Truyện Sáng Tác Rừng cao su

Chàng trai dâm đãng

Thành viên tích cực

Reputation: 27%
Tham gia
12/4/25
Bài viết
91
Cảm xúc
142
Điểm
33
Nơi ở
TP.HCM
Tín dụng
0.0
Giới tính
Nam
Đây là một truyện được mình bào chế lại theo nguyên tác cùng tên (tác giả từ năm 1900 hồi đó), cái kết hơi buồn nên mình làm lại cho hay hơn!
Các đồng dâm xem và ủng hộ nhé!
CHƯƠNG 01. Rừng xanh, lòng người lặng

Hằng lớn lên giữa rừng. Không phải rừng già âm u như trong sách vở, mà là rừng cao su — xanh mướt, thẳng tắp, bạt ngàn gió và mùi ngai ngái của đất đỏ trộn mủ cây. Ngày nào cũng thế, tiếng lá chạm nhau xào xạc như thì thầm không dứt, như kể mãi một câu chuyện chẳng ai buồn nghe. Càng lớn, Hằng càng thấy cái âm thanh đó giống tiếng lòng người: đều đều, dai dẳng, không vỡ òa, không ngưng nghỉ.

Khi đất nước vừa giải phóng, ba mẹ nàng là một trong những người đầu tiên lên vùng kinh tế mới. Họ gói ghém tất cả — một giấc mơ nhỏ, vài cái chén sứt, cái võng cũ và niềm tin rằng rừng sẽ nuôi họ. Khi ấy Hằng còn chưa ra đời, hoặc nếu có, chắc chỉ là một nhúm máu vừa nảy mầm trong bụng mẹ.

Rừng khi đó đẹp lắm. Xanh đến mỏi mắt. Mùa nào cũng có tiếng chim hót, mùa nắng thì lá cao su rụng vàng như thảm, mùa mưa thì nước từ sườn đồi tràn xuống róc rách. Những thanh niên trẻ măng từ khắp nơi đổ về, dựng lán, phát rẫy, reo hò như mở hội. Có người từng là bộ đội, có người mới lớn, có người bỏ cả phố thị để “đi xây dựng quê hương”. Ba nàng là một trong số đó.

Ban đầu vui. Vui như ngày hội.

Rồi thời gian trôi.

Lúa không trổ, ngô không mọc, muỗi nhiều như mưa rừng tháng tám. Người ta bắt đầu rút về. Người tháo lán lúc nửa đêm. Người ngồi khóc bên gốc cây không chịu đi nhưng cũng chẳng ở nổi. Rừng thì vẫn xanh. Vẫn thì thầm. Nhưng người thì ít dần. Vắng đến mức muốn gửi một lá thư cũng phải đi bộ cả buổi mới gặp được ai.

Những gia đình rời đi, lần lượt, lặng lẽ như chưa từng tới. Đến một lúc, quanh nhà nàng chỉ còn lại ba mái nhà lợp tôn nằm rải rác.

Ba nàng không bỏ cuộc. Mẹ nàng cũng không. Họ cắm rễ như cây cao su, sống lặng như đất, âm thầm như sương. Những bữa cơm với rau rừng, cá suối, đôi khi là nắm măng luộc chấm muối. Tối đến, mẹ thắp đèn dầu, ru nàng bằng những câu vọng cổ đứt quãng. Cả tuổi thơ Hằng nằm trong cái võng đong đưa dưới mái lá, ngửi mùi mồ hôi của mẹ và mùi nhựa cây ngoài kia.

Cái buồn của rừng nó khác cái buồn của phố. Nó âm ỉ. Nó không bùng lên. Nó ở trong không khí, trong hơi đất, trong tiếng chim gọi nhau hoài không ai đáp. Hằng lớn lên với nỗi buồn đó như một thứ mùi hương quen thuộc. Không đau, nhưng cũng không lành.

Cho đến khi Hằng bắt đầu dậy thì.

Khi đó, khu này đã vắng bóng trai trẻ từ lâu. Những người đàn ông còn lại đều đã già, lom khom trên những gốc cao su, tóc muối tiêu, mắt đục vì nắng gió. Hằng lớn lên giữa rừng trong một khoảng trống kỳ lạ: không ai dạy nàng về những điều đang thay đổi bên trong mình, và cũng không ai đủ trẻ để làm nàng ngượng.

Cơ thể nàng thay đổi từ lúc nào không rõ. Một sáng, nàng thấy áo lót bắt đầu cấn. Một trưa nắng, khi đi gánh nước về, nàng bỗng nhận ra ánh nhìn của một bác hàng xóm già hơn cả ba mình chạm vào ngực nàng hơi lâu hơn mức bình thường. Và một tối, khi nước giếng rửa trôi mồ hôi, nàng thấy giữa hai chân mình ươn ướt một cách khó hiểu.

Nàng không nói với ai. Cũng không đủ ngôn từ để gọi tên. Chỉ biết mỗi lần tắm, khi bàn tay vô tình lướt qua nơi ấy — một vùng mềm, ẩm, co giật khe khẽ — tim nàng lại đập mạnh. Ban đêm, tiếng lá ngoài rừng như rõ hơn. Và cơ thể nàng, trong chiếc chăn mỏng, bắt đầu biết rùng mình, thở dốc. Không phải vì lạnh. Mà là vì một cái gì đó… không gọi được thành tên.

Hằng bước vào tuổi mười sáu, rồi mười bảy, như một mầm cây mọc lặng giữa rừng. Không ai chăm, không ai cắt tỉa, nhưng vẫn nở, vẫn căng tràn nhựa sống. Đôi khi nàng đứng trước gương lá chuối, ngắm cơ thể mình phản chiếu trong giọt nước giếng còn đọng trên gáo — và tự hỏi: liệu có ai, đâu đó, đang nghĩ về mình không?

Một buổi chiều, mẹ nàng hỏi:

“Sao dạo này con cứ thơ thẩn nhìn ra rừng hoài vậy?”

Hằng chỉ lắc đầu, cười. Nhưng trong lòng, có một thứ đang lớn dần — thứ khao khát âm thầm, lạ lẫm, không thành hình, không thành lời. Đôi khi, nàng thấy ngực mình cương lên nhè nhẹ chỉ vì một cơn gió lùa dưới áo. Có những đêm, nàng mơ thấy một cánh tay lạ ôm lấy mình từ sau lưng, hơi thở ấm áp phả bên gáy, và khi tỉnh dậy, giữa hai đùi đã ươn ướt, nhói căng kỳ lạ.

Cái dâm của nàng chưa có hình, chưa có lời, nhưng nó đã có mùi. Mùi của da thịt, mùi của phấn thông, của nắng trưa trộn mồ hôi. Nó lẩn khuất trong tiếng thở dài, trong ánh nhìn vô thức, trong dáng đi thong thả giữa rẫy chiều. Như con suối ngầm chưa vỡ mặt đất, nhưng dòng nước thì đã chảy — thầm lặng và bền bỉ.

Cơ thể Hằng cũng như rừng — non tơ, tròn đầy, không che đậy mà cũng chẳng phô trương. Ngực nàng nở ra như trái bứa chín chậm, mông cao mềm và luôn như rung nhẹ mỗi bước chân trên đất đỏ. Mỗi lần cúi xuống rửa rau hay ngồi gánh nước, vạt áo bà ba mỏng dính vào người như lộ rõ tất cả những gì căng mọng nhất, khiến chính nàng cũng đôi lúc phải giật mình. Da nàng trắng đến phát sáng giữa nắng rừng, và lạ thay, càng đổ mồ hôi càng thơm — cái thơm của thiếu nữ sống cùng đất, cùng mủ cây, vừa hoang vừa thanh.

Nàng biết mình đẹp. Nhưng cái đẹp ấy chỉ lặng lẽ nở ra giữa rừng, như đóa hoa không ai hái. Hoặc chưa ai dám hái.

Cho đến ngày gia đình bác Sáu dọn đến.

Người ta bảo bác Sáu là bộ đội phục viên, từng chiến đấu ở tận Campuchia, rồi không biết vì sao lại về lập nghiệp ở vùng này. Bác dọn đến cùng một người đàn bà mù, ai cũng nghĩ là vợ bác, nhưng chưa ai nghe bác gọi một tiếng 'vợ' hay thấy họ nằm chung giường bao giờ. Họ sống lặng lẽ trong một căn nhà nhỏ cách nhà Hằng một con dốc, giữa rừng.

Bác Sáu không phải người hay nói. Ông gầy, đen sạm như vỏ cây già, dáng đi hơi khom nhưng mỗi lần vác gùi hay trèo cây thì dẻo như dây mây. Mắt ông sâu, buồn, lúc nào cũng như nhìn qua người đối diện mà nghĩ tới cái gì xa lắm. Có lần Hằng đi qua thấy ông cởi trần, mồ hôi chảy từ ngực xuống bụng, bắp tay gân guốc như rễ cây cằn. Ánh mắt nàng vô thức dừng lại ở chỗ ấy — cái bóng nhô lên sau lớp khố cũ bạc màu, dài và rõ mồn một.

Từ đó, Hằng thấy mình hay nhìn ra con dốc hơn. Mỗi lần bác Sáu đi qua, tiếng guốc mộc nện lên đất nghe chậm rãi mà rắn rỏi, đều như nhịp tim khi nghĩ tới chuyện không nên nghĩ.

Rừng bắt đầu có thêm một thứ âm thanh — âm thanh khe khẽ, lạ lẫm, nhói lên trong lòng thiếu nữ.

Một chiều, Hằng ra suối giặt đồ. Nước trong vắt, mát lạnh, chảy róc rách qua từng khe đá phủ rêu. Nàng cúi người, tay vục nước, áo bà ba ướt dính vào ngực. Gió từ phía con dốc nhẹ lùa qua gáy.

Khi ngẩng lên, nàng bắt gặp ánh mắt bác Sáu đang đứng phía trên, cách chừng năm mét. Ông không gọi, không nhúc nhích. Chỉ đứng đó, tựa vào gậy tre, mắt nhìn thẳng xuống.

Ánh mắt ấy không phải của người già mỏi mệt. Mà là ánh mắt của một người từng đi qua nhiều rừng rậm, nay dừng lại giữa một đóa hoa dại — ánh mắt soi rọi, lặng lẽ, gần như không có biểu cảm, nhưng sâu và nén như đá mài dao. Nó không quá rõ ràng, nhưng không hề ngây thơ. Nó khiến Hằng rùng mình.

Tim nàng đập mạnh. Không phải vì ngượng, mà vì ánh nhìn đó lướt qua da thịt nàng như có hơi ấm. Như đang thử lột từng lớp áo bằng mắt. Nhưng rồi ông quay lưng đi, lặng lẽ như cách ông đến.

Chiếc áo bà ba mỏng dính vào ngực nàng, lạnh dần theo làn gió, nhưng trong người lại bốc lên một hơi nóng không giải thích được. Hằng không biết đó là gì, chỉ biết, tối hôm ấy, nàng không ngủ được.

Rừng hôm ấy lặng đến mức nghe được cả tiếng tim mình.
 
vietbet
javhd

Có thể bạn quan tâm

Trả lời
0
Lượt xem
4K
CHƯƠNG 02. Con thú già trỗi dậy

Bác Sáu sống lặng.

Từ ngày rời khỏi quân ngũ, ông không nói nhiều. Không ai biết ông đã thấy những gì trong rừng biên giới, cũng không ai dám hỏi. Chỉ biết có một cái gì trong mắt bác luôn nhìn xa hơn cây cối trước mặt. Như thể quá khứ không buông. Như thể tương lai chẳng cần tới.

