Phần 1 : Chốn bình yên và Gió

Nhận thêm cũng được ! Hehe
Thôi thôi, rồi lại tăng động. Từ cấp 1 giật cấp 15 thì tan nát chim muông🤣🤣🤣
 
Thôi thôi, rồi lại tăng động. Từ cấp 1 giật cấp 15 thì tan nát chim muông🤣🤣🤣
Gió ôm vào lòng tất cả ! Kaka các phần sau viết trong trang cá nhân ! Mn đọc cho đỡ buồn nhé kk
 
Gió ôm vào lòng tất cả ! Kaka các phần sau viết trong trang cá nhân ! Mn đọc cho đỡ buồn nhé kk
Lại định làm trap boy giống bé wang à
 
Rùi có Jane k???
Nói chứ chuyện này là dựa trên cốt truyện thật , mà nv nhiều , cũng từa lưa nên Gió đang cố gắng tinh gọn nhất có thể ! Hehe
 
Gió ôm vào lòng tất cả ! Kaka các phần sau viết trong trang cá nhân ! Mn đọc cho đỡ buồn nhé kk

Ý là phải về nhà anh, anh mới tụt ra cho xem à?
Cần mang theo con cá hay nữa chai dầu ăn ko ?
 
Gió ôm vào lòng tất cả ! Kaka các phần sau viết trong trang cá nhân ! Mn đọc cho đỡ buồn nhé kk
Trang cá nhân viết dc có 450 ký tẹ thôi gió ơi
 
Trang cá nhân viết dc có 450 ký tẹ thôi gió ơi
Ủa vậy hả Kẹo ! 🤣 trang cá nhân bèo zạ kaka !
 
🥰Chuyến công tác xa của Gió và những ngòi nổ dần dần lộ diện !

