fb68
soc88
max88
net88
Quảng cáo Net88

Phó Hồng Tuyết ( được ngẫu hứng viết tào lao)



---



### **Chương 1: Máu Nhuộm Trăng Sương**



#### **1. Đêm Trăng Tĩnh Lặng**

**Bối cảnh mở đầu**

Làng Vân Phong, một ngôi làng nhỏ nằm dưới chân núi, vốn nổi tiếng với cảnh sắc thanh bình và những cánh đồng lúa bạt ngàn. Nhưng đêm nay, không khí trong làng lại nặng nề một cách kỳ lạ. Gió thổi qua những ngọn cây, mang theo tiếng lá xào xạc như lời thì thầm của những bóng ma. Trăng sáng vằng vặc, nhưng ánh trăng ấy không mang lại sự yên tĩnh, mà ngược lại, khiến lòng người thêm bất an.



Đêm buông xuống như tấm màn nhung đen dày đặc.

Không một cơn gió nào dám lay động không gian tĩnh lặng của Phó gia trang.

Trên cao, những đám mây trôi lững thững, nặng nề, như mang theo lời tiên tri chẳng ai muốn nghe.

Ánh trăng mỏng manh, nhợt nhạt, cố xuyên qua tầng mây, rải xuống nhân gian những vệt sáng bạc yếu ớt.

Mái ngói đen của dãy nhà cổ kính lấp lánh dưới ánh sáng ấy, cong cong như lưng một con rồng già cuộn mình, im lìm mà đầy uy nghiêm.



Sân viện rộng lớn trải dài trước mắt.

Mặt đá xanh bóng loáng, lạnh lẽo dưới bàn chân trần của thiếu niên đứng lặng lẽ dưới gốc bạch mai.

Những cánh hoa trắng nhỏ xíu, mong manh, khẽ rung rinh trong bóng tối.

Mùi hương dịu dàng thoảng qua, như lời thì thầm không rõ nghĩa.

Gần đó, từ hòn giả sơn giữa sân, tiếng nước chảy róc rách đều đặn vang lên.

Từng giọt rơi xuống mặt hồ nhỏ, tạo thành những vòng tròn lan tỏa rồi tan biến vào hư không.

Âm thanh ấy tưởng chừng êm dịu, nhưng trong lòng Phó Hồng Tuyết lại gợi lên cảm giác bất an mơ hồ.

Mỗi giọt nước như một nhịp đếm ngược đến điều chẳng lành.



Phó Hồng Tuyết vận y phục lụa trắng tinh khôi.

Những đường chỉ bạc thêu tinh tế lấp lánh dưới ánh trăng, như sợi tơ nhện giăng mắc trong đêm.

Mái tóc đen dài buông xõa tự nhiên, chỉ được giữ bởi cây trâm ngọc đơn sơ.

Ánh xanh của viên ngọc lấp ló giữa suối tóc, như đốm sáng lạc lõng.

Phó Hồng Tuyết, mới mười hai tuổi.

Nhưng đôi mắt trong veo lại ẩn chứa nỗi trầm tư vượt xa tuổi tác.

Đôi tay nhỏ nhắn siết chặt lấy nhau, những ngón tay đan xen như muốn níu giữ điều gì đó sắp vuột mất.



Đêm nay là sinh thần của Phó Hồng Tuyết.

Một ngày đáng lẽ phải rộn ràng tiếng cười, ấm áp ánh đèn.

Nhưng giờ đây, đứng một mình dưới gốc mai, Phó Hồng Tuyết chỉ cảm thấy trái tim mình nặng trĩu.

Phó Hồng Tuyết khẽ ngẩng đầu, nhìn ánh trăng bị mây che khuất một nửa.

Phó Hồng Tuyết tự hỏi vì sao lòng mình lại bất an đến vậy.

Tiếng cười nói từ xa vọng lại từ đại sảnh, nơi ánh đèn đỏ vẫn rực rỡ.

Nhưng âm thanh ấy không mang lại sự an ủi.

Ngược lại, nó nghe xa xăm, gượng ép, như tiếng cười của những kẻ đang cố che giấu điều gì.



