Thành phố lên đèn.
Minh Nguyệt ngồi trong quán cà phê nhỏ, tay khuấy ly matcha đá bằng ống hút tre, đôi mắt mơ màng nhìn ra cửa kính. Ngoài kia là phố xá ồn ã, còn trong lòng cô thì tĩnh lặng như thể thời gian đang quay ngược.
“Chị gì ơi, anh đẹp trai bên bàn số 5 gửi chị món này.”
Cô bé nhân viên phục vụ đặt trước mặt Minh Nguyệt một chiếc bánh mousse socola, phía trên là một tấm thiệp nhỏ viết tay:
“Ngon hơn kẹo mút hồi lớp 1 em trộm từ tay anh đấy.”
Trái tim Minh Nguyệt nhảy một nhịp.
Cô quay đầu lại.
Bàn số 5 – một người đàn ông mặc áo sơ mi đen, tay cầm ly espresso, ánh mắt trầm như đáy biển, nhìn cô không chút biểu cảm.
Lạc Nam.
Cô suýt nữa làm rơi thìa.
Anh xuất hiện, như thể chưa từng biến mất 7 năm trước vào một buổi chiều mưa, khi cha mẹ anh tuyên bố dứt khoát:
“Con không thể yêu một cô gái làm con của thợ sửa xe!”
“Anh vẫn còn nhớ kẹo mút lớp 1 sao?” – cô hỏi, nửa đùa nửa thật, khi họ đã ngồi lại bên nhau.
“Anh còn nhớ em lấy mất kẹo xong khóc lóc bảo anh bắt nạt em.” – giọng anh đều đều, mắt thì không nhìn cô mà nhìn mưa rơi ngoài cửa kính.
Minh Nguyệt cười thành tiếng. Nhưng nụ cười nhanh chóng tắt đi khi anh nói:
“Đừng hiểu lầm. Anh chỉ tình cờ vào đây thôi.”
Cô gật đầu. Môi mím lại. Cảm xúc lại trôi về buổi tối 7 năm trước, khi cô đứng giữa con hẻm vắng, cầm chiếc điện thoại vang lên cuộc gọi cuối cùng từ anh. Giọng anh khi ấy như thể bị xé nát:
“Nguyệt… đừng chờ anh nữa. Đừng đợi một người sẽ không bao giờ được phép quay lại.”
Minh Nguyệt ngồi trong quán cà phê nhỏ, tay khuấy ly matcha đá bằng ống hút tre, đôi mắt mơ màng nhìn ra cửa kính. Ngoài kia là phố xá ồn ã, còn trong lòng cô thì tĩnh lặng như thể thời gian đang quay ngược.
“Chị gì ơi, anh đẹp trai bên bàn số 5 gửi chị món này.”
Cô bé nhân viên phục vụ đặt trước mặt Minh Nguyệt một chiếc bánh mousse socola, phía trên là một tấm thiệp nhỏ viết tay:
“Ngon hơn kẹo mút hồi lớp 1 em trộm từ tay anh đấy.”
Trái tim Minh Nguyệt nhảy một nhịp.
Cô quay đầu lại.
Bàn số 5 – một người đàn ông mặc áo sơ mi đen, tay cầm ly espresso, ánh mắt trầm như đáy biển, nhìn cô không chút biểu cảm.
Lạc Nam.
Cô suýt nữa làm rơi thìa.
Anh xuất hiện, như thể chưa từng biến mất 7 năm trước vào một buổi chiều mưa, khi cha mẹ anh tuyên bố dứt khoát:
“Con không thể yêu một cô gái làm con của thợ sửa xe!”
“Anh vẫn còn nhớ kẹo mút lớp 1 sao?” – cô hỏi, nửa đùa nửa thật, khi họ đã ngồi lại bên nhau.
“Anh còn nhớ em lấy mất kẹo xong khóc lóc bảo anh bắt nạt em.” – giọng anh đều đều, mắt thì không nhìn cô mà nhìn mưa rơi ngoài cửa kính.
Minh Nguyệt cười thành tiếng. Nhưng nụ cười nhanh chóng tắt đi khi anh nói:
“Đừng hiểu lầm. Anh chỉ tình cờ vào đây thôi.”
Cô gật đầu. Môi mím lại. Cảm xúc lại trôi về buổi tối 7 năm trước, khi cô đứng giữa con hẻm vắng, cầm chiếc điện thoại vang lên cuộc gọi cuối cùng từ anh. Giọng anh khi ấy như thể bị xé nát:
“Nguyệt… đừng chờ anh nữa. Đừng đợi một người sẽ không bao giờ được phép quay lại.”