- Lượt xem: 193
- Trả lời: 2
Không biết trên này có bác nào từng trải hoặc có sở thích về Phụ nữ lớn tuổi/ Loạn luân/ Bạo dâm nặng không ?
Đây là câu truyện mình viết dựa trên trải nghiệm thực tế và cũng có hư cấu thêm (bao nhiêu % là thật, bao nhiêu % là hư cấu thì các bác tự cảm nhận nhé).
Hình sử dụng trong bài cũng phần lớn là hình của mình
Do chỉ là tập tành viết, nên mong nhận được các góp ý/động viên của các bác cùng gu
..........................................................................
Đây là câu truyện mình viết dựa trên trải nghiệm thực tế và cũng có hư cấu thêm (bao nhiêu % là thật, bao nhiêu % là hư cấu thì các bác tự cảm nhận nhé).
Hình sử dụng trong bài cũng phần lớn là hình của mình
Do chỉ là tập tành viết, nên mong nhận được các góp ý/động viên của các bác cùng gu
..........................................................................
1.
Tôi sinh ra trong một gia đình đông đúc, đầy những lo toan và vất vả. Nhà tôi không khá giả, cuộc sống hàng ngày của ba mẹ phải chắt chiu từng chút một. Những ngày thơ ấu của tôi gắn liền với sự chia sẻ, không chỉ về vật chất mà còn về tình yêu thương giữa anh chị em trong gia đình. Thế nhưng, mọi thứ đã thay đổi lúc tôi vào lớp 1, khi ba mẹ quyết định để tôi chuyển đến sống cùng người bác ruột trên thành phố.
Ngày tôi rời xa gia đình, những cảm xúc lạ lẫm tràn ngập trong tôi. Là một đứa trẻ, tôi chỉ nghĩ rằng đó là một chuyến đi tạm thời, một lần xa nhà ngắn ngủi, không ngờ rằng đó là một bước ngoặt lớn trong cuộc đời mình.
Bác tôi, sinh năm 1971, là một người phụ nữ có nghị lực mạnh mẽ, giỏi giang và tháo vát trong công việc. Tuy nhiên, đằng sau vẻ ngoài mạnh mẽ ấy là một trái tim đầy những vết thương chưa bao giờ được chữa lành. Hai lần mang thai, hai lần đối diện với nỗi đau mất đi những đứa con mà bà đã đặt tất cả niềm hy vọng vào. Nỗi đau ấy không dễ gì nguôi ngoai, và mỗi lần bác nhắc về những mất mát đó, tôi thấy ánh mắt bà trùng xuống, như thể quá khứ vẫn còn ám ảnh. Nhưng đó chưa phải là tất cả, chồng bác lại gặp tai nạn đột ngột, phải sống cuộc đời thực vật, để lại bà trong nỗi cô đơn tuyệt vọng. Tất cả những bất hạnh đó, dường như đã kết thúc một chương tình yêu trong cuộc đời bà. Sau đó, bác quyết định không bước thêm vào một mối quan hệ nào nữa, ở vậy chăm sóc người chồng bệnh tật. Đối với bà, cuộc sống có lẽ đã lấy đi quá nhiều thứ.
Khi tôi chuyển đến sống cùng bác, tôi không chỉ là một đứa trẻ cần được chăm sóc, mà dần dần tôi trở thành người con mà bà yêu thương và bảo vệ như chính con ruột của mình. Bà đã nhận tôi làm con nuôi, một quyết định có thể nói là lớn lao và sâu sắc, khi bà không ngần ngại trao cho tôi tình yêu vô điều kiện, mặc dù chính bà cũng đã trải qua quá nhiều nỗi đau. Và tôi bắt đầu gọi bà là Mẹ như một người mẹ thứ hai của mình, người Mẹ đã ở bên cạnh tôi trong hầu hết thời gian cuộc đời.
