đều bất lực với gia đình nhỏ của mình.
Em thẳng thắn thừa nhận rằng em đã ngoại tình với Minh trong sự đau đớn tột cùng. Còn tôi, thằng “sissy” này sau khi nghe lấy thông tin đó cũng không có chút hơi sức nào tức giận, hờn dỗi người phụ nữ đang nằm cạnh mình.
Tôi biết,… phải tôi biết. Chính tôi là hệ quả của hết thảy những điều liên quan đó. Tôi không trách Vy, ngược lại chỉ trách mình bất tài, bất lực đã để mất em vào tay người khác. Bồi hồi, tôi chạnh lòng nuốt ngược nước mắt âm thầm. Tôi chỉ muốn giết chết tôi đi ngay lúc này.
Sự tồn tại của tôi không còn ích gì với ai,... dù xã hội hay gia đình chăng nữa. Quan trọng hơn là tôi chẳng còn tư cách gì tốt đẹp để bao bọc cho em.
-Anh có biết trước đây em đã từng yêu anh nhiều như thế nào không Quân?
Vy nói trong khi nằm co ro trong vòng tay tôi. Mắt em đờ đẫn vào khoảng không như đang nhìn thẳng vào quá khứ. Lần đầu tiên tôi thấy em thất thần và không còn giữ được bình tĩnh lẫn nguyên tắc của mình như thế này. Tôi xấu hổ chỉ biết ngậm ngùi trả lời:
-Anh xin lỗi! -Lời đó còn có ích gì nữa... - Thoạt nhiên em ngồi dậy, từ từ lùi hẳn tôi ra. Lấy giọng bình tĩnh em thổ lộ:
- Mọi thứ bây giờ hoàn toàn là chuyện đã rồi. Em không muốn làm anh hiểu lầm rằng chúng ta sẽ làm lại từ đầu,… như lúc trước...
...Không, không thể nào nữa!
...Cảm xúc trong em bây giờ đối với anh… nó được định hình một khoảng thời gian dài rồi.
...Em cần Minh. Chúng em đã ở cạnh nhau suốt 2 năm nay...
...Minh đang chờ ngày em quyết định cho cuộc hôn nhân này giữa chúng mình... - Tôi tròn mắt nhìn em với hai hàng lệ đã ướt.
...Nhưng không! Như lời em đã nói.... chúng ta sẽ không dừng lại!
...Và thật ra… em cũng đã biết bản thân mình cần gì ngay lúc này rồi...
...Em suy nghĩ khá nhiều chuyện. Đối với Minh, em cho rằng anh ấy cũng chỉ là một sự bù đắp được chêm vào giữa lúc trơ trọi, cô đơn em phải gồng gánh mà thôi.
...Em không chắc bản thân mình có yêu anh Minh không, hay chỉ là em đang cần thiết mối quan hệ này?!
...Minh đem lại cho em cảm giác được bảo vệ và bình tâm giữa lúc chơi vơi với anh. Trong cuộc sống hàng ngày, anh ấy giúp em và làm cho em nhiều thứ, hành động đó khiến em hoàn toàn tin tưởng rằng mình có một bờ vai đủ tốt để dựa vào. Nhưng có điều này mà em phải thừa nhận.
...Chuyện tình dục với Minh làm em phải đắn đo suy nghĩ về việc có nên đi lâu dài với anh ta không.
...Ôi, có chăng thì Minh cũng chỉ giỏi hơn anh một chút mà thôi!!!
Vy vừa cười vừa nói hết thảy mọi điều trong thái độ tỉnh táo. Như đó không hề là vấn đề gì to tát trước mặt tôi vậy, mắt em hãy vẫn còn sưng, má vẫn chưa khô dòng nước mắt; thì lạ lùng thay cảm giác trong tôi phản ứng lại có lẽ cũng hơi biến thái, đó là thay vì tôi nên đau buồn, hay tức giận ghen tương sao đó cho đúng với hoàn cảnh éo le này nhưng trái lại con cu tôi cứ cẫn lên mỗi khi em nói em ngoại tình với Minh.
Chưa cần đến em khai báo chuyện đụ nhau với hắn thì tự tôi đã nghĩ đến cảnh tượng ấy trong thâm tâm rõ mồn một rồi! “Tôi bắt đầu cảm thấy sự thay đổi trong cảm xúc hai đứa qua sự kiện nhớ đời này rồi đấy”. Đang tự vấn tâm tình thì Vy nói tiếp:
-Thông qua anh mà bây giờ con người em đã vươn đến một “tầm-cao” mới trong xu hướng tình yêu và tình dục. Đúng, trăm sự nhờ anh cả đấy…
Nghe đến đây, tôi bất ngờ:"Này cái gì vậy. Dừng lại đã, em nói vậy là ý gì?"
- Tầm khoảng tháng 6 năm ngoái. Ấy là thời gian hai vợ chồng mình đi chuyến du lịch cùng công ty em ra Phú Quốc....
...Vẫn như thường lệ, tối đến anh không hề vào nằm với em mắc dù đang trong chuyến đi chơi vui vẻ. Anh lấy cái “Lap” đi ra phía góc bàn ngồi canh. Chờ em ngủ rồi làm gì đó, em rất bức xúc.
...Tối hôm ấy, em hoàn toàn không ngủ trước anh, quyết xem anh đang làm cái quái gì sau lưng em. Em giả vờ trùm cái chăn lên và nghía anh từ trong bóng tối.
...Phòng thì tối, mà laptop thì sáng bừng. Soi rọi một cách rõ ràng trước mắt em, toàn cảnh “anh đang sục”!
...Em lúc đó kiểu:"What???? Cái cứt gì thế này, Thằng khốn!"
...Em chửi anh trong lòng như điên như dại. Em quay ngắt người sang bên rõ mạnh mà lúc đấy anh cũng chẳng hay gì, đúng quả thật là nhập tâm kinh lắm. Rồi em quyết định từ đó sẽ theo dõi anh!
...Dần dà về sau em biết hết mọi thể loại mà anh hay xem, ban đầu nó khiến em vô cùng sốc. Em bứt rứt, khó hiểu lắm.
...Về sau, cũng vì điều đó mà khiến cho em ngoại tình với Minh một cách rõ ràng. Em chỉ đơn thuần nghĩ: “Anh sẽ phải trả giá cho những ham muốn biến thái đó của mình.” Tuy nhiên, từ việc biết rồi cho tới lúc ngoại tình. Em vẫn không khỏi băn khoăn về “xu hướng” mà anh đang nghiện như ma túy ấy. Em thúc mình tự nghiên cứu tìm hiểu. Anh biết tính em rồi đó, phải cho “ra ngô ra khoai” mới chịu được.
...Cứ như thế mãi cho đến hôm nay. Em bất-giác nhận ra mình đã bị “lây-nhiễm” cái tư tưởng “bệnh hoạn” này từ anh rồi.
