Đây là một truyện được mình bào chế lại theo nguyên tác cùng tên (tác giả từ năm 1900 hồi đó), cái kết hơi buồn nên mình làm lại cho hay hơn!
Các đồng dâm xem và ủng hộ nhé!
CHƯƠNG 01. Rừng xanh, lòng người lặng
Hằng lớn lên giữa rừng. Không phải rừng già âm u như trong sách vở, mà là rừng cao su — xanh mướt, thẳng tắp, bạt ngàn gió và mùi ngai ngái của đất đỏ trộn mủ cây. Ngày nào cũng thế, tiếng lá chạm nhau xào xạc như thì thầm không dứt, như kể mãi một câu chuyện chẳng ai buồn nghe. Càng lớn, Hằng càng thấy cái âm thanh đó giống tiếng lòng người: đều đều, dai dẳng, không vỡ òa, không ngưng nghỉ.
Khi đất nước vừa giải phóng, ba mẹ nàng là một trong những người đầu tiên lên vùng kinh tế mới. Họ gói ghém tất cả — một giấc mơ nhỏ, vài cái chén sứt, cái võng cũ và niềm tin rằng rừng sẽ nuôi họ. Khi ấy Hằng còn chưa ra đời, hoặc nếu có, chắc chỉ là một nhúm máu vừa nảy mầm trong bụng mẹ.
Rừng khi đó đẹp lắm. Xanh đến mỏi mắt. Mùa nào cũng có tiếng chim hót, mùa nắng thì lá cao su rụng vàng như thảm, mùa mưa thì nước từ sườn đồi tràn xuống róc rách. Những thanh niên trẻ măng từ khắp nơi đổ về, dựng lán, phát rẫy, reo hò như mở hội. Có người từng là bộ đội, có người mới lớn, có người bỏ cả phố thị để “đi xây dựng quê hương”. Ba nàng là một trong số đó.
Ban đầu vui. Vui như ngày hội.
Rồi thời gian trôi.
Lúa không trổ, ngô không mọc, muỗi nhiều như mưa rừng tháng tám. Người ta bắt đầu rút về. Người tháo lán lúc nửa đêm. Người ngồi khóc bên gốc cây không chịu đi nhưng cũng chẳng ở nổi. Rừng thì vẫn xanh. Vẫn thì thầm. Nhưng người thì ít dần. Vắng đến mức muốn gửi một lá thư cũng phải đi bộ cả buổi mới gặp được ai.
Những gia đình rời đi, lần lượt, lặng lẽ như chưa từng tới. Đến một lúc, quanh nhà nàng chỉ còn lại ba mái nhà lợp tôn nằm rải rác.
Ba nàng không bỏ cuộc. Mẹ nàng cũng không. Họ cắm rễ như cây cao su, sống lặng như đất, âm thầm như sương. Những bữa cơm với rau rừng, cá suối, đôi khi là nắm măng luộc chấm muối. Tối đến, mẹ thắp đèn dầu, ru nàng bằng những câu vọng cổ đứt quãng. Cả tuổi thơ Hằng nằm trong cái võng đong đưa dưới mái lá, ngửi mùi mồ hôi của mẹ và mùi nhựa cây ngoài kia.
Cái buồn của rừng nó khác cái buồn của phố. Nó âm ỉ. Nó không bùng lên. Nó ở trong không khí, trong hơi đất, trong tiếng chim gọi nhau hoài không ai đáp. Hằng lớn lên với nỗi buồn đó như một thứ mùi hương quen thuộc. Không đau, nhưng cũng không lành.
Cho đến khi Hằng bắt đầu dậy thì.
Khi đó, khu này đã vắng bóng trai trẻ từ lâu. Những người đàn ông còn lại đều đã già, lom khom trên những gốc cao su, tóc muối tiêu, mắt đục vì nắng gió. Hằng lớn lên giữa rừng trong một khoảng trống kỳ lạ: không ai dạy nàng về những điều đang thay đổi bên trong mình, và cũng không ai đủ trẻ để làm nàng ngượng.
Cơ thể nàng thay đổi từ lúc nào không rõ. Một sáng, nàng thấy áo lót bắt đầu cấn. Một trưa nắng, khi đi gánh nước về, nàng bỗng nhận ra ánh nhìn của một bác hàng xóm già hơn cả ba mình chạm vào ngực nàng hơi lâu hơn mức bình thường. Và một tối, khi nước giếng rửa trôi mồ hôi, nàng thấy giữa hai chân mình ươn ướt một cách khó hiểu.