Một bóng dáng từ hành lang dài chậm rãi bước tới.

Đôi hài thêu hoa khẽ chạm lên mặt đá, phát ra âm thanh nhẹ nhàng nhưng rõ ràng trong không gian tĩnh mịch.

Người phụ nữ dừng lại cách Phó Hồng Tuyết vài bước.

Đôi mắt bà dịu dàng nhìn con trai, nhưng không thể giấu hết nỗi lo lắng len lỏi bên trong.

Bà vận y phục xanh nhạt, chất vải mềm mại ôm lấy dáng người mảnh mai.

Khuôn mặt đoan trang mang vẻ đẹp thanh thoát, nhưng làn da dưới ánh trăng lộ rõ sắc tái nhợt.



"Hồng Tuyết, sao con lại đứng đây một mình thế này?"

Giọng Mộ Dung Lam vang lên, nhẹ nhàng như gió thoảng, chất chứa sự quan tâm sâu sắc.

Bà bước tới gần hơn, bàn tay đưa lên vuốt nhẹ mái tóc con trai.

Những ngón tay thon dài run run một cách khó nhận ra.



Phó Hồng Tuyết khẽ nghiêng đầu, đôi mắt trong veo nhìn mẫu thân.

"Mẫu thân, con cảm thấy đêm nay có gì đó không đúng."

Giọng Phó Hồng Tuyết nhỏ nhẹ, trong trẻo như chuông bạc, nhưng thoáng chút đắn đo.

"Con không biết vì sao, nhưng lòng con cứ bồn chồn."



Mộ Dung Lam bất giác khựng lại.

Một tia ngập ngừng thoáng qua trong ánh mắt bà, nhanh đến mức gần như không ai nhận ra.

Nhưng Phó Hồng Tuyết vẫn bắt được.

Bà mỉm cười, nụ cười dịu dàng như muốn xua tan nỗi lo lắng của con trai.

"Con đừng nghĩ ngợi nhiều. Hôm nay là sinh thần của con, là ngày vui mà."

Bà ngừng một chút, rồi nói tiếp.

"Cha con vẫn đang chờ con trong đại sảnh, mọi người đều mong con đến."



Phó Hồng Tuyết ngẩng đầu nhìn mẫu thân lâu hơn.

Ánh trăng chiếu lên gương mặt Mộ Dung Lam, làm nổi bật những đường nét thanh tú.

Nhưng nó cũng lộ rõ sắc xanh nhợt nhạt trên làn da bà.

Phó Hồng Tuyết khẽ cau mày.

*Mẫu thân đang lo lắng điều gì sao?*

Ý nghĩ ấy thoáng qua trong đầu, nhưng Phó Hồng Tuyết không hỏi.

Phó Hồng Tuyết chỉ lặng lẽ để bàn tay ấm áp của mẫu thân nắm lấy tay mình.



"Đi nào."

Mộ Dung Lam nói, giọng nhẹ nhàng nhưng thoáng gấp gáp, như muốn kéo con trai ra khỏi những suy nghĩ trói buộc.

"Hôm nay cha con đã chuẩn bị một món quà rất đặc biệt cho con."



Phó Hồng Tuyết gật đầu, đôi môi mím lại thành một đường mỏng.

Phó Hồng Tuyết bước theo mẫu thân, đôi hài nhỏ khẽ chạm lên mặt đá lạnh lẽo.

Nhưng cảm giác bất an trong lòng vẫn không tan biến.

Khi hai mẹ con tiến vào đại sảnh, ánh sáng rực rỡ từ những chiếc đèn lồng đỏ hắt lên gương mặt Phó Hồng Tuyết.

Nhưng đôi mắt Phó Hồng Tuyết vẫn đượm một nỗi u hoài không tên.



---



#### **2. Đại Sảnh và Món Quà Đặc Biệt**

Đại sảnh của Phó gia trang rộng lớn và ấm cúng.

Từng cột gỗ lim bóng loáng, chạm khắc hoa văn rồng phượng tinh xảo, đứng sừng sững như những người lính canh gác.