Ông về vùng rừng cao su này như một người đã cạn hết gió, hết lửa, chỉ còn rễ. Dẫn theo một người đàn bà mù không ai rõ lai lịch, dựng một căn nhà gỗ nhỏ giữa rừng, và sống như cái bóng.

Ban ngày bác Sáu vào rừng, phát cỏ, cạo mủ, nhóm bếp. Mọi thứ đều đều. Không vội vàng, không hối hả, không thiếu cũng chẳng thừa. Tối đến, ông ngồi trên bậc cửa, hút điếu thuốc lá tự quấn, nghe tiếng côn trùng rì rầm. Có khi cả đêm không nói một lời. Người ta nhìn bác, gọi là 'người đã sống xong một đời'.

Thời gian ở rừng dài như sợi khói. Trôi chầm chậm, ngoằn ngoèo, không hình thù. Mỗi ngày là một vòng lặp. Mỗi hơi thở là một nhịp chờ chết. Người đàn bà mù trong nhà như một phần thân thể tàn lụi mà ông gắn bó. Bác chăm sóc bà bằng sự cẩn thận của một người chồng, nhưng không ai từng nghe ông gọi bà là vợ. Ông đút cơm, giặt áo, xoa bóp hai cánh tay gầy guộc mỗi khi trở trời. Nhưng trong lòng, đó là sự chuộc lỗi nào đó từ quá khứ, không phải là tình yêu.

Bác Sáu tưởng mình sẽ sống như thế, cho đến khi cây mục, xương rữa, và tên bị quên mất.

Cho đến khi ông thấy Hằng.

Lần đầu tiên ông thấy nàng, chỉ là một cái bóng nhỏ đang cúi gánh nước. Ánh nắng xuyên qua những kẽ lá chiếu lên lưng nàng thành những vệt nhấp nháy, vạt áo bà ba mỏng ướt đẫm mồ hôi dính vào người như da thứ hai. Mái tóc dài cột cao, mông nâng tròn, đùi chắc như mới lột xác khỏi tuổi thơ.

Bác Sáu định quay mặt đi. Nhưng không hiểu sao, chân vẫn đứng yên. Mắt vẫn nhìn. Và một luồng máu — đã lâu không rạo rực — bất ngờ dồn xuống dưới.

Ông quay đi. Về nhà. Cởi áo. Nhìn xuống hạ thể của mình.

Nó vẫn còn. Không những thế, nó đã cứng. Nhức. Nặng. Một cảm giác xa lạ nhưng quen thuộc. Như một con thú trong lồng, tưởng đã chết, bỗng nhe nanh và tru nhẹ một tiếng.

Từ hôm đó, bác Sáu bắt đầu để ý nhiều hơn. Không phải theo cách lộ liễu của đám trai trẻ ngày trước, mà là cái nhìn âm thầm, lặng lẽ, như thể ông đang dò xét một điều cấm kỵ. Mỗi lần ra suối, ông thường dừng lại lâu hơn nếu thấy bóng Hằng thấp thoáng dưới tán lá. Có lúc chỉ để nghe tiếng nước nàng giặt vải vỗ vào đá. Có lúc giả vờ đốn củi gần bìa rẫy, chỉ để từ xa thấy nàng lom khom bên lu nước, vạt áo cũ mỏng tang như bám sát lấy từng đường cong non tơ.

Ông tự trách mình — già rồi, nghĩ quẩn. Nhưng càng trách, ánh mắt càng tìm nàng kỹ hơn. Có lần, Hằng vô tình cười chào khi đi ngang. Chỉ một nụ cười thoáng qua, mà ông thấy như ai vừa vuốt một ngọn lửa dậy trong lòng. Bàn tay cầm dao cạo mủ cũng siết chặt hơn. Gân tay nổi rõ.

Về nhà, ông lặng lẽ rửa mặt thật lâu bên cầu ao. Dòng nước lạnh không cuốn đi được thứ gì đang sôi trong lòng ngực. Đêm ấy, người đàn bà mù hỏi:

"Hôm nay trời mát, bác sao thở mạnh vậy?"

Ông không đáp. Chỉ rít điếu thuốc đến tàn. Mắt ông nhìn ra rừng, nhưng trong lòng thì một tiếng tru dài đã bắt đầu vang lên.

Hôm ấy, ông lại ra suối. Không phải để lấy nước. Chỉ là muốn rửa mặt cho tỉnh. Trưa oi, rừng đứng gió, chim cũng nín. Khi cúi xuống mép nước, ông nghe có tiếng động sau tán lá.

Và rồi ông thấy. Hằng đứng đó — khỏa thân hoàn toàn, trên tảng đá nhỏ giữa suối. Tóc nàng thả dài, ướt, dính vào lưng. Làn da trắng đến phát sáng giữa nền xanh rừng. Ngực nàng căng tròn, đẫy đà, đầu vú hồng hào, dựng đứng trong làn nước mát. Eo thon, bụng phẳng, và hai chân dài nuột như tạc. Giữa hai đùi là một đóa thịt khép khít, đỏ tươi, ướt mượt như nụ hoa sắp nở.

Ông chết lặng. Cả người ông nóng như bị thiêu. Cổ họng khô, tay run. Con cặc già trong quần quật dậy dữ dội, từng mạch gân nhức căng như sắp nổ. Ông không dám thở mạnh. Nhưng ánh mắt không dứt ra nổi.

Hằng không biết có ai nhìn. Nàng thả người vào làn nước, mút chặt lấy từng đường cong, rồi ngửa cổ, nhắm mắt, để nước trôi qua từng kẽ ngực, từng nhịp thở. Mỗi động tác của nàng như múa. Như hiến tế.

Trong đầu bác Sáu, một cơn sóng thần vừa dội vào. Những hình ảnh cũ tan vỡ. Sự bình yên già cỗi sụp đổ. Ông biết, từ giây phút đó, ông không còn là cái bóng vô dục nữa.

Ông là đàn ông. Là giống đực. Và Hằng là mồi lửa.

Ông quay lưng thật nhanh, bước vội qua những rễ cây trơn ướt. Mỗi bước chân như dằn từng cơn co giật trong háng. Trong đầu, ông gào lên tự khinh chính mình: "Mày già rồi, mày là cái xác, mày lấy quyền gì mà nghĩ tới nó?"

Nhưng thân thể không nghe theo. Đêm đó, khi nằm xuống bên cạnh người đàn bà mù, ông vẫn thấy hình ảnh làn da trắng ấy hiện lên sau mi mắt. Mùi nước suối. Mùi da thịt. Mùi con gái.

Bác Sáu trằn trọc, cả đêm không ngủ. Đến rạng sáng, ông bước ra hiên, nhìn về phía con suối. Bàn tay nắm chặt cán dao, môi mím lại, nhưng mắt thì đỏ rực như có lửa.

Sáng hôm sau, Hằng lại đi ngang nhà bác. Vẫn vạt áo bà ba mỏng. Vẫn mái tóc ướt sau gáy. Nàng quay đầu cười nhẹ:

"Bác Sáu dậy sớm dữ hen."

Chỉ một câu, rồi nàng đi tiếp. Không ngoái đầu. Không ngập ngừng.

Nhưng bác Sáu đứng lặng. Cơn sóng đêm qua giờ mới tràn lên đáy mắt. Ông biết, ông sẽ không dừng lại được nữa.
 
CHƯƠNG 03. Tiếp xúc

Ba của Hằng mất vào một mùa mưa, khi rừng cao su vẫn còn ngập nước. Sốt xuất huyết đến nhanh, dữ dội như một cơn gió độc. Khi đưa được ông ra khỏi rừng thì đã quá muộn. Bà Hai — mẹ Hằng — chỉ còn biết ngồi lặng trước ngôi nhà gỗ, mắt mờ theo từng giọt mưa rơi.

Từ hôm ấy, khu rừng trở nên im ắng một cách khác thường. Tiếng côn trùng vẫn còn, tiếng lá cao su vẫn rơi đều, nhưng trong nhà Hằng như có một khoảng trống lạnh buốt không ai lấp được.

Bác Sáu là người đầu tiên ghé sang thăm. Ông không nói nhiều. Chỉ mang sang ít thuốc lá, một bó rau rừng, vài lon gạo. Khi thấy Hằng ngồi thẫn thờ bên cầu ao, ông khẽ đặt tay lên vai nàng, bóp nhẹ. Một cái chạm lặng lẽ, mà ấm.

Từ đó, ông hay ghé hơn. Đỡ việc cho mẹ Hằng, phụ vá cái mái nhà dột, sửa cái cửa kêu két mỗi khi gió về. Mỗi lần gặp, ông luôn vỗ vai Hằng, như cách một người chú vỗ đứa cháu. Nhưng ánh mắt thì không còn như xưa. Nó dịu dàng, sâu, nhưng có lúc bất chợt lóe lên như vết dao.

Nỗi đau mất cha cũng dần lùi lại. Hằng bắt đầu chú ý hơn đến bác Sáu. Không hiểu từ khi nào, nàng biết ông hay nhìn mình. Cái nhìn không giống mẹ, không giống những người trong xóm. Nó khiến nàng ớn lạnh, nhưng lại bồi hồi. Như một đứa trẻ chơi gần tổ ong.

Nàng bắt đầu không ra suối nữa. Mà tắm ở bãi đất sau nhà, nơi có cái lu lớn và tấm mành tre mỏng. Mỗi buổi chiều, đúng giờ bác Sáu hay ra hiên ngồi uống trà cùng bà Sáu mù, nàng xách nước ra, chậm rãi cởi áo, vắt khăn, kỳ cọ. Mái tóc ướt rủ xuống ngực, và làn da thì càng ửng lên mỗi lần nàng dội nước.

Bác Sáu ngồi đó, miệng nhấp trà nhưng quên nuốt. Mắt ông không rời khỏi cơ thể đang rịn ướt kia. Có lần, bà Sáu mù đang nói chuyện, ông không trả lời. Vì ánh mắt đang dừng ở một khe đùi, nơi vạt áo ướt bám sát, để lộ đường cong mờ ảo mà chỉ cần tưởng tượng cũng đủ khiến đàn ông run rẩy.

Hằng biết. Nàng không nhìn lại, nhưng sống lưng như rực lên từng đợt nóng. Vạt áo mỏng dính sát vào lưng, không che nổi gì. Nàng không mặc áo lót — chẳng phải vì cố ý, mà vì quanh đây chẳng có đàn ông nào trẻ tuổi. Nhà lại nghèo, đồ lót là thứ xa xỉ. Nhưng giờ thì khác. Ánh mắt bác Sáu không còn là ánh nhìn bình thường. Nó như vuốt ve, như lột áo nàng bằng trí tưởng tượng. Và nàng — thay vì sợ — lại thấy người bừng bừng. Mỗi lần bác nhìn lâu, hai núm vú nàng lại se lại, cứng lên như tự gọi lấy ánh mắt ấy.

Trong nàng như có gì đó đang lớn dần. Một thứ không tên, nhưng có mùi da thịt, có hơi thở, có ánh nhìn sâu như rạch vào tận trong ruột. Bản thân nàng cũng chẳng hiểu rõ vì sao mình lại cố tình như thế. Chỉ biết rằng, mỗi lần bác Sáu nhìn lâu, tim nàng lại đập mạnh — không phải sợ, mà là... thích.

Một chiều, khi nàng đang cúi gội đầu, áo bà ba tuột khỏi vai, thì bác Sáu đứng dậy định bước đi. Bà Sáu mù níu tay ông, nói nhỏ:

"Hồi nãy nghe tiếng nước ào ào, chắc con nhỏ Hằng đang tắm ngoài đó nữa. Bác coi chừng mấy thằng trai trẻ nó hay rình mò nghe chưa."