Nàng không nói với ai. Cũng không đủ ngôn từ để gọi tên. Chỉ biết mỗi lần tắm, khi bàn tay vô tình lướt qua nơi ấy — một vùng mềm, ẩm, co giật khe khẽ — tim nàng lại đập mạnh. Ban đêm, tiếng lá ngoài rừng như rõ hơn. Và cơ thể nàng, trong chiếc chăn mỏng, bắt đầu biết rùng mình, thở dốc. Không phải vì lạnh. Mà là vì một cái gì đó… không gọi được thành tên.
Hằng bước vào tuổi mười sáu, rồi mười bảy, như một mầm cây mọc lặng giữa rừng. Không ai chăm, không ai cắt tỉa, nhưng vẫn nở, vẫn căng tràn nhựa sống. Đôi khi nàng đứng trước gương lá chuối, ngắm cơ thể mình phản chiếu trong giọt nước giếng còn đọng trên gáo — và tự hỏi: liệu có ai, đâu đó, đang nghĩ về mình không?
Một buổi chiều, mẹ nàng hỏi:
“Sao dạo này con cứ thơ thẩn nhìn ra rừng hoài vậy?”
Hằng chỉ lắc đầu, cười. Nhưng trong lòng, có một thứ đang lớn dần — thứ khao khát âm thầm, lạ lẫm, không thành hình, không thành lời. Đôi khi, nàng thấy ngực mình cương lên nhè nhẹ chỉ vì một cơn gió lùa dưới áo. Có những đêm, nàng mơ thấy một cánh tay lạ ôm lấy mình từ sau lưng, hơi thở ấm áp phả bên gáy, và khi tỉnh dậy, giữa hai đùi đã ươn ướt, nhói căng kỳ lạ.
Cái dâm của nàng chưa có hình, chưa có lời, nhưng nó đã có mùi. Mùi của da thịt, mùi của phấn thông, của nắng trưa trộn mồ hôi. Nó lẩn khuất trong tiếng thở dài, trong ánh nhìn vô thức, trong dáng đi thong thả giữa rẫy chiều. Như con suối ngầm chưa vỡ mặt đất, nhưng dòng nước thì đã chảy — thầm lặng và bền bỉ.
Cơ thể Hằng cũng như rừng — non tơ, tròn đầy, không che đậy mà cũng chẳng phô trương. Ngực nàng nở ra như trái bứa chín chậm, mông cao mềm và luôn như rung nhẹ mỗi bước chân trên đất đỏ. Mỗi lần cúi xuống rửa rau hay ngồi gánh nước, vạt áo bà ba mỏng dính vào người như lộ rõ tất cả những gì căng mọng nhất, khiến chính nàng cũng đôi lúc phải giật mình. Da nàng trắng đến phát sáng giữa nắng rừng, và lạ thay, càng đổ mồ hôi càng thơm — cái thơm của thiếu nữ sống cùng đất, cùng mủ cây, vừa hoang vừa thanh.
Nàng biết mình đẹp. Nhưng cái đẹp ấy chỉ lặng lẽ nở ra giữa rừng, như đóa hoa không ai hái. Hoặc chưa ai dám hái.
Cho đến ngày gia đình bác Sáu dọn đến.
Người ta bảo bác Sáu là bộ đội phục viên, từng chiến đấu ở tận Campuchia, rồi không biết vì sao lại về lập nghiệp ở vùng này. Bác dọn đến cùng một người đàn bà mù, ai cũng nghĩ là vợ bác, nhưng chưa ai nghe bác gọi một tiếng 'vợ' hay thấy họ nằm chung giường bao giờ. Họ sống lặng lẽ trong một căn nhà nhỏ cách nhà Hằng một con dốc, giữa rừng.
Bác Sáu không phải người hay nói. Ông gầy, đen sạm như vỏ cây già, dáng đi hơi khom nhưng mỗi lần vác gùi hay trèo cây thì dẻo như dây mây. Mắt ông sâu, buồn, lúc nào cũng như nhìn qua người đối diện mà nghĩ tới cái gì xa lắm. Có lần Hằng đi qua thấy ông cởi trần, mồ hôi chảy từ ngực xuống bụng, bắp tay gân guốc như rễ cây cằn. Ánh mắt nàng vô thức dừng lại ở chỗ ấy — cái bóng nhô lên sau lớp khố cũ bạc màu, dài và rõ mồn một.