Những chiếc đèn lồng đỏ treo cao trên xà nhà, tỏa ra ánh sáng ấm áp.

Những vệt sáng nhảy nhót trên sàn đá hoa láng bóng.

Không khí thoảng mùi gỗ trầm hương, hòa lẫn với hương rượu thoang thoảng từ những chén ngọc trên bàn tiệc.



Giữa sảnh, trên ghế chủ vị, Phó Thừa Chí ngồi với dáng vẻ oai nghiêm.

Ông vận áo trường bào trắng, mái tóc búi cao gọn gàng.

Khuôn mặt cương nghị với những đường nét sắc sảo như tạc từ đá.

Dù đã ngoài bốn mươi, phong thái của ông vẫn toát lên sự uy quyền của một gia chủ từng tung hoành giang hồ.



Xung quanh ông là những người bạn cũ.

Những huynh đệ kết nghĩa năm xưa từng cùng ông vượt qua mưa gió và máu tanh của thế giới võ lâm.

Họ cười nói rôm rả, nâng chén rượu ngọc.

Nhưng ánh mắt đôi lúc lại lướt qua nhau với những ý tứ khó nắm bắt.



Khi Phó Hồng Tuyết bước vào cùng mẫu thân, ánh mắt mọi người đổ dồn về phía Phó Hồng Tuyết.

Một nam nhân trung niên vận y phục xám bạc đứng dậy.

Dáng vẻ phong trần, mái tóc điểm sương, ông mỉm cười nhìn Phó Hồng Tuyết.

Ông là Lý Mộng Kiếm, người mà Phó Thừa Chí luôn xem như huynh đệ thân thiết.

"Hồng Tuyết, lại đây nào, tiểu tử."

Giọng ông trầm ấm, mang chút nghịch ngợm của người quen sống đời giang hồ.



Phó Hồng Tuyết khẽ cúi đầu chào, bước tới gần.

Phó Hồng Tuyết nhận ra ánh mắt của Lý Mộng Kiếm không chỉ là sự trìu mến.

Trong đó còn có gì đó sâu thẳm, như một câu hỏi không lời.



Phó Thừa Chí nhìn con trai, khóe môi cong lên thành nụ cười ôn hòa hiếm hoi.

"Hồng Tuyết, hôm nay là sinh thần của con."

Ông ngừng một chút, ánh mắt dịu lại.

"Cha có một món quà đặc biệt muốn tặng con."

Ông vỗ nhẹ tay, tiếng vang khô khốc vang lên trong không gian tĩnh lặng.



Một gia nhân lập tức bước tới.

Trên tay bưng một hộp gỗ mun chạm trổ tinh xảo, từng hoa văn uốn lượn như sóng nước.

Phó Hồng Tuyết tiến lại gần, đôi tay nhỏ nhắn chạm vào nắp hộp.

Phó Hồng Tuyết cảm nhận sự mát lạnh của gỗ mun dưới đầu ngón tay.

Phó Hồng Tuyết mở hộp, ánh mắt thoáng ngỡ ngàng.

Bên trong, trên lớp vải nhung đỏ thắm, một thanh đao dài nằm ngay ngắn.

Thân đao đen tuyền, lưỡi đao sắc bén ánh lên tia hàn quang lạnh lẽo dưới ánh đèn.

Chuôi đao khảm một viên ngọc bích xanh thẳm, lấp lánh như con mắt sống động, dường như đang quan sát Phó Hồng Tuyết.



"Đây là…?"

Phó Hồng Tuyết khẽ hỏi, giọng trong trẻo nhưng thoáng run vì cảm giác kỳ lạ trong lòng.



Phó Thừa Chí nhìn con trai, giọng trầm thấp, chậm rãi như khắc sâu từng chữ.

"Loan Đao. Bảo vật truyền đời của Phó gia ta."



Phó Hồng Tuyết chạm nhẹ vào chuôi đao.

Một luồng khí lạnh từ ngọc bích lan tỏa qua đầu ngón tay, len lỏi vào sâu trong tim Phó Hồng Tuyết.

