Truyện Sáng Tác Truyện Dự Thi Quay lại 2012 thanh xuân rực rỡ

Akaza

Tập sự

Reputation: 1%
Tham gia
4/8/25
Bài viết
7
Cảm xúc
0
Điểm
1
Nơi ở
Hà Nội
Tín dụng
0.0
Giới tính
Nam
Đêm 2025, Sài Gòn chìm trong màn mưa giông dữ dội. Những tia chớp xé toạc bầu trời, soi rõ khuôn mặt Tuấn doanh nhân ngoài ba mươi với vẻ lạnh lùng đằng sau tấm kính xe Mercedes đắt giá. Hắn vừa ký xong hợp đồng bạc tỷ, chiếc điện thoại chạm ngưỡng rung lên. Tin nhắn ngắn ngủi, khô khốc:
"Mai mất rồi. Mai Ly."
Người yêu cũ, mối tình sinh viên ngây thơ mà anh đã dễ dàng vứt bỏ để theo đuổi vầng hào quang danh vọng. Một cơn đau thắt tim, Tuấn nhắm mắt lại, tay siết chặt vô lăng. Tiếng lốp xe rít lên chói tai hòa cùng tiếng sấm đùng đùng trước khi màn đen đặc quánh phủ xuống...

Khi Tuấn mở mắt ra lần nữa. Không phải mùi thuốc sát trùng bệnh viện hay mùi kim loại tanh tưởi của xe hư hỏng. Một mùi hương quen thuộc đến nao lòng: mùi giấy sách cũ, mùi nồng ấm của căn phòng trọ chật hẹp và... mùi mưa rào Hà Nội. Ánh sáng ban ngày lọt qua tấm rèm cũ kỹ. Tiếng cười đùa rộn rã, tiếng loa phường phát nhạc xập xình từ xa. Tuấn ngồi bật dậy, tim đập thình thịch. Trước mặt anh không phải chiếc điện thoại iPhone mới nhất, mà là con Nokia "cục gạch" nắp gập đã tróc sơn. Trên bàn, mớ giáo trình y khoa in năm... 2012. Tấm gương nhỏ treo góc phòng phản chiếu hình ảnh một chàng trai gầy, mái tóc hơi rối, đôi mắt còn nguyên vẹn sự bỡ ngỡ và nhiệt huyết của tuổi đôi mươi. Chính anh, năm 2012, năm thứ hai đại học.

Sự thật ập đến như một cú đấm.
Tai nạn? .
Tin nhắn báo tử Mai Ly ?.
Và giờ đây... anh đang ở đây? Trong căn phòng trọ xá tồi tàn này, năm 2012? Một làn gió lạnh buốt sống lưng. Tuấn lục tìm trong túi quần jean bạc màu. Chiếc ví da hàng hiệu đựng hàng chục thẻ tín dụng quốc tế đã biến mất. Thay vào đó là chiếc ví vải mỏng tang, bên trong vài tờ tiền lẻ và tấm thẻ sinh viên đã nhàu nát. Tên anh: Nguyễn Văn Tuấn. MSSV:.... Năm học: 2011-2012. Không thể nhầm lẫn. Anh đã quay trở lại, không phải trong giấc mơ, mà là thực tại chua xót. Nơi mà "mọi chuyện bắt đầu" câu nói vang lên trong đầu anh như một lời sám hối. Đây chính là thời điểm anh bắt đầu đánh mất mình, bắt đầu chọn con đường tắt đầy cám dỗ, bắt đầu vụng về làm tổn thương trái tim người con gái dịu dàng tên Mai .

Tuấn bước ra hành lang. Khung cảnh sinh viên tấp nập, rộn rã với những bộ đồ giản dị, những gương mặt rạng ngời lo âu chuyện thi cử, tình cảm. Họ vô tư, hồn nhiên. Anh chạm tay vào chiếc đồng hồ Rolex vẫn còn đeo ở cổ tay kỷ vật duy nhất từ "kiếp trước" theo anh về. Kim đồng hồ đã ngừng chạy, đúng tại thời điểm xảy ra tai nạn. Một biểu tượng cho sự ngưng đọng của quá khứ hào nhoáng nhưng vô hồn. Trái ngược hoàn toàn với chiếc đồng hồ điện tử rẻ tiền đang tích tắc đều đặn trong phòng anh. Tiền bạc, địa vị, những bữa tiệc thâu đêm với những nụ cười nịnh bợ và cái bắt tay lạnh lẽo... tất cả bỗng trở nên xa lạ, giả tạo đến ghê sợ. Trong đầu anh hiện lên hình ảnh Mai đôi mắt trong veo ngày ấy, nụ cười e ấp khi anh đưa cô ấy đi ăn tô phở 20 nghìn ở góc phố. Và tin nhắn báo tử khắc nghiệt năm 2025. Một cơn đau nhói, chân thật hơn bất kỳ cú va chạm xe hơi nào, xé toạc lồng ngực.

Tuấn đứng tựa vào lan can, nhìn những hạt mưa rào mùa hạ rơi lất phất. Gió mát lạnh thổi qua, mang theo hương hoa sữa nồng nàn. Anh nhắm mắt, hít một hơi thật sâu. Mùi của ký ức, của sự sống đơn thuần mà anh đã đánh đổi lấy những thứ phù phiếm. Trái tim từng chai sạn vì những toan tính giờ đây rung lên những nhịp đập lạ lùng, một hỗn hợp của hoang mang, sợ hãi, hối hận... và một tia hy vọng nhỏ nhoi, mong manh. Liệu đây có phải là cơ hội? Một cơ hội hiếm hoi mà vũ trụ ban tặng để anh sửa chữa những sai lầm không thể cứu vãn? Để anh chọn lại con đường, không phải vì tiền bạc và hào quang rỗng tuếch, mà vì tình yêu, vì những giá trị thực sự của trái tim?

Tuấn mở mắt. Giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên má. Anh đưa tay lau đi, nhưng cảm giác ẩm ướt của sự thức tỉnh thì không dễ gì xóa sạch. Trước mắt anh là cả một chân trời rộng mở của năm 2012, nơi những lựa chọn vẫn còn nằm trong tầm tay. Tiếng còi xe, tiếng nói cười sinh viên vang lên rõ ràng hơn bao giờ hết. Anh quay vào phòng, nhìn lại tấm thẻ sinh viên cũ kỹ. Một nụ cười nhẹ, đầy cay đắng nhưng cũng thấp thoáng quyết tâm, nở trên môi.
 
vietbet
javhd

Có thể bạn quan tâm

Trả lời
0
Lượt xem
5K
chương 2 : Giảng Đường Mùa Hạ và Những Khoảnh Khắc Trước Ngưỡng Cửa

Tháng Tám năm 2012. Hà Nội như một chảo lửa khổng lồ bị đặt dưới cái nắng chói chang, thiêu đốt của mùa hạ. Không khí oi nồng, đặc quánh, nặng trĩu hơi nước từ những cơn mưa rào bất chợt ban trưa chưa kịp tan hết. Trong giảng đường lớn của trường Y, sức nóng ấy càng trở nên ngột ngạt, như muốn hút cạn từng hơi thở. Những chiếc quạt trần quay chậm rãi, vô hồn, chỉ đủ đẩy đi những luồng khí nóng bức từ chỗ này sang chỗ khác, chẳng làm dịu đi chút nào. Tiếng giảng bài đều đều của vị giáo sư đầu đã điểm bạc về "Giải phẫu hệ thần kinh trung ương" dường như cũng chìm nghỉm trong cái không khí uể oải, mệt mỏi ấy.

Tuấn sinh viên năm hai, khoa Y ngồi tận dưới cùng, góc xa nhất của giảng đường. Hắn nằm dài trên ghế băng gỗ cứng, lưng áo phông trắng đồng phục đã ướt đẫm mồ hôi, dính sát vào da. Cái nóng khiến mọi xương cốt như rã rời. Hắn cố gắng tập trung vào những hình vẽ phức tạp trên slide, nhưng đầu óc cứ ong ong. "Kiếp trước" cái cụm từ vụt hiện lên trong tâm trí hắn khi hắn là một doanh nhân thành đạt ngồi trong những căn phòng điều hòa lạnh buốt, ký những hợp đồng triệu đô. Giờ đây, trở lại thân phận sinh viên nghèo trong cái nóng kinh người này, hắn cảm thấy như một cực hình. Hắn thở dài, đưa tay quệt vội giọt mồ hôi đang lăn dài từ thái dương xuống cổ. Đầu óc mụ mị. Hắn chỉ muốn giờ học kết thúc thật nhanh.

