ee88
123b

Truyện Sáng Tác Suy Đồi Mẹ Yêu (LL Mẹ Con)

hucau

Thành viên tích cực

Reputation: 25%
Tham gia
1/8/25
Bài viết
66
Cảm xúc
151
Điểm
33
Nơi ở
Hà Nội
Tín dụng
0.0
Giới tính
Nam
Chương 1

Tiếng gót giày cao gót gõ lạch cạch trên nền đá cẩm thạch của sảnh lớn. Âm thanh vang vọng, sắc lạnh, như một nhát cắt giữa sự hỗn độn của buổi sáng sớm tại Tập đoàn Đỉnh Phong. Mọi ánh mắt, dù chỉ thoáng qua, đều hướng về Diễm Trang. Cô bước đi uyển chuyển, mỗi cử động đều toát lên vẻ chuyên nghiệp tối thượng và sự lạnh lùng khó gần. Chiếc vest công sở màu than chì được cắt may hoàn hảo ôm sát thân hình cô, không một nếp nhăn, như lớp áo giáp thép che phủ một bức tượng nữ thần băng giá. Từng đường nét vải phẳng phiu cố ý che đi, nhưng vô tình lại tôn lên những đường cong căng đầy ẩn giấu: vòng ngực nở nang khiến lớp áo vest như muốn căng ra, và cặp mông cong vút, căng mẩy ẩn sau chiếc quần tây ống đứng, mỗi bước đi đều phô diễn sự quyến rũ chết người.

Cô không nói một lời, chỉ khẽ gật đầu đáp lại những lời chào kính cẩn từ các nhân viên. Gương mặt Diễm Trang không một cảm xúc, đôi mắt sắc sảo lướt nhanh qua từng gương mặt, như đánh giá, cân nhắc. Cô bước vào văn phòng, không khí như đông đặc lại.

"Chuẩn bị tài liệu cuộc họp sáng nay," cô nói, giọng nói trầm ấm nhưng dứt khoát, không cho phép bất kỳ sự kháng cự nào. Cô liếc nhìn chiếc đồng hồ đeo tay, kim đã chỉ bảy giờ ba mươi. Một ngày làm việc mới bắt đầu, luôn bận rộn và không ngừng nghỉ.

Cuộc họp kéo dài suốt buổi sáng, căng thẳng và đầy áp lực. Diễm Trang ngồi ở vị trí chủ tọa, đôi mắt cô không rời khỏi màn hình chiếu, đưa ra những quyết định nhanh chóng, chính xác đến mức lạnh lùng. Từng câu hỏi của cô đều đi thẳng vào trọng tâm, không thừa không thiếu, khiến những vị giám đốc cấp dưới phải căng thẳng tột độ để đối đáp. Vai trò là giám đốc điều hành của một tập đoàn lớn đòi hỏi cô phải luôn ở trạng thái cao nhất, không một phút giây lơ là. Trí óc cô như một cỗ máy được lập trình để xử lý hàng nghìn thông tin cùng lúc, lọc bỏ mọi cảm xúc cá nhân.

Giờ ăn trưa, Diễm Trang chỉ dùng bữa nhẹ trong văn phòng. Cô mở máy tính bảng, xem xét báo cáo tài chính mới nhất. Làn da trắng mịn như sữa của cô phản chiếu ánh sáng từ màn hình, căng bóng và không một chút tì vết. Ngay cả trong khoảnh khắc nghỉ ngơi ngắn ngủi, sự mệt mỏi vẫn len lỏi qua từng thớ cơ trên vai và cổ cô. Cô khẽ day day vùng gáy, cố gắng xua đi cảm giác căng cứng. Bao nhiêu năm nay, cô vẫn sống như thế này. Sống vì công việc, sống vì một vị trí mà ít ai đạt được, nhưng lại cô đơn đến tột cùng.

Buổi chiều trôi qua trong những cuộc điện thoại không ngớt và các cuộc họp nội bộ. Ánh nắng dần ngả vàng qua ô cửa sổ lớn của văn phòng. Diễm Trang đứng dậy, đi đến bên cửa kính, nhìn xuống thành phố đang lên đèn. Hàng triệu ánh đèn lấp lánh như những ngôi sao nhỏ, tạo nên một khung cảnh tráng lệ, nhưng lại không thể lấp đầy khoảng trống trong tâm hồn cô. Dù sở hữu mọi thứ mà người đời mơ ước – quyền lực, tiền bạc, địa vị – Diễm Trang vẫn cảm thấy một sự trống rỗng vô tận. Người chồng Hùng của cô, một doanh nhân thành đạt khác, thường xuyên vắng nhà vì những chuyến công tác dài ngày, những dự án bạc tỷ. Sự vắng mặt của anh không chỉ là khoảng trống trên giường, mà còn là một lỗ hổng lớn trong tâm hồn cô, một khao khát tiềm ẩn âm ỉ mà không ai có thể nhìn thấy. Cô vẫn giữ gìn cơ thể mình một cách tỉ mỉ, thường xuyên đi spa chăm sóc từng chi tiết nhỏ nhất. Vùng kín của cô luôn sạch sẽ, trắng hồng, se khít và không một sợi lông nào, hoàn hảo đến mức đáng kinh ngạc, như một bảo vật được cất giấu, nhưng lại thiếu đi sự chạm khắc của một bàn tay đàn ông.