Trực giác mách bảo Phó Hồng Tuyết rằng thanh đao này không chỉ là món vũ khí.

Nó mang theo một câu chuyện, một bí mật mà Phó Hồng Tuyết chưa thể hiểu.



---
 
Tiếp đi chớ =))))
 
#### 2. Đại Sảnh và Món Quà Đặc Biệt (Tiếp tục)



Phó Hồng Tuyết nâng Loan Đao khỏi hộp gỗ mun, đôi tay nhỏ bé khẽ run lên dưới sức nặng của thanh đao. Ánh đèn lồng đỏ chiếu lên lưỡi đao, phản chiếu những tia sáng lạnh lẽo như băng tuyết giữa mùa đông. Đám đông trong đại sảnh chợt im bặt, chỉ còn tiếng trầm hương cháy tí tách trong lò nhỏ góc phòng.



Phó Thừa Chí đứng dậy, bước xuống từ ghế chủ vị. Đôi mắt ông sắc bén nhìn con trai, nhưng trong đó thoáng một tia u uẩn khó tả. “Hồng Tuyết,” ông nói, giọng trầm như tiếng chuông đồng vọng từ xa, “Loan Đao không chỉ là một thanh vũ khí. Nó là lời thề của Phó gia, là máu và nước mắt của tổ tiên ta. Từ hôm nay, con sẽ mang nó trên vai, như cha đã từng.”



Phó Hồng Tuyết khẽ gật đầu, nhưng lòng cậu lại dâng lên một cảm giác kỳ lạ. Viên ngọc bích trên chuôi đao dường như ấm lên dưới tay cậu, như một nhịp đập yếu ớt. Cậu nhìn cha, rồi quay sang mẫu thân. Mộ Dung Lam mỉm cười, nhưng nụ cười ấy không chạm tới đôi mắt bà.



Bỗng nhiên, từ ngoài sân vang lên một tiếng động nhỏ – tiếng hài ai đó bước vội trên đá. Một gia nhân hớt hải chạy vào, khuôn mặt trắng bệch. “Gia chủ! Có… có người lạ ở cổng chính!”



Phó Thừa Chí cau mày, tay bất giác đặt lên chuôi kiếm bên hông. Lý Mộng Kiếm đứng bật dậy, ánh mắt sắc như lưỡi dao. “Kẻ nào dám đến Phó gia quấy rối đêm nay?” ông gầm lên, giọng đầy sát khí.



Phó Hồng Tuyết siết chặt Loan Đao, cảm giác bất an trong lòng giờ đây hóa thành một ngọn lửa âm ỉ. Đêm sinh thần của cậu, hóa ra, không phải là khởi đầu của niềm vui, mà là mở màn cho một cơn ác mộng.



Trước khi bất kỳ ai kịp phản ứng, cánh cửa gỗ nặng nề của đại sảnh bật tung. Gió lạnh từ bên ngoài ùa vào, thổi tắt một vài ngọn đèn lồng, để lại những bóng tối nhảy nhót trên tường. Một nhóm người vận hắc y bước vào, từng bước chậm rãi nhưng chắc chắn, như những con sói săn mồi trong đêm. Đứng đầu là một nam nhân cao lớn, khuôn mặt bị che khuất bởi chiếc mũ trùm rộng, chỉ lộ ra đôi mắt đỏ ngầu ánh lên sự tàn nhẫn. Trong tay hắn là một thanh loan đao khác – thân đao cong cong, lưỡi đao loang loáng máu tươi, như vừa mới tắm trong huyết tinh.



“Phó Thừa Chí,” giọng kẻ lạ trầm đục, vang vọng như từ cõi âm, “mười lăm năm trước, ngươi đã chôn vùi huynh đệ của ta dưới lưỡi kiếm của ngươi. Đêm nay, ta đến để đòi lại món nợ ấy.”



Phó Thừa Chí siết chặt chuôi kiếm, đôi mắt nheo lại. “Tần Huyết Đao,” ông gằn giọng, “ta tưởng ngươi đã chết trong trận chiến ở Hắc Phong Cốc. Hóa ra ngươi vẫn còn sống để gieo rắc tai họa.”



