Em hay nói, sao mỗi lần mình gặp, trời lại đổ mưa… Em đùa rằng chắc ông trời không muốn chúng ta bên nhau. Nhưng em đâu biết, chính ông trời đang ưu ái, để chúng ta có cớ ôm nhau, lặng lẽ ngắm mưa, bật một bản nhạc thật khẽ… và rồi cuốn lấy nhau trong hơi thở, trong những cơn khát bỏng. Bên ngoài, mưa nặng hạt. Bên trong, chỉ còn hơi ấm, tiếng rên khe khẽ và nhịp tim hòa vào nhau. Cảm giác ấy, khiến anh chẳng bao giờ muốn rời xa.
Có lần em hỏi, sao anh siêng tập gym quá vậy… Anh chỉ cười. Tập để có thể ôm em chặt hơn, che chở cho em nhiều hơn… và để khi bên em, anh đủ sức trở thành tất cả, cả yêu thương, cả đam mê, cả những đêm dài cháy bỏng.
Cảm ơn em,vì những món quà nhỏ, những lá thư tay, và cả những câu chuyện em chỉ kể cho riêng anh.
Anh không biết chúng ta sẽ đi được bao xa, nhưng anh biết, từng phút giây này, từng khoảnh khắc em nằm gọn trong vòng tay anh… đều là điều anh trân trọng nhất.
Có lần em hỏi, sao anh siêng tập gym quá vậy… Anh chỉ cười. Tập để có thể ôm em chặt hơn, che chở cho em nhiều hơn… và để khi bên em, anh đủ sức trở thành tất cả, cả yêu thương, cả đam mê, cả những đêm dài cháy bỏng.
Cảm ơn em,vì những món quà nhỏ, những lá thư tay, và cả những câu chuyện em chỉ kể cho riêng anh.
Anh không biết chúng ta sẽ đi được bao xa, nhưng anh biết, từng phút giây này, từng khoảnh khắc em nằm gọn trong vòng tay anh… đều là điều anh trân trọng nhất.