Một quán nhậu nhỏ bên đường. Trời đêm miền tỉnh xa, gió mát. Bàn nhôm đơn sơ, dăm ba món đơn giản. Cả ba người Nhân, Thanh, Gió đang uống bia. Không khí thoải mái, tiếng người cười vọng xa xa
Nhân (ngả lưng ra ghế, chỉ còn phân nửa tỉnh táo, cười cười nhìn Gió):
— Mà anh hỏi thật nè Gió…
— Em với con bé Sương đó… em không có ý gì thiệt hả?
Gió (tay xoay lon bia, mắt liếc qua rồi cười nhạt):
— Anh Nhân…
— Con bé có người yêu rồi, công ty bao nhiêu trai đẹp theo…
— Em của nẻo nào mà chen vô được?
Thanh (liếc Gió, rồi nhìn Nhân, tay chống cằm, giọng nửa đùa nửa châm chọc):
— Ờ… mà đúng là tụi nhỏ giờ cũng dữ dằn thiệt.
— Nhìn ngây thơ, dịu dàng vậy thôi, chứ ai biết được…
— Kiểu như Sương, nó “nhai” mấy đứa như em Gió lúc nào không hay á!
Nhân (phì cười, gật gù):
— Chị Thanh nói đúng ghê.
— Mà… phải chi em chưa có gia đình ha…
— Sương gì chứ, anh nghĩ tụi nó không có tuổi!
Thanh (cười nghiêng đầu, hất tóc):
— Ủa mà có thằng em á nha…
— Ra đào tạo, gặp đối tác, nói chuyện nuột như rót mật.
— Mà đụng chuyện phụ nữ… cái mặt đơ như cây cột điện.
Gió (bật cười, nhưng ánh mắt lặng đi một chút, rồi nâng ly lên):
— Dạ, tại cột điện sợ bị sét đánh…
— Với lại… em biết lúc nào nên nói, lúc nào nên im.
Không khí khựng nhẹ. Nhân nheo mắt nhìn Gió kỹ hơn một chút, giọng chậm lại
Nhân
— Ừm…
— Vậy là em có nghĩ, nhưng không nói, đúng không?
Gió (cười cười, nhấp ngụm bia, không trả lời trực tiếp):
— Em chỉ nghĩ đơn giản là… mình lo cho việc của mình tốt trước.
— Còn mấy chuyện cảm xúc… để sau.
Thanh (khẽ liếc, giọng thấp hơn, không còn đùa nữa):
— Em giấu kỹ quá đó Gió.
— Mà em tưởng giấu vậy thì không ai thấy à?
Gió (nghiêng đầu, nở nụ cười nhẹ nhưng không trả lời, ánh mắt xa xăm).
Thanh (nhìn Gió, giọng nửa thật nửa hỏi han):
— Gió nè, em có ghé về nhà trong Nha Trang không?
Gió (lắc đầu, cười nhạt):
— Dạ không chị…
— Công việc nhiều. Về chút rồi đi, em thấy mệt hơn nghỉ.
Nhân (hào hứng chen vô):
— Mé… giờ mà về Nha Trang massage cái là tỉnh cả người hen Gió!
— Kêu cho chị Thanh một thằng luôn, công bằng!
Cả ba phá lên cười. Bia cụng, mồi gắp, gió biển mát rượi
— Ủa… anh Gió mà về Nha Trang hả, rủ Sương nữa nghen!
— Em cũng muốn ghé nhà!
Cả ba quay lại. Là đội của Tâm nhân sự cấp dưới của Gió và vài bạn nữ. Tâm mặc sơ mi chỉnh tề, vẻ đạo mạo, cười nhã nhặn. Sương đứng cạnh, tóc buộc nhẹ, ánh mắt sáng.
Tâm (lịch sự, giọng thân thiện):
— Chà, đi nhậu mà gặp anh Nhân với anh Gió là hôm nay vừa say vừa vui rồi!
— Cho tụi em ngồi chung được không ạ?
Gió (cười toe toét, gật đầu thoải mái):
— Ừ, ngồi đi mấy đứa!
— Kéo bàn lại, ăn gì gọi, nay anh mời!
Cả nhóm nữ:
— Dạaaa! Anh Gió quá đã!
Tâm nhanh tay kéo sẵn một cái ghế bên cạnh mình, cười nhìn Sương
Tâm :
— Nè Sương, ngồi đây đi, anh hỏi em vụ báo cáo hồi sáng.
Nhưng Sương thoáng do dự, ánh mắt liếc sang Gió, rồi mỉm cười, đi vòng qua… đặt mình xuống bên cạnh Gió.
Sương :
— Dạ… em ngồi đây, tiện hỏi anh Gió luôn ạ…
— Mấy cái phần em vẫn chưa rõ.
Không khí hơi khựng. Thanh nhìn thoáng qua ánh mắt Tâm chệch một nhịp. Nhân cười ngặt nghẽo:
— Phải rồi!
— Hỏi sếp là phải ngồi sát vậy đó nha!
Thanh (rót bia chậm rãi, liếc nhẹ, giọng có phần sắc):
— Tâm, em gọi món đi. Sếp mời mà.
Tâm gật đầu, mặt vẫn giữ nét cười, nhưng khóe mắt thoáng sượng.
Tâm :
— Dạ, em cảm ơn chị Thanh…
Một bạn nữ trong nhóm cười khúc khích:
— Sương ngồi sát sếp dữ ha! Tao cũng muốn hỏi anh Gió ghê!
Gió (giả bộ rên):
— Mấy đứa kỳ quá nha…
— Đi nhậu mà, không phải họp phòng đâu, để anh nhậu với chứ!
Cả đám cười rần. Nhưng ánh mắt Tâm lặng lẽ dõi theo Sương. Còn Thanh – mắt đã bắt đầu nhìn Tâm kỹ hơn.
Thanh (cười, đẩy nhẹ vai Sương):
— Sương nè, trai theo em đông như quân nguyên vậy đó…
— Chọn được ai chưa?
— Chị là chị quơ hết rồi nha!
Sương (cười nhỏ, nhìn xuống ly nước):
— Em có người yêu rồi chị…
— Nếu có thêm… chắc là người làm em thấy an toàn.
Lại một khoảnh khắc ngắn. Cả nhóm… ánh mắt vô thức chuyển sang Gió. Gió thì vẫn ngồi… gắp mồi, như không hề hay biết gì.
Nhân (vỗ vai Gió):
— Gì vậy Gió? Người ta thả thính mà ông im ru là sao?
Gió (mặt hồng lên vì hơi sỉn, nói khẽ, mắt nhìn xa xăm):
— Tình yêu á?
— Không đáng tin bằng tiền…
Một tràng cười bật ra. Ai cũng cười, chỉ riêng Tâm… siết lon bia hơi chặt.
Sau buổi nhậu. Cả nhóm tản ra, thống nhất đi bộ về khách sạn gần đó để nghỉ. Gió nán lại phía sau để thanh toán với chủ quán. Đêm biển Cam Ranh gió nhẹ, mùi mặn thoảng qua lồng ngực
Trước cửa quán, Sương đứng tựa nhẹ vào lan can, nhìn nhóm đi xa dần. Tâm tiến tới gần, giọng vẫn nhẹ nhưng có phần không thoải mái.
Tâm:
— Về đi em… Xíu nữa Sếp ra thôi.
— Đô ảnh cao lắm, không có say đâu mà sợ!
Sương chưa kịp trả lời, thì Thanh phía trước quay lại, nói lớn như đùa
Thanh :
— Gió của chị an toàn khi đi với chị nha!
— Em Sương an tâm đi!
Nhân bật cười lớn, quay hẳn người lại nhìn cả hai
Nhân :
— Để anh lo luôn nè…
— Tối nay giao anh Gió cho pé Sương giữ nha, lo kỹ kỹ vào đó!
Sương thoáng sượng, nhưng vẫn mỉm cười nhẹ, tay vuốt tóc, giọng nhỏ
Sương :
— Dạ… em đợi Sếp về cùng, nãy giờ nhậu chưa hỏi rõ mấy phần khách em xử lý…
— Vừa đi về khách sạn, vừa hỏi cho tiện.
Tâm cau nhẹ mày, giọng vẫn lịch sự nhưng đã bắt đầu gắt nhẹ
Tâm :
— Thì để mai hỏi…
— Có gì khó, anh hỗ trợ được mà?
Sương nghiêng đầu, quay sang nhìn thẳng Tâm không gay gắt, nhưng rõ ràng và dứt khoát
Sương :
— Em báo với anh rồi, xin thêm thời gian, xin xác nhận…
— Nhưng mấy phần đó anh cũng phải nói lại với anh Gió.
— Để em nói thẳng luôn coi được không?
[Một khoảng lặng nhẹ. Thanh nhếch môi cười. Nhân gật gù. Mọi người… thấy Sương nói đúng.
Tâm im, không đáp. Tay khoanh trước ngực. Gió từ bên trong quán bước ra, tay áo xắn, môi cười toe, mặt hồng lên vì rượu nhưng mắt vẫn tỉnh.
Gió :
— Ủa… mấy người chưa đi nữa hả?
— Về khách sạn nghỉ đi chớ!
— Hay… muốn đi tăng 2?
Anh liếc một vòng, cười ngây ngô
Gió :
— Karaoke, massage… để anh dẫn đi luôn, khỏi kiếm!
Mọi người phá lên cười. Không khí lại rôm rả. Nhưng trong tiếng cười… chỉ có Thanh thấy ánh mắt Tâm đã cụp xuống, rồi lặng lẽ quay người đi trước.