Một tiếng thở dài khẽ thoát ra. Diễm Trang khẽ nới lỏng cà vạt, tháo chiếc áo vest. Cô rời khỏi văn phòng, bước chân vẫn đều đặn nhưng nặng nhọc hơn đôi chút. Tiếng gót giày nhọn hoắt giờ đây nghe như tiếng vọng của sự mệt mỏi, cô độc trong hành lang vắng lặng.

Chiếc xe sang trọng đưa cô về căn biệt thự yên tĩnh. Cửa lớn mở ra, và sự im ắng lạnh lẽo bao trùm ngay lập tức. Căn nhà rộng lớn, sang trọng nhưng thiếu vắng hơi ấm của một gia đình trọn vẹn. Cô thả mình xuống chiếc sofa da mềm mại trong phòng khách, nhắm mắt lại. Một ngày dài đã kết thúc, nhưng nỗi cô đơn thì không.

Trong bóng tối của hành lang tầng hai, Quân đứng đó, lặng lẽ. Cậu là người con trai tuổi mười bảy, dáng người cao ráo, ánh mắt sắc sảo hơn tuổi. Cậu nhìn mẹ mình, nhìn vẻ mệt mỏi hằn sâu trên gương mặt cô, nhìn bờ vai đang chùng xuống. Từ nhỏ, Quân đã luôn bị ám ảnh bởi vẻ đẹp lạnh lùng và bí ẩn của người mẹ. Sự thanh lịch, uy quyền và cả sự gợi cảm tiềm ẩn của cô đều thu hút cậu một cách kỳ lạ, một sự thu hút vượt quá giới hạn của mối quan hệ mẹ con. Cậu đã dành nhiều thời gian để âm thầm tìm hiểu mọi thứ về cô, từ thói quen nhỏ nhất đến những khao khát sâu kín mà cô không bao giờ thể hiện ra ngoài. Cậu học hỏi mọi kỹ thuật massage, từ cơ bản đến những phương pháp kích thích điểm nhạy cảm nhất mà không ai ngờ tới. Cậu còn luyện tập khả năng thao túng tâm lý, để có thể đọc vị và điều khiển cảm xúc của người khác.

Quân siết nhẹ bàn tay, cảm nhận sự chai sạn ở đầu ngón tay mình. Trong tiềm thức, cậu biết mình đang nắm giữ một "vũ khí" khác, ẩn sâu dưới lớp quần áo – một con cặc to, cong và dài một cách đáng kinh ngạc. Nó không chỉ là biểu tượng của sự nam tính, mà còn là một công cụ, một vũ khí được giấu kín, được mài giũa cẩn thận để chuẩn bị cho một cuộc chinh phục thầm lặng, bệnh hoạn, để lấp đầy khoảng trống mà người cha Hùng đã vô tình tạo ra. Cậu sẽ chiếm lấy trái tim, khối óc và cả thân thể Diễm Trang, từng chút một, biến cô thành của riêng mình.

Quân nhìn mẹ mình một lần nữa, đôi mắt cậu ánh lên một tia sáng khó tả, một nụ cười kín đáo nở trên môi. Màn đêm buông xuống, và một âm mưu, từng chút một, đang bắt đầu được gieo mầm trong căn biệt thự yên tĩnh này.
 
vietbet
javhd

Có thể bạn quan tâm

Trả lời
0
Lượt xem
6K
Chương 2

Tiếng gót giày cao gót vang lên trên sàn đá cẩm thạch của hành lang công ty. Âm thanh ấy, thường ngày đầy uy lực, giờ đây lại mang theo một tiếng vọng mệt mỏi, nặng nhọc. Diễm Trang bước vào thang máy, dáng vẻ cao sang, gương mặt vẫn giữ nét lạnh lùng thường thấy, nhưng sâu bên trong, từng thớ cơ trên vai và lưng cô đang gào thét. Một ngày dài căng thẳng với những cuộc họp không ngừng nghỉ, những quyết định bạc tỷ, giờ đây cơn đau nhức như muốn gãy rời, từng cơn buốt nhói chạy dọc sống lưng khiến cô chỉ muốn gục ngã ngay lập tức. Cô tựa đầu vào thành ghế da trên chiếc xe sang trọng. Đôi mắt sắc sảo thường ngày nhắm lại, cố gắng xua đi cảm giác mệt mỏi đang xâm chiếm toàn bộ cơ thể.