Mẹ rất nghiêm khắc, thậm chí có những lúc tôi cảm thấy bà quá khắt khe với mình, nhưng càng lớn lên tôi càng dần nhận ra rằng tất cả đều xuất phát từ một tình yêu sâu sắc. Bà muốn tôi trưởng thành, tự lập và có thể tự đứng vững trong cuộc sống, dù tương lai có khó khăn đến đâu. Bà không chỉ giúp tôi khôn lớn, mà còn dạy tôi về những giá trị sống, về sự kiên cường, và sự mạnh mẽ khi đối mặt với đau thương
Tuy nhiên càng lớn lên, cũng là lúc tôi bắt đầu nhận ra những thay đổi khác…
Tôi bước vào giai đoạn cuối cấp 2, giai đoạn có rất nhiều sự thay đổi về tâm sinh lý, bắt đầu có những cảm nhận và biết rung động trước cơ thể của những người phụ nữ xung quanh. Trong một lần vô tình ngắm nhìn kỹ thân hình của Mẹ khi bà đang ngồi trang điểm, ánh mắt và tâm trí tôi đã bị thôi miên vào bờ mông to căng dưới lớp quần lụa áo dài mỏng ấy…Đến lúc tôi giật mình nhận ra mình đang nhìn ngắm Mẹ của mình chẳng khác gì con thú đang nhìn con mồi của nó, tôi đã tự sỉ vả mình thậm tệ.
Rồi những lần đầu nghĩ đến chuyện đó với Mẹ, chỉ vừa tưởng tượng đến việc chạm nhẹ vào người bà qua lớp quần áo thôi là tôi đã tự cảm thấy mình kinh tởm vô cùng. Sao lại có thể nghĩ đến những chuyện đó với người đã nuôi dưỡng mình gần cả chục năm qua chẳng khác gì mẹ ruột của mình. Tôi phải vội vàng tìm kiếm những luồng suy nghĩ khác, cố gắng chèn nhanh vào đầu mình để đẩy cái suy nghĩ mà tôi cho rằng khốn kiếp ấy ra khỏi đầu. Nhưng rồi cái sự tưởng tưởng ấy nó cứ liên tục quay lại, ngày càng thường xuyên. Đến 1 ngày tôi thử lấy hết can đảm để mặc cái sự tưởng tượng ấy đi xa hơn, đến cảnh tôi bắt đầu cởi lớp quần áo bên ngoài của Mẹ ra, cảnh mân mê bầu ngực rồi bắt đầu lần xuống đến những vùng nhạy cảm hơn, rồi bà bắt đầu dùng miệng của mình để dạo đầu, …Ban đầu tôi vẫn cảm thấy rất kinh tởm, nhưng càng để sự tưởng tượng ấy đi xa nó càng thay thế dần bằng 1 cảm giác rất dễ chịu. Tôi nằm sấp xuống giường, bắt đầu trườn lên trườn xuống lớp nệm mềm bên dưới và cảm nhận cái sự dễ chịu ấy lan tỏa dần khắp người… đến khi đột nhiên rùng mình và thấy 1 thứ gì đó nóng nóng từ bên dưới cơ thể tiết ra. Lần đầu tiên xuất ra của tôi đã diễn ra một cách bất chợt như vậy.
Vượt qua cảm giác ghê sợ. Tôi bắt đầu tưởng tượng đến việc làm tình với Mẹ ngày càng nhiều. Quen dần với việc ngắm nhìn bà với con mắt khát khao của kẻ săn mồi, hưởng thụ bờ mông to căng hay khe ngực sâu hun hút mỗi khi bà cúi xuống, hay nhìn xoáy vào lớp vải quần đang bó sát phần háng và thân dưới mỗi khi Mẹ ngồi lặt rau, làm bếp… Rồi cũng đã biết len lén giấu 1 vài bộ đồ lót của Mẹ như một món đồ chơi ưa thích trong ngăn kéo riêng của mình. Trong sự tưởng tượng của tôi với Mẹ, những tư thế và những cách chơi với bà ngày càng đa dạng và mạnh bạo hơn, những cảnh chỉ có trong những phim Porn hạng nặng, thậm chí có cả thể loại bdsm.... cũng bắt đầu được tôi đưa vào thế giới mộng mơ của mình…
Thời gian cứ thế trôi qua, mọi thứ tưởng chừng chỉ mãi dừng lại trong thế giới mộng mơ của tuổi mới lớn, cho đến ngày hôm ấy....
Đó là một ngày bình thường, trong lúc tìm kiếm tài liệu cũ trên chiếc bàn làm việc của bà, tôi lại vô tình phát hiện ra quyển nhật ký đó. Quyển nhật ký cũ kỹ, bìa đã bạc màu theo thời gian, nhưng lại được giấu kín một cách cẩn thận dưới đáy ngăn tủ. Ban đầu, tôi chỉ tò mò về những trang viết trong đó, chẳng phải vì tìm kiếm điều gì đặc biệt, mà chỉ là một sự vô thức. Nhưng khi những dòng chữ đầu tiên xuất hiện trước mắt, tôi lập tức cảm nhận được sự khác biệt. Những câu chữ trong đó không phải là những mẩu ký ức bình thường, mà là những đoạn mô tả về một quá khứ mà tôi chưa bao giờ nghe bà nhắc đến.