...Chỉ có điều,… - Vy dừng đột ngột.
- Ơ... điều gì? - Hôm qua thấy anh “lậm” nặng như vậy làm em,... rất rất rất muốn thực hành mọi thứ liên quan đến “Cuckold”. -...
- Hôn nhân của chúng ta bắt đầu từ bây giờ sẽ áp dụng hoàn toàn mọi khía cạnh của “Cuckold”. Anh rõ chứ?!... ...Cũng như anh. Một góc một mình trong phỏng ngủ lẻ loi, em phải tự thỏa mãn chính mình qua những “Video sex”. Cũng nhờ tối qua mà em hiểu thêm “xu hướng” của mình. Đó là trở thành “Hot-wife”. Và không ai khác, em muốn làm “Hot-wife” của anh!
..."Tình yêu" em dành cho anh bây giờ sẽ là như vậy đó Quân. Em có trong lòng mình sự khinh bỉ anh, ghét bỏ anh nhưng cũng vẫn muốn giữ anh để làm của riêng em nữa!
...Em có cái “xu hướng” ấy bây giờ là do anh. Anh “luyện tập” cho em hàng ngày thông qua việc anh để em quyết định hết tất cả mọi thứ trong nhà. Anh cứ để em ngồi lên đầu anh từ đó đến giờ!
...Ừ, em thích, phải nói là rất thích... Anh nên cảm ơn em đi, vì chính em cũng trở nên "biến thái" như anh rồi đấy.
...Đàn ông em tiếp xúc từ thằng này đến thằng khác mỗi ngày, em cảm giác như mình chắc phải cần hơn hẵn một bờ vai mất rồi...
...Rõ ràng hơn em cần kẻ làm hài lòng mình bằng tất cả những gì em muốn. Dù anh hay Minh hay bất cứ ai tìm đến sau này, em cũng chỉ muốn được trở nên là Nữ Hoàng của họ! Anh nghe rõ không Quân?
...Kể từ giờ em sẽ sống đúng với con người thật của mình, rồi anh sẽ thấy bất ngờ như thế nào khi có một “Hot-wife” như em! Em cảm thấy thích vô cùng khi được ngồi trên đầu đàn ông các anh, quả là một “fantasy” tuyệt vời với emmm!
Tôi đắm đuối em trong sự ngỡ ngàng khi nghe những lời này. Vậy là cũng vì chính tôi mà bây giờ tự em đã định hình được “xu hướng” của mình trong đời sống bao hàm cả tình yêu và tình dục.
Đây sẽ là niềm vui hay nỗi buồn dành cho tôi sau này đây? Tôi không nghĩ qua đến sáng nay thì tất cả đều đã để lộ trần-trụi con người của nhau ra như thế. Đây là một giấc mơ hay là sự thật? Tôi dần cảm thấy lạc lối. Sau một hồi hã hê với bản thân mình, Vy lấy lại điềm tĩnh, hít thở nhẹ nhàng nhìn tôi đang lo lắng, em hỏi:
-Ổn không anh?! -Anh ...cũng không biết nữa?! -Sáng nay như vậy là quá dư thừa so với dự định em muốn nói. -... -Nhưng ngày hôm nay của chúng ta còn chưa hết đâu Quân! Vào rửa mặt đi, rồi ra đây cùng học cách sử dụng chiếc lồng em đã chuẩn bị cho anh nào!
Bước vào phòng tắm trong tâm trạng chơi vơi lạc lõng.
Bây giờ tôi là ai, là gì trong căn nhà này?! Mặt mũi nào cho một thằng đàn ông như tôi đối với vợ và gia đình?!
Chạnh lòng tôi nhìn sâu vào tâm thức bản thân:"Có phải tôi đã thỏa hiệp với sự thất bại rồi không?". Trong khi tất cả mọi người đều đứng dậy sau vấp ngã, còn tôi, tôi đang làm gì với chính bản thân mình? Còn đó những hoài nghi và thắc mắc, tôi mộng mị những thứ vốn từ trước đây chưa phải là sự thật… mà bây giờ… Chưa kịp làm quen với việc mộng tưởng này sẽ như thế nào khi thành hiện thực thì tôi đã phải học cách chấp nhận nó!
Nghẹn ngào, tôi đóng cánh cửa, quỳ bệt xuống trước bồn rửa mặt. Tinh thần tôi không còn vững vàng kể từ giây phút này. Chỉ cần thêm một bất ngờ xảy ra nữa thôi chắc cũng đủ làm tôi nổ tung trong sự tủi nhục đáng khinh này.
Vy ơi, mọi chuyện đến nhanh quá. Anh còn chưa kịp hiểu nổi bản thân có thực sự muốn “nó” không, thì em đã an bài vị trí “thua cuộc” này cho anh. Liệu mọi thứ có kéo dài hay chỉ tạm thời mà thôi?
Đây đúng là cái giá mà tôi phải trả cho suốt quãng thời gian bỏ quên thực tại để đắm chìm vào những “mộng tưởng” ấy?
Khi nghe em nói rằng chúng ta sẽ không thể nào quay lại như lúc trước. Tôi cũng thấy rõ "tình yêu" hiện giờ em dành cho tôi chỉ như một sự” thương hại” bất đắc dĩ đang hình thành. Tôi không thể nào không đau đớn.
Dẫu cho cái biến thái bên trong có lớn đến mức nào thì đối diện với thực tại này ai cũng cảm thấy:"Mình sai rồi". Đáng lẽ mọi chuyện như thế không được phép xảy ra, đáng lẽ người ta trong cõi “nhân-giới” này không được phép suy nghĩ và hành động như thế.
Đạo đức ở đâu, luân lý ở đâu, nhân cách ở đâu, khôn ngoan, sáng suốt, trí thông minh của một con người ở đâu? - Tình cảm ở đâu, trách nhiệm ở đâu??
Tại sao tất cả những giá trị cốt lõi cơ bản của một con người lại không thể chiến thắng nổi dục vọng? Sự loạn dục này hình thành từ khi nào? Liệu chỉ có mình tôi là người thuộc "cõi thiên thai" thôi sao? Lẽ nào tình yêu tôi dành cho Vy, sự tôn thờ mà tôi nhất mực đồng ý ấy là hiện thân cho bản ngã của tôi?
Một thằng đàn ông sinh ra trong cuộc đời này đều được ông trời ban cho lòng tự tôn để khẳng định sự tồn tại của mình; Cái tôi ấy giúp cho vị trí của họ đứng vững vàng trong xã hội. Nhờ cái tôi trưởng thành mà đàn ông làm trụ cột trong gia đình. Vậy thì... lòng tự tôn của tôi đâu? Tôi đã vứt bỏ nó ở đâu? Liệu bây giờ lấy lại có còn kịp không?
Dòng nước như từng hạt thủy tinh vụn đâm thẳng vào trong tâm trí tôi. Cái mát lạnh của nước tạt vào một người đang “ngổn-ngang” làm cho tâm hồn cảm thấy rát buốt. Người ta có nói nước chính là phương thức hữu hiệu để rửa trôi đi vết nhơ;
Tôi có sự bẩn thỉu, tôi cần phải chà rửa nó!
Tự tay xoa dịu sự căng thẳng trên gương mặt ủy mị ấy, tôi chà xát vào chính lòng tự trọng của mình trước gương. Dẫu mọi thứ có như thế nào, điều duy nhất tôi có thể tự an ủi mình ngày lúc này ấy là: “Chuyện của tương lai, sẽ có tôi ở tương lai để đảm đương”…
Còn hiện tại và quá khứ chỉ là một bài học cho hôm nay. Tôi phải học bài học ấy cách bị động.
Nãy giờ “bắt tay” với tuyệt vọng đủ rồi! Vy an bài tôi với “thất bại”? Được, tôi nhận lấy.
Bây giờ vẫn phải đứng dậy thôi, chẳng còn cách nào khác. Sau này có “thấp cổ bé họng”, tôi cũng phải bước đi cho tốt vai trò của mình.
Cuộc sống cứ thể tiếp diễn. Nếu vẫn còn muốn sống thì ngay bây giờ phải tôi cần chịu trách nhiệm với bản thân và tiếp tục. Có lẽ thứ đàn ông duy nhất mà tôi có cho đến lúc này chính là quyết định bước tiếp đây.
Em muốn là “Hot-wife” của tôi? Ổn thôi!
Vậy tôi sẽ thể hiện tròn vai “người chồng bất lực” mà em muốn.
Tôi mở cửa ra, đứng thẳng người trong sự tủi hổ giấu kín. Bước đến phía giường ngay chổ Vy mà ngồi xuống cạnh dưới chân em. Ngẩng mặt lên, cố giữ sự bình tĩnh, đôi mắt trông theo đôi môi em mấp máy. Tôi đợi em ra “mệnh lệnh” đầu tiên cho mình!
-Chà, giỏi thế cơ à? Biết tự ngồi xuống đất như vậy cơ à? - Vy nhướng mày hơi kinh ngạc. -Anh biết ....bắt đầu từ lúc này, vị trí của anh phải ở nơi dưới em, anh không dám làm em khó chịu hay điều gì phật lòng! -Lại còn thế nữa? Anh “tròn vai” hơn những gì em mong đợi đó. -Anh có nhiều thắc mắc về em, về Minh, về mối quan hệ của hai người lắm. Nhưng anh hiểu là dù anh có “sục sôi” mấy chăng nữa cũng không ép em trả lời được. Bây giờ em đã có đủ sự điềm tĩnh và vị thế. Anh chỉ còn biết làm đúng vai trò mà em mong muốn. Dựa trên những gì tâm trí anh miễn cưỡng chấp nhận từ tối qua… Anh tin rằng “Hot-wife” của anh sẽ “dắt” anh vào những mối quan hệ riêng của cô ấy. Vậy nên, có lẽ anh sẽ tìm hiểu về em và Minh theo cách này thì tốt hơn. -WOWWWWW!!! Anh có thể ngừng làm cho em bất ngờ được không Quân?! Nhưng mà này... Cũng đừng tự huyễn hoặc mình nhiều như thế, có thể điều đó sẽ không diễn ra đâu!
Vy tiếp:
-Em sẽ hé lộ cho anh biết khi nào em muốn mà thôi...không hẳn là khi anh đã làm tốt vai trò của mình rồi đâu! Mụ mị như vậy không giúp gì cho anh cả. -Em.... - Tôi bị chưng hững với sự tưởng tượng của mình. -Thôi đủ rồi. Không cần phải “diễn sâu” đến mức xuất sắc vậy đâu. Đứng lên đi!
Nói rồi, em cấm lấy cái lồng cu đưa cho tôi.
-Anh cứ cư xử như thường ngày là được. Khi nào em muốn gì nữa em sẽ cho anh biết, OK? -Vâng vợ, anh hiểu rồi! -Còn bây giờ ngồi xuống giường, cởi quẩn-banh háng đeo cái lồng vào cho em xem, đến giờ thử nghiệm rồi. - Nói xong em cười nhếch miệng.
* 10:03 Sáng.
Thì ra là vậy, không phải lúc nào tôi cũng cần hạ thấp mình như một thằng “Slave” trước mặt em luôn luôn. Nghe Vy nói thế, tôi mừng thầm vì ít ra em vẫn còn dành cho tôi một nhân cách nhất định chứ không hẳn là khinh bỉ và đè bẹp hoàn toàn con người của tôi... Chắc tôi bị ám ảnh thể loại “Humilation Cuckold” quá rồi.
Trong phòng tắm khi nãy tôi đã lo hơi xa. Vậy thì điều còn lại duy nhất dằn vặt trong tôi đó là mối quan hệ của Minh và Vy, tôi phải làm sao để tìm hiểu được chuyện đó đây? Hai người họ bắt đầu từ khi nào? Hoàn cảnh nào Vy đã đồng ý? Tại sao sau ngần ấy thời gian quen hắn mà em chưa hề để lộ. Do tôi ghen không tới hay là do em giấu kỹ? Tôi phải làm sao để em hé môi về mối quan hệ đó một lần nữa?? Đang khó chịu thì Vy gằn giọng.
-Ủa anh bị gì vậy? Có nghe em nói không, Quân? -À có...có... anh xin lỗi.
Tôi giật mình quay lại với chủ đề chính -"Cái Chastity".
Đang mông lung, ghen tuông, mơ hồ vậy đó, mà nhìn cái lồng cu thôi tâm-khảm tôi đã “trở về” với sự biến thái vốn có của nó rồi. Lập tức quên hết tất cả. Quả thật, dục vọng trong tôi lớn không tả nổi, cặc cứ cẩng lên, dái săn lại, tôi thấy như mình đang sắp sửa tự đóng “phim sex” của chính mình vậy.
"Thích"- phải nói cảm giác đó là có chứ chẳng đùa!
Tôi cầm trên tay cái lồng cu đầu tiên của đời mình. Đây cũng là lần đầu tôi được chạm vào nó, trước giờ chỉ thấy trên phim ảnh. Điều hòa trong phòng đang thấp nên nó rất lạnh. Lồng làm bằng kim loại, chắc là Inox vì tôi cũng chẳng rành. Cu đang dựng đứng như vầy mà bây giờ kêu đặt vào, chắc sẽ co lại bé tí teo ngay.
Và đúng thật, tôi ướm thử nó vào đầu khấc, chưa chi đã teo cả dái, cu thụt hẳn xuống liền vì cảm giác lạnh và lạ!
