LH telegram: Cuulongdiquan123
Giá 1 ly trà sữa ạ.
.
Chương 1: Lòng lang dạ thú trỗi dậy
"Ngọc Trinh, giúp ba ra ngoài lấy giùm tờ báo hôm nay." Trần Thiên Lập mở TV, thoải mái nằm dài trên ghế sofa.
"Phiền chết đi được, có mấy bước chân à, bộ ba không tự đi lấy được sao." Ngọc Trinh vừa cằn nhằn vừa đi xuống lầu lấy báo.
"Giúp ba làm chút chuyện cũng không muốn à?" Trần Thiên Lập vừa nói vừa liếc nhìn con gái. Không nhìn thì thôi, vừa nhìn một cái, hắn gần như muốn nổi thú tính.
Chỉ thấy Ngọc Trinh đang mặc một chiếc áo hai dây nhỏ, đôi gò bồng đảo căng tròn vươn cao. Phía dưới là chiếc quần short jean, để lộ cặp đùi trắng nõn cùng bắp chân thon thả, phô bày đường cong thanh xuân mơn mởn.
Ngọc Trinh năm nay 18 tuổi, vừa thi đậu đại học xong đang ở nhà nghỉ ngơi. Vốn tính cách phóng khoáng nên ở nhà cô ăn mặc khá thoải mái.
Bất kể là ở trường hay trên đường, chỉ cần Ngọc Trinh xuất hiện, tất nhiên sẽ thu hút không ít ánh nhìn ngưỡng mộ. Ngọc Trinh cũng sớm quen với điều đó, đối với những gã đàn ông xấu xa luôn nhìn trộm nhan sắc và dáng người của mình, cô còn chẳng thèm liếc mắt lấy một cái.
"Nè, báo của ba." Ngọc Trinh ném tờ báo cho ba rồi tự mình đi thẳng lên lầu về phòng.
Nhìn bóng lưng yêu kiều của cô con gái xinh đẹp đang khuất dần sau cầu thang, lòng Trần Thiên Lập ngổn ngang trăm mối.
Đứa con gái này của hắn từ nhỏ đã đặc biệt xinh đẹp. Người ta thường nói con gái mười tám tuổi sẽ thay đổi nhiều, người khác thì từ vịt hóa thiên nga, còn Ngọc Trinh thì từ một mỹ nhân lại càng thêm mỹ miều.
Từ hồi cấp ba, vóc dáng Ngọc Trinh bắt đầu ngày càng trở nên gợi cảm, từng cử chỉ giơ tay nhấc chân đều toát ra sức quyến rũ mê người. Cũng chính từ lúc đó, Trần Thiên Lập phát hiện cảm giác của mình khi nhìn con gái đã khác xưa, càng giống như đang nhìn một người phụ nữ trưởng thành.
Dần dần, Trần Thiên Lập nhận ra, tình cảm của mình dành cho con gái đã không còn là tình cha con đơn thuần nữa, mà đã biến thành dục vọng trần trụi.
Ban đầu, Trần Thiên Lập cảm thấy rất bất an, nhưng rồi hắn lại nghĩ, chỉ cần không để lộ thứ tình cảm này ra, giữa hắn và con gái sẽ không có vấn đề gì. Có thể thỏa thuê ngắm nhìn là đủ lắm rồi, ai bảo họ lại là cha con cơ chứ.
Thế nhưng, từ khi con gái học cấp ba, Trần Thiên Lập đã bắt đầu để ý kỹ chuyện kết bạn của Ngọc Trinh. Hắn không muốn bất kỳ thằng con trai nào động vào con bé, dù chỉ là một cái nắm tay. Mọi thứ thuộc về Ngọc Trinh đều quá đẹp đẽ, khiến Trần Thiên Lập, với tư cách là một người cha, lại khao khát chiếm đoạt cô làm của riêng, hận không thể giấu con bé đi như một báu vật.
Mà Ngọc Trinh lại rất hiểu chuyện, cô bé chỉ nghĩ rằng ba làm vậy là vì tốt cho mình. Cho nên cô vẫn luôn không kết giao quá thân mật với bạn trai nào. Trong lòng cô, ba vừa gần gũi chu đáo, lại đẹp trai hài hước, hội tụ mọi điểm tốt. Đối với mọi lời ba nói, cô đều tin tưởng và nghe theo vô điều kiện.
Trần Thiên Lập nhắm mắt lại, những đường cong cơ thể duyên dáng của con gái lại hiện lên mồn một trước mắt.
Đợi lâu quá rồi, thực sự quá lâu rồi... Làm sao để có được con bé đây...
Trần Thiên Lập đột nhiên mở bừng mắt, hoảng sợ bởi chính suy nghĩ vừa rồi của mình.
Không được, tuyệt đối không được. Nó là con gái mình, chuyện này vĩnh viễn không thể nào xảy ra được.
Trần Thiên Lập thở dài một tiếng, tiện tay cầm tờ báo lên lật xem.
"Má về rồi đây!" Kim Hiểu mở cửa phòng, tay xách nách mang đi vào.
Trần Thiên Lập không khỏi nhíu mày, bà vợ này của hắn thật sự rất thích mua sắm giải trí, cả ngày không thể nào ở yên trong nhà được. "Làm gì mà mặt mày bí xị vậy anh?" Nhìn thấy bộ dạng của Trần Thiên Lập, Kim Hiểu trề môi phàn nàn.
"Không có gì... Lại mua quần áo à?" Trần Thiên Lập trong lòng khó chịu vô cùng, thầm nghĩ bà cũng bốn mươi tuổi rồi, còn ăn diện làm gì nữa, chẳng bằng mua thêm ít quần áo cho cô con gái xinh đẹp mặc còn hơn...
"Trinh ơi, má mua quần áo cho con nè." Kim Hiểu hướng lên phòng con gái trên lầu gọi.
Trần Thiên Lập vốn đang định cãi cọ vài câu, nghe thấy thế cũng im luôn. "A a, má tốt quá, má là nhất!" Nghe có quần áo mới, Ngọc Trinh không nói hai lời liền chạy xuống lầu, cặp đùi trắng nõn lại làm Trần Thiên Lập nhìn đến lóa cả mắt.
"Xem có thích không?" Kim Hiểu lấy quần áo ra, đưa cho con gái.
"Ừm, má đúng là có mắt nhìn." Ngọc Trinh đem quần áo ướm thử lên người, thật lòng khen ngợi.
"Được rồi được rồi, quần áo lát nữa xem sau đi, về rồi thì ăn cơm thôi." Trần Thiên Lập cắt ngang cuộc trò chuyện của hai mẹ con, bởi vì bộ quần áo mới mặc trên người con gái thật sự quá đẹp, hắn không nhịn được lại suy nghĩ miên man.
"Vâng, ăn cơm trước đã, con đói chết rồi." Ngọc Trinh nhanh nhảu ngồi trước vào bàn ăn chờ sẵn.
Cả nhà ngồi quây quần bên bàn, vừa nói vừa cười bắt đầu ăn bữa tối.
Kim Hiểu không hề chú ý, ánh mắt chồng mình cứ luôn quanh quẩn trên người, trên gương mặt con gái.
...
Sau bữa tối, Trần Thiên Lập dọn dẹp xong sớm liền lên giường nằm. Kim Hiểu cũng không để ý lắm, mà ngồi ở phòng khách xem TV. Trong đầu Trần Thiên Lập toàn là hình bóng con gái. Nói ra thì vợ hắn, Kim Hiểu, cũng từng là một mỹ nhân, nhưng không hiểu sao, bây giờ Trần Thiên Lập chỉ chú ý đến Ngọc Trinh, những người phụ nữ khác trong lòng hắn đều không đáng nhắc tới.
...
Mười giờ đêm, Kim Hiểu tắt TV đi vào phòng ngủ, chui vào chăn ôm lấy Trần Thiên Lập. Trần Thiên Lập không có phản ứng, Kim Hiểu tưởng hắn đã ngủ rồi, cũng không đánh thức, cứ thế ngủ thiếp đi.
Nửa đêm, Kim Hiểu mơ màng nghe loáng thoáng tiếng Trần Thiên Lập xuống giường, nhắm mắt hỏi: "Anh đi đâu vậy?"
"Đi vệ sinh." Trần Thiên Lập giật mình một chút mới trả lời.
Kim Hiểu trở mình rồi ngủ tiếp.
Trần Thiên Lập không xuống nhà vệ sinh dưới lầu, mà rón rén đi đến trước cửa phòng con gái, nhẹ nhàng vặn mở cửa phòng, lẻn vào trong.
Đêm nay Trần Thiên Lập không ngủ sâu, hắn chỉ chờ đợi khoảnh khắc này, chờ sau khi con gái đã ngủ say. Trời mới biết hắn đã phải kìm nén đau khổ đến mức nào, hắn khao khát được hôn lên gương mặt con gái Ngọc Trinh biết bao.
Trần Thiên Lập đi đến bên giường con gái ngồi xuống, ngắm nhìn gương mặt say ngủ của Ngọc Trinh, đôi môi hồng hoàn mỹ, hàng mày cong cong, lông mi dài thướt, tất cả đều hoàn hảo đến vậy. Trần Thiên Lập khẽ thở dài, cúi người xuống tỉ mỉ ngắm nhìn khuôn mặt con gái. Hắn cố gắng kiềm chế hơi thở của mình, sợ đánh thức con bé. Mặt hắn và mặt cô gần trong gang tấc, Trần Thiên Lập có thể ngửi thấy mùi hương thiếu nữ trên mặt Ngọc Trinh, sự kích thích này khiến hắn gần như không kiểm soát được bản thân. Hắn cố nén đưa tay ra, lơ lửng trên mặt con gái, thèm muốn cảm nhận làn da mịn màng đàn hồi này biết bao, nhưng hắn không thể, hắn biết như vậy đã là giới hạn. Nếu bị con gái phát hiện, đây sẽ là một cơn ác mộng, hắn không dám tưởng tượng chuyện gì sẽ xảy ra.
Rời khỏi khuôn mặt Ngọc Trinh, tay Trần Thiên Lập thuận theo thân hình cô lướt xuống, dừng lại nơi bộ ngực căng tròn. Trần Thiên Lập kinh ngạc phát hiện bộ ngực con gái đã lớn đến mức một bàn tay không thể che hết. Theo nhịp thở của Ngọc Trinh, đôi gò bồng đảo đang phập phồng theo quy luật. Trần Thiên Lập rụt tay lại, sợ mình không nhịn được mà chạm vào.
Nhìn xuống chút nữa là cặp đùi trắng nõn của con gái. Trần Thiên Lập thu hồi tầm mắt, không dám nhìn thêm nữa, hơi thở của hắn sớm đã trở nên dồn dập. Hắn đứng dậy, kéo khóa quần, lôi ra dương vật đã sớm cương cứng, nhìn gương mặt và thân hình xinh đẹp của con gái mà bắt đầu thủ dâm. Chưa được mấy cái, Trần Thiên Lập đã xuất tinh. Hắn vội vàng rời khỏi phòng con gái, xuống nhà vệ sinh dưới lầu rửa sạch.
Trong phòng, Ngọc Trinh vẫn ngủ rất say, hoàn toàn không biết thứ dục vọng dơ bẩn của ba mình đối với cô đã bắt đầu bén rễ nảy mầm, từ suy nghĩ đến hành động, đóa hoa tội lỗi đang lặng lẽ bung nở.
...
Chương 2: Bước đầu thăm dò
Sáng hôm sau, Kim Hiểu sáng sớm đã đi làm. Trần Thiên Lập đang ăn sáng thì Ngọc Trinh dụi mắt đi xuống lầu. "A, ba, sao ba còn chưa đi làm?"
"Ba xin công ty nghỉ phép hai tháng, ở nhà với con." Trần Thiên Lập cố gắng giữ giọng tự nhiên nói.