Tôi bắt đầu lật nhanh những trang tiếp theo, càng đọc, tôi càng cảm thấy một sự bàng hoàng dâng lên trong lòng. Mẹ – người phụ nữ mà tôi luôn kính trọng, luôn xem như hình mẫu của sự bao dung và đứng đắn – lại có một quá khứ bị vấy bẩn bởi một sai lầm nghiêm trọng. Những điều mà bà đã từng làm và che giấu để bảo vệ gia đình của mình, giờ đây lại hiện lên rõ ràng như một bức tranh vỡ nát.
*** (Note: Về nội dung của nhật ký sẽ không ảnh hưởng đến nội dung truyện lúc sau, và mình cũng không tiện nêu chi tiết)
Một nỗi thất vọng lẫn hoang mang trào dâng trong lòng tôi, làm trái tim tôi nhói lên. Ban đầu, tôi muốn quên đi. Tôi tự nhủ rằng điều này không quan trọng, rằng ai cũng có những lỗi lầm của riêng mình, và điều đó không làm thay đổi những điều tốt đẹp mà bà đã làm cho tôi. Nhưng rồi, ý nghĩ ấy bị che lấp bởi một giọng nói nhỏ bé nhưng dai dẳng trong đầu: "Nếu mày có được bí mật này, mày có thể buộc bà làm bất cứ điều gì mày muốn."
Ý nghĩ đó khiến tôi cảm thấy ghê tởm chính mình. Tôi cố gắng xua tan nó, tự nhủ rằng mình không phải người như thế. Nhưng càng cố quên, cơn cám dỗ lại càng lớn dần. Quyền lực nằm ngay trong tay tôi là một thứ quyền lực không thể phủ nhận – quyền được điều khiển, được chi phối người mà tôi luôn nghĩ là mạnh mẽ và vững chãi hơn mình.
Những ngày sau đó, tôi như bị nhốt trong một cơn bão của cảm xúc. Tôi trằn trọc mỗi đêm, một phần trong tôi liên tục nhắc nhở rằng bà đã nuôi dưỡng tôi, đã yêu thương tôi không khác gì con ruột của bà. Nhưng một phần khác, phần tối tăm mà tôi chưa từng biết đến trong chính mình, thì thầm rằng đây là cơ hội không thể bỏ lỡ.
Tôi nhớ lại những lần bà bảo bọc tôi, những lời động viên bà dành cho tôi khi tôi vấp ngã. Nhưng cùng lúc, tôi cũng cảm thấy mình nhỏ bé trước bà, cảm giác bị chi phối bởi sự bao dung và quyền lực âm thầm của bà. Giờ đây, tôi lại đứng ở phía ngược lại – cầm trong tay thứ có thể khiến bà khuất phục. Cám dỗ từ quyền lực ấy như một thứ thuốc độc ngọt ngào, len lỏi vào từng ý nghĩ của tôi. Nó khiến tôi quên đi cảm giác tội lỗi, thay vào đó là sự phấn khích kỳ lạ – một cảm giác mà tôi chưa từng trải qua. Tôi bắt đầu hình dung cảnh bà, với ánh mắt từng luôn mạnh mẽ và vững vàng, giờ đây sẽ phải nhìn tôi với sự cam chịu và bất lực. Ý nghĩ đó kết hợp với những hình ảnh trước đó của bà trong thế giới đồi trụy mà tôi vẫn thường tưởng tượng vừa làm tôi sợ hãi, vừa khiến tôi say mê.
Khi cuối cùng tôi quyết định sẽ sử dụng bí mật đó để buộc bà làm theo ý mình, một nỗi trống rỗng bao trùm lấy tôi. Tôi cảm thấy như mình vừa bước qua một ranh giới mà không thể quay lại. Nhưng thay vì dừng lại, tôi nhắm mắt làm ngơ trước cảm giác nhói lên trong lồng ngực, tự nhủ rằng mình không còn sự lựa chọn nào khác.