Ông gật đầu, không nói. Nhưng trong lòng thì thầm: Không cần trai trẻ đâu... đàn ông già còn muốn liếm từng giọt nước trên da con nhỏ đó, muốn luồn tay vào giữa hai chân, hít lấy cái mùi non tơ ấy như con thú đói lâu ngày.

Hôm ấy, khi Hằng cúi xuống lấy nước lần cuối, váy nàng xộc lên, lộ nguyên cặp mông tròn đầy. Nước chảy theo khe đùi, qua bẹn, ánh chiều rọi xuyên qua lớp vải mỏng khiến bác Sáu nghẹn họng. Ông quay mặt đi, nhưng con cặc già trong quần thì cứng như đá.

Hằng đứng dậy, biết rõ mình vừa để lộ điều gì, nhưng chỉ mỉm cười — cái cười nửa như xin lỗi, nửa như trêu chọc. Bác Sáu bước về nhà. Đêm đó, ông không ngủ. Trong đầu chỉ có da thịt căng tràn và ánh mắt lén nhìn đầy bản năng.

Lúc rạng sáng, ông đi ngang qua hàng rào thưa phân cách hai nhà. Cái lu nước vẫn còn đọng giọt, chiếc khăn Hằng treo phơi chưa khô hẳn, mùi da thịt nàng còn vương lại đâu đây — ngòn ngọt, ấm nồng.

Ông chạm nhẹ vào sợi vải. Đầu ngón tay run run. Đúng lúc ấy, một tiếng cửa kẹt phát ra từ nhà bên. Hằng bước ra hiên. Chỉ mặc mỗi chiếc áo bà ba mỏng, không áo ngực, không quần lót. Ánh mắt nàng lướt qua bác Sáu, dừng lại đúng một nhịp thở, rồi khẽ nói:

"Bác Sáu dậy sớm dữ hen."

Giọng nàng mềm như nước. Ông chỉ kịp gật đầu. Nhưng ánh mắt thì chạm thẳng vào nơi đường vải áo dính sát ngực nàng, nơi hai núm vú hồng ẩn hiện sau lớp vải mỏng. Và ngay lúc ấy — nàng không che. Không quay đi. Không né tránh.

Chỉ là một cái liếc. Một bước chân chậm. Nhưng trong ngực ông, cả tim và hạ thể đều dội lên cùng một nhịp: thứ gì đó đang mời gọi — âm thầm, nhưng không thể lẫn đi đâu được, và ông biết, từ ngày mai, ánh mắt mình sẽ càng lún sâu hơn nữa.
 
CHƯƠNG 04. Da chạm thịt

Từ ngày ấy, Hằng như có cớ sang nhà bác Sáu nhiều hơn. Mỗi lần là một lý do nhỏ xíu: xin nắm rau, mượn con dao, hỏi cách vá cái gáo dừa, hay chỉ đơn giản là... ngồi chơi. Bà Sáu mù vẫn luôn niềm nở rót trà, còn bác Sáu thì hễ nghe tiếng Hằng ngoài sân là đã thấy lòng rạo rực một cách lạ lùng.

Hằng thường ngồi ở thềm gỗ, chỗ nắng rọi xiên qua tán cao su. Váy nàng phủ lên đầu gối, nhưng mỗi khi gió lùa, vạt vải lại lật nhẹ, để lộ làn da non tơ trắng mịn. Mỗi lần như thế, bác Sáu cố liếc rồi lại quay đi, nhưng ánh mắt ông luôn quay trở lại, như con thú ngửi thấy mùi mồi.

Một lần, khi nàng đưa tay lấy bó rau, bàn tay bác Sáu chạm phải tay nàng. Tay ông chai sạn, khô, còn tay nàng mềm như thịt cá tươi vừa mới rửa sạch. Lần chạm ấy ngắn thôi, nhưng dư âm cứ âm ỉ đến tối. Bác Sáu vẫn nhớ cảm giác da thịt non mơn mởn ấy, và Hằng... cũng không quên.

Từ đó, cái va chạm không còn là ngẫu nhiên. Mỗi lần nàng cúi xuống đưa đồ, nàng thường để ngực áp nhẹ vào cánh tay ông. Những cú chạm tưởng như vô tình nhưng lại quá sát, quá lâu. Có lúc nàng đứng sau ông, chồm người qua lấy cái ấm nước, bộ ngực tròn đầy đè lên lưng ông rõ rệt, qua lớp áo bà ba mỏng dính không lót lót bên trong.

Ban đầu bác Sáu còn khựng lại. Nhưng rồi ông đứng im. Lặng. Như chờ đón. Và Hằng cũng chẳng rút lui. Nàng để yên, rồi quay đi như chưa từng xảy ra gì — nhưng ánh mắt nàng, trong khoảnh khắc, lướt qua ông như vuốt nhẹ lên da thịt.

Lần khác, nàng ngồi cạnh bác trên phản tre, đem theo trái chuối chín. Vị ngọt lịm của nó không bằng hơi thở nàng phả vào bên tai ông khi nàng kể chuyện, hay cái váy mỏng mà gấu váy chạm sát vào bắp đùi trần rám nắng của ông. Mỗi lần như thế, cơ thể bác Sáu lại như bị nung nóng. Cái cảm giác háng căng ra, ngứa ngáy, nặng trĩu... thứ cảm giác đàn ông mà ông tưởng đã mất từ lâu.

Và điều khiến bác Sáu mê mẩn hơn hết — là ánh mắt của Hằng. Nó không còn là ánh mắt con gái quê ngây thơ. Mà là cái nhìn đầy bản năng của đàn bà sắp thì, như thể đang thử, đang mời, đang khiêu khích. Mỗi khi ông nhìn quá lâu, nàng sẽ liếc qua, cười khẽ:

"Anh Sáu nhìn gì kỹ vậy... hay thấy em kỳ kỳ hả?"

Chữ "anh Sáu" nàng nói nhỏ như thở, nhưng trong đầu ông dội lên từng hồi. Cái từ ấy, cái âm ấy, như gỡ bỏ hết rào chắn cuối cùng. Trong khoảnh khắc ấy, ông muốn đưa tay ôm lấy nàng, muốn ghì cái thân thể non mơn mởn đó vào lòng mà hít trọn mùi gái mới lớn.

Đêm xuống, khi Hằng đã về, ông vẫn ngồi trên phản, bàn tay còn thấy âm ấm nơi nàng ngồi. Cả đêm ông không ngủ, tay lần xuống dưới bụng, nơi con thú già đang trỗi dậy dữ dội. Ông biết rõ: da nàng đã chạm vào ông. Nhưng điều nguy hiểm nhất, là từng thớ thịt của ông giờ chỉ còn khao khát được chạm vào da nàng — sâu hơn, sát hơn, bằng mọi bản năng nguyên thủy nhất.

Và Hằng — cô bé mồ côi, gái rừng ngây ngô — đang từ từ khám phá chính mình qua từng cú chạm, từng nhịp thở. Có hôm, khi đang ngồi cạnh nhau, nàng nghiêng người lấy ly trà nhưng cố tình để mái tóc ướt vừa gội chạm nhẹ vào cổ bác. Mùi bồ kết, mùi da đầu non tơ, mùi nắng sớm — tất cả như rót thẳng vào óc bác Sáu. Bắp đùi nàng áp sát hơn, ngón tay đặt lên tay ông như thể vô thức, nhưng mềm như lưỡi mèo liếm nhẹ qua.

Bác Sáu nín thở. Tay ông không rụt lại nữa. Mắt ông dán chặt vào cổ nàng, nơi làn da ửng hồng phập phồng theo nhịp thở. Trong khoảnh khắc ấy, không gian như đông cứng lại. Chỉ còn tiếng tim đập, hơi thở, và thứ bản năng đang trỗi dậy từ hai phía — âm thầm nhưng dữ dội.

Nàng không nói gì. Chỉ cười nhẹ, mắt vẫn nhìn vào khoảng không phía trước. Nhưng bàn tay nàng — vẫn đặt lên tay bác — không rút lại. Không rụt rè. Không né tránh.

Chỉ một cú nghiêng người, một cái vuốt tay nhẹ thôi, nhưng như châm thêm dầu vào ngọn lửa đã cháy âm ỉ suốt bao ngày qua. Và bác Sáu biết: ngày bùng cháy đang đến gần. Rất gần.

Chiều hôm ấy, trời oi ả, nắng như dội lửa lên mái tôn. Hằng bước qua, tay xách rổ lá thuốc, mồ hôi lấm tấm nơi trán. Nàng mặc áo bà ba cũ, mỏng và dính sát vào người vì ướt. Mấy nút cổ áo đã mở ra, vạt áo xộc xệch, để lộ một khoảng khe ngực sâu, trắng hồng, mướt rượt như trái bưởi vừa chẻ.

Nàng cúi xuống đặt rổ lá, đúng lúc bác Sáu đứng nghiêng bên phải. Từ góc ấy, ông thấy tất cả. Và rồi — nàng ngẩng lên, ánh mắt chạm ánh mắt ông. Một tia nhìn nhanh, thoáng qua, nhưng sắc như dao. Nàng biết. Nàng cố ý. Trong ánh nhìn ấy không còn gì ngây thơ, chỉ còn lửa.

Lửa của một con cái biết rõ sức hút của mình.

Bác Sáu đứng chết trân. Mặt đỏ bừng, tim như muốn nổ tung. Ông lùi một bước, nhưng đũng quần đã căng cứng từ lúc nào, vệt ướt loang ra cả tấm vải kaki bạc màu.

Sau khi Hằng rời đi, bác Sáu ngồi thừ như tượng đá. Hơi thở dồn dập, tay siết lấy mép ghế. Ông run. Run như người lên cơn sốt, nhưng đó là cơn sốt của giống đực bị khiêu khích đến tận xương tủy. Đêm ấy, ông không ngủ. Cả người nóng bừng. Cặc ông — con thú già tưởng đã ngủ quên — nay dựng thẳng, nóng hổi và giật giật như muốn phá lồng mà lao tới. Trong nàng, cái dâm còn chưa thành hình nhưng đã bắt đầu nứt vỏ. Mỗi ngày sang nhà bác Sáu, nàng đều thấy người mình nóng hơn, lạ hơn, ẩm hơn giữa hai chân. Nàng không gọi tên nó, nhưng nàng biết: mình đang thích, đang muốn — và càng lúc càng muốn nhiều hơn.
 
CHƯƠNG 05. Vỡ vỏ

Phần 1: Rừng gọi

Đêm hôm trước, một trận mưa lớn như trút cả bầu trời xuống khu rừng cao su thâm u. Gió rít qua các kẽ lá, cuốn theo từng mảng lá mục rơi đầy mái tranh. Nhà Hằng — lộp sơ sài bằng lá dầu — bị tốc gần nửa mái. Mẹ cô chỉ biết ú ớt loay hoay lấy mấy tấm ny-lông đậy tạm, nhưng nước vẫn dột xuống nền đất, ngấm ẩm cả chiếc.

Sáng hôm sau, trời chưa ráo hẳn. Mây vẫn xám sậm phủ kín đồi. Hằng vừa nhóm bếp thì bác Sáu đã ghé sang. Không nói nhiều, ông chỉ liếc lên mái nhà, cau mày rồi lặng lặng quay về. Một lúc sau quay lại, tay xách rìu, dây thừng và gùi trống.

— "Phải lên rừng kiếm lá, kiếm cây mới sửa được."

Giọng ông trầm và ngắn gọn. Không cần bàn thêm, Hằng xỏ guốc mộc, đội nón lá, bước theo.