-Anh có biết đeo không? - Đang mãi mê ngắm nghía thì Vy bất ngờ ngước nhìn tôi. -Không biết thì bây giờ cũng biết thôi, phải không? -Ừa, haha đeo vào kiểu gì nhỉ? - Vy hỏi với thái độ tò mò. - Em nói thật lúc mua chỉ biết đặt cho nhanh mà người ta giao đến chứ cũng chưa kịp hỏi han gì. -Loại bình thường thì dễ rồi… Đàng này lại còn có ống đút niệu đạo nữa, sợ thật! -Hahaha - Vy cười phá lên. - Em cố tình mà Quân. Giữa hàng chục cái tầm thường khác thì riêng có cái này, nên em chọn ngay.
Tôi cũng chịu thua em! Lấy chìa khóa. Tôi từ từ mở khớp bật của cái lồng cu. Mở phần lồng ra. Theo như kinh nghiệm theo dõi đã lâu, tôi biết việc đầu tiên là phải cầm và nhét toàn bộ dái lẫn cu qua cái vòng cửa bé tẹo ấy trước. Sau đó mới bắt đầu đút ống tiểu vào niệu đạo của mình. Cuối cùng nhấc cái lồng đặt vào sao cho khớp vị trí cu. Hoàn tất rồi thì lấy tay đánh tưng cu vài lần xem tất cả đã vào vị trí ổn định chưa. Ổn rồi, thì khóa cái lồng lại.
Lý thuyết đã xong. Bây giờ thực hành.
Từng bước tôi thực hiện theo. Ôi cha mẹ ơi, lúc cố nhét cả súng và bi qua cái vòng cửa ấy thôi đã thấy đau rồi, tôi cố gắng nhẹ nhàng nhất có thể để tự làm thoải mái mình, còn Vy thì vẫn ngồi ngó chăm vào từng hành động của tôi.
Phải nói ngượng chín mặt. Cái cảm giác vừa xấu hổ vừa cảm thấy đau mà cũng có chút "sương sướng" . Ôi! Mộng tưởng hôm nay đã thành hiện thực.
Tôi hồi hộp lắm chứ cũng không bình tĩnh gì mấy. Cố tỏ ra là mình ổn thôi.
Chà, bước một đã xong sau một hồi vặn vẹo bẻ nắn cu để nhét vào chung với 2 hòn dái qua cái vòng. Tôi cảm thấy nó siết và bó kinh khủng. Bây giờ tới bước hai mới thật là ác mộng đây.
-Vy ơi mình không có Gel bôi trơn làm sao anh dám? -Lấy nước bọt ấy? - Vy lập tức trả lời, mắt vẫn cứ chăm chăm nhìn trong sự hứng thú của em. -Làm sao mà được, đâu phải chỉ có bôi trơn cái đầu khấc này. Còn phải bôi vào cả cái ống nữa... nước bọt không đủ độ trơn đâu em à. - Tôi mếu máo với em.. -À thế à? Đợi em tý...
Vy hấp tấp bỏ tôi ở đó chạy ra ngoài lục lọi trong túi xách của em!
-Đây rồi! - Em thốt lên, hình tìm thấy cái gì đó.
Vy chạy vào, trên tay cầm một tuýp GEL Bôi trơn hiệu Thái Lan có hình trái dâu. Em đưa tôi. Tôi ngạc nhiên vô cùng, chưa kịp hỏi gì thì Vy nói:
-Của anh Minh mua cho em đấy, anh dùng đi. -Của... của Minh mua cho em? -Ừ. Em nói với Minh là "khi bú cu cảm thấy khô khan quá, em nhạt mồm", biết em thích mùi dâu, nên anh ấy mua cái này để em tự do tẩm vị lúc em muốn. -CÁI GÌ?! -Thôi được rồi, thích lại còn xạo. Vợ anh bú cu Minh nhiều lắm rồi, an phận đi... Hay là muốn thôi luôn. OK, dừng lại nhé? - Em đánh đố tôi. -Khônggg, anh khôngg muốn dừng lại với em, anh... -Vậy tiếp tục đi anh... - Vy hớn hở mặc kệ cảm giác của tôi khi nghe cái chi tiết đáng giận người đấy. Em cứ nhìn chăm chăm vào tay và cu tôi.
Cầm tuýp GEL trên tay, tôi biết mình phải thôi hốt hoảng, ngạc nhiên, ghen tuông, hờn dỗi lại mà tiếp tục cái việc đáng ghê tởm này.
Tôi bật nắp, bóp nhẹ. Mùi dâu tây xộc lên mũi! "Thơm thật sự"- ngửi thôi tôi cũng đã muốn nếm xem vị nó ra sao rồi. "Vy ơi em quả là ác độc với anh mà".
GEL chảy ra, tôi lấy một ít bôi thẳng lên ống “sounding” trong cái “lồng”. Bước sau tôi quệt luôn vào đầu khấc của mình. Nhẹ nhàng 2 ngón trỏ, tôi mở lỗ niệu đạo ra trét thẳng GEL vào trong để đảm bảo mọi thứ diễn ra "trơn tru". Kế đến, tôi rùng mình cầm cái đầu ống dần dần nhét vô lỗ đái tôi.
Lần đầu tiên trong đời tôi tự banh lỗ đái mình ra mà nhét cái gì đó vào, cái hình ảnh mà trước giờ chỉ thấy trên những thước phim thể loại "Insertion, Inserting Handjob" khi mà nhân vật nữ thủ dâm cho người nam bằng cách nhét một thanh kim loại thẳng đứng vào lỗ đái rồi kéo ra kéo vào, kết hợp xoa nắn dái để kích thích xuất tinh mãnh liệt… Thì bây giờ,… bây giờ đây đích thân tôi được trải nghiệm!
-CÓ ĐAU KHÔNG QUÂN ?! - Vy tròn xoe đôi mắt, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc. -Anh... c...ó... - Tôi vẫn đang đút, cắn răng trả lời. -Nhét nó vào hết đi anh!!! - Vy hối thúc trong sự tò mò tột đỉnh của em.
* 10:17 Sáng
Cuối cùng, khi mồ hôi nhễ nhại đầy người thì cũng là lúc tôi hoàn thành mọi thứ như em yêu cầu. Bây giờ con cu tôi hoàn toàn bị kìm hãm trong chiếc lồng em đã chuẩn bị đó.
-Cởi hết đồ ra! - Vy nói trong vẻ mặt vô cùng tấm tắc. -... Sao cơ?? -Em nói thì nghe! Cới hết ra, đứng lên em chiêm ngưỡng nào.
-Vy à. Em để anh thế này ra đường thật sao? -Tại sao lại không! - Giọng điệu em phấn khích.
Suốt cả buổi sáng thử nghiệm, Vy vọc vạch “cái lồng” với dương vật tôi. “Hành hạ” chán chê rồi em bảo: “Đói”. Bây giờ muốn cả hai cùng đi ăn trưa.