Trên đường về khách sạn. Cả nhóm vừa đi vừa đùa, riêng Gió và Sương vẫn kè kè bên nhau. Đèn đường mờ, gió thổi nhẹ, tiếng cười xen trong mùi muối biển.
Gió (ánh mắt cười biết nói, nhìn Sương như trêu):
— Bây thiệt luôn á pé… ăn chơi cũng nghỉ tới công việc!
— Rồi, muốn gì nói lẹ đi, anh không giải quyết đâu à nha! [Gió cười lớn]
Sương bất ngờ ôm lấy cánh tay Gió, khiến mọi người xung quanh khựng nhẹ. Giọng cô nũng nịu, mềm và tha thiết:
Sương :
— Sếp giúp em cái hồ sơ khách gia hạn thêm nha…
— Em vất vả hai tháng mới có được một deal, Sếp không giúp em… đói luôn á!
Nhân cười rộ lên:
— Trời đất… sao em không nói anh!
— Anh nuôi em luôn!
Thanh (bật cười, giọng cà khịa):
— Nuôi có thịt không cha?
— Thân cha còn chưa lo xong, bày đặt nuôi gái!
Gió (giơ tay đầu hàng, cười lăn):
— Rồi, than quá mà!
— Về Sài Gòn anh xử lý, cứ báo khách okie đi cho họ an tâm!
— Mà này nè, anh lấy công hồi đi đám cưới em đó nha! Anh không đi tiền đâu nghen!
Sương buông tay ra, bĩu môi:
— Nói xanh rờn… chú rể mà cũng tính tiền hả anh?
Mọi người bất giác nhìn cả hai. Gió bật cười ồ ồ:
Gió :
— Ờ ha… anh quên!
Mọi người cười vang. Nhưng trong lòng Gió… một cơn ngổn ngang trỗi dậy không tên.

Cả nhóm tiếp tục đi, nhưng ai cũng bắt đầu lặng hơn, trầm lại sau màn vui. Gió đi cuối cùng. Đôi mắt mông lung, tâm trí trôi tuột ra ngoài biển.

Nó tự hỏi…

“Liệu tình yêu có kết thúc khi ai đó gặp được người khác khiến họ rung động hơn?
Hay là phải yêu đến tận cùng, rồi đau tới mức không dám bắt đầu nữa?
Là mình nhút nhát… hay là không bắt kịp cái tốc độ chóng mặt của thứ gọi là cảm xúc ngoài kia?”

Bất chợt… một bàn tay nắm lấy tay Gió. Nó giật mình quay lại.

Thanh (nhíu mày nhìn Gió, nói nhẹ mà chắc):
— Gió… chị thấy em không ổn!
Gió (nhướng mày cười):
— Bà chị tui nay làm thầy bói hả?
Nhân quay lại khoác vai Gió:
— Gió mà nhậu xong là khó ngủ lắm…
— Hay đi làm cái nữa không?
Gió (bật cười, rồi lắc đầu):
— Thôi… để về Sài Gòn!
Cả ba cùng phá lên cười. Đường về không xa… nhưng với Gió, hôm nay sao dài quá, lòng vướng víu những thứ không gọi tên.
Tới khách sạn. Ai nấy lên phòng. Chỉ còn Gió đứng lại, không vào. Nó men ra bãi cây ven khách sạn, ngồi bệch xuống nền gạch lạnh, lưng tựa cây cọ. Trăng không rõ, chỉ có vài ngôi sao nhỏ lấp ló sau mây

“Người ta nói nó hiền…
Nhưng để leo tới vị trí hôm nay, nó không chỉ chịu đựng, mà còn từng tàn nhẫn.
Nó biết Tâm đang muốn gì…
Nó hiểu Sương đang ra sao…
Và cả Nhân, cả Thanh… cũng chẳng vô tình.

Nhưng nó không muốn chen vô… không phải vì sợ, mà vì không còn tin.
Trong tình cảm, nó từng bị bỏ lại.
Nó chọn sống thờ ơ, chọn tin vào tình bạn…
Chọn im lặng – vì nếu không đủ yêu, thì đừng bắt đầu.”
 
anime sex
cliphot
Back
Top