Chiếc xe bon bon trên đường, xuyên qua những dòng xe cộ tấp nập của buổi tan tầm. Ánh đèn đường lướt qua cửa kính, tạo thành vệt sáng dài lấp loáng. Mùi da thật trong xe, mùi nước hoa đắt tiền của chính cô, giờ đây dường như cũng không thể xua đi cái cảm giác rã rời đang đeo bám. Cô thở dài, một tiếng thở dài đến tận xương tủy, mang theo cả sự cô độc. Cô cần về nhà, cần được nằm xuống, mặc kệ mọi thứ.

Về đến nhà, sự im ắng lạnh lẽo bao trùm căn biệt thự sang trọng. Cánh cửa gỗ nặng nề đóng lại sau lưng, cắt đứt mọi âm thanh ồn ào từ bên ngoài, để lại cô trong một không gian tĩnh mịch đến đáng sợ. Cô thả mình xuống chiếc sofa bọc da mềm mại trong phòng khách, một tiếng thở dài mệt mỏi thoát ra. Diễm Trang nới lỏng cà vạt, tháo chiếc áo khoác vest màu than chì, từng động tác đều chậm chạp, như thể mỗi cơ bắp đều đang chống lại ý muốn của cô. Chiếc áo vest vứt sang một bên, lộ ra chiếc áo sơ mi lụa trắng hơi nhăn nhúm, và vòng ngực căng đầy vẫn bị bó buộc trong lớp vải. Cô đưa tay day day vùng vai, cảm nhận từng bó cơ đang co thắt dữ dội, như những sợi dây thép bị kéo căng đến cực hạn. Cơn đau âm ỉ lan rộng từ gáy xuống tận sống lưng, khiến cô khó chịu. Cô nhắm mắt lại, cố gắng tìm chút bình yên trong sự mệt mỏi.

Lúc này, Quân, con trai cô, bất ngờ xuất hiện từ lối cầu thang, bước chân nhẹ như một bóng ma. Cậu đứng đó, lặng lẽ quan sát mẹ mình. Ánh mắt cậu lướt qua mẹ, dừng lại ở vẻ mệt mỏi hằn sâu trên gương mặt cô, và cả sự trùng xuống của đôi vai. Một nụ cười kín đáo nở trên môi cậu, một nụ cười đầy ẩn ý mà Diễm Trang, với đôi mắt nhắm nghiền, không thể nhìn thấy.

"Mẹ mệt lắm sao?" Giọng Quân trầm ấm, pha chút quan tâm lạ lùng mà Diễm Trang hiếm khi nghe thấy từ con trai. Giọng nói ấy nhẹ nhàng như làn gió, khác hẳn với sự lạnh lùng thường thấy của cậu. Diễm Trang khẽ mở mắt, nhìn cậu, gương mặt cô thoáng chút ngạc nhiên. Cậu chưa bao giờ quan tâm cô theo cách này, một sự quan tâm vượt ra ngoài mối quan hệ mẹ con thông thường. Nó khiến cô thoáng chút bối rối.

"Ừ, vai gáy mẹ đau nhức quá." Cô khẽ nhíu mày, đưa tay day day vùng vai, cảm nhận cơn buốt nhói chạy dọc. Cái nhíu mày ấy không phải là sự cau có, mà là biểu hiện của sự đau đớn không thể che giấu.

Quân tiến đến, đôi mắt cậu ánh lên một tia sáng khó tả, như thể một âm mưu nào đó đang bắt đầu được gieo mầm. Cậu không vội vàng, từng bước chân đều rất điềm tĩnh. Cậu dừng lại ngay sau lưng cô.

"Để con massage cho mẹ nhé?" Quân hỏi, giọng cậu càng trầm ấm hơn, đầy thuyết phục. "Con có học qua vài kỹ thuật thư giãn trên mạng, thấy bảo giúp người mệt mỏi đỡ hơn nhiều đấy."

Diễm Trang thoáng chút ngần ngừ. Là một nữ giám đốc luôn kiểm soát mọi thứ, cô ít khi để lộ sự yếu đuối, lại càng hiếm khi cho phép người khác chạm vào mình một cách thân mật, đặc biệt là con trai. Lớp vỏ bọc kiêu hãnh của cô đang chống đỡ, nhưng cơn đau nhức đang hành hạ cô, khiến cô trở nên yếu mềm hơn bao giờ hết. Lý trí cô mách bảo phải từ chối, nhưng cơ thể cô lại thèm khát sự xoa dịu.

"Thật sao? Con biết làm à?" Cô hỏi, giọng vẫn lạnh lùng nhưng ánh mắt đã chứa đựng một tia tò mò mơ hồ, một sự tò mò về ý định thực sự của con trai và liệu cậu có thực sự giúp được cô. Dù sao thì, cô cũng chẳng còn gì để mất, ngoại trừ sự mệt mỏi đang dày vò này.

Quân khẽ gật đầu, nở một nụ cười tinh tế, như một kẻ săn mồi đang giăng bẫy. "Vâng, con sẽ cố gắng hết sức để mẹ thoải mái nhất." Cậu đặt bàn tay lên vai mẹ, một cái chạm nhẹ nhàng nhưng đầy hứa hẹn. Dòng điện nhỏ chạy qua da thịt Diễm Trang, không phải là sự khó chịu, mà là một cảm giác mới lạ, đầy mê hoặc. Nó như một lời mời gọi mà cô, trong giây phút yếu lòng nhất, không thể từ chối. Cô nhắm mắt lại, phó mặc cơ thể đang rệu rã của mình cho cậu. Hơi thở cô trở nên nhẹ hơn, và toàn thân cô khẽ chùng xuống, hoàn toàn buông bỏ sự kháng cự.
 
Chương 3

Sáng hôm sau, khi Diễm Trang thức dậy, một sự nhẹ nhõm mơ hồ tràn ngập cơ thể cô. Cơn đau nhức đêm qua tuy có giảm bớt nhưng vẫn còn vương vấn như một bóng ma dai dẳng, một lời nhắc nhở không lời về sự mệt mỏi đã ăn sâu vào xương tủy. Cô xoay nhẹ vai, cảm nhận những bó cơ vẫn còn hơi căng cứng, nhưng cảm giác buốt nhói đã không còn. Cô đã có một đêm ngủ khá hơn một chút, ít trằn trọc hơn mọi khi, nhưng vẫn chưa thực sự thoải mái hoàn toàn. Bước xuống giường, cô vươn vai, hít thở sâu, chuẩn bị cho một ngày làm việc mới.

Buổi sáng ở công ty trôi qua với cường độ làm việc không kém ngày hôm trước. Diễm Trang vẫn lạnh lùng, dứt khoát trong mọi quyết định, nhưng sâu thẳm trong lòng, một khao khát được xoa dịu lại len lỏi. Những con số, hợp đồng bạc tỷ lướt qua trước mắt cô, nhưng tâm trí cô thỉnh thoảng lại lạc về cảm giác nhẹ nhõm thoáng qua từ cái chạm của con trai đêm qua. Chiều hôm đó, về đến nhà, cô không còn mặc bộ vest công sở cứng nhắc nữa. Thay vào đó, cô chọn một chiếc áo phông cotton màu xám nhạt, mềm mại, ống tay ngắn vừa đủ để lộ bờ vai thon thả, cùng chiếc quần dài thoải mái bằng vải lanh màu be. Trang phục đơn giản, kín đáo, nhưng nó ẩn chứa một sự chấp thuận ngầm, một tín hiệu vô thức cho buổi “trị liệu” sắp tới. Vỏ bọc nữ giám đốc đã được gỡ bỏ, nhường chỗ cho một người phụ nữ chỉ muốn được thư giãn.

Cô không vội vàng kiểm tra email công việc hay giải quyết bất cứ việc gì khác. Bước vào phòng khách, cô chủ động thả mình xuống chiếc sofa quen thuộc, tựa lưng vào đệm mềm mại. Ánh mắt cô mơ hồ nhìn ra ngoài cửa sổ lớn, nơi ánh hoàng hôn đang buông dần, nhuộm đỏ cả một góc trời. Không gian yên tĩnh trong biệt thự bao trùm lấy cô, nhưng lần này, sự im ắng ấy không còn lạnh lẽo như ngày hôm qua. Nó mang theo một sự mong đợi mơ hồ, một nhịp điệu tĩnh lặng của chờ đợi. Cô hít một hơi thật sâu, tiếng thở chậm rãi, đều đặn. Toàn thân cô thả lỏng, tự nhiên như thể đó là một nghi thức đã định sẵn, một phần không thể thiếu của buổi tối.

Quân xuất hiện, bước chân nhẹ nhàng đến mức Diễm Trang không hề nghe thấy, như một cái bóng len lỏi vào không gian. Cậu không mang theo bất kỳ dụng cụ nào – không chai dầu, không khăn ấm, chỉ có đôi bàn tay trần. Mùi hương thanh mát từ cơ thể cậu, mùi xà phòng tắm thoang thoảng, quẩn quanh trong không khí. Quân nhẹ nhàng tiến đến sau lưng mẹ, dừng lại, lặng lẽ quan sát.

Diễm Trang cảm nhận được sự hiện diện của cậu. Cô không mở mắt, chỉ khẽ cựa mình một chút, như một dấu hiệu của sự cho phép, một lời mời gọi không lời.

Quân đặt bàn tay lên vai cô. Một cái chạm ban đầu nhẹ nhàng đến khó tin, như những cánh bướm đêm vừa hạ cánh trên làn da, không hề có chút lực đạo hay sự áp chế nào. Nhưng ngay lập tức, Diễm Trang cảm nhận được sự chính xác đến từng mạch cơ, từng điểm đau nhức nhỏ nhất trên cơ thể cô. Bàn tay cậu không điên cuồng day miết, cũng không thô bạo xoa nắn. Thay vào đó, đó là sự vuốt ve tinh tế, những vòng xoa bóp chậm rãi lên vai, gáy, cổ và phần lưng trên của cô.

Mỗi cái chạm đều mang theo hơi ấm dễ chịu, len lỏi qua lớp áo cotton mỏng manh, thấm sâu vào từng thớ cơ đang co thắt. Diễm Trang cảm nhận rõ rệt từng bó cơ đang được giải tỏa, như những nút thắt chai lì đã được tháo gỡ. Cơn buốt nhói chạy dọc sống lưng hôm qua giờ đây tan biến gần như ngay lập tức, như những tảng băng cứng đầu được mặt trời sưởi ấm, hóa thành dòng nước ấm áp chảy tràn. Một cảm giác nhẹ nhõm lan tỏa khắp cơ thể cô, từ đỉnh đầu xuống tận ngón chân, như một dòng suối nóng len lỏi vào từng tế bào, xóa tan mọi căng thẳng còn sót lại.

Diễm Trang vẫn giữ vẻ mặt điềm tĩnh, cố gắng không để lộ bất kỳ cảm xúc nào. Đôi mắt cô khép hờ, tiếng thở của cô trở nên đều đặn và sâu hơn, gần như là tiếng ngáy nhẹ trong vô thức. Cơ thể cô đã bắt đầu thả lỏng một cách vô thức, tựa sâu hơn vào chiếc sofa mềm mại, như một con mèo lười đang rũ bỏ mọi gánh nặng. Cô cảm thấy một sự nhẹ nhõm chưa từng có, một sự thư giãn mà cả những buổi spa đắt tiền với những nhân viên chuyên nghiệp nhất cũng khó lòng mang lại trọn vẹn. Ngón tay Quân lướt nhẹ nhàng trên vùng da dưới gáy, miết nhẹ vào một huyệt đạo nào đó, khiến Diễm Trang khẽ rùng mình, một luồng sảng khoái chạy dọc sống lưng, kéo theo một tiếng thở dài đầy thỏa mãn.

Một tia ngạc nhiên len lỏi trong tâm trí cô, như một đốm lửa nhỏ vừa được nhen nhóm, thắp sáng trong đáy lòng nữ giám đốc lạnh lùng: `Thằng bé… nó làm tốt thật. Hơn cả những nhân viên chuyên nghiệp mà mình từng thuê.` Cô không ngờ con trai mình lại có những kỹ năng điêu luyện đến vậy, như thể cậu đã luyện tập từ rất lâu, hay có một năng khiếu đặc biệt với đôi bàn tay. Cảm giác tin tưởng mong manh bắt đầu chớm nở trong tâm trí nữ giám đốc, một sự tin tưởng đầy nguy hiểm, như một mầm non vừa nhú lên từ lớp đất lạnh lùng của cô, báo hiệu sự sụp đổ của những rào cản vô hình đã ngăn cách hai mẹ con bấy lâu nay. Cô nhắm mắt, hoàn toàn phó mặc cơ thể cho đôi bàn tay điêu luyện của Quân, chìm đắm trong cảm giác thư thái.
 
Chương 4

Cơn đau nhức trên cơ thể Diễm Trang đã bớt đi rõ rệt sau hai buổi massage của Quân. Sáng hôm nay, khi thức dậy, cô cảm thấy nhẹ nhõm hơn hẳn. Vai gáy không còn tê buốt, những cơ bắp căng cứng giờ đây mềm mại, dễ chịu. Cô vươn vai, một luồng năng lượng mới tràn ngập cơ thể, tinh thần sảng khoái đến lạ thường. Chiếc khăn quấn quanh người sau giấc ngủ đêm không còn cảm giác nặng nề như mọi khi. Năng suất làm việc tại công ty cũng tăng lên đáng kể. Diễm Trang xử lý các tài liệu, đưa ra quyết định một cách nhanh chóng, chính xác. Mọi thứ dường như trôi chảy hơn, như thể có một gánh nặng vô hình đã được trút bỏ.

Nhưng trong tiềm thức, một nhu cầu âm thầm bắt đầu nhen nhóm. Nó không còn chỉ là sự giải thoát khỏi những cơn đau thể xác hành hạ mỗi cuối ngày. Giờ đây, đó là một sự mong đợi mơ hồ, một khao khát được chạm vào, được xoa dịu, một cảm giác thư thái đang dần trở thành thói quen. Cô nhận ra mình đang mong đợi buổi massage tiếp theo của Quân, một điều mà trước đây cô chưa bao giờ nghĩ tới. Một nữ giám đốc luôn tự chủ, tự lực cánh sinh như cô, chưa bao giờ cho phép mình phụ thuộc vào bất cứ ai, lại đang dần nghiêng ngả trước sự nuông chiều này. Một nỗi trống rỗng khó tả len lỏi trong lòng mỗi khi cô chợt nhận ra mình đang không được chạm vào. Nó không phải là đau đớn, mà là một cảm giác thiếu vắng, như thể có một khoảng trống vô hình cần được lấp đầy.

Chiều tối hôm đó, về đến nhà, căn biệt thự vẫn im ắng như thường lệ. Diễm Trang không còn vội vàng cởi bỏ chiếc áo khoác công sở, không còn kiểm tra email hay sắp xếp tài liệu cho ngày mai. Bước chân cô nhẹ hơn, không mang theo sự mệt mỏi nặng nề của những ngày trước. Không cần Quân nhắc nhở, cô chủ động bước đến chiếc sofa quen thuộc trong phòng khách. Chiếc áo choàng lụa mềm mại màu xanh than, thay vì bộ vest cứng nhắc, đã được cô chọn ngay khi về nhà. Nó thoải mái, nhưng vẫn giữ được vẻ kín đáo cần thiết của một nữ chủ nhân. Cô thả mình xuống một cách nhẹ nhõm, tự nhiên như thể đó là điều hiển nhiên, một nghi thức buổi tối đã được định sẵn.

Cô ngả lưng vào đệm, ánh mắt không còn vẻ lạnh lùng như những ngày đầu tiên. Giờ đây, trong đôi mắt ấy đã ánh lên một tia mong chờ không thể che giấu, một chút mềm mại hiếm hoi, như một ngọn nến nhỏ vừa được thắp sáng trong bóng tối của tâm hồn cô. Nó như một lời mời gọi không lời, một sự chấp thuận tiềm ẩn cho những gì sắp diễn ra. Diễm Trang nhắm mắt lại, tiếng thở cô chậm rãi, chờ đợi.

Quân, tinh ý nhận ra sự thay đổi đó trong ánh mắt và cử chỉ của mẹ. Cậu xuất hiện không một tiếng động, đứng sau lưng chiếc sofa. Mùi hương thanh mát quen thuộc từ người cậu lan tỏa, nhẹ nhàng và dịu êm. Một nụ cười kín đáo nở trên môi cậu, một nụ cười đầy ẩn ý mà Diễm Trang, với đôi mắt nhắm nghiền, không thể nhìn thấy. Đôi mắt cậu ánh lên vẻ hài lòng và một tia sáng chiếm hữu, như một kẻ săn mồi đang tận hưởng thành quả từ cái bẫy mình giăng ra.

Cậu bắt đầu buổi massage. Bàn tay Quân vẫn nhẹ nhàng như mọi khi, nhưng lần này, chúng lưu lại trên da cô lâu hơn một cách tinh vi. Không còn là những cái chạm nhanh gọn để giải tỏa đau nhức, giờ đây, mỗi lần bàn tay cậu lướt qua vai, qua gáy, qua phần lưng trên, chúng đều mang theo một sự vuốt ve kéo dài, một áp lực rất nhẹ nhưng đủ để tạo ra một sự kích thích mơ hồ.