Họ men theo con đường mòn cũ xuyên qua hàng cao su đang chảy mủ. Đất rừng vẫn còn ẩm, rêu xanh phủ kín những gốc cây, trơn trượt và lạnh buốt. Mùi lá mục bốc lên ngai ngái, trộn với mùi nhựa cây ngọt nồng. Đôi khi có tiếng chim lạ kêu vọng từ sâu trong rừng, khiến không gian càng thêm u uất, mờ mịt như sắp đổ mưa trở lại.

Hằng đi trước. Cô mặc bộ bà ba đã sờn cũ, màu vải nhạt đi theo năm tháng. Mưa sớm khiến áo ướt dính vào da thịt, vẽ nên rõ từng đường cong tuổi xuân, từng nét nõn nà phập phồng như vô thức khoe ra trước mắt đàn ông mà cô chẳng hề hay biết: lưng thon, eo nhỏ, và hai bầu vú không có gì che đậy. Cô không mặc áo lót — có lẽ vì gấp gáp, hay chỉ đơn giản là… không nghĩ đến chuyện đó.

Mỗi lần cô khom người tránh cành cây, hay bước qua khe rễ gồ ghề, thân thể lại nghiêng, áo dán chặt vào da, và ánh mắt bác Sáu như bị hút theo từng chuyển động ấy, không thể dứt ra, như thể mỗi nhịp hông, mỗi bắp thịt rung nhẹ đều đánh thức bản năng sâu kín nhất trong ông. Hai đầu ti ẩn hiện dưới lớp vải mỏng, căng cứng vì lạnh hoặc vì một thứ cảm giác nào đó khó gọi tên. Bác Sáu đi sau, mắt dán vào những nhịp mông tròn trị lắc lư nhẹ theo từng bước chân nàng.

Ông biết mình đang nhìn một cách không nên. Nhưng biết là một chuyện, dừng lại là chuyện khác. Từ hôm Hằng lớn, cái thân hình ấy đã khiến ông lẩn tránh, làm lơ, cố không thấy. Nhưng càng né, nó càng hiện lên rõ ràng hơn trong đầu: những chiều nàng gội đầu trước sân, áo ướt, tóc chảy dài như dòng nước mật; những tối nàng ngồi gần, cười nói vo tư mà không biết đôi môi ướt ấy khiến ông phải nắm chặt tay để khỏi run.

Và giờ, giữa rừng, nơi không người, không ánh mắt soi xét… tất cả như lột bỏ lớp vỏ đạo mạo mà ông khoác lên suốt bao năm.

Đến một khoảng đất trống giữa rừng, hai người dừng lại nghỉ. Hằng lấy tay vuốt mồ hôi trên trán, hơi thở phập phồng. Làn da cổ trắng ngần lấm tấm giọt nước — có lẽ vì mưa còn vương, có lẽ vì mồ hôi. Bác Sáu lặng nhìn. Mắt ông dừng lại nơi bầu ngực nàng phập phồng dưới lớp áo mỏng, rồi vội quay đi, nuốt nước bọt.

Ông cắm rìu xuống đất, cố trấn tĩnh:

— "Em ngồi nghỉ chút, anh đi vòng bên kia coi có cây dầu nào ngã không."

Hằng gật đầu, ngồi bệt xuống rêu xanh. Cô không biết mình có thấy lạnh không, nhưng có một luồng ớt ám chạy dọc sống lưng. Không phải vì sợ… mà vì… có gì đó rất lạ. Nóng. Nhột. Như thể có ai vừa liếm lên gáy cô.

Cô bất ngờ đồi nói:

— "Anh Sáu đứng cách xa quá, lỡ em sợ sét đánh đó nghe."

Rồi khéo khéo cở hai khuy áo trên cùng. Áo ướt, lớp vải nhúc nhế ra hẳn, bầu ngực bắt đầu đánh đồng theo nhiệt tim. Không rõ vì nóng hay vì một ý nghĩ vu vơ nào đó, Hằng để yên như thế, như thể vô tình mời gọi. Nhưng đâu đó trong ánh mắt liếc nhẹ về phía ông, có một tia gì đó gần như thử thách. Liệu nàng có biết, có đoán được ánh nhìn đang thiêu đốt sau lưng mình không? Cô cứ ngồi nghiên nghiên, chân co lại để váy xê xê trên rêu ẩm, mông nhổ ra phía sau như vô tình.

Bác Sáu nghế qua vai nhìn lại. Mắt ông như dẹt lại, chân mọc đóng đờ khi bắt gặp ánh nhìn đó. Một luồng hơi nóng dồn lên từ bụng dưới, khiến tim ông đập thình thịch như người vừa bị ai đó đánh thức giữa cơn ngủ dài. Lồng ngực tức nghẹn vì khao khát dồn nén quá lâu. Trong một thoáng, ông thấy tay mình giật giật như muốn buông rìu, lao tới ôm lấy tấm lưng đang khẽ cong ấy, vùi mặt vào mùi da thịt non tơ đang phả ra từng nhịp nóng rẫy.

Trong đầu ông vền văng vẳng:

"Nếu ở đây không ai thấy…



Phần 2. Bùng nổ

Trời đang âm âm thì mưa lại đổ. Không mưa rả rích như sáng sớm mà ào ào, dữ dội như thể cả khu rừng bị dội nước từ trên trời xuống. Những giọt to như đầu ngón tay tát vào tán lá, rồi trút xuống đất theo những tia chéo, mù mịt. Không gian đột ngột trở nên ướt nhòe, lạnh, và ầm ầm tiếng nước.

Tiếng sét nổ chát chúa đâu đó rất gần, khiến Hằng giật nảy người. Một tia sáng trắng xé rách nền trời xám. Bản năng hoảng loạn khiến cô vùng đứng dậy, luống cuống nhìn quanh.— “Anh Sáu! Anh Sáu ơi…”Tiếng gọi xé gió mưa.

Bóng ông từ sau lùm cây chạy lại. Hằng không nghĩ nữa. Nàng lao tới, đâm sầm vào người ông như đứa trẻ con lạc mẹ trong giông tố. Toàn thân cô ướt sũng, tóc rối bết lại, mùi da thịt non nớt, ấm ẩm, phả thẳng lên ngực ông.

Bác Sáu vòng tay ôm lấy nàng — ban đầu như một phản xạ. Nhưng khi cánh tay ông siết lại, cảm nhận được tấm thân mềm oặt trong mưa đang áp sát vào bụng mình, lòng ông bỗng rền lên những đợt rung như trống trận. Mùi tóc nàng thơm ngai ngái, ẩm và ngọt. Mùi mồ hôi lẫn nước mưa thấm vào áo ông — thô ráp và thực đến mức làm ông nghẹt thở.

Tay ông trượt từ lưng xuống eo, rồi khẽ siết lấy vòng hông ướt mềm. Hằng không đẩy ra, mà còn hơi ngả đầu vào ngực ông, nhắm mắt lại. Một cảm giác gì đó chạy dọc sống lưng ông — như cánh cửa bị xô tung sau bao năm đóng chặt.

Không ai nói gì. Chỉ có tiếng mưa. Và tiếng tim.

Bất chợt, bác Sáu cúi xuống. Miệng ông chạm vào môi nàng. Một cái chạm khẽ — rồi sâu. Nụ hôn bùng lên như sét. Mạnh. Rát. Cổ họng ông phát ra tiếng rên khô khốc khi môi nàng hé mở, để ông mút lấy lưỡi nàng như muốn hút cạn hơi thở. Nàng run lên. Tay bám chặt lấy vai áo ông. Mưa quất vào hai người như những cái tát, nhưng không ai rời ra.

Bác Sáu đẩy nhẹ nàng xuống một khoảng đất mềm phủ rêu. Thân thể Hằng ngã xuống, ngửa ra giữa mưa, tóc xõa như rong. Mắt nàng mở ra, nhìn ông — ánh nhìn không còn sợ hãi mà ướt đẫm… một sự chấp nhận tuyệt đối.

Ông cúi xuống, cởi áo nàng. Vải ướt dính, nhưng chỉ vài động tác vụng về đã để lộ đôi gò ngực trắng ngần, cứng lại vì lạnh và kích thích. Bác Sáu nhìn không chớp mắt. Đôi bàn tay từng quen với rìu, với súng, giờ đây run lên khi chạm vào da thịt con gái. Ông vuốt nhẹ từ cổ xuống, dừng lại nơi bầu vú, rồi cúi xuống ngậm lấy một bên, rít khẽ như con thú đói vừa tìm thấy mật.

Hằng cắn môi, mắt nhắm lại. Cô không nói gì. Chỉ nằm đó, phập phồng và căng cứng như một thân cây non sắp gãy.

Rồi đến chiếc quần vải. Bác Sáu cởi từng lớp một, như người đang bóc từng lớp vỏ cấm kỵ. Khi lớp vải cuối cùng trượt khỏi, giữa hai đùi Hằng hiện ra một mảng tối mịn, ướt rịn. Ông nuốt khan. Không thể tin được trước mắt mình là cánh cửa thiên đường mà ông chưa từng dám mơ chạm tới.

Ông quỳ giữa hai chân nàng, mắt dán vào thân thể non mơn mởn ấy như kẻ đói lâu ngày nhìn một bữa tiệc cấm. Hai tay ông miết từ đầu gối nàng lên, ngón tay rẽ vào giữa đùi, tách nhẹ làn da mềm ra như sợ vỡ. Da thịt nàng căng nóng như tro than chực nổ, mùi lồn non nớt lẫn nước mưa tỏa lên, đánh thẳng vào óc ông một cơn choáng lịm.

Ông cúi xuống, hôn vào bụng dưới, rồi trườn dần xuống giữa hai đùi nàng. Môi ông dừng lại nơi gò mu mềm mại, nóng ran như tỏa hơi từ một lò than giấu dưới lớp da nõn. Bác Sáu há miệng, úp mặt vào đó mà hít thật sâu cái mùi ngai ngái, mằn mặn, thơm lạ đến tê người. Lưỡi ông, chai sạn vì thuốc lá và rượu, quét nhẹ qua lớp da non ẩm, rồi rẽ vào trong như tìm nước suối giữa rừng khát.

Hằng giật thót. Một tiếng thở bật ra khỏi cổ họng. Chân nàng co lại, rồi lại buông ra, hé rộng hơn nữa — như một lời mời bản năng. Tay nàng siết lấy đám rêu ẩm dưới lưng, rồi lần lên, bấu lấy mái đầu đang vùi vào giữa háng mình. Môi ông chà, lưỡi ông xoáy, bú như con thú đói gặp máu. Tiếng rên từ cổ họng nàng dội ra, đứt đoạn, hoảng loạn.

Không dừng lại ở đó, hai tay ông trườn lên, tóm lấy ngực nàng. Ông dày vò, bóp, nghiến cặp vú trẻ đang nổi loạn như muốn bung ra khỏi lồng ngực. Hai bầu vú đầy đặn bị vùi sâu trong lòng bàn tay thô ráp, nắn bóp mạnh bạo như để trừng phạt sự non tơ của nó. Đầu ti cứng lại dưới lưỡi ông, đỏ ửng, ướt nhẹp vì mưa và nước miếng. Bác Sáu bú lấy một bên, mút chặt như đang rút từng giọt sinh khí, trong khi tay kia vẫn nghiền bóp bầu còn lại, gầm gừ như con thú say máu thịt.

Cả người Hằng cong giật lên như bị điện giật, hai đùi kẹp lấy đầu ông, run như động kinh. Môi nàng há to, tiếng rên tắc nghẽn trong cổ họng. Mưa đổ ập xuống, nhưng chẳng gì át nổi tiếng rột rột nhóp nhép từ giữa hai háng nàng vang lên dưới lưỡi ông đang xoáy loạn vào khe lồn đỏ au, liếm mút từng nếp thịt non hồng đang co giật. Ông say, nàng dại, thân xác quấn chặt lấy nhau như muốn đốt cháy cả khu rừng trong cơn cuồng dâm dữ dội.