"Vậy tốt quá, vậy hôm nay ba dẫn con đi chơi đi!" Ngọc Trinh vui vẻ chạy đến bên bàn ôm lấy Trần Thiên Lập.
Trần Thiên Lập vội vàng gỡ tay Ngọc Trinh ra: "Ngồi xuống ăn cơm đi, lớn rồi mà không biết lớn nhỏ, người lớn tướng rồi mà còn dính người như vậy à?" Miệng nói vậy thôi, chứ thực ra là sợ mình nhất thời xúc động làm bậy với con gái.
"Dạ, thưa sếp!" Ngọc Trinh ngoan ngoãn ngồi vào chỗ của mình, bắt đầu ăn sáng.
Ăn xong cơm, Ngọc Trinh vừa chạy lên lầu vừa nói: "Ba, chờ con chút, con thay bộ đồ đã."
Trần Thiên Lập ừ một tiếng đáp ứng, trong đầu lại đang lên kế hoạch làm sao tiến hành "hành động" hôm nay. Trần Thiên Lập biết rõ, hắn cuối cùng vẫn không thể chống lại sức hấp dẫn của con gái, hắn muốn tiến thêm một bước nữa, mặc dù chính hắn hiện tại cũng không biết tiến thêm một bước nữa sẽ là trạng thái như thế nào, có lẽ là hy vọng có được một nụ hôn môi chạm môi, có lẽ là muốn có được một cơ hội vuốt ve bộ ngực, lại có lẽ là nhiều hơn thế nữa...
Trần Thiên Lập ngừng dòng suy nghĩ miên man của mình, bởi vì Ngọc Trinh đã xuống lầu rồi.
"Sao hả ba, đẹp không?" Ngọc Trinh mặc bộ quần áo mới hôm qua vào, đó là một chiếc áo trắng lệch vai, để lộ bờ vai trần. Bờ vai trắng nõn lộ ra, càng thêm xinh đẹp.
"Đẹp, đương nhiên là đẹp rồi, Ngọc Trinh nhà mình mặc gì cũng đẹp hết." Trần Thiên Lập từ đáy lòng khen ngợi.
"Hi hi, vậy mình đi thôi ba." Ngọc Trinh đi ra cửa, mang đôi xăng-đan vào. Động tác mang giày lại khiến Trần Thiên Lập một phen xúc động. Trần Thiên Lập lắc đầu, từ lúc nào mình lại mê luyến con bé như vậy? Thật sự muốn không lãng phí một khắc nào được ở bên con bé...
"Trước tiên dẫn con đi thủy cung nhé, nghe nói lại có thêm vài loài sinh vật biển mới về." Trần Thiên Lập khởi động xe nhà, nói với Ngọc Trinh đang ngồi ở ghế phụ bên cạnh.
"Đi ạ, dù sao bây giờ ba cũng có khối thời gian, mỗi ngày đổi một chỗ chơi, hi hi." Ngọc Trinh buột miệng trả lời, lại khiến Trần Thiên Lập đặc biệt phấn khích. Năm ngày mỗi tuần được ở cùng con gái... Chỉ nghĩ thôi đã thấy phấn khích rồi. Đàn bà qua bốn mươi là bắt đầu xuống dốc, cứ việc Kim Hiểu bây giờ vẫn là người phụ nữ còn giữ được nhan sắc, nhưng so với cô con gái trẻ trung xinh đẹp, sức hấp dẫn đã giảm đi không chỉ một nửa.
Trần Thiên Lập lái xe đi, cùng con gái tán gẫu. Đang nói chuyện, Trần Thiên Lập đột nhiên chuyển chủ đề: "Ngọc Trinh, con sắp vào đại học rồi. Ba biết, yêu đương ở đại học rất nhiều, nhưng ba vẫn khuyên con nên lấy việc học làm trọng, tạm thời đừng có bạn trai, mấy thằng con trai bây giờ toàn là chơi bời thôi."
"Dạ, con biết rồi ba. Con cũng không có ý định yêu đương đâu." Ngọc Trinh dường như không hứng thú lắm với chủ đề này.
"Ừm, con nghĩ vậy là tốt rồi." Trần Thiên Lập vốn định nói rất nhiều, lại nhất thời nghẹn lời, không biết nên bắt đầu thế nào cho phải.
Hai cha con im lặng một lúc, vẫn là Trần Thiên Lập phá vỡ sự im lặng trước: "Ngọc Trinh, nói ba nghe xem, con thích kiểu con trai như thế nào?"
"Sao vậy ba? Chẳng phải ba bảo con đừng yêu đương sao, giờ lại hỏi cái này làm gì?" Ngọc Trinh rất tự nhiên hỏi lại.
"Không có gì, ba không muốn con yêu đương, nhưng xem xem tiêu chuẩn của con gái mình là gì, sau này còn có thể giới thiệu cho con chứ." Trần Thiên Lập thản nhiên như không có chuyện gì nói.
"Con mới không cần ba giới thiệu đâu... con có tiêu chuẩn của riêng mình." Ngọc Trinh trông có vẻ đăm chiêu.
Trần Thiên Lập liếc nhìn cô con gái bảo bối một cái: "Tiêu chuẩn gì?"
"Không nói cho ba đâu. Trời ơi, ba có thấy ngượng không vậy, hỏi con gái mình câu kỳ cục thế." Ngọc Trinh có chút không vui.
Trần Thiên Lập không hỏi tiếp được, đành phải thôi. Sau đó trên đường, hắn vẫn luôn muốn hỏi: "Con thấy ba thế nào?", nhưng lại thật sự không dám, thật sự không hỏi ra lời.
Đến thủy cung, Trần Thiên Lập cùng Ngọc Trinh đi tham quan khắp nơi. Bởi vì ánh sáng mờ ảo, lá gan của Trần Thiên Lập cũng lớn hơn, cố ý vô tình chạm vào làn da trần trên cánh tay Ngọc Trinh. Ngọc Trinh nhìn đông nhìn tây, rất vui vẻ, không hề phát hiện ra "ý đồ xấu xa" của Trần Thiên Lập.
Thời gian trôi qua rất nhanh, chẳng mấy chốc hai người đã tham quan xong. Vội vàng ăn xong bữa trưa ở nhà hàng, lại quay trở lại xe.
"Tiếp theo đi đâu đây?" Trần Thiên Lập vừa khởi động xe vừa hỏi.
"Về nhà nghỉ một lát đi ba, dù sao sau này cũng có thời gian, để dành chút sức." Ngọc Trinh lâu rồi không ra ngoài chơi, đi bộ cả buổi sáng hình như hơi mệt, nhắm mắt trả lời câu hỏi của Trần Thiên Lập.
Trần Thiên Lập nhìn con gái một cái, ừ một tiếng, rồi lái xe về nhà. Trên chiếc xe xóc nảy, Ngọc Trinh rất nhanh đã ngủ thiếp đi. Trần Thiên Lập lái xe, cảm thấy hôm nay về cơ bản không thu hoạch được gì, không khỏi có chút buồn lòng. Nhìn gương mặt say ngủ của người đẹp bên cạnh, hắn không khỏi lại một phen rung động.
Nhân lúc rẽ vào một con đường nhỏ vắng, Trần Thiên Lập tấp xe vào lề dừng lại, ghé sát mặt vào Ngọc Trinh. Khoảng cách gần như vậy, hơi thở nhẹ nhàng của cô đều phả vào mặt hắn, mang theo hương thơm, quyến rũ hắn hôn lên... Đôi môi Ngọc Trinh hồng mọng ẩm ướt, như trái anh đào căng bóng, hình dáng môi hoàn hảo như vậy khiến Trần Thiên Lập không tự chủ được thở dốc... Cuối cùng không nhịn được nữa, hắn cúi đầu, đưa môi mình về phía môi Ngọc Trinh...
Ngay lúc đôi môi sắp chạm vào nhau, Ngọc Trinh đột nhiên cựa mình mở mắt ra. Gương mặt gần trong gang tấc làm cô giật nảy mình. Trần Thiên Lập nhanh chóng rời xa cô, tim vẫn còn đập thình thịch. Chết tiệt! Sao con bé lại tỉnh vào lúc này?! Hay là hơi thở của mình thật sự quá nặng...
"Ba! Ba làm gì vậy?! Làm con hết hồn." Ngọc Trinh nghi hoặc nhìn Trần Thiên Lập có chút bối rối.
"Ba... cái đó, ba thấy trên mặt con hình như có dính gì đó, muốn nhìn kỹ xem là cái gì..." Lý do này ngay cả bản thân hắn cũng không thuyết phục nổi.
Ngọc Trinh không hỏi tiếp nữa, nhưng rõ ràng tỏ ra không hài lòng với lời giải thích của ba. Trên đường về nhà, cả hai không ai nói gì. Trần Thiên Lập thầm tự trách mình quá bất cẩn, một ngày trời không những không có tiến triển gì, ngược lại còn khiến con gái nảy sinh nghi ngờ, haizz...
Tối đó khi ngủ, Ngọc Trinh vẫn đang suy nghĩ về chuyện xảy ra trên xe. Mặt ba gần như vậy, gần đến mức gần như có thể hôn cô... Mặc dù chưa từng hôn ai, nhưng cô cũng xem không ít trên TV, khoảng cách như vậy rõ ràng không thích hợp xảy ra giữa cha và con gái. Lời giải thích của ba gượng gạo như vậy, nếu lúc đó mình không mở mắt ra, rốt cuộc chuyện gì sẽ xảy ra?... Nghĩ đến đây, má Ngọc Trinh không tự chủ được mà đỏ bừng. Mình đang nghĩ gì vậy chứ, có lẽ ba thật sự chỉ xem mặt mình có dính bẩn không thôi, ông ấy là ba mình mà, làm sao có thể có chuyện khác được chứ... Nhưng gương mặt anh tuấn của Trần Thiên Lập lại khiến Ngọc Trinh cảm thấy có gì đó vượt ngoài tình thân...
Đêm đó, cả Trần Thiên Lập và Ngọc Trinh đều có chút mất ngủ...
Chương 3: Tâm sự bên bờ sông
Sáng hôm sau, Kim Hiểu vẫn như thường lệ ra ngoài đi làm. Trần Thiên Lập lái xe cùng con gái ra ngoài hóng gió. Hôm nay Ngọc Trinh nói không muốn đi đâu cả, chỉ muốn đến bờ sông ngồi một lát thổi gió thôi. Trần Thiên Lập cố ý lái xe đến một nơi ven hồ cảnh đẹp, vắng người, cùng Ngọc Trinh ngồi xuống ghế dài, cảm nhận không khí tự nhiên.
Trần Thiên Lập tận hưởng khoảnh khắc yên tĩnh này, Ngọc Trinh thì trông có vẻ đăm chiêu, mấy lần định mở miệng rồi lại thôi. Trần Thiên Lập phát hiện sự do dự của con gái, cười hỏi: "Ngọc Trinh sao vậy? Có chuyện gì muốn hỏi ba à?"
Ngọc Trinh cuối cùng lấy hết can đảm, hỏi: "Ba, chuyện hôm qua trên xe, rốt cuộc là sao vậy ba?"
Trần Thiên Lập biết Ngọc Trinh sớm muộn gì cũng sẽ hỏi câu này, cho nên cũng tỏ ra rất bình tĩnh, "Chẳng phải ba đã nói với con rồi sao, xem mặt con có dính gì bẩn không thôi mà."
"Ba, xem mặt cần phải gần như vậy sao?" Ngọc Trinh kiên quyết không tin, hôm nay cô nhất định muốn hỏi ra sự thật.
"Vậy con nghĩ là chuyện gì?" Trần Thiên Lập khóe miệng nở nụ cười, nhìn Ngọc Trinh. Đúng là một tiểu yêu tinh, hắn thầm than trong lòng.