Nhưng chính trong cái uể oải tưởng chừng muốn ngủ gục ấy, đôi mắt Tuấn bỗng trở nên tinh tường một cách lạ lùng. Có lẽ vì không còn bị ám ảnh bởi những toan tính kinh doanh, bởi cái vỏ bọc hào nhoáng và giả tạo của "kiếp trước", giờ đây hắn mới thực sự *nhìn*. Và giảng đường oi bức này, nơi hắn từng chỉ coi là một chặng đường bắt buộc nhàm chán để tiến tới thành công, bỗng hiện ra trước mắt hắn với một vẻ đẹp sống động, thô mộc và đầy mê hoặc mà hắn chưa bao giờ để ý.

Ánh nắng gay gắt xuyên qua những ô cửa sổ cao, rọi thành những vệt sáng vàng rực rỡ trên nền gạch bông cũ kỹ. Trong những vệt sáng lấp lánh bụi bay ấy, là cả một rừng những tà áo dài trắng đồng phục của sinh viên Y khoa nữ. Màu trắng tinh khiết, biểu tượng của ngành Y, giờ đây trong cái nóng tháng Tám, lại trở thành một tấm màn mỏng manh hé lộ những điều bất ngờ. Chiếc áo Blue truyền thống vốn kín đáo, nhưng dưới cái nóng như thiêu như đốt, chất vải mỏng trở nên trong veo một cách nguy hiểm khi bị mồ hôi thấm ướt. Tuấn, từ góc nhìn thấp và hơi chếch của hắn ở cuối lớp, bỗng nhìn thấy… nhiều hơn hắn tưởng.

Sau lớp áo dài trắng mỏng manh ẩm ướt kia, là cả một thế giới đa sắc màu và hình dáng của những chiếc áo lót. Màu hồng phấn dịu dàng của một cô bạn ngồi hàng thứ hai, viền ren mỏng manh. Màu đen huyền bí, quyến rũ của một cô gái có mái tóc dài đen tuyền đang cúi đầu ghi chép chăm chú. Màu xanh ngọc bích tươi mát của một người ngồi gần cửa sổ, ánh nắng chiếu xuyên qua làm lộ rõ đường viền chiếc dây áo. Rồi màu trắng ngà, màu tím hoa cà, màu kem… Mỗi một sắc màu, mỗi một kiểu dáng dù chỉ lộ ra một phần nhỏ sau tà áo dài hay qua lớp vải ướt sũng ở lưng, đều như một câu chuyện nhỏ, một bí mật riêng tư được vô tình tiết lộ dưới cái nóng khắc nghiệt. Hắn nhìn thấy đường cong mềm mại của bờ vai, của sống lưng, thậm chí là dáng nghiêng gợi cảm của bầu ngực căng tròn được nâng đỡ bởi những đường viền, những chi tiết nhỏ xíu mà chỉ trong khoảnh khắc bất chợt này mới lộ diện.

Tuấn cảm thấy hơi thở mình gấp gáp hơn. Một cảm giác nóng bừng khác, không phải từ không khí bên ngoài, mà từ sâu trong ngực hắn, bắt đầu lan tỏa. Mắt hắn không thể rời khỏi những hình ảnh "bổ mắt" ấy. "Kiếp trước", khi còn là cậu sinh viên trẻ mải mê chạy theo những mục tiêu xa vời và tự cho mình là nghiêm túc, hắn đã hoàn toàn mù tịt trước những khoảnh khắc chân thực, sống động đến nghẹt thở này. Hắn chỉ nhìn thấy sách vở, điểm số, và con đường danh vọng phía trước. Giờ đây, với tâm hồn của một kẻ đã từng trải qua đỉnh cao phù phiếm rồi rơi xuống vực thẳm, hắn mới thực sự *cảm nhận* được sức sống mãnh liệt, gợi cảm và đầy quyến rũ đang tràn ngập trong căn phòng ngột ngạt này. Nó chân thực, mộc mạc, và đánh thức mọi giác quan đang ngủ quên trong hắn.

Và rồi, còn một thứ nữa. Một thứ còn tinh tế hơn cả những hình ảnh, nhưng lại thấm sâu hơn, khiến tim hắn đập thình thịch, rạo rực một cách khó tả. Đó là *mùi*. Không phải mùi thuốc sát trùng khô khan của bệnh viện mà sau này hắn sẽ quen thuộc. Cũng không phải mùi nước hoa đắt tiền, sang trọng và giả tạo của những buổi tiệc thương trường. Mà là mùi của *tuổi trẻ*, của *sự sống* đang bùng cháy trong cái nóng kinh hoàng ấy.

Là mùi mồ hôi. Nhưng không phải mùi hôi nồng nặc khó chịu, mà là một thứ mùi hơi chua chua, nồng nồng, đặc trưng của cơ thể trẻ trung đang làm việc hết công suất để điều hòa thân nhiệt. Mùi ấy hòa quyện với mùi tri thức thứ mùi thơm sạch sẽ, dịu nhẹ . Và mùi dầu gội đầu đủ loại hương hoa quả, hương thảo mộc phảng phất từ những mái tóc dài, ngắn khác nhau. Là mùi giấy sách mới, mực in. Và đâu đó, phảng phất mùi nước hoa body rất nhẹ, rất tinh tế của một vài cô gái biết chăm chút thường chỉ là những lọ nước hoa nhỏ xíu giá bình dân, nhưng trong bối cảnh này, chúng trở nên quyến rũ lạ thường.

Tất cả những mùi hương ấy, dưới sức nóng ngột ngạt của giảng đường, như được ủ lên, khuếch tán mạnh hơn, quyện vào nhau thành một thứ mùi đặc trưng, nồng nàn, *gợi cảm* một cách kỳ lạ. Nó không phải là thứ mùi khiến người ta say đắm, mà là thứ mùi khiến người ta *thèm thuồng*, khơi gợi một sự nhận biết sâu sắc, nguyên thủy về sự hiện diện của những cơ thể trẻ trung, khỏe khoắn, đang toát ra sức sống mãnh liệt. Hắn hít một hơi thật sâu. Mùi hương hỗn độn ấy lập tức tràn ngập khoang mũi, đi thẳng vào tận đáy phổi, rồi như một làn sóng ấm nóng, lan tỏa khắp cơ thể. Tim hắn đập nhanh hơn, mạnh hơn, từng nhịp rạo rực như muốn thoát ra khỏi lồng ngực. Một luồng điện nhỏ chạy dọc sống lưng. Hắn cảm thấy bàn tay mình hơi run run, lòng bàn tay ẩm ướt không chỉ vì mồ hôi.

Tuấn nhìn quanh, như thể lần đầu tiên thực sự *thấy* những người bạn học của mình. Những khuôn mặt còn rất trẻ, đôi khi lo âu vì bài vở, nhưng phần lớn tràn đầy sức sống. Những cử chỉ vô tư: vuốt tóc, quạt tập vở, thì thầm trao đổi, cười mỉm khi bắt gặp ánh mắt ai đó… Tất cả đều mới mẻ, sống động đến lạ lùng trong con mắt của kẻ đã từng sống một kiếp sống vội vã, hời hợt chỉ chạy theo vật chất. Hắn nhìn chằm chằm vào dáng lưng thanh mảnh, uyển chuyển của cô bạn tên Lan ngồi cách đó vài dãy. Áo dài trắng ướt đẫm mồ hôi dính sát vào da, lộ rõ đường cong tuyệt mỹ từ eo thon xuống hông đầy đặn. Một sợi dây áo màu hồng nhạt lộ ra ở bờ vai. Một làn gió nhẹ từ cửa sổ thoảng qua, mang theo mùi hương dịu ngọt, có lẽ là mùi dầu gội hoa nhài, phảng phất từ hướng cô ấy. Tim Tuấn như bị ai bóp nghẹt lại, rồi đập loạn xạ. Một cảm giác khát khao cháy bỏng, một sự rạo rực tận sâu trong cốt tủy dâng lên mãnh liệt. Hắn chợt nhớ đến Mai Ly – người con gái hắn đã đánh mất trong kiếp trước. Ký ức về nụ cười trong veo, về những lần hẹn hò ngây ngô thời sinh viên của họ ùa về, càng khiến nỗi cô đơn và khát khao được yêu, được cảm nhận trong hắn trào dâng.

"Tuấn! Câu này ý nghĩa gì?"
Một tiếng gọi khẽ từ bên cạnh khiến hắn giật mình, như kẻ mộng du bị đánh thức. Hóa ra là thằng bạn thân, Minh, đang chỉ tay vào một chỗ trong giáo trình giải phẫu dày cộp, gương mặt nhễ nhại mồ hôi, mắt đỏ ngầu vì cố gắng tập trung.
"Ê, mày ngủ gục à? Thầy sắp hỏi đến phần này rồi đó!"

