fb68
truyện sex

Phó Hồng Tuyết ( được ngẫu hứng viết tào lao)



---



### **Chương 1: Máu Nhuộm Trăng Sương**



#### **1. Đêm Trăng Tĩnh Lặng**

**Bối cảnh mở đầu**

Làng Vân Phong, một ngôi làng nhỏ nằm dưới chân núi, vốn nổi tiếng với cảnh sắc thanh bình và những cánh đồng lúa bạt ngàn. Nhưng đêm nay, không khí trong làng lại nặng nề một cách kỳ lạ. Gió thổi qua những ngọn cây, mang theo tiếng lá xào xạc như lời thì thầm của những bóng ma. Trăng sáng vằng vặc, nhưng ánh trăng ấy không mang lại sự yên tĩnh, mà ngược lại, khiến lòng người thêm bất an.



Đêm buông xuống như tấm màn nhung đen dày đặc.

Không một cơn gió nào dám lay động không gian tĩnh lặng của Phó gia trang.

Trên cao, những đám mây trôi lững thững, nặng nề, như mang theo lời tiên tri chẳng ai muốn nghe.

Ánh trăng mỏng manh, nhợt nhạt, cố xuyên qua tầng mây, rải xuống nhân gian những vệt sáng bạc yếu ớt.

Mái ngói đen của dãy nhà cổ kính lấp lánh dưới ánh sáng ấy, cong cong như lưng một con rồng già cuộn mình, im lìm mà đầy uy nghiêm.



Sân viện rộng lớn trải dài trước mắt.

Mặt đá xanh bóng loáng, lạnh lẽo dưới bàn chân trần của thiếu niên đứng lặng lẽ dưới gốc bạch mai.

Những cánh hoa trắng nhỏ xíu, mong manh, khẽ rung rinh trong bóng tối.

Mùi hương dịu dàng thoảng qua, như lời thì thầm không rõ nghĩa.

Gần đó, từ hòn giả sơn giữa sân, tiếng nước chảy róc rách đều đặn vang lên.

Từng giọt rơi xuống mặt hồ nhỏ, tạo thành những vòng tròn lan tỏa rồi tan biến vào hư không.

Âm thanh ấy tưởng chừng êm dịu, nhưng trong lòng Phó Hồng Tuyết lại gợi lên cảm giác bất an mơ hồ.

Mỗi giọt nước như một nhịp đếm ngược đến điều chẳng lành.



Phó Hồng Tuyết vận y phục lụa trắng tinh khôi.

Những đường chỉ bạc thêu tinh tế lấp lánh dưới ánh trăng, như sợi tơ nhện giăng mắc trong đêm.

Mái tóc đen dài buông xõa tự nhiên, chỉ được giữ bởi cây trâm ngọc đơn sơ.

Ánh xanh của viên ngọc lấp ló giữa suối tóc, như đốm sáng lạc lõng.

Phó Hồng Tuyết, mới mười hai tuổi.

Nhưng đôi mắt trong veo lại ẩn chứa nỗi trầm tư vượt xa tuổi tác.

Đôi tay nhỏ nhắn siết chặt lấy nhau, những ngón tay đan xen như muốn níu giữ điều gì đó sắp vuột mất.



Đêm nay là sinh thần của Phó Hồng Tuyết.

Một ngày đáng lẽ phải rộn ràng tiếng cười, ấm áp ánh đèn.

Nhưng giờ đây, đứng một mình dưới gốc mai, Phó Hồng Tuyết chỉ cảm thấy trái tim mình nặng trĩu.

Phó Hồng Tuyết khẽ ngẩng đầu, nhìn ánh trăng bị mây che khuất một nửa.

Phó Hồng Tuyết tự hỏi vì sao lòng mình lại bất an đến vậy.

Tiếng cười nói từ xa vọng lại từ đại sảnh, nơi ánh đèn đỏ vẫn rực rỡ.

Nhưng âm thanh ấy không mang lại sự an ủi.

Ngược lại, nó nghe xa xăm, gượng ép, như tiếng cười của những kẻ đang cố che giấu điều gì.



Một bóng dáng từ hành lang dài chậm rãi bước tới.

Đôi hài thêu hoa khẽ chạm lên mặt đá, phát ra âm thanh nhẹ nhàng nhưng rõ ràng trong không gian tĩnh mịch.

Người phụ nữ dừng lại cách Phó Hồng Tuyết vài bước.

Đôi mắt bà dịu dàng nhìn con trai, nhưng không thể giấu hết nỗi lo lắng len lỏi bên trong.

Bà vận y phục xanh nhạt, chất vải mềm mại ôm lấy dáng người mảnh mai.

Khuôn mặt đoan trang mang vẻ đẹp thanh thoát, nhưng làn da dưới ánh trăng lộ rõ sắc tái nhợt.



"Hồng Tuyết, sao con lại đứng đây một mình thế này?"

Giọng Mộ Dung Lam vang lên, nhẹ nhàng như gió thoảng, chất chứa sự quan tâm sâu sắc.

Bà bước tới gần hơn, bàn tay đưa lên vuốt nhẹ mái tóc con trai.

Những ngón tay thon dài run run một cách khó nhận ra.



Phó Hồng Tuyết khẽ nghiêng đầu, đôi mắt trong veo nhìn mẫu thân.

"Mẫu thân, con cảm thấy đêm nay có gì đó không đúng."

Giọng Phó Hồng Tuyết nhỏ nhẹ, trong trẻo như chuông bạc, nhưng thoáng chút đắn đo.

"Con không biết vì sao, nhưng lòng con cứ bồn chồn."



Mộ Dung Lam bất giác khựng lại.

Một tia ngập ngừng thoáng qua trong ánh mắt bà, nhanh đến mức gần như không ai nhận ra.

Nhưng Phó Hồng Tuyết vẫn bắt được.

Bà mỉm cười, nụ cười dịu dàng như muốn xua tan nỗi lo lắng của con trai.

"Con đừng nghĩ ngợi nhiều. Hôm nay là sinh thần của con, là ngày vui mà."

Bà ngừng một chút, rồi nói tiếp.

"Cha con vẫn đang chờ con trong đại sảnh, mọi người đều mong con đến."



Phó Hồng Tuyết ngẩng đầu nhìn mẫu thân lâu hơn.

Ánh trăng chiếu lên gương mặt Mộ Dung Lam, làm nổi bật những đường nét thanh tú.

Nhưng nó cũng lộ rõ sắc xanh nhợt nhạt trên làn da bà.

Phó Hồng Tuyết khẽ cau mày.

*Mẫu thân đang lo lắng điều gì sao?*

Ý nghĩ ấy thoáng qua trong đầu, nhưng Phó Hồng Tuyết không hỏi.

Phó Hồng Tuyết chỉ lặng lẽ để bàn tay ấm áp của mẫu thân nắm lấy tay mình.



"Đi nào."

Mộ Dung Lam nói, giọng nhẹ nhàng nhưng thoáng gấp gáp, như muốn kéo con trai ra khỏi những suy nghĩ trói buộc.

"Hôm nay cha con đã chuẩn bị một món quà rất đặc biệt cho con."



Phó Hồng Tuyết gật đầu, đôi môi mím lại thành một đường mỏng.