Nhưng ông vẫn chưa vào. Ông chỉ bú. Mút. Xoáy. Cào. Hôn từng tấc như kẻ sắp chết đói gặp mật rừng quý. Mưa vẫn chưa ngừng. Nhưng lồn nàng thì đã ướt — từ trong ra ngoài.



Phần 3. Thành đàn bà

Bác Sáu chống hai tay bên hông Hằng, thở gấp. Mắt ông đỏ ngầu, miệng lấm tấm nước mưa lẫn dịch nàng, nồng đến tê cả óc. Ông nhìn xuống thân thể đang run rẩy dưới mình — trắng, ướt, rịn mồ hôi và co giật từng đợt như thể đang gọi.

Ông đứng dậy, tay kéo quần xuống. Cái quần lính cũ trượt tới đầu gối thì con cặc bật ra, hùng dũng và oai vệ, như một vật thể sống tách biệt hoàn toàn với thân thể già nua của ông. Dài, thô, gân guốc, vằn vện như cánh tay lực sĩ, đầu khấc to đỏ như trái cà chua chín rục, nó giật giật từng nhịp như không thể chờ thêm được nữa. Nó không già. Nó như một thứ vũ khí đàn ông nguyên thủy — khỏe, ác, và sẵn sàng tàn phá bất cứ gì trước mặt.

Hằng mở to mắt, ngỡ ngàng như bị thôi miên. Cô chưa từng thấy thứ gì như vậy. Quá lớn, quá thô, quá sống động. Nó không giống bất cứ gì cô từng hình dung. Cái dâm bên trong nàng bừng lên dữ dội, như một con thú bị đánh thức. Hằng nuốt khan, đỏ mặt, rồi run run vươn tay ra chạm. Khi đầu ngón tay cô vừa khẽ chạm vào, cặc ông giật một cái, nóng hổi và nảy như vật sống. Mạch đập căng tràn dưới da, như một trái tim riêng biệt. Nàng vuốt nhẹ từ đầu khấc xuống thân cặc, ngón tay lướt trên từng gân guốc, thô ráp mà đầy sức hút. Không ai dạy nàng, nhưng cơ thể tự biết. Tay nàng nắm lấy, sục nhẹ lên xuống, vừa ngỡ ngàng vừa háo hức, tim đập loạn vì một cơn khao khát bản năng không tên. Cái lồn non ướt sũng của nàng rịn nước từng giọt một, như đã sẵn sàng.. Cô nuốt khan, đỏ mặt, rồi vươn tay chạm nhẹ. Cặc ông nóng hừng hực, đập vào tay cô như có mạch đập riêng. Cô sờ, rồi nắm lấy, vuốt vuốt theo bản năng. Đầu ngón tay ướt nhẹp mưa, trơn trượt trên thân cặc gân guốc, thô nhám.

— “Nó… nó to quá, sao nó lại to và dài vậy được?” — Hằng thì thầm, vừa sợ, vừa háo hức.

Bác Sáu không đáp. Ông chỉ rên khẽ khi tay nàng sục dọc cặc ông chậm rãi, vừa run rẩy vừa bị kích thích. Lồn nàng cũng run, khe ướt đẫm, rỉ nước ra không ngừng.

Ông chống gối, tì đầu khấc vào mép lồn. Nơi đó hé mở, đỏ hồng, run bần bật. Ông đẩy nhẹ. Lồn nàng co lại, rồi giãn ra, đón dần từng phân.

— “Aaa…!”

Một tiếng thét xé cổ họng Hằng khi lớp màng mỏng rách toạc. Máu hòa với nước mưa. Ông không dừng. Cặc ông tiến tiếp, lút vào sâu, lồn nàng cắn chặt lấy như không cho rút ra.

Hằng bật khóc, nước mắt tràn, nhưng thân thể lại cong lên, đón theo từng cú thúc. Đau. Nhưng phía sau cái đau là một luồng khoái cảm chưa từng có, như bị xé toạc rồi được lấp đầy.

Bác Sáu gầm lên, mắt trợn đỏ ngầu:

— “Cái lồn này của tao! Tao xé toạc ra! Tao địt cho nát luôn!”

Ông bắt đầu dập, như con thú đói được xổng chuồng. Không còn gì gọi là dịu dàng. Ông đóng. Đâm. Nện. Cắm. Thịt va vào thịt, bạch bạch, bạch bạch không ngừng nghỉ. Cặc ông đập tới đâu, Hằng cong người bật khóc tới đó. Ông gằn lên qua từng cú giã:

— “Mấy năm nhịn… để địt nát cái lồn này đây!” Từng cú nện là một tiếng rên nghẹn, một làn nước văng ra, và một cơn sướng dâng trào cả hai thân xác.

Ông gầm lên, tay bóp vú nàng, nghiến lấy từng múi thịt non căng như trái chín. Bàn tay còn lại giữ hai chân nàng mở to, dập từng cú sâu tận cùng gốc.

Tiếng thịt đập chan chát. Tiếng rên vỡ nát. Hằng không còn biết mình là ai. Mắt nàng trợn lên, dại đi, miệng há hốc như muốn kêu nhưng chỉ bật ra hơi thở rời rạc. Hai tay nàng co quắp bấu vào rêu dưới lưng, rồi lại buông ra, quờ quạng, cào vào vai bác Sáu như muốn níu lấy chút tỉnh táo giữa cơn lũ khoái cảm. Lưỡi nàng thò ra, liếm mép theo từng cú thúc, ánh mắt ướt nhòe, long lanh như kêu xin mà cũng như tận hưởng từng nhịp thịt cắm sâu. Lồn nàng bị giã như cối đá, nước trào ra thành dòng, cặc ông thì cứ đâm, đâm, đâm không thương tiếc.

Ngực nàng bị nhào nát không thương tiếc. Bác Sáu vục miệng vào, cắn ti nàng như chó xé, mút rít rịt đến đỏ lựng. Ông nhai cả bầu ngực, vừa mút vừa gầm gừ như con thú đang cào xé phần thưởng. Hằng rên khản cổ, hai tay tóm chặt đầu ông, bấu móng vào da thịt như phát điên. Mỗi cú bú là một cơn co giật chạy từ ti xuống lồn. Mông bị kéo sát vào từng cú đóng, khiến thân thể nàng như bị nhấc bổng lên rồi giáng mạnh xuống rêu ẩm.

Một cú đâm bạo liệt, tận cùng tận đáy. Ông gầm lên như con thú bị xé họng:

— “Chết mẹ với cái lồn này đi con… tao bắn… tao bắn hết vô đây!”

Cặc ông giật từng hồi, từng đợt tinh nóng như tro nham thạch phun thẳng vào tử cung đang co giật loạn lên của nàng. Từng luồng tinh nóng hổi phọt vào bên trong, tràn ngập cái lồn vừa bị phá vỡ.

Hằng cong người như cánh cung gãy. Rên bật khóc, miệng há, toàn thân run lên vì khoái cảm lan khắp.

Ông không rút ra. Cặc vẫn nằm trong lồn, mềm dần đi nhưng vẫn giật giật. Ông ôm lấy nàng, mặt úp vào cổ, thở phì phò.

Mưa đã ngớt. Hằng nằm im, lồng ngực phập phồng. Tinh nóng vẫn rỉ ra từng chút trong lồn. Cô thì thầm, giọng vẫn còn đứt quãng giữa hơi thở:

— “Anh Sáu… em… em có ngon không?”

Ông cúi xuống, hôn lên trán nàng, thì thầm bên tai, khàn đặc giọng người vừa sống lại sau cơn chết đói:

— “Ngon… ngon đến muốn địt cả đời…”

Mắt ông giờ không còn chỉ là dục vọng — mà là sở hữu. Lạnh. Rắn. Và không buông nữa.

Phần 4: Dư vị

Trận mưa đã tạnh hẳn. Trời vẫn xám, nhưng những tia sáng lạc lõng bắt đầu len qua vòm lá. Gió mát lạnh thổi qua khe rừng, mang theo mùi da thịt, tinh dịch và lá mục — thứ mùi tanh nồng, ngái ngái, đậm đặc hoan lạc.

Hằng vẫn nằm dang chân, thân thể rã rời. Nhưng giữa hai đùi, cơn giật nhẹ không ngừng nhắc nàng rằng cái lồn vừa bị chiếm đã bắt đầu nhớ cặc.

— “Em còn thở được không?” — bác Sáu hỏi, giọng trầm nhưng rát.

Hằng cười nhẹ, yếu ớt:

— “Không thở thì cũng ráng... để anh làm tiếp.”

Câu nói đó như bật chốt. Bác Sáu quỳ xuống giữa hai chân nàng. Cặc ông đã cương trở lại. Không cần vuốt. Không cần chờ. Như thể lần xuất đầu tiên chỉ là màn chào hàng.

— “Giờ thì tới lượt em biết địt là gì thật sự.”

Ông nắm hông Hằng, cắm cặc vào lại. Không rề rà. Không hỏi. Không đợi. Một cú thúc sâu tới tận cùng. Hằng gào lên, nhưng lần này không vì đau — mà vì sướng. Cơn sướng đầu tiên của đời đàn bà.

Từ đó, suốt gần hai tiếng đồng hồ tiếp theo, thân thể Hằng bị dày vò, chiếm lấy, chơi đủ mọi kiểu — mỗi tư thế là một cơn phê ngập óc:

Nàng nằm ngửa, hai chân bị ông kéo vắt lên vai. Bác Sáu ôm chặt hai bắp đùi trắng nõn, dồn lực đóng từng cú sâu đến tận cùng. Cặc ông chọc ngập lồn, rút ra ướt nhẹp rồi lại cắm vào như búa nện. Hằng rên khản cổ, mắt trợn lên, hai bàn tay chỉ biết bấu lấy ngực mình mà giãy.

Rồi ông lật nàng nằm sấp. Một tay ông kéo mông nàng lên, tay còn lại giữ gáy. Cặc ông đâm vào từ phía sau, đụng sâu từng nhịp khiến nước dầm trào ra, chảy đầy bẹn. Hằng chỉ biết rên thành tiếng, mông bị vỗ đỏ bừng, mỗi cú thúc khiến cả thân thể nàng bật về phía trước rồi lại bị kéo ngược lại.

Đến lượt nàng ngồi trên người ông. Bác Sáu nằm ngửa, tay tóm lấy eo nàng. Hằng nhấc người, để cặc ông trượt vào từ dưới lên. Nàng gập người, hai vú dập vào mặt ông liên tục, còn ông thì mút, bú, cắn lấy hai đầu ti đỏ ửng. Tay ông nhào bóp mông nàng, còn nàng thì gào lên, cưỡi cặc như lên đồng.

Cuối cùng, ông dựng nàng dậy, bắt chống tay vào một gốc cây lớn. Mông Hằng nhô ra, cặc ông tì vào khe rồi thúc thẳng, địt đứng giữa rừng. Mỗi cú thúc, ông gầm lên như thú hoang, hai tay bóp chặt eo nàng kéo vào, còn nàng thì rên dại, mặt úp vào thân cây, tay cào vỏ gỗ đến rướm máu.

Mỗi tư thế là một cơn mưa nước. Cặc ông không mệt. Mỗi lần ra là mỗi lần dựng lại. Hằng thì chỉ biết rên, khóc, cong người đón lấy. Tinh tràn ra rồi lại bị thay bằng những đợt mới. Đầu óc nàng trôi nổi trong cơn mê sướng không đáy.