Tuấn vội vàng quay lại nhìn lên bục giảng, cố gắng tập trung vào những dòng chữ và hình vẽ nhòe nhoẹt trên slide. Nhưng hình ảnh những đường cong mềm mại, những sắc màu lấp ló sau tà áo trắng, và nhất là thứ mùi nồng nàn của tuổi trẻ, của mồ hôi, của sự sống nguyên sơ ấy vẫn ám ảnh hắn. Chúng như những đợt sóng cứ dội mãi vào tâm trí hắn, đánh thức những bản năng đã bị chôn vùi lâu ngày dưới lớp vỏ bọc lạnh lùng của một doanh nhân thành đạt. Hắn cảm thấy mình như đang sống lại, không phải chỉ bằng thể xác trẻ trung này, mà bằng cả một tâm hồn đã được rửa sạch bụi trần của kiếp trước, giờ đây mới biết cảm nhận hết vẻ đẹp chân thực, gợi cảm và đầy sức sống đến nghẹt thở của hiện tại.

Giảng đường vẫn ngột ngạt. Tiếng giảng bài vẫn đều đều. Nhưng bên trong Tuấn, một cơn bão cảm xúc đang thực sự cuộn lên. Hắn biết, chuyến tàu thời gian đưa hắn trở lại không chỉ để sửa chữa quá khứ với Mai Ly, mà còn để hắn thực sự *sống*, thực sự *cảm nhận* từng khoảnh khắc chân thực, nóng bỏng và đầy nhục cảm này của tuổi trẻ – thứ mà kiếp trước hắn đã vô tình bỏ qua, hoặc cố tình khước từ để chạy theo những thứ phù phiếm xa xôi. Cái nóng tháng Tám, giờ đây, không còn là cực hình. Nó là chất xúc tác, là tấm gương phản chiếu chân thực nhất vẻ đẹp mê hoặc của sự sống đang bùng cháy, ngay trong giảng đường oi bức này. Và trái tim rạo rực kia, nó đang đập vì sự thức tỉnh, vì khát khao được thuộc về, được cảm nhận, được sống trọn vẹn lần thứ hai này.
 
Chương 3 : Hồ Tây Đêm Ấy

Buổi học chiều trôi qua trong màn sương mờ của những suy nghĩ vẩn vơ. Tuấn ngồi bệt trên chiếc ghế đá gần gốc cây đại già, mắt vô hướng nhìn những cánh hoa trắng muốt rơi chậm rãi, như những giọt thời gian rơi xuống từ bầu trời xanh lơ tháng Tám. Đầu óc hắn không còn đọng lại chút kiến thức giải phẫu nào cả. Thay vào đó là một sự nhận thức chậm rãi, sâu sắc và đầy kinh ngạc về thế giới xung quanh thế giới mà kiếp trước hắn đã vội vã bỏ quên.

Lớp Y2K37 của hắn có 107 sinh viên. Chỉ vỏn vẹn 7 nam. Một tỷ lệ chênh lệch đáng kinh ngạc, nhưng chỉ đến tận bây giờ, với con mắt của kẻ đã từng trải qua một kiếp sống hời hợt nơi thương trường rồi được ném trở lại, Tuấn mới thực sự *nhìn thấy*. Không phải chỉ là những bộ đồng phục áo dài trắng, mà là những cá thể rực rỡ, đầy sức sống và… xinh đẹp một cách đa dạng. Hắn ngắm nhìn từng nhóm bạn nữ ríu rít ra về sau giờ học. Cô này nước da trắng hồng, mắt to tròn đầy tinh nghịch. Cô kia dáng cao thanh tú, nụ cười tỏa nắng. Người có mái tóc ngắn cá tính, năng động; người tóc dài mềm mại, dịu dàng. Họ cười nói, tranh luận bài vở, chia sẻ chuyện trường lớp, những khuôn mặt rạng rỡ một vẻ đẹp tươi mới, mộc mạc mà kiếp trước hắn, mải chạy theo ánh hào quang xa vời, đã hoàn toàn bỏ lỡ. "107 người, 7 nam…" - Tuấn thầm thì. "Và mình đã từng mù quáng đến thế sao?"

Hắn đang mải mê trong dòng suy nghĩ miên man về sự đổi thay của nhận thức, về những cơ hội đã bỏ lỡ, thì một cánh tay nhỏ, nhưng đầy lực lượng, đập mạnh vào vai.

"Ê! Tuấn nghĩ gì thế? Mặt mày ngơ ngẩn như người mất hồn vậy?"

Tuấn giật mình quay lại. Ánh mắt hắn gặp một khuôn mặt xinh đẹp, dễ thương. Đôi mắt to, đen láy lấp lánh sự tinh nghịch. Làn da trắng khỏe khoắn. Đặc biệt là nụ cười rạng rỡ, tươi như hoa, để lộ hàm răng trắng đều. Nga. Cô bạn cùng lớp quê Thái Bình, nổi tiếng với tính cách nhí nhảnh, vui vẻ, miệng lúc nào cũng như thể sắp cười. Một ký ức chợt ùa về Tuấn, rõ ràng và đau nhói: kiếp trước, Nga rất thích hắn. Rất rõ ràng. Cô ấy hay tìm cớ hỏi bài, hay chờ hắn sau giờ học, ánh mắt luôn dõi theo hắn đầy thiện cảm. Nhưng hắn khi ấy, con người tham vọng và lạnh lùng của kiếp trước, chỉ mải mê theo đuổi Mai người con gái mang vẻ đẹp kiêu sa, lạnh lùng khiến hắn si mê mà hoàn toàn phớt lờ, thậm chí coi thường tình cảm chân thành, ấm áp của Nga. Hắn nhớ có lần Nga nhờ hắn giảng bài, hắn đã từ chối khô khan chỉ vì… không thích. Nụ cười tắt lịm trên môi Nga khi ấy, giờ vẫn còn ám ảnh hắn.

Một cảm giác nóng ran vừa hổ thẹn vừa tiếc nuối dâng lên. Tuấn bật cười, một nụ cười chân thật lần đầu tiên xuất hiện trên môi hắn từ khi trở lại. Không do dự, hắn đưa tay lên, nhẹ nhàng xoa xoa lên mái tóc mềm mại của Nga, một cử chỉ thân mật bất ngờ.

"Không có gì. Chỉ nghĩ lung tung thôi. Sao, tan học rồi không về?"

Cử chỉ bất ngờ của Tuấn khiến hai gò má Nga ửng đỏ lên rất nhanh, như hai quả cà chua chín. Cô gái quê Thái Bình có phần e thẹn, nhưng điều đặc biệt là cô không lùi lại. Ánh mắt vẫn dám nhìn thẳng vào Tuấn, nụ cười tuy có ngượng ngùng nhưng không tắt. Đúng là phụ nữ trường Y, dù nhìn bề ngoài có thể dịu dàng, nhưng bên trong luôn có một sự bạo dạn, quyết đoán cần thiết cho nghề nghiệp tương lai. Và tình yêu thời sinh viên, đặc biệt là của những người tràn đầy nhiệt huyết và năng lượng như họ, cũng luôn tiềm tàng sự nóng bỏng, dám dấn thân.

Nga bẽn lẽn nhưng rất tự nhiên ngồi xuống chiếc ghế đá cạnh Tuấn. Hơi thở cô gái trẻ, thoang thoảng mùi mồ hôi nhẹ lẫn hương dầu gội hoa nhài, phả vào không gian. Cô cười rất tươi, xóa tan mọi khoảng cách do cử chỉ xoa đầu vừa rồi gây ra.

"Về làm gì sớm. Ngồi hóng mát một tí. Trời nóng như lò bát quái vậy."

Tuấn nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy, long lanh sự sống của Nga. Tim hắn đập nhanh hơn một nhịp. Một ý nghĩ chợt lóe lên, táo bạo và rõ ràng: *Sao không bắt đầu ngay từ bây giờ? Sửa chữa sai lầm kiếp trước?* Hắn không còn là chàng sinh viên tham vọng khô khan nữa. Hắn là kẻ đã trải nghiệm sự trống rỗng của thành công vật chất, đã mất đi người mình từng yêu, và giờ đây, được ban tặng một cơ hội ngàn vàng. Tại sao không nắm lấy những thứ chân thật, ấm áp ngay trước mắt?

Hắn hít một hơi thật sâu, nụ cười trên môi trở nên quyết đoán.

"Tối nay… Nga có rảnh không? Đi chơi đi. Chở Nga đi một vòng Hồ Tây cho mát. Hồi chiều ngồi trong lớp nóng, giờ phải hóng gió hồ mới chịu được."

Câu nói bật ra tự nhiên, nhưng với Tuấn, nó mang một sức nặng khác thường. Kiếp trước, hắn chưa bao giờ chủ động như vậy với Nga, thậm chí chưa bao giờ coi cô là một lựa chọn.

Nga tròn mắt, vẻ ngạc nhiên lộ rõ trên khuôn mặt. Hai má lại ửng hồng, nhưng lần này, nụ cười không tắt mà còn trở nên rạng rỡ hơn, lấp lánh một niềm vui khó giấu. Cô suy nghĩ một chút, đầu hơi nghiêng nghiêng, rồi gật nhẹ.