Đối mặt với câu hỏi ngược của Trần Thiên Lập, Ngọc Trinh chưa trải sự đời hiển nhiên thiếu kinh nghiệm, nhất thời cũng không biết đáp lại thế nào. Im lặng một lúc, Ngọc Trinh vẫn chưa từ bỏ ý định, lại hỏi: "Ba, hôm qua ba thật sự không phải muốn hôn con chứ?"
Trần Thiên Lập chấn động, hắn thật không ngờ con gái lại hỏi thẳng như vậy. "Nói bậy bạ gì đó." Hắn giả vờ không để tâm trả lời, ánh mắt không dám nhìn thẳng Ngọc Trinh.
"Ba, đừng gạt con." Ngọc Trinh nhìn thấy sự hoảng hốt thoáng qua của ba, trong lòng càng thêm tin vào phỏng đoán của mình. "Tại sao ba lại muốn hôn con? Con đâu còn là con nít nữa, như vậy không tốt đâu."
Trần Thiên Lập thầm nghĩ, trong cái rủi có cái may, nếu Ngọc Trinh đã vạch trần rồi, mình cũng nhân cơ hội này xem thử có thể tiến thêm một bước với con gái hay không. Vì vậy hắn thản nhiên hỏi: "Ba không thể hôn con nữa sao?"
"Con..." Ngọc Trinh không biết nên trả lời thế nào, cũng không biết rốt cuộc Trần Thiên Lập đối với mình bây giờ là thế nào, luôn cảm thấy có nhiều chỗ không thích hợp, không còn thuần túy như mối quan hệ cha con trước đây, có những biến đổi nhỏ bé đang diễn ra mà chính cô cũng không nhận ra. Cha hôn con gái cũng là biểu hiện của sự yêu thương, nhưng hôn trộm môi con gái đang ngủ thì có vẻ hơi không ổn thì phải... Chính cô cũng không xác định được rốt cuộc mình đang lo lắng điều gì, nên câu hỏi của Trần Thiên Lập khiến Ngọc Trinh có chút không biết phải làm sao. Cô sợ làm ba tổn thương, nhưng bằng trực giác của phụ nữ, cô lại cảm thấy không thích hợp... "Con không phải nói không được... chỉ là... kỳ kỳ."
Trần Thiên Lập bỗng nhiên nắm chặt tay Ngọc Trinh. Hành động trông như sự quan tâm của bậc cha chú đối với con cháu, lại khiến Ngọc Trinh bất giác hoảng hốt, có cảm giác như bị điện giật.
"Ba..." Ngọc Trinh khẽ khàng kêu một tiếng.
Trần Thiên Lập không buông tay, mà rất bình thường nói: "Ngọc Trinh, ba rất thương con, con biết không? Trong lòng ba vẫn luôn xem con là cô con gái bé bỏng mà..."
Ngọc Trinh thả lỏng, xem ra đúng là mình nghĩ nhiều rồi, ba chỉ đang thể hiện tình yêu thương với mình một cách rất bình thường, chỉ là tình thương của cha mà thôi. Ngọc Trinh không biết chính là, Trần Thiên Lập lúc này trong lòng đang nở hoa, có thể nhân cơ hội nắm lấy bàn tay mềm mại của mỹ nữ là một chuyện khoan khoái biết bao. Hắn phảng phất tìm lại được cảm giác nắm tay mối tình đầu, ấm áp như vậy, mãnh liệt như vậy...
Ngọc Trinh tự nhiên dựa vào vai Trần Thiên Lập, tận hưởng sự dịu dàng này, không hề phát hiện khóe miệng đang nhếch lên của Trần Thiên Lập. Hắn đổi sang dùng tay trái mình nắm tay trái Ngọc Trinh, tay phải rất tự nhiên thuận thế ôm lấy bên eo phải của cô. Vì đã gỡ bỏ được khúc mắc, Ngọc Trinh cũng không còn nghi ngờ hành động của ba mình, mà dựa sát vào người hắn hơn.
Gió nhẹ thổi qua mặt, Ngọc Trinh chậm rãi thiếp đi. Trần Thiên Lập nhìn người đẹp trong lòng, cảm xúc dâng trào. Eo Ngọc Trinh sờ vào thật thoải mái, thật mềm mại, đường cong hoàn mỹ khiến hắn không khỏi ảo tưởng nếu đặt thân thể nữ tính này dưới thân mình, đó sẽ là một loại hưởng thụ thế nào... Trần Thiên Lập không dám nghĩ nhiều, nhưng phản ứng bản năng của cơ thể khiến hắn không nhịn được mà đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve eo Ngọc Trinh. Hắn rất muốn luồn tay vào trong áo, chạm vào làn da bóng mịn săn chắc kia... Tay phải hắn chậm rãi di chuyển lên trên, tốc độ chậm đến mức gần như không nhận ra, men theo đường eo thon của Ngọc Trinh đi lên, dừng lại dưới nách, rồi chậm rãi tiến gần vào phía trong... Đã có thể cảm nhận được bộ ngực căng đầy của Ngọc Trinh đang khẽ phập phồng. Trần Thiên Lập không dám tiến vào quá sâu, sợ đánh thức Ngọc Trinh, nhưng cảm giác chạm vào bên rìa bộ ngực đã sắp làm hắn phát điên. Bộ ngực con gái đã phát triển hoàn toàn, đầy đặn đến kinh ngạc. Trần Thiên Lập giằng co giữa lý trí và tình cảm. Khoảng cách gần như vậy, chỉ cần đưa tay ra là có thể ôm trọn bầu ngực phải của Ngọc Trinh... Trần Thiên Lập hít một hơi sâu, trời ạ, yêu tinh, con sắp bức ta phát điên rồi... Hắn hiểu được đạo lý dục tốc bất đạt, cho nên cuối cùng hắn vẫn không làm ra chuyện vượt quá giới hạn, ngoan ngoãn thu tay về eo Ngọc Trinh.
"Ba..." Ngọc Trinh tỉnh dậy, đối diện với ánh mắt Trần Thiên Lập đang cúi xuống nhìn mình. Ánh mắt đó tràn ngập phức tạp, có lưu luyến, có thương tiếc, có mê mang, và còn... một chút gì đó khác nữa. Ngọc Trinh không lên tiếng, hơi thở đàn ông trưởng thành của ba bao quanh cô, gương mặt đẹp trai cách mình gần như vậy, hơi thở phả ra cũng có thể cảm nhận được, cô cảm thấy mình có chút mê say... Bốn mắt nhìn nhau, không khí mập mờ dần dần nóng lên.
Trần Thiên Lập chậm rãi cúi đầu xuống. Ngọc Trinh nhắm mắt lại không dám nhìn, tim lại đập thình thịch. Không có gì phải sợ cả, ba chỉ là thương mình thôi, giống như hồi nhỏ vậy, là do mình lớn rồi nghĩ nhiều quá thôi, cô tự an ủi mình như thế. Ngọc Trinh cảm thấy trán mình nóng lên, là nụ hôn của ba đặt lên đó.
Trần Thiên Lập không hôn môi cô. Hắn không muốn vì nhất thời xúc động mà hủy hoại những tiến triển đã có. Hắn biết rõ mình đang làm gì, khát khao vốn trừu tượng đã trở nên cụ thể. Hắn muốn có được cô, một Ngọc Trinh hoàn chỉnh, nên hắn không thể vội, phải từ từ, khiến cô chậm rãi sa ngã...
Ngọc Trinh trong lòng lại có một nỗi buồn bực khó hiểu, có cảm giác như mong đợi điều gì đó nhưng lại thất bại. Chính cô cũng giật mình vì phản ứng của bản thân, mình rốt cuộc đang mong chờ điều gì chứ...
"Ba ơi, mình về đi, con muốn ngủ trưa một lát." Ngọc Trinh rút người ra khỏi lòng Trần Thiên Lập, đứng dậy đi về phía xe.
Nỗi thất vọng nho nhỏ đó lọt vào mắt Trần Thiên Lập, khiến hắn vô cùng hài lòng. Trần Thiên Lập cảm thấy, có được cô chỉ là vấn đề thời gian, muốn khiến cô cam tâm tình nguyện chìm đắm vào thứ tình cảm đơn giản nhất, chân thật nhất này. Bất quá, làm sao để đứa con gái ngoan ngoãn chấp nhận thứ tình yêu loạn luân như vậy, vẫn khiến Trần Thiên Lập nghĩ đến nhíu mày...
Đêm đến, Kim Hiểu bò lên người Trần Thiên Lập, muốn một chút thân mật gần gũi, lại bị hắn từ chối.
"Anh sao vậy?" Phát hiện Trần Thiên Lập gần đây có vẻ không hứng thú với cơ thể mình, Kim Hiểu mang theo thất vọng hỏi.
"Không có gì, đều là vợ chồng già rồi, còn làm vậy chi nữa. Ngủ mau đi, mai em còn phải đi làm nữa." Trần Thiên Lập nói rất nhẹ nhàng.
"Thiệt tình... Ai già chứ hả, đàn bà bốn mươi là một đóa hoa chưa nghe qua sao? Hừ... Cuối tuần sẽ tính sổ với anh..." Một ngày làm việc, Kim Hiểu quả thật cũng mệt mỏi, ngủ thiếp đi.
Trần Thiên Lập nhắm mắt suy ngẫm, loạn luân cha con, thật sự chỉ là tình tiết trong tiểu thuyết thôi sao? Hiện thực quá khó khăn, phải đối mặt quá nhiều vấn đề...
Trong một căn phòng khác, Ngọc Trinh nhớ lại ánh mắt phức tạp của ba hồi sáng, không khỏi cảm thấy một tia sợ hãi, sợ mình nảy sinh tình cảm khác lạ với ba. Cô muốn kiểm soát dòng suy nghĩ miên man của mình, lại cứ muốn biết nếu nụ hôn đó dừng trên môi mình thì cảm giác sẽ thế nào...
Chương 4: Hôn trộm
Hôm nay, Ngọc Trinh không xuống ăn sáng như mọi khi. Trần Thiên Lập không khỏi có chút lo lắng, lẽ nào con gái đã phát hiện ra? Hắn đi lên lầu, gõ cửa phòng con gái, "Ngọc Trinh, dậy chưa con? Mau xuống ăn sáng."
"Dậy rồi dậy rồi, ba ăn trước đi, lát nữa con xuống." Ngọc Trinh vừa trả lời vừa gõ chữ trên màn hình máy tính.
Trần Thiên Lập xoay người xuống lầu, quyết định vừa xem tin tức buổi sáng vừa chờ cô con gái xinh đẹp xuống ăn cơm. Mỗi lần Kim Hiểu đi làm, Trần Thiên Lập đều đặc biệt phấn khích, luôn khao khát mối quan hệ với con gái có bước nhảy vọt. Nghĩ đến cảnh cha đơn con chiếc ở chung một nhà với con gái, hắn liền có một cảm giác kích thích, nhưng bất đắc dĩ cũng chỉ là tưởng tượng mà thôi. Thật sự muốn làm ra hành vi cưỡng hiếp hay lợi dụng lúc con gái bất tỉnh, chưa nói đến mình có dám làm hay không, chỉ riêng hậu quả sau này đã khiến Trần Thiên Lập vô cùng phiền lòng.
Mở TV lên xem tin tức, nhưng trong đầu hắn vẫn đang suy nghĩ kế hoạch tiếp theo, không ngừng phủ quyết, không ngừng thay đổi, nhưng vẫn không tìm được kế hoạch hoàn hảo nào để có được toàn bộ con gái. Trần Thiên Lập không khỏi tò mò, những vụ loạn luân cha con trên báo đài ngoài đời thực rốt cuộc đã xảy ra như thế nào? Là do mình quá nhát gan, hay là trong tiềm thức con gái căn bản không hề yêu mình? Trần Thiên Lập rất hiểu con gái mình, những biểu hiện trước đây cho thấy con gái không phải là không hề rung động chút nào với mình. Thiếu nữ phần lớn đều có xu hướng quyến luyến cha, huống chi mình lại là người đàn ông sự nghiệp thành công, đẹp trai dịu dàng... Xem ra mối ràng buộc luân lý vẫn luôn là một ổ khóa, không dễ dàng mở ra như vậy... Trần Thiên Lập thở dài trong lòng, tại sao mấy cô bồ nhí lại không có ai xinh đẹp được chút nào như con gái mình nhỉ? Nếu không mình đành tìm người thay thế cũng giải quyết được phần nào...