Kẻ được gọi là Tần Huyết Đao cười khan, tiếng cười khô khốc như tiếng quạ kêu trên cánh đồng hoang. “Sống? Không, ta không sống. Ta chỉ tồn tại để nhìn ngươi quỳ dưới chân ta, để máu của Phó gia nhuộm đỏ ánh trăng đêm nay.” Hắn vung đao, một luồng khí lạnh buốt tỏa ra, khiến những người gần đó bất giác lùi lại.



Mộ Dung Lam vội kéo Hồng Tuyết ra sau lưng mình, đôi tay bà run rẩy nhưng ánh mắt kiên định. “Hồng Tuyết, con phải chạy. Đừng nhìn lại.”



Nhưng trước khi cậu kịp phản ứng, một bóng dáng nhỏ bé lao ra từ góc đại sảnh. Đó là một cô bé chừng mười tuổi, tóc buộc cao, vận y phục rách rưới màu xám. Trong tay cô bé là một thanh kiếm ngắn cũ kỹ, lưỡi kiếm đầy vết sứt mẻ. “Muốn động đến thiếu gia, phải bước qua ta trước!” cô bé hét lên, giọng trong trẻo nhưng đầy quyết tâm.



Lý Mộng Kiếm nhíu mày, quay sang Phó Thừa Chí. “Tiểu nha đầu này là ai?”



Phó Thừa Chí thở dài, ánh mắt thoáng buồn. “Tiểu Vân, con bé mồ côi mà ta nhặt được hai năm trước. Nó cứ bám lấy Hồng Tuyết như cái bóng.”



Tần Huyết Đao nghiêng đầu, đôi mắt đỏ nhìn chằm chằm Tiểu Vân. “Một con nhóc muốn chết sớm sao?” Hắn vung đao, một đường sáng đỏ rực xé toạc không gian, lao thẳng về phía cô bé.



Phó Hồng Tuyết không suy nghĩ nhiều. Cậu đẩy mẫu thân ra, giơ Loan Đao lên chặn cú chém. Hai lưỡi đao va vào nhau, tóe lửa trong bóng tối. Một luồng sức mạnh kinh khủng từ thanh đao của Tần Huyết Đao truyền qua tay cậu, khiến Hồng Tuyết lảo đảo. Nhưng viên ngọc bích trên Loan Đao bỗng sáng rực, một luồng khí ấm áp lan tỏa, giúp cậu đứng vững.



Tần Huyết Đao nhếch môi. “Thằng nhóc này… Loan Đao đã chọn ngươi sao?” Hắn lùi lại một bước, ánh mắt thoáng ngạc nhiên.



Phó Thừa Chí hét lớn: “Hồng Tuyết, lui lại! Đây không phải trận chiến của con!” Nhưng trước khi ông kịp lao tới, một mũi tên đen từ đâu bay tới, xuyên qua vai ông. Máu đỏ thẫm bắn ra, nhuộm đỏ trường bào trắng.



Đại sảnh bùng nổ trong hỗn loạn. Những khách mời hét lên, kẻ chạy trốn, kẻ rút vũ khí. Lý Mộng Kiếm vung kiếm lao vào đám hắc y, chém ngã hai tên trong chớp mắt. Tiểu Vân đứng che trước Hồng Tuyết, kiếm ngắn run run trong tay.



Từ góc tối của đại sảnh, một bóng dáng khác chậm rãi bước ra. Đó là một nữ nhân vận áo đen bó sát, khuôn mặt che khăn lụa, chỉ để lộ đôi mắt sắc lạnh như băng. Trong tay nàng là một cây roi da dài, đầu roi gắn đầy gai nhọn. “Tần Huyết Đao,” nàng nói, giọng lạnh lùng, “đừng để thằng nhóc làm chậm kế hoạch. Loan Đao phải thuộc về Hắc Long Hội.”



Phó Hồng Tuyết nhìn quanh, trái tim đập thình thịch. Loan Đao trong tay cậu rung lên dữ dội, như thể đang kêu gọi cậu chiến đấu. Đêm nay, sinh thần của cậu đã biến thành một cơn ác mộng đẫm máu, và cậu biết rằng, từ giờ phút này, cuộc đời mình sẽ không bao giờ trở lại như xưa
 
#### 2. Đại Sảnh và Món Quà Đặc Biệt (Tiếp tục)



Đại sảnh chìm trong hỗn loạn. Tiếng kiếm va chạm, tiếng hét của gia nhân, và mùi máu tanh tràn ngập không khí. Phó Thừa Chí ngã xuống, máu từ vết thương trên vai loang rộng trên sàn đá hoa. Lý Mộng Kiếm lao vào đám hắc y, kiếm quang lóe lên như chớp giật, nhưng kẻ thù quá đông. Tần Huyết Đao đứng giữa đại sảnh, ánh mắt đỏ ngầu nhìn Mộ Dung Lam đang ôm chặt Hồng Tuyết.



“Phó gia đến đây là hết,” Tần Huyết Đao gầm lên, vung đao chém ngã một gia nhân cuối cùng đang cố chạy trốn. “Đưa thằng nhóc và Loan Đao đây, Mộ Dung Lam, ta sẽ cho ngươi chết nhanh!”



Mộ Dung Lam siết chặt tay con trai, ánh mắt bà kiên định dù khuôn mặt tái nhợt. “Hồng Tuyết, chạy đi!” Bà đẩy cậu về phía cửa hậu, nhưng trước khi cậu kịp bước, Hắc Liên quất roi gai, cuốn lấy chân bà. Mộ Dung Lam ngã xuống, máu chảy từ vết roi xé toạc y phục.



“Mẫu thân!” Hồng Tuyết hét lên, định lao tới, nhưng Tiểu Vân chặn cậu lại. Cô bé nhỏ bé giơ thanh kiếm ngắn run rẩy trước mặt, hét lớn: “Thiếu gia, chạy ngay! Để ta giữ chân chúng!”



Tần Huyết Đao cười khan, tiến tới. “Một con nhóc cũng muốn cản ta?” Hắn vung đao, nhưng Lý Mộng Kiếm bất ngờ lao ra, chặn cú chém bằng kiếm của mình. “Hồng Tuyết, mang Loan Đao đi! Đừng để nó rơi vào tay chúng!” ông gầm lên, máu từ khóe miệng chảy xuống.



Phó Hồng Tuyết ngập ngừng, đôi mắt trong veo ngập tràn đau đớn. Nhưng tiếng hét của mẫu thân vang lên lần cuối: “Đi, Hồng Tuyết! Vì Phó gia!” Cậu cắn chặt môi, quay người lao ra cửa hậu, Tiểu Vân chạy theo sát bên.



Đằng sau, tiếng kiếm vỡ và tiếng hét của Lý Mộng Kiếm vang lên, rồi im bặt. Phó gia trang chìm trong biển lửa, ánh trăng bị khói đen che khuất.
 
Tối đọc :v
 
---



#### 3. Cuộc Trốn Chạy Dưới Ánh Trăng



Hồng Tuyết và Tiểu Vân lao qua cánh đồng lúa phía sau Phó gia trang, tiếng gió rít qua tai hòa lẫn với tiếng vó ngựa và tiếng hét của đám sát thủ đuổi theo. Loan Đao trong tay Hồng Tuyết rung lên dữ dội, như cảnh báo nguy hiểm cận kề.



“Tiểu Vân, chúng ta không thể chạy mãi được!” Hồng Tuyết thở hổn hển, đôi chân trần rớm máu vì đá nhọn trên đường.



Tiểu Vân dừng lại, nhìn quanh. Ánh trăng chiếu lên khuôn mặt nhỏ nhắn đầy vết bẩn của cô bé, đôi mắt sáng rực quyết tâm. “Thiếu gia, chúng ta phải chia ra. Nếu cả hai cùng chạy, chúng sẽ bắt được hết!”