"Ừ… được. Mấy hôm nay nóng quá, đi hóng gió cũng hay. Mấy giờ?"

"Tầm… 7 giờ? Anh qua đón ở cổng KTX nữ nhé?" - Tuấn cố giữ giọng bình thản, nhưng trái tim đã đập thình thịch.

Nga gật đầu, đứng dậy. "Thế nhé! 7 giờ, đừng có trễ nhá!" Cô nói rất nhanh, rồi như sợ Tuấn thấy được sự ngượng ngùng đang trào dâng, Nga quay người chạy vội đi, dáng người nhỏ nhắn, nhanh nhẹn khuất dần sau những tán cây, để lại Tuấn ngồi một mình với nụ cười phì bật ra trên môi. Cái cách cô ấy chạy đi, vừa ngượng ngùng vừa vui sướng, thật trẻ trung và đáng yêu vô cùng. Một cảm giác ấm áp, nhẹ nhàng mà kiếp trước hắn chưa từng nếm trải khi nghĩ về Nga, lan tỏa trong lòng.

* * *

Căn phòng trọ chật hẹp của Tuấn ở một con ngõ nhỏ gần trường bỗng tràn ngập một không khí khác thường. Thực ra, nhà hắn ở ngay phố Kim Mã, cách trường chỉ khoảng 10km. Bố mẹ hắn khá giả, làm kinh doanh, rất muốn hắn ở nhà cho tiện. Nhưng kiếp trước, và cả bây giờ, Tuấn vẫn thích sự tự do của việc ở trọ. Hắn xin bố mẹ ra ngoài ở, và được đồng ý. Không chỉ trang trải đầy đủ tiền phòng, điện nước, hàng tháng bố mẹ còn cho hắn thêm 4 triệu đồng tiền tiêu vặt, sinh hoạt. Vào năm 2012, khi một tô phở chỉ 20-25 nghìn, một suất cơm sinh viên khoảng 15-20 nghìn, thì 4 triệu là một số tiền *khủng*, đủ để một sinh viên sống rất thoải mái, thậm chí là hào phóng. Tuấn không thiếu thốn gì, và giờ đây, hắn càng cảm thấy biết ơn sự chu cấp đó khi chuẩn bị cho buổi hẹn đầu tiên này.

Sau bữa cơm tối đơn giản, Tuấn đứng trước chiếc gương nhỏ treo tường. Hắn kỹ lưỡng tắm rửa, gội đầu thơm tho. Mái tóc hơi rối rắm buổi chiều giờ được vuốt keo gọn gàng, tươm tất. Hắn chọn chiếc áo phông trắng cổ bẻ sạch sẽ, quần jean xanh bạc màu nhưng sạch sẽ, và đôi giày thể thao trắng mới tinh. Hắn nhìn mình trong gương: một chàng trai trẻ đôi mươi, gương mặt còn vương chút bỡ ngỡ nhưng ánh mắt đã mang chút suy tư, chín chắn của kẻ đã đi qua một kiếp người. Hắn mỉm cười. *Lần này, mình sẽ sống khác.*

Tiếng xe máy nổ giòn tan trong con ngõ nhỏ. Tuấn dắt ra chiếc xe Dream, vẫn còn khá mới. Đây là món quà bố hắn tặng khi hắn đỗ đại học, cũng là niềm mơ ước của biết bao sinh viên thời đó. Chiếc Dream không chỉ là phương tiện đi lại, mà còn là biểu tượng của sự sành điệu, đủ đầy trong thời sinh viên. Hắn khẽ vuốt yên xe, cảm giác phấn chấn lạ thường. Kiếp trước, chiếc xe này chỉ là công cụ. Giờ đây, nó lại mang một ý nghĩa mới: phương tiện chở hắn đến với những khởi đầu mới.

Đúng 7 giờ, Tuấn dừng xe trước cổng ký túc xá nữ. Ánh đèn đường vàng vọt chiếu xuống lối đi. Và rồi, Nga bước ra. Tuấn phải nín thở một chút. Cô gái quê Thái Bình nhí nhảnh giờ đây thật lộng lẫy. Thay vì bộ đồng phục áo dài trắng hay quần áo ở nhà đơn giản, Nga diện một chiếc váy ngắn màu hồng phấn, xòe nhẹ ở phần chân váy, ôm lấy thân hình nhỏ nhắn nhưng cân đối. Đôi chân thon, thẳng lộ rõ. Mái tóc ngắn được vén gọn sau tai, để lộ đôi bông tai nhỏ xinh lấp lánh. Khuôn mặt trang điểm nhẹ nhàng, nổi bật đôi môi hồng tươi tắn nở nụ cười rạng rỡ khi thấy Tuấn. Cô ấy đã cố gắng hết sức, và trông thật tuyệt. Một luồng điện nhẹ chạy dọc sống lưng Tuấn.

"Đúng giờ quá nhỉ!" Nga cười, bước nhanh ra xe.

"Đẹp quá, không nhận ra luôn." Tuấn buột miệng khen, khiến Nga càng đỏ mặt nhưng rất vui.

Nga ngồi lên yên sau, khoảng cách giữa hai người bỗng trở nên gần gũi đến ngột ngạt. Tuấn đề máy, xe từ từ lăn bánh ra khỏi cổng ký túc xá, hòa vào dòng người và xe cộ buổi tối của Hà Nội năm 2012.

Con đường tuổi trẻ bắt đầu. Tuấn chầm chậm chở Nga rong ruổi qua những dãy phố. Một cảm giác lạ lẫm, bồi hồi dâng lên trong hắn. Hà Nội năm 2012 này thật khác xa cái thành phố chật chội, hiện đại nhưng cũng đầy xô bồ của năm 2025. Không có những tòa nhà chọc trời san sát, không có những con đường vành đai đông nghẹt xe. Hai bên đường, xen kẽ những khu phố cổ nhộn nhịp ánh đèn, là những khoảng đất trống, những bãi hoang còn lưu lại dấu vết của một Hà Nội đang trong giai đoạn chuyển mình. Đường phố thưa thớt xe hơn, không khí dường như trong lành hơn, dù vẫn phảng phất mùi khói bụi đặc trưng. Tiếng còi xe không liên hồi, tiếng nhạc từ các cửa hàng vẳng ra nghe rõ ràng, có phần chân thật hơn. Tuấn thỉnh thoảng lại thốt lên: "Chỗ này kiếp trước… à không, năm ngoái còn hoang vu lắm, giờ đã có quán rồi nhỉ?" hay "Ôi, con đường này sau này sẽ thành phố lớn đấy!". Nga ngồi sau chỉ cười khúc khích, cho rằng Tuấn đang đùa vui.

Nhưng sự khác biệt lớn nhất, ám ảnh nhất với Tuấn, lại đến từ chính người ngồi sau lưng hắn. Lúc đầu, Nga chỉ dè dặt bám nhẹ vào hai bên áo Tuấn. Nhưng khi xe ra đến đường lớn, tốc độ nhanh hơn, một cơn gió mát thổi qua, Nga bỗng mạnh dạn vòng hai tay ra ôm chặt lấy eo Tuấn. Cả cơ thể cô áp sát vào lưng hắn.

Tuấn giật mình, toàn thân cứng đờ. Một làn hơi ấm mềm mại, đầy đặn từ vòng tay và thân hình Nga truyền qua lớp áo mỏng, lan tỏa khắp lưng hắn. Và rồi, mùi hương. Không chỉ là mùi dầu gội hoa nhài quen thuộc nữa. Là mùi nước hoa body ngọt ngào, dịu nhẹ mà Nga hẳn đã xịt thêm. Là mùi mồ hôi tinh khiết, nồng ấm của một cơ thể trẻ trung, khỏe khoắn, thoát ra dưới lớp váy mỏng, hòa quyện với hương nước hoa. Thứ mùi hỗn hợp ấy, nguyên thủy và gợi cảm một cách không tưởng, xông thẳng vào khứu giác Tuấn, rồi như một thứ kích thích tố mạnh mẽ, nó nhanh chóng đánh thức mọi bản năng đàn ông đang ngủ yên trong hắn.

Tuấn cảm thấy máu dồn hết xuống dưới thắt lưng. Một sự cương cứng mạnh mẽ, nhanh chóng và không thể kiểm soát xảy ra. "Cặc" hắn căng cứng, phồng lên rõ rệt trong lớp quần jean bó, tạo thành một đường cong bất thường, nóng bỏng. Hắn hít một hơi thật sâu, cố gắng tập trung vào con đường phía trước, nhưng mọi giác quan dường như đều tập trung vào điểm nóng rực phía dưới và vòng tay ôm chặt cùng mùi hương quyến rũ phía sau. Mỗi xóc nhẹ của xe, mỗi lần Nga nghiêng người theo vòng cua, sự cọ xát càng khiến sự kích thích lên đến đỉnh điểm. Hắn cảm nhận rõ rệt nhịp tim đập thình thịch trong lồng ngực, và sự căng tức khó chịu nhưng cũng đầy khoái cảm ở vùng kín.

