Như là Vườn Địa Đang sau những nơi Hoang Tàn.
"Buồn đã tan đi tối tăm lùi xa em rồi
Gần lại sát anh tìm hơi bình yên
Có riêng anh với em làm nên thiên đường
Quấn quít ta xây mộng tiên
Ấm áp ta xây mộng tiên."
Vô tình ngồi nghe lại một bài hát của Ngô Thanh Vân năm 2003, mình thì nhớ mang máng cái lời nên search lại, năm 11 tuổi đã là chuyện của 22 năm về trước rồi sao.
Không biết là mình có trễ quá không chứ từ đầu năm đến giờ mình thấy mình đã lớn lên rất nhiều, lớn từ trong nội tâm của mình, năm thế giới số 9 là năm thanh lọc, là năm kết thúc một quá trình, là năm mà nghiệp quả của từng người được trổ ra rõ luôn. Đó cũng là năm cá nhân của mình, mình thấy có những chuyện phải xảy ra cho dù mình có né thế nào thì nó như sắp xếp của Vũ trụ ấy, xảy ra đúng theo trình tự luôn. Có lúc mình từng hỏi rằng " mình đã làm sai cái gì để rồi phải chịu đựng những tổn thương như vậy?"
Mình tự hỏi rồi mình tự có câu trả lời luôn" mình không làm gì sai cả, mình chỉ là quá cố chấp quá cứng đầu cho quyết định của mình thôi " và rồi những đêm khóc thầm đó, những tổn thương đó là cái giá mà mình phải trả để mình tốt nghiệp được bài học về sự Lỳ của mình, qua đó mình học thêm được bài học về sự Buông bỏ.
Có lẽ, những mong ước âm thầm của mình đã được bồi đắp một cách rất châm và xứng đáng rồi nhỉ.
Mình luôn tin vào hạnh phúc, mình luôn tin rằng mình sẽ được yêu một cách tự nhiên nhất, không phải gồng mình không phải cố gắng để được yêu nữa. Cũng không phải moi móc hết ruột gan để bày tỏ cho đối phương thấy nữa.
Và rồi điều ấy cũng đã đến, thật bất ngờ và cũng thật là âm ỉ một cách từ từ ý.
Cứ chậm rãi mà yêu thôi, lâu lâu thả tí hint trên mxh thôi, vậy mà lại thấy bình yên quá.
Chính sự tự nhiên ấy là liều thuốc giúp chữa lành cho trái tim mình. Mình cười trước khi ngủ chứ không phải là khóc rất nhiều rồi mới có thể ngủ được.
"Niềm vui đang lớn Từ khi em tin có anh
Chợt vui như tia nắng xanh trong vườn nhảy múa
Tình yêu đang lớn Tình yêu đơm hoa trái thơm
Ngập tràn phút vui bên người"
Có một hôm, bạn ấy nói với mình rằng " anh theo dõi và đọc bài viết em rất lâu rồi từ niềm vui của em đến nỗi buồn của em anh đều lên TD để đọc, anh cứ làm bạn với em vậy thôi. Nếu em hạnh phúc thì anh sẽ chúc phúc cho em. Còn nếu như em không hạnh phúc và vẫn một mình thì đến với anh, mình cùng xây một hạnh phúc nhỏ thôi."
Mình đã từng yêu rất nhiều rồi nhưng đây là lần đầu tiên mình được nghe có người thật sự muốn xây hạnh phúc với mình. Mình đã khóc khi nghe điều ấy, mình tự trách mình cứ mãi lo dọn dẹp tổn thương của bản thân nhưng không hề để ý đến việc mình không hạnh phúc sẽ khiến người ta đau lòng vậy.
Đã từng có thời gian mình vì thương một người không thương mình mà dẫn đến việc mất đi sự tự tin của bản thân, mình lại nghĩ mình không đáng được yêu thương ấy.
Nhưng giờ thì khác rồi, mình xứng đáng được yêu vì mình tử tế và chân thành mà.
Rồi người ấy lại nói " thật ra, anh bị cặp mông của em thu hút lắm luôn, mông em nhìn không thể nhịn nổi, chờ anh về VN đi rồi biết tay anh kakak"
OK anh yêu, mau xong công tác rồi về với em nhé.
"Vì anh xoa dịu hết những tổn thương em từng có
Vì anh đã bù đắp những điều em trót đánh mất.
Có những nơi hoang tàn nhưng đối với em như là vườn địa đàng
Chỉ cần em có, em có anh, mãi mãi bên cạnh em."
Thật ra bạn ấy theo dõi mình từ lúc còn TD cũ cơ hahah.