Em quyết định kể từ giây phút này, tôi phải mang theo “hành trang” bé nhỏ ấy bên mình cho đến khi có “mệnh lệnh” mới.
- Mặc quần áo vào đi! - Em yêu cầu tôi mang con cu tội nghiệp này ra ngoài với em.
Tay cầm quần lót, tôi kéo từ ống chân lên háng rồi dừng lại. Tôi lóng ngóng cố gắng định hình “bộ khung” sao cho ít bị nhìn thấy nhất. “Sắp xếp” mãi chẳng có cách nào ra hồn. “Nó” vẫn cộm lên rõ ràng quá!
Chồng tiếp thêm cái quần tây vào tôi tự an ủi là nó sẽ được che đi ít nhiều, nhưng không.. Người ta chắc có mù lắm mới không thấy. Nhìn vết hằn vòng khung rõ mồn một, chẳng thể nào họ không tò mò xem dưới đũng quần tôi đang che giấu cái thứ “dị biệt” gì!
Với tay lên móc, tôi lấy nốt cái áo Sơ-mi mặc vào. Mắt thì cứ nhìn xuống quần, mặt mày bí xị. Phải nói là tâm trạng vô cùng khó chịu. Đâu ai biết được sau bộ cánh đàn ông “ngời ngợi” kia, bên trong có "tâm hồn ẻo lã" đang bị kìm kẹp đến tột độ như vậy.
Lúc đeo vào cứ nghĩ như trên phim, chắc em chỉ bắt tôi “úp lồng” lúc nhìn em làm tình hoặc khi nào cần “huấn-luyện” thôi... Đâu có nghĩ em muốn tôi phải đeo nó cả khi sinh hoạt đời sống thường nhật thế này.
Tôi cảm thấy mình đang bị bó buộc với vai trò “thấp kém” mọi lúc mọi nơi chứ chẳng phải chỉ khi con cặc cứng lên. Lần đầu tôi trải nghiệm chuyện này. Thật là bế tắc!
Vy đứng từ cửa phòng tắm nhìn tôi, em cười đắc chí! Chắc trong lòng em đang vui lắm khi thấy tôi loay hoay với bộ dạng ngoắc ngoải, bất mãn, bứt rứt thế này. Em bảo tôi:"Xong rồi thì ra ngoài ngồi trước đi, đợi em thay đồ đã...!"
* 12:16 Trưa.
Tại sao em chụp những bức ảnh ấy?
Em lưu lại cho riêng mình hay để ai xem? Là Minh sao? EM SẼ CHO MINH XEM SAO??? Tôi bất chợt hoảng hốt khi nghĩ đến cảnh tượng đó. Rồi người ngoài sẽ nghĩ gì về tôi? Liệu Minh có chia sẻ bí mật này cho ai khác nữa không?
Tôi thất thần lo lắng, chỉ biết cắn răng hy vọng những bức ảnh đó chỉ là sự vui đùa của em trong thoáng chốc; chứ chẳng may nó bị leak ra hay ai đó vô tình nhìn được thì....
Ngồi đợi em mà tôi cứ nao nao về bản chất Sissy của mình sẽ bị bại lộ với thế giới trong một ngày không xa. Nghĩ vậy, tôi toát mồ hôi đầm đìa. Rùng mình cầu xin cho nó đừng xảy ra…
Nhìn ra cửa kính ban công, ánh nắng gắt gao phía bên ngoài soi rọi xuyên vào tâm can tôi lúc này. Tôi nghe tiếng mở cửa… Vy bước ra khỏi phòng ngủ.
Ôi, "Nữ thần" của lòng tôi. Em chưa bao giờ khiến tôi thất vọng về sắc đẹp và tác phong gọn gàng của em. Hôm nay em chọn cho mình một chiếc áo thun đen tay dài cổ rộng, ôm sát cơ thể làm bộ ngực em được tôn vinh một cách lịch sự. Vy phối nó với chiếc váy ngắn jean “chữ A”. Cơ thể em bó dưới bộ quần áo tân thời làm nổi bật hẳn lên bờ mông căng mọng và đôi chân thon thả. Em tự tin vấn ngang cổ mình chiếc khăn lụa xinh xắn rất cá tính.
Không quên thói quen làm mới mỗi ngày cho Facebook cá nhân. Em tạo dáng và pose liền một bức ảnh với dòng cap: "Một ngày thú vị đã bắt đầu."
- “Đi nào chàng trai mạnh mẽ..."
* 12:36 Trưa.
Chở em trên con xe AB, đang lo không biết phải đến đâu, ăn gì thì em gợi ý:
- Chở em tới chổ anh thường ăn trưa gần công ty đi.
Tôi hơi ngạc nhiên? Không biết tại sao em lại lựa chọn như vậy? Mà thôi quan tâm làm gì, có nơi để tấp vào nhanh là được. Nắng quá nắng. -Tôi hời hợt.
Cố phi nhanh đến “Dream Point” - quán Cafe văn phòng gần chổ tôi làm. Vừa có phòng lạnh, vừa có sân vườn rợp cây thoáng mát. Phục vụ nước uống lẫn đồ ăn trưa ở đây đều rất ngon. Đi ra đường giữa trưa chẳng có suy nghĩ nào khác ngoài phóng cho mau để tránh cái nắng đỉnh đầu đang soi thẳng xuống. Nghèo nên nó khốn khổ khốn nạn vậy đấy, ngồi xe hơi thì khác rồi… - Tôi ghen tị với những buổi trưa của em và Minh.
* 12:46 Trưa.
Đến nơi!
Em và tôi cùng vào. Em chọn ngồi phòng lạnh vì muốn giải nhiệt đi cái gay gắt của thời tiết. Tôi thoáng nghĩ chắc sẽ lại chạm mặt đồng nghiệp hay các sếp rồi đây, vì trưa nào mà cả hội chẳng lao vào căn phòng ấy nghỉ ngơi, tán dóc cả buổi...
Vừa mở cửa: -Ô, anh Nam, lâu quá không gặp. - Vy lên tiếng khi thấy sếp tôi ngồi đấy cùng vô số nhân viên. -Vy với Quân đấy à? Ừ, ngồi xuống đây cùng mọi người nào. -Dạ - Vy nhanh nhảu đồng ý.
Và rõ ràng, chả tránh đi đâu được, biết ngay kiểu gì cũng gặp. Tôi tự nhủ chứ thôi kệ đi, thế này càng làm rõ hơn vấn đề ban sáng tôi xin anh Nam - ấy là làm hòa với vợ. Tôi thấy Vy tỏ ra bình thường nên cũng cố gắng thẳng thớm con người lên mà lấy lại dáng vấp cho tử tế. Giật bắn người, tôi quên mất phải che đi cái đũng quần chết tiệt đang phô bày ra cái lồng cu cộm lên. Ngó nhìn chung quanh xem có ai phát hiện ra điều bất thường ngay vị trí “chym chuột” của mình không, tôi nép nép theo sau Vy cùng em ngồi xuống phía góc bàn quay lưng vào tường. Đang chuẩn bị thò tay vào túi quần khéo nhấc con cu lên để ngồi xuống nhẹ nhàng thì Trinh, thư ký sếp bất ngờ hỏi:
-Anh Quân hôm nay làm gì mà khép nép với vợ thế - Nói rồi cả bàn phì cười vì ai cũng biết hôm nay tôi xin nghỉ với lý do gì, chúng nó ghẹo tôi. -Lại chẳng thế, Quân bữa nay đang làm lành với vợ hắn cơ mà - Thằng Trung trưởng phòng kinh doanh số 2, đá đểu.
Tôi ngượng tím cả mặt, vì chưa lần nào tôi đưa Vy đi gặp mọi người mà phải khép nép thế cả. "Cố tỏ ra là mình ổn nhưng sâu bên trong nước mắt là biển rộng" – câu hát nổi tiếng mà bọn trẻ hay hát, chắc chưa bao giờ đúng hơn với tôi như lúc này.
Cứ thế cả bàn cùng thăm hỏi, động viên, trò chuyện vui vẻ với hai vợ chồng tôi. Quanh đi quẫn lại mọi người cũng dắt câu chuyện về hướng sinh con đẻ cái cho gia đình thêm gắn kết, bàn tán này nọ lọ chai.
Số là tôi với Vy cưới nhau đã 5 năm rồi còn gì. Người ngoài nhìn vào ai mà không quan tâm vấn đề này. Sâu trong ánh mắt của họ tôi biết chắc họ đang dị nghị về sức khỏe sinh sản của tôi và Vy nhưng họ nào hay biết đời sống hôn nhân, tình dục của vợ chồng tôi suốt mấy năm qua là ách tắc ra sao…
Tôi cố gắng tiếp chuyện với tất cả mà quên đi bên dưới quần, con cu đang nằm yên mình gọn ghẽ trong “chiếc củi” ngọc ngà của nó! Thi thoảng giữa lúc tán gẫu, Vy có cúi xuống để kiểm tra con cu bất lực của tôi, xem có động tĩnh gì không. Em cười nụ cười mãn nguyện rồi tiếp tục với mọi người. Tôi ngồi đó lạc lõng với chính đồng nghiệp của mình khi em hoàn toàn chiếm “spotlight” trong căn phòng này.
* 13:05 Chiều.
Rồi cũng đến giờ vào làm, mọi người nhanh chóng đứng dậy giải tán khỏi căn phòng mà mấy phút trước đó còn tràn ngập tiếng cười nói. Họ đi để lại tôi và Vy tiếp tục bữa ăn trưa muộn của mình. Bây giờ xung quanh, chỉ còn vài mống khách đang ngồi uống cafe trao đổi thỏ thẻ với nhau thôi. Tôi cũng bớt ngại đi hẳn, có điều vẫn còn giữ thắc mắc trong đầu, tôi bộc bạch hỏi:
-Sao trưa nay em lại muốn mình đến đây? -Để cho anh quen dần với cảm giác đó Quân. -Cảm giác? Cảm giác gì... -Anh thấy sao? Cũng đâu đến nỗi quá khó khi mang thứ “bé nhỏ” đó theo đi làm vào ngày mai đúng không? -Cái gì…? Em định bắt anh mang nó đi làm từ ngày mai à! -Làm gì mà căng vậy? Chẳng phải vừa rồi anh đã làm rất tốt đó sao? -A...n..h...k..h.ông! - Tôi ấp ớ trả lời. - Đừng làm em mất vui!! Nếu anh muốn thôi thì chỉ cần nói... RỒI MÌNH THÔI!
Nghe Vy nói tôi chỉ biết im lặng, cúi đầu. Cả hai không còn nói với nhau tiếng nào nữa...
Nhẹ nhàng giai điệu bài Casablanca vang lên trong không gian trĩu nặng. Tôi đưa hồn thẫn thờ ngắm nhìn em.
Vén nhẹ mái tóc, em từ từ đưa lên môi mình ly nước cam, uống từng ngụm. Nhìn thẳng ra phía “Outside” trông các góc sân vườn đẹp đẽ, thoáng có nắng, có gió , có cây...
Khung cảnh đẹp và âm nhạc hay khiến em trầm ngâm điều gì đó, miệng khẽ mỉm cười, rồi lập tức giấu đi. Tôi lặng người vì em. Đôi lúc trong bộn bề lo âu tôi thấy mình yêu em say đắm, yêu mãnh liệt, mặc dù ngay lúc này đây phía bên trong quần, cái lồng đang siết chặt lòng tự trọng tôi, tôi vẫn muốn quên bẵng đi hết mọi thứ và nói với em rằng: “Tôi toại nguyện hết cả mọi điều em dành cho tôi. Dẫu cho có cay đắng, có hèn mạt, có nhục nhã xấu xí,...”.
“Cái tôi” này còn quan trọng gì khi bản thân biết mình chỉ là một người chồng Sissy. Mộng tưởng trong tôi bây giờ đã quá lớn, lớn đến nỗi - nó đã trở thành hiện thực, tôi vẫn muốn ngóng đợi xem những điều to tát hơn xảy đến.
Phải, tôi mẫu thuẫn với chính mình, mẫu thuẫn với những nỗi niềm bứt rứt trong tôi, tôi không biết phần nào đang nặng hơn trong lòng mình, tôi chỉ biết bây giờ tôi đã là người của em, công cụ của em, tài sản của em, sở hữu của em, dù cho em có làm gì mặc lòng; tôi vẫn toàn tâm toàn ý chấp nhận. "Vy ơi, anh muốn trở thành nô lệ của em."
--------------------- "I love you more and more each day as time goes by..." Casablanca - Bertie Higgins.
HẾT CHƯƠNG 6!!
!!! *** CHÚ Ý *** !!! MỌI HÌNH ẢNH, TÊN FB ĐỀU LÀ KHỞI TẠO DỰA TRÊN MỤC ĐÍCH MINH HỌA, KHÔNG TRÍCH XUẤT TỪ NGƯỜI DÙNG THẬT. ĐỪNG TÌM VÔ ÍCH.
Sau một hồi im lặng ở quán, cả hai chúng tôi đã về căn hộ.
Tôi ngồi trong phòng làm việc của mình, còn em nằm trong phòng ngủ vui cười khúc khích với chiếc điện thoại trên tay.
Phía bên này tường tôi nghe rõ điệu cười vui vẻ của em. Em của ngay lúc này khác với em lúc đi cùng tôi, hai mặt cảm xúc trái ngược hoàn toàn. Buổi trưa vừa đi qua, toàn những phút giây xởi lởi, đăm chiêu , thi thoảng ra lệnh rồi im lặng.