Trên lầu, Ngọc Trinh đang chat với một người bạn trên mạng. Cô quen người bạn này đã lâu, mỗi lần có chuyện phiền lòng đều tâm sự với bạn ấy, quan hệ rất tốt. Người bạn đó tên là Biển Xanh. Ngọc Trinh từng hỏi tại sao lại đặt tên này, bạn ấy chỉ thản nhiên trả lời: "Nghe cho nó... đời thôi." Một câu đơn giản lại ẩn chứa nhiều thâm ý. Ngọc Trinh luôn cảm thấy bạn ấy chững chạc hơn mình rất nhiều, dù hai người tuổi tác xấp xỉ.
Ngọc Trinh: Ai, dạo này tớ hơi phiền...
Biển Xanh: Thi đại học xong rồi, hết lo rồi, còn gì mà phiền nữa?
Ngọc Trinh: ... Tớ không biết nói sao nữa...
Biển Xanh: Ha ha, lẽ nào là gặp vấn đề tình cảm?
Ngọc Trinh: Chắc là không tính đâu nhỉ...
Biển Xanh: Vậy thì đúng rồi. Kể nghe thử xem, biết đâu tớ gỡ rối cho cậu được. Hoàng tử bạch mã nào làm cậu rung động rồi?
Ngọc Trinh: Đừng nói bậy... không phải như cậu nghĩ đâu, chỉ là chút chuyện nhà thôi. Ai, cậu giữ bí mật được chứ?
Biển Xanh: Thiệt tình, tớ nói với ai được chứ. Kể đi, tớ giúp cậu phân tích thử.
Ngọc Trinh: Thật ra cũng không có gì, chỉ là tớ thấy ba tớ dạo này kỳ kỳ...
Biển Xanh: Kỳ lạ thế nào?
Ngọc Trinh: Có lẽ là do tớ nhạy cảm quá. Hôm trước tớ đi chơi với ba, lúc về ngủ thiếp trên xe, lúc tỉnh lại thấy mặt ba ở ngay trước mặt tớ, kiểu gần ơi là gần ấy.
Biển Xanh: Gần ơi là gần... là gần cỡ nào? Có phải ông ấy đắp áo cho cậu sợ cậu lạnh không?
Ngọc Trinh: Không phải đâu... Tớ nói ra cậu đừng cười tớ nha, là cái kiểu khoảng cách như muốn hôn nhau ấy, làm tớ sợ chết khiếp.
Biển Xanh: Ha ha, cậu đúng là nhạy cảm quá rồi. Thế cậu có hỏi ông ấy không?
Ngọc Trinh: Có hỏi chứ, nhưng ông ấy bảo là xem mặt tớ có dính gì bẩn không... Cậu nói xem có giả trân không?
Biển Xanh: Cái này... hình như hơi gượng ép thật. Chỉ có chuyện này làm cậu rối thôi à?
Ngọc Trinh: Còn nữa còn nữa, hôm qua tớ ra bờ hồ hóng gió, ngủ quên trên ghế dài, lúc tỉnh lại cũng y như lần trước, tớ cũng không biết bị gì nữa, không phản ứng gì hết, thế là ba tớ hôn lên trán tớ.
Biển Xanh: Thì là ba cậu thương cậu đó, còn xem cậu là con nít chứ gì.
Ngọc Trinh: Không phải không phải, cậu không thấy ánh mắt ông ấy lúc đó đâu, nhìn tớ đến mức tớ muốn ngại luôn... Cậu nói xem, ba tớ ấy, có phải ông ấy thấy tớ xinh đẹp nên mới vậy không? Tớ hơi sợ... Ở một mình với ông ấy tớ thấy căng thẳng lắm, trước đây không bao giờ bị vậy...
Biển Xanh: Ngọc Trinh nhà ta đương nhiên là xinh rồi, cũng khó trách. Nhưng mà tớ thấy ba cậu vẫn là vì thương cậu thôi, cậu nên cảm thấy hạnh phúc mới phải. Đừng nghĩ nhiều, thả lỏng ra là được, ba cậu cũng không hại cậu đâu. Thôi không tán nữa, tớ đi ăn cơm đây, bye nha.
Ngọc Trinh: Ừm, bye.
Ngừng gõ bàn phím, Ngọc Trinh cảm thấy uể oải. Vốn trông mong Biển Xanh cho cô chút ý kiến, nhưng chẳng có kết quả gì. Ngọc Trinh không phải là không hiểu chuyện nam nữ, ngược lại, cô đã rất hiểu những chuyện này rồi, nên mới cảm thấy sợ hãi. Hiện tại, cô chỉ có thể quy kết đủ loại hành vi của ba là "sự yêu thích đối với cái đẹp"...
Ngọc Trinh đi xuống lầu, vừa hay bắt gặp ánh mắt Trần Thiên Lập. Ánh nhìn nóng bỏng đó, dù chỉ thoáng qua, vẫn bị Ngọc Trinh thu hết vào đáy mắt. Ngọc Trinh dời mắt đi, cố gắng giữ giọng bình thản nói: "Ba, hôm nay con không đi chơi với ba đâu, con hẹn bạn đi chơi rồi."
"À, được." Trần Thiên Lập không giấu được sự thất vọng trong giọng nói.
Ngọc Trinh ăn xong bữa sáng, vội vàng như chạy trốn rời khỏi nhà, ngay cả một tiếng "tạm biệt" cũng không nói với ba.
Trần Thiên Lập lõi đời làm sao không nhận ra. Hắn thầm kinh hãi, mỗi bước tiến tới sao lại khó khăn như vậy. Đứa con gái thông minh sớm muộn gì cũng sẽ phát hiện ý đồ xấu xa của mình, nên làm thế nào đây... Trần Thiên Lập không có đường lui, mà dù có, hắn cũng không muốn lui. Hắn là kiểu người đã nhận định mục tiêu thì quyết không từ bỏ, sự thành công trong sự nghiệp của hắn phần lớn cũng nhờ vào tính cách này.
Ngọc Trinh cũng chẳng hẹn bạn bè gì, cô chỉ là tìm cớ rời đi. Sau khi má đi làm, bất kể ở nhà hay ra ngoài, luôn có một bầu không khí mập mờ quẩn quanh giữa cô và ba. Đó là một loại trực giác, không có lý lẽ, không có nguyên do. Ngọc Trinh đi lang thang không mục đích trên đường, suy nghĩ xem đi đâu để giết thời gian, cuối cùng vẫn là quyết định đơn giản tìm bạn học ra ngoài chơi một lát.
Trần Thiên Lập chán nản ở nhà chờ con gái về, chờ mãi đến bữa tối cũng không thấy con gái đâu. Sáu giờ, điện thoại trong nhà reo lên, là Kim Hiểu gọi tới. "Thiên Lập à, em hôm nay tăng ca, tối chắc khuya lắm mới về được, anh với con gái ăn cơm trước đi, không cần chờ em." Kim Hiểu nói xong, cũng không đợi Trần Thiên Lập trả lời, đã quay sang nói chuyện với đồng nghiệp rồi cúp máy.
Trần Thiên Lập trong lòng không ngừng kêu khổ, buổi tối là thời gian tán tỉnh tốt nhất, nhưng con gái lại chưa về... Hắn không đợi được nữa, cầm điện thoại lên, bấm số di động của con gái. "Alô, Ngọc Trinh à, sao còn chưa về vậy con?"
"Ba, con về liền đây..." Giọng nói đầu dây bên kia đầy men say.
Trần Thiên Lập giật mình, chẳng lẽ con gái uống rượu? Đang định hỏi lại thì điện thoại đã bị ngắt. Trần Thiên Lập ngồi trên ghế sofa, trong lòng lo lắng cho Ngọc Trinh.
"Ba, con về rồi..." Ngọc Trinh loạng choạng đi vào nhà, cũng không cởi giày, cứ thế đi thẳng lên phòng mình trên lầu.
"Con uống rượu à?!" Trần Thiên Lập liền bật dậy.
"Có chút xíu hà, thiệt đó... Tửu lượng con kém, chơi với bạn xong rồi đi quán nhậu uống..." Ngọc Trinh mơ màng trả lời, bước chân loạng choạng.
Trần Thiên Lập vội vàng chạy tới đỡ lấy con gái. Ngửi thử, trên người con bé quả thật không có mùi rượu mấy, nỗi lo lắng cũng vơi đi không ít. Con bé này, tửu lượng không giống ba nó rồi... Trần Thiên Lập dìu con gái về phòng lên giường, để cô nằm xuống. Ngọc Trinh nhắm mắt, không biết là ngủ hay chưa ngủ. Trần Thiên Lập thăm dò gọi một tiếng: "Ngọc Trinh?" Không có tiếng trả lời.
"Em hôm nay tăng ca, tối chắc khuya lắm mới về được" - lời nói trong điện thoại của Kim Hiểu nổ tung trong đầu Trần Thiên Lập. Hắn nhìn đồng hồ đeo tay, 7 giờ, chắc là còn sớm. Hắn không rời khỏi phòng con gái, mà ngồi xuống mép giường Ngọc Trinh, tim vẫn còn đập không ngừng.
Ngọc Trinh đang mặc một chiếc áo thun ngắn tay, gương mặt ngủ yên bình. Trần Thiên Lập lớn gan cúi người xuống, hai tay chống hai bên người Ngọc Trinh, nhìn cánh môi mượt mà căng bóng của cô. Lý trí mất sạch, hắn liều lĩnh cúi đầu hôn lên đôi môi anh đào của cô.
Chạm vào rồi! Trần Thiên Lập run lên. Hương vị đôi môi này thơm tho quá đỗi, mềm mại vừa vặn, khiến người ta không nhịn được muốn ngậm lấy... Mà Trần Thiên Lập cũng quả thật làm như thế. Hắn lập tức ngậm lấy môi trên của Ngọc Trinh, vội vàng mút vào, cảm nhận sự ngọt ngào đó. Hương vị môi Ngọc Trinh thật thơm, so với Kim Hiểu tốt hơn gấp ngàn lần! Huống chi đây lại là con gái mình... Nghĩ đến đây, Trần Thiên Lập càng không kiềm chế được xúc động, chuyển sang ngậm lấy môi dưới của Ngọc Trinh. Môi dưới so với môi trên càng đầy đặn mời gọi. Trần Thiên Lập mút đến lưu luyến không rời, trong lòng không khỏi tán thưởng, con gái mình quả nhiên không làm hắn thất vọng, thật sự rất khêu gợi. Trần Thiên Lập theo bản năng muốn đưa lưỡi vào miệng Ngọc Trinh để hôn lưỡi cô, lại bị hàm răng cô chặn lại.
Lúc này hắn mới giật mình tỉnh táo, mạnh mẽ ngẩng đầu lên. May quá, người đẹp dưới thân vẫn chưa tỉnh. Trên môi cô còn dính nước bọt của mình, trông quyến rũ lạ thường. Trong miệng và trên môi hắn vẫn còn vương vấn hương thơm của Ngọc Trinh. Cảm giác nụ hôn đầu cũng không tuyệt vời đến thế. Trần Thiên Lập thầm nghĩ, cảm giác do mỹ nữ lại thêm là con gái mình mang lại quả là khác biệt... Trần Thiên Lập cố gắng kiềm chế dục hỏa của mình. Hắn không biết con gái ngủ say đến mức nào, không dám có động tác quá lớn. Nụ hôn trộm vừa rồi đã khiến hắn cảm thấy vô cùng thỏa mãn...