Phó Hồng Tuyết bước theo mẫu thân, đôi hài nhỏ khẽ chạm lên mặt đá lạnh lẽo.

Nhưng cảm giác bất an trong lòng vẫn không tan biến.

Khi hai mẹ con tiến vào đại sảnh, ánh sáng rực rỡ từ những chiếc đèn lồng đỏ hắt lên gương mặt Phó Hồng Tuyết.

Nhưng đôi mắt Phó Hồng Tuyết vẫn đượm một nỗi u hoài không tên.



---



#### **2. Đại Sảnh và Món Quà Đặc Biệt**

Đại sảnh của Phó gia trang rộng lớn và ấm cúng.

Từng cột gỗ lim bóng loáng, chạm khắc hoa văn rồng phượng tinh xảo, đứng sừng sững như những người lính canh gác.

Những chiếc đèn lồng đỏ treo cao trên xà nhà, tỏa ra ánh sáng ấm áp.

Những vệt sáng nhảy nhót trên sàn đá hoa láng bóng.

Không khí thoảng mùi gỗ trầm hương, hòa lẫn với hương rượu thoang thoảng từ những chén ngọc trên bàn tiệc.



Giữa sảnh, trên ghế chủ vị, Phó Thừa Chí ngồi với dáng vẻ oai nghiêm.

Ông vận áo trường bào trắng, mái tóc búi cao gọn gàng.

Khuôn mặt cương nghị với những đường nét sắc sảo như tạc từ đá.

Dù đã ngoài bốn mươi, phong thái của ông vẫn toát lên sự uy quyền của một gia chủ từng tung hoành giang hồ.



Xung quanh ông là những người bạn cũ.

Những huynh đệ kết nghĩa năm xưa từng cùng ông vượt qua mưa gió và máu tanh của thế giới võ lâm.

Họ cười nói rôm rả, nâng chén rượu ngọc.

Nhưng ánh mắt đôi lúc lại lướt qua nhau với những ý tứ khó nắm bắt.



Khi Phó Hồng Tuyết bước vào cùng mẫu thân, ánh mắt mọi người đổ dồn về phía Phó Hồng Tuyết.

Một nam nhân trung niên vận y phục xám bạc đứng dậy.

Dáng vẻ phong trần, mái tóc điểm sương, ông mỉm cười nhìn Phó Hồng Tuyết.

Ông là Lý Mộng Kiếm, người mà Phó Thừa Chí luôn xem như huynh đệ thân thiết.

"Hồng Tuyết, lại đây nào, tiểu tử."

Giọng ông trầm ấm, mang chút nghịch ngợm của người quen sống đời giang hồ.



Phó Hồng Tuyết khẽ cúi đầu chào, bước tới gần.

Phó Hồng Tuyết nhận ra ánh mắt của Lý Mộng Kiếm không chỉ là sự trìu mến.

Trong đó còn có gì đó sâu thẳm, như một câu hỏi không lời.



Phó Thừa Chí nhìn con trai, khóe môi cong lên thành nụ cười ôn hòa hiếm hoi.

"Hồng Tuyết, hôm nay là sinh thần của con."

Ông ngừng một chút, ánh mắt dịu lại.

"Cha có một món quà đặc biệt muốn tặng con."

Ông vỗ nhẹ tay, tiếng vang khô khốc vang lên trong không gian tĩnh lặng.



Một gia nhân lập tức bước tới.

Trên tay bưng một hộp gỗ mun chạm trổ tinh xảo, từng hoa văn uốn lượn như sóng nước.

Phó Hồng Tuyết tiến lại gần, đôi tay nhỏ nhắn chạm vào nắp hộp.

Phó Hồng Tuyết cảm nhận sự mát lạnh của gỗ mun dưới đầu ngón tay.

Phó Hồng Tuyết mở hộp, ánh mắt thoáng ngỡ ngàng.

Bên trong, trên lớp vải nhung đỏ thắm, một thanh đao dài nằm ngay ngắn.

Thân đao đen tuyền, lưỡi đao sắc bén ánh lên tia hàn quang lạnh lẽo dưới ánh đèn.

Chuôi đao khảm một viên ngọc bích xanh thẳm, lấp lánh như con mắt sống động, dường như đang quan sát Phó Hồng Tuyết.



"Đây là…?"

Phó Hồng Tuyết khẽ hỏi, giọng trong trẻo nhưng thoáng run vì cảm giác kỳ lạ trong lòng.



Phó Thừa Chí nhìn con trai, giọng trầm thấp, chậm rãi như khắc sâu từng chữ.

"Loan Đao. Bảo vật truyền đời của Phó gia ta."



Phó Hồng Tuyết chạm nhẹ vào chuôi đao.

Một luồng khí lạnh từ ngọc bích lan tỏa qua đầu ngón tay, len lỏi vào sâu trong tim Phó Hồng Tuyết.

Trực giác mách bảo Phó Hồng Tuyết rằng thanh đao này không chỉ là món vũ khí.

Nó mang theo một câu chuyện, một bí mật mà Phó Hồng Tuyết chưa thể hiểu.



---
 
#### 2. Đại Sảnh và Món Quà Đặc Biệt (Tiếp tục)



Phó Hồng Tuyết nâng Loan Đao khỏi hộp gỗ mun, đôi tay nhỏ bé khẽ run lên dưới sức nặng của thanh đao. Ánh đèn lồng đỏ chiếu lên lưỡi đao, phản chiếu những tia sáng lạnh lẽo như băng tuyết giữa mùa đông. Đám đông trong đại sảnh chợt im bặt, chỉ còn tiếng trầm hương cháy tí tách trong lò nhỏ góc phòng.



Phó Thừa Chí đứng dậy, bước xuống từ ghế chủ vị. Đôi mắt ông sắc bén nhìn con trai, nhưng trong đó thoáng một tia u uẩn khó tả. “Hồng Tuyết,” ông nói, giọng trầm như tiếng chuông đồng vọng từ xa, “Loan Đao không chỉ là một thanh vũ khí. Nó là lời thề của Phó gia, là máu và nước mắt của tổ tiên ta. Từ hôm nay, con sẽ mang nó trên vai, như cha đã từng.”



Phó Hồng Tuyết khẽ gật đầu, nhưng lòng cậu lại dâng lên một cảm giác kỳ lạ. Viên ngọc bích trên chuôi đao dường như ấm lên dưới tay cậu, như một nhịp đập yếu ớt. Cậu nhìn cha, rồi quay sang mẫu thân. Mộ Dung Lam mỉm cười, nhưng nụ cười ấy không chạm tới đôi mắt bà.



Bỗng nhiên, từ ngoài sân vang lên một tiếng động nhỏ – tiếng hài ai đó bước vội trên đá. Một gia nhân hớt hải chạy vào, khuôn mặt trắng bệch. “Gia chủ! Có… có người lạ ở cổng chính!”



Phó Thừa Chí cau mày, tay bất giác đặt lên chuôi kiếm bên hông. Lý Mộng Kiếm đứng bật dậy, ánh mắt sắc như lưỡi dao. “Kẻ nào dám đến Phó gia quấy rối đêm nay?” ông gầm lên, giọng đầy sát khí.