Cuối cùng, như một đòn kết thúc, bác Sáu bế thốc Hằng lên bằng cả hai tay, ôm sát nàng vào ngực, hai chân nàng vòng qua hông ông. Ông đứng giữa rừng, bám lưng vào một thân cây to, rồi bắt đầu địt theo tư thế đứng bế. Mỗi cú nhấp khiến toàn thân Hằng giật nảy, ngực nàng đập vào ngực ông, tay ôm lấy cổ ông như sợ bị rơi.

— “Anh… đừng… dừng… em chịu không nổi…” — nàng thều thào, nhưng chân thì siết chặt hơn.

— “Mày chịu được. Lồn mày giờ quen cặc tao rồi.”

Cặc ông chọc sâu từ dưới lên, mỗi cú thúc là một tiếng rên bật ra khỏi miệng nàng như tiếng nấc. Lồn nàng như dán vào, nuốt trọn lấy từng nhịp vào của ông. Khoảnh khắc ấy, Hằng hiểu: cơn thèm khát đã không còn là thể xác. Nó ăn vào tận óc, tận tim. Cái cặc ấy đã in hình vào bên trong nàng, không gỡ ra được nữa.

Bác Sáu nghiến răng, siết chặt hông nàng lại. Một loạt cú thúc cuối cùng — thô bạo, dồn dập, không còn kiểm soát. Cặc ông giật lên từng nhịp, rồi căng cứng như đá. Một luồng tinh thứ hai phụt thẳng vào bên trong, nhiều đến mức tràn ra ngay cả khi ông chưa rút.

— "Nuốt hết... giữ lại trong bụng... nhớ cái cảm giác này suốt đời..." — ông gằn qua kẽ răng, mắt đỏ ngầu.

Tinh tràn ra hai bên khe, rỉ xuống đùi thành dòng đặc sệt, trắng đục, dính vào da thịt đang nóng ran của cả hai.

Đến gần bốn giờ chiều, ông nằm ngửa, Hằng nằm nghiêng bên cạnh, mặt tái, mắt nhắm, miệng hé mở, giữa hai đùi vẫn còn rịn ra tinh trắng loãng. Da bụng cô bé lấm lem cát, mồ hôi và tinh. Nhưng ánh mắt — dù mệt lả — lại long lanh mãn nguyện.

— “Anh Sáu…” — nàng thì thào — “Em chết rồi… trong cái cặc của anh…”

Bác Sáu chỉ nhìn nàng, vuốt tóc, rồi bóp nhẹ mông nàng, cười gằn:

— “Mới bắt đầu thôi, con… tao còn địt mày dài dài.”

Ông cúi xuống hôn lên trán nàng, rồi nhìn xuống giữa hai đùi vẫn còn đang hé mở, tinh nhễu rịn ra từng giọt. Cặc ông vẫn còn cương nhẹ, như muốn đòi thêm lần nữa. Nhưng trời đã nhá nhem, bóng rừng đổ dài, không gian bắt đầu lạnh.

— “Để lần sau… tao mà địt nữa là mày xỉu tại chỗ.” — ông lẩm bẩm, rồi đứng dậy, xốc quần lên. Ông mặc lại áo quần cho Hằng, động tác tuy thô nhưng cẩn thận. Cô bé để yên, mắt lim dim, không nói. Khi quần áo đã gọn, ông đeo lại gùi, cầm rìu và dây thừng.

Hằng lững thững đứng dậy, hai chân run nhẹ, bước đi liêu xiêu như người vừa sốt dậy. Bác Sáu đi sau, mắt không rời cặp mông vừa bị ông địt đến tóe nước. Trong lòng ông dâng lên một cảm giác đắc chí — vừa như thắng một trận lớn, vừa như vừa sở hữu được món quà quý mà cả đời ông không ngờ có được.

Về đến nhà, Hằng không nói gì, đi thẳng vào trong. Cô mở cửa buồng, rút khăn, vào nhà tắm phía sau. Từng bước đi vẫn còn dấu tích của hai tiếng bị giã như giã gạo giữa rừng.

Bác Sáu đứng ngoài chào mẹ Hằng, nói mình lên sửa mái nhà. Ông trèo lên, lặng lẽ thay lại từng tàu lá, mắt thỉnh thoảng lại liếc về phía cửa buồng bên trong.

Buổi chiều ấy kết thúc nhẹ nhàng, nhưng với hai kẻ vừa cạn tinh, cạn sức, cạn cả lằn ranh của đạo lý — nó lại mở ra một cánh cửa không thể quay đầu.
 
CHƯƠNG 06. Lên da non

Phần 1: Mầm dục âm ỉ

Hằng nằm co lại trên giường, đắp mền dày mà người vẫn run cầm cập. Cơn sốt kéo dài từ đêm qua, khi nàng dầm mưa từ rừng trở về. Trán nóng như than, mặt đỏ gay, đôi môi nứt nhẹ. Mỗi khi xoay người, Hằng lại rên khẽ. Nhưng trong cơn mê man đó, có những tiếng rên khác không đến từ bệnh tật… mà từ ký ức.

Trong mộng mị, nàng thấy lại thân thể mình bị bóp chặt, đè nghiến. Cái cặc của bác Sáu thọc vào như muốn móc ruột. Nàng rên thành tiếng, gọi mơ tên ông: “Anh Sáu… nữa đi… sâu nữa…” Tay bấu chặt mép mền, hai đùi kẹp lại vô thức.

Sáng hôm sau, bác Sáu sang.

Ông đến với lý do hỏi thăm bệnh, nhưng thật ra… lòng ông đã như lửa đốt. Sau trận địt ngập trời hôm trước, thân thể đàn bà non tơ của Hằng cứ ám lấy đầu ông. Càng nghĩ càng nứng, cặc lúc nào cũng căng trong quần. Ông đi bộ qua nhà nàng, tay cầm bịch lá thuốc, mắt liếc lên mái hiên vừa sửa hôm qua, rồi bước vào.

Mẹ Hằng đon đả mời ông ngồi, rót nước, rồi chạy vội ra chợ mua thêm vài thứ. Trong nhà chỉ còn hai người.

Bác Sáu ngồi xuống mép giường. Nhìn Hằng nằm thiêm thiếp, mặt hồng bừng, cổ áo mở để lộ chút ngực, ông đã thấy mắt mình rực lên. Tay ông đặt lên trán nàng, chạm vào lớp da mỏng nóng ran. Rồi trượt xuống má, vuốt nhẹ cổ.

— “Còn sốt… chắc còn mê…” — ông thì thào.

Hằng mở mắt. Mắt nàng đỏ hoe, ánh nhìn mơ màng. Đôi môi hé mở. Mùi mồ hôi hoà với mùi thân thể khiến ông chóng mặt.

— “Anh Sáu…” — nàng khẽ gọi, mơ màng — “Hồi hôm… em nằm mơ… thấy anh…”

— “Thấy sao?” — ông ngồi sát hơn, tay đặt lên vai nàng.

— “Thấy anh… nằm giữa chân em…”

Câu nói đó khiến ông thở gấp. Bàn tay ông trượt xuống, mò vào trong lớp mền, sờ lên ngực nàng. Cái vú mềm, nóng, nhưng đầu ti thì cứng lại như đá. Ông bóp nhẹ, nàng rên khẽ:

— “Đừng… mẹ về…”

— “Chút xíu thôi… anh nhớ quá…”

Ông cúi xuống, hôn lên môi nàng. Một cái hôn nóng rát, dính như keo, lưỡi ông tách miệng nàng ra, mút lấy, xoáy sâu không khác gì đang bú lồn bằng miệng. Tay ông luồn hẳn vào trong áo bà ba nhàu nhĩ, kéo cả hai vú ra ngoài, rồi úp mặt vào đó.

Miệng ông há ra, nuốt lấy một bên ti, mút mạnh đến nỗi phát ra tiếng 'chụt chụt' giữa gian nhà im lặng. Lưỡi ông quét xoáy quanh đầu ti, răng cắn nhẹ rồi thả ra, lại bú tiếp, như thằng khát sữa lâu ngày. Đầu ti nàng cứng nhọn lên như mũi tên, còn tay ông thì bóp nghiến bên kia — nắn, bóp, xoa rồi lại véo. Hằng cong cả người lên, rên rỉ:

— “Đừng… đừng mà… mẹ… mẹ về giờ đó…” — giọng nàng đứt quãng mà luyến tiếc.

Nhưng ông không dừng. Tay ông lần xuống bụng dưới, mò sát mép quần.

— “Chút nữa thôi… cho anh ngửi cái lồn non của anh… ”

Ông cúi hẳn xuống, vừa bú vú vừa kéo chăn xuống khỏi bụng nàng. Bàn tay vừa chạm vào dây lưng quần thì —

Tiếng động ngoài ngõ vang lên. Tiếng dép lẹp xẹp. Ông như bị điện giật.

Ngay lập tức, bác Sáu ngẩng lên, thở hổn hển, tay rút ra, mặt đỏ bừng vì bị cắt ngang giữa lúc đang mút dở. Hằng vội kéo chăn trùm lên, tim đập thình thịch. Cả hai nằm im, chỉ còn hơi thở nặng nề và tiếng tim đập.

Cuộc bú mút dở dang, khao khát bị bỏ lửng, và sự tiếc nuối như một mồi lửa mới nhóm chứ chưa kịp cháy. Nhưng cả hai đều biết: lửa đó… sẽ bùng lên trở lại — sớm thôi.

Mùi dâm bốc lên nồng nặc từ chính thân thể nàng. Dưới lớp mền, lồn nàng lại ươn ướt — dù mới bệnh, dù mồ hôi chảy từng giọt. Cái lồn da non ấy, mới bị phá vài hôm, giờ đang râm ran, ngứa ngáy như cầu cứu.

Ông dừng lại khi nghe tiếng dép ngoài ngõ. Cả hai giật mình. Bác đứng dậy, chỉnh lại quần áo, Hằng kéo mền lên trùm mặt. Nhưng không ai nói gì. Giữa họ là một cơn đói xác thịt chưa nguôi.

Và cả hai biết… ngày nàng khỏi bệnh sẽ là ngày họ địt nhau điên cuồng hơn cả lần đầu tiên.



Phần 2: Giường rừng

Ba ngày sau, Hằng khỏi bệnh. Cơn sốt lùi dần, nhưng có thứ khác bắt đầu lớn lên trong cơ thể nàng — một cơn đói mơ hồ, râm ran dưới bụng dưới. Cái lồn mới bị phá trinh, giờ lên da non, mềm và ngứa như kiến bò bên trong. Chỉ cần khép chân là nhói, mà mở ra lại thấy thèm. Đặc biệt là mỗi lần nhớ đến cặc bác Sáu, cái cảm giác bị đè, bị đâm sâu, bị lấp đầy đến nghẹt thở…

Sáng hôm ấy, nàng gõ cửa nhà bác Sáu.

— “Anh Sáu… mẹ biểu em qua coi anh có cần ai đi kiếm củ hay thuốc không…”

Giọng nàng nhỏ, nhưng ánh mắt không giấu được thứ gì. Ông nhìn nàng từ đầu tới chân: áo bà ba mới, quần lụa đen ôm sát, tóc còn ẩm như mới gội. Không áo lót. Hai đầu ti lộ rõ qua lớp vải mỏng.

— “Đi chớ… vô rừng cho thoáng…” — ông đáp, gọn lỏn.

Cả hai gùi đồ, mang rìu, dây thừng, và một cái túi vải. Hằng đi trước. Mỗi bước, cặp mông mềm mẩy lắc lư nhẹ. Bác Sáu đi sau, mắt không rời hông nàng, trong đầu ông, mọi thứ đã sẵn sàng.

Đi sâu vào khu rừng phía sau, họ đến một khoảng trống nhỏ giữa đám cao su. Ở đó, bác Sáu đã dựng sẵn một cái sạp tre — đơn sơ nhưng chắc chắn, trải lá khô, phủ một tấm chăn cũ. Hằng nhìn, đỏ mặt:

— “Cái này… để nghỉ giữa chừng hả anh?”