LH telegram: Cuulongdiquan123
Giá 1 ly trà sữa ạ.
.
Chương 1: Lòng lang dạ thú trỗi dậy
"Ngọc Trinh, giúp ba ra ngoài lấy giùm tờ báo hôm nay." Trần Thiên Lập mở TV, thoải mái nằm dài trên ghế sofa.
"Phiền chết đi được, có mấy bước chân à, bộ ba không tự đi lấy được sao." Ngọc Trinh vừa cằn nhằn vừa đi xuống lầu lấy báo.
"Giúp ba làm chút chuyện cũng không muốn à?" Trần Thiên Lập vừa nói vừa liếc nhìn con gái. Không nhìn thì thôi, vừa nhìn một cái, hắn gần như muốn nổi thú tính.
Chỉ thấy Ngọc Trinh đang mặc một chiếc áo hai dây nhỏ, đôi gò bồng đảo căng tròn vươn cao. Phía dưới là chiếc quần short jean, để lộ cặp đùi trắng nõn cùng bắp chân thon thả, phô bày đường cong thanh xuân mơn mởn.
Ngọc Trinh năm nay 18 tuổi, vừa thi đậu đại học xong đang ở nhà nghỉ ngơi. Vốn tính cách phóng khoáng nên ở nhà cô ăn mặc khá thoải mái.
Bất kể là ở trường hay trên đường, chỉ cần Ngọc Trinh xuất hiện, tất nhiên sẽ thu hút không ít ánh nhìn ngưỡng mộ. Ngọc Trinh cũng sớm quen với điều đó, đối với những gã đàn ông xấu xa luôn nhìn trộm nhan sắc và dáng người của mình, cô còn chẳng thèm liếc mắt lấy một cái.
"Nè, báo của ba." Ngọc Trinh ném tờ báo cho ba rồi tự mình đi thẳng lên lầu về phòng.
Nhìn bóng lưng yêu kiều của cô con gái xinh đẹp đang khuất dần sau cầu thang, lòng Trần Thiên Lập ngổn ngang trăm mối.
Đứa con gái này của hắn từ nhỏ đã đặc biệt xinh đẹp. Người ta thường nói con gái mười tám tuổi sẽ thay đổi nhiều, người khác thì từ vịt hóa thiên nga, còn Ngọc Trinh thì từ một mỹ nhân lại càng thêm mỹ miều.
Từ hồi cấp ba, vóc dáng Ngọc Trinh bắt đầu ngày càng trở nên gợi cảm, từng cử chỉ giơ tay nhấc chân đều toát ra sức quyến rũ mê người. Cũng chính từ lúc đó, Trần Thiên Lập phát hiện cảm giác của mình khi nhìn con gái đã khác xưa, càng giống như đang nhìn một người phụ nữ trưởng thành.
Dần dần, Trần Thiên Lập nhận ra, tình cảm của mình dành cho con gái đã không còn là tình cha con đơn thuần nữa, mà đã biến thành dục vọng trần trụi.
Ban đầu, Trần Thiên Lập cảm thấy rất bất an, nhưng rồi hắn lại nghĩ, chỉ cần không để lộ thứ tình cảm này ra, giữa hắn và con gái sẽ không có vấn đề gì. Có thể thỏa thuê ngắm nhìn là đủ lắm rồi, ai bảo họ lại là cha con cơ chứ.
Thế nhưng, từ khi con gái học cấp ba, Trần Thiên Lập đã bắt đầu để ý kỹ chuyện kết bạn của Ngọc Trinh. Hắn không muốn bất kỳ thằng con trai nào động vào con bé, dù chỉ là một cái nắm tay. Mọi thứ thuộc về Ngọc Trinh đều quá đẹp đẽ, khiến Trần Thiên Lập, với tư cách là một người cha, lại khao khát chiếm đoạt cô làm của riêng, hận không thể giấu con bé đi như một báu vật.
Mà Ngọc Trinh lại rất hiểu chuyện, cô bé chỉ nghĩ rằng ba làm vậy là vì tốt cho mình. Cho nên cô vẫn luôn không kết giao quá thân mật với bạn trai nào. Trong lòng cô, ba vừa gần gũi chu đáo, lại đẹp trai hài hước, hội tụ mọi điểm tốt. Đối với mọi lời ba nói, cô đều tin tưởng và nghe theo vô điều kiện.
Trần Thiên Lập nhắm mắt lại, những đường cong cơ thể duyên dáng của con gái lại hiện lên mồn một trước mắt.
Đợi lâu quá rồi, thực sự quá lâu rồi... Làm sao để có được con bé đây...
Trần Thiên Lập đột nhiên mở bừng mắt, hoảng sợ bởi chính suy nghĩ vừa rồi của mình.
Không được, tuyệt đối không được. Nó là con gái mình, chuyện này vĩnh viễn không thể nào xảy ra được.
Trần Thiên Lập thở dài một tiếng, tiện tay cầm tờ báo lên lật xem.
"Má về rồi đây!" Kim Hiểu mở cửa phòng, tay xách nách mang đi vào.
Trần Thiên Lập không khỏi nhíu mày, bà vợ này của hắn thật sự rất thích mua sắm giải trí, cả ngày không thể nào ở yên trong nhà được. "Làm gì mà mặt mày bí xị vậy anh?" Nhìn thấy bộ dạng của Trần Thiên Lập, Kim Hiểu trề môi phàn nàn.
"Không có gì... Lại mua quần áo à?" Trần Thiên Lập trong lòng khó chịu vô cùng, thầm nghĩ bà cũng bốn mươi tuổi rồi, còn ăn diện làm gì nữa, chẳng bằng mua thêm ít quần áo cho cô con gái xinh đẹp mặc còn hơn...
"Trinh ơi, má mua quần áo cho con nè." Kim Hiểu hướng lên phòng con gái trên lầu gọi.
Trần Thiên Lập vốn đang định cãi cọ vài câu, nghe thấy thế cũng im luôn. "A a, má tốt quá, má là nhất!" Nghe có quần áo mới, Ngọc Trinh không nói hai lời liền chạy xuống lầu, cặp đùi trắng nõn lại làm Trần Thiên Lập nhìn đến lóa cả mắt.
"Xem có thích không?" Kim Hiểu lấy quần áo ra, đưa cho con gái.
"Ừm, má đúng là có mắt nhìn." Ngọc Trinh đem quần áo ướm thử lên người, thật lòng khen ngợi.
"Được rồi được rồi, quần áo lát nữa xem sau đi, về rồi thì ăn cơm thôi." Trần Thiên Lập cắt ngang cuộc trò chuyện của hai mẹ con, bởi vì bộ quần áo mới mặc trên người con gái thật sự quá đẹp, hắn không nhịn được lại suy nghĩ miên man.
"Vâng, ăn cơm trước đã, con đói chết rồi." Ngọc Trinh nhanh nhảu ngồi trước vào bàn ăn chờ sẵn.
Cả nhà ngồi quây quần bên bàn, vừa nói vừa cười bắt đầu ăn bữa tối.
Kim Hiểu không hề chú ý, ánh mắt chồng mình cứ luôn quanh quẩn trên người, trên gương mặt con gái.
...
Sau bữa tối, Trần Thiên Lập dọn dẹp xong sớm liền lên giường nằm. Kim Hiểu cũng không để ý lắm, mà ngồi ở phòng khách xem TV. Trong đầu Trần Thiên Lập toàn là hình bóng con gái. Nói ra thì vợ hắn, Kim Hiểu, cũng từng là một mỹ nhân, nhưng không hiểu sao, bây giờ Trần Thiên Lập chỉ chú ý đến Ngọc Trinh, những người phụ nữ khác trong lòng hắn đều không đáng nhắc tới.
...
Mười giờ đêm, Kim Hiểu tắt TV đi vào phòng ngủ, chui vào chăn ôm lấy Trần Thiên Lập. Trần Thiên Lập không có phản ứng, Kim Hiểu tưởng hắn đã ngủ rồi, cũng không đánh thức, cứ thế ngủ thiếp đi.
Nửa đêm, Kim Hiểu mơ màng nghe loáng thoáng tiếng Trần Thiên Lập xuống giường, nhắm mắt hỏi: "Anh đi đâu vậy?"
"Đi vệ sinh." Trần Thiên Lập giật mình một chút mới trả lời.
Kim Hiểu trở mình rồi ngủ tiếp.
Trần Thiên Lập không xuống nhà vệ sinh dưới lầu, mà rón rén đi đến trước cửa phòng con gái, nhẹ nhàng vặn mở cửa phòng, lẻn vào trong.
Đêm nay Trần Thiên Lập không ngủ sâu, hắn chỉ chờ đợi khoảnh khắc này, chờ sau khi con gái đã ngủ say. Trời mới biết hắn đã phải kìm nén đau khổ đến mức nào, hắn khao khát được hôn lên gương mặt con gái Ngọc Trinh biết bao.
Trần Thiên Lập đi đến bên giường con gái ngồi xuống, ngắm nhìn gương mặt say ngủ của Ngọc Trinh, đôi môi hồng hoàn mỹ, hàng mày cong cong, lông mi dài thướt, tất cả đều hoàn hảo đến vậy. Trần Thiên Lập khẽ thở dài, cúi người xuống tỉ mỉ ngắm nhìn khuôn mặt con gái. Hắn cố gắng kiềm chế hơi thở của mình, sợ đánh thức con bé. Mặt hắn và mặt cô gần trong gang tấc, Trần Thiên Lập có thể ngửi thấy mùi hương thiếu nữ trên mặt Ngọc Trinh, sự kích thích này khiến hắn gần như không kiểm soát được bản thân. Hắn cố nén đưa tay ra, lơ lửng trên mặt con gái, thèm muốn cảm nhận làn da mịn màng đàn hồi này biết bao, nhưng hắn không thể, hắn biết như vậy đã là giới hạn. Nếu bị con gái phát hiện, đây sẽ là một cơn ác mộng, hắn không dám tưởng tượng chuyện gì sẽ xảy ra.
Rời khỏi khuôn mặt Ngọc Trinh, tay Trần Thiên Lập thuận theo thân hình cô lướt xuống, dừng lại nơi bộ ngực căng tròn. Trần Thiên Lập kinh ngạc phát hiện bộ ngực con gái đã lớn đến mức một bàn tay không thể che hết. Theo nhịp thở của Ngọc Trinh, đôi gò bồng đảo đang phập phồng theo quy luật. Trần Thiên Lập rụt tay lại, sợ mình không nhịn được mà chạm vào.
Nhìn xuống chút nữa là cặp đùi trắng nõn của con gái. Trần Thiên Lập thu hồi tầm mắt, không dám nhìn thêm nữa, hơi thở của hắn sớm đã trở nên dồn dập. Hắn đứng dậy, kéo khóa quần, lôi ra dương vật đã sớm cương cứng, nhìn gương mặt và thân hình xinh đẹp của con gái mà bắt đầu thủ dâm. Chưa được mấy cái, Trần Thiên Lập đã xuất tinh. Hắn vội vàng rời khỏi phòng con gái, xuống nhà vệ sinh dưới lầu rửa sạch.
Trong phòng, Ngọc Trinh vẫn ngủ rất say, hoàn toàn không biết thứ dục vọng dơ bẩn của ba mình đối với cô đã bắt đầu bén rễ nảy mầm, từ suy nghĩ đến hành động, đóa hoa tội lỗi đang lặng lẽ bung nở.
...
Chương 2: Bước đầu thăm dò
Sáng hôm sau, Kim Hiểu sáng sớm đã đi làm. Trần Thiên Lập đang ăn sáng thì Ngọc Trinh dụi mắt đi xuống lầu. "A, ba, sao ba còn chưa đi làm?"
"Ba xin công ty nghỉ phép hai tháng, ở nhà với con." Trần Thiên Lập cố gắng giữ giọng tự nhiên nói.