Từ đó, Hằng thấy mình hay nhìn ra con dốc hơn. Mỗi lần bác Sáu đi qua, tiếng guốc mộc nện lên đất nghe chậm rãi mà rắn rỏi, đều như nhịp tim khi nghĩ tới chuyện không nên nghĩ.
Rừng bắt đầu có thêm một thứ âm thanh — âm thanh khe khẽ, lạ lẫm, nhói lên trong lòng thiếu nữ.
Một chiều, Hằng ra suối giặt đồ. Nước trong vắt, mát lạnh, chảy róc rách qua từng khe đá phủ rêu. Nàng cúi người, tay vục nước, áo bà ba ướt dính vào ngực. Gió từ phía con dốc nhẹ lùa qua gáy.
Khi ngẩng lên, nàng bắt gặp ánh mắt bác Sáu đang đứng phía trên, cách chừng năm mét. Ông không gọi, không nhúc nhích. Chỉ đứng đó, tựa vào gậy tre, mắt nhìn thẳng xuống.
Ánh mắt ấy không phải của người già mỏi mệt. Mà là ánh mắt của một người từng đi qua nhiều rừng rậm, nay dừng lại giữa một đóa hoa dại — ánh mắt soi rọi, lặng lẽ, gần như không có biểu cảm, nhưng sâu và nén như đá mài dao. Nó không quá rõ ràng, nhưng không hề ngây thơ. Nó khiến Hằng rùng mình.
Tim nàng đập mạnh. Không phải vì ngượng, mà vì ánh nhìn đó lướt qua da thịt nàng như có hơi ấm. Như đang thử lột từng lớp áo bằng mắt. Nhưng rồi ông quay lưng đi, lặng lẽ như cách ông đến.
Chiếc áo bà ba mỏng dính vào ngực nàng, lạnh dần theo làn gió, nhưng trong người lại bốc lên một hơi nóng không giải thích được. Hằng không biết đó là gì, chỉ biết, tối hôm ấy, nàng không ngủ được.
Rừng hôm ấy lặng đến mức nghe được cả tiếng tim mình.
Các đồng dâm xem và ủng hộ nhé!
CHƯƠNG 01. Rừng xanh, lòng người lặng
Hằng lớn lên giữa rừng. Không phải rừng già âm u như trong sách vở, mà là rừng cao su — xanh mướt, thẳng tắp, bạt ngàn gió và mùi ngai ngái của đất đỏ trộn mủ cây. Ngày nào cũng thế, tiếng lá chạm nhau xào xạc như thì thầm không dứt, như kể mãi một câu chuyện chẳng ai buồn nghe. Càng lớn, Hằng càng thấy cái âm thanh đó giống tiếng lòng người: đều đều, dai dẳng, không vỡ òa, không ngưng nghỉ.
Khi đất nước vừa giải phóng, ba mẹ nàng là một trong những người đầu tiên lên vùng kinh tế mới. Họ gói ghém tất cả — một giấc mơ nhỏ, vài cái chén sứt, cái võng cũ và niềm tin rằng rừng sẽ nuôi họ. Khi ấy Hằng còn chưa ra đời, hoặc nếu có, chắc chỉ là một nhúm máu vừa nảy mầm trong bụng mẹ.
Rừng khi đó đẹp lắm. Xanh đến mỏi mắt. Mùa nào cũng có tiếng chim hót, mùa nắng thì lá cao su rụng vàng như thảm, mùa mưa thì nước từ sườn đồi tràn xuống róc rách. Những thanh niên trẻ măng từ khắp nơi đổ về, dựng lán, phát rẫy, reo hò như mở hội. Có người từng là bộ đội, có người mới lớn, có người bỏ cả phố thị để “đi xây dựng quê hương”. Ba nàng là một trong số đó.
Ban đầu vui. Vui như ngày hội.
Rồi thời gian trôi.
Lúa không trổ, ngô không mọc, muỗi nhiều như mưa rừng tháng tám. Người ta bắt đầu rút về. Người tháo lán lúc nửa đêm. Người ngồi khóc bên gốc cây không chịu đi nhưng cũng chẳng ở nổi. Rừng thì vẫn xanh. Vẫn thì thầm. Nhưng người thì ít dần. Vắng đến mức muốn gửi một lá thư cũng phải đi bộ cả buổi mới gặp được ai.