Diễm Trang cảm nhận rõ rệt sự khác biệt. Đó không phải là cơn đau, mà là một dòng điện nhẹ nhàng chạy dọc cơ thể cô. Nó len lỏi vào từng thớ thịt, từng tế bào, khiến cô giật mình nhẹ, một cảm giác vừa dễ chịu vừa lạ lẫm, khiến cô chìm đắm hơn vào sự thư giãn. `Lạ thật, cảm giác này... khác hai lần trước.` Cô nghĩ thầm. `Nó như một dòng nước ấm chảy trong người.` Cảm giác ấy không đủ để khiến cô nghi ngờ hay cảm thấy khó chịu. Ngược lại, nó càng khiến cô thả lỏng hơn, tiếng thở đều đặn và sâu hơn, toàn thân như mềm nhũn ra, chìm sâu vào chiếc sofa bọc da.

Quân kéo dài thời gian hơn một chút so với mọi ngày, như thể muốn tận hưởng từng khoảnh khắc này. Đôi bàn tay cậu di chuyển chậm rãi, tỉ mỉ, tập trung vào từng điểm trên vai và lưng Diễm Trang. Mỗi lần đầu ngón tay cậu miết nhẹ qua những bó cơ đã được thư giãn, một luồng sảng khoái lại chạy dọc sống lưng cô. Nó không còn là cảm giác "đỡ đau", mà là một cảm giác "được nuông chiều", "được chăm sóc".

Diễm Trang khẽ rùng mình, một phản ứng rất nhỏ nhưng không thể che giấu. Cảm giác này, từ chỗ là sự cứu rỗi khỏi mệt mỏi, giờ đây đang dần trở thành một nguồn cơn khoái cảm nhẹ nhàng, một thứ ma túy tinh thần. `Thật dễ chịu... Mình không muốn dừng lại.` Sự buông lỏng hoàn toàn thể hiện qua cách cô chìm sâu hơn vào đệm sofa, mái tóc đen nhánh rũ xuống một cách tự nhiên. Cô cảm thấy hoàn toàn được che chở, được bao bọc trong vòng tay của con trai.

Thời gian trôi qua, Quân vẫn tiếp tục những cái chạm tinh tế của mình. Diễm Trang hoàn toàn chìm đắm, không còn nhận thức được bất cứ điều gì ngoài đôi bàn tay của Quân và cảm giác ấm áp đang lan tỏa khắp cơ thể. Một sự phụ thuộc nhẹ nhàng nhưng rõ rệt đã hình thành. Điều này đang dần trở thành một thói quen mới, một phần không thể thiếu trong cuộc sống của cô, một sự mở đầu cho sự sa ngã mà cô không hề hay biết, một con thuyền đang từ từ trôi vào dòng nước xiết không thể quay đầu.
 
Chương 5

Ánh nắng chiều vàng óng rải lên chiếc sofa bọc da, vẽ nên những vệt sáng ấm áp trên tấm đệm. Diễm Trang đã có mặt ở đó. Hôm nay, cô không mặc bộ đồ ngủ lụa bó sát thường lệ, mà vô thức chọn một bộ đồ thoải mái hơn một chút so với những ngày trước. Đó là chiếc áo thun cotton rộng rãi màu trắng ngà, cổ thuyền khoét nhẹ, và chiếc quần lửng mềm mại bằng vải sợi tổng hợp màu xám nhạt, phần nào để lộ đường cong cơ thể ẩn sau lớp vải mỏng. Trang phục đơn giản, không cầu kỳ, nhưng nó cho phép cơ thể cô được tự do hít thở, chuẩn bị cho một sự phó mặc hoàn toàn. Một cảm giác mong chờ nhẹ nhàng hiện hữu trong không khí tĩnh lặng của căn phòng khách, như một làn hương thoảng qua, vô hình nhưng rõ rệt.

Cô khẽ nhắm mắt, tựa đầu vào thành ghế. Tiếng thở đều đặn, chờ đợi, không chút sốt ruột. Diễm Trang giờ đây không còn cảnh giác hay một chút đề phòng nào. Cô chỉ đơn thuần muốn được chìm đắm vào cảm giác thư thái mà đôi bàn tay Quân mang lại.

Quân xuất hiện không một tiếng động, như một cái bóng mượt mà lướt vào không gian. Cậu đứng sau lưng chiếc sofa, ánh mắt lướt qua tấm lưng trần trụi của mẹ, nơi chiếc áo thun rộng rãi khẽ trễ xuống khi cô ngả người. Vẻ hài lòng thoáng qua trong đôi mắt cậu, nhưng không một lời nói nào thốt ra, không một âm thanh nào phá vỡ sự tĩnh lặng.