"Vậy tốt quá, vậy hôm nay ba dẫn con đi chơi đi!" Ngọc Trinh vui vẻ chạy đến bên bàn ôm lấy Trần Thiên Lập.
Trần Thiên Lập vội vàng gỡ tay Ngọc Trinh ra: "Ngồi xuống ăn cơm đi, lớn rồi mà không biết lớn nhỏ, người lớn tướng rồi mà còn dính người như vậy à?" Miệng nói vậy thôi, chứ thực ra là sợ mình nhất thời xúc động làm bậy với con gái.
"Dạ, thưa sếp!" Ngọc Trinh ngoan ngoãn ngồi vào chỗ của mình, bắt đầu ăn sáng.
Ăn xong cơm, Ngọc Trinh vừa chạy lên lầu vừa nói: "Ba, chờ con chút, con thay bộ đồ đã."
Trần Thiên Lập ừ một tiếng đáp ứng, trong đầu lại đang lên kế hoạch làm sao tiến hành "hành động" hôm nay. Trần Thiên Lập biết rõ, hắn cuối cùng vẫn không thể chống lại sức hấp dẫn của con gái, hắn muốn tiến thêm một bước nữa, mặc dù chính hắn hiện tại cũng không biết tiến thêm một bước nữa sẽ là trạng thái như thế nào, có lẽ là hy vọng có được một nụ hôn môi chạm môi, có lẽ là muốn có được một cơ hội vuốt ve bộ ngực, lại có lẽ là nhiều hơn thế nữa...
Trần Thiên Lập ngừng dòng suy nghĩ miên man của mình, bởi vì Ngọc Trinh đã xuống lầu rồi.
"Sao hả ba, đẹp không?" Ngọc Trinh mặc bộ quần áo mới hôm qua vào, đó là một chiếc áo trắng lệch vai, để lộ bờ vai trần. Bờ vai trắng nõn lộ ra, càng thêm xinh đẹp.
"Đẹp, đương nhiên là đẹp rồi, Ngọc Trinh nhà mình mặc gì cũng đẹp hết." Trần Thiên Lập từ đáy lòng khen ngợi.
"Hi hi, vậy mình đi thôi ba." Ngọc Trinh đi ra cửa, mang đôi xăng-đan vào. Động tác mang giày lại khiến Trần Thiên Lập một phen xúc động. Trần Thiên Lập lắc đầu, từ lúc nào mình lại mê luyến con bé như vậy? Thật sự muốn không lãng phí một khắc nào được ở bên con bé...
"Trước tiên dẫn con đi thủy cung nhé, nghe nói lại có thêm vài loài sinh vật biển mới về." Trần Thiên Lập khởi động xe nhà, nói với Ngọc Trinh đang ngồi ở ghế phụ bên cạnh.
"Đi ạ, dù sao bây giờ ba cũng có khối thời gian, mỗi ngày đổi một chỗ chơi, hi hi." Ngọc Trinh buột miệng trả lời, lại khiến Trần Thiên Lập đặc biệt phấn khích. Năm ngày mỗi tuần được ở cùng con gái... Chỉ nghĩ thôi đã thấy phấn khích rồi. Đàn bà qua bốn mươi là bắt đầu xuống dốc, cứ việc Kim Hiểu bây giờ vẫn là người phụ nữ còn giữ được nhan sắc, nhưng so với cô con gái trẻ trung xinh đẹp, sức hấp dẫn đã giảm đi không chỉ một nửa.
Trần Thiên Lập lái xe đi, cùng con gái tán gẫu. Đang nói chuyện, Trần Thiên Lập đột nhiên chuyển chủ đề: "Ngọc Trinh, con sắp vào đại học rồi. Ba biết, yêu đương ở đại học rất nhiều, nhưng ba vẫn khuyên con nên lấy việc học làm trọng, tạm thời đừng có bạn trai, mấy thằng con trai bây giờ toàn là chơi bời thôi."
"Dạ, con biết rồi ba. Con cũng không có ý định yêu đương đâu." Ngọc Trinh dường như không hứng thú lắm với chủ đề này.
"Ừm, con nghĩ vậy là tốt rồi." Trần Thiên Lập vốn định nói rất nhiều, lại nhất thời nghẹn lời, không biết nên bắt đầu thế nào cho phải.
Hai cha con im lặng một lúc, vẫn là Trần Thiên Lập phá vỡ sự im lặng trước: "Ngọc Trinh, nói ba nghe xem, con thích kiểu con trai như thế nào?"
"Sao vậy ba? Chẳng phải ba bảo con đừng yêu đương sao, giờ lại hỏi cái này làm gì?" Ngọc Trinh rất tự nhiên hỏi lại.
"Không có gì, ba không muốn con yêu đương, nhưng xem xem tiêu chuẩn của con gái mình là gì, sau này còn có thể giới thiệu cho con chứ." Trần Thiên Lập thản nhiên như không có chuyện gì nói.
"Con mới không cần ba giới thiệu đâu... con có tiêu chuẩn của riêng mình." Ngọc Trinh trông có vẻ đăm chiêu.
Trần Thiên Lập liếc nhìn cô con gái bảo bối một cái: "Tiêu chuẩn gì?"
"Không nói cho ba đâu. Trời ơi, ba có thấy ngượng không vậy, hỏi con gái mình câu kỳ cục thế." Ngọc Trinh có chút không vui.
Trần Thiên Lập không hỏi tiếp được, đành phải thôi. Sau đó trên đường, hắn vẫn luôn muốn hỏi: "Con thấy ba thế nào?", nhưng lại thật sự không dám, thật sự không hỏi ra lời.
Đến thủy cung, Trần Thiên Lập cùng Ngọc Trinh đi tham quan khắp nơi. Bởi vì ánh sáng mờ ảo, lá gan của Trần Thiên Lập cũng lớn hơn, cố ý vô tình chạm vào làn da trần trên cánh tay Ngọc Trinh. Ngọc Trinh nhìn đông nhìn tây, rất vui vẻ, không hề phát hiện ra "ý đồ xấu xa" của Trần Thiên Lập.
Thời gian trôi qua rất nhanh, chẳng mấy chốc hai người đã tham quan xong. Vội vàng ăn xong bữa trưa ở nhà hàng, lại quay trở lại xe.
"Tiếp theo đi đâu đây?" Trần Thiên Lập vừa khởi động xe vừa hỏi.
"Về nhà nghỉ một lát đi ba, dù sao sau này cũng có thời gian, để dành chút sức." Ngọc Trinh lâu rồi không ra ngoài chơi, đi bộ cả buổi sáng hình như hơi mệt, nhắm mắt trả lời câu hỏi của Trần Thiên Lập.
Trần Thiên Lập nhìn con gái một cái, ừ một tiếng, rồi lái xe về nhà. Trên chiếc xe xóc nảy, Ngọc Trinh rất nhanh đã ngủ thiếp đi. Trần Thiên Lập lái xe, cảm thấy hôm nay về cơ bản không thu hoạch được gì, không khỏi có chút buồn lòng. Nhìn gương mặt say ngủ của người đẹp bên cạnh, hắn không khỏi lại một phen rung động.
Nhân lúc rẽ vào một con đường nhỏ vắng, Trần Thiên Lập tấp xe vào lề dừng lại, ghé sát mặt vào Ngọc Trinh. Khoảng cách gần như vậy, hơi thở nhẹ nhàng của cô đều phả vào mặt hắn, mang theo hương thơm, quyến rũ hắn hôn lên... Đôi môi Ngọc Trinh hồng mọng ẩm ướt, như trái anh đào căng bóng, hình dáng môi hoàn hảo như vậy khiến Trần Thiên Lập không tự chủ được thở dốc... Cuối cùng không nhịn được nữa, hắn cúi đầu, đưa môi mình về phía môi Ngọc Trinh...
Ngay lúc đôi môi sắp chạm vào nhau, Ngọc Trinh đột nhiên cựa mình mở mắt ra. Gương mặt gần trong gang tấc làm cô giật nảy mình. Trần Thiên Lập nhanh chóng rời xa cô, tim vẫn còn đập thình thịch. Chết tiệt! Sao con bé lại tỉnh vào lúc này?! Hay là hơi thở của mình thật sự quá nặng...
"Ba! Ba làm gì vậy?! Làm con hết hồn." Ngọc Trinh nghi hoặc nhìn Trần Thiên Lập có chút bối rối.
"Ba... cái đó, ba thấy trên mặt con hình như có dính gì đó, muốn nhìn kỹ xem là cái gì..." Lý do này ngay cả bản thân hắn cũng không thuyết phục nổi.
Ngọc Trinh không hỏi tiếp nữa, nhưng rõ ràng tỏ ra không hài lòng với lời giải thích của ba. Trên đường về nhà, cả hai không ai nói gì. Trần Thiên Lập thầm tự trách mình quá bất cẩn, một ngày trời không những không có tiến triển gì, ngược lại còn khiến con gái nảy sinh nghi ngờ, haizz...
Tối đó khi ngủ, Ngọc Trinh vẫn đang suy nghĩ về chuyện xảy ra trên xe. Mặt ba gần như vậy, gần đến mức gần như có thể hôn cô... Mặc dù chưa từng hôn ai, nhưng cô cũng xem không ít trên TV, khoảng cách như vậy rõ ràng không thích hợp xảy ra giữa cha và con gái. Lời giải thích của ba gượng gạo như vậy, nếu lúc đó mình không mở mắt ra, rốt cuộc chuyện gì sẽ xảy ra?... Nghĩ đến đây, má Ngọc Trinh không tự chủ được mà đỏ bừng. Mình đang nghĩ gì vậy chứ, có lẽ ba thật sự chỉ xem mặt mình có dính bẩn không thôi, ông ấy là ba mình mà, làm sao có thể có chuyện khác được chứ... Nhưng gương mặt anh tuấn của Trần Thiên Lập lại khiến Ngọc Trinh cảm thấy có gì đó vượt ngoài tình thân...
Đêm đó, cả Trần Thiên Lập và Ngọc Trinh đều có chút mất ngủ...
Chương 3: Tâm sự bên bờ sông
Sáng hôm sau, Kim Hiểu vẫn như thường lệ ra ngoài đi làm. Trần Thiên Lập lái xe cùng con gái ra ngoài hóng gió. Hôm nay Ngọc Trinh nói không muốn đi đâu cả, chỉ muốn đến bờ sông ngồi một lát thổi gió thôi. Trần Thiên Lập cố ý lái xe đến một nơi ven hồ cảnh đẹp, vắng người, cùng Ngọc Trinh ngồi xuống ghế dài, cảm nhận không khí tự nhiên.
Trần Thiên Lập tận hưởng khoảnh khắc yên tĩnh này, Ngọc Trinh thì trông có vẻ đăm chiêu, mấy lần định mở miệng rồi lại thôi. Trần Thiên Lập phát hiện sự do dự của con gái, cười hỏi: "Ngọc Trinh sao vậy? Có chuyện gì muốn hỏi ba à?"
Ngọc Trinh cuối cùng lấy hết can đảm, hỏi: "Ba, chuyện hôm qua trên xe, rốt cuộc là sao vậy ba?"
Trần Thiên Lập biết Ngọc Trinh sớm muộn gì cũng sẽ hỏi câu này, cho nên cũng tỏ ra rất bình tĩnh, "Chẳng phải ba đã nói với con rồi sao, xem mặt con có dính gì bẩn không thôi mà."
"Ba, xem mặt cần phải gần như vậy sao?" Ngọc Trinh kiên quyết không tin, hôm nay cô nhất định muốn hỏi ra sự thật.
"Vậy con nghĩ là chuyện gì?" Trần Thiên Lập khóe miệng nở nụ cười, nhìn Ngọc Trinh. Đúng là một tiểu yêu tinh, hắn thầm than trong lòng.
