@Sweet Candy Ừ, tôi hiểu. Cái cảm giác ấy nó gặm nhấm mình từ bên trong, âm ỉ và dai dẳng như một cơn đau không dứt. Vợ tôi, có lẽ cũng giống chủ tus, chỉ cần nghe được ba tiếng "Anh sai rồi, anh xin lỗi..." thôi. Nghe thì đơn giản, nhưng sao nó nghẹn ứ ở cổ họng, khó khăn đến thế.
Nhưng vấn đề không chỉ nằm ở ba chữ ấy. Vấn đề là cái cách cô ấy sống, cái sự vô tâm nó len lỏi trong từng hơi thở, trong từng hành động. Tôi đã cố gắng nuốt ngược bao nhiêu cảm xúc tiêu cực vào trong, chất chứa nó như một thứ độc dược đang dần ăn mòn mình. Tôi chỉ mong một lần được thấu hiểu, một lần được sẻ chia, nhưng đáp lại chỉ là những cái lắc đầu, những ánh mắt hờ hững.
Dường như chẳng ai đủ kiên nhẫn để thật sự lắng nghe những gì tôi đang cố gắng nói. Chẳng ai muốn đặt mình vào vị trí của tôi để hiểu được cái gánh nặng, cái sự cô đơn mà tôi đang phải mang. Mỗi lần tôi cố gắng mở lời, kết quả lại càng tệ hơn, như thể tôi đang cố gắng xây một bức tường vô hình giữa hai người.
Và rồi, cách cô ấy chọn thường là im lặng, là bỏ đi. Hoặc là cô ấy biến mất khỏi không gian ấy, để lại mình tôi trơ trọi với mớ hỗn độn. Hoặc tệ hơn, cô ấy vẫn ở đó, nhưng sự thờ ơ của cô ấy lại đẩy tôi vào một khoảng không cô độc đến nghẹt thở. Có lẽ cô ấy tin rằng tôi đủ mạnh mẽ để tự mình giải quyết mọi chuyện. Có lẽ cô ấy nghĩ rằng đó là cách tốt nhất. Nhưng cô ấy đâu biết, chính cái sự "tin tưởng" ấy lại khiến tôi cảm thấy tủi thân đến nhường nào.
Tôi không cần phải là một siêu nhân có thể giải quyết mọi vấn đề một mình. Tôi chỉ là một người đàn ông bình thường, cũng có những lúc yếu đuối, cũng cần một bờ vai để dựa vào. Những lúc khó khăn, tôi chỉ mong có người bên cạnh, cùng tôi đối diện, cùng tôi vượt qua. Cái cảm giác phải đơn độc gồng gánh mọi thứ nó nặng nề, nó cô độc đến mức muốn buông xuôi tất cả.
Có lẽ, trong mắt cô ấy, tôi luôn là người mạnh mẽ, là người có thể tự lo liệu mọi thứ. Nhưng sâu thẳm trong lòng, tôi chỉ khao khát một điều giản dị: những lúc giông bão, tôi không phải một mình chống chọi. Chỉ cần một cái nắm tay, một lời động viên, một ánh mắt thấu hiểu thôi, cũng đủ để tôi có thêm sức mạnh. Nhưng có lẽ, cái điều giản dị ấy, với tôi, lại xa vời đến thế.
Và cứ thế, những dồn nén, những tủi hờn nó tích tụ lại, ngày một lớn hơn, như một đám mây đen kịt bao phủ lấy trái tim tôi. Tôi dần khép mình lại, không còn muốn chia sẻ, không còn muốn cố gắng nữa. Bởi vì tôi biết, cuối cùng, tôi vẫn chỉ có một mình với những nỗi buồn không tên này. Cái "anh sai rồi, anh xin lỗi..." có lẽ vẫn còn đó, nhưng nó đã mất đi ý nghĩa, bởi vì những hành động và sự vô tâm đã nói lên tất cả. Và trong cái không gian im lặng đầy chua xót ấy, chỉ còn lại một trái tim đang dần nguội lạnh. Và cuối cùng tôi đã hiểu cái gì là SỰ IM LẶNG CỦA ĐÀN ÔNG!!!