Đêm trước khi tôi đối diện với bà, tôi ngồi trong bóng tối. Lương tâm tôi gào thét, nhưng nó dần bị lấn át bởi cơn khát quyền lực. Quyết định đã được đưa ra, và tôi biết mình sắp đánh mất điều gì đó quý giá – sự trong sạch của tâm hồn mình. Nhưng trong khoảnh khắc đó, điều duy nhất tôi có thể nghĩ đến tiếp theo là cảm giác chi phối bà, và cảm giác ngọt ngào của quyền lực mà tôi không thể cưỡng lại.
Tôi sinh ra trong một gia đình đông đúc, đầy những lo toan và vất vả. Nhà tôi không khá giả, cuộc sống hàng ngày của ba mẹ phải chắt chiu từng chút một. Những ngày thơ ấu của tôi gắn liền với sự chia sẻ, không chỉ về vật chất mà còn về tình yêu thương giữa anh chị em trong gia đình. Thế nhưng, mọi thứ đã thay đổi lúc tôi vào lớp 1, khi ba mẹ quyết định để tôi chuyển đến sống cùng người bác ruột trên thành phố.
Ngày tôi rời xa gia đình, những cảm xúc lạ lẫm tràn ngập trong tôi. Là một đứa trẻ, tôi chỉ nghĩ rằng đó là một chuyến đi tạm thời, một lần xa nhà ngắn ngủi, không ngờ rằng đó là một bước ngoặt lớn trong cuộc đời mình.
Bác tôi, sinh năm 1971, là một người phụ nữ có nghị lực mạnh mẽ, giỏi giang và tháo vát trong công việc. Tuy nhiên, đằng sau vẻ ngoài mạnh mẽ ấy là một trái tim đầy những vết thương chưa bao giờ được chữa lành. Hai lần mang thai, hai lần đối diện với nỗi đau mất đi những đứa con mà bà đã đặt tất cả niềm hy vọng vào. Nỗi đau ấy không dễ gì nguôi ngoai, và mỗi lần bác nhắc về những mất mát đó, tôi thấy ánh mắt bà trùng xuống, như thể quá khứ vẫn còn ám ảnh. Nhưng đó chưa phải là tất cả, chồng bác lại gặp tai nạn đột ngột, phải sống cuộc đời thực vật, để lại bà trong nỗi cô đơn tuyệt vọng. Tất cả những bất hạnh đó, dường như đã kết thúc một chương tình yêu trong cuộc đời bà. Sau đó, bác quyết định không bước thêm vào một mối quan hệ nào nữa, ở vậy chăm sóc người chồng bệnh tật. Đối với bà, cuộc sống có lẽ đã lấy đi quá nhiều thứ.
Khi tôi chuyển đến sống cùng bác, tôi không chỉ là một đứa trẻ cần được chăm sóc, mà dần dần tôi trở thành người con mà bà yêu thương và bảo vệ như chính con ruột của mình. Bà đã nhận tôi làm con nuôi, một quyết định có thể nói là lớn lao và sâu sắc, khi bà không ngần ngại trao cho tôi tình yêu vô điều kiện, mặc dù chính bà cũng đã trải qua quá nhiều nỗi đau. Và tôi bắt đầu gọi bà là Mẹ như một người mẹ thứ hai của mình, người Mẹ đã ở bên cạnh tôi trong hầu hết thời gian cuộc đời.
Mẹ rất nghiêm khắc, thậm chí có những lúc tôi cảm thấy bà quá khắt khe với mình, nhưng càng lớn lên tôi càng dần nhận ra rằng tất cả đều xuất phát từ một tình yêu sâu sắc. Bà muốn tôi trưởng thành, tự lập và có thể tự đứng vững trong cuộc sống, dù tương lai có khó khăn đến đâu. Bà không chỉ giúp tôi khôn lớn, mà còn dạy tôi về những giá trị sống, về sự kiên cường, và sự mạnh mẽ khi đối mặt với đau thương
Tuy nhiên càng lớn lên, cũng là lúc tôi bắt đầu nhận ra những thay đổi khác…
Tôi bước vào giai đoạn cuối cấp 2, giai đoạn có rất nhiều sự thay đổi về tâm sinh lý, bắt đầu có những cảm nhận và biết rung động trước cơ thể của những người phụ nữ xung quanh. Trong một lần vô tình ngắm nhìn kỹ thân hình của Mẹ khi bà đang ngồi trang điểm, ánh mắt và tâm trí tôi đã bị thôi miên vào bờ mông to căng dưới lớp quần lụa áo dài mỏng ấy…Đến lúc tôi giật mình nhận ra mình đang nhìn ngắm Mẹ của mình chẳng khác gì con thú đang nhìn con mồi của nó, tôi đã tự sỉ vả mình thậm tệ.