Phó Hồng Tuyết siết chặt Loan Đao, cảm giác bất an trong lòng giờ đây hóa thành một ngọn lửa âm ỉ. Đêm sinh thần của cậu, hóa ra, không phải là khởi đầu của niềm vui, mà là mở màn cho một cơn ác mộng.



Trước khi bất kỳ ai kịp phản ứng, cánh cửa gỗ nặng nề của đại sảnh bật tung. Gió lạnh từ bên ngoài ùa vào, thổi tắt một vài ngọn đèn lồng, để lại những bóng tối nhảy nhót trên tường. Một nhóm người vận hắc y bước vào, từng bước chậm rãi nhưng chắc chắn, như những con sói săn mồi trong đêm. Đứng đầu là một nam nhân cao lớn, khuôn mặt bị che khuất bởi chiếc mũ trùm rộng, chỉ lộ ra đôi mắt đỏ ngầu ánh lên sự tàn nhẫn. Trong tay hắn là một thanh loan đao khác – thân đao cong cong, lưỡi đao loang loáng máu tươi, như vừa mới tắm trong huyết tinh.



“Phó Thừa Chí,” giọng kẻ lạ trầm đục, vang vọng như từ cõi âm, “mười lăm năm trước, ngươi đã chôn vùi huynh đệ của ta dưới lưỡi kiếm của ngươi. Đêm nay, ta đến để đòi lại món nợ ấy.”



Phó Thừa Chí siết chặt chuôi kiếm, đôi mắt nheo lại. “Tần Huyết Đao,” ông gằn giọng, “ta tưởng ngươi đã chết trong trận chiến ở Hắc Phong Cốc. Hóa ra ngươi vẫn còn sống để gieo rắc tai họa.”



Kẻ được gọi là Tần Huyết Đao cười khan, tiếng cười khô khốc như tiếng quạ kêu trên cánh đồng hoang. “Sống? Không, ta không sống. Ta chỉ tồn tại để nhìn ngươi quỳ dưới chân ta, để máu của Phó gia nhuộm đỏ ánh trăng đêm nay.” Hắn vung đao, một luồng khí lạnh buốt tỏa ra, khiến những người gần đó bất giác lùi lại.



Mộ Dung Lam vội kéo Hồng Tuyết ra sau lưng mình, đôi tay bà run rẩy nhưng ánh mắt kiên định. “Hồng Tuyết, con phải chạy. Đừng nhìn lại.”



Nhưng trước khi cậu kịp phản ứng, một bóng dáng nhỏ bé lao ra từ góc đại sảnh. Đó là một cô bé chừng mười tuổi, tóc buộc cao, vận y phục rách rưới màu xám. Trong tay cô bé là một thanh kiếm ngắn cũ kỹ, lưỡi kiếm đầy vết sứt mẻ. “Muốn động đến thiếu gia, phải bước qua ta trước!” cô bé hét lên, giọng trong trẻo nhưng đầy quyết tâm.



Lý Mộng Kiếm nhíu mày, quay sang Phó Thừa Chí. “Tiểu nha đầu này là ai?”



Phó Thừa Chí thở dài, ánh mắt thoáng buồn. “Tiểu Vân, con bé mồ côi mà ta nhặt được hai năm trước. Nó cứ bám lấy Hồng Tuyết như cái bóng.”



Tần Huyết Đao nghiêng đầu, đôi mắt đỏ nhìn chằm chằm Tiểu Vân. “Một con nhóc muốn chết sớm sao?” Hắn vung đao, một đường sáng đỏ rực xé toạc không gian, lao thẳng về phía cô bé.



Phó Hồng Tuyết không suy nghĩ nhiều. Cậu đẩy mẫu thân ra, giơ Loan Đao lên chặn cú chém. Hai lưỡi đao va vào nhau, tóe lửa trong bóng tối. Một luồng sức mạnh kinh khủng từ thanh đao của Tần Huyết Đao truyền qua tay cậu, khiến Hồng Tuyết lảo đảo. Nhưng viên ngọc bích trên Loan Đao bỗng sáng rực, một luồng khí ấm áp lan tỏa, giúp cậu đứng vững.



Tần Huyết Đao nhếch môi. “Thằng nhóc này… Loan Đao đã chọn ngươi sao?” Hắn lùi lại một bước, ánh mắt thoáng ngạc nhiên.



Phó Thừa Chí hét lớn: “Hồng Tuyết, lui lại! Đây không phải trận chiến của con!” Nhưng trước khi ông kịp lao tới, một mũi tên đen từ đâu bay tới, xuyên qua vai ông. Máu đỏ thẫm bắn ra, nhuộm đỏ trường bào trắng.



Đại sảnh bùng nổ trong hỗn loạn. Những khách mời hét lên, kẻ chạy trốn, kẻ rút vũ khí. Lý Mộng Kiếm vung kiếm lao vào đám hắc y, chém ngã hai tên trong chớp mắt. Tiểu Vân đứng che trước Hồng Tuyết, kiếm ngắn run run trong tay.



Từ góc tối của đại sảnh, một bóng dáng khác chậm rãi bước ra. Đó là một nữ nhân vận áo đen bó sát, khuôn mặt che khăn lụa, chỉ để lộ đôi mắt sắc lạnh như băng. Trong tay nàng là một cây roi da dài, đầu roi gắn đầy gai nhọn. “Tần Huyết Đao,” nàng nói, giọng lạnh lùng, “đừng để thằng nhóc làm chậm kế hoạch. Loan Đao phải thuộc về Hắc Long Hội.”



Phó Hồng Tuyết nhìn quanh, trái tim đập thình thịch. Loan Đao trong tay cậu rung lên dữ dội, như thể đang kêu gọi cậu chiến đấu. Đêm nay, sinh thần của cậu đã biến thành một cơn ác mộng đẫm máu, và cậu biết rằng, từ giờ phút này, cuộc đời mình sẽ không bao giờ trở lại như xưa
 
#### 2. Đại Sảnh và Món Quà Đặc Biệt (Tiếp tục)



Đại sảnh chìm trong hỗn loạn. Tiếng kiếm va chạm, tiếng hét của gia nhân, và mùi máu tanh tràn ngập không khí. Phó Thừa Chí ngã xuống, máu từ vết thương trên vai loang rộng trên sàn đá hoa. Lý Mộng Kiếm lao vào đám hắc y, kiếm quang lóe lên như chớp giật, nhưng kẻ thù quá đông. Tần Huyết Đao đứng giữa đại sảnh, ánh mắt đỏ ngầu nhìn Mộ Dung Lam đang ôm chặt Hồng Tuyết.



“Phó gia đến đây là hết,” Tần Huyết Đao gầm lên, vung đao chém ngã một gia nhân cuối cùng đang cố chạy trốn. “Đưa thằng nhóc và Loan Đao đây, Mộ Dung Lam, ta sẽ cho ngươi chết nhanh!”



Mộ Dung Lam siết chặt tay con trai, ánh mắt bà kiên định dù khuôn mặt tái nhợt. “Hồng Tuyết, chạy đi!” Bà đẩy cậu về phía cửa hậu, nhưng trước khi cậu kịp bước, Hắc Liên quất roi gai, cuốn lấy chân bà. Mộ Dung Lam ngã xuống, máu chảy từ vết roi xé toạc y phục.