"Buồn đã tan đi tối tăm lùi xa em rồi
Gần lại sát anh tìm hơi bình yên
Có riêng anh với em làm nên thiên đường
Quấn quít ta xây mộng tiên
Ấm áp ta xây mộng tiên."
Vô tình ngồi nghe lại một bài hát của Ngô Thanh Vân năm 2003, mình thì nhớ mang máng cái lời nên search lại, năm 11 tuổi đã là chuyện của 22 năm về trước rồi sao.
Không biết là mình có trễ quá không chứ từ đầu năm đến giờ mình thấy mình đã lớn lên rất nhiều, lớn từ trong nội tâm của mình, năm thế giới số 9 là năm thanh lọc, là năm kết thúc một quá trình, là năm mà nghiệp quả của từng người được trổ ra rõ luôn. Đó cũng là năm cá nhân của mình, mình thấy có những chuyện phải xảy ra cho dù mình có né thế nào thì nó như sắp xếp của Vũ trụ ấy, xảy ra đúng theo trình tự luôn. Có lúc mình từng hỏi rằng " mình đã làm sai cái gì để rồi phải chịu đựng những tổn thương như vậy?"
Mình tự hỏi rồi mình tự có câu trả lời luôn" mình không làm gì sai cả, mình chỉ là quá cố chấp quá cứng đầu cho quyết định của mình thôi " và rồi những đêm khóc thầm đó, những tổn thương đó là cái giá mà mình phải trả để mình tốt nghiệp được bài học về sự Lỳ của mình, qua đó mình học thêm được bài học về sự Buông bỏ.
Có lẽ, những mong ước âm thầm của mình đã được bồi đắp một cách rất châm và xứng đáng rồi nhỉ.
Mình luôn tin vào hạnh phúc, mình luôn tin rằng mình sẽ được yêu một cách tự nhiên nhất, không phải gồng mình không phải cố gắng để được yêu nữa. Cũng không phải moi móc hết ruột gan để bày tỏ cho đối phương thấy nữa.
Và rồi điều ấy cũng đã đến, thật bất ngờ và cũng thật là âm ỉ một cách từ từ ý.
Cứ chậm rãi mà yêu thôi, lâu lâu thả tí hint trên mxh thôi, vậy mà lại thấy bình yên quá.
Chính sự tự nhiên ấy là liều thuốc giúp chữa lành cho trái tim mình. Mình cười trước khi ngủ chứ không phải là khóc rất nhiều rồi mới có thể ngủ được.
"Niềm vui đang lớn Từ khi em tin có anh
Chợt vui như tia nắng xanh trong vườn nhảy múa
Tình yêu đang lớn Tình yêu đơm hoa trái thơm
Ngập tràn phút vui bên người"
Có một hôm, bạn ấy nói với mình rằng " anh theo dõi và đọc bài viết em rất lâu rồi từ niềm vui của em đến nỗi buồn của em anh đều lên TD để đọc, anh cứ làm bạn với em vậy thôi. Nếu em hạnh phúc thì anh sẽ chúc phúc cho em. Còn nếu như em không hạnh phúc và vẫn một mình thì đến với anh, mình cùng xây một hạnh phúc nhỏ thôi."
Mình đã từng yêu rất nhiều rồi nhưng đây là lần đầu tiên mình được nghe có người thật sự muốn xây hạnh phúc với mình. Mình đã khóc khi nghe điều ấy, mình tự trách mình cứ mãi lo dọn dẹp tổn thương của bản thân nhưng không hề để ý đến việc mình không hạnh phúc sẽ khiến người ta đau lòng vậy.
Đã từng có thời gian mình vì thương một người không thương mình mà dẫn đến việc mất đi sự tự tin của bản thân, mình lại nghĩ mình không đáng được yêu thương ấy.
Nhưng giờ thì khác rồi, mình xứng đáng được yêu vì mình tử tế và chân thành mà.
Rồi người ấy lại nói " thật ra, anh bị cặp mông của em thu hút lắm luôn, mông em nhìn không thể nhịn nổi, chờ anh về VN đi rồi biết tay anh kakak"
OK anh yêu, mau xong công tác rồi về với em nhé.
"Vì anh xoa dịu hết những tổn thương em từng có
Vì anh đã bù đắp những điều em trót đánh mất.
Có những nơi hoang tàn nhưng đối với em như là vườn địa đàng
Chỉ cần em có, em có anh, mãi mãi bên cạnh em."
Thật ra bạn ấy theo dõi mình từ lúc còn TD cũ cơ hahah.