Rồi những lần đầu nghĩ đến chuyện đó với Mẹ, chỉ vừa tưởng tượng đến việc chạm nhẹ vào người bà qua lớp quần áo thôi là tôi đã tự cảm thấy mình kinh tởm vô cùng. Sao lại có thể nghĩ đến những chuyện đó với người đã nuôi dưỡng mình gần cả chục năm qua chẳng khác gì mẹ ruột của mình. Tôi phải vội vàng tìm kiếm những luồng suy nghĩ khác, cố gắng chèn nhanh vào đầu mình để đẩy cái suy nghĩ mà tôi cho rằng khốn kiếp ấy ra khỏi đầu. Nhưng rồi cái sự tưởng tưởng ấy nó cứ liên tục quay lại, ngày càng thường xuyên. Đến 1 ngày tôi thử lấy hết can đảm để mặc cái sự tưởng tượng ấy đi xa hơn, đến cảnh tôi bắt đầu cởi lớp quần áo bên ngoài của Mẹ ra, cảnh mân mê bầu ngực rồi bắt đầu lần xuống đến những vùng nhạy cảm hơn, rồi bà bắt đầu dùng miệng của mình để dạo đầu, …Ban đầu tôi vẫn cảm thấy rất kinh tởm, nhưng càng để sự tưởng tượng ấy đi xa nó càng thay thế dần bằng 1 cảm giác rất dễ chịu. Tôi nằm sấp xuống giường, bắt đầu trườn lên trườn xuống lớp nệm mềm bên dưới và cảm nhận cái sự dễ chịu ấy lan tỏa dần khắp người… đến khi đột nhiên rùng mình và thấy 1 thứ gì đó nóng nóng từ bên dưới cơ thể tiết ra. Lần đầu tiên xuất ra của tôi đã diễn ra một cách bất chợt như vậy.
Vượt qua cảm giác ghê sợ. Tôi bắt đầu tưởng tượng đến việc làm tình với Mẹ ngày càng nhiều. Quen dần với việc ngắm nhìn bà với con mắt khát khao của kẻ săn mồi, hưởng thụ bờ mông to căng hay khe ngực sâu hun hút mỗi khi bà cúi xuống, hay nhìn xoáy vào lớp vải quần đang bó sát phần háng và thân dưới mỗi khi Mẹ ngồi lặt rau, làm bếp… Rồi cũng đã biết len lén giấu 1 vài bộ đồ lót của Mẹ như một món đồ chơi ưa thích trong ngăn kéo riêng của mình. Trong sự tưởng tượng của tôi với Mẹ, những tư thế và những cách chơi với bà ngày càng đa dạng và mạnh bạo hơn, những cảnh chỉ có trong những phim Porn hạng nặng, thậm chí có cả thể loại bdsm.... cũng bắt đầu được tôi đưa vào thế giới mộng mơ của mình…
Thời gian cứ thế trôi qua, mọi thứ tưởng chừng chỉ mãi dừng lại trong thế giới mộng mơ của tuổi mới lớn, cho đến ngày hôm ấy....
Đó là một ngày bình thường, trong lúc tìm kiếm tài liệu cũ trên chiếc bàn làm việc của bà, tôi lại vô tình phát hiện ra quyển nhật ký đó. Quyển nhật ký cũ kỹ, bìa đã bạc màu theo thời gian, nhưng lại được giấu kín một cách cẩn thận dưới đáy ngăn tủ. Ban đầu, tôi chỉ tò mò về những trang viết trong đó, chẳng phải vì tìm kiếm điều gì đặc biệt, mà chỉ là một sự vô thức. Nhưng khi những dòng chữ đầu tiên xuất hiện trước mắt, tôi lập tức cảm nhận được sự khác biệt. Những câu chữ trong đó không phải là những mẩu ký ức bình thường, mà là những đoạn mô tả về một quá khứ mà tôi chưa bao giờ nghe bà nhắc đến.
