Gặp em vào một buổi cuối tuần dịu dàng, với lời hứa sẽ bên nhau trọn từng khoảnh khắc.
Chúng tôi bỏ lại mọi bộn bề của cuộc sống, chỉ còn lại hơi thở, nhịp tim và sự hiện diện của nhau.
Từ những buổi hẹn đầu tiên vài tuần trước ở một quán cà phê nhỏ giữa Sài Gòn, cùng ngắm dòng người qua lại, kể nhau nghe những mẩu chuyện đời thường… chúng tôi dần trở nên thân thiết. Mỗi ngày đều nhắn tin, chia sẻ cả niềm vui lẫn những công việc. Và hôm nay, chúng tôi gặp lại nhau ở một nơi đặc biệt, quán cà phê bed. Đây là lần đầu tiên tôi đến một chỗ như vậy, vừa tò mò vừa hồi hộp. Căn phòng riêng ấm áp, chỉ ngăn cách với bên ngoài bằng tấm rèm mỏng, đôi lúc ánh sáng và bóng người lướt qua.
Khi cánh cửa khép lại, không gian dường như chỉ còn hai chúng tôi. Ban đầu, chúng tôi vẫn trò chuyện, cười đùa, bàn tay nắm vào nhau. Rồi ánh mắt bắt đầu trở nên sâu hơn, lời nói chậm lại, thay vào đó là những khoảng lặng. Tôi có thể cảm nhận hơi ấm từ bàn tay em, nghe rõ nhịp tim đang dần tăng của cả hai.
Tôi nhẹ nhàng kéo em lại gần, đôi môi tìm đến nhau trong một nụ hôn chậm rãi, rồi dần trở nên sâu hơn, khát khao hơn. Cánh tay tôi ôm trọn lấy lưng em, cảm nhận từng đường cong mềm mại áp sát vào người mình. Hơi thở em gấp gáp, đôi tay nhỏ khẽ đặt lên vai tôi, rồi vòng qua cổ.
Em tựa vào tôi, làn da nóng dần lên qua lớp áo mỏng. Tôi để bàn tay mình lướt nhẹ dọc theo sống lưng, cảm nhận từng cái rùng mình khẽ khàng. Mùi hương cơ thể em quyện vào không khí, khiến cả căn phòng như chìm trong men say khó tả. Chúng tôi chẳng còn phân biệt đâu là giới hạn, chỉ để cảm xúc dẫn lối, để những cái chạm trở nên táo bạo hơn nhưng vẫn đầy trân trọng.
Những nhịp tim hòa chung với từng chuyển động. Ánh sáng bên ngoài len qua tấm rèm mỏng, in bóng hai cơ thể đang quấn lấy nhau. Tôi khắc ghi từng khoảnh khắc, từ ánh mắt nửa say nửa tỉnh của em, đến tiếng thở gấp khẽ thoát ra từ đôi môi đang tìm kiếm tôi không ngừng.
Cảm ơn em vì đã ở đây, vì đã trao cho anh không chỉ là cảm giác, mà là cả một phần trái tim. Mong rằng em sẽ luôn xinh đẹp, rạng rỡ và giữ mãi nụ cười tươi như hôm nay. Nhớ em...!
Chúng tôi bỏ lại mọi bộn bề của cuộc sống, chỉ còn lại hơi thở, nhịp tim và sự hiện diện của nhau.
Từ những buổi hẹn đầu tiên vài tuần trước ở một quán cà phê nhỏ giữa Sài Gòn, cùng ngắm dòng người qua lại, kể nhau nghe những mẩu chuyện đời thường… chúng tôi dần trở nên thân thiết. Mỗi ngày đều nhắn tin, chia sẻ cả niềm vui lẫn những công việc. Và hôm nay, chúng tôi gặp lại nhau ở một nơi đặc biệt, quán cà phê bed. Đây là lần đầu tiên tôi đến một chỗ như vậy, vừa tò mò vừa hồi hộp. Căn phòng riêng ấm áp, chỉ ngăn cách với bên ngoài bằng tấm rèm mỏng, đôi lúc ánh sáng và bóng người lướt qua.
Khi cánh cửa khép lại, không gian dường như chỉ còn hai chúng tôi. Ban đầu, chúng tôi vẫn trò chuyện, cười đùa, bàn tay nắm vào nhau. Rồi ánh mắt bắt đầu trở nên sâu hơn, lời nói chậm lại, thay vào đó là những khoảng lặng. Tôi có thể cảm nhận hơi ấm từ bàn tay em, nghe rõ nhịp tim đang dần tăng của cả hai.
Tôi nhẹ nhàng kéo em lại gần, đôi môi tìm đến nhau trong một nụ hôn chậm rãi, rồi dần trở nên sâu hơn, khát khao hơn. Cánh tay tôi ôm trọn lấy lưng em, cảm nhận từng đường cong mềm mại áp sát vào người mình. Hơi thở em gấp gáp, đôi tay nhỏ khẽ đặt lên vai tôi, rồi vòng qua cổ.
Em tựa vào tôi, làn da nóng dần lên qua lớp áo mỏng. Tôi để bàn tay mình lướt nhẹ dọc theo sống lưng, cảm nhận từng cái rùng mình khẽ khàng. Mùi hương cơ thể em quyện vào không khí, khiến cả căn phòng như chìm trong men say khó tả. Chúng tôi chẳng còn phân biệt đâu là giới hạn, chỉ để cảm xúc dẫn lối, để những cái chạm trở nên táo bạo hơn nhưng vẫn đầy trân trọng.
Những nhịp tim hòa chung với từng chuyển động. Ánh sáng bên ngoài len qua tấm rèm mỏng, in bóng hai cơ thể đang quấn lấy nhau. Tôi khắc ghi từng khoảnh khắc, từ ánh mắt nửa say nửa tỉnh của em, đến tiếng thở gấp khẽ thoát ra từ đôi môi đang tìm kiếm tôi không ngừng.
Cảm ơn em vì đã ở đây, vì đã trao cho anh không chỉ là cảm giác, mà là cả một phần trái tim. Mong rằng em sẽ luôn xinh đẹp, rạng rỡ và giữ mãi nụ cười tươi như hôm nay. Nhớ em...!
Sửa lần cuối: