Sắp về Sài Gòn rồi nhỉ. Cứ mỗi lần nhắc tới Sài Gòn thật sự tim mình hơi thắt lại xíu. Không biết phải đối mặt với Sài Gòn với cương vị gì?
Sài Gòn là mối tính chóng vánh của mình, y chang mấy mối tình không đầu không cuối hồi mình còn ở Sài Gòn. Giờ nghĩ lại thà ở một mình trên đảo hoang để biết là chỉ có một mình ở đó. Còn hơn là ở Sài Gòn đông đúc mà lúc nào cũng thấy cô đơn.
Nên lần này về thật sự không có chút ý định nào lặp lại “lịch sử huy hoàng” đó. Đó là kiên định lắm mới làm vậy chứ lúc nào cũng kiểu “mỡ dâng miệng mèo”. Nghĩ lại vừa buồn cười vừa hổ thẹn.
Bây giờ mình cũng đã khác xưa. Sài Gòn có lẽ cũng vậy. Giờ trong kí ức cũng không nhớ rõ đường xá nữa. Nhưng nếu có dịp đi qua con đường nào đó, hẳn mình sẽ nhớ một vài kỉ niệm gì đó.
Vì Sài Gòn cứ lao đi nên chẳng có bao giờ có thời gian ngồi ngẫm lại được điều gì. Giờ mình và Sài Gòn yêu nhau chắc cũng không còn hợp đâu, Sài Gòn nhỉ? Tìm được chỗ nào yên bình ở Sài Gòn chắc khó. Nhưng mình sẽ không muốn Sài Gòn yên ắng đâu. Sài Gòn hãy cứ là Sài Gòn. Mình là mình thôi. Không hợp nhau nhưng lâu lâu vẫn có thể gặp gỡ, hỏi thăm nhau vài câu mà.
Mấy ngày ngắn ngủi ở Sài Gòn chắc gặp gỡ vài người bạn, đi tới những địa điểm hồi xưa hay đến, đi quanh quanh tìm hiểu lịch sử. Chỉ có vậy thôi. Chứ không chạy đông tây nam bắc để gặp gỡ abc xyz đâu.
Lần sau có cơ hội chắc không chỉ gặp mỗi Sài Gòn. Phải đi cho hết Việt Nam mới được. Duyên với Sài Gòn có lẽ đến đây thôi. Mình đã có nhiều kỉ niệm với nhau rồi.
Vì vậy lần này về sẽ có những bộ ảnh thật đáng nhớ.
Hồi chân ướt chân ráo lên Sài Gòn mình quê mùa và ngây thơ. Bây giờ về thăm lại Sài Gòn mình cũng bớt quê mùa và ngây thơ rồi. Cảm ơn Sài Gòn đã dạy mình những bài học đáng nhớ.
Chốn Sài Thành hoa lệ
Hoa đẹp người giữ lấy
Đắng cay phần tôi chịu
Sài Gòn là mối tính chóng vánh của mình, y chang mấy mối tình không đầu không cuối hồi mình còn ở Sài Gòn. Giờ nghĩ lại thà ở một mình trên đảo hoang để biết là chỉ có một mình ở đó. Còn hơn là ở Sài Gòn đông đúc mà lúc nào cũng thấy cô đơn.
Nên lần này về thật sự không có chút ý định nào lặp lại “lịch sử huy hoàng” đó. Đó là kiên định lắm mới làm vậy chứ lúc nào cũng kiểu “mỡ dâng miệng mèo”. Nghĩ lại vừa buồn cười vừa hổ thẹn.
Bây giờ mình cũng đã khác xưa. Sài Gòn có lẽ cũng vậy. Giờ trong kí ức cũng không nhớ rõ đường xá nữa. Nhưng nếu có dịp đi qua con đường nào đó, hẳn mình sẽ nhớ một vài kỉ niệm gì đó.
Vì Sài Gòn cứ lao đi nên chẳng có bao giờ có thời gian ngồi ngẫm lại được điều gì. Giờ mình và Sài Gòn yêu nhau chắc cũng không còn hợp đâu, Sài Gòn nhỉ? Tìm được chỗ nào yên bình ở Sài Gòn chắc khó. Nhưng mình sẽ không muốn Sài Gòn yên ắng đâu. Sài Gòn hãy cứ là Sài Gòn. Mình là mình thôi. Không hợp nhau nhưng lâu lâu vẫn có thể gặp gỡ, hỏi thăm nhau vài câu mà.
Mấy ngày ngắn ngủi ở Sài Gòn chắc gặp gỡ vài người bạn, đi tới những địa điểm hồi xưa hay đến, đi quanh quanh tìm hiểu lịch sử. Chỉ có vậy thôi. Chứ không chạy đông tây nam bắc để gặp gỡ abc xyz đâu.
Lần sau có cơ hội chắc không chỉ gặp mỗi Sài Gòn. Phải đi cho hết Việt Nam mới được. Duyên với Sài Gòn có lẽ đến đây thôi. Mình đã có nhiều kỉ niệm với nhau rồi.
Vì vậy lần này về sẽ có những bộ ảnh thật đáng nhớ.
Hồi chân ướt chân ráo lên Sài Gòn mình quê mùa và ngây thơ. Bây giờ về thăm lại Sài Gòn mình cũng bớt quê mùa và ngây thơ rồi. Cảm ơn Sài Gòn đã dạy mình những bài học đáng nhớ.
Chốn Sài Thành hoa lệ
Hoa đẹp người giữ lấy
Đắng cay phần tôi chịu
Đính kèm