“Mẫu thân!” Hồng Tuyết hét lên, định lao tới, nhưng Tiểu Vân chặn cậu lại. Cô bé nhỏ bé giơ thanh kiếm ngắn run rẩy trước mặt, hét lớn: “Thiếu gia, chạy ngay! Để ta giữ chân chúng!”



Tần Huyết Đao cười khan, tiến tới. “Một con nhóc cũng muốn cản ta?” Hắn vung đao, nhưng Lý Mộng Kiếm bất ngờ lao ra, chặn cú chém bằng kiếm của mình. “Hồng Tuyết, mang Loan Đao đi! Đừng để nó rơi vào tay chúng!” ông gầm lên, máu từ khóe miệng chảy xuống.



Phó Hồng Tuyết ngập ngừng, đôi mắt trong veo ngập tràn đau đớn. Nhưng tiếng hét của mẫu thân vang lên lần cuối: “Đi, Hồng Tuyết! Vì Phó gia!” Cậu cắn chặt môi, quay người lao ra cửa hậu, Tiểu Vân chạy theo sát bên.



Đằng sau, tiếng kiếm vỡ và tiếng hét của Lý Mộng Kiếm vang lên, rồi im bặt. Phó gia trang chìm trong biển lửa, ánh trăng bị khói đen che khuất.
 
Tối đọc :v
 
---



#### 3. Cuộc Trốn Chạy Dưới Ánh Trăng



Hồng Tuyết và Tiểu Vân lao qua cánh đồng lúa phía sau Phó gia trang, tiếng gió rít qua tai hòa lẫn với tiếng vó ngựa và tiếng hét của đám sát thủ đuổi theo. Loan Đao trong tay Hồng Tuyết rung lên dữ dội, như cảnh báo nguy hiểm cận kề.



“Tiểu Vân, chúng ta không thể chạy mãi được!” Hồng Tuyết thở hổn hển, đôi chân trần rớm máu vì đá nhọn trên đường.



Tiểu Vân dừng lại, nhìn quanh. Ánh trăng chiếu lên khuôn mặt nhỏ nhắn đầy vết bẩn của cô bé, đôi mắt sáng rực quyết tâm. “Thiếu gia, chúng ta phải chia ra. Nếu cả hai cùng chạy, chúng sẽ bắt được hết!”



Hồng Tuyết cau mày, lắc đầu. “Không, ta không thể bỏ muội lại!”



“Thiếu gia, nghe muội!” Tiểu Vân nắm chặt tay cậu, giọng gấp gáp. “Muội sẽ chạy về phía rừng Bạch Mai, giả vờ mang theo Loan Đao. Chúng sẽ đuổi theo muội. Còn thiếu gia, chạy về hướng Hắc Phong Cốc. Ở đó có vách núi, thiếu gia có thể trốn trong hang đá mà lão gia từng kể!”



Hồng Tuyết nhìn cô bé, trái tim thắt lại. “Nhưng nếu chúng bắt được muội…”



Tiểu Vân cười buồn, đôi mắt long lanh nước. “Muội không sao đâu. Muội là cái bóng của thiếu gia, sống là để bảo vệ ngài. Đi đi, đừng quay lại!” Cô bé đẩy cậu mạnh về phía trước, rồi quay người chạy ngược lại, giơ thanh kiếm ngắn lên hét lớn: “Loan Đao ở đây, bọn khốn! Đuổi ta đi!”



Hồng Tuyết cắn răng, nước mắt chảy dài trên má. Cậu quay người, lao vào bóng tối, hướng về Hắc Phong Cốc. Nhưng cậu không biết rằng, trong đám sát thủ, Hắc Liên đã quan sát toàn bộ. Nàng nhếch môi, thì thầm với Tần Huyết Đao: “Thằng nhóc tưởng chia ra là thoát được sao? Ngươi dẫn người đuổi con bé. Ta sẽ tự tay bắt thằng nhóc và Loan Đao.”



Tần Huyết Đao gật đầu, vung tay ra lệnh. Đám hắc y chia làm hai nhóm: một nhóm phi ngựa về phía rừng Bạch Mai, nhóm còn lại theo Hắc Liên lao về Hắc Phong Cốc.



---



#### 4. Hy Sinh Dưới Rừng Bạch Mai



Tiểu Vân chạy qua những cây bạch mai trắng muốt, hoa rơi lả tả dưới ánh trăng. Tiếng vó ngựa mỗi lúc một gần. Cô bé thở hổn hển, tay ôm chặt thanh kiếm ngắn như thể đó là Loan Đao thật.



“Con nhóc kia, đứng lại!” Tần Huyết Đao hét lớn, thúc ngựa lao tới. Hắn vung đao, một luồng sáng đỏ rực xé gió. Tiểu Vân nghiêng người né, nhưng lưỡi đao vẫn cắt qua vai cô bé, máu bắn ra nhuộm đỏ hoa mai dưới đất.



Tiểu Vân ngã xuống, nhưng cô bé cắn răng đứng dậy, hét lên: “Muốn Loan Đao thì bước qua xác ta!” Cô lao tới, kiếm ngắn đâm thẳng vào ngựa của Tần Huyết Đao. Con ngựa hí lên đau đớn, hất hắn ngã xuống đất.



Tần Huyết Đao gầm lên, đứng dậy với đôi mắt đỏ ngầu. “Ngươi muốn chết? Ta cho ngươi toại nguyện!” Hắn vung đao, lần này không chút nương tay. Lưỡi đao xuyên qua ngực Tiểu Vân, cô bé ngã xuống, máu loang trên nền đất lạnh.



Trước khi nhắm mắt, Tiểu Vân mỉm cười yếu ớt, thì thầm: “Thiếu gia… chạy đi…” Đôi tay cô bé buông lỏng, thanh kiếm ngắn rơi xuống bên cạnh những cánh hoa bạch mai nhuốm máu.



Tần Huyết Đao cúi xuống, lục soát cơ thể cô bé, rồi gầm lên khi không thấy Loan Đao. “Khốn kiếp! Con nhóc đánh lừa ta!” Hắn quay lại, ra lệnh cho đám thủ hạ: “Quay về Hắc Phong Cốc, thằng nhóc thật sự ở đó!” Nhưng Tiểu Vân đã hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng – cô bé đã mua đủ thời gian cho Hồng Tuyết chạy xa.
 
#### 5. Đối Đầu Tại Vách Núi Hắc Phong Cốc



Hồng Tuyết lao qua những tảng đá gồ ghề của Hắc Phong Cốc, hơi thở dồn dập, trái tim đau nhói khi nghĩ đến Tiểu Vân. Loan Đao trong tay cậu nặng trĩu, như mang theo linh hồn của những người đã ngã xuống đêm nay.



Trước mặt cậu là vách núi Hắc Phong, cao chót vót, gió rít qua khe đá như tiếng khóc của ma quỷ. Dưới chân vách là vực sâu hun hút, đen ngòm như miệng một con quái thú đang chờ nuốt chửng cậu. Hồng Tuyết dừng lại, không còn đường chạy nữa.



Tiếng vó ngựa vang lên sau lưng. Hắc Liên xuất hiện, cây roi gai trong tay nàng cuốn chặt quanh một tảng đá, đôi mắt lạnh lùng nhìn Hồng Tuyết. Đằng sau nàng là ba tên hắc y, kiếm đã tuốt trần.