— “Ờ… nghỉ đó… nằm nghỉ cho đỡ nhức lưng…” — ông cười khẽ, ánh mắt như thiêu đốt.

Chẳng ai nói gì thêm. Cả hai đặt gùi xuống. Gió thổi qua tán cây, không khí mát lạnh, nhưng da thịt Hằng thì nóng ran. Nàng nhìn ông, rồi như có gì thôi thúc, cởi chậm chiếc áo bà ba mỏng. Vú nàng bật ra, trắng và ửng hồng. Hai đầu ti dựng lên, như đóa hoa non vừa mới hé.

Ông bước tới, không nói. Tay ông kéo quần nàng xuống, mắt nhìn trân trân vào khe lồn hồng hào đang hé mở. Lớp da non như còn ánh lên sắc hồng của máu trinh sót lại. Không chờ thêm, ông quỳ xuống giữa hai chân nàng, há miệng bú thẳng vào mép lồn.

— “A… ư… anh… anh ơi…” — Hằng rên lên, tay bấu lấy vai ông.

Miệng ông tham lam liếm, hút, xoáy lưỡi vào từng kẽ, từng nếp gấp. Lồn nàng run rẩy, nước dâm bắt đầu rịn ra từng giọt. Da non, lưỡi nóng, hơi thở gấp — tất cả như dội ngược lên óc, khiến nàng muốn ngất.

— “Chín rồi… ngoan lắm… mở chân cho anh địt…” — ông lẩm bẩm, tay vuốt lên bụng dưới, rồi dựng người dậy.

Cặc ông bật ra khỏi quần, cứng như gậy, gân guốc, bóng loáng. Chỉ một nhịp, ông tì đầu khấc vào lỗ lồn, rồi thúc thẳng.

— “Á… á… aaaa…” — Hằng kêu lên, nhưng miệng nàng lại cười, đón nhận.

Cái lồn đó vừa đau vừa sướng, vừa rát vừa đói. Mỗi cú thúc như có ai đó gãi trúng đúng chỗ ngứa bên trong — cái ngứa ngáy âm ỉ mấy hôm nay giờ được cặc ông cào xé ra từng nếp, từng rãnh. Da non đang hồi phục bị lấn chiếm mạnh bạo, nhưng thay vì đau, nàng thấy toàn thân như vỡ tung. Đầu óc nàng mờ đi như có sương phủ, cả cơ thể run rẩy trong một cơn choáng váng lịm người. Mắt nàng mở to không thấy rõ, tai ong lên, miệng há mà chẳng thốt được lời. Mỗi cú giật hông của ông như đẩy nàng lên khỏi mặt đất, bay bổng trong một cơn mê loạn không lối ra.

Ông cúi sát, hai tay nắm lấy cặp vú căng tròn của nàng, bóp nghiến mạnh đến mức đầu ti nàng đỏ ửng lên, căng tức và nóng bừng như muốn bật máu. Cặp vú bị bóp mạnh trở thành điểm tựa cho từng cú địt dữ dội, khiến người nàng lắc lư theo nhịp. Hằng rên rỉ không ngớt, tay bấu chặt lấy lưng ông như không còn biết bám vào đâu, miệng mở ra như muốn hét mà không thành tiếng. Mỗi lần ông bóp, nàng lại thét khẽ, thân thể co giật như bị dằn xé trong khoái cảm điên dại, căng như muốn nổ tung. Cảm giác nóng rực nơi bầu ngực lan thẳng xuống hạ thể, khiến Hằng rên lên không ngớt. Mỗi lần ông bóp, nàng lại giật nảy người, như điện giật qua da thịt. Cặp vú bị ông bóp trở thành điểm tựa, thân dưới ông dập tới như súng máy, không cho nàng kịp thở, chỉ biết há miệng, mắt long lên vì quá phê. Từng nhịp nhấn, thân dưới ông nện vào háng nàng phát ra tiếng bạch bạch, những cú đập thô bạo khiến cả giường tre rung lên. Mắt ông long sòng sọc, hàm nghiến chặt, như một kẻ điên cuồng trút hết dồn nén vào từng cú đóng. Cơ thể ông mướt mồ hôi, nhưng vẫn không hề chậm lại, càng mệt càng dập hăng. Hằng vừa rên vừa gào, người nàng gần như bị xô đẩy tới tấp bởi những cú thúc không thương tiếc. mồ hôi hai người quyện vào nhau, tiếng rên lẫn trong tiếng thở dốc:

— “Lồn mày ngon quá, mềm như bún mà bóp chặt như cái bẫy chuột…”

— “Địt đi anh… địt nát nó luôn… nó ngứa… nó đói… nó nhớ cặc anh lắm…”

Mắt Hằng trợn lên, miệng há rộng, nước dâm chảy xuống mép lồn lẫn vào mồ hôi. Mỗi cú đâm, nàng lại rên to hơn, người co giật từng đợt vì quá sướng, miệng rên không dứt:

— “Nữa đi anh… sâu nữa… đừng tha cho nó…”

Bác Sáu gầm lên, bắt đầu giã. Giường tre rung bần bật. Lá khô bay tứ tung. Chim chóc rít lên rồi im bặt. Trong cánh rừng cao su yên ắng, chỉ còn tiếng thịt đập thịt, tiếng rên, tiếng cặc lút sâu rồi rút ra loẹt xoẹt — một bản nhạc hoang dã của dục vọng không kiềm chế.

Ông dập mạnh thêm vài nhịp, rồi đột ngột ghì nàng sát xuống giường tre, cặc giật từng đợt dữ dội. Một luồng tinh đặc nóng phụt thẳng vào trong lồn non, làm Hằng co giật vì khoái cực. Nàng rên lên, hai tay bấu lấy lưng ông:

— “Aaaa… ướt hết… anh bắn đầy bên trong em rồi…”

Tinh chảy ra, rỉ xuống khe mông, dính vào đùi thành dòng. Nhưng bác Sáu chưa chịu dừng. Ông rút ra, cặc vẫn còn gân guốc, còn ham muốn. Cả hai lật nhau như thú rừng, tiếp tục hiệp hai.

Ông để Hằng nằm ngửa, hai chân vắt lên vai ông, rồi đóng sâu từng cú. Hằng cắn môi, rên rỉ, tay bóp lấy hai vú bị bóp đỏ ửng. Sau đó, ông lật nàng nằm sấp, kéo mông lên, địt từ phía sau đến khi nước dầm thêm một lần nữa.

Rồi nàng leo lên, cưỡi lên cặc ông, ngồi dập mông mạnh dạn, như đã quen với cảm giác bị lấp đầy. Mỗi lần nàng trượt xuống, cái lồn lại ôm chặt lấy thân cặc, khiến ông rên gằn trong cổ. Ngực nàng dập vào mặt ông, hai ti được ông bú đến sưng mọng, rịn mồ hôi. Ánh mắt nàng nhìn xuống, long lanh nhưng dâm đãng, môi hé mở đầy khoái cảm. Nàng rên trầm, từng tiếng ướt át, như thúc vào tận óc ông:

— “Cặc anh ngon quá… em nghiền rồi…”

Cuối cùng, ông dựng nàng dậy, đè ngửa người nàng vào thân cây rêu ướt, hai tay ghì chặt hông nàng như kìm sắt, địt đứng giữa rừng. Mỗi cú thúc không chỉ là sự va chạm của thể xác, mà là cơn chiếm hữu bản năng, hoang dại — như con thú trúng mồi. Hằng kêu thét từng tiếng ngắn, vừa đau vừa sướng, lưng nàng cọ vào vỏ cây rát rát, nhưng cái lồn thì co giật liên hồi. Mỗi cú giã dập mạnh, như xé rách da non, khiến nàng không rên nổi, chỉ há miệng thở gấp, mắt trợn tròn trong khoái lạc cuồng nhiệt. Khi ông định rút ra nghỉ, Hằng kéo ông xuống:

— “Chờ đã… để em học thử…”

Nàng quỳ xuống, tay run run nắm lấy cặc ông còn dính dâm thủy và tinh. Cái thân cặc dài, gân guốc, nóng hổi nằm gọn trong tay nàng như một sinh vật sống, giật giật từng nhịp đầy thách thức. Đôi mắt nàng nhìn chằm chằm vào nó như kẻ đói lâu ngày gặp miếng thịt, ánh nhìn vừa ngây dại vừa thèm khát. Lần đầu tiên nàng cúi đầu, lưỡi thè ra liếm quanh thân cặc, liếm dọc từng đường gân, rồi áp sát vào đầu khấc mà mút, nhẹ nhàng lúc đầu, sau đó tham lam hơn.

Vị mằn mặn, tanh nồng, mùi da thịt đàn ông hoang dại làm nàng phát nghiện. Mỗi lần đầu lưỡi nàng chạm vào lỗ sáo, nàng lại thấy rùng mình — nơi đó như cửa ngõ thiêng liêng, nơi đã tràn ngập lồn nàng bằng thứ tinh dịch đặc nóng. Miệng nàng trơn ướt, lưỡi xoáy quanh đầu khấc, rồi day nhẹ ngay miệng lỗ, mút sâu từng nhịp như rút cạn. Nàng bặm môi mút chặt lấy lỗ sáo, liếm liên tục, đôi tay vuốt nhẹ hai bên thân cặc như nâng niu vật quý giá nhất đời.

Ông rướn người, cả thân trên gồng cứng. Mắt trợn lên, cổ gân giật. Một tiếng gầm thoát ra khỏi cổ họng ông:

— "Aaaa… nữa đây… bú nữa đi con… bú sạch tinh anh đi…!"

Từng đợt tinh đặc sánh trào lên như lửa phun. Lỗ sáo giật mạnh giữa môi nàng, từng dòng đặc nóng bắn thẳng vào cổ họng. Nàng run lên vì bất ngờ, nhưng không lùi. Nàng há miệng, mút sâu hơn nữa, nuốt lấy từng đợt như bản năng.

Ông vặn người, cả lưng rướn căng. Cặc ông giật từng cú như sắp nổ tung. Miệng nàng đón tất cả, mắt nhắm nghiền lại, run rẩy trong mê dại. Khi tinh ngập đầy miệng, nàng vẫn chưa chịu dừng, mút đến khi đầu khấc mềm lại, đầu lưỡi vẫn còn xoáy chầm chậm như vắt kiệt.

Trong đầu nàng chỉ còn một ý nghĩ: đây là con cặc của nàng. Và tinh này, là của riêng nàng. Nàng sẽ không bao giờ từ bỏ nó.

Bỗng cơ bụng ông căng lại, tay siết lấy đầu nàng:

— “Ngậm chặt… anh ra đây…!”

Một dòng tinh nóng đặc bắn thẳng vào cổ họng nàng. Nàng khựng lại nhưng rồi há rộng, nuốt theo từng nhịp giật. Vị nồng lan ra trong miệng, nàng mút thêm, liếm sạch đầu khấc, không để sót một giọt nào. Khi ông rên khàn, thở hổn hển, nàng vẫn mút lấy đầu cặc như muốn vắt kiệt tinh cuối cùng. Mắt nàng khép hờ, miệng vẫn ngậm lấy, môi ướt bóng, và trong lòng là một sự mãn nguyện tuyệt đối.

— “Con nhỏ này… giờ dám bú luôn rồi hả… tốt… nuốt hết đi…”

Ông nhìn nàng đang liếm môi như tiếc rẻ, rồi đột ngột kéo nàng dậy, xoay người nàng lại. Tay bóp chặt hông, ông thúc nàng đứng vào thân cây lần nữa, hai tay nàng chống lên thân gỗ thô nhám.