Hồng Tuyết cau mày, lắc đầu. “Không, ta không thể bỏ muội lại!”



“Thiếu gia, nghe muội!” Tiểu Vân nắm chặt tay cậu, giọng gấp gáp. “Muội sẽ chạy về phía rừng Bạch Mai, giả vờ mang theo Loan Đao. Chúng sẽ đuổi theo muội. Còn thiếu gia, chạy về hướng Hắc Phong Cốc. Ở đó có vách núi, thiếu gia có thể trốn trong hang đá mà lão gia từng kể!”



Hồng Tuyết nhìn cô bé, trái tim thắt lại. “Nhưng nếu chúng bắt được muội…”



Tiểu Vân cười buồn, đôi mắt long lanh nước. “Muội không sao đâu. Muội là cái bóng của thiếu gia, sống là để bảo vệ ngài. Đi đi, đừng quay lại!” Cô bé đẩy cậu mạnh về phía trước, rồi quay người chạy ngược lại, giơ thanh kiếm ngắn lên hét lớn: “Loan Đao ở đây, bọn khốn! Đuổi ta đi!”



Hồng Tuyết cắn răng, nước mắt chảy dài trên má. Cậu quay người, lao vào bóng tối, hướng về Hắc Phong Cốc. Nhưng cậu không biết rằng, trong đám sát thủ, Hắc Liên đã quan sát toàn bộ. Nàng nhếch môi, thì thầm với Tần Huyết Đao: “Thằng nhóc tưởng chia ra là thoát được sao? Ngươi dẫn người đuổi con bé. Ta sẽ tự tay bắt thằng nhóc và Loan Đao.”



Tần Huyết Đao gật đầu, vung tay ra lệnh. Đám hắc y chia làm hai nhóm: một nhóm phi ngựa về phía rừng Bạch Mai, nhóm còn lại theo Hắc Liên lao về Hắc Phong Cốc.



---



#### 4. Hy Sinh Dưới Rừng Bạch Mai



Tiểu Vân chạy qua những cây bạch mai trắng muốt, hoa rơi lả tả dưới ánh trăng. Tiếng vó ngựa mỗi lúc một gần. Cô bé thở hổn hển, tay ôm chặt thanh kiếm ngắn như thể đó là Loan Đao thật.



“Con nhóc kia, đứng lại!” Tần Huyết Đao hét lớn, thúc ngựa lao tới. Hắn vung đao, một luồng sáng đỏ rực xé gió. Tiểu Vân nghiêng người né, nhưng lưỡi đao vẫn cắt qua vai cô bé, máu bắn ra nhuộm đỏ hoa mai dưới đất.



Tiểu Vân ngã xuống, nhưng cô bé cắn răng đứng dậy, hét lên: “Muốn Loan Đao thì bước qua xác ta!” Cô lao tới, kiếm ngắn đâm thẳng vào ngựa của Tần Huyết Đao. Con ngựa hí lên đau đớn, hất hắn ngã xuống đất.



Tần Huyết Đao gầm lên, đứng dậy với đôi mắt đỏ ngầu. “Ngươi muốn chết? Ta cho ngươi toại nguyện!” Hắn vung đao, lần này không chút nương tay. Lưỡi đao xuyên qua ngực Tiểu Vân, cô bé ngã xuống, máu loang trên nền đất lạnh.



Trước khi nhắm mắt, Tiểu Vân mỉm cười yếu ớt, thì thầm: “Thiếu gia… chạy đi…” Đôi tay cô bé buông lỏng, thanh kiếm ngắn rơi xuống bên cạnh những cánh hoa bạch mai nhuốm máu.



Tần Huyết Đao cúi xuống, lục soát cơ thể cô bé, rồi gầm lên khi không thấy Loan Đao. “Khốn kiếp! Con nhóc đánh lừa ta!” Hắn quay lại, ra lệnh cho đám thủ hạ: “Quay về Hắc Phong Cốc, thằng nhóc thật sự ở đó!” Nhưng Tiểu Vân đã hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng – cô bé đã mua đủ thời gian cho Hồng Tuyết chạy xa.
 
X
Top