“Thằng nhóc, hết đường chạy rồi,” Hắc Liên nói, giọng băng giá. “Giao Loan Đao ra đây, ta sẽ cho ngươi chết toàn thây. Nếu không, ta sẽ lột da ngươi từng mảnh.”



Hồng Tuyết siết chặt Loan Đao, ánh mắt trong veo giờ đây rực lên ngọn lửa căm hận. “Ngươi muốn Loan Đao? Nó là máu của Phó gia, là mạng sống của cha mẹ ta, của Tiểu Vân! Ta thà chết còn hơn giao nó cho ngươi!”



Hắc Liên nhếch môi, quất roi về phía cậu. Hồng Tuyết giơ Loan Đao chặn, lưỡi roi cuốn lấy thân đao, tóe lửa trong bóng tối. Sức mạnh của Hắc Liên quá lớn, cậu bị kéo về phía trước, chân trượt trên mép vực.



“Ngươi cứng đầu giống cha ngươi,” Hắc Liên cười lạnh. “Nhưng Phó Thừa Chí giờ đã thành tro bụi. Ngươi cũng sẽ như vậy.” Nàng giật mạnh roi, định kéo Loan Đao khỏi tay cậu.



Hồng Tuyết nhìn xuống vực sâu, rồi nhìn Loan Đao. Viên ngọc bích trên chuôi đao sáng rực, như thì thầm với cậu một điều gì đó. Cậu cắn răng, hét lớn: “Ta không giao đâu! Muốn lấy, thì xuống vực mà tìm!”



Dứt lời, Hồng Tuyết buông tay khỏi tảng đá đang bám, lao mình xuống vực Hắc Phong. Gió rít qua tai, bóng tối nuốt chửng cậu. Hắc Liên đứng trên vách núi, đôi mắt băng giá thoáng ngạc nhiên. “Đồ ngốc,” nàng lẩm bẩm, nhưng trong lòng biết rằng, Loan Đao chưa hẳn đã mất.



Dưới vực sâu, Hồng Tuyết rơi tự do, Loan Đao vẫn trong tay. Nhưng khi bóng tối gần nuốt chửng cậu, một luồng sáng từ viên ngọc bích bùng lên, như một tia hy vọng cuối cùng trong đêm đen.
 
### 6. Đối Thoại Trên Vách Núi Hắc Phong



Gió rít qua vách núi Hắc Phong Cốc, mang theo tiếng gầm của vực sâu như tiếng quỷ dữ gào thét. Hắc Liên đứng trên mép vách, cây roi gai trong tay nàng buông thõng, đầu roi đầy gai nhọn lấp lánh dưới ánh trăng nhợt nhạt. Đôi mắt lạnh băng của nàng nhìn xuống bóng tối hun hút nơi Phó Hồng Tuyết vừa lao mình xuống, không chút cảm xúc.



Tiếng vó ngựa dồn dập vang lên từ phía sau. Tần Huyết Đao cưỡi ngựa phi tới, máu từ vết thương của Tiểu Vân vẫn còn dính trên lưỡi đao cong của hắn, khô lại thành những vệt đen đỏ ghê rợn. Hắn nhảy xuống ngựa, bước tới cạnh Hắc Liên, đôi mắt đỏ ngầu quét qua vách núi.



“Thằng nhóc đâu?” Tần Huyết Đao gầm lên, giọng khàn khàn như tiếng kim loại cọ vào đá. Hắn nghiêng đầu, cánh tay sắt gắn lưỡi đao khẽ rung lên vì tức giận.



Hắc Liên không quay lại, giọng nàng lạnh lùng như băng giá: “Nhảy xuống vực rồi. Mang theo Loan Đao.”



Tần Huyết Đao trợn mắt, khuôn mặt méo mó vì cơn thịnh nộ. “Ngươi nói gì? Nhảy xuống vực? Ngươi đứng đó làm gì mà không cản nó lại, đồ ngu xuẩn!” Hắn bước tới, giơ cánh tay sắt định tóm lấy cổ áo nàng, nhưng Hắc Liên nhanh như cắt, quất roi ra. Lưỡi roi cuốn quanh cánh tay sắt của hắn, gai nhọn cắm vào lớp kim loại, tóe ra vài tia lửa.



“Đừng động vào ta, Tần Huyết Đao,” Hắc Liên gằn giọng, đôi mắt sắc lạnh lướt qua hắn. “Ngươi nghĩ ta muốn để nó chạy sao? Thằng nhóc đó nhanh hơn ta tưởng, và cái đao chết tiệt ấy… nó có gì đó kỳ lạ.”



Tần Huyết Đao giật mạnh tay, lưỡi roi bật ra khỏi cánh tay sắt, để lại vài vết xước nông. Hắn cười khan, tiếng cười khô khốc vang vọng trong gió. “Kỳ lạ? Đừng viện cớ, Hắc Liên. Ngươi chỉ là một con chó săn vô dụng của Hắc Long Hội, còn không bắt được một thằng nhóc mười hai tuổi!”



Hắc Liên quay lại, lần đầu tiên nhìn thẳng vào mắt hắn. Đôi mắt nàng hẹp lại, ánh lên sự nguy hiểm. “Vô dụng? Vậy còn ngươi thì sao? Ta nghe nói ngươi để một con nhóc mồ côi đánh lừa, chạy vòng vòng trong rừng Bạch Mai như một thằng ngốc. Ngươi còn mặt mũi mà chỉ trích ta?”



Tần Huyết Đao nghiến răng, bàn tay còn lại siết chặt chuôi đao đến mức các khớp trắng bệch. “Con nhóc đó chết rồi. Ta đã xẻo nó ra làm đôi. Nhưng khi ta nhận ra nó không mang Loan Đao, thì ngươi lại để thằng nhóc thật chạy mất! Nếu ngươi làm tròn nhiệm vụ, ta đã không phải phí sức với cái xác vô dụng đó!”



Hắc Liên nhếch môi, nụ cười lạnh lẽo thoáng qua. “Phí sức? Ngươi giết một đứa trẻ không vũ khí mà gọi là phí sức? Tần Huyết Đao, ngươi đúng là đồ rác rưởi của giang hồ. Ta ít nhất còn đối mặt với thằng nhóc và Loan Đao. Ngươi thì chỉ biết vung đao chém loạn như một con thú điên.”



“Ngươi!” Tần Huyết Đao gầm lên, giơ đao định chém, nhưng Hắc Liên lùi lại một bước, roi gai trong tay nàng cuốn thành vòng tròn, sẵn sàng phản công. Đám hắc y đứng sau lặng lẽ lùi lại, không dám can thiệp vào cuộc tranh cãi giữa hai con thú dữ này.



“Đủ rồi,” Hắc Liên cắt lời, giọng nàng hạ thấp nhưng sắc như lưỡi dao. “Cãi nhau ở đây cũng chẳng mang Loan Đao trở lại. Thằng nhóc nhảy xuống vực, nhưng ta không tin nó chết dễ dàng vậy. Cái đao đó… viên ngọc bích trên chuôi sáng lên trước khi nó rơi. Nó có thể còn sống.”