Tôi bắt đầu lật nhanh những trang tiếp theo, càng đọc, tôi càng cảm thấy một sự bàng hoàng dâng lên trong lòng. Mẹ – người phụ nữ mà tôi luôn kính trọng, luôn xem như hình mẫu của sự bao dung và đứng đắn – lại có một quá khứ bị vấy bẩn bởi một sai lầm nghiêm trọng. Những điều mà bà đã từng làm và che giấu để bảo vệ gia đình của mình, giờ đây lại hiện lên rõ ràng như một bức tranh vỡ nát.
*** (Note: Về nội dung của nhật ký sẽ không ảnh hưởng đến nội dung truyện lúc sau, và mình cũng không tiện nêu chi tiết)
Một nỗi thất vọng lẫn hoang mang trào dâng trong lòng tôi, làm trái tim tôi nhói lên. Ban đầu, tôi muốn quên đi. Tôi tự nhủ rằng điều này không quan trọng, rằng ai cũng có những lỗi lầm của riêng mình, và điều đó không làm thay đổi những điều tốt đẹp mà bà đã làm cho tôi. Nhưng rồi, ý nghĩ ấy bị che lấp bởi một giọng nói nhỏ bé nhưng dai dẳng trong đầu: "Nếu mày có được bí mật này, mày có thể buộc bà làm bất cứ điều gì mày muốn."
Ý nghĩ đó khiến tôi cảm thấy ghê tởm chính mình. Tôi cố gắng xua tan nó, tự nhủ rằng mình không phải người như thế. Nhưng càng cố quên, cơn cám dỗ lại càng lớn dần. Quyền lực nằm ngay trong tay tôi là một thứ quyền lực không thể phủ nhận – quyền được điều khiển, được chi phối người mà tôi luôn nghĩ là mạnh mẽ và vững chãi hơn mình.
Những ngày sau đó, tôi như bị nhốt trong một cơn bão của cảm xúc. Tôi trằn trọc mỗi đêm, một phần trong tôi liên tục nhắc nhở rằng bà đã nuôi dưỡng tôi, đã yêu thương tôi không khác gì con ruột của bà. Nhưng một phần khác, phần tối tăm mà tôi chưa từng biết đến trong chính mình, thì thầm rằng đây là cơ hội không thể bỏ lỡ.
Tôi nhớ lại những lần bà bảo bọc tôi, những lời động viên bà dành cho tôi khi tôi vấp ngã. Nhưng cùng lúc, tôi cũng cảm thấy mình nhỏ bé trước bà, cảm giác bị chi phối bởi sự bao dung và quyền lực âm thầm của bà. Giờ đây, tôi lại đứng ở phía ngược lại – cầm trong tay thứ có thể khiến bà khuất phục. Cám dỗ từ quyền lực ấy như một thứ thuốc độc ngọt ngào, len lỏi vào từng ý nghĩ của tôi. Nó khiến tôi quên đi cảm giác tội lỗi, thay vào đó là sự phấn khích kỳ lạ – một cảm giác mà tôi chưa từng trải qua. Tôi bắt đầu hình dung cảnh bà, với ánh mắt từng luôn mạnh mẽ và vững vàng, giờ đây sẽ phải nhìn tôi với sự cam chịu và bất lực. Ý nghĩ đó kết hợp với những hình ảnh trước đó của bà trong thế giới đồi trụy mà tôi vẫn thường tưởng tượng vừa làm tôi sợ hãi, vừa khiến tôi say mê.
Khi cuối cùng tôi quyết định sẽ sử dụng bí mật đó để buộc bà làm theo ý mình, một nỗi trống rỗng bao trùm lấy tôi. Tôi cảm thấy như mình vừa bước qua một ranh giới mà không thể quay lại. Nhưng thay vì dừng lại, tôi nhắm mắt làm ngơ trước cảm giác nhói lên trong lồng ngực, tự nhủ rằng mình không còn sự lựa chọn nào khác.
Đêm trước khi tôi đối diện với bà, tôi ngồi trong bóng tối. Lương tâm tôi gào thét, nhưng nó dần bị lấn át bởi cơn khát quyền lực. Quyết định đã được đưa ra, và tôi biết mình sắp đánh mất điều gì đó quý giá – sự trong sạch của tâm hồn mình. Nhưng trong khoảnh khắc đó, điều duy nhất tôi có thể nghĩ đến tiếp theo là cảm giác chi phối bà, và cảm giác ngọt ngào của quyền lực mà tôi không thể cưỡng lại.
Sửa lần cuối: