Đêm 2025, Sài Gòn chìm trong màn mưa giông dữ dội. Những tia chớp xé toạc bầu trời, soi rõ khuôn mặt Tuấn doanh nhân ngoài ba mươi với vẻ lạnh lùng đằng sau tấm kính xe Mercedes đắt giá. Hắn vừa ký xong hợp đồng bạc tỷ, chiếc điện thoại chạm ngưỡng rung lên. Tin nhắn ngắn ngủi, khô khốc:
"Mai mất rồi. Mai Ly."
Người yêu cũ, mối tình sinh viên ngây thơ mà anh đã dễ dàng vứt bỏ để theo đuổi vầng hào quang danh vọng. Một cơn đau thắt tim, Tuấn nhắm mắt lại, tay siết chặt vô lăng. Tiếng lốp xe rít lên chói tai hòa cùng tiếng sấm đùng đùng trước khi màn đen đặc quánh phủ xuống...
Khi Tuấn mở mắt ra lần nữa. Không phải mùi thuốc sát trùng bệnh viện hay mùi kim loại tanh tưởi của xe hư hỏng. Một mùi hương quen thuộc đến nao lòng: mùi giấy sách cũ, mùi nồng ấm của căn phòng trọ chật hẹp và... mùi mưa rào Hà Nội. Ánh sáng ban ngày lọt qua tấm rèm cũ kỹ. Tiếng cười đùa rộn rã, tiếng loa phường phát nhạc xập xình từ xa. Tuấn ngồi bật dậy, tim đập thình thịch. Trước mặt anh không phải chiếc điện thoại iPhone mới nhất, mà là con Nokia "cục gạch" nắp gập đã tróc sơn. Trên bàn, mớ giáo trình y khoa in năm... 2012. Tấm gương nhỏ treo góc phòng phản chiếu hình ảnh một chàng trai gầy, mái tóc hơi rối, đôi mắt còn nguyên vẹn sự bỡ ngỡ và nhiệt huyết của tuổi đôi mươi. Chính anh, năm 2012, năm thứ hai đại học.
Sự thật ập đến như một cú đấm.
Tai nạn? .
Tin nhắn báo tử Mai Ly ?.
Và giờ đây... anh đang ở đây? Trong căn phòng trọ xá tồi tàn này, năm 2012? Một làn gió lạnh buốt sống lưng. Tuấn lục tìm trong túi quần jean bạc màu. Chiếc ví da hàng hiệu đựng hàng chục thẻ tín dụng quốc tế đã biến mất. Thay vào đó là chiếc ví vải mỏng tang, bên trong vài tờ tiền lẻ và tấm thẻ sinh viên đã nhàu nát. Tên anh: Nguyễn Văn Tuấn. MSSV:.... Năm học: 2011-2012. Không thể nhầm lẫn. Anh đã quay trở lại, không phải trong giấc mơ, mà là thực tại chua xót. Nơi mà "mọi chuyện bắt đầu" câu nói vang lên trong đầu anh như một lời sám hối. Đây chính là thời điểm anh bắt đầu đánh mất mình, bắt đầu chọn con đường tắt đầy cám dỗ, bắt đầu vụng về làm tổn thương trái tim người con gái dịu dàng tên Mai .
Tuấn bước ra hành lang. Khung cảnh sinh viên tấp nập, rộn rã với những bộ đồ giản dị, những gương mặt rạng ngời lo âu chuyện thi cử, tình cảm. Họ vô tư, hồn nhiên. Anh chạm tay vào chiếc đồng hồ Rolex vẫn còn đeo ở cổ tay kỷ vật duy nhất từ "kiếp trước" theo anh về. Kim đồng hồ đã ngừng chạy, đúng tại thời điểm xảy ra tai nạn. Một biểu tượng cho sự ngưng đọng của quá khứ hào nhoáng nhưng vô hồn. Trái ngược hoàn toàn với chiếc đồng hồ điện tử rẻ tiền đang tích tắc đều đặn trong phòng anh. Tiền bạc, địa vị, những bữa tiệc thâu đêm với những nụ cười nịnh bợ và cái bắt tay lạnh lẽo... tất cả bỗng trở nên xa lạ, giả tạo đến ghê sợ. Trong đầu anh hiện lên hình ảnh Mai đôi mắt trong veo ngày ấy, nụ cười e ấp khi anh đưa cô ấy đi ăn tô phở 20 nghìn ở góc phố. Và tin nhắn báo tử khắc nghiệt năm 2025. Một cơn đau nhói, chân thật hơn bất kỳ cú va chạm xe hơi nào, xé toạc lồng ngực.
Tuấn đứng tựa vào lan can, nhìn những hạt mưa rào mùa hạ rơi lất phất. Gió mát lạnh thổi qua, mang theo hương hoa sữa nồng nàn. Anh nhắm mắt, hít một hơi thật sâu. Mùi của ký ức, của sự sống đơn thuần mà anh đã đánh đổi lấy những thứ phù phiếm. Trái tim từng chai sạn vì những toan tính giờ đây rung lên những nhịp đập lạ lùng, một hỗn hợp của hoang mang, sợ hãi, hối hận... và một tia hy vọng nhỏ nhoi, mong manh. Liệu đây có phải là cơ hội? Một cơ hội hiếm hoi mà vũ trụ ban tặng để anh sửa chữa những sai lầm không thể cứu vãn? Để anh chọn lại con đường, không phải vì tiền bạc và hào quang rỗng tuếch, mà vì tình yêu, vì những giá trị thực sự của trái tim?
Tuấn mở mắt. Giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên má. Anh đưa tay lau đi, nhưng cảm giác ẩm ướt của sự thức tỉnh thì không dễ gì xóa sạch. Trước mắt anh là cả một chân trời rộng mở của năm 2012, nơi những lựa chọn vẫn còn nằm trong tầm tay. Tiếng còi xe, tiếng nói cười sinh viên vang lên rõ ràng hơn bao giờ hết. Anh quay vào phòng, nhìn lại tấm thẻ sinh viên cũ kỹ. Một nụ cười nhẹ, đầy cay đắng nhưng cũng thấp thoáng quyết tâm, nở trên môi.
"Mai mất rồi. Mai Ly."
Người yêu cũ, mối tình sinh viên ngây thơ mà anh đã dễ dàng vứt bỏ để theo đuổi vầng hào quang danh vọng. Một cơn đau thắt tim, Tuấn nhắm mắt lại, tay siết chặt vô lăng. Tiếng lốp xe rít lên chói tai hòa cùng tiếng sấm đùng đùng trước khi màn đen đặc quánh phủ xuống...
Khi Tuấn mở mắt ra lần nữa. Không phải mùi thuốc sát trùng bệnh viện hay mùi kim loại tanh tưởi của xe hư hỏng. Một mùi hương quen thuộc đến nao lòng: mùi giấy sách cũ, mùi nồng ấm của căn phòng trọ chật hẹp và... mùi mưa rào Hà Nội. Ánh sáng ban ngày lọt qua tấm rèm cũ kỹ. Tiếng cười đùa rộn rã, tiếng loa phường phát nhạc xập xình từ xa. Tuấn ngồi bật dậy, tim đập thình thịch. Trước mặt anh không phải chiếc điện thoại iPhone mới nhất, mà là con Nokia "cục gạch" nắp gập đã tróc sơn. Trên bàn, mớ giáo trình y khoa in năm... 2012. Tấm gương nhỏ treo góc phòng phản chiếu hình ảnh một chàng trai gầy, mái tóc hơi rối, đôi mắt còn nguyên vẹn sự bỡ ngỡ và nhiệt huyết của tuổi đôi mươi. Chính anh, năm 2012, năm thứ hai đại học.
Sự thật ập đến như một cú đấm.
Tai nạn? .
Tin nhắn báo tử Mai Ly ?.
Và giờ đây... anh đang ở đây? Trong căn phòng trọ xá tồi tàn này, năm 2012? Một làn gió lạnh buốt sống lưng. Tuấn lục tìm trong túi quần jean bạc màu. Chiếc ví da hàng hiệu đựng hàng chục thẻ tín dụng quốc tế đã biến mất. Thay vào đó là chiếc ví vải mỏng tang, bên trong vài tờ tiền lẻ và tấm thẻ sinh viên đã nhàu nát. Tên anh: Nguyễn Văn Tuấn. MSSV:.... Năm học: 2011-2012. Không thể nhầm lẫn. Anh đã quay trở lại, không phải trong giấc mơ, mà là thực tại chua xót. Nơi mà "mọi chuyện bắt đầu" câu nói vang lên trong đầu anh như một lời sám hối. Đây chính là thời điểm anh bắt đầu đánh mất mình, bắt đầu chọn con đường tắt đầy cám dỗ, bắt đầu vụng về làm tổn thương trái tim người con gái dịu dàng tên Mai .
Tuấn bước ra hành lang. Khung cảnh sinh viên tấp nập, rộn rã với những bộ đồ giản dị, những gương mặt rạng ngời lo âu chuyện thi cử, tình cảm. Họ vô tư, hồn nhiên. Anh chạm tay vào chiếc đồng hồ Rolex vẫn còn đeo ở cổ tay kỷ vật duy nhất từ "kiếp trước" theo anh về. Kim đồng hồ đã ngừng chạy, đúng tại thời điểm xảy ra tai nạn. Một biểu tượng cho sự ngưng đọng của quá khứ hào nhoáng nhưng vô hồn. Trái ngược hoàn toàn với chiếc đồng hồ điện tử rẻ tiền đang tích tắc đều đặn trong phòng anh. Tiền bạc, địa vị, những bữa tiệc thâu đêm với những nụ cười nịnh bợ và cái bắt tay lạnh lẽo... tất cả bỗng trở nên xa lạ, giả tạo đến ghê sợ. Trong đầu anh hiện lên hình ảnh Mai đôi mắt trong veo ngày ấy, nụ cười e ấp khi anh đưa cô ấy đi ăn tô phở 20 nghìn ở góc phố. Và tin nhắn báo tử khắc nghiệt năm 2025. Một cơn đau nhói, chân thật hơn bất kỳ cú va chạm xe hơi nào, xé toạc lồng ngực.
Tuấn đứng tựa vào lan can, nhìn những hạt mưa rào mùa hạ rơi lất phất. Gió mát lạnh thổi qua, mang theo hương hoa sữa nồng nàn. Anh nhắm mắt, hít một hơi thật sâu. Mùi của ký ức, của sự sống đơn thuần mà anh đã đánh đổi lấy những thứ phù phiếm. Trái tim từng chai sạn vì những toan tính giờ đây rung lên những nhịp đập lạ lùng, một hỗn hợp của hoang mang, sợ hãi, hối hận... và một tia hy vọng nhỏ nhoi, mong manh. Liệu đây có phải là cơ hội? Một cơ hội hiếm hoi mà vũ trụ ban tặng để anh sửa chữa những sai lầm không thể cứu vãn? Để anh chọn lại con đường, không phải vì tiền bạc và hào quang rỗng tuếch, mà vì tình yêu, vì những giá trị thực sự của trái tim?
Tuấn mở mắt. Giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên má. Anh đưa tay lau đi, nhưng cảm giác ẩm ướt của sự thức tỉnh thì không dễ gì xóa sạch. Trước mắt anh là cả một chân trời rộng mở của năm 2012, nơi những lựa chọn vẫn còn nằm trong tầm tay. Tiếng còi xe, tiếng nói cười sinh viên vang lên rõ ràng hơn bao giờ hết. Anh quay vào phòng, nhìn lại tấm thẻ sinh viên cũ kỹ. Một nụ cười nhẹ, đầy cay đắng nhưng cũng thấp thoáng quyết tâm, nở trên môi.