Đối mặt với câu hỏi ngược của Trần Thiên Lập, Ngọc Trinh chưa trải sự đời hiển nhiên thiếu kinh nghiệm, nhất thời cũng không biết đáp lại thế nào. Im lặng một lúc, Ngọc Trinh vẫn chưa từ bỏ ý định, lại hỏi: "Ba, hôm qua ba thật sự không phải muốn hôn con chứ?"
Trần Thiên Lập chấn động, hắn thật không ngờ con gái lại hỏi thẳng như vậy. "Nói bậy bạ gì đó." Hắn giả vờ không để tâm trả lời, ánh mắt không dám nhìn thẳng Ngọc Trinh.
"Ba, đừng gạt con." Ngọc Trinh nhìn thấy sự hoảng hốt thoáng qua của ba, trong lòng càng thêm tin vào phỏng đoán của mình. "Tại sao ba lại muốn hôn con? Con đâu còn là con nít nữa, như vậy không tốt đâu."
Trần Thiên Lập thầm nghĩ, trong cái rủi có cái may, nếu Ngọc Trinh đã vạch trần rồi, mình cũng nhân cơ hội này xem thử có thể tiến thêm một bước với con gái hay không. Vì vậy hắn thản nhiên hỏi: "Ba không thể hôn con nữa sao?"
"Con..." Ngọc Trinh không biết nên trả lời thế nào, cũng không biết rốt cuộc Trần Thiên Lập đối với mình bây giờ là thế nào, luôn cảm thấy có nhiều chỗ không thích hợp, không còn thuần túy như mối quan hệ cha con trước đây, có những biến đổi nhỏ bé đang diễn ra mà chính cô cũng không nhận ra. Cha hôn con gái cũng là biểu hiện của sự yêu thương, nhưng hôn trộm môi con gái đang ngủ thì có vẻ hơi không ổn thì phải... Chính cô cũng không xác định được rốt cuộc mình đang lo lắng điều gì, nên câu hỏi của Trần Thiên Lập khiến Ngọc Trinh có chút không biết phải làm sao. Cô sợ làm ba tổn thương, nhưng bằng trực giác của phụ nữ, cô lại cảm thấy không thích hợp... "Con không phải nói không được... chỉ là... kỳ kỳ."
Trần Thiên Lập bỗng nhiên nắm chặt tay Ngọc Trinh. Hành động trông như sự quan tâm của bậc cha chú đối với con cháu, lại khiến Ngọc Trinh bất giác hoảng hốt, có cảm giác như bị điện giật.
"Ba..." Ngọc Trinh khẽ khàng kêu một tiếng.
Trần Thiên Lập không buông tay, mà rất bình thường nói: "Ngọc Trinh, ba rất thương con, con biết không? Trong lòng ba vẫn luôn xem con là cô con gái bé bỏng mà..."
Ngọc Trinh thả lỏng, xem ra đúng là mình nghĩ nhiều rồi, ba chỉ đang thể hiện tình yêu thương với mình một cách rất bình thường, chỉ là tình thương của cha mà thôi. Ngọc Trinh không biết chính là, Trần Thiên Lập lúc này trong lòng đang nở hoa, có thể nhân cơ hội nắm lấy bàn tay mềm mại của mỹ nữ là một chuyện khoan khoái biết bao. Hắn phảng phất tìm lại được cảm giác nắm tay mối tình đầu, ấm áp như vậy, mãnh liệt như vậy...
Ngọc Trinh tự nhiên dựa vào vai Trần Thiên Lập, tận hưởng sự dịu dàng này, không hề phát hiện khóe miệng đang nhếch lên của Trần Thiên Lập. Hắn đổi sang dùng tay trái mình nắm tay trái Ngọc Trinh, tay phải rất tự nhiên thuận thế ôm lấy bên eo phải của cô. Vì đã gỡ bỏ được khúc mắc, Ngọc Trinh cũng không còn nghi ngờ hành động của ba mình, mà dựa sát vào người hắn hơn.
Gió nhẹ thổi qua mặt, Ngọc Trinh chậm rãi thiếp đi. Trần Thiên Lập nhìn người đẹp trong lòng, cảm xúc dâng trào. Eo Ngọc Trinh sờ vào thật thoải mái, thật mềm mại, đường cong hoàn mỹ khiến hắn không khỏi ảo tưởng nếu đặt thân thể nữ tính này dưới thân mình, đó sẽ là một loại hưởng thụ thế nào... Trần Thiên Lập không dám nghĩ nhiều, nhưng phản ứng bản năng của cơ thể khiến hắn không nhịn được mà đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve eo Ngọc Trinh. Hắn rất muốn luồn tay vào trong áo, chạm vào làn da bóng mịn săn chắc kia... Tay phải hắn chậm rãi di chuyển lên trên, tốc độ chậm đến mức gần như không nhận ra, men theo đường eo thon của Ngọc Trinh đi lên, dừng lại dưới nách, rồi chậm rãi tiến gần vào phía trong... Đã có thể cảm nhận được bộ ngực căng đầy của Ngọc Trinh đang khẽ phập phồng. Trần Thiên Lập không dám tiến vào quá sâu, sợ đánh thức Ngọc Trinh, nhưng cảm giác chạm vào bên rìa bộ ngực đã sắp làm hắn phát điên. Bộ ngực con gái đã phát triển hoàn toàn, đầy đặn đến kinh ngạc. Trần Thiên Lập giằng co giữa lý trí và tình cảm. Khoảng cách gần như vậy, chỉ cần đưa tay ra là có thể ôm trọn bầu ngực phải của Ngọc Trinh... Trần Thiên Lập hít một hơi sâu, trời ạ, yêu tinh, con sắp bức ta phát điên rồi... Hắn hiểu được đạo lý dục tốc bất đạt, cho nên cuối cùng hắn vẫn không làm ra chuyện vượt quá giới hạn, ngoan ngoãn thu tay về eo Ngọc Trinh.
"Ba..." Ngọc Trinh tỉnh dậy, đối diện với ánh mắt Trần Thiên Lập đang cúi xuống nhìn mình. Ánh mắt đó tràn ngập phức tạp, có lưu luyến, có thương tiếc, có mê mang, và còn... một chút gì đó khác nữa. Ngọc Trinh không lên tiếng, hơi thở đàn ông trưởng thành của ba bao quanh cô, gương mặt đẹp trai cách mình gần như vậy, hơi thở phả ra cũng có thể cảm nhận được, cô cảm thấy mình có chút mê say... Bốn mắt nhìn nhau, không khí mập mờ dần dần nóng lên.
Trần Thiên Lập chậm rãi cúi đầu xuống. Ngọc Trinh nhắm mắt lại không dám nhìn, tim lại đập thình thịch. Không có gì phải sợ cả, ba chỉ là thương mình thôi, giống như hồi nhỏ vậy, là do mình lớn rồi nghĩ nhiều quá thôi, cô tự an ủi mình như thế. Ngọc Trinh cảm thấy trán mình nóng lên, là nụ hôn của ba đặt lên đó.
Trần Thiên Lập không hôn môi cô. Hắn không muốn vì nhất thời xúc động mà hủy hoại những tiến triển đã có. Hắn biết rõ mình đang làm gì, khát khao vốn trừu tượng đã trở nên cụ thể. Hắn muốn có được cô, một Ngọc Trinh hoàn chỉnh, nên hắn không thể vội, phải từ từ, khiến cô chậm rãi sa ngã...
Ngọc Trinh trong lòng lại có một nỗi buồn bực khó hiểu, có cảm giác như mong đợi điều gì đó nhưng lại thất bại. Chính cô cũng giật mình vì phản ứng của bản thân, mình rốt cuộc đang mong chờ điều gì chứ...
"Ba ơi, mình về đi, con muốn ngủ trưa một lát." Ngọc Trinh rút người ra khỏi lòng Trần Thiên Lập, đứng dậy đi về phía xe.
Nỗi thất vọng nho nhỏ đó lọt vào mắt Trần Thiên Lập, khiến hắn vô cùng hài lòng. Trần Thiên Lập cảm thấy, có được cô chỉ là vấn đề thời gian, muốn khiến cô cam tâm tình nguyện chìm đắm vào thứ tình cảm đơn giản nhất, chân thật nhất này. Bất quá, làm sao để đứa con gái ngoan ngoãn chấp nhận thứ tình yêu loạn luân như vậy, vẫn khiến Trần Thiên Lập nghĩ đến nhíu mày...
Đêm đến, Kim Hiểu bò lên người Trần Thiên Lập, muốn một chút thân mật gần gũi, lại bị hắn từ chối.
"Anh sao vậy?" Phát hiện Trần Thiên Lập gần đây có vẻ không hứng thú với cơ thể mình, Kim Hiểu mang theo thất vọng hỏi.
"Không có gì, đều là vợ chồng già rồi, còn làm vậy chi nữa. Ngủ mau đi, mai em còn phải đi làm nữa." Trần Thiên Lập nói rất nhẹ nhàng.
"Thiệt tình... Ai già chứ hả, đàn bà bốn mươi là một đóa hoa chưa nghe qua sao? Hừ... Cuối tuần sẽ tính sổ với anh..." Một ngày làm việc, Kim Hiểu quả thật cũng mệt mỏi, ngủ thiếp đi.
Trần Thiên Lập nhắm mắt suy ngẫm, loạn luân cha con, thật sự chỉ là tình tiết trong tiểu thuyết thôi sao? Hiện thực quá khó khăn, phải đối mặt quá nhiều vấn đề...
Trong một căn phòng khác, Ngọc Trinh nhớ lại ánh mắt phức tạp của ba hồi sáng, không khỏi cảm thấy một tia sợ hãi, sợ mình nảy sinh tình cảm khác lạ với ba. Cô muốn kiểm soát dòng suy nghĩ miên man của mình, lại cứ muốn biết nếu nụ hôn đó dừng trên môi mình thì cảm giác sẽ thế nào...
Chương 4: Hôn trộm
Hôm nay, Ngọc Trinh không xuống ăn sáng như mọi khi. Trần Thiên Lập không khỏi có chút lo lắng, lẽ nào con gái đã phát hiện ra? Hắn đi lên lầu, gõ cửa phòng con gái, "Ngọc Trinh, dậy chưa con? Mau xuống ăn sáng."
"Dậy rồi dậy rồi, ba ăn trước đi, lát nữa con xuống." Ngọc Trinh vừa trả lời vừa gõ chữ trên màn hình máy tính.
Trần Thiên Lập xoay người xuống lầu, quyết định vừa xem tin tức buổi sáng vừa chờ cô con gái xinh đẹp xuống ăn cơm. Mỗi lần Kim Hiểu đi làm, Trần Thiên Lập đều đặc biệt phấn khích, luôn khao khát mối quan hệ với con gái có bước nhảy vọt. Nghĩ đến cảnh cha đơn con chiếc ở chung một nhà với con gái, hắn liền có một cảm giác kích thích, nhưng bất đắc dĩ cũng chỉ là tưởng tượng mà thôi. Thật sự muốn làm ra hành vi cưỡng hiếp hay lợi dụng lúc con gái bất tỉnh, chưa nói đến mình có dám làm hay không, chỉ riêng hậu quả sau này đã khiến Trần Thiên Lập vô cùng phiền lòng.
Mở TV lên xem tin tức, nhưng trong đầu hắn vẫn đang suy nghĩ kế hoạch tiếp theo, không ngừng phủ quyết, không ngừng thay đổi, nhưng vẫn không tìm được kế hoạch hoàn hảo nào để có được toàn bộ con gái. Trần Thiên Lập không khỏi tò mò, những vụ loạn luân cha con trên báo đài ngoài đời thực rốt cuộc đã xảy ra như thế nào? Là do mình quá nhát gan, hay là trong tiềm thức con gái căn bản không hề yêu mình? Trần Thiên Lập rất hiểu con gái mình, những biểu hiện trước đây cho thấy con gái không phải là không hề rung động chút nào với mình. Thiếu nữ phần lớn đều có xu hướng quyến luyến cha, huống chi mình lại là người đàn ông sự nghiệp thành công, đẹp trai dịu dàng... Xem ra mối ràng buộc luân lý vẫn luôn là một ổ khóa, không dễ dàng mở ra như vậy... Trần Thiên Lập thở dài trong lòng, tại sao mấy cô bồ nhí lại không có ai xinh đẹp được chút nào như con gái mình nhỉ? Nếu không mình đành tìm người thay thế cũng giải quyết được phần nào...