Tần Huyết Đao hạ đao xuống, đôi mắt đỏ ngầu nheo lại. “Sống? Dưới Hắc Phong Cốc? Ngươi điên rồi sao? Vực đó sâu trăm trượng, đá nhọn tua tủa như rừng kiếm. Ngay cả cao thủ giang hồ rơi xuống cũng tan xương nát thịt!”



Hắc Liên lắc đầu, giọng trầm xuống. “Ngươi không thấy ánh sáng từ Loan Đao sao? Ta đã cảm nhận được luồng khí từ nó. Thanh đao đó không phải vật thường. Nếu Phó Thừa Chí giao nó cho thằng nhóc, chắc chắn nó có bí mật gì đó. Có thể nó đã cứu mạng thằng nhóc.”



Tần Huyết Đao im lặng một lúc, rồi bật cười, tiếng cười đầy khinh miệt. “Ngươi đúng là ảo tưởng. Bí mật gì chứ? Loan Đao chỉ là một thanh đao sắc bén mà Phó gia khoe khoang thôi. Nếu nó mạnh thế, sao Phó Thừa Chí không dùng nó để sống sót đêm nay? Ngươi bị thằng nhóc lừa rồi, Hắc Liên!”



Hắc Liên không đáp, đôi mắt nàng lướt xuống vực sâu, như cố tìm kiếm một dấu hiệu nào đó. “Tin hay không tùy ngươi. Nhưng ta sẽ không trở về tổng bộ với hai bàn tay trắng. Giáo chủ không tha thứ cho thất bại.”



Tần Huyết Đao nhổ nước bọt xuống đất, giọng gằn lại. “Giáo chủ? Hừ, lão già đó chỉ biết ngồi trên ngai vàng, sai khiến chúng ta như chó săn. Nếu không phải vì món nợ với Hắc Long Hội, ta đã bỏ đi từ lâu. Nhưng ngươi nói đúng một điều – chúng ta không thể về mà không có Loan Đao. Nếu thằng nhóc còn sống, ta sẽ moi tim nó ra để bù cho cái chết của con nhóc kia!”



Hắc Liên quay lại, nhìn hắn với ánh mắt khinh bỉ. “Ngươi chỉ biết giết chóc. Nhưng lần này, ta sẽ dẫn đầu. Ngươi nghe lệnh ta. Chúng ta sẽ xuống vực tìm xác thằng nhóc, hoặc ít nhất là Loan Đao. Nếu không tìm được, thì chính ngươi sẽ phải chịu trách nhiệm trước Giáo chủ.”



Tần Huyết Đao gầm gừ, nhưng không phản đối. Hắn biết Hắc Liên nói đúng – thất bại lần này là lỗi của cả hai, nhưng Giáo chủ Hắc Long Hội không quan tâm đến lý do. Hắn cần kết quả.



“Được thôi,” Tần Huyết Đao nhếch môi, “nhưng nếu tìm được thằng nhóc, ta sẽ tự tay xẻo nó. Ngươi không được cướp niềm vui đó của ta.”



Hắc Liên không đáp, chỉ ra lệnh cho đám hắc y: “Chuẩn bị dây thừng, đuốc. Chúng ta xuống vực ngay bây giờ.” Nàng quay lưng, bước về phía ngựa, nhưng trong lòng thoáng một tia bất an. Loan Đao không phải thứ tầm thường, và nàng cảm thấy, thằng nhóc kia cũng vậy.
 
### 7. Tổng Bộ Hắc Long Hội – Cơn Thịnh Nộ Của Giáo Chủ



Tổng bộ Hắc Long Hội nằm sâu trong dãy núi Hắc Vân, một pháo đài đá lạnh lẽo ẩn trong sương mù dày đặc. Những ngọn lửa lập lòe từ các chậu đồng lớn đặt dọc hành lang, tỏa ra ánh sáng đỏ quạch, chiếu lên những bức tường đá khắc hình rồng đen cuộn mình dữ tợn. Không khí nặng nề mùi lưu huỳnh và máu khô, như lời nhắc nhở về những kẻ từng thất bại dưới tay Giáo chủ.



Trong đại điện trung tâm, Giáo chủ Hắc Long Hội ngồi trên ngai đá cao ngất, hai tay đặt trên hai đầu rồng chạm khắc ở tay vịn. Ông ta vận hắc bào rộng thùng thình, khuôn mặt ẩn sau chiếc mặt nạ sắt chỉ để lộ đôi mắt đen sâu thẳm, lấp lánh như mắt rắn. Trước mặt ông là hai bóng người quỳ xuống: Tần Huyết Đao và Hắc Liên, vừa trở về từ Hắc Phong Cốc sau ba ngày tìm kiếm vô ích dưới vực sâu.



Không khí trong đại điện im lặng đến ngạt thở. Chỉ có tiếng lửa cháy tí tách và tiếng thở nặng nhọc của Tần Huyết Đao vang lên. Giáo chủ không nói gì, nhưng áp lực từ ánh mắt ông khiến cả hai sát thủ cảm thấy như có một thanh kiếm vô hình kề sát cổ.



Cuối cùng, Giáo chủ lên tiếng, giọng trầm thấp nhưng sắc bén như lưỡi dao cắt qua không gian: “Loan Đao đâu?”



Hắc Liên cúi đầu, giọng nàng bình tĩnh nhưng thoáng run: “Thưa Giáo chủ, thằng nhóc… Phó Hồng Tuyết… đã nhảy xuống vực Hắc Phong cùng với Loan Đao. Chúng thuộc hạ đã xuống vực tìm kiếm ba ngày, nhưng không thấy xác hay thanh đao.”



Tần Huyết Đao ngắt lời, giọng gầm gừ: “Là lỗi của con nhỏ này! Nó để thằng nhóc chạy mất, còn ta thì bị con nhóc mồ côi đánh lừa. Nếu nó làm tròn nhiệm vụ, Loan Đao đã nằm trong tay chúng ta rồi!”



Giáo chủ nghiêng đầu, đôi mắt dưới mặt nạ lóe lên tia sáng lạnh lẽo. “Im miệng, Tần Huyết Đao.” Giọng ông vang lên như tiếng sấm, khiến Tần Huyết Đao giật mình, lập tức cúi đầu xuống. “Ta không cần nghe lý do. Ta giao cho các ngươi một nhiệm vụ đơn giản: tiêu diệt Phó gia, mang Loan Đao về đây. Vậy mà các ngươi trở về với hai bàn tay trắng, còn để một thằng nhóc mười hai tuổi biến mất cùng bảo vật. Các ngươi nghĩ ta là kẻ dễ tha thứ sao?”



Hắc Liên ngẩng đầu, cố giữ giọng điềm tĩnh: “Thưa Giáo chủ, thuộc hạ tin rằng thằng nhóc vẫn còn sống. Loan Đao có sức mạnh kỳ lạ – viên ngọc bích trên chuôi sáng lên trước khi nó nhảy xuống vực. Có thể nó đã giúp thằng nhóc sống sót. Nếu ngài cho chúng thuộc hạ thêm thời gian…”



“Thời gian?” Giáo chủ cắt lời, đứng dậy khỏi ngai đá. Hắc bào tung bay, khí thế của ông khiến cả đại điện rung chuyển. Ông bước xuống từng bậc thang, mỗi bước như giáng một nhát búa vào tim hai sát thủ. “Các ngươi đã có đủ thời gian để hoàn thành nhiệm vụ. Phó Thừa Chí chết rồi, Phó gia tan nát rồi, nhưng Loan Đao – thứ ta cần nhất – lại mất tích! Các ngươi biết Lục Huyền Mạch quan trọng thế nào với Hắc Long Hội không? Không có Loan Đao, chúng ta không thể mở mạch nguồn. Không mở được mạch nguồn, chúng ta sẽ mãi là kẻ dưới chân thiên hạ!”



Tần Huyết Đao cúi đầu thấp hơn, mồ hôi chảy dài trên trán. “Thưa Giáo chủ, thuộc hạ đã giết sạch Phó gia, không chừa một mạng. Chỉ là… chỉ là thằng nhóc đó quá quỷ quyệt. Nhưng thuộc hạ thề, nếu nó còn sống, thuộc hạ sẽ moi tim nó ra, mang Loan Đao về cho ngài!”



Giáo chủ dừng lại trước mặt Tần Huyết Đao, cúi xuống nhìn hắn. Đôi mắt đen sâu thẳm như vực thẳm khiến Tần Huyết Đao run lên. “Moi tim nó ra? Ngươi nói hay lắm. Nhưng ta không cần lời thề suông từ một kẻ chỉ biết vung đao chém loạn. Ngươi đã thất bại, Tần Huyết Đao. Và ta không giữ lại những kẻ vô dụng trong Hắc Long Hội.”



Tần Huyết Đao ngẩng phắt đầu, giọng hoảng loạn: “Thưa Giáo chủ, xin ngài cho thuộc hạ một cơ hội nữa! Thuộc hạ sẽ xuống vực lần nữa, lật từng tảng đá để tìm thằng nhóc! Thuộc hạ…”



“Đủ rồi!” Giáo chủ quát lớn, vung tay. Một luồng khí đen từ tay áo ông bay ra, cuốn lấy cổ Tần Huyết Đao, nâng hắn lên không trung. Hắn giãy giụa, tay chân đạp loạn, nhưng không thoát được. “Ta không cần kẻ thất bại cầu xin. Nhưng ta sẽ cho ngươi một cơ hội cuối cùng – không phải vì lòng thương, mà vì ta cần Loan Đao hơn mạng ngươi.”



Ông thả tay, Tần Huyết Đao rơi xuống sàn, ho sặc sụa, ôm cổ thở hổn hển. Giáo chủ quay sang Hắc Liên, giọng hạ thấp nhưng đầy sát khí: “Còn ngươi, Hắc Liên. Ta từng tin ngươi là con dao sắc bén nhất của Hắc Long Hội. Nhưng lần này, ngươi cũng làm ta thất vọng. Nói đi, ngươi có gì để biện minh?”



Hắc Liên cúi đầu, giọng nàng trầm nhưng kiên định: “Thuộc hạ không biện minh, thưa Giáo chủ. Thuộc hạ chỉ xin một cơ hội để sửa sai. Loan Đao không thể mất mãi mãi. Nếu thằng nhóc sống sót, nó sẽ lộ diện. Thuộc hạ sẽ đích thân truy lùng nó, dù phải lật tung cả giang hồ.”



Giáo chủ im lặng, nhìn nàng một lúc lâu. Cuối cùng, ông quay lại ngai đá, ngồi xuống, giọng lạnh lùng vang lên: “Ta cho các ngươi bảy ngày. Trong bảy ngày, mang Loan Đao về đây. Nếu tìm được, ta sẽ tha thứ cho thất bại lần này. Nếu không, thì đừng trở về. Mang đầu các ngươi về đây, hoặc tự kết liễu đi. Hắc Long Hội không chứa chấp kẻ vô dụng.”



Tần Huyết Đao nghiến răng, đấm mạnh xuống sàn đá. “Bảy ngày? Lão già khốn kiếp, ta sẽ moi ruột thằng nhóc đó trong ba ngày!” Hắn đứng dậy, lảo đảo bước ra ngoài, ánh mắt đỏ ngầu đầy sát khí.



Hắc Liên đứng lên, cúi đầu lần cuối với Giáo chủ trước khi quay đi. Nhưng khi bước qua cánh cửa đại điện, nàng thì thầm với chính mình: “Loan Đao… thằng nhóc… các ngươi ở đâu?” Trong lòng nàng, một tia nghi ngờ thoáng qua – không chỉ về Loan Đao, mà còn về chính Hắc Long Hội và những bí mật mà Giáo chủ đang che giấu.
 
### 8. Linh Hồn Từ Thế Giới Khác





Tại một căn hộ cao cấp giữa trung tâm Sài Gòn, ánh đèn LED trắng sáng chiếu rọi khắp căn phòng hiện đại. Lê Bá Đạo, 28 tuổi, ngồi trước ba màn hình máy tính lớn, ngón tay lướt nhanh trên bàn phím cơ như một vũ điệu không ngừng nghỉ. Anh mặc áo phông đen đơn giản nhưng đắt tiền, mái tóc undercut được vuốt ngược gọn gàng, khuôn mặt góc cạnh với cặp kính cận mỏng càng tôn lên vẻ đẹp trai lạnh lùng. Trên bàn là cốc cà phê đen đã nguội, cạnh đó là chiếc điện thoại iPhone đời mới nhất rung lên liên tục với hàng loạt tin nhắn từ các cô gái – nhưng Đạo chẳng buồn liếc nhìn.



Anh là một lập trình viên IT cấp cao, một “trai đẹp” nổi tiếng trong giới công nghệ, giàu có nhờ những dự án giá trị hàng triệu đô. Nhưng điều khiến Đạo khác biệt không chỉ là tài năng hay ngoại hình, mà còn là đam mê kỳ lạ với tiểu thuyết kiếm hiệp. Anh từng nói với bạn bè: “Code là kiếm, lập trình là võ công. Chỉ cần gõ đúng chiêu, cả thế giới sẽ quỳ dưới tay mình.”



Đêm nay, Đạo đang làm việc với một dự án đặc biệt: thiết kế website truyện tranh kiếm hiệp cho một khách hàng bí ẩn trả giá cao ngất ngưởng – 500 triệu đồng chỉ để hoàn thành trong một tuần. Website này chứa hàng loạt tiểu thuyết nổi tiếng thế giới: từ Anh Hùng Xạ Điêu của Kim Dung, Thủy Hử của Thi Nại Am, đến cả Đắc Kỷ Trụ Vương phiên bản hiện đại. Nhưng phần Đạo đang lập trình là một truyện gốc do khách hàng gửi: Máu Nhuộm Trăng Sương, với nhân vật chính là một thiếu niên tên Phó Hồng Tuyết mang thanh Loan Đao định mệnh.



“Phó Hồng Tuyết, mày đúng là thằng nhóc ngầu đấy,” Đạo lẩm bẩm, nhấp một ngụm cà phê lạnh, mắt dán vào đoạn code trên màn hình. “Nhảy xuống vực để bảo vệ Loan Đao? Đỉnh thật. Nếu tao là mày, tao sẽ lập trình cả thế giới này nổ tung trước khi để kẻ thù chạm vào bảo vật.”