Những gia đình rời đi, lần lượt, lặng lẽ như chưa từng tới. Đến một lúc, quanh nhà nàng chỉ còn lại ba mái nhà lợp tôn nằm rải rác.
Ba nàng không bỏ cuộc. Mẹ nàng cũng không. Họ cắm rễ như cây cao su, sống lặng như đất, âm thầm như sương. Những bữa cơm với rau rừng, cá suối, đôi khi là nắm măng luộc chấm muối. Tối đến, mẹ thắp đèn dầu, ru nàng bằng những câu vọng cổ đứt quãng. Cả tuổi thơ Hằng nằm trong cái võng đong đưa dưới mái lá, ngửi mùi mồ hôi của mẹ và mùi nhựa cây ngoài kia.
Cái buồn của rừng nó khác cái buồn của phố. Nó âm ỉ. Nó không bùng lên. Nó ở trong không khí, trong hơi đất, trong tiếng chim gọi nhau hoài không ai đáp. Hằng lớn lên với nỗi buồn đó như một thứ mùi hương quen thuộc. Không đau, nhưng cũng không lành.
Cho đến khi Hằng bắt đầu dậy thì.
Khi đó, khu này đã vắng bóng trai trẻ từ lâu. Những người đàn ông còn lại đều đã già, lom khom trên những gốc cao su, tóc muối tiêu, mắt đục vì nắng gió. Hằng lớn lên giữa rừng trong một khoảng trống kỳ lạ: không ai dạy nàng về những điều đang thay đổi bên trong mình, và cũng không ai đủ trẻ để làm nàng ngượng.
Cơ thể nàng thay đổi từ lúc nào không rõ. Một sáng, nàng thấy áo lót bắt đầu cấn. Một trưa nắng, khi đi gánh nước về, nàng bỗng nhận ra ánh nhìn của một bác hàng xóm già hơn cả ba mình chạm vào ngực nàng hơi lâu hơn mức bình thường. Và một tối, khi nước giếng rửa trôi mồ hôi, nàng thấy giữa hai chân mình ươn ướt một cách khó hiểu.
Nàng không nói với ai. Cũng không đủ ngôn từ để gọi tên. Chỉ biết mỗi lần tắm, khi bàn tay vô tình lướt qua nơi ấy — một vùng mềm, ẩm, co giật khe khẽ — tim nàng lại đập mạnh. Ban đêm, tiếng lá ngoài rừng như rõ hơn. Và cơ thể nàng, trong chiếc chăn mỏng, bắt đầu biết rùng mình, thở dốc. Không phải vì lạnh. Mà là vì một cái gì đó… không gọi được thành tên.
Hằng bước vào tuổi mười sáu, rồi mười bảy, như một mầm cây mọc lặng giữa rừng. Không ai chăm, không ai cắt tỉa, nhưng vẫn nở, vẫn căng tràn nhựa sống. Đôi khi nàng đứng trước gương lá chuối, ngắm cơ thể mình phản chiếu trong giọt nước giếng còn đọng trên gáo — và tự hỏi: liệu có ai, đâu đó, đang nghĩ về mình không?
Một buổi chiều, mẹ nàng hỏi:
“Sao dạo này con cứ thơ thẩn nhìn ra rừng hoài vậy?”
Hằng chỉ lắc đầu, cười. Nhưng trong lòng, có một thứ đang lớn dần — thứ khao khát âm thầm, lạ lẫm, không thành hình, không thành lời. Đôi khi, nàng thấy ngực mình cương lên nhè nhẹ chỉ vì một cơn gió lùa dưới áo. Có những đêm, nàng mơ thấy một cánh tay lạ ôm lấy mình từ sau lưng, hơi thở ấm áp phả bên gáy, và khi tỉnh dậy, giữa hai đùi đã ươn ướt, nhói căng kỳ lạ.
Cái dâm của nàng chưa có hình, chưa có lời, nhưng nó đã có mùi. Mùi của da thịt, mùi của phấn thông, của nắng trưa trộn mồ hôi. Nó lẩn khuất trong tiếng thở dài, trong ánh nhìn vô thức, trong dáng đi thong thả giữa rẫy chiều. Như con suối ngầm chưa vỡ mặt đất, nhưng dòng nước thì đã chảy — thầm lặng và bền bỉ.