Tôi thừa biết điều gì làm em vui như thế. Còn ai khác thân thiết có thể khiến em cười được lúc này ngoài Minh? Em vui vẻ nhắn tin với hắn bỏ mặc tôi bất lực phía bên này tường! Chung một căn nhà nhưng sao khoảng cách lại xa quá...
Ngồi tì tay lên bàn, tôi gục đầu cảm thấy mình thật thảm hại. Tự hỏi liệu có cách nào cứu vãn được tình cảnh của tôi không? Tôi ước cho khoảnh khắc thủ dâm tối qua đừng xảy ra… Giá như lúc đó tôi chọn cách chơi game để xả stress, có lẽ bây giờ em vẫn đang cố gắng sống giả-vờ với tôi, còn hơn lật bài ngửa và đối xử “cạn tàu ráo máng” với nhau như thế. Ôi giá như...
-Anh Quân!!!
Nghe tiếng em gọi bất ngờ, tôi giật mình ngẩng đầu dậy. Cảm giác như từ đâu đó trong hư không vô định, tôi bị lôi về thực tại. Mệt mỏi đứng dậy, tôi hít một hơi thật sâu, từ từ lê thân mình qua phòng ngủ. Vừa đi vừa lấy tay xoa con cu đang bị kìm kẹp.
Sực nhớ, tôi đã đeo cái lồng này được 5 tiếng đồng hồ rồi. Bây giờ bắt đầu cảm thấy nhức nhối ở phía dưới vì máu huyết không thể lưu thông bình thường. Tình trạng tương tự như một con chó sắp bị thiến bằng phương pháp cột chun vậy.
-Em gọi anh à! -Còn hỏi?! -... -Chút nữa ở nhà, dọn dẹp nhà cửa, mấy cái áo cái quần giặt hôm qua phơi khô rồi thì lấy vào mà ủi. Cái nào xếp được thì xếp, không xếp được thì vứt đấy tối em về xếp. Hôm nay được nghỉ một hôm, tranh thủ mà lo dưỡng cái thân cho có sức làm việc. Tối ngày ủ rủ, đuối lên đuối xuống như thằng dở người, chẳng làm cái gì được ra hồn!
Em lo cho tôi thật à Vy? Hay chỉ là một chút bù qua sớt lại để em “lấp đậy” cho việc sắp đi ra ngoài với ai kia?
-Em... đi đâu? -Đi đâu việc của em. Anh hỏi làm gì? Bây giờ không cần thiết phải cho biết nữa đâu. Anh quên là sáng nay tỉnh dậy thì thế giới này đã thay đổi rồi à? -Có cần thiết vô tình đến mức đó không Vy? Dù gì anh vẫn còn ở đây mà! -Hahaha.... thì sao? Ở đây thì sao? Quên mất vai trò của mình rồi à? Bộ tưởng đang bình thường như ngày hôm qua hay gì, Quân? - Vy xách mé. -... -Sao? Bắt đầu thấy khắm rồi phải không? Chịu hết nổi rồi phải không? Bộ mặt này của em anh không nuốt trôi nổi nữa chứ gì? OK, thay đổi quyết định nhanh còn kịp!
Nói rồi, em móc trong túi quần jean ra cái chìa khóa lồng. Ngửa bàn tay, em chìa thẳng nó vào tôi.
-“TỰ DO”. Cầm đii...
Tôi vẫn đứng đó, như trời trồng, sụ cả vai xuống bắt đầu xịu môi. Tôi nức nở! Chẳng khác gì một đứa nhỏ, tôi mít ướt trong sự xấu hổ, trong nổi đau nghẹn ngào trào dâng. Tôi nấc lên bất chấp bộ dáng xấu xí, kém cõi của mình. Siết chặt tay thành nắm đấm, quỵ gối xuống nền gạch, tôi đập mạnh lên giường nhiều phát rồi gào lên. Nằm sõng soài ôm lấy đôi chân em, tôi ôm thật mạnh vừa ôm, vừa khóc, vừa gào thét.
-Vy ơi,... Vy ơi...anh xin em mà.... Vy ơi..... - Tôi lặp đi lặp lại câu nói đó một cách vô thức.
Em vẫn ngồi bắt chéo, đung đưa chân mình bình tịnh. Mặc cho tôi đang quằn quại như một thằng khùng phía dưới. Em khoanh tay nhìn ngán ngẫm. Cứ thế để tôi như điên như dại suốt 5,10 phút liền. Tôi nằm cầu xin em, như một thằng bé cầu xin mẹ mình tha thứ cho lỗi lầm đã mắc, xin được mẹ yêu thương trở lại mà đừng đánh đòn, đừng phạt nữa vì nó biết lỗi rồi.
* 14:40 Chiều.
-Ngồi dậy! - Em cất tiếng ra lệnh khi thấy tôi bắt đầu thấm mệt và nín khóc.
Nghe lời Vy, tôi lồm cồm bò dậy như một thằng ẻo lã!
- Xích lên trên đây với em. - ... - Mệt không? - A...n..h... c..ó - Tôi nói trong khi phụng phịu mặt mũi, mắt vẫn còn ứa nước. - Hiện thực với mộng tưởng có khác xa nhau không Quân? - ... Co...c..ó.. - Tôi cà lăm vì vẫn còn trong cơn nấc cụt sau cơn khóc đằm đìa. - Có phải lúc con cu chưa “dựng” thì những thứ này quá nặng nề đúng không?
Em nói như xoáy vào đúng tim can của tôi. Đánh trọng thương tâm lý đang suy nhược này!
-Có còn yêu thương em nhiều không? -Có... anh có, anh còn yêu em nhiều lắm, không vì những chuyện đã qua mà anh ngừng yêu em đâu Vy, anh xin em. Anh nói thật đó.... - Tôi còn chưa dứt câu thì:
-Thôiiiiii,… được rồi. Em có hỏi gì thêm đâu mà anh phải giải thích! -... -Có chắc là còn thương nhiều không? - Em hỏi lại lần nữa. -Chắc. Anh chắc!!! -Vậy thì anh nên yêu con người này của em đi Quân. Em thay đổi rồi! -... -Em nhắc lại cho anh nhớ, có em của ngày hôm nay là do chính anh tạo ra đấy Quân! -... - Suốt thời gian qua, em đã hoàn thành khóa “huấn-luyện" khắc nghiệt của anh rồi. Mệt mỏi đủ rồi, nói thật! -... - Trong lúc em như điên như dại vì cô đơn, còn anh thì trơ trẽn yêu lấy cái mộng tưởng biến thái này của mình... Phải thừa nhận cho đến hiện tại, trong lòng em có hẳn một sự thù ghét dành cho anh chứ không đơn thuần là hờn trách đâu Quân. -... - Nhìn thấy anh trong bộ dạng nãy giờ, nói vô cảm thì có hơi không đúng nhưng mà dùng từ “khinh bỉ” chắc là hợp lý hơn. Anh có biết bây giờ trong em một chút thương hại anh cũng chẳng tồn đọng không? - Anh... - Đừng xin lỗi, nhắc lại!!! -... - Không phải em cố tình chèn ép hay làm trịch thượng gì trước mặt anh đâu... nên anh cũng đừng oán em. Sau khi vỡ lẻ ra toàn bộ mọi chuyện thì cảm xúc bây giờ của em là đang sống thật với chính mình thôi Quân ạ.