Một ý nghĩ điên rồ lóe lên. Không chần chừ, Tuấn rời một tay khỏi tay lái (xe đang đi chậm trên đoạn đường vắng), đặt lên bàn tay nhỏ nhắn của Nga đang ôm chặt eo mình. Hắn nắm lấy tay cô, và mạnh dạn kéo nhẹ xuống… đặt ngay lên chỗ căng phồng nóng hổi trong quần mình.

Nga khẽ giật mình, bàn tay nhỏ co rúm lại như chạm phải lửa. Cô hơi rụt tay lại, khuôn mặt chắc hẳn đang đỏ bừng dù Tuấn không nhìn thấy. Nhưng sự ngập ngừng chỉ kéo dài vài giây. Thay vì giận dữ hay sợ hãi, sau một khoảnh khắc im lặng căng thẳng, tiếng cười khúc khích, nhẹ nhàng nhưng đầy tinh nghịch của Nga vang lên ngay sau lưng Tuấn. Không nói gì, nhưng bàn tay cô không rụt lại nữa. Nó nằm im đó, hơi run run, nhưng sự hiện diện của nó, sức nóng từ lòng bàn tay nhỏ truyền qua lớp vải, càng khiến Tuấn như muốn phát điên. Sự dám dấn thân, sự nóng bỏng tuổi trẻ của một cô gái Y khoa, thể hiện rõ trong hành động im lặng nhưng đầy ý nghĩa đó. Cô không từ chối. Cô đón nhận, dù có phần e thẹn.

* * *

Họ tìm đến một bãi đất trống ven Hồ Tây, cách xa khu dân cư đông đúc, gần một bãi lau sậy cao ngất. Năm 2012, Hồ Tây chưa được chỉnh trang kỹ lưỡng như bây giờ. Nhiều đoạn bờ hồ còn hoang sơ, thậm chí là bãi đất trống cỏ mọc um tùm, là nơi tụ tập của các cặp đôi hoặc nhóm bạn trẻ tìm chút riêng tư. Ánh đèn đường thưa thớt, chủ yếu là bóng tối được xua tan bởi ánh trăng non mờ ảo và ánh sáng phản chiếu từ mặt hồ đen thẫm. Tiếng ếch nhái kêu râm ran từ phía bờ lau sậy, tiếng gió thổi vi vu qua ngọn cây, tạo nên một không gian tĩnh lặng, có phần hoang dã và rất đỗi lãng mạn.

Tuấn dựng xe, hai người tìm một bãi cỏ tương đối bằng phẳng, cách xa mặt đường. Hắn cởi áo khoác mỏng (mang theo phòng lạnh) trải xuống đất làm chỗ ngồi cho Nga. Không khí buổi tối bên hồ mát mẻ, trong lành, xua tan cái nóng ngột ngạt ban ngày. Ngồi cạnh nhau, khoảng cách gần đến mức Tuấn có thể nghe thấy hơi thở đều đều của Nga, thoang thoảng mùi hương ngọt ngào từ cô. Ánh trăng le lói đủ để hắn nhìn thấy đôi mắt Nga lấp lánh, đang nhìn ra mặt hồ đen thẫm, dập dềnh ánh sáng phản chiếu từ những ngôi nhà xa xa.

"Khác quá nhỉ?" - Tuấn khẽ nói, không chỉ về khung cảnh, mà còn về mọi thứ.

"Ừ…" - Nga gật đầu, quay sang nhìn Tuấn, nụ cười nhẹ. "Thích thế này. Yên tĩnh. Mát."

Tuấn nhìn cô gái trẻ ngồi cạnh mình, trong khung cảnh nguyên sơ của Hà Nội năm 2012. Một cảm giác bình yên lạ lùng, xen lẫn sự kích thích thể xác vẫn còn âm ỉ từ lúc trên xe, tràn ngập trong lòng hắn. Hắn biết rõ, đây mới chỉ là khởi đầu. Con đường trở lại, để sửa chữa quá khứ và sống trọn vẹn, sẽ còn dài và đầy những rung động mãnh liệt như cơn gió đang thổi qua bãi lau sậy kia. Và hắn, với trái tim đã thức tỉnh và bản năng đang trỗi dậy, sẵn sàng bước đi trên con đường ấy. Hắn khẽ đưa tay ra, tìm đến bàn tay nhỏ bé, ấm áp của Nga đang đặt trên tấm áo khoác. Ngón tay hắn khẽ đan vào ngón tay cô. Nga giật mình, nhưng không rút tay lại. Ngược lại, cô khẽ nghiêng người, tựa đầu nhẹ vào vai Tuấn. Một làn điện giật chạy khắp người hắn. Dưới ánh trăng mờ, bên bờ Hồ Tây hoang sơ của năm 2012, hai trái tim trẻ trung bắt đầu tìm đến nhau, trong sự rạo rực khó tả của một đêm hè và một cơ hội được viết lại từ đầu. Tiếng ếch kêu râm ran như bản nhạc nền cho khúc dạo đầu của một tình yêu mới, nóng bỏng và đầy hứa hẹn.
 
Chương 4 : Đêm Hồ Tây và Những Giọt Sương Đầu Tiên

Ánh trăng non như lưỡi liềm bạc mảnh mai lơ lửng trên nền trời đêm thẫm màu, rắc những hạt sáng lập lòe xuống mặt hồ Tây phẳng lặng như gương. Tiếng gió rì rào qua những bụi lau sậy cao ngất ven bờ, tiếng ếch nhái kêu râm ran đâu đó trong đám cỏ ướt sương, tạo nên một bản giao hưởng hoang dã, tĩnh mịch. Trong khoảng không gian nguyên sơ, chỉ còn ánh đèn vàng vọt từ những ngôi nhà xa xa phản chiếu mặt nước, Tuấn và Nga ngồi sát bên nhau trên tấm áo khoác trải, lặng im. Sự im lặng không phải vì không có gì để nói, mà vì có quá nhiều thứ đang dâng trào, ngột ngạt đến nghẹt thở. Không khí giữa họ căng như dây đàn, đầy ắp sự bối rối, thẹn thùng và một thứ cảm giác mới mẻ, nóng bỏng khó gọi tên.

Nga vẫn khoác chiếc áo khoác mỏng màu xám của Tuấn, không chỉ để chống lại làn gió hơi se lạnh từ mặt hồ, mà còn như một tấm khiên vô hình che chắn cho những gì sắp xảy ra. Ánh mắt cô nhìn xa xăm ra mặt hồ, nhưng đôi mắt đen láy long lanh dưới ánh trăng lại lộ rõ sự bất an, chờ đợi. Tuấn, ngồi kế bên, cảm nhận rõ rệt hơi ấm từ thân hình nhỏ nhắn của Nga tỏa ra, hòa lẫn với mùi hương ngọt ngào, nồng nàn từ nước hoa body và mùi mồ hôi tinh khiết, kích thích mọi giác quan. Sự cương cứng đã dịu bớt sau lúc trên xe, nhưng giờ đây, trong không gian tĩnh lặng và gần gũi đến nguy hiểm này, ngọn lửa bản năng lại âm ỉ cháy dữ dội hơn.

Không thể kìm nén nữa. Tuấn chậm rãi, nhưng quả quyết, đưa cánh tay phải vòng qua eo thon của Nga. Một cái ôm nhẹ nhàng, thăm dò. Cô gái khẽ giật mình, phát ra một tiếng "Ưm..." nhỏ xíu, gần như lẫn vào trong tiếng gió. Nhưng điều kỳ lạ là cô không hề co rúm lại hay đẩy ra. Ngược lại, thân hình cô như chùng xuống một chút, tựa nhẹ hơn vào vòng tay Tuấn. Đó là sự cho phép im lặng, đầy mê hoặc.

Được cổ vũ, bàn tay trái của Tuấn bắt đầu hành trình mò mẫm. Ban đầu chỉ là những cử chỉ vuốt ve nhẹ nhàng trên lưng, qua lớp áo khoác và váy mỏng. Rồi dần dần, như có một lực hút vô hình, bàn tay hắn men theo sống lưng, lên bờ vai, rồi bất ngờ lật ngửa, lướt nhẹ xuống phía trước, đặt lên vùng ngực đang phập phồng theo nhịp thở gấp gáp của Nga. Ngay cả qua lớp vải váy và áo khoác, Tuấn vẫn cảm nhận được sự đầy đặn, căng tròn, và đặc biệt là sự căng cứng của hai đỉnh núi nhỏ dưới lớp vải mỏng. Chúng như hai viên ngọc trai nóng hổi, chờ đợi sự chạm vào.

Tuấn tập trung cao độ, mọi giác quan dồn vào bàn tay đang khẽ xoa tròn, bóp nhẹ trên bầu ngực no tròn của Nga. Hắn cảm nhận rõ từng đường cong, từng sự co thắt nhẹ của cơ thể cô gái dưới tay mình. Nga vẫn dựa đầu vào vai Tuấn, nhưng giờ đây, cô đã quay mặt đi, giấu khuôn mặt đỏ bừng vào bóng tối. Tiếng thở của cô trở nên gấp gáp hơn, đứt quãng. Những tiếng rên rỉ nhỏ, khe khẽ, như tiếng mèo con kêu "Ưm... ừm..." liên tục thoát ra từ khe môi khẽ mở. Không phải là sự chống đối, càng không phải sự bài xích. Đó là âm thanh của sự tận hưởng, của sự đầu hàng bản năng trước những kích thích mới lạ, nóng bỏng. Cô nép sát hắn hơn, như tìm kiếm sự che chở, nhưng đồng thời cũng để cảm nhận rõ hơn sức nóng từ bàn tay đang "gây rối" kia.

Sự ngoan ngoãn, rên rỉ yếu ớt của Nga như thêm dầu vào lửa. Tuấn, lúc này đã ngồi hơi xoay người, ôm Nga từ phía sau. Tay phải vẫn giữ chặt eo, trong khi tay trái tiếp tục công việc "khám phá" đôi bồng đảo. Và bàn tay phải, từ eo, bắt đầu một hành trình mới: men theo hông thon, xuống dần... xuống dần... hướng về phía đùi, rồi bất ngờ lật lên, thò nhẹ vào dưới chân váy ngắn.

Nga giật nảy mình như bị điện giật, toàn thân co cứng lại. "Chỗ... chỗ này thì... không được..." - Cô thều thào, giọng đứt quãng, đầy vẻ yếu ớt và cầu xin. Hai tay cô vội nắm chặt lấy cổ tay Tuấn đang cố gắng tiến sâu hơn dưới lớp váy, nhưng lực kéo lại không đủ mạnh để đẩy ra, chỉ như một sự níu giữ nửa vời.

Tuấn gần như mặc kệ sự phản kháng yếu ớt đó. Hơi thở nóng hổi của hắn phả vào gáy Nga. Môi hắn tìm kiếm, và bất ngờ đáp xuống bờ môi mềm mại, đang run run của cô gái. Nụ hôn đầu tiên. Không ngọt ngào, dịu dàng, mà đầy tham lam, cuồng nhiệt, như ngọn lửa bùng cháy sau bao ngày bị dồn nén. Tuấn hôn Nga say đắm, tay trái vẫn mân mê ngực cô, còn tay phải, được tự do hơn sau khi Nga bị hôn cho choáng váng, đã nhanh chóng tìm đến mục tiêu mới: vòng qua hông, đặt lên bờ mông căng tròn, đầy đặn của Nga. Hắn bóp nhẹ, rồi mạnh dần, cảm nhận sự đàn hồi mềm mại, nóng hổi dưới lớp váy mỏng. Một tiếng rên dài, nghẹn ngào hơn thoát ra từ cổ họng Nga. Cô như có một luồng điện cực mạnh chạy dọc sống lưng, toàn thân mềm nhũn, không còn chút sức lực nào để chống cự. Hai tay cô buông thõng, chỉ còn biết nắm chặt những ngọn cỏ ướt sương dưới đất, như bám víu vào thứ gì đó thực tại.

Thấy Nga hoàn toàn đầu hàng, thân hình run rẩy như lá bạch đàn trong gió, Tuấn không còn kiềm chế được nữa. Sự kích thích lên đến đỉnh điểm. Với một cử chỉ nhanh, mạnh mẽ và đầy khát khao, hắn dùng tay kéo phéc-mơ-tuya quần jean xuống, giải phóng "con ngựa chiến" đã căng cứng, nóng bỏng, sẵn sàng xông trận. Không khí đêm lạnh ùa vào khiến hắn rùng mình, nhưng cơn khát thể xác còn lớn hơn gấp bội. Hắn nắm lấy bàn tay nhỏ, ướt đẫm mồ hôi của Nga bàn tay đang run rẩy vì sợ hãi, hồi hộp, và cả một chút tò mò nguyên thủy và kéo nó vào trong, đặt lên con cặc đang sừng sững, gân guốc.

"Chạm vào nó..." - Tuấn thì thầm khàn khàn vào tai Nga, giọng đầy dục vọng.

Bàn tay Nga co rúm lại, như chạm phải thanh sắt nóng. Cô rụt tay lại một cách bản năng, mặt quay đi, mắt nhắm nghiền. Nhưng Tuấn kiên quyết, nắm chặt tay cô, ép nó phải bao trọn lấy thứ vũ khí đàn ông đang rực lửa. "Nắm lấy..." - Hắn ra lệnh, giọng không còn là cầu xin. Nga run rẩy, nhưng rồi, dưới sự điều khiển của Tuấn, những ngón tay nhỏ bé, vụng về của cô bắt đầu khẽ động đậy. Lúc đầu chỉ là sờ mó, rụt rè. Rồi dần dần, như bị cuốn vào sự kỳ lạ và sức nóng của vật thể trong tay, cô bắt đầu nắn bóp nhẹ nhàng, rồi mạnh dạn hơn. Cảm giác bàn tay mềm mại, lóng ngóng nhưng đầy nhiệt huyết tuổi trẻ nghịch ngợm trên da thịt nóng ran khiến Tuấn rên lên, đầu ngửa ra sau, mắt nhắm nghiền, toàn thân như muốn nổ tung.

"Em... em không biết..." - Nga thều thào, nhưng bàn tay không dừng lại. Sự vụng về của cô càng khiến Tuấn điên cuồng hơn. Hắn nắm chặt tóc cô, kéo đầu cô sát lại gần. "Dùng miệng..." - Hắn thở hổn hển, mệnh lệnh không thể chối từ.

Nga giật mình, mắt mở to đầy hoảng hốt. "Không... không được..." - Cô lắc đầu, nước mắt bắt đầu ứa ra. Nhưng Tuấn đã ở trạng thái không thể dừng lại. Hắn ghì chặt, đẩy đầu cô xuống. Trong ánh trăng mờ, Nga nhìn thấy rõ thứ đang chực chờ trước mặt mình con cặc to lớn, đỏ au, căng bóng, đập nhẹ theo nhịp tim. Một mùi tanh nồng đặc trưng xộc thẳng vào mũi. Cô nhắm nghiền mắt lại, nước mắt chảy dài. Một trận chiến nội tâm dữ dội: sợ hãi, xấu hổ, nhưng cũng có một chút tò mò bị cấm đoán bấy lâu và sự muốn chiều lòng người mình thích. Cuối cùng, với một tiếng nấc nghẹn ngào, cô cúi đầu xuống. Đôi môi mềm mại, run rẩy chạm vào đầu cặc. Một cơn rùng mình dữ dội chạy khắp người Tuấn. Rồi Nga, với sự vụng về tột cùng, mở miệng ra, nuốt lấy phần đầu. Cảm giác ẩm ướt, nóng bức, và sự lưỡng lự của lưỡi, của môi cô gái trẻ bao bọc lấy thứ nhạy cảm nhất khiến Tuấn gần như phát điên. Hắn rên rỉ, tay nắm chặt mái tóc ngắn của Nga, đẩy nhẹ đầu cô xuống sâu hơn.

Nga ho sặc sụa, nước mắt nước mũi giàn giụa. Mùi vị mặn mặn, tanh tanh, ngái ngái đặc trưng tràn ngập khoang miệng, xộc thẳng xuống cổ họng khiến cô buồn nôn. Cô cố gắng, vừa mút vừa dùng tay nắn bóp phần thân, nhưng cử chỉ càng lóng ngóng, càng khiến Tuấn kích thích. Cơn cực khoái tích tụ từ đầu buổi tối, qua những lần cọ xát, qua cảm giác bàn tay, và giờ là cái miệng nóng ẩm vụng về của Nga, bùng nổ dữ dội. "Ra rồi...!" - Tuấn rống lên, tay ghì chặt đầu Nga. Những tia tinh dịch nóng hổi, đặc quánh bắn thẳng, đầy, mạnh vào khoang miệng đang mở rộng vì ngạc nhiên và hoảng sợ của cô gái. Một lượng lớn sộc thẳng xuống cổ họng, một phần tràn ra khóe môi.

Nga giật mình dữ dội, ho dồn dập, vật vã, cố gắng nhổ ra nhưng phần lớn đã trôi tuột xuống. Cô ngồi bật dậy, quay mặt đi, ho đến nghẹt thở, nước mắt chảy ròng ròng, vừa nhổ nước bọt ra cỏ vừa lấy tay áo quệt miệng. Mùi vị kinh khủng, cảm giác nghẹn ngào, và sự xấu hổ tột cùng khiến cô gần như muốn khóc thành tiếng.