Cơ thể Hằng cũng như rừng — non tơ, tròn đầy, không che đậy mà cũng chẳng phô trương. Ngực nàng nở ra như trái bứa chín chậm, mông cao mềm và luôn như rung nhẹ mỗi bước chân trên đất đỏ. Mỗi lần cúi xuống rửa rau hay ngồi gánh nước, vạt áo bà ba mỏng dính vào người như lộ rõ tất cả những gì căng mọng nhất, khiến chính nàng cũng đôi lúc phải giật mình. Da nàng trắng đến phát sáng giữa nắng rừng, và lạ thay, càng đổ mồ hôi càng thơm — cái thơm của thiếu nữ sống cùng đất, cùng mủ cây, vừa hoang vừa thanh.
Nàng biết mình đẹp. Nhưng cái đẹp ấy chỉ lặng lẽ nở ra giữa rừng, như đóa hoa không ai hái. Hoặc chưa ai dám hái.
Cho đến ngày gia đình bác Sáu dọn đến.
Người ta bảo bác Sáu là bộ đội phục viên, từng chiến đấu ở tận Campuchia, rồi không biết vì sao lại về lập nghiệp ở vùng này. Bác dọn đến cùng một người đàn bà mù, ai cũng nghĩ là vợ bác, nhưng chưa ai nghe bác gọi một tiếng 'vợ' hay thấy họ nằm chung giường bao giờ. Họ sống lặng lẽ trong một căn nhà nhỏ cách nhà Hằng một con dốc, giữa rừng.
Bác Sáu không phải người hay nói. Ông gầy, đen sạm như vỏ cây già, dáng đi hơi khom nhưng mỗi lần vác gùi hay trèo cây thì dẻo như dây mây. Mắt ông sâu, buồn, lúc nào cũng như nhìn qua người đối diện mà nghĩ tới cái gì xa lắm. Có lần Hằng đi qua thấy ông cởi trần, mồ hôi chảy từ ngực xuống bụng, bắp tay gân guốc như rễ cây cằn. Ánh mắt nàng vô thức dừng lại ở chỗ ấy — cái bóng nhô lên sau lớp khố cũ bạc màu, dài và rõ mồn một.
Từ đó, Hằng thấy mình hay nhìn ra con dốc hơn. Mỗi lần bác Sáu đi qua, tiếng guốc mộc nện lên đất nghe chậm rãi mà rắn rỏi, đều như nhịp tim khi nghĩ tới chuyện không nên nghĩ.
Rừng bắt đầu có thêm một thứ âm thanh — âm thanh khe khẽ, lạ lẫm, nhói lên trong lòng thiếu nữ.
Một chiều, Hằng ra suối giặt đồ. Nước trong vắt, mát lạnh, chảy róc rách qua từng khe đá phủ rêu. Nàng cúi người, tay vục nước, áo bà ba ướt dính vào ngực. Gió từ phía con dốc nhẹ lùa qua gáy.
Khi ngẩng lên, nàng bắt gặp ánh mắt bác Sáu đang đứng phía trên, cách chừng năm mét. Ông không gọi, không nhúc nhích. Chỉ đứng đó, tựa vào gậy tre, mắt nhìn thẳng xuống.
Ánh mắt ấy không phải của người già mỏi mệt. Mà là ánh mắt của một người từng đi qua nhiều rừng rậm, nay dừng lại giữa một đóa hoa dại — ánh mắt soi rọi, lặng lẽ, gần như không có biểu cảm, nhưng sâu và nén như đá mài dao. Nó không quá rõ ràng, nhưng không hề ngây thơ. Nó khiến Hằng rùng mình.
Tim nàng đập mạnh. Không phải vì ngượng, mà vì ánh nhìn đó lướt qua da thịt nàng như có hơi ấm. Như đang thử lột từng lớp áo bằng mắt. Nhưng rồi ông quay lưng đi, lặng lẽ như cách ông đến.
Chiếc áo bà ba mỏng dính vào ngực nàng, lạnh dần theo làn gió, nhưng trong người lại bốc lên một hơi nóng không giải thích được. Hằng không biết đó là gì, chỉ biết, tối hôm ấy, nàng không ngủ được.
Rừng hôm ấy lặng đến mức nghe được cả tiếng tim mình.