Anh gõ tiếp, tay di chuyển nhanh như gió, nhập từng dòng lệnh để tạo hiệu ứng ánh sáng từ viên ngọc bích trên Loan Đao khi Phó Hồng Tuyết rơi xuống vực Hắc Phong Cốc. Màn hình lóe lên những dòng code xanh đỏ, phản chiếu trong mắt Đạo một niềm phấn khích khó tả.



Nhưng rồi, bất ngờ xảy ra.



BÙM!



Một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, như thể cả thế giới bị xé toạc. Đạo chưa kịp phản ứng, chỉ kịp ngẩng đầu khỏi màn hình, thì một luồng sáng trắng chói lòa bùng lên từ chiếc máy tính. Cơ thể anh bị xé tan thành từng mảnh trong chớp mắt – máu, thịt, xương vỡ vụn như pháo hoa giữa không gian.



Nhưng linh hồn anh không tan biến. Trong khoảnh khắc cuối cùng, Đạo cảm nhận được một cơn đau đớn tột cùng, rồi ý thức bị kéo ra khỏi cơ thể. Linh hồn anh giãy giụa, gào thét trong không gian vô định: “Không! Tao chưa xong! Tao không cam lòng!”



Anh cố níu lấy thứ gì đó – một ký ức, một dòng code, hay chính cuộc đời mình – nhưng vô ích. Đột nhiên, một lực hút mạnh mẽ kéo anh vào một đường hầm không gian tối đen, xoáy tròn như cơn lốc. Tiếng gió rít qua tai, ánh sáng lập lòe như những đoạn mã lập trình lỗi, và rồi… ý thức của Bá Đạo dần mờ đi, chìm vào bóng tối vô tận.



---
 
### 9. Dưới Vực Hắc Phong – Sự Gặp Gỡ Định Mệnh



Dưới vực sâu Hắc Phong Cốc, bóng tối bao trùm mọi thứ. Những tảng đá nhọn tua tủa như rừng kiếm, gió lạnh rít qua khe đá tạo thành tiếng gào thét ghê rợn. Phó Hồng Tuyết rơi tự do, Loan Đao vẫn trong tay, viên ngọc bích trên chuôi đao phát ra ánh sáng xanh kỳ lạ, như một ngọn lửa nhỏ giữa đêm đen.



Cậu không biết mình đã rơi bao lâu, chỉ cảm thấy cơ thể nhẹ dần, như bị một luồng khí ấm áp từ Loan Đao bao bọc. Đột nhiên, một tiếng ầm vang lên – Hồng Tuyết đập mạnh xuống một mỏm đá bằng phẳng giữa vực sâu, nhưng kỳ lạ thay, cậu không chết. Xương cốt đau nhức, máu chảy từ khóe miệng, nhưng cậu vẫn sống.



Hồng Tuyết nằm đó, thở hổn hển, đôi mắt trong veo nhìn lên ánh sáng yếu ớt từ viên ngọc bích. “Loan Đao… ngươi cứu ta sao?” cậu thì thầm, tay siết chặt chuôi đao. Nhưng cậu không biết rằng, một sự kiện kỳ lạ hơn đang xảy ra.



Trong không gian vô hình, linh hồn của Bá Đạo bị đường hầm không gian hút đến thế giới này. Khi anh mở mắt ,hay đúng hơn, khi ý thức anh tỉnh lại anh thấy mình lơ lửng trên không, nhìn xuống một thiếu niên bận y phục trắng nằm giữa đống đá vụn.



“Đây là… đâu?” Đạo lẩm bẩm, giọng vang vọng trong đầu mình. Anh nhìn quanh, nhận ra khung cảnh quen thuộc: vực sâu, đá nhọn, và ánh trăng mờ nhạt phía trên. “Khoan đã… Hắc Phong Cốc? Thằng nhóc này… là Phó Hồng Tuyết?”



Đạo sững sờ. Anh nhận ra ngay cậu bé chính là nhân vật trong truyện Máu Nhuộm Trăng Sương mà anh vừa lập trình. “Không thể nào! Tao xuyên không vào chính truyện tao đang code sao? Đùa kiểu gì vậy trời?”



Trước khi Đạo kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, viên ngọc bích trên Loan Đao bỗng sáng rực hơn, một luồng khí xanh từ đó bắn thẳng lên, cuốn lấy linh hồn anh. Đạo giãy giụa, hét lớn: “Ê, từ từ! Tao không muốn nhập hồn vào thằng nhóc này đâu! Tao là Lê Bá Đạo, không phải kiếm khách giang hồ!”



Nhưng sức hút từ Loan Đao quá mạnh. Linh hồn anh bị kéo vào cơ thể Hồng Tuyết, hòa nhập trong một khoảnh khắc đau đớn. Hồng Tuyết bật dậy, ôm đầu gào lên: “Aaa!” Đôi mắt cậu lóe lên ánh sáng kỳ lạ, rồi trở lại bình thường.



Trong đầu cậu, hai ý thức va chạm. Một là Hồng Tuyết, thiếu niên mang nỗi đau mất gia đình và quyết tâm trả thù. Một là Lê Bá Đạo, gã IT hiện đại vừa mất mạng trong vụ nổ bí ẩn.



“Thằng nhóc, mày là ai?” Đạo hét lên trong tâm trí.



“Ngươi… ngươi là ai? Sao lại ở trong đầu ta?” Hồng Tuyết đáp lại, giọng run rẩy nhưng đầy cảnh giác.



Đạo cười khổ: “Tao là Lê Bá Đạo, 28 tuổi, lập trình viên từ Việt Nam năm 2025. Còn mày là Phó Hồng Tuyết, nhân vật chính trong truyện tao đang code. Hình như tao xuyên không vào người mày rồi!”



Hồng Tuyết ngẩn ra, không hiểu gì. “Xuyên không? Việt Nam? Code? Ngươi nói gì ta không hiểu!”



“Thôi được rồi, để tao giải thích sau,” Đạo thở dài. “Nhưng trước tiên, mày sống sót được là nhờ Tao đấy. Tao thấy không có tao chắc mày chết rồi. Kiếm chỗ nào trị thương đi.Giờ tụi sát thủ đang tìm mày, phải chạy thôi!”



Hồng Tuyết cắn răng, đứng dậy dù cơ thể đau nhức. “Ta phải trả thù cho cha mẹ và Tiểu Vân. Loan Đao là di vật của Phó gia, ta không thể để nó rơi vào tay kẻ thù.”



“Trả thù? Được thôi,đợi khoẻ lại đi,” Đạo cười nham hiểm trong tâm trí. “Tao là chuyên gia lập trình, mày là kiếm khách. Hợp sức lại, tụi mình sẽ hack cả cái giang hồ này!”



Hồng Tuyết không hiểu “hack” là gì, nhưng cậu cảm nhận được sự tự tin từ giọng nói lạ lùng trong đầu. Cậu nắm chặt Loan Đao, bước đi trong bóng tối của Hắc Phong Cốc, không biết rằng một hành trình kỳ lạ vừa bắt đầu ,sự kết hợp giữa kiếm hiệp cổ điển và trí tuệ hiện đại.



---
 
cảnh báo nam vương 2025 truyện sex javhd
123b
ee88
anime sex
cliphot
Back
Top