Tuấn lúc này mới như tỉnh cơn mê, nhìn cảnh tượng trước mặt. Hắn vội kéo quần lên, vừa hổ thẹn vừa ân hận. "Nga... em... anh xin lỗi..." - Hắn lắp bắp, đưa tay định vỗ lưng cô.

Nga phẩy tay ra, không cho hắn chạm vào. Cô hít một hơi thật sâu, cố nén cơn ho và nỗi tủi thân. Một lúc sau, cô quay lại, khuôn mặt vẫn đỏ bừng, mắt đẫm lệ, nhưng nở một nụ cười rất khó hiểu – vừa ngại ngùng đến tột độ, vừa có chút... hài lòng? "Em... em không sao..." - Cô nói, giọng khàn đặc vì vừa ho. "Chỉ là... lần đầu... hơi... sợ." Cô nhìn xuống chiếc váy hồng đã nhàu nát, rồi lại nhìn Tuấn, ánh mắt lấp lánh một thứ cảm xúc rất khó gọi tên: có sợ hãi, có xấu hổ, nhưng cũng có một niềm vui kỳ lạ, như thể vừa vượt qua được một thử thách, vừa khám phá ra một bí mật bị cấm. Cô cảm thấy mình "làm được" điều gì đó cho Tuấn, và điều đó khiến cô, dù kinh hãi, nhưng trong thâm tâm lại có chút hãnh diện và... vui sướng kỳ lạ.

Tuấn nhìn Nga, cô gái mặt mày lem nhem nước mắt, nước bọt, và cả... tinh dịch, nhưng nụ cười lại ngượng nghịu mà rạng rỡ dưới ánh trăng. Một cảm giác bàng hoàng lẫn xúc động dâng lên trong lòng hắn. Kiếp trước, hắn chưa bao giờ có được sự chân thành, vụng về đến đau lòng như thế này. Hắn kéo Nga vào lòng, lần này chỉ là một cái ôm thật chặt, không dục vọng. "Anh xin lỗi... thật lòng. Anh mất kiểm soát." - Hắn thì thầm.

Nga nép vào ngực hắn, im lặng. Tiếng tim đập thình thịch của cả hai hòa làm một. Sự ồn ào, cuồng nhiệt đã qua đi, để lại một không gian tĩnh lặng đầy dư vị. Mùi cỏ ướt, mùi nước hồ, mùi gió mát, và cả mùi đặc trưng của tình dục vừa diễn ra, quyện vào nhau. Hai con người trẻ tuổi ngồi ôm nhau, lần đầu tiên vượt qua một ranh giới thân mật nguy hiểm. Trong sự hỗn độn của cảm xúc – xấu hổ, ân hận, nhưng cũng có một niềm hạnh phúc kỳ lạ, ngọt ngào – họ biết rằng mối quan hệ này đã thay đổi mãi mãi. Dưới bầu trời đêm Hà Nội năm 2012, bên bờ Hồ Tây hoang sơ, hai trái tim non trẻ vừa nếm trải giọt sương đầu tiên – ngọt ngào, mặn chát, và đầy bất ngờ – của tình yêu tuổi mới lớn, nơi ranh giới giữa tình cảm và bản năng mong manh như sợi tơ.
 
Chương 5 : Khởi Nghiệp Tuổi 20 Và Vòng Tay Sau Làn Sóng Đầu Tiên

Sau đêm Hồ Tây định mệnh, mọi thứ giữa Tuấn và Nga đã thay đổi. Một cách tinh tế, không ồn ào, nhưng rõ ràng như ánh nắng ban mai xuyên qua kẽ lá. Trên lớp Y2K37 đông đúc, Nga không còn ngồi ở những dãy bàn đầu chăm chú như trước. Cô lặng lẽ chuyển hết sách vở xuống bàn cuối, chiếc bàn mà Tuấn vẫn thường chọn vì sự tự do, xa tầm mắt giáo sư. Không có những cử chỉ thân mật phô trương, không nắm tay công khai giữa giảng đường. Chỉ là những ánh mắt lén trao nhau đầy ý nghĩa khi thầy giáo quay lưng viết bảng, là những nụ cười khẽ bật ra khi bắt gặp nhau nhìn trộm, là những tờ giấy nhỏ chuyền tay ghi lịch hẹn cuối tuần: “7h tối, quán net cũ, lên kế hoạch tiếp”. Tình cảm của họ giống như một dòng sông ngầm, chảy mạnh mẽ nhưng kín đáo dưới lớp vỏ bọc bình thường của đôi bạn học cùng bàn.

Những cuộc hẹn trở nên thường xuyên hơn. Không chỉ là những lần rong ruổi xe máy hay ngồi im lặng bên hồ nữa. Họ đi ăn những quán cóc vỉa hè, cùng nhau ôn bài thâu đêm ở thư viện, hay đơn giản là lang thang trong khuôn viên trường, nói chuyện không ngớt. Sự gần gũi thể xác cũng tăng lên: những cái nắm tay thật chặt trong túi áo khi trời lạnh, những cái ôm siết nhanh trong góc khuất, những nụ hôn nồng nàn, tham lam khi tìm được chỗ vắng. Nhưng một cách đáng ngạc nhiên, họ luôn dừng lại ở “sát mép”. Đêm Hồ Tây như một bài học, một ranh giới mà cả hai, đặc biệt là Nga, rất kiên định. Có những lúc đam mê bùng lên, tay chân mò mẫm, hơi thở gấp gáp, nhưng khi Tuấn định vượt qua giới hạn cuối cùng, Nga luôn tỉnh táo dừng lại, mắt nhìn thẳng đầy quyết tâm: “Chưa, Tuấn. Chưa phải lúc.” Tuấn, dù bản năng gào thét, nhưng sau tất cả những gì đã trải qua, hắn học được sự tôn trọng. Hắn không muốn phá vỡ sự trong trẻo, sự tin tưởng mà Nga đang trao. Cái ôm sau đó thường rất chặt, đầy tiếc nuối nhưng cũng ngập tràn sự ấm áp của tình cảm chân thành. Họ học cách tận hưởng sự rạo rực trong khuôn khổ, và điều đó kỳ lạ thay lại khiến tình cảm thêm sâu sắc.

Giữa lúc tình yêu nảy nở, Tuấn cũng quyết định làm một điều khác biệt với kiếp trước. Năm 2012, làn sóng internet bắt đầu bùng nổ mạnh mẽ ở Việt Nam. Facebook (FB) không còn quá xa lạ với giới trẻ thành thị, Zalo cũng vừa ra mắt và đang gây sốt với tính năng nhắn tin miễn phí qua 3G. Nhìn những sinh viên say sưa lướt FB, chát Zalo trên điện thoại, một ý tưởng lóe lên trong đầu Tuấn – kẻ đã từng là doanh nhân thời 4.0. *Kiếp trước mình mải mê đuổi theo những hợp đồng bạc tỷ phức tạp, bỏ qua cơ hội vàng ngay dưới chân. Giờ thì khác!* Hắn nhớ rất rõ, thời điểm này, kinh doanh online, đặc biệt là mỹ phẩm, nước hoa, qua Facebook đang là mảnh đất màu mỡ chưa được khai phá hết. Và “live stream” – phát trực tiếp, một khái niệm còn rất mới mẻ, chính là chìa khóa!

“Em nghĩ sao nếu tụi mình thử bán hàng online? Bán nước hoa đi! Trên Facebook ấy!” - Tuấn hào hứng trình bày ý tưởng với Nga trong một buổi chiều ở quán trà đá vỉa hè.

Nga tròn mắt: “Bán hàng? Online? Trên Facebook? Nhưng em với anh biết gì về buôn bán đâu?”

“Không cần biết nhiều! Thời buổi này, mặt hàng hot, biết cách quảng cáo, và… có em!” - Tuấn chỉ tay vào Nga, mắt sáng lên. “Em xinh, giọng hay, nhí nhảnh. Chỉ cần em xuất hiện trên cái ‘live’ – phát trực tiếp ấy, giới thiệu hàng, là chắc chắn hút khách!”

Nga ngượng đỏ mặt, nhưng trong mắt cũng lấp lánh sự tò mò và hào hứng. Cô gật đầu: “Nếu anh tin tưởng… thì em thử. Nhưng em không biết gì hết á!”

“Có anh đây! Lo gì!” - Tuấn vỗ ngực đầy tự tin. Vốn liếng? Hắn không lo. Tiền bố mẹ gửi hàng tháng hắn tiết kiệm được kha khá. 4 triệu thời 2012 là một số tiền không nhỏ. Hắn dành dụm được gần 20 triệu – một vốn liếng đủ để khởi nghiệp mini.

Tuần sau đó là những ngày rộn ràng. Tuấn một mình xông pha lên chợ Đồng Xuân – thiên đường hàng hóa đủ loại. Hắn chọn dòng nước hoa “hàng hiệu” nhập khẩu (dĩ nhiên là hàng inspired, nhưng chất lượng khá ổn, mùi thơm lâu), giá sỉ hấp dẫn. Hắn chọn những chai nhỏ, dáng đẹp, mùi phổ biến dễ dùng. Nga ở nhà, loay hoay học cách tạo fanpage Facebook, đặt tên thật kêu: “Nước Hoa Sài Gòn Paris – Chính hãng giá tốt!” (Dù chẳng dính dáng gì đến Sài Gòn hay Paris). Cô còn tự mày mò học cách trang điểm nhẹ nhàng, chọn trang phục tươm tất nhưng nữ tính để chuẩn bị cho buổi live đầu tiên.

Nga hỗ trợ Tuấn hết mình. Cô phân loại hàng, dán nhãn, đóng gói mẫu thử. Cô ngồi hàng giờ nghe Tuấn giải thích về các mùi hương, ghi chép cẩn thận. Tuấn chỉ cần nói một câu, Nga sẵn sàng làm mười. Chỉ trừ một điều: khi bầu không khí giữa họ trở nên quá nóng bỏng, cái ranh giới cuối cùng vẫn luôn được Nga kiên quyết giữ vững. “Việc này thì được, còn việc *kia*… chưa!” – Cô thường cười bẽn lẽn nhưng đầy kiên định như vậy mỗi khi Tuấn định “lấn sân”.

Buổi live đầu tiên được thực hiện ngay tại căn phòng trọ nhỏ của Tuấn. Họ kê một cái bàn nhỏ, trải khăn trắng, bày biện mấy chục chai nước hoa nhỏ xinh. Vũ khí tối tân: chiếc iPhone 5 mới toanh mà Tuấn dùng tiền dành dụm mua – một thứ xa xỉ thời bấy giờ. Lúc bấm nút “Bắt đầu Phát Trực Tiếp” trên fanpage, cả hai tim đều đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Ánh mắt họ giao nhau, đầy lo lắng và hy vọng.

“Chào… chào cả nhà! Mình là Nga… Hôm nay mình và bạn mình sẽ giới thiệu đến cả nhà một số mẫu nước hoa mới về, giá cực tốt…” - Giọng Nga lúc đầu run run, nhưng dần lấy lại bình tĩnh nhờ nụ cười tươi tắn vốn có.

Tuấn đứng sau camera, chỉ tay trỏ, thì thầm nhắc bài. Buổi live diễn ra trong sự lóng ngóng đến… buồn cười. Nga hồi hộp quá, làm rơi liên tục hai chai nước hoa (may vỏ cứng không vỡ). Có lúc quên mùi, lúng túng nhìn Tuấn cầu cứu. Lúc định xịt thử, cô xịt nhầm vào mặt mình khiến nước hoa cay xè mắt. Nhưng chính sự vụng về, chân thật đó, cộng với khuôn mặt xinh xắn, giọng nói Thái Bình dịu dàng, dễ thương, và nụ cười rạng rỡ thường trực trên môi Nga, lại tạo nên sức hút khó cưỡng. Thời điểm 2012, live stream còn là thứ gì đó rất mới lạ, hiếm có. Sự xuất hiện của một cô gái trẻ đẹp, vui vẻ trên màn hình, tương tác trực tiếp (dù chậm vì mạng lag), là thứ giải trí cực kỳ hấp dẫn.

Số người xem tăng lên chóng mặt. Từ vài chục, lên vài trăm, rồi vượt mốc 1000… và đỉnh điểm là gần 4000 người cùng lúc! Bình luận tràn ngập: “Em xinh quá!”, “Nước hoa này giá bao nhiêu em?”, “Chị ơi ship không?”, “Cười lên nào em!”. Tuấn mắt không rời màn hình điện thoại, tay đánh máy trả lời bình luận, nhắn tin riêng cho khách đặt hàng liên tục, đến mức muốn khói bốc lên. Nga, ban đầu còn bỡ ngỡ, nhưng thấy phản ứng tích cực, càng lúc càng tự tin, nói năng lưu loát hơn, cười nhiều hơn, thậm chí còn biết đùa dí dỏm với người xem.

Hai tiếng đồng hồ trôi qua trong sự hồi hộp, căng thẳng tột độ, xen lẫn những phút giây náo loạn vì khách hỏi quá nhiều, mạng chập chờn. Khi Tuấn bấm nút kết thúc buổi live, cả hai như người vừa chạy marathon, mồ hôi nhễ nhại, nhưng mắt thì sáng rực. Họ nhìn vào cuốn sổ ghi chép đơn hàng Tuấn vừa liệt kê vội. Một con số khiến cả hai đứng hình: **300 đơn hàng!**

“Ba… ba trăm?!” - Nga thốt lên, giọng nghẹn ngào, mắt mở to không tin nổi. “Anh… anh đếm lại đi! Chắc nhầm rồi!”

Tuấn lật giở từng trang sổ, đếm đi đếm lại. Tim hắn đập thình thịch, máu dồn lên mặt. Ba trăm. Đúng là ba trăm! Chưa kể hàng trăm tin nhắn, bình luận còn chưa kịp xử lý. Một thành công vượt xa mọi sự mong đợi điên rồ nhất của họ.

Khoảnh khắc ấy, mọi sự kiềm chế, mọi khoảng cách đều tan biến. Nga quay sang nhìn Tuấn, nước mắt lấp lánh trong mắt – không phải nước mắt tủi thân như đêm Hồ Tây, mà là nước mắt của niềm vui sướng, của sự tự hào vỡ òa. Tuấn cũng không kìm được. Hắn mở rộng vòng tay. Nga không chần chừ, lao vào ôm chầm lấy hắn, siết thật chặt, mặt dí vào ngực hắn, tiếng nức nở vui sướng vang lên.

“Tụi mình… tụi mình làm được rồi, Tuấn ơi!” - Giọng Nga nghẹn ngào trong vòng tay hắn.

“Ừ! Làm được rồi! Em giỏi lắm! Tuyệt vời lắm!” - Tuấn ôm chặt lấy cô gái nhỏ, hôn lên đỉnh đầu cô, cảm giác hạnh phúc và tự hào trào dâng mãnh liệt. Cái ôm này khác hẳn cái ôm đẫm dục vọng đêm Hồ Tây. Nó nồng ấm, trong sáng, đầy ắp tình cảm, sự đồng cam cộng khổ và niềm vui chiến thắng sau một chặng đường dài nỗ lực. Họ ôm nhau, nhảy cẫng lên trong căn phòng trọ chật hẹp, giữa đống hàng hóa còn ngổn ngang, bỏ qua cả sự mệt mỏi. Tiếng cười vang lên, giòn tan, xua tan mọi lo âu, mệt nhọc. Họ cảm thấy như vừa vượt qua một kỳ thi đại học cam go, không, có lẽ còn hơn thế nữa! Đây là chiến thắng đầu tiên của họ trên con đường tự lập, của sự dám nghĩ dám làm, của tình yêu và sự tin tưởng lẫn nhau.

Buổi tối hôm đó, sau khi gửi hàng loạt tin nhắn xác nhận đơn hàng (bằng tay, vì chưa có phần mềm hỗ trợ), họ ngồi lại bên nhau, nhìn vào cuốn sổ ghi chép như một báu vật. Ánh đèn neon rẻ tiền chiếu xuống khuôn mặt rạng rỡ của Nga, lấp lánh niềm vui. Tuấn đưa tay lên, lần này không phải để vuốt ve cơ thể, mà để nắm chặt tay cô. Hắn nhìn vào mắt cô, ánh mắt của kẻ đã từng trải, giờ đây tràn ngập niềm tin vào tương lai:

“Chỉ là bước đầu thôi, Nga ạ. Nhưng là bước đầu tuyệt vời! Tụi mình sẽ còn đi xa hơn nữa!”

Nga gật đầu, nụ cười tươi như hoa nở: “Em tin anh! Và em tin tụi mình!”

Bên ngoài cửa sổ, Hà Nội năm 2012 đang chuyển mình trong nhịp sống hối hả. Tiếng xe máy ì ầm, ánh đèn đường vàng vọt. Nhưng trong căn phòng nhỏ ấy, một thế giới mới đang mở ra trước mắt đôi trẻ: thế giới của tình yêu đang lớn dần, của những giấc mơ khởi nghiệp vừa chớm nở, và của một kỷ nguyên kỹ thuật số đang bùng nổ – nơi mà chiếc iPhone 5 và cô gái Thái Bình nhí nhảnh đã cùng nhau tạo nên làn sóng đầu tiên. Chiếc đồng hồ Rolex ngừng chạy trên tay Tuấn vẫn lặng im, như một lời nhắc nhở về quá khứ, nhưng giờ đây, ánh mắt hắn chỉ hướng về phía trước, nơi có Nga và một tương lai do chính tay họ viết nên.
 
anime sex
cliphot
Back
Top