— “Chưa xong đâu… địt thêm lần nữa cho nhớ đời…”

Cặc ông lại lút vào từ phía sau, một cú đâm mạnh khiến nàng giật bắn người. Hằng kêu khẽ, lưng cong lại theo bản năng, cái lồn vẫn còn nhờn nhớt nhưng co rút chặt lại như mút lấy.

— “A… aahh… sâu… sâu nữa đi anh… đừng dừng lại…”

Ông bắt đầu dập, mạnh và nhanh, mắt long lên sòng sọc như thú hoang chiếm giữ con mồi. Miệng ông gầm gừ từng hơi, rên rỉ trầm khàn như kẻ vừa sung sướng vừa mất kiểm soát. Mỗi cú đóng là một lần ông nghiến răng, hàm dưới siết chặt, hông giật tới như muốn cày xới thân thể nàng bằng hết bản năng đàn ông bị dồn nén suốt bao năm. Mỗi cú đóng làm mông nàng dội về sau, đùi run lẩy bẩy. Mồ hôi nhỏ xuống sống lưng, tay nàng bấu vào thân cây. Tiếng thịt đập vào nhau vang dội giữa rừng.

— “Cặc anh… nóng quá… đụ nó… mạnh vào… giết nó đi anh…!”

— “Lồn ngoan… vừa bú vừa địt, cái giống này là phải dạy cho quen cặc…”

Ông bóp một bên mông nàng, rồi tát nhẹ cái 'bép', khiến nàng giật lên trong sung sướng. Càng địt càng trơn, nước chảy xuống bẹn ướt sũng. Đến khi ông gầm lên, cú chốt sâu nhất khiến bụng dưới nàng đau thắt lại:

— “Ra đây… nữa đây… đón đi con…”

Một luồng tinh thứ hai bắn thẳng vào sâu bên trong, nóng rực như dung nham, đặc quánh và tràn ngập đến mức lồn nàng co giật liên hồi, không chịu nổi. Mỗi cú giật của cặc ông lại phun thêm từng dòng đặc nóng, đầy ứ khiến mép lồn nàng trào ngược tinh ra ngoài, chảy thành dòng xuống khe mông, rịn qua đùi. Cơn xuất tinh như đập vỡ cả bụng dưới Hằng, làm nàng choáng váng, toàn thân run lên từng đợt như vừa bị xé toạc ra trong sung sướng tận cùng, nóng và nhiều đến mức trào ngược ra ngoài theo mỗi nhịp giật.

Hằng thở không ra hơi, người run lẩy bẩy, chân khuỵu xuống trong khi ông vẫn giữ nguyên tư thế đè sát từ sau lưng. Hai người gắn nhau, dính lấy, không lời nào nhưng đầy mãn nguyện điên dại.



Phần 3: Dư âm rừng chiều

Cả hai rã nhau ra, hơi thở dồn dập vẫn chưa kịp dịu. Hằng ngồi thụp xuống giường tre, thân thể mềm nhũn như sợi bún, đôi chân không còn chút sức. Giữa hai đùi, tinh dịch vẫn nhỏ giọt, rịn qua mép lồn đỏ au, chảy thành vệt xuống lớp lá khô bên dưới. Bác Sáu ngồi cạnh, bàn tay còn vuốt ve mông nàng, như muốn giữ lại dư âm vừa rồi.

Ông nhìn thân thể trần truồng mềm mại trước mắt — da thịt trắng mịn, mồ hôi còn lấm tấm, cặp vú căng mọng như muốn trào ra khỏi lòng bàn tay. Ông đưa tay lên, bóp nhẹ từng bên, rồi cúi xuống bú lấy đầu ti còn ửng đỏ, đầu lưỡi lướt qua từng vệt hằn do chính tay mình để lại.

Hằng rên khẽ, tay luồn xuống giữa hai người, tìm lấy con cặc vẫn còn ấm nóng trong quần ông. Nó đã mềm lại, nhưng vẫn còn chút cương, bóng loáng vì tinh. Nàng vuốt ve nhẹ nhàng, rồi đưa miệng hôn lên đầu khấc, liếm như mèo liếm sữa.

— “Nó vẫn còn ngon lắm… cho em thêm nữa được không?” — nàng thì thầm, mắt dâm đãng, long lanh như sắp khóc.

Bác Sáu thở khẽ, mắt không rời thân thể nàng. Nhưng ánh chiều đã ngả, bóng rừng đổ dài, không gian chuyển dần sang xám lạnh.

— “Tối rồi… để anh bận đồ lại cho em… còn phải về sửa lại mái nhà…”

Ông giúp nàng mặc lại áo quần, tay vẫn mân mê da thịt như không muốn buông. Còn nàng, sau khi gọn gàng, đi vài bước mà chân vẫn lảo đảo, lưng khom lại, hai đùi khép nép như cố giữ thứ tinh ông vừa ban.

Trên đường về, bác Sáu đi sau, mắt dán vào dáng đi liêu xiêu đầy dư âm nhục cảm ấy mà lòng đắc chí. Cả hai về tới nhà, Hằng đi thẳng vào buồng để tắm, còn ông cúi đầu chào mẹ nàng rồi leo lên mái, tay thoăn thoắt sửa những chỗ dột còn dang dở.

Một buổi chiều hoan lạc khép lại. Nhưng cái dâm — thì vẫn âm ỉ cháy trong mắt cả hai người.
 
Đây là chương cuối của truyện được viết theo hướng kết thúc có hậu thay vì kết thúc của truyện góc buồn hơn! Chú mọi người xem truyện vui vẻ!

CHƯƠNG 07. Mái nhà giữa rừng

Phần 1: Không buông nhau ra

Sau lần đó, hai người gần như không rời khỏi nhau. Họ cứ lén lút tìm cách gặp gỡ, mỗi khi mẹ Hằng ra khỏi nhà là bác Sáu lại xuất hiện. Có khi chỉ để ôm nàng, để cởi áo ra bú vú giữa bếp, hay kéo nàng vào bụi cây sau vườn, vạch quần địt nhanh một trận rồi lại rút ra như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Thân thể Hằng — mềm mại, non tơ, dâm đãng một cách tự nhiên — như đã sinh ra là dành cho bác Sáu. Mỗi lần ông cầm lấy ngực nàng, bú đầu ti, hay cắm con cặc già gân vào lồn nóng ướt của nàng, cả hai như được sống lại. Không có lời yêu đương, chỉ có hơi thở, tiếng rên và tinh dịch thấm vào đất.

Nhưng trong những khoảnh khắc yên tĩnh sau mỗi lần làm tình, bác Sáu ngồi im, mắt nhìn xa xăm. Ông biết mình không thể là chồng Hằng. Một thằng lính già, sống sót sau chiến tranh, không nhà cửa, không tương lai… làm sao giữ nổi một con bé đang xuân sắc như vậy? Ông chỉ có thể làm người đứng trong bóng tối — kẻ đã khơi dậy dục vọng đàn bà trong nàng, dạy nàng bú mút và hưởng lạc… nhưng không thể cho nàng một gia đình.

Phần 2: Người đến sau

Rồi một hôm, có người mới xuất hiện trong xóm nhỏ. Một anh bộ đội trẻ vừa giải ngũ, hơn Hằng khoảng mười lăm tuổi, đến khu rừng này xin đất lập nghiệp. Mẹ Hằng để ý ngay. Bà nhìn thấy trong anh ta sự chững chạc, lại khỏe mạnh, tử tế, gợi bà nhớ tới chồng mình khi còn sống.

— "Con coi đó… người ta có lý lịch rõ ràng, trai trẻ, chững chạc, lại giỏi làm… Cái xứ rừng này khổ lắm, con phải có người đàn ông bên cạnh, chớ đừng sống mãi như vầy…"

Hằng không trả lời. Nhưng đêm đó, nàng không sang nhà bác Sáu như mọi hôm. Nàng nằm trong phòng, nhìn trần nhà, tay đặt giữa bụng dưới như cảm thấy một cơn đói lạ. Cơn đói ấy không phải vì thiếu cặc — mà là thiếu tương lai.

Rồi nàng gật đầu, một đám cưới nhỏ diễn ra trong ánh nắng nhạt. Mùa cao su trút lá. Những tán cây thưa dần, ánh sáng chiếu vàng cả khoảng sân đất. Mẹ nàng khóc. Hằng mặc áo dài trắng, gương mặt rạng rỡ nhưng mắt hơi đỏ. Bác Sáu không đến dự. Ông dựng một cái lán nhỏ sát bìa rừng, tối đó nằm một mình, hút thuốc đến khi mưa xuống.

Phần 3: Một mầm sống khác

Đêm tân hôn, Hằng nằm trong vòng tay người chồng mới. Anh ta dịu dàng, lúng túng khi cởi áo nàng, hôn vú nàng một cách nhẹ nhàng. Cái lồn đã từng bị địt nát bởi con cặc già gân của bác Sáu, nay đón nhận một thứ khác — mềm hơn, nhưng cũng là một khởi đầu mới.

Sau trận ân ái, Hằng nằm nghiêng, tay vuốt nhẹ bụng dưới. Nàng cảm thấy một cái gì đó âm ấm, lan nhẹ từ trong ra ngoài. Không rõ là tinh dịch vừa mới nhận, hay là điều gì khác — một tia hi vọng nhỏ, một mầm sống… mà sâu thẳm trong lòng, nàng biết rõ: đó là kết quả của những đêm hoan lạc cùng bác Sáu.

Người chồng mới không hề hay biết. Anh ta từng bị nhiễm chất độc da cam, không thể có con, nhưng chưa bao giờ kể với ai. Còn Hằng — nàng không cần biết tương lai ra sao. Chỉ biết, trong bụng nàng đang có một sinh linh — mang giọt máu của một người đàn ông già cô từng yêu bằng thân xác và bản năng.

Và dù người ấy giờ chỉ còn là bóng mờ giữa rừng, nàng vẫn luôn nhớ. Nhớ từng cú địt, từng cú bóp vú, từng dòng tinh nóng trào ra rồi chảy ngược vào trong.

Mầm sống ấy — chính là kết thúc. Và cũng là bắt đầu.

Bác Sáu vẫn sống trong căn lán nhỏ ở bìa rừng. Ông không còn qua lại như trước, chỉ thỉnh thoảng ghé qua gửi ít củi, bó lá thuốc, hoặc lặng lẽ đứng từ xa nhìn vào mái nhà nhỏ nơi Hằng giờ đã làm vợ người khác. Không ai nói gì, không ai trách gì. Thời gian cuốn mọi thứ đi, như dòng nước âm thầm trong rừng sâu.

Hằng vẫn nhớ ông, nhưng cũng dần học cách gói gọn nỗi nhớ ấy vào một ngăn nhỏ trong tim. Đêm nào chồng đi vắng, nàng lại ra sân, tay đặt lên bụng, ngước nhìn rừng cao su lặng gió — như thể chờ một thứ gì đó mà nàng biết sẽ không quay lại nữa.

Tình yêu cũ không chết, chỉ ngủ yên. Nhưng bên trong nàng, một sự sống đang lớn lên từng ngày — cái kết quả từ một cuộc hoan lạc tưởng chừng chỉ có thể dẫn tới khổ đau, giờ lại là thứ giữ nàng lại với cuộc đời.

Trong rừng cao su đang thay lá, người ta vẫn tiếp tục sống. Và tình yêu — dù trần trụi, dã man hay dịu dàng — cũng chỉ là một cách để tồn tại.



----- Hết truyện -----
 

Chủ đề tương tự

cảnh báo nam vương 2025 javhd

Truyện Sex Mới

anime sex
cliphot
Back
Top