Nghe Vy thổ lộ, tôi biết em đang rất đay nghiến tôi. Mọi thái độ sát phạt của em sáng giờ cũng là dễ hiểu, tôi không trách em điều gì cả...
Cúi mặt xuống, Vy cố tỏ ra một chút nhượng bộ, em thở dài, tiếp tục:
- Xem như một chút đạo đức trong em đã tự dằn vặt mình. Và em không muốn anh hiểu nhầm rằng đây chỉ là sự trả đũa! Em muốn anh biết rõ mối quan hệ của chúng ta ngay lúc này thật sự không thể cứu vãn bằng cách nào khác; vì cách duy nhất để giữ chân được em đó là anh phải để cho em “bay nhảy”, có như thế cảm xúc của em mới được hồi lại. Chứ hiện tại em chẳng còn lý do gì để ở bên cạnh anh nữa rồi.
Đừng buồn mà hãy làm tốt vai trò của mình đi, yêu em như anh đã khẳng định đi Quân... Nếu không thể làm “trụ cột” cho em dựa vào cả đời, thì anh có thể nhường lại việc đó cho một người khác làm thay mà? Dù sao thì… Đây vẫn là nhà em, em vẫn về với anh đấy thôi. -... - Nói thẳng, nếu anh cũng biết xấu hổ cho cái ham muốn “kì dị” của mình thì sao em lại không biết xấu hổ cho cái lệch lạc này của em? Phụ nữ vốn dĩ rất quan trọng sự chung thủy, rất cần những giá trị truyền thống. Nhưng mà ai… ai là người muốn em phải khác đi? Bây giờ chúng ta thực sự là dành cho nhau rồi, anh lấy điều đó tự an ủi lòng mình đi. -... - Anh có thể “huyễn hoặc” bản thân rằng là em còn yêu anh gì đó cũng được, sự thật về sau cứ để thời gian trả lời... Còn bây giờ, có lẽ em sẽ thôi gắt gõng với anh và bắt đầu tập "ngọt ngào" hơn để anh cảm thấy thoải mái với mọi chuyện này nhé. Như vậy ổn rồi chứ?
Em nói em không cảm thấy thương hại tôi rồi em lại bộc bạch ra tâm tư thế này. Vậy có khác gì là em đang đánh đố tôi không?! Tâm lý phụ nữ quả thật chuyển biến vô cùng phức tạp. Nếu là đàn ông chẳng ai có thể lường trước được điều gì. Quan trọng là tôi biết hiện giờ không phải chỉ mình tôi lạc trôi giữa dòng cảm xúc hư hư thật thật của mình nữa, mà kể cả Vy cũng vậy!!!
- Chút nữa, em sẽ ra ngoài với Minh. Hôm nay anh ý muốn đón em đi bơi cùng đám bạn thân hồi cấp 3. - Vy bỗng nhiên thay đổi 180 độ, em "ngọt ngào" như lời khẳng định ban nãy. - Ừ, anh cảm ơn em vô cùng vì đã nói ra điều mà có nghe cũng chẳng thấy nhẹ nhõm hơn chút nào. - Haha, chịu đi. Có vợ không biết giữ bây giờ thành của người ta xài rồi, ngồi đó tiếc. - ...Em.... em ở nhà.. với anh có được không? - Tôi lại thều thào cầu xin. - Em muốn đi, hôm nay trời nóng nực quá, vả lại cũng muốn bơi cho đầu óc thư giãn. Hôm nay nặng đầu quá rồi! - Mang anh theo có được không, anh vẫn sẽ đeo lồng mà. - Tôi bí xị chấp nhận vị trí của mình, nài nỉ em. - Thôi được rồi, ở nhà đi, tối em lại về! - Em lấy tay xoa đầu tôi an ủi như vỗ về một con cún biết chủ sẽ vắng nhà.
* 15:10 Chiều.
Sau khi xoa dịu tôi bằng cái vuốt ve ấy, em lao thẳng vào phòng tắm sửa soạn thay đồ. Tik tắc trong thời gian ngắn em đã hoàn toàn thay đổi diện mạo của mình. Mặc một chiếc áo dây trắng mát mẻ, chỉ đủ ôm vùng ngực, để lộ ra trọn phần eo thon thả. Em không mặc áo vú, chỉ dán núm mà thôi. Tôi cũng khá bất ngờ vì thói quen thả rông của em dạo này ngày một bạo dạn.
Phía ngoài em khoác chiếc áo jean “croptop”, bên dưới mặc một chiếc váy trắng xếp li ngắn cũn-cỡn mà không có quần đệm. Ở phía dưới lớp váy, Vy mộc mạc hoàn toàn với cái quần lọt khe thun không viền. Em vô tư để bờ mông đẩy đà của mình lập ló mép váy và thế là xong!
Lại gần đầu giường, em mở ngăn kéo tủ lấy cho mình chiếc kính mát Chanel mà tôi cũng không biết từ đâu mà có, chắc cũng dễ đoán thôi… Minh tặng là hiển nhiên rồi! Đang loay hoay lục tìm cái túi xách nhỏ thì...
~Ting..ting
Tiếng tin nhắn điện thoại vang lên, tôi biết đã đến giờ hẹn em phải đi rồi.
Em vội vàng chạy ra cửa, xỏ đôi dép đi biển vào chân, không quên ngoái lại nháy mắt với tôi.
-Bye "chồng yêu" , vợ đi đây!
Tôi nghe lời đó vừa thấy chạnh lòng vừa thấy sướng rùng mình. Cu bắt đầu nứng lên vì lần này bỗng dưng mọi chuyện lại theo đúng mộng tưởng của mình quá. Mới cẩng lên một chút… Tôi giật phắn người vì dương vật đau nhói. Chết tiệt, cái ống “Sounding” trong cu nó đâm sâu vào khi tôi nứng...
Vì nhục dục đang trổi dậy mạnh quá, tôi lướt qua sự đau đớn, trong lòng cứ phấn khích, bồn chồn, hồi hộp không thôi....
*16:30 Chiều
~Ting.. - “Ngoan, đợi em về, sẽ có thưởng.”
HẾT CHƯƠNG 7!!!!
!!! *** CHÚ Ý *** !!! MỌI HÌNH ẢNH, TÊN FB ĐỀU LÀ KHỞI TẠO VỚI MỤC ĐÍCH MINH HỌA.