Trên lầu, Ngọc Trinh đang chat với một người bạn trên mạng. Cô quen người bạn này đã lâu, mỗi lần có chuyện phiền lòng đều tâm sự với bạn ấy, quan hệ rất tốt. Người bạn đó tên là Biển Xanh. Ngọc Trinh từng hỏi tại sao lại đặt tên này, bạn ấy chỉ thản nhiên trả lời: "Nghe cho nó... đời thôi." Một câu đơn giản lại ẩn chứa nhiều thâm ý. Ngọc Trinh luôn cảm thấy bạn ấy chững chạc hơn mình rất nhiều, dù hai người tuổi tác xấp xỉ.
Ngọc Trinh: Ai, dạo này tớ hơi phiền...
Biển Xanh: Thi đại học xong rồi, hết lo rồi, còn gì mà phiền nữa?
Ngọc Trinh: ... Tớ không biết nói sao nữa...
Biển Xanh: Ha ha, lẽ nào là gặp vấn đề tình cảm?
Ngọc Trinh: Chắc là không tính đâu nhỉ...
Biển Xanh: Vậy thì đúng rồi. Kể nghe thử xem, biết đâu tớ gỡ rối cho cậu được. Hoàng tử bạch mã nào làm cậu rung động rồi?
Ngọc Trinh: Đừng nói bậy... không phải như cậu nghĩ đâu, chỉ là chút chuyện nhà thôi. Ai, cậu giữ bí mật được chứ?
Biển Xanh: Thiệt tình, tớ nói với ai được chứ. Kể đi, tớ giúp cậu phân tích thử.
Ngọc Trinh: Thật ra cũng không có gì, chỉ là tớ thấy ba tớ dạo này kỳ kỳ...
Biển Xanh: Kỳ lạ thế nào?
Ngọc Trinh: Có lẽ là do tớ nhạy cảm quá. Hôm trước tớ đi chơi với ba, lúc về ngủ thiếp trên xe, lúc tỉnh lại thấy mặt ba ở ngay trước mặt tớ, kiểu gần ơi là gần ấy.
Biển Xanh: Gần ơi là gần... là gần cỡ nào? Có phải ông ấy đắp áo cho cậu sợ cậu lạnh không?
Ngọc Trinh: Không phải đâu... Tớ nói ra cậu đừng cười tớ nha, là cái kiểu khoảng cách như muốn hôn nhau ấy, làm tớ sợ chết khiếp.
Biển Xanh: Ha ha, cậu đúng là nhạy cảm quá rồi. Thế cậu có hỏi ông ấy không?
Ngọc Trinh: Có hỏi chứ, nhưng ông ấy bảo là xem mặt tớ có dính gì bẩn không... Cậu nói xem có giả trân không?
Biển Xanh: Cái này... hình như hơi gượng ép thật. Chỉ có chuyện này làm cậu rối thôi à?
Ngọc Trinh: Còn nữa còn nữa, hôm qua tớ ra bờ hồ hóng gió, ngủ quên trên ghế dài, lúc tỉnh lại cũng y như lần trước, tớ cũng không biết bị gì nữa, không phản ứng gì hết, thế là ba tớ hôn lên trán tớ.
Biển Xanh: Thì là ba cậu thương cậu đó, còn xem cậu là con nít chứ gì.
Ngọc Trinh: Không phải không phải, cậu không thấy ánh mắt ông ấy lúc đó đâu, nhìn tớ đến mức tớ muốn ngại luôn... Cậu nói xem, ba tớ ấy, có phải ông ấy thấy tớ xinh đẹp nên mới vậy không? Tớ hơi sợ... Ở một mình với ông ấy tớ thấy căng thẳng lắm, trước đây không bao giờ bị vậy...
Biển Xanh: Ngọc Trinh nhà ta đương nhiên là xinh rồi, cũng khó trách. Nhưng mà tớ thấy ba cậu vẫn là vì thương cậu thôi, cậu nên cảm thấy hạnh phúc mới phải. Đừng nghĩ nhiều, thả lỏng ra là được, ba cậu cũng không hại cậu đâu. Thôi không tán nữa, tớ đi ăn cơm đây, bye nha.
Ngọc Trinh: Ừm, bye.
Ngừng gõ bàn phím, Ngọc Trinh cảm thấy uể oải. Vốn trông mong Biển Xanh cho cô chút ý kiến, nhưng chẳng có kết quả gì. Ngọc Trinh không phải là không hiểu chuyện nam nữ, ngược lại, cô đã rất hiểu những chuyện này rồi, nên mới cảm thấy sợ hãi. Hiện tại, cô chỉ có thể quy kết đủ loại hành vi của ba là "sự yêu thích đối với cái đẹp"...
Ngọc Trinh đi xuống lầu, vừa hay bắt gặp ánh mắt Trần Thiên Lập. Ánh nhìn nóng bỏng đó, dù chỉ thoáng qua, vẫn bị Ngọc Trinh thu hết vào đáy mắt. Ngọc Trinh dời mắt đi, cố gắng giữ giọng bình thản nói: "Ba, hôm nay con không đi chơi với ba đâu, con hẹn bạn đi chơi rồi."
"À, được." Trần Thiên Lập không giấu được sự thất vọng trong giọng nói.
Ngọc Trinh ăn xong bữa sáng, vội vàng như chạy trốn rời khỏi nhà, ngay cả một tiếng "tạm biệt" cũng không nói với ba.
Trần Thiên Lập lõi đời làm sao không nhận ra. Hắn thầm kinh hãi, mỗi bước tiến tới sao lại khó khăn như vậy. Đứa con gái thông minh sớm muộn gì cũng sẽ phát hiện ý đồ xấu xa của mình, nên làm thế nào đây... Trần Thiên Lập không có đường lui, mà dù có, hắn cũng không muốn lui. Hắn là kiểu người đã nhận định mục tiêu thì quyết không từ bỏ, sự thành công trong sự nghiệp của hắn phần lớn cũng nhờ vào tính cách này.
Ngọc Trinh cũng chẳng hẹn bạn bè gì, cô chỉ là tìm cớ rời đi. Sau khi má đi làm, bất kể ở nhà hay ra ngoài, luôn có một bầu không khí mập mờ quẩn quanh giữa cô và ba. Đó là một loại trực giác, không có lý lẽ, không có nguyên do. Ngọc Trinh đi lang thang không mục đích trên đường, suy nghĩ xem đi đâu để giết thời gian, cuối cùng vẫn là quyết định đơn giản tìm bạn học ra ngoài chơi một lát.
Trần Thiên Lập chán nản ở nhà chờ con gái về, chờ mãi đến bữa tối cũng không thấy con gái đâu. Sáu giờ, điện thoại trong nhà reo lên, là Kim Hiểu gọi tới. "Thiên Lập à, em hôm nay tăng ca, tối chắc khuya lắm mới về được, anh với con gái ăn cơm trước đi, không cần chờ em." Kim Hiểu nói xong, cũng không đợi Trần Thiên Lập trả lời, đã quay sang nói chuyện với đồng nghiệp rồi cúp máy.
Trần Thiên Lập trong lòng không ngừng kêu khổ, buổi tối là thời gian tán tỉnh tốt nhất, nhưng con gái lại chưa về... Hắn không đợi được nữa, cầm điện thoại lên, bấm số di động của con gái. "Alô, Ngọc Trinh à, sao còn chưa về vậy con?"
"Ba, con về liền đây..." Giọng nói đầu dây bên kia đầy men say.
Trần Thiên Lập giật mình, chẳng lẽ con gái uống rượu? Đang định hỏi lại thì điện thoại đã bị ngắt. Trần Thiên Lập ngồi trên ghế sofa, trong lòng lo lắng cho Ngọc Trinh.
"Ba, con về rồi..." Ngọc Trinh loạng choạng đi vào nhà, cũng không cởi giày, cứ thế đi thẳng lên phòng mình trên lầu.
"Con uống rượu à?!" Trần Thiên Lập liền bật dậy.
"Có chút xíu hà, thiệt đó... Tửu lượng con kém, chơi với bạn xong rồi đi quán nhậu uống..." Ngọc Trinh mơ màng trả lời, bước chân loạng choạng.
Trần Thiên Lập vội vàng chạy tới đỡ lấy con gái. Ngửi thử, trên người con bé quả thật không có mùi rượu mấy, nỗi lo lắng cũng vơi đi không ít. Con bé này, tửu lượng không giống ba nó rồi... Trần Thiên Lập dìu con gái về phòng lên giường, để cô nằm xuống. Ngọc Trinh nhắm mắt, không biết là ngủ hay chưa ngủ. Trần Thiên Lập thăm dò gọi một tiếng: "Ngọc Trinh?" Không có tiếng trả lời.
"Em hôm nay tăng ca, tối chắc khuya lắm mới về được" - lời nói trong điện thoại của Kim Hiểu nổ tung trong đầu Trần Thiên Lập. Hắn nhìn đồng hồ đeo tay, 7 giờ, chắc là còn sớm. Hắn không rời khỏi phòng con gái, mà ngồi xuống mép giường Ngọc Trinh, tim vẫn còn đập không ngừng.
Ngọc Trinh đang mặc một chiếc áo thun ngắn tay, gương mặt ngủ yên bình. Trần Thiên Lập lớn gan cúi người xuống, hai tay chống hai bên người Ngọc Trinh, nhìn cánh môi mượt mà căng bóng của cô. Lý trí mất sạch, hắn liều lĩnh cúi đầu hôn lên đôi môi anh đào của cô.
Chạm vào rồi! Trần Thiên Lập run lên. Hương vị đôi môi này thơm tho quá đỗi, mềm mại vừa vặn, khiến người ta không nhịn được muốn ngậm lấy... Mà Trần Thiên Lập cũng quả thật làm như thế. Hắn lập tức ngậm lấy môi trên của Ngọc Trinh, vội vàng mút vào, cảm nhận sự ngọt ngào đó. Hương vị môi Ngọc Trinh thật thơm, so với Kim Hiểu tốt hơn gấp ngàn lần! Huống chi đây lại là con gái mình... Nghĩ đến đây, Trần Thiên Lập càng không kiềm chế được xúc động, chuyển sang ngậm lấy môi dưới của Ngọc Trinh. Môi dưới so với môi trên càng đầy đặn mời gọi. Trần Thiên Lập mút đến lưu luyến không rời, trong lòng không khỏi tán thưởng, con gái mình quả nhiên không làm hắn thất vọng, thật sự rất khêu gợi. Trần Thiên Lập theo bản năng muốn đưa lưỡi vào miệng Ngọc Trinh để hôn lưỡi cô, lại bị hàm răng cô chặn lại.
Lúc này hắn mới giật mình tỉnh táo, mạnh mẽ ngẩng đầu lên. May quá, người đẹp dưới thân vẫn chưa tỉnh. Trên môi cô còn dính nước bọt của mình, trông quyến rũ lạ thường. Trong miệng và trên môi hắn vẫn còn vương vấn hương thơm của Ngọc Trinh. Cảm giác nụ hôn đầu cũng không tuyệt vời đến thế. Trần Thiên Lập thầm nghĩ, cảm giác do mỹ nữ lại thêm là con gái mình mang lại quả là khác biệt... Trần Thiên Lập cố gắng kiềm chế dục hỏa của mình. Hắn không biết con gái ngủ say đến mức nào, không dám có động tác quá lớn. Nụ hôn trộm vừa rồi đã khiến hắn cảm thấy vô cùng thỏa mãn...
LH telegram: Cuulongdiquan123