Cậu bắt đầu buổi massage. Những ngón tay điêu luyện của cậu vẫn giữ sự nhẹ nhàng, tinh tế như những ngày đầu, nhưng giờ đây, chúng không chỉ dừng lại ở vai gáy hay cổ. Bàn tay cậu bắt đầu di chuyển xuống phần lưng trên của cô, từ hai bên bả vai mềm mại, len lỏi xuống xương sống, rồi lan rộng ra hai bên sườn, gần chạm đến thắt lưng.

Diễm Trang cảm nhận rõ ràng từng động tác xoa bóp, day ấn. Mỗi lần bàn tay Quân lướt đi trên làn da mềm mại của cô, một luồng ấm áp và dễ chịu lan tỏa khắp cơ thể, như dòng suối nóng len lỏi vào từng tế bào, xóa tan mọi căng thẳng còn sót lại. Cảm giác thư giãn không còn dừng lại ở bề mặt, mà thấm sâu vào từng thớ cơ, từng mạch máu, như thể mọi gánh nặng từ công việc và cuộc sống đang dần tan chảy dưới bàn tay cậu.

`Dễ chịu quá... Hơn cả spa chuyên nghiệp.` Diễm Trang thầm nghĩ, một ý niệm nhỏ len lỏi trong tâm trí cô. `Cậu bé thật sự có tài.` Sự ngạc nhiên ban đầu giờ đây đã biến thành một sự tin tưởng tuyệt đối, một niềm tin vô điều kiện vào đôi bàn tay điêu luyện của con trai.

Lớp kháng cự vô hình mà cô vẫn luôn giữ gìn bấy lâu, lớp vỏ bọc của nữ giám đốc lạnh lùng, đang giảm dần. Nó không phải là một sự phá vỡ đột ngột, mà là một sự xói mòn từ từ, êm ái, như những viên đá bị nước bào mòn. Diễm Trang bắt đầu thả lỏng hoàn toàn. Từng thớ cơ trên lưng mềm nhũn ra, đôi vai buông thõng, cô chìm sâu hơn vào chiếc sofa. Mái tóc đen nhánh của cô xõa lỏng, vài sợi vương trên vai, lộ ra một phần gáy trắng nõn.

Một tiếng thở dài nhẹ nhõm thoát ra từ cổ họng Diễm Trang, tiếng thở dài không còn bị kìm nén nữa, nó kéo dài và sâu hơn mỗi lúc. Cô nhắm mắt lại, hoàn toàn chìm đắm trong cảm giác dễ chịu. Một cảm giác bình yên, thoải mái chưa từng có bao trùm lấy cô, khiến cô tạm quên đi mọi căng thẳng và lo toan của cuộc sống, mọi trách nhiệm và uy quyền. Mùi hương thanh mát từ cơ thể Quân, hòa quyện với mùi vải cotton và mùi gỗ thoang thoảng trong phòng, tạo nên một sự bao bọc ấm áp, an toàn.

Quân vẫn tiếp tục những cái chạm của mình, chậm rãi nhưng đầy chủ ý. Cậu không bỏ sót một điểm nào trên vùng lưng trên của mẹ, từng cái miết, từng cái day ấn đều chuẩn xác đến lạ lùng. Cậu cảm nhận được sự mềm mại đang tăng lên trong từng bó cơ của cô, cảm nhận được hơi thở đều đặn và sâu hơn của mẹ. Một nụ cười ẩn ý lại nở trên môi Quân, một nụ cười của kẻ đang chiến thắng.

Diễm Trang cảm thấy cơ thể mình như được đắm chìm trong một bể nước nóng thư thái, mọi giác quan đều được xoa dịu. Sự phòng thủ tâm lý đang bị xói mòn một cách tinh vi. Cô đang ngày càng trở nên dễ bị tổn thương và mềm lòng hơn trước những cái chạm của con trai, như một con thiêu thân đang dần bị ngọn lửa hấp dẫn. Cô không nghĩ nhiều, chỉ tận hưởng cảm giác được vỗ về, được chiều chuộng, một cảm giác mà cô đã khao khát từ rất lâu, nhưng chưa bao giờ dám thừa nhận.

Nỗi cô đơn sâu thẳm trong tâm hồn Diễm Trang, khoảng trống mà người chồng Hùng để lại, đang dần được lấp đầy, không phải bằng sự hiện diện của anh ta, mà bằng đôi bàn tay của Quân, bằng những cái chạm tinh tế và đầy ám ảnh. Một sự phụ thuộc mới, một sợi dây vô hình, đang dần siết chặt lấy tâm hồn cô, kéo cô vào một vực sâu mà cô không hề hay biết, một vực thẳm của dục vọng và cảm giác. Cô phó mặc hoàn toàn cho Quân, như một khúc gỗ trôi theo dòng nước.
 
Thanks TG.
 
anime sex
cliphot
Back
Top